"Thật sao?" Tiểu miêu mở to mắt mèo tròn tròn, nhìn Quý Lan.
Quý Lan hận không thể móc tâm can của mình ra cho Tiểu Miêu Miêu nhìn một cái, làm cho Tiểu Miêu Miêu lập tức tin tưởng nàng, cả người Tiểu Miêu Miêu đều héo héo, vùi mình vào trong lòng ngực của Quý Lan.
Một lát sau mới ừ một tiếng, ủy khuất ba ba ôm lấy Quý Lan không nói một lời nào.
Quý tổng ôm Tiểu Miêu Miêu của mình, ở trong lòng lặng lẽ thở dài, nàng không biết vì sao hôm nay mình lại bị cái hoạ tai bay vạ gió này, nhưng không có gì quan trọng bằng Tiểu Miêu Miêu, cho nên nàng không để ý đến nguyên nhân, chỉ ôm thật chặt Tiểu Miêu Miêu đang không ngừng vùi vào trong lòng ngực của mình, không ngừng trấn an nàng ấy.
Qua thật lâu, Tiểu Miêu Miêu mới chậm rãi bình tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng cả người Lâm Đoản Đoản đều dính ở trên người Quý Lan, ngay cả ăn cơm cũng không muốn xuống, chỉ muốn ngồi ở trong lòng ngực của Quý Lan để ăn.
Quý Lan đau cũng vui sướng, ôm lấy Tiểu Miêu Miêu đút nàng ăn từng món.
Chờ đến khi Tiểu Miêu Miêu hoàn toàn bình phục lại, héo héo nằm vào trong ổ chăn, Quý Lan mới có thời gian nghiên cứu rốt cuộc ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên nàng dò hỏi đạo diễn một chút, xem có phải ở phim trường đã xảy ra chuyện gì hay không.
Quý Lan không lộ ra tình huống cụ thể của Tiểu Miêu Miêu, chỉ nói là sau khi trở về cảm xúc của nàng ấy có chút không thích hợp, ban đầu đạo diễn vẫn không hiểu gì, sau đó đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Có lẽ là ta biết vì sao lại như thế, có thể là Đoản Đoản đang nhập diễn."
Hắn nói một chút về chuyện ngày hôm nay đã nói với Lâm Đoản Đoản, còn có trong thời gian ngắn kỹ thuật diễn của Lâm Đoản Đoản đột nhiên tinh tiến lên, còn khen Lâm Đoản Đoản một .
Quý Lan:......
Lúc này nàng liền biết vì sao mình bị chịu tội.
Quý tổng mặt vô biểu tình, thậm chí có chút muốn đánh người, đồng thời nàng cũng có chút nghi hoặc, dưỡng miêu cũng được một đoạn thời gian rồi, nàng rất rõ ràng Tiểu Miêu Miêu nhà mình không giống với người thường.
Cảm xúc của Lâm Đoản Đoản vẫn luôn rất lạnh nhạt, hơn nữa tới mau đi cũng mau.
Ngày thường còn đỡ, đến thời kỳ động dục cảm xúc càng nhạt nhẽo hơn.
Tiểu Miêu Miêu như vậy, như thế nào đột nhiên lại nhập diễn nghiêm trọng như thế? Nghi hoặc, khó hiểu.
Quý Lan ngầm liên hệ với Bạch Lâm, nàng có WeChat của Bạch Lâm, Bạch Lâm trả lời rất nhanh, nhưng cũng không rõ vì sao lại như vậy.
Bởi vì Bạch Lâm nhỏ tuổi hơn Lâm Đoản Đoản rất nhiều, cho nên căn bản không biết được trước kia Lâm Đoản Đoản đã trải qua những gì, thời điểm các nàng nhận thức, Lâm Đoản Đoản đã ở trạng thái hiện tại rồi.
Trong quá trình ở chung, Lâm Đoản Đoản cũng từng đề cập qua một ít chuyện quá khứ, nhưng rất ít cũng rất ngắn gọn, hiện giờ nghĩ lại, cũng không thể nghĩ ra được cái gì.
Tuy rằng không lấy được tin tức gì hữu dụng, nhưng Quý Lan vẫn cảm ơn Bạch Lâm, sau đó trở lại phòng, liền nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu đã biến về nguyên hình, một đống nho nhỏ nằm ở trong ổ chăn, không có động tĩnh gì hết.
Quý Lan đột nhiên đau lòng, cẩn thận xốc chăn lên, chui vào, nàng vừa nằm xuống, Tiểu Miêu Miêu liền tự động nằm vào trong lòng ngực của nàng.
Quý Lan ôm Tiểu Miêu Miêu, tâm tình thực phức tạp.
Ngày hôm sau, bộ dạng của Lâm Đoản Đoản thoạt nhìn đã trở lại trạng thái bình thường, Quý Lan quan sát thật lâu, sau khi xác định nàng không có việc gì mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng Tiểu Miêu Miêu biết làm nũng biết ghen rất đáng yêu, nhưng Quý Lan luyến tiếc nàng khổ sở.
"Đoản Đoản còn muốn tiếp tục đóng phim không?"
"Muốn." Lâm Đoản Đoản rầm rì hai tiếng, sau đó nói: "Ta rất thích."
Tiểu Miêu Miêu nói thích, vậy để cho nàng làm đi.
Quý Lan không nói gì cả, đưa Tiểu Miêu Miêu đến phim trường, Lâm Đoản Đoản rất thích đóng phim, đặc biệt là sau khi học được kỹ thuật diễn mới.
Còn may suất diễn về sau đơn giản hơn một tí, Tiểu Miêu Miêu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Lâm Đoản Đoản an an ổn ổn quay phim mấy ngày, Lộ Du cơ hồ là hoàn toàn thất nghiệp, bởi vì Quý Lan đoạt công việc tài xế của hắn, mỗi ngày đều tới đón Lâm Đoản Đoản.
Lộ Du bị bắt chơi bời lêu lổng. (Sướng vãi =))) tui cũng muốn)
Qua mấy ngày sau, Lâm Đoản Đoản nhận được một cuộc điện thoại, là Triệu Ngọc Hợp gọi tới, Triệu Ngọc Hợp chính là người có một chân với Đường Lị Lị lúc trước, giúp Đường Lị Lị trả tiền, rất hào sảng.
Sau khi chuyện kia chấm dứt bọn họ cũng có liên hệ vài lần, bất quá đều là Triệu Ngọc Hợp đơn phương tặng đồ cho Lâm Đoản Đoản.
Không có biện pháp, muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với đại sư, chỉ có thể chủ động nhiệt tình một chút.
Lúc này hắn gọi điện thoại lại đây là vì một người bằng hữu của hắn đã xảy ra chuyện, hy vọng Lâm Đoản Đoản có thể giúp đỡ, ấn theo giá thị trường để trả công.
Lâm Đoản Đoản muốn kiếm nhiều tiền một chút, bởi vì sắp tới sinh nhật của Quý Lan rồi.
Đến sinh nhật của nhân loại nàng dưỡng, đương nhiên là phải đưa lễ vật, tích góp nhiều tiền một chút cũng không phải việc xấu.
Lâm Đoản Đoản chọn một buổi chiều sau khi đã diễn xong, nhắn cho tiểu đệ tài xế Lộ Du thiếu chút nữa thì thất nghiệp, lái xe đưa nàng đi.
Bọn họ hẹn ở một quán trà, lúc trước đi gặp mặt Triệu Ngọc Hợp cũng là ở chỗ này.
Sau khi Lâm Đoản Đoản xuống xe, Lộ Du chủ động nói: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi, có việc gì thì nhắn tin cho ta."
Lâm Đoản Đoản không cần phát tiền lương cho tiểu đệ tài xế, cho nên khó tránh khỏi sinh ra chút hảo cảm với tiểu đệ làm không công này: "Cùng nhau đi vào đi, ở bên ngoài quá nhàm chán."
"Ai? Được." Lộ Du liền tung ta tung tăng đuổi theo.
Hai người một trước một sau lên lầu, Triệu Ngọc Hợp đã đặt phòng trước, Lâm Đoản Đoản trực tiếp đi qua gõ cửa, người ra mở cửa là Triệu Ngọc Hợp, hắn vừa mở cửa ra, liền hớn hở mặt mày nói: "Đại sư tới thật mau."
Người chở ở bên trong cũng vội vàng đứng lên, tiến lên nghênh đón Lâm Đoản Đoản.
Bốn người cứ như vậy chạm mặt, người nọ phát ra âm thanh kinh ngạc thực ngắn ngủi, hô được một nửa liền ngậm miệng.
Triệu Ngọc Hợp còn ở bên cạnh nói: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm cái gì? Không phải trước đó ta đã xây dựng tâm lý cho ngươi rồi sao? Đừng chỉ thấy đại sư trẻ tuổi xinh đẹp, bản lĩnh tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với những đại sư mà ngươi đã từng gặp qua."
Người nọ xấu hổ, nhưng vẫn chủ động vươn tay: "Nguyên lai là Lâm đại sư."
Tiểu Miêu Miêu không muốn bắt tay với hắn, trực tiếp đem hắn ném qua một bên, mí mắt cũng không thèm nâng lên: "Lúc ấy ngươi cũng không có nói bậy cái gì, cho nên ta sẽ không bởi vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo với ngươi, nhưng ta không thích loại người như ngươi, hơn nữa chuyện của ngươi là ngươi tự làm tự chịu, chính mình gieo nhân, kết quả, đương nhiên phải tự ngươi nếm."
Nam nhân kia cứng mặt, hắn tin Lâm Đoản Đoản có bản lĩnh thật, bởi vì lúc trước bọn họ có gặp qua, ngay ở nhà ăn kia.
Lâm Đoản Đoản đột nhiên tiến tới nói một câu, nói bọn họ nên rời khỏi, đương nhiên bọn họ sẽ không vì một nữ nhân trẻ tuổi kỳ kỳ quái quái, mà ngay cả cơm cũng không ăn liền rời đi.
Sau khi Lâm Đoản Đoản rời đi chưa được mấy phút, lão bà của hắn liền tới.
Bắt gian tại trận.
Trường hợp kia cực kỳ ' đẹp ', mặt của hắn thiếu chút nữa bị cào nát.
Lúc ấy hắn liền cảm thấy Lâm Đoản Đoản quái quái, hiện tại sau khi nghe bằng hữu của mình nói Lâm Đoản Đoản là một đại sư rất lợi hại, hết thảy đều có thể giải thích.
Hắn tức khắc sinh ra một loại kính sợ, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng lúc đó Quý Lan cũng đang nhờ đại sư giúp đỡ.
Quý Lan là người nào, nàng cũng phải tìm Lâm đại sư hỗ trợ, vậy thuyết minh Lâm đại sư thật sự rất mạnh a.
Hơn nữa vừa rồi Lâm Đoản Đoản giống như đã hoàn toàn nhìn thấu hắn vậy, mấy ngày nay hắn chịu đủ khổ rồi, nằm mơ cũng hy vọng nhanh nhanh giải quyết, cho nên vừa nghe thấy Lâm Đoản Đoản không muốn hỗ trợ, liền có chút hoảng.
"Đại sư, ngươi nghe ta nói, kỳ thật chuyện kia cũng là ta bị ma quỷ ám ảnh, ta đã xin lỗi lão bà của ta rồi, về sau ta khẳng định sẽ sửa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, cầu xin ngươi cứu cứu ta đi! Trừ bỏ giá cả đã ấn định trước đó ra, cá nhân ta còn nguyện ý trả thêm cho ngài một cái đại hồng bao, ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần ta có thể làm được, ta khẳng định sẽ không thoái thác!" Nam nhân trung niên cầu xin nói.
Kỳ thật chuyện Lâm Đoản Đoản nói với chuyện hắn nói căn bản không phải là cùng một chuyện, nàng muốn kiếm tiền, nhưng chỉ cần Lâm Đoản Đoản vui, thì có biết bao nhiêu người cúi đầu để đưa tiền cho nàng, nàng không thiếu cái đại hồng bao này.
Vốn dĩ nàng không muốn quản, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu nàng mặc kệ, nam nhân kia khẳng định sẽ đi tìm người tu đạo khác, không phải ai cũng giống như Tiểu Miêu Miêu, có thể phán định được nhiều thứ từ dấu vết ở trên người của hắn.
Đến lúc đó nói không chừng sẽ có quỷ vô tội bị thụ hại.
"Mang ta đi nhà ngươi nhìn một cái trước đi." Lâm Đoản Đoản mặt vô biểu tình nói, bộ dạng lúc nàng lạnh mặt còn có chút giống với phong cách của Quý Lan nha.
Nam nhân trung niên tức khắc cảm thấy thập phần may mắn, nói rất nhiều lời hay, chuyện sau đó Triệu Ngọc Hợp khẳng định sẽ không trộn lẫn vào, chỉ nhiệt tình tiếp đón Lâm Đoản Đoản, còn nói khi nào có thời gian thì cùng nhau ăn cơm, sau đó liền rời đi trước.
Nam nhân trung niên có tài xế riêng, hắn định mời Lâm Đoản Đoản lên xe của hắn, nhưng Lâm Đoản Đoản đã quay trở về xe của nàng rồi, vì thế hai chiếc xe liền một trước một sau rời đi.
Trước đó một câu Lộ Du cũng không nói, bây giờ trở về trên xe không có người ngoài, hắn liền tò mò hỏi: "Đoản Đoản tỷ, ta thấy ngươi rất không thích hắn, vì sao lại đáp ứng nha?"
Lâm Đoản Đoản ôm cánh tay, biểu tình không vui: "Vừa rồi ta không có đáp ứng sẽ cứu hắn."
Lộ Du bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, vừa rồi Lâm Đoản Đoản chỉ nói là muốn đến nhà hắn nhìn xem mà thôi, không có đáp ứng sẽ cứu hắn.
Lộ Du lại càng tò mò, người này đã làm chuyện gì, đến mức làm cho Lâm Đoản Đoản chán ghét hắn đến như vậy: "Ta nghe lời hắn nói, hắn đã ngoại tình sao?"
Không biết Lâm Đoản Đoản nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt càng khó coi: "Ngoại tình? Hắn là một chiếc xe lửa có mấy chục đường quỹ đạo đấy."
(Ý của Đoản Đoản là ông này qua lại với rất nhiều người phụ nữ khác nhau.)
Nếu là như vậy thì Lâm Đoản Đoản cũng không đến mức sẽ chán ghét hắn đến như vậy, nhiều nhất là sẽ không nhận việc cứu hắn mà thôi.
Dù sao lão bà của hắn đã biết, chuyện về sau là của lão bà nhà hắn, nàng là người ngoài, sẽ không phát biểu gì về chuyện đó.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết được con người của hắn có bao nhiêu chán ghét."
Hai chiếc xe rất nhanh liền tới nơi, sau khi Lâm Đoản Đoản xuống xe, nam nhân trung niên liền chủ động dẫn đường cho Lâm Đoản Đoản.
Ba người đi vào đại biệt thự ở trước mắt.
Tên của nam nhân trung niên là Tôn Hiền Lượng, chỉ cần nhìn chỗ này liền biết là một người rất có tiền, đừng thấy hắn tuổi tác đã lớn, bộ dạng ít nhất cũng khoảng 44 tuổi, kỳ thật là một phú nhị đại từ nhỏ.
Cha hắn bắt kịp xu hướng kinh doanh của thời đại mới, kiếm được không ít tiền, tuy rằng sau đó bởi vì không theo kịp bước tiến của thời đại, năng suất của nhà máy cũng dần dần kém đi, nhưng về sau lại là một tay khai thác mỏ, cho nên của cải vẫn rất giàu có.
Tôn Hiền Lượng rất nhiệt tình, mời Lâm Đoản Đoản và Lộ Du vào bên trong, vừa đi vào liền nhìn thấy có hai người đang ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm, trong đó một người là nữ trung niên, tuy rằng đã tới tuổi trung niên, nhưng bảo dưỡng rất tốt, vẫn có thể nhìn ra được thời điểm khi còn trẻ rất xinh đẹp.
Còn một người khác sao......
Lâm Đoản Đoản đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì nàng đã từng gặp qua người này.
Thiếu nữ cũng nhìn thấy Lâm Đoản Đoản, hai người đối diện trong giây lát.
Phỏng chừng là Tôn Hiền Lượng sợ lão bà của mình hiểu lầm, lúc này vội vàng nói một câu: "Lão bà, ta mang theo Lâm đại sư trở lại rồi đây."
Lâm Đoản Đoản:......
Thiếu nữ:......
Lâm Đoản Đoản thực thành khẩn nói: "Nếu ta nói ta là một kẻ lừa đảo, ngươi có tin không?"
Thiếu nữ:......
Biểu tình của nàng dần dần biến thành bi phẫn, đại khái là ý thức được lúc ấy mình đã bị lừa, rõ ràng Lâm Đoản Đoản cũng là người trong đồng đạo, lại giả bộ không tin trong nhà của mình có quỷ.
Nàng và Giang Diễm Tuyết là một đám!
"Cho nên ngươi bao che ác quỷ kia!" Thiếu nữ thực tức giận nói: "Ngươi còn làm bộ là mình nhìn không thấy quỷ!"
Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở đâu!
Lâm Đoản Đoản: Ngượng ngùng ta là miêu.
Lâm Đoản Đoản do dự một lát, nhưng rất nhanh liền đúng lý hợp tình lên: "Lúc ấy cũng không phải là ta cố ý lừa gạt ngươi, tuy rằng Giang Diễm Tuyết đã không còn là người, nhưng nàng ấy chưa từng hại ai, trừ bỏ trả thù kẻ thù ra, nàng ấy không muốn đi luân hồi, ngươi cưỡng bách nàng cũng vô dụng."
Càng giải thích, Lâm Đoản Đoản càng cảm thấy mình có lý: "Nếu như lúc ấy ta nói với ngươi, Giang Diễm Tuyết không muốn đi luân hồi, nàng không phải ác quỷ, ngươi sẽ bỏ qua sao?"
Thiếu nữ:......
Sẽ không.
"Cho nên a!" Tiểu Miêu Miêu đúng lý hợp tình nói: "Ta chỉ là tiết kiệm thời gian mà thôi, ngươi không thể nói là ta lừa ngươi."
Thiếu nữ: QAQ
Tức giận a, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
Nàng vốn dĩ là người không biết ăn nói, bởi vì tự mình ra ngoài hành tẩu được một thời gian lâu rồi, thật vất vả mới rèn luyện ra được một chút, nhưng so với Tiểu Miêu Miêu mà nói, nàng vẫn còn kém quá nhiều.
Hoàn toàn so không lại với Tiểu Miêu Miêu giỏi nguỵ biện.
Vì thế nàng chỉ có thể một người tự giận dỗi, cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trong nháy mắt không khí ở trong phòng đột nhiên ngưng trọng lại tràn đầy xấu hổ, Tôn Hiền Lượng vội vàng tiến lên hoà giải: "Hai vị nhận thức sao? Có cái gì muốn nói có thể ngồi xuống hảo hảo nói."
Lão bà của hắn căn bản là không có cho hắn sắc mặt tốt, cười ha hả sau đó nói: "Vị này chính là đại sư mà ta gặp được, thời điểm nhìn thấy ta liền nói trên người ta âm khí rất nặng, nhưng sự tình lại không liên quan gì tới ta, là người thân cận ta làm ra, là một đại sư có bản lĩnh, ta liền mời trở về."
"Bởi vì ngươi có chết hay không là chuyện của ngươi, đừng liên luỵ đến ta."
Biểu tình của Tôn Hiền Lượng càng thêm xấu hổ, nhưng dù sao cũng là hắn có lỗi với lão bà trước, cho nên không dám nói gì cả, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thiếu nữ ngồi ở một bên nói: "Tuy rằng trong nghề có quy củ ở trong nghề, không thể đoạt công việc của nhau, nhưng ta không cần tiền, ta chỉ ở bên cạnh nhìn thôi, nếu như ngươi có thể giải quyết được thì tốt, còn không thì ta có thể thay ngươi giải quyết."
Giữa đạo sĩ bọn họ thật đúng là có cái quy tắc ngầm như vậy, nếu có người đã thỉnh đại sư về nhà, trước khi người này thất bại, thì những người khác không thể tới đoạt công việc được, bằng không sẽ chịu hình phạt.
Tuy rằng vẫn có rất nhiều người sẽ làm như vậy, nhưng phần lớn mọi người vẫn tuân thủ cái quy tắc ngầm này.
"Ngươi muốn xem liền xem đi." Lúc Lâm Đoản Đoản đối mặt với nàng vẫn có một chút đuối lý, cho nên không có cự tuyệt ý định của thiếu nữ, nhưng không khí giữa hai người vẫn rất xấu hổ.
Chuẩn xác mà nói là không khí giữa bốn người đều rất xấu hổ, giữa Tôn Hiền Lượng với lão bà thì không cần phải nói, vừa mới trải qua một lần bắt gian, không khí có thể tốt đẹp mới là lạ.
Quan hệ giữa Lâm Đoản Đoản với thiếu nữ kia cũng quái quái, duy nhất chỉ có một người không biết gì ở giữa bốn người là Lộ Du.
Vô tội.jpg
Tôn Hiền Lượng muốn hoà hoãn không khí, ngồi nói chuyện phiếm thật lâu, cuối cùng mọi người đều chịu không nổi: "Ngươi nói thẳng vào chính sự có được hay không?"
Hắn bắt đầu kể lại.
Kỳ thật trước khi bị bắt gian, hắn đã bắt đầu xảy ra vấn đề, chỉ là lúc ấy vấn đề không có nghiêm trọng, cho nên hắn không có để ở trong lòng.
Nhưng hai ngày này tình huống dần dần nghiêm trọng lên, hắn mới liên hệ Triệu Ngọc Hợp, trước đó Triệu Ngọc Hợp đã nói qua chuyện của Đường Lị Lị với không ít bằng hữu, bởi vì ở trên bàn tiệc loại chuyện này có thể lấy ra để khoác lác.
Thời điểm ban đầu, hắn chỉ là ngẫu nhiên sẽ bị mất đồ.
Nhỏ thì một cái bút, một cái chìa khóa, lớn thì văn kiện, di động, quần áo.
Hắn nhớ rõ ràng đồ vật đặt ở nơi đó, nhưng vừa quay đầu đi liền không thể hiểu được đã không thấy tăm hơi, ban đầu chỉ có cảm giác kỳ quái, cảm thấy bệnh hay quên của mình gần đây tăng lên, nhưng sau khi sự việc phát sinh nhiều lần, tự nhiên sẽ mơ hồ cảm giác được không phải trùng hợp đơn giản như vậy.
Hơn nữa thường xuyên mất đồ là một chuyện làm cho người ta rất khó chịu, thời điểm muốn ra ngoài thì không thấy chìa khóa xe, tìm nửa ngày cũng tìm không thấy.
Vừa mới ký xong hợp đồng vừa quay đầu liền không thấy, thời thời khắc khắc luôn lo lắng hợp đồng bị lưu lạc ra bên ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với công ty của bọn họ.
Vạn nhất tới tay đối thủ cạnh tranh, bị lợi dụng thì làm sao bây giờ?
Hắn bởi vì chuyện thường xuyên bị mất đồ mà sứt đầu mẻ trán, nhưng rất nhanh sau đó liền xảy ra chuyện làm cho da đầu tê dại, lúc này không còn là mất đồ nữa.
Mà là có đồ vật kỳ kỳ quái quái đột nhiên xuất hiện ở bên người hắn.
Ai mà tưởng tượng được? Vốn là kéo ngăn kéo ra tìm đồ vật, kết quả vừa kéo ra liền phát hiện trong ngăn kéo có thi thể của một con mèo con.
Mèo con có thể là gặp tai nạn xe cộ mà chết, thi thể đã bị nghiền nát hoàn toàn, huyết nhục, nội tạng, óc, lây dính ở dưới sách vở, còn có ở trên tư liệu.
Buổi tối đi tìm tình nhân ngủ, còn chưa kịp làm xong, tình nhân đột nhiên cảm thấy cộm cộm ở phía dưới gối đầu, vừa lấy gối đầu ra, bên dưới có hơn mười con chuột đã bị lột da.
Chuyện giống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, hắn cảm thấy chính mình sắp điên mất rồi, vừa mới bắt đầu cứ nghĩ là trò đùa của người nào đó, sau lại...... Những thứ đó đột nhiên xuất hiện tại bên người, cách hắn càng ngày càng gần.
Thậm chí xuất hiện ở trong túi quần áo của hắn.
Ai mà tưởng tượng được? Duỗi tay vào túi lấy di động, thì sờ trúng thứ gì đó lạnh lẽo ướt lãnh mà lại cứng đờ, có đôi khi là thi thể của động vật nhỏ, có đôi khi không rõ xương cốt, có đôi khi là một đoạn nội tạng máu chảy đầm đìa.
Nếu là trò đùa, vậy rất đáng sợ, người nào có thể làm ra chuyện như vậy?
Lại còn có thể thần không biết quỷ không hay đem đồ vật đặt ở nhưng nơi gần hắn.
Nghĩ đến đây liền không nhịn được mà rùng mình một cái, tổng cảm giác người làm chuyện này, không phải là nhân loại.
Lúc này hắn mới hoảng loạn bắt đầu tìm kiếm người hiểu về phương diện này.
"Hơn nữa hai ngày này, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, buổi tốt hôm trước, ta cùng lão bà của ta đang ngủ, ta mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm ồn ào sàn sạt, giống như có thứ gì đang bò ở trên sàn nhà hoặc là ở trên tường, ta bị đánh thức, vừa mở mắt ra......" Tôn Hiền Lượng hơi hơi xanh mặt: "Đầu giường, trên vách tường, trên ngăn tủ, trên mặt đất, tất cả đều là dấu tay bằng máu!"
"Ta vội vàng đánh thức lão bà, kết quả sau khi lão bà của ta tỉnh lại, đều nói cái gì cũng không có, ta vừa quay đầu lại, những dấu tay máu đó thật sự đã biến mất không thấy...... Lão bà của ta liền cảm thấy là ta sinh ra ảo giác, nhưng ta thật sự thấy được!"
Lão bà của Tôn Hiền Lượng ngồi ở bên cạnh nhưng không nói chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên đã hoàn toàn không để bụng hắn nữa, đến nỗi vì cái gì mà không ly hôn, thì không biết.
Tôn Hiền Lượng cũng không muốn ly hôn với lão bà, hắn cùng lão bà là môn đăng hộ đối, hơn nữa đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, con cái cũng đã lên cao trung, cảm tình khẳng định là có.
Ở trong mắt của hắn, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp bên ngoài, chỉ dùng để ngủ, lão bà ở nhà cho dù đã không còn trẻ trung, nhưng đó là lão bà, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ lão bà của mình để cưới tiểu tam trẻ tuổi.
Đương nhiên cái lý do thoái thác này của hắn mà nói ra ngoài, tất cả mọi người ở đây đều muốn băm hắn, giả vờ làm tình thánh sao, có ghê tởm hay không.
"Hơn nữa hai ngày này vừa đến buổi tối, ta liền gặp phải sự tình rất kỳ quái, trước đó ăn cơm ở bên ngoài, thời điểm đi toilet rửa tay, nhìn thấy một đống mơ mơ hồ hồ ở trong gương, ở trên tường ngay phía sau ta."
"Nhưng trừ bỏ ta ra thì những người khác giống như đều không nhìn thấy, nếu không phải đã xác định bản thân mình tuyệt đối không có xuất hiện ảo giác, ta đều muốn hoài nghi chính mình." Tôn Hiền Lượng cười khổ nói: "Ta thật sự không có làm chuyện gì thương thiên hại lí a, như thế nào ta lại gặp phải loại sự tình này đây......"
Lão bà của hắn nghe xong cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt còn mang theo một chút trào phúng.
Còn thiếu nữ sau khi nghe xong liền nhíu nhíu mày, bắt đầu chậm rãi đánh giá Tôn Hiền Lượng, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trên người của hắn.
Nàng mơ hồ có thể cảm giác được, âm khí trên người Tôn Hiền Lượng rất nặng, nói cách khác, những chuyện mà hắn đã trải qua, không phải trò đùa, cũng không phải ảo giác, thật là thật sự đã phát sinh.
Hắn bị quỷ quấn lên.
Nhưng mà quỷ hồn quấn lên hắn, hơi thở rất kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt được là loại hình quỷ vật gì.
Vì thế thiếu nữ liền quay đầu lại nhìn Lâm Đoản Đoản, muốn nhìn một chút nàng có thể đưa ra được kết luận gì, tình huống này nghe rất giống nguyền rủa hoặc là dưỡng tiểu quỷ bị phản phệ.
Nhưng rõ ràng là Tôn Hiền Lượng không có dưỡng qua tiểu quỷ.
Còn nguyền rủa......
Khả năng này xác suất tồn tại rất lớn, kẻ có tiền như bọn họ, cơ hồ đều có một ít kẻ thù linh tinh, đặc biệt là Tôn Hiền Lượng, bị người hạ chú gì đó, khả năng rất cao.
Lâm Đoản Đoản chống cằm, sau khi nghe hắn nói xong, liền nói: "Ngươi chưa làm qua chuyện thương thiên hại lí gì, ngươi cũng dám nói những lời này sao? Người chết ở trên tay ngươi cũng hơn mười mạng người, không tính sao?"
Đừng nói thiếu nữ với Lộ Du, ngay cả lão bà của hắn cũng theo bản năng lui về sau, sau đó dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Tôn Hiền Lượng:??
Ta không phải! Ta không có!