Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi
|
|
Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi! Tác Giả : Đẳng Trứ Ngã Thể Loại : Trường học, nhẹ nhàng, viễn tưởng, 1x1, HE Editor: Ginny Tình trạng bản edit: Hoàn 47 chương
"Hỗn đản" để chỉ mấy người lém lỉnh, láu cá.
Lời mở đầu:
“Hỗn đản! Cậu không được đụng vào tôi!” Jung Yunho hổn hển hét lên với Kim Jaejoong.
Mà Kim Jaejoong hiện tại đang làm gì? Cậu đang ngồi trên giường, nhàn nhã bắt chéo hai chân, nhẹ nhàng cởi bỏ mấy cúc áo đồng phục, bàn tay chậm rãi đưa vào vuốt ve rồi lại hả hê nhìn Jung Yunho phía trước lúc này đã vội vàng như thể lửa đang đốt mông.
“Thật không muốn sống nữa! Tại sao lại thế này a!!!!” Jung Yunho ngửa mặt lên trời hét.
|
Chương 1
Tôi là Kim Jaejoong, một thanh niên vô cùng ngoan ngoãn của thời đại mới, tôi không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, thành tích cũng coi như khá. Tôi nghĩ đó là nhờ trời giúp. Nhưng hết thảy đều kết thúc vào một đêm không trăng không sao một tháng trước, từ đó về sau, thế giới của tôi lâm vào ác mộng…
“Jaejoong! Nhanh lên một chút!” Thanh âm Yoochun truyền đến.
“Chờ một chút, đã mua bắp rang đâu!”
Trường học tổ chức xem phim, tên phim tôi không để ý kỹ, nhưng phòng bán vé lại rất đông khách, hẳn là chiếu mấy bộ phim về tình bạn hay chiến tranh linh tinh, tôi vui mừng nhận bắp rang từ tay chú bán hàng, đi vài bước thì chợt thấy có người kéo tay tôi.
“Cháu bé, chờ một chút.” Là thanh âm của một người cao tuổi.
Kinh ngạc quay đầu, một bà lão hiền lành ôn nhu nhìn tôi. Tôi gãi gãi đầu, gọi tôi?
“Bà à, bà gọi cháu sao?” Tôi chỉ chỉ mình.
“Đúng vậy, cháu bé.”
Bà lão vẫn ôn nhu cười với tôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại nổi da gà, chẳng lẽ là bà bắt gặp vừa rồi tôi đưa cho ông chú kia tờ tiền rách sao? Không lẽ xui xẻo vậy…
“Cháu bé, cái này cho cháu. Nó sẽ phù hộ cháu đấy.” Không biết từ khi nào trong bàn tay bà đã có một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất bình thường.
Tôi nhận lấy từ tay bà: “Cái này cho cháu ạ?” Cẩn thận cầm nó trong tay, a? Sao đột nhiên lại lóe sáng vậy.
“Bà ơi… Bà…” Lại ngẩng đầu, bà lão đã biến mất không thấy bóng dáng. Kỳ quái… Trong tay mình vẫn còn cầm cái nhẫn a.
“Jaejoong! Sao lâu vậy!” Park Yoochun đi tới trước mặt. “Nhìn cái gì thế? Sao lại thất thần?”
Tôi cũng rất buồn bực, “Yoochun, cậu có thấy bà lão tớ vừa nói chuyện cùng không?”
“Bà lão? Đầu óc cậu bị ngâm nước à? Tớ ở bên kia nhìn cậu nửa ngày, cứ đứng nói lầm bầm mãi, thỉnh thoảng lại gãi đầu, thỉnh thoảng lại cúi xuống, cậu trước khi đi không tắm à?” Yoochun ghét bỏ bước lùi lại.
“Cậu nằm mơ à, tớ rõ ràng có thấy mà, cậu xem, bà ấy cho tớ cái này!” Vật tôi cầm trong tay chính là chứng cớ. Mở tay ra cho cậu ta xem.
Cậu ta khoanh tay lại, bĩu môi. “Đầu năm nay không hề có mấy chuyện thần bí! Cậu muốn lừa tớ thì nên dùng biện pháp khác a. Hơn nữa…” Cậu ta cầm nhẫn lên, đưa trước mặt quan sát, “Nhẫn khó coi như vậy, chắc chắn là hàng rẻ tiền. Lấy ở đâu ra thế?”
“Mặc kệ cậu đấy, đi nhanh đi, phim sắp chiếu rồi.” Đeo nhẫn vào ngón áp út, khoác bả vai Park Yoochun đi vào rạp chiếu phim.
“Jaejoong, cậu nhìn kìa, lại là Jung Yunho. Suốt ngày nhìn chằm chằm vào ngực con gái.” Yoochun khinh bỉ nhìn Jung Yunho đang đứng ở cửa.
Jung Yunho là bạn cùng lớp của chúng tôi nhưng quan hệ không tốt lắm. Cậu ta là người cà lơ cà phất, rất không đứng đắn, hàng ngày đi học đều đến muộn về sớm, thành tích cũng gọi là ổn. Hừ, đều là mấy cô gái của cậu ta làm giúp, đúng là một tên ăn chơi trác táng.
“Đừng để ý tới loại người này, không hề giống học sinh gì cả.” Tôi cố ý lúc đi ngang qua cậu ta thì nói to với Yoochun.
Jung Yunho nhíu mày, ôm lấy cô gái bên cạnh, “Sao vậy? Jae Jae? Cậu không cần dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghĩ là cậu cố ý thu hút sự chú ý của tôi đấy ~” Ngữ khí như có như không khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng. Jung Yunho lại khẽ thì thầm vào tai cô gái bên cạnh, “Thẹn thùng sao? Không phải nói em đâu. Mỹ nữ, đi xem phim với Yunho oppa đi.” Nói xong ôm cô gái kia đi vào.
“Chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy!” Tôi tức giận giậm chân! Tức chết tôi rồi! Ba của Jung Yunho là tổng giám đốc của tập đoàn Jung còn ba tôi là giám đốc dưới quyền ông ấy. Cổ phần công ty ba tôi nắm giữ nhiều thứ hai. Nói như thế nào, tôi cũng là thiếu gia có tiền đúng không? Nhìn tôi xem! Tuân thủ pháp luật vô cùng a! Lại nhìn Jung Yunho đi! Quả thực chính là tên thiếu gia ăn chơi trác táng!
“Đừng nóng giận, không phải cậu bảo đừng để ý đến loại người này sao? Quên đi, cậu càng mỉa mai cậu ta, cậu ta lại càng làm hành động vô sỉ hơn. Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa. Phim đã bắt đầu chiếu rồi….”
“Không muốn xem! Không phải ngày mai còn chiếu một buổi nữa sao?!” Tôi không muốn ngồi cùng rạp chiếu phim với người như vậy.
Yoochun giữ chặt cánh tay tôi, dỗ dành như với trẻ con, “Đại thiếu gia, đừng cáu kỉnh, mau vào đi thôi ~”
Tôi đành đi vào, bắp rang đã rơi mất một nửa. Tức chết tôi rồi!!
Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống với Yoochun, phim đã bắt đầu chiếu, thật hết chỗ nói, tên phim là [Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn]? Có lầm không a… Hiệu trưởng đã nhận tiền đút lót của người ta à…
Phim bắt đầu chiếu không lâu, tôi liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, Yoochun lại rất tập trung xem, có cái gì hay đâu… Không phải chỉ là hoàng tử cưỡi bạch mã với bảy chú lùn thôi sao? Thật là nhàm chán…
Mơ mơ màng màng ngủ, nhẫn trên ngón áp út dường như lóe lên, nhiệt độ có chút nóng, bất quá không khó chịu, rất ấm áp…
…………….
“Ho oppa ~ Ho oppa ~ Tỉnh tỉnh ~” Thanh âm mềm mại truyền đến bên tai.
A… Mơ mơ màng màng mở to mắt, một cô gái đang ghé vào trước ngực tôi. Tôi lảo đảo ngã xuống ghế.
“Cô… Cô…. Cô là ai!” Cô ta cẩn thận nâng tôi dậy, bĩu môi, “Đáng ghét! Ho oppa, lại chơi trò này, người ta không để ý đến oppa nữa…” Tuy nói vậy nhưng đầu vẫn tiếp tục dựa vào ngực tôi.
“Này! Cô bảo ai là Ho oppa! Cô không nhìn kĩ à!!!” Có lẽ là thanh âm của tôi thực sự lớn, cô gái kia bị tôi dọa, môi bĩu ra, mắt liền ngập nước.
“Aizzz… Cô đừng khóc a!! Cô có gặp bạn tôi Park Yoochun không?”
“Ô ô… Oa… oa!”
|
“Ô ô… Oa… oa!”
“……..”
Tôi lắc đầu, ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc, phiền chết đi được, đẩy cô ta ra, nói không chừng là tên Park Yoochun kia chỉnh mình, trước đi toilet đã. Bị cô ta làm giật mình vậy, hệ bài tiết đã kêu gào rồi.
Lúc đến toilet, tôi hoàn toàn ngây người, sao cái kia của tôi…. Lại lớn hơn nhiều vậy… Chẳng lẽ là vì nghẹn nước tiểu sao? Buồn bực giải quyết xong, đi rửa tay, tôi đơ người toàn tập, lắc lắc đầu! Gương mặt trong tấm gương này là… Jung Yunho!!!!
“Ah!!! Có quỷ a!!!!” Chưa kịp khóa vòi nước đã chạy luôn đi.
Liệu có phải tôi hoa mắt không a? Hẳn là như vậy, lại quay trở về nhìn. Cẩn thận đi vào nhà vệ sinh, thấy có mấy nam sinh đi ra.
“Vừa rồi không biết ai kêu một tiếng, tao giật mình tí nữa thì ngã… Gặp được tên đấy nhất định phải đánh chết nó.”
“….” Lau mồ hôi lạnh trên thái dương, may mắn vừa rồi họ không thấy rõ tôi. Đi vào trong, người trước mặt lại khiến cho tôi cả kinh. Đây chính là…. Chính là tôi, Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái a!!!
“Cậu…” Cậu ta mở miệng.
“Tôi….” Tôi không có lời nào để nói.
Tôi nghĩ lực chấp nhận đả kích của mình rất cao, phát sinh chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi xe về nhà cậu ta.
Ngồi trên sopha, cậu ta hung tợn nhìn tôi, “Đây là cái quái gì? Tôi vừa tỉnh dậy thì thấy Park Yoochun bên cạnh ngồi khóc kêu Bạch Tuyết đáng thương gì gì đó… Đến toilet nhìn gương mới phát hiện tôi biến thành cậu! Cậu đã hạ bùa chú gì với tôi sao?? Tuy rằng tôi không thể nào thích cậu, nhưng cậu đùa quá mức rồi đấy!”
“Tôi! Tôi cũng không biết a! Vừa tỉnh lại đã thấy cô gái bên cạnh đụng chạm tôi!” Tôi cuống quít lắc đầu, không biết cậu ta có nghe lời tôi nói không nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhẫn trên tay tôi. Đột nhiên chuẩn xác bắt lấy tay trái tôi đang quơ loạn.
“Đây là cái gì?!” Nói như đang lầm bầm, vươn tay phải cậu ta ra, trên ngón áp út rõ ràng là một chiếc nhẫn giống hệt tôi.
Tôi hất tay cậu ta ra. “Này! Nguyên lai là cậu giở trò quỷ! Cậu còn đi cáo trạng tôi! Sao cậu lại làm thế?!”
Cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Đây là một bà lão kỳ quái cho tôi, tôi tò mò nên mới đeo, ai biết không tháo ra được!”
“Bà lão kỳ quái?!” Tôi nhớ rõ đó là một bà lão đáng kính, bất quá hiện tại nghĩ lại, bà lão xác thực rất cổ quái.
“Sao vậy? Cậu cũng là do bà ta cho sao? Bà lão kia chơi cái trò gì nữa đây! Thần tiên hạ phàm à?”
“Thần tiên hạ phàm?” Huh… Không ngờ cậu ta có thể nghĩ ra cái này.
“Tiếp theo nên làm gì bây giờ?...........” Tôi than thở.
“Thiếu gia, cậu đã về?” Âu Bá - quản gia của Yunho đi đến chỗ chúng tôi.
“Uhm….” Jung Yunho khoát tay.
“Thiếu gia…” Không nghĩ tới Âu Bá lại đi đến trước mặt tôi, cung kính hành lễ.
“Cái gì?!! Ông gọi cậu ta là thiếu gia?!!” Jung Yunho nhảy dựng lên.
Miệng tôi vẫn duy trì trạng thái mở to. Âu Bá ngạc nhiên nhìn sang Jung Yunho.
Sự tình dường như thật sự nghiêm trọng rồi…….
|
Chương 2
“Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, Kim thiếu gia cũng ở lại ăn cơm sao?” Âu Bá cẩn thận nói với tôi. Thật đáng thương tôi đến giờ vẫn chưa hiểu rõ ràng chuyện đã phát sinh, liền cứ “Uh Uhm” đáp ứng. Âu Bá chậm rãi đi. Jung Yunho, a…. Tôi hẳn phải gọi cậu ta là Kim Jaejoong? Mặc kệ!
“Jung Yunho! Hiện tại làm sao bây giờ! Như vậy tôi không thể về nhà được!”
“Thiếu gia ~~ Hừ hừ…” Jung Yunho liếc mắt xem thường tôi, bắt chước lại giọng điệu của Âu Bá.
“……….”
“Tôi hiện tại cũng không thể ở chỗ này được, tôi cảnh cáo cậu!” Jung Yunho đột nhiên giữ chặt áo của tôi: “Không được trộm thứ gì ở nhà tôi! Tối hôm nay… Tôi ngủ ở nhà cậu vậy…”
“Hừ, ai thèm mấy thứ nhà cậu, cậu đừng có mà động đến bảo bối của tôi, hơn nữa! Cậu không được mặt quần lót của tôi!!”
Jung Yunho làm bộ nôn mửa: “Tôi không thèm! Đúng rồi ~” Cậu ta đột nhiên cười gian xảo: “Nơi đó của cậu thật tinh xảo nha ~”
“………” Tên sắc lang này!
“Hỗn đản! Cậu không được chạm vào tôi!!!!”
Vừa nói dứt lời, tên kia thế nhưng lại cười ta kéo khóa xuống, đưa tay vào nơi đó…
“Jung Yunho!!!!!!!!!!!!”
“Thiếu gia, chuyện gì xảy ra vậy!” Hai cô gái mặc tạp dề chạy vội từ trên lầu xuống, tôi quay đầu nhìn Jung Yunho, cậu ta đã bỏ tay ra, trấn định cầm lấy một ly trà.
“Thiếu gia? Thiếu gia?”
“A? A….” Tôi cuống quít quay đầu, hai cô gái kia có chút sợ hãi nhìn tôi. Jung Yunho ở nhà nhất định coi trời bằng vung! Nhìn xem người hầu của cậu ta kìa…
“Cậu vừa rồi sao lại hô lớn tên mình như vậy a? Là chúng tôi làm sai cái gì sao?”
“Không, không! Tôi nghe nói thỉnh thoảng hét to lên có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể. Ha ha ha…” Cười gượng nhìn về phía Jung Yunho, tên kia tiếp tục ngồi uống trà, ra bộ mình là người ngoài cuộc. Đáng ghét!
“Thật không ạ?” Hai người vẫn không hiểu.
“Uh, hai người cứ đi xuống đi. Có việc tôi sẽ gọi.” Thấy thân ảnh họ ra khỏi tầm mắt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa biến thành tôi đã bày ra bộ dạng mình là thiếu gia rồi! Cậu không đơn giản chút nào…” Jung Yunho vẫn không đặt tách trà xuống, chẳng thèm nhìn tôi lấy một lát.
Ai… Tôi cũng không muốn vậy a, cứ thế này sớm muộn cũng sẽ bị lộ, may mắn ba mẹ hai chúng tôi đều có việc, hẳn sẽ không bị phát hiện sớm… Nhưng là, ở trường học phải làm sao bây giờ a……. Bên người Jung Yunho lúc nào cũng có một đám người không đứng đắn, nhất định sẽ bị lộ!! Thật phiền phức!!!!
Cầm chặt chìa khóa nhà trong tay, lo lắng nói, “Cậu, nhất định phải thành thật, không được bắt nạt Vik nhà tôi…”
Jung Yunho đoạt lấy chìa khóa: “Vik là ai a? Là tiểu tình nhân của cậu sao? Yên tâm đi, tôi không đụng đến đồ của người khác đâu ~”
Sao lại hiểu như vậy a!!! Tôi làm bộ bi thống nói: “Vik là chó yêu bảo bối của tôi ~ Nó từ nhỏ không cha không mẹ, là một tay tôi nuôi nấng, như thể con trai của tôi vậy, nó rất kén ăn, chỉ ăn loại thức ăn dành cho chó để trong tủ, nếu cậu tùy tiện lấy đồ ăn khác, nó có thể sẽ cắn quần lót cậu đấy, buổi tối lúc ngủ cũng rất thích nằm trên giường tôi, đôi khi còn kéo tôi xuống dưới đất, cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt…”
Jung Yunho nuốt nước miếng, cắt đứt lời của tôi: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ để ý nó…” Nói xong bỏ chạy.
Đáng ghét!!!! Vik à, baa thực xin lỗi con… Chỉ mong con có thể phát hiện cậu ta có chỗ không ổn, nếu không ba liền không nuôi con nữa!
Chó ngu ngốc!
Khẩn trương ăn bữa tối, hai bên là hai hàng người. Vốn cơm rất ngon nhưng tôi lại thấy nhạt như nước ốc. Mọi người thử tưởng tượng xem, mỗi khi gắp một thứ lên, đám người chung quanh sẽ khẩn trương nhìn phản ứng của mình, liệu còn có thể ăn ngon không? Không nhổ ra đã là cố gắng lắm rồi…
“Cái kia… Âu Bá, phiền ông đưa cháu về phòng được không?” Tôi tuy rằng đã từng tới nhà Jung Yunho, nhưng thật sự không biết phòng của cậu ta ở nơi nào… Biệt thự lớn như vậy, không cẩn thận sẽ bị lạc đường mất…
”Được ạ, thiếu gia.” Âu Bá không phản ứng gì, cung kính dẫn đường phía trước. Thật là một nhà cứng ngắc a, xem nhà mình kìa, rất náo nhiệt! Ô ô… Jung Yunho, cậu đừng có cải cách cái gì ở nhà tôi a…
Nửa đêm dậy đi toilet, đột nhiên nhìn khuôn mặt hiện tại của mình, thật sự là sợ chết khiếp. Cẩn thận sờ sờ, xúc cảm rất tốt a….. Có chút râu mọc lên, không được, phải cạo ngay! Mình là Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái mà! ~
Ngày mai ~ Hy vọng hết thảy lại trở về quỹ đạo!
|
Chương 3
Ngày hôm sau, vừa rời giường tôi liền chạy đến nhìn gương. Trong gương vẫn là bản mặt đáng ghét của Jung Yunho… Đây quả thực là phán quyết tử hình cho tôi rồi! Vén áo ngủ trước ngực lên, oa ~ Dáng người tên này thật tốt, cơ bụng rất rõ ràng. Bất quá… Cơ ngực của cậu ta hình như có điểm lớn! Khóe miệng tôi co rút, đây giống hệt cái gọi là “Núi đôi” trong truyền thuyết mà! Có lầm hay không a! Nhẹ nhàng đưa bàn tay lên ấn thử, nóng hầm hập, mềm mềm, hô… Phải thực hiện một trong chín trăm sáu mươi lăm điều cần làm thôi – Tập cơ ngực! Tùy tiện lấy một bộ treo trong tủ quần áo mặc, soi gương, không tệ! Rất có phong cách của Kim Jaejoong! Mấu chốt là cơ bắp tôi hằng mong ước đã xuất hiện! Hú hú ~ Kim Jaejoong cơ bắp giá lâm! Ái khanh bình thân ~
“Thiếu gia, cậu đã rời giường rồi sao? Bữa sáng đã chuẩn bị tốt.”
Ngoài cửa thình lình truyền đến thanh âm Âu Bá làm tôi sợ nhảy dựng lên.
“Biết, đã biết!” Vội vàng hô to, sợ ông không nghe thấy thì đi vào. Aizz… Thật nhớ Vik lông xù a… Không biết đã bị Jung Yunho làm thịt chưa, hiện tại trong nhà nhất định gà bay chó sủa không yên rồi.
Lại cực kì yên tĩnh ăn hết bữa sáng, tôi khẩn trương đến mức thiếu chút nữa nuốt cả cái thìa vào. Ngồi trong xe riêng của Jung Yunho, lái xe là người rất to cao. Nhìn bộ âu phục của ông ta căng ra, tôi thực hoài nghi không biết ông ta vào trong xe bằng cách nào…
Thật không nghĩ tới vừa xuống xe lại đụng phải chính mình - -||? Tên Jung Yunho kia đang dùng khuôn mặt của tôi để trò chuyện với một học tỷ năm trên, thanh danh cả đời của tôi a!! Để cho người quen trông thấy thì không xong rồi!!
“Jung… Kim Jaejoong! Cậu tới đây!” Tôi đứng cách đó không xa gọi cậu ta. Bất quá cậu ta không có phản ứng, cũng đúng, cậu ta là Jung Yunho mà! Không còn cách nào, tôi chỉ có thể kiên trì đi vào trong đám nữ sinh, động nhẹ vào cánh tay cậu ta. Không nghĩ tới vừa mới vào, đám nữ sinh kia lại vây quanh tôi %>_<%. Tôi trời sinh nhìn thấy con gái là mặt sẽ đỏ a. Đại não còn chưa kịp phản ứng, một thứ gì đó mềm nhũn đè lên người tôi! Hu Hu…! Cứu mạng a….
“Yunho a, thật đáng ghét, mấy hôm nay không gọi người ta.”
“Đáng ghét…”
“Yunnie ~”
Tôi muốn ói!! Cố lấy dũng khí kéo Jung Yunho bên cạnh đột phá vòng vây, chạy thẳng đến toilet nam! Cứ thế xách Jung Yunho suốt đường mà không thở gấp lấy một cái. Tên nhóc này thể chất thật tốt a ~ Bình thường tôi chỉ ôm Vik thôi đã nằm dài ra mà thở rồi… Bây giờ lại có thể dễ dàng xách chính mình lên… Aizz… Đây thật sự là một sự sỉ nhục a!!!
“Hô… Cậu làm gì a? Không thấy tôi đang tán gái sao?” Jung Yunho thở hổn hển. Tôi thực xin lỗi cậu a, Yunho!
“Cái kia… Cậu có thể đừng đến gần mấy cô gái… Tham gia các hoạt động có ý nghĩa… Chẳng hạn như đá bóng… Đúng rồi! Vik nhà tôi đâu?” Tôi có chút khẩn trương nhìn cậu ta chậm rãi bình phục hô hấp.
“À! Con chó đần độn kia a, đêm qua tôi đá nó khỏi giường mấy lần rồi gọi người bắt nó đi làm “Thịt cầy 7 món” rồi!”
“Cái gì, cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!” Rống to một tiếng làm kinh động khắp toilet nam. Tôi nghĩ, lại có không ít bạn nam bị tôi dọa đến mềm nhũn người a…. Bạn học! Thực xin lỗi a! Hi vọng không để lại di chứng gì…
Jung Yunho ngoái ngoáy lỗ tai: “Trêu cậu thôi, chúng tôi ở chung khá tốt, có thể là vì khí chất của tôi vẫn còn lưu lại.”
Có quỷ mới tin cậu ta, vừa rồi không cẩn thận nhìn, giờ mới quan sát quần áo cậu ta mặc, sao lại có chút không được tự nhiên… Tôi hình như không có bộ này a…
”Jung Yunho, bộ quần áo cậu mặc ở đâu ra vậy?”
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi (Thật là đẹp! Tôi trừng mắt cũng đáng yêu như vậy a o[≧v≦]o~~) tiếp tục nói: “Cậu nhìn mấy bộ quần áo ngây thơ của cậu đi! Chẳng khác gì học sinh tiểu học! Nhà cậu rất nghèo sao?! Một đống quần lót đều là bọt biển cục cưng! Tôi phải gọi người mua bao nhiêu quần áo. Nhìn cậu mặc hôm nay xem! Che hết khí chất của tôi rồi! Chắc chỉ hai ngày nữa, toàn bộ cơ bắp trên người đều bị cậu biến thành bùn nhão mất…”
Mở miệng cái là bắt đầu quở trách. Tôi vội vàng che lỗ tai, nhắm mắt lại… Mình không nghe thấy, mình không nghe thấy ~ Dường như đã yên lặng hơn nhiều, mở mắt ra nhìn, toàn bộ bạn học nam trong toilet đều đang há mồm nhìn chúng tôi, mấu chốt là có mấy người khóa quần còn chưa kéo lên, ặc… Đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Dường như mỗi lần gặp cậu ta ở toilet đều bị cậu ta châm biếm. Tuy rằng hôm nay cũng vậy. Nhưng quan trọng là chúng tôi đã trao đổi thân thể. Bức tranh trào phúng này hình như có điểm buồn cười. Một nam sinh gầy yếu có gương mặt đáng yêu hai tay chống nạnh chỉ trích một nam sinh cao hơn cậu ta không ít, thân thể rắn chắc… Hình ảnh uy vũ của Jung Yunho cứ vậy bị tôi phá vỡ! Từ nay về sau, một Kim Jaejoong đáng sợ hoàn toàn mới sẽ lên sân khấu!
Không cam lòng đi theo mông Jung Yunho vào bàn học, ngồi xuống bàn cuối cùng…. Nhìn xem, nhân duyên của tôi thật tốt a, vừa mới vào đã có mấy người chào hỏi cậu ta, còn tôi thì sao? Chỉ có thể ngồi yên, nhìn muỗi thỉnh thoảng bay qua lại…
Thấy Park Yoochun vào phòng học, tôi kích động hô to: “Yoochun! Tớ ở đây!” Hô xong thì liền hối hận… Bình thường tôi và Yoochun ghét nhất là Jung Yunho. Quả nhiên, vừa nghe thấy, Park Yoochun liền trừng mắt liếc tôi một cái, không thèm để ý. Không được, tôi phải nói chuyện này cho Yoochun, bằng không tôi sẽ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại! Nên giải thích thế nào đây… Phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp mới được!
|