Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
Năm – Mãnh Long
Đáng giận, chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao… ánh mắt xanh biếc của Khải Ân trở nên ảm đạm, ai thật sự bị số 7 nói trúng rồi… chính mình đã quá tự tin mà quên đi mình chẳng qua chỉ là một con người yếu ớt….
“Ha ha ha!” Khải Ân bất thình lình cất tiếng cười to làm 4 con mãnh long dừng lại, chúng nó nhìn nhau, không dám tùy tiện công kích.
Khải Ân lặng lẽ quan sát mãnh long đang chậm rãi tiến tới, thân thể dựa vào thân cây. Giơ lên côn điện, dòng điện lưu màu lam nhè nhẹ toát ra.
“Đến đây đi!” Khải Ân lớn tiếng kêu: “Đàn súc sinh này, Ai Đặc Khả Ân ta sẽ không chết ở chổ này!!”
Khải Ân lớn tiếng khiêu chiến đám mãnh long, cầm đầu là một con cổ dài, đáp trả lại bằng một tiếng rống chói tai, 3 con còn lại cũng bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua các tán lá, từ từ thổi bay mái tóc vàng óng của Khải Ân, đôi ngươi xanh biếc trong suốt vô cùng—— hắn vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không thể thua ở đây!!
Bắt đầu công kích rồi——bên phải một con mãnh long dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao vút lên, hé miệng lộ ra hàm răng nanh sắc bén, giống như một lưỡi dao bổ tới trái tim Khải Ân. Khải Ân căng cứng thân mình nhanh chóng nghiêng sang bên trái, dễ dàng vung tay đánh trúng con mãnh long vừa vồ hụt. Con thứ nhất run rẩy một chút liền ngã xuống không gượng dậy nỗi. Con thứ hai liền rống lên một tiếng, đánh về phía Khải Ân. Một chân nó chống đất, một chân khác giơ lên cao lộ ra dàn móng vuốt giống như chủy thủ muốn xé toạt Khải Ân. Hắn há mồm thở phì phò, dùng toàn lực nhảy ra phía sau. Ngay cả như vậy cũng không thể tránh hoàn toàn, trên tay là vết thương sâu dài hơn 20cm.
Đau đớn kịch liệt làm phản ứng Khải Ân trở nên chậm chạp, lồng ngực phập phồng. Khải Ân miễn cưỡng đứng lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống mặt cỏ, thần trí cũng trở nên mơ hồ, hắn nhìn thấy hai con mãnh long khác cũng đã gia nhập hàng ngũ tấn công, cùng hướng về phía Khải Ân…. Đối với hình ảnh những con mãnh long tàn bạo trước mặt, Khải Ân vung côn điện trên tay. Cùng lúc với tiếng kêu rên phát ra, một con mãnh long ngã xuống. Cùng lúc đó một con mãnh long bên trái cũng tấn công Khải Ân, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào bên trong cơ thể.
…. Ta phải chết ở đây sao….Khải Ân đã không còn sức để mở mắt, hắn nhắm chặt mắt lại lẳng lặng chờ đợi cái chết. Đột nhiên, móng vuốt trên người nhanh chóng bị rút ra. Phía trên truyền tới một tiếng kêu khác thường, giống như tiếng loài chim bị siết cổ. Ngay sau đó là tiếng vật thể bị xé toạt, còn có âm thanh đập vào thân cây, cuối cùng, tất cả quay về im lặng….
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng đối với Khải Ân lại dài như cả thế kỷ. Hắn cố gắng mở mắt một chút, mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng bên sườn mình. Là thú nhân kia!! Cho dù không thể nhìn thấy rõ mặt, nhưng Khải Ân có thể khẳng định là y. Quần áo trên người đột nhiên co rút lại sau đó lại buông lỏng, có gì đó bò lên tay và chân mình….cuối cùng không còn khí lực để suy xét đã xảy ra chuyện gì, Khải Ân ngất đi.
*************ta là huyết tinh phân cách tuyến*************
Thú nhân kéo quần áo Khải Ân xuống cột lại cho chắc chắn, sau đó đưa tay nhấc Khải Ân đang hôn mê bất tỉnh đặt lên vai, dùng tốc độ cực nhanh lướt vào bên trong rừng rậm. Thân hình cao lớn không hề bị rừng rậm hạn chế, so với loài khỉ hay vượn càng linh hoạt hơn. Một lát sau đã tiếng tới hàng rào gai chắn cực lớn bên trong khu rừng rậm. Bụi gai giống như có ý thức lập tức tản sang hai bên để lộ ra một lối đi. Sau khi thú nhân tiến vào lại tự động khép lại như cũ…..
Hoàn Chương 5.
|
Lục – Bộ Lạc
Lúc thú nhân tiến vào thôn xóm liền bị một đám đông vây quanh. Bọn họ rất tò mò vì sao thời gian săn bắn còn chưa chấm dứt mà thú nhân đã trở về. Thú nhân đem Khải Ân đang khiên trên vai đặt xuống đất, lập tức có rất nhiều người tiếp cận. Bọn họ tiến tới kéo mái tóc vàng óng của Khải Ân, chọt chọt cơ thể thon dài rắn chắc của hắn……. Thú nhân rống lên một tiếng, những người này lập tức bị dọa rụt tay về, đứng ở một bên. Dần dần càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở đầu thôn. Trong đó có một ít bộ phận tương tự như thú nhân đã mang Khải Ân về: bọn họ thân hình cao lớn, trên người còn có hoa văn dã thú, duy nhất khác biệt chính là trên đầu không có sừng, nhưng lại có một đôi cánh dài rất lớn….. Một phần khác thì tương tự như nhân loại, ít ra thì bề ngoài thấy như vậy. Nhưng bọn họ đều thực nhỏ xinh, cao nhất cũng không cao qua ngực thú nhân. Mặc kệ những người có bề ngoài giống nhân loại đều có chung một đặc điểm: bọn họ đều là nam tính, hơn nữa đều là nam nhân châu Á!
Thú nhân mang Khải Ân về tìm kiếm trong đám người, dùng ngôn ngữ của họ gọi lên một cái tên. Chỉ chốc lát sau một nam nhân tóc dài đến thắt lưng đi ra, một thiếu niên có bộ dáng nhân loại. Thú nhân nói chuyện với thiếu niên, sau đó thiếu niên gật gật đầu. Thú nhân đưa Khải Ân theo thiếu niên đi vào một cái nhà gỗ, để Khải Ân xuống xong ly khai. Thiếu niên dùng nước sạch và khăn rửa sạch miệng vết thương của Khải Ân…….
Tới khi trời chạng vạng, những thú nhân ra ngoài săn bắt đã trở lại. Bọn họ trên người đều có hoa văn dã thú, bề ngoài bất đồng với những thú nhân nhân loại, thậm chí càng cao lớn cường tráng hơn. Thú nhân mang Khải Ân về cũng trở về sau lần thứ hai đi săn bắn. Y buông con đại cức long trên vai xuống, đi vào nhà gỗ Khải Ân đang nằm.
“Hắn còn chưa tỉnh lại sao?” Chơi đùa vài sợi tóc Khải Ân, thú nhân Tây Thụy Tư đã mang hắn về hỏi thiếu niên tóc dài.
“Tình huống của hắn không tốt, xương sườn bị gãy, xương đùi phải cũng gãy, trên người còn có rất nhiều miệng vết thương bị xé rách. Ta chỉ có thể xử lý các vết thương nhỏ, cái khác thì chỉ có thể chờ ‘ba đạt’ trở về” Thiếu niên Mặc Lợi Nhi cẩn thận thay dược ở vết thương trên lưng cho Khải Ân.
“Bộ dáng của hắn thực kỳ lạ, ta xem qua, ánh mắt của hắn là màu lam! Hắn có phải là đồng loại của chúng ta không?” Mặc Lợi Nhi vuốt ve mái tóc vàng óng của Khải Ân tán thưởng: màu vàng xinh đẹp cỡ nào a, không có tộc nhân nào có được mái tóc như vậy.
“Ta không biết, hắn có chút không giống với chúng ta, lần đầu gặp hắn đã công kích ta. Lúc ta định bắt lấy hắn thì hắn dùng cái kỳ quái gì đó huých ta một cái, làm ta tê liệt.” Tây Thụy Tư nhớ lại lúc Khải Ân dùng côn điện tập kích mình mà lộ ra vẻ mặt tức giận: “Khoảng thời gian thứ kia làm ta ngã xuống đủ để một con ‘ốc khắc’ xé toạc ta nuốt vào bụng.”
“Cái gì?” Mặc Lợi Nhi hú lên quái dị: “Cư nhiên có thứ gì có thể đánh ngã ngươi?” Này không thể tưởng tượng nổi a, không có khả năng. Ít nhất theo cậu biết, không có thứ gì có thể gây tổn thương Tây Thụy Tư.
Lúc này Tây Thụy Tư không nói gì mà có chút đăm chiêu nhìn Khải Ân đang hôn mê.
Sáng sớm hôm sau, cũng như mọi ngày, phần lớn thú nhân ra ngoài săn bắn, những người khác ở lại thôn làm công tác của mình. Mặc Lợi Nhi đem nước sạch tới chuẩn bị đổi dược cho Khải Ân. Tiến vào phòng lại phát hiện không có một bóng người, sao lại thế này? Mặc Lợi Nhi buông bồn nước xuống chuẩn bị tìm kiếm…….một bàn tay từ phía sau đánh úp tới bịt kín miệng Mặc Lợi Nhi không để cậu phát ra âm thanh, tay kia thì giữ chặt cơ thể không để cậu nhúc nhích. Mặc Lợi Nhi cảm thấy lồng ngực phía sau đang kề sát mình phập phồng kịch liệt, một lát sau một ngôn ngữ xa lạ vang lên bên tai, có chút khàn khàn nhưng vẫn không mất đi sự trong trẻo.
“Ngươi…… là nhân loại sao? Nếu phải….. thì gật đầu.”
Thấy đối phương không có phản ứng, Khải Ân thở phì phò khó khăn dùng tiếng trung lập lại một lần. Đối phương vẫn không có phản ứng, chính là ‘ô ô’ như muốn nói gì đó.
Lúc này, ‘phanh’ một tiếng cửa bị mở ra: “Mặc Lợi Nhi, ta đã trở về —— a? ?”
|
Thất – Bộ Lạc 2
“Này là sao?”
Vào là một trung niên nam tử tuấn mỹ. Người này trừng to mắt, nhìn Khải Ân vẻ mặt suy yếu đang chế trụ Mặc Lợi Nhi có điểm không hiểu được tình huống hiện tại cho lắm. Theo sát trung niên nam tử đi vào là một thú nhân cao lớn, hắn nhìn thấy Mặc Lợi Nhi bị Khải Ân chế trụ thì phẫn nộ phát ra tiếng rít gào. Khải Ân ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, trong nháy mắt thú nhân đã tiến sát tới trước mặt sau đó quăng mình lên vách tường….. Đau quá, miệng vết thương mới vừa khép lại phỏng chừng lại tét ra rồi. Khải Ân chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất mà thở hổn hển. Thú nhân vẫn như cũ còn chưa nguôi giận. Tóm lấy Khải Ân, bóp chặt cổ họng cậu.
“Khảm! Dừng tay! Ngươi nghĩ muốn làm gì người bệnh của ta vậy!” Mặc Lợi Nhi vừa tức vừa giận nhào tới, đánh lên cánh tay cường tráng của thú nhân muốn hắn thả Khải Ân ra.
“Hắn muốn hại ngươi! !” Thú nhân tên Khảm hai mắt tức giận mà đỏ bừng: “Ngươi cư nhiên muốn ta buông tha hắn! !”
“Buông tay, ngươi là tên thô lỗ hỗn đản! Hắn không có hại ta, hắn là người bệnh của ta!”
“Không, ta phải làm thịt hắn!”
“Ngươi ngươi! Ngươi tức chết ta!” Mặc Lợi Nhi vừa vội vừa giận, ôm lấy cánh tay thú nhân muốn vặn bung ra lại bất đắc dĩ vì sức lực của mình trong mắt đối phương căn bản chỉ giống như một con mạc khả đang gãi ngứa.
“Khảm, nếu ngươi không buông hắn ra, ta liền vĩnh viễn—— vĩnh viễn không để ý ngươi!”
“Ngươi!” Thú nhân giận dữ bật cười châm biếm, hắn nheo hai mắt lại, hung tợn nhìn chằm chằm Mặc Lợi Nhi, hai tay đang bóp cổ Khải Ân chậm rãi buộc chặt.
“Không để ý tới ta? Ngươi cư nhiên vì hắn mà không để ý tới ta? Ta hiện tại sẽ giết hắn! !”
“A! ! Ngươi, kẻ điên này! ! Mau dừng tay, dừng tay a!”
Mặc Lợi Nhi nhìn thấy ánh mắt Khải Ân ngày càng mờ dần, vô kế khả thi gấp đến mức khóc ra —— đúng rồi! Cậu vịn lên cơ thể cao lớn của Khảm cố gắng đưa cánh môi non mềm của mình chạm vào môi Khảm…… Hai tay thú nhân rốt cục cũng ly khai cổ Khải Ân, ngược lại ôm chặt lấy Mặc Lợi Nhi, đảo khách thành chủ hung hăng chà đạp cánh môi mềm mại của cậu, phát ra tiếng vang ‘trạch trạch’.
Khải Ân thiếu chút nữa nghĩ mình sẽ vì hít thở không thông mà chết, bị ném xuống đất không ngừng hít từng ngụm không khí mới mẻ vào lồng ngực, đầu óc thiếu dưỡng khí dần dần thanh tỉnh lại. Thật vất vả mới mở được đôi mắt đã mất tiêu cự vì choáng váng lập tức bị hình ảnh thú nhân ôm hôn kích động.
“Này~ ngươi có khỏe không?” Trung niên nam tử đi vào trước cũng chính là ‘ba đạt’ Địch Đặc của bộ lạc tủm tỉm cười ngồi xổm xuống quan sát Khải Ân, thật sự là một mỹ nhân~ “Ngươi nghe hiểu ta nói gì không?” Thấy Khải Ân sững sờ không phản ứng Địch Đặc đứng lên.
“Hai tên bên kia hôn đủ chưa, còn không lại đây giải thích cho ta một chút.”
Nghe thấy âm thanh của Địch Đặc, Mặc Lợi Nhi đang đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt chợt nhớ lại tình huống hiện tại vội vàng giãy dụa muốn thoát ly khỏi ôm ấp của Khảm, Khảm trừng mắt liếc nhìn Địch Đặc một cái, hai tay vẫn như trước gắt gao ôm chặt Mặc Lợi Nhi.
“Hắn, hắn là người hôm qua Tây Thụy Tư mang về.” Mặc Lợi Nhi dừng lại thở một chút mới nói tiếp: “Lúc bị mang về thương thế hắn rất nghiêm trọng, ta nghĩ hắn ít nhất phải hôn mê một tuần. Không ngờ hôm nay cư nhiên còn có khí lực xuống giường, quả thực khó tin.”
“Biết lai lịch của hắn không?” Thú vị, Địch Đặc quan sát Khải Ân từ đầu tới chân.
“Không biết, hắn đại khái nghe không hiểu ngôn ngữ chúng ta, ta nghe hắn nói những từ rất kỳ quái.”
Lúc này Khải Ân đã muốn hồi phục lại tinh thần. Hắn im lặng nghe nam tử cùng thiếu niên dùng ngôn ngữ xa lạ trao đổi: bọn họ có thể cùng thú nhân nói chuyện nhưng lại không hiểu ngôn ngữ của mình……. căn bản không nên vọng tưởng bọn họ là nhân loại…… nơi này…… không phải là địa cầu…… không phải……..
Nam tử lại cùng thú nhân nói mấy câu, thú nhân gật gật đầu ôm thiếu niên ly khai. Khải Ân cảnh giác nhìn nam tử tới gần, nam tử chỉ ha hả cười chỉ chỉ những vết thương trên người Khải Ân sau đó khoa tay múa chân chỉ chỉ cái giường. Khải Ân hiểu được anh muốn hắn nằm lên giường để mình thuận tiện chữa trị. Nam tử cẩn thận đỡ Khải Ân lên giường, sau đó xoay người lấy tới một cái hộp nhỏ có màu xanh biếc, tản mác ra một mùi gay mũi, nhẹ nhàng bôi chất lỏng đó lên người Khải Ân. Dược vật chậm rãi phát huy tác dụng, Khải Ân chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lên, ý thức càng lúc càng xa, cuối cùng nặng nề ngủ……
Đợi cho Khải Ân tỉnh lại bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều tà khi mặt trời lặn chiếu chuyên qua khe cửa sổ vào phòng nhỏ, nhuộm thành một màu đỏ quỷ dị. Khải Ân suy yếu mở mắt, trước mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn sừng sững bên cửa sổ, ánh mặt trời chói chang làm người ta không thấy rõ dung mạo. Khải Ân há miệng thở dốc, yết hầu giống như bị hỏa thiêu bỏng rát đau đớn khó chịu. Thân ảnh cao lớn khẽ động, nện bước nặng nề thong thả tiến tới.
Khải Ân cảm thấy trái tim mình nhảy múa ngày càng nhanh theo tiếng bước chân trầm ổn kia, bên tai rõ ràng quanh quẩn tiếng ‘bùm bùm’. Lúc Khải Ân nghĩ trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Khải Ân. Một cái ôm ấm áp, một đôi môi nóng bỏng áp tới, một dòng nước trong lành ngọt lịm từ kẽ môi đối phương tiến nhập vào miệng mình……. Khải Ân tựa như lữ khách lạc trong sa mạc ba ngày ba đêm không được uống nước, cơ khát mút lấy đầu lưỡi đối phương, tham lam muốn có nhiều nước hơn.
|
Bát – Bộ Lạc 3
“Ngô……”
Không cần đi, ta còn muốn….. cảm giác ấm áp từ đôi môi kia muốn dứt ra, cổ họng Khải Ân bài trừ chút bất mãn, vươn đầu lưỡi dây dưa không cho đối phương rời đi, đầu lưỡi linh hoạt tinh tế giao triền, hút làn nước ngọt như vật trong đó.
Lồng ngực kề sát mình nhẹ nhàng chấn động, âm thanh trầm thấp từ tính thuần hậu vang lên bên tai những tiếng nói lẩm bẩm xa lạ.
“Đừng nóng vội…..” Tây Thụy Tư an ủi liếm liếm môi Khải Ân, ngậm nước vào miệng một lần nữa cúi đầu cùng Khải Ân giao triền……thực ngọt.
“Ân…….” Đại não dần dần thanh tỉnh, ánh mắt cũng ngày càng rõ ràng hơn. Khải Ân thoáng đẩy đối phương ra, lại phát hiện hai tay mình đang chạm vào một lồng ngực vô cùng rắn chắc. Cơ thể rắn chắc như sắt thép, làn da ngăm đen phủ kín hoa văn lão hổ…….hình như——đã từng gặp qua? chậm nửa nhịp Khái Ân mới hoảng sợ ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt màu vàng thâm trầm giống như dã thú nhìn thấy con mồi mà gắt gao nhìn chằm chằm.
Ngay lúc Khải Ân ngây ngốc thì Tây Thụy Tư đã áp ngã hắn lên giường, đồng tử vì dục vọng mà càng thêm phần tiên diễm. Cảm xúc cứng rắn trên đùi làm Khải Ân thầm kêu không tốt: thú nhân này không phải động dục với mình đi.
“Tránh ra!” Nhớ lại hình ảnh thiếu niên cùng thú nhân hôn lúc trước, da đầu Khải Ân run lên, bất an vặn vẹo. Tây Thụy Tư một tay bắt lấy cổ tay đang múa may trước ngực mình cố định lên trên đầu Khải Ân, tay kia thì đè lại phần eo không cho hắn vặn vẹo, cúi đầu nhấm nháp cánh hoa mềm mại trên miệng Khải Ân.
“Ngô.” Ý đồ đè nén xuống cảm giác tê dại khi bị người ta liếm mút thân mật, Khải Ân càng thêm kịch liệt chống cự, chính là cả cơ thể hắn đều bị kiềm chặt không thể động đậy.
Tây Thụy Tư gặm cắn cánh môi Khải Ân, sau đó lại nhân cơ hội trượt vào dây dưa với đầu lưỡi. Đầu lưỡi lướt qua hàm răng liếm mút từng chiếc nứu.
Khải Ân sống chết trừng mắt nhìn thú nhân đang tàn sát bừa bãi trong khoang miệng mình, trong cơn giận dữ, hắn cong đầu gối hung hăng đập vào bộ phận yếu ớt nhất giữa hai chân thú nhân…….
“A————” Tây Thụy Tư đau đớn kêu to, bụm lấy bộ vị bị thương căm tức nhìn Khải Ân, chỉ kém không chém hắn thành tám khối. Chết tiệt đau quá, sắc mặt Tây Thụy Tư trắng bệch có thể thấy được một cú kia Khải Ân đã dùng toàn lực.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Địch Đặc chạy vào trước tiên, nhìn thấy Tây Thụy Tư sắc mặt trắng bệch đang nghiêm mặt bụm lấy bộ vị kia, lại nhìn qua Khải Ân, ‘phốc xích’ một tiếng không thể khống chế được bật cười.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe thấy tiếng hét to thê thảm, Tây Thụy Tư ngươi không phải đem hắn……..ngạch?” Theo sát theo Địch Đặc, Mặc Lợi Nhi cũng chạy vào, Khảm cũng bước dài vào cửa, nhìn thấy hình ảnh quỷ dị trước mắt hai người đồng thời ngây ngẩn cả người………
“Aha ha ha ha ha ~ cười chết ta ~ ha ha ha ha, tại sao có thể như vậy, ha ha ha ha buồn cười quá~” sau khi có thể phản ứng Mặc Lợi Nhi liền cười bò lăn lộn trên mặt đất. Khảm quăng cho Tây Thụy Tư một cái liếc mắt vô cùng đồng tình: bị thương chỗ đó thật sự rất đau……
Tây Thụy Tư đau tới nói không nên lời, nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người đang cười đến không còn hình tượng.
“Khụ!” Địch Đặc cười đến đau cả cơ mặt, bụng cũng đau~ hảo tâm nói với Tây Thụy Tư: “Chỗ ta có dược, ân, ngươi biết đó, nếu cần thì cứ nói, khụ, đừng sĩ diện…… quá, ha ha ha ha, ta không được rồi, ôi bụng đau quá.”
“Hống ——” Tây Thụy Tư phẫn nộ nhảy dựng lên, vung bàn tay to đánh về phía Địch Đặc.
“A ——cứu mạng a, nam nhân dục cầu bất mãn nổi điên a ——” Địch Đặc vừa cười vừa né tránh công kích của Tây Thụy Tư, còn không quên quay đầu lại vứt cho y một cái nhìn quyến rũ.
“Ha hả~ ha hả ha hả~” Khải Ân ngồi trên giường rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, bất quá động tác và biểu tình của họ làm Khải Ân buồn cười.
Trong phòng lập tức im lặng, bốn thú nhân thần sắc khác nhau nhìn Khải Ân lần đầu lộ ra tươi cười: Tây Thụy Tư trong mắt lóe quang mang hưng phấn; Địch Đặc vuốt cằm thưởng thức, mỹ nhân cười lên đẹp hơn; Mặc Lợi Nhi chảy nước miếng; còn Khảm thì rất bình tĩnh, trong mắt hắn Mặc Lợi Nhi mới là đẹp nhất.
Bất quá Khải Ân tươi cười cũng chỉ duy trì được vài giây, cười to tác động tới vết thương trên ngực làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ có thể phát ra tiếng ‘ti ti’ hít thở.
|
Cửu – Bộ Lạc 4
Vui quá hóa buồn có lẽ chính là chỉ tình huống này…. Khải Ân nằm trên giường rầu rĩ nghĩ: trên ngực bị quấn một lớp băng vải, cánh tay cùng trên đùi cũng bị bôi đầy nước thuốc xanh biếc. Chính mình hiện tại màu sắc thực ngoạn mục đi……. nghĩ tới cảnh hỗn loạn lúc nãy Khải Ân lại bậc cười ra tiếng, cái trung niên nam tử kia thật vất vả mới đuổi người khác ra ngoài sau đó biến mình thành cái dạng này. Đối với mình nói một chuỗi dài gì đó nghe không hiểu xong liền li khai, đại khái là muốn mình đừng lộn xộn hảo hảo nghỉ ngơi đi. Nâng cánh tay lên, Khải ân nhìn đồng hồ: hoàn hảo, thiết vị định vị không bị phá hư, tuy rằng không thể liên lạc với số 7, nhưng số 7 có thể biết được vị trí của mình. Phi thuyền bị phá hư như vậy cũng không có biện pháp bay đi thăm dò, cho dù số 7 biết mình ở đâu cũng không có biện pháp tới đây. Khải Ân thở dài, thôi cứ ở lại đây dưỡng thương trước đi, không dùng tới số thuốc còn mang theo cũng tốt.
‘Chi nha’ một tiếng cửa bị mở ra, Khải Ân nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc dài cầm một chùm hoa quả đi tới. Quả có màu xanh đậm lớn cỡ quả táo, màu sắc thực diễm lệ. Thiếu niên ngắt xuống một quả nhét vào trong miệng Khải Ân, một mùi thơm ngát lập tức làn tràn trong miệng, miệng tràn ngập vị ngọt ngọt chua chua vô cùng tuyệt vời. Nhìn thấy Khải Ân ngạc nhiên, thiếu niên cười cười ngồi bên giường nâng Khải Ân dậy, sau đó nhét cả chùm to vào ngực Khải Ân.
“Loại trái cây này rất có lợi cho ngươi hồi phục cơ thể nga~ ăn tốt lắm nga~ bất quá cũng rất khó hái. Là Tây Thụy Tư hái từ khe vực rất hiểm trở nga~ y cũng không cho ta ăn! Nếu không phải có hoạt động săn bắn quan trọng y cũng không để ta đưa tới đâu, hừ! Ta mới không lạ gì, Khảm cũng sẽ hái cho ta ăn nga, nếu không phải không sinh bệnh thì không được ăn nhiều ta mỗi ngày sẽ nói Khảm hái cho ta một đống lớn cũng được!”
………..nghe không hiểu, Khải Ân im lặng ăn trái cây vừa nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt
“A~ ta quên mất ngươi nghe không hiểu~ ta thực ngốc!” Mặc Lợi Nhi gõ gõ đầu mình, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, vội vàng tiến tới trước mặt Khải Ân, hưng phấn chỉ chỉ mình, lặp lại từng chữ một.
“Mặc——Lợi——Nhi, tên của ta nga, Mặc——Lợi——Nhi”
Khải Ân ngừng tay nhìn thiếu niên hưng phấn trước mắt, tên của cậu ta mình đã sớm biết. Thú nhân này lặp lại thiệt nhiều lần, đơn giản nghĩ một chút cũng có thể biết đó là tên thiếu niên này.
‘Mặc Lợi Nhi’ vì không muốn để cậu thất vọng, Khải Ân vẫn phối hợp lập lại tên của cậu một lần.
“Đúng đúng~ tuyệt vời, phát âm rất rõ ràng nga.” Mặc Lợi Nhi hưng phấn nói, sau đó chỉ chỉ dưới thân Khải Ân.
“Đây là giường, ——giường——”
“………giường?”
“Đúng rồi đúng rồi, rất thông minh nga~”
“Đây là cái bàn, cái——bàn.”
“Cái bàn.”
“Ừ!~ cái kia là ghế dựa, ghế——dựa”
“Ghế dựa.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta phải khảo ngươi nga.” nói xong Mặc Lợi Nhi chỉ chỉ chính mình vô cùng chờ mong nhìn Khải Ân.
“Mặc Lợi Nhi.”
Lại chỉ chỉ cái bàn.
“Cái bàn.”
Cuối cùng chỉ chỉ ghế dựa.
“Ghế dựa.”
“Oa~ ~ rất tuyệt vời nga, mới nói một lần ngươi liền nhớ kỹ, hảo thông minh nga~” Mặc Lợi Nhi vui ve bổ nhào vào người Khải Ân………..
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta quên ngươi đang có thương………” Mặc Lợi Nhi áy náy nhìn Khải Ân đau đến thở hồng hộc, thật cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán hắn, do dự bất an nhảy xuống giường đứng ở một bên.
Khải Ân điều chỉnh hô hấp, nhìn thấy bộ dáng bất an của thiếu niên liền cười khẽ một chút. Ánh mắt xanh thẳm nhìn thẳng Mặc Lợi Nhi, chỉ vào mình, nói rõ từng chữ: “Khải Ân, Khải Ân Ai Đặc.”
*******************************************
“Khải Ân, Khải Ân~ ta đến xem ngươi này~” Mặc Lợi Nhi vừa vào cửa đã trưng gương mặt tươi cười thật to với Khải Ân, trong lòng ngực ôm vật nhỏ lông xù đang làm loạn.
“Mặc Lợi Nhi.”
Khải Ân mỉm cười chào hỏi. Từ lần trước nói tên của mình cho Mặc Lợi Nhi xong, ngày nào Mặc Lợi Nhi cũng chạy tới nói chuyện với Khải Ân. Cũng nhờ Mặc Lợi Nhi mình mới có thể nhanh như vậy nắm giữ ngôn ngữ nơi này. Nói về phương diện ngôn ngữ Khải Ân có thể nói là thiên tài, gần năm ngày đã có thể thuận lợi trao đổi với Mặc Lợi Nhi. Ngay cả Địch Đặc cũng cảm thấy khó tin, Mặc Lợi Nhi lại càng sùng bái Khải Ân.
“Đây là cái gì?” Khải Ân tò mò nhìn tiểu động vật Mặc Lợi Nhi ôm: giồng như một con mèo nhỏ bất quá trên đầu có lộ ra một cái sừng nhỏ.
“Nó kêu là cầu lông ngắn, là ‘mạc khả’ ta dưỡng nga.” Mặc Lợi Nhi không để ý cầu lông ngắn đang kháng nghị bắt lấy móng vuốt bé xíu của nó lôi đứng lên, xoay xoay mấy vòng.
“Ngươi xem, nó thực đáng yêu đi~” Mặc Lợi Nhi vui vẻ đưa cầu lông ngắn tới trước mặt Khải Ân.
“Nó……giống như….. không cao hứng lắm.” Khải ân buồn cười nhìn ‘con mèo nhỏ’ nhăn nhó.
“Nó rời giường sẽ như vậy, ngươi không biết nó trừ bỏ ăn chính là ngủ a. Ta muốn dẫn nó đi vận động!” Mặc Lợi Nhi đem cầu lông ngắn đặt trên mặt đất, xuất ra một cái vòng đeo lên cổ cầu lông ngắn, trên đó có một sợi dây thừng thật dài.
“Khải Ân, ngươi cũng đi nga, ta mang ngươi đi dạo chơi trong tộc. Địch Đặc nói ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.”
“Tốt.”
Kỳ thật ngày thứ ba vết thương của Khải Ân đã tốt lên nhiều lắm, nhưng Địch Đặc không cho phép bắt hắn phải nằm trên giường thêm hai ngày, làm Khải Ân rất buồn bực.
Mặc Lợi Nhi mang theo Khải Ân chậm rãi đi dạo trong thôn, thường thường dừng lại chào hỏi với các thú nhân khác. Khải Ân thừa dịp Mặc Lợi Nhi bận rộn mà cẩn thận đánh giá thôn xóm: đường thực rộng lớn, phòng ở làm từ gỗ, không biết dùng nguyên liệu gì nhưng vô cùng cứng rắn. Các thú nhân đang làm công tác trước nhà mình, có người rửa sạch da động vật, có người thì chế tác một ít công cụ đơn giản. Những đứa bé trong thôn chạy tới chạy lui đuổi đánh tiểu động vật……..
Trong năm ngày này Khải Ân từ Mặc Lợi Nhi cũng hiểu một ít tình huống ở đây: trong bộ lạc này, những thú nhân có thể ra ngoài săn bắn, còn những thú nhân có bề ngoài như con người có năng lực sinh dục thì tương đương với nữ tính. Bọn họ thân hình không cao lớn như thú nhân, hơn nữa cũng thực nhu nhược. Bọn họ mặc một kiện trường bào trắng thuần, mà các thú nhân sẽ quấn da dã thú bên thắt lưng.
Khải Ân thần sắc phức tạp tiêu sái đứng trên ngã tư đường, nếu không có loại thú nhân khác tồn tại, Khải Ân cơ hồ sẽ nghĩ bọn họ chính là nhân loại, chính là sao có thể giống nhau như vậy, chẳng lẽ thật lâu trước đã có con người tới tinh cầu này sao? Có lẽ nên thu thập một ít gen của bọn họ để nghiên cứu, bọn họ có lẽ có quan hệ chặt chẽ với nhân loại………..
“Khải Ân, Khải Ân~ ôm một cái!” một âm thanh non mềm đánh gãy suy nghĩ của Khải Ân, hắn cúi đầu, là một đứa nhỏ thú nhân chừng ba bốn tuổi, Khải Ân bế bé lên, mềm mềm, ôm thực thoải mái. Đứa nhỏ sờ sờ mái tóc vàng của Khải Ân ‘phiêu phiêu~’ sau đó bật cười khanh khách.
“Bé tên gì?” Khải Ân nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, trên địa cầu quanh năm ở quân khu, Khải Ân đã lâu lắm không gặp qua đứa nhỏ.
“Ân Ân~”
Ân Ân?
“Nó cũng gọi là Khải Ân.” Nói chuyện là một nam tử xinh đẹp đối diện đang đi tới, thân hình cao gầy, một đôi mắt xinh đẹp thân hiện nhìn chăm chú Khải Ân.
“A~ a~” Tiểu Khải Ân hoan hô vươn bàn tay nhỏ bé muốn nam tử ôm.
Nam tử tiếp nhận đứa nhỏ mỉm cười với Khải Ân: “Ta gọi là Mễ Gia, là ca ca của Tây Thụy Tư.”
“Tây Thụy Tư……….” Khải Ân thì thào lặp lại tên này, chính là thú nhân mắt vàng đã mang mình đến đây. Ngay sau đó Khải Ân kinh ngạc trừng to mắt nhìn: ca ca? ? Ca ca của Tây Thụy Tư! !
Mễ Gia buồn cười nhìn Khải Ân, mình là ca ca của Tây Thụy Tư rất kỳ quái sao?
“Dũng sĩ trong bộ lạc năm ngày nay đều đi vây quét ‘khoa ma da’ rồi, tính thời gian có lẽ hôm nay sẽ về. Đến lúc đó ngươi có thể gặp Tây Thụy Tư.” Mễ Gia đã hoàn hoàn xem Khải Ân là em dâu của mình.
“Ta không phải……..” Khải Ân không biết nên giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ mình là người của Tây Thụy Tư.
“A a~ ~a~, ba~ ba ba~” Tiểu Khải Ân đột nhiên kêu lên, hưng phấn vặn vẹo trong lòng ngực Mễ Gia.
“Tiểu tử này cảm giác rất nhạy bén, nhất định là các dũng sĩ đã trở lại.” Mễ Gia vừa giải thích vừa lôi kéo Khải Ân đi về trung tâm bộ lạc.
——quả thật là các dũng sĩ đã trở lại, quảng trường vây quanh rất nhiều người, ở giữa đặt một đầu mãnh thú cực lớn: hai cánh nó dài đến 20m, thân hình thật lớn phủ đầy lớp vảy màu đỏ phản xạ vô cùng hoa mỹ dưới ánh mặt trời, trên đầu là ba chiếc sừng dài nhọn hoắc như ba thanh chủy thủ sắc bén, trên miệng là một hàm răng cưa lổm chổm, dọc từ cổ, xương sống thẳng đến đuôi là chiếc vây cứng rắn như khôi giáp.
Thật sự lợi hại, đàn thú nhân này thực không đơn giản. Khải Ân tán thưởng, nếu đem những sinh vật này thả ở địa cầu, cũng bỏ đi những vũ khí công nghệ cao…… thật không dám tưởng tượng…… Suy nghĩ đến thất thần, chợt có người kéo góc áo Khải Ân, là Mặc Lợi Nhi.
“Khải ân, ngươi vừa nãy chạy đi đâu làm ta tìm khắp nơi không thấy.” Khải ân không nói gì, rõ ràng là ngươi nói chuyện quá hăng say.
“Đi, ta mang ngươi qua bên kia. Đây là ‘khoa ma đa’ nga, là dã thú rất hung mãnh, bất quá thịt nó cũng rất ngon nga~” Mặc Lợi Nhi nói xong còn làm ra biểu tình say mê. Khải ân nhìn nhìn, đại bộ phận thú nhân có dạng nhân loại đã ngồi thành một vòng. Khải Ân nhìn thì thấy Mễ Gia cũng đã ngồi xuống, nhìn hắn gật đầu một cái sau đó Khải ân liền theo Mặc Lợi Nhi ngồi xuống.
“Cử hành nghi thức xong là có thể bắt đầu~” Mặc Lợi Nhi ở bên tai Khải Ân nhỏ giọng giải thích: bắt được loại mãnh thú như ‘khoa ma đa’ đều phải tiến hành nghi thức chia đều cho tất cả tộc nhân.
Các dũng sĩ đang nhảy múa xung quanh ‘khoa ma đa’ ở trung tâm quảng trường. Khải ân liếc mắt một cái liền thấy được Tây Thụy Tư, y đang nhịp nhàng phối hợp với các thú nhân khác, bờ vai y rộng lớn, cơ thể rắn chắc hữu lực, làn da ngăm đen sáng bóng, toàn thân cao thấp mỗi tấc thịt đều toát ra vẻ đẹp nam tính, hoa văn lão hổ càng tăng thêm dũng mãnh nhanh nhẹn——không biết vì cái gì Khải ân cư nhiên cảm thấy mặt mình ẩn ẩn nóng lên.
Thẳng đến lúc hoàng hôn vũ đạo rốt cục cũng xong, xác thú nhân đốt rất nhiều đống lửa trên quảng trường…….Chỉ chốc lát, một mùi thịt nướng truyền đến, kích thích người ta thèm ăn. Một khối thịt nướng lớn đặt vào trong tay Khải ân, bên cạnh Mặc Lợi Nhi đã sớm lang thôn hổ yết không còn hình tượng. Khải ân mới vừa cắn thử một miếng cũng cảm thấy không thể ngừng được, da giòn thịt mềm, mỡ nhưng không ngán, hương vị thơm lừng, vô cùng ngon miệng…….
****************************************
Mấy giờ sau tất cả thú nhân đã ăn no, mọi người quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Tốt lắm, ăn đi~” Mặc Lợi Nhi nhìn Khải Ân đắc ý nói, bất quá không tới 3 giây đã sụp sụp: “Bất quá một hồi nữa phải vận động, thật đáng ghét.” Vận động? Khải Ân khó hiểu nhìn Mặc Lợi Nhi.
“Kỳ thật cũng có thể cự tuyệt.” Mặc Lợi Nhi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói.
Lúc này trong đám người truyền tới tiếng vang, Khải Ân kinh ngạc nhìn các dũng sĩ ai cũng đứng lên, mà Tây Thụy Tư cũng đi thẳng về phía mình. Khải Ân bất an nhìn bốn phía, rất nhiều người bị các dũng sĩ bế đứng lên, có người thì bị khiêng lên vai, có người bị ôm vào trong ngực, đi về hướng nhà gỗ…….
“Nha——” Bên tai truyền tới tiếng kinh hô của Mặc Lợi Nhi, cậu bị Khảm bế đứng lên. Nhìn lại xa xa, Mễ Gia cũng bị một thú nhân cao lớn ôm vào trong lòng……….
“A——” Khải Ân thở nhẹ, Tây Thụy Tư đã đi tới trước mặt, không kịp phản ứng đã bị y khiêng lên vai mang về một gian nhà gỗ……….
|