Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
[Bộ 5]Thú Nhân Tinh Cầu 26
————–
“Trúc Tử không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi.” Arthur vỗ vỗ Panda, ý bảo cậu theo mình ra ngoài.
“A? Chính là……”
“Không có chính là gì hết, đi thôi.”
Thú nhân không giải thích gì ôm lấy bả vai tiểu hùng kéo cậu ra ngoài. Trái lại, An cùng Lạc Khắc tự giác hơn, từ lúc Aggreko trừng mắt bọn họ đã lặng lẽ lui ra ngoài.
“Arthur!” An gọi thú nhân đang định rời đi, âm thanh có chút bối rối.
Arthur dừng lại, thiêu mi nhìn về phía An đang lúng túng, cùng thú nhân cao lớn phía sau cậu: “Lạc Khắc, ngươi tới phía nam bao giờ thế?”
“Mới tới không lâu.” Đối phương thản nhiên trả lời, thấy bộ dáng châm chọc của Arthur, hơi nhếch khóe miệng.
“A! Ngươi là bà con của An sao?” Tiểu hùng nhịn không được chỉ vào thú nhân kêu to: “Đôi mắt hai người giống hệt nhau, ngươi, các ngươi–”
Arthur kéo tay Panda, chỉ vào người ta mà rống to không phải hành vi lịch sự. Hắn giương mắt nhìn về phía An, ánh mắt chớp động quang mang tính kế. An đương nhiên hiểu được ý đối phương, cái tên Arthur này căn bản sẽ không giúp cậu khơi khơi như vậy. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không cậu tuyệt đối không xin Arthur giúp!
“An là thúc thúc của ta.” Tư thế Lạc Khắc không hề thay đổi, bàn tay to như đang công khai chủ quyền quấn chặt lấy thắt lưng An. Hắn nhìn tiểu hùng, ngạo nghễ hất cằm: “Nhóc con, có vấn đề gì sao?”
“Không, không……” Panda liên tục lắc đầu, tựa hồ có chút e ngại Lạc Khắc. Cậu bối rối liếc mắt nhìn An một cái, nhịn không được kéo tay Arthur.
Ngay cả tiểu hùng luôn ngây ngốc cũng cảm nhận được không khí giữa An cùng Lạc Khắc có chút không thích hợp.
“Lạc Khắc, ngươi còn chưa gặp Mục Pháp Sa đi.” Arthur cười sờ sờ đầu Panda, ý bảo cậu không cần sợ.
Thú nhân không nói gì, thân hình cao lớn cứng ngắc một lát, sắc mặt thoáng trầm mặc.
“Nếu không có gì thì ở lại bộ lạc vài ngày đi.” Arthur không nhìn sắc mặt đã tái mét của Lạc Khắc, hắn cười tủm tỉm xoa vành tai tròn xoa của Panda, không nhanh không chậm nói: “Mục Pháp Sa không lâu nữa sẽ quay lại bộ lạc, thấy ngươi nhất định rất cao hứng.”
“…….đã biết.” Một lúc lâu sau hắn mới trả lời, ánh mắt chuyên chú nhìn An.
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, buông lỏng tay. Có được tự do, An lập tức vọt ra sau lưng Arthur. Cậu cúi đầu không nói tiếng nào, hai tay siết chặt cánh tay Panda, không hề phát hiện đáy mắt Lạc Khắc vừa lóe lên bi thương.
“Lần này ngươi về định ở bộ lạc hay bên ngoài, có cần ta an bài chỗ không.” Arthur đứng ra giải hòa.
“Không cần, ngươi biết thói quen của ta.”
Lạc Khắc không nói thêm gì, nhìn An thật lâu sau đó xoay người sải bước li khai bộ lạc.
“Arthur…… người kia, hắn không phải đang tức giận?” Tiểu hùng vỗ vỗ ngực, sợ hãi khí thế bức người phát ra từ người Lạc Khắc. Bất quá biểu tình cuối cùng của người nọ thoạt nhìn có chút thương cảm.
“An……….”
“Cái gì cũng đừng hỏi.” An vô lực lắc đầu với Panda, cậu quay đầu muốn nhìn Arthur, âm thanh có chút chật vật: “Thực xin lỗi, ta mệt, về nghỉ trước. Cơ thể Trúc Tử không còn vấn đề gì, ta muốn im lặng một chút, nếu không có chuyện quan trọng… đừng tới quấy rầy ta.”
“Ta biết.” Arthur gật đầu.
Nhưng thật ra, Panda nhìn theo bóng lưng cô độc dần đi xa của An, rất muốn mở miệng nói gì đó.
“Arthur, An có việc gì không, sắc mặt cậu ta…. thoạt nhìn không tốt lắm.”
“Chuyện của cậu ta không ai giúp được.” Arthur lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đó là khúc mắc của An, nếu không phải tự cậu ta thông suốt, người khác có nói gì cũng vô dụng. Lạc Khắc đã cho cậu ta quá nhiều kiên nhẫn cùng tôn trọng.”
“Ngươi nói–” Tiểu hùng đột nhiên trợn mắt: “Ngươi nói Lạc Khắc thích An? Nhưng bọn họ, không phải…….”
“Đúng vậy, chính là như ngươi nghĩ, tên Lạc Khắc kia, tới bây giờ vẫn không xem An là trưởng bối của mình. Từ ngày đó, ánh mắt hắn nhìn An hoàn toàn thay đổi.”
“Chính là…… chính là cha mẹ An nghĩ sao? Còn có cha mẹ Lạc Khắc…. tộc nhân nghĩ thế nào?” Panda cảm thấy đầu mình thực loạn, trong bộ lạc không phải không có họ hàng kết thành bầu bạn, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất quái dị. Tộc trưởng luôn chăm sóc cậu, Panda luôn xem là trưởng bối mà đối xử. Nếu một ngày nào đó cậu và tộc trưởng….. trường hợp đáng sợ này, Panda quả thực không dám tưởng tượng! Vì thế cậu đoán An nhất định cũng có tâm tình như vậy–đứa cháu mình vẫn luôn dốc lòng yêu thương, đột nhiên có một ngày yêu mình, ai cũng không thể chấp nhận đi.
Nghĩ như vậy tiểu hùng càng đồng tình với an hơn. Nhưng hiển nhiên cậu đã hiểu nhầm vị trí của An và Lạc Khắc. Bọn họ, càng đơn thuần như quan hệ của giống đực và giống cái hơn. Lạc Khắc là giống đực xuất sắc, hắn một mực im lặng cố gắng nỗ lực, tựa như một vị thần hộ mệnh bên cạnh An…….
“Ai, An thật đáng thương.” Nghĩ tới nghĩ lui, tiểu hùng cho ra kết luận như vậy. Không biết có cách nào để giúp An không?
“Phải không, ta lại thấy Lạc Khắc so ra đáng thương hơn.” Arthur nhún vai, một lần nữa thấy mình chọn Panda là chính xác. Thực may mắn, nếu tiểu hùng thông minh như An, sẽ không cố kị vấn đề nhàm chán này; về phương diện khác, tiểu hùng của hắn vừa hiền lành lại đáng yêu, nhất là ánh mắt to tròn, mờ mịt nhìn mình, làm người ta hận không thể cắn một ngụm nuốt vào bụng!
“Arthur, ngươi đói bụng chưa?” Nghĩ nghĩ, tiểu hùng mở to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía thú nhân.
Arthur khẩn cấp gật đầu, tham lam nhìn Panda, ánh mắt kia hệt như một người bị bỏ đói suốt 3 ngày vừa nhìn thấy thực vật thơm ngon nhảy ra trước mắt, hận không thể lập tức nhào tới mà hưởng dụng.
Tiểu hùng thấy tình thế không ổn, nuốt nước miếng, lập tức muốn chạy. Nhưng phản ứng của cậu sao nhanh bằng tốc độ của Arthur. Chỉ thấy thú nhân duỗi tay, móc chân một cái, tiểu hùng ngây thơ liền rơi vào miệng hổ.
“Không cần! Không cần!” Panda thực lo lắng, vừa vội kêu lên, vừa chật vật đẩy gương mặt đang áp tới của thú nhân. Arthur thích thú, trêu chọc tiểu hùng tới quên cả trời đất. Hắn sờ bên này một chút, bóp bên kia một chút, làm tiểu hùng gào to không thôi, tay thủ phía trước lại không giữ được mặt sau, giữ phía sau lại mất phía trước.
“Hắc hắc, hùng hùng ngoan~~để ta hôn một cái.”
Mắt thấy gương mặt gian xảo như kẻ trộm của thú nhân sáp tới, Panda dùng sức mím môi, bi phẫn đến mức có thể viết ra một quyền sử huyết lệ.
“Không thể im lặng một chút à–!” Cùng với tiếng rống tức giận của thú nhân, cửa gỗ ‘ầm’ một phát văng ra khỏi nhà gỗ, chuẩn xác nện lên lưng Arthur.
Aggreko siết chặt nắm tay, đôi mắt sắp phun ra lửa chăm chăm nhìn người anh trai song sinh của mình– anh vất vả lắm mới có chút tiến triển với Trúc Tử, tên chết tiệt này cố tình quấy rối ngoài cửa! Trúc Tử khóc một hồi bắt đầu tự lẩm bẩm, anh nói gì cũng không chịu nghe, cứ một mực chôn mình trong chăn. Thanh âm vừa lớn một chút tiểu thanh xà lại dùng đôi mắt vừa buồn bả vừa phẫn nộ làm người ta vừa đau vừa vội.
Aggreko nghĩ không cứng được thì mềm; không ngờ mới chạm Trúc Tử một chút, răng nanh sắc nhọn của đối phương không chút báo động đã ập tới! Thật vất vả, sau khi bị cạp vài cái cộng thêm vài nắm tay bị chà đạp, Aggreko rốt cuộc cũng ôm được Trúc Tử, suýt chút nữa anh đã nhảy lên mà hô to! Ngay lúc này Arthur cùng Panda cứ ‘hừ hừ a a’, rên la một hồi mọi việc trong này lại trở về điểm bắt đầu!
Anh X!
Hoàn Chương 26.
|
[Bộ 5]Thú Nhân Tinh Cầu 27
———–
“Kêu lớn như vậy làm gì? Ngươi ghen tị à?” Arthur chậm rãi xoay người lại, ôm lấy Panda, cố ý bày ra bộ dáng thân thiết thị uy với đứa em song sinh.
Aggreko trợn trắng mắt, quyết định nhắm mắt làm ngơ, tranh chấp với cái tên mặt còn dày hơn một ngọn núi này chỉ lãng phí thời gian của mình. Anh đang định xoay người trở vào phòng thì phát hiện tiểu thanh xà quấn thảm lông đứng bên cạnh cửa, ánh mắt xanh biếc không chớp chăm chú nhìn Panda.
“Trúc Tử!”
Tiểu hùng vội vàng đẩy thú nhân đi tới, không ngờ Trúc Tử thấy cậu tới gần lại lui về sau vài bước–
Mái tóc đen xỏa dài che hơi phân nửa trán. Hai gò má trắng nõn có chút trong suốt, hàng mi thật dài rũ bóng trên đôi mắt xinh đẹp. Thân thể mảnh khảnh, tản mát hương dược; bên dưới tấm thảm lộ ra bắp chân thon dài trắng noãn……
Panda chưa bao giờ tưởng tượng Trúc Tử có hai chân sẽ có bộ dáng thế nào, bây giờ thấy được…… thật sự rất mĩ lệ, cứ như kiệt tác tỉ mỉ nhất trên đời này. Nhưng mà lúc này Trúc Tử lại dùng ánh mắt cực kì yếu ớt, khổ sở, bối rối, bất lực lại vô cùng sợ hãi nhìn cậu…….
“Trúc Tử……” Panda tiến tới, kéo tay hắn: “Có thể biến thành người là chuyện tốt, ngươi không cần sợ.”
Tiểu hùng vốn định an ủi Trúc Tử, không ngờ đối phương lại phản ứng kịch liệt, như bị ong chích đột nhiên giãy khỏi tay cậu.
“Pan…….” Trúc Tử nâng mặt, âm thanh thực yếu ớt. Tay hắn bấu chặt thảm lông, tiếp đó dường như hạ quyết tâm, từng chút thả lỏng……
Thảm lông mềm mại trắng tinh nhẹ nhàng rớt xuống sàn, Panda mở to mắt nhìn, từ mái tóc đen mướt của Trúc Tử tiến xuống….. đột nhiên, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, đè ngực lảo đảo lui về sau– trên thắt lưng cùng cánh tay trắng nõn chi chít vảy rắn xanh mướt! Từ xa xa nhìn hệt như một con thanh xà uốn lượn quấn quanh ngực cùng cánh tay.
“Pan……” Thấy tiểu hùng sợ ngây người, vẻ mặt Trúc Tử chua xót. Hắn nhẹ nhàng gọi tên Panda, nâng tay vén mái tóc bên thái dương– chỉ thấy một thú văn màu xanh nằm bên khóe mắt, như một sợi dây leo yêu dị; hoặc là một con rắn nhỏ sống động…..
“Ta quả nhiên là quái vật……..”
Tiếng thì thào khe khẽ vang vọng và tai, đánh mạnh trái tim Panda.
“Không phải! Trúc Tử, ngươi tuyệt đối không kì quái, đây là….. là…….” Tiểu hùng luống cuống tay chân giải thích, thấy ánh mắt sâu kín của Trúc Tử chăm chú nhìn mình, cậu không nói nên lời.
“Cái kia….. đây là….. đây là…….”
“Một loại thú văn, không có gì kì quái cả.”
Aggreko nhặt tấm thảm, một lần nữa bọc lấy cơ thể Trúc Tử, quấn cậu thật kín. Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Panda, tiểu hùng sợ tới mức trái tim sắp vọt ra ngoài, thiếu chút nữa muốn tông cửa mà chạy trốn.
“Nga, đúng, đây chỉ là một loại thú văn, ha ha…… cáp……….” Panda theo bản năng nhìn ngực mình, thú văn thực nhạt, nhưng cho thấy thân phận hùng nhân của cậu.
Trúc Tử cúi đầu, tầm mắt dừng trên xà lân. Đột nhiên hắn như phát điên dùng móng tay hung hăng cào cánh tay mình. Aggreko bị hành động điên cuồng của hắn dọa hoảng. anh vội vàng túm hai tay Trúc tử, kiềm chặt tiểu thanh xà đang giãy dụa không ngừng.
“Ngươi điên rồi sao! Vì cái gì lại tự tổn thương mình như vậy!”
Cánh tay bị cào đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi không ngừng nhỏ giọt. Aggreko tức giận tới cắn răng, anh dùng một tay ôm Trúc Tử tới giường, thân hình cao lớn trong nháy mắt đè ép xuống.
Trúc Tử trừng to mắt, lông tơ toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng. Khí thế phẫn nộ mãnh liệt tản mát từ người thú nhân, làm hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, hai tay bị túm chặt truyền tới đau đớn cũng không còn cảm nhận được. Trúc Tử liều mạng giãy dụa nhưng vô lực, cánh tay Aggreko cứng như sắt thép, kiềm chặt cơ thể hắn.
“Ta không có kiên nhẫn, đừng có cáu kỉnh với ta.” Aggreko dùng một tay đã dễ dàng ngăn chặn tất cả phản kháng của tiểu thanh xà. Anh nâng cằm Trúc Tử, đối mặt với đôi mắt trong suốt thanh minh kia.
“Nghe rõ! Lần sau nếu còn dám tự tổn thương mình, đừng trách ta không khách khí!”
Anh cơ hồ là dán lên mặt Trúc Tử mà nói chuyện, đối phương cắn chặt răng, ánh mắt xanh lục như đang bùng lên ngọn lửa khinh miệt cùng xem thường.
Aggreko nheo mắt, thắt lưng dùng sức, hạ thân áp sát vào người Trúc Tử, không còn chút khe hở nào. Sắc mặt Trúc Tử biến đổi trong nháy mắt, hắn không dám tin trợn mắt nhìn thú nhân, đầu tiên vì xấu hổ cùng giận dữ mà đỏ lên, giây tiếp theo liền tái nhợt.
Cơ thể hắn cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cần vặn vẹo một chút thôi hắn có thể cảm nhận rõ rệt vật thể cứng rắn trên bụng mình, trong khoảng thời gian ngắn lại trướng lớn hơn một vòng.
Hai người trên giường bị bầu không khí quỷ dị vây quanh. Nhưng theo góc nhìn của Panda thì không biết được bọn họ đang làm gì. Cậu lo Aggreko làm gì tổn thương Trúc Tử. Panda lúc này cũng thực chán ghét tính cách nhát gan của mình, cậu rất muốn chạy tới giúp Trúc Tử nhưng lại sợ Aggreko.
“Arthur, giúp Trúc Tử đi!” Panda giữ chặt góc áo thú nhân, ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Arthur vội vàng ho một tiếng, chẳng những không tiến lên ‘cứu’ tiểu thanh xà; ngược lại chụp bàn tay to vác tiểu hùng lao ra ngoài. Hắn không muốn phá hư chuyện của đứa em, thú nhân không được đáp ứng ham muốn chuyện gì cũng làm ra được.
“Arthur! Ngươi làm gì! Mau buông ta xuống!”
“Ngoan, đừng nháo~~” Arthur cười tủm tỉm vỗ mông tiểu hùng, tiểu hùng tức giận thật muốn hét to ‘phi lễ’. “Lúc này mà chạy vào quấy rầy, Trúc Tử sẽ hận ngươi nga.”
“Cái gì? Trúc Tử sẽ hận ta…. không có khả năng! Ngươi đừng hòng gạt ta!”
“Ta nói thật a, chuyện bọn họ muốn làm tiếp đó~~chính là chuyện vô cùng sung sướng.”
Panda không chút nể mặt quăng ánh mắt khinh bỉ cho hắn, khi dễ cậu ngu ngốc sao? Aggreko cùng Trúc Tử rõ ràng muốn đánh nhau. Trúc Tử mặc dù có răng nanh nhưng hình thể so với giống cái còn nhỏ hơn. Aggreko nếu đấm một quyền thì Trúc Tử ngay cả mạng cũng không giữ được!
“Không được, ta muốn cứu Trúc Tử! Chúng ta mau trở về!”
“Ngươi thật muốn trở về?” Arthur dừng lại, quay mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Panda.
“Đương nhiên, Trúc Tử đang gặp nguy hiểm tính mạng!”
Không nghiêm trọng vậy đi, cùng lắm thì trinh tiết bị nguy hiểm mà thôi. Arthur cười tủm tỉm vuốt cằm, không định nói cho Panda biết sự thực. Dù sao, tiểu hùng của hắn rất đơn thuần, nhân cơ hội này cho cậu có thêm kiến thức cũng tốt, coi như chuẩn bị cho ‘tính phúc’ tương lai của bọn họ.
“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì, chúng ta quay lại. Bất quá ngươi phải đáp ứng–” Arthur đưa tay nhẹ nhàng điểm môi Panda: “Mặc kệ là thấy gì cũng không được lên tiếng a.”
Hoàn Chương 27.
|
[Bộ 5]Thú Nhân Tinh Cầu 28
———–
“Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy thì chúng ta trở về. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta–” Arthur đưa tay nhẹ nhàng điểm cánh môi Panda: “Mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng không được lên tiếng nga.”
Panda không yên lòng gật đầu đáp ứng, tâm tư cậu đều đang lo lắng cho Trúc Tử đâu quản xem Arthur đang nói gì.
Hai người rón ra rón rén tới gần phòng Aggreko, dán tai lên cửa lắng nghe một hồi, hắn nhíu mi, biểu tình thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc. Hắn lắc lắc đầu, làm động tác đừng lên tiếng , đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ đang khép chặt một chút–
Trong phòng ngay cả bóng người cũng không có!
“Không xong, bọn họ chuồn mất rồi.” Arthur đập tay tán thưởng, vẻ mặt tiếc nuối. Hắn vốn định mang Panda đi để Aggreko giảm cảnh giác, sau đó sẽ quay lại làm nó trở tay không kịp; không ngờ tính kĩ như vậy cũng bị lộ!-Aggreko là ai? Nó là chính là đứa em song sinh của hắn! Chút suy tính của hắn Aggreko làm sao không biết. Vì thế nhất định nó mang tiểu thanh xà ra khỏi bộ lạc rồi, tính toán tìm một nơi không người hảo hảo ‘hưởng dụng’ bữa tiệc lớn này!
“Xú tiểu tử, còn biết che dấu cả hơi thở.” Arthur nhếch khóe môi hừ lạnh. Không muốn để hắn tìm ra đúng không? Thế thì hắn sẽ cố tình đi quấy rối. Không được đụng vào Panda đã đủ bực, đang tìm người để xả, nếu đã có mà không tận dụng cơ hội thì không phải là hắn nữa!
“Yên tâm đi, bọn họ chạy không thoát đâu.”
Tiểu hùng gật gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt. Áy náy cùng bất an không ngừng dâng lên trong nội tâm, trong đầu hiện ra hình ảnh đôi mắt ảm đạm của Trúc Tử lúc nãy, càng làm tiểu hùng càng thêm phỉ nhổ chính mình.
Trúc Tử rõ ràng là người bạn tốt nhất của cậu, vì cái gì lúc ấy cậu lại không có can đảm chạy tới giúp Trúc Tử chứ! Trúc Tử nhất định rất hận cậu…… nghĩ tới Trúc Tử có thể đang chịu đủ loại khổ hình, lỗ tai tiểu hùng càng cụp thấp hơn, gương mặt nhăn nhó, gấp tới độ cứ loay hoay không yên.
“Bọn họ sẽ đi đâu? Aggreko rất sợ nóng, tiểu thanh xà cũng vậy….. có lẽ đã rời khỏi bộ lạc, tìm một nơi bí mật.” Arthur vuốt cằm suy tư, đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn kích động hô to– “Thủy tinh! Sao ta lại quên mất nó chứ!”
Thủy tinh? Panda khó hiểu nhìn về phía Arthur, chỉ thấy đối phương từ bên hông lấy ra một cái túi da to cỡ bàn tay, đổ hết mọi thứ ra ngoài.
“Đâu rồi, đâu rồi…. cáp, có rồi!” Arthur cười hắc hắc, đắc ý giơ vật thể màu trắng kì quái trong tay lên. Hắn thần thần bí bí nói với tiểu hùng: “Có thứ này, mặc kệ chạy đi đâu cũng có thể bắt được bọn họ!”
“Thật sao? Vậy chúng ta mau đi tìm Trúc Tử!”
“Đợi lát nữa, ta đang nhớ xem nên dùng thế nào.” Arthur lăn lộn kiểm tra thiết bị truy tìm, nghĩ một hồi liền lấy mảnh thủy tinh của mình đút vào phần lõm trên máy– chỉ chốc lát say, màn hình đã xuất hiện hai điểm lam nhỏ: một chỗ biểu hiện ở bộ lạc thú nhân, một cái khác đang nằm ở đường ranh giới núi Đặc Lí Á cùng đại thảo nguyên.
Mỗi thành viên trong bộ lạc thú nhân đều có thủy tinh của mình, thú nhân có thủy tinh cùng loại có thể cảm ứng lẫn nhau. Nếu tộc nhân cùng ngoại tộc lấy nhau, giống đực sẽ tặng thủy tinh của mình cho đối phương, đây giống như một nghi thức tuyển chọn bầu bạn. Bởi vì hắn cùng Aggreko là anh em song sinh, cảm ứng của bọn họ so với tộc nhân càng mãnh liệt hơn, đương nhiên, thủy tinh của bọn họ cũng có liên kết với nhau.
Chỉ cần vẫn còn thủy tinh thì hắn có thể tìm được Aggreko!
“Sao nhanh vậy đã chạy tới đó rồi, chẳng lẽ Aggreko biến thân?” Arthur híp mắt, cười tới gian xảo. Lần đầu tiên ‘làm’ đã chọn hình thú, tấm tắc, tiểu thanh xà sẽ khóc mất a.
“Đi thôi, tốc độ nhanh nhất.”
Arthur nhếch miệng cười, trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu hùng hóa thân thành cự thú uy phong lẫm lẫm. Nó cúi đầu, ý bảo Panda leo lên lưng mình, tiếp đó vận sức phóng như bay ra khỏi bộ lạc–
Tiểu hùng sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám, cậu ghé vào lưng cự thú, hai tay bấu chặt lông mao; cho dù sợ đến vậy Panda cũng không yêu cầu Arthur giảm tốc độ, cậu muốn mau chóng tìm ra Trúc Tử, cậu có thiệt nhiều lời muốn nói với Trúc Tử……
Bộ lạc thú nhân tọa lạc ở bình nguyên trên thượng su sông Tháp Nạp, nơi này ba mặt bị đại thảo nguyên vây quanh, phía bắc nối thẳng tới một dãy núi cùng rừng rậm nguyên thủy. Tiểu hùng ở trong khu rừng ở núi Đắc Lí Á, phải đi về hướng tây nam, xuyên qua đại thảo nguyên mới tới được.
Mà lúc này, Aggreko lại mang Trúc Tử thẳng về phía rừng rậm phía Bắc–
Sâu trong rừng rậm u tĩnh, ẩn ẩn truyền tới tiếng nước, róc rách, róc rách….. âm thanh kia dường như đánh tan mọi nóng bức của mùa hè.
Trúc Tử vãnh tai, vẻ mặt đề phòng nhìn Aggreko. Đối phương chỉ dịu dàng mỉm cười, ngũ quan lạnh lùng, đường cong cứng ngắc cũng có chút dịu đi, làm gương mặt anh tuấn tới mức làm trái tim người ta đập thình thịch.
Aggreko đẩy bụi cỏ trước mặt, nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu thanh xà. Trúc Tử hừ một tiếng, đẩy thú nhân bước ra ngoài.
–Ánh sáng chiếu rọi mặt hồ gợn sóng, giống như phủ lên một tầng bạc vụn lấp lánh, lại giống như một tấm lụa sa tanh bị vò nát. Mặt hồ sáng như gương, tỏa bóng không gian xanh mướt, tầng tầng mây trắng, hoa đỏ rực, cây cối xanh tươi; giống như một khối ngọc bích không hề có chút tì vết đang lóe sáng mĩ lệ.
“Đẹp quá…….” Trúc Tử tán thưởng. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn thú nhân, đối phương nằm bệt xuống cỏ, hơi híp mắt lại, thích thú hưởng thụ không khí tươi mát của hồ nước.
Trúc Tử thu hồi tầm mắt, kinh ngạc nhìn bích đàm trước mặt. Hắn hơi hiểu ra vì sao Aggreko lại mang mình tới đây, không có ánh mặt trời chói chang của ngày hè, không có nóng bức, nơi này chính là điểm nghỉ hè tốt nhất……. chẳng lẽ Aggreko cố ý dẫn hắn tới?
Lắc lắc đầu, Trúc Tử quyết định không nghĩ nhiều, ‘bùm’ một tiếng nhảy vào nước. Lúc tiểu thanh xà theo thói quen vặn vẹo cái đuôi thì bất giác phát hiện, hạ thân hắn không còn là chiếc đuôi rắn linh hoạt nữa mà là hai chân vụng về không hề biết đạp nước thế nào.
“Ọc ọc ọc…….” Trúc Tử uống vài ngụm nước, nặng nề di chuyển trong hồ. Ngay lúc hắn suýt chút nữa gặp phải tai ương ‘ngập đầu’ thì một bàn tay to mạnh mẽ dễ dàng kéo hắn lên khỏi mặt nước.
Trúc Tử chật vật ho, vừa nhấc đầu liền chống lại đôi mắt lóe quang mang châm chọc của Aggreko–không hề suy nghĩ, tiểu thanh xà ‘phụt’ một phát phun ngụm nước trong miệng lên mặt đối phương.
Thú nhân cứng đơ vài giây, tiếp theo đưa tay lau bọt nước trên mặt. Gương mặt lạnh băng của anh dần dần chuyển biến, khóe môi chậm rãi nhếch lên một độ cung trào phúng, dùng ánh mắt làm kẻ khác kinh hãi khóa chặt tiểu thanh xà!
Hoàn Chương 28.
|
[Bộ 5]Thú Nhân Tinh Cầu 29
[Cáo] == thật là tại sao lại hăm he ng ta như vậy chứ :hshock: 2 chap H đây
————
Trúc Tử xoay người muốn trốn, cùng lúc đó tay Aggreko cũng túm chặt tay hắn.
“A!”
Cơ thể bị một lực mạnh kéo về phía sau, Trúc Tử chật vật ngã ụp xuống nước. Hắn còn chưa kịp kéo tinh thần khỏi mớ hốt hoàng thì cơ thể Aggreko đã ập tới.
“Là ngươi tự tìm.” Thú nhân hung tợn túm lấy cằm tiểu thanh xà. Tay phải anh giơ cao, mang theo khí thế ác liệt, nháy mắt đã thấy sắp đánh xuống–
Trúc Tử hoảng sợ nhắm hai mắt lại, cắn răng thừa nhận một chưởng mà thú nhân sắp giáng xuống, thân hình nhỏ gầy vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy. Nhưng giây tiếp theo, bàn tay kia nhẹ nhàng dừng bên hông hắn, mang theo độ ấm nóng bỏng, ám muội lướt trên da thịt bóng loáng.
“Bị dọa rồi?” Âm thanh Aggreko mang theo ý cười nồng đậm.
Trúc Tử kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ thấy thú nhân nhướng mi, dưới ánh mặt trời thoải mái khoe ra cơ thể mạnh mẽ đầy sức sống của mình, như một kiệt tác được điêu khắc, so với làn da có chút tái nhợt của hắn càng tôn lên sự đối lập rõ rệt.
“Buông!”
Thần sắc Trúc Tử thoạt nhìn vô cùng bất an, tư thế bị người ta đặt dưới thân làm hắn cảm thấy không thoải mái. Nhất là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Aggreko, ác liệt như muốn một ngụm nuốt mình vào bụng vậy!
Hắn vặn vẹo cơ thể muốn đẩy thú nhân, bất đắc dĩ trên người cứ như bị đè bởi một tảng đá nặng, mặc kệ đẩy thế nào cũng không lay động được.
“Đừng lộn xộn……” Aggreko hơi nheo mắt, đôi mắt không hề chớp khóa chặt tiểu thanh xà. Cơ thể cùng trái tim anh gần như theo bản năng mà tự động ngăn chặn thân thể mềm mại dưới thân, không hề muốn buông ra: “Vì cái gì lại là ngươi…… nói cho ta biết vì cái gì lại là ngươi…….” Âm thanh anh trầm thấp, lộ ra mê mẫn mà ngay cả Aggreko cũng không thể hiểu nổi. Anh rõ ràng thích giống cái ôn nhu ngoan ngoãn, vì cái gì lại chứ chấp nhất mãnh liệt với con rắn nhỏ có đôi mắt quật cường này?
Trúc Tử trừng mắt nhìn anh–cái gì là cái gì chứ, hắn còn đang muốn biết vì cái gì đây nè! Tự nhiên bị túm lấy, ngay cả cái đuôi cũng không còn, người hỏi câu này là hắn mới đúng!
“Kẻ điên! Kẻ điên!” Tiểu thanh xà bị chọc tức, tay chân cùng sử dụng hung hăng đá lên người thú nhân đang đè ép trên người mình: “Không phải chỉ cắn ngươi một ngụm thôi sao? ! Ngươi cắn lại thì được rồi! Cứ chặn người ta như vậy mãi là sao?”
“Hừ, một mạng đền một mạng, có gì ghê gớm chứ.” Trúc Tử uốn éo đầu, lộ ra phần cổ mảnh khảnh, quát to: “Ngươi cắn đi!”
“Ta không cần mạng ngươi.” Aggreko lắc đầu, khóe miệng nhếch lên khẽ cười làm anh tà ác hệt như người anh song sinh của mình: “Như vậy đi, chúng ta trao đổi.” Anh nâng tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc dài bên gáy cổ Trúc Tử.
“Trao đổi cái gì? Muốn ta làm không cụ làm mát của ngươi thì miễn.” Tiểu thanh xà nhíu mày, đối với chuyện lúc trước thú nhân đem mình làm gối ôm vẫn ôm hận trong lòng.
“Làm bầu bạn của ta.”
Trúc Tử đột nhiên trừng mắt, không thể tin nỗi nhìn về phía Aggreko. Người này bị nhũn não à! Cư nhiên muốn mình làm bầu bạn?
“Quả nhiên là kẻ điên! Mặc kệ, ngươi cắn chết ta cho xong.”
“Đừng cự tuyệt mau như vậy, ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ.”
“Cho ta suy nghĩ cả đời ta vẫn trả lời như vậy.” Trúc Tử bĩu môi phát ra lời nhạo báng, làm bầu bạn của anh? Nằm mơ đi!
“Thật sự là làm vỡ hi vọng người ta.” Aggreko lắc đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy: “Ta sẽ không bức ngươi, nhưng phải làm trao đổi, một tháng này ngươi thời thời khắc khắc phải ở bên người ta. Một tháng sau ngươi có thể rời đi, ta cam đoan không tìm ngươi gây phiền toái nữa. Thế nào, có tiếp nhận điều kiện trao đổi này hay không?”
“…………chỉ một tháng?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi cam đoan không tìm ta gây phiền toái?”
“Ta cam đoan.”
“Được! Một tháng thì một tháng!”
Trúc Tử gật đầu đáp ứng, chữ cuối cùng vừa nói xong thì cơ thể lập tức bị đánh lén, cánh môi bị đối phương vây kín– Aggreko say sưa hôn Trúc Tử, gần như tham lam mà dây dưa đầu lưỡi hắn, hấp dẫn hắn, gặm cắn, khẩn cấp trêu đùa, ngay cả nước bọt ngon ngọt cũng tận tình hấp thu.
“Ngươi làm gì!” Vừa hôn xong, mặt Trúc Tử đỏ bừng. Hắn tức giận trừng mắt với thú nhân, cảm giác trái tim mình đang đập kịch liệt, trong bụng có một nguồn nhiệt lưu đang rục rịch.
“Điều kiện trao đổi kèm theo.” Aggreko cúi ghé vào bên tai hắn phát ra tiếng cười, tựa như ác ma tới từ địa ngục đang cám dỗ người ta: “Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích.”
Không đợi Trúc Tử kịp phản ứng, anh đã há mồm ngậm lấy vành tai tiểu thanh xà. Hơi thở cực nóng phun lên lỗ tai mẫn cảm của đối phương làm Trúc Tử không có chút kinh nghiệm nào bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nức nở. Thấy Trúc Tử động tình, anh lại càng ra sức khiêu khích, một đường hôn xuống, chậm rãi lướt qua cổ, quyến luyến gặm cắn da thịt cùng xương quai xanh, để lại những điểm hồng nhạt.
Trúc Tử thở gấp, cảm giác cơ thể mình đang bị lò lửa thiêu đốt. Hắn không rõ vì sao lại biến thành như vậy, những nơi đối phương chạm vào sẽ có cảm giác vô cùng thoải mái– Aggreko dùng môi và lưỡi làm làn da, máu và cả nội tạng trong cơ thể hắn run rẩy không ngừng!
“Có phải rất tuyệt không?” Aggreko phát ra âm thanh khàn khàn. Động tác của anh vừa mới dừng lại tiểu thanh xà đã bất mãn ngâm nga. Hắn vặn vẹo cơ thể, thân hình mềm mại cùng vô cùng dẻo dai kề sát bụng Aggreko mà cọ cọ, quả thực cho dù là thần thánh cũng không khống chế được!
Aggreko nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú. Bé con của anh tuy không có kinh nghiệm nhưng tất cả phản ứng của cơ thể đều xuất phát từ bản năng, nhiệt tình không hề có giả dối, thực sự là yêu tinh tra tấn người ta!
Đột nhiên, cơ thể Trúc Tử nhẹ nhàng run lên, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập. Đôi mắt bán mở, chỉ thấy Aggreko vùi đầu trước ngực hắn ra sức liếm mút.
“Ngươi……. đang làm cái gì……. ngô…… không cần….. đừng ngừng, thật thoải mái……” Trúc Tử nhịn không được ưm lên, chủ động ưỡn người, dâng cơ thể mình lên. Đầu hắn ngửa ra sau, mái tóc dài đen mướt xẹt trên không trung thành một đường cong tuyệt vời, vòng eo mảnh khảnh phối hợp với động tác của đối phương, cuồng loạn vặn vẹo, ma xát.
Aggreko siết hai nắm tay, ngẩng đầu hít sâu vài hơi, lúc này mới miễn cường khắc chế được dục vọng đang kêu gào trong cơ thể. Anh thở hổn hển, dùng đùi nhẹ nhàng tách hai chân Trúc Tử, tiếp đó nương theo sức nổi của nước, nhẹ nhàng, chậm rãi áp hạ thể tới gần.
“Ngô–” Cảm nhận được vật thể nóng rực đỉnh trên bụng, Trúc Tử mở mắt. Đôi mắt ngọc bích mở to, khiếp đảm nhìn về phía đối phương.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Aggreko tận lực thở thật chậm. Anh phải làm tốt chuẩn bị, anh không muốn làm Trúc Tử bị thương: “Thả lỏng cơ thể……” Anh cúi đầu hôn Trúc Tử, đồng thời đưa tay mò tới giữa hai chân hắn, cầm lấy phân thân đã sớm ngẩng đầu run rẩy.
“A!”
Trúc Tử hoảng sợ, thân thể theo phản xạ muốn lui về sau. Aggreko không để hắn có cơ hội chạy trốn, một tay kiềm chặt thắt lưng, ngón tay khép lại, chậm rãi ma sát phân thân đang run rẩy kia. Bàn tay cứ lập đi lập lại động tác đó, lúc nặng lúc nhẹ, không ngừng tiết tấu vỗ về, ngón tay thô ráp còn cố ý ma sát phần đỉnh nhạy cảm.
“Cáp a. . . . . . A a. . . . . .” Trúc Tử cắn chặt môi, nhưng ức chế không được tiếng rên rỉ bật ra. Âm thanh trong trẻo, bởi vì vươn tình dục nồng đậm mà trở nên ngọt nị tuyệt vời, cơ thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, càng làm Aggreko không thể khắc chế huyết mạch sôi trào, dục vọng cơ hồ không thể khống chế muốn dâng trào mãnh liệt!
Hoàn Chương 29.
|
[TNTC] Bộ 5 [30]
————
Aggreko kêu một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa không khống chế được mà hung hăng đâm vào cơ thể tiểu thanh xà. Anh cắn chặt răng cố gắng kiềm chế, cơ thể căng cứng, cổ hòng bật ra tiếng gầm nhẹ thô bạo. Tay phải anh cầm lấy phân thân Trúc Tử, tiếp đó chậm rãi lần xuống, một ngón tay lặng lẽ tiến vào tiểu huyệt ngượng ngùng…..
“A–!” Trúc Tử đau đớn kêu thành tiếng, đôi mắt ngọc bích ướt sủng trợn to nhìn Aggreko: “Ngươi…… làm gì, đau quá!” Hắn vừa nói vừa vặn vẹo thắt lưng, muốn thoát khỏi ngón tay xấu xa của đối phương đang cắm trong cơ thể mình.
“Đừng sợ, thả lỏng cơ thể.”
Aggreko cúi đầu, nhẹ nhàng mút vành tai Trúc Tử, tiếp đó ôn nhu liếm hai gò má nhẵn nhụi, mi mắt ướt át, cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi linh hoạt của hắn. Ngón giữa đang cắm trong tiểu huyệt tiểu thanh xà nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi đẩy vào; những ngón khác cũng không quên trấn an phân thân đang run rẩy của hắn.
Toàn thân Trúc Tử nhiễm một tầng hồng nhạt động lòng người, hắn bất an nức nở, hạ thân càng vặn vẹo kịch liệt hơn. Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt ngọc bích phủ một tầng hơi nước, dùng ánh mắt hoang mang bất lực nhìn Aggreko, xà văn vô cùng sống động bên khóe mắt lại lại xanh mướt, ướt át.
Aggreko khó khăn nuốt nước bọt, hầu kết cao thấp lăn lộn. Anh rống một tiếng, cơ thể vội vàng hạ thấp, đặt lửa nóng của mình dán lên đùi trong Trúc Tử, phối hợp với ngón tay, như có như không đỉnh vào tiểu huyệt.
“Ân a…….” Trúc Tử cảm thấy trong người mình như có lửa đốt, dục vọng phía trước bị Aggreko tra tấn tới sắp hỏng mất, phía sau cũng nóng rực, không tìm được lối phát tiết. Đầu lưỡi bị cánh môi Aggreko gặm nhấm, từng trận tê dại tích tụ ở bụng, nhất là ở hạ thân nóng rực, làm hắn không ngừng run rẩy.
Hắn vươn tay chủ động vòng quanh cổ và lưng Aggreko. Thắt lưng uốn cong thành một độ cung khó tin, vòng eo mảnh khảnh cùng tấm lưng tạo thành đường cong duyên dáng.
Nóng quá……. thật thoải mái….. cũng thật thống khổ!
Trúc Tử vặn vẹo eo muốn tìm nơi giải thoát, chính là phía sau bị ngón tay đối phương cắm vào thật sâu, vừa đau lại tê dại làm hắn cũng không dám dùng nhiều sức.
“Cáp a…….. nóng quá……….” Ngón tay bấu chặt tấm lưng rắn chắc của Aggreko, phần eo nhếch lên cao cao, mỗi lần Aggreko ma sát lại làm hắn khóc thét. Cơ thể hắn lúc này mềm nhũn như bông, vách tường trong tiểu huyệt không ngừng co rút, cắn chặt ngón tay đối phương đang xâm nhập cơ thể mình.
Aggreko nhẫn nhịn cũng thực vất vả, anh cố làm hết tiền diễn, mãi tới khi Trúc Tử có thể tiếp nhận phân thân cực lớn của anh mà không bị thương. Một ngón….. hai ngón…. anh cố gắng nới lỏng tiểu huyệt Trúc Tử, ôn nhu thong thả sáp nhập, rút ra, Anh dùng chất lỏng ướt át chảy ra từ phân thân hai người để bôi trơn tiểu huyệt tiểu thanh xà, chậm rãi tiến tới nơi sâu nhất. Từ từ anh tiến vào ngày càng sâu, càng nhanh, càng mãnh liệt hơn!
“A a–” Nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể bị chạm tới, Trúc Tử thét lên chói tai, phân thân sớm đã tới cực hạn không thể khống chế, phun trào một dòng chất lỏng đậm đặc có màu trắng đục lên bụng Aggreko.
Hắn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau khi phát tiết đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cơ thể lười biếng không muốn động.
Đột nhiên, ngón tay cắm sau huyệt chậm rãi lui ra ngoài: “Ân a…… đừng……” Trúc Tử theo bản năng co rút tiểu huyệt, muốn kẹp chặt để đối phương lưu lại. Lúc ngón tay Aggreko hoàn toàn rút ra ngoài, cảm giác trống rỗng lan tràn trong ngực làm hắn vô cùng khó chịu vặn vẹo cơ thể kháng nghị.
“Đừng nôn nóng, đến, mở rộng chân.” Aggreko thấp giọng chỉ dẫn, dùng phân thân còn chưa phát tiết nhẹ nhàng va chạm hạ thể Trúc Tử.
Trúc Tử bất mãn hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở rộng hai chân, tay bấu chặt cổ đối phương, đôi mắt mở to, mê mang nhìn thú nhân.
Nhìn bộ dáng yêu mị của tiểu thanh xà, dục hỏa Aggreko dâng lên đỉnh điểm. Anh mạnh mẽ động thân, khẩn cấp đưa phân thân đã nóng rực của mình tiến nhập vào cơ thể Trúc Tử!
“A, đau quá!–” Cơ thể bị lấp đầy trong nháy mắt, vách thịt bị kéo căng đến cực hạn, đau đớn cũng theo đó mà đánh úp. Trúc Tử đau tới mức nói không ra lời, còn chưa kịp kháng nghị thì phân thân của Aggreko đã trực tiếp đánh lên điểm mẫn cảm kia!
“A a– không, chậm…… một chút…………” Trúc Tử từng ngụm, từng ngụm hít thở, cơ thể không biết là đau đớn hay vui sướng nhiều hơn.
Người đau quá, động tác cuồng mãnh của Aggreko cơ hồ sắp xé nát hắn! Nhưng dần dần, theo động tác trừu sáp, cơ thể hắn cũng chậm rãi thích ứng tần suất điên cuồng này, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, nơi sâu trong tiểu huyệt bắt đầu dâng lên một cảm giác tê dại khác thường. Bởi vì ma xát mà vách thịt nóng lên, cảm giác ngứa ngáy từ bên trong lan tràn tới toàn thân! Giống như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang gặm cắn trong cơ thể, chỉ khi cự vật thô to kia xuyên xỏ mới có thể giảm bớt sự khó chịu này.
“A a–” Trúc Tử lại thét lên, bất quá lần này vì thỏa mãn. Hắn nâng đôi chân run rẩy của mình quấn lấy thắt lưng Aggreko, cơ thể bị đâm mà không ngừng dao động trên mặt đất, mông cùng thắt lưng nương theo động tác cuồng mãnh của đối phương mà vặn vẹo……. Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, đôi mắt tràn ngập tình dục, trở nên vô cùng mị hoặc. Hắn mê loạn rên rỉ, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể làm theo bản năng, mỗi lần Aggreko đâm tới sẽ phát ra tiếng kêu mê người, hưởng thụ khoái cảm cực lớn ập tới.
“Giỏi quá….. ngươi kẹp ta thật chặt!” Aggreko ngửa đầu kêu, phân thân vùi thật sâu vào cơ thể tiểu thanh xà, hưởng thụ khoái cảm vô tận từ vách thịt co rút làm anh suýt chút nữa phóng thích. Anh nhắm chặt mắt, cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân để khống chế mình mới không tước vũ khí đầu hàng quá nhanh.
“Yêu tinh này, suýt chút nữa mê chết ta.” Anh hung tợn cúi đầu, dùng thứ thô to cứng rắn của mình đâm mạnh vào tiểu huyệt không ngừng khép mở, nghe thấy đối phương phát ra tiếng tên rỉ khát vọng thì lập tức rời khỏi, cố ý chừa đầu mút trong dũng đạo, ác ý nhìn tiểu thanh xà không thể thỏa mãn mà thống khổ vặn vẹo.
“Không cần…. ngừng…… mau động…….”
Trúc Tử nén giận liếc mắt nhìn anh, lắc mông áp xuống, từng chút nuốt phân thân của Aggreko. Lúc này Trúc Tử không còn thấy thẹn nữa, vặn vẹo thắt lưng đón nhận sự xâm nhập thô bạo của đối phương, mỗi lần tiến công mạnh liệt tới tận nơi sâu đều làm hắn vô thức co rút.
Aggreko rống một tiếng, tiếp tục va chạm tiểu huyệt non mềm siết chặt, nặng nề sáp nhập, cấp tốc thối lui, sau đó lại càng hăng hái mà vọt vào trong cơ thể Trúc Tử. Cứ như vậy không ngừng lập lại, giống như một con dã thú sắp sửa mất khống chế!
Trúc Tử theo va chạm mà cất cao giọng hét lên, hắn muốn lùi về sau để giảm bớt cảm giác tra tấn không thể chịu nổi này, nhưng Aggreko ôm hắn thật chặt, cơ thể hai người kề sát không còn khe hở.
Aggreko liên tục đâm thẳng tới, bàn tay vươn tới cầm lấy phân thân đang run rẩy của Trúc Tử. Ngón tay thô ráp theo quy luật mà xoa nắn, đồng thời cúi đầu hôn tiểu thanh xà, ra sức kích thích mọi điểm mẫn cảm trên cơ thể hắn. “Ân….. A a……” Trúc Tử vô lực đong đưa cơ thể, bị cuốn vào vòng xoáy khoái cảm. Kích thích từ hai phía trước sau làm hắn không thể chịu nổi, phát ra tiếng rên ngọt mị lại đau đớn đầy áp lực.
Cơ thể lẫn suy nghĩ đều bị dục vọng khống chế, Trúc Tử liều mạng lắc mông, nước mắt chảy dài theo gương mặt. Hắn vô thức bày ra tư thái vô cùng dâm đãng, hùa theo phân thân cứng rắn của thú nhân không ngừng xâm phạm…..
Rừng rậm um tùm che khuất bóng dáng hai người, hơi thở đậm đặc dục vọng tản lên không trung. Mặt hồ tĩnh lặng, vì tiếng rít gào của dã thú cùng tiếng ngâm nga động lòng người mà thật lâu không thể bình ổn……
Hoàn Chương 30.
|