Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi
|
|
Tuy nói thể chất của Jung Yunho tốt hơn tôi, nhưng phải kiên trì hưởng thụ “Vui vẻ” thời gian dài như vậy thì cũng không chịu được ah, phản kháng cả buổi hiệu quả chỉ được có một chút. Tôi phát hiện đám côn trùng này cũng không phải lao như điên tới không có mục đích, trái lại, chúng không ngừng biến hóa đội hình, có thể nói là hình vẽ? Tóm lại tựa như trong phim hoạt hình, chốc lát biến thành dấu chấm than, chốc lát lại biến thành biểu tình phẫn nộ, mỗi lần như vậy tôi đều cố gắng đè nén xúc động muốn vỗ tay.
“Dừng…. Lại….” Nhìn tên nào đó đã sắp ngủ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khuôn mặt mình nhìn thật đáng hận! Jung YunJae chết tiệt! Không phải nói chưa đến ba ngày, tên kia sẽ tỏ tình với tôi sao?! Bắt tôi uống chất lỏng kia, còn là một bát lớn! Mặc kệ! Chỉ cần tránh được kiếp này, tôi nhất định phải nắm Jung Yunho trong tay! Cả đời tra tấn cậu ta, hung hăng đặt cậu ta dưới thân chà đạp tàn phá!!!
“Ba ~….” Tức giận muốn mắng đấy, nhưng thể lực là thứ có hạn, vô lực ném vợt muỗi hết điện giờ chỉ có thể làm quạt, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng còn chưa được sao? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Chờ tôi bị cả đám côn trùng kia tiêu diệt, ba ngày sau, tôi lại là một anh hùng! Bởi vì, linh hồn của tôi còn sống!
“Jung Yunho! Kiếp sau gặp lại….” Những lời này thật sự là nói với cậu ta, tôi cũng rất phối hợp với hoàn cảnh, ngôn ngữ và thần sắc đều rất phù hợp, nhưng! Nếu như cậu ta cho rằng tôi sắp chết thì nhầm rồi, hừ, thử nghĩ mà xem! Ba ngày sau, Kim Jaejoong một đời anh hùng thần không biết quỷ không hay trở về! Mà kẻ nằm trong quan tài lại là Jung Yunho, xin lỗi, kiếp sau! Nếu như có kiếp sau! Cậu nhất định phải tìm được tôi! Hơn nữa phải đối xử thật tốt với tôi! Nhất định phải nghe lời tôi!
“@# [$]%. . . &! [$]#@! ! ! @#%%. . . [$] [$]. . . % [$] [$]##@. . . [$] [$]. . . % [$] [$]##@.ử thật tốt với tôi! Nhất định phải nghe lời tôi!
ại là Jung yh, sắc đều rất phù hợp, nhưng! NẾu ..”
Không cam lòng nhắm mắt lại, kỳ thật trong lòng vẫn có chút khẩn trương, Jung Yunho ah, xác cậu có thể có chút thê thảm, bất quá hết thảy đau đớn bổn thiếu gia gánh chịu thay cậu rồi, cậu nên đi đầu thai ah, hiện tại xuyên không rất lưu hành, nói không chừng cậu liền vinh quang xuyên đi, từ nay về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý, đừng quên lưu lại ít tài sản cho tôi…
Đau đớn trong tưởng tưởng không đến. Nhưng là? Miệng bị mở ra, không dám mở to mắt, tạp âm xung quanh như tiếng sấm khiến cho tim tôi đập thình thịch, nếu như hiếu kỳ mà mở mắt, nói không chừng mắt sẽ bị đâm nát mất, vì xác chết toàn vẹn của Jung Yunho, tôi vẫn là nhịn một chút a….
“Tích, tích tích….”
Miệng bị mạnh mẽ mở ra còn có cảm giác ẩm ướt, chẳng lẽ? Chẳng lẽ chúng muốn vào trong lục phủ ngũ tạng của tôi?! Cái này quá độc ác a!!!!
“Ào ào…” Chất lỏng không ngừng thông qua yết hầu chảy vào thực quản, tôi dù ngốc (Kỳ thật tôi không hề ngốc!) cũng hiểu là chuyện gì xảy ra rồi! Đám côn trùng kia! Vậy mà! Vậy mà hiểu được ăn miếng trả miếng!!!!!!!!!!
Bị bắt ép uống không ít chất lỏng, thanh âm rào rào chung quanh cũng nhỏ dần, ngậm miệng đã cứng đơ, hmm… Hương vị là lạ, chẳng lẽ là cái đó….
|
“Ùng ục ục….”
Phần bụng bắt đầu kêu réo, nhanh như vậy?! Bưng chặt bụng: “Jung Yunho! WC còn giấy không?!”
“Khò khò….” Trả lời tôi là thanh âm tiếng ngáy ngọt ngào, hừ! Đây là lần thứ hai tôi thấy, nguyên lai bộ mặt siêu đẹp trai của mình rất đáng ăn đòn!!!!!
Xông vào WC, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần đặt mông ngồi xuống. Xem ra hôm nay phải ở trong này lâu dài rồi…
Nơi nào đó đau đớn khiến cho cừu hận của tôi với Jung Yunho càng thêm sâu sắc.
“Phốc…. Ba…” Jung Yunho! Đại gia tôi ra khỏi cửa này, cậu liền chuẩn bị tinh thần để Jung thúc thúc nhặt xác a! Có câu nói thật đúng! Hoạn nạn mới biết chân tình! Tôi thật muốn cảm ơn thiên tài đã phát minh bồn cầu, nếu không có người đó, hiện tại tôi đã sớm ngồi xổm lưng đau nhức rồi! Chờ tôi đi ra ngoài! Nhất định định phải đúc tượng bồn cầu bằng ngà voi để kỷ niệm việc này, thể hiện lòng biết ơn chân thành nhất của tôi với bồn cầu.
“Urgghh…. Argghh, hô hô, Urghhh…” Không phải tôi cố ý phát ra thanh âm khiến người ta suy nghĩ linh tinh đâu, mà là, thật sự rất đau ah!!!! Tôi đã ngồi trong này ít nhất hai giờ rồi thì phải? Lần đầu xong quần còn chưa kịp kéo lên bụng đã lập tức quặn đau, ô ô ô, tôi tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này. Trong khi đó tên Jung Yunho chết tiệt kia lại ở bên ngoài thoải mái ngáy!!!
“Urggh!!!!! Ah….. A…..”
“Cộc cộc cộc!!!!!” Cửa bị xô mạnh, tôi sợ tới mức hai chân như nhũn ra, một lần nữa cảm ơn thiên tài đã phát minh ra bồn cầu!
“Kim Jaejoong! Cậu ở bên trong làm gì vậy!!!” Jung Yunho chết tiệt, nói nhảm! Cậu nghĩ tôi vào WC còn có thể làm gì! Chẳng lẽ cậu cũng muốn đi WC? Ha ha, tôi sẽ ngồi đây suốt! Đương nhiên tôi cũng không đứng dậy nổi…. Cho cậu chết! Cho cậu chết! Ha ha ha….
“Ah…. Tôi đang….”
“Kim Jaejoong!! Cậu dám yêu đương vụng trộm sau lưng tôi!!! Tôi muốn xông vào giết tên gian phu kia!!!”
“….” Xin nhờ! Cậu thấy gian phu ở đâu vậy! Tôi là đang phấn đấu vì sự nghiệp khoa học xã hội chủ nghĩa mà!
“Tôi muốn phá cửa vào!”
“Đừng! Đừng mà! Tôi đang, tôi đang đi nặng ah!!!” Hả, tên này có bệnh ah! Thời khắc xấu hổ như vậy…
“Tôi không tin! Cậu là kẻ vong tình! Lúc ở cạnh tôi cậu đâu có vui vẻ như vậy!!!….”
“Tôi tôi tôi tôi tôi!!….” Tôi nào có! Tên này rảnh rỗi nên gây sự à! Cậu ta xông vào thì không vấn đề gì, nhưng vạn nhất đám vệ sĩ mà ba cố ý phân phó nghe được tiếng kêu của cậu ta xông vào thì sao?! Tôi chẳng phải sẽ rất mất mặt ư?! Vì cái gì chuyện xui xẻo đều rơi vào tôi ah!!!!!
“Uỳnh!” Đã xong, tên kia lại tiếp tục xô cửa rồi.
“Jung Yunho!!! Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ ah!!!!” Đến WC cũng không cho tôi được yên! Chờ tôi ra khỏi cái cửa này sẽ cho cậu biết tay! Được rồi, tạm thời vẫn nên ngồi ở chỗ này a, nghĩ lại, tôi và cái WC này, đặc biệt là bồn cầu, thật sự là gắn bó keo sơn ah, mấy lần khiến cho tôi mất mặt rồi, sau khi khỏi phòng này, nhất định phải hủy bồn cầu đi cho hả giận!!!
|
“Vậy cậu đáp ứng tôi! Sau khi ra khỏi đó không được tìm tôi gây phiền toái!” Giấu đầu lòi đuôi, nguyên lai tên này đang có âm mưu! Hừ! Cậu cho rằng tôi đáp ứng cậu thì tôi sẽ không gây sự với cậu ư? Mấy chiêu thề độc đó tôi chưa bao giờ tin! Bằng không vì cái gì tôi nguyền rủa cậu nhiều như vậy, cậu vẫn sống rất tốt đó thôi!!!!
“Được! Được! Tôi thề tuyệt đối không tìm cậu gây phiền toái!!” Mới là lạ!
“Tin cậu một lần vậy, xong rồi, bọn mày không cần tông cửa nữa đâu!” Bọn mày? Tên này thật sự gọi người tới?!!!
“Grrừừ…” Má ơi! Đưa hổ tới đây?!!! Jung Yunho! Coi như cậu lợi hại!
“Jaejoong? Nghe rõ chưa? Nhớ đừng có tìm tôi gây phiền toái ah ~ Bằng không thì, với thân phận của cậu bây giờ, và cả những chuyện kia, có thể sẽ bị động vật đối đãi rất đặc biệt ah ~ Hmm… Mùi đã bay ra đây rồi, nhớ phải tắm rửa nha ~ Thời tiết thật là đẹp, thích hợp đi chơi ah ~~~~”
Vì cái gì! Vì cái gì ah!!! Trời xanh, sao ông không đeo kính để nhìn cho rõ ah! Tên làm chuyện xấu là Jung Yunho đó!! Không phải tôi đâu!!!!
“Phốc….” Ai, tôi vẫn nên dành sức để tiếp tục phấn đấu thì hơn…
Chương 46
Không biết bao lâu sau tôi mới mệt mỏi ra khỏi WC, cho dù mệt đến mấy khí lực đứng lên vẫn có, nhưng vì lừa gạt đám côn trùng do thám bên người, chỉ có thể giả bộ như sắp chết đến nơi. Lũ gián điệp, cứ quan sát thỏa thích đi ah, thiên phú diễn kịch của bổn thiếu gia có thể đạt giải Oscar đấy. Đầu óc choáng váng ngã xuống giường. Bụng vẫn còn chút không thoải mái, nhưng không kháng nghị mãnh liệt như vừa rồi.
Mơ mơ màng cảm thấy dường như giường hơi rung ah? Ha ha, kỳ thật chuyện đổi thân thể cũng không có gì không tốt, đợi khi bổn thiếu gia tôi khôi phục tinh thần liền lập tức viết sách kể về câu chuyện kinh thế hãi tục có một không hai này, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tuyệt rồi ~~ Bất quá không biết chỗ rách nát này có thể gọi phóng viên đến được không ah? Dù mời phóng viên đến không được cũng không sao, truyền hình trực tiếp toàn cầu là được! Jung Yunho! Cậu chờ bổn đại gia mang kiệu đến rước cậu về nhà a!
“Ngu ngốc, ở đó cười cái gì?” Thanh âm ác ma từ trên trời giáng xuống khiến cho tôi giật mình xoay người ngã xuống đất.
“Hừ!” Dùng tư thế mông chổng lên trời nhìn đôi giày da bóng loáng trước mặt, tôi từ trước đến giờ đều không đi giày da, giày thể thao không phải nhìn rất đẹp sao?! Mặc một thân âu phục như vậy, che đậy hết khí chất của tôi rồi!
“May có tôi ở đây, bằng không Tiểu Tiểu Tiểu Miêu sớm đá cậu đi rồi.” Tiểu Tiểu Tiểu Miêu? Hoang mang ngẩng đầu, Jung Yunho híp mắt hất mặt sang một bên, tôi theo tầm mắt cậu nhìn. Wow! Một “Tiểu Miêu” lông trắng muốt đang lười biếng nằm liếm móng vuốt. Cảm nhận được ánh mắt kinh dị của tôi, không kiên nhẫn liếc mắt? Hừ! Tôi đẹp trai như vậy! Tuy hiện tại tư thế có chút chướng mắt, nhưng là! Khí chất ah khí chất, thôi được rồi, không nên tức giận với một con mèo ngu ngốc ah!
“Tên ngốc, còn không mau đứng dậy?” Một tay đưa qua, hừ, tôi không tin cậu tốt bụng như vậy!
“Tôi xác thực chẳng muốn quản cậu, nhưng là đó là thân thể của tôi đấy, cậu muốn nằm trên đất chổng mông lên trời thì đợi đến khi quay lại thân thể của mình ấy!”
|
Dừng, chúa ích kỷ, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu ta: “Con hổ này là chuyện gì ah! Phòng đã không to! Cửa lại bị nó chắn hết rồi.” Liếc mắt nhìn cánh cửa không hao tổn gì, cái này, với kích thước của con hổ, nó đi vào bằng cách nào? Cửa sổ? Dừng, hổ biết bay à? Nhảy nước đại qua sao?
“Ah, dưới giường ở mỗi phòng đều có cửa ngầm, để thoát thân lúc khẩn cấp.” Jung Yunho nói nhẹ nhàng như không, tôi nghe mà hoa dung thất sắc (Tôi rất thích từ này!)
“Cái, cái gì?!!” Dưới giường có cửa sao? Như vậy mỗi đêm lúc người ta nghỉ ngơi, đi dạo khắp phòng không phải người mà là động vật, người ta thích ngủ trần a! Nói như vậy, ô ô…. Thật là đáng sợ!
“Đúng vậy, tôi cũng mới biết được, hình như mỗi phòng đều có một cái camera a….” Jung Yunho nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
Không thể nào!! Như vậy lúc tôi bị Jung Yunho …. (Tôi nói rất uyển chuyển) đều bị mấy tên biến thái thấy được?!! Còn bị ép bày ra mấy tư thế khó xử, chủ động hùa theo cậu ta…. Trời ơi!! Toàn bộ đều bị thấy hết rồi!!!!
“Cậu sao lại bộ dạng như thể muốn chết vậy?”
Thở dài ôm chặt hai gò má đỏ ửng, có khi hiện tại một tên biến thái nào đó đang thông qua camera cười dâm đãng theo dõi chúng tôi! Bọn họ hẳn là muốn sau khi tôi rời khỏi đảo này thì dùng những băng hình đó tống tiền tôi! Quả thực là cầm thú ah!
“Lại quên tắm rửa à? Ăn trước một ít không?” Ngữ khí của Jung Yunho mang theo chút bất đắc dĩ. Lại quên tắm rửa? Lời này hẳn là tôi nói với cậu a?! Nếu không phải do cậu không tắm rửa thì sau khi phạm tội đã không lưu lại mùi! Bất quá, giày vò lâu như vậy, bụng đã sớm trống rống, được rồi, trước tha cho cậu một mạng! Chờ tôi no bụng, trò hay chính thức bắt đầu!
Chà xát hay tay đứng lên, tự động bỏ qua sinh vật nào đó đang chiếm một không gian rất lớn, Jung Yunho mang nó tới đây làm gì? Theo dõi tôi? Chắc là không, để phòng ngừa tôi tìm cậu ta gây phiền toái? Có lẽ là vậy, hiện tại với cơ bắp của tôi, chỉ động một phát là có thể đá văng cậu ta.
“Mau ăn ah, còn chờ cái gì nữa!” Này! Cà rốt này cậu cho thỏ ăn à! Sao lại như vậy! Lần trước tốt xấu gì còn có cái cặp lồng, lần này chỉ có hai củ cà rốt khô khốc! Cái gì vậy? Thỏ ăn gì thì tôi phải ăn thứ đấy à?! Sao cậu không trực tiếp cho tôi ăn thức ăn gia súc luôn đi! Ai oán cầm một củ cà rốt đưa tới bên miệng, OMG! Cứng như vậy! Liệu Jung Yunho có răng giả không nhỉ?!
“Cậu đừng có kén chọn như vậy, hai củ cà rốt này là cướp được khỏi miệng Tiểu Tiểu Tiểu Miêu đấy!”
“Huh!…. Gì!!!” Có lầm hay không ah!! Thật buồn nôn, vừa nghĩ tới cà rốt này con hổ kia đã ăn, tôi lại không nhịn được muốn nôn ra!!
“Ngu ngốc, hổ là động vật ăn thịt, hai củ cà rốt này sao nó ăn được ~” Jung Yunho cười run cả người, tôi tức giận đến sôi lên, thù này! Nhất định phải trả!
“Két…” Kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Jung Yunho nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi: “Nghẹn à?”
|
“Nghẹn cái đầu cậu ấy! Răng gãy….” Bĩu môi nhìn cậu ta, cái này không thể trách tôi ah, hai cái răng nanh của cậu ta thật là đáng yêu ah, nhưng không chắc chút nào, cắn cà rốt cũng có thể gãy…
“Kim Jaejoong!!!!!” Bùng phát rồi bùng phát rồi!! Lửa giận của Jung Yunho bao quanh tôi, tôi tận lực cười vô tội, không ổn….
“Sung Yunhu, hã bĩnh tình ah!!! (Jung Yunho, hãy bình tĩnh ah!!!)”
“Cậu thế này tôi phải gặp người ta thế nào ah!!!!!!!”
Tôi chớp chớp mắt vô tội, hình tượng vẫn còn nguyên mà, chỉ cần không nói lời nào, chỗ hở kia sẽ không ai thấy…
Hủy đi hình tượng hoàn mỹ của Jung Yunho, tôi vẫn có chút day dứt trong nội tâm. Cầm lấy cái gương nhỏ cười toét miệng nhìn cẩn thận, kỳ thật chỉ cần nhét một thứ vào đó sẽ không khó nhìn quá a? Nhét cái gì bay giờ? Kẹo cao su? Như vậy hẳn sẽ sâu răng a? Bất quá, răng đã không còn rồi, chắc không có vấn đề gì….
“Cậu! Ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho tôi! Không cho phép đi ra ngoài!” Jung Yunho nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, không biết là vô tình hay cố ý, mỗi lần đi qua đều không quên giẫm lên chân tôi một cái, ô ô, nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi nhịn một chút vậy….
“Có nghe hay không hả?! Tên đầu heo kia!” Hừ hừ! Lại mắng người, củ cà rốt chết tiệt kia không phải là của cậu cho tôi sao?! Tôi đâu có biết răng cậu rất yếu, rồi bệnh tim, chứng dị ứng hải sản! Cậu đến cùng là có bao nhiêu bệnh tật a?! Nói rõ ràng hết một lần được không?!!
“Có nghe thấy….” Hạ giọng gật đầu, không cho tôi ra ngoài? Không đi ra ngoài là được chứ gì?!
“Cộc cộc cộc….” Ah, tiếng đập cửa ~ Vội chạy ra mở cửa, lại bị vật thể không rõ đẩy tôi một cái.
“Ai ôi!!!….” Thống khổ nằm rạp trên mặt đất bịt kín miệng, ô ô ô, lại mất một chiếc nữa!!!
“Đáng chết!” Jung Yunho nhào về phía trước nắm lấy gương mặt của tôi cẩn thận quan sát: “Có đau hay không?” Nhìn bộ dạng cậu ta gấp gáp như vậy, rõ ràng đau muốn chết, nhưng vẫn nhịn không được cong khóe miệng cười rộ lên.
“Ba ~” Một giây sau đã bị đập một cái.
“Lại bị rơi mất một cái nữa!!! Sao cậu đần như vậy!!!” Ô ô, tôi cũng không muốn ah, mắt dời về phía con mèo lớn đang nằm cạnh cửa, ánh mắt nó có chút hả hê! Ah! Đúng vậy, thảo nào tôi bị vậy! Chính là do nó!
“Tại nó!!” Tôi ra sức liều mạng chỉ vào đầu sỏ gây nên, hẳn Jung Yunho có thể nhìn rõ mọi việc…
Ánh mắt sắc bén của Jung Yunho quét qua người con hổ kia, tôi không khỏi run rẩy một chút, rất có khí thế…
“Cộc cộc cộc!!!….” Tiếng đập cửa một lần nữa vang lên, con hổ kia tránh được một kiếp, chớp mắt cái liền chui xuống dưới giường, hẳn là đi đào tẩu a, hừ!
“Tôi đi mở cửa, cậu nhanh trốn đi!” Jung Yunho quay đầu lại nhìn tôi.
“Ah, Huh? Chơi trốn tìm à?” Tại sao phải trốn?
|