Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
[TNTC] Bộ 5 [46] Thoát Hiểm
——-
Ánh mắt Maya tối sầm, vừa định nói gì đó thì tiểu hùng đã lên tiếng trước– “Ta nhận biết được thảo dược cầm máu!”
“Rống–” Sau đó là một tiếng rống tức giận, Arthur nhảy dựng lên, chân trước bị thương đè chặt Panda, nhe răng trợn mắt bày ra tư thái tấn công về phía Maya.
“Ta hiểu, ngươi không cần lo lắng.” Maya bất đắc dĩ thở dài, từ bỏ ý định để tiểu hùng ra ngoài tìm thảo dược trong đầu.
“Chính là, Arthur, ngươi bị thương rất nghiêm trọng!” Panda nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ của cự thú, nước mắt nhịn không được rớt xuống. Cậu thật cẩn thận vuốt ve số da lông còn hoàn hảo trên người cự thú, mặc dù cẩn thận vẫn không tránh khỏi một tay máu tươi.
Vừa nãy Arthur đã dùng hết một tia sức lực cuối cùng. Có được lời hứa của Maya xong, cự thú chật vật nằm trên mặt đất, há mồm không ngừng thở dốc. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, cố gắng tựa đầu vào người Panda, đầu lưỡi thô ráp chút có chút không liếm mặt Panda. Bởi vì bị thương, động tác của cự thú có chút chậm chạp. Mặc dù như vậy nó vẫn không quên trấn an tiểu hùng đang khóc tới thương tâm…. trước sau vẫn ôn nhu liếm láp, giống như đang nói: ‘Ta không sao, đừng lo lắng.’
“Arthur…….” Panda khóc ôm lấy cự thú, đem hết cám xúc mình dấu sâu trong đáy lòng nói ra: “Thực xin lỗi, cho tới giờ ta toàn gây thêm nhiều phiền toái cho ngươi. Ta biết sai rồi, sau này không bao giờ, rời khỏi ngươi nữa!” Cậu nghẹn ngào, đem mọi chuyện từ lúc trốn đi nói ra, còn nói mình ghen tị Aggreko thế nào, cùng với chuyện làm ngộ thương tiểu nhân ngư cũng nói hết.
Đồng tử cự thú nguyên bản đang tản ra, đột nhiên co rút lại, như đang tỏa sáng, tản mát quang mang chói sáng khó tin– hắn nghe thấy gì a? Tiểu hùng của hắn nói thích mình!
Nếu không phải tình thế không cho phép, Arthur thật muốn nhảy dựng lên rống to ba tiếng– tiểu hùng rốt cuộc thông suốt rồi, hắn sau này không bao giờ cần ‘nhẫn nhịn chịu đói’ nữa!
Cự thú nhếch môi, tưởng tượng ‘tính phúc’ của cuộc sống sau này, gương mặt vô cùng say mê, rung đùi đắc ý. Panda không chú ý biểu tình biến hóa của cự thú, như cũ ôm lấy đối phương mà khóc rống, kể lại chính mình đã không xong cỡ nào….
Maya xung phong đi đầu, mang theo một đội dũng sĩ thú nhân canh giữ ngoài cửa hang. Nhóm tấn mãnh long đầu tiên đuổi theo đã tới ngoài động. Chúng nó không tùy tiện tấn công mà thăm dò địch nhân, đồng thời chờ đợi đồng bạn tới trợ giúp.
Hung hăng đấm một quyền lên thạch bích, Maya phát ra tiếng gầm nhẹ thất bại. Sắc mặt các dũng sĩ thú nhân khác cũng không tốt hơn là bao, bọn họ luôn tràn đầy tin tưởng vào thực lực mà lần này lại thất bại nghiêm trọng như vậy. Đây không chỉ là đả kích, còn là sỉ nhục tộc thú nhân. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là hậu quả trận chiến này mang đến……
“Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm gì bây giờ!” Maya chưa từng có cảm giác thất bại như vầy, đối mặt với một số lượng tấn mãnh long khổng lồ, tánh mạng tất cả tộc nhân có thể nói đang nằm trong tay hắn, nhưng mà ngay cả một đường lui cũng không có!
“Đó là cái gì?” Đột nhiên, một tộc nhân chỉ vào phía xa xa kinh ngạc kêu lên.
Maya ngẩng đầu, chỉ thấy từ đỉnh núi đối diện xuất hiện một tia sáng kì dị, như ngôi sao đang lấp lóe, vụt một cái đã biến mất không thấy; một lát sau lại xuất hiện, duy trì một tần suất nhất định, tựa hồ đang nhắn gửi tin tức. Nheo mắt, Maya nhớ tới một phương thức liên lạc Khải Ân từng dạy. Hắn cẩn thận quan sát một hồi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời– “Lấp cửa hàng lại, mau!”
Dũng sĩ thú nhân giống như đột nhiên lên tinh thần, một đám người mệt mỏi lại lộ ra vẻ mặt kích động, vội vàng kiếm tảng đá lớn chèn lại, chỉ để lại hồ tộc hai mặt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Miệng sơn động rất nhanh bị lấp kín, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Lúc này có mấy con tấn mãnh long nhẫn nại không được muốn vọt vào trong sơn động đều bị Maya cùng đồng bạn đánh bay ra ngoài.
“Dũng sĩ thú nhân, các ngươi đây là…….?” Lão tộc trưởng không hiểu được Maya cuối cùng muốn làm gì, muốn hồ tộc đào một đường hầm ra ngoài sao?
“Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ không có việc gì.” Maya an ủi lão tộc trưởng, gương mặt cương nghị trầm ổn lộ ra nụ cười hiếm thấy. Nhưng mà cùng lúc với an tâm, gương mặt của mỗi dũng sĩ không hẹn mà cùng hiện lên một tia bối rối…..
……..
Một tiếng nổ mạnh vang lên trong rừng rậm, ngọn núi lung lay sắp đổ, không ngừng có bùn đất cùng đá vụn từ trên đỉnh đầu rớt xuống– hồ tộc chưa từng trải qua tình trạng như vậy, đám giống cái nhát gan ôm nhau mà run rẩy; lão tộc trưởng té lăn trên mặt đất, vẻ mặt thất kinh, trong miệng không ngừng thì thào cầu nguyện thần minh phù hộ….. so với hồ tộc, dũng sĩ thú nhân có kinh nghiệm hơn, vững vàng canh gác ở cửa động.
Maya xuyên qua khe hở, quan sát cặn kẽ tình huống bên ngoài.
Panda chống hai tay bên người cự thú, dùng cơ thể mình chắn đá vụn cùng bùn đất. Điều này làm Arthur vô cùng cảm động, giống như một con đại miêu im lặng nằm úp sấp, đôi ngươi xanh thẳm không chớp nhìn chăm chăm tiểu hùng.
Qua một hồi lâu, âm thanh náo động bên ngoài dần dần tán đi. Maya vẫn đang quan sát động tĩnh lúc này đứng lên, hét to bảo đồng bạn đẩy các tảng đá chắn cửa động ra ngoài.
Một hòn đá lớn bị đẩy ra, ánh sáng chói lóa chiếu sáng cả sơn động– tất cả lực chú ý của Panda đều dồn lên người Arthur, hồn nhiên không biết mình trở thành tiêu điểm của mọi người.
……..
“Arthur…… đứa nhỏ này……….” Âm thanh sụt sùi từ bên tai truyền tới, Panda theo phản xạ quay đầu lại; cự thú thì cứng đờ cả người, đơn giản nằm trên đất giả chết–
Nam tử tóc nâu đứng sau lưng Panda, hiển nhiên đã khóc rất nhiều, đôi mắt vừa hồng lại sưng đỏ. Trong lúc Panda còn kinh ngạc thì nam tử một phen nước mắt nước mũi bổ nhào lên người cự thú, khóc vô cùng thê thảm.
Tiểu hùng ngơ ngác nhìn đối phương, không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu cậu– đây không phải là bầu bạn của Arthur đi?
“Được rồi, đừng khóc, cẩn thận áp tới đứa nhỏ.” Thú nhân cao lớn vỗ vỗ bả vai nam tử, kéo người này đứng lên. Trong nháy mắt đối phương đứng thẳng dậy, tiểu hùng thấy rõ gương mặt thú nhân– gương mặt này, thú văn, còn có cái sừng màu bạc trên trán, giống hệt như Arthur a!
“Đều là tại ngươi! Á Luân Đặc! Ta đã sớm nói không thể để hai anh em chúng nó ở lại thủ bộ lạc, ngươi lại không tin. Bây giờ thì tốt rồi, nếu Arthur xảy ra chuyện gì, ta, ta liền….. ta liền–”
“Hảo hảo hảo, là ta không tốt, đừng tức giận không tốt cho cơ thể.” Thú nhân không nề hà chịu đựng cơn giận của bầu bạn, xem ra hắn cũng vô cùng áy náy, đôi mắt xanh thẳm toát ra một tia yêu thương– quả nhiên quá miễn cưỡng sao?
Cửa sơn động, nam tử nói vài câu công đạo với lão tộc trưởng xong liền bước nhanh tới. Người này có một đầu tóc vàng, chói lóa như ánh mặt trời, làm cả người hắn tản mát ra quang mang chói rọi.
Khải Ân đi tới, Á Luân Đặc cùng Tiểu Miêu lập tức im lặng lui qua một bên. Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thương thế của cự thú, hàng mi xinh đẹp nhíu lại, càng làm Tiểu Miêu hoảng sợ, sợ Arthur không thể cứu trị được.
“Các ngươi là…….” Panda vừa định mở miệng hỏi lại bị Maya kéo qua một bên.
“Hắn là tộc trưởng bộ lạc thú nhân, hai vị đứng bên kia là phụ mẫu Arthur.”
“Phụ mẫu.. của Arthur–!” Tiểu hùng trợn to mắt, chống lại ánh mắt thú nhân, lập tức bối rối cúi đầu, tay chân cũng không biết nên để đâu.
“Tình huống không khả quan lắm, ta đã bảo số 7 chuẩn bị, lập tức mang Arthur về.”
“Rống–” Cự thú hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Panda gầm nhẹ, ý tứ vô cùng rõ ràng. Khải Ân quay đầu, lúc này mới thấy hùng tộc đứng bên cạnh Maya.
Hắn nao nao, có chút không thể tin được vào mắt mình– chẳng lẽ đây là Panda mà Arthur đã nói, gấu mèo độc nhất vô nhị? !
Hoàn Chương 46.
|
[TNTC] Bộ 5 [47] Gấu Mèo
——-
“Ngươi là….. hùng tộc?”
“Đúng vậy, ta gọi là Panda.” Đối mặt với tộc trưởng đại nhân, tiểu hùng có vẻ rất cẩn thận. Cậu trộm đánh giá nam tử tóc vàng trước mặt, không thể tin đây là tộc trưởng thống lãnh tất cả thú nhân. Hắn không phải là giống cái sao…. mặc kệ là xét về phương diện nào cũng cảm thấy rất khó tin.
“Tộc trưởng, toàn bộ tấn mãnh long bên ngoài đã được thu thập sạch sẽ.”
Khải Ân gật gật đầu, nhìn Panda liếc mắt, dẫn đầu bước ra sơn động. Tiểu Miêu theo sát phía sau, đối mặt với hùng tộc Panda này, gương mặt cậu không che dấu được tò mò.
“Đi theo chúng ta đi.” Cậu nắm chặt tiểu hùng, hiển nhiên đã xem đối phương là người một nhà.
Theo sau một đoàn thú nhân xa lạ, trong lòng Panda có chút kinh hoảng. Cậu vội quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tạp Địch đứng ở cửa hang, dùng ánh mắt cổ vũ Panda không cần sợ hãi, dũng cảm đối mặt với vận mệnh của mình.
Vì muốn nhanh chóng chuyển tộc nhân bị thương trở về, đoàn người Khải Ân đi rất vội, chỉ để lại Maya cùng vài thú nhân xử lý tốt mọi chuyện còn lại. Tiểu Miêu vài lần thử trò chuyện với Panda, không ngờ con tiểu hùng này câu nệ với mình, chỉ cúi đầu, ‘ừ a a’ cậu nói 3 câu mới đáp lại một câu.
Biết cái mạng nhỏ của đứa con được bảo vệ, Tiểu Miêu thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn tới lỗ tai tròn tròn của Panda xong, cậu nhịn không được muốn sờ sờ, nhưng lại sợ tiểu hùng bị dọa. Á Luân Đặc lúc đầu chỉ tò mò nhìn Panda vài lần, đối với hùng tộc hắc bạch hiếm có, lực chú ý của hắn lại đặt trên người bầu bạn nhiều hơn.
Tiểu hùng khẩn trương như vậy là có nguyên nhân– cậu là giống đực a, phụ mẫu Arthur nếu biết mình với Arthur…. nhất định sẽ tức giận đi.
Càng nghĩ càng bi quan, vẻ mặt Panda cứ như đưa đám, nhịn không được giương mắt nhìn trộm sắc mặt hai người. Vừa thấy Tiểu Miêu cười tủm tỉm với mình, cậu càng xấu hổ hơn. Phụ mẫu Arthur nhìn qua có vẻ là người tốt lắm, cậu thật sự không muốn bị họ chán ghét a….. Như là hiểu được suy nghĩ trong đầu tiểu hùng, Arthur giãy dụa ngẩng đầu lên, dán vào lòng Panda mà cọ cọ, thậm chí còn không ngừng phát ra âm thanh ‘ô ô’ lấy lòng, cực kì giống một con đại miêu làm nũng, không hề để tâm tới ánh mắt người khác.
Panda hoảng sợ vội vàng đẩy đầu cự thú. Bất quá cậu vẫn chậm một bước, bộ dáng làm nũng của cự thú lọt hết vào mắt Á Luân Đặc. Thú nhân nhướng mi, gương mặt không chút biến sắc không biết đang suy nghĩ cái gì, làm tiểu hùng kinh hãi hết nửa ngày….. không khí bắt đầu trở nên kìa lạ, tiểu hùng đứng ngồi không yên, hận không thể mọc cánh lập tức bay về bộ lạc.
Cũng may dọc đường đi có Tiểu Miêu phân tán hơn phân nửa lực chú ý của Á Luân Đặc, nếu không cứ bị ánh mắt xăm soi nhìn chằm chằm như vậy, Panda phải kêu khổ không ngừng.
……..
Sau khi trở lại bộ lạc, Khải Ân lập tức gọi An chuyển đám Arthur tới thánh địa. Tiểu hùng cũng theo sau, tới đó còn gặp được tiểu thanh xà đã lâu không thấy–
“Trúc Tử! Ngươi còn ở đây sao!” Cách xa 3 tháng, tiểu thanh xà vẫn là bộ dáng nửa người nửa xà. Hắn vừa thấy Panda lập tức trườn tới, đôi mắt ngọc bích chăm chú nhìn tiểu hùng, như đang nén giận vì đối phương bỏ đi mà không từ giã.
“Ngươi không thấy đâu, ta làm thế nào an tâm rời đi.” Trúc Tử ai oán cũng không nổi. Panda cư nhiên dám bỏ hắn mà đi, tiểu thanh xà tức giận thực muốn hung hăng cắn cậu vài cái. Nhưng thấy Panda tiều tụy, người cũng gầy đi, Trúc Tử lại đau lòng hơn.
“Rống–!” Arthur bị thương còn không an phận, mắt hổ trừng to, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Trúc Tử. Nhất là lúc thấy tiểu thanh xà áp cả người lên người Panda, tức mà đánh không được liền phát ra tiếng gầm gừ.
“Arthur, ngươi đừng lộn xộn a!” Tiểu hùng vội vàng chạy qua. Miệng vết thương của Arthur đã được xử lý đơn giản, tộc trưởng thú nhân sử dụng một thứ gì đó cậu chưa bao giờ thấy qua, không ngờ lại rất hữu hiệu– Arthur không còn nằm úp sấp hấp hối nữa, tinh thần có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Panda, giúp ta đỡ Arthur vào ao đi.” An bôi loạn một loại chất lỏng trong suốt màu lam lên người cự thú. Chất lỏng nhanh chóng bị hấp thu, vị trí bị thương nhanh chóng phát sinh biến hóa– tầng màu lam hệt như một lớp da thứ hai, bám chặt vào chỗ đau của cự thú.
“Thuốc này chiết xuất từ tế bào của nhân ngư, có năng lực tái tạo rất mạnh.”
“Tế bào? Tái tạo?” Tiểu hùng trợn to mắt, nghe không hiểu.
An cười, không giải thích nhiều.
Cự thú gầm nhẹ một tiếng, thành công dẫn dắt sự chú ý của tiểu hùng. Cả người nó ngâm trong nước ao ấm áp, híp mắt, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.
“Arthur, không đau sao?” Panda ngồi bên cạnh, tò mò đưa tay vói vào bên trong ao– nước ao có màu lam nhàn nhạt, có chút dính dính, làm người ta cảm thấy giống như bị một thứ ấm áp bao quanh. Tiếp xúc nước này, ngay cả tâm tình buồn bực cũng chậm rãi bình ổn lại…..
“Nói nhỏ thôi, hắn đang ngủ.”
“Đang ngủ?” Không thể nào, sao lại nhanh vậy?
An gật gật đầu, kéo tiểu hùng đi ra thạch thất: “Thương thế của Arthur rất nghiêm trọng, dùng dược vật bình thường phải mất thời gian rất lâu mới khôi phục được. Ở thánh địa có thủy tinh cung cấp năng lượng cường đại cho thú nhân khôi phục, hơn nữa tế bào đặc biệt của nhân ngư có năng lực tái tạo, rất nhanh hắn sẽ tốt lên.”
“……. hảo….. hảo lợi hại a…….”
“Đúng vậy, tộc trưởng rất lợi hại. Toàn bộ nơi này do hắn thiết kế.”
“A, chính là tộc trưởng giống cái kia sao?”
“Đúng, chính là hắn.”
“……..” Qua một lúc lâu, Panda vẫn nghẹn họng không nói nên lời. Có thể thống trị thú nhân kiệt ngạo bất tuân, nội điểm này thôi trong mắt Panda đã rất giỏi, hơn nữa còn có thánh địa thần kì này…. tộc trưởng thú nhân rốt cuộc là người gì a!
Rời khỏi thạch thất, chỉ thấy Tiểu Miêu đang ngồi bên ngoài lôi kéo Trúc Tử nói chuyện phiếm. Vừa thấy An cùng Panda đi ra, Tiểu Miêu lập tức hưng phấn vẫy tay với hai người.
“An, tiểu hùng, mau tới đây.” Tiểu Miêu vỗ vỗ vị trí bên tay trái mình, cười tủm tỉm nhìn Panda, ý bảo cậu ngồi xuống: “Arthur, đứa nhỏ kia cũng nên chịu chút giáo huấn, mấy ngày nay để nó ngủ mà hảo hảo ngẫm lại đi.”
“Đúng rồi, nghe nói Panda là gấu mèo, biến cho ta xem đi. Ta tới giờ vẫn chưa thấy qua gầu mèo a.” Tiểu Miêu nắm hai tay, đôi mắt hạnh đào mở to, long lanh nhìn Panda.
“Gấu mèo? Là cái gì?” Panda sờ sờ đầu, không hiểu đối phương đang nói gì. Gấu mèo, là gấu hay là mèo a?
“Sao lại thế, Panda không biết sao? Nhưng tộc trưởng nói ngươi là gấu mèo a.”
“Cái gì! Tộc trưởng biết?”
“Ân, là Khải Ân chính miệng nói.” Tiểu Miêu ngửa đầu nhớ lại: “Trừ lần đó thì hắn còn nói rất nhiều thứ kì quái.”
“Là cái gì? Tộc trưởng nói gì?”
“Không nhớ rõ.” Tiểu Miêu lắc đầu, Khải Ân biết rất nhiều chuyện bọn họ không biết: tỉ như gấu mèo, trước kia cậu chưa bao giờ nghe nói có chủng tộc này.
“Tiểu hùng, sắc mặt ngươi rất kém, ngươi làm sao vậy?”
“Ta, ta muốn tìm tộc trưởng! Hắn ở đâu?”
Tiểu Miêu chỉ chỉ ngoài động: “Khải Ân ở bộ lạc, hắn cùng các dũng sĩ đang thương lượng chuyện tấn mãnh long.”
“Ta mang ngươi đi. Vừa vặn ta cũng có chuyện báo cáo với tộc trưởng.” An đứng dậy, hơi gật đầu với Tiểu Miêu: “Chuyện nơi này phiền toái ngươi, ta sẽ trở lại ngay.”
“Không sao, các ngươi đi đi, có Trúc Tử theo giúp ta nữa mà.” Tiểu Miêu cười hì hì phất tay với hai người, lực chú ý lại quay về cái đuôi màu xanh của Trúc Tử.
Rời khỏi thánh địa, trước mắt là một mảng trời mênh mông. Từng cơn gió thu ấm áp thổi qua, mang tới hơi thở nhẹ nhàng khoang khoái. Panda hít sâu một hơi, mê hoặc quanh quẩn trong đầu vài thập niên rốt cuộc cũng cởi bỏ– gấu mèo, tuy không biết đó là chủng tộc gì, nhưng Panda cũng an tâm được một chuyện. Hóa ra cậu không phải là hùng tộc quái dị, mà thuộc về một chủng tộc khác a! Gấu mèo….. trên thế giới này, liệu còn đồng bạn của cậu không a…….
Hoàn Chương 47.
|
[TNTC] Bộ 5 [48] Gấu Mèo 2
——
Sau khi trở lại bộ lạc thú nhân, Khải Ân bận tới mức một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có. Hắn phải xử lý người bệnh, còn giải quyết vấn đề tấn mãnh long bên hồ tộc– đến tột cùng là ai thao túng tấn mãnh long, hay khủng long xuất hiện chủng loại mới? Hết thảy này Khải Ân cũng không hiểu rõ lắm, tư liệu hiện tại quá ít.
Khải Ân nguyên bản không muốn tham gia vào cuộc chiến của tộc thú nhân cùng khủng long. Hắn không muốn can thiệp vào quá trình phát triển của thú nhân, đây là hiệp nghị cùng Liên Hoa và Felix. Thú nhân có cuộc sống của mình, bọn họ không nên dùng khoa học kĩ thuật làm rối loạn– nhân loại đã có một hình thái sinh sản hoàn toàn mới để sinh tồn, nhiều lắm thì bọn họ chỉ có thể diễn vai người bảo vệ.
Nhưng hành vi của tấn mãnh long đang uy hiếp nghiêm trọng tới sự sinh tồn của nhân loại– nguyên bản chỉ là dã thú hung mãnh, chúng nó đã bắt đầu sinh ra trí tuệ sơ cấp, điều này làm Khải Ân đau đầu không thôi.
Tiễn tộc nhân ôm một bụng khuất nghẹn rời đi, Khải Ân cuối cùng cũng có thể suy nghĩ trong bầu không khí im lặng. Hắn thả lỏng ngồi trên ghế, tay chống trước ngực để làm điểm tựa đỡ cằm, ánh mắt không rời khỏi bản đồ trên mặt bàn.
Thú nhân cao lớn nhíu mày, thân hình cường tráng chắn trước mặt bầu bạn: “Ta đã bảo Á Luân Đặc đi thăm dò sào huyệt tấn mãnh long. Đừng nghĩ tới việc này nữa, ngươi cần nghỉ ngơi.”
“Tây Thụy Tư, ngươi không rõ. Đám tấn mãnh long này rất có thể đã muốn–”
“Khải Ân.” Thú nhân cúi người nhìn thẳng bầu bạn, đôi ngươi hoàng kim hiện lên một tia đau lòng: “Tin tưởng bọn nhỏ. Một ngày nào đó chúng ta sẽ rời đi, ngươi không có khả năng vĩnh viễn chiếu cố bọn họ.”
“Ta biết…… chính là, Tây Thụy Tư…….”
“Bọn họ có thể. Khải Ân, ngươi quá mệt mỏi, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Có lẽ……” Khải Ân cười lắc đầu, cầm lấy tay bầu bạn, cảm giác trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều: “Ngươi nói đúng, ta nên để bọn nhỏ tự do hơn nữa. Bảo Á Luân Đặc cứ làm thẳng tay đi. Còn có Arthur cùng bọn Maya, đám nhóc kia nhất định cũng nghẹn một bụng hỏa.”
“Bọn họ khiếm khuyết nhiều nhất là kinh nghiệm cùng trải luyện, thời gian sẽ dạy bọn họ tất cả.” Tây Thụy Tư nhướng mi, thừa dịp Khải Ân không chú ý bế bổng hắn lên bước nhanh về phòng trong: “Thời gian kế tiếp, ngươi chỉ có thể nghĩ tới ta.”
Hắn cúi đầu mỉm cười, âm thanh chất phát làm lồng ngực hơi chấn động.
Đôi ngươi hoàng kim của Tây Thụy Tư lóe ra quang mang nóng rực, ngay cả hô hấp cũng có chút nặng nề.
–không khí vừa trở nên u tối thì ngoài phòng vang lên tiết đập cửa phá đám.
“Tộc trưởng, ta là An. Panda cùng ta có việc muốn gặp ngươi, chúng ta có thể vào không?”
Tây Thụy Tư đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nhìn chằm chằm cửa gỗ. Tay y vẫn như gông xiềng khóa cứng bên thắt lưng Khải Ân, ra mòi không muốn buông tha bữa ăn ngon đã dâng lên tới miệng. Khải Ân đương nhiên hiểu được tâm tư bầu bạn, vì thế hắn vội vàng đứng dậy không để đối phương có cơ hội cự tuyệt.
“Vào đi.”
An đẩy cửa bước vào. Panda theo sau, ánh mắt có chút bất an nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tây Thụy Tư, trong nhất thời sợ tới mức cương cứng không dám nhúc nhích.
“Tìm ta có việc gì?” Khải Ân cười tủm tỉm nhìn tiểu hùng nhút nhát trước mặt. Hắn sớm đã có hứng thú với Panda, không ngờ hắn còn chưa hành động, tiểu gia hỏa này đã tự dâng mình tới cửa.
An bước tới trước, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Khải Ân. Tộc trưởng đại nhân hơi nhíu mi, trầm tư một hồi mới hỏi: “Ngươi quyết định rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì được rồi, cứ dựa theo ý ngươi mà làm đi.”
An thở phào nhẹ nhõm, hàng mi nhíu chặt thả lỏng. Cậu rời khỏi nhà gỗ, trước khi đi không quên cổ vũ tiểu hùng. “Panda, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với tộc trưởng. Tộc trưởng nhất định có thể giúp ngươi giải quyết.”
Tiểu hùng gật gật đầu, đánh bạo bước tới vài bước.
“Kia, cái kia….. ta, muốn biết……” Panda cúi đầu thật thấp, cậu dùng sức xoa xoa tay, còn không ngừng nuốt nước miếng.
Khải Ân chung thủy mỉm cười nhìn đối phương, kiên nhẫn chờ tiểu hùng cố lấy dũng khí.
“Ta, ta muốn biết chuyện về gấu mèo! Tộc trưởng, xin ngươi nói cho ta biết!”
“Nói cho ngươi biết không thành vấn đề.” Khải Ân vỡ vỗ Panda, ý bảo cậu không cần quá khẩn trương. “Ta muốn biết một chuyện trước, từ nhỏ ngươi đã ở hùng tộc?”
“Đúng vậy, là phụ thân nhặt được ta.”
“Ngươi không nhớ gì về cha mẹ ruột sao?”
Panda lắc đầu, từ nhỏ cậu đã ở cùng dưỡng phụ mẫu [cha mẹ nuôi] và tộc nhân, chuyện trước đó cậu không có chút ấn tượng nào.
“Tên Panda, có thể nói cho ta biết là ai đặt không?”
“Ta không biết, phụ thân nói lúc hắn mang ta về thì đã có tên này, những chuyện khác phụ thân không nói gì cả.”
Khải Ân cụp mắt, đôi ngươi xanh thẳm hiện lên mạt suy nghĩ sâu xa. Hắn không nghĩ tên Panda là trùng hợp. Đến tột cùng là ai? Nếu thế giới này thực sự có tộc gấu mèo thì vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa thấy qua?
“Tộc trưởng….. ta đến tột cùng có phải là gấu mèo không?”
“Nếu Arthur miêu tả không sai, thì hình thú của ngươi chính là gấu mèo. Pan, có thể biến hóa về hình thái dã thú cho ta xem không?”
Tiểu hùng đột nhiên trợn to mắt: “Ở, ở trong này?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Không…….” Panda do dự, chậm rãi gật đầu. Cậu rất hiếm khi chủ động hóa thú, nhiều lúc vì khắc chế không được thú tính trong cơ thể, cậu mới lén chạy tới một nơi vắng vẻ mà biến hình. Bất quá những lúc gặp nguy hiểm, hoặc cảm xúc dao động, cậu sẽ vô thức hiến hình.
……..
Rất nhanh, thiếu niên hùng tộc tóc bạch kim biến mất không thấy, thay vào đó là một con gấu mèo hắc bạch xuất hiện trước mắt Khải Ân cùng Tây Thụy Tư.
“Trời ạ, thật là……” Cho dù là Khải Ân kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng sợ hãi. Hắn đưa tay, kìm lòng không được mà sờ sờ đầu gấu mèo nhỏ– da lông mềm mại ấm áp, bất đồng với lớp tông mao khô cứng của cự thú, cảm xúc thoải mái làm người ta luyến tiếc buông tay.
Panda ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt xem xét Khải Ân, vành lông màu đen vô cùng cân xứng với đồng tử đen láy, làm Khải Ân không ngừng kêu đáng yêu, suýt chút nữa nhịn không được mà bổ nhào về phía tiểu hùng. Ngay cả Tây Thụy Tư cũng cảm thấy tâm dương khó nhịn. Hóa ra Arthur thích tiểu hùng như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Có thể biến thành hình người không? Ánh mắt long lanh của Panda để lộ ra tin tức như vậy. Khải Ân vội ho một tiếng, phất tay ngăn cản ý đồ của tiểu hùng.
“Ngươi có phải gấu mèo không ta phải nghiên cứu một chút. Tạm thời cứ giữ hình thú.”
Hết nửa ngày cũng không thể xác định sao a….. tiểu hùng không khỏi ủ rũ, nó cúi đầu ngồi dưới đất, thoạt nhìn vô cùng uể oải.
“Đừng nản chí, thêm một chút, một chút nữa là đủ rồi.” Khải Ân nhịn không được lại sờ sờ đầu tiểu hùng. Dùng danh nghĩa nghiên cứu mà hết niết lại sờ tiểu hùng, không riêng gì vành tai tròn tròn màu đen, ngay cả cái đuôi ngắn ngủn trắng tuyết cũng sờ soạng n lần.
Này không khỏi làm Tây Thụy Tư cảm thấy lạnh lưng, y hồi tưởng lại lần đầu tiên mình biến thân trước mặt Khải Ân. Lúc ấy Khải Ân hoàn toàn xem y là một con đại miêu mà đùa giỡn, tình hình này kéo dài tới tận khi đứa con sinh ra. Có cục bông Á Luân Đặc làm món đồ chơi mới, Khải Ân mới dời lực chú ý khỏi người y.
Hoàn Chương 48.
|
[TNTC] Bộ 5 [49] Gấu Mèo 3
——-
Sờ soạng Panda từ trên xuống dưới n lần xong, Khải Ân mới cảm thấy mĩ mãn buông cậu ra.
“Ngươi quả thực là gấu mèo.”
“Kia, tộc nhân của ta–” Nghe tộc trưởng đại nhân nói vậy, tiểu hùng ngồi bật dậy, vội vàng biến về hình người. Khải Ân che dấu thần sắc thất vọng trong đáy mắt. Thật đáng tiếc, hắn vẫn chưa xem đủ hình thú đáng yêu của Panda a.
“Ta chưa thấy qua gấu mèo khác. Bất quá đừng nản chỉ, ở một nơi nào đó trên thế giới này, tộc nhân của ngươi nhất định đang sinh sống rất hạnh phúc.” Khải Ân tựa như một vị trưởng bối hiền lành, nhẹ giọng an ủi tiểu hùng.
Tây Thụy Tư ho khan một tiếng, cảm thấy bầu bạn của mình quá coi trọng con gấu ngốc này, làm y không khỏi ăn dấm chua: ”Panda, ngươi là bằng hữu của Arthur đi, tạm thời cứ ở lại bộ lạc thú nhân. Ta sẽ phái người giúp ngươi tìm kiếm tin tức tộc nhân.”
“Ta, ta……” Panda do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không dám nói ra quan hệ của mình với Arthur. Nói ra nhất định sẽ bị chán ghét…… tiểu hùng bi quan nghĩ, ngẩng đầu nhìn trộm Khải Ân vô cùng dịu dạng. Chút cam đảm tích tụ được trong lòng lại tan tành thành mây khói: “Ân……..ta, ta đi chăm sóc Arthur.” Vội vội vàng vàng bỏ lại một câu như vậy, tiểu hùng như đang chạy trốn, lao như bay ra khỏi nhà gỗ.
“Đứa nhỏ này sao lại….. Tây Thụy Tư, ngươi dọa nó à?”
“Ta nào có.” Thú nhân nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội. Cùng lắm y chỉ xụ mặt thôi, nếu vậy cũng bị dọa thì chỉ trách con gấu kia lá gan quá nhỏ. Nhìn thế nào cũng không đủ tư cách làm dũng sĩ thú nhân.
“Xem nó như vậy, có lẽ nó và Arthur còn một chặn đường rất dài phải đi a.” Khải Ân thầm thở dài, tuy nói hắn không muốn can thiệp vấn đề tình cảm của bọn nhỏ, nhưng Panda bất đồng với những thú nhân khác– cậu là ‘quốc bảo’! Cư dân trên tinh cầu thú nhân này không biết giá trị của gấu mèo, thật sự đáng tiếc.
Thái dương mọc từ phương đông lặn ở phương tây, trong nháy mắt lại qua mấy ngày.
Đám tấn mãnh long sau trận chiến với tộc thú nhân, dường như cảm nhận được gì, đồng loạt rút khỏi khu rừng của hồ tộc. Khải Ân hạ lệnh án binh bất động, để các dũng sĩ thú nhân bị thương nhân cơ hội này mà hảo hảo điều dưỡng.
Panda phát hiện thánh địa là một nơi rất thần kì. Chỉ qua vài ngày ngắn ngủn, số vết thương dữ tợn trên người Arthur đã khép lại rất nhanh. Cậu thường xuyên tới ngồi bên cạnh ao, buồn chán chọt chọt cự thú đang ngủ say. Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ xinh hấp dẫn cậu chú ý.
Panda hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy được bóng người quen thuộc– thiếu niên gầy yếu nhìn qua hệt như vẫn còn là một đứa nhỏ. Cậu ta ngại ngùng mỉm cười với Panda, sau đó im lặng ngồi bên ao nước, lực chú ý tập trung lên người cự thú màu đen đang nằm trong nước. Thuấn vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nằm trong dòng nước xanh nhạt. Da lông sáng bóng bám vào cơ thể rắn chắc, tứ chi thon dài hữu lực tao nhã giãn ra. Cổ của nó cùng tứ chi có một vòng tông mao màu bạc vô cùng xinh đẹp, bồng bềnh phiêu tán trong nước, làm Thuấn hệt như đang được một ngọn lửa màu bạc bao phủ.
Thiếu niên không biết nhớ tới gì đó, gương mặt tái nhợt hơi đỏ ửng. Cậu bé vươn cánh tay gầy muốn vuốt ve hắc báo tuấn mĩ trong nước. Nhưng vì khoảng cách lại quá xa, thiếu niên không vì thất bại mà tức giận, cậu nằm úp sấp bên bờ ao, giống như được thấy hắc báo là điều tuyệt vời nhất.
Panda có chút rung động, tựa hồ thấy được bóng dáng của mình trên người thiếu niên. Cự thú tuấn mĩ mà cường đại, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt…… ngọn lửa sáng chói mà ấm áp làm cậu nhịn không được muốn dựa vào gần thêm, đồng thời lại không ức chế được sợ hãi trong nội tâm.
“Arthur, ngươi mau tỉnh lại đi…….” Panda thì thào, ánh mắt chăm chú nhìn vào cự thú.
……..
Mơ màng ngủ một hồi, lúc Panda tỉnh lại thì phát hiện thiếu niên đã li khai. Cảm giác khóe miệng có chút ươn ướt, tiểu hùng vội vàng lau nước miếng còn lưu lại, da mặt mỏng nhanh chóng đỏ ửng. May mắn, thánh địa không có người khác, cậu có ngáy không a?
Quay đầu lại lơ đãng nhìn vào ao nước, Panda suýt chút nữa cả kinh hét lên– Arthur, Arthur không thấy! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thương tích Arthur vẫn còn chưa lành, đến tột cùng là ai dám thừa dịp cậu không chú ý mà bắt Arthur đi? Tiểu hùng cào cào mái tóc bạch kim của mình, gấp tới độ xoay mòng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Có phải đám tấn mãnh long không? Không có khả năng, chúng nó không có khả năng xông vào bộ lạc. Chẳng lẽ là tộc nhân của Arthur? Cũng không đúng, bọn họ không có lí do bắt Arthur đi……
“A!”
Ngay lúc tiểu hùng mặt cau mày có thì sức mạnh áp ngã cậu xuống đất, cơ thể bị kiềm chặt: ”Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là người nào!”
“Ta ta ta ta ta ta, ngay cả ta mà tiểu hùng cũng không nhận ra? Tiếng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới bên tai, Arthur trêu chọc học cách nói lắp của Panda.
“Arthur! Ngươi tỉnh!”
“Đúng vậy, còn ngủ tiếp sẽ có con gấu nào đó khổ sở.”
“Cái gì! Nào có…….” Panda cúi thấp đầu, cảm giác thực xấu hổ.
“Hùng hung2~~ta đói a.” Arthur phát ra tiếng cười trầm thấp, hơi thở đậm đặc nóng hổi phun bên tai làm lớp lông tơ trên cơ thể Panda đều nhịn không được mà run rẩy.
“Đói….. ta, ta có chuẩn bị thức ăn, Arthur, ngươi mau đứng lên.”
“Tiểu hùng ngốc, ngươi thực không hiểu ý ta sao?” Arthur cười lắc đầu, bàn tay to vươn tới lật Panda lại đối mặt với mình.
“Không phải ngươi nói đói bụng–” Đột nhiên hơi thở nóng hổi phả tới bên môi làm Panda tê dại như bị điện giật. Cậu ngây ngốc trừng to mắt, trong nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Thừa dịp tiểu hùng sững sờ há miệng, Arthur vói đầu lưỡi vào miệng đối phương. Đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt tiến vào khoang miệng, dây dưa với đầu lưỡi Panda, nhiệt tình liếm mút.
Arthur hôn cậu! ? Panda cứ như vậy mà trừng mắt nhìn thú nhân say mê trước mắt, trong nhất thời không còn năng lực suy tư.
“Hùng hùng, phát ngốc cái gì?”
“A? Arthur, vì, vì cái gì…….”
“Ngươi không phải nói thích ta sao.” Thú nhân nhếch miệng cười, tay vươn tới thân thiết xoa loạn mái tóc bạch kim của Panda: “Ngươi nói thích ta, nói không bao giờ rời khỏi ra nữa. Chính tai ta nghe được.”
“Kia, đó là…….”
“Muốn đổi ý?” Arthur hơi chống người, nhíu hàng mày rậm nhìn Panda, ánh mắt sắc bén xuất hiện quang mang nguy hiểm: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu hùng nói dối?”
“Không, không phải!” Panda cố sức lắc đầu, cùng lúc bị thú nhân ép buộc phải lùi về sau, mắt thấy mình sắp rơi vào trong ao. Cậu khẩn trương nhìn bốn phía, dường như hạ quyết tâm thật lớn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Arthur.
“Ta….. Arthur, chúng ta không nên…… chúng ta không đúng……”
“Ngươi rõ ràng nói thích ta!” Ánh mắt Arthur dần dần ảm đạm, cánh tay kìm chặt Panda tới mức nổi lên gân xanh.
“Ừ thì là vậy, nhưng người nhà của ngươi–”
“Vậy thì được rồi.” Gương mặt sắp tức giận của thú nhân đột nhiên thay thế bằng một gương mặt khác, mỉm cười nói. Hắn không để ý Panda kháng nghị, cắn một ngụm lên cổ đối phương.
“Đói bụng thật lâu cuối cùng ta cũng được ăn no. Hùng hùng đáng giận, đói chết ta!”
“Arthur– ngươi, ngươi muốn ăn ta!” Panda đột nhiên trợn mắt, mặt trắng bệt.
“Đúng vậy.” Thú nhân mỉm cười xấu xa, cố ý nhe hàm răng nhọn hoắc với tiểu hùng, còn giả bộ hung tợn: “Tiểu hùng ngốc của ta, ta sẽ ăn sạch ngươi, ngay cả xương cũng không còn!”
Hoàn Chương 49.
|
[TNTC] Bộ 5 [50]
——
Panda trầm mặc vài giây, tiếp đó cậu hét lên thảm thiết, cuống quít đẩy Arthur chạy ra ngoài động. Khóe miệng thú nhân nhịn không được run rẩy– tiểu húng ngốc của hắn thực sự nghĩ mình muốn ăn thịt cậu thực sao, thật là làm người ta vừa tức vừa buồn cười.
“Đừng hòng chạy!” Arthur rống một tiếng, nhào tới áp chặt tiểu hùng dưới thân. Panda nóng nảy liền tung một cú đá, không ngờ lại đá ngay miệng vết thương Arthur.
“Ngô……..” Thú nhân nhất thời xụi lơ, sắc mặt tái nhợt, đưa tay bụng chặt vết thương dưới hạ phúc– khá lắm tiểu hùng, thực sự quá độc ác mà, chọn ngay vết thương của hắn mà đánh!
“Arthur! Ngươi không sao chứ!” Panda hoàng toàn quên mất sự nghiệp ‘chạy trối chết’, vội vàng chạy ngược trở về, cẩn thận nâng thú nhân đang rên rỉ hô đau trên mặt đất.
“Đau quá……. sắp chết….. hùng hùng thực độc ác…….”
“Ta….. ta không phải cố ý! Arthur ngươi có khỏe không, ta, ta gọi người tới!”
“Từ từ, đừng đi.” Arthur cố ý phát ra tiếng rên thống khổ, thành công kéo sự chú ý của Panda: “Hùng hùng, ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta nữa.” Thú nhân thâm tình nói xong, còn suy yếu nằm trong lòng Panda, đôi mắt xanh biếc dùng sức phóng điện về phía tiểu hùng.
Thiếu niên hùng tộc nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mái tóc bạch kim mềm mại che khuất hơn phân nửa gương mặt cậu, lại không che được vệt đỏ kéo dài từ tận bên tai tới cần cổ.
“Kia, vậy sao ngươi còn hù dọa ta, nói phải ăn ta!” Tiểu hùng thở phì phì hỏi, nhưng ý cười bên khóe môi không thể nào che dấu được.
“Gấu ngốc, ngươi thật sự không hiểu?” Arthur đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, vây chặt tiểu hùng trong vòng tay mình: “Ngươi không phải nghĩ rằng ta sẽ ăn thịt ngươi thật đi. Tiểu hùng ngốc, ngươi nói ta làm thế nào buông tay được chứ?”
“Chính là bộ dáng của ngươi lúc nãy rõ ràng–”
“Hùng hùng, ngươi thật không hiểu sao?” Arthur phát ra tiếng cười nhẹ ‘xích xích’, ái muội áp bên tai Panda. “Hay tiểu hùng ngươi cố ý giả ngu~~ những chuyện phải làm giữa bầu bạn, cha mẹ ngươi đó giờ chưa từng dạy sao?”
“Những chuyện bầu bạn làm…….” Panda ngây ngốc lặp lại lời đối phương, đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt trừng thật to– “Arthur, ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải–”
“Cuối cùng cũng thông suốt.” Thú nhân không chút keo kiệt thưởng cho đối phương một nụ cười tán thưởng, bàn tay to vung lên đẩy tiểu hùng ngã xuống đất, làm gì có chút ốm yếu nào?
“Ngươi lại gạt ta!” Panda tức giận lên án, Arthur làm ra vẻ không nghe thấy, khẩn cấp bám lấy cậu, đôi mắt tỏa sáng chuẩn bị xơi bữa tiệc lớn.
“Điên, kẻ điên này! Nơi này sẽ có người tới a!” Panda sợ hãi kéo tóc Arthur muốn kéo lí trí đối phương quay về. Arthur làm sao buông tha bữa ăn ngon như vậy, đưa tay giữ chặt Panda, hàm hàm hồ hồ nói.
“Yên tâm đi, nơi này trừ bỏ Thuấn không còn ai nữa. Hơn nữa nhóc con này ít nhất phải ngủ thêm vài ngày nữa.”
“Nhưng sẽ có người tới–”
“Người tới ta sẽ nghe được, yên tâm đi.”
“Không riêng vấn đề này.” Panda tức giận tột cùng, nhưng cơ thể bị kìm chặt, một chút khí lực cũng không sử dụng được: “Vì sao ta phải làm loại chuyện này với ngươi a!”
Rống xong, trong lòng mới thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Panda vểnh tai, trừng mắt hung tợn nhìn thú nhân vô sỉ đang dựa lên người mình. Động tác Arthur hơi ngừng lại vài giây. Hắn ngẩng đầu, cánh môi hoàn mĩ vẽ thành nụ cười ác ma. Làn da lúa mạch khỏe mạnh trước ngực Panda bị hắn nhìn không sót chỗ nào: làn da bong loáng, tuy mỏng manh nhưng lại tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng.
“Không làm với ta, vậy ngươi muốn làm với ai?” Hắn vươn đầu lưỡi di động trên da thịt bóng loáng của Panda, thậm chí còn ác ý khẽ gặm cắn điểm nổi lên trước ngực. “Ta rất độc tài a. Hùng hùng, trong lòng ngươi chỉ có thể nghĩ về ta.”
Panda chấn động mãnh liệt, trong nháy mắt nhớ lại chuyện Arthur đã làm với mình trong sơn động hồ tộc. Cơ thể không tự chủ dâng lên cảm giác tê dại quen thuộc, ngứa ngáy toàn thân làm cậu nhịn không được mà run rẩy.
“Nhớ tới sao?” Arthur tham lam hôn lên da thịt làm mình say mê, gian ác nói: “Lần trước tha cho ngươi, lần này nhất định phải làm cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng làm người ta cứ như bị phỏng, công khai để lại dấu vết của mình trên cơ thể Panda. Panda bị kìm chế không thể nhúc nhích, hai tay siết chặt cánh tay cường tráng của thú nhân. Cậu nghiêng đầu, sợi tóc bạch kim mềm mại xõa bên cổ, cơ thể vì cố nén cảm giác thoải mái từ âu yếm mang lại mà run rẩy.
Đột nhiên, Arthur lật người cậu lại. Tiếp đó kéo đầu Panda về phía mình, đầu lưỡi hắn mãnh liệt xâm nhập vào vòm miệng, thô bạo liếm mút giống như muốn cắt đứt đầu lưỡi đối phương.
“Ngô ngô……” Panda liều mạng vặn vẹo cơ thể, nhưng sức mạnh kìm chế quá lớn, căn bản không thể lay động. Mặt cậu đỏ lên, mặc cho thú nhân bừa bãi chiếm đoạt môi lưỡi mình mà không thể phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở bất lực. Cơ hồ không thể hô hấp! Cũng may Arthur chịu tách ra, đôi mơi dời qua hai vành tai tròn tròn dựng thẳng vô cùng đáng yêu. Lỗ tai mẫn cảm bị đối phương ngậm trong miệng đùa bỡn, đầu lưỡi ướt át cùng một trận nhiệt khí tiến vào, liếm lộng thật sâu. Tiểu hùng không thể ức chế từng trận tê dại lan khắp toàn thân, phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể bắt đầu nóng lên.
“Đừng nóng vội, sẽ thoải mãn ngươi.” Arthur cười khẽ thì thầm bên tai Panda. Ngón tay hắn lướt qua cánh môi đối phương, đầu tiên chậm chạp vẽ theo đôi môi hồng nhuận, sau đó là yếu hầu non mịn, còn không quên quấy rối đầu lưỡi mềm mại. Cảm xúc ấm áp mềm nhẵn làm Arthur phát ra tiếng than thỏa mãn. Tay kia hắn giữ chặt tay Panda áp ở bên hông, dùng chân tách đôi chân áp chặt của Panda, không để chúng khép lại, đầu gối lúc nặng lúc nhẹ ma sát dục vọng đã bắt đầu hơi ngẩng lên của đối phương.
Panda cảm thấy toàn thân cao thấp giống như bị hỏa thiêu. Cậu cắn chặt môi, vô thức phát ra tiếng kêu rên từ mũi. Âm thanh tình dục bị ức chế này càng kích thích lí trí thú nhân hơn nữa. Rút ngón tay khỏi miệng cậu, Arthur kéo tiểu hùng lên xoay người áp lên mặt đất.
…….
Trong thạch động mờ mịt, nhiều điểm sáng le lói tỏa ra từ số thủy tinh trên vách đá. Quang mang nhu hòa rọi bóng hai cơ thể đang quấn quít bên nhau.
Cơ thể thon dài của thiếu niên tảng mát ra một tầng sắc thái mê người, gương mặt tràn ngập tình dục giao hòa với ánh sáng trở nên mờ nhạt. Cảm giác một bàn tay đang xoa mông mình, cơ thể Panda run lên khe khẽ, tiếng thở dốc ngày càng nặng. Cậu liều mạng kẹp chặt hai chân lại bi ai phát hiện mình không thể ngăn cản vật thể nóng cháy kia xâm lấn!
Arthur thoải mái liếm mút, hắn rời đi phần cổ bị mình liếm cắn nãy giờ, thắt lưng cường tráng dần hạ xuống, phân thân cực đại đã cứng rắn tiến thật sâu vào khe mông đối phương.
“Ngô, không cần–” Tiểu hùng sợ hãi giãy dụa lung tung, thú nhân ngược lại càng xâm nhập sâu hơn.
“Đừng lộn xộn, cứ tiến vào như vậy ngươi sẽ bị thương.” Arthur vỗ nhẹ cái mông tiểu hùng, cảm giác đối phương cứng đờ, gương mặt hiện lên ý cười hài lòng.
Hắn ghé vào trên người Panda nhẫn nại không chuyển động, lẳng lặng cảm thụ người dưới thân vì khẩn trương cùng sợ hãi mà căn cứng, tiện thể càng siết chặt chính mình hơn. Tay hắn kìm chặt thắt lưng mềm dẻo của đối phương, đôi môi vuốt ve da thịt nhẵn nhụi, nhiệt tình gặm cắn lưu lại những vết xanh tím loang lổ.
Hoàn Chương 50.
|