Vào thời gian nghỉ trưa, lượng người được đưa vào khoa cấp cứu có phần giảm đi, phòng siêu âm của trung tâm cấp cứu chỉ còn hai phòng khám mở cửa.
Phía sau tấm rèm xanh, Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh đứng cạnh nhau. Nhan Miểu Miểu nằm trên giường, lộ ra chiếc bụng nhỏ: “Sáng nay tôi chưa ăn gì nhiều cả, chỉ vừa mới ăn được vài miếng rau xanh liền đã bị chủ nhiệm Giản lôi đến đây.”
Nữ bác sĩ trực ca trưa bôi gel lên bụng cô ấy:”Đại chủ nhiệm Nhan đừng ồn ào nữa. Từ sáng đến giờ, tôi còn chưa uống nước bọt nữa đấy. Vừa mới ăn được một ít mì thì đã bị lôi kéo đến chỗ làm rồi!”
Nhan Miểu Miểu đảo mắt xem thường cô ấy:” Năm đó tôi đã chăm sóc cậu ở bộ phận liên lạc bên ngoài, hiện tại cậu liền miễn cưỡng vì nhân dân phục vụ như thế, cậu còn có lương tâm hay không? Năm đó làm sao mà cậu học được cách thức siêu âm thế? Có phải cậu đi cửa sau không đấy?”
Nữ bác sĩ thở dài vài hơi:”Xùy xùy xùy, tôi không đi cửa sau, tất cả kinh nghiệm của tôi đều đạt chuẩn đấy. Cậu im lặng một chút đi, tôi còn phải xem gan, túi mật, tuyến tụy, lá lách và thận của cậu nữa!”
Ba vị bác sĩ của phòng khám đều là cựu sinh viên Đại học Giang Châu.
Làm việc trong bệnh viện liên kết của trường, mối quan hệ lòng vòng xung quanh nếu không phải là cựu sinh viên thì là bạn của cựu sinh viên.
Cấp trên có thể là đàn chị của các khóa trước, chủ nhiệm khoa cũng có thể là đàn chị từ hàng chục năm trước, bác sĩ mới tuyển đôi khi lại là học trò do chính tay mình giảng dạy …
Có khi nhân viên của bệnh viện mắc bệnh trĩ hoặc cắt bao quy đầu phải tiểu phẫu ở bệnh viện này, vài ngày nữa hầu như ai trong bệnh viện cũng đều biết, khi gặp phải còn sẽ tủm tỉm cười và thân thiết chào hỏi nhau đôi ba câu.
Do đó, một số nhân viên không muốn phẫu thuật ở bệnh viện này, họ thà đi bệnh viện khác để tạo thu nhập cho nơi đó, còn hơn bị bạn học và cựu sinh viên của trường dòm ngó, lại còn phải tự cởi quần ra để làm tài liệu tham khảo cho sinh viên, xấu hổ đến không thể chịu được.
Bác sĩ siêu âm thoa gel lên đầu dò và đặt lên bụng Nhan Miểu Miểu: “Bây giờ các học sinh đều sắp nghỉ trưa, nếu không thì tôi đã để đàn em của tôi tập làm việc này rồi. Cậu xem lá gan, tuyến tụy của cậu—”
Nói đến tuyến tụy, cô ấy đột nhiên kéo dài giọng, ‘này’ một tiếng rồi im lặng, vẻ mặt trêu chọc của cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai mắt mở to, đầu di chuyển đến gần màn hình hiển thị hơn một chút, tay cầm đầu dò di chuyển trái phải trên bụng Nhan Miểu Miểu.
Nhan Miểu Miểu ngẩng đầu lên muốn nhìn vào màn hình hiển thị: “Tuyến tụy* của tôi làm sao vậy?”
Giản Thanh ôm cánh tay, mặt không biểu cảm ngăn cô ấy lại:”Cậu đừng lộn xộn.”
Nhan Miểu Miểu bị mắng, liền nằm xuống lẩm bẩm: “Cậu hung dữ thật, vừa rồi tôi còn mời cậu ăn cơm, nếu biết như thế này thì tôi đã không thèm mời cậu rồi…”
“Cái gì mà dì nhỏ*? Tôi còn chưa lớn tuổi như thế đâu…” Bác sĩ siêu âm trêu chọc, nhưng nét mặt cô ấy không còn thoải mái nữa, cô ấy buông đầu dò ra, “Chúng ta đến phòng siêu âm gặp chủ nhiệm Vương để cho ông ta xem, nhân tiện làm một số xét nghiệm khác.”
(*chú thích: “Tuyến tụy” và “dì nhỏ” có phát âm gần giống nhau /xiao yi/ . Trong câu trên bác sĩ siêu âm cố tình hiểu nhầm ý Nhan Miểu Miểu hỏi: bà dì của tôi ơi, cậu làm sao vậy?)
Hầu hết tất cả các ca bệnh ở khoa cấp cứu đều là do các bác sĩ trẻ đảm nhận, còn chủ nhiệm khoa thì ở cơ sở bộ phận siêu âm.
Nhan Miểu Miểu ngồi dậy, Lộc Ẩm Khê rút khăn giấy đưa cô ấy, cô ấy nói cảm ơn, dùng khăn giấy lau chất lỏng trên bụng, hỏi : “Có chuyện gì vậy? Còn phải gọi lãnh đạo đến xem sao? Khả năng học thuật của cậu có vấn đề à?”
Bác sĩ siêu âm nhìn về phía Giản Thanh: “Chủ nhiệm Giản, cậu thấy thế nào?”
Giản Thanh nhìn Nhan Miểu Miểu, bình tĩnh nói: “Là u đầu tụy.”
U đầu tụy, nói một cách chính xác hơn là bộ phận đầu của tuyến tụy có một khối u, có thể lành tính hoặc ác tính.
Nếu lành tính thì có thể tiến hành tiểu phẫu, nhưng nếu là ác tính thì chắc là ung thư đầu tụy.
Ung thư đầu tụy là một loại ung thư tuyến tụy.
Ung thư tuyến tụy, được mệnh danh là “vua của các loại ung thư”, tỷ lệ sống sau 5 năm chỉ nằm trong khoảng từ 1% đến 3%. Bệnh khởi phát âm ỉ, giai đoạn đầu không có triệu chứng rõ ràng, diễn tiến nhanh, mức độ ác tính cao, hiệu quả điều trị kém và tiên lượng xấu. Một khi phát hiện ra, tám chín phần mười là giai đoạn cuối, không thể phẫu thuật, sau khi nhập viện điều trị hầu như đều chỉ sống được dưới 6 tháng; kể cả giai đoạn đầu và giữa khi có thể điều trị bằng phẫu thì khả năng tái phát sau phẫu thuật cắt bỏ là rất cao.
Các phương pháp y học ngày nay hầu như đều bất lực trước căn bệnh ung thư này. Ngay cả liệu pháp miễn dịch phổ biến nhất giúp làm giảm hiệu quả nhiều bệnh ung thư trong những năm gần đây cũng ít có tác dụng đối với bệnh ung thư tuyến tụy.
Phòng bệnh chật hẹp bỗng chốc rơi vào im lặng.
Bác sĩ siêu âm đẩy đẩy kính, phá vỡ sự im lặng, an ủi nói: “Theo quan sát của tôi thì không giống u ác tính, chủ nhiệm Nhan đừng tự mình dọa mình.”
Cô ấy chỉ dám nói những lời này trước mặt người quen.
Khám chữa bệnh luôn là nơi cần phải thận trọng hàng đầu, trước khi xem thêm kết quả xét nghiệm, không ai dám nói hoặc hứa hẹn đảm bảo với bệnh nhân.
Nó có phải là ác tính hay không, thì chỉ khi thấy kết quả sinh thiết mới có thể khẳng định được. Sinh thiết là tiêu chuẩn vàng để chẩn đoán khối u, kết quả xét nghiệm máu và xét nghiệm hình ảnh chỉ được tính là xét nghiệm phụ và chẩn đoán bổ trợ.
Sắc mặt Nhan Miểu Miểu tái nhợt, vẻ mặt ngưng trệ vài giây, sau đó mỉm cười nhìn Giản Thanh: “Này, bạn học cũ, cậu quen thuộc với loại tình huống này thì nên sắp xếp làm kiểm tra gì? Tôi sẽ làm ngay. Nếu là lành tính thì cắt bỏ càng sớm càng tốt. Nhưng nếu là ác tính thì có thể là ung thư tuyến tụy. Bây giờ có lẽ tôi vẫn đang ở giai đoạn đầu——không, sẽ không.” Cô ấy rũ mắt xuống, gượng cười, lắc đầu phủ nhận: ” Năm nay tôi chỉ mới 32 tuổi, không hút thuốc, không uống rượu hay có tiền sử di truyền. Cùng lắm chỉ do tôi thức khuya nhiều, không thể có khả năng ung thư được…Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cứ làm kiểm tra trước đi…”
Bác sĩ hiểu biết về bệnh tật nhiều hơn người thường.
Cũng bởi vì họ biết nhiều hơn, cho nên mới biết bệnh tật có bao nhiêu đáng sợ.
Cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử trong khoa cấp cứu, đôi lúc cô ấy sẽ chết lặng khi đối mặt với bệnh nhân tử vong. Nhưng khi biết bệnh hiểm nghèo có thể ập đến trên người mình, cô ấy vẫn không thể bình tĩnh đối mặt, không khỏi sợ hãi thời khắc chết chóc này.
Bác sĩ không phải thần thánh, họ cũng chỉ là con người, mà con người thì lại luôn sợ sệt về bệnh tật.
Đây là phản ứng bản năng được khắc trong gen.
*
Có nhiều chuyên ngành trong phẫu thuật. Bệnh viện càng lớn thì phân tuyến càng tốt và chuyên nghiệp hơn.
Đôi khi làm cùng một chức danh bác sĩ chuyên khoa đã lâu, có thể sẽ không biết nhiều kiến thức về các chuyên ngành khác, có lẽ còn không hiểu biết nhiều bằng các bác sĩ luân chuyển công tác.
Khoa cấp cứu học rất tạp, kiến thức bề ngang thì rộng nhưng học ngành dọc chưa sâu, khi gặp bệnh đặc biệt vẫn phải giao cho các bác sĩ chuyên khoa điều trị.
Hệ tiêu hóa không phải là bộ phận quen thuộc trong chuyên khoa của Giản Thanh nên cô đã mời các bộ phận liên quan của Khoa Ung thư, Tiêu hóa, Phẫu thuật Gan mật và Tụy, Hình ảnh, Siêu âm và các bộ phận liên quan khác để hội chẩn đa khoa. Khi nghe tình huống này, Hồ Kiến Quân cũng vội vã chạy từ văn phòng Phó viện trưởng đến phòng hội chẩn MDT và chủ trì tổ chức buổi hội chẩn.
Nhan Miểu Miểu không tham gia thảo luận về trường hợp của mình, cô ấy chọn cách giữ bình tĩnh và ngồi ngây ngốc trong phòng bệnh.
Khi bị bệnh, điều khó khăn nhất chính là chờ đợi kết quả xét nghiệm.
Lo lắng, cầu xin, van nài, hối hận cùng suy tư, tự vấn rồi tự trách bản thân, ngàn vạn những suy nghĩ hỗn độn dâng lên trong lòng.
Nhan Miểu Miểu ngồi trên chiếc giường mà Giản Thanh đã sắp xếp, nhìn lại cuộc đời mình trong hơn ba mươi năm qua.
Từ nhỏ cô ấy đã có thành tích học tập và nhân duyên tốt, khắp nơi đều là anh em, bạn bè. Tuy gia cảnh không mấy tốt đẹp, bố mẹ đẻ của cô ấy thích con trai hơn con gái nên ngay sau khi cô ấy vừa được sinh ra liền bị bỏ rơi trong bệnh viện và được một cặp vợ chồng không thể sinh được con nhận về, được hai người bọn họ đối đãi như con gái ruột, nuôi nấng đến khi cô ấy vào được trường Y khoa tốt nhất cả nước.
Thật đáng tiếc khi con gái của người khác đều đã tốt nghiệp đại học ở độ tuổi đôi mươi và đã có khả năng kiếm tiền để nuôi dưỡng cha mẹ, còn những người học y khoa, ngay cả khi họ là những người vượt qua chương trình biên chế tám năm nhanh nhất thì cũng đã mất nhiều năm hơn những người bình thường. Trong hai năm đầu sau khi tốt nghiệp, cô ấy không kiếm được nhiều tiền. Cô ấy còn chọn khoa cấp cứu vừa khổ cực lại vừa mệt mỏi, quanh năm suốt tháng đều không về nhà, cũng không dành nhiều thời gian cho gia đình trong nhiều năm qua.
Bố mẹ nuôi có trình độ học vấn không cao, thường xuyên chỉ chỉ đầu cô ấy, mắng:” Con còn không bằng con mèo mà mẹ nuôi, dù sao nó cũng không qua đêm ở bên ngoài, thậm chí sau khi được người khác cho ăn no bụng thì nó vẫn biết đường về nhà. Còn con thì sao! Khi đã đủ lông đủ cánh rồi thì không chịu về nhà, còn không chịu gả đi thì cuộc đời con sẽ như giọt nước tràn ly!”
Cho dù có la mắng, vào ngày lễ Tết, bố mẹ nuôi vẫn mang theo canh gà và sủi cảo đến bệnh viện, tận mắt nhìn cô ấy ăn hết mới bằng lòng trở về nhà.
Lần trước gặp một người say rượu vào khoa cấp cứu gây sự rồi tát vào mặt cô ấy một cái. Mẹ nuôi cô ấy vừa vào viện thì nhìn thấy sự việc, bà vội kéo cô ấy ra sau để che chở, xoa xoa cổ tay tiến lên liều mạng, đánh người đàn ông đến mức thâm tím mũi và khuôn mặt sưng tấy lên, thiếu chút đã phải vào tù. Khi vừa ra khỏi đồn cảnh sát, bà không nói một lời liền kéo cô ấy đến ban lãnh đạo của khoa cấp cứu để bàn bạc giải thích, yêu cầu lãnh đạo phải chuyển con gái mình đến nơi an toàn hơn.
Nhan Miểu Miểu không biết nếu cô ấy thật sự bị ung thư tuyến tụy thì bố mẹ nuôi phải làm sao bây giờ?
Cô ấy phải nói gì? Làm sao có thể nhẫn tâm nói ra? Để bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Để bố mẹ lớn tuổi phải chăm sóc cô ấy?
Hàng vạn hàng tấn cảm xúc tội lỗi đè nặng lên tim. Nhan Miểu Miểu không có thời gian để nghĩ về các phương pháp điều trị cho bản thân. Cô ấy lấy điện thoại di động ra, mở ra ứng dụng ngân hàng và tính toán tiền tiết kiệm của mình. Trong tâm không ngừng tự nhủ nếu thật sự mắc bệnh ung thư thì cô ấy nhất định sẽ không chữa trị, dù sao ung thư tuyến tụy cũng không dễ chữa, đừng để tiền mất tật mang, hai vợ chồng già cả đời cũng không dễ dàng, tiền bạc còn lại cứ để cho họ dưỡng già…
Nghĩ đến đó, trong lòng cô ấy tự nhủ mình không phải người xấu, chưa từng làm chuyện xấu xa, ngược lại còn cứu rất nhiều người, tại sao ông trời có thể để cho mình bị ung thư?
Lại còn là ung thư tuyến tụy khó chữa nhất?
Là do cô ấy thức khuya? Là do ăn quá nhiều mì gói? Hay là di truyền từ cha mẹ ruột?
Cô ấy thề rằng nếu không phải là ung thư, trong tương lai, cô ấy sẽ sống một cuộc sống điều độ hơn, ăn ít mì ăn liền lại, thường xuyên tập thể dục và xây dựng một thói quen sinh hoạt tốt.
Các lão sư, đồng nghiệp và học sinh trong bệnh viện đều thay nhau đến thăm hỏi, an ủi Nhan Miểu Miểu.
Nhan Miểu Miểu không muốn bản thân mình yếu đuối trước mặt người khác, liền xoa xoa mắt để lấy lại tinh thần rồi đáp lại mọi người bằng nụ cười toe toét.
Công việc của bộ phận cấp cứu rất bận rộn, vì quá bận nên không hề có tranh chấp nội bộ, vì vậy một số đồng nghiệp trong khoa thân đến mức giống như người mặc cùng một chiếc quần.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu chắp tay sau lưng, đến trước giường bệnh của Nhan Miểu Miểu đi lại bên trái ba vòng, bên phải ba vòng. Vị chủ nhiệm già gần năm mươi tuổi cuối cùng cũng đỏ mắt ngồi ở bên giường, nói, “Là tôi liên lụy cô!”
Nhan Miểu Miểu cao giọng: “Đừng nói những lời như thế với cháu! Chúng ta đều như người một nhà, tại sao chú lại nói là liên lụy đến cháu?”
Vị chủ nhiệm già đau lòng: “Bệnh của cô chắc chắn là do công việc ở khoa cấp cứu, đáng ra lúc đó tôi không nên để cô vào viện cấp cứu. Cô vượt qua hệ thống tám năm rất tốt, có tố chất phát triển năng lực cao nhưng lại bị tôi đưa đến đây ——”
Nhan Miểu Miểu ngắt lời ông: “Hệ thống tám năm thì làm sao? Ai nói hệ thống tám năm không thể đến khoa cấp cứu? Tất cả đều là chữa bệnh cứu người, còn phải chia thành cao hay thấp? Lúc trước chú mua cho cháu một tô mì, còn thu nhận cháu làm việc ở khoa cấp cứu, muốn cháu ở lại đây làm việc, hiện tại chú lại nói là làm luyện lụy đến cháu! Cháu còn chưa chết, chú đừng có lải nhải chít chít như vậy! Chú đang muốn khóc tang cho cháu à?”
Chủ nhiệm bị tiếng mắng của cô ấy làm cho choáng váng, vỗ vỗ giường bệnh, sau đó mắng lại: “Tôi là đàn ông thì làm sao mà lải nhải chít chít được?”
Nhan Miểu Miểu cũng biết đạo lý tôn sư trọng đạo, cô ấy rụt cổ lại, thấp giọng an ủi lão chủ nhiệm: “Chú xem, khoa cấp cứu của chúng ta có thể huy động toàn bộ nhân lực của bệnh viện. Khi cháu gọi bất kỳ khoa nào tới, làm sao mà họ lại không dám tới? Khi đến khoa cấp cứu, cháu không chỉ muốn được sảng khoái như thế, cháu thích đứng trên ranh giới sinh tử để thử thách, cháu muốn đưa một bệnh nhân ra khỏi cửa tử, cũng giống như khoa nội của cậu ta vậy ——”
Ngón tay cô ấy chỉ vào Giản Thanh vừa bước vào cửa: “Kiểm tra phòng chậm, viết hồ sơ bệnh án và tra cứu tài liệu cũng chậm, chần chừ, xoi mói từng chút để ghi bệnh án thật tốt, cả năm trời không cứu được vài người, cháu không thích!”
Giản Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, nói: “Tôi còn có thể cứu được vài người.”
Chủ nhiệm khoa cấp cứu vội bênh vực người của mình:”Cô ấy còn trẻ, cháu đừng để ý.”
“Cô ấy lớn tuổi hơn cháu.” Giản Thanh vẫn lạnh lùng, nói, “Sinh hóa máu, xét nghiệm máu và sinh thiết khối u của cậu đều bình thường. Theo kết quả khám nghiệm hình ảnh, ranh giới của khối u rất rõ ràng, vôi hóa ở rìa và không có thay đổi dạng nang, không hoại tử, không tràn dịch màng bụng và sưng hạch. Nhận định sơ bộ là khối u cấp độ thấp hoặc lành tính. Kết quả hội chẩn MDT cho thấy rất có thể là khối u thần kinh nội tiết, có thể cắt bỏ được,tuy nhiên không thể chắc chắn 100%. Việc chẩn đoán định tính phụ thuộc vào kết quả giải phẫu bệnh và bác sĩ phẫu thuật chính, nếu khám thấy bệnh lý sau ca mổ thì có thể đi mổ gan mật, tụy tạng.”
U thần kinh nội tiết, ngoại trừ móng tay và tóc, có thể gặp ở tất cả các bộ phận trên cơ thể, dễ xảy ra nhất ở hệ tiêu hóa, ở hệ tiêu hóa thì tuyến tụy là nơi dễ bị ảnh hưởng nhất.
Các khối u thần kinh nội tiết tuyến tụy có 3 giai đoạn là G1, G2 và G3. Trong đó các giai đoạn G1, G2 ít ác tính hơn và phát triển chậm được gọi là những khối u. Giai đoạn G3 là ác tính nhất mới có thể được gọi là ung thư.
Nhan Miểu Miểu ngay lập tức bật dậy khỏi giường bệnh khi nghe thấy những lời này. Cô ấy cũng mặc kệ việc Giản Thanh đang mặc áo blouse trắng, vội vàng ôm lấy Giản Thanh và hét lớn: “Bạn học cũ, khi còn đi học, tôi không nên mắng cậu là đồ máu lạnh và tàn nhẫn! Bây giờ, cậu chính là thiên thần của tôi! ”
Giản Thanh tàn nhẫn đẩy cô ấy ra: “Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, trả giường lại cho bệnh nhân khác.”
*
Trong phòng làm việc khu vực thứ hai của khoa u, Lộc Ẩm Khê mượn một chiếc lò vi sóng để hâm nóng đồ ăn cho Giản Thanh.
Giản Thanh đưa Nhan Miểu Miểu đi kiểm tra sức khỏe, bận việc cả trưa mà không ăn uống gì.
Lộc Ẩm Khê không thể nhớ rõ vai trò của Nhan Miểu Miểu trong cuốn sách gốc hoặc trong ký ức duy nhất của nàng, không có nhân vật nào tên Nhan Miểu Miểu.
Có lẽ Nhan Miểu Miểu không có quan hệ gì với nam nữ chính nên không có nhiều cảnh, hoặc là trực tiếp không có cảnh nào.
Không giống như Hà Bội.
Trong nguyên tác, Hà Bội và nam chính Chử Yến là thanh mai trúc mã hàng xóm, Chử Yến yêu thầm cô ấy. Sau cái chết của cô ấy, Chử Yến bị trầm cảm trong một thời gian dài, cuối cùng nữ chính đã kéo hắn ra khỏi bóng tối và ở lại cùng với hắn.
Hiện tại cốt truyện đã được Lộc Ẩm Khê thay đổi, rút dây động rừng. Lộc Ẩm Khê bắt đầu lo lắng nếu Hà Bội không chết, Chử Yến và Hà Bội ở bên nhau, vậy thì nữ chính trong nguyên tác phải làm sao?
Nàng thay đổi cốt truyện, cũng làm thay đổi cả số mệnh của người khác.
Nhưng cho dù là tuyến tình cảm như thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn cảm thấy mạng sống của con người mới là thứ quý giá nhất.
Cứu một mạng người thì chẳng có gì là sai cả.
Tương tự như thế, nàng cũng đã cầu nguyện cho Nhan Miểu Miểu, nàng cầu nguyện rằng cô ấy sẽ không xảy ra kết quả xấu.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai*. Có lẽ thế giới này thực sự tồn tại trong một khoảng thời gian và không gian nhất định, một vũ trụ nào đó như thế giới thực.
(Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai*: Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai)
“Em ăn gì chưa?” Giản Thanh mở cánh cửa nhỏ phòng làm việc bước vào, cắt ngang sự suy tư của Lộc Ẩm Khê.
“Tôi ăn rồi.” Lộc Ẩm Khê bưng thức ăn nóng hổi ra, “Chị mau ăn chút gì đi, kết quả kiểm tra của bác sĩ Nhan thế nào rồi?”
“Có thể là một khối u thần kinh nội tiết tuyến tụy, có thể tiến hành phẫu thuật, cô ấy có thể được cứu.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Đã nhìn quen nhiều cái chết trong bệnh viện, cho nên yêu cầu mấu chốt tối thiểu nhất là nhìn thấy một người bước ra khỏi cửa tử.
Khoa ung thư hiếm khi cảm nhận được niềm vui và thành tựu của việc chữa khỏi bệnh. Một trong những điều hạnh phúc nhất ở đây là các khối u của bệnh nhân có thể nhỏ dần và biến mất. Điều thứ hai là bệnh nhân không mắc ung thư, vẫn còn có thể cứu chữa được.
Giản Thanh cúi đầu ăn cơm.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm cô ăn cơm, khẽ nhíu mày, hỏi: “Lúc ăn cơm chị không nhìn qua thức ăn à?”
“Em sẽ đầu độc tôi sao?” Giản Thanh gắp một ít cà tím bỏ vào bát.
Miếng cà tím hình trái tim mà Lộc Ẩm Khê hao công tốn sức làm ra đã bị phá hủy trong chốc lát.
Nàng tự kỷ, không muốn nói chuyện với cô nữa.
Nàng sẽ không bao giờ chơi trò lãng mạn với Giản Thanh nữa.
Quả thực là đàn gảy tai trâu.
Giản Thanh vừa ăn cơm vừa mở ra kế hoạch nghiên cứu thử nghiệm lâm sàng HE-A114: “Tôi có một bệnh nhân muốn đến để ký biên bản chấp thuận. Đó là bệnh nhân lần trước em đã chọn, em có muốn ở lại xem một chút không.”
Lộc Ẩm Khê lập tức thoát khỏi chứng tự kỷ, gật đầu cười nói: “Được.” Nàng lại mở mang đầu óc, “Trong phim và truyền hình khải huyền, các thử nghiệm lâm sàng về bệnh ung thư của chị nói chung đều là nguồn gốc của nguy cơ sinh học. Trước tiên tiêm vào động vật trước, sau đó đến động vật cắn người, hoặc tiêm trực tiếp vào tội phạm. Sau đó người sẽ hóa thành zombie rồi lại đi cắn người, khiến cho cả thế giới rối tung lên, từ đó thử thách sinh tồn bắt đầu.”
Kỳ thật, các loại thuốc sử dụng trong phòng khám sau khi ra khỏi phòng xét nghiệm đều đã qua vòng xét duyệt của các trạm kiểm soát. Trên thực tế, khả năng xuất hiện nguy cơ sinh học kiểu zombie gần như bằng không.
Giản Thanh không muốn phá hỏng ảo tưởng của Lộc Ẩm Khê, thuận theo lời nói của nàng: “Về sau có bệnh nhân thử nghiệm thuốc, tôi sẽ dẫn em đến nhìn xem họ có hóa thành zombie không.”
Lộc Ẩm Khê gật đầu như gà mổ thóc, đem hình ảnh Giản Thanh không hiểu chút lãng mạn nào vừa nãy vứt lên tận chín tầng mây.
*
Theo yêu cầu đạo đức, khi thử nghiệm trên bệnh nhân, phải được sự đồng ý của bệnh nhân và phải có chữ ký của bệnh nhân trên bản chấp thuận.
Khi trợ lý nghiên cứu đưa bệnh nhân và gia đình đến để phổ cập kiến thức thì Giản Thanh đã ăn no bụng.
Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi họ Trần, sống ở nông thôn. Lần điều trị trước đó đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm của gia đình, vay mượn đủ thứ nhưng tình trạng của ông ấy vẫn chưa hề cải thiện và thật sự không có tiền để tiếp tục điều trị ở tỉnh lỵ. Ông ấy đang định kê một vài liều thuốc giảm đau rồi về nhà chậm rãi chờ chết.
Lần này ông được biết có thể tham gia thử nghiệm lâm sàng và được khám, điều trị bằng thuốc miễn phí, nhưng hiệu quả của thuốc thì không thể đảm bảo được. Ông liền vỗ đùi một cái, nghĩ đến việc bản thân mình gần như phải về nhà chờ chết lại có thể sống lại một lần nữa, liền đến thử nghiệm một lần.
Giới thiệu ngắn gọn, súc tích nội dung thí nghiệm, sau đó cô yêu cầu người bệnh đặt câu hỏi.
Vợ của người đàn ông họ Trần hỏi: “Bác sĩ, có thể đảm bảo hiệu quả điều trị không?”
“Không thể. Mặc dù hiện tại một số bệnh nhân đã đạt được kết quả nhất định, nhưng thể chất của mỗi người là khác nhau. Khối u của một số người sẽ nhỏ hơn sau khi sử dụng thuốc, ngược lại, một số người khác lại tiến triển nhanh. Mỗi tháng, cháu đều sẽ tiến hành đánh giá cho chú một lần, nếu phát hiện tình trạng khối u phát triển nhanh thì cháu sẽ ngay lập tức cho ngừng việc dùng thuốc.”
Người đàn ông họ Trần hỏi: “Liệu tôi có chết sau khi thử loại thuốc này không?”
Ông cảm thấy mình là người thử độc trong phim truyền hình, nếu không cẩn thận thì có thể chết bất cứ lúc nào.
“Thông thường sẽ không chết.” Giản Thanh mở hiệp nghị thí nghiệm lâm sàng ra , “Nhưng không có thử nghiệm lâm sàng nào là tuyệt đối. Chúng cháu sẽ mua bảo hiểm cho chú. Một khi chú chết hoặc tàn tật do thuốc trong thử nghiệm lâm sàng, gia đình chú sẽ được bồi thường. ”
“Tôi có thể bỏ thuốc nếu tôi không muốn tiếp tục thử nghiệm không?”
“Có thể, chú có thể dừng việc thử nghiệm với bất kỳ lý do nào.”
“Tất cả đều miễn phí?”
“Hoàn toàn miễn phí, và chú cũng có thể được hoàn trả chi phí đi lại. Nhưng một số chi phí y tế, phí đăng ký, hơn mười hoặc hai mươi nhân dân tệ, có thể không được hoàn trả.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, im lặng một lúc lâu.
Giản Thanh hỏi: “Cô chú còn muốn biết thêm gì nữa không?”
Người đàn ông họ Trần hạ quyết tâm, lắc đầu: “Không có, thí nghiệm thì thí nghiệm, ít ra tôi có thể từ một con ngựa chết biến thành một con ngựa sống!”
Dù sao cuối cùng cũng sẽ không thoát khỏi tử thần, dù thuốc không có tác dụng thì ít ra cũng có một đợt khám miễn phí để bớt đi gánh nặng cho vợ con ở nhà.
Trợ lý nghiên cứu Tiểu Hoàng lấy tờ đơn đồng ý đã được công chứng ra: “Bác Trần, bác ký vào tờ đơn đồng ý này đi. Sau khi ký xong, chúng cháu sẽ đưa cho bác một thẻ y tế mới và bắt đầu sắp xếp kiểm tra cho bác. Sau khi kiểm tra được thông qua, bác sẽ chính thức tham gia thí nghiệm. Nhưng nếu kiểm tra không đạt, chúng cháu sẽ không thu phí kiểm tra này.”
Sau khi phổ cập ngắn gọn và ký tên, trợ lý sẽ lo phần còn lại. Cô đưa Lộc Ẩm Khê đến phòng bệnh để xem thuốc của các đối tượng trong thử nghiệm lâm sàng HE-A114.
“Đó là 001.” Giản Thanh dạy bảo Lộc Ẩm Khê, ” Đối tượng sử dụng thuốc đầu tiên trên cả nước.”
Để bảo vệ quyền riêng tư, tên của những bệnh nhân tham gia thử nghiệm lâm sàng đã bị xóa và được chỉ định bằng mã số kỹ thuật.
Các bệnh nhân tham gia thử nghiệm lâm sàng không khác gì những bệnh nhân hóa trị thông thường, đều nằm trên giường bệnh, treo lọ truyền dịch.
Chẳng qua khác biệt chỉ là đây là loại thuốc mới không rõ hiệu quả.
Giản Thanh nhìn 001, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Khối u của hắn thu nhỏ lại rất nhiều, lần này đánh giá hiệu quả đã đạt tới PR.”
PR, thuyên giảm một phần, tích số đường kính khối u tối đa và đường kính dọc tối đa giảm 50%, các tổn thương khác không tăng, kéo dài trên 1 tháng.
Lắng nghe Giản Thanh nhẹ giọng chia sẻ, Lộc Ẩm Khê nhẹ nhàng thả tay xuống chạm vào tay Giản Thanh.
Hai bàn tay, một bên nóng, một bên lạnh, ngắn ngủi chạm vào nhau.
Lộc Ẩm Khê nhịn không được, nàng duỗi ngón tay út của mình ra, lặng lẽ móc lấy ngón út của Giản Thanh.
Cô đã chịu chia sẻ niềm vui của mình với nàng.
Niềm vui của cô xen lẫn sự tự hào, kiêu hãnh và mãn nguyện.
Cô là bác sĩ Giản, là một vị bác sĩ, giảng viên và một nhà nghiên cứu khoa học.
Đôi khi, bác sĩ, giảng viên, hay nghiên cứu khoa học đều chỉ là một công việc, không phải là một danh phận hào nhoáng, không phải là một tình cảm cao cả mà chỉ là một công việc để phụ giúp gia đình.
Cũng có thời điểm, việc chữa bệnh cứu người và chữa lành vết thương cho người bị thương là một loại lý tưởng khi vừa mới bước chân vào trường Y; nghiên cứu khoa học, nghiên cứu và khám phá những lĩnh vực chưa từng được biết đến, góp từng viên gạch vào tòa lâu đài của ngành Y chính là đức tin của giới trí thức.
Những người bị xã hội vùi dập sẽ không bao giờ có được loại kiêu hãnh này. Họ mang tình cảm, lý tưởng, niềm tin buột miệng nói ra “Học y ổn định, khoa ung bướu kiếm tiền tốt, bác sĩ – bệnh nhân ít tranh chấp, lại dễ xuất bản các bài báo khoa học.”
Nhưng Lộc Ẩm Khê thật sự cảm nhận được niềm tin mà Giản Thanh đã che giấu trong lòng.
Tại hội nghị học thuật ở thành phố C, Giản Thanh mặc cho cách vài trăm người vẫn có thể nhìn thấy nàng ở hàng ghế cuối cùng để chia sẻ niềm vui. Từ khoảnh khắc đó, nàng đã cảm nhận được điều này.
Nàng đã đọc một cuốn tiểu thuyết ở thế giới thực. Trong sách, dưới sự can thiệp của người ngoài hành tinh, một số nhà vật lý trên Trái đất lầm tưởng rằng vật lý không tồn tại và mọi nghiên cứu vật lý hiện tại đều vô nghĩa, vì vậy họ đã chọn cách tự kết thúc.
Lúc đó nàng không hiểu rõ lắm, nhưng hiện tại khi đắm chìm trong cảnh tượng này, nàng mới hiểu được đôi chút.
Trong nghiên cứu khoa học, điểm xuất phát và đích đến của nghiên cứu suy cho cùng cũng chỉ là bản thân con người.
Nếu bản thân không phải là một thực thể, nếu nhân loại không chân thật tồn tại, nếu hết thảy không có gì tồn tại, thì ý nghĩa của nghiên cứu y học sẽ là gì?
Thế giới này không có thật, chị cũng chỉ là một nhân vật trong sách – một khi ý tưởng này được chứng thực, nó sẽ có đủ khả năng phá hủy niềm tin của bất kỳ nhà nghiên cứu khoa học nào.
Nàng vĩnh viễn sẽ không đem những lời này nói ra.
*
Nàng nói với cô là ngày mồng bảy mới đi làm. Nhưng buổi chiều, khi Lộc Ẩm Khê mang cơm đến cho Giản Thanh, nàng cũng không trở về nhà mà dán chặt sau lưng Giản Thanh như một cái đuôi nhỏ.
Buổi tối sau khi tan tầm, Lộc Ẩm Khê đến sân vận động của khuôn viên trường đại học Giang Châu để chạy bộ. Giản Thanh đút hai tay vào túi, chậm rãi đi quanh sân vận động, thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của Lộc Ẩm Khê.
Một giáo sư già đã về hưu đi dạo trong sân chơi Satsuma liền nhìn thấy Giản Thanh, vẫy tay chào: “Tiểu Giản, đến đây rèn luyện cơ thể à? Người trẻ tuổi luôn muốn vận động nhiều. Cháu nhìn chiếc Satsuma mà vợ tôi mua cho tôi đi, rất đáng yêu có phải không? Kể từ khi có nó, mỗi ngày tôi đều mang theo nó ra cửa cùng đi vài vòng.”
Giản Thanh gật đầu chào giáo sư, nghiêm túc nói: “Rất dễ thương.”
Sau đó cô lại nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.
Cô cũng muốn đưa nàng đi dạo mỗi cuối tuần.
Mồng 4 Tết, sân thể dục thưa thớt dân cư.
Khi Lộc Ẩm Khê chạy vòng đầu tiên, lúc chạy ngang qua Giản Thanh, nàng vừa cố ý lại vừa vô ý nói: “Bác sĩ Giản, tôi cũng thích mèo.”
Giản Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: “Mèo sẽ rụng lông, em không được nuôi chúng.”
Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục chạy một vòng.
Cô đang nghĩ rằng nàng muốn nuôi mèo sao?
Không, nàng chỉ muốn đi cà phê mèo.
Ở vòng chạy thứ hai, các nàng gặp lại nhau, Lộc Ẩm Khê chạy chậm lại và hỏi: “Người phụ nữ hẹn hò với chị ở quán cà phê mèo vào ngày đầu năm mới, cô ấy có người yêu chưa?”
Giản Thanh cúi đầu, đá tảng đá bên chân: “Tháng trước cô ấy vừa chia tay.”
Lộc Ẩm Khê hừ lạnh một tiếng: “Lần trước không phải chị nói là không hẹn hò sao? Lần này sao chị lại không phủ nhận?”
Giản Thanh sửng sốt một giây, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Vậy em hỏi tôi lại một lần nữa đi.”
Lộc Ẩm Khê xoay đầu, không để ý đến cô nữa.
Đến vòng chạy thứ ba, Lộc Ẩm Khê lại tiến đến gần cô: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Giản Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: “Mì tương đen?”
“Lấy cho tôi một phần cay!” Lộc Ẩm Khê cười chạy đi.
Ở vòng chạy thứ tư, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, khuôn viên tiết kiệm điện cuối cùng cũng phải thắp lên ngọn đèn mờ.
Ánh sáng chỉ có thể chiếu đến đường băng bên ngoài. Giản Thanh đứng ở phía trong mờ mịt, không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm nào trên mặt.
Khi khoảng cách giữa hai người gần nhau, Lộc Ẩm Khê chuyển hướng chạy từ ngoài vào trong, hòa vào bóng tối cùng cô.
Một cơn gió thổi qua, Giản Thanh nghe thấy tiếng chạy quen thuộc và chờ đợi câu hỏi của Lộc Ẩm Khê theo bản năng.
Lần này Lộc Ẩm Khê không nói gì, chỉ chạy lướt qua cô.
Ánh mắt Giản Thanh nhìn theo bóng lưng Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê chạy được vài mét rồi đột ngột giảm tốc độ.
Màn đêm đen kịt khiến tầm nhìn không rõ ràng. Tim nàng đập thình thịch, bàn tay nắm chặt rồi buông lỏng, lại buông lỏng rồi nắm chặt. Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm, xoay người lại, hỏi: “Giản Thanh, chị có đang thích ai không?”
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.