Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
Thập Ngũ – Mẫu Trùng
Khải Ân hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh. Đây là đám dong trùng cấp bật thấp nhất trên Dallas, chúng nó không có năng lực suy nghĩ, chỉ là một cỗ máy giết người, nhưng số lượng khổng lồ. Dị hình trùng của Dallas rất kỳ lạ, chúng nó phân biệt đẳng cấp chặt chẽ, trí tuệ càng cao thì thể hình càng nhỏ, dong trùng cấp bậc thấp nhất sẽ chịu sự khống chế của mẫu trùng. Một con mẫu trùng có thể khống chế số lượng dong trùng để hình thành một đội quân. Chiến sự trước mắt đã vô cùng căng thẳng, quan trọng nhất là tìm ra mẫu trùng. Chỉ cần tiêu diệt được mẫu trùng đám dong trùng này sẽ tự động chia năm xẻ bảy.
Mẫu trùng bình thường sẽ tránh ở phía sau đội ngũ, được hơn mười con dong trùng bảo hộ cẩn thận, rất dễ nhận ra. Nhưng làm Khải Ân kỳ quái chính là đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện được tung tích của mẫu trùng, mẫu trùng không có khả năng rời khỏi chiến trường quá xa. Khải Ân gọi số 7 dò xét trên không trung, nhưng ngay cả số 7 cũng không phát hiện được bóng dáng mẫu trùng.
Rất bất thường! Mẫu trùng nhất định trốn ở nơi nào đó! Khải Ân vừa suy nghĩ vừa quan sát, đột nhiên, một con dong trùng bộ dạng khả nghi hấp dẫn ánh mắt Khải Ân: nó không giống những con dong trùng khác mù quáng tấn công mà không ngừng xoay quanh trên không trung bộ lạc. Chẳng lẽ nó là mẫu trùng? Không đúng, đây xác thực là một con dong trùng. Khải Ân âm thầm quan sát con dị hình trùng này phát hiện ra xung quanh nó có bốn năm con dong trùng to lớn vây quanh. Kinh nghiệm tích lũy nhiều năm nói cho Khải ân biết con kia nhất định là mẫu trùng.
“Số 7, quét hình con dong trùng ở phía trước góc 45° đang không ngừng xoay quanh, nó không thích hợp.” Khải Ân vừa hạ mệnh lệnh cho số 7 vừa chậm rãi quan sát phương hướng con dị hình trùng kia đang tiến tới gần.
“Thiếu úy, kết quả phân tích biểu hiện trong đầu nó có một con chip.”
Quả nhiên, nó chính là mẫu trùng không sai, chỉ cần tiêu diệt nó…….
“Khải Ân! Ngươi muốn làm gì, đi ra ngoài rất nguy hiểm!” Ngay lúc Khải Ân muốn rời khỏi phạm vi bảo hộ của đồ đằng, Mặc Lợi Nhi lo lắng kéo hắn lại.
“Yên tâm không có việc gì.” Khải Ân mỉm cười cho Mặc Lợi Nhi một lời an ủi, nhưng Mặc Lợi Nhi vẫn không chịu thỏa hiệp: “Không được, rất nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể ra ngoài!”
“Mặc Lợi Nhi.” Khải Ân vẻ mặt ngưng trọng: “Dị hình trùng số lượng nhiều lắm, cứ tiếp tục như vậy đối với bọn Tây Thụy Tư rất bất lợi, ta có biện pháp đối phó đám sâu này, tin tưởng ta.”
“Thật sự? Ngươi phải chú ý không được gặp chuyện không may?”
“Ta cam đoan! Còn có, ta cần ngươi giúp……”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Tây Thụy Tư, lần này số lượng đông lắm.” Khảm xoay người xé rách một con dị hình trùng tiến tới bên cạnh Tây Thụy Tư: “Như vậy rất bất lợi cho chúng ta.”
“Đám sâu chết tiệt! Cứ chống đỡ thêm một lúc, nếu không ổn thì lui về đồ đằng.”
Lúc này, từ quảng trường trung ương truyền tới một trận náo động.
“Ngươi nghe xem, phía đồ đằng có chút không ổn.” Từ trung tâm bộ lạc truyền tới một trận âm thanh làm tất cả dũng sĩ đều rớt tim ra ngoài.
“Không xong, mau trở về!” Tây Thụy Tư rống giận, ngàn vạn lần phía đồ đằng không được xảy ra chuyện.
Mặc Lợi Nhi ở trung tâm quảng trường dựa theo lời Khải Ân phân phó mọi người tụ tập về một bên lớn tiếng hét to. Quả nhiên, tất cả dị hình trùng đều hướng về phía đó lao tới. Cơ hội tốt, Khải Ân vung tay lên không trung đánh một động tác về phía số 7, sau đó bám vào đoạn dây thừng từ phi thuyền thả xuống cẩn thận từ phía sau tiếp cận mẫu trùng. Đột nhiên mẫu trùng quay đầu lại phát hiện Khải Ân định đánh lén.
“Yểm trợ ta!” Khải Ân hô to, nương theo dây thừng đong đưa theo quán tính chuẩn xác rơi xuống trên lưng mẫu trùng. Số 7 linh hoạt phát ra điện lưu gây tê liệt lên đám dong trùng đang bay tới gần mẫu trùng.
Mẫu trùng tức giận đấu đá lung tung, Khải Ân bám chặt trên người mẫu trùng: muốn hất ngã hắn đâu dễ như vậy!
Tìm được rồi! Phát hiện một vị trí trên đầu mẫu trùng, đồng hồ định vị trên cổ tay Khải Ân phát ra tín hiệu đô đô——con chip nằm ở đây. Khải Ân thả người dán trên đầu mẫu trùng, ấn nút nhỏ bên hông phóng ra cơ quan. Đúng lúc này, mẫu trùng đột nhiên mãnh liệt lắc lư ném Khải Ân ra ngoài, hắn lập tức nhanh tay lẹ mặt bám lấy một vật thể màu đen trước mắt, Khải Ân thở phào một hơi: hoàn hảo không rơi xuống. Đợi đến khi thấy rõ vật thể trước mắt thì Khải Ân hút một ngụm lãnh khí, ông trời ơi! Thứ hắn nắm được chính là cái mỏ chim khổng lồ như cái kìm lồi ra ngoài, hé ra một hàm răng nanh như cái máy xé thịt đập ngay trước mắt Khải Ân……..
|
Thập Lục – Thánh Địa
Thực ghê tởm! Khải Ân thấp giọng mắng một tiếng, phần eo dùng lực một chút sau đó dùng hai chân đạp lên hàm răng nhọn lởm chởm lồi ra ngoài của mẫu trùng, giây tiếp theo đã an toàn nhảy lên đầu mẫu trùng, cả động tác chỉ trong nửa phút, vô cùng lưu loát. Tây Thụy Tư chạy tới nơi Mặc Lợi Nhi phát ra tiếng thét chói tai thì nhìn thấy động tác vừa nãy của Khải Ân, bị dọa trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Tìm được vị trí, Khải Ân phóng ra cơ quan ngắm chính xác vị trí—— một âm thanh nhỏ vang lên, lớp vỏ cứng rắn trên đầu mẫu trùng bị nổ tung rộng khoảng 10cm, một mảnh chip nhỏ không ngừng mấp máy trong phần thịt màu vàng.
Cú nổ vừa nãy làm mẫu trùng phát ra tiếng gào thét thê lương, càng thêm kịch liệt vặn vẹo thân hình. Một chân Khải Ân lảo đảo, cơ thể mất cân bằng bổ nhào về phía trước, tay phải bởi vì chống đỡ cơ thể mà sáp nhập vào đống thịt nhầy nhụa nhoi nhúc trên đầu mẫu trùng……….
…………Kinh tởm! Khải Ân rút tay về——đoạt được con chip, nhưng mà——Khải Ân nhìn thấy tay phải dính toàn chất lỏng vàng nhầy nhụa ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: phải mau tìm một chỗ rửa tay!
Mẫu trùng trên bầu trời bắt đầu run rẩy kịch liệt, lao thẳng xuống mặt đất…….. Khải Ân bắt lấy cơ hội nhảy xuống khi cơ thể mẫu trùng rớt xuống đất, còn chưa kịp ổn định cơ thể đã bị Tây Thụy Tư ôm vào trong lòng.
“Chết tiệt, ngươi! Ngươi!” Tây Thụy Tư tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói không được một câu đầy đủ. Khải Ân lặng lẽ đưa tay phải xuống bên hông Tây Thụy Tư…… mẫu trùng rớt xuống đất liên tục run rẩy một thời gian ngắn liền chết đi, mất đi mẫu trùng đám dong trùng giống như đám ruồi bọ không đầu, không có mục đích đảo quanh vài vòng sau đó cũng bị các dũng sĩ tiêu diệt.
Rốt cục cũng được lau tay sạch sẽ, Khải Ân vỗ vỗ Tây Thụy Tư ý bảo để hắn đứng lên. Tây Thụy Tư phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, nhưng động tác ôm lấy Khải Ân lại vô cùng ôn nhu.
Mọi người trong bộ lạc cũng chậm rãi rời khỏi đồ đằng đi về phía Khải Ân. Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên chạy tới, thở hổn hển đứng trước mặt Khải Ân, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái: “Khải Ân mạnh thật——thật là lợi hại a!” Đột nhiên nghĩ tới cái gì lại bổ sung một câu: “Nhưng lần sau không nên làm như vậy, làm ta bị dọa đến mức trái tim suýt ngừng đập.”
Khải Ân cười cười gọi số 7 trên không trung tiếp đất, các thú nhân vừa trầm tĩnh lại lập tức khẩn trương, chăm chí nhìn phi hành nhỏ trên không trung chậm rãi đáp xuống.
Phi hành bay trên không vững vàng đáp xuống mặt đất, một người máy nhỏ cao cở 1m hình người, có đầu não hình cầu chậm rãi bước xuống khỏi phi hành.
“7…….số 7?” Khải Ân không dám tin dụi mắt, bởi vì số 7 lúc nãy ở trên không trung nên mình cũng không nhìn kỹ, lúc này nhìn tiểu người máy đáng yêu này chính là số 7 lạnh như băng kia?
“Là tôi, thiếu úy.” Âm thanh kim khí lạnh như băng phát ra từ trên cơ thể bé xinh của người máy: “Tôi tự mình chế tạo một cơ thể đơn giản để tiện hoạt động.”
Nghe số 7 nói xong Khải Ân lúc này mới nhớ lại, số 7 là người máy trí năng trên phi thuyền, cũng không phải là một cỗ máy có thể tự do hoạt động. Nhìn thấy cơ thể bé xinh trước mặt được số 7 làm ra Khải Ân có chút cảm động: xem ra số 7 nhớ rõ mình rất thích loại tiểu người máy dạng hình trụ này. Trước kia khi còn ở căn cứ tới đâu cũng có thể nhìn thấy loại người máy dọn dẹp này, Khải Ân mỗi lần nhìn thấy lại nhịn không được mà trêu chọc một chút.
“Ngươi làm tốt lắm, số 7……” Khải Ân có chút nghẹn lời, cảm động đi qua hắn mới chú ý tình huống xung quanh có chút quỷ dị, tất cả thú nhân đều há to miệng, bộ dáng ngốc lăng. Sao lại thế này? Bộ dáng số 7 có gì kỳ quái sao?
“A a a——” Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên hét lên, chỉ vào số 7 không ngừng run rẩy nói: “Thần——thần——này không phải là thần Sáng Thế sao?”
Một lát sau các thú nhân tỉnh táo lại bắt đầu quây xung quanh số 7, biểu tình trên mặt vừa hưng phấn lại nghiêm túc.
Nghe thấy Mặc Lợi Nhi cường điệu mà hét to, lúc này đến phiên Khải Ân trợn mắt há mồm: số 7 là thần Sáng Thế? Không phải chứ!
Ngẩng đầu nheo mắt, Khải Ân cẩn thận đánh giá đồ đằng, rõ ràng trên mặt đồ đằng có khắc một đồ án tiểu người máy giống hệt như số 7, Khải Ân kinh ngạc nói không ra lời: ông trời a, trò đùa này hơi bị lớn………
“Thần Sáng Thế? Thiếu úy, phát sinh chuyện gì?” Số 7 bị bao vây có chút khẩn trương, những thú nhân này vì cái gì lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Cảm giác như muốn ăn thịt cậu a.
Khải Ân không nói gì, hắn cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra. Tây Thụy Tư vẫn luôn trầm mặt thả Khải Ân xuống, lập tức đi tới trước mặt số 7, quỳ một gối….. tất cả thú nhân khác cũng làm theo Tây Thụy Tư quỳ xuống, trong miệng không ngừng gọi thần Sáng Thế.
Số 7 cảm thấy mình bị chập mạch, sổ tay người máy cũng không dạy cậu nên làm thế nào trước tình huống này. Tây Thụy Tư dẫn đầu mọi người đứng lên, cung kính làm một động tác thỉnh với số 7: ”Thần Sáng Thế—— xin theo ta.”
Cằm Khải Ân sắp rớt xuống đất, đây là Tây Thụy Tư thô lỗ chỉ biết la hét với hắn? ? Bĩu môi, Khải Ân có chút ghen tị với số 7, sao người này được đãi ngộ tốt như vậy.
“Thiếu úy?” Số 7 nhìn về hướng Khải Ân hỏi, Khải Ân gật gật đầu.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thánh địa, đi gặp ai tát.”
Thánh địa? Ai tát? Là vị vu sư kia? Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tây Thụy Tư lộ ra một tia quang mang hưng phấn, Khải Ân sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, bất an nuốt nước miếng……..
|
Thập Thất – Kiến Văn Thánh Địa
Khải Ân vốn tưởng rằng thánh địa là một nơi thần bí cấm kỵ, lại không ngờ cổng vào thánh địa nằm ngay hướng đông bắc của bộ lạc cách đó 1km, hơn nữa không có bất cứ kẻ nào trông coi. Khải Ân nhìn cổng vào cao hơn 3m hỏi: “Đây là thánh địa?”
“Đúng vậy.” Gật gật đầu, Tây Thụy Tư cầm theo cây đuốc dẫn đầu đi vào huyệt động: “Bên trong rất trơn, cẩn thận một chút.”
Khải Ân cùng số 7 đi theo Tây Thụy Tư ước chừng 10 phút thì cảnh vật trước mắt trở nên sáng sủa. Xuất hiện trước mắt là một hang đá hình trứng thật lớn, tỏa ra hơi nóng kinh người. Thạch bích được khảm thạch anh to bằng nắm tay được phân tán bốn phía phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả hang đá, xinh đẹp đến hoa mắt. Chuyển từ một nơi hắc ám tới đây Khải Ân quả thực cảm thấy chói mắt! Không chỉ những viên đá thạch anh, những tảng thạch bích khổng lồ cũng phát ra lân tinh lòe lòe, có thể nơi này có lẫn một ít khoáng thạch khác, hơn nữa những viên thạch anh được khảm trên vách đá làm hang động sáng rực như ban ngày. Từ nơi này trở đi địa hình có xu hướng lún xuống, phân cách thành hơn mười ao nhỏ rất sâu, nước ở đây không ngừng bốc lên hơi nước làm không khí bên trong hang đá ấm áp vô cùng.
Chờ cho ánh mắt thích ứng với ánh sáng nơi này, Khải Ân ngạc nhiên phát hiện ra ước chừng khoảng 7, 8 thú nhân hình người im lặng nằm trong ao, ngực hơi phập phồng, giống như đang hôn mê. Bụng bọn họ hơi phình to, có lẽ là những thú nhân mang thai. Bên cạnh ao đồng dạng có 7, 8 thú nhân, vẻ mặt ôn nhu chăm chú nhìn ‘vợ’ trong nước.
“Bọn họ?” Khải Ân nhìn Tây Thụy Tư kinh hô thành tiếng.
“Suỵt——” Tây Thụy Tư ra dấu bảo Khải Ân im lặng, phóng nhẹ âm thanh nói: “Bọn họ sắp sinh, tộc nhân chúng ta chỉ có thể ở thánh địa mới có thể bình an hạ sinh hậu đại. Ngay cả như vây quá trình sinh sản cũng làm bọn họ hao tổn rất nhiều tinh lực, vì thế trước khi sinh bọn họ sẽ tiến vào hôn mê. Phòng hiến tế của ai tát ngay trước động, ta mang bọn ngươi đi.”
Đi vào trong hang đá, Khải Ân nhìn thấy giữa phòng hiến tế có một tinh thể thật to dựng đứng, phát ra hào quang màu trắng nhu hòa. Thứ này Khải Ân rất quen thuộc—— là thủy tinh năng lượng. Một vị trưởng giả râu bạc trắng ngồi ngay ngắn trước thủy tinh, ánh mắt màu xám lộ ra quang mang cơ trí quan sát đánh giá Khải Ân.
“Đây là ai tát, trưởng lão trí tuệ nhất trong bộ lạc.” Tây Thụy Tư kiêu ngạo giới thiệu lão giả trước mắt với Khải Ân và số 7.
Ai tát đứng lên, chậm rãi đi về phía Khải Ân. Lúc nhìn thấy số 7 phía sau Khải Ân thì thần sắc trong mắt hiện lên tia kích động, trong miệng thì thào: “Thần Sáng Thế….. thật là thần Sáng Thế…… chúng ta được cứu rối……”
Khải Ân nhìn thoáng qua số 7, đánh gãy lầu bầu của ai tát: “Xin hỏi, có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra được không? Thần Sáng Thế là gì?”
Ai tát bình phục lại tâm tình kích động, đưa Khải Ân cùng số 7 đi tới trước thạch bích trong phòng hiến tế, chỉ vào trên bích họa nói: “Các ngươi nhìn cái này, đây là tổ tiên chúng ta lưu truyền lại về thần Sáng Thế.”
Ai tát nói xong, Khải Ân mới phát hiện ra trên thạch bích có khắc rất nhiều bích họa, nhìn kỹ, mỗi bích họa đều có hình ảnh của số 7. Tinh tế xem qua các bích họa một lần, Khải Ân thu thập được một ít tin tức: phi thuyền, dị hình trùng, tiểu người máy giống như số 7, tổ tiên thú nhân muốn nói gì với chúng ta? Bọn họ có phải là nhân loại di dân không? Khải Ân chỉ vào hình người máy trên bích họa hỏi: “Đây là thần Sáng Thế?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện xưa này rốt cuộc là thế nào?”
Ai tát thở dài một hơi: “Ta không biết, từ rất lâu trước kia chuyện này đã thất truyền, chỉ có truyền lại hình dáng của thần Sáng Thế qua nhiều thế hệ. Bất quá, hiện tại thần Sáng Thế xuất hiện, bộ tộc chúng ta có thể bình an vượt qua nguy cơ.”
“Nguy cơ?”
“Chính là trùng tộc hôm nay bất ngờ đánh tới.” Tây Thụy Tư tiếp lời ai tát, vẻ mặt ngưng trọng: “Sức mạnh từ thánh địa ngày càng yếu, số lượng trùng tộc đột kích ngày càng thường xuyên, bọn nó đại khái cũng cảm giác được sức mạnh của thánh địa đang xói mòn.”
Cảm giác năng lượng thủy tinh bị xói mòn? Khải Ân có chút ngạc nhiên, năng lượng tồn trữ trong thủy tinh có thể chống đỡ một hạm đội khổng lồ giữa các vì sao! Đừng nói nơi này chỉ là một bộ lạc nguyên thủy không có thiết bị hiện đại gì.
“Số 7, phân tích tinh thế này một chút.”
“Vâng, thiếu úy.” Số 7 mở ra mắt điện tử, một tia hồng quang từ trán số 7 bắn ra chậm rãi quét thủy tinh năng lượng từ trên xuống dưới một lần.
“Thiếu úy, kết quả phân tích biểu hiện xác thực có một lượng lớn năng lượng từ thủy tinh này bị xói mòn. Thủy tinh này chỉ có thể chống đỡ được khoảng 10 năm nữa.”
“Có thể tra ra nguyên nhân không.”
“Với thiết bị hiện tại không thể tiến hành kiểm tra kỹ hơn, bất quá trên biểu đồ phân tích biểu hiện năng lượng đều chảy vào những ao nước bên ngoài hang đá.”
Khải Ân không hỏi nữa, chỉ là suy nghĩ lời số 7 nói, hắn có thể xác định 90% những thú nhân này có liên hệ với nhân loại. Bởi vì nam tử mang thai vốn chính là trái với quy luật tự nhiên, nhân loại trải qua nghiên cứu dài đằng đẵng mới có thể cải biến gen để nam tử có thể mang thai nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn——cả quá trình mang thai và sinh sản phải hao tổn nguồn năng lượng rất lớn.
“Thần Sáng Thế…..xin hỏi, ngài có thể cứu vớt nguy cơ của thánh địa được không? Thánh địa rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?” Ai tá đặt câu hỏi đánh gãy suy nghĩ của Khải Ân.
“Thiếu úy, tôi cần làm gì?”
Khải Ân xuất ra mảnh chip trong cơ thể mẫu trùng lúc nãy lấy được giao cho số 7: “Ngươi trước tiên ở lại đây nghiên cứu thánh địa cùng mảnh chip này, trên đó còn sót lại chút bộ phận của dị hình trùng cũng nên phân tích một chút.”
“Ai tát——” Khải Ân xoay người đối mặt với vị trưởng lão đang vô cùng lo lắng ôn hòa nói: “Số 7 cũng không phải là thần Sáng Thế, cậu ta là bằng hữu của ta.”
“Không phải thần Sáng Thế, kia——”
“Ngươi yên tâm.” Vẻ mặt Khải Ân vô cùng nghiêm túc: “Về dị hình trùng ta nhất định sẽ tiêu diệt chúng nó!”
Ai tát kích động đến chảy nước mắt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….” Trong lòng ông, Khải Ân cùng số 7 chính là sứ giả thần phái tới, nhất định có thể cứu vớt bọn họ.
“Ai tát, số 7 sẽ ở lại thánh địa, ngươi hãy đem hết mọi việc biết được nói cho cậu ta.”
“Ta sẽ.”
Nói xong, Khải Ân cùng Tây Thụy Tư rời khỏi thạch thất số 7 vội vàng gọi Khải Ân: “Thiếu úy, ngài muốn đi đâu? Tôi phải bảo vệ ngài——”
“Số 7, ta cần ngươi giúp ta ở lại đây thu thập tư liệu, về phần ta——” Khải Ân nhìn thoáng qua thú nhân cao lớn bên người, nhếch lên thành một nụ cười tươi: “Tây Thụy Tư sẽ bảo hộ ta.”
Nghe thấy lời Khải Ân nói, đôi mắt vàng hiện lên tia hào quang, thích thú nhìn Khải Ân.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Rời khỏi thánh địa, Khải Ân hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, cảm khái nhìn thảo nguyên mênh mông trước mắt: bối rối cùng thương cảm khi mới lạc tới tinh cầu này đã hoàn toàn biến thành mây khói hiện tại trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: bảo hộ hậu duệ của nhân loại, tiêu diệt dị hình trùng!
Tây Thụy Tư nhìn thấy Khải Ân vẻ mặt phấn chấn, cả người tản ra tự tin, cảm thấy trong lòng có một nơi lún xuống, tràn ngập hình ảnh của Khải Ân. Một trận gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc vàng óc rơi trên xương quai xanh xinh đẹp, làm nổi bật làn da trắng nõn vốn có vẻ mập mờ, hạ phúc Tây Thụy Tư buộc chặt một trận. Giây tiếp theo Khải Ân bị một cái ôm ấm áp vây lấy, hơi thở nóng cháy cũng ập vào mặt……
“Tây Thụy Tư? Ngô——” mới mở miệng ra đã bị tóm lấy, Tây Thụy Tư đột nhiên cường thế xâm lấn làm Khải Ân có chút run rẩy.
“Ân……” Tiếng nói trong veo nhu hòa mang theo một tia khàn khàn, âm cuối có chút run rẩy, dị thường gợi cảm. Hai tay Tây Thụy Tư không an phận bắt đầu di chuyển tới mông Khải Ân, ôn nhu vuốt ve.
“Chậm đã——” Khải Ân nhất thời thanh tỉnh lại: “Chúng ta không thể, ta——”
“Ngươi nói cái này sao?” Tây Thụy Tư giơ lên cái ‘đồng hồ’ trong tay không biết đã bị tháo xuống từ khi nào, biểu tình có điểm tà ác: “Vừa rồi trong thánh địa ta liền phát hiện có thể gỡ nó xuống.”
Cái gì? Khải Ân nhìn cổ tay phải trống trơn, không kịp tiêu hóa chuyện này.
“Xem ra ngươi cũng không phải nói thật.” Tây Thụy Tư híp mắt, chậm rãi tiến tới gần Khải Ân: “Nên trừng phạt ngươi thế nào đây!”
|
Thập Bát – Thú Hóa
“Ân….. ta thừa nhận có một số việc ta không nói rõ, nhưng mà…… a——” Khải Ân kinh suyễn, Tây Thụy Tư cách một lớp vải dệt dò xét vị trí giữa hai chân hắn.
“Từ từ, hãy nghe ta nói, ân——” Khải Ân cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, tay phải Tây Thụy Tư đã trượt vào bên trong lớp quần áo, vuốt ve bắp đùi thon dài của Khải Ân. Khải Ân mở chân muốn tránh đi bàn tay quấy rối lại bị Tây Thụy Tư thuận thế tách hai chân thoáng nâng lên, Khải Ân không còn trọng tâm chỉ có thể dựa vào lồng ngực cường tráng trước mặt. Từ xa xa nhìn tới Khải Ân thật giống như một con gấu Koala bám dính trên người Tây Thụy Tư.
“Ngươi——” Khải Ân vừa muốn mở miệng, đôi môi liền quét qua một thứ cưng cứng nổi lên làm Tây Thụy Tư kêu rên một tiếng. Khải Ân ngay cả cổ cũng đỏ bừng, xấu hổ muốn nghiêng mặt đi nhưng lại vì áp chặt với Tây Thụy Tư, đôi môi lại một lần nữa lướt qua điểm nổi trên ngực y……. Tây Thụy Tư rốt cuộc nhịn không được, nâng cao mông Khải Ân, để cự vật nóng rực đang kích động giữa hai chân Khải Ân, dùng sức đâm lên.
“A a——Tây Thụy Tư——” Khải Ân sợ hãi ôm chặt Tây Thụy Tư, cơ thể bởi vì va chạm mạnh mẽ dưới thân mà khẽ loạng choạng.
“Dừng lại——a ân——” Khải An đứt quãng rên rỉ lại càng kích thích thú tính của Tây Thụy Tư. Y đè cái mông Khải Ân càng làm phân thân vừa phấn khởi ngẩng đầu của hắn càng gần gũi với cự vật nóng rực của mình hơn, hung mãnh ma xát……
“A a——” Bởi vì ma xát lẫn nhau sinh ra khoái cảm làm Khải Ân thét thành tiếng chói tai, cơ thể chịu không nổi mãnh liệt mà ngửa cổ về phía sau tạo thành một đường cung duyên dáng, một đầu tóc vàng óng bay bay, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tây Thụy Tư chịu không nổi cảnh đẹp mê người trước mắt, phát ra một tiếng gầm nhẹ, đong đưa thắt lưng tráng kiện, gia tốc ma xát giữa hai người.
“Ngô——” Cao trào sắp ập tới, Tây Thụy Tư cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Khải Ân, tàn sát bừa bãi cánh môi của hắn, đưa những tiếng hét chói tai của hắn nhét vào trong miệng mình…….
Cao trào qua đi, Khải Ân dựa vào trong ngực Tây Thụy Tư thở phì phò, mà hai tay Tây Thụy Tư lại không có chút phép tắc nào bắt đầu vuốt ve cánh mông xinh đẹp của Khải Ân.
Khải Ân tức giận trừng y, Chính là tình cảm mãnh liệt vừa đi qua, ánh mắt trừng trừng này lại phảng phất nét quyến rũ, liêu nhân đến không nói nên lời. Tây Thụy Tư thiếu chút nữa kiềm giữ không được, thầm nghĩ muốn đem Khải Ân đặt dưới thân hảo hảo chà đạp một phen.
Nhìn thấy trong mắt Tây Thụy Tư dâng lên ngọn lửa quen thuộc, Khải Ân bị dọa lập tức leo xuống khỏi người Tây Thụy Tư: cứ tiếp tục như vậy, không bị ăn mới là lạ.
Tây Thụy Tư có chút tức giận ôm chặt Khải Ân hung tợn nói: “Ở trước thánh địa nên tạm thời buông tha ngươi, tối hôm nay bất luận thế nào cũng trốn không thoát đâu.”
Khải Ân thở nhẹ một hơi, hiện tại có thể trốn được lúc nào thì hay lúc đó, đột nhiên nhãn châu hắn xoay động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư, phong thái vô cùng tinh xảo: chỉ cần hiện tại thoát được còn sợ không có biện pháp đối phó ngươi sao.
Nghĩ như vậy tâm tình Khải Ân rất tốt, ôm cổ y ý bảo Tây Thụy Tư cúi người xuống. Tây Thụy Tư sớm đã bị cái liếc mắt phong tình vô hạn kia quyến rũ, ngoan ngoãn cúi xuống.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tây Thụy Tư, nụ cười Khải Ân càng thêm tươi rói, ánh sáng trong mắt lại tăng thêm mấy phần, tiến tới bên tai Tây Thụy Tư, cắn môi dưới trầm thấp nói: “Ta cần ngươi giúp ta làm một việc, buổi tối sẽ tùy ngươi xử trí?” Nói xong còn cố ý cọ Tây Thụy Tư một chút, giây tiếp theo đã bị Tây Thụy Tư áp trên mặt đất. Đôi mắt vàng nhìn thằng Khải Ân, lộ ra dục vọng đã thấm tận xương.
“Đây chính là ngươi nói.” Âm thanh Tây Thụy Tư bởi vì cực lực khống chế dục vọng mà càng thêm trầm thấp khàn khàn.
“Đúng vậy.” Khóe miệng Khải Ân nhếch lên, điều kiện trước tiên là ngươi có thể chế trụ ta.
“Muốn ta làm gì.” Nửa ngày sau Tây Thụy Tư mới buông Khải Ân ra, chậm rãi hỏi.
“Ân.” Khải Ân đảo mắt: “Ta cần ngươi cùng ta rời khỏi bộ lạc, mang một thứ về.”
Nheo mắt chăm chú nhìn Khải Ân một hồi, Tây Thụy Tư gật gật đầu.
Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh dị của Khải Ân, cơ thể Tây Thụy Tư chậm rãi biến hóa: nguyên bản làn da được phủ kín hoa văn rám nắng càng đậm hơn, toàn thân bắt đầu mọc dài ra bộ lông kim sắc, sừng nhỏ trên trán chậm rãi dài ra, vô cùng lợi hại…… Rống lên một tiếng to uy mãnh, một con mãnh thú xinh đẹp thật lớn xuất hiện trước mặt Khải Ân. Giống như hổ lại giống báo, động vật hoang dã ở hiện đại cũng không có hình thể to lớn được như vậy.
Tây Thụy Tư cúi đầu phát ra tiếng gào, ý bảo Khải Ân leo lên lưng mình. Mà lúc này Khải Ân đã nhìn đến ngây người, trong suy nghĩ vô cùng tán thưởng sinh vật uy mãnh cường hãn lại vô cùng xinh đẹp trước mắt. Tây Thụy Tư chờ đến sốt ruột, ngoạm tay Khải Ân nhẹ nhàng quăng lên lưng mình, bắt đầu lướt như bay trên thảo nguyên bát ngát……
|
Thập Cửu – Nhộng Khổng Lồ
Trong nháy mắt, Tây Thụy Tư đã chở Khải Ân tới cuối vùng thảo nguyên. Khải Ân rõ ràng phát hiện ra bụi gai cao lớn vây quanh đã ‘co rút’ lại so với trước kia rất nhiều. Bởi vì thủy tinh năng lượng bị xói mòn, có lẽ không bao lâu nữa cũng không còn đủ mạnh mẽ để chống đỡ được nữa. Tây Thụy Tư không dừng lại, bụi gai cũng tự động tránh ra thành một con đường.
“Muốn đi đâu?” Xuyên qua vành chắn, Tây Thụy Tư dừng lại hỏi Khải Ân.
Phán đoán vị trí phi thuyền một chút, Khải Ân chỉ về hướng đông nam ý bảo Tây Thụy Tư đi hướng kia, ước chừng nửa giờ sau, Khải Ân cùng Tây Thụy Tư đã tới nơi phi thuyền bị rớt xuống. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng phi thuyền, chỉ có đám dương xỉ mọc thành bụi. Dọn đám dây leo rậm rạp qua một bên, Khải Ân mới tìm thấy phi thuyền. Tây Thụy Tư có chút tò mò nhìn trứng lớn trước mặt. Khải Ân mở cửa phi thuyền tìm kiếm những thứ mình cần, hộp cấp cứu, vũ khí, máy phân tích, nguồn năng lượng…… Những thứ trên phi thuyền đều rất quan trọng, không thể quyết định lấy hay bỏ. Trong lúc Khải Ân đang phiền não, Tây Thụy Tư cũng biền về hình người chui vào phi thuyền, bất quá, kích thước phi thuyền đối với y mà nói thì quá nhỏ….. Lần thứ 4 đụng vào đỉnh đầu làm Tây Thụy Tư mắng nhỏ một tiếng, Khải Ân buồn cười nhìn Tây Thụy Tư đang chen vào, linh quang chợt lóe: sao hắn không nghĩ ra, nếu không thể bỏ được thì cứ mang toàn bộ về.
Nhìn thấy Tây Thụy Tư dễ dàng dùng một tay nâng lên phi thuyền nặng hơn 1 tấn Khải Ân vô cùng cảm khái: thật sự là phương tiện vận chuyển tuyệt vời! Một tay khác của Tây Thụy Tư ôm Khải Ân vào lòng, trong mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, không đợi Khải Ân mở miệng liền nhanh chóng trở về bộ lạc. Khải Ân sờ lọ thủy tinh nhỏ vừa tìm thấy trên phi thuyền đang giấu trong lòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: có thứ này ai thượng ai còn chưa biết đâu!
Sắc trời dần dần tối sầm, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe lá nhuộm thành màu huyết sắc. Bởi vì Tây Thụy Tư không đổi về hình thú nên tốc độ cũng chậm hơn nhiều, nhưng trong mắt Khải Ân cũng là tốc độ người thường không thể đạt được. Khải Ân nhìn Tây Thụy Tư tò mò nghĩ, y rốt cuộc là lai gen gì? Hổ? Hay là báo? Hoặc là cả hai? Tốc độ và sức mạnh hoàn toàn vượt qua người thường, có lẽ còn được lai thêm gen của những động vật nguy hiểm khác, lúc trở về phải hảo hảo nghiên cứu một chút.
Đang nghĩ ngợi tới xuất thần, Tây Thụy Tư đột nhiên dừng lại. Làm Sao vậy? Khải Ân lập tức cảnh giác quan sát bốn phía, trừ bỏ âm thanh gió thổi sàn sạt cũng không có tình huống gì bất thường.
“Tây Thụy Tư?” Khải Ân vừa mới mở miệng, Tây Thụy Tư liền ôm Khải Ân vội vàng lui về phía sau hai bước. Cùng lúc đó nhánh cây trên đỉnh đầu truyền tới một trận tiếng vang, nơi Tây Thụy Tây đứng lúc nãy xuất hiện một con nhộng khổng lồ màu trắng, cơ thể to lớn từng khúc từng khúc mấp máy như một con sâu lông, đỉnh đầu là một cái miệng khổng lồ như một đóa hoa, có thể thấy một loạt răng nhọn xếp chồng chất bên trong……Bên phải cánh rừng cũng xuất hiện một con nhộng đồng dạng.
Tây Thụy Tư buông phi thuyền, hạ thấp cơ thể, hướng về phía hai con nhộng khổng lồ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Hai con nhộng cũng không nhào tới, chính là đong đưa thân hình mập mạp, giống như đang đánh giá Tây Thụy Tư.
Tây Thụy Tư một bên phát ra tiếng gầm gừ một bên chậm rãi lui về phía sau….. Đột nhiên, Tây Thụy Tư đạp phải một nhánh cây khô dưới chân phát ra tiếng vang thanh thúy. Con nhộng bên phải lập tức hành động: nó co rút cơ thể như một súng máy nhanh chóng bắn một ngụm chất lỏng về phía Khải ân, tốc độ cực nhanh ngay cả Tây Thụy Tư cũng khó khăn mới tránh được.
Hảo thối! Thứ con nhộng bắn ra phát ra mùi hôi khó ngửi, Khải Ân lập tức che mũi lại nhưng vẫn chậm. Cơ thể giống như trở nên nặng nề, ngay cả nâng tay che mũi cũng không còn khí lực. Khải Ân cả kinh, chẳng lẽ bị gây tê? Nhìn về phía Tây Thụy Tư, y tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng gì, Khải Ân lúc này mới thở nhẹ ra, lại cảm giác cánh tay Tây Thụy Tư ôm chính mình có chút siết chặt đến mức làm Khải Ân phát đau.
Hai con nhộng thay phiên nhau tấn công, Tây Thụy Tư chỉ một mặt né tránh chứ không ra tay công kích. Loại nhộng khổng lồ này bình thường có lãnh địa của riêng mình, nhưng chỉ cần giết chết một con, mùi của nó sẽ đưa tới những đồng loại khác. Tụ tập hơn mười con thì không có bất luận kẻ nào có thể sống sót.
Đột nhiên, một con nhộng chuyển hướng đánh về phía Khải Ân, con còn lại ăn ý vây hãm Tây Thụy Tư. Khải Ân chỉ có thể trơ mắt nhìn hàm răng nhọn trắng toát tiến tới ngày càng gần…… Tây Thụy Tư phát ra một tiếng kêu rên, cánh tay y kiên quyết ngăn cản hàm răng nhọn hoắt của con nhộng, máu tươi đỏ sậm theo cánh tay chảy dọc xuống, Khải Ân nhìn thấy mà phát hoảng. Thừa dịp Tây Thụy Tư ăn đau, một con nhộng khác cũng nhào tới cắn lên thắt lưng Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư rống giận, xoay người quăng con nhộng đang cắn tay mình ra xa, say đó dùng cánh tay bị thương túm lấy con còn lại đang cố cắn chặt cơ thể mình xả xuống. Thừa dịp con nhộng còn chưa kịp bò dậy, Tây Thụy Tư ôm lấy Khải Ân bám vào dây leo nhanh chóng ly khai lãnh địa của nhộng khổng lồ……..
Lao như bay hơn mười phút sau thì Tây Thụy Tư ngừng lại trên một trạc cây khổng lồ, dựa trên thân cây Tây Thụy Tư chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình….. Hiệu quả gây tê cũng dần dần tán đi, Khải Ân lập tức kiểm tra vết thương của Tây Thụy Tư: trên cánh tay để lại một loạt dấu răng, miệng vết thương rất sâu không ngừng trào máu tươi, phần thắt lưng cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Khải Ân xé quần áo của mình băng bó vết thương cho Tây Thụy Tư. Nhìn thấy một vết thương nhỏ trên đùi Tây Thụy Tư, Khải Ân đột nhiên hiểu được: không phải gây tê nhộng khổng lồ phóng ra không ảnh hưởng tới Tây Thụy Tư, mà y vì cố bảo trì thanh tỉnh cư nhiên……Khải Ân chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt vàng của Tây Thụy Tư chỉ có một mảnh thâm tình.
“Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút.” Tây Thụy Tư dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Khải Ân, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng hắn: “Buổi tối trong rừng rậm rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể chờ trời sáng lại tiếp tục quay về bộ lạc.” Khải Ân gật gật đầu, không nói gì chỉ gắt gao ôm chặt Tây Thụy Tư.
Nhiệt độ ban đêm trong rừng chênh lệch với ban ngày rất lớn, nhiệt độ có thể hạ xuống so với ban ngày hơn 20 độ. Một trận gió lạnh thổi qua, cơ thể Khải Ân run rẩy một chút. Giây tiếp theo, một khối lông xù xoát qua má Khải Ân. Không biết từ khi nào Tây Thụy Tư đã biến trở về hình thú, Bởi vì biến thân mà miệng vết thương lần thứ hai bị nứt ra, Tây Thụy Tư cũng không để ý tới, chỉ nhẹ nhàng liếm miệng vết thương. Lớp da lông ấm áp vây quanh Khải Ân, thay hắn chắn đi những cơn gió lạnh thấu xương.
Ấm áp quá, trái tim Khải Ân run rẩy. Dựa vào trong ngực Tây Thụy Tư, hai tay vuốt ve bụng cự thú làm Tây Thụy Tư phát ra tiếng kêu thoải mái ‘càu nhàu’. Khải Ân khẽ mỉm cười…… lọ thuốc trong lòng bàn tay lọt xuống rớt vào một mảnh đen kịt trong rừng rậm. Cọ cọ lớp lông mềm mại, Khải Ân thỏa mãn thở dài: y như vậy, chính mình cam tâm tình nguyện………
|