Đang là giữa mùa hè, bầu trời xuất hiện vệt trắng bạc từ rất sớm.
Quý Liên Tích thức cả đêm, nàng dậy sớm để rửa mặt, vì vẫn còn sớm nên những thị nữ vẫn chưa đến đây.
Có lẽ Hàn Yên vẫn đang ngủ.
Nàng bất tri bất giác nhớ đến nàng ấy, tâm trí của Quý Liên Tích lúc nào cũng tràn ngập Đỗ Hàn Yên, nàng cảm thấy cáu kỉnh nhưng không thể loại bỏ nó ra khỏi đầu.
Để cho tỉnh táo, Quý Liên Tích quyết định tự đi lấy một xô nước để rửa mặt, nước giếng lạnh kích thích thần kinh của nàng, nàng vừa làm vừa suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Tuyết nhi và Nguyệt nhi ngày hôm qua.
Mặc dù Nguyệt nhi muốn nàng theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nhưng nàng có thể thực sự kéo Hàn Yên vào vòng xoáy tình cảm của mình một cách ích kỷ như vậy không?
Nếu nàng thú nhận, bất kể kết quả là gì thì cũng không bao giờ giống như trước đây nữa.
Nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ về tình hình hiện tại, cho dù nàng không nói bất cứ điều gì sau khi đã làm chuyện đó, thì cũng không thể quay trở lại quá khứ nữa.
Vậy thì thà đánh cược còn hơn…
Nhưng chỉ cần nàng tưởng tượng mình sẽ thổ lộ tình cảm với Hàn Yên thì nàng lại không khỏi bủn rủn chân tay, dẫu sao nàng cũng chưa bao giờ đóng một vai chủ động như thế.
Sau khi rửa mặt xong, Quý Liên Tích trở về phòng thay quần áo, sau đó ngồi một mình trong thư phòng đọc sách sáng. Nơi có sách luôn có thể khiến mọi người bình tĩnh lại.
Sau khi mở cuốn sách còn đang đọc dang dở, trong giây lát, tâm tư của Quý Liên Tích lại nổi lên.
Nàng nhớ lại cảnh mình dạy chữ cho Hàn Yên.
Đã lâu rồi nàng không dạy nàng ấy học, không biết bây giờ nàng ấy có thụt lùi không?
Hàn Yên không chỉ có ngoại hình làm rung động lòng người, mà còn có tính cách dịu dàng và quan tâm đến người khác, khi nàng ấy cười sẽ khiến người ta mê mang. Nếu còn biết cả văn chương thì quả là không chê vào đâu được.
“Nương nương, thì ra người ở đây! Sao hôm nay người dậy sớm vậy?” Nguyệt nhi đã chuẩn bị xong bữa sáng, định đi gọi nàng thì không thấy đâu, nàng ấy lập tức vào thư phòng tìm, quả nhiên phát hiện ra nàng đang ở đây.
Bị Nguyệt nhi gọi, Quý Liên Tích chợt nhận ra rằng mình lại bắt đầu vô thức nghĩ về Đỗ Hàn Yên, đây là lần đầu tiên nàng nhận ra rằng việc thích một người có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ không còn là chính mình nữa.
Không được không được, nàng cần phải phấn chấn lên, Hàn Yên và đứa bé trong bụng nàng ấy vẫn còn cần nàng bảo vệ.
Trong lúc ăn sáng, thị nữ của Thành Viên Viên đột nhiên tới thông báo, Thành Phụng nghi muốn mời tất cả các phi tần đến viện Duyên Viên họp mặt, đồng thời cảm ơn các phi tần đã tiếp đón nồng nhiệt.
Quý Liên Tích nghe xong lập tức biết lần gặp mặt này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, tuy rằng Thành Viên Viên vào cung chưa lâu, nhưng qua một lần gặp mặt thì nàng đã biết nàng ta rất thông minh. Lần này tất cả các phi tần đều tụ họp, chẳng qua là muốn làm rõ những vấn đề liên quan đến lợi và hại thôi.
Trong lòng Quý Liên Tích chợt lóe lên một tia sáng: “Mời tất cả các phi tần à.”
Không thể nào thật sự mời hết hai mươi phi tần trong cung được, người được mời hoặc có quyền lực có thể hô mưa gọi gió, hoặc là người Thái tử sủng ái, như vậy nghĩa là Hàn Yên cũng sẽ tham dự?
Quý Liên Tích vốn còn rục rịch muốn thử lập tức muốn trở thành một kẻ hèn nhát, không muốn tham dự.
Nhưng nàng phải xuất hiện với tư cách là một phe khác để chống chọi lại Lý Nghiên, cũng không thể bỏ qua cơ hội tiếp cận Thành Viên Viên! Hơn nữa, cho dù Lý Nghiên không có bất kỳ động thái nào trước công chúng, thì nàng vẫn phải đảm bảo an toàn cho Đỗ Hàn Yên…
Sau nhiều lần vật lộn, cuối cùng Quý Liên Tích cũng đã đến viện Duyên Viên vào thời gian đã định.
Bước vào bên trong, nàng liếc nhìn các phi tần đã đến, hình như người lấy đi tâm trí của nàng vẫn chưa xuất hiện ở đây.
Quý Liên Tích tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Kể từ ngày hôm đó, mặc dù Đỗ Hàn Yên đã nhắn lại nhưng nàng vẫn không trực tiếp đến xin lỗi nàng ấy, cũng như không nhận được bất kỳ tin tức nào của nàng ấy. Nghĩ đến hôm nay sẽ gặp được nàng ấy ở đây là nàng lại cảm thấy mong đợi và bất an.
“Nương nương, không thấy Đỗ nương nương đâu, có phải nàng ấy sẽ không tham dự không?” Tuyết nhi thì thầm vào tai Quý Liên Tích.
Quý Liên Tích nghe xong lại có chút thất vọng, nhưng không ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy Đỗ Hàn Yên từ trong phòng đi ra, phía sau là hai thị nữ bưng bánh ngọt mới làm.
Khi bắt gặp ánh mắt của Quý Liên Tích, nàng ấy kéo dài ba giây rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà dời đi. Quý Liên Tích bị nàng ấy nhìn chằm chằm khiến tim đập thình thịch, nàng không khỏi che ngực lại, sợ người khác nghe được.
Khi các phi tần khác nhìn thấy Quý Liên Tích đi vào, những người có địa vị thấp hơn lần lượt thỉnh an nàng, nàng chào hỏi Lý Nghiên.
Mọi người ngồi xuống, Đỗ Hàn Yên ngồi ngay đối diện với Quý Liên Tích, nghe có vẻ không có gì to tát nhưng kết quả là hai người sẽ thường xuyên chạm mắt nhau, sau đó bên nào cũng ngượng ngùng dời tầm mắt.
Cả hai đều không bao giờ nghĩ rằng nếu ánh mắt của họ có thể chạm nhau, điều đó có nghĩa là đối phương cũng đang nhìn mình.
Ngồi hai bên Quý Liên Tích là Hà Lương viên và Dương Tầm, trong khi đó Thành Viên Viên và Dương Liễu ngồi ở hai bên Đỗ Hàn Yên.
Việc Lý Nghiên không ngồi bên cạnh Đỗ Hàn Yên khiến nàng yên tâm hơn, nhưng sự việc vẫn rất khó nói, dù sao cũng không thể chắc chắn liệu Dương Liễu và tỷ tỷ của mình có nhận chỉ thị của Lý Nghiên hay không.
Tóm lại là không thể xem nhẹ.
“Cảm ơn các tỷ tỷ đã tới, để cảm ơn các tỷ tỷ đã quan tâm đến mình, thần thiếp đã đặc biệt làm một ít bánh ngọt mời các tỷ tỷ ăn thử. Nếu khoản tiếp đãi không chu đáo, xin các tỷ tỷ đừng ghét bỏ.” Thành Viên Viên mở lời trước.
“Viên Viên muội muội đã có lòng như vậy, mọi người cũng đừng gò bó, thả lỏng hết mức có thể là được.” Lý Nghiên có địa vị cao nhất tiếp lời, mọi người mới bắt đầu trò chuyện và ăn bánh ngọt.
Mặc dù Lý Nghiên nói như vậy, nhưng theo quan điểm của Quý Liên Tích thì nàng ta mới là người gò bó nhất, mỗi đĩa bánh ngọt đều phải được thị nữ của mình nếm thử trước thì nàng ta mới bằng lòng ăn sau, chẳng lẽ nàng ta sợ có người hạ độc mình sao?
“Đã lâu không tới thăm, gần đây ngươi có khỏe không?” Hạ Vũ ngồi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Hà Lương viên luôn duy trì mối quan hệ tốt với nàng, đồng thời nàng ấy cũng giữ thái độ lạnh nhạt với Lý Lương đệ. Khi đó nàng ấy và Lý Lương đệ gần như vào cung cùng một lúc, nhưng khi đó Lý Lương đệ kiêu căng, còn Hà Lương viên không hề có ý tranh giành sủng ái, luôn duy trì hình tượng quả dục ở trước mắt nàng ta, có lẽ vì vậy mà Lý Nghiên chưa bao giờ coi nàng ấy là mối đe dọa.
“Rất tốt, cám ơn Hạ Lương viên đã quan tâm.”
Dương Tầm ở bên cạnh cũng nhân cơ hội hỏi thăm nàng: “Nghe nói Quý Lương viên bị cảm, muội muội thăm hỏi sơ sài, xin tỷ tỷ đừng tính toán với ta.”
Có nàng ta nói chuyện, Hà Vũ nhân cơ hội thoát thân, không tham gia chủ đề này nữa. Thỉnh thoảng ăn bánh ngọt, đôi khi thì thầm với thị nữ bên cạnh mình, cùng lắm là đáp lại vài câu chào hỏi của người khác.
Bây giờ Đỗ Hàn Yên được coi như mặt trời ban trưa, dù sao nàng ấy cũng là phi tần đầu tiên mang thai long tử, nên chỉ nghe những lời chúc mừng nồng nhiệt từ các bên, cứ nghe thôi cũng không sao, nhưng lời nói của Lý Nghiên thực sự khiến trái tim nàng ấy bị tổn thương.
“Hàn Yên muội muội vất vả rồi, ngày nào ta cũng sai người mang đồ bổ đến cho muội, muội nhớ phải ăn đấy, chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này, dù sao sau này nó cũng sẽ là con của ta.” Lý Nghiên vừa nói vừa lướt đến bụng dưới của Đỗ Hàn Yên.
Đỗ Hàn Yên không trả lời, nàng nhớ lại ngày Quý Liên Tích và Lý Nghiên đấu đá nhau, người mẹ ruột như nàng ấy còn không có chỗ để nói.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hàn Yên oán giận lén liếc nhìn Quý Liên Tích.
Nàng không tin những gì Quý Liên Tích nói ngày đó là sự thật, nghe giống như một kế tạm thời để chống lại Lý Nghiên. Mặc dù nàng không muốn Quý Liên Tích tiếp tục tốn công tốn sức vì mình, nhưng nàng vẫn biết ơn vì điều đó. Tiếc rằng bây giờ nàng và Quý Liên Tích còn có khúc mắc, nên không thể đàng hoàng bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Nụ hôn ngày ấy lại hiện về trong tâm trí nàng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lạ. Giống như ngày đó Tuyết nhi đến truyền tin, nàng hơi giận, có chút khó xử, có chút lo lắng cho Quý Liên Tích, nhưng ngay cả chính nàng cũng không biết mình muốn Quý Liên Tích làm cái gì.
Quý Liên Tích là Lương viên, đương nhiên sẽ là một nhân vật trong vòng tròn này, cho dù nàng không lên tiếng thì vẫn sẽ có người đến kết bạn với nàng như cơm bữa.
Trước đây nàng đã quen giao thiệp với bọn họ, cho dù không thường tham gia những dịp xã giao như vậy, nhưng Quý Liên Tích vẫn có thể giữ được vẻ uy nghiêm khó dò đối với thế giới bên ngoài, điều này ít nhiều khiến người khác phải kính sợ.
Tuyết nhi ở bên cạnh rảnh rỗi, nương nương nhà mình đang bận hàn huyên xã giao, không bảo nàng ấy phải làm gì, nhưng với tư cách là một thị nữ thân cận, nàng ấy không thể tùy tiện rời khỏi vị trí của mình. Nàng ấy chỉ đành nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy cái gì đó thú vị để bớt nhàm chán, không ngờ nàng ấy vừa nhìn thì nhìn thấy điều thú vị thật.
Hình như có sinh vật nào đó đằng sau bước chân của Hạ nhi, nhìn từ xa nó dường như phát ra ánh sáng trắng, khi nhìn kỹ lại, đó không phải là con chồn sương mà nàng đã cứu ngày đó sao?
Không phải đã nói nó là thú cưng của Lý Lương đệ à? Tại sao tên ngốc đó còn mang theo nó?
Mỗi lần bắt chuyện, bọn họ đều sẽ xảy ra tranh chấp, hiện tại cũng không phải chỗ thích hợp để bọn họ phá rối bầu không khí, cho nên cho dù có tò mò thì Tuyết nhi cũng nhịn không được hỏi.
Sau một hồi xã giao, dường như Quý Liên Tích đã mệt mỏi, nàng muốn lấy lại hơi nên kiếm cớ đi pha một bình trà cho mọi người, muốn tạm thời rời đi.
“Thần thiếp để Trương La đi là được, Quý Lương viên ngồi đi ạ!” Thành Viên Viên lo sợ, thân là chủ nhà, nàng ta không có lý gì lại để cho một vị khách, huống chi là một vị Lương viên đi pha trà cho mình.
“Đúng vậy, Quý Lương viên, bàn về vai vế thì cũng không đến lượt một người đường đường là Lương viên như muội phải đi pha trà.” Lý Nghiên nói thêm.
Quý Liên Tích nở một nụ cười xã giao: “Mọi người vui vẻ tụ họp thì đừng bàn về Lương viên hay Phụng nghi nữa, ngồi ghế lâu nên đương nhiên muốn đứng dậy để hoạt động. Mọi người đừng để bụng, Thành Phụng nghi cứ ngồi đi.”
Nàng nói xong cũng không chừa chỗ cho ai phản bác, sau khi hỏi về vị trí đồ đạc của Thành Viên Viên, nàng bước vào nhà.
Nhìn thấy bóng dáng của Quý Liên Tích biến mất khỏi tầm mắt, Đỗ Hàn Yên cũng lên tiếng: “Ta đi giúp Liên Tích tỷ tỷ!”
Nói xong nàng cũng muốn đi vào, Hạ nhi và Xuân nhi muốn đi theo nhưng đã bị Nguyệt nhi và Tuyết nhi liên thủ ngăn chặn. Hiếm khi hai nương nương có thể ở riêng, bọn họ chắc chắn sẽ không để cơ hội này bị lãng phí.
Trước khi Đỗ Hàn Yên đóng cửa, nàng nghe thấy một phi tần nào đó nói: “Ôi, chúng ta cũng thật là, để Lương viên và Thừa huy đi pha trà cho chúng ta, thật sự nhận không nổi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng không ai đứng ra giúp đỡ. Có thể thấy trong số đó có bao nhiêu sự kính trọng thật sự, Đỗ Hàn Yên không có ý định đáp lại tình ý giả dối đó, dù sao thì hiện tại nàng chỉ một lòng một dạ nghĩ đến bóng người trong phòng.