Ách... Tỷ, Ngươi Đang Làm Gì?
|
|
Chương 2 Xem ra chị hôm nay là có việc không thẳng thắn nha
Ngồi ở trên ghế salon kiểu dáng châu Âu trong phòng khách, tiếng nước chảy cùng âm thanh bát dĩa đang được chà xát không ngừng truyền vào tai Hạ Tinh, Lãng giống như là một chút cũng không ngại ngùng. Quả nhiên, chỉ có mình lưu tâm, đúng là ngốc thật mà. Lấy nước nóng đổ vào trong ấm pha trà bằng ngọc thạch, xác định độ ấm vừa đủ mới bỏ vào một ít lá trà. Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, chỉ chờ Lãng rửa chén xong là có thể bắt đầu uống được. Gen lặn của cặp song bài này cũng rất lạ, hai tỷ muội tuy là ở mọi phương diện đều trái ngược nhau, nhưng lại một mực yêu thích uống trà. Nghiện uống trà như những lão trà khách, căn bản mỗi ngày là ôm ấm trà mà sống. Trong tất cả loại trà nam bắc từng thử qua, hai người lại một lần nữa không hẹn mà gặp chọn trúng ngay loại trà của đặc sản của Triều Châu – Bạch diệp đơn tung, yêu thích đến nỗi lúc nào cũng mang theo người. Làm cho người ta cảm thấy thần kỳ hơn nữa là, chỉ cần một người uống Thiết Quan Âm, thì người kia sẽ bị đau bụng. Đây có lẽ là cái cảm ứng mà các cặp song bào thường nói đến duy nhất ứng trên hai chị em Tịnh Lãng. Vừa bước ra phòng bếp, Hạ Lãng liền thấy được cái người đang ngồi trên ghế salon vuốt ve lấy cái gối đầu mà ngẩn người. Không phải nói nàng đi pha trà sao? Sao lại ngồi ôm gối đầu. Trong vô thức, Hạ Lãng mỗi lần nhìn cái gối đầu kia đều thấy rất chướng mắt. Chỉ là trăng trắng, bự bự, xốp xốp thôi mà sao suốt ngày được người kia vuốt ve? Trong phòng khách có rất nhiều gối, sao lại chỉ vuốt ve đúng cái gối này. Đúng vậy, cái gối đó chính là cái gối lúc sáng Hạ Tình ôm lúc ở trên giường lăn qua lăn lại. Nhưng sao nó lại xuất hiện ở phòng khách, nguyên nhân không có gì hơn chính là Hạ Tinh sau khi pha trà xong liền vào phòng lấy ra ôm. Tận lực không chú ý đến cái gối của Hạ Tinh, thẳng đi đến ghế sofa ngồi xuống. Đem sức nặng toàn thân phó thác cho độ đàn hồi của ghế và cũng tuyên cáo là một ngày bận rộn của Hạ Lãng đã chấm dứt, hiện tai khoảng thời gian nhàn nhã này mỗi ngày là nàng mong đợi nhất. Đương nhiên, nếu cái gối trắng trắng bự bự kia không có mặt thì có lẽ hết thảy đều mỹ mãn rồi. Không hiểu vì sao, nàng chính là nhìn thấy nó là khó chịu. Cảm giác được động tĩnh, Hạ Tinh lúc này mới ngẩng đầu đang kề sát cái gối lên. “Lãng~” ai từ gối đầu thức dậy thì ý thức cũng bay lơ lửng cho nên trong lúc vô tình kêu lên một tiếng đầy lười biếng mị hoặc. So với Hạ Lãng cao quý ưu nhã, Hạ Tinh là phát triển về hướng mị hoặc gợi cảm, chỉ có điều mị thái đều bị cái vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày che lấp. Mỗi lần vừa tỉnh ngủ hay là vừa mới tắm rửa xong chính là thời điểm mị lực của Hạ Tinh khai triển toàn bộ, bất kể ai nhìn thấy cũng khó có thể không có ý nghĩ xấu xa. Bên tai nóng lên, Hạ Lãng không ngờ sớm như vậy tỷ tỷ đã khai triễn mị công rồi. Không biết từ lúc nào, mình nhìn thấy bộ dáng này của tỷ tỷ liền xấu hổ tim đập. Hình như là cái ngày mà tỷ tỷ lần đầu tiên có nguyệt sự, nàng khi đó đâu đến không dùng được sức đem cái “lười biếng” phát huy đến mức tận cùng. Rõ ràng đau đến chết đi sống lại nhưng toàn thân lại toát ra vẻ mị hoặc. Từ sau cái ngày hôm ấy, nàng cũng bắt đầu cảm nhận được cái đau nhức của tỷ tỷ. Đầu nhói lên một cái làm cắt đứt suy nghĩ lung tung của Hạ Lãng, tỉnh táo lại liền thấy khuôn mặt lo lắng của Hạ Tinh ngay trước mắt. Sững sờ, bản năng lui về sau, tâm chấn động đến không đập nổi.
|
“Uống trà đi ~ ” Hạ Tinh tức giận nói. Cảm thấy lo lắng vì Lãng gần đây thường hay ngẩn người, vừa định hỏi có phải gần đây công việc có trở ngại, không nghĩ tới nàng bộ dạng như gặp quỷ nhìn mình. Mình thật sự khủng bố vậy sao? Bực bội. Càng thêm ôm chặt gối đầu, giống như là muốn đem tất cả bất mãn ép lên cái gối. Nâng chén trà lên khẽ nhấp một cái, đợi nhiệt khí tan đi. Nước trà thơm lập tức tràn ngập khoang miệng, cảm nhận dư vị, Hạ Lãng dưới đáy lòng cảm thán, trên đời ngày người pha trà nhiều không kể xiết, nhưng chỉ duy nhất hợp với ý mình chỉ sợ có mỗi ty tỷ mà thôi. Nghĩ đến hôm nay trong công ty Tiểu Trương pha trà giùm nàng, cái vị kia, a. . . là không nên đề cập tới. “Chị, hôm nay Lê Tường hẹn em cuối tuần đi xem phim.” Trà vào bùng, Hạ Lãng lơ đảng nói. Mỗi đêm lúc “Nhàn thoại gia thường” cũng chính thức bắt đầu. Tự ra xã hội về sau, hai người trên nhiều khía cạnh cũng đã tạo thành thói quen, mà một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm cái này tất nhiên là quan trọng nhất. Nếu như không đem chuyện hôm nay của mình nói cho đối phương, thì cảm thấy toàn thân không đúng. “Ân? Vậy em có đồng ý?” Lê Tường người này nàng biết rõ, gia cảnh tốt, tướng mạo tốt, điều kiện tốt. Nghiễm nhiên là “Bạch mã hoàng tử” hình mẫu mà nữ tử thời nay tìm kiếm. Duy nhất không tốt chỉ sợ chính là đầu óc, lần đầu tiên thấy nàng có đem nàng biến thành Lãng, còn tán thưởng kiểu tóc mới đẹp mắt. Nói mấy lần nàng là chị song sinh của Lãng nhưng hắn cứ nghĩ nàng đùa, dù sao, nàng đối với cái đối tượng dây dưa không rõ kia của Lãng chính là một cái ấn tượng – không tốt ! “Dĩ nhiên không.” Bĩu môi, không chút để ý nói. Không nói mình trước giờ đều đơn thuần đem Lê Tường thành bạn hợp tác làm ăn, còn thêm cuối tuần còn phải đi siêu thị cùng tỷ tỷ, nên nàng tuyệt đối là sẽ không đáp ứng. Cuối tuần đi siêu thị cùng nhau cũng là việc quan trọng nhất. “A. . . Hắn nhất định rất thất vọng a.” Biết rõ là Lãng sẽ không đồng ý, nhưng là nàng vẫn thích nghe chính miệng người kia trả lời. “Không quan tâm.” Nhún nhún vai, cho dù hắn thất vọng thì cũng không liên quan đến nàng. “Đồ không lương tâm.” Trắng mắt nhìn người kia, tên gia hỏa máu lạnh này đến cùng là giống ai a? “Hôm nay chị đi tới chỗ nhà xuất bản, đã định được ngày xuất bản. Xem ra là có thể nghỉ ngơi rồi.” Vừa nghĩ thời gian tới không còn nhận được các cuộc gọi hối thúc nộp bản thảo, Hạ Tinh trong lòng bật cười. “Không phải rất tốt sao?” Vừa nghe nàng có thể nghỉ ngơi, Hạ Lãng biểu hiện so với mình được nghỉ còn vui mừng hơn, nhìn cái người kia suốt ngày vì cảm hứng và hạn nộp bản thảo mà điên người mà chính mình cũng không chịu nổi. “Đúng a đúng a. Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch rồi.” Vừa nghĩ tới có thể cùng Lãng ra ngoài, cho dù là ngoại thành phụ cận đi nữa nàng cũng không khỏi cao hứng. “Tốt thì tốt, nhưng là chị không được đem theo cái gối này đi cùng.” Không biết vì sao mà chủ đề lại quay quanh cái gối đầu, có lẽ nguyên nhân là do thấy người kia khi vui vẻ lại càng đem cái gối càng ôm chặt vào trong ngực, cho dù nàng tin tưởng tỷ tỷ sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc này.
|
“A? Không thể mang theo Tiểu L sao?” “. . .” Có lẽ nàng nên tin là tỷ tỷ sẽ làm cái chuyện ngu ngốc này, “Tiểu L?” Đến tên cũng đã đặt. Đến thú nuôi còn lười đặt tên mà nay cái gối đầu này lại có tên, cái gối đầu này có gì tốt mà được đãi ngộ đến như vậy. Không để ý Hạ Tinh xoắn xuýt vì không thể mang theo gối đầu, Hạ Lãng một cái kinh bỉ. Nhìn tỷ tỷ bộ dáng lưu luyến ko rời cái gối đầu, Hạ Lãng đột nhiên nhớ tới một màn lúc buổi chiều kia :”Đúng rồi, chị hôm nay vuốt ve tiểu … L lăn qua lăn lại là vì chuyện gì?” Nheo lông mày, nàng sao phải theo người kia gọi cái gối là Tiểu L. Không ngờ đột nhiên Lãng lại hỏi chuyện này, “Ách… a ách. ..” Một hồi quanh co, cũng không nói ra nguyên cớ. “Xem ra chị hôm nay là có việc không thẳng thắn nha.” Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ là người kia đều đánh trống lảng. Nàng trước nghe xong câu “Hôm này là uống canh trước hay ăn cơm trước” trả lời ngu ngốc là đã xem thường, bất quá xem ra cũng không giống như vậy. Mỗi lần tỷ tỷ chột dạ đều như vậy đến giờ vận không thay đổi. “Ách. . .” Đã viết tiểu thuyết nhiều năm như vậy, bịa ra một chuyện đối với Hạ Tinh là dễ như trở tay, nhưng là hiện tại nàng nghĩ mãi cũng không ra một lý do. Làm sao bây giờ? Hay là nói sự thật cho Lãng? Nhưng mà, thật là mất mặt quá . . . Vừa nghĩ đến hành động hôm nay của mình, mặt không tự chủ được nóng lên. “Chị. Chúng ta không phải đã hứa là không dấu diếm nhau hết thảy chuyện gì sao?” Nhếch nhẹ lông mày. Khuôn mặt thanh tú kia hiện lên một ít tà mị, một chút đùa dai, mỗi lần tỷ tỷ khẩn trương đến hồng cả tai, tâm tình của nàng lại tốt hơn mấy phần. Mà tỷ tỷ luôn luôn tuân thủ lời hứa nhất định sẽ nói cho nàng biết. Quả nhiên, Hạ Tinh nghe thế liền ngẩng đầu lên. Nguyên bản thần sắc do dự liền dần hồi phục, âm thầm quyết định, hít sâu một hơi: “Chị là nghĩ Lãng lúc khỏa thân.” Nói. . nói ra được rồi. Mặt thật là nóng. Tích. . . Tiếng kim giây chạy . . . Tích . . . Âm thanh giọt nước rơi xuống . . . Hạ Tinh thấp đầu nghe được những âm thanh rất nhỏ mà bình thường không nghe được, yên tĩnh đến đáng sợ. Nàng không biết vì sao căn phòng này lại tự nhiên yêu lặng đáng sợ như vậy, tâm thuận theo chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, “Lãng.” Đập vào mặt là cái người bị dọa đến cứng người, cũng đúng a, nghe được tỷ tỷ mình nói ra cái lời này, khẳng định là cảm thấy rất biến thái. Thế nhưng, tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy. Trên thực tế, đúng thật là Hạ Lãng bị dọa đến cứng người. Nguyên là muốn tìm cơ hội trêu ghẹo, hiện tại sợ là không được rồi. Khi còn bé luôn là cả hai đều tắm chung, tuy thường xuyên giúp đỡ nhau kì cọ nhưng cũng cũng bất giác có gì đó không ổn, kéo dài cho tới khi cuối năm tiểu học mới chấm dứt. Nói cách khác, cái này đã qua mười mấy năm, các nàng đều chưa trực tiếp nhìn lại thân thể đối phương, nay Hạ Tinh một câu muốn nhìn nàng khỏa thân, lại để cho một Hạ Lãng luôn bình tĩnh không biết nên phản ứng thế nào. Suy nghĩ xoay nhanh, Hạ Lãng tưởng tượng bộ dạng khỏa thân của mình đứng trước mặt tỷ tỷ, trời a, thật quá mất mặt. Cho dù mình nhìn tỷ tỷ khỏa thân, cũng sẽ mắc cỡ chết. Tỷ tỷ khỏa thân. . . tỷ tỷ khỏa thân. . . thật không hiểu sao, trong đầu Hạ Lãng lúc này đều quay quanh 4 từ này, mặt quỷ dị đỏ lên, thậm chí thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
|
Chương 3.1 Con đường Vạn năm thụ
“Chết tiệt” đứng dưới vòi hoa sen để nước chảy xuống cơ thể, Hạ Lãng không khỏi mở miệng thầm mắng. Nàng không có cách nào tưởng tượng đươc cái bộ dạng tỷ tỷ nhìn tỷ muội Thụy Lạp, “Cái người ngốc nghếch nhất định sẽ dùng tay”. Cho dù không, thì hai tỷ muội kia cũng nhất định nghĩ ra biện pháp câu dẫn nàng. Có lúc, nàng thật sự là hận thấu xương cái tỷ tỷ cố chấp kia. Biết rõ nàng mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ vụng trộm làm. Lần này, chỉ sợ là không thể ngăn được. Xoay người, bình tĩnh nhìn vào cái khuôn mặt trên tấm gương, cho dù bị hơi nước làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn được thân hình ẩn hiện một cỗ thành thục kia. Trong gương mơ hồ thấy được cánh tay đang từ từ đặt lên trên ngực, rồi từ từ chạm hẳn vào bầu ngực kia. “A. . .” Nở một nụ cười tự giễu, nàng đang loạn tưởng cái gì đây. Tỷ tỷ phát triển so với nàng tốt hơn, như thế nào lại đem bản thân mình tưởng tượng thành tỷ tỷ đây. “Thật là, nhịn đến không chịu được nữa.” Mở bàn tay ra, nhìn bọt nước trên tay rồi nhanh chóng siết chặt tay lại, rồi mở ra, rồi siết lại. Đây là thói từ lúc còn nhỏ của Hạ Lãng khi đang tự hỏi bản thân. Qua mấy lần, thuận theo sức mà ngón tay bắt đầu đỏ lên. Và rồi lần siết chặt tay cuối cùng chính là lúc Hạ Lãng ra quyết định. =========== “Chị, em có thể vào không?” Cầm lấy tay cửa gõ nhẹ ba cái. “A?” Hạ Tinh đang ngồi trước máy tính bất ngờ đến không kịp phản ứng, đợi ý thức trở về sau mới bối rối đáp: “Vào. . . vào đi.” Cái loại hành động này làm nàng cảm thấy rất bất an. Sau khi nghe được câu trả lời Hạ Lãng mới đẩy cửa vào, lúc nãy trong lúc chờ đợi nàng thật sự muốn bỏ chạy. Hoặc nếu chờ thêm vài giây nữa là nàng thật sự sẽ bỏ chạy. “Chị.” Thấy tỷ tỷ đưa lưng về phái mình, Hạ Lãng kêu một tiếng. “Ân.” Từ lúc Hạ Lãng bước vào cửa, Hạ Tinh cố gắng giả bộ như không có chuyện gì – – tiếp tục vùi đầu vào sáng tác. Nàng rất sợ khi quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt lạnh như băng, giống như cái lúc ở trong phòng khách bỏ mặt lại nàng vậy. “Cái kia, làm sao vậy?” Không ngừng viết viết, giả bộ như không quan tâm hỏi một câu. “Lãng?” Giống như vừa nãy, không có trả lời ‘Chẳng lẽ là đi rồi?’ đặt bút xuống, Hạ Lãng quay đầu nhìn lại. Lần này, Hạ Tinh ngược lại hít lạnh một hơi “Lãng! Em. . .” Trời ạ ~ đây là . . . Nhiều năm sau, Hạ Tinh nói bên tai Hạ Lãng, nói là nàng sống bao nhiêu năm nay đó là lần đầu tiên bị dọa đến vậy, tuy chuyện này về sau nàng cảm thấy không có gì lớn. Vừa nghe xong câu nói của Tinh, mỹ nhân bên người kia liền liếc mắt khinh bỉ cùng với một lực đạo không một chút lưu tình. Đổi lấy âm thanh kêu gào của đối phương. Lúc này Hạ Tinh là hoàn toàn chết máy rồi, trải qua thời gian restart ngắn ngủi, nhưng vẫn không cứu vãn được vận hành chậm chạp. Nàng là thấy cái gì? Chính là nàng thấy một tiểu mỹ nhân quấn khăn tắm đứng trước mặt mình, mái tóc dài chưa khô xõa tung ra, còn thêm một vái lọn tóc phủ lên đôi bờ vai trắng nõn, làm cho người ta thật muốn vén lên để nhìn thật rõ, đôi chân thon dài chọc người phong tình. Hơn nữa trên mặt mỹ nhân vì do mất tự nhiên nên ửng đỏ, nghiễm nhiên liền trở thành một bức quốc sắc mỹ nhân đồ. Hạ Tinh cuối cùng cũng biết vì sao đa số nam nhân lại chuộng khăn tắm màu trắng rồi, bởi vì sẽ không khỏi làm cho người không ngừng tưởng tượng phong cảnh sau lớp khăn tắm, mà màu trắng chính là lấy cảm hứng từ vua chúa ngày xưa. Trời ạ ! Thật là muốn kéo cái khăn ra mà ~ ~
|
Ngồi yên trên ghế, Hạ Tinh chợt nhớ tới lúc sinh nhật 18 tuổi năm đó các nàng quyết định làm 3 sự kiện để kỷ niệm ngày trưởng thành. Hiến máu, uống rượu và xem film 3x. Vì để trách cho giám thị lúc kiểm tra phòng phát hiện, hai người liền thừa lúc đêm hôm lẻn ra ngoài ký túc xá. Tại thời đó film 3x vẫn tương đối kín đáo, khúc dạo đầu thì không có tình tiết gì sinh động, rồi cả phần âm thanh cũng khoa trương đến không thật. Nhưng đối với hai tỷ muội chưa bao giờ tiếp xúc qua những cảnh như thế này thì thật sự là đả kích không nhỏ. Trong cái âm thanh nóng bỏng kia, không biết do ai khởi đầu trước, đợi đến lúc kịp phản ứng thì hai cái mặt đỏ tới mang tai kia đã kề sát gần một chỗ, tay cũng không yên thăm dò vào trong quần áo của đối phương. Chuyện một đêm đó, các nàng rất ăn ý đều không nhắc lại vào quy trách nhiệm cho bốn chữ thành ngữ ” Rượu say mất lý trí” kia, hiện tại ngẫm lại, nếu như lúc đó không có tiếng của phim kết thúc đánh thức các nàng. thì ngày đó không biết sự việc sẽ như thế nào. “Chị.” Khẽ gọi người đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mình, tuy không phải cố ý, nhưng dĩ nhiên là sẽ ảnh hưởng tới cái người ngượng đang đứng kia. “Ân? Ah • • chị chị. . . chị cái gì cũng không thấy.” Không để ý đến vẻ mặt hắc tuyến của Hạ Lãng, Ha Tinh nhanh chóng đem 2 tay lên che mắt. Chỉ là. . . khe hở ngón tay, không khỏi quá lớn. Vừa bực mình vừa buồn cười hành động ngốc nghếch của Hạ Tinh, nếu như như vậy mà không thấy, thì chắc là mù rồi. Huống chi, bản thân nàng là muốn cho người kia nhìn. Nghĩ vậy, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng thoáng tý biến mất. “Chị, để em giúp chị.” Định thần, nói một câu người ngoài không hiểu, nhưng mà nàng tin tưởng, người kia chắc chắn sẽ hiểu. Một câu nói nhỏ, nhưng không đến nỗi nghe nhầm. Chậm rãi buông hai tay đang che ở mắt, trương một bộ mặt kinh ngạc trước mặt Hạ Tinh, nhìn đối phương gật đầu khẳng định mình không nghe nhầm song vẫn không tự tin hỏi lại một câu: “Thật sự. . . có thể ?” “Ân, nếu là chị, em không ngại.” Quay đầu, không dám nhìn vào mắt tỷ tỷ, Hạ Lãng vụng về trả lời. Tận lực cố gắng làm cho mình một vẻ tự nhiên, nhưng lại không biết khuôn mặt đỏ ửng đã sớm bán đứng nàng. “Cảm ơn em, Lãng.” Một loại cảm xúc vui sướng không nói nên lời tràn ngập trong tim Hạ Tinh, không biết gì sao nàng cảm thấy thật cao hứng, có thể bởi vì muội muội yêu thương của mình, Hạ Tinh không tìm được lý do để thuyết phục mình. “Chị, chị đang làm gì vậy?” Quẫn bách đứng yên một chỗ, mắc cỡ đến nỗi Hạ Lãng muốn làm đà điểu và bắt đầu hoài nghi tỷ tỷ thật sự có hiểu được ý nàng không. Đã đi vòng quanh mình 4 lần, từ lúc bắt đầu đều quấn lấy nàng mà di chuyển, đây là chuyện gì a? “A? Chị đang thưởng thức thân thể của Lãng a.” Vừa lướt qua trước mặt của Hạ Lãng, Hạ Tinh liền ngừng lại nói. Quả thật dáng người của Lãng thật không thể chê được. Không biết sau khi cởi khăn tắm thì như thế nào? “Thế nhưng dường như không phải như vậy a? Em cảm giác, có gì đó là lạ, thật giống như. . . giống như là hầu tử ( khỉ ) trong vườn thú.” Đánh gãy tà niệm của Hạ Tinh, Hạ Lãng cứ thế mà nói: “Em đáp ứng giúp cho công việc của chị, đồng ý là có lẽ không hẳn là như vậy, như thế nào cũng cảm thấy giống như là vật được trưng bày triển lãm. Mặc dù biết là chị có ý nghĩ riêng của mình, nhưng là em vẫn thấy . . .”
|