Huynh Đệ Cấm Chỉ
|
|
Hết thảy chuyện này chỉ bất quá một, hai giây! Người thường lúc này có thể sớm đã ngã hôn mê, nhưng thân thể Thiên Diệp Diệu vừa mới hất lên không đã phản ứng cực nhanh một tay chống đỡ , một cái linh hoạt trở mình về sau, nhanh chóng khôi phục thành tư thế đứng thẳng vững vàng, động tác kiện tráng mà dứt khoát.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thiên Diệp Diệu nổi giận, không có ngờ tới đối phương lại xuất ra hành động phản kháng.
“Ngươi đã không thích cây đao này, ta đây sẽ đưa người khác.” Đoan Mộc Trữ không trả lời câu hỏi, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn hắn, đi qua nhặt lên Tà nghênh bát cảnh trên sàn nhà, dùng vạt áo đơn chà lau qua mới thả lại trong hộp gỗ tử đàn khắc hoa.
Một sát na (chỉ khoảng thời gian rất ngắn) kia, đáy lòng Thiên Diệp Diệu hiện lên một loại cảm giác kỳ quái.
Tà nghênh bát cảnh trân quý vô cùng, nhưng hắn vẫn cảm thấy, chính mình giống như mất đi thứ gì đó còn quý giá hơn.
>>Hết chương 4<<
|
Huynh Đệ Cấm Chỉ >>Chương 5<< Posted on 03.06.2011 by ❀ Su sún ❀ Chương thứ năm
Đoan Mộc Trữ và Thiên Diệp Diệu chính thức quyết liệt.
Trước kia ở trước mặt mọi người, bọn họ mặc dù không thích đáp trả qua lại, bất quá vẫn lén bảo trì một loại quan hệ vi diệu.
Hiện tại, hai người lại chính thức trở thành kình địch tranh đấu gay gắt.
Phụ thân Đoan Mộc chỉ thị Đoan Mộc Trữ đi giải quyết vài tên nháo sự ở sòng bạc, Thiên Diệp Diệu sẽ đi trước một bước đem người đánh cho mặt mũi bầm dập, ngay cả bò đều không đứng dậy được.
Mà Đoan Mộc Trữ không chắc biết sự tranh phong rõ rệt như thế, vẫn bảo trì tư thái an phận.
Nhưng Thiên Diệp Diệu lại một mực chắc chắn, lần trước hắn rửa tiền thiếu mất mấy trăm vạn là “Có người” động tay chân. Đoan Mộc tra xét mấy lần, cũng không tra ra chứng cớ gì, cuối cùng dùng một câu “Hồ đồ” cho xong việc.
Trên đường bắt đầu có đồn đãi, đây là dấu hiệu hai người bọn hắn bắt đầu vì vị trí người thừa kế mà vung tay.
Từ thời kỳ đóng băng trước kia hiện tại tiến vào thời kỳ núi lửa bộc phát.
Vì thế Từ Lộ Lộ đối với Đoan Mộc Trữ đau lòng vô cùng, trực giác biết đứa con chịu khi dễ , vì vậy mỗi lần nhìn thấy Thiên Diệp Diệu đều không có hảo sắc mặt gì.
Mà Thiên Diệp Mỹ Hạnh vẫn như cũ hào phóng đoan chính thanh nhã, cứ như đối với chuyện giữa hai người càng ngày càng đậm mùi thuốc súng căn bản làm như không thấy…
Tối đêm.
Một chiếc xe thể thao mui trần màu hồng đẹp mắt xẹt qua một đường vòng cung như hỏa diễm, lái vào gara Đoan Mộc gia.
Đoan Mộc Viễn dẫn đầu nhảy xuống xe, trên mặt hưng phấn không tiêu, “Leo núi thật sự là quá thú vị! Lần sau chúng ta lại cùng đi chứ!”
Thiên Diệp Diệu miễn cưỡng đóng cửa xe.
“Không thành vấn đề.”
Tuy chiếm được câu trả lời khẳng định thuyết phục, Đoan Mộc Viễn lại ẩn ẩn cảm thấy đại ca chưa chắc là vui vẻ như vậy.
Kỳ thật không chỉ là hôm nay, hơn một tháng nay hắn đều cảm giác được tâm tình của đối phương tựa hồ không tốt lắm. Trước kia hai người chơi bóng rổ đều đánh đến kịch liệt, nhưng gần đây đại ca rất ít tận hứng .
Như buổi leo núi hôm nay, cả tâm tư cũng không ở trên mặt.
“Đại ca, ngươi giống như không phải rất vui vẻ…” Mặc dù có chút do dự, Đoan Mộc Viễn liếc Thiên Diệp Diệu vài lần, vẫn là cẩn cẩn dực dực hỏi lên.
“Ta? Như thế nào lại vậy? Ha ha.” Thiên Diệp Diệu chột dạ, lập tức ra vẻ tiêu sái cười ha hả.
“Chính là, ngươi một tháng này rất ít cùng nhị ca nói chuyện.”
“…” Thiên Diệp Diệu dừng vài giây, rồi sau đó mới hừ nhẹ một tiếng, “Ta lại không cần vướng một đệ đệ như y.”
Hơn một tháng nay, Trữ quả thực xem hắn là không khí.
Đôi lúc vờ tình cờ bắt chuyện có chút lấy lòng, hy vọng khôi phục quan hệ trước kia, cũng bị y không đếm xỉa tới. Đối với loại thái độ này của Trữ, hắn vừa giận vừa não, lại không thể bắt đối phương làm gì.
May mắn bên cạnh hắn còn có một Đoan Mộc Viễn.
Chỉ là, hắn vốn cho là sau khi có đệ đệ tiểu Viễn này ở bên người thì hắn có thể xem nhẹ Trữ. Nhưng trên thực tế, giống như vô luận cùng tiểu Viễn làm cái gì đều nhớ tới Trữ, sau đó trong nội tâm sẽ không thoải mái.
Càng như vậy, bộ dạng thật giống như mình so với đối phương càng thêm để ý…
Thiên Diệp Diệu hắn mới không phải loại người này.
Thiên Diệp Diệu cố ý thân mật vòng qua cổ Đoan Mộc Viễn kéo lại, xấu xa cười, đại chưởng ở trên đầu đối phương xoa nhẹ một trận, đem kiểu tóc nguyên bản hảo hảo vò thành tổ chim.
“Ngươi, ngươi…” Đoan Mộc Viễn sắp bạo phát .
“Ha ha, có đệ đệ đáng yêu như thế ở đây. Ta như thế nào lại không vui!” Thiên Diệp Diệu đem tóc mái đen bóng rối tung trên trán nghịch qua một bên, “so với Đoan Mộc Trữ, ta càng ưa thích một đệ đệ nhu thuận nghe lời, tùy thời có thể bị ta chà đạp.”
Hắn vừa nói, đôi mắt vừa mỉm cười nhìn Đoan Mộc Viễn.
“Thiết! Ta mới không cần bị người chà đạp.” Ánh mắt thú con của Đoan Mộc Viễn sáng rọi rạng rỡ trừng hắn.
Thiên Diệp Diệu cảm giác bộ dạng này của đối phương rất buồn cười, lại đi chọc nó. Hai người cãi nhau ầm ỉ, một bức tranh thân mật khăng khít.
“Ha hả, vậy thì thật là không có ý tứ, thật sự ta không phải là đệ đệ nhu thuận lại nghe lời…”
Ngay khi hai người còn chưa có động thủ, một đạo tiếng nói thanh lệ liền từ rừng cây bên kia truyền đến —— Đoan Mộc Trữ đứng tại đó.
|
Đối mặt lúc này đây là huynh đệ ra ngoài leo núi không trở lại ăn cơm tối.
Trên bàn cơm chỉ có y, phụ thân, bác gái và mẹ bốn người. Hai nữ nhân lại bởi vì một bàn thịt bò mà nổi lên tranh chấp, phóng ra lãnh tiễn lẫn nhau.
Y thật vất vả nhẫn nại dưới loại hào khí lạnh lùng chanh chua ăn cơm tối xong, sau đó ở phía sau vườn tản bộ. Không nghĩ tới lại nghe nam nhân nói rằng so với mình, thì càng ưa thích một đệ đệ nhu thuận nghe lời…
Đoan Mộc Trữ mang theo mỉm cười, một tia đắc ý vi diệu, mục quang thẳng tắp dừng ở Thiên Diệp Diệu.
Thiên Diệp Diệu trước sững sờ một hồi, đang chuẩn bị giải thích nhưng nhìn thấy ánh mắt giống như cười mà không phải cười kia, lời nói đến bên miệng lại thu trở về.
“Đúng, ta thích nhất đệ đệ tiểu Viễn này.”
Thiên Diệp Diệu ngoài miệng cố ý nói như vậy, trong giọng nói cũng hàm chứa loại vị đạo thị uy.
Đoan Mộc Trữ híp híp con mắt, không đợi Thiên Diệp Diệu kịp phản ứng đã hừ lạnh một câu, “Vậy ngươi hãy cùng hảo đệ đệ này một bên đợi đi thôi!”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
“Nhị ca sinh khí…” Đoan Mộc Viễn lần đầu tiên nhìn thấy hai ca ca phát sinh cãi vã, có chút lo lắng nhìn bóng lưng Đoan Mộc Trữ.
“Có quan hệ gì với ta.” Thiên Diệp Diệu cố ý làm ra một bộ thần thái không sao cả.
………
Đoan Mộc Viễn gặp Đoan Mộc Trữ một lần nữa là ở khóa tập bắn súng.
Bả vai của đối phương đều mà thon gầy, đường cong phi thường xinh đẹp. Ngón tay vững vàng chế trụ một cây súng ngắn đường kính nhỏ, đôi ngón tay rất trắng, khớp xương thon dài mà lại mảnh khảnh, cứ như bạch ngọc mỏng manh, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh nhàn nhạt, có loại sức mạnh xinh đẹp vô thanh.
Đoan Mộc Trữ hôm nay mặc một bộ quần áo hưu nhàn màu trắng.
Đoan Mộc Viễn chưa thấy qua một người thích hợp với màu trắng như vậy, có thể đem sắc trắng xuyên ra một cỗ ưu nhã làm cho người hít thở không thông.
Hắn còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy nhị ca này, đối phương từ trong chiếc BMW sáng bạc đi xuống, đầu tiên là quần tây trang trắng thằng tinh, đó là một đôi chân phi thường thon dài, phi thường thẳng tắp, rồi sau đó là áo khoác trắng cắt may vừa người, cuối cùng là một đôi mắt xinh đẹp hình trăng lưỡi liềm.
Lá cây Hương chương dưới ánh mặt trời tản mát ra hương khí nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn lại cảm thấy trên người nam tử ưu nhã mà thanh lệ này, có loại hương vị càng thêm động lòng người.
Mà vị ca ca khác, Thiên Diệp Diệu.
Tựa như một bả danh đao chói mắt bắn ra bốn phía, đường hoàng, tùy ý. Ngay cả mái tóc đen như mực đều tản ra một loại tà khí đầu độc ánh sáng. Dù cho đứng ở trong đám người, loại khí phách cùng khí thế đặc biệt này đều bắt mắt vạn phần, quả thực trời sinh chính là làm cho người ta sùng bái .
Loại cảm giác này cùng Đoan Mộc Trữ thanh nhã như ánh trăng, là hoàn toàn bất đồng .
Một người như loại vương giả trời sinh làm cho người ta sùng bái , đuổi theo; một người khác chỉ thích hợp trong đêm yên tĩnh, mang theo thâm tình mỹ hảo mà nhộn nhạo lặng lẽ thưởng thức…
“Thử xem xem?” Đoan Mộc Trữ xoay người, mỉm cười đem súng trên tay đưa cho hắn.
“Ách… Hảo, hảo.” Đoan Mộc Viễn từ trong dòng suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần lại, có chút khẩn trương ứng hai tiếng.
Nếu như nói hắn ở trên khóa kiếm thuật của Thiên Diệp Diệu là sợ hãi chính mình không có đạt yêu cầu của đối phương, bị thần tượng của mình xem nhẹ. Như vậy ở trước mặt Đoan Mộc Trữ, hắn thì là có loại tâm tính muốn làm được tốt nhất!
Cho dù hắn là đứa con tuổi nhỏ nhất trong nhà, nhưng hắn cũng hy vọng có một ngày mình có thể làm cho gia tộc lấy làm kiêu ngạo. Có thể cùng đại ca Thiên Diệp Diệu chạy song song, có thể bảo vệ nhị ca Đoan Mộc Trữ thanh nhã ôn nhu…
Đoan Mộc Viễn tiếp nhận súng, thân súng đen bóng còn mang theo nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương.
“Mười viên. Tỉ lệ trúng mục tiêu phải hơn sáu phần.” Đoan Mộc Trữ cong lên hai con ngươi, thối lui đến một bên, ôn nhu nói đến yêu cầu lần huấn luyện này.
“A?” Đoan Mộc Viễn gãi gãi sau gáy, trong nội tâm có chút chột dạ.
“Như thế nào? Quá nghiêm khắc rồi?” Đôi mắt Đoan Mộc Trữ nhìn về phía Đoan Mộc Viễn.
“Không, ta, ta sẽ hết sức .” Đoan Mộc Viễn nhìn nhìn súng ngắn trong tay, mặc dù giả bộ tự tin nhưng thật sự không có gì lo lắng.
“Phanh, phanh, phanh…”
Một vòng bắn xong.
Đoan Mộc Viễn nhìn nhìn bia ngắm, kết quả vô cùng thê thảm, không khỏi có chút nhụt chí lắc đầu.
|
Hắn bắn mười phát tuy đều có trúng bia, nhưng thành tích tốt nhất cũng chỉ có tám viên. Càng không có trúng hồng tâm .
Đoan Mộc Viễn có chút hoảng sợ liếc nhìn nhị ca.
Đoan Mộc Trữ đứng vững, một tay nâng cằm lên, đầu khẽ chếch, đường cong của chiếc cằm có vẻ rất mê người, tầm mắt dừng lại ở trên tấm bia ngắm cứ như đang suy tư cái gì.
“Ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao bắn không trúng hồng tâm?”
“Cái này, đại khái là liên quan đến lực phản chấn, súng rất khó cầm chắc. Một khắc cuối cùng luôn luôn có ít nhiều rung động.” Đoan Mộc Viễn hồi tưởng đến lúc mình nổ súng, đem biến hóa trong nháy mắt đó cùng cảm thụ trong lòng trình bày ra.
Dưới trọng lượng không thay đổi của súng, lực phản chấn sẽ theo đường kính súng ngắn giảm nhỏ dần trên phạm vi, chuẩn độ cũng sẽ đề cao rất nhiều. Nhưng mục tiêu nếu như là mười viên, vậy cần trình độ chính xác đến không thể chính xác hơn. Một chút dụng lực nhỏ đều làm cho đường đạn bị lệch.
Mà Đoan Mộc Viễn lại không có cách nào khống chế loại lực phản chấn này.
“Nguyên lai là như vậy.” Đoan Mộc Trữ sau khi chăm chú nghe xong, gật gật đầu trầm ngâm, sau đó đứng ở sau lưng Đoan Mộc Viễn.”Tới thử xem.”
Thanh âm ôn nhu từ bên tai vang lên, Đoan Mộc Viễn lúc mới phát hiện Đoan Mộc Trữ đã áp vào phía sau hắn, phần lưng của mình đang tựa vào lồng ngực đối phương.
Dù cho cách mấy lớp vải, nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn truyền tới.
Đôi tay trắng nõn đang nắm chặt tay hắn , ngón tay thon dài mà mảnh khảnh phủ lên đốt ngón tay hắn, chỉ dẫn hắn làm ra động tác chế trụ cò súng.
Đoan Mộc Viễn trong nội tâm minh bạch, đối phương chỉ là muốn tự mình chỉ dẫn hắn, nhưng dưới loại trạng thái thân mật kề nhau thế này, hắn lại không khỏi có chút ý nghĩ kì quái…
Nguyên lai, mình so với nhị ca cao hơn nhiều như vậy .
Nguyên lai, đối phương so với trong tưởnng tượng của mình còn gầy hơn, vòng eo càng mảnh khảnh, đại khái chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn a… (đang tập bắn súng đó em)
“Lúc xạ kích không cần phải suy nghĩ cái gì lực phản chấn, chỉ để ý nhắm vào mục tiêu nổ súng là được.” Đoan Mộc Trữ nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay kéo Đoan Mộc Viễn .
Thanh âm ôn nhu có loại sức mạnh đầu độc…
Có cảm giác gì đó từ trong đầu chợt lóe lên, một sát na kia xúc cảm hoàn toàn không giống với lúc trước, cứ như trong tối tăm có cái gì đó đang dẫn đường.
Đoan Mộc Viễn bóp cò.
“Phanh —— ”
Con ngươi mỉm cười nheo lại, trong nội tâm dâng lên một loại cảm xúc vi diệu, hắn đột nhiên rất có lòng tin —— lần này sẽ là mười viên! Viên đạn rất nhanh mà thẳng tắp hướng phía bia ngắm vọt tới.
“Mười viên!” Hắn vui vẻ nói: “Là mười viên!”
Đoan Mộc Trữ cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ làm không tồi, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm ưu nhã loan thành đường vòng cung.
“Không ngừng cố gắng!” y nhẹ nhàng cười cười, “Thử lại lần nữa, vẫn là yêu cầu vừa rồi, mười viên, sáu phần tỉ lệ trúng mục tiêu.”
“Hiểu rõ.” Đoan Mộc Viễn nháy mắt sáng ngời, lông mi có chút nhướng lên, cánh tay phải cùng mặt đất song song, vững vàng giơ súng xạ kích, trên người có thêm một cỗ tự tin.
Trong con ngươi màu đen, tấm bia ngắm hơn hai mươi lăm mét phá lệ rõ ràng!
Viên đạn liên phát (bắn liên tục), thân súng phi thường vững vàng, lúc chế trụ cò súng, thân súng cơ hồ là không chút chuyển động, Đoan Mộc Viễn nhìn không chớp mắt, vững vàng bóp cò…
|
Đoan Mộc Trữ nhìn chính giữa vị trí tấm bia.
Mặc dù yêu cầu chính là sáu phần tỉ lệ trúng mục tiêu, nhưng Đoan Mộc Viễn cơ hồ đạt tới chín phần. Trong lòng của y hơi có chút kinh ngạc, trước kia hoàn toàn không có tiếp nhận qua huấn luyện xạ kích, hiện tại mới thời gian mấy tháng mà Viễn đã có thể đạt tới loại trình độ này.
Chẳng lẽ… thật sự có quan hệ tới thiên phú di truyền của Đoan Mộc gia tộc?
“Ta làm được, ta làm được!” Đoan Mộc Viễn hươ huơ súng lục trong tay, mi phi sắc vũ, khóe mắt chớp động lên quang mang sáng ngời, như báo con lần đầu tiên thành công bắt được con mồi. Hắn thoáng chốc hưng phấn thậm chí ôm cả eo Đoan Mộc Trữ, đem đối phương bế lên ở tại chỗ xoay ba vòng. Đoan Mộc Viễn tâm tình rất kích động. (Trữ của tôi ôi = =)
Trong cái loại kích động này, hắn cũng loáng thoáng cảm giác được sau một súng đó, có thứ gì đó đã được cải biến.
Thật giống như, thật giống như…
Trước kia hắn thầm nghĩ đuổi theo đại ca, chính là giờ khắc này hắn đột nhiên cảm giác được, có lẽ… Đại ca làm được , hắn cũng có thể làm được.
“Làm rất tuyệt!” Tùy ý hắn ôm như vậy, Đoan Mộc Trữ vươn tay vuốt vuốt đầu của hắn.
Thiếu niên tóc rất ngắn, có chút đâm tay. Kiểu tóc giống như trước kia, nhưng hiển nhiên có rất nhiều thứ đã không còn giống với lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ. Thân thể của đối phương trong mấy tháng này dài ra nhiều, đã so với mình cao hơn một đoạn, chỉ là ôm thôi mà đã lơ đãng mang theo cảm giác áp bách.
“Là nhị ca dạy giỏi.” Đoan Mộc Viễn nhe răng cười.
Đoan Mộc Trữ tinh tế đánh giá hắn, thiếu niên trước mặt đã không còn nét trẻ con, hình dáng gương mặt thêm vài phần anh khí cùng tuấn lãng. Là bộ dáng xen lẫn giữa thiếu niên cùng thanh niên.
“Phải không?” Đoan Mộc Trữ giãy ra khỏi cái ôm của thiếu niên, đi đến khu nghỉ ngơi của phòng tập bắn chọn lấy cái ghế dựa ngồi xuống, “Ngươi ở trong nhà này, thứ muốn nhất là cái gì ?”
Đoan Mộc Viễn có chút khó hiểu cùng đi qua, ngồi đối diện với y.
Đoan Mộc Trữ đối với hắn nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Thiên Diệp phu nhân thay đại ca đặt tên là Diệu, chính là hy vọng hắn có thể làm rạng rỡ tổ tông, vẻ vang gia đình, đại ca làm được như thế nào, ngươi cũng thấy đấy.
“Còn ngươi, Đoan Mộc Viễn, Viễn là ý tiêu dao a?”
Đoan Mộc Viễn gật gật đầu.
Đúng vậy, tên là do mẹ đặt vì hắn, chính là hy vọng hắn cả đời có thể trôi qua tự tại tiêu dao. Nhưng nhị ca nói những lời này rốt cuộc là có ý gì, hắn vẫn là không hiểu rõ.
“Vậy ngươi tên Trữ, nhất định là Trữ trong Đạm bạc dĩ minh trí, trữ tĩnh dĩ trí viễn(đạm bạc thì sáng suốt, yên lặng thì nhìn xa) .” Hắn chỉ có thể theo logic của đối phương mà phỏng đoán.
“Ha ha, không phải. Ta là Trữ trong Tức sự trữ nhân (dàn xếp ổn thỏa ).”
Đoan Mộc Viễn thoáng sững sờ.
“Cho nên… Ta hiện tại ngược lại lo lắng, dạy ngươi bắn súng đến cùng có phải làm đúng hay không?” Đoan Mộc Trữ cũng không có ý định giải thích nghi hoặc, mà là nhìn qua ánh mắt đối phương nói những chuyện khác.
“Dù sao nếu ngươi hiểu được càng nhiều thì cách hắc đạo lại càng gần, cách hy vọng của mẹ ngươi lại càng xa… Cái này, thật là cuộc sống ngươi muốn trôi qua sao?”
Đoan Mộc Viễn trong nháy mắt nói không ra lời.
Hắn chưa bao giờ lo lắng qua những chuyện này. Hết thảy tất cả tựa hồ cũng là theo trực giác của mình mà phát triển , cũng không phải mình muốn qua cái dạng cuộc sống này, mà là bản thân mình phải đi thích ứng cuộc sống như vậy…
Đoan Mộc Viễn trầm mặc vài giây, rồi sau đó chậm rãi mở miệng, “Như vậy ngươi thì sao? Nhị ca ở trong nhà này muốn cái gì? Lại là muốn qua dạng cuộc sống nào?”
Đoan Mộc Trữ rõ ràng chấn động, thậm chí so với vừa rồi sau khi Đoan Mộc Viễn nghe được vấn đề thì thần sắc càng thêm khiếp sợ.
Thứ y muốn là cái gì?
Y muốn trôi qua, chính là dạng cuộc sống nào…
>>Hết chương 5<<
|