Huynh Hữu Đệ Công
|
|
CHƯƠNG 26
Mở cửa phòng tắm ra, đối diện với nụ cười gian không hề có hảo ý của Tô Chí Du, thằng tôi đang tươi cười , phủ chiếc áo bự số một đứng sau lưng Lạc Thiệu Cung có hơi nao núng trong nửa giây, hắn nháy mắt biến thành một nụ cười thân thiết ôn hòa đúng chuẩn : “A, Tiểu Hữu cũng đã ở đây sao ?” “Đúng, đúng vậy.” Tôi nhe răng ngây ngô cười, có hơi nói lắp, “Tôi, tôi tắm rửa…. Lạc Thiệu Cung nó…. nó vừa giúp tôi lấy quần áo vào cho tôi……..”
“Như vậy à, quần áo này thực hợp với câu.” Hắn cười tủm tỉm cao thấp đánh giá. “Rất đáng yêu.”
Thích hợp…….. vậy sao ?……. Quần thì kéo tới sàn nhà, áo lông tay áo cũng dài quá tay, cơ mà, hắn chắc muốn nói sang chuyện khác.
“Buổi tối mặc cái này đi ra ngoài sao? Lớn quá …..” Cư nhiên thân thủ chọc chọc cái cổ áo đang lộ ra tới xương quai xanh của tôi. “Thực đẹp, ừm……”
“Cậu câm miệng cho tôi !” Lạc Thiệu Cung một phen vuốt ve tay hắn, đem tôi ấn vào ghế. “Anh à, anh ngồi đây một lát, em thu dọn lại một chút.”
Xem Lạc Thiệu Cung chân tay lanh lẹ cuốn cái gra giường cùng với áo và quần dài đã mất tích của tôi, dường như không có việc gì cứ đi ra cửa tự giúp mình giặt quần áo, tôi cũng không biết là nên vì sự thản nhiên cùng can đảm của nó mà lớn tiếng trầm trồ khen ngợi hay là gào thét.
Tiếng bước chân của Lạc Thiệu Cung chậm rãi biến mất trên hành lang, tôi khẩn trương bàn tính, vạn nhất tên “bác sĩ” muốn hỏi căn nguyên, tuyệt đối không thể nói thật, nếu ảnh hưởng đến danh dự của Lạc Thiệu Cung, tôi đây…..
Trong phòng chỉ còn tên “bác sĩ” tự tiếu phi tiếu nhìn chòng chọc vào tôi, mặt tôi một trận đỏ một trận trắng, cứng ngắc thẳng lưng lại, hai tay đặt lên đùi, một bộ đúng tiêu chuẩn tù nhân chuẩn bị bị tra hỏi, con mắt không mở lên nổi cứ chuyên tâm nghiên cứu mấy hạt bụi không hề tồn tại trên bàn.
“Tiểu Hữu.”
“Có ! Ưm….”
Tô Chí Du bật cười, ngồi vào bên cạnh tôi, hai tay nắm lấy bả vai đang tới lui của tôi : “Tiểu Hữu, cậu thực gầy nha, ưm, ôm lấy không biết có vừa hay không…….”
Sau đó liền giống như thí nghiệm cảm xúc thân thủ ôm lấy tôi ấn vào ***g ngực, tôi chỉ có thể mạc danh kỳ diệu theo phía trên cánh tay hắn lộ ra hai con mắt : “Cái gì ?”
“A, thắt lưng rất gầy, sắc mặt cậu cũng không được tốt, dường như có hơi không được khỏe, đến, tôi giúp cậu kiểm tra một chút.”
Cái loại đúng chuẩn thầy thuốc khoa nhi này ôn hòa mỉm cười làm cho người tôi trước tiên liền tin tưởng chính bản thân mình là bệnh nhân, tôi ngơ ngác nhìn hắn đưa tay vào cổ áo lớn số một này.
Cảm giác cái ngón tay lạnh lẽ chạm đến ngực thực kì quái, một chút đè lại kia làm tôi rụt lại một chút, mê hoặc nhìn hắn.
“Không phải sợ, tôi giúp cậu làm kiểm tra sức khỏe thôi~”
Phải…. phải không ?
Mặc dù có hơi kỳ quái, nhưng tôi đối với y học thường thức hoàn toàn ngu, hắn lại là sinh viên tài cao của trường y, tôi không thể nghi ngờ hắn được ?
Tay kia cũng theo vạt áo lông vói vào, phía trước phía sau từ trên xuống dưới một tấc không lâu kiểm tra một lần, không biết có phải hay không bởi vì tới gần trái tim, vùng ngực bị hắn kiểm tra thường xuyên, cứ xoa nắn xem xét đến độ có thũng xuống mới dừng tay, sau đó tủm tỉm cười giúp tôi sửa sang lại quần áo.
“Có…. có vấn đề gì sao ?”
“Ừm, làn da thực khỏe mạnh.”
Ai…..
Cái này ta biết rồi, làn da của ta từ trước đến nay đều rất đẹp, rất bóng nha, nửa điểm lấm tấm cũng không có, hơn nữa mỗi ngày đều chú ý vệ sinh, hẳn là cũng không có ký sinh trùng…..
“Cơ mà…..”
“Hả ?” Gương mặt đột nhiên nghiêm túc dọa tôi một phát, biểu tình trầm trọng lại kịch liệt như vậy y như thể tại hạ này bị ung thư gan thời kì cuối, bệnh tình nguy kịch lắm rồi. “Tôi có bệnh sao ?”
“A, không phải sợ, như vậy là tốt lắm.” Xem mặt tôi không có chút máu, hắn xoa bóp mặt tôi một lần nữa, thân thiết tươi cười, “Hơn nữa chọn thời gian, chỉ có chúng ta hai người ngạo mạn chầm chậm nói chuyện với câu, cái này không thể cho Lạc Thiệu Cung biết nha, bằng không cậu ta sẽ lo lắng.”
“A….” Có chút căng thẳng. “Là…. là thực nghiêm trọng sao ?”
“Ơ, không cần lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.”
Khuôn mặt tươi cười thật sự làm cho người ta an tâm, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Buổi tối được không, tôi lái xe ra bờ biển giải sầu, cậu cũng cùng đi, chúng ta hai người một chỗ mới tiện.”
“Còn Lạc Thiệu Cung thì sao ?”
“Không phải nói là không thể cho cậu ta biết sao ?”
“A, được……” Nghĩ đến phải xa Lạc Thiệu Cung có hơi luyến tiếc.
“Anh à, quần áo gần được rồi……. Ơ !” Lạc Thiệu Cung vừa tiến vào nhìn thấy tôi ở trong lòng của “bác sĩ”, sắc mặt liền thay đổi, một phen đem tôi kéo ra, “Chúng ta vào phòng tắm thay quần áo !”
Vừa vào cửa liền hung hăng vỗ một chưởng vào mông tôi : “Lúc em không có ở đó không được nói chuyện với nó ! Nói với anh không ít lần mà cũng không nhớ ! Nó có làm gì kì quái với anh không, hửm ?”
“Không có…..” Tôi chặt chẽ nhớ rõ lời tên “bác sĩ” dặn, “Hắn rủ ta buổi tối cùng hắn ra bờ biển…….”
Lạc Thiệu Cung nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét, “Anh đáp ứng rồi ?”
“Ừm.” Tôi đương nhiên nghĩ muốn sớm một chút biết mình bị bệnh gì kì quái.
“Không được !!”
“Vì cái gì, ngươi không phải nói không hề can thiệp ta sao ?”
“……………” Lạc Thiệu Cung đè cái trán, “Được rồi……… Em đưa anh đi, không được nơi nơi chạy loạn, không được cùng hắn ở chung một chỗ chỉ có hai người, hiểu chưa ?”
“Nhưng……” Tôi do dự, “Ngươi hay là không cần đi theo, ta muốn cùng “bác sĩ” hai người, ngươi ở đó sẽ không tiện……”
Lạc Thiệu Cung giống như bị sét đánh trúng kinh ngạc không thôi : “Anh, anh….. các người có cái gì bí mật mà em không thể biết được sao ?”
|
“Không có.” Tôi vội tươi cười đầy mặt khoát khoát tay, “Ta chỉ đi tản bộ với hắn thôi mà.”
“Phải không…” Lạc Thiệu Cung tựa hồ cực kỳ ủy khuất, cúi đầu giúp tôi thay bộ đồ vừa hong khô, “Vậy anh tự bảo trọng đó, sớm trở về một chút, dù sao chuyện của anh em cũng không thể nhúng tay.”
Trên miệng thì nói dân chủ rộng rãi như vậy, lúc tôi theo “bác sĩ” ra cửa, nó vẫn cứ ngồi ở cửa sổ vùi đầu vô sách, một bộ sinh hờn sinh dỗi.
“Gì, không phải nói tản bộ sao ?”
Xe không đến bờ biển mà ngược lại chậm rãi đi vào ga ra, tôi khó hiểu nhìn thần thái tự nhiên của Tô Chí Du.
“Chúng ta trước nên lên lầu nghỉ ngơi một chốc rồi uống cái gì đã, từ lầu ban công ngắm biển cảm giác cũng sẽ không kém.” Hắn mỉm cười mở cửa xe. “Nhé, phòng nghỉ này tôi ngẫu nhiên tìm thấy, hiện giờ rất thanh tịnh, không có người quấy rầy.”
Xôn xao, đại thiếu gia có tiền, còn đang đi học mà có biệt thự bờ biển….
Cơ mà, cái đó và tôi có gì liên can ?
Tôi cũng không phải thật sự đến ngắm cảnh biển.
“”Bác sĩ”……..” Cùng hắn ngồi trong phòng có cái giường giả miễn cưỡng bày ra tư thế tao nha uống trà hết nửa ngày, tôi nhịn không được chà chà người, “Cậu không phải nói muốn nói cho tôi biết tôi sinh bệnh gì sao ?”
“À.” Hắn mỉm cười kéo tôi lại, “Ừm, chờ tôi kiểm tra lại một lần nữa, trước cởi áo ra đã.”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, dù sao cũng đều là con trai, cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, lại làm cho hắn dùng phương thức giống buổi chiều tỉ mỉ kiểm tra cả nửa ngày, nhìn biểu tình của hắn một chút cũng không thấy vẻ nghiêm trọng lo âu đang chuẩn đoán bệnh tình nguy kịch, mà ngược lại thấy giống đang vừa lòng hưởng thụ bữa tiệc lớn vậy.
“Ai, bác sĩ……..” Kiểm tra xong rồi đột nhiên bị ôm lên đùi, đối diện với gương mặt phóng đại của hắn, tôi có hơi bất an.
“Tiểu Hữu, nếu tôi như vậy đối với cậu, cậu có cảm giác gì ?” Vành tai bị ngậm lấy, tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn miễn cưỡng thành thành thật thật trả lời : “Ngứa ngứa……”
“Kia như vậy thì sao ?” Tay linh hoạt tuột xuống dây lưng vói vào trong quần cầm lấy. Nếu có thể đem cái tay đang nhào nặn làm được từng bước như thế này trở thành mũi tên tiêu độc thì tốt lắm rồi. Cho nên rốt cuộc tôi bắt đầu giãy dụa : “Ngươi làm gì, mau buông tay……. Oa…….”
Bị đặt ở trên giường do động tác lão luyện của hắn đang khiêu khích âu yếm ở cổ tôi, cái vẻ mặt này của hắn dù ôn hòa vô hại thế nào, tôi cũng không thể không biết là nguy hiểm : “Ngươi dừng tay……… Như vậy là phạm pháp………”
Quần rõ ràng bị một phen tuột xuống mắt cá chân, cảm giác giữa cặp mông lõa lồ còn bị bàn tay to đùa giỡn thăm dò thực đáng sợ. Chưa từng bị ai ngoài Lạc Thiệu Cung đối đãi như vậy, tôi một thân nổi da gà : “Ngươi mau dừng tay, như vậy là cường bạo…… Ngươi không được xằng bậy………….”
“Sẽ không cường bạo.” Hắn lại rớt ra một mạt tươi cười mười phần tin tưởng, “Yên tâm đi, tôi sẽ cho cậu thực hưởng thụ, cậu phải tin tưởng kỹ thuật của tôi, cho ngươi thoải mái bảy tám lần cũng không vấn đề gì nha….”
Thoải mái cái đầu ngươi, cái này không phải trọng điểm !
Tên kia rõ ràng lưu loạt cởi bỏ quần của mình rồi áp lại đây, phía sau đụng cái gì cứng rắn, tôi liền giãy dụa tới mức giống như con ca mới lao ra khỏi nước. “Tôi không cần, không được !”
“Sẽ không đau, đừng sợ.”
Nghe ngữ khí y như thể hắn chẳng qua là muốn chích cho tôi một mũi tiêm thôi……
Nói đúng là vậy đó, “mũi tiêm” kia cũng không phải rất thô à !!!
“Mau buông tay ! Ta không cần, ngươi…….. ngươi…….. như thế nào có thể tùy tiện làm cái chuyện này với người ta, ta sẽ báo cảnh sát, ta….. ta sẽ tố cáo ngươi, ê………”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ ngăn lấy cái chân đang làm loạn của tôi, “Như thế nào là tùy tiện nào ? Tôi làm vậy đương kiên có điều kiện quyết định trước. Chúng ta làm như vậy chỉ có thể như cùng đồng ý mà thôi, Tiểu Hữu, cậu là đồng tính luyến ái mà.”
Đồng……….. tính……….. luyến……….
Ba chữ này so với ung thư gan thời kỳ cuối hay AIDS nghe đều có sức sát thương, tôi kinh hãi nhảy dựng lên : “Không phải…….. Ô……..” Không cẩn thận đã quên nhược điểm còn bị hắn nắm giữ trong tay, bẻ xuống dưới làm tôi đau đến mức mặt nhăn lại.
|
CHƯƠNG 27
Ba chữ này nghe so với chữ ung thư gan thời kỳ cuối hay AIDS đều có lực sát thương, tôi kinh dị nhảy dựng lên : “Không phải…. Ô….” Không cẩn thận đã quên nhược điểm còn nắm giữ trong tay hắn, bị bẻ quặt đau đến mức mặt tôi đều nhăn lại. “A, làm cậu đau sao ? Thật có lỗi.” Vừa giải thích vừa xoa xoa giống như trấn an. Vấn đề là, nơi đó như thế nào có thể tùy tiện sờ loạn ! Tôi càng kích động bắt lấy bàn tay lộn xộn của hắn.
“Như thế nào lại không phải ? Đừng nói, đối với tôi như thế nào đều không có phản ứng ?”
Quỷ tài nhà ngươi ! Kia còn không phải bởi vì bị ngươi bắt lấy điểm yếu vừa sờ loạn sao ! Không phản ứng thì không phải là đàn ông !
“Kia lại thế nào cùng Thiệu Cung làm tình ?”
“Đùng….” Nháy mắt có loại cảm giác đầu đụng vào tường.
“Kia, đó là bởi vì……” Vừa muốn suy nghĩ, đôi mắt hơi đỏ lên, “Bởi vì…. do cần phải giải quyết…..”
“Người bình thường ai lại chọn cái loại phương thức giải quyết này chứ,” hắn mỉm cười, “Được rồi, coi như là giải quyết nhu cầu….. Kia lần này tôi đến giúp cậu giải quyết thì thế nào ? Đến, ngoan một chút, kỹ thuật của tôi sẽ không kém so với Lạc Thiệu Cung đâu, cậu xem thử sẽ biết.”
“Không được, ta không cần…. không được….” Nói cái gì cũng không có thể làm cho hắn thực hiện được !
“Vì cái gì không được ? Tôi tuyệt đối sẽ làm cậu thoải mái đến độ không muốn ngừng.”
Cái thằng biến thái nhà người câm miệng cho ta 1 Vì cái gì có người có thể mặt không đổi sắc nói loại hạ lưu này chứ…..
“Bởi vì, người…. vì..”
“Cậu đừng nói là bởi vì cậu thích Thiệu Cung, trừ bỏ cậu ta người khác không thể đụng vào ? Cậu ta chính là em ruột của cậu đó.”
“Đùng….” lại đụng vào vách tường.
“Đương nhiên không phải ! Ta như thế nào lại thích nó, ta biết chúng ta là anh em, ta….”
“Kia không phải tốt sao ? Cậu đã không có người hẹn hò, kia cùng tôi thử xem xem lại có có cái gì không thể ? Con trai cùng con trai trong lúc đó cũng không cần có quan niệm trinh tiết, cậu có thể cùng cậu ta làm, kia cũng có thể cùng tôi làm, tôi điều kiện lại không kém.” Hắn càng nói càng đắc ý.
“Không được, dù cái gì cũng không được….” Tôi trong đầu loạn thành một đoàn, liều mạng tìm cách có thể ngăn cản lý do của hắn, “Thiệu Cung…. Thiệu Cung nó là em trai ta, ngươi thì không phải !”
Tô Chí Du phì cười một tiếng, dùng sức hôn môi cái thằng không thể động đậy nổi cái đùi : “Tiểu Hữu, nếu cậu cứ nói đáng yêu như vậy, tôi sẽ nhịn không được nha~~ chẳng lẽ cậu chính là bởi vì Thiệu Cung là em trai mới cùng cậu ta làm tình sao ? Nói nghe buồn cười.”
“Đúng vậy !” Tôi gấp đến độ thần tình đỏ bừng cãi lại. “Chính là như vậy, là em trai ta, ta mới tùy lúc nó cao hứng, nó muốn làm thì cho nó làm, ngươi không phải em trai ta, ta vì cái gì muốn cho ngươi làm….”
“A… Suy luận kì quái nha…” Hắn có chút đăm chiêu, tư thế lại dùng một chút sức lực cả người chặt chẽ đặt tôi lên người, không cho tôi chạy trốn. Tuy rằng bị ép tới mức không thở nổi, cơ mà loại tư thế ngược lại thiếu điểm công kích, tôi khẽ thở ra khí.
“Cậu như vậy nhưng thực ra rất cưng chiều em trai mình…..”
“Đúng, đúng vậy.”
“Nhưng là như vậy với Thiệu Cung một chút ưu đãi cũng không có.”
“A ?”
“Cậu muốn biến Thiệu Cung thành đồng tính luyến ái sao ?”
“Không muốn !” Đáp án quả thực thốt ra, so với phản ứng trước kia mỗi lần có phần thưởng còn nhanh hơn.
Đồng tính luyến ái, rất khổ sở, Lạc Thiệu Cung là em trai tôi, tôi đương nhiên hy vọng nó là người bình thường, về sau cưới vợ, sinh cơn, trở thành một người cha, còn lại là một kẻ tài giỏi, tôi….
Không biết vì cái gì, ý niệm này đều đến từ trong đầu, hiện tại nhớ tới, đã có chút khổ sở.
“Thì đúng rồi, chính cậu đã muốn là đồng tính ái, sẽ không liên lụy cậu ta mới đúng.” Vẫn là một khuôn mặt tươi cười một bộ săn sóc.
Tôi gấp đến độ nói lắp cả lên : “Cái, cái gì bảo ta đã muốn là….”
“Cậu đương nhiên là vậy rồi, tôi hỏi cậu, lúc cùng Thiệu Cung làm tình, chẳng những không bài xích, còn thực thoải mái đúng không ?”
Tôi từ nói lắp biến thành câm điếc.
“Thậm chí số lần cao trào còn nhiều hơn cậu ta ?”
“…………………….”
“Tuy rằng là nam nhân, cũng có thói quen giống như con gái đặt ở phía dưới, có phải hay không ?”
“………………………….”
|
“Đúng rồi, chính là như vậy…..” Hắn quả nhiên là lộ ra một gương mặt bác sĩ khiến người ta phải tin phục, tôi hoàn toàn không thể nào phản bác.
“Con trai bình thường, ai lại giống cậu như vậy chứ, Tiểu Hữu à, cậu đã muốn là chỉ thích con trai, nhưng chính bản thân còn không chịu thừa nhận.”
“Ta….”
“Ai, Tiểu Hữu, cậu có bị nữ sinh nói qua rồi sao ?”
“….Có…..”
“Kia tiếp nhận rồi sao ?”
“Không, không có.”
“Cái này là đúng rồi, cậu đối với con gái không có hứng thú.”
“Nhưng, nhưng là….”
“Không nhưng nhị gì cả, tôi nói cậu là đồng tính luyến ái, cậu nhất định là thế !”
“….. ……………….” Tôi vô lực trở mình xem thường. Tốt lắm, ngươi muốn nói gì thì tùy, dù sao ta cho dù có là đồng tính luyến ái cũng sẽ không ngoàn ngoàn nằm xuống cho ngươi thương đâu, ngươi lau nước miếng đi.
“Cơ mà Thiệu Cung lại không giống vậy, cậu ta chính là có cặp bồ với con gái.”
“……….” Tôi mở to hai mắt nhìn.
“Chính là Tần Du, cậu cũng gặp cô áy rồi, một cô gái không tồi đi ?”
Tôi máy móc gật đầu.
“Cậu cùng Thiệu Cung cứ tiếp tục loại quan hệ thân thể này, chỉ biết với tình cảm của bọn họ sẽ tạo thành quấy nhiễu, trừ phi cậu muốn đem Thiệu Cung đoạt lấy.”
Tôi vội lắc đầu.
Đoạt cái gì mà đoạt, nó cùng con gái cặp kè, đây là thực bình thường. Thằng em có cô bạn gái tốt như vậy, tôi làm thằng anh…. hẳn là phải vui mừng cho nó mới đúng.
“Nói như vậy, câu tán thành cho bọn họ kết đôi ?”
Tôi lại gật đầu.
Đột nhiên cảm thấy được việc mở miệng phát ra âm thanh có hơi khổ sở.
“Vậy cậu liền cùng Thiệu Cung phân rõ giới hạn mới đúng. Bạn trai và anh ruột loạn luận, chuyện này đối với Tần Du cũng rất không công bằng phải không ?”
“……… A………..”
“Tiểu Hữu, cậu không phải thực luyến tiếc buông Thiệu Cung ra đó chứ ?”
Tôi liều mạng dùng sức lắc đầu.
Như thế nào lại thế, chúng ta vốn, chỉ là anh em mà thôi, làm cái loại sự tình này, chỉ bởi vì có nhu cầu, muốn làm mà thôi…. Không có nguyên nhân khác. Về sau sớm hay muộn cũng phải ngừng lại, tổng không có khả năng cả đời sẽ như vậy, nó có bạn gái, tôi về sau có lẽ cũng sẽ có. Một bên cùng thích luyến ái nữ sinh, một bên cùng người khác làm loại chuyện này, kỳ thực thật xấu xa, cho dù chỉ có quan hệ thân thể, cũng là phản bội.
Quả nhiên nếu dừng sớm một chút là tốt rồi.
“Tiểu Hữu.” Thanh âm của hắn nghe thực ôn nhu, “Cậu thật sự là bé ngoan.”
Môi tiến lại hôn lấy thứ chất lỏng tôi không coi vào đâu chậm rãi chảy ra, “Ngoan, đừng khóc, rời đi Thiệu Cung, có thể tới tìm tôi, tôi một chút không kém so với cậu ấy.”
Tôi cũng không muốn khóc, nhưng là, khoogn biết vì cái gì, nước mắt nó liền tự mình đi ra.
Kì quái, rõ ràng, không có gì phải khổ sở.
Bị hắn ôm lấy lên giường nhỏ, tứ chi mở ra thật to mặc hắn hôn môi, theo cổ đến giữa hai đùi, từ đùi rồi lại tới sườn trong rồi rốn cứ cắn lấy một lần, sau đó một ngụm hàm trụ trung tâm, ngón tay cũng thuận lợi chen vào phía sau đùa nghịch.
Tuy rằng miễn cưỡng muốn giãy dụa, nhưng là không có hiệu quả gì, cũng không có khí lực, cuối cùng hắn cười khổ đứng thẳng dậy nhìn tôi : “Ai, cậu như thế nào đột nhiên lại không nổi dậy ? Tôi có khí lực khiêu khích như vậy mà, thực không có cảm giác thành công gì hết.”
Dưới loại tình huống này, nên vì chính mình mà không giải thích với hắn, dường như cũng rất hợp lý.
“Quên đi,” khó được hắn quân tử một lần, ôm lấy tôi ngồi xuống, “Chỉ có tôi một mình hưởng thụ, chả có gì thú vị, tôi chính là càng thích người ta ở dưới tôi ý loạn tình mê van cầu. Cậu một chút phản ứng cũng không có, bảo tôi làm thế nào ra tay. Hay là chờ về sau lúc cậu bình thường lại rồi, cam đoan cho cậu muốn ngừng mà cũng không được kêu lên chỉnh một đêm.”
Đối với việc tự biên tự diễn của hắn thật sự không có gì hứng thú, tôi khụt khịt mũi cúi đầu.
“Được rồi, thời gian cũng không sớm, nếu muốn trở về, hiện tại phải đi. Cậu muốn về nhà trọ cùng với Thiệu Cung, hay là ở chỗ này cho tôi bên cạnh cậu ?”
Một giờ trước lòng tôi còn tràn đầy câu nói “Về sớm một chút” của Thiệu cung, hiện tại, nghĩ đến việc gặp nó, chân tay chẳng thể nào động đậy được.
“Thật sự phải ở lại ? Tôi cũng không bắt buộc cậu nha.” Tên bác sĩ cười tủm tỉm, “Cơ mà, tôi vừa thấy đến bộ dạng cậu khóc cũng có xúc động, nếu cậu cứ khóc như thế, tôi khó giữ được nhẫn nại nhe, nếu cậu không muốn bị tôi áp đảo làm cả một đêm, thì không nên khóc.”
Bị mấy lời uy hiếp *** của tên bác sĩ ban tặng, thời gian thanh tỉnh còn lại của tôi đều bị trạng thái cảnh giới vây quanh, thời khắc cảnh giác cùng giằng co với cái tên mỉm cười thoạt nhìn vô hại này, căn bản không có nửa điểm khí lực phân tâm nghĩ về Lạc Thiệu Cung.
|
CHƯƠNG 28
Bị mấy lời uy hiếp *** của tên bác sĩ ban tặng, thời gian thanh tỉnh còn lại của tôi đều bị trạng thái cảnh giới vây quanh, thời khắc cảnh giác cùng giằng co với cái tên mỉm cười thoạt nhìn vô hại này, căn bản không có nửa điểm khí lực phân tâm nghĩ về Lạc Thiệu Cung. Nhưng, lúc đang ngủ có trộm mơ thấy nó một chốc.
Buối sáng uể oải chớp chớp đôi mắt, cũng cảm thấy hơi kì quái.
Lúc xuống lầu còn không hay họ một cước đạp vào khoảng không, kêu thảm thiết trượt vào bậc thang, lúc chờ tên bác sĩ lao xuống cứu, tôi đã không thể động đậy ,cắn môi lệ quang lòe lòe.
“Rất đau à ?”
“Đau….” Đáng ghét, ai bảo ta cầm trên tay chén trà quý nhà hắn, sợ nếu làm vỡ thì mười năm chưa trả hết nợ, lúc té xuống chỉ có thể gắt gao ôm lấy, cho nên không có biện pháp đưa tay ra sau để giảm xóc.
“Đến, tôi kiểm tra cho cậu một chút, đừng sợ, không có việc gì.” Tên bác sĩ gương mặt lúc này thực có chức nghiệp, không có giống nụ cười…. *** đãng ngày hôm qua, “Ai, cậu ngốc à, còn cầm cái chén kia làm gì ? Muốn mang nó vào quan tài à ?”
Bị dễ dàng ôm lên lầu (đột nhiên phát hiện cánh tay của hắn cùng Lạc Thiệu Cung thật ngang sức), mặt hướng cái mặt phẳng trên giường, bàn tay lại tiến tới kéo dây lưng của tôi.
“Làm, làm gì ?”
“Cởi quần cậu ra.” Thản nhiên trả lời.
“Ô ai, dừng tay, tên đại biến thái nhà ngươi…………”
“Ê ê” tay không khí phách chặn lại hai vai của tôi, “Nghĩ loạn cái gì, tôi bất quá chỉ là giúp cậu kiểm tra thôi, tôi vậy chứ rất có đạo đức nghề nghiệp nha”
….. Trước chuyện tối hôm qua, ta còn tin là thật………
Quần vẫn nhanh chóng bị cởi ra (coi trình độ thuần thục của hắn là biết kinh nghiệm có bao nhiêu phong phú), ngón tay đè xuống nơi bị bậc thang chà đạp, tôi kêu lên một trận thảm thiết.
“Đụng vào bậc thang, chắc chắn đau rồi, cơ mà không có gì trở ngại, tôi trước giúp cậu đánh tan máu bầm, rồi sẽ từ từ khỏi.” Khó có được khẩu khí nói chuyện như vậy, nội dung tiếp theo lại làm cho tôi dựng tóc gáy, “May mắn không nghiêm trọng, bằng không cái mông nhỏ đáng yêu như vậy của Tiểu Hữu nhà chúng ta, tôi còn chưa đánh vào mà bị phá hư, vậy rất đáng tiếc.
“…………….” Tôi đột nhiên hối hận khi đó vì cái gì coi thường bản thân mà đi bảo vệ cái chén.
Lúc mát xa nói không đau thì là giả, hắn sao chỉ tại nơi đó dùng lực, tôi lại theo từng động tác của hắn mà kêu từng trận thảm thiết. Đưa đến mức bất chấp loại tư thế này có nguy hiểm hay không, tiếng kêu tuy rằng nghe cũng rất kỳ quái.
“Tiểu Hữu.”
“Ừm ?” Vừa mới tắc thở, đang hô hấp.
“Cậu mà lại kêu lên nghe mê người như vậy, tôi sẽ muốn cho cậu kêu lớn hơn nữa nha.”
Cánh tay lúc đầu còn chút y đức giờ dần dần không an phận, tôi sợ tới mức cắn chặt gra giường, không dám ra tiếng.
Mẹ nó, không kêu là được……….
Nhưng là, kỳ thật……… cắn chặt răng lỗ mũi lại hừ hừ, cái loại thanh âm càng kỳ quái…..
Tiên đoán làm lòng tôi kinh sợ quả nhiên đúng vậy, cứ sờ rồi rồi, tên biến thái kia cư nhiên ở phía sau cắn tôi một cái.
“Ô……….”
“Kia, lo lắng thân thể cùng tinh thần của cậu, hôm nay tôi không đụng đến cậu. Cơ mà lúc này cậu nợ tôi hai lần, tôi phải làm chút ký hiệu, về sau lại đến lĩnh.”
“Biến…. biến thái, làm cái gì ký hiệu !” Tôi căm tức bắt đầu giãy dụa.
“A, cậu là muốn mấy dấu răng, hay là muốn tôi dùng châm khắc “Tô Chí du đến lấy một đoạn” ?”
………………. Cả hai đều biến thái như nhau.
Cơ mà tôi tin tưởng hắn nói được thì nhất định làm được, liền ngoan ngoãn không lên tiếng.
May mắn không có bị tên bác sĩ vô tiết tháo ăn vào trong bụng, cứ tần ngần trở về nhà trọ, nghĩ đến Lạc Thiệu Cung làm cho tôi mười phần cảm giác an toàn đang ở ngay trên lầu, thực hận không thể hai bước xông lên ôm lấy nó.
Đáng tiếc phần thắt lưng dưới đau đến chảy nước mắt, đi đường đều phải để tên bác sĩ săn sóc. Loại này tình hình làm cho tôi nghĩ đến lần đó ở khách sạn bị Lạc Thiệu Cung khi dễ đến mức không đứng thẳng thắt lưng, nó hình như cũng như vậy nửa ôm nửa bế tôi lên làu. Khi đó nó dụ bà mẹ đừng đụng vào thắt lưng của tôi, nguyên lai cũng không phải không dùng lực.
“Anh như thế nào giờ mới về ?!”
|