Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi
|
|
“Oh! Tên nhóc này, ngực thật lớn ah! Thước dây cũng không đủ dài!” Ah…. Hoàn toàn chính xác, Jung ngực to mà.
Ba lại kéo thước xuống qua thắt lưng tôi, một lần nữa vòng lại thước: “Hiện tại đo vòng mông!” Ba yên tâm, cơ thể tên Jung Yunho kia tuyệt đối là tỉ lệ vàng.
“Tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, trước gập bụng 200 cái ta xem!”
“….” Con hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi!!! Vậy mà ba bảo con gập bụng 200 cái?!!
Trợn mắt há mồm nhìn ba, chẳng lẽ ba không thấy toàn thân con cứng ngắc sao?!!
“Nhanh làm đi!” Ba thấy tôi cả buổi không có động tác gì, cau mày thúc giục.
Đã như vậy, hiện tại chỉ có một biện pháp thôi! Giả bộ bất tỉnh!
“Ai nha….” Suy yếu hô một tiếng, thuận thế khẽ nghiêng người.
“Cộc!” Mẹ nó, đá cứng thế, ngất thật rồi…
….
Chương 33
“Tiểu quỷ! Tỉnh!” Là ai véo tai tôi vậy! Phiền phức thế!
“Jung Yunho! Cậu đi chết đi…. A….”
“Thằng nhóc thối! Dám mắng cháu trai bảo bối của ta! Mau đứng lên!”
Mông bị đá mạnh một phát, giật mình tỉnh lại, a….. Đây là nơi nào a, còn có tuyết rơi.
“Ngẩng mặt lên!”
Nghe thấy thanh âm, theo phản xạ ngẩng đầu, thấy cảnh tượng một bà lão khoanh tay bay giữa không trung, chẳng lẽ tổ mẫu đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à? Vậy tổ mẫu tốt xấu gì cũng phải kéo căng da một chút ah, số nếp nhăn bây giờ còn nhiều hơn lúc trước đó…
“Tổ mẫu?” Thăm dò hỏi, có phải là bà ấy không?
Bà lão hừ một tiếng nhảy xuống: “Đừng gọi thân thiết như vậy, cháu còn chưa về nhà chồng đâu.” Huh? Về nhà chồng? Chẳng lẽ bà là….
“Đúng vậy! Ta chính là tổ mẫu của Jung Yunho! Jung YunJae!” Bà lão tiêu sái hất đầu, lập tức vô số gầu tung bay đầy trời, nguyên lai không phải là tuyết rơi…
“Hắt xì ~!” Xoa xoa mũi, bà lão này biết rõ tôi không phải Jung Yunho, sao còn tới mộng của tôi làm gì? Còn có, tổ mẫu không phải nói, hai người bọn họ rất muốn chúng tôi thành đôi sao? Vậy sao bà lão này hung dữ với tôi vậy ah….
“Bà lão, bà đến trong mộng của cháu làm gì vậy ah?”
“Hừ! Vừa rồi còn gọi ta là tổ mẫu! Giờ đã biến thành bà lão rồi!!”
“….” Nếu không phải thấy bà đã nhiều tuổi, cháu đã sớm cho bà nếm thử Thất thương quyền rồi!!!!!!
“Biết vì sao ta tới tìm cháu không?” Bà lão chậm rãi nói, ném cho tôi một cái mị nhãn.
“Bà lão, hai người chúng ta không hợp nhau….”
“Hừ! Ta không có hứng thú với trẻ con vắt mũi chưa sạch.” Bà lão cười một tiếng: “Ta tới để dạy cháu lễ nghĩa cơ bản trước khi cháu vào Jung gia.”
|
Dừng, bà muốn dạy ư? Nhưng sao cháu phải học?!! Vốn nghĩ bà tốt xấu gì cũng là hủ nữ có thâm niên, quan niệm hẳn sẽ rất cởi mở, không ngờ vẫn giữ quan niệm kiểu cũ, còn cố ý chui vào trong mộng của cháu! Bà có để cho người ta chút riêng tư không vậy! Hơn nữa! Cái gì gọi là cháu tiến vào Jung gia! Cho dù có cũng phải là Jung Yunho ở rể tại Kim gia! Mỗi ngày chạy theo sau mông cháu! Cháu bảo cậu ta bưng trà, cậu ta không thể rót nước! Cháu để cậu ta ngủ trên sàn! Cậu ta không làm thì phải đi quỳ trên bàn chông!! Hừ!
“Thực xin lỗi, bà lão. Cháu nghĩ bà có chút hiểu lầm a, cháu và Jung Yunho không có gì cả ~” Chúng tôi bây giờ đích thật là mập mờ không rõ đúng không? Tên kia thật nhát gan!
“Không có gì?” Bà lão vẫy ống tay áo bay vòng quanh tôi: “Không có gì? Việc hai đứa làm dưới gầm giường cũng không thể thoát khỏi mắt hủ của ta!”
OMG! Bà lão này ngày nào cũng rảnh rỗi sao?! Khó trách mỗi lần tắm rửa đều cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ tôi lớn lên trong sự rình mò, nhìn trộm sao?!!!
Hít sâu một hơi: “Vậy tổ mẫu cháu giờ đang ở đâu?” Đừng nói với tôi hai người này chia nhau hành động, mỗi người khuyên bảo một người a!
“Bà ta….” Bà lão vịn trán đi lên phía trước vài bước: “Thiếu nợ ta không ít tiền, không biết trốn đến nơi nào!”
Thực xui xẻo, chỉ có mình tôi phải nghe lải nhải, ông trời ơi, lúc tỉnh cũng không cho tôi sống yên ổn, lúc ngất cũng không cho tôi được bình yên ah!
“Tiểu quỷ, cháu thật sự cho rằng ta sẽ dạy cháu những lễ nghĩa buồn tẻ kia sao?” Khuôn mặt bà lão đột nhiên phóng đại mấy lần trước mắt tôi, sợ tới mức tôi run rẩy một lúc! Bà không biết cháu bà có bệnh tim sao?!
Tôi vội di chuyển: “Vậy, bà tới làm gì….”
“Ha ha…. Ta là tới giúp hai đứa một tay đấy! Tốc độ phát triển của hai đứa chậm quá! Hủ nữ lục của ta đã chậm mất mấy kỳ rồi!”
“Hủ nữ lục?” Đây là cái gì….
“Ai nha, đây chính là tiểu thuyết ta ghi lại mọi việc về hai đứa đấy mà, nói đến đây ta liền kích động! Đã lên đầu bảng xếp hạng rồi!…”
Nghiêng đầu nhìn bà lão đang không ngừng nhảy tới nhảy lui trước mặt, bà Jung YunJae quả nhiên còn điên cuồng hơn tổ mẫu của tôi….
Nghe bà một mực lảm nhảm nói mấy thứ linh tinh, rốt cục quyết định chen ngang: “Ngừng!!! Bà nói trọng điểm đi!”
Bà lão kia vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi: “Ha! Ta mang đến đồ tốt!” Vừa nói vừa lấy một quả tạ ra.
“Bà muốn đập chết cháu à?” Không cần bà giúp đâu, tự cháu đập mình thì tốt hơn!
“Hừ! Sao cháu lại nói thế!” Bà lão chỉ chỉ quả tạ: “Vật này là chúng ta trèo đèo, lội suối, trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, số người tham dự ban đầu là hơn chục người, với vô số sự giúp đỡ của bạn bè, đơn vị tài trợ, mới vất vả nghiên cứu chế tạo ra thuốc này!”
Bà lão kích động nói, tôi nghe mà mơ hồ, bất quá cuối cùng cũng nắm được trọng điểm! Vật thể màu xám đường kính ít nhất cũng phải 10cm mà là thuốc?! Bà lão muốn tôi nuốt vào sao a…. Tôi thà rằng để cho Jung Yunho đập tôi bằng tạ tay còn hơn!!!
|
“Cháu trai! Nói nhiều như vậy, cháu hiểu không?!” Bà lão nâng “Quả tạ” lên, uyển chuyển đi theo dáng người mẫu, sao lại giống người dẫn chương trình quảng cáo mua sắm trên TV vậy, đương nhiên, phải che khuất khuôn mặt đầy nếp nhăn kia.
Tôi lắc đầu: “Không hiểu….” Nói giỡn! Ai mà chẳng biết Kim Jaejoong tôi giỏi nhất là giả ngu!
Bà lão gấp đến độ vò đầu, lại một đống gầu bay ra…
“Đơn giản như vậy mà cháu cũng không hiểu sao?! Chính là muốn cháu há miệng! Bỏ nó vào! Nuốt xuống! OK!”
Cái quái gì vậy! Miệng tôi lớn như vậy sao?!!!!!!
Tôi trợn mắt trừng một cái: “Nói thật nhẹ nhàng, bà nuốt thử xem!!!”
“Cháu đừng nhìn bề ngoài của nó! Nó rất dễ tiêu hóa đấy!” Bà lão một lần nữa bày ra tư thế chào hàng chuyên nghiệp: “Quan trọng nhất là dùng thuốc này xong sẽ làm cho thần trí không rõ, người thân không ai nhận ra, là lựa chọn của kẻ phạm tội, tin vui của kẻ bị tình nghi, dùng thuốc này xong sẽ không cần lo lắng đối phương sẽ nhận ra mình! Thông tin chi tiết xin hãy đăng nhập vào blog của ta để biết rõ.”
“….” Bà muốn biến cháu thành thằng ngu sao?!
“Đừng hoảng sợ nhìn ta như vậy, thuốc trong tay của ta, vừa rồi chỉ là quảng cáo mà thôi, công hiệu chính của nó là ———— Mất trí nhớ!”
“Mất trí nhớ?”
“Đúng vậy! Ta muốn cho cháu tạm thời mất trí nhớ! Sau đó bắt cháu trai ta nói thật tình cảm của mình!”
Bà sẽ hảo tâm như vậy sao? Sao bà không cho cậu ta uống thuốc này, bắt cháu nói thật? Nhất định có gian trá!
“Đừng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta! Thuốc này vừa mới nghiên cứu xong, không biết có thể có tác dụng phụ không, cho nên, để cháu thử a~”
Hừ! Biết mà! Nếu không Jung Yunho sẽ nuôi tôi cả đời a!!!
“Thôi đi, không phải thế cháu thiệt thòi quá sao! Cháu tỉnh lại thì đang đổi thân thể với Jung Yunho, trong mắt người khác không phải là cháu thổ lộ với cậu ta sao!”
Bà lão lắc lắc ngón tay: “Cháu vì bị đụng vào đầu mà hôn mê ba ngày rồi, thân thể sẽ đổi lại thôi, hơn nữa có ta giúp, bác sĩ sẽ nói rằng do không cẩn thận nên cháu mất trí nhớ!”
Đã sớm âm mưu rồi! Jung Yunho, người nhà cậu sao đều hèn hạ vậy!!!!
“Thế nào, suy nghĩ kĩ chưa?” Bà lão tin tưởng mười phần cầm viên thuốc trong tay.
“Cháu hiện tại thật sự rất no….” Hơn nữa sao bà không nhìn một chút, bên trên dính bao nhiêu là gầu của bà!
“Ta liền ép nó thành nước?” Không ngờ bà còn nghĩ ra được cách này…
“Cháu sẽ mất trí nhớ bao lâu?” Tôi không muốn cứ trì độn mãi đâu….
“Ba ngày! Jung Yunho nhất định sẽ thổ lộ với cháu!” Lúc này, viên thuốc to đùng kia đã biến thành một ly nước.
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?…..” Tổ mẫu! Bà ở nơi nào!!!!
“Đây là biện pháp tốt nhất, vì lượt xem đứng đầu của blog ta!”
|
“…” Ai nói cái này đâu!
U oán nhìn một ly tràn đầy chất lỏng màu đen trên tay, không dám nhìn nhiều, dạ dày đã khó chịu, ngừng thở, bi tráng giơ ly lên…
“Được lắm! Ha ha ha….”
Thứ cuối cùng nghe được là tiếng cười khoa trương của bà lão, ngàn vạn lần đừng có tác dụng phụ ah…..
…..
Chương 34
“Đầu đau quá ah!!!!” Thân thể nghiêng một cái suýt nữa ngã xuống.
“Jae Jae, con có sao không?” Ba vội tới đỡ tôi.
Xoa trán nhìn bốn phía, đây hình như là phòng khám bệnh trên đảo ah, tôi và ba đang đứng ngoài hành lang phòng bệnh.
“Ba, sao chúng ta lại ở chỗ này?”
“Không phải con thương tâm quá độ sao? Ba ngày trước Yunho ngã ở vườn hoa, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, con rất sốt ruột mà.”
Uh, đúng là như thế, ba ngày trước tôi vẫn là Jung Yunho. Nhưng không phải bà lão kia nói tôi sẽ mất trí nhớ sao? Tôi dường như đều nhớ rất rõ ah, chỉ là có chút đau đầu thôi.
“Tỉnh! Yun Yun tỉnh!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Jung thúc thúc hưng phấn lao tới hét lên với chúng tôi.
“Vào xem thôi.” Ba kéo tay tôi đi theo Jung thúc thúc.
Trong phòng bệnh, hai y tá đang ra sức đè Jung Yunho hoảng loạn xuống.
“Tôi không sao! Mấy người bỏ ra!”
Hưng phấn vừa rồi của Jung thúc thúc bị quét sạch, tôi nghĩ hẳn thúc ấy cho rằng tinh thần Jung Yunho có vấn đề a….
Jung Yunho đang giãy dụa nhìn thấy tôi đứng đằng sao ba, mạnh mẽ đẩy hai y tá ra, nhảy xuống khỏi giường.
“Jaejoong! Cậu đã tỉnh!!”
Tôi vội vàng đi lên đỡ cậu ta sắp té ngã: “Chít chít, Ùm…. Bò! Be be~~ Ngao ô ~…” Ông trời ơi, đây là cái gì vậy, tôi rõ ràng là định bảo cậu ta cẩn thận một chút mà…
“Jaejoong, cậu đang nói cái gì vậy?” Jung Yunho ân cần nhìn tôi.
Thế nhưng, trong đầu tôi đột nhiên lại hiện lên câu nói của bà lão kia.
“Thuốc này vừa mới nghiên cứu xong, không biết có thể có tác dụng phụ không, cho nên, để cháu thử a~”
Không thể nào!!!! Đây là thuốc giả ah!!!!
“Jae Jae, con còn đứng đó làm gì, Yunho hỏi con kìa.” Ba véo tôi một cái.
“Ah…. Ba.” Ai? Không có việc gì? Vừa rồi nhất định là khẩn trương quá a….
An ủi chính mình, đỡ Jung Yunho lên giường.
“Jaejoong, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Gâu gâu!! Meow ~ Hí hí….. Oa oa!!” Lại là tiếng động vật phát ra, tôi sốt ruột che kín miệng.
“…..” Mọi người trong phòng bệnh dùng ánh mắt cổ quái nhìn tôi. Chỉ cần tôi nói chuyện với Jung Yunho, thanh âm sẽ biến thành tiếng kêu của động vật. Làm sao bây giờ, tôi biến thành quái vật rồi!!! Sợ hãi xen lẫn khẩn trương khiến cho vành mắt tôi nhanh chóng đỏ lên, che kín miệng cũng không giấu được thanh âm khóc thút thít.
|
“Jaejoong, ngoan nào….” Jung Yunho cầm chặt cánh tay tôi, ánh mắt kinh hoàng khiến nội tâm tôi khó chịu, làm sao bây giờ, về sau không thể nói chuyện ở trước mặt cậu ta!! Hất tay cậu ta ra, chạy khỏi phòng, Jung Yunho, cậu ta nhất định sẽ coi tôi là quái vật!! Tôi không muốn như vậy!!
Một mình ngồi chui vào góc vườn hoa, kỳ thật tôi muốn chạy trốn đến chỗ khác, nhưng trong tiềm thức lại hi vọng Jung Yunho sẽ tìm ra, giải thích với cậu ta sao? Nói đây hết thảy đều là do Jung YunJae làm chuyện tốt, nhỡ cậu ta hỏi sao lại phải uống thuốc, chẳng lẽ nói là để nghe lời nói thật của cậu ta? Ai, cái này là mua dây buộc mình a….
“Jaejoong, cậu ở chỗ này sao?” Là Jung Yunho! Cậu ta thực sự tới tìm tôi, nhưng là, tôi không dám đối mặt với cậu ta….
“Jaejoong!” Bụi hoa bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười của Jung Yunho liền giơ lên trước mặt tôi, Yunho ah, tôi muốn nói với cậu rất nhiều, rất nhiều điều….
“Khóc xong nhìn xấu quá nên trốn đi à?” Jung Yunho nâng mặt tôi lên, cười xấu xa đả kích. Kỳ thật tôi biết rõ dụng ý của cậu ta, nhưng là, nghĩ tới tiếng cười vừa rồi, tôi lại cảm thật rất khó chịu…
“Vì sao không nói gì?” Tôi cũng rất muốn nói ah…
“Nói thử một câu đi!” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu ta, tôi lại không muốn để cậu ta thất vọng.
Khẽ cắn môi, hít sâu: “Meo meo ~ Ngao ô! Cạc cạc cạc……” Ô ô, tôi thật muốn khóc!
“Phụt!….” Tên kia rõ ràng không nhìn được cười rộ lên, cậu! Cậu tên hỗn đản kia!!! Giơ nắm đấm lên hung hăng nện vào người cậu ta, cậu dám cười tôi! Cậu dám cười tôi!!!! Tuy nhiên thật sự là rất buồn cười….
“Meow ~~~~~~’ Ai? Tôi không nói chuyện mà.
“Jaejoong, ha ha, cậu xem, cậu gọi toàn bộ động vật trên đảo tới rồi.” Theo hướng cậu ta chỉ, nhìn lại, xa xa, mấy con mèo nhỏ đang phe phẩy đuôi đi tới, ô ô ô….. Cái này tuyệt đối không buồn cười!!!!
“Jaejoong, cậu trở thành Vua thú rồi! Ha ha.”
“Be be ~ Cúc cu ~ A a….” Không muốn sống nữa! Tôi ngay cả một câu phản bác cũng không được?!!
“A…. A a…” Cảm thấy có điều không ổn….
“Ha ha, Jaejoong cậu xem, trên đầu chúng ta thật nhiều quạ nha.”
“….” Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt rồi…
Không thèm để ý tới tên Jung Yunho đang cao hứng bừng bừng sau lưng, cậu thật là! Vốn đang chờ cậu an ủi tôi! Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cậu một chút nào! Không nói chuyện với cậu là tốt nhất! Tôi không cần nói chuyện với cậu!!!!!
Tức giận ra khỏi vườn hoa, Changmin đứng cách đó không xa, trên vai còn có một chút chim nhỏ.
“Jaejoong, đảo chủ muốn gặp hyung.”
“Junsu?”
“Không phải, là đại đảo chủ.” Changmin vừa nói vừa đùa con chim trên vai: “Thật là kỳ quái, bay đi mấy ngày rồi, không nghĩ tới nó lại tự mình bay về….”
|