Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
Tam Thập – Diệt Vong
Đầu đau quá! Giống như cảm giác bị say rượu. Lắc lắc đầu, Khải Ân chống đỡ cơ thể ngồi dậy lập tức bị cảnh vật trước mắt làm sợ ngây người—— Trời ạ! Hắn cư nhiên đang trôi nổi trong vụ trụ mênh mông! Một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ bay ngang qua người hắn. Khải Ân nhận ra chiếc phi thuyền này, là tàu ‘Titan’ , nó chính là vũ khí bí mật được đưa tới căn cứ ở sao Diêm Vương. Khải Ân bình tĩnh lại đánh giá xung quanh thì phát hiện ra chính mình đang nằm trên không của sao Diêm Vương. Đây là tin tức thủy tinh muốn truyền tới cho hắn? Rốt cuộc muốn cho hắn biết cái gì? Theo phi thuyền di động, Khải Ân giống như bị một lực hấp dẫn vô hình mà chạy theo phi thuyền. Phi thuyền chậm rãi đáp xuống vệ tinh căn cứ, một màn quen thuộc này cũng gợi lại một phần trí nhớ trong đầu Khải Ân.
Khải Ân nhớ rõ đây là năm 136 của địa cầu ở kỷ nguyên mới, Khải Ân vừa lên làm đội trưởng hạm đội một không lâu. Chỉ huy cao cấp đại tá Monte bí mật gọi hắn tới và giao một nhiệm vụ bí mật——bảo hộ tàu ‘Titan’ an toàn tới sao Diêm Vương, vệ tinh thực dân số 107 của địa cầu. Khải Ân không hiểu được một vệ tinh thực dân bình thường vì cái gì cần phải điều động lực lượng một hạm đội. Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng Khải Ân vẫn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Tới vệ tinh thực dân Khải Ân mới phát hiện nơi này cư nhiên là một căn cứ quân sự bí mật. Chỉ huy căn cứ tiếp đón Khải Ân dẫn hắn tiến vào một phòng thí nghiệm cực kỳ bí mật. Ở đây Khải Ân gặp lại một người bạn rất thân của mình, tiến sĩ Mark đã ‘biến mất bí ẩn’, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng được nhìn thấy thứ gọi là vũ khí bí mật…..
Thu hồi suy nghĩ , Khải Ân được đưa vào phòng thí nghiệm vũ khí bí mật.
“Mark!” Nhìn thấy bóng người trước mắt Khải Ân kinh hỉ kêu to, tiến về phía bạn tốt. Còn Mark thì vẻ mặt không chút thay đổi nhìn xuyên qua Khải Ân. Khải Ân có chút mất mác, tuy biết rằng hình ảnh này chính là thủy tinh gửi đến nhưng nhìn thấy bạn tốt tâm tình kích động không thể dùng ngôn ngữ lí giải.
Có vẻ phòng thí nghiệm có rất bận rộn, rất nhiều nhân viên mặc đồng phục phòng hộ vội vã tới lui. Trong lồng giam điện tử nằm ở trung tâm là một con dị hình trùng, là một con dong trùng cấp bậc thấp nhất. Mark cùng một nhóm các nhà khoa học tựa hồ đang kịch liệt thảo luận gì đó. Sau đó Khải Ân nhìn thấy màng kim loại bảo hộ màu bạc chậm rãi nâng lên, vũ khí bí mật nằm trong không gian cách ly lặng lẽ phát ra tia sáng xạ tuyến màu xanh biếc! Mark đứng sau một thiết bị khoa học chậm rãi điều chỉnh. Theo động tác của Mark lục quang của tia phóng xạ từ vật thể kia phát ra ngày càng tăng mạnh. Dị hình trùng cũng bắt đầu nôn nóng bất an, từ não bộ của dị hình trùng trên màn hình vi tính phát ra những đường cong đồ thị có quy luật. Khi đường cong đột phá tới cao điểm thì Mark hô to: “Tìm được rồi!” Trong mắt lộ ra thần sắc kích động. Mọi người trong phòng thí nghiệm bắt đầu hoan hô . Khải Ân ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tường——địa cầu kỷ nguyên mới năm 145! Là 5 năm sau khi hắn bị hút vào hắc động!
Tiếp theo, hình ảnh bắt đầu biến hóa: bóng người nhanh chóng lướt qua, gương mặt đại tá Monte vô cùng uy nghiêm, rất nhiều hạm đội bắt đầu xuất phát…..hết thảy đều gây ra cảm giác bất an cho Khải Ân. Khải Ân chỉ cảm thấy bạch quang chợt lóe trước mắt, không gian lại bắt đầu chuyển đổi. Lúc này đây hắn lại xuất hiện trên không trung địa cầu!
Một tinh cầu khổng lồ màu xám che khuất thái dương tạo thành một bóng ma thật lớn lên địa cầu. Vô số hạm đội trùng tộc hướng về phía địa cầu. Tiếp theo, đại địa bắt đầu chấn động, một lực hút mạnh mẽ kết hợp với sức hút của trái đất hấp dẫn tinh cầu xám hung hăng tiến về phía địa cầu! Tai nạn quá đột ngột, cả hai bên đều không dự đoán trước được tình huống sẽ biến đổi như vậy. Thình lình xảy ra biến cố làm song phương đều bó tay không có biện pháp, có thể nói mọi người ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có! Địa cầu chính diện nghênh đón va chạm khủng khiếp nhất, kết quả bị lệch khỏi quỹ đạo….. sau đó lại còn tiếp tục những va chạm nhỏ hơn, mà tinh cầu màu xám thì bay thẳng về phía thái dương….. Một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện làm Khải Ân không đành lòng nhìn tiếp mà nhắm hai mắt lại….. Lúc mở mắt ra địa cầu đã trở thành một hành tinh chết……..
Tay chân Khải Ân lạnh buốt, trong đáy lóng hắn tự nói với mình: nhân loại sẽ không vì vậy mà diệt vong, sẽ không! Sẽ không, sẽ không….. một luồng sáng mỏng manh hấp dẫn tầm mắt Khải Ân, không gian trong tầm nhìn lại bắt đầu thay đổi, cơ thể xuyên thẳng xuống, lao qua những đám bụi bặm thật dài, những lớp đất cứng rắn đã đóng băng vĩnh cữu sâu hàng chục ngàn met……
Đập vào mi mắt Khải Ân là đồ án ngôi sao 5 góc khổng lồ, mỗi góc là một khối thủy tinh sừng sững. Trong ánh sáng mỏng manh của bóng đêm, một bóng người mơ hồ dần xuất hiện trước mắt Khải Ân, dần dần rõ ràng hơn.
“Xin chào, ta là Diệp.”
“Diệp?” Khải Ân kinh ngạc nhìn thanh niên tóc trắng vẻ mặt ôn hòa trước mắt, đầu não trí năng?
“Ta là trí nhớ của nhân loại cuối cùng, ngươi có thể khởi động thủy tinh chứng minh nền văn minh của tân sinh nhân loại đã tiến tới một trình độ nhất định. Các ngươi có quyền biết tinh cầu này từng phát sinh chuyện gì.”
Nghe Diệp nói như vậy, Khải Ân nghĩ muốn khởi động thủy tinh phải chạm vào sơ đồ gen di truyền, đây liệu có phải là một loại khảo nghiệm không?
“Giống như ngươi đã nhìn thấy, tinh cầu này từng tồn tại một cuộc sống vô cùng trí tuệ, đã sáng tạo ra một nền văn minh vô cùng hiện đại. Nhưng mà sau một tai nạn cơ hồ đưa bọn họ vào con đường hủy diệt toàn bộ…..” Diệp còn đang cứng nhắc tự thuật, Khải Ân biết đây là hình ảnh được bảo lưu từ năng lượng. Hắn hơi rung động, nắm tay siết chặt thành quyền, hắn biết tất cả mê hoặc của mình sẽ được diệp cởi bỏ…..
“Có thể nói lí do nền văn minh từng tồn tại trên tinh cầu này vì sao lại bị hủy diệt không?” Tuy rằng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng Khải Ân biết rõ tim mình đang đập nhanh cỡ nào, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Âm thanh bình tĩnh trong trẻo của Diệp vang lên: “Đương nhiên có thể, ngươi có quyền được biết.” Sau đó vẻ mặt Diệp thoạt nhìn có chút kích động, lại có chút thương cảm, giống như bắt đầu nhớ lại những chuyện xưa.
“Tinh cầu này từng có tên là địa cầu, vô cùng văn minh cùng thịnh vượng…. Vô số sinh mạng không ngừng sinh sôi. Tuy rằng mọi người có vô số phân tranh, nhưng khi gặp khó khăn tất cả đều đoạn kết chung tay giải quyết. Tinh cầu này tiến hóa vô cùng hoàn mỹ, đó là thời kỳ thịnh vượng nhất của nhân loại. Nhưng mà dị trùng tộc tham lam mơ ước tài nguyên phong phú cũng khoa học kỹ thuật phát triển của địa cầu nên đã phát động chiến tranh xâm lược…… Trong một cơ hội ngẫu nhiên, mọi người vô tình phát hiện ra ngoài tầng không gian một vật chất phóng xạ chưa bao giờ gặp, gọi là ‘UR’. Điều làm người ta kinh hỉ chính là phóng xạ UR đối với trùng tộc có tác dụng đặc thù, nó có thể làm chậm lại hoạt động đại não của trùng tộc. Trùng tộc vô ý sẽ tập trung xung quanh UR, hơn nữa còn chậm rãi đình chỉ hoạt động, không có sức kháng cự. Mọi người vì phát hiện này mà mừng rỡ như điên, nhưng không ngờ nó cũng chính là đầu sỏ gây ra tai ương. Chúng ta rất tự tin, muốn dùng địa cầu làm mồi nhử thông qua UR để hấp dẫn mẫu tinh của trùng tộc để tiêu diệt hoàn toàn……kết quả UR lại kích động các nguyên tố bên trong địa cầu kịch liệt biến đổi, sức hút đột ngột tăng vọt….. kết quả liền giống như ngươi đã thấy, cuối cùng làm nhân loại hoàn toàn bị hủy diệt…..”
“Như vậy, như vậy nhất định có người còn sống sót, đúng không!” Khải Ân vội vàng hỏi, hắn không tin nhân loại bị diệt vong toàn bộ, nhất định còn người sống sót!
“Đúng vậy, những người di dân tới trên vệ tinh ở ranh giới thái dương hệ không bị ảnh hưởng của trận tai kiếp này. Nhưng bọn họ đã li khai thái dương hệ từ hơn mười triệu năm trước để tìm một tinh cầu thích hợp để nhân loại sinh sống, bởi vì địa cầu đã trở thành một hành tinh chết.
Nghe thấy Khải ân im lặng thật lâu. Trong không gian vũ trụ bao la, mọi người mờ mịt tìm kiếm thật lâu mới phát hiện ra một ít nền văn minh. Một trong số đó chính là Dallas nhưng nó cũng không thích hợp để sinh sống. Nhân loại chỉ có thể trong hoàn cảnh hoàn toàn tuyệt vọng mới có thể từ bỏ ngôi nhà của mình…..
|
Tam Thập Nhất – Sự Thật
“Thế sau đó, ngươi nói đây chính là trái đất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khải Ân kích động, vội vàng hỏi Diệp. Những chuyện nghe được từ Diệp làm toàn thân Khải Ân lạnh như băng trái tim giống như bị người ta rạch ra một lỗ hổng, máu chảy đầm đìa đau đớn vô cùng, đau đến tận đáy lòng. Sẽ không, đại cầu sẽ không vậy mà bị hủy diệt, nhân loại sẽ không cứ như vậy mà diệt vong!
Ánh mắt Diệp thực đau thương, không khí cũng tràn ngập sầu bi.
“Địa cầu sau khi trải qua tai kiếp đã biến thành một hành tinh chết. Không trung bị một lớp bụi dày bao trùm, ánh sáng mặt trời không thể rọi tới mặt đất, khí hậu biến đổi, tất cả sinh mệnh đều bị diệt vong.”
“Chính là nhân loại vẫn còn chút may mắn, căn cứ bí mật này là tia hi vọng cuối cùng của nhân loại.”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp sáng ngời, tụ tập vô số ánh sáng.
“Căn cứ này gọi là ‘hầm băng Polar’, được xây dựng sâu trong lớp băng vĩnh cửu ở vùng núi Bắc Âu. Vốn là một nhóm người xây dự phòng để đề phòng tai nạn bất ngờ mà thiết kế. Kỳ tích, nó không bị chuyển động kịch liệt của vỏ trái đất trong tai kiếp kia ảnh hưởng tới, thành hi vọng duy nhất của nhân loại. Càng may mắn hơn chính là lúc đó có một nhà khoa học đang hoàn thành phần nghiên cứu gen ở đây, bởi vậy mà may mắn còn sống sót. Ông vận hành những cơ sở dữ liệu, đồng thời làm ta sống lại—— đầu não trí năng. Bởi vì ta không có thực thể, nên nhà khoa học đã phục chế một robot Tamas trong căn cứ. Ông suy tính địa cầu đã quay trở về tình trạng nguyên sơ, hơn nữa sẽ tiến vào thời kì biến đổi vì thế ông đặt căn cứ vào thời kỳ ngủ say đến hơn mười triệu năm. Vì thế ông vận dụng hết tất cả thiết bị trong căn cứ để thu thập tất cả nguồn năng lượng trên tinh cầu rót vào năm khối tinh thể để duy trì tồn tại của căn cứ. Làm xong hết tất cả công tác chuẩn bị nhà khoa học cũng từ bỏ sinh mệnh. Ta, Tamas cùng căn cứ này chìm vào ngủ say suốt hơn mười triệu năm, thủy tinh vì duy trì chúng ta mà không ngừng tiêu hao năng lượng.
“Sau khi bụi bặm tan hết, địa cầu giống như nhà khoa học kia phỏng đoán bắt đầu thời kỳ biến đổi buồn chán: các sinh vật trong hải dương bắt đầu sinh sôi, những sinh vật hữu cơ đầu tiên xuất hiện, đại cầu diễn ra một màn sinh sôi phát triển……”
“Sau đó, chúng ta thức dậy trong thời kỳ sinh mệnh đã sinh sôi vô cùng mạnh mẽ. Tamas cùng ta sử dụng gen nhân loại được bảo tồn sáng tạo ra tổ tiên của nhân loại trên tân sinh địa cầu. Nhưng mà lúc này so với những sinh vật khổng lồ thì nhân loại quá mức yếu ớt, nhưng vì để duy trì sự sinh tồn của nhân loại chúng ta bắt buộc phải tham dự vào mặc dù nó có thể sẽ ảnh hưởng tới cân bằng sinh thái. Nhưng kỳ quái chính là những thế hệ sau của nhân loại ngày càng yếu ớt, năng lực sinh sản cũng không ngừng giảm xuống. Tamas cùng ta đều vô cùng lo lắng, cuối cùng chúng ta tìm được nguyên nhân đầu sỏ gây ra——UR. UR nguyên bản đã hãm sâu theo vận động của vỏ trái đất mà trồi lên mặt đất, phát ra tia phóng xạ gây nguy hại cho nhân loại. Ngay lúc chúng ta không có biện pháp đối phó thì Tamas phát hiện ra sinh vật trên tân sinh địa cầu trong quá trình biến hóa đã sinh ra kháng thể với phóng xạ. Vì cứu nhân loại chúng ta kết hợp gen mãnh thú vào một phần nhân loại.”
“Chúng ta thành công, nhân loại có gen kết hợp với mãnh thú sức kháng cự với xạ tuyến ngày càng mạnh. Nhưng bọn họ lại mất đi năng lực mang thai. Vì để bảo hộ những nhân loại còn lại, chúng ta dùng năng lượng thủy tinh cường đại tạo thành một lá chắn ngăn cách xạ tuyến. Chậm rãi, nhân loại bắt đầu ổn định phát triển trên tinh cầu này. Vì để thuận theo tự nhiên, cũng vì để bảo hộ bọn họ nên chúng ta không truyền cho họ những kiến thức của nền văn minh hiện tại mà truyền chúng vào thủy tinh chờ đợi một lúc nào đó sẽ có người đủ năng lực sẽ tiếp nhận mới truyền tải lại. Tamas đảm nhiệm vai diễn người giám hộ, bị mọi người xưng là ‘thần Sáng Thế’. Sự tình cũng phát triển theo phương hướng chúng ta suy đoán, vô cùng thuận lợi. Nhưng chúng ta quá xem nhẹ UR! Việc này đã gây ra đả kích trí mạng cho chúng ta…..”
Nghe vậy, Khải Ân cũng đoàn được bảy, tám phần, trong lòng đột nhiên siết chặt, khàn khàn hỏi: “Là—— trùng tộc sao?”
“Đúng vậy!” Trong mắt Diệp bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “UR một lần nữa đưa tới trùng tộc! Một khối thuộc tinh cầu Dallas vốn đang phiêu tán trên vũ trụ dưới tác dụng của lực hút từ UR rơi xuống địa cầu. Chúng ta vốn tưởng nó chỉ là một thiên thạch bình thường, không ngờ trên đó có trùng tộc đang trong trạng thái ngủ đông! Lực sinh tồn của trùng tộc rất mạnh, gặp hoàn cảnh ác liệt nó có thể đình chỉ tất cả hoạt động để cơ thể tiến vào tình trạng chết giả, một khi gặp hoàn cảnh thích hợp có thể lập tức ‘sống lại’. Không xong chính là, trong số dị hình trùng mà khối thiên thạch mang đến cư nhiên lại có một con trí trùng cao cấp! Đồng thời may mắn là hoàn cảnh của tân sinh địa cầu đã cải biến rất nhiều, nên so ra với khả năng thích nghi yếu của cao cấp trí trùng hiển nhiên không thể thích ứng. Nhưng con trùng tộc tà ác đó hạ một mệnh lệnh vào con chip trong đầu dong trùng. Như vậy, cho dù nó chết đi cũng có thể khống chế dong trùng đi công kích, hủy diệt nhân loại……. Tamas lo lắng cứ như vậy sẽ càng có nhiều thiên thạch của Dallas bị hút tới địa cầu, dứt khoát ra một quyết định……”
Nói tới đây, Diệp khép mắt lại, âm thanh vô cùng đau thương, Khải Ân nghe thấy cũng siết chặt tâm.
“Tamas, nó…. làm sao?”
Trầm mặc thật lâu sau đó Diệp mới chậm rãi mở miệng: “Tamas quyết định tự phá hủy bản thân, cùng UR đồng quy vu tận, đồng thời tiêu diệt đám trùng tộc tụ tập ở phạm vi UR.”
“A——” nghe thế Khải Ân mới nhớ tới chất phóng xạ số 7 phát hiện, có dự cảm bất hảo.
“Tamas …. thất bại?”
“Không, Tamas thành công, nhưng không tiêu diệt được UR và trùng tộc hoàn toàn, một phần nhỏ UR vẫn còn sót lại, nhưng nó cũng không đủ lực hút các thiên thạch khác nữa, bất quá ảnh hưởng đối với nhân loại vẫn còn tồn tại như cũ. Hiệu lực từ UR yếu bớt nên lực ảnh hưởng với trùng tộc cũng yếu đi. Cho dù trùng tộc ở phụ cận UR cũng sẽ không đình chỉ hoạt động. Tamas hi sinh đổi lấy sự cân bằng cho nhân loại và trùng tộc: số lượng trùng tộc giảm mạnh vì thế không còn tạo thành huy hiếp cho nhân loại, song phương vì thế đã sống chung một đoạn thời gian dài, nhưng dã tâm của trùng tộc vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thủy tinh nguyên bản vì duy trì chúng ta ngủ say đã tiêu hao một lượng năng lượng lớn, hiện tại vì duy trì lá chắn mà nguồn sinh lực cũng không còn nhiều. May mắn xạ tuyến từ UR đã không còn cường đại như trong dĩ vãng. Ta đặt trí nhớ của mình bảo tồn trong 5 khối thủy tinh, chuyển phần lớn năng lượng vào khối thủy tinh ở nơi nhân loại tụ tập. Đem 4 khối còn lại dấu vào dưới lòng đất, chờ đợi một ngày có người tìm được chúng.
Làm xong hết mọi việc ta tự hủy diệt mình, bởi vì thủy tinh đã không thể duy trì ta được nữa. Ta vẫn luôn chờ đợi, mãi đến tận hôm nay được gặp ngươi. Thủy tinh tồn trữ tất cả thông tin ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Khải Ân hít sâu một hơi, cố gắng tiêu hóa những chuyện nghe được từ Diệp. Trừ bỏ khiếp sợ, càng có nhiều may mắn hơn, có lẽ vì không muốn nhân loại tuyệt mệnh nên một sức mạnh nào đó đã để mình tới nơi này. Nếu không với tình hình hiện tại, nhân loại quả thực còn một con đường vô cùng gian khổ phải đi. Đây cũng là điều Diệp không tính toán được đi, bất quá Khải Ân cũng không tính toán nói chuyện này cho Diệp.
“Nếu không còn nghi vấn gì, ta sẽ đưa ý thức ngươi trở về. Chuẩn bị tốt——”
“Chờ đã——” Khải Ân đánh gãy lời Diệp, hỏi ra nghi hoặc luôn tồn tại trong lòng.
“Từ sau khi ta tiếp xúc với thủy tinh xong thì trong lòng vẫn luôn bất an, còn có cảm giác áp bách. Nó làm ta thực hoang mang, đây rốt cuộc là vì sao?”
Diệp nhìn sâu vào mắt Khải Ân, chậm rãi nói ra đáp án.
“Là khảo nghiệm——khảo nghiệm của thủy tinh.”
“Không phải ai cũng có thể tới được đây. Chỉ có một người có lòng tin kiên quyết mới có thể thông qua được khảo nghiệm, gánh vác sứ mệnh khởi hưng nhân loại.”
Khải Ân trầm mặc, thầm nghĩ, nếu như không có Tây Thụy Tư chính mình cũng sớm đã bị lung lạc. Nhưng mà hiện tại chính mình nếu đã biết hết tất cả mọi việc thì cũng không còn hoang mang gì nữa, trên vai chính là hi vọng của toàn bộ nhân loại, hắn so với bất cứ ai đểu phải kiên cường hơn! Nắm chặt quyền, Khải Ân hít sâu một hơi.
“Ta chuẩn bị tốt rồi, đưa ta trở về đi.”
“Khải Ân, Khải Ân, tỉnh tỉnh!”
Mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình, Khải Ân cảm thấy đầu óc dần thanh tỉnh, khí lực toàn thân giống như bị bốc hơi, miễn cưỡng mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Tây Thụy Tư.
“Thật tốt quá! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi không biết ta lo lắng cỡ nào!” Thấy Khải Ân tỉnh lại Tây Thụy Tư lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá thấy biểu tình vẫn còn ngơ ngác y không khỏi lo lắng.
“Khải Ân, ngươi không sao chứ! Sao không nói gì, có phải không thoải mái ở đâu không?”
Đầu óc mơ màng, cơ thể cũng nặng nề, Khải Ân sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn, đây có lẽ là di chứng sau khi tiếp nhận tất cả kiến thức đi. Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Tây Thụy Tư, trăm mối cảm xúc trộn lẫn trong lòng Khải Ân, hốc mắt lập tức cay xè. Nhìn thấy Tây Thụy Tư, Khải Ân rốt cuộc không kiềm chế được tình tự không ngừng tràn lan trong lòng: đau lòng, bi ai, tuyệt vọng còn có cả hi vọng tân sinh…..trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng trong nhất thời lại không thể nói được gì.
Tây Thụy Tư nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt Khải Ân, sắc mặt đều trắng bệt.
“Khải Ân, rốt cuộc làm sao vậy! Ngươi không thoải mái ở đâu? Chúng ta lập tức trở về!” Nói xong vội vàng ôm lấy Khải Ân, chạy về bộ lạc.
Khải Ân không nói gì, tựa đầu chôn sâu vào vòm ngực rộng lớn của Tây Thụy Tư, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của y. Những cảm xúc bị áp bức toàn bộ bùng phát, chỉ có ôm ấp ấm áp này mới có thể làm hắn buông hết tất cả, mới có thể làm hắn thỏa thuê phát tiết tất cả tình tự!
Tây Thụy Tư cảm nhận được Khải Ân khóc nức nở trong lòng mình, Khải Ân chưa từng biểu lộ yếu ớt như vậy, y ôm chặt lấy Khải Ân tăng tốc tiến về bộ lạc, ngay cả biến thân cũng quên mất.
Khải Ân ôm chặt Tây Thụy Tư không nói gì: giờ phút này cứ để hắn thỏa thê phát tiết đi! Bởi vì về tới bộ lạc, hắn không thể tỏ ra bất an cùng sợ hãi. Hắn phải mạnh mẽ kiên cường hơn bất cứ người nào! Một khi trở lại bộ lạc chính sẽ là một khởi đầu mới!
|
Tam Thập Nhị – Đạt Lô Khắc
Quay trở về bộ lạc Khải Ân có loại cảm giác đã rời xa mấy đời, nhìn đến những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ quan tâm mình, Khải Ân thiếu chút nữa lại không khống chế được cảm xúc.
……Hơn mười triệu năm, những ký ức về đồng bạn và quê hương trong trí nhớ đã sớm biến mất trong dòng thời gian, chỉ còn lại một mình mình…….Nếu không có Tây Thụy Tư, không có thú nhân này, có lẽ chính mình trong một khắc biết được sự thật kia liền hỏng mất.
Không cần phải nghĩ về nó nữa! Khải Ân lắc đầu, tươi cười với Tây Thụy Tư ý nói ‘ta không sao’. Ý nghĩa cùng cảm giác khó chịu đều tán đi hết, nền văn minh trăm vạn năm dần dần thành hình trong đầu.
Đầu óc Khải Ân nhanh chóng xoay chuyển: hiện tại cũng không quá nóng lòng đối phó trùng tộc, chỉ cần tiêu diệt được số dong trùng có con chip, còn lại cũng không gây ra uy hiếp. Khó khăn nhất chính là vấn đề UR! Tuy rằng năng lượng phóng xạ từ tia UR rất nhỏ, nhưng quanh năm suốt tháng phát ra phóng xạ làm quá trình sinh sản của các thế hệ nhân loại bị phá hỏng không thể khinh thường được. Xem ra việc đầu tiên chính là tìm ra biện pháp đối phó với UR!
Việc này không nên chậm trễ, lúc Khải Ân định tới thánh địa tìm số 7 thì bụng đột nhiên có chút đau đớn, là đứa nhỏ đá hắn!
Khải Ân lúc này mới nhớ từ sau khi mình trở về cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi, nhận một lượng lớn thông tin nhất định đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, đứa nhỏ có lẽ đang kháng nghị đi. Đang nghĩ ngợi thì một đôi tay hữu lực ôm lấy Khải Ân. Tây Thụy Tư bước về hướng nhà gỗ đặt Khải Ân lên giường, trên mặt là thần sắc vừa lo lắng lại phẫn nộ.
“Chết tiệt! Ngươi có biết ta lo lắng cỡ nào không! ! Mới vừa đỡ một chút lại muốn chạy ra ngoài! Ngươi không thể tự chiếu cố mình và đứa nhỏ một chút sao? Hiện tại cái gì cũng không cho làm, dù là chuyện quan trọng gì cũng phải ở đây hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!”
Khải Ân vừa định mở miệng nói chuyện thì cục cưng đột nhiên đá một phát làm Khải Ân đau đến rên rỉ. Tây Thụy Tư lập tức lo lắng nắm tay Khải Ân, ánh mắt trừng phần bụng nhô lên, biểu tình hung tợn sớm không biết bị quăng đi đâu mất.
“Sao vậy? Phải đứa nhỏ làm đau ngươi không? Ta đi gọi Địch Đặc tới!”
“Ta không sao, chỉ là đứa nhỏ đá ta một chút, phỏng chừng mệt chết con rồi.”
Sau khi thả lỏng, Khải Ân cảm thấy vừa đói lại mệt. Cục cưng trong bụng cũng tức giận kháng nghị.
“Tây Thụy Tư, ta đói bụng.”
Nghe thấy Khải Ân bảo đói, Tây Thụy Tư lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Khải Ân nằm trên giường nhẹ nhàng xoa bụng, an ủi tiểu bảo bảo. Nếu có thiết bị hắn quả thực muốn nhìn xem cục cưng trong bụng, không biết có phải giống như ba ba hắn là một tiểu dũng sĩ hay không. Bất quá với khí lực như vậy, có nhiều khả năng là tiểu dũng sĩ nha!
Khải Ân trong đầu bắt đầu tưởng tượng bộ dáng của cục cưng, có phải hay không sẽ có lớp hoa văn dã thú xinh đẹp lại vô cùng khí phách như Tây Thụy Tư? Ân, hi vọng ánh mắt sẽ có màu giống mình. Nghĩ đến cục cưng đáng yêu, Khải Ân nhẹ nhàng mỉm cười, vừa lúc để Tây Thụy Tư cầm thức ăn vào nhìn thấy.
“Đang cười cái gì?”
Tây Thụy Tư cầm một khay lớn đặt trước mặt Khải Ân, trên đó có trái cây tươi ngon cùng thịt nướng thơm ngào ngạt, còn có mì ống được làm từ một loại trái cây.
“Nghĩ tới đứa nhỏ, không biết sẽ giống ai hơn.”
Khải Ân nhìn thức ăn trước mặt vô cùng phong phú, khẩn cấp nhét một khối thịt nướng vào miệng.
“Đương nhiên sẽ giống ta, hài tử của ta nhất định là tiểu dũng sĩ lợi hại nhất!”
“Sao ngươi biết nhất định là một tiểu dũng sĩ?” Thật vất vả nuốt khối thịt xuống, Khải Ân có chút buồn cười nhìn thoáng qua vị ‘ba ba’ đang vênh vang đắc ý.
“Kia còn phải hỏi sao, bởi vì nó là đứa nhỏ của ta a.”
Có gì ăn khớp với nhau a! Khải Ân trợn mắt.
Tây Thụy Tư ngây ngô cười, trong đầu hiện ra cục cưng là một tiểu thú nhân uy phong lẫm lẫm lớn lên xinh đẹp hệt như Khải Ân.
“Hắc Hắc, nếu không phải tiểu dũng sĩ nhất định là tiểu mỹ nhân.”
Không để ý tới bộ dáng ngốc nghếch của Tây Thụy Tư, Khải Ân chỉ vùi đầu dồn sức ăn. Ăn uống no đủ lại được Tây Thụy Tư hầu hạ nằm xuống nghỉ ngơi. Bời vì mệt mỏi nên Khải Ân vừa nằm xuống được một chút liền ngủ.
Khải Ân có một giấc mộng rất dài.
Cảnh tượng mọi người vội vã rời đi, cất cánh bay vào vụ trụ mênh mông, rời đi…….
Chớ đi, không cần rời đi! Khải Ân nghĩ muốn gọi lại nhưng lại không phát ra được âm thanh! Cuối cùng vũ trụ bao la im lặng một mảnh, cuối cùng mọi người cùng rời đi chỉ để lại một tinh cầu u ám bị phủ một lớp bụi thật dày……
Chậm rãi, tinh cầu bắt đầu xuất hiện sinh mệnh, khôi phục sức sống: rừng cây xanh um tươi tốt, dòng suốt trong vắt cùng vô vàn sinh vật muôn hình muôn dạng……
Sau đó Khải Ân nhìn thấy số 7, đúng hơn là một người máy giống hệt như số 7. Nó bảo hộ những nhân loại sơ sinh ngây thơ, chỉ đạo bọn họ, dạy dỗ bọn họ tri thức, nó được nhóm người tôn thờ……
Cuối cùng, trùng tộc tá ác đến đây, một thiên thạch đen thui khổng lồ tản mát ra ánh sáng xanh biếc tràn ngập tử vong! Người máy kia, dứt khoát lao về phía thiên thạch…….
Số 7! Khải Ân hô to một tiếng bừng tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu úy, làm sao vậy? Ngài gọi tôi có chuyện gì?”
Khải Ân ngẩng đầu, số 7 đang đứng trước mặt mình. Khải Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đó là Tamas, không phải là số 7, may mắn… chờ đã, sao số 7 lại ở đây?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khải Ân, Tây Thụy Tư ở một bên đúng lúc nói.
“Là ta tìm cậu ta tới, ta nghĩ sau khi ngươi tỉnh lại có thể muốn gặp nên ta gọi đến trước.”
“Cám ơn ngươi, Tây Thụy Tư.”
Cái này đỡ cho hắn vừa tỉnh lại đã phải chạy tới thánh địa.
“Số 7, ngươi có tiến triển gì không?”
“Có, thiếu úy, ta phát hiện các thú nhân….”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào thật lớn đánh gãy báo cáo của số 7, Tây Thụy Tư nhĩ lực cực tốt nghe thấy liền lạnh cả người, lập tức xông ra ngoài. Khải Ân cùng số 7 mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng đi ra ngoài. Chờ thấy được nguyên nhân Khải Ân lập tức cả kinh.
Khảm đầy người toàn là máu được nâng trở về, Mặc Lợi Nhi ở một bên gào khóc đến thở không nỗi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Thụy Tư lo lắng tiến tới nâng người Khảm vừa quay đầu về phía tộc nhân rống to.
Tộc nhân hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệt kể lại sự tình trải qua.
“Khảm hắn, hắn một mình đi tìm đạt lô khắc…..”
Tây Thụy Tư nghe thấy cũng hoảng sợ, lập tức lại hung tợn túm một tộc nhân.
“Hắn một mình đi khiêu chiến đạt lô khắc? ! Hắn điên rồi thì các ngươi cũng ngu ngốc sao? Vì cái gì không ngăn cản hắn lại!”
Các tộc nhân cúi đầu không nói nên lời, Mặc Lợi Nhi thương tâm muốn chết.
“Đều là…..ta…. không tốt, ta không nên… luôn miệng nói…… muốn đứa nhỏ……nếu, nếu không phải ta….. Khảm, Khảm …. cũng sẽ không đi tìm đạt lô khắc….. đều là lỗi của ta, đều là ta….. Khảm, đừng bỏ lại ta, không cần a……”
Tây Thụy Tư nghe thế thở dài, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra lời. Lúc này, Địch Đặc đã chạy tới. Nửa ngày, thần sắc Địch Đặc vô cùng nghiêm túc đứng lên, lắc lắc đầu.
“Không! Sẽ không, Địch Đặc ngươi cứu hắn, cứu hắn đi.”
Mặc Lợi Nhi giống như phát điện túm chặt lấy Địch Đặc.
“Thực xin lỗi, thương thế quá nặng, ta không có cách nào….”
“Sẽ không, Khảm sẽ không chết, nhất định có người có thể cứu hắn….. thần Sáng Thế ——”
Mặc Lợi Nhi nhìn số 7 như một vị cứu tinh lập tức bổ nhào tới bên chân số 7.
“Thần Sáng Thế, van cầu ngươi cứu Khảm! Ngươi nhất định có biện pháp, van cầu ngươi, cứu hắn đi! Van cầu ngươi! Ngươi bảo ta làm gì cũng được, cứu hắn! Cầu ngươi cứu hắn!”
“Này…….”
Trong dữ liệu hệ thống của cậu cũng không có tri thức về phương diện chữa bệnh, bảo cậu làm sao cứu được? Nhìn thấy những người khác vẻ mặt cũng vô cùng chờ mong, số 7 rất khó xử.
“Tây Thụy Tư, nâng Khảm tới thánh địa! Số 7, đem tất cả thiết bị chữa bệnh trên phi thuyền cùng nguồn năng lượng chuyển qua thánh địa.”
Khải Ân bình tĩnh chỉ huy, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu Khảm. Những kiến thức vừa tiếp thu trong đầu nhưng vẫn chưa qua thực tế, có thể cứu sống được Khảm hay không vẫn chưa biết được. Bất quá nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết của Mặc Lợi Nhi, Khải Ân siết chặt nắm tay—— nhất định phải cứu sống hắn!
|
Tam Thập Nhị – Đạt Lô Khắc
Quay trở về bộ lạc Khải Ân có loại cảm giác đã rời xa mấy đời, nhìn đến những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ quan tâm mình, Khải Ân thiếu chút nữa lại không khống chế được cảm xúc.
……Hơn mười triệu năm, những ký ức về đồng bạn và quê hương trong trí nhớ đã sớm biến mất trong dòng thời gian, chỉ còn lại một mình mình…….Nếu không có Tây Thụy Tư, không có thú nhân này, có lẽ chính mình trong một khắc biết được sự thật kia liền hỏng mất.
Không cần phải nghĩ về nó nữa! Khải Ân lắc đầu, tươi cười với Tây Thụy Tư ý nói ‘ta không sao’. Ý nghĩa cùng cảm giác khó chịu đều tán đi hết, nền văn minh trăm vạn năm dần dần thành hình trong đầu.
Đầu óc Khải Ân nhanh chóng xoay chuyển: hiện tại cũng không quá nóng lòng đối phó trùng tộc, chỉ cần tiêu diệt được số dong trùng có con chip, còn lại cũng không gây ra uy hiếp. Khó khăn nhất chính là vấn đề UR! Tuy rằng năng lượng phóng xạ từ tia UR rất nhỏ, nhưng quanh năm suốt tháng phát ra phóng xạ làm quá trình sinh sản của các thế hệ nhân loại bị phá hỏng không thể khinh thường được. Xem ra việc đầu tiên chính là tìm ra biện pháp đối phó với UR!
Việc này không nên chậm trễ, lúc Khải Ân định tới thánh địa tìm số 7 thì bụng đột nhiên có chút đau đớn, là đứa nhỏ đá hắn!
Khải Ân lúc này mới nhớ từ sau khi mình trở về cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi, nhận một lượng lớn thông tin nhất định đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, đứa nhỏ có lẽ đang kháng nghị đi. Đang nghĩ ngợi thì một đôi tay hữu lực ôm lấy Khải Ân. Tây Thụy Tư bước về hướng nhà gỗ đặt Khải Ân lên giường, trên mặt là thần sắc vừa lo lắng lại phẫn nộ.
“Chết tiệt! Ngươi có biết ta lo lắng cỡ nào không! ! Mới vừa đỡ một chút lại muốn chạy ra ngoài! Ngươi không thể tự chiếu cố mình và đứa nhỏ một chút sao? Hiện tại cái gì cũng không cho làm, dù là chuyện quan trọng gì cũng phải ở đây hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!”
Khải Ân vừa định mở miệng nói chuyện thì cục cưng đột nhiên đá một phát làm Khải Ân đau đến rên rỉ. Tây Thụy Tư lập tức lo lắng nắm tay Khải Ân, ánh mắt trừng phần bụng nhô lên, biểu tình hung tợn sớm không biết bị quăng đi đâu mất.
“Sao vậy? Phải đứa nhỏ làm đau ngươi không? Ta đi gọi Địch Đặc tới!”
“Ta không sao, chỉ là đứa nhỏ đá ta một chút, phỏng chừng mệt chết con rồi.”
Sau khi thả lỏng, Khải Ân cảm thấy vừa đói lại mệt. Cục cưng trong bụng cũng tức giận kháng nghị.
“Tây Thụy Tư, ta đói bụng.”
Nghe thấy Khải Ân bảo đói, Tây Thụy Tư lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Khải Ân nằm trên giường nhẹ nhàng xoa bụng, an ủi tiểu bảo bảo. Nếu có thiết bị hắn quả thực muốn nhìn xem cục cưng trong bụng, không biết có phải giống như ba ba hắn là một tiểu dũng sĩ hay không. Bất quá với khí lực như vậy, có nhiều khả năng là tiểu dũng sĩ nha!
Khải Ân trong đầu bắt đầu tưởng tượng bộ dáng của cục cưng, có phải hay không sẽ có lớp hoa văn dã thú xinh đẹp lại vô cùng khí phách như Tây Thụy Tư? Ân, hi vọng ánh mắt sẽ có màu giống mình. Nghĩ đến cục cưng đáng yêu, Khải Ân nhẹ nhàng mỉm cười, vừa lúc để Tây Thụy Tư cầm thức ăn vào nhìn thấy.
“Đang cười cái gì?”
Tây Thụy Tư cầm một khay lớn đặt trước mặt Khải Ân, trên đó có trái cây tươi ngon cùng thịt nướng thơm ngào ngạt, còn có mì ống được làm từ một loại trái cây.
“Nghĩ tới đứa nhỏ, không biết sẽ giống ai hơn.”
Khải Ân nhìn thức ăn trước mặt vô cùng phong phú, khẩn cấp nhét một khối thịt nướng vào miệng.
“Đương nhiên sẽ giống ta, hài tử của ta nhất định là tiểu dũng sĩ lợi hại nhất!”
“Sao ngươi biết nhất định là một tiểu dũng sĩ?” Thật vất vả nuốt khối thịt xuống, Khải Ân có chút buồn cười nhìn thoáng qua vị ‘ba ba’ đang vênh vang đắc ý.
“Kia còn phải hỏi sao, bởi vì nó là đứa nhỏ của ta a.”
Có gì ăn khớp với nhau a! Khải Ân trợn mắt.
Tây Thụy Tư ngây ngô cười, trong đầu hiện ra cục cưng là một tiểu thú nhân uy phong lẫm lẫm lớn lên xinh đẹp hệt như Khải Ân.
“Hắc Hắc, nếu không phải tiểu dũng sĩ nhất định là tiểu mỹ nhân.”
Không để ý tới bộ dáng ngốc nghếch của Tây Thụy Tư, Khải Ân chỉ vùi đầu dồn sức ăn. Ăn uống no đủ lại được Tây Thụy Tư hầu hạ nằm xuống nghỉ ngơi. Bời vì mệt mỏi nên Khải Ân vừa nằm xuống được một chút liền ngủ.
Khải Ân có một giấc mộng rất dài.
Cảnh tượng mọi người vội vã rời đi, cất cánh bay vào vụ trụ mênh mông, rời đi…….
Chớ đi, không cần rời đi! Khải Ân nghĩ muốn gọi lại nhưng lại không phát ra được âm thanh! Cuối cùng vũ trụ bao la im lặng một mảnh, cuối cùng mọi người cùng rời đi chỉ để lại một tinh cầu u ám bị phủ một lớp bụi thật dày……
Chậm rãi, tinh cầu bắt đầu xuất hiện sinh mệnh, khôi phục sức sống: rừng cây xanh um tươi tốt, dòng suốt trong vắt cùng vô vàn sinh vật muôn hình muôn dạng……
Sau đó Khải Ân nhìn thấy số 7, đúng hơn là một người máy giống hệt như số 7. Nó bảo hộ những nhân loại sơ sinh ngây thơ, chỉ đạo bọn họ, dạy dỗ bọn họ tri thức, nó được nhóm người tôn thờ……
Cuối cùng, trùng tộc tá ác đến đây, một thiên thạch đen thui khổng lồ tản mát ra ánh sáng xanh biếc tràn ngập tử vong! Người máy kia, dứt khoát lao về phía thiên thạch…….
Số 7! Khải Ân hô to một tiếng bừng tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu úy, làm sao vậy? Ngài gọi tôi có chuyện gì?”
Khải Ân ngẩng đầu, số 7 đang đứng trước mặt mình. Khải Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đó là Tamas, không phải là số 7, may mắn… chờ đã, sao số 7 lại ở đây?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khải Ân, Tây Thụy Tư ở một bên đúng lúc nói.
“Là ta tìm cậu ta tới, ta nghĩ sau khi ngươi tỉnh lại có thể muốn gặp nên ta gọi đến trước.”
“Cám ơn ngươi, Tây Thụy Tư.”
Cái này đỡ cho hắn vừa tỉnh lại đã phải chạy tới thánh địa.
“Số 7, ngươi có tiến triển gì không?”
“Có, thiếu úy, ta phát hiện các thú nhân….”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào thật lớn đánh gãy báo cáo của số 7, Tây Thụy Tư nhĩ lực cực tốt nghe thấy liền lạnh cả người, lập tức xông ra ngoài. Khải Ân cùng số 7 mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng đi ra ngoài. Chờ thấy được nguyên nhân Khải Ân lập tức cả kinh.
Khảm đầy người toàn là máu được nâng trở về, Mặc Lợi Nhi ở một bên gào khóc đến thở không nỗi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Thụy Tư lo lắng tiến tới nâng người Khảm vừa quay đầu về phía tộc nhân rống to.
Tộc nhân hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệt kể lại sự tình trải qua.
“Khảm hắn, hắn một mình đi tìm đạt lô khắc…..”
Tây Thụy Tư nghe thấy cũng hoảng sợ, lập tức lại hung tợn túm một tộc nhân.
“Hắn một mình đi khiêu chiến đạt lô khắc? ! Hắn điên rồi thì các ngươi cũng ngu ngốc sao? Vì cái gì không ngăn cản hắn lại!”
Các tộc nhân cúi đầu không nói nên lời, Mặc Lợi Nhi thương tâm muốn chết.
“Đều là…..ta…. không tốt, ta không nên… luôn miệng nói…… muốn đứa nhỏ……nếu, nếu không phải ta….. Khảm, Khảm …. cũng sẽ không đi tìm đạt lô khắc….. đều là lỗi của ta, đều là ta….. Khảm, đừng bỏ lại ta, không cần a……”
Tây Thụy Tư nghe thế thở dài, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra lời. Lúc này, Địch Đặc đã chạy tới. Nửa ngày, thần sắc Địch Đặc vô cùng nghiêm túc đứng lên, lắc lắc đầu.
“Không! Sẽ không, Địch Đặc ngươi cứu hắn, cứu hắn đi.”
Mặc Lợi Nhi giống như phát điện túm chặt lấy Địch Đặc.
“Thực xin lỗi, thương thế quá nặng, ta không có cách nào….”
“Sẽ không, Khảm sẽ không chết, nhất định có người có thể cứu hắn….. thần Sáng Thế ——”
Mặc Lợi Nhi nhìn số 7 như một vị cứu tinh lập tức bổ nhào tới bên chân số 7.
“Thần Sáng Thế, van cầu ngươi cứu Khảm! Ngươi nhất định có biện pháp, van cầu ngươi, cứu hắn đi! Van cầu ngươi! Ngươi bảo ta làm gì cũng được, cứu hắn! Cầu ngươi cứu hắn!”
“Này…….”
Trong dữ liệu hệ thống của cậu cũng không có tri thức về phương diện chữa bệnh, bảo cậu làm sao cứu được? Nhìn thấy những người khác vẻ mặt cũng vô cùng chờ mong, số 7 rất khó xử.
“Tây Thụy Tư, nâng Khảm tới thánh địa! Số 7, đem tất cả thiết bị chữa bệnh trên phi thuyền cùng nguồn năng lượng chuyển qua thánh địa.”
Khải Ân bình tĩnh chỉ huy, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu Khảm. Những kiến thức vừa tiếp thu trong đầu nhưng vẫn chưa qua thực tế, có thể cứu sống được Khảm hay không vẫn chưa biết được. Bất quá nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết của Mặc Lợi Nhi, Khải Ân siết chặt nắm tay—— nhất định phải cứu sống hắn!
|
Tam Thập Tam – Chu Kỳ Suy Biến
Sau khi chuyển Khảm qua thánh địa xong Khải Ân dùng máy quét hình làm một loạt kiểm tra cơ thể đơn giản.
Rất không lạc quan a, Khải Ân nhìn thấy kết quả kiểm tra lại cảm thấy áp lực: toàn thân có 6 chỗ bị gãy xương nghiêm trọng, càng nguy hiểm hơn chính là một phần xương sườn gãy đã đâm vào lá phổi! Nếu không phải cơ thể thú nhân vô cùng cường tráng phỏng chừng đã sớm chịu không nỗi nữa.
Không thể kéo dài được nữa! Không có thiết bị chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất!
Cắn chặt răng, Khải Ân lấy thuốc ra gây tê cho Khảm, cầm lầy một con dao nhỏ để thay thế cho dụng cụ phẫu thuật rạch một đường trên ngực Khảm……
“A ——”
Mặc Lợi Nhi thét chói tai muốn nhào qua, Tây Thụy Tư vươn một tay giữ chặt cậu: “Tin tưởng Khải Ân.”
Mặc Lợi Nhi đôi mắt đã đỏ hoe, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, nhìn Khảm vẫn không có chút nhúc nhích nào mà im lặng chảy nước mắng.
“Hắn sẽ không có việc gì….. Khải Ân nhất định sẽ cứu sống hắn, đúng không……..”
“Đúng vậy, tin tưởng Khải Ân, tin tưởng Khảm, hắn sẽ không có việc gì.”
Tây Thụy Tư kiên định gật đầu, tuy rằng phương pháp của Khải Ân quá mức khủng khiếp, nhưng tình trạng của bạn tốt quá nguy hiểm không thể quan tâm nhiều như vậy nữa. Huống chi y tin tưởng Khải Ân, tín nhiệm bảo bối của y! Khải Ân của y là sứ giả trời phái xuống để cứu vớt bọn họ, là hi vọng của bọn họ……
Trải qua một khoảng thời gian dài, Khải Ân rốt cuộc hô to một hơi: thành công!
Tiêm một ít dược kháng sinh vào cơ thể Khảm sau đó nhẹ nhàng nâng hắn đặt vào một cái ao trong thánh địa, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ Khải Ân không thể không bội phục sinh mệnh ngoan cường của thú nhân. Mặc Lợi Nhi im lặng ở bên cạnh trông coi Khảm. Khải Ân không quấy nhiễu cậu, kéo Tây Thụy Tư ra ngoài.
“Thương thế của Khảm rõ ràng là bị mãnh thú tập kích, đạt lô khắc rốt cuộc là cái gì, có thể làm một thú nhân cường tráng bị thương đến vậy?”
Tây Thụy Tư vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, hiển nhiên y cũng có chút e ngại sinh vật này.
“Đạt lô khắc là mãnh thú nguy hiểm nhất, chúng nó sống thành quần thể trong sơn cốc, bốn phía sơn cốc là vách núi. Chúng nó rất mẫn cảm, một khi có người tới gần sẽ kết hợp thành một thế tổng công kích dồn mục tiêu vào khe sâu. Đến nay chưa có dũng sĩ nào có thể bắt được đạt lô khắc.”
“Nguy hiểm như vậy vì sao Khảm còn muốn đi?” Khải Ân đột nhiên nhớ lại lời nói của Mặc Lợi Nhi: “Là vì đứa nhỏ?”
“Đúng vậy.” Tây Thụy Tư tán thưởng gật gật đầu: “Nghe nói uống máu của đạt lô khắc xong có thể thuận lợi mang thai đứa nhỏ.”
Tây Thụy Tư lại lập tức thở dài: “Này chính là một truyền thuyết cổ xưa, Khảm người này cư nhiên lại chạy tới…. ai………..”
“Này không thể trách hắn được…….” Khải Ân tựa vào trước ngực Tây Thụy Tư rầu rĩ nói: “Có cục cưng rồi ta mới hiểu được khát vọng muốn có đứa nhỏ của bọn họ.” Mặc Lợi Nhi có thể dùng cả ngày để nhìn chằm chằm vào bụng hắn, loại ánh mắt vừa vui sướng vừa đau khổ ấy làm hắn thực đau lòng.
Chẳng lẽ ngày nào không tiêu hủy UR liền không có cách nào sao?
“Thiếu úy——”
Nghe thấy âm thanh của số 7 Khải Ân mới nhớ lại nguyên nhân tìm cậu.
“Không xong, ta quên mất ngươi!” Khải Ân xin lỗi số 7 nói: “Tiếp tục nói phát hiện của ngươi đi.”
“Thiếu úy, tôi muốn nói về kết quả khảo sát thú nhân. Tôi phát hiện tế bào sinh sản hoạt động trong cơ thể thú nhân theo chu kỳ sẽ phát sinh biến đổi.”
“Cái gì!” Khải Ân chấn động, hắn chưa từng nghe thấy sự tình này. Diệp có nói qua những thú nhân này có gen hoàn toàn là nhân loại. Là nhân loại, tế bào sẽ không có loại biến hóa theo chu kỳ này.
Số 7 tiếp tục phát hiện của cậu: “Tôi kiểm tra qua cơ thể của ngài, hết thảy đều bình thường. Tôi nghĩ đây có lẽ là cơ chế đặc biệt của thú nhân, sau khi đối chiếu với tia phóng xạ kia tiến thành nghiên cứu tôi mới phát hiện không phải như vậy. Loại biến hóa này cùng với chu kỳ suy biến năng lượng của chất phóng xạ đồng nhất.”
Đồng nhất với chu kỳ suy biến của UR? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nói, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Khải Ân, hắn vội vàng hỏi.
“Ngươi kiểm tra tế bào sinh dục của thú nhân chưa? Có bình thường không?”
“Hoạt động tế bào rất bình thường, không có vấn đề.”
Quả nhiên là như vậy! Hóa ra mọi người từ đầu đã đi nhầm phương hướng. Phóng xạ UR thực chất không hề phát sinh thương tổn cho cơ thể nhân loại, chỉ là ảnh hưởng tới hoạt động của tế bào sinh dục, tựa như lực hút của mặt trăng sẽ gây ra thủy triều. Bởi vì lúc trước năng lượng UR quá lớn mạnh, loại biến hóa này quá mỏng manh đến mức không ai phát hiện ra, chỉ có thể đơn phương nhận định UR nguy hại. Ảnh hưởng của UR cũng không phải lập tức phát sinh hiệu ứng, khó trách Diệp cũng Tamas không phát hiện! Phóng xạ UR theo một thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới cơ thể, chậm rãi, những tế bào sinh dục sẽ dần dần đồng hóa chu kỳ với suy biến của UR! Đương nhiên, suy đoán này của Khải Ân cần phải xét minh lại. Bất quá, theo trực giác thì Khải Ân cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt vấn đề.
Nếu UR không thực sự phát sinh tổn hại nhân loại thì cũng không cần nóng lòng tiêu hủy UR. Huống chi, tiêu hủy UR cũng chính là một nhiệm vụ gian khổ, với những điều kiện hiện tại cơ bản không thể thực hiện được, càng miễn bàn chính là tụ tập phụ cận UR chính là một số lượng trùng tộc khổng lồ.
Khải Ân loại bỏ rất nhiều biện pháp trong đầu, nguyên tử tạo thành từ các proton và neutron (gọi chung là hadron), dựa vào năng lực cường đại của hadron để duy trì các hạt nhân lớn hơn. Nguyên tử hạt nhân càng lớn thì lực đầy của lớp vỏ ngoài cùng của proton càng lớn, mà lực hút cơ bản không thay đổi, khi hai lực lượng này không còn cân bằng, khi đó nguyên từ hạt nhân ngoại tầng sẽ có xu hướng phóng ra ngoài. Đây là nguyên ngân nguyên tố phóng xạ dễ bị suy biến. Lượng lớn nguyên tử hạt nhân bị vây trong tình trạng không ổn định, lúc này nếu có một nguồn năng lượng mạnh mẽ đập vỡ nguyên tử hạt nhân, nó sẽ phát sinh chấn động, bùng phát 2 loại neutron có năng lượng mạnh mẽ, phân hủy thành một loại hạt nhân suy biến rất ổn định.
Nếu tính toán khống chế được thời cơ để phóng năng lượng mạnh vào lúc suy biến UR đang ở thời kỳ thấp nhất cũng chính là thời kỳ các tế bào sinh dục nhân loại phát động mạnh mẽ nhất, như vậy…… Khải Ân càng nghĩ càng hưng phấn, buồn bực nhanh chóng bị ánh sáng càng quét, hắn tự tin tươi cười nhìn Tây Thụy Tư.
“Xem ta!”
|