Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
Nhị Thập Ngũ – Mang Thai 2
“Suy nghĩ cái gì?” Tây Thụy Tư từ phía sau gắt gao ôm chặt hắn vào trong lòng.
“Ngươi tỉnh……” Khải Ân cũng không ngẩng đầu, chính là biểu tình có chút phức tạp nhìn bụng mình: “Nơi này….. có một tiểu sinh mệnh….. ta cư nhiên, cư nhiên một chút cũng không phát hiện…. còn để nó gặp phải nguy hiểm như vậy….. nó nhất định rất sợ hãi.”
“Đứa ngốc!” Tây Thụy Tư càng siết chặt Khải ân hơn, ánh mắt không thể che dấu được kiêu ngạo: “Con của chúng ta sao có thể sợ hãi!”
Khải Ân nhìn biểu tình đắc ý trên mặt Tây Thụy Tư, nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, Khải Ân an nhàn dựa vào lòng ngực Tây Thụy Tư cười khẽ thành tiếng: “Đúng vậy, con của chúng ta nhất định rất dũng cảm!”
Đột nhiên Tây Thụy Tư ngồi dậy ôm Khải Ân xoay người lại đối diện với mình, hai mắt không chớp chăm chú nhìn bụng Khải Ân. Khải Ân bị nhìn có chút không được tự nhiên, xấu hổ vặn vẹo muốn giãy ra.
“Đừng nhúc nhích!”
Tây Thụy Tư cúi thấp người tham nhập vào giữa hai chân Khải Ân, cố định thắt lưng không ngừng vặn vẹo, ánh mắt vàng chăm chú nhìn phần bụng bằng phẳng trắng nõn của Khải Ân, biểu tình ôn nhu trước nay chưa từng có. Tây Thụy Tư áp mặt lên lắng nghe động tĩnh của cục cưng, động tác cẩn thận như đang chạm vào trân bảo của mình. Với y mà nói, Khải Ân cùng đứa nhỏ chính là bảo vật y quý trọng nhất! Bất quá nghe một hồi Tây Thụy Tư liền ảo não ngẩng đầu nhìn Khải Ân oán giận.
“Sao không động chút nào a!”
Khải Ân buồn cười liếc mắt, quyết định không đề ý tới vấn đề của vị phụ thân ngu ngốc này. Tây Thụy Tư chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục áp tai vào bụng Khải Ân, còn trắng trợn giở trò ăn đậu hủ. Khải Ân lúng túng đang muốn một cước đá y xuống thì rõ ràng cảm nhận được cơ thể có chút khác thường.
“Làm sao vậy?” Tây Thụy Tư áp sát nên nhanh chóng cảm nhận được cơ thể Khải Ân cứng ngắc, lo lắng hỏi. Khải Ân cổ quái nhìn y một chút, tầm mắt chậm rãi chuyển qua chiếc sừng bạc trên trán Tây Thụy Tư.
“Sừng của ngươi…..vừa mới đụng với ta giống như có chút phản ứng.”
“Khó chịu sao? Có thoải mái không?”
“Không phải…..nói thế nào nhỉ, giống như loại cảm giác thực yên tâm, ta cũng không giải thích được.”
“Ha ha, không hổ là hài tử của ta, biết ta chính là a đạt!”
Tây Thụy Tư hưng phấn dùng sừng nhẹ nhàng cọ cọ bụng Khải Ân, đứa nhỏ giống như có cảm ứng mà thả lỏng. Điều này làm Khải Ân cảm thấy rất kỳ quái, bất quá chỉ là một phôi thai mới dung hợp, có thể cảm nhận được sao? Khải Ân tự hỏi, số 7 đứng một bên trầm mặc đột ngột nói chuyện: “Thiếu úy, theo tôi quan sát ngài mang có lẽ là một thú nhân.”
“A?”
Căn cứ theo nghiên cứu mấy ngày nay của tôi về thú nhân, chỉ có cục cưng thú nhân mới đồng cảm với phụ thân, hơn nữa khi có phụ thân làm bạn bọn họ sẽ cảm thấy rất an tâm. Tôi đề nghị để Tây Thụy Tư một tấc cũng không rời ngài, như vậy đối với cục cưng mới có lợi. Cục cưng cảm thấy mình được an toàn thoải mái sẽ phát triển càng nhanh hơn.”
Tây Thụy Tư ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: “Lúc Mễ Gia mang thai Uy Tạp Đặc cũng không rời hắn nửa bước.”
“Đúng vậy đúng vậy, như vậy đối với thiếu úy cùng đứa bé là tốt nhất, tôi sàng lọc một ít tư liệu, như 《 sổ tay mang thai》, 《 hướng dẫn chuẩn bị làm ba ba 》, 《 như thế nào là người mang thai đủ tiêu chuẩn》 cùng 《 dưỡng thai 》,hẳn là sẽ hữu dụng cho các ngài.” Nói xong số 7 phóng ra một vài tư liệu trước mặt Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư cư nhiên cũng nghiêm túc lắng nghe, tình cảnh này quả thực làm Khải Ân không biết nói gì.
Ở thánh địa nghỉ ngơi vài này xong Khải Ân cùng Tây Thụy Tư trở về phòng nhỏ. Tây Thụy Tư nghiêm túc theo sổ tay cẩn thận chăm sóc Khải Ân, giống như trở thành một phụ thân tốt, Khải Ân vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của y, đồng thời chuyên tâm nghiên cứu phát hiện thủy tinh mới phát hiện. Cuộc sống gia đình ngọt ngào làm cho người ta đỏ cả mắt.
“555555~ Khải Khải hảo hảo nga, Khảm cũng chưa đối với ta như vậy T_T” Mặc Lợi Nhi nhào vào trên người Khải Ân mà khóc thét, cậu cũng muốn mang thai nga! !
“Tây Thụy Tư ngươi ‘quá lợi hại’, ‘một lần’ liền được a!” Đại thúc xinh đẹp nói ra những lời châm chọc không chút phúc hậu, hóa ra nam nhân lãnh khốc khi săn sóc vợ lại có thể ôn nhu như vậy, vì cái gì nhà hắn lại cứ đầu gỗ như vậy! ? Sao có thể không làm người ta ghen tị a.
“Hắc hắc!” Tây Thụy Tư vẻ mặt vạn năm không đổi cọ cọ bụng Khải Ân ngây ngô cười, hoàn hoàn không để ý tới hai người ghen tị kia nói gì đó.
Mặc Lợi Nhi cùng Địch Đặc rốt cục chịu không nổi đá y ra ngoài.
“Ngươi mấy tháng rồi không đi săn hả! Mau cút! !”
“Ta phải chiếu cố Khải Ân.”
“Chúng ta đến là được.”
“Chỉ bằng các ngươi? Hừ! Được không đó!”
“Ngươi có ý tứ gì!”
“Xú tiểu tử ngươi đừng có quá đáng!”
Khải Ân đau đầu đá cả ba ra ngoài, đám gia hỏa bọn họ quấy rầy nghiên cứu của hắn: “Các ngươi muốn làm gì thì làm, đừng đến làm phiền ta.”
“Ngươi! Mấy tháng nay dính ta đủ phiền rồi, ngoan ngoãn đi săn bắn đi!”
“Ngươi! Người bệnh không lo đi chăm sóc chạy tới chỗ ta làm gì, mau trở về công tác.”
“Còn có ngươi ——”
Mặc Lợi Nhi lập tức trào nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy Khải Ân.
“Khải Khải không cần đuổi ta đi~ Khảm không ở nhà ta rất nhàm chán, cho ta lưu lại đi, ta sẽ ngoan ngoãn cam đoan không quấy rầy ngươi! Sẽ rất ngoan!”
Khải Ân thở dài, tiểu quỷ dính người này!
“Được rồi, ngươi lưu lại.”
“Nga~~ Khải Khải ngươi thật tốt quá.” Mặc Lợi Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, Tây Thụy Tư ghen tị trừng mắt liếc cậu, đặt bút ghi món nợ này lên mình Khảm. Sau đó lại lo lắng nhìn về phía Khải Ân.
“Ta muốn ở cùng ngươi.”
“Trong bộ lạc rất an toàn, ta không có việc gì.”
Tây Thụy Tư còn muốn lưu lại nhưng cuối cùng nghĩ đến gì đó vẫn từ bỏ, dặn dò Khải Ân phải chú ý cơ thể sau đó liền kéo Địch Đặc còn lưu luyến không chịu rời đi.
Khải Ân tiếp tục nghiên cứu của mình, ngoài chỗ lần trước phát hiện tinh thể còn ba khối đang phân bố ở nơi khác, hơn nữa thánh địa có một khối, 5 khối thủy tinh vừa lúc phân bố thành hình dạng ngôi sao 5 góc, này rốt cục có ý nghĩa gì!
Mặc Lợi Nhi ngồi bên cạnh ngây người được 2 phút thì bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Khải Ân….”
“Làm sao vậy?”
“Ngươi thật là lần đầu tiên liền được sao?”
“…………” Mặt Khải Ân không tự chủ được ửng đỏ lên: “Phải….”
“Thật tốt a!” Mặc Lợi Nhi hâm mộ nói: “Ta cũng rất muốn có cục cưng, ta biết Khảm kỳ thật cũng rất thích đứa nhỏ, cũng rất muốn có một đứa, chính là…… rất khó…….”
“Ngươi còn trẻ, từ từ sẽ được.”
Mặc Lợi Nhi lắc lắc đầu, biểu tình có chút tịch mịch: “Ngươi không hiểu, chúng ta rất yếu….. cũng rất khó mang thai, cho dù có cũng….. Mễ Gia cùng Uy Tạp Đặc cùng nhau suốt 8 năm mới có Tiểu Khải Ân. Trước Mễ Gia sinh thì 5 năm trước cũng không có đứa bé nào được sinh ra. Vài năm nay tuy là có người mang thai chính là tình huống cũng không lạc quan, bọn họ bây giờ còn đang ngủ say trong thánh địa….. Ta cùng Khảm ở chung cũng được 5 năm rồi, ta rất muốn cho hắn một đứa nhỏ…. vì cái gì lại khó như vậy, ta chỉ muốn một đứa nhỏ…. đứa nhỏ của ta và hắn…..”
|
Nhị Thập Lục – Phát Hiện Kinh Người
“A, thật là, ta sao lại nói chuyện xúi quẩy như vậy.” Mặc Lợi Nhi lau nước mắt sắp trào ra, lộ ra tươi cười như bình thường nhìn Khải Ân: “Cục cưng sinh ra phải để ta ôm một cái nga~”
Khải Ân nhìn vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười của Mặc Lợi Nhi có chút không đành lòng, trong lòng âm thầm quyết tâm: đợi tiêu diệt dị hình trùng xong nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề sinh dục của thú nhân.
Chạng vạng những dũng sĩ ra ngoài săn bắn trở về, Khải Ân ngạc nhiên nhìn bó hoa oải hương tím nhạt Tây Thụy Tư đưa cho hắn, đóa hoa có bốn năm tầng, màu sắc ngày càng đậm, thật kỳ lạ. Từ nhụy hoa màu vàng tản mát ra từng làn hương thơm mát, thanh cao nhưng không ướt át, đặc biệt mùi hương này làm tâm tình Khải Ân dịu đi rất nhiều.
Khải Ân nhìn thấy Tây Thụy Tư đặt đóa hoa nhỏ tới trước ngực mình, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tát ba kỳ hoa đối với cơ thể ngươi rất có lợi.” Tây Thụy Tư đơn giản trả lời, chính là những vết ứ ngân chi chít trên cơ thể y làm Khải Ân biết chuyện tình không phải đơn giản như y nói.
Khải Ân chậm rãi xoa miệng vết thương trên người Tây Thụy Tư, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn làm hắn đau lòng không thôi.
“Không có việc gì, đây là vết thương cũ.” Tây Thụy Tư vội vàng giải thích, không muốn để Khải Ân lo lắng.
Vết thương cũ? Khải Ân liếc Tây Thụy Tư, lực đạo trên tay cũng tăng dần lên.
“Ai——đừng nhéo, ta không sao. Có Khảm hỗ trợ, đám mãnh thú bảo hộ tát ba kỳ hoa không chiếm được chút tiện nghi nào của ta.” Tây thụy Tư đè lại hai tay đang làm chuyện xấu của Khải Ân, vẻ mặt thờ ơ, y mới không để bọn mãnh thú ấy vào mắt.
“Khảm không có việc gì đi.”
“Không có việc gì, tên kia rất quen thuộc loại hoa này, mỗi lần ra ngoài đều hái một đóa về cho Mặc Lợi Nhi. Tát ba kỳ hoa cũng có tác dụng thúc đẩy giống cái mang thai.”
Nói xong, Tây Thụy Tư có chút đăm chiêu nhìn về cách đó không xa, Khải Ân nương theo tầm mắt y nhìn lại, đúng là Mặc Lợi Nhi vui vẻ ôm lấy Khảm. Thân ảnh hai người dây dưa cùng một chỗ tạo thành một chiếc bóng thật dài đổ trên mặt đất nổi bật trong ánh tà dương đỏ như máu có ma lực hút hồn người ta, làm Khải Ân hoảng hốt một trận…. một lát sau, âm thanh Tây Thụy Tư từ trên đỉnh đầu Khải Ân truyền tới.
“Khải Ân, chúng ta thực may mắn, thật sự……”
Đêm hôn đó, Khải Ân trằn trọc không ngủ được, trong đầu có rất nhiều thứ lẫn lộn, có khi linh quang chợt lóe lên một đáp án sinh động, giây tiếp theo lại lướt qua, cứ như thế lặp đi lặp lại làm Khải Ân đến khi gần sáng mới chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Giữa trưa hôm sau, Khải Ân bị tiếng ‘tích tích’ đánh thức. Tây Thụy Tư sốt ruột cầm dụng cụ phát ra âm thanh mà không biết làm thế nào. Khải Ân tối hôm qua nhất định ngủ không tốt, vốn đau lòng định để hắn ngủ nhiều thêm một chút, chỉ sợ thứ này đánh thức hắn. Đang lúc Tây Thụy Tư nghĩ có nên nện cho nó một quyền không thì Khải Ân ngồi dậy tiếp nhận máy liên lạc. Là tin tức từ số 7, cậu ta nói bản nghiên cứu thú nhân đã hoàn thành nên muốn Khải Ân tới thánh địa. Điều này làm nhãn tình Khải Ân sáng lên, lập tức cùng Tây Thụy Tư chạy tới thánh địa.
Kết quả nghiên cứu của số 7 làm Khải Ân thực giật mình. Nghiên cứu cho thấy thú nhân mặc kệ là hình thái gì nhưng kết cấu và gen di truyền vẫn hệt như nhân loại, có thể xác thực mà nói chính là nhân loại. Mà thú nhân cũng là được dung hợp từ gen mãnh thú, loại dung hợp vô cùng hoàn mỹ, khiếm khuyết duy nhất chính là thú nhân hình người không thể tái sinh dục.
Khải Ân cẩn thận cân nhắc, thú nhân là di dân từ địa cầu sao? Tổ hợp gen này là tự nhiên hay được biến đổi? Nếu là nhân loại như vậy mục đích là gì?
Phát hiện kế tiếp của số 7 lại làm Khải Ân hoảng hốt, số 7 cái tiến một vài thiết bị trinh sát trên phi thuyền sau đó kết nối với năng lượng thủy tinh, sau đó tiến hành dò xét vài lần. Thăm dò cho thấy, tinh cầu này tồn tại một tia phóng xạ rất yếu. Nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhận ra sự khác biệt với các khoáng thạch khác. Kỳ lạ chính là vị trí của nó, nó nằm ở trung tâm ngôi sao thủy tinh 5 cánh mà Khải Ân phát hiện. Càng trùng hợp hơn chính là đây cũng chính là đại bản doanh của trùng tộc. Vật chất phát ra tia phóng xạ kia rốt cuộc là cái gì, ngay cả số 7 cũng không biết.
Lúc số 7 phân tích bước sóng phóng xạ trên màn hình, đồ thị năng lượng truyền cho Khải Ân xem, hắn kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời! Đây chính là ‘vũ khí bí mật’ trong căn cứ ở sao Diêm Vương. Đây là bí mật ngay cả số 7 cũng không biết, bởi vì tham dự vào kế hoạch bảo hộ ‘vũ khí bí mật’ là một người bạn thân của Khải Ân, tiến sĩ Mark chủ trì việc xây dựng đã từng cho Khải Ân xem qua loại sơ đồ vật chất này. Về kế hoạch, điều duy nhất Khải Ân biết là: thứ này có thể gây trí mạng cho trùng tộc nhưng sẽ cấu thành uy hiếp cho nhân loại, bởi vì tia phóng xạ nó phát ra sẽ khiến công năng sinh dục của nhân loại gặp khó khăn, cũng sẽ tổn hao một lượng lớn năng lượng, khiến người ta dần dần suy yếu. Cũng vì lý do này mà kế hoạch xây dựng được chuyển dời tới sao Diêm Vương cách địa cầu rất xa!
Khải Ân cảm thấy chính mình quả thực không thể tiêu hóa được chuyện này, nếu đây là di dân từ địa cầu, như vậy vì sao thứ vũ khí nguy hiểm ở sao Diêm Vương lại xuất hiện ở đây? Theo lý thuyết vũ khí có thể tiêu diệt trùng tộc lại trở thành hang ổ cho chúng sinh sống? Tất cả bí mật này ai có thể cởi bỏ? Khải Ân cảm thấy nhức đầu, cảm giác tối hôm qua lại bắt đầu xuất hiện, trong đầu nảy sinh ra rất nhiều hình ảnh, muốn bắt lấy nhưng bất lực……. Tây Thụy Tư cảm thấy Khải Ân khác thường, khẩn trương ôm hắn vào lòng.
Khải Ân ở trong lòng ngực Tây Thụy Tư dần dần bình tĩnh trở lại, chỉnh lý lại suy nghĩ, Khải Ân nhớ lại từ khi nào trong đầu mình luôn có những đoạn hình ảnh kỳ quái. Là mấy tháng gần đây sao? Không, có lẽ trước đó nữa, có lẽ là từ lần đi săn bắn phát hiện ra thủy tinh. Nghĩ như vậy, một suy nghĩ nhảy ra làm Khải Ân giật mình: bộ dáng của hắn không phải giống như bị hạ ‘ám chỉ’ sao? Có lẽ thủy tinh muốn gửi tin nhắn gì đó cho hắn.
|
Nhị Thập Thất – Bối Rối
Khải Ân suy nghĩ, nếu như phỏng đoán của mình chính xác, như vậy, năm khối thủy tinh này chứa những thông tin có thể giúp hắn cởi bỏ hàng loạt bí ẩn này. Việc này không thể chậm trễ. Khải Ân quyết định hôm sau sẽ xuất phát đi tới vị trí 3 khối thủy tinh còn lại. Tây Thụy Tư thực lo lắng vì Khải Ân đã mang thai được 4 tháng nhưng không thể thay đổi được quyết định của hắn. Y biết chuyện này có liên quan tới sự tồn vong sinh tử của bộ lạc, một mình Khải Ân đang cố gắng phấn đầu, y thì một chút cũng không thể giúp được. Việc duy nhất y có thể làm chính là bảo vệ tốt Khải Ân, còn có đứa nhỏ của bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Khải Ân đem chuyện bộ lạc dặn dò số 7 xong liền cùng Tây thụy Tư bắt đầu hành trình tìm kiếm thủy tinh. Bởi vì vị trí của chúng tương đối xa xôi, hơn nữa có nơi là sơn đạo gập ghềnh có chút khó đi, vì thế phần lớn thời gian đều là Tây Thụy Tư ôm Khải Ân. Khải Ân cũng giãy giụa không chịu bất quá đánh không lại chỉ có thể tùy ý Tây Thụy Tư. Hơn nữa Khải Ân cảm giác được chỉ cần mình tiếp cận thủy tinh sẽ trở nên rất kỳ quái. Áp lực cơ thể sẽ chợt tăng, tinh thần hoảng hốt, ngây ngốc, hơn nữa càng tới gần cảm giác này càng rõ ràng hơn, từ sâu trong nội tâm có nơi nào đó cảm thấy bất an, chậm rãi tản ra như những gợn sóng làm Khải Ân thở không nỗi. Vì không để Tây Thụy Tư lo lắng, Khải Ân cố nén những khó chịu tiếp tục tiến tới, chính là dần dần bắt đầu thèm ngủ, có đôi khi có thể ngủ vùi cả ngày trong lòng ngực Tây Thụy Tư.
Trước ngày khởi động khối thủy tinh thứ 3, Khải Ân chính là vẫn chìm trong trạng thái mê man như vậy. Khi hắn tỉnh lại đã phát hiện một tinh thể thật lớn đã đứng sừng sững trước mặt, mà chính mình khởi động nó lúc nào cũng không có chút ấn tượng. Càng làm cho Khải Ân kinh hãi hơn chính là Tây Thụy Tư cư nhiên lại bị thương! Tây Thụy Tư đơn giản kể lại cho Khải Ân biết trong lúc hắn ngủ say có 4 con cự tích xáp lá cà một phen mà thôi, không cần lo lắng. Khải Ân ôm chặt lấy Tây Thụy Tư không ngừng run rẩy, kiên định trong lòng bắt đầu xuất hiện một vết rách, hắn lần đầu tiên cảm thấy mê muội, không biết chính mình làm như vậy có đúng hay không. Nếu như mảnh thủy tinh cuối cùng công bố đáp án tồi tệ….. hoặc là, căn bản không có đáp án….. thật là phải làm sao bây giờ? Hắn thực sợ hãi, sợ mình không thể bảo hộ Tây Thụy Tư, không thể bảo hộ tinh cầu này……
Tây Thụy Tư đương nhiên không biết những lo lắng trong lòng Khải Ân, không hiểu vì sao chỉ vì chút tiểu thương lại làm Khải Ân khó chịu như vậy, y chỉ có thể ngây ngốc an ủi Khải Ân.
May mắn chính là khi khởi động khối thủy tinh thứ tư cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Khải Ân cũng cố gắng tỉnh táo tinh thần không để bị mê man nữa. Ở ngay phụ cận viên thủy tinh thứ tư Tây Thụy Tư phát hiện ra tàn tích của một bộ lạc. Điều này làm Khải Ân vô cùng hưng phấn, nó chứng tỏ trên tinh cầu này còn những bộ lạc thú nhân khác. Bất quá theo tàn tích để lại thì bộ lạc này đã hoang phế từ rất lâu, đến tột cùng không biết còn bao nhiêu người sinh tồn.
Chỉ còn một khối thủy tinh cuối cùng! Muốn tới nơi đó, cần phải xuyên qua một khu đầm lầy rất lớn. Tây Thụy Tư tìm được một hang động ở tạm, chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày sau đó mới vượt đầm lầy.
Vào ban đêm, Khải Ân nhìn thấy ngọn lửa không ngừng nhảy múa trước mặt không nói gì, hắn khiếp đảm, không an tâm, trong lòng cũng tràn ngập mê hoặc……mấy ngày nay một âm thanh không ngừng vang lên từ nội tâm: không cần tìm khối thủy tinh cuối cùng, không cần đi……. Này là ‘ám chỉ’ hay là bất an trong nội tâm hắn, từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi……. Trước kia hắn là một người cái gì cũng không sợ hãi, bởi vì hắn chỉ có một mình. Chính là hiện tại có thêm Tây Thụy Tư, còn có đứa nhỏ, liền trở nên nhút nhát sợ bóng sợ gió, đơn giản chính là lưu luyến sự ấm áp của Tây Thụy Tư, cho dù được kéo dài thêm một khắc cũng tốt. Nếu bởi vì hắn cố chấp mà cuối cùng dẫn mọi người tới con đường hủy diệt thì phải làm gì bây giờ? Vô số nghi hoặc, bất an, mê mang đè áp làm Khải Ân thở không nỗi, hắn cảm thấy chính mình như một con rối gỗ, tùy ý vận mệnh đưa đẩy mà không cách nào phản kháng được. Khải Ân lần đầu tiên cảm giác chính mình vô lực, tự giễu một chút, trước kia một Khải Ân không sợ trời không sợ đất làm thế nào đã biến thành nhát gan như vậy. Lí trí mách bảo chính mình cứ mạnh tay mà tiến tới, tình cảm lại muốn lùi bước. Có ai có thể nói cho hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ……
“Tây Thụy Tư…..” Khải Ân tựa vào lòng ngực Tây Thụy Tư, vòng tay này là đích đến của mình.
“Làm sao vậy? Mấy ngày nay bộ dáng cứ bất an, đang lo lắng gì sao?” Tây Thụy Tư đau lòng ôm chầm lấy Khải Ân, hắn ngày càng hốc hác mình đều nhìn thấy. Nhất định có chuyện gì phiền não mà chính mình lại không giúp gì được.
“Ta….có phải đã làm sai không….. số 7 truyền tin tới nói cho ta biết trùng tộc dạo này bắt đầu sôi sục, vừa lúc lại ngay sau khi chúng ta khởi động thủy tinh…. Hơn nữa mỗi lần khởi động mỗi viên thủy tinh, phóng xạ từ vật chất từ trong trung tâm trùng tộc lại càng phát ra mãnh liệt hơn….. Ta rất lo lắng, có đôi lúc ta nghĩ……này, có thể nào là âm mưu của trùng tộc hay không…..” Nói tới đây, âm thanh Khải Ân đột nhiên nghẹn ngào, qua một lúc lâu sau mới yếu ớt mở miệng: “Ta nên làm thế nào….ta…….”
“Ta tin tưởng ngươi!” Tây Thụy Tư đau lòng hôn lên khóe mắt Khải Ân. Khải Ân của y là một con chim ưng, hẳn là nên tự tin bay lượn trên không trung rộng lớn chứ không phải chịu đựng loại ràng buộc này.
“Nhớ rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã bị mê hoặc, cường đại, xinh đẹp, tràn ngập sức sống cùng tự tin. Từ lúc đó ánh mắt của ta liền không thể ly khai ngươi. Sự thật chứng minh ánh mắt của ta không sai.”
Tây Thụy Tư kiêu ngạo nhìn Khải Ân, nhìn thằng vào ánh mắt hắn, từng tiếng nói thuần hậu âm vang gõ lên trái tim Khải Ân, trong phút chốc làm hắn có cảm giác thoát khỏi làn sương mù.
“Ngươi là tốt nhất! Tin tưởng vào chính mình! Khải Ân!”
Khải Ân sững sờ nhìn Tây Thụy Tư, rốt cuộc hắn cũng mỉm cười! Nụ cười kia giống như phá tan mọi ràng buộc, xuyên thấu tầng tầng trở ngại trong bóng tối tìm ra ánh sáng rực rỡ! Tây Thụy Tư nhìn đến ngây người, tùy ý Khải Ân đưa y áp lên mặt đất. Ngây ngốc nhìn đôi môi trước mắt hé ra phun ra những từ hoàn toàn đánh nát lý trí y.
“Ôm ta, Tây Thụy Tư.”
|
Nhị Thập Bát – Ôm
Tây Thụy Tư trong mắt quả thực có thể phun ra lửa, nhưng lý trí còn sót lại khiến y không lập tức hóa thân thành dã thú mà nhào tới, trong bụng của Khải Ân còn có đứa nhỏ, y không thể làm tổn thương đến đứa nhỏ!
Lúc này quần áo Khải Ân đã cởi bỏ tới thắt lưng, lộ ra mảng da thịt trắng nõn trước ngực, hai viên hồng quả tươi ngon bại lộ trong không khí chậm rãi cứng rắn, run rẩy nhè nhẹ. Hạ phúc hơi ngẩng dậy, bởi vì mang thai nên cơ bụng trở nên mềm mại, vô cùng co dãn, làn da cũng vô cùng nhẵn nhụi, dưới ánh lửa bập bùng càng lộ ra vẻ nõn nà trơn bóng như ngọc thạch.
Tây Thụy Tư nhìn xuân cảnh trước mắt mà nuốt nước miếng, lý trí bắt đầu bong ra từng mảng. Trời ạ, Khải Ân đúng là yêu tinh trời phái xuống để chế phục y! Khải Ân của y quá đẹp, quá gợi cảm, y đã nhịn không được, chính là………
“Khải Ân, đứa nhỏ…… sẽ làm bị thương tới đứa nhỏ….” Âm thanh khàn khàn yếu ớt không có chút thuyết phục nào.
Khải Ân cảm động nhìn Tây Thụy Tư, trước kia hở ra một chút Tây Thụy Tư sẽ lập tức hóa thân thành dã thú, hiện tại vì đứa nhỏ mà cố gắng nhẫn nại đến mức này. Khải Ân kỳ thực cũng lo lắng có thể tổn thương tới đứa nhỏ hay không, chính là hiện tại hắn không thể quản được nhiều như vậy nữa, hắn muốn được Tây Thụy Tư ôm thật chặt, vòng ấm ấm áp đó sẽ tiêu trừ hết bất an cùng mê mang của mình.
“Không có việc gì, chúng ta cẩn thận một chút sẽ không ảnh hưởng tới đứa nhỏ.”
Khải Ân chủ động hôn lên Tây Thụy Tư, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng lướt theo cánh môi khiêu gợi của y. Tây Thụy Tư cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình hoàn toàn đứt đoạn hiện tại trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất là phải hung hăng đè Khải Ân xuống, vân vê hắn tiến nhập vào tận xương tủy mình!
“A——” Khải Ân thở nhẹ một tiếng khi bị Tây Thụy Tư hung hăng áp đảo, những nụ hôn kịch liệt rơi xuống cơ thể Khải Ân như bão tố. Tây Thụy Tư như dã thú hung mãnh đang phát cuồng mà cắn xé con mồi mỹ vị dưới thân, hận không thể nuốt trọn cả xương cốt. Cổ Khải Ân, xương quai xanh, loang lổ trên ngực là những điểm đỏ, như những đóa hoa khát khao xinh đẹp hé nở trên làn da trắng nõn. Quần áo nửa người dưới chưa kịp cởi bỏ đã hóa thành mảnh nhỏ dưới móng vuốt của Tây Thụy Tư, Khải Ân đã không còn hơi sức để suy nghĩ ngày mai phải mặc cái gì, hắn cảm giác chính mình biến thành một hồ nước mùa xuân dưới sự tấn công mãnh liệt của Tây Thụy Tư.
Tây Thụy Tư cúi đầu, ánh mắt chạm tới phần bụng hơi nhô lên của Khải Ân, vẻ mặt nguyên bản cuồng loạn dần dần bình tĩnh lại, động tác thô bạo cũng trở nên ôn nhu dịu dàng. Tây Thụy Tư vô hạn thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên phần bụng hơi nhô lên của Khải Ân, y thực đáng chết! Cư nhiên lại thô bạo như vậy! Nơi này có đứa nhỏ của mình, đây là sinh mệnh được tạo thành từ y và Khải Ân, là bảo bối so với sinh mệnh của y còn quan trọng hơn……
“Tây Thụy Tư…..” Khải Ân mở to mắt nhìn Tây Thụy Tư vô cùng cẩn thận hôn lên bụng mình tựa như đang cúng bái một vì thần tôn quý nhất, khóe mắt hơi ươn ướt, nội tâm như có thứ gì đó phải trào ra. Hắn xoải đôi chân thon dài bò lên người Tây Thụy Tư, ánh lửa nhảy nhót làm bóng hai người không ngừng lay động, càng quấn chặt lấy nhau hơn…. từ giờ phút này sẽ không bao giờ…. chia lìa nữa!
Trong không khí bùng lên hương vị tình dục, hai người đều thở hổn hển. Thú tính ẩn dấu trong cơ thể Khải Ân dần dần ngẩng đầu, thực bất mãn động tác mơn trớn của Tây Thụy Tư trở nên ôn nhu như vậy. Hắn tức giận cấp bách nhấc chân lên ma xát thắt lưng cường tráng của Tây Thụy Tư, miệng không ngừng phun ra những tiếng rên rỉ mị hoặc lòng người. Tây Thụy Tư lúc này cũng đổ đầy mồ hôi, y vốn sợ mình quá cứng rắn sẽ làm Khải Ân bị thương nên tính toán sẽ chậm rãi một chút, nhưng bộ dáng liêu nhân của Khải Ân hiện tại làm dục hỏa đốt người , ngọn lửa ở bụng dưới đột ngột tăng vọt, hận không thể lập tức xuyên xỏ qua cơ thể hắn, làm tới thiên hôn địa ám.
Khẽ cắn môi, Tây Thụy Tư nhịn xuống dục vọng đang trướng đau ở bụng dưới, nâng hai chân Khải Ân đặt lên vai, cứ như vậy tiểu huyệt của Khải Ân liền bại lộ trước mặt Tây Thụy Tư. Bởi vì ngượng ngùng mà cơ thể trắng nõn của Khải Ân nhuộm một tầng đỏ ửng, tiểu huyệt hơi hé ra hợp lại lộ ra mị thịt hồng nhạt bên trong. Tây Thụy Tư cúi đầu dùng đầu lưỡi thấm ướt tiểu huyệt…… đầu lưỡi nóng bỏng quấn quanh không ngừng liếm mút đóa hoa đã hơi hé nở, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn làn da mẫn cảm xung quanh….. hơi nóng càng quét, Khải Ân cảm thấy máu ứ đầy trong đầu, thắt lưng dẻo dai không biết thẹn mà vặn vẹo, ý đồ muốn thoát khỏi dây dưa của người kia.
“A a…..Tây Thụy Tư….. ngô ân….. cho ta….. mau…..mau vào…..”
Âm thanh mê người vang lên, Tây Thụy Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa phân thân hung hăng cắm sâu vào trong cơ thể Khải Ân.
“A——”
“A——”
Trong phút chốc cả thể xác và tinh thần kết hợp cùng nhau làm cả hai người vui sướng như đang chìm trong thiên đường. Tây Thụy Tư căng cứng cơ thể không tiếp tục hành động, ngay thời khắc này y vẫn không quên quan sát phản ứng của Khải Ân.
“Có khó chịu không?”
Khải Ân lắc đầu, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng rắn chắc của Tây Thụy Tư, vặn vẹo cơ thể ma xát cự vật nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể mình. Tây Thụy Tư rốt cuộc không kiêng nể mà bắt đầu kịch liệt luật động.
“A a a——” Mồ hôi thấm ướt những sợi tóc vàng rơi xuống trán, cả người Khải Ân nương theo động tác của Tây Thụy Tư mà đong đưa…..Khoái cảm mãnh liệt đánh úp, mỗi lần kích động mười ngón tay của Khải Ân sẽ lưu lại vết cào ứa máu trên lưng Tây Thụy Tư, mà Tây Thụy Tư ăn đau lại càng thêm điên cuồng chuyển động.
Tây Thụy Tư điên cuồng tiến vào bên trong cơ thể Khải Ân làm tràng ruột co rút một trận, tiểu huyệt lại càng gắt gao hấp thụ cự vật tráng kiện. Cảm giác tuyệt vời làm Tây Thụy Tư lâng lâng như đang bay bổng trên một đám mây, tiến nhập thiên đường. Động tác trừu sáp ngày càng nhanh, ngày càng thô lỗ hơn.
Khải Ân chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, theo tiết tấu của Tây Thụy Tư mà không ngừng đong đưa. Đột nhiên, Tây Thụy Tư đâm mạnh tới một điểm làm Khải Ân chấn động toàn thân, khoái cảm tuôn trào tập kích, đôi lam mâu bị hơi nước phủ mờ vô thức mở to.
“Ân…..a a….”
Tây Thụy Tư chú ý tới âm thanh đột nhiên cất cao của Khải Ân, lại hung hăng va chạm nơi bí mật kia lần nữa.
“A a….nơi đó….a ….ân a….” Khoái cảm như thủy triều ồ ạt ập tới, phảng phất ăn mòn cả xương cốt. Khải Ân run rẩy không thôi, hắn cảm thấy sắp bị vật thô to kia đâm tới hồn phi phách tán. Hai chân kẹp chặt eo Tây Thụy Tư, thân hình mềm mại ngưỡng cong xương sống, trên mặt tràn ngập biểu tình mê loạn. Rốt cuộc, khoái cảm tích lũy tới cực điểm muốn bùng nổ, Khải Ân co giật một chút, bạch trọc phun lên trên bụng Tây Thụy Tư, tiểu huyệt cũng gấp rút co thắt. Tây Thụy Tư gầm nhẹ một tiếng lại nhanh chóng trừu sáp. Sau một trận cuồng loạn Tây Thụy Tư rốt cuộc cũng bắn ra yêu dịch nóng bỏng, rót vào trong cơ thể Khải Ân.
Tình cảm mãnh liệt đi qua Khải Ân có chút thất thần, đầu óc vẫn còn hưng phấn, cơ thể miễn cưỡng không muốn động. Đột nhiên một thứ gì đó ướt át thô ráp lướt qua hạ thân Khải Ân làm hắn cả kinh, vội vàng chống đỡ cơ thể ngồi dậy thì phát hiện Tây Thụy Tư đã hóa về hình thú, đang dùng đầu lưỡi giúp hắn tẩy sạch niêm dịch dính dưới hạ thân. Liếm sạch sẽ xong Tây Thụy Tư tới nằm bên cạnh Khải Ân để hắn dựa vào lớp lông mềm mịn của mình, chính mình đảm đương trách nhiệm làm tấm nệm. Bởi vì vừa mới vận động kịch liệt xong nên Khải Ân mệt mỏi dựa vào người Tây Thụy Tư liền nặng nề ngủ. Tây Thụy Tư cúi đầu vô cùng yêu thương nhìn Khải Ân đang ngủ say. Giờ phút này, y tình nguyện thời gian đóng băng, để y cứ như vậy nhìn ngắm Khải Ân cả đời, bảo hộ hắn cả đời…….
|
Nhị Thập Cửu – Thủy Tinh Cuối Cùng
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào hang động thì Khải Ân cũng chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra là thân hình cường tráng của dã thú, áp vào bộ lông mềm mại có thể cảm nhận được mãnh thú dưới thân đang phập phồng hô hấp. Cái đuôi dài mảnh như một cây roi mà đong đưa, vỗ nhẹ lên bắp chân Khải Ân. Ngón tay nhẹ nhàng luồn vào bên dưới lớp lông, Khải Ân lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Tây Thụy Tư, nhẹ nhàng mỉm cười. Vô tình nhìn thấy cự vật dưới khố hạ mãnh thú làm Khải Ân líu lưỡi: ông trời ơi! Kia cũng quá lớn đi! Nhìn lần đầu tiên lại thêm lần thứ hai, gương mặt Khải Ân dần dần chuyển hồng. Vừa mới nhìn qua hình như sau khi Tây Thụy Tư biến thân, nơi đó….. hình như kích thước cũng thay đổi. Nếu cùng hình thú của Tây Thụy Tư…… suy nghĩ không lành mạnh thình lình nhảy ra làm Khải Ân đông cứng lại, mặt đỏ rực. Vội vàng quay lưng lại kết quả không cẩn thận kéo theo bộ lông của Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư ăn đau tỉnh lại, mê hoặc nhìn sắc mặt ửng hồng của Khải Ân. Bởi vì ý niệm vừa nãy trong đầu làm Khải Ân không dám ngước nhìn Tây Thụy Tư, kết quả ánh mắt mơ hồ lại chuyển tới nơi đó…… Khải Ân kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống trên người Tây Thụy Tư, chôn mặt vào lòng y, mất mặt muốn chết! Tây Thụy Tư cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng vợ mình bởi vì chuyện tối hôm qua mà thẹn thùng, vì thế cúi đầu yêu thương, dùng đầu lưỡi thô ráp đặc biệt của động vật họ nhà miêu mà liếm liếm hai gò má và cổ Khải Ân. Hơi thở đậm đặc của giống đực và hô hấp khô nóng thổi qua giác quan của Khải Ân. Trong nội tâm nhảy ra một tia điện lưu khác thường làm Khải Ân âm thầm kêu không tốt. Trời ạ! Hắn không phải có cảm giác với hình thú của Tây Thụy Tư đi!
Lúc này giúp Khải Ân liếm sạch xong thì Tây Thụy Tư đứng lên, Khải Ân chỉ thấy chi trước y duỗi về trước vươn móng, thân thể duỗi dài về phía trước, một động tác miêu duỗi thân tiêu chuẩn làm Khải Ân ‘phốc xích’ một tiếng bật cười. Tây Thụy Tư giả vờ tức giận bổ nhào tới áp Khải Ân xuống đất, rống tượng trưng hai tiếng, đầu lưỡi thô ráp không ngừng liếm lên những nơi mẫn cảm trên người Khải Ân. Khải Ân không ngừng vặn vẹo cơ thể, vừa cười ha ha vừa xin tha.
“Ha ha ha, Tây Thụy Tư, ngừng——ngứa quá, ha ha, không được, a——”
Cái đuôi Tây Thụy Tư nhẹ nhàng đảo qua bắp đùi Khải Ân chậm rãi ma xát, kích thích đột ngột làm cả người Khải Ân run lên, sợ hãi kêu ra tiếng. Trong mắt Tây Thụy Tư hiện lên một ý cười vì vừa làm được chuyện xấu. Đầu dần dần hạ xuống, ôn nhu ma xát phần bụng hơi nhô lên của Khải Ân. Phần sừng xoắn ốc cứng rắn vô tình xát qua đầu nhũ Khải Ân, cảm xúc lạnh như băng làm đóa hoa đỏ tươi lặng lẽ nở rộ. Khải Ân cắn môi dưới muốn chống cự dục vọng bắt đầu bùng lên ở bụng dưới nhưng lại bi quan phát hiện chính mình vô pháp chống cự lại khiêu khích của Tây Thụy Tư, hắn trước kia cũng không phải người buông thả a! Đang lúc Khải Ân đang cố nén giận trong nội tâm vì Tây Thụy Tư làm hại cơ thể mình trở nên phóng đãng như vậy thì một âm thanh trêu tức vang lên bên tai Khải Ân, nguyên lai Tây Thụy Tư không biết từ lúc nào đã biến trở về hình người.
“Ta biết ngươi đối với hình thú của ta rất có cảm giác. Nhưng bảo bối, vì cục cưng trong bụng ngươi chúng ta nhẫn nại một chút đi. Huống hồ——” Tây Thụy Tư kéo dài âm thanh kết hợp đó là vô cùng gợi tình mà xoa nhẹ khoảng giữa đùi Khải Ân: “Nơi này của ngươi vẫn chưa thế tiếp nhận hoàn toàn khi ta biến hình đâu, ân, ta còn phải tiếp tục cố gắng.”
Khải ân bị lời nói của Tây Thụy Tư mặt dày làm xấu hổ đến cổ cũng đỏ bừng, còn kêu muốn cố gắng gì nữa chứ! Con đại miêu này! Khải ân tức giận trừng mắt liếc Tây Thụy Tư trong mắt y nó với ánh mắt ve vãn không có gì khác nhau.
“Xem ra ngươi cũng đồng ý lời ta nói a.”
“Mới không phải, Tây Thụy Tư——a….đừng a…. ân a….”
Dưới thế tấn công cuồng mãnh của Tây Thụy Tư, Khải Ân đáng thương không hề có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý Tây Thụy Tư kéo mình vào cơn lốc xoáy tình ái mãnh liệt, không thể tự thoát ra được……
Tuy rằng cả hai người đồng thời miệt mài, nhưng kết quả khác biệt cũng quá lớn, Tây Thụy Tư vẻ mặt thỏa mãn, thần thanh khí sảng, trái lại ‘dựng phu’ đáng thương, vốn chịu đựng cái bụng phình to như trái dưa hấu nay lại còn lãnh thêm nổi khổ từ sau mông. Tây Thụy Tư nhìn mà đau lòng, không nói hai lời ôm Khải Ân trong lòng ngực bắt đầu xuất phát về hướng đầm lầy. Dọc theo đường đi cũng không đình chỉ vẻ mặt đắc ý, tươi cười như mèo con trộm được cá. Tới cửa vào đầm lầy Khải Ân rốt cục chịu không được loại phương thức vừa đi đường vừa ăn đậu hủ nỗi nữa, vội vàng nhảy xuống khỏi lồng ngực Tây Thụy Tư thuận tiện quăng cho y một ánh mắt xem thường, sau đó theo phương vị thiết bị định vị chỉ dẫn mà tiến vào. Tây Thụy Tư cũng theo sát phía sau bước vào đầm lầy.
Đầm lầy vô cùng ẩm ướt, khắp nơi bốc mùi hôi thối. Hơi nước bốc lên không trung bám vào đám cây cối mọc rậm rạp trong khu đầm lầy làm nơi này càng tăng thêm phần âm u ẩm ướt. Càng đi vào chỗ sâu càng ẩm thấp hơn, mùi tanh tưởi nồng nặc gay mũi làm Khải Ân cảm thấy buồn nôn. Tây Thụy Tư mang hắn cẩn thận xuyên qua lãnh địa của đám cá xấu khổng lồ trong đầm lầy, tránh đi những vũng bùn có thể sa lầy nhìn có vẻ vô hại, hữu kinh vô hiểm mà tiến vào chỗ sâu bên trong——nơi có mảnh thủy tinh cuối cùng.
Xuất hiện trước mắt chính là một cái đài cao nhỏ xây bằng đá, Khải Ân ở trên đài tìm thấy một khe hở hình thoi, xuất ra thủy tinh trang sức đã chuẩn bị sẵn. Nhưng trong nháy mắt chạm vào khe hở Khải Ân giống như bị cái gì đánh trúng mà rút tay về, run nhè nhẹ. Ngay lập tức bất an như một cơn sóng thần ập tới. Muốn từ bỏ hay không….. làm như vậy tột cùng có đúng không? Lỡ như….. đang lúc nội tâm Khải Ân nổi lên vô số gợn sóng, sau lưng áp vào một lồng ngực dày rộng——Tây Thụy Tư cầm lấy tay Khải Ân! Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt rơi vào tận đáy lòng làm Khải Ân hơi run rẩy. Hít sâu một hơi, Khải Ân thong thả nhưng kiên định đặt thủy tinh vào vết lõm, khởi động khối thủy tinh cuối cùng……..
Đại địa bắt đầu chấn động, tinh thể khổng lồ chậm rãi trồi lên mặt đất. Ngay khi khối thủy tinh sừng sững đứng vững thì trong nháy mắt luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ thủy tinh tản ra bắt đầu bao phủ cơ thể Khải Ân. Dưới ánh mắt sợ hãi của Tây Thụy Tư, Khải Ân từ từ ngã xuống, chìm vào bóng tối……..
|