Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [22]
*****
“Phạm! Ô oa oa── vì sao tới giờ ngươi mới trở về, ta rất sợ!”
Nặc Á lớn tiếng khóc, hoảng sợ cùng lo lắng trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài. Cậu ôm chặt lấy Phạm, sợ chỉ cần không để ý chút thôi đối phương sẽ biến mất trước mắt mình.
Nhìn bầu bạn kích động, tâm tình Phạm vô cùng mâu thuẫn, vừa đau lòng lại có chút cao hứng. Đau lòng vì Nặc Á mấy ngày nay phải lo lắng hoảng sợ, ăn không ít khổ; cao hứng vì mình cuối cùng cũng chiếm giữ một vị trí trong lòng bầu bạn.
Này cũng khó trách, lúc đầu Nặc Á chỉ dùng ánh mắt cừu hận nhìn thú nhân, cứ như hận không thể nghiền nát y thành tro; hiện giờ cư nhiên chủ động ‘yêu thương nhung nhớ’ làm Phạm cao hứng đến mức có chút vừa mừng vừa lo.
“Ta đã trở lại… đã trở lại.”
“Đừng khóc, Nặc Á, đừng khóc.”
Phạm vụng về an ủi bầu bạn, y không biết nói những lời ngọt ngào, điều duy nhất có thể làm là ôm chặt đối phương vào lòng, không ngừng dùng âm thanh ôn nhu nhất an ủi bên tai cậu…
Ta đã trở lại! Vì thế, không cần khóc, không cần sợ hãi nữa. Nặc Á của ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi!
…
“Nặc Á, là Nặc Á!”
“Thật là Nặc Á──”
“Thú nhân này không gạt chúng ta, thật tốt quá! Lạc Y Đức đâu, Đặc Lâm nữa? Bọn họ đâu rồi?”
Đoàn người Tát Khắc đi theo sau Phạm lúc này vội vàng chạy tới.
Phạm cảm giác được cơ thể bầu bạn trong lòng thoáng chốc cứng ngắc, tiếp đó luống cuống tay chân muốn rời khỏi mình. Hành động này làm Phạm phi thường khó chịu. Thú nhân mơ hồ cảm thấy một tia nguy cơ, y càng dùng sức ôm chặt Nặc Á hơn nữa, đồng thời dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo những thú nhân khác── Nặc Á là của y!
Tát Khắc nhìn thấy hết thảy, hắn hơi nhíu mi, tiến tới trước một chút.
“Nặc Á.”
Âm thanh trầm ổn mạnh mẽ, trải qua tháng năm tôi luyện có một cỗ khí thế uy nghiêm.
Trong đầu Nặc Á thoáng chốc xuất hiện muôn vàn cảm xúc. Cậu không chỉ một lần tưởng tượng, nếu lúc trước không tức giận rời khỏi bộ lạc, cậu cùng Tát Khắc sẽ thế nào… Cậu từng nằm mơ cũng muốn quay về bộ lạc, trở lại bên cạnh tộc nhân, trở lại bên cạnh Tát Khắc… Chính là lúc gặp mặt, trong đầu cậu lại trống rỗng, không nói được tiếng nào.
“May mắn ngươi không có việc gì…” Tát Khắc thở dài, giọng điệu không còn sắc bén như lúc nãy, ẩn ẩn có chút yêu thương cùng thương tiếc như xưa.
“Ngươi có biết ta lo lắng nhiều cỡ nào không? Đứa nhỏ này…”
Nhìn gương mặt quen thuộc che kín mệt mỏi cùng buồn bã, nước mắt Nặc Á lập tức trào ra mãnh liệt── mấy tháng ngắn ngủn, bộ dáng Tát Khắc cứ như đã già đi mười tuổi!
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi…” Đều là lỗi của cậu, rõ ràng biết Tát Khắc sẽ lo lắng nhưng vẫn tùy hứng chạy đi. Cậu thật hối hận, cậu vĩnh viễn luôn gây ra phiền toái cho người khác, không làm được gì cả!
“Đừng nói nữa, đã qua rồi, ngươi không sao là tốt rồi.” Tát Khắc lộ ra nụ cười sủng nịch: “Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần rồi. Nặc Á, ngươi đã lớn rồi, đừng có động chút là khóc nhè như con nít vậy.” Tát Khắc muốn tiến tời ôm ‘đệ đệ’ mình yêu thương nhất một cái, nhưng không có cách nào, thú nhân trước mắt đang dùng ánh mắt như muốn giết người hung hăng trừng mình.
Dục vọng chiếm giữ mãnh liệt của Phạm, từ ban đầu Tát Khắc đã nhận ra. Điều này làm hắn vừa lui vừa lo, hắn vui vì Nặc Á tìm được bầu bạn mạnh mẽ như Phạm, đồng thời lại lo lắng Nặc Á sẽ bị tổn thương──
Thú nhân cường đại, không phải ai cũng có thể khống chế.
“Ta, ta…” Nặc Á đỏ mặt, lung tung quẹt nước mắt trên mặt.
“Ha ha, Nặc Á, thật tốt quá.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thấy ngươi không có việc gì chúng ta cũng an tâm.”
Tộc nhân đều mỉm cười, bọn họ thật sự cao hứng vì tìm được Nặc Á bị mất tích đã lâu; bất quá, nghĩ tới còn đang bị vây trong rừng rậm tử vong, không khí vui vẻ không khỏi bịt kín một tầng bóng ma.
“Thực xin lỗi, sau này ta không bao giờ… chạy loạn nữa.” Nặc Á thả lỏng, áp lực cùng hờn dỗi tích tụ trong lòng đã lâu cuối cùng cũng tiêu tán. Cậu vốn tưởng mình không được coi trọng, hiện giờ ngẫm lại, suy nghĩ này của cậu thật sự rất ngu xuẩn── tộc nhân sẽ không bỏ rơi cậu, Tát Khắc lại càng không!
“A, các ngươi đều bị thương!” Nặc Á kinh hô, lúc này mới phát hiện tộc nhân đều dính đầy máu. Nhất là Tát Khắc, trên đùi đều là những vết thương dữ tợn, vết máu đọng lại nhìn thấy ghê người!
Đẩy đẩy thú nhân đang ôm chặt mình, Nặc Á ý bảo đối phương buông mình ra. Toàn bộ lực chú ý của cậu chuyển qua Tát Khắc, vội vàng muốn xem xét vết thương trên đùi Tát Khắc── vết thương kia thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng!
Phạm không chỉ không buông Nặc Á ra, ngược lại còn phẫn nộ gầm nhẹ. Y thô lỗ ấn đầu Nặc Á về lại lồng ngực mình, đồng thời, bắn ánh mắt tràn ngập địch ý về phía Tát Khắc cùng những người khác.
“Phạm! Ngươi làm gì vậy! Nặc Á thở hồng hộc muốn giãy khỏi gông xiềng của thú nhân, gia hỏa này muốn ngộp chết cậu sao!
“Không được xem──” Phạm nghiến răng nói, đổi lấy là ánh mắt tức giận đùng đùng của bầu bạn.
Tát Khắc ho khan một tiếng, hắn biết tính chiếm dục của thú nhân rất mạnh, bất quá biểu hiện ghen tị mãnh liệt của Phạm vẫn làm hắn có chút giật mình: xem ra thú nhân Phạm này thật sự rất xem trọng Nặc Á!
“Lạc Y Đức, Đặc Lâm cùng Khâu Ân đâu?” Tát Khắc có chút dự cảm bất hảo, Phạm có nói Lạc Y Đức đã tới tìm mình cùng tộc nhân, chính là hiện giờ chỉ thấy mình Nặc Á, những người khác đâu?
Nặc Á thầm nghĩ không tốt, sao cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ!
“Chúng ta bị một con cự xà tập kích, ở ngay trong sơn động!” Nặc Á lo lắng nói với thú nhân: “Phạm, chúng ta mau trở về! Bọn Lạc Đức Y vẫn còn trong sơn động đả đấu với cự xà!”
Phạm ngồi xuống ôm lấy Nặc Á, không nói hai lời quay người chạy về phía sơn động trên núi, đám người Tát Khắc cũng lập tức đuổi theo.
Rất nhanh, Nặc Á đã thấy sơn động quen thuộc.
Âm thanh đánh nhau vẫn không ngừng vang lên, tiếng cự thú gầm gừ kích thích đồng bạn── không đợi Tát Khắc mở miệng, mấy tộc nhân trẻ tuổi phía sau hắn đã hóa thành hình thái dã thú, gia nhập cuộc chiến.
Đột nhiên xuất hiện một đám thú nhân, cự xà rất nhanh bại trận. Nó vùng vẫy chút hơi tàn dưới răng nanh sắc nhọn của cự thú, cuối cùng thân hình như một tòa núi nhỏ mềm rũ xuống, không còn nhúc nhích.
Lạc Y Đức, Đặc Lâm cùng Khâu Ân chỉ bị trầy da một chút. Toàn bộ phải quy công cho Lạc Y Đức có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn khéo léo chỉ huy đồng bạn phân tán lực chú ý của cự xà; đương nhiên, cũng may mắn tộc nhân đã xuất hiện đúng lúc, không để cự xà có cơ hội dùng răng nọc.
Đặc Lâm trẻ tuổi sung sức, biến trở về hình người còn không quên dặm thi thể cự xà một trận cho hả giận. Nhưng hắn còn chưa dặm được mấy đá đã bị tộc nhân nhiệt tình quấn lấy.
Thú nhân rất coi trọng đồng bạn── hơn nữa dưới sự công kích điên cuồng cùng áp bách của trùng tộc, nhóm đồng bạn mỗi ngày đều giảm bớt, mỗi tộc nhân đều vô cùng trân quý đối với thú nhân.
Bộ tộc khuê báo đắm chìm trong niềm vui sướng được gặp lại nhau, Nặc Á cũng nhịn không được muốn gia nhập, nhưng đáng tiếc Phạm lại ôm chặt cậu không chịu buông tay.
“Tát Khắc.” Lạc Y Đức im lặng đi tới bên người tộc trưởng.
“Ngươi bị thương, không có việc gì chứ?”
“Ta không sao, nhưng các ngươi… mọi người đã vất vả rồi.” Xác nhận tộc nhân đều không có việc gì, trái tim treo lơ lửng của Tát Khắc cuối cùng cũng rơi xuống.
Hai người phối hợp nhiều năm nên vô cùng ăn ý, một ánh mắt, một cử động cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.
“Ngươi hiện giờ có thể yên tâm rồi.”
“Xem là vậy đi.” Tát Khắc không phủ nhận, hiện giờ hắn không có tinh lực nghiên cứu thú nhân Phạm này, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là nhanh chóng mang tộc nhân rời khỏi rừng rậm tử vong.
Tát Khắc thừa nhận mình đã phạm sai lầm, hắn không nên không để ý cảnh cáo của tiền nhân mà tiến vào khu rừng rậm nguy hiểm này, bởi vì hắn mà tộc nhân phải chịu nguy hiểm!
“Là lỗi của ta, hại mọi người bị vây ở đây.”
“Đừng tự trách, ngươi cũng không còn cách nào.” Lạc Y Đức an ủi bạn tốt: “Ở lại bộ lạc cũng là chờ chết, không bằng cứ mạo hiểm một phen.” Bọn họ không chỉ đối mặt với uy hiếp từ trùng tộc, còn phải đối mặt với hoàn cảnh sinh tồn ngày càng chuyển biến xấu.
Hai người yên lặng một hồi, đồng thời nặng nề thở dài một hơi.
“Tộc trưởng, bao giờ chúng ta trở về?”
“Đúng vậy, chúng ta đi lâu như vậy, trong bộ lạc nhất định đã loạn thành một đàn.” Đùa giỡn một hồi, xúc động xum vầy trôi qua, các tộc nhân đều đặt câu hỏi── ở lại khu rừng khủng bố này rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều áp lực muốn chết!
Tát Khắc không nói chuyện, ánh mắt chuyển về phía Phạm, những người khác cũng thuận theo tầm mắt hắn nhìn qua.
Phạm hừ lạnh một tiếng, vẫn còn chút địch ý với đám người Tát Khắc.
“Phạm…” Nặc Á khẽ kéo tay thú nhân, thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Ngươi đáp ứng cùng ta trở về… ngươi sẽ làm đúng không?”
Phạm yên lặng, y nhìn ánh mắt mong chờ của Nặc Á, trong lòng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
“Ngày mai, trở về đi.”
Hoàn Chương 22.
|
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [23]
*****
Sáng sớm hôm sau trời lại bắt đầu mưa, tiếng sấm đì đùng, mưa to không dứt không ngừng trút nước xuống.
Nặc Á ghét nhất là loại thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo này, nó làm toàn thân cậu cảm thấy thực khó chịu. Thở dài, Nặc Á chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị ướt sũng.
Bộ lạc khuê báo đã bị trùng tộc hủy diệt không sai biệt lắm, Tát Khắc đã dẫn tộc nhân di chuyển tới bên cạnh ngọn núi Ai Tháp Lạc, khoảng đất tiếp giáp với rừng rầm tử vong. Tát Khắc nói phương hướng đại khái, Phạm gật đầu biểu hiện mình đã rõ.
Lúc đoàn người chuẩn bị xuất phát, Phạm đột nhiên bế đứng Nặc Á lên, dùng một loại lá cây thật to cẩn thận bọc cơ thể bầu bạn, không để cậu bị ướt chút nào.
Phạm ôm Nặc Á đã được bọc thật kỉ lưỡng ra khỏi sơn động, đám Tát Khắc cũng lập tức theo sau.
Mưa như trút nước, bầu trời tối sầm như sắp sụp xuống tới nơi. Cả khu rừng bị bao trùm trong màn mưa dày đặc.
Phạm lựa chọn lộ tuyến an toàn nhất, nhưng ngay cả như vậy bọn họ vẫn gặp phải rất nhiều phiền toái: đường đi bị ngập hoặc có vật cản là chuyện nhỏ; đám sinh vật quỷ dị thừa dịp mưa to chạy ra mới làm người ta đau đầu.
Nặc Á vẫn được Phạm cẩn thận bảo hộ, cậu bị Phạm ôm chặt trong lòng ngực, thỉnh thoảng lại nghe thấy một ít động tĩnh kì quái cùng tiếng mắng phẫn nộ của các tộc nhân tuổi trẻ. Có vài lần cậu nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thử, nhưng lần nào cũng bị Phạm ngăn cản, đè đầu cậu lại.
“Đừng nhìn.” Phạm nhíu mi vung tay hất văng mấy sinh vật loi nhoi như giun bò lên tay mình, y không muốn để Nặc á nhìn đám nhục trùng ghê tởm này.
Nhục trùng cả người dính đầy chất nhầy có độc tính, dính lên da lập tức sẽ bị sưng đỏ, đau đớn như bị lửa thiêu. May mắn trời mưa, dịch nhầy dính trên người bị nước mưa rửa trôi một phần lớn. Đặc Lâm cùng mấy thú nhân trẻ tuổi sớm kiềm chế không được đã hóa thành hình thái dã thú, liên tục gầm gừ dọa nạt, dùng móng vuốt xua đuổi đám nhục trùng ghê tởm không ngừng bò tới.
Chờ đến lúc ra khỏi phạm vi lãnh địa nhục trùng, tất cả thú nhân đều có chật vật không chịu nổi, da dẻ bị tổn thương sưng đỏ, chỉ có Nặc Á không bị ảnh hưởng gì.
Sắc trời đã tối sầm, Phạm tìm một gốc đại thụ để mọi người nghỉ qua đêm. Trên đỉnh thụ có một hốc rỗng rất lớn, vừa lúc có thể chứa được tất cả mọi người.
Phạm tìm một nơi sạch sẽ, mềm mại nhẹ nhàng đặt Nặc Á xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệt vì đông lạnh của bầu bạn, sau đó nhảy xuống khỏi hốc cây, tiêu thất trong bóng đêm.
Phạm tự nhiên không nói rõ với tộc nhân, may mắn vài ngày ở chung mọi người đã hiểu Phạm là kiểu người tính tình lạnh lùng.
Lạc Y Đức lấy thức ăn cùng nước uống tồn trữ phân phát cho mọi người. Trừ bỏ Nặc Á, mọi người đều nằm bệt xuống đất mà rên rỉ. Lạc Y Đức cùng Tát Khắc hiểu ý liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: các tộc nhân vẫn còn rất trẻ, bị khiêu khích liền ồ ạt xông tới trước, còn không tránh né chất nhầy của nhục trùng.
Da dẻ bị tổn thương thoạt nhìn vừa đỏ lại sưng thũng có vẻ rất nghiêm trọng, thực tế đối với thú nhân mà nói cũng không tính là gì, nhiều lắm chỉ đau một đoạn thời gian mà thôi, bất quá tư vị kia cũng không dễ chịu là bao.
Phạm rời đi không bao lâu sau đã trở lại. Y mang về rất nhiều dã quả nhỏ nhỏ màu tím, trên vỏ còn tích bọt nước trong suốt, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Y chia cho mỗi người vài quả, sau đó không nói tiếng nào trở lại bên người Nặc Á, bàn tay to ôm Nặc Á để cậu ngồi lên đùi mình. Tất cả mọi người trợn to mắt trông mong nhìn Phạm, sau đó yên lặng nhìn dã quả màu tím trong tay, thực nghi hoặc── cái gì đây?
“Ăn à?” Biết Phạm sẽ không chủ động mở miệng giải thích, Nặc Á giúp mọi người hỏi ra nghi hoặc.
Phạm lắc đầu, bóp nát một quả! Sau đó bôi lên cánh tay. Những người khác cũng thở phào, làm theo y, bóp nát dã quả bôi lên da. Chỉ có Đặc Lâm nhăn nhó khổ sở, mắt mũi đều nhăn tít thành một đoàn. Lúc vừa được chia dã quả, Đặc Lâm không chút suy nghĩ quăng một quả bỏ vào miệng… Trời ạ, hương vị thật đáng sợ! Chua tới mức đến bây giờ răng hắn vẫn còn ê ẩm!
“Chúng ta xuất phát đã được hai ngày, mưa vẫn không ngừng.” Tát Khắc lầm bầm, âm thanh ẩn ẩn lộ ra chút sầu lo.
“Mùa mưa vừa mới bắt đầu.” Lạc Y Đức cũng nói ra băn khoăn của mình, hắn sớm cảm thấy không ổn: “Năm nay mùa mưa tới quá sớm, trước kia chưa từng xuất hiện mưa rơi không dứt suốt vài ngày thế này.”
“Đúng vậy, mưa năm nay quả thật rất kì quái.” Được bọn họ nhắc nhở, tộc nhân lúc này mới cảm thấy có điều dị thường.
“Trong tộc có Sâm trông coi, còn có một ít thực vật dự trữ, hẳn không có việc gì.”
“Ta không lo bộ lạc xảy ra chuyện, trước lúc đi ta đã an bài tốt lắm, Sâm là người trầm ổn, tin cậy.” Tát Khắc chậm rãi nói, ánh mắt chuyển về phía Nặc á. Đối phương bị hắn nhìn có chút chột dạ, gãi gãi đầu trốn vào vòng tay thú nhân.
Sâm mà Tát Khắc nói tới là người được tộc nhân công nhận là thủ lĩnh đời tiếp theo, cũng là bầu bạn Tát Khắc đã chọn lựa cho Nặc Á.
Phạm tưởng Nặc Á cảm thấy lạnh, vì thế càng ôm chặt bầu bạn hơn nữa, tiếp đó dùng da thú sạch sẽ tỉ mỉ lau mái tóc ướt sũng của đối phương.
Tát Khắc nhìn thấy hết thảy, trong lòng vừa vui mừng lại vừa buồn bã, làm cha mẹ đại khái sẽ có tâm tình này đi. Hắn vốn lo lắng Nặc Á cùng Phạm không thể ở chung lâu dài, dù sao Nặc Á cũng là người sáng sủa nhiệt tình, mà Phạm lại yên lặng ít lời hệt như đầu gỗ, hai người không có chút điểm chung nào. Càng làm Tát Khắc lo lắng hơn là từ khi Bội Tây gặp chuyện không may, Nặc Á liền biến thành tiểu gia hỏa chuyên châm chích người khác, tính tình tùy hứng quật cường này cho dù là ai cũng bị chọc giận… Bất quá hiện giờ thấy thú nhân ôn nhu, bao dung Nặc Á như thế, Tát Khắc cũng an tâm. Còn về phần Sâm… Tát Khắc cảm thấy có chút có lỗi với Sâm, hắn quyết định lúc trở về bộ lạc sẽ lập tức tìm bầu bạn khác cho Sâm── tiếp đó là giao lại quyền lực tộc trưởng, cũng đến lúc hắn nên thoái vị, từ nay về sau là thời đại của người trẻ tuổi.
…
Nghỉ ngơi một đêm, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Mưa so với mấy ngày trước đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn không chịu ngừng. Phạm mang theo nhiều người nên cố gắng tìm con đường an toàn nhất, tiêu phí không ít thời gian, đến ngày thứ ba cuối cùng bọn họ cũng đi ra khỏi rừng rậm tử vong.
Đặc Lâm dẫn đầu rống to một tiếng, biến thành dã thú mặc sức dãn gân cốt── vừa rời khỏi rừng rậm, cảm quan toàn thân lập tức trở nên linh mẫn.
Rừng rậm tử vong không chỉ ẩn núp những sinh vật nguy hiểm, còn có năng lực áp chế dã tính của thú nhân. Nó tựa hồ là một mê cung khổng lồ tràn ngập sức mạnh thần bí, tiến vào trong đó sẽ làm tầm mắt thú nhân không còn rõ ràng; khứu giác không nhạy bén; cơ thể chậm chạp hơn rất nhiều, này cũng là nguyên nhân thú nhân e ngại tiến vào rừng rậm tử vong.
Phạm là người cuối cùng đi ra rừng rậm. Y siết chặt nắm tay thành quyền, nhìn gương mặt hưng phấn cùng khẩn trương của Nặc Á, rốt cuộc cũng chịu đựng không quay đầu lại.
Mưa to lặng lẽ biến đổi địa hình trong rừng, đây là một trong những nguyên nhân y dẫn Nặc Á rời đi… nhưng quan trọng nhất là Phạm biết trước mắt y không thể cam đoan sự an toàn của Nặc Á trong rừng rậm; nếu ở bộ lạc thú nhân thì bất đồng, cho dù một ngày nào đó y mất đi lí trí, không còn khống chế được bản thân, tộc nhân có thể bảo hộ cùng chiếu cố Nặc Á.
Bất quá, y sẽ không thua chính mình! Phạm hạ quyết tâm── y tuyệt đối sẽ không bại bởi dã thú ngủ đông trong cơ thể, Nặc Á cùng đứa nhỏ đều cần y!
Đứa nhỏ…
Nghĩ tới đứa nhỏ đã dựng dục trong cơ thể Nặc Á, ánh mắt Phạm trở nên ôn nhu. Cuộc sống mất tự nhiên cùng các thú nhân khác mà y vạn phần không muốn tựa hồ cũng không quá khó chịu đựng.
…
“Phạm, xảy ra chuyện gì? Sao không đi?” Thấy thú nhân vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, Nặc Á quay trở lại kéo tay đối phương.
Phạm hít sâu một hơi, nắm lại tay Nặc Á, cuối cùng bước bước chân đầu tiên ra khỏi rừng rậm tử vong──
Hoàn Chương 23.
|
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [24]
*****
Sông Ai Tháp Lạc bắt nguồn từ phía bắc ngọn núi Ai Tháp Lạc kéo dài xuống, xuyên qua cả bình nguyên phía đông. Bộ tộc khuê báo là một trong những bộ lạc sinh hoạt bên cạnh dòng sông này. Nhưng đợt đột kích đại quy mô của trùng tộc lần này làm bọn họ không thể rời khỏi căn nhà bọn họ đã sinh sống suốt nhiều thế hệ.
Bộ lạc mới rất đơn sơ, quy mô so với trước cũng thu hẹp hơn nhiều.
Đám Tát Khắc trở về khiến gương mặt u ám của mọi người trong bộ lạc cuối cùng cũng có nụ cười, bọn họ kinh hỉ nhìn Nặc Á mất tích đã lâu cũng cùng trở về, còn mang theo một thú nhân xa lạ.
Phạm đến làm phần lớn thú nhân trong bộ lạc không thoải mái. Thú nhân có cảm giác rất nhạy cảm, bọn họ ngửi được mùi vị nguy hiểm. Dã thú có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, thú nhân cũng không ngoại lệ. Phạm làm bọn họ có cảm giác uy hiếp, có vài tộc nhân thậm chí còn rít gào với Phạm.
Cảm giác bàn tay truyền tới một trận đau đớn, Nặc Á bị đau hít một hơi── Phạm dùng sức nắm chặt tay cậu, lực đạo lớn tới mức cơ hồ muốn bóp nát xương cốt cậu.
Cơ thể thú nhân cứng đờ, lập tức buông tay bầu bạn.
“Khoa Nhĩ! Không được vô lễ!” Tát Khắc đột nhiên phát ra một tiếng rống to, ngăn cản tộc nhân xôn xao cùng căm thù rít gào với Phạm.
“Đây là Phạm, từ hôm nay sẽ gia nhập bộ tộc chúng ta.” Âm thanh Tát Khắc tràn ngập uy nghiêm: “Đồng thời, y cũng là giống đực của Nặc Á.” Nói tới đây, Tát Khắc có chút áy náy liếc nhìn một thú nhân cao lớn đứng trong đám người.
“Đây là quyết định của tộc trưởng.” Tát Khắc tiếp tục cao giọng nói, tầm mắt đảo qua tộc nhân với đủ biểu tình khác nhau: “Hiện giờ là thời kì khó khăn, chúng ta phải càng đoàn kết hơn nữa. Bất luận là ai làm ra chuyện tổn thương đồng tộc, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Những lời này Tát Khắc nói cho nhóm thú nhân khuê báo đang táo bạo, bất an, đồng thời cũng nói cho Phạm nghe.
Nhóm thú nhân rít gào với Phạm khi nãy không cam lòng lùi về sau, Phạm cũng thu hồi ánh mắt sắc bén, cúi đầu yên lặng nhìn Nặc Á. Phạm nhẹ nhàng nắm tay bầu bạn, bàn tay vẫn còn đỏ bừng vì bị y nắm quá chặt khi nãy.
Lòng bàn tay bị ngón tay thô ráp của thú nhân chầm chậm vuốt ve, ngứa ngứa.
Nặc Á hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng muốn rút tay về, lại bị thú nhân kéo lại ôm vào lồng ngực. Cũng vì thế Nặc Á không thấy ánh mắt thô bạo như muốn giết người trừng Sâm.
“Tất cả mọi người giải tán, làm chuyện của mình đi.” Tát Khắc hợp lúc nói, hóa giải không kích xẹt lửa.
“Nặc Á, Phạm, các ngươi lại đây, ta mang bọn ngươi tới chỗ ở.” Tát Khắc nháy mắt với Lạc Y Đức, đối phương lập tức hiểu ý, nên nói chuyện với Sâm về tình hình bộ lạc gần đây.
“Tân bộ lạc thành lập khá vội vàng, chỉ còn nơi này chưa có người ở. Nặc Á, ngươi sẽ không để ý đi?” Tát Khắc mang Nặc Á cùng Phạm tới phòng nhỏ nằm ở phía đông bộ lạc, đại đa số mọi người đều ở vùng trung tâm bộ lạc. Tát Khắc làm vậy cũng vì tránh cho các thú nhân nóng nảy gây xung đột với Phạm.
Nặc Á biểu thị mình không để ý, cậu hiểu nổi khổ tâm của Tát Khắc. Cậu cũng không phải ngu ngốc, địch ý tộc nhân đối với Phạm cậu ít nhiều cũng cảm nhận được.
“Ta không sao. Phạm, nơi này tốt lắm, đúng không?” Nặc Á ôm lấy cánh tay rắn chắc của thú nhân, ngẩng đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào. Người chịu ủy khuất thực sự là Phạm mới đúng, y rõ ràng không hề làm gì cả lại phải chịu sự căm thù của tộc nhân.
“Sau này nơi này là nhà của hai chúng ta a.” Có được một gia đình ấm áp là ước mơ của Nặc Á và ca ca, chẳng qua hiện giờ ca ca đã mất, đổi lại là Phạm ở bên cạnh bảo hộ cậu.
“Không phải hai.” Phạm lắc đầu, ở đâu đối với y mà nói không có gì khác biệt.
“Ba.” Phạm lời ít ý nhiều, ôm lấy bầu bạn còn ngây ngốc đi vào nhà gỗ, ván gỗ không chút lưu tình đóng sầm trước mặt Tát Khắc.
…
“Ba? Cái gì ba?” Nặc Á thì thào, đầu óc nhất thời không kịp tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Phạm.
Thú nhân yên lặng không nói, cúi đầu yên lặng dời tầm mắt qua bụng bầu bạn.
──không phải chứ! !
Nặc Á mở to hai mắt, hai tay áp lên bụng mình. Chẳng lẽ nơi này đã có tiểu Phạm hoặc tiểu Nặc Á?
“Thật sự? ?” Nặc Á hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Phạm. Trực giác của thú nhân về phương diện này chuẩn tới dọa người, chính là cậu một chút cũng không cảm giác được a?
Vẻ mặt Phạm rất nghiêm túc, bất quá cánh tay đang cầm tay Nặc Á, ánh mắt ôn nhu tới mức có thể tích ra nước. Nặc Á chưa từng thấy Phạm lộ ra biểu tình như vậy── ánh mắt xanh biếc hệt như được phủ một tầng ôn nhuận sáng bóng, đơn thuần, thuần túy, tràn ngập vui sướng cùng mong chờ, ánh mắt kích động lại vô cùng cẩn thận của người làm phụ thân.
“Nha!” Cảm giác một dòng nước ấm theo lòng bàn tay Phạm truyền tới, xuyên thấu qua bàn tay mình tiến vào cơ thể, phần bụng nhất thời ấm áp. Nặc Á thoáng có cảm giác bụng mình có thứ gì đó ấm áp, thuận theo nhịp đập của mạch máu mà nảy lên.
“Ta… ta…” Nặc Á kích động nói không nên lời. Thú nhân sinh sản thực khó khăn, trong bộ lạc đã thực lâu không có sinh mệnh mới chào đời. Nặc Á phi thường thích đứa nhỏ, sinh mệnh nhỏ bé, mềm mại, xinh xắn là sự chờ đợi của tất cả giống cái.
“Ta… ta sẽ không, ta không biết phải làm gì… Phạm…” Nặc Á lắp bắp nhìn bầu bạn, phải làm gì, chú ý điều gì cậu hoàn toàn không biết. Sao bây giờ? Cậu rất muốn hảo hảo bảo hộ đứa nhỏ này! Tuy không có chút kinh nghiệm nào nhưng Nặc Á đã từng thấy tộc nhân mang thai. Bộ dáng tộc nhân kia rất tiều tụy, cứ như đã hao hết tinh lực. Mặc dù thật cẩn thận nhưng vẫn có rất nhiều tiểu sinh mệnh không thể tồn tại trong quá trình dựng dục…
“Phạm, ta sợ lắm.” Nặc Á rúc vào lòng ngực thú nhân, cảm giác đối phương chậm rãi siết chặt vòng tay.
“Ta ở đây, ta sẽ bảo hộ các ngươi.” Âm thanh trầm ổn mạnh mẽ mang theo ma lực làm người ta an tâm.
Nặc Á biết Phạm bình thường tuy không thích nói chuyện; nhưng chỉ cần lời y nói ra nhất định sẽ thực hiện. Phạm chính là người như vậy, không giỏi biểu đạt bằng lời nói, chỉ biết dùng hành động để chứng minh.
“Ân.” Nặc Á dùng sức gật đầu, vùi mặt vào đôi tay luôn che chở mình của đối phương.
…
Trùng tộc cùng thú nhân đối tịch từ tận mấy trăm năm trước, có lẽ còn sớm hơn nữa.
Bộ tộc khuê báo đã phát triển từ một trăm năm trước, nhờ hợp lại từ các bộ lạc nhỏ yếu ở ven bờ sông mà phát triển thành một quần lạc quy mô lớn. Cũng chính vào lúc đó, bọn họ gặp phải công kích của trùng tộc. Trùng tộc giảo hoạt cùng tàn bạo, thú nhân phần lớn đều lâm vào tình thế không thuận lợi; nhưng thất bại cùng suy sụp không thể tiêu diệt lòng tin của mọi người vào cuộc sống. Đây chính là nguyên nhân đến nay trùng tộc vẫn không thể hủy diệt thú nhân hoàn toàn.
Mỗi lần tranh đầu, song phương đều tổn thất nặng nề. Trùng tộc cần một đoạn thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức, vì thế bộ lạc khuê báo hiện giờ tạm thời an toàn, trùng tộc tạm thời sẽ không tùy tiện tiến công.
Trước mắt, đám người Tát Khắc phải đối mặt với một nan đề── thực vật khan hiếm.
Trùng tộc lần này rất giảo hoạt, chúng nó không chỉ phá hoại thôn xóm tộc khuê báo, còn phái ra một ít dong trùng mai phục ở các địa điểm săn bắn của thú nhân. Sau khi ăn mệt vài lần, Tát Khắc không dám mạo hiểm để tộc nhân tiến vào rừng rậm Ai Tháp Lạc săn bắn nữa. Hắn phái một ít tộc nhân liên lạc với các bộ tộc khác ở ven sông, nhưng không có chút hồi âm nào.
Duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Phạm. Con mồi của y đều bắt được từ rừng rậm tử vong, không riêng gì thú nhân, ngay cả trùng tộc cũng không dám tùy tiện tiến vào vùng đất này. Phạm trước kia chưa từng thấy qua trùng tộc, đương nhiên càng không biết thứ mình giết trước kia chính là lũ dong trùng dò đường. Mà cũng vì hành động của Phạm lần đó nên trùng tộc càng e ngại rừng rậm tử vong hơn.
Hôm nay, Phạm như bình thường, từ sáng sớm đã chuẩn bị ra ngoài săn thú. Đột nhiên có âm thanh đánh thức Nặc Á, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bầu bạn đang đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Nhíu mày nhìn đám người bên ngoài phòng, Phạm chuyển dời tầm mắt về phía Tát Khắc, chờ đợi đối phương giải thích.
“Ha hả, Phạm, ngươi hiện giờ cũng coi là một thành viên của bộ lạc. Tộc nhân muốn cùng đi săn với ngươi.” Tát Khắc không hề e sợ sắc mặt âm trầm của thú nhân. Phạm trẻ tuổi, có năng lực, bề ngoài lạnh lùng nhưng thực tế lại rất chiếu cố tộc nhân, mỗi lần săn thú trở về luôn nộp một phần lớn thức ăn cho bộ tộc.
Tát Khắc đoán chắc điểm này mới có thể mở miệng thỉnh cầu Phạm mang tộc nhân cùng tiến vào rừng rậm tử vong săn bắn. Trong rừng rậm có con mồi phong phú nhưng đồng thời cũng tràn ngập nguy hiểm, Tát Khắc biết rõ chỉ có theo Phạm mới an toàn.
──con cáo già này! Phạm trừng mắt liếc đối phương.
Từ lúc đầu phạm đã không hề che dấu mình không thích cuộc sống quần cư. Không phải y không thể tiếp nhận quần cư, chẳng qua bộ tộc khuê báo đối với y mà nói quá yếu ớt. Y thoáng có chút động tác hoặc không khống chế tốt hơi thở của mình, tộc nhân khuê báo lập tức xù lông, điều này làm Phạm cảm thấy không thoải mái. Y kì thật cũng rất muốn có đồng bạn cường đại đáng tin cậy, chính là đừng nói ở chung, nhóm thú nhân vừa thấy Phạm liền làm ra bộ dáng gặp phải đại địch.
“Phạm, mang theo tộc nhân đi cùng đi.” Tát Khắc cười khanh khách nhìn thú nhân trẻ tuổi đang tranh đầu tâm lí trước mặt, hắn bắt đầu có chút hiểu Phạm.
Đối với thái độ bám dính không tha của Tát Khắc, cùng ánh mắt ai oán thỉnh cầu ở phía sau của Nặc Á, thú nhân cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp.
Hoàn Chương 24.
|
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [25]
*****
Thời gian từng ngày trôi qua, bởi vì Phạm gia nhập, bộ tộc khuê báo không còn e ngại rừng rậm tử vong như trước, cuộc sống của tộc nhân cũng được cải thiện rất nhiều.
Bất quá quan hệ của Phạm cùng tộc nhân cũng không ôn hòa hơn chút nào. Y không chủ động nói chuyện với tộc nhân, cơ bản mỗi ngày đều cùng Nặc Á ở trong phòng nhỏ, trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người, tộc nhân cũng tự hiểu mà không đi quấy rầy bọn họ.
Mùa mưa kéo dài suốt hai tháng, sau đó là bắt đầu mùa thu hoạch──
Phạm sáng sớm sẽ mang thú nhân ra ngoài săn thú, Nặc Á nhàm chán, quyết định cùng tộc nhân lên núi hái chút dã quả có thể ăn được để làm thực vật dự trữ.
Bụng Nặc Á lúc này đã to lên rõ ràng, nhóm đồng bạn đều dùng ánh mắt hâm mộ cùng chờ mong nhìn cậu. Nặc Á vốn là một người rất lạc quan, sáng sủa, từ lúc trở về từ rừng rậm tử vong, cậu không còn rối rắm về tình cảm với Tát Khắc nữa; dần dần, nụ cười trên gương mặt cậu ngày càng nhiều hơn, khôi phục tính cách sáng sủa trước kia, ở cùng tộc nhân lại càng thêm hòa hợp.
“Nặc Á, bảo bảo còn bao lâu nữa sẽ sinh a?”
Lúc nghỉ ngơi, một thiếu niên tóc nâu chớp chớp mắt, vẻ mặt hâm mộ nhích lại gần.
“Đại khái khoảng bốn tháng nữa đi, ta cũng không xác định lắm.” Nặc Á khẽ mỉm cười.
“Thật hâm mộ ngươi a, Nặc Á.”
“Đúng rồi, trong bộ lạc đã lâu không có bảo bảo được sinh ra.”
Tộc nhân đều xúm lại, có người thật cẩn thận vươn tay đụng vào bụng Nặc Á.
“Chờ các ngươi lựa chọn được giống đực của mình thì cũng có thể có đứa nhỏ a.” Nặc Á vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình── đứa nhỏ của cậu cùng Phạm, sẽ giống ai nhiều hơn? Thật sự đáng chờ mong a.
“Giống đực a ~~~~ đều cao lớn giống nhau, có chút dọa người.” Thiếu niên mới đặt câu hỏi khi nãy nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, tính tình trẻ con nói: “Nếu là ta, sẽ chọn một người thoạt nhìn trung hậu thành thật một chút.”
“Ta muốn chọn một người cường tráng!”
“Quá mạnh mẽ cường tráng cũng không tốt, ta thích thú văn xinh đẹp ~Đặc Lâm không tệ a.”
“Đặc Lâm? Gia khỏa kia tính tình rất nóng nảy, một chút cũng không ôn nhu.”
“Nào có, hắn không tệ mà.”
“Không đúng không đúng, tính tình Khâu Ân mới càng nóng nảy hơn đi.”
“Ha ha, cũng đúng ~”
“…”
Nặc Á mỉm cười, chăm chú nhìn đồng bạn đang vui vẻ thảo luận về các thú nhân, thật hi vọng cuộc sống cứ bình an thế này.
Không bao lâu sau, đề tài liền chuyển tử tính cách thú nhân chuyển qua thể trạng cùng năng lực──
“Nặc Á, ngươi không thấy Phạm thực đáng sợ sao? Y cao lớn như vậy, nhìn qua cũng thật hung mạnh.” Vẫn là thiếu niên đặt câu hỏi khi nãy, ánh mắt to ngập nước chớp chớp, trong suốt lóng lánh phi thường đáng yêu.
Những người khác cũng tò mò vây quanh Nặc Á, đòi cậu kể lại chuyện gặp gỡ Phạm.
“Phạm chỉ có bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng thôi.” Nhớ lại những hành động săn sóc của thú nhân, Nặc Á nhịn không được nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Phạm kì thật là người rất ôn nhu, chỉ là y không biết cách biểu đạt mà thôi.”
“Ôn nhu?” Thiếu niên khoa trương kêu to, bộ dáng Phạm thật hung tợn, hoàn toàn không thể liên hệ với từ ôn nhu a!
“Xét về năng lực, Phạm thực sự rất xuất sắc. Chính là cùng y ở một chỗ cứ có cảm giác không rét mà run a.”
“Đúng vậy đúng vậy──” Mọi người khác cũng lên tiếng phụ họa: “Phạm làm người ta có cảm giác như dã thú vậy!”
“Ta cảm thấy Sâm cũng rất tốt, Nặc Á, sao ngươi không chọn Sâm a?”
Sâm? Nghe thấy tên này Nặc Á có chút xấu hổ, cậu biết Sâm có hảo cảm với mình; bất quá trước kia ánh mắt cậu luôn đuổi theo Tát Khắc, hiện giờ lại có Phạm, lại càng không có khả năng đáp lại tình cảm của Sâm.
Nặc Á lắc đầu, bình tĩnh nói, cũng không cảm thấy có chút tiếc nuối nào: “Ta đối với Sâm không có cảm giác này, Sâm là một bầu bạn tốt, nhưng có lẽ chúng ta không có duyên phận đi.”
“Như vậy a… thực đáng tiếc, Sâm trong bộ lạc rất được hoan nghênh nga.”
“Đúng vậy, ta nghe nói Tát Khắc đang lựa chọn đối tượng cho Sâm.” Một thiếu niên có mái tóc đen nhánh xen vào một câu.
“Phải không?” Tò mò của Nặc Á bị châm ngòi: “Biết là ai không?”
“Không rõ lắm, ta chỉ nghe nói là Tát Khắc đang tìm một ít giống cái có hảo cảm với Sâm.”
“Đúng a, ta cũng nghe nói vậy.” Tát Lan Tạp có vóc dang cao gầy, dung mạo xinh đẹp nhịn không được cũng sáp qua, gia nhập hàng ngũ thảo luận: “Ta nghe phụ thân nói, Tát Khắc định vào đêm trăng tròn tháng này sẽ chuyển vị trí tộc trưởng cho Sâm, đồng thời để Sâm chọn một giống cái làm bạn lữ.” Tát Lan Tạp là con lớn của Lạc Y Đức, nếu là Lạc Y Đức nói thì hẳn không sai.
“Tát Khắc muốn thoái vị?” Nặc Á có chút giật mình, Tát Khắc không phải còn rất trẻ sao?
“Đúng vậy, Tát Khắc sớm đã có ý tưởng để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, chính là lúc người đó chết đi… A, thực xin lỗi…” Tát Lan Tạp nhìn Nặc Á xin lỗi, cậu quên mất cái chết của người đó là đả kích rất lớn đối với Nặc Á, tộc nhân đều tránh nhắc tới trước mặt Nặc Á.
“Không sao… ta đã tốt hơn nhiều rồi…” Vừa nghe nhắc tới ca ca, trái tim Nặc Á vẫn có chút đau đớn, bất quá cảm xúc đã không còn kích động như trước kia… Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, cậu nghĩ sớm hay muộn, một ngày nào đó cậu sẽ thoát khỏi bóng ma tử vong của ca ca…
“Vài tháng trước Tát Khắc đã định thoái vị để Sâm kế nhiệm tộc trưởng, sau đó vì Nặc Á mất tích nên trì hoãn…” Tát Lan Tạp nói tiếp: “Lúc đó mọi người đều nghĩ ngươi không còn khả năng sống sót, chỉ có Sâm cùng Tát Khắc vẫn không chịu từ bỏ.”
“Tìm không thấy ngươi, tất cả mọi người đều thực lo lắng.”
“Đúng vậy, Nặc Á, ngươi đừng trách chúng ta, mọi người đều nghĩ ngươi đã chết…” Nhóm thiếu niên đều áy náy, có chút bất an nhìn Nặc Á.
“Không sao mà, lúc ấy ta cũng nghĩ mình chết chắc rồi.” Nặc Á cười ha hả, tộc nhân từ bỏ không tìm kiếm cậu có thể hiểu được. Dù sao từ xưa đến nay, người bị lạc vào rừng rậm tử vong hầu như không thể sống sót trở về: “Nếu không gặp được Phạm, ta phỏng chừng phải đi gặp ca ca rồi.” Quả thật, giờ nghĩ lại, gặp được Phạm chính là may mắn của cậu.
“Phạm rất lợi hại đi! Ta lần đầu tiên thấy thú nhân sinh sống trong rừng rậm tử vong a!” Ngải Nhĩ tóc nâu nhạt dùng vẻ mặt sùng bái nói, hắn vốn luôn tràn ngập tò mò cùng ngưỡng mộ những thú nhân có sức mạnh cường đại.
“Rừng rậm tử vong rốt cuộc thế nào a? Ta nghe nói nơi đó toàn là quái thú ăn thịt người đúng không?”
“Này a…” Nặc Á nhớ lại một chút, đại đa số thời gian cậu đều ở trong sơn động, đối với sự khủng bố của rừng rậm tử vong cũng không có nhiều ấn tượng lắm.
Nặc Á cẩn thận kể lại những con mãnh thú mình từng gặp phải── những loại giáp cốt phủ xương đầy người, loài thằn lằn khổng lồ còn lớn hơn khủng long; đám hủ thi đáng sợ ẩn sâu dưới những đầm lầy chuyên ăn xác động vật; liệp ngao hung mãnh tham lam kết thành quần đội; còn có mãng xà tật to, cùng đám nhục trùng cả người dính đầy chất nhầy có độc…
Tộc nhân nghe xong thì trợn mắt há hốc, thổn thức không thôi── hóa ra rừng rậm tử vong thật sự đáng sợ như trong truyền thuyết!
Ngải Nhĩ đang định hỏi Nặc Á tiếp về những chuyện mạo hiểm trong rừng thì thấy đôi phương ‘soạt’ một tiếng đứng lên, hai tay giang rộng, kích động chạy về hướng nào đó──
“Săn bắn xong rồi sao?” Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, giống như quả tươi chín mọng vừa được hái xuống, làm người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nặc Á chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt rất hưng phấn, không chút chớp mắt nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt.
Phạm gật gật đầu, thuận thế ôm thắt lưng bầu bạn vừa chạy tới, sắc mặt âm trầm, tựa hồ đang tức giận── lúc trở về nhà gỗ phát hiện Nặc Á không ở, trái tim y lập tức treo lên cao! Sau đó hỏi Tát Khắc mới biết Nặc Á cùng tộc nhân cùng nhau lên núi, y lập tức vội vàng chạy lại đây.
Rõ ràng đã dặn Nặc Á ngoan ngoãn ở trong phòng!
Phạm không có cách nào đối với bầu bạn thích chạy loạn khắp nơi của mình, Nặc Á hiện giờ càng lúc càng không sợ y nữa── trước kia chỉ cần nghiêm mặt một chút tiểu gia khỏa này đã lạnh run, hiện giờ lại đang vùi vào lòng ngực y mỉm cười thật ngọt ngào.
“Ngươi đi tìm ta à?”
Nặc Á cười tủm tỉm híp cả mắt, buồn cười nhìn sắc mặt thối thối của thú nhân. Cậu mới không sợ Phạm đâu, Phạm căn bản luyến tiếc tức giận với cậu.
“Ngươi đi tìm Tát Khắc à? Nói chuyện với hắn à?”
Nặc Á không nhắc tới vấn đề này thì tốt, vừa nhắc tới thì sắc mặt Phạm lại càng âm trầm. Phạm hoài nghi Nặc Á căn bản cố ý, cố ý chạy đi không nói tiếng nào, bức mình phải đi tìm tộc nhân mở miệng hỏi chuyện.
“Chỉ là trao đổi với người khác thôi mà.” Nặc Á ngẩng đầu, như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng bầu bạn: “Ngươi cứ làm mặt lạnh như vậy đối với bảo bảo cũng không tốt, sau này bảo bảo học theo ngươi thì sao bây giờ.”
Bất đắc dĩ thở dài, Phạm ôm thắt lưng bầu bạn đang làm nũng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
“Hôm nay cảm thấy thế nào.”
“Tốt lắm a.” Nặc Á xoa xoa bụng: “Tiểu gia hỏa thực ngoan.”
“Phải không?” Phạm nhướng mi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Ta phải kiểm tra.” Nói xong, cắn một ngụm trên cổ bầu bạn.
“A, Phạm! Ngươi này── ngô ngô… Ân a…”
Nhìn hai người không coi ai ra gì mà thân thiết, tộc nhân đều đỏ mặt xoay người đi──
Thật hâm mộ Nặc Á, bọn họ lúc nào mới tìm được bầu bạn che chở mình a!
Hoàn Chương 25.
|
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [26]
*****
Rất nhanh đêm trăng tròn đã tới, nghi thức quyền lực luân phiên của bộ tộc khuê báo sẽ diễn ra vào đêm nay.
Mặt trời vừa xuống núi, quảng trường ở trung tâm bộ lạc đã bắt đầu đốt lửa trại. Tộc nhân ngối xung quanh, nghênh đón thời khắc trọng đại này.
Phạm không thích trường hợp quá nhộn nhịp, y chỉ muốn cùng Nặc Á ở cùng một chỗ. Ban đêm thực dài, y cũng không muốn lãng phí thời gian vào lễ mừng nhàm chán. Bất quá, bầu bạn của y lại rất thích hoạt động náo nhiệt này, làm y cũng không có cách nào phải theo tới đây.
Phạm lạnh lùng, áp suất lạnh lẽo không ngừng vờn quanh người, hoàn toàn không hợp với không khí vui sướng trong bộ lạc. Nguyên nhân cũng vì không trí âm trầm này mà xung quanh y cùng Nặc Á không có ai dám tới gần, chỉ có mấy giống cái không có cảm giác mẫn cảm vẫn ngồi bên cạnh Nặc Á.
“Không biết Sâm sẽ chọn ai.” Ngải Nhĩ kích động nhỏ giọng nói với Nặc Á, bàn tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập quang mang hưng phấn lại có chút chờ mong.
“Ngươi thích sâm à?” Nặc Á hiểu rõ bật cười khẽ, một câu nói ra tâm tư của thiếu niên. Gương mặt Ngải Nhĩ không để che dấu cảm xúc, đơn thuần, thẳng thắn, đây cũng là điểm đáng yêu của cậu.
“Sâm thực xuất sắc, ai mà không thích hắn chứ.” Ngải Nhĩ đỏ mặt không phủ nhận. Hắn hé cái miệng nhỏ nhắn than thở, có chút không cam lòng: “Ta thích thì có được gì đâu, ta quá nhỏ, Sâm mới không coi trọng ta.”
“Sao có thể, tuổi của ngươi cũng không tính là quá nhỏ, có thể lựa chọn giống đực rồi.” Nặc Á sờ sờ mái tóc nâu nhạt mềm mại của thiếu niên, thực mềm mượt, làm cậu sờ đến phát nghiện. Có một đệ đệ phỏng chừng chính là cảm giác này đi.
“Hơn nữa, Sâm thích người có sức sống như ngươi a.”
“Thật sao? Sâm… hắn sẽ thích ta?” Ngải Nhĩ chớp chớp ánh mắt to tròn, trong suốt, cực kì giống một loại động vật nhỏ bé đáng yêu. Nhưng còn chưa được một giây, thiếu niên lại cúi đầu, ai oán thở dài: “Nhưng người khác đều nói ta quá nhỏ… Còn nói nếu ai chọn ta làm bạn lữ thì còn cực hơn chăm sóc tiểu hài tử.”
“Có chuyện này sao? Ai nói?” Nặc Á nhăn mi, Ngải Nhĩ trong bộ lạc có nhân duyên tốt lắm, tộc nhân rất thích tiểu gia khỏa đáng yêu, thẳng thắng này. Hơn nữa, mặc dù tuổi Ngải Nhĩ không lớn, nhưng so với đám bạn cùng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.
“Đặc lâm a, hắn nói ta là đứa nhỏ nuôi mãi không lớn, cứ chọc ta mãi. Hắn nói trừ bỏ hắn, dũng sĩ thú nhân khác mới không thèm để ý tới đứa nhóc phiền toái như ta.”
Ngải Nhĩ khổ sở, đáng thương hề hề nhìn Nặc Á, bộ dáng kia thật sự làm người ta chịu không được muốn hảo hảo khi dễ một phen.
“Hóa ra là Đặc Lâm…” Nặc Á liếc mắt nhìn thú nhân ngồi cách đó không xa, khó trách cậu luôn cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm. Từ lúc nghi thức bắt đầu, Đặc Lâm liền chú ý tới nhất cử nhất động của Ngải Nhĩ đang thân thiết với mình.
Thật là── rõ ràng thích đối phương, sao không chịu nói thẳng, thú nhân thật sự là một đám gia khỏa không được tự nhiên a.
Bất quá nhìn Ngải Nhĩ đáng yêu khờ dại, Nặc Á đại khái có thể hiểu vì sao Đặc Lâm lại có hành động không được tự nhiên như vậy… Quả thật, rất dễ làm người ta có dục vọng muốn khi dễ a~~
“Đừng nghe hắn nói lung tung, Ngải Nhĩ thật đáng yêu a, sao lại phiền toái chứ.” Nặc Á cố ý thân thiết ôm lấy bả vai Ngải Nhĩ, quả nhiên, lập tức cảm nhận được ánh mắt giết người của Đặc Lâm phóng tới. Nặc Á nén cười tới mức đau sốc hông, nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu đã bị Phạm xanh mét kéo trở về.
Ngải Nhĩ đương nhiên không hiểu trận tranh đấu ngầm mãnh liệt này, chỉ tưởng ai đó tức giận vì mình cùng Nặc Á dựa quá gần. Thiếu niên le lưỡi, lặng lẽ nhích qua bên cạnh. Tuy thú nhân Phạm kia từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nhưng khí thế âm trầm tản mát ra từ người y lại làm người ta run sợ. Nặc Á ngồi bên cạnh y cư nhiên còn có thể nói cười thật tự nhiên, thật sự lợi hại a.
Nặc Á cũng biết Phạm tức giận, vì thế ngoan ngoãn dựa sát vào bầu bạn không lộn xộn nữa. Sự bá đạo cùng độc chiếm của thú nhân cậu đã từng kiến thức qua, lĩnh hội sâu sắc a.
Lễ mừng ở quảng trường trung ương còn đang tiến hành──
Dũng sĩ thú nhân vây quần bên lửa trại nhảy một loại vũ đạo, đầu lĩnh chính là Sâm. Vũ điệu kì lạ mạnh mẽ mà tràn đầy sức sống, thể hiện sự kết hợp hoàn hảo của sức mạnh và vẻ đẹp, đống thời nó cũng là một phương thức để nhóm giống đực phô bày sức mạnh của mình với giống cái.
Tát Khắc, Lạc Y Đức cùng một vài nguyên lão trong bộ lạc ngồi trên một đài cao ở phía đông, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc mặt trăng hoàn toàn lên cao── Tát Khắc sẽ trao món trang sức tượng trưng co quyền lực của bộ tộc khuê báo cho Sâm, là dấu hiệu Sâm sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.
Vũ điệu phức tạp kết thúc, tộc nhân hưởng dụng một bữa tối phong phú, những thức ăn ngon lành này do Sâm cùng đồng bạn cố ý săn về, báo hiệu hắn sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm của bộ lạc.
Tiếp đó, một ít tộc nhân đứng ra gào rít khiêu chiến, đây là việc bắt buộc để trở thành tộc trưởng. Tộc trưởng kế nhiệm không chỉ được nhóm nguyên lão nhất trí, còn phải nhận sự khiêu chiến của nhóm tộc nhân trẻ tuổi. Sâm phải làm mọi người tin phục, làm tất cả mọi người thấy rõ thực lực của hắn, như vậy bộ tộc mới tín nhiệm, tôn trọng cùng kiên định đi theo hắn.
Tộc nhân trẻ tuổi khởi xướng khiêu chiến rống một tiếng, sau đó lao về phía Sâm, hai người nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ… Rất nhanh, lục đục lại có mấy thú nhân gia nhập trận hỗn chiến.
Tộc nhân xem náo nhiệt đều hò hét, trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng nhận thức được sức mạnh cường đại của tân tộc trưởng.
Kết quả giống như dự liệu, Sâm thoải mái chiến thắng, năng lực của hắn là người xuất sắc nhất trong số người trẻ tuổi, nhưng lại không có sự lỗ mảng cùng táo bạo, thêm một tia trầm ổn. Đây là nguyên nhân chủ yếu Tát Khắc truyền chức vị tộc trưởng cho Sâm.
Ánh trăng chậm rãi treo lên cao, tỏa sáng khắp mặt đất, làm thế giới chìm đắm trong một bầu không khí trong veo…
Tát Khắc chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi đặc biệt tượng trưng cho thân phận tộc trưởng, tiếng huyên náo nhất thời im lặng, mọi người đều mở to hai mắt nhìn thẳng Tát Khắc.
Sâm trầm ổn bước tới, gương mặt cương nghị lộ ra biểu tình trang nghiêm.
Tát Khắc tháo chuỗi vòng răng thú trên cổ xuống, tự mình đeo cho Sâm──
“Sâm, từ giờ trở đi, ngươi chính là tộc trưởng tân nhậm của bộ lạc khuê báo! Ngươi phải lấy cả bộ lạc làm trọng, thời thời khắc khắc nhớ kỹ trách nhiệm của ngươi đối với tộc nhân, đối với bộc lạc.
Sâm thận trọng gật đầu, hắn cảm kích nhìn Tát Khắc một cái, tiếp đó xoay người rống một tiếng thật dài, hai nắm tay vung lên cao──
“Rống──”
“Rống──”
Đám thú nhân dũng sĩ đều đứng lên, dùng tiếng rống cao vút đáp lại vị tân tộc trưởng. Trong màn đêm yên tĩnh nhất thời không ngừng vang vọng tiếng rống nhiệt tình của các thú nhân── tân tộc trưởng của bộ lạc khuê báo đã ra đời!
Sau khi nghi thức hoàn thành, tộc nhân vây quanh tân tộc trưởng, một ít bạn tốt của Sâm khẩn cấp biểu thị chúc mừng.
Lúc này Lạc Y Đức đứng dậy, ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.
“Sâm, thân là tộc trưởng, ngươi nên lựa chọn một vị bầu bạn.” Lạc Y Đức nhìn đám tộc nhân đang xúm lại.
“Ta biết, ta đã có lựa chọn.” Sâm hơi cụp mi mắt, ánh mắt có chút âm u.
“Nga? Là ai?” Lạc Y Đức có chút kinh ngạc, Sâm trước kia luôn kháng cự đề tài này, hắn cùng Tát Khắc vốn định hôm nay làm chút áp lực cho Sâm, không ngờ Sâm lại phối hợp, đồng ý chọn lựa một vị bầu bạn.
Sâm không nói gì, xoay người đi về một hướng. Tộc nhân đều tránh đường, một ít giống cái lớn gan cố ý đứng trước mặt Sâm. Nhưng tộc trưởng tân nhậm lại làm như không thấy, nhanh chóng đi tới trước──
Lúc thấy rõ mục đích của Sâm, tất cả tộc nhân đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh!
Trời ạ!
…Nặc Á mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã ngủ mất. Đột nhiên cậu hơi rùng mình một cái, cảm giác độ ấm xung quanh giảm mạnh, đông lạnh tới mức rét run.
“Ách….?”
Mờ mịt nhìn Sâm xuất hiện trước mắt mình, đầu óc Nặc Á nhất thời xoay mòng mòng, mà đối phương lại đang dùng ánh mắt cực nóng chăm chú nhìn cậu.
“Nặc Á, làm bầu bạn của ta đi.” Sâm mở miệng, âm thanh rất nhẹ, cứ như sợ dọa đến đối phương, giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Nặc Á mở to mắt, cơn buồn ngủ lập tức bay đi, đầu óc trống rỗng không nói nên lời.
── này, này rốt cuộc là tình huống gì a? !
Hoàn Chương 26.
|