Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
[TNTC] Bộ 5 [41]
——-
“Đi! Theo ta trở về!”
Arthur không hỏi nữa kéo tiểu hùng. Tay hắn cầm chặt cổ tay đối phương, lực đạo quá lớn làm xương cốt Panda rung động răng rắc. Cậu đau tới ứa mồ hôi lạnh, nhưng ráng nhịn không dám phát ra tiếng kêu nào.
Dọc theo đường đi thực cấp bách, Panda chưa từng thấy bộ dáng này của Arthur. Cứ vài giây hắn sẽ quay đầu lại, dùng ánh mắt thực khó hình dung nhìn Panda– tràn ngập bất an, còn có một chút hối hận.
“Ta……” Arthur tỉnh táo lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn thực không muốn dọa tiểu hùng, chính là gần 3 tháng nay tình tự hắn vẫn luôn không thể khống chế.
Sự tình đã vượt khỏi phạm vi hắn dự đoán, Arthur không muốn tiểu hùng e sợ mình, loại ánh mắt hoảng sợ khiếp đảm này làm trái tim hắn co rút đau đớn……
Cuối cùng, Panda vẫn bị mang về sơn động hồ tộc tạm cư ngụ. Mọi người kinh ngạc cùng tò mò, làm tiểu hùng thực mất tự nhiên. Cậu cố gắng cúi thấp đầu, nhưng vành tai tròn tròn màu đen khác biệt hồ tộc cho dù dấu thế nào cũng không xong.
“Lại đây.” Arthur kéo tiểu hùng, áp cậu vào vách hang. Thân hình cao lớn của hắn chắn trước người Panda, cũng thay cậu chắn đi không ít ánh mắt tò mò.
Thở một hơi thật dài, Arthur ôm chặt cơ thể ấm áp trong lòng– ba tháng, tiểu hùng của hắn rốt cuộc cũng quay lại! Không bao giờ buông ra nữa! Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn không bao giờ để Panda rời khỏi tầm mắt mình nữa!
“Arthur…… thả, buông…… rất nhiều người đang nhìn……”
“Không, ai bảo ngươi chạy loạn.”
“Ar, Arthur–” Panda đột nhiên kêu lớn lên, làm mọi người chú ý. Chỉ thấy cơ thể tiểu hùng cứng đờ, đôi mắt to đen láy bất lực quan sát xung quanh. Hơn nửa người cậu được Arthur che chắn, chỉ lộ ra bả vai khẽ run rẩy.
“Hùng hùng, có biết bộ dáng của ngươi bây giờ đáng yêu cỡ nào không?” Thở dài một hơi tràn ngập tình dục, Arthur tựa đầu lên vai Panda. Hắn vươn đầu lưỡi, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, ác ý liếm lên phần cổ mẫn cảm của Panda.
“Arthur……ngươi, ngươi làm cái gì.” Không riêng gì cơ thể, âm thanh của cậu cũng run rẩy.
Liếm liếm môi, Arthur thu hồi đầu lưỡi, dùng ngón tay thô ráp thay thế, lực đạo làm người ta ngưa ngứa khó chịu, dọc theo làn da lúa mạch khỏe mạnh của Panda, tiến tới bên thắt lưng không ngừng run rẩy.
“Arthur!” Panda gầm nhẹ, âm thanh tuy nhẹ nhưng cũng sắp tới mức bùng nổ.
“Đừng lộn xộn, ngươi không muốn bị người khác thấy đi.” Arthur khẽ mỉm cười, đầu dựa bên gáy cổ tiểu hùng, giọng điệu nhẹ nhàng như hai người đang nói chuyện phiếm. Hắn hơi liếc mắt về phía hồ tộc lộ ra một nụ cười thú vị: “Con tiểu hồ li ngươi cứu đang nhìn về phía này. Hùng hùng, ngoan một chút. Hay ngươi muốn nó phát hiện?”
Cảm giác cơ thể Panda phút chốc cứng đờ, Arthur nhắm mắt lại, vùi mặt vào làn tóc bạch kim mềm mại, hít sâu một hơi: “Đừng trách ta, ta thực sự không thể chịu đựng nổi. Panda, ngươi có biết ta thống khổ cỡ nào không…….” Âm thanh trầm thấp cực nhỏ nhưng vẫn để tiểu hùng nghe thấy, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Arthur một cái lập tức bị hút vào cơn lốc xoáy xanh thẳm.
Panda ngây dại, cậu không thể suy nghĩ, thậm chí không thể hô hấp!–trong mắt Arthur cậu thấy được rất nhiều, điều mà cậu sợ hãi, trốn tránh lúc này lại rành rành viết trong mắt Arthur!
Không biết từ khi nào hai người đổi vị trí, ngay cả khi Arthur xoay người cậu áp lên thạch bích Panda cũng không thể hoàn hồn. Vải dệt bên hông thả lỏng, tiếp đó hạ thân lạnh lẽo. Panda lúc này cả người trần trụi dúi lên vách động, phần eo bị người nâng lên, bị Arthur áp thành tư thế kì quái trong một góc động.
Hai tay bị đối phương dùng một tay chế trụ, bắt chéo sau lưng; đầu bị ép ngửa về sau, Arthur chèn vào giữa hai chân Panda, cơ thể nóng bừng cứ vậy mà áo sát vào lưng Panda.
“Ar, Arthur…….” Tiểu hùng lúc này mới ý thức được sự tình không ổn, âm thanh vô cùng bối rối.
Arthur không nói gì, ban tay to vịn bên hông Panda kéo một chút, hạ thân trần trụi của đối phương lập tức áp lên khố hạ hắn. Vật thể cứng rắn nóng rực cách một tầng da thú kề sát không còn chút khe hở.
“Cảm giác tốt không?” Âm thanh say mê của Arthur vang lên bên tai, mang tới một trận khô nóng.
Tốt cái đầu ngươi! Tiểu hùng rất muốn kêu to, rất muốn dùng hùng chưởng sau khi biến thân hung hăng tát đối phương một phát. Nhưng hiện tại cậu không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể run rẩy, cảm thụ phần bụng rắn chắc của Arthur tùy tiện cọ xát người mình……
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười sủng nịch, tay kia của Arthur luồn qua nách tiến vào bộ lông thưa thớt ở hạ thân. Phân thân hồng nhạt mê người mềm nhũn, bởi vì không được đôi chân che chở mà bất đắc dĩ run rẩy bị bàn tay thô ráp túm được: “Đây là hùng hùng sao…. đáng yêu hệt như bản nhân của ngươi vậy.” Arthur không biết xấu hổ, vừa gặm nhắm vành tai đỏ bừng của tiểu hùng, vừa thì thầm những từ ngữ làm người ta xấu hổ, tức giận lại khó nhịn.
Tiểu hùng tức tới phát run, đáng tiếc cơ thể cứ như bị áp trên một ngọn núi lửa nóng rực, dùng hết khí lực cũng không thế lay chuyển được thú nhân: “Câm miệng!…… ngô.” Panda tức giận, nhưng cậu vừa mới quát đối phương thì giây tiếp theo đã nhịn không được mà ngửa đầu, phát ra tiếng rên thoải mái.
Đầu lưỡi liếm lộng phần cổ mẫn cảm, Arthur cầm lấy hạ thân Panda, bắt đầu thong thả ma xát. Một trận tê dại kích thích Panda, cậu nhịn không được phe phẩy đầu, vặn vẹo cơ thể muốn né tránh loại trừng phạt vừa ngọt ngào lại đau khổ này.
Cầm dục vọng cao thấp xoa nắn một hồi, Arthur thoáng lui về sau một chút. Tiểu hùng nhân cơ hội này cố sức giãy dụa. Ánh mắt Arthur tối sầm, hơi dùng sức trên tay, lập tức làm cơ thể Panda xụi xơ.
Tiếp theo một thứ nóng rực đầy nguy hiểm cường hãn xâm nhập khe mông Panda. Da thịt tiếp xúc làm cậu cảm nhận rõ ràng sự xâm chiếm của vật thể xa lạ kia….. thô to, cứng rắn còn mang theo nhiệt độ muốn bỏng người!
“Ngô……” Cơ thể toàn thân Panda lập tức căng cứng. Lúc này đây hai người hoàn toàn trần trụi kề sát nhau. Panda không biết Arthur vừa nãy làm gì, chẳng lẽ trước mặt mọi người mà không chút kiêng kị cởi sạch quần áo sao? Càng nghĩ càng thấy bối rối, Panda suýt chút nữa vì xấu hổ cùng giận dữ mà bật khóc.
Thứ kiên quyết của Arthur cứ như một cây thiết côn nóng bỏng thô to, dùng sức sáp nhập vào giữa hai chân Panda. Làn da trần trụi tiếp xúc, cơ thể áp lên nhau, không có gì ngăn cách, làm Panda cảm nhận rõ rệt hết thảy.
“Không cần…… Arthur…….. không cần a………” Âm thanh Panda mang theo tiếng nức nở, mọi người đang nhìn a! Cậu không muốn như vậy!
“Đừng lộn xộn, sẽ không để mọi người phát hiện. Giãy dụa thì hậu quả ngươi rõ nhất.”
Arthur liếm liếm môi, tay đang chế trụ Panda thả lỏng. Mặc dù có được tự do nhưng tiểu hùng không dám cử động chút nào, sợ phát ra động tĩnh sẽ làm người ta chú ý.
“Thực ngoan, cứ như vậy, đừng lộn xộn.” Arthur áp sát bên tai cậu nhẹ giọng dụ dỗ, bàn tay khác chậm rãi đi xuống, dừng lại bên chiếc đuôi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Phía trước đã sờ qua, mặt sau ta cũng muốn kiểm tra một chút.” Đại lão hổ xấu xa nói, ngón tay dọc theo khe mông tiến xuống. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng trấn an nếp uống run rẩy, tiếp đó từng chút đẩy ngón giữa tiến vào trong……
“Ngô–” Cố gắng kiềm nén nhưng tiếng rên vẫn bật ra khỏi cánh môi bị hàm răng nghiến chặt. Panda đột nhiên trợn to mắt, hạ thân truyền tới cơn đau đớn làm da đầu cậu run lên.
Mồ hôi chảy ròng ròng, vật thể đột nhiên tiến vào cơ thể, làm Panda không hề phòng bị có cảm giác bị đóng đinh. Rất đau, rất đau, nơi đó căn bản không phải nơi để chất chứa vật thể a, vì cái gì phải làm vậy……
Cùng lúc này, Arthur lại phát ra tiếng rên khó nhịn. Bên trong cơ thể tiểu hùng vừa chặt lại nóng, vách tường khẽ mấp máy, tầng tầng lớp lớp liếm mút ngón tay hắn. Mềm mại trơn bóng, kích thích tình dục không ngừng dâng lên, làm máu nóng toàn thân hắn sôi trào! Thật sự rất tiêu hồn! Biết sớm như vậy hắn nên sớm ăn tiểu hùng vào bụng!
“Đau……” Panda nhỏ giọng khóc nức nở. Rõ ràng chỉ là một ngón tay đã rất đau, Arthur lại còn sáp vào hai ngón, ba ngón.
Lưng Panda cứng đờ, cổ họng vì thống khổ mà rung động, tiếng thở dốc cùng hút khí khe khẽ. Đôi mắt đen láy toát ra đau đớn, đột nhiên siết chặt trái tim Arthur– Cứ vậy mà chà đạp cậu! Để cậu gào khóc thuần phục dưới thân mình! Để đôi mắt này chỉ có thể tồn tại một mình mình! Mặc kệ là trái tim hay cơ thể chỉ có thể thuộc về hắn!
Tiếng hít thở bên tai trong nháy mắt trở nên ồ ồ, hơi nóng từ miệng Arthur phun bên tai Panda. Hắn khéo léo dùng cơ thể ngăn cách tầm mắt mọi người, lộ ra răng nanh sắc nhọn gặm cắn tiểu hùng, cố định câu, một trước một sau đùa bỡn cơ thể đã vô lực phản kháng. Thắt lưng cường tráng di chuyển, phối hợp với động tác khuếch trương, phân thân thong thả trừu sáp giữa hai bắp đùi khép chặt của Panda. Hắn vừa thưởng thức khoái cảm cánh mông vô cùng co dãn của Panda kẹp chặt mình, vừa cố tăng nhanh tốc độ trấn an phân thân đối phương. Ngón tay theo quy luật mà xoa nắn dục vọng nóng bỏng, phân thân không hề có kinh nghiệm lập tức run rẩy chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trước sau đều bị kích thích kịch liệt làm Panda rốt cuộc không chịu nỗi: “A…..” Cậu không để ý được chuyện sẽ bị người phát hiện nữa, cơ thể kịch liệt vặn vẹo, nhưng khoảnh khắc sắp lên tới thiên đường cực lạc, Arthur lại tàn nhẫn nắm chặt phần gốc, ngăn lại dục vọng sắp phát tiết của cậu.
“Ngô……” Cơ thể từ thiên đường lao tới địa ngục trong nháy mắt, đôi mắt tiểu hùng đã ướt dũng, căn bản không biết nên làm gì bây giờ. Tay cậu nắm tay đại chưởng của Arthur đang siết chặt phân thân mình, mặc cho cậu cố gắng thế nào đối phương cũng không có ý tứ muốn buông ra.
“Muốn thoải mái không?” Âm thanh tà ác, mang theo hơi thở dụ dỗ của ác ma, nhẹ nhàng lướt qua màng tai Panda. Tiểu hùng vội vàng gật đầu, cơ thể cậu nóng quá, cứ như có ngọn lửa đang thiêu đốt!
“Muốn thì cầu ta đi, Tiểu hùng ngoan, chỉ cần ngươi nói, ngươi thuộc về ta, lập tức sẽ được thoải mái.”
“……..”
“Không nói thì ta cứ để vậy nga.” Tay hắn chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay ác liệt trêu chọc phần đỉnh, dục vọng sắp phát tiết lại bị ngăn cản, thống khổ tới mức sắp bức điên Panda rồi.
“Cầu….. van cầu ngươi…. ta…… ta thuộc về Arthur….. ta là của Arthur–!”
Ngay lúc tiểu hùng khóc lóc nói những lời này Arthur lập tức buông thay, giải thoát gông xiềng cho cậu. Dục vọng đạt được giải thoát lập tức phun ra, Panda run rẩy thở hổn hển, thật lâu cũng không lên tiếng được.
“Arthur! Ngươi ở đâu, Thuấn trở lại rồi, hắn nói bên tấn mãnh long có hành động khác thường!” Thú nhân trẻ tuổi lớn tiếng bước vào sơn động.
Panda lập tức cuống quít giãy dụa: “Ngón tay……. mau rút ngón tay ra, rút ra!”
Arthur cúi đầu, cắn một ngụm bên môi cậu. Mãi tới khi tiếng bước chân ngày càng gần, hắn mới chậm rãi rút ngón tay chôn sâu trong cơ thể tiểu hùng.
Bàn tay to vung lên, Arthue kéo thảm hồ li bọc kín Panda từ đầu tới chân, đồng thời che dấu đi hương vị tình dục. Panda lúc này mới phát hiện hắn chỉ vén phần da thú ở phía trước, nhìn từ phía sau không phát hiện gì bất thường cả.
Hoàn Chương 41.
|
[TNTC] Bộ 5 [42] Thuấn
——-
Không biết từ khi nào, có một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngoài cửa động. Đôi mắt hổ phách tản mát ra quang mang sắc bén, phóng về phía nơi âm u, đánh giá Panda.
“Thuấn, tình huống tấn mãnh long thế nào.” Arthur xoa đầu tiểu hùng, đứng dậy bước về phía thú nhân trẻ tuổi. Hắn bước ra khỏi bóng tối, để lộ ra cơ thể giống đực cao lớn cường tráng; thú văn lốm đốm màu đen trên ngực tạo thành một bức tranh vẽ kì lạ, rất sống động, như một con hắc báo đang lao vun vút!
Thuấn đi tới vài bước, cơ thể thon dài tráng kiện, gương mặt tuấn lãng chậm rãi bước ra khỏi ranh giới sáng và tối, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Đôi mắt vàng ươm thâm trầm, cánh môi mím lại không nói một lời làm ngươi ta cảm nhận được khí thế vô hình như cực kì nguy hiểm.
“Là cậu ta sao?” Thuấn không trả lời câu hỏi Arthur, tương phản hắn nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Panda. Nụ cười này làm ngũ quan hắn trở nên nhu hòa, sóng mũi thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên, không thể tìm được khí chất nguy hiểm khi nãy.
Hắn đang nói cậu sao? Vệt đỏ trên mặt tiểu hùng vẫn chưa lui, thân thể co rụt lại, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, âm thầm đánh giá thú nhân trẻ tuổi trước mắt.
Arthur mỉm cười, gật đầu với bạn tốt. Bởi vì theo góc độ, Panda không nhìn thấy nụ cười ấm áp sủng nịch của hắn; thật giống như 3 tháng trước, Arthur luôn có nụ cười trên môi.
“Tình huống không lạc quan.” Thuấn ngồi lên chiếu, nói lại tình huống mình tra xét được: “Sau khi mãnh sư rời đi, cân bằng trong khu rừng bị đánh vỡ. Hồ tộc không phải chủng tộc cường đại, tấn mãnh long nhìn trúng điểm này mới không kiên nhẫn gì mà xâm lấn nơi này.”
“Cho dù diệt hết đám tấn mãnh long, cũng sẽ có mãnh thú khác xâm lấn nơi này.” Arthur trầm ngâm một hồi mới nói. Không phải bộ lạc nào cũng cường đại như bộ lạc bọn họ. Đối mặt với một, hai con tấn mãnh long, hồ tộc hoàn toàn có thể ứng phó, nhưng đối mặt với cả một đàn, đừng nói hồ tộc, ngay cả bộ tộc thú nhân cũng không dám nắm chắc 10 phần thắng.
“Sự tình tới tình trạng này, cũng không còn biện pháp khác. Bất quá ta lo lắng với vài người chúng ta, sợ không ứng phó nỗi cả bầy tấn mãnh long như vậy.”
“Thế nào?”
“Sào huyệt chúng nó rất nhiều.” Thuấn đảo ánh mắt về phía đám hồ tộc chỉ biết run rẩy tránh trong sơn động, lộ ra biểu tình khinh miệt: “Nhân thủ chúng ta sợ không đủ. Đám hồ tộc nhát gan này, ta nghĩ nhờ bọn họ hỗ trợ là chuyện không tưởng.”
“Rốt cuộc có bao nhiêu?”
“Phụ cần bộ lạc hồ tộc có 3, hơn nữa ta phát hiện đám tấn mãnh long này có thể liên lạc với nhau, phải tiêu diệt từng bộ phận của chúng nó, tập trung sức lực đối phó một chi, nhất định sẽ lọt vào vây công của đám tấn mãnh long khác.”
“Không ngờ số lượng của chúng nó lại nhiều như vậy.” Arthur vuốt mặt, cảm giác tình huống phát sinh theo hướng khó giải quyết. Vốn nghĩ giải quyết đám tấn mãnh long này thực dễ dàng, nhưng theo tình huống trước mắt thì có lẽ không đơn giản như vậy. Thú nhân trẻ tuổi của bộ lạc phần lớn đều đang ở bên ngoài rèn luyện kinh nghiệm, muốn điều động nhân thủ cũng khá hạn chế. Huống chi an toàn của bộ lạc mình cũng không thể bỏ qua, chẳng lẽ phải thỉnh nhóm phụ thân trở về?
Arthur cùng Thuấn lén nhìn nhau, hiển nhiên là đụng ý tưởng. Sắc mặt bọn họ nháy mắt trở nên xanh mét, vô cùng khó coi. Dù sao lúc trước bọn họ đã thề thốt có thể xử lý hết mọi việc, bây giờ mới gặp chút khó khăn đã xin bậc cha chú giúp đỡ, bất luận là mặt mũi hay cảm giác đều làm đám Arthur cảm thấy vô cùng uất ức.
“Chết tiệt, ta không muốn đi cầu bọn họ.” Nghĩ tới vẻ mặt nhíu mày bất mãn của phụ thân, Thuấn cảm thấy thực đau đầu. Hắn lạnh lùng nhìn hồ tộc an cư trú trong sơn động liền có cảm giác sắt không thể nào thành thép nổi– ngay cả bộ tộc mình cũng không bảo vệ được, thực mất mặt thú nhân!
“Bộ tộc ưng nhân cùng lang nhân ở phương bắc cách đây quá xa, thời gian tìm bọn họ hỗ trợ không kịp. Hiện tại bộ tộc cường tráng gần rừng Ấn gia nhất là hùng tộc.” Nói tới đây, Arthur hơi ngừng một chút, hắn cúi đầu nhìn vào mắt Panda, tiếp tục nói: “Bất quá hùng tộc rất khép kín, rất hiếm khi liên hệ với bên ngoài, bảo bọn họ tới trợ giúp chúng ta tỉ lệ thành công rất ít.”
“Nói đi nói lại cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.” Thuấn cười lạnh tự giễu: “Bộ lạc thú nhân gặp nguy hiểm cũng chưa từng thấy bọn họ chủ động tới hỗ trợ.”
“Thuấn!” Arthur đột nhiên tăng âm lượng quát khẽ, hắn vội vàng ra dấu bằng mắt với thú nhân trẻ tuổi– chỉ thấy lão tộc trưởng hồ tộc đang tập tễnh đi tới.
Biểu tình lão tộc trưởng phi thường nghiêm nghị, cụ nhìn Arthur đầu tiên là lắc đầu, sau đó mới thở dài: “Dũng sĩ tộc thú nhân, ngươi có thể tới trợ giúp này chứng minh ngươi có một trái tim nhân từ, chính là vì sao ngươi lại muốn đả thương tộc nhân của ta?”
Arthur lập tức hiểu được lí do đối phương tới, hắn ẩn nhẫn cảm xúc, thản nhiên mở miệng: “Đúng là ta có chút lỗ mãng, ta tạ lỗi với ngươi, lão tộc trưởng.”
“Không phải nói tới vấn đề xin lỗi hay không, hành vi của ngươi tất cả tộc nhân đều thấy được, bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Lão tộc trưởng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thấy vọng. Arthur uy hiếp Tạp Địch muốn giết chết đứa con của hắn, đây là điều mọi người tận mắt nhìn thấy, không phải chỉ xin lỗi vài câu có thể làm tất cả tộc nhân vừa lòng. Nếu bất cứ dũng sĩ thú nhân nào cũng như Arthur, tùy ý như vậy thì hồ tộc bọn họ còn gì gọi là an toàn!
“Kia, ‘ngài’ cho rằng, ta nên làm thế nào mới tốt?” Arthur nhướng mi, ánh mắt lướt qua lão tộc trưởng hồ tộc, dừng trên người giống cái đang khẩn trương– rất có can đảm, là vì Panda mà tới đi.
“Thả Pan, ta liền tha thứ cho hành vi của ngươi.” Tạp Địch cố lấy hết dũng khí nói ra điều kiện. Hắn ôm chặt cục cưng trong lòng, đối mặt với Arthur vẫn nhịn không được mà lui về sau vài bước. Cục cưng đã sớm sợ tới mức lạnh run, hốc mắt to tròn tràn ngập hơi nước, ra mòi bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ đê.
“A, thật buồn cười.” Arthur còn chưa kịp mở miệng, ngược lại Thuấn đứng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì mà đàm điều kiện với chúng ta? Một hồ tộc nho nhỏ, cuối cùng cũng không phải nhờ chúng ta bảo hộ.” Hai tay hắn vòng quanh ngực, từ trên cao nhìn xuống Tạp Địch. Ánh mắt không chút che dấu sự khinh thường vì hồ tộc yếu đuối.
Arthur nhịn không được thầm xem thường, hắn biết tính cách Thuấn, chỉ sợ người này chuốc phiền phức, vì thế lúc trước mới bảo Thuấn đi dò xét tình huống tấn mãnh long. Không ngờ ngược lại chính mình lại khắc chế không được mà động thủ tổn thương hồ tộc, kết quả– không hỗ trợ còn chưa tính, cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này còn đổ thêm dầu vào lửa!
Câu nói này như một viên đá rớt vào mặt hồ tĩnh lặng, làm trong lòng mọi người nổi lên không ít gợn sóng. Sơn động yên ắng lập tức náo động, rất nhiều hồ tộc dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Thuấn cùng Arthur.
Hoàn Chương 42.
|
[TNTC] Bộ 5 [43] Vây Công
——-
“Thuấn……..ngươi, ngươi thật là……..” Arthur thở dài, những dũng sĩ thú nhân khác cũng dùng ánh mắt bất lực nhìn Thuấn. Hắn âm thầm nháy mắt với đồng bạn xung quanh, Bái Luân lập tức hiểu ý, lấy cớ ‘tuần tra rừng rậm’ mà kéo Thuấn không tình nguyện ra ngoài.
“Tên đó nói chuyện luôn không biết khách khí như vậy.” Arthur cười làm lành: “Lão tộc trưởng, ngươi đừng hiểu nhầm, thú nhân tộc không có ý xúc phạm hồ tộc.”
Lão nhân hừ mạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Arthur: “Còn Tạp Địch, ngươi cũng nên giải thích với hắn.”
“……”
Arthur hiện tại biết làm người lãnh đạo khó khăn cỡ nào. Không chỉ không được làm theo ý mình, lúc nào cũng phải cẩn thận– nếu vì chuyện này mà hồ tộc cùng thú nhân tộc sinh ra ngăn cách, hắn không chỉ trở thành tội nhân thiên cổ, còn bị oán niệm của Khải Ân cùng An hành chết.
“Ta không cần ngươi giải thích, ta chỉ muốn ngươi thả Panda.” So với số hồ tộc đang phẫn nộ, Tạp Địch không sinh khí nhiều lắm, hắn chỉ một lòng để ý tới tiểu hùng, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Arthur.
“Pan là người tốt….. ta nghĩ cậu ta sẽ không–” Tạp Địch nói được một nửa thì dừng lại, hắn hiển nhiên hiểu lầm, tưởng rằng Arthur nhốt tiểu hùng vì hai người có ân oán.
“Ta nghĩ ngươi nhầm, ta cùng Panda là bằng hữu rất tốt, rất tốt.” Arthur cố ý nhấn mạnh chữ ‘tốt’, tay hắn đặt lên eo tiểu hùng, biểu hiện vô cùng thân mật.
“Ngươi nói có phải không a, hùng hùng.” Hắn cùi người áp sát bên tai Panda nói, còn cố ý nhếch môi, lộ ra răng nanh nhọn hoắc– Pan! Cư nhiên dám thân mật gọi tiểu hùng là ‘Pan’, xem ra lúc trước hắn nên ngoan tuyệt diệt cái tên hồ tộc lớn gan này!
Cơ thể Panda run rên, rõ ràng thấy được sát khí lóe lên trong chớp mắt của thú nhân…. Lỗ tai tròn xoe màu đen lúc này hoàn toàn cụp xuống, tiểu hùng không thể không khẽ gật đầu, ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Pan……” Tạp Địch còn định nói gì đó, nhưng Panda lại không hề ngẩng đầu liếc hắn tới một cái.
Lão tộc trưởng có kinh nghiệm phong phú, thoáng nhìn ra có chút manh mối. Cụ nhìn gương mặt tuấn tú của Arthur, biết điều mà vội vàng kéo Tạp Địch li khai.
Người duy nhất có thể giúp mình cũng đi rồi, tiểu hùng uể oải, gương mặt lại càng thêm cô độc. Cậu còn ghi hận những chuyện Arthur vừa làm, quay đầu, không nói tiếng nào, trùm kín mình lui vào trong góc.
Arthur gặm cắn trên cổ cậu một ngụm, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, xoay người ra ngoài sơn động. Trong động có người gác, hắn không lo tiểu hùng chạy trốn, hướng chi Panda cũng không có tài năng chuồn đi trước mặt nhiều người như vậy.
“Arthur, tình tình có biến hóa.” Bái Luân vội vàng xếp cánh, đáp xuống trước mặt hắn: “Có đồng bạn phát hiện tung tích tấn mãnh long, chúng nó lục tục leo lên núi!”
“Cái gì? Đi từ hướng nào, tình huống cụ thể?”
“Là từ phía nam, ta mới bay xuống xem thử, đã sắp tiếp cận chân núi!”
“Đáng chết! Đám này muốn tiên phát chế nhân!” Arthur cắn răng, lập tức triệu tập tất cả đồng bạn: “Bái Luân, điều tra địa hình xung quanh hết chưa.”
Thú nhân tuổi trẻ lập tức gật đầu, dùng một nhánh cây vẽ địa hình phụ cận lên mặt đất: “Sau lưng chúng ta là dãy Đặc Lạp Sơn, sơn động ở đây.” Bái Luân dùng nhánh cây điểm vị trí sơn động, sau đó chỉ về phía nam: “Nơi này là khu rừng hồ tộc, trước mắt đã bị tấn mãnh long chiếm lĩnh. Sào huyệt chúng nó đại khái ở các vị trí này.”
“Phía đông là sông Tháp Nạp, phía tây là bộ lạc thú nhân cùng rừng Ấn Gia.” Arthur nhìn bản đồ trầm tư, hắn vốn định thăm dò rồi tiêu diệt cả bọn. Không ngờ tấn mãnh long ngược lại đã tụ tập muốn vồ bộ tộc thú nhân: “Cũng tốt, chúng nó tựa đưa mình lên cửa, chúng ta đỡ tốn không ít công phu.” Arthur lạnh lùng cười: “Theo số lượng sào huyệt suy tính, số lượng tấn mãnh long trong khu rừng này không dưới 50 con, nếu toàn bộ tấn công quả thật có chút phiền toái.”
“Tình huống này thực hiếm thấy.” Thú nhân cao lớn đứng bên cạnh Arthur chậm rãi mở miệng: “Tấn mãnh long tuy hành động quần thể, nhưng số lượng tụ tập dù sao cũng hữu hạn. Huống chi tấn mãnh long là loại sinh vật hung tàn, không có khái niệm ‘đồng bạn’, bọn nó luôn thích cạnh tranh cùng giết chóc lẫn nhau.”
“Maya, điều ngươi nói ta cũng có nghĩ qua. Tấn mãnh long loại bỏ thiên tính mà tụ tập lại hành động, chỉ là là một loại dấu hiệu………”
“Ý của ngươi là?”
Arthur lắc đầu, không nói tiếp. Lúc hắn còn nhỏ từng vô tình nghe Khải Ân nhắc tới: khủng long của tinh cầu thú nhân đã tiến hóa ngày càng hoàn mĩ hơn, thậm chí còn sinh ra trí tuệ. Này cũng không phải hiện tưởng tốt, mặc khác nếu nó ngày càng hưng thịnh sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho sự sinh tồn của thú nhân.
“Trước mắt không thể quản nhiều như vậy, tiêu diệt đám tấn mãnh long này mới là mấu chốt. Maya, ngươi dẫn người bảo vệ thông đạo lên núi. Đúng rồi, hồ tộc giỏi về bẫy rập, có thể bảo bọn họ hỗ trợ.”
“Ta biết nên làm thế nào. Yên tâm đi, ta sẽ không để một tên địch nhân nào lên núi.” Thú nhân này không nói nhiều, nhưng làm việc lại vô cùng trầm ổn giỏi giang. Arthur biết lời Maya chắc như vàng, chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm được. Cũng vì thế mà hắn yên tâm giao trọng trách bảo hộ tộc nhân cho đối phương.
“Bái Luân, ngươi đi thăm dò tính huống tấn mãnh long, chú ý trao đổi của chúng nó. Trong đó nhất định có một con chỉ huy, tìm ra nó!”
“Hiểu rồi!” Thú nhân trẻ tuổi giương cánh, thân hình phóng lên cao mấy trượng, nương theo cơn gió lặng yên bay về phía Triêu Sơn.
“Ngươi định làm gì?” Thuấn từ đầu tới giờ không nói một lời, hắn liếc nhìn đồng bạn thản nhiên hỏi: “Tộc trưởng có một câu là ‘cầm tặc tiên cầm vương’ [muốn làm vua phải làm giặc trước].” Arthur hít sâu một hơi, ánh mắt phát ra quang mang sắc bén: “Ta thực rất tò mò về ‘nó’.”
“Ngươi định đi một mình.” Thuấn hơi nhíu mi, ra mòi tức giận.
“Một mình ta đủ rồi, không cần để người khác mạo hiểm.”
“Vậy tiểu hùng của ngươi thì sao? Lưu lại cậu ta một mình, không sợ lại bỏ trốn sao?”
Cơ thể Arthur nhất thời cứng đờ, nắm tay buông thỏng bên người siết chặt.
“Tốc độ của ngươi không bằng ta, cũng không am hiểu phục kích.” Thuấn nhìn bạn tốt, chậm rãi nhếch môi: “Chuyện này nên để ta làm mới đúng.”
“Thuấn, này rất nguy hiểm.”
“Biết. Ta cũng không phải lần đầu làm chuyện này.”
“Tình huống lần này không giống” –đối phương có thể đã có được trí tuệ sơ cấp: “Huống chi nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta rất khó nói công đạo với phụ thân ngươi.”
Không nói thì thôi, cứ nhắc tới phụ mẫu Thuấn lập tức không nể mặt– Hi Á cùng Tây Trạch, một người thì cứ xem hắn là con nít, làm gì cũng căn dặn tới căn dặn lui; một người thì càng không biết nghĩ cái gì, mỗi lần nghe ai gọi tên hắn sẽ tức giận! Cố tình không gọi tên mà cứ một tiếng tiểu hắc, hai tiếng tiểu hắc tới hơn mười năm, lại hại hắn làm trò cười cho bộ lạc!
“Hoặc là để ta đi, hoặc là lưu lại ta để tiểu hùng của ngươi chạy trốn, tự chọn đi.”
“Thuấn, ngươi–được rồi…… nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận! Tình huống không ổn lập tức quay lại, đừng thể hiện!”
“Ta hiểu, trở về mà trông coi tiểu hùng của ngươi đi.” Thuấn cụp mắt, khoanh tay im lặng ngồi trên chiếc chiếu ngoài cửa hang.
“Bái Luân về lập tức cho ta biết.” Arthur nhìn Thuấn thật sâu, xoay người trở vào sơn động.
Thuấn chậm rãi gật đầu, lập tức chìm vào trầm mặc. Nhìn ngoài mặc sẽ không phát giện, nhưng nắm tay siết thành quyền của hắn đang run rẩy!
Một đường theo dõi tấn mãnh long, Thuấn đương nhiên biết chúng nó hung tàn đáng sợ cỡ nào!
Không ai ngờ được số lượng tấn mãnh long lại nhiều đến thế! Nhân số bọn họ quá ít, không đủ đối phó….. nhưng nếu chờ đợi viện quân từ bộ lạc tới thì quá lâu, thêm một phút nào, bọn Maya lại càng nguy hiểm hơn!
Ý tưởng của Arthur rất chính xác, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
“Chuyện này quả nhiên nên để ta làm…….” Thuấn nhìn không trung thì thào. Những đồng bạn khác không phải đã lập gia đình thì cũng có đối tượng trong lòng, chỉ có hắn vẫn đơn độc, không vướng bận gì cả…..
Hoàn Chương 43.
|
[TNTC] Bộ 5 [44] Sinh Tử
——
Trở về sơn động, Arthur liếc mắt liền thấy tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn nằm ở một góc tối.
Hắn cười khanh khách, phóng nhẹ cước bộ lặng lẽ tới gần, muốn xem tiểu hùng rốt cuộc đang làm gì– chỉ thấy Panda xoay mặt vào thạch bích, cả người trùm kín thảm lông, không biết làm gì mà thân thể cứ run rẩy thực khả nghi.
“Hùng hùng, ngươi đang làm gì?” Arthur nhẹ nhàng hỏi, cố tình thổi hơi bên tai Panda. Đôi mắt xanh thẳm lộ ra một tia giảo hoạt, hắn vươn tay, chuẩn xác túm lấy hai cái lỗ tai tiểu hùng, kéo cậu ra.
“Hô….. hô…….” Mặt đỏ bừng, tiểu hùng há miệng thở một hơi. Nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Arthur, cậu cứ như thấy quỷ, phản ứng vô cùng kịch liệt!
Panda ôm đầu rên rỉ, gương mặt đỏ bừng vùi vào hai bàn tay, ngẫu nhiên mở to mắt, liếc trộm một cái, vừa vặn lại bị đối phương bắt được, liền không dám tiếp xúc với ánh mắt Arthur nữa.
“Hùng hùng, ngươi rốt cuộc đang làm gì?”
“Ta, ta không sao…… ngươi tránh ra!” Panda sống chết phất tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi càng làm người ta hoài nghi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Từ từ– mùi gì đó” Arthur nhăn cái mũi ra sức ngửi ngửi , biểu tình của Panda cứ như sắp ngất xỉu tới nơi.
“Thì ra là thế.” Thú nhân nhếch khóe miệng cười xấu xa, rốt cuộc cũng biết tiểu hùng muốn làm gì. Chất lỏng lúc nãy phát tiết vẫn còn dính trên người, bé con ngây thơ này nhất định rất khó chịu đi.
“Ta giúp ngươi liếm sạch thế nào?” Lão hổ hư hỏng cố ý vươn đầu lưỡi quơ quơ trước mặt Panda: “Cam đoan sẽ rửa sạch cho ngươi ~” Cùng với một làn hơi thở nóng hổi ập tới, đầu lưỡi Arthur linh hoạt chui vào lổ tai đối phương mà liếm láp, mãi tới lúc tiểu hùng không ngừng phát run, ngay cả tóc gáy cũng nhịn không được mà dựng ngược.
“Ta, ta không cần–” Panda cất cao giọng kêu to. Lời đề nghị của Arthur thực sự dọa chết cậu. Trước mặt mọi người làm trò như vậy đã đủ rồi….. hắn, hắn cư nhiên còn muốn….. đáng giận!
Tiểu hùng căm giận trừng mắt lườm thú nhân vô sỉ, đôi mắt phun hỏa biểu đạt cơn tức của cậu lúc này.
“Ai nha nha, chỉ đùa chút thôi mà.” Arthur cười hắc hắc, dựa vào người Panda ngồi xuống. Ngay lúc tiểu hùng thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại đột nhiên vung tay, kéo thảm lông trùm trên người Panda.
“Ngươi làm gì!”
“Kiểm tra một chút.” Arthur bày ra biểu tình thực vô tội, một tay giữ chặt Panda, một tay không biết xấu hổ mà mò xuống hạ thân tiểu hùng: “Nơi đó của ngươi thực mẫn cảm ~ngoan, để ta xem xem nào ~”
“Không muốn, không muốn!” Tiểu hùng bạo phát, hung hăng cắn một ngụm lên cổ tay Arthur. Cũng không biết moi đâu ra khí lực, Panda đạp ngã Arthur, vội vàng lao ra ngoài.
Đám người nhất thời phát ra một trận kinh hô, ngay cả đám dũng sĩ thú nhân có kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà hút khí– một con tiểu hùng hắc bạch đột nhiên xuất hiện trong sơn động, đôi mắt đen láy của nó ướt sũng nước vô cùng kích động, bốn chân chạm đất lao ra ngoài.
“Đó là gì?”
“Vừa nãy có gấu chạy qua, không phải ta hoa mắt đi?”
“Gấu trắng đen, thế nào lại có gấu trắng đen a!”
“Trời ạ, đó là quái vật gì!”
Lời nói của mọi người lại càng kích thích Panda. Tiểu hùng cảm thấy thực khổ sở, cậu bất chấp tiếng kêu của Arthur; bất chấp dưới chân núi có tấn mãnh long ăn thịt người, chỉ một lòng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu này!
“Ầm–”
Theo một tiếng chấn động, Bái Luân không kịp né tránh bị Panda chặn phủ đầu. Thú nhân choáng váng hết vài giây, tập trung nhìn lại chỉ thấy một viên cầu trắng trắng đen đen bị Arthur ôm vào lòng, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘ô ô ô’.
Panda vung loạn tứ chi, hùng chưởng phì phì đá lên mặt thú nhân, để lại mấu dấu ấn hoa mai…. Arthur ăn đau, xuống tay lại vô cùng cẩn thận, không dám dùng sức. Hắn biết lúc này cảm xúc của tiểu hùng vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, phải cẩn thận mới được.
Hắn dùng một tay đè lại tiểu hùng không ngừng vặn vẹo, quay đầu nhìn thú nhân trẻ tuổi vẻ mặt dại ra đang ngồi dưới đất: “Bái Luân, tình huống điều tra thế nào?”
“Tình huống…… A! Không tốt, Thuấn một mình chạy xuống núi!”
“Cái gì!” Arthur gầm lên. Lần này tới phiên Panda choáng váng, cậu chưa bao giờ thấy biểu tình Arthur hung bạo lại lo lắng tới vậy, qua vài giây mới phản ứng lại.
“Đáng chết, Thuấn rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Không phải bảo hắn chờ rồi sao!”
“Arthur, tình hình dưới chân núi thực hỏng bét. Số lượng chúng nó nhiều lắm! Ta chưa từng thấy nhiều tấn mãnh long tụ tập lại như vậy!” Bái Luân hồi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ. Hắn thở hổn hển, nói lại tình huống mình dò xét được: “Ngươi đoán đúng, đám tấn mãnh long này dùng tiếng kêu để trao đổi, tầng tầng lớp lớp truyền đạt lại mệnh lệnh cho đồng bạn. Nhưng chủ mưu rất giảo hoạt, nhất định không chịu hiện thân, ta chỉ đoán được vị trí đại khái của nó.”
“Không tốt! Thuấn nhất định biết ta không để hắn đi vì thế mới xuống núi một mình!”
“Ta đi tìm hắn!”
“Không được, ngươi rất dễ nhận ra, ngược lại còn làm bại lộ hành tung Thuấn. Chết tiệt–!”
Arthur siết chặt nắm tay, hung hăng đấm lên mặt đất. ‘Ầm’ một tiếng, tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm hoảng sợ. Panda lúc này dần dần cũng bình tĩnh lại, cậu bất an liếc Arthur một cái. Thấy đôi phương nghiến chặt răng, nụ cười tự tin trên gương mặt không thấy đâu, thay thế vào đó là cảm giác bất lực……
“Ở đâu…..”
“A?”
“Địa phương kia ở đâu!” Arthur rống về phía Bái Luân.
Thú nhân hoàng sợ, khẽ cắn môi nói ra một vị trí: “Ngươi tới nói với Maya, chuyện nơi này giao cho hắn xử lí.”
“Arthur, ngươi–”
“Đừng lo lắng, ta không có việc gì. Ta đã truyền tin tức nơi này về bộ lạc, Aggreko rất nhanh sẽ dẫn người tới. Chỉ cần chịu đựng đợt công kích này, mọi người sẽ không có việc gì.”
“Vậy sao ngươi còn muốn đi!” Biểu tình Bái Luân thực thống khổ, hắn rống Arthur: “Vì cái gì Thuấn còn muốn đi! Ngươi gạt ta, ta biết Aggeko nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới tới được! Các ngươi muốn đi mạo hiểm đúng không….. mọi người chung sức không tốt sao, cho dù nguy hiểm cũng có thể chiếu cố lẫn nhau…… ngươi cùng Thuấn có ý gì chứ, ý gì hả! Hi sinh mình cứu chúng ta à?…. Không cần, chúng ta không cần–!”
“Bái Luân……” Arthur dừng một chút, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đối phương. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Panda, sau đó giao tiểu hùng trong tay cho Bái Luân.
“Giúp ta chiếu cố Panda…. đáp ứng ta, nhất định phải mang Panda an toàn quay về.”
“Muốn mang thì ngươi mang đi, ta không– Ar, Arthur!” Bái Luân trừng mắt, không dám tin nhìn cự thú sặc sỡ cứ vậy biến mất trước mắt mình….. “Đáng giận! Ví cái gì cả đám các ngươi cứ như vậy!”
Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ thất vọng, không chú ý gấu nhỏ hắc bạch trong lòng mình đang từ từ biến về hình người…….
“Arthur….. Arthur…….” Panda thì thào, run rẩy đứng dậy, muốn đuổi theo bóng dáng mơ hồ trước mắt…. tay bị một lực mạnh túm lấy, Panda không nghe được Bái Luân đang gào rống cái gì. Trong mắt cậu chỉ có cự thú đang lao đi– nhìn không thấy….. cậu sắp nhìn không thấy nữa…… đừng đi– Arthur!
Panda run rẩy mở miệng, ngay cả một âm thanh cũng không thể phát ra. Lớp vỏ bọc cuối cùng cũng bị gở xuống, cơn đau đớn không ngừng truyền tới từ nội tâm sâu thẳm……
Arthur…… ngươi rốt cuộc…. cũng muốn vất bỏ ta sao…….
Hoàn Chương 44.
|
[TNTC] Bộ 5 [45] Thất Bại
——-
Thời gian chờ đợi trôi qua từng giây, Arthur rời đi đã hơn 2 giờ. Bái Luân sau khi giao phó Panda cho hồ tộc, lập tức đuổi theo Arthur và Thuấn, lao xuống chân núi.
Sơn động lâm vào bầu không khí im lặng đáng sợ….. lo âu cùng sợ hãi theo thời gian chậm rãi lắng đọng, giống như một khối cự thạch đặt trong lòng mỗi người.
“Pan, ngươi khỏe không?” Tạp Địch ôm cục cưng đi tới, ngồi xuống bên cạnh tiểu hùng.
“Ân….. ta không sao.” Panda chậm rãi ngẩn đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tạp Địch……” Cậu ngây ngốc nhìn đôi tay mình, đau đớn, hối hận, thống khổ, mê mang…. đủ loại biểu tình xuất hiện trên gương mặt bối rối: “…… lúc ‘hắn’ rời đi, ngươi có cảm giác gì…….”
Cơ thể Tạp Địch cứng đờ, một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Panda biết mình không nên chạm vào vết sẹo trong lòng Tạp Địch, nhưng cậu thực nôn nóng muốn làm rõ một chuyện, vì thế cố nén áy náy trong nội tâm, thật cẩn thận nhìn người bên cạnh.
“Cảm giác…. đó là một loại khổ sở so với chết còn khó chịu hơn……”
Âm thanh bi thương từ cổ họng phát ra, nghẹn ngào như tiếng khóc, nước mắt xẹt qua gò má tái nhợt, thấp ướt cả vạt áo. Hắn nhớ tới mãnh hắc ám vô tận cùng cảm giác lạnh như băng kia. Thế giới cứ như mất đi màu sắc, từng mảng, từng mảng sụp đổ.
Panda cúi đầu không nói tiếng nào, im lặng lắng nghe, con ngươi đen láy xuất hiện đau thương nồng đậm, giọng điệu trầm thấp cố gắng diễn tả cảm xúc của mình: “Có vài lần ta đã nghĩ nếu có thể đi cùng hắn thì tốt biết bao. Có lần ta lại muốn hung hăng chất vấn hắn, vì cái gì bỏ lại ta, bỏ lại đứa con….. đáng tiếc, không còn cơ hội để biết đáp án nữa.” Nói xong, nước mắt Tạp Địch lại không ngừng tuôn rơi. Bé con cái hiểu cái không, vươn bàn tay nhỏ bé đòi Panda ôm. Bộ dáng ngây thơ trong mắt Tạp Địch càng làm hắn cảm thấy chua xót.
Panda không nói lời nào, nhẹ nhàng tiếp nhận bé con không an phận: “Thực xin lỗi……” Âm thanh cậu có chút khàn khàn, nắm tay siết chặt.
Tay Tạp Địch lạnh như băng, cứ như không có chút độ ấm nào. Nhưng dần dần hắn không còn run rẩy nửa, cơ thể gầy gò ngồi thẳng, ẩn ẩn lộ ra nét cứng cỏi.
“Không cần nói xin lỗi. Pan, dũng cảm lên.” Tạp Địch nắm tay Panda, ôn hòa chăm chú nhìn đối phương, tựa hồ biết tiểu hùng đang suy nghĩ gì.
“Ta thấy quan hệ của ngươi và thú nhân kia không bình thường. Thế nào, tìm được đáp án mình muốn chưa?”
“Ta không biết…. ta cùng Arthur rõ ràng là không đúng……. chính là nhìn hắn khổ sở, ta dường như cũng cảm nhận được…….” Panda cười khổ, cảm xúc thay đổi thật nhanh, sau đó trở nên vô cùng bình thản: “Ngươi cũng thấy đó, ta là một con gấu hắc bạch, từ nhỏ tộc nhân đã không chịu tiếp nhận. Arthur là người đầu tiên không khinh thường ta, ngược lại còn nguyện ý làm bằng hữu với ta. Tuy hắn làm rất nhiều việc làm ta khổ sở, nhưng tới bây giờ ta chưa bao giờ chán ghét Arthur……”
“Hóa ra gọi là Arthur….. thực xuất sắc, hắn là một dũng sĩ lợi hại.”
“Đúng vậy, Arthur rất lợi hại.” Tiểu hùng kìm không được khẽ mỉm cười, cậu nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt còn bị Arthur dọa sợ tới mức biến thân.
“Chính là một người lợi hại như vậy sao có thể ở cùng một chỗ với ta…..” Nụ cười biến mất, âm thanh Panda dần dần nhỏ đi, lộ ra biểu tình bi thương: “Ta còn là giống đực. Arthur hắn, hẳn là có rất nhiều lựa chọn tốt hơn……”
“Xem ra ngươi thực sự thích hắn.”
“A?”
Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, Tạp Địch một lần nữa mỉm cười ấm áp: “Pan, ngươi biết không. Chỉ cần chân chính thích một người, ngươi mới có thể đặt mình vào vị trí thứ hai, toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương.”
“Không, ta không tốt như ngươi nói…. ta, ta chỉ là……”
“Tự ti? Cảm thấy mình không xứng với Arthur?” Tạp Địch lắc đầu, nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim của Panda: “Ngươi xem, mái tóc này xinh đẹp, thanh khiết cỡ nào, tinh thuần không hề có chút tạp màu, hệt như ánh trăng lung linh tỏa sáng. Còn có vành tai này, tròn tròn, làm người ta nhịn không được muốn niết vài cái.”
“Tạp, Tạp Địch?”
“Quan trọng nhất là nơi này.” Ngón tay Tạp Địch từ lọn tóc Panda đi xuống, chậm rãi chỉ vào ngực cậu: “Một trái tim thuần khiết, ta nghĩ đây là lí do ngươi hấp dẫn Arthur đi.”
“Ta thật sự không tốt như ngươi nói…. ta rất nhát gan……”
“Nhưng ngươi cứu cục cưng, còn mang nó an toàn trở về bên cạnh ta.” Nụ cười tươi sáng hé nở, mang theo một tia vui mừng: “Pan, ngươi nên tin tưởng vào chính mình một chút.”
“…….” Panda cuống quít ngẩn đầu, bối rối có chút không biết làm sao. Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trong mắt cậu nhanh chóng biến mất, khôi phục bi thương.
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi….. Arthur, Arthur hắn… có thể sẽ không trở về nữa……”
“Pan…..” Tạp Địch thầm thở dài, không biết làm thế nào để an ủi đối phương. Hồ tộc bây giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ, tình huống của thú nhân lại vô cùng hung hiểm. Đến bây giờ, Tạp Địch mới chân chính tha thứ cho Arthur– dũng sĩ thú nhân vốn không có nghĩa vụ phải trợ giúp hồ tộc, nhưng cho dù biết tình huống nguy hiểm, bọn họ vẫn liều chết chạy tới. Chính mình được an toàn, hồ tộc cũng bình an, bọn họ dựa vào cái gì mà trách cứ ân nhân cứu mạng chứ.
“Ta chết cũng không sợ, chính là cục cưng còn nhỏ như vậy–” Tạp Địch thở dài, lời còn chưa nói hết đã bị một trận ồn ào đánh gảy– mấy dũng sĩ hồ tộc chật vật chạy vào, mệt tới mức không ngừng thở hồng hộc.
“Đã trở lại, bọn họ đều lui về đây…. thiệt nhiều, thiệt nhiều tấn mãnh long!”
Panda ‘phốc’ một tiếng đứng lên, đôi mắt khẩn trương chăm chú nhìn cửa hang, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Đầu tiên là mấy dũng sĩ thú nhân xa lạ cả người đẫm máu được nâng vào; sau đó là Bái Luân, cánh tay hắn cũng đẫm máu tươi, mất tự nhiên mà rủ xuống….. Arthur– Arthur đâu! Panda khẩn trương tới mức chân cũng phát run.
Dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, lúc Maya khiêng một hắc báo lui về sơn động, cự thú sặc sỡ quen thược cũng khập khiễng xuất hiện ngoài cửa hang.
Arthur–!
Panda rất muốn lập tức xông lên, chính là theo một tiếng chấn động, cự thú không còn thể lực chống đỡ ngã ầm xuống đất, đồng tử trong đôi ngươi xanh thẳm từng chút tản đi…..
“Arthur!” Tình tự thống khổ đè nén trong lòng dâng trào, Panda kêu to lao về phía cự thú, đáy mắt tràn ngập đau đớn. Cự thú thở phì phò, cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, chính là cố cỡ nào cũng thất bại.
“Đừng nhúc nhích, Arthur đừng động nữa, ngươi chảy thiệt nhiều máu.” Panda bật khóc, ôm chặt đầu cự thú. Nhìn miệng vết thương ghê người ở khắp cơ thể, da lông xinh đẹp bị mồ hôi cùng máu tươi thấm ướt; từ chân sau tới thắt lưng bị xé toạt thành một lỗ hổng thật lớn, máu loãng không ngừng tuôn chảy, thậm chí còn có thể thấy bạch cốt…… Trên người có cảm giác ấm áp dinh dính, Panda cúi đầu thì thấy ngực mình đỏ sẫm một mảng. Tiểu hùng kinh hãi tới không nói nơi lời, ánh mắt mang theo hoảng sợ cùng bi thương cùng cực gắt gao nhìn chằm chằm tay mình.
“Bọn họ bị thương quá nặng, phải nhanh chóng trị liệu!” Lúc này chỉ còn Maya duy trì được chút bình tĩnh, hắn chỉ huy đồng bạn bảo vệ ngoài cửa hang, lại phân phó hồ tộc hỗ trợ nâng dũng sĩ thú nhân bị thương vào trong.
“Không được, thảo dược chúng ta mang theo không đủ.” Mồ hôi lão tộc trưởng rơi như mưa, gấp tới độ không biết làm thế nào cho phải. Ánh mắt Maya tối sầm, vừa định nói gì đó thì tiểu hùng đã lên tiếng trước– “Ta nhận biết được thảo dược cầm máu!”
Hoàn Chương 45.
|