“Không cần đi.” Giản Thanh giữ chặt Lộc Ẩm Khê, ngữ khí nhanh hơn so với bình thường,”Em mở ra trước đi.”
Tay trái bị nắm chặt, Lộc Ẩm Khê quay lại, ngạc nhiên nói:”Làm sao tôi có thể mở món quà mà tôi vốn không có ý định nhận?”
Giản Thanh buông tay nàng ra, nhìn đi nơi khác, bình tĩnh nói:”Không phải là quà của bọn họ.”
Nói xong, không chờ Lộc Ẩm Khê phản ứng, Giản Thanh lại xoa xoa đầu nàng, sau đó đi trước: “Đi thôi, về nhà.”
Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc: “A? Là ai tặng cho tôi?”
Nàng nhìn bóng lưng Giản Thanh, sau đó nhìn chiếc hộp vuông nhỏ trong tay. Nàng do dự vài giây rồi mở túi bao bì ra, là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình nhung hươu trông rất bắt mắt.
Nàng cầm dây chuyền lên đung đưa trước mắt, âm thầm hồi tưởng đến thái độ và hành vi của Giản Thanh, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.
Lộc Ẩm Khê cẩn thận nắm chặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay, sau đó chạy lon ton đuổi theo Giản Thanh, ôm lấy cô từ phía sau.
Giản Thanh ngay lập tức dừng lại, nét mặt thoáng cứng nhắc.
Chạng vạng 6 giờ rưỡi, bệnh khu không còn đông đúc như ban ngày, im lìm, lối đi vắng tanh, chỉ còn lại ánh đèn trắng cùng vài chiếc đèn lồng nhỏ mang đậm không khí lễ Tết.
Lộc Ẩm Khê kiễng chân, ôm lấy eo cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, gắt gao ôm lấy, nhỏ giọng nói:”Cảm ơn món quà của chị, tôi thật sự rất thích.”
Người phía sau lưng đầy âu yếm, Giản Thanh vuốt ve bàn tay trên eo, rũ mắt hỏi:”Cái ôm này em có tính phí không?”
Nàng dựa vào người cô, cảm nhận được sự rung động của lồng ngực khi cô nói chuyện, Lộc Ẩm Khê bật cười, buông lỏng tay ra:”Không có.”
Niềm vui và ái tình như muốn trào dâng, nàng cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn ôm lấy Giản Thanh thêm một lần nữa, nắm lấy tay Giản Thanh chạy về phía trước:”Tôi không tính phí, nhưng chị phải cùng tôi đi siêu thị mua một ít đồ Tết.”
Sau khi chạy được vài bước, Giản Thanh kéo tay Lộc Ẩm Khê, giữ nàng lại: “Không được chạy trong bệnh viện.”
Lộc Ẩm Khê lại kéo cô chạy đi, cười nói:”Đây là giờ tan tầm, sẽ không có nhân viên y tế nào bắt bẻ hành vi của chúng ta đâu.”
Giản Thanh vững vàng nắm lấy tay nàng, như thể cô đang ôm một con ngựa hoang đứt cương, chỉ cho nàng bảng quy tắc ứng xử của nhân viên y tế được treo trên tường.
Hướng dẫn quy định 20 quy tắc bày trí, hành vi ngôn ngữ,…
Lộc Ẩm Khê nhìn quy định số 16, đọc to:”Cử chỉ đoan trang văn nhã, ngẩng cao đầu, chân đi nhẹ, không được đi cùng lúc hai người vui đùa cười giỡn.”, nàng nhìn 4 chữ ‘cử chỉ đoan trang’ rồi lại nhìn Giản Thanh bên cạnh, lắc đầu cười cười. Sau đó, nàng tiến đến rồi vén tóc cô lên, ghé sát vào tai cô và thổi một luồng hơi nóng vào đấy:” Bác sĩ Giản, khi ở nhà chị có cử chỉ đoan trang sao?”
Hành động thổi vào tai người khác không đàng hoàng chút nào, cởi quần áo của người ta trên giường cũng rất lưu loát, nhưng khi ở nơi làm việc lại cố tình tỏ ra nghiêm túc đoan trang.
Mặt Giản Thanh không đổi sắc nhưng lỗ tai có chút đỏ lên, cô bình tĩnh nói: “Chỉ nên tuân thủ quy tắc khi ở bệnh viện.”
Lộc Ẩm Khê bỗng hóa thành hồ ly tinh câu dẫn người, nàng dựa lưng vào tường, câu lấy eo Giản Thanh rồi dán chặt lấy người cô:”Bác sĩ Giản, nếu chị có hành vi không đứng đắn ở bệnh viện và bị bắt thì phải làm sao?”
Sắc mặt trong chốc lát liền thay đổi, ánh mắt nàng không còn giống như dòng nước suối trong vắt nữa mà đã lột xác trở thành tiên nữ hấp dẫn, ngay cả giọng nói cũng có chút mê người.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của Lộc Ẩm Khê,thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp của nàng dán chặt vào người cô. Giản Thanh bình tĩnh nhìn nàng vài giây, sau đó gỡ tay nàng ra, lùi về sau nửa bước:”Đừng đùa, tôi đi siêu thị cùng em.”
Lộc Ẩm Khê ôm lấy eo cười phá lên.
Nàng quyết định từ nay về sau nếu Giản Thanh cố tình đùa giỡn nàng khi ở nhà thì nàng sẽ cố tình đùa giỡn lại cô ở bệnh viện.
Người phụ nữ bại hoại này không dám làm chuyện bất thường ở bệnh viện.
Giản Thanh an tĩnh đứng bên cạnh nhìn nàng cười, bỗng nhiên cô cũng cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Hôm nay, nàng trông rất hoạt bát và vui vẻ.
Giản Thanh hỏi nàng:”Mức độ vui vẻ nằm trong khoảng từ 0 đến 10. Em chọn một con số để miêu tả?”
Lộc Ẩm Khê thốt lên một câu:”8.”
“Chỉ có cấp 8?”
Lộc Ẩm Khê chỉ cười, không nói.
Vì nàng vẫn còn chút tiếc nuối.
Khi đạt đến mức độ 10, nàng hẳn không nên tiếc nuối, có lẽ nó giống như những bộ phim thần tượng, các nàng sẽ có kết thúc viên mãn bên nhau.
Nàng thật sự không biết giữa nàng và Giản Thanh có thể ở bên nhau hay không.
Giờ khắc này, nàng chỉ biết được rằng nàng có thể thay đổi được vận mệnh của cả hai.
*
Siêu thị treo đầy đèn lồng và ruy băng đỏ, tiếng nhạc nền sôi động văng vẳng ở bên tai. Giản Thanh đẩy xe hàng theo sau Lộc Ẩm Khê, nàng chỉ chịu trách nhiệm lấy đồ ăn vặt ném vào trong xe.
Giản Thanh hỏi:”Em không định giảm cân nữa à?”
Lộc Ẩm Khê trả lời, “Tôi có thể giảm sau Tết.”
Cơ thể này trẻ hơn cơ thể thực của nàng 5 tuổi, quá trình trao đổi chất mạnh mẽ, rất dễ đói nhưng cũng dễ tiêu hóa hấp thu, không dễ béo, chỉ cần vận động vừa phải là sẽ khiến cho cơ thể này khi mặc quần áo thì nhìn gầy, khi cởi ra thì có chút thịt, đây là giai đoạn cơ thể phát triển tốt nhất.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên quay lại, cười nói với Giản Thanh: “Chị rất may mắn khi gặp được tôi ở tuổi này đấy.”
5 năm sau, nàng bị thương nặng khi ngã từ phim trường. Từ một người 25 tuổi bỗng hóa thành người bốn mươi, năm mươi tuổi, khi trời mưa hoặc trở lạnh, không phải chỗ này thì chỗ khác đều đau.
Có lẽ đó là cái giá của sự nổi tiếng.
Giản Thanh nở nụ cười: “Em muốn nói cho tôi biết, em là người ở tương lai xuyên đến đây có phải không?”
Lộc Ẩm Khê nhún nhún vai, không nói gì.
Giản Thanh quá nhạy bén, nàng thực sự không dám nói thêm bất cứ điều gì.
“Lần trước khi đi siêu thị, em muốn kể cho tôi nghe về quá trình trở thành diễn viên của mình.” Giản Thanh nhắc lại chuyện cũ, “Em vẫn chưa kể.”
Lộc Ẩm Khê thả một gói hạt dẻ cười vào giỏ hàng: “Lần trước là chị không muốn nghe.”
Giản Thanh:”Tôi nói là về nhà rồi nghe.”
Không phải là không muốn nghe.
“Tôi không quan tâm, lần trước chị đã bỏ lỡ cơ hội, hiện giờ chị phải đợi cho đến khi tôi muốn nói.” Lộc Ẩm Khê không ngại bày ra dáng vẻ tùy hứng trước mặt cô, nàng bỗng nhiên dừng lại, xoay người nở nụ cười. “Quên chuyện đó đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sẽ cho chị một cơ hội khác. Nào, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, nếu như chị thắng, tôi sẽ nói cho chị biết.”
Giản Thanh đứng lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Cô không thích Lộc Ẩm Khê ấu trĩ như một đứa trẻ.
Lộc Ẩm Khê dọa cô:”Rốt cuộc chị có muốn chơi hay không?”
Giản Thanh đặt tay phải ra sau lưng, làm tư thế sẵn sàng.
Lộc Ẩm Khê: “Tôi đếm ba, hai một oẳn tù tì, ba, hai, một, oẳn tù tì–”
Lộc Ẩm Khê ra cục đá.
Giản Thanh duỗi năm ngón tay, ra bao.
Lộc Ẩm Khê đang định rút tay về thì Giản Thanh liền thay đổi động tác, ngay lập tức khép ngón cái, ngón đeo nhẫn và ngón út lại, biến bao thành kéo.
—— Cô cố ý thua Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi con ngươi trong trẻo của Giản Thanh, chớp chớp mắt.
Giản Thanh cũng chớp mắt theo nàng, im lặng đáp lại.
Lộc Ẩm Khê hỏi:”Chị không muốn nghe sao?”
Giản Thanh thu tay về, tiếp tục đẩy xe hàng, nhẹ giọng nói: “Tôi chờ em nói.”
Cho dù có là gì đi chăng nữa, cô sẵn sàng đợi cho đến khi nàng nguyện ý nói ra.
*
Vào đêm giao thừa, bệnh khu quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Mọi người đều kiêng kỵ đến bệnh viện vào dịp Tết.
Bệnh khu quanh năm suốt tháng chật kín giường, thậm chí kê thêm cũng không đủ nên rất hiếm khi xảy ra tình trạng trống giường.
Chỉ cần không phải là bệnh nhân nặng thì hầu như tất cả đều đã làm thủ tục xuất viện.
Một số người đến truyền thuốc hóa trị vào buổi sáng đã vội vàng rời khỏi bệnh viện, họ không muốn ở lại bệnh viện theo dõi qua đêm.
“Thường thì cô đều đuổi tôi ra khỏi bệnh viện, nhưng hôm nay là ngày Tết, tôi muốn chủ động xuất viện cô lại không cho?”
Các bệnh viện lớn đảm nhận nhiều nhiệm vụ điều trị hơn và có các chỉ số đánh giá tỷ lệ luân chuyển giường bệnh riêng. Những bệnh nhân ở quá lâu sẽ được thúc giục xuất viện càng sớm càng tốt. Khi xảy ra tình trạng chật kín giường, bệnh viện sẽ cho phép một số bệnh nhân lớn tuổi có thể trạng đặc biệt tốt, quen thuộc và dễ nói chuyện được xuất viện sớm để nhường chỗ cho những bệnh nhân khác.
Y tá tươi cười giải thích: “Bác ở lại thêm mấy tiếng nữa đi, chúng tôi sợ có phản ứng bất thường.”
Bệnh nhân xua tay: “Không, không! Tôi bị lờn thuốc mấy lần rồi! Tôi không thể đợi thêm, vé cũng đã mua từ trước rồi, tôi phải trở về ngay.”
Việc thuyết phục không hiệu quả, sau khi thảo luận với bác sĩ thì đành phải để ông ấy đi.
Giản Thanh yêu cầu bệnh nhân ký tên, đồng thời dặn dò: “Không ăn đồ ăn chứa quá nhiều dầu mỡ, không uống thuốc bắc bừa bãi sau khi hóa trị, nhớ đến bệnh viện gần đó càng sớm càng tốt nếu cảm thấy khó chịu.”
Có một số bệnh nhân đang thực hiện hóa trị liệu, cô sẽ dặn dò thêm vài câu: “Nếu chú cảm thấy không thoải mái, hãy đến bệnh viện gần đó càng sớm càng tốt. Nhớ lấy mẫu thông báo liên lạc và yêu cầu bác sĩ tại bệnh viện gọi cho cháu.”
Giao thừa hôm nay, các sinh viện thực tập giảng dạy được phân lịch trực, những giáo viên không có lớp có thể nghỉ lễ, ai có lớp thì cũng mang tâm trạng giảng dạy ở lại bệnh viện; hầu hết các nghiên cứu sinh đang trong thời gian đào tạo không có ngày nghỉ và họ luôn phải tuân theo lịch trực.
Buổi sáng, Ngụy Minh Minh kéo theo hành lý đến bệnh viện, dự định khi tan tầm vào buổi chiều sẽ trực tiếp kéo hành lý về nhà.
Giản Thanh để cô ấy đi vào buổi trưa: “Buổi chiều không có nhiều bệnh nhân, em có thể về trước.”
Ngụy Minh Minh hận không thể ôm người cố vấn của mình mà nựng nịu, nhưng sắc mặt của người cố vấn quá lạnh lùng, cô ấy thật sự không dám, đành phải kích động ôm lấy linh vật Lộc Ẩm Khê bên cạnh cô.
Giản Thanh thấy vậy, mặt không biểu tình móc lấy thắt lưng sau áo blouse của Ngụy Minh Minh, kéo khoảng cách giữa cô ấy và Lộc Ẩm Khê ra xa, giọng điệu không vui: “Đừng có mà ôm ôm ấp ấp trong bệnh viện.”
Thật kỳ cục.
Ngụy Minh Minh sợ kỳ nghỉ bị trì hoãn, nhanh chóng nói lời chúc năm mới rồi thu dọn hành lý chạy đi.
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê – người vừa bị ôm và nói:” Không được ôm ôm ấp ấp ở bệnh viện.”
Em phải đẩy ra.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên bị ôm rồi lại buông ra, nàng ngây người một chút, vỗ vỗ quần áo của mình.
May mắn thay, bây giờ là giờ tam tầm buổi trưa, các nàng cũng không mặc áo blouse trắng.
Sau đó, nàng nhận ra rằng đêm qua nàng đã ôm lấy Giản Thanh, nhưng Giản Thanh chưa từng nói là không được ôm ôm ấp ấp.
Lòng nàng bỗng nở rộ vài tràng pháo hoa. Lộc Ẩm Khê ôm ngực, mỉm cười và nói: “Tôi đi lấy máy điện tâm đồ đây.”
Giản Thanh hỏi:”Tim em không thoải mái à?”
Cô tiện tay cầm lấy ống nghe trên bàn.
Lộc Ẩm Khê không chờ cô mở miệng, vội vàng đưa tay che ngực lại:”Không có gì, không có gì, chị không cần nghe tim tôi.”
Giản Thanh đặt ống nghe lại chỗ cũ, nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê cũng nhìn cô, cả hai cùng nhau cười: “Buổi chiều chị cho tôi nghỉ đi, tôi về nhà chuẩn bị bữa tối cho đêm giao thừa.”
Giản Thanh nói:”Không vội, buổi tối chúng ta cùng nhau chuẩn bị.”
“Vậy chiều nay tôi nên làm gì?”
Giản Thanh suy nghĩ một lúc, nói, “Giúp tôi sàng lọc bệnh nhân để thử nghiệm lâm sàng, trợ lý nghiên cứu của tôi đang nghỉ lễ.”
Kể từ chuyến công tác vừa rồi, Giản Thanh đã phát hiện ra rằng Lộc Ẩm Khê học hỏi rất nhanh và có hiểu biết nhất định về kiến thức y học.
Lộc Ẩm Khê lấy giấy bút ra: “Chị dạy cho tôi đi.”
Giản Thanh lấy kế hoạch nghiên cứu thử nghiệm lâm sàng và sổ tay của nghiên cứu viên ra, đưa cho Lộc Ẩm Khê: “Em nên xem qua một vài lần để làm quen với các tiêu chí đầu vào.”
*
Thử nghiệm lâm sàng đề cập đến các loại thuốc / thiết bị phải được thử nghiệm trên các đối tượng (tình nguyện viên) trước khi bán ra thị trường để đảm bảo tính an toàn và hiệu quả của thuốc.
Tất cả đều phải trải qua 4 giai đoạn I, II, III, IV, trong đó ba giai đoạn đầu là đủ tiêu chuẩn và hiệu quả, thuốc có thể được tung ra thị trường. Giai đoạn IV còn được gọi là nghiên cứu thế giới thực, là một nghiên cứu tiếp theo sau khi thuốc được bán trên thị trường.
Khoa ung bướu báo cáo kết quả thử nghiệm lâm sàng hàng tháng. Mỗi tháng, các công ty dược cũng đến tổ chức các cuộc họp khởi động và họp chuyên môn để báo cáo tiến độ nghiên cứu mới nhất từ trong và ngoài nước, hoặc kiểm tra số liệu của các thử nghiệm lâm sàng để xem còn nghi vấn gì nữa hay không.
Lộc Ẩm Khê nhớ trong nguyên tác, tác giả chỉ đề cập đến kiến thức y học trong một vài đoạn, giữa các dòng chữ, có thể dễ dàng nhận ra tác giả không có trình độ học vấn về y học.
Những chương trình nghiên cứu và sổ tay hướng dẫn nghiên cứu này không được đề cập trong nguyên tác. Bây giờ xem ra lại rất chuyên nghiệp, không có một chút thiếu sót nào.
Thế giới giả thiết này đã tự động sửa đổi và bổ sung rất nhiều chi tiết.
Giống như bệnh nhân và các loại bệnh mà nàng tiếp xúc hàng ngày, hầu hết họ đều giống như thật.
Buổi chiều, Giản Thanh nhìn thấy Lộc Ẩm Khê ở chỗ ngồi chăm chú xem tài liệu, thuận miệng hỏi: “Em hiểu được bao nhiêu rồi?”
Lộc Ẩm Khê ngẩng đầu lên nhìn Giản Thanh, đắn đo một chút, nói:”Đại khái có thể xem như hiểu được 60%,《Đánh giá hiệu quả và độ an toàn của HE-A114 trong điều trị ung thư phổi không phải tế bào nhỏ giai đoạn II trở lên trong nghiên cứu lâm sàng giai đoạn II》. Đó là nghiên cứu liệu pháp miễn dịch của PD-1, một dự án nghiên cứu hợp tác quốc tế chỉ định về ung thư phổi. Hiện nay, một thử nghiệm giai đoạn II đang được thực hiện ở Trung Quốc, là do bệnh viện trực thuộc số 1 đại học Giang Châu lãnh đạo, và PI ( nghiên cứu viên chính) là Phó Chủ tịch Hồ, đương nhiên, tôi hoàn toàn không thể hiểu hết các nguyên tắc này.”
Giản Thanh bật máy tính: “Em chỉ cần biết các tiêu chí lựa chọn và các tiêu chuẩn loại trừ. Lại đây, tôi sẽ dạy cho em.”
Đối tượng sàng lọc là bước chuẩn bị sơ bộ cho các thử nghiệm lâm sàng.
Mọi người sẽ coi đối tượng là chuột bạch, nhưng các thử nghiệm lâm sàng chỉ thực sự được tiến hành sau khi các thí nghiệm nghiêm ngặt trên động vật được thực hiện để đảm bảo tính an toàn.
Thường có hai tình huống đối với bệnh nhân tham gia thử nghiệm lâm sàng khối u.
Đầu tiên, các loại thuốc trên thị trường không còn tác dụng nữa, vì vậy họ phải thử các loại thuốc mới và coi các thử nghiệm lâm sàng như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thứ hai, gia cảnh quá nghèo, không đủ khả năng chi trả chi phí điều trị ung thư, tham gia thử nghiệm có thể được khám và điều trị miễn phí.
Nhưng không phải ai cũng có thể tham gia thử nghiệm. Bất kỳ thử nghiệm nào cũng có các tiêu chí sàng lọc và tiêu chí loại trừ nhất định, chẳng hạn như giới hạn độ tuổi hoặc hạn chế thuốc trong quá khứ.
Ngoài ra còn có một quy tắc ngầm mặc định. Khi thử nghiệm, họ tự nhiên hy vọng rằng số liệu sẽ được đẹp, vì vậy họ sẽ không chọn các đối tượng có thể trạng kém.
Giản Thanh giải thích cụ thể từng mục và tự mình tham chiếu cho nàng xem.
Lộc Ẩm Khê nghe qua một lần là có thể hiểu được.
Giản Thanh nhìn động tác thuần thục của nàng, hỏi: “Trước kia em đã từng làm qua rồi đúng không?”
Không chỉ là đã từng làm mà sự nghiệp y tế của nàng cũng bị gián đoạn bởi một thử nghiệm lâm sàng.
Lộc Ẩm Khê không muốn lột trần vết sẹo này cho Giản Thanh xem, nàng chỉ nói:”Khi Ngụy Minh Minh giúp chị sàng lọc bệnh nhân, tôi có xem qua vài lần. Tôi có trí nhớ rất tốt, tôi có thể đọc lời thoại ba hoặc năm lần là có thể thuộc làu làu.”
Nếu không phải vì nàng chỉ đọc lướt qua nguyên tác nên không có trí nhớ hoàn chỉnh, thì nàng đã hiểu được cốt truyện của thế giới này từ rất lâu rồi.
Giản Thanh thấy nàng không muốn nói thêm nên cũng không hỏi nhiều: “Làm xong thì em về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Lộc Ẩm Khê muốn nói rằng nàng muốn ở lại cùng cô. Sau đó, nàng mới nhớ đến việc vẫn còn một đống nguyên liệu ở nhà, liền gật gật đầu:”Tôi về rửa rau và chuẩn bị sẵn nguyên liệu trước, đợi chị về chúng ta sẽ cùng nhau nấu ăn.”
Lời nói này làm cho cô có cảm giác bản thân đang sống cùng một nhóm bạn. Giản Thanh mỉm cười, xoay người trở về phòng làm việc.
Lộc Ẩm Khê đã đọc qua các tiêu chí đầu vào và xuất viện của kế hoạch nghiên cứu trong khi sàng lọc các bệnh nhân ung thư phổi phù hợp.
Nàng đã vấp ngã ở đây và rơi xuống vực sâu, giúp người vượt sông nhưng cũng tự dìm chết chính mình.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi nàng vấp ngã, nàng vẫn cố ý tránh mọi chuyện liên quan đến bệnh viện. Nhưng trong vô số đêm dài đằng đẵng, nàng lại mơ thấy mình vẫn còn ở bệnh viện, vẫn đang giúp lão sư của mình sàng lọc bệnh nhân để thử nghiệm lâm sàng.
Đó là kỷ niệm đã khắc sâu vào tiềm thức của nàng, khiến nàng suốt đời không quên được.
Nàng luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hối hận khi từ bỏ ngành y. Nhưng tận sâu trong tiềm thức, dường như nàng đang cầu xin ông trời cho mình một cơ hội nữa.
Nếu thời gian đã nghịch chuyển, vậy thì hãy cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng sẽ không gục ngã ở đó, cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như nàng đã từng.
*
Pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên bầu trời, đủ loại màu sắc đan xen vào nhau.
Giản Thanh trở về nhà, trong phòng khách truyền đến tiếng nhạc, trong bếp có tiếng cắt rau rất thành thục.
Cô vừa cởi áo khoác ra thì Lộc Ẩm Khê đã thò đầu ra khỏi nhà bếp:”Chị về rồi.”
Giản Thanh ừ một tiếng.
Lộc Ẩm Khê chạy ra: “Hôm nay sau khi tan làm, tôi mua cho chị một cái gối có hình dáng rất buồn cười, xem như là tôi tặng quà đáp lễ cho chị.”
“Ừ.” Giản Thanh tiếp tục gật đầu, dừng một giây, hơi nhướng mày, “Hả?”
“Ten ten ten tèn~” Lộc Ẩm Khê lấy ra chiếc gối quá khổ có hình thù hài hước màu vàng, nhét nó vào lòng Giản Thanh. “Rất đáng yêu có phải không?”
Ánh mắt Giản Thanh lộ ra một tia ghét bỏ.
“Tôi nghĩ rằng nó có thể bù đắp cho tính tình của chị.”
Giản Thanh búng nhẹ trán nàng: “Em chọc tức tôi đấy à?”
Lộc Ẩm Khê lắc đầu lia lịa.
Nàng chỉ cảm thấy rằng chiếc gối kia có kiểu dáng rất buồn cười. Trong sự dung tục có chút ngang ngạnh. Trong cái ngang ngạnh lại có chút khinh bỉ. Trong cái khinh bỉ lại có ba phần lạnh nhạt, bảy phần thờ ơ.
“Chị mang nó đến bệnh viện đi, chị không thích ngủ trong phòng trực, ngủ trên bàn thì khó chịu quá. Có thứ gì đó để lót càng tốt, vả lại khi chị tỉnh dậy và nhìn thấy biểu cảm này, chắc chắn chị sẽ cảm thấy buồn cười, tâm tình cũng vui vẻ lây.”
Giản Thanh liếc nàng một cái, không nói gì, ánh mắt vẫn mang biểu tình ghét bỏ.
Cô lại ghét bỏ sự ấu trĩ của nàng.
Lộc Ẩm Khê bắt được ý đồ ghét bỏ của cô, nàng đoạt lấy chiếc gối trong ngực cô, khẽ hừ một tiếng bên tai cô: “Nếu chị không cần thì tôi sẽ tự mình dùng!”
Giản Thanh đưa tay lên xoa xoa tai.
Tiếng hừ của nàng rất dễ nghe.
Cô vươn tay giành lấy chiếc gối, ôm chặt vào trong lòng:”Tôi không nói là không cần.”
Lộc Ẩm Khê đứng yên tại chỗ, chờ đợi Giản Thanh nói cảm ơn.
Giản Thanh không nói lời cảm ơn, cô mang gối cất vào phòng, sau đó đi thẳng vào phòng bếp rửa tay, thái rau.
Thật là … một người không có chút phép tắc nào.
Nhưng cô cũng biết cách mua quà để khiến nàng vui vẻ …
Nhận thức được sự mâu thuẫn này, Lộc Ẩm Khê bỗng bừng tỉnh.
——Có phải vì thấy ai đó mua quà Tết nên cô mới học cách mua đúng không?
Lộc Ẩm Khê bước vào bếp, đem nghi vấn trong lòng mình nói ra: “Tại sao hôm qua chị lại nghĩ đến việc tặng quà cho tôi?”
Thật ra cô đã mua nó cách đây vài ngày, chỉ là cô cảm thấy ngại ngùng khi tặng nó cho nàng.
Giản Thanh cúi đầu cắt rau: “Tôi thấy Trương Dược mua sách bài tập cho em gái đang học cao trung của hắn để làm quà năm mới.”
Lộc Ẩm Khê: “…”
May mắn thay, nàng không phải là học sinh trung học …
Nhưng lý do này không hề có chút ái muội mơ hồ nào mà còn bộc lộ tình cảm gia đình bền chặt.
Lộc Ẩm Khê nhớ lại câu nói đùa “tôi sẽ xem chị như chị em cùng cha khác mẹ mà yêu thương” trong nhà hàng lẩu nửa tháng trước, xoa xoa cánh tay.
Nàng không cần tình cảm gia đình.
Nàng chưa bao giờ thấy loại chị gái nào sẽ ôm lấy em gái khi say.
Đúng lúc này, âm nhạc tự động phát trong phòng khách chuyển sang bài hát ‘Mua vỏ chai rượu’, đầy chua xót và tràn đầy tình thân.
Lộc Ẩm Khê nghe thấy lời bài hát “Nếu không có công dưỡng dục của Người, cho con có một cuộc sống ấm no; nếu không được Người bảo bọc, thì số phận con trôi nổi ra sao…; là Người đã cho con một gia đình, cho con một gia đình thuộc về chúng ta”. Nàng giật mình, vội vàng chạy đến phòng khách, đem ca khúc nói về tình thân chuyển thành một bản tình ca.
Nàng có tính tình mềm mỏng, nhưng nàng không thích nghe những bài hát nhẹ nhàng.
Tiếng nhạc trong phòng khách bay bổng, du dương, chỉ một câu: “Trên đời có muôn vàn quyến rũ, anh chỉ yêu mãi một mình em.”. Tiếng hát nhẹ nhàng và sâu lắng, ấm áp đến khắc cốt ghi tâm, khiến tim Lộc Ẩm Khê rung động, bèn xoay người lại nhìn Giản Thanh.
Giản Thanh đang chuẩn bị bữa tối giao thừa một cách nghiêm túc.
Hầu hết thời gian cô đều nghiêm túc, tập trung đến mức bỏ qua mọi thứ xung quanh.
Có vẻ như cô không tương thích với thế giới này.
Lộc Ẩm Khê biết mình không phải người trên thế giới này, vô duyên vô cớ bị đưa đến đây, nhưng còn Giản Thanh thì sao?
Vì sao cô lại tồn tại trên thế giới này?
Có phải chỉ vì cô độc hay không?
*
Từ chạng vạng 6 giờ, các nàng vẫn luôn bận rộn cho đến 8 giờ mới chuẩn bị xong bữa cơm giao thừa.
Lộc Ẩm Khê lấy rượu vang đỏ từ trong tủ rượu ra: “Tối nay tôi muốn uống cái này.”
Giản Thanh nói:”Đừng uống nhiều quá.”
Lộc Ẩm Khê cười nói:”Lần trước người say cũng không phải là tôi.”
Vang đỏ được rót vào ly, Lộc Ẩm Khê ngồi xuống, nhìn các món ăn trên bàn, nói: “Ngày mai tôi muốn làm vằn thắn.”
Nếu Tết mà không có vằn thắn thì thật sự luôn thấy thiếu chút gì đó.
Giản Thanh gật đầu. Cô đã quên việc năm mới sẽ trôi qua như thế nào từ rất lâu, tất cả đều là do đứa nhỏ trước mặt sắp xếp.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này, cô giống như nhìn thấy một con mèo sữa bị bỏ rơi, đáng thương nằm cuộn tròn trong một góc.
Cô đã mang nàng cùng trở về.
Sau đó, cô phát hiện ra mình dần dần có ‘nhà’.
Lộc Ẩm Khê lại hỏi Giản Thanh muốn ăn nhân gì, có thứ gì cô không thể ăn hay không.
Giản Thanh liên tục lắc đầu.
Lộc Ẩm Khê nghiêm túc ghi nhớ: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi mua, tôi muốn mua vỏ bánh.”
Đã có hy vọng về việc thay đổi vận mệnh, nàng bắt đầu tránh suy nghĩ về việc liệu các nàng có nên giữ một khoảng cách thích hợp hay không.
Vốn dĩ những cảm giác khó hiểu ấy cũng chỉ giống như chồi non, thường xuyên bị lùa vào những góc tối, không được tưới nước, bón phân, phơi nắng. Nhưng niềm hi vọng bỗng chốc như gió xuân, khiến trăm hoa đua nở.
Nàng không thể kiềm chế tình cảm đang phát triển một cách điên cuồng của chính bản thân mình.
Nàng thật sự rất thích Giản Thanh.
Càng thích thì càng trân trọng, lại càng không muốn rời đi. Nàng không nỡ làm tổn thương cô dù chỉ là một chút, nàng muốn đối xử thật tốt với cô.
Đây là lần đầu tiên nàng thích một người nhiều đến vậy, nàng không biết liệu cuối cùng nàng có trở thành nàng tiên cá ngu ngốc đó không, tự nguyện nếm trái cấm, biến đuôi cá của mình thành đôi chân, trở thành người trong cùng thế giới với tiểu hoàng tử.
Nhưng nàng tiên cá không có kết cục tốt đẹp, cô ấy đã hóa thành bọt biển, tan vào hư không.
Nàng rất sợ.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.