Điếm Tiểu Nhị
|
|
Điếm Tiểu Nhị
Tác giả: Ngốc Ngốc Đích Tiếu
Thể loại: bách hợp, xuyên không, 1x1, hoan hỉ oan gia, nữ giả nam trang
Nhân vật: Bạch Liêm, Tiêu Ảnh Nguyệt
Tình trạng: 87 chương
Editor: là em =)))
|
Chương 1
Mở mắt ra, đập vào mắt ta vẫn là màn phong cách cổ xưa cùng giường đỉnh như cũ. Hai năm, vẫn là như thế, hơi hơi thở dài, ta tha tha tháp tháp từ trên giường bò lên, nhìn căn phòng đơn giản một cái. Đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn mặt trời nhô lên cao, duỗi thắt lưng một cái. Đã lâu không có ngủ thư thái như vậy, lần ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại hình như là tháng trước đi. Ai~ trước kia làm việc còn có thể có hai ngày nghỉ, cho dù không cũng có một ngày được nghỉ, đã đến nơi này thì thành một tháng được nghỉ một ngày, ai~~ "Ca, ngươi rốt cục tỉnh dậy rồi sao." Trong viện một tiểu nam hài đỉnh đầu giống như bao phủ hơi nước đang sửa sang lại củi. "Ca ca" Một tiểu cô nương đáng yêu ngồi một bên nhìn thấy ta liền vỗ bàn tay nhỏ bé, lộ ra răng cửa nho nhỏ. "Ha ha, Nhất Nguyệt đừng nóng giận, ta không phải đã đứng lên rồi sao, tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, kêu tỷ tỷ." Ta giống như không thấy Nhất Nguyệt tức giận bắt đầu pha trò. "Tỷ tỷ" Tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận nói. "Rất ngoan, kêu một lần nữa." Không sai, có tiến bộ. "Ca ca" Nụ cười trên mặt lộ ra hai má hồng đáng yêu. "Ách ~" Lại thất bại , cúi đầu nhìn xem chính mình một chút, rất giống nam nhân sao? Không thể nào, cái gì nữ nhân nên có đều có, sờ sờ mặt, mỗi ngày ta nhìn gương không thấy giống nam nhân chỗ nào a, như thế nào tiểu Nhị Nguyệt liền thích kêu ca ca đây. Được rồi, ca ca liền ca ca đi. Trước khi Nhất Nguyệt sinh khí xoay người đi cọ rửa. Nhìn người trong gương , so với hai năm trước không khác lắm, ừm, giống như có điểm thành thục hơn đi. Hai năm trước, còn không có ở tại thế giới này, về phần hiện tại vì cái gì lại xuất hiện trên thế giới này đây? Ân~ ngẫm lại, nhớ là học kỳ hai đại học năm ba cùng nhóm bạn cùng phòng đi ra ngoài cắm trại dã ngoại đi. Mùa xuân thời tiết biến đổi thất thường, lúc đi đến một nửa đường, đột nhiên liền sét đánh trời mưa. Không địa phương trú lại mất địa điểm, nhìn thấy một viên hương tiêu thụ, trốn mưa hẳn là không có vấn đề gì đi. Vốn cũng thật là không thành vấn đề, nhưng là không biết là kẻ đáng chết ngàn lần nào tại thời điểm kia gọi điện thoại đến, đã như vậy, ta tiếp cuộc điện thoại này. Tiếp điện thoại này đến nay còn không biết rốt cuộc là ai điện tới ,không điện báo biểu hiện điện thoại, sau đó một cái tiếng sấm ầm ầm bổ tới trên cây tiểu hương tiêu, lại ầm ầm bổ tới trên đỉnh đầu ta, ẩn ẩn trong tiếng chúng bạn thét chói tai cùng tiếng sấm, ta cũng liền không biết gì ngất xỉu đi. Tỉnh lại đang nằm ở trên một xe ngưu thong thả đi, sau lại cùng chủ nhân xe ngưu quen biết, sau nữa lại biết hắn là phụ trách cung cấp nguyên liệu rau củ cho thiên hạ đệ nhất lâu ở nơi này. Biết ta không chỗ để đi, gặp ta còn nhỏ tuổi cũng lễ phép liền đem ta tiến cử cho chưởng quầy, trở thành tiểu nhị cho thiên hạ đệ nhất lâu – Lãm Nguyệt Lâu, mỗi tháng một lượng lẻ hai bạc, bao ăn bao ở, cuộc sống ổn định, không gì theo đuổi. Ta cũng từ đó bắt đầu cuộc sống mới. Cho đến nửa năm sau, khi tiền lương gấp đôi, ta tâm tình bình thản ra ngoài đi dạo phố, ở bên đường gặp được hai tiểu hài tử, một lớn, một nhỏ, nhất thời thiện tâm liền lưu giữ hai đứa bé chính mình còn không biết tên, gọi là tự không ở đi. Sau một tháng gặp được bọn họ, đại ca ca bảy tuổi gọi Nhất Nguyệt, bé gái ba tuổi gọi tiểu Nhị Nguyệt, tìm cái hợp viện nhỏ liền như vậy sinh sống ở đó. Hai năm trôi qua, cuộc sống ba người qua cũng không tệ lắm, mỗi tháng tiền lương hai lượng bạc cộng thêm chút tiền nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống ba người , mỗi tháng còn dành dụm một ít gởi ngân hàng. Nhớ lại xong, mở ra tủ quần áo cũ, quần áo bên trong được sắp xếp gọn gàng. Có Nhất Nguyệt ở đây thật sự là quá tốt, trong nhà sắp xếp ngăn nắp gọn gàng không nói, có thể nấu cơm, còn có thể giặt quần áo, lúc trước quyết định thật sự là rất sáng suốt. Nhìn quần áo một cái, hơi hơi thở dài, tất cả đều là nam trang, nữ trang chỉ có một bộ. Lén liếc nhìn qua, nhưng nữ trang thật sự rất phiền toái, mặc vào thiếu chút nữa đã ngã chết. Vẫn là mặc nam trang đi, chẳng những đơn giản, dù sao cũng không có người nhìn ra chính mình là nữ. Ai ~ nhìn không ra là nữ , không biết nên cao hứng tốt hay vẫn là nên bi ai tốt hơn. Bất quá nghĩ lại hiện tại chính mình vẫn còn đang làm việc của một tiểu nhị, thời đại này, nữ tử yếu đuối sống thật không dễ dàng, huống chi còn phải cưu mang hai đứa nhỏ. Hơn nữa, liếc nhìn mình trong gương, tự mình an ủi, mặc nam trang cũng đủ tiêu sái đủ soái khí (tiêu sái, soái khí: tóm lại là đẹp trai đó :v). Ta còn muốn tiếp tục tự kỷ, bụng liền biểu tình vang lên, hút hút cái mũi, ngửi thấy phòng khách truyền đến mùi cháo thơm, vui vẻ cười, ta bước nhanh đi vào phòng khách. Nhất Nguyệt làm ra vẻ bát khoái, tiểu Nhị Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Ta đối với Nhất Nguyệt đang trợn trắng mắt cười ngây ngô một chút, ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu Nhị Nguyệt một chút, lấy lòng nói: "Nhất Nguyệt, đừng nóng giận, hiện tại thời gian còn sớm thôi, ăn cơm chiều xong chúng ta lại đi ra ngoài cũng không muộn." Ngày hôm qua ta giống như đáp ứng Nhất Nguyệt cùng nhau mang theo tiểu Nhị Nguyệt mua này nọ trên đường. "Hừ ~" Nhất Nguyệt hừ nhẹ một chút. "Ách ~ Nhất Nguyệt" Áp dụng chính sách ai oán cầu xin. "Ca, ngươi như vậy rất khó xem." Nhất Nguyệt nhìn người đang ai oán ôm tiểu Nhị Nguyệt phía trước, nhịn không được lại cho một cái xem thường. "Ha ha ~, Nhất Nguyệt, ngươi sao lại thích trợn trắng mắt như vậy đâu, thời điểm gặp ngươi, chính là một đứa nhỏ đáng yêu a" Bất quá nữ nhân tốt như ta không thèm chấp nhất cái khổ trước mắt, không có biện pháp, ai kêu Nhất Nguyệt hiện tại là quản sự trong nhà, nghĩ đến xưng hô lại có chút buồn bực: "Tiểu Nhị Nguyệt vẫn sẽ không gọi ta là tỷ, Nhất Nguyệt nhất định là ngươi sai, làm hư tiểu Nhị Nguyệt." "Ngươi cái dạng thế này, ta có thể kêu tỷ sao?" Nhất Nguyệt xem ta từ đầu đến chân một chút. "Ta như thế làm sao?" Ta sẽ không chải tóc phức tạp như nữ hài tử nơi này, chỉ đơn giản dùng dây cột tóc màu xanh cột đứng lên, quần áo thì mặc nam trang, nhưng cái này không là vấn đề, ta vẫn là một nữ nhân hàng thật giá thật, như thế nào sẽ không thể kêu tỷ . Gặp Nhất Nguyệt cúi đầu ăn cháo, bộ dáng không tính để ý tới câu hỏi của ta. Ta nhịn, hít sâu, hô hấp lần nữa, xả giận, muốn kêu ca ca liền kêu ca ca đi, nhìn không ra là nữ nhân cũng là bình thường không phải sao, tự mình an ủi bắt đầu ăn cháo. Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ân, thời tiết cũng không tệ, vạn dặm không mây, ta ôm tiểu Nhị Nguyệt, đi theo sau lưng Nhất Nguyệt hướng chợ đi đến. Nhìn ngã tư đường người đến người đi, tiếng thét to, tiềng ồn ào.....Đến thế giới này vài năm, đối phố xá cổ đại này không có ngạc nhiên như lúc trước. Tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng ta vỗ bàn tay nhỏ bé, giọng điệu non nớt chỉ vào cái này cái kia kêu lên: "Bạch ca ca", trên đường còn có thể gặp người quen đến chào hỏi:"Tiểu Liêm, ngươi mang muội muội đi ra a"còn có người không biết còn vụng trộm nói nhỏ:"Vị tiểu ca này thực sự phúc khí, có thể sinh ra một nữ nhi trong veo như nước như vậy". Nhìn Nhất Nguyệt phía trước, như một ông cụ non cùng người ta cò kè mặc cả mua đồ, cuộc sống là hạnh phúc như thế. "Bạch ca ca, kẹo đường." Tiểu Nhị Nguyệt trong lòng chỉ vào đồ chơi làm bằng đường tiểu phiến phía trước. "Tiểu Nhị Nguyệt muốn ăn sao?" Tiểu hài tử đối kẹo đường không có lực miễn dịch, ăn nhiều cũng không tốt, bất quá thỉnh thoảng ăn vẫn là có thể. Nói xong ta hướng bên kia đi đến. "Lão bản cho hai khối hình trư bát giới." "Được rồi, đây, hai văn tiền." Đưa cho tiểu phiến hai văn tiền, ta tiếp nhận hai khối đồ chơi làm bằng đường, một khối đưa cho tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng chờ mong đã lâu, cầm khối còn lại trong đó đi đến chỗ Nhất Nguyệt đang lấy lòng này nọ, trừng mắt nhìn chính mình. Nhìn Nhất Nguyệt không nói lời nào, ta cười ha ha đưa đồ chơi làm bằng đường trong tay qua đi lấy lòng nói:"Nhất Nguyệt, đồ chơi làm bằng đường này ăn tốt lắm nga, ngươi nếm thử." Từ khi Nhất Nguyệt làm chưởng quản tài chính trong nhà về sau, ta luôn bị cho rằng tiêu tiền hoang phí, ai ~~ Nhất Nguyệt nhìn vẻ mặt lấy lòng của ta , hắn không được tự nhiên tiếp nhận kẹo, mặt hơi hơi đỏ lên nói: "Còn có gạo chưa mua." "Ân. Chờ một chút ta mua về." Chủ động đúng vậy. Ôm tiểu Nhị Nguyệt đi đến tiệm gạo lớn nhất trong thành. "Di, Nhất Nguyệt, tiệm gạo giống có như rất nhiều người, muốn chờ một chút đi dạo trở về lại mua hay không, có thể tốt hơn một chút." Trước cửa tiệm gạo đậu một chiếc xe ngựa xa hoa, trước cửa người sắp xếp hàng dài, còn đều là các nam tử trẻ tuổi cầm túi gạo trong tay, tò mò kiễng chân nhìn vào. Ta đi theo phía sau Nhất Nguyệt tiếp tục nói: "Nhất Nguyệt, có thể là mua một tặng một hay không đây?" Thân là nữ nhân, trong cơ thể có chút ít bản năng nhiều chuyện thúc đẩy thân thể tiến lên đi xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem có thể kiếm chút tiện nghi hay không. Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt đứng ở trong đám người, đưa tay vỗ vỗ đại thúc phía trước hỏi: "Đại ca, xin hỏi, nơi này xảy ra chuyện gì, mua một tặng một sao?" Đại thúc quay đầu, liếc mắt đánh giá ta một cái, khi nhìn tiểu Nhị Nguyệt trong lòng ta, nháy mắt ái muội(mờ ám) mấy cái, bộ dáng hắn như nói "huynh đệ ngươi đừng làm bộ làm tịch" nói: "Tiểu đệ, ngươi không tồi, dám ôm nữ nhi đến xem đại tiểu thư Tiêu gia." Nói xong còn đánh giá cao thấp ta một chút sau đó xoay qua tiếp tục nhìn xem trong tiệm gạo. Tầm mắt ta lướt qua đầu người đi theo hướng mặt trong tiệm gạo nhìn nhìn, trong đầu suy nghĩ một chút về đại tiểu thư Tiêu gia. Cái tên này không tính xa lạ, dù sao nơi làm việc của ta có thể nói là nơi tập hợp tin tức nhiều chuyện nhất, tự nhiên đối với đại tiểu thư Tiêu gia không xa lạ. Tiêu gia đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tiêu lão gia Tiêu Thành, Tiêu Ảnh Nguyệt. Tiêu gia nghe nói là thủ phủ cả nước, Tiêu lão gia đem nữ nhi duy nhất của chính mình coi là hòn ngọc quý trên tay, mà vị đại tiểu thư Tiêu gia này nghe nói là lớn lên khuynh quốc khuynh thành, là đệ nhất mỹ nữ thành Tử Đô, bất quá ta chưa gặp qua. Nghe nói sau khi vị tiểu thư này từ mười sáu tuổi trưởng thành, Tiêu lão gia đã đem sản nghiệp Tiêu gia toàn bộ giao cho nàng quản lí. Vài năm nay, Tiêu gia do nàng quản lí, thế lực càng nhiều, có thể nói là phú khả địch quốc (giàu có thể so với quốc khố), hiện tại đã đến mười tám tuổi, còn chưa có hôn phối. Nếu ở hiện đại có thể thuộc loại hàng ngũ nữ cường nhân tài mạo song toàn, cũng là đối tượng truy đuổi của các công tử đại thế gia. Thời điểm trong đầu ta hồi tưởng tin tức đại tiểu thư Tiêu gia, đám người xung quanh kích động đứng lên, không ít người hô:"Đã nhìn ra." Mỗi người cũng nhón chân ngước cổ xem. Ta cũng nhịn không được nhiều chuyện mà kiễng mũi chân thân dài cổ hướng bên trong xem, trong tiệm gạo một nữ tử dáng người linh lung yểu điệu đi ra, một thân tuyết trắng, sa khăn màu trắng che đi khuôn mặt, sau khi dừng ở bên ngoài nhìn đến đám người trước tiệm mày liễu hơi hơi nhăn lại, sau đó khi chưởng quầy tiệm gạo cúi đầu khom lưng liền mang theo hai cái nha hoàn đi tới xe ngựa xa hoa bên này. Tiểu Nhị Nguyệt nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ăn đường vui vẻ chỉ vào mỹ nữ áo trắng nói:"Ca ca, tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp." Ta thu hồi ánh mắt đánh giá, quay đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt lộ ra hai má hồng đáng yêu, nhịn không được điểm nhẹ cái mũi nàng một chút nói:"Tiểu Nhị Nguyệt trưởng thành sẽ hấp dẫn hơn nhiều." "Tỷ tỷ xinh đẹp, so với ca ca xinh đẹp hơn." Tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu chỉ vào nữ tử áo trắng công nhận. Nhìn tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu trong lòng ta cảm thấy đả kích, tuy rằng đây là sự thật, nhưng mà tiểu Nhị Nguyệt ngươi như thế nào có thể trực tiếp đả kích ta như vậy đây. Ta chỉ vào mỹ nữ áo trắng chuẩn bị đi lên xe ngựa lấy ví dụ thực tế cho tiểu Nhị Nguyệt nói: "Tiểu Nhị Nguyệt nói rất đúng, bất quá tiểu Nhị Nguyệt về sau lớn lên biến thành đại mỹ nữ, không cần học tỷ tỷ xinh đẹp kia mặc quần áo màu trắng." Ai ~ mỹ nữ như thế nào đều thích mặc đồ trắng đâu, lúc giặt thật là nhiều phiền toái, không sợ phiền chết người sao. Nhìn thấy Nhất Nguyệt nghe được ta nói ngẩng đầu khó hiểu nhìn bộ dáng của ta, ta giải thích nói:"Quần áo màu trắng dễ dàng bẩn, giặt quần áo thực phiền toái." Nói xong ta cảm giác giống như có người đang nhìn chúng ta, vội ngẩng đầu tìm kiếm, gặp mọi người đều không chuyển mắt nhìn bóng dáng bước vào xe ngựa xa hoa màu trắng. Không phát hiện nơi tầm mắt phát ra, ta quay đầu đi theo phía sau Nhất Nguyệt đang trợn trắng mắt với ta tiếp tục nói:"Tiểu Nhị Nguyệt nhớ kỹ, về sau lớn lên trăm ngàn đừng mặc đồ trắng nga." Mặc quần áo màu tối có vẻ có cá tính, điện ảnh không phải đều diễn như vậy sao, mỹ nữ y phục đen thật lạnh lùng, hơn nữa y phục đen còn dễ giặt. _______Hết chương 1_______
|
Chương 2
Kết thúc công việc, hôm nay tâm trạng ta không tệ, hát chút tiểu khúc trở về nhà. Hôm nay thu vào chút tiền không ít, tâm trạng đặc biệt vui sướng. Khi đi ngang qua tiệm sách góc đường, ta nhìn các văn nhân toan nho này, không khỏi nhớ tới, hôm nay trong lúc công tác, ta vô ý nghe được một tin tức nho nhỏ. Học viện công dương thành hình như tháng sau sẽ tuyển nhận tiểu hài tử vừa đến độ tuổi đi học khắp toàn thành, dù giàu hay nghèo, đứa bé vừa độ tuổi đều có thể tham dự cuộc thi chiêu sinh của học viện, một khi trúng tuyển, sẽ được đến thư viện học tập. Nghĩ đến, ta không khỏi nhớ tới Nhất Nguyệt hình như vừa vặn đến tuổi tuyển nhận. Hí mắt xem tiệm sách một chút, ta nghĩ một chút, tuy rằng điều kiện đi vào có điểm khó khăn, bất quá được vào học đường đọc sách, không nói mỗi tháng có thể lấy nửa lượng bạc trợ cấp cuộc sống, ân, nếu học thật tốt, mười năm sau lấy công danh Trạng Nguyên thám hoa gì đó, trở thành quan triều đình, khi đó ta có thể kêu Nhất Nguyệt nuôi, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão, càng nghĩ ta càng thấy vui vẻ. Nghĩ nghĩ, quyết định xong chủ ý, ta cười tủm tỉm đi đến hướng tiệm sách, không phải có đầu tư mới có đáp lại sao, tuy rằng trong nhà cũng có một ít sách luận ngữ Kinh Thi linh tinh gì đó, nhưng cuộc thi nhập học hẳn là nên mua chút sách tư liệu tham khảo. Hỏi hồi lâu, cộng thêm kinh nghiệm về các đại văn nhân cùng đề nghị của lão bản, ta cuối cùng bỏ ra tiền vốn thật lớn, mua bản ba chữ kinh cùng bách gia tính, cộng thêm văn phòng tứ bảo (dụng cụ trong thư phòng như bút, nghiên mực giấy,..), trả xong tiền, tiểu phí một ngày liền mất một nửa như vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của ta, ôm sách, tiếp tục hát tiểu khúc trở về nhà. "Nhất Nguyệt, tiểu Nhị Nguyệt ta đã trở về." Tâm tình thư sướng về nhà, ta đẩy cửa ra lớn tiếng kêu. "Bạch ca ca!" Tiểu Nhị Nguyệt lộ ra tươi cười đáng yêu trên mặt, ta đi laị gần, tiếp được thân mình tiểu Nhị Nguyệt, đem mứt quả mua được ở trên đường đưa qua. "Ca, có thể ăn cơm." Nhất Nguyệt lại tặng ta một cái xem thường, một bộ dáng rất bất mãn hành vi ta dụ dỗ tiểu Nhị Nguyệt, sau đó đối với tiểu Nhị Nguyệt mỉm cười nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, không thể ăn mứt quả trước khi ăn cơm, ăn cơm cơm xong lại ăn có được hay không." Ta có điểm ai oán đem này nọ bỏ xuống, đi ăn cơm, đãi ngộ như thế nào kém nhiều như vậy. Đang cầm bát, ta nhìn Nhất Nguyệt đang đút tiểu Nhị Nguyệt ăn cơm, nghĩ đến kế hoạch vừa rồi, suy nghĩ nên nói như thế nào mới tốt. Giống như tầm mắt ta nhìn Nhất Nguyệt rất trực tiếp , khiến cho hắn chú ý, sau khi lại bị một cái xem thường của hắn, Nhất Nguyệt một bộ dáng trẻ con không thể dạy dỗ được nữa đối với ta nói: "Ca, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?" Ách, ta ngây người một chút, bỏ bát xuống, sửa lại biểu tình trên mặt một chút "Khụ khụ" điều chỉnh trạng thái. Ở dưới tầm mắt nghi ngờ của Nhất Nguyệt, ta đứng đắn ngồi ngay ngắn, xuất ra uy nghiêm của một người đứng đầu trong nhà phát biểu quyết định mới nhất của ta với gia đình: "Nhất Nguyệt, hôm nay ta ở trà lâu nghe người ta nói, học viện dương thành, tháng sau bắt đầu chiêu sinh, ừm, Nhất Nguyệt tuổi cũng không còn nhỏ , cũng đã đến tuổi đến trường, cho nên, Nhất Nguyệt báo danh thi khảo nhập học đi, buổi chiều ta xin nghỉ phép đưa ngươi đi báo danh được không?" Nói xong ta có điểm chờ mong nhìn Nhất Nguyệt, tuy rằng là người đứng đầu một nhà, nhưng Nhất Nguyệt là người quản gia, nếu hắn thực sự đi học , người nào nấu cơm dọn dẹp phòng ở, ai giặt quần áo cho ta đây, ô ô~~, đột nhiên có điểm hối hận khi ra quyết định này. "Không đi!" Nhất Nguyệt phản ứng rất lạnh nhạt. "Ách ~" Nhìn Nhất Nguyệt tiếp tục dỗ tiểu Nhị Nguyệt ăn cơm, phản ứng sao lại lạnh nhạt như thế. Ta như thế nào cũng là người đứng đầu một nhà không phải sao, khổ sở khó khăn quyết tâm đến đưa ra quyết định như vậy, hắn như thế nào liền đưa cái phản ứng như vậy đây? Ta chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vì cái gì đây?" Cơ hội đi học a, tại thời đại sùng bái văn học này, có biết bao nhiêu người tranh giành muốn đi đọc sách. "Vì cái gì phải đi đến học viện phiền toái như vậy, cùng ca học là được rồi." Nhất Nguyệt đưa một cái xem thường cho người trưởng thành trước mặt, hắn tin tưởng những thứ hắn hiểu biết được tuyệt đối sẽ nhiều hơn thư viện phu tử. "Ách ~ Nhất Nguyệt, ca ca ngươi chẳng phải chỉ nhận thức được vài cái chữ to sao, vào học viện, ngươi có thể đi theo lão sư giỏi học tập, chẳng lẽ ngươi không muốn?" Ta bắt đầu dụ dỗ, theo quan sát ngày thường, Nhất Nguyệt tuyệt đối là đứa nhỏ có khả năng học tốt. "Có thể, ca ." Nhất Nguyệt vẻ mặt bình thản, tiếp tục đút tiểu Nhị Nguyệt. "Bạch ca ca tốt lắm!" Tiểu Nhị Nguyệt cũng đi theo góp vui. "Ách ~ nhưng mà Nhất Nguyệt ~" Bị Nhất Nguyệt nghĩ như vậy, trong lòng không nhịn được đắc ý, ta ở thế kỷ 21 sống lâu như vậy, tuy rằng không phải người văn chương xuất chúng, tri thức uyên bác, nhưng có thể thấy được, hiểu biết ít lắm cũng phải có điểm nhiều hơn so với người cổ đại nơi này đi. Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm đắc ý: "Nhưng nếu Nhất Nguyệt đi học viện đọc sách sẽ tốt hơn nhiều lắm, rất nhiều người đều muốn đi ." Ai~ ta tệ nhất là việc khuyên người. "Ân" Nhất Nguyệt không phản ứng. "Nhất Nguyệt ~" Thanh âm trở nên phi thường ai oán, khí thế người đứng đầu một nhà biến mất không thấy tăm hơi. Nhất Nguyệt tay bỏ xuống cái bát hết sạch, giúp tiểu Nhị Nguyệt lau sạch khóe miệng, ôn nhu nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, về sau chính mình phải tự ăn cơm." Tiểu Nhị Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu. "Còn có, không thể ăn nhiều mứt quả như vậy, sẽ không tốt nha." Sau khi chờ tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận tiếp nhận mứt quả, Nhất Nguyệt cầm bát cơm trên bàn bắt đầu ăn. "Nhất Nguyệt ~" Sao hắn có thể bỏ qua tồn tại của ta, ta nói như thế nào cũng là ca ca ngươi, cũng là người đứng đầu một nhà a. "Ca" Nhất Nguyệt không chịu nổi ngữ khí ai oán này, buông bát xuống, liếc mắt một cái nhìn người bộ dạng như một khuê phòng oán phụ đang cáo trạng, còn thật sự đánh giá một hồi nói:"Ca, nói đi, ca có mục đích gì?" Hắn rất hiểu biết nàng, có thể tích cực như vậy khẳng định có ý đồ khác. "Ách ~ Nhất Nguyệt, ta sao lại có mục đích đây." Bị tầm mắt Nhất Nguyệt xem làm ta không được tự nhiên, điều chỉnh biểu tình một chút nói :"Nhất Nguyệt, về sau ngươi lớn lên muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được công danh, trở nên nổi bật hay gì đó sao?" Bắt đầu dụ dỗ. "Sao?" Nhất Nguyệt còn thật sự đánh giá người vẻ mặt mê hoặc trước mặt: "Ca muốn ta đi thi học viện, là muốn ta về sau đi đoạt được công danh?" "Ừ" Ta vui vẻ gật gật đầu. "Khảo thủ công danh về sau làm quan, lấy phân bổng lộc, nuôi cả nhà?" Nhất Nguyệt nhìn người trước mắt không ngừng gật đầu, tiếp tục nói:"Quan trọng nhất là ngươi muốn có thể có cuộc sống "áo mặc tận tay cơm đưa tận miệng"( câu này tự chế nhưng nghĩa là vậy đó). Một câu trúng tim đen. =))) "Ừ" Ta thấy trong lòng lâng lâng, đến cuối cùng cảm giác được Nhất Nguyệt ánh mắt không tốt, lập tức thu hồi khát khao trên mặt, biểu hiện nghiêm túc nói:"Ca ca của ngươi như thế nào sẽ có loại ý tưởng này đâu?" Tuy rằng ta thật sự có mục đích . "Nhà chúng ta có tiền cho ta đi học sao?" Nhất Nguyệt nhìn người trước mắt, biểu tình trên mặt rõ ràng chính là nghĩ như vậy, lại sống chết che dấu, trực tiếp hỏi vấn đề thật nhất. "Không thành vấn đề, có ta ở đây, Nhất Nguyệt nếu thi tốt còn có thể lấy đến trợ cấp của học viện." Nói xong trong lòng ta không khỏi nghĩ đến không biết trợ cấp này bao nhiêu đây, nếu không, có phải hay không nên đổi một công việc lương cao hơn, tuy rằng công việc hiện tại rất vui vẻ, nhưng là vì tương lai sau này, ân ~ thế nào cũng phải đổi một công việc khác. "Còn tiểu Nhị Nguyệt làm sao bây giờ?" Hắn tiếp tục hỏi, nếu sau khi hắn đi thư viện đọc sách, trong nhà sẽ có nhiều vấn đề. "Không thành vấn đề, có ta ở đây, ta sẽ chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt ." Ta vỗ vỗ ngực, hứa hẹn. "Ca ngươi muốn chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt như thế nào?" Nhất Nguyệt nhớ rất rõ với thời gian đi làm của ta. "Không có việc gì, thời điểm đi làm, có thể đem tiểu Nhị Nguyệt nhờ Liên Hoa cùng Lý đại nương tạm thời chiếu cố." Nói đến, Lý đại nương tuy rằng có điểm thích nhiều chuyện, nhưng là tâm địa vẫn rất tốt, thời điểm ba người các nàng vừa đến, rất nhiều chuyện đều nhờ nàng hỗ trợ mới có thể chuẩn bị tốt, nhớ lại tiểu Nhị Nguyệt còn nhỏ cũng là nàng hỗ trợ chăm sóc truyền thụ kinh nghiệm mới có thể lớn lên khỏe mạnh, da thịt hồng hào trong suốt như nước, nữ nhi của nàng, Liên Hoa cô nương, trừ bỏ lúc đầu thấy ta thường mặt đỏ thẹn thùng, đến bây giờ đã có thể đỏ mặt kêu ta "Bạch ca ca". Lúc Nhất Nguyệt còn không biết may vá quần áo là nàng giúp chúng ta vá quần áo, tuy rằng hiện tại Nhất Nguyệt đã có thể may vá, nhưng đối phương vẫn là hỗ trợ nhiệt tình. Dù sao cũng phải nói là tiểu cô nương rất tốt, ân, giống như đã mười sáu tuổi đi, ai, ở nơi này giống như đến tuổi xuất giá, ai~, có chút đáng tiếc. "Ân!" Nhất Nguyệt không biết người trước mặt đang tư tưởng cái gì, nhìn thấy Bạch Liêm bộ dáng ta cái gì đều có kế hoạch tốt, không nói gì nữa, ừ một tiếng tiếp tục ăn cơm. Ta lấy lại tinh thần, nhìn Nhất Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh còn đang ăn cơm, thật cẩn thận hỏi:"Vậy Nhất Nguyệt đáp ứng đi sao?" Nhất Nguyệt đưa tay lấy đĩa rau tiếp tục ăn cơm. "Vậy quyết định như vậy đi, ngày mai ta hướng lão bản xin phép, sau đó ta liền đưa ngươi đi dương thành thư viện báo danh tham gia thi khảo." Ở cùng Nhất Nguyệt lâu như vậy ta tự nhiên biết hắn biểu hiện như vậy đúng là hắn đã muốn đáp ứng rồi, ta vui vẻ cầm lấy bát cơm, ngay cả đậu hủ rau xanh ăn đều cảm thấy đặc biệt thơm ngon. Nơi này sau khi thông qua một quyết định gia đình, không khí hòa hợp, người một nhà tâm trạng vui vẻ ăn cơm chiều, mà bên kia Tử Đô thành, trong Tiêu phủ - thủ phủ Dương thành, trong một cái thư phòng rộng thùng thình, trang trí uyển chuyển hàm xúc, thanh lịch, một vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc khuynh thành mặc trang phục màu trắng ngồi trước bàn học, lúc này mày liễu khẽ nhăn, cúi đầu xem xét trong tay sổ sách, tay phải chấm một chút bút lông màu son, thường thường ở trên giấy viết vòng họa, có khi buông bút trong tay, tay rất nhanh thuần thục sử dụng bàn tính, âm thanh tính châu bát giao hưởng trong thư phòng thanh lịch. "Tiểu thư ~" Mới vừa đóng một con dấu ở sổ sách cuối cùng, liền có tiếng đập cửa truyền đến. Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng buông bút trong tay nói:"Tiến vào đi." Thanh âm dịu dàng như ngọc. Vừa nghe thấy thanh âm, một tiểu nha hoàn mặc quần áo màu hồng nhạt đẩy cửa tiến vào, đối với nữ tử trong phòng cung kính nói:"Tiểu thư, đại phu nhân gọi tiểu thư đi qua dùng bữa." "Ừ, ngươi trở về nói với mẹ ta liền đi qua sau." Giọng điệu thản nhiên chỉ khi nói về mẫu thân chính mình mới mang theo chút điểm phập phồng. "Dạ!" Tiểu nha hoàn cung kính đóng cửa lui ra. Tiêu Ảnh Nguyệt một thân áo trắng hơi hơi thở dài, nghĩ đến hôm nay mẫu thân mình muốn chính mình đi qua cùng nàng dùng bữa sẽ lại vì chung thân đại sự của nàng mà lải nhải. Nàng năm nay đã đến tuổi đôi mươi, tại nơi đây nữ tử mười sáu tuổi đã làm vợ người ta, mà nàng đã xem như người gả không ra, nếu không phải vì bề ngoài của nàng cùng tiền tài quyền thế địa vị của Tiêu gia, nàng có lẽ đã sớm bị người ghét bỏ, nhưng mà hiện tại tin đồn cũng không ít. Nàng nhẹ giương khóe miệng, đứng lên, tiêu sái đi ra thư phòng, đi đến phía đông sân. Đi vào một phòng khách, nhìn thấy chính mình mẫu thân Tiêu đại phu nhân đã ngồi ở trên ghế, theo thứ tự tay trái ngồi là Tiêu gia nhị phu nhân, tam phu nhân, ngũ phu nhân. Nét mặt biểu lộ thản nhiên mỉm cười tiến lên thỉnh an:"Mẫu thân, ba vị di nương." Một vị ôn nhu từ ái trung niên nữ tử cầm đầu, khẽ mỉm cười nói:"Nguyệt Nhi, mau tới đây ngồi xuống, để nương nhìn xem." Nói xong đứng lên không ngừng đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt."Nguyệt Nhi, mấy ngày không thấy con lại gầy hơn, như thế nào không chiếu cố tốt chính mình đây?" Tiêu đại phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi của mình nói. _____Hết chương 2_____ p/s: ngay lúc còn nhiệt huyết thì edit được bao nhiêu đăng bấy nhiêu đi, kẻo càng ngày càng bận thì khổ, sắp vào học rồi =))))) cảm ơn những người đã đọc, ai thấy sai sót ở đâu cmt chỉ giáo a~~ xin lỗi em chỉ là editor tập sự T^T
|
Chương 3
"Đại tỷ, Nguyệt nhi chỉ là một nữ nhi mà phải đảm đương công việc cao thấp của Tiêu phủ, cứ tiếp tục như vậy lâu dài, thân thể đương nhiên chịu không nổi ." Ngũ phu nhân kiều mỵ nói. Tiêu Ảnh Nguyệt không nói gì ngồi xuống bên người Tiêu đại phu nhân, tiếp nhận khăn ướt bọn nha hoàn đưa qua để rửa tay ăn cơm. "Đến, Nguyệt nhi ăn nhiều một chút." Tiêu đại phu nhân nói xong bắt đầu cẩn thận gắp thức ăn cho nữ nhi của mình. "Chỉ tiếc chúng ta thua kém, không khả năng sinh cho lão gia một đứa con trai." Ngũ phu nhân ngữ khí thương cảm tự trách nói. Ngũ phu nhân lời này nói trúng chổ đau vài vị phu nhân, trên mặt cũng lộ ra một tia thương cảm. "Không phải lão gia còn có Nguyệt nhi sao?" Tiêu đại phu nhân tuy rằng đối với việc Tiêu gia không có con trai có chứa nhè nhẹ áy náy, nhưng là nữ nhi của mình cũng là Tiêu gia con nối dòng, không khỏi bớt điểm ủy khuất. "Nguyệt nhi là hòn ngọc quý trên tay Tiêu gia chúng ta, Nguyệt nhi nay bộ dạng cũng xuất trần như thế, cũng đến tuổi gả đi, lão gia có phải cũng nên cho chúng ta lo lắng đại sự của Nguyệt nhi, nữ nhi giúp chồng dạy con mới là chính sự. Đại tỷ, lời nói có chút không dễ nghe , Nguyệt nhi mỗi ngày đi ra ngoài giúp lão gia quản lí làm ăn như vậy chung quy cũng không phải biện pháp, không nói khiến cho bên ngoài tin đồn xấu, cũng làm chậm trễ chung thân đại sự của Nguyệt nhi." Các vị phu nhân đang ngồi, ánh mắt đồng thời nhìn vào trên người ngũ phu nhân cùng tiêu đại phu nhân, chung thân đại sự của Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn đều là vấn đề các nàng chú ý, đặc biệt mục đích của ngũ phu nhân, mọi người đều biết rõ trong lòng, Lí Phú cháu của nàng, hoàn toàn là một bộ dáng như con rể tương lai của Tiêu gia. Chung thân đại sự của Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn là lo lắng trong lòng Tiêu đại phu nhân, mà nay đặc biệt kêu nữ nhi của mình lại đây một phần cũng là vì việc này. Tiêu đại phu nhân buông chiếc đũa, hơi hơi thở dài đối với nữ nhi một bên đang hết sức chuyên chú dùng cơm nói:"Nguyệt nhi, hiện tại cũng không còn nhỏ, cũng nên lo lắng chung thân đại sự của mình một chút, mấy ngày nay, người tới cửa cầu hôn vô số kể, Nguyệt nhi cũng nhìn xem nên vì chính mình tính tốt, đây cũng là thời điểm đem hôn sự ra định tốt." Tiêu Ảnh Nguyệt nghe, biểu tình trên mặt không thay đổi, ánh mắt dời đi bát cơm, đạm nhạt liếc nhìn ngũ di nương, nhưng thanh âm không mang theo tức giận đối với Tiêu đại phu nhân nói:"Nương, việc này quá chút thời gian nữ nhi sẽ xử lý." Nói xong buông bát trong tay, không đợi tiêu đại phu nhân và vài vị nói cái gì, tiếp tục nói:"Nương, con có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, nương từ từ dùng cơm." Nói xong đứng dậy rời đi. "Nguyệt nhi ~" Tiêu đại phu nhân có điểm bất đắc dĩ nhìn bóng dáng con gái. Tiêu Ảnh Nguyệt sau khi đi ra sân của mẫu thân chính mình, ra cửa viện, vừa đi vừa đối hai cái bên người nha hoàn đi theo phía sau nói:"Mộc Vân Trúc, ngày mai báo cho Tiêu Toàn,bắt đầu từ tháng sau, vì tiết kiệm chi tiêu bên trong phủ, các phòng giảm một nửa chi tiêu, về phần bên tây sương, khách nhân cứ dựa theo phương thức chiêu đãi, trừ bỏ áo cơm ở bên trong phủ, hắn chi tiêu gì Tiêu phủ không trả cho hắn." Nói xong cũng không quay đầu lại hướng Ảnh Nguyệt các nơi chính mình ở đi đến. "Dạ!" Nha hoàn Mộc Vân Trúc đi theo phía sau nàng gật đầu ghi nhớ, đồng thời cũng phi thường nghi ngờ, cắt giảm các phòng chi tiêu, này có thể sẽ náo loạn Tiêu phủ, tây sương, chỗ ở cho khách của Tiêu phủ, mà hiện tại khách nhân duy nhất chính là cháu của ngũ phu nhân Lí Phú lại quên mất thân phận cứ nghĩ mình là chủ nhân của Tiêu phủ, Lí biểu thiếu gia, có điều hiện tại các nàng làm như vậy, chủ tử các phòng hẳn là không cần công đạo. Vì thế Mộc Vân Trúc hướng nha hoàn bên cạnh làm một cái ánh mắt. Nha hoàn bên cạnh nhận được Mộc Vân Trúc ánh mắt, suy nghĩ thực một hồi, chậm rãi nói:"Tiểu thư......" Nói còn không có nói xong bị Tiêu Ảnh Nguyệt phía trước cắt ngang. "Các ngươi không cần nhiều lời, cứ làm theo ta nói!" Tiêu Ảnh Nguyệt mặt không chút thay đổi tiếp tục đi về phía trước, chuyện hai nha hoàn bên người muốn nói nàng tự nhiên biết, chính là đôi khi, hẳn là làm cho một vài người biết, hiện tại Tiêu gia là ai làm chủ. "Nhưng là, làm theo lời tiểu thư nói như vậy, chủ tử các phòng liền sẽ ý kiến......" Mộc Vân Trúc không nhịn được mở miệng khuyên nhủ. "Thì tính sao!" Tiêu Ảnh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng. Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn nhau, xem ra hôm nay các vị di nương thật sự chọc tới tiểu thư nhà các nàng, nhưng mà đối với phương thức xử lí vị khách nhân đã ở lâu dài trong phủ của tiểu thư thì các nàng rất thích, ngày thường Lí biểu thiếu gia này bộ dáng kiêu ngạo, hạ nhân trong phủ đã chịu khổ không ít, đặc biệt là các nha hoàn. Tiêu Ảnh Nguyệt vừa đi vừa nhíu mày nghĩ đến trên bàn cơm hôm nay, nương nói chung quy là phải giúp chồng dạy con cái gì đó, tuổi không còn nhỏ nên kết hôn, nàng hừ lạnh một tiếng ~ nàng kính các nàng là trưởng bối, cho nên không nói cái gì, nhưng mà không có nghĩa là có thể được một tấc lại muốn tiến một thước( thấy người ta nhịn nên làm tới), cháu của nàng ta làm phiền nàng còn chưa tính, hiện tại thật hay, còn muốn "quan tâm" chung thân đại sự của nàng phải không, hừ ~ nghĩ vậy vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Nhưng, trong lòng cũng hơi hơi thở dài, nữ tử nên như thế sao? Nữ tử số mệnh phải là ở nhà giúp chồng dạy con sao? ===================== đường phân cách của Nhất Nguyệt về sau ======================= Hát tiểu khúc, ta thay quần áo mới mua, ở trước gương vòng vo hai vòng, trường bào màu trắng, tuy rằng là ta thực chống đối nhóm mỹ nữ mặc đồ trắng, nhưng mà ta không phải mỹ nữ, cho nên ngẫu nhiên mặc là phi thường không sai , hơn nữa hôm nay là nghi thức nhập học sau khi Nhất Nguyệt trúng tuyển vào thư viện dương thành, như thế nào cũng phải làm cho người ta có chút ấn tượng tốt. Bắt chước trên điện ảnh nhìn thấy các tài tử bộ dáng phong lưu tiêu sái, tuy rằng trên tay ta không có chiết phiến(quạt), nhưng này không ảnh hưởng hình tượng tiêu sái của ta. Ta đắc ý đi vào phòng khách, nhìn thấy tiểu Nhị nguyệt mặt quần áo phấn hồng ngồi ở trên ghế, bộ dáng hồng hào, rất đáng yêu, nhịn không được cắn hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng. "Ca, ngươi không phải nói không thể mặc đồ trắng sao?" Nhất Nguyệt kỳ quái nhìn người một thân áo trắng trước mắt, một bộ dáng tài tử phong lưu, nhưng mà biểu tình trên mặt cùng khí chất tuyệt đối khác xa tài tử phong lưu. "A ~ ta có nói như vậy sao?" Nói xong đùa giỡn với tiểu Nhị Nguyệt cười không ngừng. "Ngươi thường xuyên dạy bảo như vậy, quần áo trắng là rất khó tẩy, hơn nữa, hôm nay ta sẽ bắt đầu ở tại học viện, ca, ngươi mặc quần áo trắng, ngày mai chính mình tự tẩy!" Nhất Nguyệt thu hồi ánh mắt kiểm tra hành lí của mình một chút, thêm nữa, người áo trắng trước mắt này nói giữa trưa muốn đi ăn cơm dã ngoại chúc mừng cái gì đó. "Ách ~" Ta cúi đầu xem trên người áo trắng một cái, có điểm do dự, giặt quần áo đây là công việc rất gian nan, hay là khôi phục quần áo bình thường, hình tượng cái gì cũng không cần để ý, dù sao hiện tại nhìn xem Nhất Nguyệt, hẳn là không đến mức bị người khác khi dễ kì thị. "Chuẩn bị tốt, có thể đi rồi." Nhất Nguyệt không biết người trước mắt đang đấu tranh nội tâm, đeo bao màu đen lên. "Nhất Nguyệt, nếu không chờ một chút, ta đi đổi cái quần áo được không?" Ta nhìn Nhất Nguyệt hôm nay đồng dạng mặc bộ đồ mới màu tối, lúc này đeo lên bao hành lí của chính mình, nhẹ nhàng hỏi một câu, đợi lát nữa muốn đi ăn cơm dã ngoại, áo trắng thực dễ dàng bẩn. Về sau cho dù mặc đồ trắng tiêu sái như thế nào, đánh chết ta cũng sẽ không mặc. Nhất Nguyệt xoay quá, đưa một cái xem thường cho người không có tiền đồ nhưng bộ dáng "huynh trưởng" trước mắt, lạnh lùng nói:"Đã muốn khuya , nếu không đi sẽ đến muộn." Người này thay bộ quần áo đã nửa canh giờ, nếu đi đổi, phỏng chừng trời tối mới có thể ra khỏi cửa. "Ách ~" Cổ dài vọng ra nhìn bên ngoài một chút, hình như là cũng hơi trễ, lấy ra đồng hồ đem theo khi xuyên đến nhìn xem, đã muốn hơn chín giờ, cắn răng, vì xinh đẹp, giặt quần áo có sao đâu. Ta ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt vui vẻ đi theo phía sau tiểu đại nhân Nhất Nguyệt đi đến Tây Sơn. Đi ra cửa nhìn thấy Lý đại nương cách vách cùng Liên Hoa cô nương, ta giơ lên tươi cười sáng lạn chào hỏi:"Lý đại nương, Liên Hoa!" "Tiểu Bạch, nghe nói Nhất Nguyệt thi đậu vào trường học?" Lý đại nương trên mặt cũng đầy nhiệt tình lôi kéo Liên Hoa cô nương đi tới hướng ta. "Bạch đại ca." Liên Hoa nhìn người mặc áo trắng vẻ mặt ôn hòa tươi cười trước mắt, nói xong có chút thẹn thùng cúi đầu. "Ha ha đúng vậy." Nội tâm ta nhịn không được tự hào a, nghe nói lần này trong hai mươi đệ tử được tuyển Nhất Nguyệt ít nhất vẫn là trước tam giáp, dựa theo phát triển như vậy, khoảng cách đến cuộc sống mơ ước của ta càng gần thêm. "Vậy Tiểu Bạch hôm nay đưa Nhất Nguyệt đi đến trường?" Lý đại nương cười tủm tỉm ánh mắt không ngừng qua lại đánh giá Bạch Liêm mặc một thân áo trắng trước mặt, bình thường Bạch Liêm mặc quần áo bằng vải bố thoạt nhìn đã muốn mi thanh mục tú, lễ phép nhiệt tình, hiện tại bộ dạng này lại có hơi thở văn nhân, thật sự là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng. "Ân, Lý đại nương đây là muốn đi đâu?" Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt nhìn hai mẹ con Lý đại nương trên tay cầm một ít giống như hương giấy du chúc bộ dáng chuẩn bị đi dâng hương. "Chúng ta vừa lúc cũng đi Tây Sơn, đến dâng hương ở Tây Sơn tự." Lý đại nương nói xong nghĩ đến cái gì nói:"Tiểu Bạch cũng đưa Nhất Nguyệt đi thư viện dưới Tây Sơn phải không?" "Đúng vậy, Lý đại nương cùng Liên Hoa nếu không ngại, chúng ta cùng nhau đi thế nào?" Nhìn các nàng, nhiều người càng thêm náo nhiệt a, mà các nàng là người về sau còn có rất nhiều chuyện muốn nhờ vả, thừa dịp hiện tại gia tăng tình cảm trước. Lý đại nương mừng rỡ, đưa tay chọc tiểu Nhị Nguyệt, còn Liên Hoa ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái, rồi lại đỏ mặt cúi đầu đi theo bên người mẹ nàng cùng nhau đi đến Tây Sơn. "Tiểu Bạch, tuổi cũng không còn nhỏ, có tính chuyện thành gia chưa?" Lý đại nương cảm thấy nên tiên hạ thủ vi cường, chuẩn con rể tốt như vậy chọn được thật may mắn, trước định ra mới là thượng sách. "Ách ~ thành gia sao?" Ta có chút không biết phản ứng thế nào. "Nhất Nguyệt, Nhị Nguyệt còn nhỏ, Tiểu Bạch là một đại nam nhân chiếu cố hai hài tử cuối cùng không tiện lắm, hơn nữa Tiểu Bạch tuổi cũng không còn nhỏ , thành gia cưới về một người vợ, hỗ trợ chăm sóc cũng tốt." Lý đại nương vừa nói vừa vụng trộm đem nữ nhi của nàng kéo đến giữa nàng cùng Bạch Liêm. "A?" Ta một đại nam nhân? Ta thực là nam nhân sao? Ta là đường đường chính chính nữ nhân hàng thật giá thật được không: "Ha ha, hiện tại thành thân còn hơi sớm, hơn nữa gia cảnh bần cùng, hắc hắc" Nói xong nói sang chuyện khác:"Đại nương hôm nay là ngày gì vậy, nhiều người đi dâng hương như vậy?" "Hôm nay là mười lăm ba tháng, ai ~ trong nhà không có nữ nhân chính là không được, hôm nay là ngày lễ cầu phúc tạ thần." Lý đại nương bộ dáng gọi Bạch Liêm mau mau thành thân. "Ách ~" Ta nhịn không được liếc mắt nhìn Lý đại nương một cái, nàng hôm nay như thế nào ham thích nói về chung thân đại sự của ta như vậy, lại liếc mắt nhìn một cái, Liên Hoa ~ ách sẽ không phải là muốn đem nàng gả cho ta đi. Ta liền lập tức nói:"A ~ đại nương, Nhất Nguyệt còn muốn mua chút này nọ, các ngươi đi trước đi." Nói xong liều mạng hướng Nhất Nguyệt nháy mắt ra dấu, a ~ Nhất Nguyệt a mau quay đầu đến giúp đỡ một chút. "Ân, ca chúng ta nên đi mua này nọ ." Nhất Nguyệt nghe được lời nói của Bạch Liêm thực thức thời dừng lại bước đi, không đợi Lý đại nương phản ánh trước hết mở miệng . "Ân, đúng vậy, đại nương, Liên Hoa, chúng ta đi trước một bước, ha ha" Nói xong chúng ta bước nhanh rời đi. ____Hết chương 3____
|
Chương 4
Ta nhìn người trước mặt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, sát khí thật mạnh, giơ lên tươi cười sáng lạng đáng yêu nhất của mình, vẻ mặt lấy lòng nói:"Tống lão sư, chào ngài! Đây là đệ đệ của ta Bạch Nhất Nguyệt, về sau làm phiền Tống lão sư dạy bảo." Ta vừa nói vừa lén xem Tống phu tử trước mặt, đối phương đối với lời của ta mặt không chút thay đổi hơi hơi nâng mắt lên nhìn một chút, đầu giống như đường cong nhỏ nhẹ cúi xuống dưới một chút, sau sẽ thấy giống như không có động tác gì, khí tràng quanh thân rất giống Diệt Tuyệt sư thái. Ta nói xong lặng lẽ đi bên cạnh đứng đợi, bảo trì khoảng cách an toàn, làm cho Nhất Nguyệt bên cạnh tiến lên, xem bộ dáng hắn bái kiến lão sư tương lai của hắn. "Đệ tử Bạch Nhất Nguyệt bái kiến lão sư!" Nhất Nguyệt nói xong phi thường có lễ phép, động tác quy phạm tiến lên cúi đầu bái sư một cái thật cung kính đối với Tống đại phu tử. Ta nắm tiểu Nhị Nguyệt, dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Nhất Nguyệt, trong lòng mặc niệm, thật vất vả ngươi Nhất Nguyệt, mười năm gian khổ học tập kế tiếp đều theo một lão sư có khí tràng Diệt Tuyệt sư thái mạnh như vậy, ngã Phật từ bi, mong thượng đế nể mặt mũi Phật tổ phù hộ ngươi, A men! "Ân, về ký túc xá phía sau viện sửa sang lại một chút." Tống đại phu tử nói xong mặt không chút thay đổi, tầm mắt đảo qua Nhất Nguyệt. Cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Diệt Tuyệt lão sư nhìn qua, ta vội vàng giơ lên tươi cười sáng lạn, không ngại chống lại tầm mắt đối phương, cười "ha ha" vài tiếng. Từ nhỏ đến lớn ta sợ nhất chính là lão sư như vậy, cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng đều chảy ra. Cho đến đối phương lạnh lùng dời tầm mắt mới thật sâu thư giãn, tầm mắt này có gì đó rất..., ta ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, nhanh chạy đi theo phía sau Nhất Nguyệt bọn họ đi đến nơi họ dừng chân. Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt tò mò đánh giá trường học cổ đại này, đứa nhỏ bình thường đến nơi này đọc sách đều ở trong này ngốc đến khi bọn họ tốt nghiệp cũng chính là thời điểm tham gia khoa thi khảo mới rời đi. Mà nơi này tuyệt đối là không giới hạn tuổi đọc sách, điển hình "già trẻ đồng đường". Ở trong này chính là khá hoang vắng, một cái thư viện, nhiều lâu xá hình dạng không giống nhau, cây xanh hoá diện tích lại rộng, không khí tươi mát, nhưng là có chút quá lớn, đi đường dễ dàng mệt chết. Ta lại một lần nữa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Nhất Nguyệt một cái, nghĩ có nên nói mấy câu an ủi cổ vũ một chút hay không, đồng tình hay vẫn là cổ vũ mới tốt đây? Nhưng mà, vì về sau có cuộc sống mơ ước, vẫn là lựa chọn cổ vũ đi:"Nhất Nguyệt, học viện này rất được a!" "Sao?" Nhất Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái, từ khi vào thư viện bái kiến phu tử về sau, nàng thường dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho hắn nhịn không được xem thường vô số lần. "Nhất Nguyệt, ngươi thế nào?" Ta là muốn nói lời hay cổ vũ ngươi, sao lại đối với ta trợn trắng mắt, cẩn thận về sau lớn lên mắt bị hướng ra phía trước. Còn nhỏ tuổi lại cứ hay trợn trắng mắt, ta tốt nhất nên giáo dục:"Nhất Nguyệt, ta nói với ngươi này, ngươi biết không tiểu hài tử còn ở thời kì phát dục không cần luôn trợn trắng mắt như vậy, sẽ có hại......" "Sư đệ, đến, đây là chỗ ngươi ở về sau." Thiếu niên áo xanh dẫn đường ở một gian có cái bảng trúc viết chữ "Đinh", dừng lại trước cửa phòng, thực ôn hòa quay đầu nói với Nhất Nguyệt. Ta có chút buồn bực đối với tiểu nam hài mười lăm mười sáu tuổi này, nhếch miệng, hắn thế nhưng đánh gãy ta thao thao bất tuyệt. "Cám ơn sư huynh!" Nhất Nguyệt lễ phép nói lời cảm ơn với vị sư huynh không biết tên trước mặt. "Không cần khách sáo, về sau chúng ta chính là sư huynh đệ cùng trường, gọi ta Tô Văn là được." Tô Văn thực ôn hòa nhìn người trước mặt, nghe phu tử nói, Nhất Nguyệt là người đứng thứ ba trong cuộc thi tuyển lần này. Trong lòng không khỏi hâm mộ, khi hắn tham gia cuộc thi khảo hai lần mới có thể bằng thành tích một lần của một người, cộng thêm nhà dượng quan tâm hắn mới trúng tuyển. Ách ~ Tô Văn có vẻ rất nhã nhặn đi, ha ha, ta nhịn không được nghẹn cười, gặp đối phương nhìn chính mình nghi hoặc, mới thu hồi tươi cười trên mặt. Ta xoay người đem tiểu Nhị Nguyệt buông xuống. "Vâng, Tô sư huynh!" Nhất Nguyệt xem thường người đang nghẹn cười bên cạnh một cái, tiếp tục lễ phép cùng Tô Văn khách khí. "Ta có thể gọi ngươi là Nhất Nguyệt không?" Tô Văn nói xong ngượng ngùng cười cười đối với Bạch Liêm đang cố kiềm nén cái gì đó. "Vâng, Tô sư huynh bảo ta Nhất Nguyệt là được." Nhất Nguyệt phi thường lễ phép. "Đi vào đầu tiên sửa sang tốt hành lý, ngày mai bắt đầu, Nhất Nguyệt cùng ta cùng nhau tập viết trước." Tô Văn nghĩ đến lúc trước phu tử tìm hắn bảo hắn phải dạy một đệ tử vừa vào thư viện tập viết trước, đệ tử này tuổi còn nhỏ nhưng văn chương lộ ra giải thích bất phàm, mặc kệ là phương diện nào vẫn là một nhân tài có thể đào tạo, duy nhất làm cho người ta không dám khen chính là chữ viết, mà hắn tuy rằng đọc sách không giỏi lắm, nhưng lại là một tay viết chữ đẹp, cho nên phu tử đã đem nhiệm vụ này giao cho hắn. "Tập viết?" Ta có điểm khó hiểu, Nhất Nguyệt viết chữ không được sao? "Ân, chữ của Nhất Nguyệt còn có điểm khiếm khuyết, cho nên phu tử dặn, mấy ngày nay, Nhất Nguyệt trước tập viết cùng ta." Tô Văn nói xong có chút ngượng ngùng cười ngây ngô hai cái. "Ách ~ khiếm khuyết." Ta nhịn không được nghĩ xem khiếm khuyết cái gì , chữ viết của Nhất Nguyệt rất tốt nha. "Vâng, về sau làm phiền Tô sư huynh ." Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn người trầm tư bên cạnh một cái, hắn viết chữ đúng thật là không dám khen. Bình thường khi ở nhà, biết viết chữ tuy rằng cũng dùng bút lông, nhưng mà, chữ của chính mình viết cũng tốt hơn so với người chỉ biết dùng bút tự chế viết chữ, cho dù thế nào đi nữa, người ta vẫn có thể nhìn ra hắn viết cái gì, còn người dạy hắn viết chữ khi dùng bút lông viết chính là một đoàn mực nước, nhìn không ra. "Chúng ta đây trước đem hành lý sửa sang lại một chút, chờ một lát ta lại mang Nhất Nguyệt đi thư viện các nơi nhìn một chút." Tô Văn thực vui vẻ. "Làm phiền Tô sư huynh!" Nhất Nguyệt vừa nói vừa đi theo phía sau Tô Văn đi vào ký túc xá. Ta nắm tiểu Nhị Nguyệt đi theo vào ký túc xá của Nhất Nguyệt, không gian rất lớn, chỉ có hai cái giường ngủ, bài trí trong phòng cũng rất đơn giản, hai cái bàn học, hai cái tủ quần áo, bên cạnh còn có một mộc tương màu đen.Ký túc xá cho hai người ở, trong đó bàn dài nhất đã bày ra một ít văn phòng tứ bảo, chăn trên giường cũng được gấp gọn gàng, xem ra là có người đã ở trong này một thời gian, cái mộc tương kia hẳn là của bạn cùng phòng với Nhất Nguyệt. Không biết bạn ở chung có tốt hay không đây, một cái giường khác trống rỗng không có gì, hẳn là dành cho Nhất Nguyệt . "Nhất Nguyệt, về sau liền ở cùng ký túc xá với ta." Tô Văn nói xong có chút ngại ngùng cười, sau đó chỉ vào tủ quần áo dựa vào tường bên trái nói:"Bởi vì ta đến ở góc này trước, cho nên ta chọn tủ quần áo này, nếu Nhất Nguyệt không thích, chúng ta có thể đổi lại." "Cám ơn, Tô sư huynh không cần khách khí như thế." Nhất Nguyệt lắc đầu, buông xuống bao hành lí, đồng thời cũng bỏ xuống chăn chiếu linh tinh vừa mua. Tô Văn nhìn Nhất Nguyệt buông xuống hành lí đeo sau lưng, hình dạng có chút kỳ quái, không giống bao hành lí thường dùng, thời điểm bọn họ vừa vào hắn liền phát hiện, chính là ngại không quen biết lẫn nhau không dám mạo muội hỏi, hiện tại nhìn Nhất Nguyệt kéo một cái gì đó, kéo từ phải qua trái, sau khi phát ra một cái âm thanh kì quái nhỏ, bao hành lí kì lạ này liền mở ra. Hắn nhịn không được hiếu kì hỏi:"Nhất Nguyệt, vật ấy là gì vậy?" "Đây là bao hành lí của ca ca ta dùng, hình dạng có chút kỳ lạ, Tô sư huynh chê cười." Nhất Nguyệt vừa nói vừa sửa sang lại đồ dùng hằng ngày của mình. "A, không có." Tô Văn vẫn rất tò mò, nhưng mà, hiện tại nhìn thấy Nhất Nguyệt bận rộn, hắn cũng sẽ không mở miệng hỏi lại mà là bắt đầu giúp Nhất Nguyệt sửa sang lại. Làm người "huynh trưởng" ta nhàn nhã tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn hai tiểu hài tử mang đến mang đi. Làm một hồi lâu, hai người mới sắp xếp tốt đồ vật này nọ, Tô Văn nhìn xem bầu trời bên ngoài, nói với ta và Nhất Nguyệt: "Hiện tại đã đến buổi trưa, chúng ta ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại đi xem hoàn cảnh học viện, không biết...ách..." Tô Văn nhìn ta không biết xưng hô như thế nào, đỏ mặt chuyển qua nhìn Nhất Nguyệt: "Ý hai vị như thế nào?" "Tô Văn, ta gọi là Bạch Liêm, trong lòng là muội muội ta Nhị Nguyệt, ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi, nếu như không chê, liền kêu ta, ách, kêu ta ca ca cũng được" Ta đem hai chữ "tỷ tỷ" sắp thốt ra nuốt xuống, đổi thành ca ca. "Bạch huynh, chúng ta đây trước đi ăn cơm trưa được không?" Tiểu hài tử Tô Văn, ngốc ngốc kêu Bạch huynh. "Ân" Được người kêu nho nhã như vậy, trong lòng ta có chút không quen, còn có chút đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ đến hôm nay giống như muốn cùng Nhất Nguyệt Nhị Nguyệt cùng đi ăn cơm dã ngoại, vì thế nói: "Đợi lát nữa, chúng ta vừa lúc tính đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, không biết Tô Văn có hứng thú cùng chúng ta đi không?" Ta ra vẻ nho nhã hỏi. "Ăn cơm dã ngoại?" Tô Văn nghi hoặc nhìn chúng ta. "Cũng chính là ý ra bên ngoài dùng cơm." Giải thích một chút, nói xong ta nắm tiểu Nhị Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài. "Tô sư huynh, theo chúng ta cùng nhau đi đi." Nhất Nguyệt trên mặt xuất hiện tươi cười khó gặp, nói xong đeo túi bao lên, nhìn Tô Văn. "A, vậy quấy rầy rồi." Tô Văn ngây ngốc một chút mới lấy lại tinh thần từ trong từ "ăn cơm dã ngoại" này. Vài người chúng ta tìm bãi cỏ ngồi xuống, Nhất Nguyệt xuất ra cái vải bố, thuần thục trải ra, lấy ra đồ ăn đồ uống. Vài người ngồi xuống, Tô Văn ở bãi cỏ sau thư viện vượt qua lần ăn cơm dã ngoại đầu tiên trong đời. Bị một bữa cơm trưa "thu mua" Tô Văn, buổi chiều từ Bạch huynh biến thành Bạch đại ca, sau khi mang theo chúng ta ở thư viện dương thành đi dạo nửa vòng, thấy hai chân ta như nhũn ra, Nhất Nguyệt săn sóc kịp thời kêu ngừng, lại trở lại chỗ ở của bọn họ. Ta nhìn đến giường mới dọn của Nhất Nguyệt hận không thể ngã xuống giả làm cái xác chết. Ta cố nén suy nghĩ lấy tay xoa bóp chân và thắt lưng, thấy Nhất Nguyệt chuyện cơ bản cần làm cũng làm tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, ta cùng Nhị Nguyệt cũng nên đi trở về. "Nhất Nguyệt, cố gắng học tập, ta cùng tiểu Nhị Nguyệt đi về trước, thư viện cách nhà không xa, nếu nhớ chúng ta, hãy trở lại." Nói xong ta có điểm hối hận, có thể kêu Nhất Nguyệt dừng chân không, về sau việc tay chân trong nhà ai làm, quần áo ai giặt, ai nấu cơm cho ta cùng tiểu Nhị Nguyệt ăn? Nếu bây giờ không đi, ta lo lắng sẽ đem Nhất Nguyệt mang về nhà. Lưu luyến không rời nhìn Nhất Nguyệt, ta tiếp tục nói:"Nhất Nguyệt ngươi phải chiếu cố mình thật tốt, còn có ta cũng sẽ chiếu cố Nhị Nguyệt thật tốt, không cần lo lắng cho bọn ta." Càng nói càng có ý nghĩ xúc động bảo Nhất Nguyệt không cần đọc sách. "Ân." Nhất Nguyệt thực bình thản gật gật đầu, trong mắt cũng mang theo một chút luyến tiếc không rời. Ta cùng Nhất Nguyệt hai người nhìn nhau, người không biết rõ nhìn đến, có thể sẽ hiểu lầm chúng ta đang sinh ly tử biệt, kỳ thật ta chỉ là ở giãy dụa có nên khuyên Nhất Nguyệt không cần đọc sách hay không, về nhà tiếp tục làm quản sự đi, không có hắn cuộc sống về sau của ta cùng tiểu Nhị Nguyệt nên trôi qua như thế nào đây... "Trong nhà có chuyện gì, ta đều ghi nhớ ở trên giấy, đặt ở trên bàn phòng khách, ca nếu có cái gì không biết liền nhìn xem cái kia, ta đem mọi thứ đều ghi tạc trên đó." Nhất Nguyệt có điểm lo lắng nhìn Bạch Liêm. "Ân." Trong lòng rất cảm động, Nhất Nguyệt, rất cảm ơn ngươi, ta lại tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp về sau, nhịn xuống, quyết đoán nói:"Nhất Nguyệt, Tô Văn, chúng ta đi về trước ." Nhẫn lệ kiên trì vì tương lai sau này, ta phất tay ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, mang theo bao nhỏ tiêu sái đi về nhà. Đi đến đường mở rộng ở Tây Sơn, ta nhìn xem sắc trời, do dự một chút, cúi đầu nói với tiểu Nhị Nguyệt đang vui tươi hớn hở trong lòng:"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta đi chùa Tây Sơn lạy Phật được không?" "Lạy Phật" Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở vỗ đôi tay nhỏ bé. "Được rồi, chúng ta đi lạy Phật." Ta cười to bắt đầu đi hướng đến chùa Tây Sơn. __Hết chương 4__
|