Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi
|
|
“Cậu bây giờ mặt thế kia! Đi gặp người thì mất hết mặt mũi tôi à?!!!” Ngữ khí hung dữ, sao có thể đối xử với người ta như vậy…
“Vậy, trốn ở đâu ah….” Vì cái gì tôi cảm thấy nói những lời này không được tự nhiên?
“Chỗ đó….” Không chút lưu tình chỉ vào WC! Tôi đứng thẳng, chúng ta quả nhiên rất hữu duyên, lề mề đi đến bên cánh cửa, đang muốn thương lượng một chút, lại bị một phát đá vào!
“Đừng lề mề nữa! Không cho phép lên tiếng! Nghe rõ chưa?! Bằng không thì không có cơm ăn đâu!…”
“Ba ~….!” Cửa bị đóng sầm một cái, ô ô, giận dỗi như cô vợ nhỏ đặt mông ngồi trên bồn cầu, Jung Yunho! Tôi hận cậu! Lớn như vậy chưa ai dám đối xử với tôi như thế! Không phải chỉ là rơi mất hai chiếc răng của cậu thôi sao?! Sao phải tàn phá tôi như vậy?! Tức chết tôi tức chết tôi rồi!!!
“Changmin ah, ha ha, mau vào….” Hừ! Vừa rồi còn hung hăng như vậy, hiện tại ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước!
“Yunho không ở đây ah?”
“Ah…. Cái kia, đi ra ngoài tản bộ rồi.” Tản bộ tản bộ!! Tôi ghét nhất là tản bộ!!
“Đúng rồi, đảo chủ tìm cậu có việc bàn bạc, thuận tiện hỏi thăm không biết thương thế của cậu đã đỡ chưa?” Thương thế? Là ngón trỏ bị cắn một cái? Sao cậu không nhìn tôi, ô ô! Đầy người vết đỏ ah.
“Uh, không có gì đáng ngại.”
“Vậy, cậu trước chuẩn bị một chút đi, tôi chờ cậu dưới tầng.”
“Được…” Yes! Rốt cục có thể đi ra rồi!
“Ầm!….” Cửa đột nhiên bị mở ra, tôi đang dính sát vào cửa nghe lén bị hất một phát nằm sấp xuống mặt đất, ô ô, vì sao hôm nay tôi liên tục tiếp xúc thân mật với đất vậy ah.
“Tôi ra ngoài một lát, cậu muốn ăn gì không?” Bày ra một cái mặt đen xì, bổn thiếu nợ cậu ah!
“A!…”
“Không muốn ăn gì sao?…” Ah, tôi còn chưa nói mà!!
“Không cho phép ra ngoài, để cho tôi bắt được, một chữ thôi, chết!”
Dừng, tôi sẽ tận lực không không để cậu bắt được ah ~, đi nhanh đi, đi nhanh đi, quỷ đáng ghét!
Nhìn chằm chằm vào Jung Yunho, rất nghe lời kéo chăn nằm trên giường, hoa mắt chóng mặt, lại buồn nôn, a…. Lát nữa nhất định phải nhét đầy dạ dày trước!
“Ba ~….” Tiếng cửa đóng vang lên, im lặng nghe ngóng một lát, tiếng bước chân càng ngày càng xa, ha ha, vén chăn lên, đi giày, Jung Yunho! Kim Jaejoong tôi quay trở lại rồi!!
Chương 47
Hưng phấn nhảy qua nhảy lại trên giường, toàn thể tế bào đều rất vui vẻ, kế hoạch hoàn mỹ thật sự đã có dược thiên thời địa lợi rồi, ha ha, chỉ còn thiếu nhân hòa nữa thôi!
Tiêu sái phất phất tóc, nở nụ cười với tấm gương trên vách tường, không phải chỉ là thiếu đi hai chiếc răng sao? Jung Yunho, cậu nên tự tin ah! Như thế này càng thêm đáng yêu đấy!
|
“Cô lê ~! Kan Jae Jon, mà là heo nhất! (Cố lên! Kim Jaejoong, mày là giỏi nhất!)” Rất nghiêm túc cổ vũ chính mình, rón rén cầm lấy nắm đấm cửa, hmm…. Có nên giấu dao găm trên người không nhỉ? Nếu có người dám ngăn cản tôi, tôi liền! Tôi liền dọa người đó! Mặc kệ, nếu không nhanh ra ngoài, cậu ta trở về mất.
Cẩn thận xoay nắm đấm cửa.
“Tạch tạch tạch, két….” OMG! Dám khóa tôi ở bên trong! Một lần nữa xoay nắm đấm cửa, vẫn không mở ra! Tức chết tôi rồi! Jung Yunho! Cậu đây là đang xâm phạm nhân quyền!!! Oa ah!
Tỉnh táo! Tỉnh táo… Phòng này cũng không tính là kín mít, leo ra bằng cửa sổ vậy. Đây là tầng bốn, nếu như vận khí tốt, ngã chỉ gãy xương thôi, vận khí không tốt, trực tiếp đi gặp tổ mẫu rồi! Mấu chốt là cái chỗ rách nát này ngay cả màn cũng là bằng giấy ah, ga giường? Không đủ dài a….. Giữa ban ngày nếu như nhảy ra từ cửa sổ nhất định sẽ thu hút sự chú ý. Nói không chừng mọi người còn cho rằng tôi luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu mất, hơn nữa, ngồi xổm trong WC đã hơn nửa ngày, lại gặm hai củ cà rốt, nào có khí lực ah, phương án nhảy qua cửa sổ bỏ…
Chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong phòng, mấy cái tạ tay lần trước Jung Yunho cầm đến đâu? Dùng nó phá cửa, liệu có phải bạo lực quá hay không? Chỉ có người lỗ mãng mới làm như vậy, hmm…. Suy nghĩ thật kĩ nào, bình thường trên TV diễn như thế nào nhỉ? Ai nha, sớm biết như vậy đã không xem mấy cái phim 18+ kia rồi, thời khắc mấu chốt trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đùi trắng nõn thon dài, mấy mỹ nữ nóng bỏng mặc quần ống tuýp…. Ống tuýp? Dây thép?! Đúng rồi! Dùng dây thép để mở khóa ah! Ha ha, Kim Jaejoong tôi thật sự là quá thông minh!
Kéo ngăn kéo tủ đầu giường, dây thép dây thép! Oh? Phấn cay? Dường như quá nhỏ rồi. Tiếp tục tìm, ở nơi nào vậy? A, tất lần trước quên giặt sao lại nhét ở chỗ này. Cả ngăn kéo lớn như vậy một mẩu dây thép cũng không có! Có cái gì thay thế được dây thép đâu? Tôi chợt nhớ tới chổi ở trường học bên trên có dây thép cố định, ở nơi này lâu như vậy, đều là tên Jung Yunho kia lau dọn nhà, không biết có chổi hay không ah, đến WC nhìn xem.
Đẩy cửa WC ra, một cây chổi như tôi mong muốn nằm trên sàn nhà ướt sũng, trời cũng giúp tôi ah! Muốn cái gì có cái đó! Xắn tay áo, mùi hương thật đúng là không dễ chịu chút nào, cẩn thận gỡ dây sắt ở phía trên xuống, ha ha, sắp sửa đi ra ngoài được rồi. Vui vẻ lao khỏi WC, nhất định phải thành công ah! Lúc cắm dây thép vào trong ổ khóa, đột nhiên ý thức được một vấn đề, có cần phải quấn vài vòng vào không? Thôi mặc kệ nó, tiếp tục chăm chú cạy ổ khóa, hô… Mấy chuyên gia mở khóa kỳ thật cũng không dễ dàng, giả vờ dựa vào cửa, tay vẫn phải xoay liên tục.
“Cạch…”
Huh? Nhanh như vậy đã chạm được vào “Điểm mẫn cảm” của cửa rồi hà? Ha ha, tiếp tục tiếp tục….
“Tạch!….” Sao còn chưa mở? Buồn bực rút dây thép ra, a, sao cảm giác nó ngắn hơn vậy? Không phải là gãy mắc kẹt ở bên trong a…. Nếu như vậy, kể cả Jung Yunho tự mình thả tôi ra ngoài cũng chưa chắc đã mở được cửa ah, xong rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Ngàn vạn lần đừng xảy ra hỏa hoạn ah! Kế hoạch thập phần hoàn mỹ của tôi! Nhất định phải đi ra ngoài!!!
|
“Grừừừ~!….” Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng nghe rõ là tiếng hổ gầm, dưới giường?
“Ah, dưới giường ở mỗi phòng đều có cửa ngầm, để thoát thân lúc khẩn cấp.” Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Jung Yunho, như vậy, tôi hiện tại có thể coi là tình huống khẩn cấp không?
Tiếng hổ gầm vẫn như có như không truyền đến từ dưới gầm giường, dùng sức lật ván giường lên, một cánh cửa hiện ra trước mặt tôi, có lẽ con hổ vừa rồi trốn vội vàng, một góc cửa vẫn chưa đóng hết, lo lắng đẩy cửa ra, phía dưới có tiếng hổ gầm, nếu như tôi cứ như vậy nhảy xuống, nói không chừng chó ngáp phải ruồi bị một đám động vật vây quanh tấn công, đều do tên Jung Yunho ah, làm thế nào để che dấu mùi trên người giờ? Xịt nước hoa? Thân thể này cũng dị ứng với nước hoa ah!! Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Jung Yunho ra ngoài đã nửa giờ rồi, không thể do dự nữa.
Thấy ánh sáng mơ hồ, đạp vào một cái cầu thang, đại khái xuống hơn chục bậc rốt cục đến đất bằng. Nhưng khắp nơi tối như mực không thấy rõ một cái gì ah, sớm biết như vậy đã mang theo đèn pin rồi. Dựa theo trực giác đi thẳng về phía trước, chung quanh đột nhiên lóe lên vài ánh mắt.
“Vèo!….” Có thứ gì đó vừa bay qua người, tim đập mạnh, co chân chạy như điên.
“Oa ah, cú mệ a!!! (Cứu mạng ah)” Vừa chạy vừa hô, phía trước dần dần xuất hiện một chút ánh sáng, chỉ cần có thể thoát khỏi bóng tối, nhảy vào giữa bầy hổ cũng không sao cả!!!!!
Ánh sáng càng lúc càng rõ, loáng thoáng còn có tiếng nước chảy, nguyên lai ánh sáng này cũng là một cửa ngầm khác xuống dưới này. Một tiếng động kì lạ vang lên phía sau, mặc kệ mọi việc đẩy cửa ngầm ra, nhảy lên.
“Rầm ào ào!….” Vừa nhảy lên, mắt chưa kịp thích ứng đã bị cho ăn một chậu nước.
“Ah ah ah ah! Lưu manh ah!” Thanh âm rất quen tai.
Xoa xoa mắt bị nước vào, đây hình như là phòng tắm ah, nhìn người phía trước đang thất kinh cầm khăn tắm che.
“Junsu?” Sao tôi lại chạy đến phòng Junsu ah…
“Oa ah!!! Cút ra ngoài ah!!!” Junsu mặc kệ tôi là ai, co lại thành một cục. Này này, cậu nhìn rõ một chút được không ah….
“Su Su! Làm sao vậy!!!!” Cửa phòng tắm bị đẩy ra mạnh mẽ, tôi đứng trước cửa cũng vì một cú này mà văng đến vách tường, mũi thiếu chút nữa bị đụng lệch.
“Su Su, làm sao vậy! Đến cùng là làm sao vậy!” Park Yoochun nhào vào ôm lấy Junsu đang lạnh run.
Coi tôi là tên biến thái? Bất quá càng làm cho người ta không nói lên lời chính là cửa ngầm này vậy mà lại xây trong phòng tắm của người ta, xem ra tôi và Jung Yunho vẫn rất hạnh phúc…
“Có, có biến thái nhìn lén em tắm ah!!” Junsu vừa nói vừa khóc, xin nhờ, khoa trương như vậy sao? Nếu có biến thái xông tới lúc tôi tắm rửa, tôi nhất định sẽ cầm lấy chổi mà đánh! Không đúng, tôi không phải là biến thái, vì chứng minh việc này, tôi nhẹ nhàng ho khan, đẩy cái cửa chướng mắt kia ra.
“Hi ~” Đây là lời mở đầu mà tôi đã cân nhắc…
Yoochun và Junsu đơ người hai giây, sau đó đồng thời hét lên.
|
“Jung Yunho! Cậu là tên siêu biến thái!!!!” Yoochun túm lấy cổ áo tôi, giơ nắm đấm lên.
“Đợi một tý!!!!! Tô tớ là Jae Jae Joon ah!!!!!” Tôi vội vàng bắt lấy nắm đấm của cậu ta.
“Cậu đang nói cái gì vậy?!!!”
Tôi sốt ruột nhìn cậu ta, đưa hai ngón tay vào chỗ răng rụng: “A…. Tớ là Jaejoong, Yoochun! Bọn tớ đã đổi thân thể! Cậu nghe tớ giải thích ah!” Cũng may, còn có tác dụng ah.
Yoochun nghe thấy lời tôi nói quả nhiên là dừng lại một chút: “Jaejoong? Vậy sao cậu lại xuất hiện trong phòng tắm của bọn tớ?”
Tôi tiếp tục chặn nắm đấm của cậu ta: “Một câu khó nói hết ah, đi, chúng ra ra ngoài, tớ chậm rãi kể cho cậu biết.”
“Cái gì?!! Trong phòng có cửa ngầm?!!” Yoochun sau khi nghe tự thuật đã thêm mắm thêm muối của tôi rốt cuộc hiểu được đại khái tình huống.
Tôi cẩn thận gật đầu: “Là như thế đấy! Riêng tư của chúng ta đang bị đe dọa nghiêm trọng! May mắn lần này là tớ không cẩn thận đi tới, nếu như lần sau đột nhiên có rất nhiều người tới, vậy các cậu sẽ rất xấu hổ đấy.” Tôi nhìn Junsu đã mặc quần áo xong, không đúng, cậu ta cũng là người nơi này, hẳn phải biết trong phòng tắm có cửa ngầm ah? Đã biết rõ mà còn dám tắm?
Thấy ánh mắt của tôi, Junsu lắc đầu: “Tôi không biết chuyện cửa ngầm này.”
Không biết? Vậy Jung Yunho làm sao mà biết được? Kim Hee Chul tin tưởng tôi như vậy? (Nói nhảm, kia là thân thể của tôi đấy!) Vậy nên mới nói cho tôi biết có cửa ngầm? Kim Hee Chul nguyên lai là tên thích quay lén ah!!!
“Đúng rồi, răng cậu là xảy ra chuyện gì thế?” Yoochun nhăn mặt nhìn tôi.
“Ah! Ngã nên gãy!” Hai ngón tay tiếp tục chặn trước chỗ răng gãy, tôi đã che rất kín rồi, sao vẫn có nước bọt phun ra.
“Vậy cậu cứ che như vậy sao?”
“Không phả nha, sợi cậu khôn nghe ro tớ nó ấy mà ~ (Không phải nha, sợ cậu không nghe rõ tớ nói ấy mà)” Thả tay xuống, cười tủm tỉm nói với cậu ta.
Yoochun bĩu môi: “Cậu vẫn nên tiếp tục che a, đừng bắt tớ phải rửa mặt…” Dừng! Không phải chỉ là chút nước miếng thôi sao?! Cậu không phải mỗi ngày đều đều ăn nước miếng của Junsu sao?! Cùng là nước miếng, sao lại phân biệt đối xử như vậy!….
“Không đùa với cậu nữa, tớ tới tìm cậu là vì một việc quan trọng!” Ra vẻ thần bí nhìn bốn phía: “Có một kế hoạch vĩ đại, cậu có muốn tham gia không?”
“Kế hoạch vĩ đại? Là cướp ngân hàng, hay là cướp sắc?”
Tôi đập đầu cậu ta một cái: “Linh tinh! Chúng ta cũng không phải là xã hội đen! Ha ha, việc này thú vị hơn mấy thứ kia nhiều ~” Chẳng lẽ muốn tôi nói cho cậu ta biết hết thảy là vì hạnh phúc cả đời của tôi?
Yoochun quả nhiên có chút kích động: “Là cái gì! Là cái gì?! Nhanh nói một chút đi ~!” Hah, rất dễ mắc lừa ah, quả nhiên là cậu rất ngây thơ!
“Đầu tiên, cậu thay tớ triệu tập tất cả mọi người trên đảo đến cửa nhà hàng!” Lần này nhất định phải đủ náo nhiệt! Ngay cả cơ hội giết người diệt khẩu cũng không có!
|
“Đây là muốn làm gì ah?” Yoochun sờ sờ ót, nhìn Junsu ở bên, những lời này thật ra là nói với Junsu.
“Ha ha, cậu đừng quản làm gì, hiện tại đi đi, hmmm, năm phút có đủ không?” Giả vờ nhìn đồng hồ, không biết tên Jung Yunho kia đã về chưa.
“Năm phút đồng hồ?!” Yoochun không tin nổi nhảy dựng lên: “Năm phút đồng hồ chỉ đủ để đi đến cửa nhà hàng thôi!”
“Ai nha, cậu không nên gấp như vậy, cố gắng sẽ làm được thôi ~”
“Biết là như vậy! Nhưng là?! Việc của cậu vì sao người bận rộn lại là tớ, người nhàn nhã lại là cậu?!”
“A….” Xem ra tên này cũng không phải là quá ngốc….
“Cũng được, chúng tôi có máy truyền tin, tôi có thể giúp anh gọi mọi người trên đảo tới. Những người không có máy truyền tin thì có thể dùng pháo tín hiệu ah.” Junsu sau khi tắm, thanh âm khàn khàn thập phần gợi cảm, bất giác khiến tôi bị mê hoặc.
“Hai người làm sao vậy?” Junsu mất tự nhiên gãi gãi mái tóc còn ướt sũng nước, chăm chú nhìn chúng tôi.
“Không có gì, không có gì!” Xấu hổ lau sạch nước miếng tràn ra chỗ khóe miệng, trấn định trấn định! Kim Jaejoong! Mày còn có vợ yêu Jung Yunho đó! Không được bị sắc đẹp mê hoặc! (Sao tôi chung tình vậy ah ~)
“Cái kia, tôi ra ngoài báo cho mọi người…” Junsu đỏ mặt kéo cửa ra, trước khi đi không quên ném một cái mị nhãn cho Park Yoochun. Oa…. LãoPark, cậu thật tốt số ah!
“Này này, Kim Jaejoong! Cậu nhìn đủ chưa!” Tai bị véo, khóe miệng nghiêng một cái, nước miếng chảy ra càng nhiều hơn.
“Cậu nằm mơ đi, dù thế nào tớ cũng hiểu rõ đạo lý “Không đụng vào vợ bạn” mà ~” Đúng vậy, tôi tuyệt đối không đụng vào…
Trên đường đi liên tục cãi nhau với Park Yoochun, đảo mắt đã đến nhà hàng, thời gian ngắn ngủi vậy mà không ít người đã tới, Junsu, cậu là thần sao?
Ha ha, mặt trời lên đỉnh đầu, hoa cười với tôi, không tệ không tệ, thời tiết coi như không tệ. Bạn nói tôi nhầm? No ~ Hiện tại là thời gian tốt nhất để Jung Yunho xuất hiện. Vợ yêu quý ~ Chồng tới rồi đây ~~~~~
“Alô alô!….” Yoochun vẻ mặt nghiêm trang đi đến bục đứng trước cửa nhà hàng, cầm mic lên kiểm tra (Đây là bục mà ba đã dựng, bọn họ vẫn chưa bỏ đi!)
“Khụ khụ, trật tự trật tự, hiện tại xin mời Jung Yunho lên nói chuyện, mọi người vỗ tay ah!…” Yoochun nói xong còn vỗ tay làm mẫu, nhưng là, quần chúng phía dưới không hề hưởng ứng, này này này! Ông chú đang cậy dỉ mũi kia! Chú có thể trật tự một lát không ah! Còn có cái cô ẻo lả bên đó nữa! Hôm nay cũng không phải nắng lắm ah, bôi kem chống nắng làm cái gì!!
Vuốt cổ áo, nhìn người ngày một nhiều, nói không khẩn trương là giả dối, không ổn, tự dưng lại muốn đi tiểu, aish, vì vợ yêu, nhịn một chút!
Vừa bước hai bước đã bị kéo lại. Ngạc nhiên quay đầu. Junsu cười sáng lạn, ánh mắt dời xuống, hai tay cậu ta đang cầm hai…. Hạt ngô?
|