CHƯƠNG 18
Đã qua bao nhiêu ngày bên nhau như thế, nhưng tôi vẫn chưa tỏ tình nàng một cách đường hoàng. Thế nên, định mượn ngày valentine năm này để dành tặng nàng một bài hát thay cho một lời yêu thương, ấy vậy mà... mọi thứ đã không theo như kế hoạch đã định trước.
Tuy vậy nhưng cũng không làm khó được tôi, tôi đã dời món quà bất ngờ ấy sang ngày thứ bảy - hôm trước valentine.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi đâu vào đó, tôi nhẹ nhàng cầm tay nàng kéo nhanh lên phòng. Trong lòng vương chút hồi hộp khó tả.
Cánh cửa vừa được bật mở...
- Á! Trời ơi! - Nhiết Thúc Tiên thốt lên đầy bất ngờ, tròn mắt nhìn lấy tôi như không tin những gì đang tồn tại ngay trước mắt. Đây quả thật chính là biểu hiện mà tôi đã mong được nhìn thấy ở nàng. Thật không uổng công tôi đã dành cả một ngày chỉ để trang hoàng nơi này thật lộng lẫy.
Ánh đèn mờ nhẹ nhàng đã mang đến cho nơi đây một cảm giác ấm áp và hòa quyện. Dưới sàn nhà là một hình trái tim rỗng được làm từ những cánh hoa hồng thơm ngào ngạt. Ngay vị trí tâm đặt ba đóa hoa hồng tím đẹp rạng ngời. Một đóa có mười sáu nhánh bông, một đóa có mười chín nhánh, và đóa khổng lồ ngay giữa gồm 999 nhánh.
Dựng trên tường nhà là cây ghita tôi mượn của Vương Hảo My, và nó sẽ là trợ thủ đắc lực giúp tôi ngỏ lời yêu với nàng trong ngày hôm nay.
Bên cạnh đó, tôi cũng đã rất khéo léo để lựa ra những tấm hình đẹp, tự nhiên, và thuần khiết nhất của chúng tôi trong năm mười hai cũng như trong hiện tại, ép nó vào trong từng khung ảnh, treo nó lên men theo bức tường phòng, khiến cho căn phòng bỗng chốc như gợi lại biết bao kỉ niệm, là nơi chứa chan những hồi ức đẹp nhất trong ngần ấy năm qua.
Tôi cười mãn nguyện, mọi thứ tôi đã chuẩn bị thật hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo.
- ..... - Nàng lặng đi, nhìn tôi với đôi mắt long lanh rạng ngời. Tôi trông thấy nàng cười, một nụ cười tươi lạ lùng. Điều này khiến tim tôi vui sướng biết nhường nào.
Bất chợt, nàng xúc động chạy đến ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật chặt và ấm lòng.
Tôi cười, chậm rãi nhấc lên bó hồng mười sáu nhánh, đưa nó cho nàng.
- Bạn có biết mười sáu bông hồng tượng trưng cho điều gì không?
Nàng lắc đầu, mỉm cười đón lấy, chờ đợi tôi tiếp lời.
- Tượng trưng cho một tình yêu đầy sóng gió.
Nàng khẽ nhíu mày ngạc nhiên hơn. Có lẽ nàng đang thầm trách vì sao tôi lại tặng một bó hồng với ý nghĩa kì quặc như thế. Không đợi nàng cất lời, tôi nói tiếp.
- Còn đây là bó hồng gồm mười chín nhánh. - Tôi nhấc lên đóa hồng thứ hai, tiếp tục đưa nó về phía nàng.
- Thế... ý nghĩa của nó là...? - Nàng buông một câu hỏi lấp lửng.
- Bó hồng mười chín nhánh này sẽ nhắc nhở bạn, hãy luôn nhẫn nại và chờ đợi.
Nàng tiếp tục nhìn tôi với đôi mắt không giấu nổi vẻ thắc mắc.
Tôi nhoẻn môi cười một nụ cười ẩn ý. Nhấc lên đóa hồng thứ ba, đóa hồng gồm 999 nhánh với ý nghĩa đặc biệt quen thuộc.
- Bó hồng này sẽ tượng trưng cho một tình yêu bền vững. Bạn đã hiểu lời mình muốn nói chưa?
Nàng cười tươi, gật gù mái đầu khi đã tỏ tường mọi thứ.
Trong tình yêu, khó khăn và thử thách là điều vốn có. Mỗi con người đều có thể chọn cho mình một con đường riêng, một ngã rẻ riêng. Hoặc là từ bỏ, hoặc là đứng dậy và vượt qua nó.
Không có điều gì là không thể, chỉ cần luôn nhẫn nại và chờ đợi, dẫu cho đó là một cuộc tình bạt ngàn sóng gió, thì tương lai sau này vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc. Lắm lúc, con người ta không thể nhắm mắt chờ số phận quyết định, mà phải tự tin rằng mình sẽ thay đổi cả số phận.
Lời tôi muốn truyền đạt đến nàng, chỉ đơn thuần là như thế...
- Tại sao hôm nay bạn lại lãng mạn đến như thế? - Nàng vui sướng hôn nhẹ lên má tôi thay cho lời cảm ơn.
Hạnh phúc của nàng, cũng chính là nụ cười nơi tôi.
- Chưa hết. Đây mới là tiết mục chính. - Tôi nhướn mày, tay cầm lên cây đàn ghita bị bỏ quên từ nãy giờ.
- Bạn từng hỏi mình, tại sao chưa một lần tỏ tình hay nói với bạn những lời yêu thương như bao người. Thì hôm nay, mình sẽ sến một ngày cho bạn xem.
Nàng hào hứng chắp hai tay vào nhau như một sự chờ đợi. Khi tay tôi đã đặt lên những sợi dây đàn căng dài và mỏng manh, khi trên môi đã sẵn sàng tuôn ra một khúc ca tình mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu. Khi mọi thứ tưởng chừng như đã hoàn hảo theo như kế hoạch, thế nhưng... tiếng gõ cửa lộc cộc sau đó đã phá tan mọi thứ...
- Tôi đã bảo hôm nay tôi với Thúc Tiên không ăn cơm cùng hai người, hai người đừng có phá đám được không hả? Không thấy chúng tôi đang lãng mạn bên nhau sao? - Tôi hậm hực ngồi tại chỗ quát lớn. Đến cả việc đứng lên bước vài bước để mở cửa cũng cảm thấy thật lãng phí thời gian. Vốn là không buồn quan tâm đến những con người chuyên đi phá đám khoảnh khắc của người khác.
Nhưng... cũng đôi phần kì lạ, họ không đáp lại lời tôi, hay là những câu xiên xỏ như thường ngày, mà chỉ nghe tiếng gõ cửa từ nhẹ nhàng chuyển sang khẩn cấp và mạnh mẽ hơn.
- Biết đâu họ có chuyện gấp? - Nhiết Thúc Tiên khuyên tôi nên bước ra mở cửa.
- Hai người thật là... - Tôi bực dọc đứng dậy. Buộc phải bỏ lại mọi thứ còn đang dở dang, để tiến về phía cửa.
Vì thái độ cộc cằn nơi tôi, cánh cửa được mở ra trong giận dữ. Thế nhưng, trong phút chốc, tôi bất giác im bặt đi. Tròn mắt nhìn lấy đối phương trước mặt.
Họ không phải là Vương Bạch Trúc và Lâm Bối Bối, mà là...
- Mẹ... - Nhiết Thúc Tiên hốt hoảng thốt lên khi thấy người đứng trước cửa phòng ngay lúc này chính là mẹ nàng.
Cả tôi đây cũng đã thất thần một lúc rất lâu. Sau đó liền cảm thấy một bầu trời u ám vương trên đôi mắt của bà. Bỗng dưng, những dự cảm không lành chạy dọc theo tâm trí. Tôi và nàng, cùng lo lắng nhìn lấy nhau.
- Mẹ... - Nàng cười, một nụ cười gượng gạo không mấy hân hoan. - Sao... mẹ đột nhiên lại đến?
Bà chậm rãi lướt mắt nhìn về phía tôi, rồi lại từ từ tiến vào trong phòng, nét mặt lạnh tanh không vương chút xúc cảm.
- Sao? Mẹ đến không đúng lúc phải không? - Bà cất lời, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía tôi. Rồi thở hắt ra, lắc đầu một cái. Tôi thừa sức hiểu cái lắc đầu ấy ám chỉ một sự thất vọng to lớn.
- Không... không phải. - Nàng vội vã buông lời giải thích. Cố tỏ ra vẻ thật tự nhiên, nhưng khi nhìn vào, đến cả đứa mù lòa cũng có thể nhận thấy rõ sự lo lắng nơi nàng.
- Đèn mờ? Trái tim? Hoa hồng? - Bà đảo mắt quanh một vòng.
Vô tình, đôi mắt bà dừng lại tại tấm hình được tôi treo ngay góc tường.
- Bạn bè có quyền hôn nhau thế à? - Bà đưa tay trỏ vào nó. Đó là tấm hình duy nhất lưu lại khoảnh khắc chúng tôi chạm môi nhau.
Ngay lập tức, một tiếng vỡ nát chua chát vang lên. Tấm hình được tôi trịnh trọng lồng vào khung kính, nay đã vỡ tan thành trăm mảnh, rải rác khắp trên sàn nhà. Bà đã nhẫn tâm hủy hoại nó.
Hai chúng tôi chẳng biết phải nói gì, càng chẳng biết phải làm gì, chỉ lặng đi, cúi gầm mặt xuống. Tình hình ngay lúc này, có lẽ càng giải thích sẽ càng thêm tệ mà thôi. Thế nên, dùng sự im lặng để đáp trả, may ra còn có cơ hội cứu vãn. Nhưng tôi cảm thấy, cái hy vọng cứu vãn ấy sao thật mỏng manh quá.
- Thúc Tiên. Mẹ cho con một ngày, mau chóng dọn dẹp đồ đạc, dọn về ở với mẹ. Không cần phải bắt xe buýt đi học nữa, Khắc Hiển sẽ chở con đi học mỗi ngày.
Nói đoạn, bà nhìn sang phía tôi.
- Đặng Xuân. Bác không hề biết con gái bác ở trọ chung với cháu. Nếu biết, bác nhất quyết sẽ không đồng ý.
Không như những bậc phụ huynh khác. Bà Nhiết không lớn tiếng quát tháo hay la mắng chúng tôi. Càng không phải là loại người dùng hành động để xử lí tình huống. Nhưng bà có một ánh nhìn lạnh và đầy uy lực. Cứ như có thể khiến chúng tôi quy phục bất cứ lúc nào.
Và rồi, món quà ấy, chỉ mới thực hiện được một nửa, còn khúc tình ca của chúng tôi? Còn phần cuối cùng với những nụ hôn ngọt ngào mà tôi đã mường tượng? Tất cả trong phút chốc, đều đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, tan nát và đớn đau xuyên thấu tâm can. Có lẽ, duyên số của chúng tôi, thật sự đã hết...
|
CHƯƠNG 19
Nhìn nàng lặng lẽ thu dọn đồ đạc mà mắt tôi như cay xè đi. Căn phòng từng phút từng phút trở nên thật trống trải, cho đến cuối cùng, chỉ còn lại chiếc giường thân thuộc đơn độc giữa không gian rộng lớn. Khoảng thời gian gần một năm qua, có lẽ, chính là thứ hồi ức ngọt ngào nhất mà tôi từng có được.
- Đặng Xuân. Không cần cháu giúp. - Bà Nhiết đứng vòng tay trước ngực, ra lệnh bảo tôi tránh ra khi tôi định bước đến giúp nàng khuân vác những thứ lỉnh kỉnh.
- Khắc Hiển thừa sức chăm sóc cho Thúc Tiên. - Bà nói, ánh mắt nhìn về phía Gia Khắc Hiển khi cậu đang bê giúp nàng chiếc balo nặng trịch.
Họ có thể đánh tôi, nhưng không được phép chà đạp nhân phẩm của tôi một cách tàn nhẫn như thế. Là con người, ai cũng có lòng tự trọng và cái tôi của riêng mình. Đến một lúc nào đó, khi vô tình vượt quá giới hạn của sự chịu đựng, nó sẽ tự khắc bùng phát.
- Xin lỗi. Tuy cháu là con gái. Nhưng nói về khả năng chăm sóc Thúc Tiên thì cháu hơn hẳn cậu ấy. - Tôi thẳng thừng buông lời. Ánh mắt tôi kiên định nhìn xoáy vào bà. Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại dám thốt lên những lời như thế.
- What? - Gia Khắc Hiển ngay lập tức nhìn về phía tôi, chau mày.
- Tôi hỏi cậu, từ khi Thúc Tiên dọn đến đây. Cậu ghé thăm cô ấy được bao nhiêu lần? Hay chỉ biết ngày ngày nhắn những dòng tin quan tâm vô giá trị?
- Ngay cả vào đêm giao thừa, Tết vừa qua, cậu còn chẳng thèm chúc cô ấy lấy một câu. Rồi bỗng dưng tuần trước lại hẹn đi chơi valentine, có phải là chơi riết rồi mới nhớ đến cô ấy không?
- Có một lần điện thoại cô ấy bị hư. Đi sửa hết ba ngày. Trong ba ngày đó, điện thoại cô ấy không gọi được, cậu có vác cái bản mặt đến đây để xem cô ấy như thế nào không? Vốn là cậu chưa từng quan tâm đến cô ấy.
- Cậu là việt kiều mà phải không? Lại đẹp trai như thế. Biết bao người con gái đứng xếp hàng chờ cậu chọn, phải không? Cậu đồng ý đám cưới với Thúc Tiên vốn chỉ là do hôn ước từ nhỏ.
- Shut up! Cậu không có quyền nói tôi như thế! - Hắn ta nạt lớn, gân cổ đối đáp tôi.
Nhiết Thúc Tiên bên cạnh lay lay cánh tay tôi. Nàng khẽ nhíu mày, lắc nhẹ mái đầu ý bảo tôi nên dừng lại và đừng nói nữa.
- Bác gái. Con nói điều này không phải vì muốn chứng minh con tốt hơn cậu ta. Chỉ là muốn nhắc nhở bác, người con trai này, vốn là không thể mang đến cho Thúc Tiên hạnh phúc cả đời.
Sau một lúc lâu nghe tôi thuyết giáo, bà Nhiết vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị vốn có. Bà nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Nhiết Thúc Tiên, cuối cùng là nhìn về phía Gia Khắc Hiển.
- Đặng Xuân. Con rể của bác tốt thế nào, chỉ có bác hiểu rõ nhất. Cháu hoàn toàn không được nhận xét người ta như thể cháu hiểu rất rõ về người ta. Đừng ra vẻ nữa, cháu vốn là không thể so sánh với Khắc Hiển.
Nói đoạn, bà xách lên vai một chiếc túi.
- Về thôi. Chúng ta không nên tốn quá nhiều thời gian ở đây. - Bà ra hiệu bảo Gia Khắc Hiển giúp nàng xách lấy chiếc balo, và họ, từng người từng người một rời khỏi.
Nhìn bóng họ khuất dần sau dãy cầu thang mà lòng tôi đau đến tột cùng. Nàng khẽ ngoái đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt đã ướt nhòe đi tự lúc nào. Tôi nơi đây, sóng mũi cũng đã cay xè, nhưng vẫn cố dặn lòng không được khóc, càng không được phép yếu đuối...
Lần này, tôi sẽ không nhu nhược mà bỏ cuộc như năm ấy nữa. Thay vào đó là sự kiên cường chống chọi với gia đình nàng, và với Gia Khắc Hiển...
Kể từ ngày đó, tôi đã rất cố gắng trong việc học cũng như trau dồi kĩ năng mỗi khi đi làm. Tôi mong muốn sau này trở thành một đầu bếp giỏi với danh tiếng vang khắp cả nước. Tôi ước mơ đến một sự thành đạt to lớn, để chứng minh cho họ thấy rằng, tôi thừa sức mang đến cho Nhiết Thúc Tiên một cuộc sống an nhàn và sung sướng.
Không những thế, hằng ngày tôi đều đến nhà nàng, ngồi trước bậc thềm tam cấp để chờ đợi nàng bước ra. Nhưng lần nào cũng như lần nấy, nàng đều nài nỉ tôi hãy đi khỏi nơi này, vì nàng thật sự không biết phải xử sự ra sao. Nàng không muốn tôi đau, càng không muốn thấy tôi ghen tuông mỗi khi đi cạnh Gia Khắc Hiển. Nàng không muốn tôi ngày ngày phải chịu đựng những lời cay nghiệt từ ba, từ mẹ nàng.
- Bạn hằng ngày đều đến đây, cũng không thay đổi được gì đâu. Bạn mau về đi. Anh Hiển sắp ra. Lại ồn ào nữa. - Nàng thúc giục tôi ra về, ánh mắt cứ lo lắng nhìn vào trong nhà.
- Ít ra thì mình cũng được nhìn mặt bạn mỗi ngày. Bây giờ bạn bị quản chặt chẽ như thế, cho dù muốn lén lút gặp nhau cũng không còn cơ hội. Mình thật sự rất nhớ bạn.
- Nhưng mà... mình với bạn. Thật sự là không còn cơ hội nữa. Năm sau mình đám cưới rồi... - Nàng dè dặt buông lời, nhìn tôi với đôi mắt đã ngân ngấn lệ. Nàng bất giác lại khóc.
- Chẳng phải mình đã nói rồi sao? Cho dù bạn có chồng sanh con, mình vẫn sẽ như thế dõi theo bạn.
Nàng lặng đi, chỉ còn nghe tiếng sụt sịt khe khẽ.
- Thôi. Hôm nay được nói chuyện với bạn cũng đủ vui rồi. Mấy lần trước đến chỉ kịp nhìn bạn một lúc đã bị đuổi đi. - Tôi cười tươi pha trò. Cốt là muốn nàng biết rằng, tôi đây vẫn đang ổn.
- Vậy nhé. Đi trước đây. Mai lại gặp.
Vẫy tay chào một cái. Sau đó tôi kiêu ngạo, ngẩng cao đầu mà bước đi. Tôi sẽ cho họ thấy, thứ tình cảm tôi dành cho nàng chỉ có thể đong đo bằng sự chân thành. Không ai có thể phủ nhận, cũng đừng ai hòng phá hoại lấy nó.
Một khi đã yêu, con người ta trong phút khắc sẽ trở nên thật cứng đầu và lỳ lợm. Hệt như một đứa trẻ chỉ biết nỗ lực để giành lấy thứ mình khao khát, mà không hề màng đến những trở ngại xung quanh...
|