Siêu Sao
|
|
Đệ cửu thập thất chương: Anh còn non lắm ( nhị )
Đường Phong và Lục Thiên Thần về tới trong phòng, cậu vừa đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Lục Thiên Thần sắc mặt không tốt nhìn cậu.
“Tôi nhớ tôi đã nói, bàn chuyện xong với đạo diễn lập tức trở về phòng, tôi vẫn ở chỗ này chờ cậu, thế nhưng cậu lại không nói một tiếng chạy đến quán cà phê uống cà phê với người khác.” Một bên cởi áo khoác ném lên sô pha, Lục Thiên Thần tháo cà vạt tùy ý ngồi trên sô pha, bộ dạng thẩm vấn nhìn Đường Phong.
Chỉ vậy đã muốn hù dọa cậu? Quá non rồi.
Lão giang hồ Đường chỉ là cười cười, học Lục Thiên Thần cởi áo khoác, tháo cà vạt, chẳng qua toàn bộ quá trình đều cực kỳ thong thả, thoạt nhìn càng giống như đang nhảy một loại vũ điệu nào đó, thế nhưng ý nghĩ như vậy là sai, sau khi cởi áo khác và cà vạt Đường Phong cũng không có ý định tiếp tục cởi quần áo. ( đến đây chắc ai cũng bít đây là ám chỉ thoát y vũ chứ??? )
“Tôi nhớ trong hợp đồng của chúng ta không có điều khoản như trên, mặt trên viết tôi phải nghe lời anh nói, giống như một tên nô lệ.” Đi tới trước quầy bar trong gian phòng, Đường Phong tự rót cho mình một ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh, thời tiết hôm nay có chút nóng.
“Vậy sao? Nói như vậy điều khoản trong hợp đồng càng không có hạng mục xảy ra chuyện là gọi điện thoại cho ông chủ đúng không?”
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Đường Phong xoay người tựa lên quầy bar nở nụ cười: “Lục Thiên Thần, đừng nói như vậy, anh cho là ai khiến tôi chọc phải một người như Albert? Nếu không phải anh ném tôi cho Charles, Charles dẫn tôi đi theo, tôi sao có thể gặp phải Albert?”
“Tôi muốn cũng không nhiều, tôi chỉ muốn đơn thuần làm một người diễn viên, hưởng thụ vui sướng khi đóng phim, hưởng thụ danh lợi và tài phú do nổi danh mang đến, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, đối với chuyện tham gia xã hội đen một chút cũng không có hứng thú.”
Đường Phong vừa nói xong “Xã hội đen”, Lục Thiên Thần từ sau lưng quần rút ra một khẩu súng lục màu đen, ở trước mặt cậu đem nó bỏ vào trong một cái hộp.
Thở dài, cậu nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy thứ này.”
“Cậu đã thấy rồi.” Lục Thiên Thần nói một câu cực kỳ đáng ghét.
Đường Phong giở giọng xem thường: “Lục Thiên Thần, anh có thể làm một ông chủ tốt của tôi không?”
“Tôi vẫn luôn là ông chủ tốt của cậu.”
Nhíu mày, Đường Phong buồn cười chế nhạo nói: “Đương nhiên, sau khi nhân viên nhảy xuống biển xuất viện còn bị chấn động não thì đưa người lên giường của người khác, bị trút thuốc mê chờ bị người thượng, chủ tịch Lục thực sự là ông chủ tốt.”
“Cậu chưa từng nói chuyện này cho tôi.” Lục Thiên Thần hình như hơi nhíu mày.
“Tôi lúc ấy ngay cả anh là ai còn không biết, xin hỏi chủ tịch Lục muốn tôi nói với ai? Charles?” Cái miệng bắt đầu gay gắt lên, Đường Phong cũng không phải kẻ yếu.
Lục Thiên Thần chỉ là lắc đầu: “Chuyện này trở lại tôi sẽ xử lý, cậu hiện tại chỉ cần biết tôi sẽ không đem cậu đưa đến trên giường người khác.”
“Còn có trên giường của anh.” Có lẽ là nên bổ sung một câu như thế.
“Tôi là một người đàn ông, nhưng cũng là một thương nhân, có thể đi tới ngày hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào nửa người dưới mà suy xét, Đường Phong, tôi có thể thấy tiềm lực của cậu, mặc kệ cậu lúc trước là ai và đã làm gì, từ giờ trở đi cậu là người của Lục Thiên Thần tôi, tôi biết cậu sẽ trở thành một siêu sao chân chính.” Lục Thiên Thần từ trên sô pha đứng lên, đi về phía Đường Phong.
Lắc lắc ly rượu trong tay, Đường Phong nói: “Đương nhiên, tôi là nhân viên của anh, sẽ không khiến anh thất vọng.”
Đi tới bên người Đường Phong, hai mắt Lục Thiên Thần đối diện với người kia, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Đường Phong, cho dù là lúc ngửa đầu uống rượu con mắt cũng chưa từng rời khỏi Đường Phong.
“Đó là rượu của tôi.”
Lục Thiên Thần trả lại cho Đường Phong một cái ly không: “Chúng nó hiện tại ở trong bụng tôi.”
“Rất nhanh chúng nó sẽ nằm trong bồn cầu.” Một câu nói hoàn toàn phá hỏng bầu không khí.
Lục Thiên Thần nhịn không được nở nụ cười một chút, hai tay chống lên quầy bar kẹp cậu ở giữa chính anh và quầy bar: “Cậu càng ngày càng biết ăn nói, cậu trước đây không phải như thế.”
“Có thể là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu tôi?”
“Tôi sẽ cố gắng để hiểu cậu.” Mi mắt Lục Thiên Thần hơi buông xuống, thanh âm dường như cũng mềm hơn.
“Nếu có thể để anh coi trọng như vậy tôi thực sự là cảm ơn rất nhiều.” Đường Phong đẩy Lục Thiên Thần ra, lúc tôi nói chuyện yêu đương anh còn đang mặc quần yếm học nhà trẻ, thằng nhóc hư hỏng, thích chơi trò mờ ám với tôi.
. . .
. . .
Đường Phong không phải hacker đương nhiên không thể từ trên internet tìm thấy tin tức về Albert, nơi phát ra tin tức tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Lục Thiên Thần từng có quan hệ hợp tác với Albert.
Từ chỗ Lục Thiên Thần nói ra chút chuyện, Đường Phong cũng đã sơ sơ lý giải Albert người này.
Albert là một người Bắc Âu, nguyên quán Đan Mạch, sinh tại Pháp, lớn lên ở Anh quốc, gia tộc ở Tây Âu xem như là một tồn tại rất có địa vị, sinh ý dưới tay tương đối nhiều, nói trắng ra là một tên có tiền có quyền thế. Cha mẹ người này mất sớm, là được ông nội nuôi lớn, huyết mạch trong gia tộc đông đảo, nhưng nếu Albert còn trẻ như vậy mà đã có thể trèo lên vị trí cuối cùng vậy xem ra thủ đoạn và cái đầu đều cực kỳ không tệ.
Thế nhưng Đường Phong muốn biết cũng không phải là lịch sử làm giàu của Albert, có lẽ là do tuổi thơ không quá tốt cộng thêm áp lực gia tộc khiến cho cuộc sống từ nhỏ của Albert ở trong hoàn cảnh lục đục với nhau, tính cách Albert xem như là hoàn toàn vặn vẹo, làm việc không có trình tự quy tắc, có đôi khi còn thích xằng bậy, sinh hoạt cá nhân cũng cực kỳ hỗn loạn.
Albert thích cả nam lẫn nữ bề ngoài thiện lương sạch sẽ, nhưng người ở bên bình thường chưa vượt qua một tháng liền lập tức bị thay thế, theo lý thuyết Albert hẳn là thích một loại “Thiên sứ” như Ca Trần, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với Đường Phong, chuyện này Lục Thiên Thần cũng không rõ.
Nhưng hiện tại có một việc có thể xác định, càng là thứ không chiếm được thường thường lại càng khiến người ta muốn có.
Cũng may Albert không phải là một tên điên khùng không có đầu óc, một câu “Đường Phong là người của tôi và Charles” của Lục Thiên Thần coi như là bùa hộ mệnh trong tay Đường Phong hiện nay, nếu như chỉ là riêng của Lục Thiên Thần hoặc là riêng của Charles, Albert còn có thể dẫn lên một hai mồi lửa thiêu sạch, nhưng đối phương là hai người có thế lực tương đương bản thân, Albert cũng không phải là nam diễn viên ngu ngốc vì một người đàn ông mà liều lĩnh trong tám giờ.
Được rồi, nói thì nói vậy, nhưng tại sao Đường Phong vẫn nghĩ có chút là lạ, sức hút của cậu cũng không lớn như vậy, đúng không?
“Hiện tại, trước khi Albert buông tha cậu, cậu không thể nói chuyện yêu đương với những người khác, điều kiện này cậu có thể tiếp nhận không?” Nói xong lời cuối cùng, Lục Thiên Thần kết luận một câu cho Đường Phong.
Bọn họ phải bảo trì lời nói dối này thẳng đến khi Albert thay đổi tầm nhìn, vấn đề là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Vì sao hết lần này tới lần khác chọc phải loại nhân vật phiền phức như vậy?
“Anh bảo tôi hiện tại dự đoán tôi trong tương lai có thể hay không gặp một người đàn ông hay phụ nữ khiến tôi động lòng, cái này không khỏi quá khó khăn rồi.” Đường Phong cau mũi, cậu không thích cuộc sống bị gò bó như vậy, “Tôi không thích như vậy.”
Lục Thiên Thần đột nhiên hỏi: “Cậu có động lòng với tôi hoặc là Charles không?”
Đường Phong không hề do dự lắc lắc đầu: “Chí ít cho tới bây giờ, không có.”
“Vậy cậu cũng rất khó động lòng với những người khác.” Loại cảm giác tự tin này từ đâu mà tới vậy?
Lục Thiên Thần lại bổ sung một câu: “Nếu như cậu nghĩ không công bằng, vậy suy nghĩ một chút tôi và Charles, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm những người khác.”,
Đường Phong vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lục Thiên Thần, những lời này đối với Lục Thiên Thần mà nói có lẽ hữu dụng, dù sao Đường Phong ở bên Lục Thiên Thần cũng không phải ngày một ngày hai, chưa từng thấy Lục Thiên Thần cùng ai đi ra ngoài làm loạn, Ca Trần miễn cưỡng tính là một người. Thế nhưng Charles, Charles a! Siêu cấp cậu ấm một ngày đêm không có ai ấm giường liền sống không nổi kia có thể chịu được?
“Tôi có đáng để hai người làm vậy?” Đường Phong mở to hai mắt nhìn, con mắt của cậu vốn cũng không nhỏ, mở mắt tròn tròn ngập nước như thế, thoạt nhìn liền có một loại cảm giác kỳ diệu.
Lục Thiên Thần nhìn vào đôi mắt người kia, hình như trước đó anh cũng không phát hiện đôi mắt của Đường Phong rất đẹp, lông mi trên dưới cũng đặc biệt dày đặc và nhọn dài, hiện tại ánh mắt này đang nhìn anh, trong con ngươi phản chiếu cũng chỉ có mình anh, bởi vì tâm tình phập phồng mà bộc lộ sáng bóng không giống bình thường.
“Tôi không muốn nợ nần ân tình với hai người, lẽ nào chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp khác?”
“Trước đó không phải cậu đã nói sao? Cậu bị Albert nhìn trúng đều là do ‘Công lao’ của tôi và Charles, cho nên cậu cũng không cần phải nghĩ mình nợ nần cái gì, về phần biện pháp khác cũng không phải không có, anh ta chỉ thích đồ mới mà thôi, chỉ cần cậu lên giường một lần với anh ta rất có thể anh ta sẽ không còn quấn quít lấy cậu.” Lúc nói đến phần sau Lục Thiên Thần hơi hơi nhíu mày.
Lục Thiên Thần liếc nhìn Đường Phong đang tự hỏi: “Cậu đang suy xét?”
“Lựa chọn bạn giường của tôi không có tùy tiện như vậy, hơn nữa làm sao anh biết anh ta lên giường một lần với tôi là chán? Tên lăng nhăng Charles chính là một ví dụ.” Vấn đề này càng nói càng quỷ dị, Đường Phong nhanh chóng lắc đầu ngăn lại, “Quên đi, đi một bước tính một bước, trước đó cứ làm theo ý anh, thế nhưng Charles sẽ đồng ý?”
“Cậu cũng nói, Charles là một ví dụ, tôi nghĩ cậu ta sẽ làm.” Lục Thiên Thần thấy Đường Phong nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được giải thích, “Chúng tôi bảo vệ cậu chẳng qua bởi vì cậu là một diễn viên có tiềm năng, không muốn cậu vì một vài rắc rối mà hủy đi chính mình.”
“Tôi biết.” Đường Phong chẳng sao cả nhún vai.
Đột nhiên nhớ tới một việc, Lục Thiên Thần lại hỏi: “Albert đã nói cái gì với cậu sao?” Bởi sau đó điện thoại bị Albert cắt đứt, Lục Thiên Thần cũng không nghe thấy một đoạn trò chuyện của Albert và Đường Phong.
Đường Phong nghĩ nghĩ, từ đống lời vô ích của Albert tổng kết một chút, dùng tiếng người biểu đạt ra hẳn là như vậy: “Chờ tôi trở thành siêu sao, anh ta sẽ đem tôi ăn tươi.”
“Cho nên hiện tại kỳ thực cũng không sao, tôi còn là một tiểu minh tinh, Albert chướng mắt tôi.” Một câu nói của Đường Phong khiến sắc mặt Lục Thiên Thần có chút xấu xí, vậy mấy lời đàm thoại lúc trước của họ tính là cái gì?
Lục Thiên Thần thoải mái bản thân nói: “Vậy chờ sau khi cậu thành siêu sao là có thể phát huy công dụng.”
Đường Phong gật đầu, vậy trước đó cậu vẫn có thể tự do yêu đương.
Đệ cửu thập bát chương: Trần Minh Húc ( nhất )
Vai diễn trong bộ điện ảnh mới của đạo diễn Lý Nguy cuối cùng cũng đã quyết định, chuyện tiếp theo chính là ký hợp đồng, trong phim mặc dù có một vài tình tiết buộc phải cởi trần và có liên quan đến SEX, nhưng bộ phim này dù sao cũng không phải phim khiêu dâm, phân cảnh không nhiều lắm cộng thêm phần lớn đều là mờ nhạt, thậm chí ở một vài chỗ còn có thể dùng thế thân và đạo cụ.
Đương nhiên, những điều khoản này đều được viết rõ trong hợp đồng, sau khi được Lục Thiên Thần xem qua và đồng ý mới có thể ký xuống.
Quá trình ký hợp đồng vô cùng thuận lợi, ba tháng sau điện ảnh sẽ chính thức khởi động máy quay, đến lúc đó Đường Phong cũng sẽ bay đến nước Mỹ tham gia tổ kịch bắt đầu bộ phim đầu tiên có ý nghĩa quan trọng với cậu, cuộn phim này có thể sẽ không giành được doanh thu phòng bán vé nào, nhưng đối với kỹ năng biểu diễn của một người thì đó tuyệt đối là một bước phát triển tốt.
Đường Phong sau khi xem qua kịch bản cũng rất thoả mãn với nhân vật của mình, mặc dù trong hai người đàn ông bị phân ở vị trí “tương tự phụ nữ”, nhưng bởi vì tính phức tạp của vai diễn cũng khiến cậu có thể phát huy khả năng ở rất nhiều chỗ.
Ở lại nước Mỹ năm ngày, Đường Phong và Lục Thiên Thần cùng nhau ngồi máy bay bay về thành phố S, trước khi quay bộ điện ảnh Đường Phong còn có một tiết mục TV 《 tình nhân trong mộng 》 và học tập tại ban huấn luyện siêu sao, thời gian ba tháng vừa vặn đủ cho cậu hoàn thành công tác trong nước, công tác ba tháng sau Lục Thiên Thần cơ bản đều đẩy lùi giúp Đường Phong, chỉ nhận một vài tạp chí.
Trên đường trở về, Đường Phong thay đổi thói quen đến nửa chừng bỏ xuống kính ngủ trò chuyện với Lục Thiên Thần ở bên tinh thần tỉnh táo hoàn toàn không bị múi giờ sai lệch ảnh hưởng, cậu có một vài nghi vấn cần người đàn ông này giải đáp.
“Tôi nghĩ anh ít nhiều cũng sẽ đưa ra một vài cái nhìn của bản thân đối với kịch bản.” Đường Phong nói như vậy.
“Kịch bản rất mạnh dạn, đạo diễn có phong cách riêng, điện ảnh như vậy rất có thể sẽ đưa tới vài lời chỉ trích, nhưng cũng có thể tạo nên đề tài bình luận, còn hơn đóng phim theo quy củ mười năm như một, đây rất có thể là phương pháp khiến cậu nổi danh cực nhanh.” Cúi đầu xử lý văn kiện, Lục Thiên Thần cũng không liếc nhìn người ngồi bên, hai tay của anh gõ bàn phím rất nhanh, cũng không bởi vì nói chuyện mà hỗn loạn một chút tốc độ.
Điểm này Đường Phong đồng ý, nói đến đây cái gì là kỹ năng biểu diễn?
Đại chúng phổ thông rất khó phân biệt kỹ năng diễn của một người là tốt hay không tốt, thường thường đều cần trải qua một vai diễn để hiểu thêm về một người diễn viên, đây là sự thực, bản thân Đường Phong cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Kỹ năng diễn cho dù tốt, nhưng nếu không nhận được vai diễn thích hợp, rất có thể cả đời cũng chỉ là như vậy.
Là vàng đương nhiên cuối cùng sẽ tỏa sáng, nhưng nếu như vẫn chôn ở dưới nền đất còn không phải là luôn xám xịt, huống chi giá vàng lúc thấp lúc cao, khi một người diễn viên trải qua tuổi tác tốt nhất mới được người phát hiện thì sẽ chỉ lưu lại vô số tiếc nuối.
Lựa chọn trở thành một người diễn viên vĩ đại, hay là một minh tinh nổi tiếng nơi phòng bán vé, cậu nghĩ hai vấn đề này cũng không mâu thuẫn, cậu vừa muốn làm một minh tinh nổi tiếng phòng bán vé, vừa muốn trở thành một diễn viên vĩ đại lưu danh sử sách.
Sau khi trở lại thành phố S Đường Phong cho rằng người đầu tiên cậu gặp phải sẽ là Charles, nhưng kết quả người thứ nhất tìm đến cậu lại là người cậu nghĩ thế nào cũng thật không ngờ tới, Trần Minh Húc.
Đường Phong sau khi trở về giải trí Thiên Thần tổ chức họp mặt với người ở trong công ty thì gặp phải Trần Minh Húc, trên hội nghị cơ bản cậu không phải nói chuyện gì, đều là Lục Thiên Thần ở đây dặn dò mọi người giữ kín chuyện Đường Phong tiếp nhận điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy, cùng với một vài việc nhỏ vụn vặt lúc đi Mỹ.
Sau khi họp xong Đường Phong dự định đi tới sân thượng ngoài trời của công ty hóng gió, Lục Thiên Thần nói sau khi tan tầm sẽ dẫn cậu trở lại nhà trọ của ban huấn luyện siêu sao, mà cậu cũng có thể không cần ngẩn người ngồi trong phòng làm việc của Lục Thiên Thần.
Sau khi Đường Phong cầm cà phê ngây người trên sân thượng ngoài trời thì Trần Minh Húc xuất hiện, vị MC chạm tay có thể bỏng trong quốc nội này mặc một thân quần áo thường màu trắng giản dị ngắn gọn, nếu như bỏ qua thái độ thù địch của Trần Minh Húc đối với cậu, người thanh niên này thoạt nhìn đích xác rất không tệ, là một người MC khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên tốt.
“Anh không đến tiết mục của tôi, vì sao?” Câu đầu tiên khi gặp mặt, Trần Minh Húc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đường Phong có chút kỳ quái, chuyện như vậy đáng giá để Trần Minh Húc tự mình tìm đến cậu?
“Vì sao tôi lại phải tham gia một tiết mục cố ý gây khó dễ cho tôi?” Không hề khách khí phản kích, Đường Phong rất rõ ràng nhìn thấy trên mặt Trần Minh Húc lộ ra biểu tình ngạc nhiên, trong đó lại có một chút tức giận.
Trần Minh Húc đang tức giận cái gì? Đường Phong không rõ ràng lắm, cũng không hiểu, có thể ngày hôm nay sẽ có một đáp án.
|
Đệ cửu thập cửu chương: Trần Minh Húc ( nhị )
Nổi giận rất tốt, người vừa tức giận sẽ không còn tỉnh táo và than thản để tự hỏi, cũng rất dễ thổ lộ lời nói thật.
Đường Phong đã từng xem qua nhật ký của “Đường Phong lúc trước” lưu lại, trong nhật ký cũng không có bất cứ ghi chép nào nói về Trần Minh Húc, nhưng từ đủ loại biểu hiện hiện tại đến xem, Trần Minh Húc trước đó khẳng định có một chút liên quan đến “Đường Phong lúc trước”.
“Vì sao? Đường Phong, tôi cứ cho rằng anh đích thật đã thay đổi triệt để một lần nữa làm người, hiện tại xem ra có vẻ vẫn là một tên lòng lang dạ sói, anh nói anh đã quên chuyện tình trước đây, vậy để tôi nói cho anh, đừng nghĩ rằng tôi đang ức hiếp anh, là chính anh cầu xin tôi cho anh tham gia tiết mục.” Bộ ngực trên dưới phập phồng, Trần Minh Húc nhìn qua có vẻ tức giận không nhẹ.
Đường Phong gật đầu, vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi hiện tại đã không cần tham gia tiết mục của cậu, cậu muốn cái gì, một câu ‘cảm ơn’ sao? Vậy tôi cảm ơn cậu đã luôn tạo ra phân cảnh trên tiết mục cho tôi.”
Đây tuyệt đối là một câu châm chọc, Trần Minh Húc dù có tức giận đến đầu loạn thành một đoàn như thế nào cũng nghe ra được, nhìn Đường Phong như nhìn thấy quái vật, vị MC trẻ tuổi cau lại lông mày.
“Tài ăn nói của anh khá hơn trước đây.”
“Cậu không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Đường Phong không dự định giải thích bất cứ điều gì, một ngày mở đầu cậu phải giải thích cả đời, như vậy quá mệt mỏi.
Có thể là Đường Phong điềm tĩnh bình thản lây sang Trần Minh Húc, người thanh niên này cũng không còn tức giận cáu kỉnh như lúc đầu, mà chỉ là chằm chằm vào Đường Phong xem qua nhìn lại, sau khi tỉnh táo lại bắt đầu phun ra vài câu ác độc: “Nghe nói mấy ngày hôm trước anh đi Mỹ, đi cùng Lục Thiên Thần, tôi có nên chúc mừng anh không, anh giống như một con chó canh giữ bên người Lục Thiên Thần cuối cùng cũng được đối phương ưu ái?”
Nếu chỉ vì mấy câu ác ngôn ác ngữ mà nổi nóng thì người này không phải Đường Phong, cậu có chút buồn cười hỏi: “Tôi hiện tại rất tò mò năm ấy chúng ta từng có thù oán gì mà không thể điều hòa, khiến cho cậu hiện tại tổn hại tôi như vậy, nhưng tôi nghĩ hẳn là cậu cũng không phải đặc biệt hận tôi, bằng không sẽ không để tôi tham gia tiết mục của cậu.”
Trong giới giải trí muốn đối phó với một kẻ đáng ghét, biện pháp tốt nhất chính là giảm thiểu cơ hội nổi tiếng của người kia, mà không phải là kéo người vào trong tiết mục, cho dù ở trong tiết mục bị tổn hại bị trách móc, nhưng đây vẫn là một loại phương pháp thu hút người khác.
Một tiểu minh tinh không có tiếng tăm nếu như không giữ được sự hấp dẫn đối với bên ngoài, như vậy mới thực sự là chết hẳn.
“Không công bằng. . .” Trần Minh Húc hít sâu một hơi, có chút khó chịu ngồi ở trên ghế dài sân thượng, lông mi liên tục run, nhìn qua có vẻ giống như sắp khóc đến nơi.
“Điều này không công bằng, dựa vào cái gì chỉ có anh là quên tất cả, dựa vào cái gì anh hiện tại càng làm càng tốt, anh rõ ràng là một tên khốn, là tên cặn bã nhất mà tôi từng gặp.” Bắt đầu mắng lên.
Đường Phong buông cái tách trong tay đi tới, cậu đứng ở phía trước Trần Minh Húc: “Tôi có thể ngồi xuống không?”
“Anh trước đây cũng không lễ phép như thế.” Trần Minh Húc ngẩng đầu trừng mắt Đường Phong, đáng tiếc ánh mắt không hề có cường lực, nhưng thật ra có vẻ đáng thương.
“Muốn khóc thì khóc ra đi, đừng kìm nén, cái này không tốt cho thân thể.” Đường Phong ngồi ở bên người Trần Minh Húc, cậu luôn luôn rất khó tức giận với mấy người trẻ tuổi, bởi vì cậu cũng đã từng trải qua năm tháng tuổi trẻ, biết người ở tuổi này phần lớn đều là mơ màng do dự, bề ngoài nhìn qua thì kiên cường hoặc là giống như con nhím, nhưng trên thực tế bản thân đều có một phần yếu đuối.
Càng là người đường hoàng, thường thường càng là người nội tâm yếu đuối, bọn họ muốn biểu hiện ra rằng mình rất mạnh mẽ, cho nên luôn luôn cố gắng tạo ra một loại bầu không khí thôi miên ”Tôi rất mạnh mẽ”, đây là một loại màu sắc tự vệ, cũng là một loại tự khích lệ tiềm ẩn bên trong.
Trần Minh Húc lớn tiếng hô lên, cúi đầu hai tay nắm chặt đặt ở trên đùi: “Tôi không muốn khóc!”
“Được rồi, tôi biết cậu không khóc.” Đường Phong chỉ là lấy thân phận một người quan tâm hậu bối, cùng với cảm giác áy náy vì điều gì đó “Đường Phong lúc trước” đã gây nên cho Trần Minh Húc, nghiêng thân vòng tay ôm lấy Trần Minh Húc, trong lúc đau lòng mà có người ôm luôn luôn rất tốt.
Trần Minh Húc ban đầu hơi chút từ chối, nhưng rất nhanh lại buông tay ôm lại Đường Phong, thanh âm có chút nghẹn ngào từ trên vai Đường Phong truyền đến.
“Khốn. . . Khốn kiếp! Anh quả thực là một tên cặn bã! Một tên rác rưởi đắm mình trong trụy lạc! Một con chó không mặt không da không biết thẹn!” Trần Minh Húc tựa trên vai Đường Phong, gắt gao nắm lấy tấm lưng của cậu, “Tôi hận anh, tôi hận cái tên ngu xuẩn đần độn như anh. . .”
Đường Phong nghĩ, Trần Minh Húc có lẽ là đem toàn bộ từ ngữ mắng người trong hơn hai mươi đều dùng trên người cậu.
Đệ nhất bách chương: Tính thần bí.
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, Trần Minh Húc ghé vào trên người Đường Phong khóc xong một trận liền bỏ chạy, kết quả đến cuối cùng Đường Phong vẫn không biết cậu và Trần Minh Húc trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này đã có một sự bắt đầu, cho dù không có kết quả cũng sẽ có một quá trình, cậu nghĩ Trần Minh Húc hẳn là còn có thể trở lại tìm cậu, cho dù không đến, nếu cậu có thời gian rảnh cũng sẽ đi tìm Trần Minh Húc trò chuyện một chút.
Thân là chủ nhân hiện tại của thân thể này, luôn luôn có nghĩa vụ trả “nợ cũ”.
Cuối tuần này Đường Phong trở về vừa lúc bộ phim nhiều tập cậu quay lúc trước phát sóng, kỳ thực nguyên bản bộ phim hẳn là được sắp xếp phát sóng vào hai tháng sau, nhưng không biết có phải do đài truyền hình lo lắng tính chất “Đường Phong” là chủ đề nóng hiện nay, mới phát sóng phim truyền hình sớm hơn dự định hay không.
Kết quả so với dự đoán của đài truyền hình không khác biệt lắm, trong phim trình độ diễn xuất nào đó của Đường Phong rất có cảm giác từng đóng diễn viên chính, loại phim thần tượng tuổi trẻ không có dinh dưỡng này thường bị các phương tiện truyền thông xem thường, nhưng rất bất ngờ chính là rất nhiều người “Chỉ soi mói điện ảnh” bình luận phim công khai khen ngợi kỹ năng biểu diễn của Đường Phong, còn cho ra đánh giá vô cùng tốt “Trong một hình ảnh chen không ít người, nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị một người nhạc công không có lời kịch hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.”
Mặc dù đám fan của mấy người diễn viên chính đối với loại chuyện vai phụ đoạt đi phần diễn của diễn viên chính cực kỳ bất mãn, cũng tích cực cãi lại vì thần tượng của mình trên các diễn đàn lớn, nhưng quần chúng vẫn rất thích đem tiêu điểm dành cho một người thanh niên có kỹ năng diễn xuất chúng.
Có thể cũng không phải do diễn viên chính diễn quá kém, mà là do một diễn viên phụ diễn xuất quá mức ưu tú mà thôi.
Bản thân Đường Phong cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cậu một “lão giang hồ công thành danh toại” cư nhiên còn đi đoạt cảnh với mấy người hậu bối, giống như chơi game online, ở bên cạnh có lẽ có người dùng nhân dân tệ để chơi, nhưng Đường Phong lại là người thiết lập trình cắm ( plugin ) cho trò chơi.
“Quá tuyệt vời! Quả thực quá tuyệt vời!” Tiểu Vũ hiển nhiên không kiềm chế được nội tâm kích động, nếu như trên chân cô không phải đang đi trên giày cao gót chín phân, có lẽ cô sẽ kích động đến nhảy dựng lên.
“Đường Phong, anh không biết họ hàng thân thích bạn bè của tôi thích anh đến bao nhiêu, anh diễn thật quá tốt, tất cả mọi người đều đang thảo luận về anh, đám người vô lại lúc trước nói anh dựa vào tiềm quy tắc hiện tại đã có thể câm miệng rồi!” Một bên lướt web, tiểu Vũ một bên lôi kéo Đường Phong xem bình luận trên internet, thật hiếm khi bình luận hầu như là nghiêng về một phía.
Nhưng kỳ thực kết quả này là có thể đoán trước, nếu như một đám người nhiều kinh nghiệm cùng tham gia bộ phim, vậy trong một chốc rất có thể không phân rõ ai giỏi ai kém, nhưng phạm vi hiện tại lại chẳng khác nào ném một con sư tử vào giữa đàn cừu, mọi người chỉ cần liếc mắt là nhìn vào sư tử uy vũ hùng mạnh, mà sẽ không đi nhìn xem rốt cuộc con cừu nào đẹp nhất, hoặc là suy nghĩ sư tử và cừu con nào lợi hại hơn.
Sự thực rõ ràng sáng tỏ như vậy, thậm chí khiến cho người ta không có bất cứ không gian nghi vấn phản bác nào.
“Xem đi, tôi đã nói rồi, biện pháp có thể khiến đối thủ câm miệng chính là dùng tác phẩm nói chuyện.” Đường Phong cười vỗ vỗ vai tiểu Vũ, cậu đã từng trải qua cuộc sống càng chói mắt đối với nhân khí hiện tại cũng không có nhiều cảm giác, chỉ cần có tác phẩm tốt, nhân khí, danh lợi và tài phú sẽ theo đó mà đến, đó mới là chuyện thật.
Người đã từng trải qua bão tố sớm đã không còn kinh hoảng trước những cơn mưa phùn tình cờ rơi xuống.
Theo sự truyền bá nóng hổi của phim truyền hình, cùng với tiết mục 《tình nhân trong mộng 》 và 《ban huấn luyện siêu sao 》 liên tục duy trì lửa nóng, lập tức có không ít đài truyền hình thăm hỏi tiết mục hoặc là tổng hợp tiết mục mong muốn được hợp tác với Đường Phong, mong Đường Phong có thể tham gia bất cứ tiết mục nào nói chuyện một chút. Đường Phong không ngại lên tiết mục nói chuyện phiếm, nhưng Lục Thiên Thần lo lắng độ thu hút của Đường Phong trong một đoạn thời gian gần đây quá cao nên rất uyển chuyển từ chối lời mời của các đài truyền hình lớn.
Tựa như những gì Lục Thiên Thần đã hứa lúc trước, người này rốt cục có tự giác bản thân là ông chủ, ngoại trừ từ chối lời mời của một vài đài truyền hình ra thì cũng tích cực liên lạc với một ít tạp chí có phẩm vị.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ để tôi tiếp xúc nhiều hơn.” Đường Phong tựa lên ghế nằm bằng gỗ ở bên hồ bơi trong căn nhà cấp cao của Lục Thiên Thần, ngày hôm nay sẽ có người của tòa tạp chí đến đây phỏng vấn và chụp ảnh cậu, địa điểm chụp ảnh do chủ tịch Lục rộng rãi cung cấp.
Lục Thiên Thần hiển nhiên có suy nghĩ của mình: “Bảo trì tính thần bí nhất định đối với một minh tinh mà nói cũng là một loại hấp dẫn.”
“Vậy anh cảm thấy tính thần bí hiện tại của tôi thế nào?” Đường Phong nghiêng đầu nhìn qua, cười cười hỏi.
Đáp án kỳ thực không cần phải nói ra, Lục Thiên Thần nhìn thoáng qua người kia, Đường Phong từ sau khi nhảy xuống biển vẫn luôn rất thần bí, mà Lục Thiên Thần hưởng thụ loại cảm giác này, cũng không muốn miệt mài theo đuổi vì sao Đường Phong lại biến thành hình dạng hiện tại, còn hơn quá trình, anh càng chú trọng kết quả.
|
Đệ nhất bách linh nhất chương: Tạp chí chụp ảnh.
Biệt thự cao cấp, ăn mặc hàng hiệu, Lục Thiên Thần hiển nhiên là dự định đem Đường Phong đóng gói trở thành một người minh tinh có khuynh hướng cảm xúc, mà không phải một loại bình dị gần gũi.
Nhưng trên thực tế cũng không tính là đóng gói, Đường Phong người này cùng với khí chất của bản thân vốn đã rất phù hợp với những vật phẩm xa hoa, khi người đàn ông tiền đồ vô lượng này mặc vào quần áo cao cấp của Gucci hoặc là Louis Vuitton, đeo đồng hồ Patek Philippe được sản xuất từ Thụy Sĩ, Lục Thiên Thần cũng không nhận thấy trên người Đường Phong có bất cứ thứ gì không hợp hoặc là bị cảm giác quần áo trang sức áp chế.
Có người cho dù mặc đồ sang quý vẫn không đẹp, mà có người mặc kệ là mặc quần áo hạ giá hay đồ sang trọng đều vẫn rất đẹp.
Có người trời sinh không phải là diễn viên hay ca sĩ, mà có người trời sinh đã định trước sẽ trở thành một siêu sao.
Chủ đề chụp ảnh của tòa tạp chí ngày hôm nay là — tự do, nhiếp ảnh gia mong muốn Đường Phong có thể thỏa thích biểu hiện tính chất đặc biệt của mình, thả lỏng, không nên dập theo khuôn mẫu, mọi người thích phẩm chất chân thành, cũng thích người có được phẩm chất này, minh tinh làm dáng cũng không có bao nhiêu người thích.
Chụp ảnh tạp chí đối với Đường Phong mà nói có thể coi là việc quen dễ làm, mà cậu cũng không có ý nghĩ muốn che giấu một ưu điểm này của bản thân, khi ống kính ngắm chuẩn đến cậu, người đàn ông này vẫn có thể tạo ra tư thế cực kỳ quen thuộc.
Ngay từ đầu là một vài bức ảnh tương đối nho nhã anh tuấn, tương tự quý tộc hiện đại, những bức ảnh này chụp ra rất khá, cũng rất đẹp, nhưng giống như nhiếp ảnh gia đã nói, Đường Phong cần đem tính chất đặc biệt của mình biểu hiện ra ngoài, nếu chỉ là muốn chụp đẹp, vậy trên đời này có một đống người mẫu có thể làm tốt hơn cậu.
Sau khi làm quen với nhiếp ảnh gia Đường Phong bắt đầu làm bừa, ngay từ đầu là kéo mở cà vạt đang chỉnh tề, nhiếp ảnh gia nhanh tay bấm máy mau chóng lưu giữ lại hình ảnh, nhiếp ảnh gia một bên tán thưởng biểu hiện của cậu, một bên âm thầm may mắn bản thân mình bấm máy đúng lúc, anh cho rằng mình đã bắt được một mặt tràn đầy quyến rũ của Đường Phong.
Nhiếp ảnh gia đã từng chụp cho không ít minh tinh, nhiều lúc hình ảnh trên bìa tạp chí chính là một tấm thành công duy nhất trong trăm tấm ảnh được chọn ra, ngay lúc nhiếp ảnh gia may mắn ngày hôm nay anh sớm bắt được “tấm ảnh thành công” của Đường Phong, người đàn ông này lại dùng tốc độ nhanh nhất nói cho anh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Tôi nghĩ đến một vài tư thế mạnh dạn.” Đường Phong dường như có chút chơi đến phát điên, đối với lần đầu tiên chụp ảnh tạp chí sau khi sống lại, cũng ứng với chủ đề “Tự do” này, cậu cần buông thả một chút.
Nhiếp ảnh gia vừa nghe tự nhiên là vui vẻ, bọn họ không sợ minh tinh có thể tạo ra tư thế tùy tiện, mà là sợ minh tinh căn bản không dám thử nghiệm: “Có thể, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được.”
Sau đó Đường Phong kéo xuống cà vạt, dùng cà- vạt trói lại hai tay của mình, tạo ra một biểu tình động tác khoa trương lại vui vẻ hướng về phía ống kính, giống như là sợ hãi than cậu bị trói lại!
Nếu như nói một chùm ảnh chụp lúc đầu là thể hiện sức quyến rũ đàn ông của Đường Phong, như là thành thục, ổn trọng, lão luyện và quý khí, vậy thì ảnh chụp sau đó chỉ còn lại giấc mơ trẻ con phía sau một người đàn ông.
Đường Phong sẽ hướng về ống kính lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, cũng sẽ nằm tựa lên sô pha quần áo mất trật tự, một chân đặt lên mặt đất, một chân gác lên tay vịn sô pha, loại tư thế mở rộng này có đôi khi khiến cho nhân viên công tác ở hai bên mặt đỏ tim đập.
Ấn tượng của khán giả về Đường Phong hầu như chỉ dừng lại ở một loạt từ ngữ “Mỹ nam cổ điển” “Nho nhã dịu dàng” không hề có ý sáng tạo, nhưng nếu như bọn họ thấy được chùm ảnh này khẳng định sẽ có hiểu biết mới về Đường Phong, người đàn ông bề ngoài có vẻ chững chạc này lại híp mắt cắn ngón tay, sẽ mở một đôi mắt to đáng thương vô tội lấy lòng, cũng sẽ đảo mắt lộ ra biểu tình hung ác độc địa mà có sát khí. . .
Chụp ảnh tạp chí thuận lợi trước nay chưa từng có, nhiếp ảnh gia chẳng biết mệt mỏi cùng Đường Phong chạy loạn bên trong toàn bộ khu nhà cấp cao, Lục Thiên Thần vẫn ở gần đó đứng nhìn, chưa từng ngăn cản bất cứ hành động nào của Đường Phong, người này không chỉ có tiềm chất trở thành siêu sao, thậm chí cũng có thể đi làm người mẫu.
Một khi đối mặt với ống kính, toàn thân Đường Phong luôn luôn phát ra sức hấp dẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Lục Thiên Thần có đôi khi xuất hiện một loại ảo giác, Đường Phong bình thường nói chuyện phiếm với anh có thật là Đường Phong hiện tại đứng trước ống kính?
Tác phong làm việc của Đường Phong rất dễ khiến cho người khác trở thành bạn của cậu, nếu như không phải buổi chiều nhiếp ảnh gia còn có công tác, không chừng bọn họ còn có thể ngồi tâm sự uống trà chiều cùng nhau.
Liên tục chụp ảnh nửa ngày, tất cả đều rất thuận lợi.
“Chờ một chút ở lại ăn cơm, Charles cũng sẽ đến đây.” Tiễn bước tổ chụp ảnh của tòa tạp chí, Lục Thiên Thần nói.
Nghe có vẻ không khiến người khác chờ mong như vậy.
Đệ nhất bách linh nhị chương: Ba người.
Sau khi chụp ảnh tạp chí còn có một khoảng thời gian mới tới bữa cơm, Đường Phong nhàn rỗi không có việc gì liền thẳng thắn đi ngủ, trước đó cậu cũng ở lại chỗ Lục Thiên Thần được một đoạn thời gian, lúc mở cửa phòng cậu có chút kinh ngạc phát hiện phòng ngủ dành cho khách vẫn là như cũ, không có thay đổi gì nhiều.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ đem ga trải giường hay gì đó đổi đi.” Đi vào trong phòng, tùy ý kéo mở tủ áo, mấy bộ quần áo cậu để lại vẫn còn ở trong.
Lục Thiên Thần tựa ở cạnh cửa giản đơn để lại một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc ăn cơm tôi gọi cậu.” Sau đó đóng cửa rời đi.
Đường Phong quen thuộc vọt vào phòng tắm tắm rửa, thân thể trần như nhộng tiến vào ổ chăn sạch sẽ ấm áp cuộn mình lại thành một cái nem rán, cậu thích ngủ khỏa thân, mỗi một lỗ chân lông trên da đều có một loại cảm giác giải phóng hô hấp.
Ánh nắng buổi chiều từ trong rèm cửa sổ thẩm thấu nên một màu quýt nhạt, cậu nhanh chóng ôm lấy chăn tiến vào trong giấc mơ, giấc ngủ ngắn ngủi luôn luôn dễ khiến người ta rơi vào một đám giấc mộng, những giấc mộng này thuộc về Fiennes, cũng có thuộc về Đường Phong hiện tại, giống như một cái mạng nhện to lớn quấn mọi người vào với nhau.
Cậu mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên mình đạt được ảnh đế cấp A+ trong lễ điện ảnh, khi MC đọc đến tên cậu, cậu cảm giác trái tim của mình nhảy lên rất nhanh, có một chút đau, cậu lúc đó một lần lại một lần nói cho chính mình, nghìn vạn lần đừng phát bệnh, nghìn vạn lần đừng ngất đi, đây chính là buổi quay trực tiếp, nếu như ngất xỉu vậy thì quá khôi hài, sẽ rất mất mặt.
Cậu đã quên mình làm thế nào đi lên sân khấu nhận thưởng, diễn thuyết gì gì đó cũng không nhớ, ký ức khắc sâu duy nhất chính là sau khi đi xuống sân khấu mượn lý do muốn đi WC mà đi ra ngoài vội vàng uống hai viên thuốc.
Gió đêm rất lạnh, đại sảnh yến hội náo nhiệt tỏa ra ánh sáng năm màu, cậu một mình đứng bên ngoài hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao đêm trên khắp bầu trời, sau đó mới biết bản thân cuối cùng đã bước lên con đường cậu mong muốn.
“Đường Phong, thân ái. . .”
Trong lúc lờ mờ dường như có người thổi hơi ấm ở bên tai cậu, cậu nhớ lúc trước ở nhà cậu có nuôi chó và mèo, chú mèo kia thích chui trong lòng cậu sưởi ấm, còn chú chó thì luôn luôn chạy đến bên liếm mặt cậu vào mỗi buổi sáng, giống như hiện tại, liếm liếm cái trán, chóp mũi, gương mặt còn có môi.
“Charles, đừng nghịch. . . Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cậu hơi mở mắt vươn bàn tay chặn lấy mặt của Charles, đem người từ bên cạnh mình đẩy ra.
Miễn cưỡng lật người một cái, quấn chặt chăn, hình dạng nửa híp mắt của cậu vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ, lông mi vừa dài vừa đen giống như hai cái quạt để lại một bóng râm khoa trương quá mức nơi đáy mắt.
Ánh mắt Charles dừng lại trên bả vai lộ ra của Đường Phong, từ đồ dùng vào quần áo bên giường đến xem người đàn ông dưới chăn này khẳng định là trần như nhộng, anh đột nhiên cảm thấy mình đói khát khó chịu, bình thường cũng không có cảm giác mãnh liệt như thế, thế nhưng hiện tại, anh lại bị khát vọng mãnh liệt của mình dọa sợ, thì ra mình là một người đàn ông ham muốn không đủ như vậy?
“Thân ái, đã sáu rưỡi rồi, mau dậy đi ăn, ngoan.” Mang theo giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, Charles lại nhấc người mình lên, cúi đầu hôn lên bờ vai trơn bóng của người kia.
“Sáu rưỡi?” Đường Phong xoa xoa cái trán, vậy là cậu đã ngủ tròn hai tiếng rưỡi đồng hồ, sao đầu lại choáng như vậy? Quả nhiên là ngủ quá lâu.
Charles một bên gật đầu một bên hôn: “Ừ ừ.”
Thơm quá thơm quá, Đường Đường nhà anh nhất định là đã tắm trước khi đi ngủ, thật muốn toàn thân trên dưới đều liếm qua một lần.
“Charles, anh muốn ăn tôi sao?” Người đàn ông bắt đầu hồi phục thanh tỉnh nửa chống đầu, có chút buồn cười nhìn cái tên đang liếm cánh tay cậu, Charles như vậy nhìn qua có vẻ giống một chú cún con.
“Tôi ước gì hiện tại có thể nuốt cậu vào bụng!” Đàn ông vừa tỉnh ngủ quả nhiên là quyến rũ nhất, nhìn tư thế gợi cảm kia xem, còn có ánh mắt mơ hồ kia nữa, Charles nuốt nước miếng một cái, mê đắm đặt tay lên lưng Đường Phong.
Chết tiệt, cái chăn này có phải quá dày hay không?
“Đáng tiếc hiện tại tôi đã không phải là món ăn anh có thể ăn.” Trong lòng người nào đó có ý xấu hướng về phía Charles chớp chớp mắt, ánh mắt lướt qua Charles nhìn về phía Lục Thiên Thần đứng ở cửa, “Ông chủ, phiền anh đem sinh vật đáng ngờ này mang đi ra ngoài.”
Charles hoàn toàn bị đả kích: “Thân ái, cậu thật nhẫn tâm.”
|
Đệ nhất bách linh tam chương: Ba người ( nhị )
Charles có chút buồn bực ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt kia tựa như một oán phụ nhìn chằm chằm vào Đường Phong đang chậm rãi nói chuyện với Lục Thiên Thần, anh có bao nhiêu tưởng niệm Đường Phong từ trong bệnh viện đi ra ở cùng anh trong vòng một tháng a.
Đường Phong lúc ấy muốn hài hước có hài hước, muốn tình thú có tình thú, là người đàn ông đáng yêu thường ngày ôn hoà hiền lành thông minh, buổi tối lại là siêu cấp yêu tinh khiến người ta yêu đến vô cùng, ôi, ngẫm lại thực sự là khiến người ta hạnh phúc mà tính phúc.
Nhưng hiện tại thì sao?
“Đường, cậu cứ như vậy ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với bạn thân của tôi sao? Tôi cảm thấy rất tức giận!” Dao nĩa trong tay cố sức cắm vào miếng thịt bò trên bàn ăn, Charles tàn bạo nói.
Đường Phong liếc nhìn Charles, sau đó. . . Cũng chỉ có thế.
Người đàn ông này thậm chí con không có ý định cùng Charles tiến hành nói chuyện một cái đề tài buồn chán, lập tức quay đầu tiếp tục trò chuyện với Lục Thiên Thần: “Tôi là một người đàn ông, phần diễn khỏa thân cũng không cần người thay thế, huống chi trong hợp đồng cũng nói không có cảnh quay khỏa thân chính diện, nhiều nhất cũng chỉ có cái lưng.”
Mấy người còn trông cậy vào một người đàn ông sinh sống tại phương Tây cởi mở, sống đến sắp tới bốn mươi tuổi chỉ bởi vì lộ PP mà vô cùng xấu hổ sao? Đường Phong cho dù là lúc mười bảy tuổi cũng không có ý nghĩ này.
“Cái gì? Cậu phải diễn khỏa thân?” Lực chú ý của Charles rất nhanh bị câu chuyện của Đường Phong và Lục Thiên Thần hấp dẫn, anh thẳng thắn đem dao nĩa ném lên trên bàn, giống như một lão già tựa lưng lên ghế, kiên định phun ra một câu: “Tôi không đồng ý! Thân thể của cậu chỉ tôi mới có thể xem!”
Đường Phong điềm nhiên như không cầm lấy ly rượu nhấp môi một ngụm, oán giận lườm Lục Thiên Thần mặt than một cái: “Tôi không biết vì sao anh lại gọi Charles đến đây.”
“Bởi vì chuyện chúng ta sắp trao đổi cần phải có Charles gia nhập.” Ngón tay gõ lên mặt bàn, Lục Thiên Thần nhìn người bạn thân ngồi đối diện: “Chuyện phiền toái của Albert đều là do cậu gây ra.”
“Hắc, đừng nói như vậy, tôi chỉ là muốn cho cái tên Albert biến thái không có phẩm vị kia biết, phẩm vị của Charles này có bao nhiêu cao, người tôi vừa ý có bao nhiêu tốt, mấy con mèo nhỏ bên người anh ta căn bản không thể so bì.” Vuốt vuốt tay, đường nhìn của Charles rơi lên trên người Đường Phong đang bình tĩnh dùng bữa, than thở, “Mà trên thực tế tôi cũng đã cho Albert biết được điểm này, thế nhưng tôi thật không ngờ anh ta lại vô sỉ muốn cướp người với tôi như vậy.”
“Mấy người thật giống như mấy đứa trẻ tranh giành đồ chơi.” Cắt miếng thịt bò non đưa vào trong miệng chậm rãi nhai, Đường Phong bất đắc dĩ cười cười.
Lục Thiên Thần thiêu thiêu lông mi: “Bên trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ.”
“Vậy đứa trẻ bên trong anh có cá tính gì?” Đường Phong hiếu kỳ hỏi.
Charles bị bỏ quên một bên lập tức chen vào: “Còn có thể là cái gì, cậu xem dáng vẻ núi băng của cậu ta chỉ biết cậu ta là một tên muộn tao, Đường thân ái, nhớ kỹ đừng đi quá gần Lục Thiên Thần, cậu ta nhìn thì có vẻ là tính tình lạnh nhạt, nhưng trên thực tế lại là một con sư tử chuyên ăn thịt người.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng hiện tại hình như là bởi vì Albert, tôi sau đó còn phải đóng giả người bạn có mối quan hệ không bình thường với hai người các anh.” Cứ tiếp tục tùy ý tán gẫu với Charles và Lục Thiên Thần như vậy, chủ đề này có khi đến mai mới có thể bàn lại, Đường Phong quyết định tự mình ra tay, dù sao việc này liên quan đến an toàn tự thân của cậu.
“Với Lục Thiên Thần là đóng giả, với tôi là thật.” Charles đương nhiên vừa cười vừa nói.
“Vậy cậu hỏi ý kiến Đường Phong trước đi.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói.
Đường Phong nhún vai: “Tôi không phải người dễ theo đuổi, nhất là ở tình huống hiện tại, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt.”
“Tôi sẽ cho cậu không gian và thời gian để làm việc, mà vào lúc khác tôi chính là một tình nhân hoàn mỹ tuyệt đối!” Charles hết sức tự tin hất cằm.
“Vẫn câu nói kia, nhớ phải xếp hàng, cố gắng lên.” Híp mắt cười cười, Đường Phong bắt đầu tỏ ý hoài nghi đối với việc có thể trò chuyện ra được kết quả gì đó trong bữa cơm này.
Đệ nhất bách linh tứ chương: Ba người ( tam )
Kết thúc bữa cơm quả nhiên là không bàn ra bất cứ kết quả nào khiến người ta chấn động tinh thần, thậm chí là kết cục tổng kết miễn cưỡng cuối cùng khiến Đường Phong cực kỳ không hài lòng.
“Albert hiện tại sẽ không đến làm phiền tôi, tôi nghĩ chúng ta không cần đóng vai đội ngũ ba người ân ân ái ái ngay từ bây giờ.” Đường Phong biểu thị kháng nghị, loại chuyện ba người này mặc kệ là trong điện ảnh hay trong sinh hoạt đều có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Albert người này thay đổi thất thường, chúng tôi hay cậu cũng không thể bảo chứng lời anh ta nói nhất định là sự thực, cho dù anh ta nói thật cũng không nhất định sẽ luôn luôn thực hiện, anh ta là một người hay thay đổi, ý nghĩ tùy thời đều có thể cải biến.” Lục Thiên Thần một đoạn nói này đã biểu lộ lập trường và thái độ của mình.
Đường Phong nhìn về phía Charles, kế hoạch ban đầu chính là do Lục Thiên Thần nói ra, cho nên Lục Thiên Thần tán thành cũng không khiến Đường Phong cảm thấy kinh ngạc.
“Tôi nghĩ Thiên Thần nói đúng, Trung Quốc không phải có một câu châm ngôn sao? Là ‘Phòng cháy trước khi cháy’, chúng ta hiện tại chính là phòng cháy trước khi cháy, Đường thân ái, đối với cậu mà nói như vậy cũng không có chỗ nào tai hại.” Charles vẻ mặt cười hì hì khiến Đường Phong nghĩ đây mới là tai hại lớn nhất.
“Hai người sẽ không bởi vì thái độ của tôi mà thay đổi ý kiến, đúng không?” Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần ở bên trái một chút, lại nhìn Charles ở bên phải một chút.
Lục Thiên Thần chỉ là cười cười không nói chuyện, Charles đương nhiên nói rằng: “Đừng nói như vậy thân ái, giang hồ hiểm ác đáng sợ, chúng tôi chỉ là đang bảo hộ cậu.”
“Cũng được, tôi đây đồng ý.” Tiếp tục tranh chấp cũng không thể khiến kết quả thay đổi, vậy còn không bằng là đừng đi tranh chấp, Đường Phong phải đối mặt với một hiện thực cậu phải thừa nhận, cho đến hiện nay người mà cậu có thể dựa vào cũng chỉ có Lục Thiên Thần và Charles.
Cậu không biết hai người đàn ông này rốt cuộc là có thái độ thế nào với cậu, cậu đoán Charles chỉ là muốn lên giường với cậu, mà Lục Thiên Thần thì tốt hơn một chút, mặc dù cũng có ý nghĩ về phương diện này, nhưng từ chỗ Lục Thiên Thần xem ra cậu là một diễn viên tiềm năng có thể bồi dưỡng thành siêu sao, làm một người thương nhân, Lục Thiên Thần luôn luôn lấy lợi ích làm đầu.
Mà thái độ của Lục Thiên Thần lại quyết định việc Charles sẽ không đơn giản ra tay với cậu, Lục Thiên Thần và Charles hợp tác có thể phòng ngừa khả năng cậu và Albert nhấc lên quan hệ, tất cả mọi người bị vây trong một loại cân đối vi diệu.
Tạm thời mặc kệ loại cân đối này có thể duy trì liên tục bao lâu, Đường Phong hiện tại cần Charles và Lục Thiên Thần, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc và điểm mấu chốt của cậu, rất nhiều chuyện đều có thể hiệp thương thậm chí là thỏa hiệp, người ở tuổi này đã không như lúc còn trẻ, ngông cuồng muốn dựa vào tuổi trẻ và sức lực của mình đi đối nghịch với xã hội.
Dùng lời không dễ nghe mà nói thì đây là khéo đưa khéo đẩy, dùng lời dễ nghe một chút thì đây là thành thục, dùng bản chất một chút mà nói, đây chỉ là một loại phương pháp “người yếu” tìm kiếm bảo hộ cho mình giữa một đống mãnh thú, cậu sớm đã không còn là trâu nghé mới sinh, dưới tình huống không thể thỏa thuận với người khác thì trí tuệ giảo hoạt một chút cũng không có gì là sai.
“Rất tốt, vậy lúc nào cậu dọn về chỗ tôi, không bằng sau khi kết thúc ban huấn luyện siêu sao thì thế nào? Nói thật, tôi nghĩ quy định nhà trọ của học viên kia quá phiền.” Charles vẻ mặt nóng lòng, ánh lửa trong mắt nhảy lên kịch liệt.
Người này có thể là anh tuấn vô địch, thế nhưng Đường Phong xem ra chính là một tên hoa hoa công tử tinh trùng đầy não, rất muốn đi qua cho Charles một cái tát.
“Dọn đến dọn đi không phải là quá phiền phức sao?” Chưa hề trực tiếp phủ định ý kiến của Charles, Đường Phong rẽ sang dụ dỗ Lục Thiên Thần.
“Cậu muốn dọn đi đâu?” Charles không phải ngu ngốc, mơ hồ cũng nghe hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của Đường Phong.
Đường Phong mỉm cười nhìn về phía Lục Thiên Thần: “Nếu là ba người, tôi đây không thể chỉ ở cùng anh, đương nhiên cũng phải ở cùng Lục Thiên Thần, thế nhưng mỗi ngày chạy đến chỗ này rồi chạy đi chỗ kia thì quá mệt người, tôi muốn có một nơi ở, không muốn bôn ba mệt nhọc.”
“Nói một chút suy nghĩ của cậu cho chúng tôi.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt cười cười, một người có thể thay đổi ý nghĩ, thói quen sinh hoạt và ham mê, chẳng lẽ còn có thể thay đổi cả IQ và EQ sao?
Charles cũng là vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cậu, Đường Phong tay trái nắm Lục Thiên Thần, tay phải nắm Charles, cầm lấy bàn tay hai người: “Nếu là ba người, đương nhiên là ba người chúng ta ở cùng một chỗ.”
Mặc kệ là đơn độc ở chung với Charles hay Lục Thiên Thần, như vậy đều khiến Đường Phong cảm thấy nguy hiểm, ba người là tốt nhất, quan hệ vững chắc lại kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai, không có việc gì còn có thể ngồi cùng một chỗ chơi đấu địa chủ.
|
Đệ nhất bách linh ngũ chương: ba người ( tứ )
Sau bữa cơm Charles một chút cũng không có ý muốn trở về nhà, độc tài chuyên chế chạy đến phòng Đường Phong vọt đi tắm rửa, thay áo ngủ kéo dép lê đi trong nhà chạy xuống dưới lầu dựa vào Đường Phong đang ngồi trên sô pha nghịch laptop, tự giác đặt đầu lên vai cậu, nhìn chằm chằm vào máy vi tính.
“Làm thế nào để thân mật với ngựa của bạn?” Charles đọc ra dòng chứ trên màn hình máy vi tính.
Sau hoàng hôn mặt trời cũng xuống núi, trong phòng có điều hòa nhiệt độ, cho dù hai người đàn ông kề sát vào nhau cũng không nóng, Đường Phong cũng không ngăn cản hành vi thân mật của Charles, chí ít trong lúc cậu là Fiennes cùng bạn bè kề vai sát cánh cũng là chuyện rất tự nhiên.
“Ừ, đến lúc kết thúc ban huấn luyện sẽ có một cuộc thi tổng hợp, trước đó tôi cũng không giỏi cưỡi ngựa.” Gãi gãi cái trán, Đường Phong thở dài, ngựa lớn cường tráng cao to so với ngựa con thấp bé ôn hòa khác nhau rất lớn, cái khác này giống như là chơi xe đồ chơi với đua xe thật vậy.
Phương diện chương trình học khác, như là biểu diễn, âm nhạc và vũ đạo, cùng với lễ nghi Đường Phong đều không lo lắng, chỉ riêng cưỡi ngựa là cậu không giỏi, so với những người khác cũng là kém một đoạn.
“Thân ái, cậu tìm tôi là được rồi, tôi có một trường đua ngựa ở Anh, nuôi không ít ngựa đẹp, bản thân tôi cũng là một tay nài ngựa đua ngựa thâm niên, “Charles bá đạo đoạt lấy laptop trong tay người kia, đầu tựa ở trên vai Đường Phong hôn hôn, ôn nhu nói, “So với chuyện xin giúp đỡ từ đống văn bản khô khan này, còn không bằng tôi, huấn luyện viên cưỡi ngựa thực sự.”
Lục Thiên Thần từ chỗ quầy bar đi tới, cầm trong tay hai ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh: “Không cần lén lút giáo dục, mấy hôm trước Khải đã đến chỗ tôi trưng cầu ý kiến về vấn đề nguyên tố có thể thêm vào tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, suy xét Đường Phong vừa phải tham gia ban huấn luyện vừa phải tham gia tiết mục, tôi đã kiến nghị Khải thay đổi nội dung kỳ cuối của 《 tình nhân trong mộng 》 thành giáo dục cưỡi ngựa.”
“Vậy cũng được, tôi sẽ đưa toàn bộ tổ làm phim đến nước Anh.” Charles cười tủm tỉm nói, sau đó anh và Đường Phong sẽ đơn độc hai người cưỡi ngựa, anh sẽ đưa ngựa đơn độc đi vào trong rừng, ném tất cả mọi người đi thật xa, chỉ còn lại anh và Đường Phong ở trong rừng thích làm cái gì thì làm.
Đem một ly rượu whisky trong tay đưa cho Đường Phong, Lục Thiên Thần ngồi ở chỗ còn lại bên cạnh cậu, khóe miệng kéo lên: “Không, đi Anh quá lãng phí thời gian, quá xa, tôi đã mời Khải đến trường đua của tôi để quay, mà tôi lúc đó sẽ làm huấn luyện viên dạy cho các nam minh tinh còn lại.”
“Không ai nói với tôi chuyện này!” Charles đưa ra kháng nghị, “Thật không công bằng!”
“Như vậy cũng tốt, tôi không thích bay đi khắp nơi trong khoảng thời gian ngắn.” Nhấp một ngụm rượu whisky, Đường Phong tán thành ý kiến của Lục Thiên Thần, ở Anh vài ngày lại phải trở về, cậu ghét đi du lịch như vậy, choáng đầu.
Nếu Đường Phong đã nói như vậy, Charles cũng không thích hợp tiếp tục cãi cọ, anh chỉ là hoài nghi nhìn ly rượu whisky trong tay Đường Phong, lại nhìn ly rượu trong tay Lục Thiên Thần: “Vì sao không có của tôi?”
“Tôi chỉ có một đôi tay.” Lục Thiên Thần nâng ly, ý tứ chính là muốn uống thì cậu tự đi mà lấy.
“Thấy sắc quên nghĩa.” Tức giận bỏ lại một câu, Charles chạy đi lấy rượu.
Đường Phong thiêu thiêu mi, may là Charles và Lục Thiên Thần là bạn bè có giao tình không tệ, bầu không khí cũng coi như là hài hòa thoải mái.
“Hai người buổi tối không đi đâu hoạt động sao?” Ở trong trí nhớ của cậu, Charles và Lục Thiên Thần cũng không phải loại đàn ông ở nhà khuôn mẫu, mỗi ngày trên cơ bản đều là sau chín giờ tối mới về.
“Ở nhà cũng không tệ.” Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói một câu, trên khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Charles sớm thay áo ngủ hiển nhiên là không có ý đi ra ngoài, ba người đàn ông dù sao cũng không thể ngồi trên sô pha cùng nhau nhìn tám giờ hoàng kim, Đường Phong đề xuất không bằng đánh bài, cậu gần đây rất thích đấu địa chủ, hai người còn lại cũng không có dị nghị.
Ba người ngồi cùng một chỗ uống rượu hút thuốc rồi đánh bài, Lục Thiên Thần và Charles hiển nhiên là chơi không giỏi, hai tên nông dân bị Đường địa chủ ngược đãi thê thảm, chưa được mấy giờ đồng hồ Đường địa chủ đã thu được một khoản không nhỏ, số tiền này so với thù lao lần trước cậu được mời đi đóng phim bộ còn nhiều hơn, hơn nữa không cần làm người bị thuê.
“Bom! Ha ha, tôi lại thắng!” Người này cười đến kiêu ngạo, tay phải cầm ly rượu nhấp một ngụm, tay trái không nhanh không chậm đem tiền ôm về bên người.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Đường Phong chậm rì rì đem tiền thu về, uống rượu có chút nhiều, đầu óc choáng váng, thế nhưng cậu cũng không quên lấy tiền, số tiền này là cậu khổ cực thắng được, nhất là có thể “đánh” Lục Thiên Thần và Charles thê thảm như vậy cũng khiến cậu cảm giác cực kỳ hài lòng.
“Sắp đến mười hai rưỡi, ngủ đi, ngày mai cậu còn có chương trình học của ban huấn luyện.” Lục Thiên Thần thu lại bài ném sang một bên, đứng dậy đỡ lấy Đường Phong sắc mặt hồng hào.
Lung tung gật đầu, Đường Phong không khách khí giao lại trọng lượng thân xác cho Lục Thiên Thần: “Ừ ừ. . . Tôi nghĩ ngày mai có thể tôi sẽ không dậy nổi. . .”
“Hắc! Hai người muốn bỏ tôi lại sao? Như vậy là không được đâu!” Charles uống rượu cũng không ít hơn Đường Phong, người này say khướt chạy tới lấy hai tay ôm lưng Đường Phong, chu môi đòi hôn: “Thân ái, đến hôn một cái.”
Đường Phong đưa tay đẩy ra Charles đang dán sát người: “Đầu tôi có chút choáng.”
“Cậu uống quá nhiều.” Lục Thiên Thần một tay ôm thắt lưng Đường Phong đem người đưa lên lầu, Charles thất tha thất thểu theo ở phía sau túm lấy không tha bàn tay vừa đẩy mặt anh của Đường Phong.
. . .
. . .
Ba người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đi tới gian phòng Đường Phong, vừa nhìn thấy giường lớn mềm mại Đường Phong liền khẩn cấp ngã xuống, đem mặt mình vùi vào trong gối dáng vẻ hoàn toàn không muốn động.
“Thân ái. . .” Charles lầm bầm một tiếng mở ra hai tay đè lên trên người Đường Phong, đột nhiên bị người đè lên Đường Phong cực kỳ khó chịu cố gắng xoay người đẩy ra con gấu siêu cấp lớn ghé vào trên người cậu, Lục Thiên Thần tốt bụng giúp cậu một chút, cố sức đẩy Charles sang một bên.
Đáng tiếc Charles giống như con gấu koala vừa bị đẩy ra liền hai tay hai chân quấn lên Đường Phong, vừa kéo tay ra là lập tức ôm lại.
“Charles! Buông Đường Phong ra, cậu ôm cậu ấy tôi làm sao cởi quần áo cho cậu ấy được?” Lục Thiên Thần có chút đau đầu xoa xoa trán, vì sao anh lại phải chăm sóc hai cái tên uống say này.
“Cởi quần áo. . . Đúng, cởi quần áo. . .” Ba chữ này xúc động thần kinh của Charles, hai tay anh cố sức kéo mở quần áo của Đường Phong, áo sơ mi vài trăm đô la bị con gấu sức lớn này xé mở, cúc áo vỏ sò màu trắng ngà lách cách rơi lả tả, Đường Phong choáng đầu cộng thêm cả người bị nóng rất phối hợp cởi áo, một bên cố gắng tránh xa Charles nóng như cái bếp lò, một bên bắt đầu cởi quần.
Cậu cởi cúc quần, đến lúc muốn sờ tìm chỗ khóa kéo thì một đôi tay có chút lạnh lẽo cầm tay cậu, thay cậu kéo khóa xuống, thuận tiện cởi luôn quần ngoài, Lục Thiên Thần đem quần áo trên thân người kia ném lên mặt đất.
Charles hôn lên lưng Đường Phong, hôn hôn cái rồi ngủ, ai nói người uống rượu xong sau sẽ loạn tính? Bọn họ một ngày uống say, cũng chỉ muốn nằm vật ra ngủ, hơi sức đâu ra mà còn vuốt ve vận động kịch liệt nào chứ.
Lục Thiên Thần là người duy nhất thanh tỉnh đi đến phòng tắm tắm rửa một chút, sau khi đi ra cầm theo khăn lông ướt thay Đường Phong tùy tiện lau mồ hôi, về phần Charles, dù sao người này cũng đã tắm, đừng hy vọng Lục Thiên Thần sẽ đi giúp Charles lau người, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy có chút quái dị buồn nôn.
Lục Thiên Thần cũng mệt mỏi, chờ đến khi anh hoàn thành hết mấy việc này cũng sắp tới một rưỡi sáng, anh quyết định sáng sớm ngày mai tự cho mình nghỉ nửa ngày.
Người này cũng không quay về phòng ngủ của mình, ai biết con gấu Charles này liệu có nửa đêm tỉnh lại hay không, chỉ cần trong đầu nghĩ đến chuyện Charles sẽ cùng Đường Phong làm ra chuyện gì đó là anh liền không ngủ được, vậy còn không bằng ngủ cùng ở đây, nếu là ba người vậy thì được rồi.
Ngã xuống giường, Lục Thiên Thần nghiêng người nhìn về phía Đường Phong nằm ngủ ở giữa, người đàn ông này đã ngủ say, cái miệng hơi mở nhẹ nhàng hô hấp, thỉnh thoảng bởi vì Charles ôm mà khó chịu giãy dụa hai cái, luôn luôn cố gắng đá văng cái tên đang nằm sấp ở trên người mình, mà Charles cũng dị thường dính người, bất khuất ôm Đường Phong không tha.
Lục Thiên Thần một mình ngủ một hồi, có lẽ qua khoảng nửa giờ anh phát hiện cho dù mình nhắm mắt lại cũng là tâm thần không yên ngủ không được, sau đó anh mở mắt trong bóng đêm, tay đỡ nửa người nhìn Đường Phong cách mình rất gần ở bên cạnh, bên tai anh vẫn đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đường Phong.
Lục Thiên Thần lần thứ hai ngã xuống giường, khác trước chính là lúc này dán sát Đường Phong, vươn tay đem người kia ôm vào trong lòng, thân thể hơi lạnh của Lục Thiên Thần khiến người kia vô ý tiến lại gần, tìm một vị trí thoải mái cọ cọ, lầm bầm hai câu rồi tiếp tục ngủ.
Cảm giác như vậy rất tốt, Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán Đường Phong, anh muốn làm như vậy, anh cũng làm như vậy.
Buổi tối hôm nay Đường Phong nằm mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mộng có hai con dã thú vây cậu ở chính giữa, hai con dã thú đáng ghét này cắn xé cánh tay và quần áo của cậu, bốn phía vừa nóng vừa bí, cậu sắp thở không nổi.
Nóng quá, Đường Phong ngày thứ hai là bị nóng tỉnh.
Cảm giác sáng sớm thức dậy liền thấy mình bị hai người đàn ông trần như nhộng kẹp ở chính giữa thật không tốt, Đường Phong nhịn không được co quắp khóe mắt, cậu sờ sờ thân thể của mình, may quá, đêm hôm qua hẳn là không có phát sinh chuyện tình đáng sợ nào đó, cậu tuy rằng tư tưởng mở mang nhưng còn không mở đến mức cùng hai người đàn ông song song làm loạn.
Đệ nhất bách linh lục chương: Ba người ( ngũ )
“Tỉnh?” Lục Thiên Thần mở mắt, Đường Phong vừa có động tác anh liền tỉnh lại, tính cảnh giác trời sinh cho dù là ở trên giường cũng không ngoại lệ.
“Ừ.” Đường Phong nửa híp mắt lên tiếng, đêm qua uống nhiều rượu thế nên sáng sớm hôm sau cả người đều là ỉu xìu uể oải, ngay cả thanh âm đáp lại cũng là yếu ớt.
“Trời, tôi còn khóa học ban huấn luyện.” Cố sức đánh lên đầu, Đường Phong đột nhiên nhìn tới đồng hồ treo ở trên tường, đồng hồ chỉ hướng buổi sáng chín giờ mười lăm phút, chương trình học chín rưỡi là bắt đầu, cậu giãy dụa cố gắng rời giường.
“Đêm qua đã giúp cậu xin nghỉ.” Lục Thiên Thần một tay với tới kéo người về giường, Đường Phong bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên cái gối mềm mại, đầu càng choáng váng.
“Tôi cảm giác như có một trăm con voi giẫm lên đầu tôi, hoặc là đêm qua có người khiêu vũ ở trên đầu tôi.” Nhéo nhéo mi tâm ( điểm giữa hai đầu lông mày ), Đường Phong hít sâu một hơi, nghiêng thân ngắm nhìn cái bếp lò nào đó ở phía sau, Charles còn đang ngủ say, một chút dấu hiệu chuyển tỉnh cũng không có.
“Người này ngủ say thật.” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lục Thiên Thần vươn tay xoa nắn cái trán nhìn qua có vẻ không quá thoải mái của Đường Phong, “Cậu nằm thêm một chút đi, tôi gọi người đem canh giải rượu đưa lên.”
Đường Phong lắc lắc tay: “Không, cho tôi một chút nước rồi để tôi ngủ thẳng đến bữa trưa là được, tôi không sao, chỉ là có một chút say.”
“Hoặc là nằm xuống, hoặc là hiện tại tôi thượng cậu.” Lục Thiên Thần bình tĩnh nói ra một câu khiến người ta phải trừng to con mắt.
Đường Phong buồn cười nhìn người đàn ông ngồi ở bên đang mặc quần áo: “Chủ tịch Lục, phương thức quan tâm người của anh thật đặc biệt, thế nhưng. . . Vẫn là cảm ơn anh.”
“Tôi không cần cảm ơn bằng miệng, làm một thương nhân, tôi chỉ muốn lợi ích trên thực tế.” Đứng lên mặc quần, Lục Thiên Thần nghiêng người cúi đầu hôn lên mắt Đường Phong, “Như vậy là đủ rồi.”
“Tôi hiểu rồi.” Cậu cười gật đầu.
Lục Thiên Thần hiếu kỳ hỏi: “Cậu hiểu cái gì?”
“Chỗ khác nhau giữa anh và Charles.” Cậu ngồi dậy tựa lên gối, nghiêng đầu liếc nhìn Charles rõ ràng vừa mới đá văng hiện tại lại ôm lấy đùi cậu ngáy khò khò.
“Ha —— tôi khác cậu ta ở chỗ nào?” Lục Thiên Thần cười khẽ một tiếng, đi tới chỗ quầy bar trong phòng ngủ rót một ly nước, suy nghĩ một chút lại đổi thành một ly nước trái cây.
Đường Phong mở ra hai tay nhún vai: “Chính là như thế này.”
Quay trở lại đưa nước trái cây cho người kia, trên khuôn mặt của Lục Thiên Thần mang theo nụ cười: “Lá gan của cậu thật ghê gớm, đêm qua uống nhiều rượu như vậy không sợ tôi và Charles làm gì cậu sao?”
“Ưm, có anh ở đây sẽ không có chuyện.” Thanh âm rầu rĩ từ trong ly nước truyền đến, người này một bên uống nước trái cây tươi ướp lạnh, một bên mơ hồ nói chuyện.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Lục Thiên Thần đứng ở bên cạnh nheo lại con mắt, lại cười nói: “Dựa vào cái gì cậu cho là vậy?”
Đường Phong liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Charles, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Thiên Thần, cười nói: “Bởi vì anh là Lục Thiên Thần, không phải Charles.”
“Hơn nữa tôi nghĩ ý kiến của tôi cũng không sai.” Đường Phong nhìn bốn phía một chút, chí ít ba người bọn họ bình an vô sự ở trên giường vượt qua một đêm, không có phát sinh chuyện gì khiến người ta cảm giác không thoải mái.
Lục Thiên Thần nhất thời câm nín, chỉ là thật sâu nhìn người đàn ông đang cầm ly nước uống nước trái cây, chờ Đường Phong uống xong, anh vươn tay cầm giúp ly nước, lúc xoay người song song nhẹ nhàng nói một câu: “Có đôi khi tôi cũng không lý trí như thế, tôi là một thương nhân, cũng là một người đàn ông.”
Lục Thiên Thần rời khỏi gian phòng, Đường Phong đem Charles đang say sưa ngủ đẩy ra đi vào phòng tắm, cậu đương nhiên biết, nhưng phần lớn thời gian Lục Thiên Thần là một thương nhân.
Đối với câu nói vừa rồi của Lục Thiên Thần, có nửa là thật, cũng có nửa là cố ý.
Bởi vì Lục Thiên Thần song song cũng là một người đàn ông, cho nên Đường Phong nghĩ những lời này đối với Lục Thiên Thần thân là đàn ông mà nói cũng có một chút tác dụng, nếu như có thể tăng thêm bảo hộ cho mình, một ít tâm kế vô hại cũng là có thể, đúng không?
|