Siêu Sao
|
|
Đường Phong dự tính từ lúc cậu khiến cho Albert chú ý tới hiện tại, hẳn là đã qua nửa giờ.
Nửa giờ đối với Ivan bọn họ mà nói, hẳn là đã có thể đem người lục tục mang ra khỏi sơn động.
Ngồi ở một chỗ duy trì cùng một tư thế trong thời gian dài, Đường Phong có chút tay chân cứng ngắc, cậu hít sâu một hơi nỗ lực làm cho mình giữ vững tỉnh táo, nhưng thoáng cái hít vào một ngụm khí lạnh, cổ họng bị cảm có chút chịu không nổi, cậu vội vã lấy tay bưng kín miệng, nhưng vẫn không nín được hơi chút ho khan hai tiếng.
Chỉ một tiếng nhẹ như vậy, người áo đen vừa biến mất liền đi tới dưới tàng cây, người kia vừa nhấc đầu vừa lúc đối diện với đường nhìn của Đường Phong, không biết vì sao, Đường Phong liền nở nụ cười, bị phát hiện rồi.
Đường Phong vẫy vẫy tay với người áo đen bên dưới xem như chào hỏi, người áo đen dường như có chút sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới người đàn ông này cư nhiên chạy tới trên cây, ở trên cây rồi còn chào hỏi với mình.
Môi mỏng dưới mặt nạ bảo hộ màu đen cong lên, Đường Phong này vẫn trước sau như một thú vị.
Lục tục có người chạy tới vị trí người áo đen, ngay sau đó tự nhiên là càng nhiều người cũng phát hiện ra Đường Phong, tiếp đó liền có người cố gắng muốn trèo lên cây.
“Không được trèo lên!” Đường Phong hô to một tiếng, khom lưng cởi giày ném tới chỗ người đang trèo lên, “Đều tránh ra!”
Cho cậu vô lại một lần đi.
Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ là ra hiệu cho những người khác đều đứng sang một bên, trận thế này nhìn qua hơi có chút long trọng, nhất là khi bản thân một mình một người ngồi trên cây cao nhìn xuống, sẽ phát hiện rất nhiều người đều như con kiến quay chung quanh bốn phía, cả đám nỗ lực bò lên đem cậu lôi xuống.
“Không nên lộn xộn.” Người đàn ông áo đen nói bốn tiếng, thanh âm nghe vào có chút khàn khàn, giống như là cố ý đem thanh âm đè thấp xuống.
Đường Phong đương nhiên sẽ không lộn xộn, mục đích của cậu là kéo dài thời gian chứ không phải tự tìm đường chết.
Không có để cậu chờ quá lâu, Albert liền từ trong đám người đi tới, cách lần cuối cùng bọn họ gặp mặt cũng đã qua mấy tháng, lúc xa nhau tất cả cũng không làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối hoặc là tràn ngập hồi ức.
Tựa như lời Lục Thiên Thần, Albert là người điên, là một kẻ khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Thời gian từng giây qua đi, Albert lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi trên cây không nói gì, trong lúc trầm mặc đại khái đã qua năm phút đồng hồ, mỗi một giây Đường Phong đều tính toán trong lòng, năm phút đồng hồ có phải càng có thể cho Ivan bọn họ có thêm thời gian đi cứu người hoặc là rời đi.
Cậu không ngại Albert tiếp tục an tĩnh, nhưng rất nhanh bên ngoài liền có chút rối loạn, một vài người nâng tới một cái đệm thật dày toàn bộ trải xung quanh bốn phía cây phong, chỉ qua một hồi, Đường Phong nghĩ cho dù cậu hiện tại ra sức nhảy xuống phỏng chừng cũng chỉ ngã đau, chứ tuyệt đối không ngã chết.
“Lại thấy mặt, phương thức gặp mặt lúc này của chúng ta có vẻ đặc biệt khác hẳn trong phim.” Albert rốt cục mở miệng, nam âm thuần hậu vẫn như trước mang theo dày đặc vị đạo hí kịch trong bối cảnh kịch sân khấu.
“Tôi tuyệt không thích phương thức gặp mặt như vậy.” Một cái giày đã ném xuống, hiện tại một chân chỉ mặc bít tất rét run trong gió lạnh, không, cả người cậu đều là rét run.
Trong khoảng thời gian ngồi trên cây hóng gió đầu đã bắt đầu đau nhức, cậu thiếu chút nữa quên cậu chưa hết sốt.
Thực sự là một buổi đêm mạo hiểm đầy kích thích.
“Trời rất lạnh, xuống đây đi.” Albert chậm rãi nói.
“Tôi biết, nhưng tôi không muốn xuống.” Có thể kéo dài một phút liền một phút, Đường Phong hơi chút xê dịch vị trí không cho thân thể của mình quá mức cứng ngắc, trời biết cậu hiện tại có bao nhiêu mệt mỏi chỉ muốn ngủ, chết tiệt tác dụng phụ của thuốc cảm lại bắt đầu phát tác.
“Cậu trở nên tùy hứng.” Lời này nghe vào cứ như là hai người tình nhân đang ve vãn, tuy rằng tình huống hiện tại mặc kệ thấy thế nào cũng không giống như là đang ve vãn.
Albert tiếp tục nói: “Đường Phong, xuống đây đi, tôi là tới cứu cậu rời khỏi đây.”
“Cứu tôi.”
“Đúng vậy.”
“Anh và bọn họ là cùng một hội.” Cùng đối phương nói chuyện, đầu của mình cũng càng dễ bảo trì tỉnh táo, tuy rằng chủ đề thực sự có chút buồn chán.
Albert cũng không tiếp tục nói chuyện với cậu như trong tưởng tượng của Đường Phong, người đàn ông này đột nhiên xắn tay áo, ở trong tầm mắt của Đường Phong bắt đầu trèo cây.
Không phải từng chút từng chút trèo lên như cậu, tốc độ này của Albert có thể nói là đặc công.
Chỉ qua một lát, Albert đã đi tới vị trí của Đường Phong, người này vươn tay với cậu: “Đi xuống với tôi.”
“Tôi không muốn xuống.” Đường Phong nhìn Albert gần trong gang tấc, người đàn ông này dường như không có gì khác so với mấy tháng trước.
Trong mắt hiện lên một tia sáng, ngay lúc Đường Phong vừa nói xong, Albert đột nhiên buông ra hai tay thoáng cái đánh tới chỗ Đường Phong, người sau đột nhiên cảm thấy thân thể giống như con diều bay ra ngoài, trong giây lát trời đất quay cuồng, chờ tới lúc cậu phản ứng là chuyện gì xảy ra, người đã nặng nề ngã xuống đệm mềm đặt trên mặt đất.
Không đợi cậu phản ứng, Albert cùng ngã với cậu liền đem cậu từ trên đệm kéo lên, khiến cậu thất tha thất thểu ngã vào lòng đối phương.
Cho dù Albert người này băng lãnh đến thế nào, hiện tại đối với Đường Phong ngồi hứng gió tới nửa giờ mà nói cũng được cho là ấm áp.
“Ngã đau sao?” Albert mỉm cười hỏi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn chỗ mình vừa ngồi, đau khổ cười: “Tôi mạng lớn, ngã không chết.”
“Chúng ta trở về.” Thả Đường Phong, Albert chỉ kéo lại tay cậu, cố ý nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Nghe nói cậu vì điện ảnh mà tăng cân, công tác tuy rằng quan trọng, thế nhưng lung tung chà đạp thân thể tôi cũng sẽ đau lòng.”
“Ha ha ha, bắt được rồi”, lão trọc cười lớn đi tới, nhìn cũng không nhìn Đường Phong, liền nói với Albert, “Dựa theo ước định của chúng ta. Không biết quý ngài lúc nào đem vàng đưa cho tôi.”
Albert không để ý tới đầu trọc kia, người áo đen bên cạnh anh đi lên phía trước sạch sẽ lưu loát từ trong lòng móc súng cho lão trọc một viên đạn.
Dưới tác dụng của ống hãm thanh hầu như không có tiếng súng, nhưng một người vừa rồi còn sống sờ sờ lập tức chết ngay trước mặt Đường Phong, lần đầu tiên thấy tràng cảnh này khó tránh khỏi có chút ăn không tiêu, Đường Phong theo bản năng nắm lại tay Albert, nghiêng đầu sang một bên.
“Mong rằng không dọa tới cậu.” Albert nhẹ giọng cười, đối với tất cả điều này có vẻ không cho là đúng.
|
Đệ ngũ thập cửu chương: thỏa mãn.
Lão trọc thoáng cái ngã xuống, đám thủ hạ bên cạnh lão trọc nhất thời đều kêu to muốn đem súng nhắm ngay Albert, đáng tiếc còn chưa chờ bọn hắn động thủ, cũng đã bị người Albert mang đến chế phục trước một bước.
Lực lượng rời rạc đối lập với đội ngũ trải qua huấn luyện, thoáng cái liền thấy rõ.
“Khí trời buổi tối rất lạnh, hơi chút không chú ý sẽ bị cảm.” Albert giống như người ngoài cuộc đem áo khoác lông cừu lấy xuống khoác lên người Đường Phong, người đàn ông này nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của Đường Phong, nhẹ giọng cười nói, “Cậu nhìn qua giống thú bông cỡ lớn của con gái tôi.”
“Cái này có được coi là khen ngợi không?” Đường Phong cười khổ nhẹ nhàng áo khoác của Albert, chí ít từ hiện tại đến xem, Albert vẫn rất bình thường.
Phụ cận có xe đi tới, Albert mang theo cậu cùng nhau ngồi lên, ngay lúc cửa xe đóng lại, Đường Phong nghe thấy trong rừng xa xa phía sau vang lên một trận tiếng súng, thanh âm kia tới quá mức đột ngột, dọa Đường Phong lại càng hoảng sợ.
“Chúng ta trở về đi.” Albert kề sát thay cậu để ý cổ áo, một tay ôm thắt lưng Đường Phong, xe khởi động dần dần rời xa cánh rừng đã từng có đầy rẫy tiếng súng.
Không có đồng tình hay cảm khái, Đường Phong chỉ là khe khẽ thở dài, mong muốn Ivan bọn họ đã rời đi.
Sự tình cũng giống như cậu chờ đợi, lúc bọn họ trở lại biệt thự của lão trọc hai chiếc máy bay trực thăng đỗ trên đất bằng cũng đã không thấy, không chỉ như thế, còn có một trận trực thăng dường như va vào trong rừng cách đó không xa, một vài người nâng súng lục tục chạy tới chỉnh lý kiểm tra gì đó.
Từng đợt khói đen bốc lên từ trong rừng, nhìn qua như là vừa đâm vào không lâu.
Có thuộc hạ báo cáo với Albert, con tin giam giữ trong sơn động và hai chiếc máy bay trực thăng của lão trọc đều không thấy, mà trực thăng của Albert thì bị người đâm vào trong rừng cách đó không xa, hiện tại bọn họ muốn đi ra ngoài thì hoặc là ngồi xe, hoặc là chờ những người khác lái trực thăng tới.
Albert cũng không vội rời đi, vài ba câu mệnh lệnh thuộc hạ một lần nữa đưa trực thăng tới, sau đó liền đưa Đường Phong vào nhà.
Tiểu ác ma chỉ mang tiểu Vũ và nhân viên hoá trang đi, những người khác ở trong phòng vẫn còn, lúc bọn họ đi tới tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất hai tay đặt ở sau đầu, đám thuộc hạ của Albert giơ súng nhắm ngay những người hầu này, trong đó cũng bao gồm cô gái tóc vàng từng đưa thịt nướng tới cho Đường Phong.
“Bọn họ chỉ là người vô tội, thả bọn họ đi.” Đường Phong kéo lại cánh tay Albert, nhớ tới cử động trước đó của Albert ở trong rừng đem tất cả mọi người lão trọc bắn chết, cậu tin người đàn ông này cũng sẽ làm ra cử động cho tất cả mọi người trong phòng ném vào địa ngục, không có chuyện gì Albert không làm được.
Albert lôi kéo Đường Phong lên lầu, anh vừa đi vừa chậm rãi nói: “Bọn họ có người có thể là vừa tới, có thể là đã ở đây rất nhiều năm, sau khi bọn họ rời đi có thể sẽ không thích ứng với thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không biết phải đi về đâu.”
“Vậy sau đó chính là lựa chọn tự do của bọn họ, không phải vấn đề chúng ta nên lo lắng.” Đường Phong lại lập lại lần nữa, “Thả bọn họ đi, Albert.”
“Đây là yêu cầu của cậu sao?” Người đàn ông ngừng cước bộ.
“Tôi cầu xin anh.”
“Cậu biết đấy, tôi không có cách nào từ chối lời cầu xin chân thành tha thiết như vậy của cậu, nhất là khi trong mắt cậu có lo lắng cho sinh mệnh người khác.” Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đường Phong, Albert quay đầu lại nói một câu với người phía dưới, “Thả bọn chúng đi.”
Albert cũng không nói bất cứ chuyện và việc gì liên quan đến trực thăng bị đâm cháy, cũng không nhắc tới những con tin kia là bị ai cứu đi với Đường Phong, chỉ là mang theo cậu đi vào trong một gian phòng sạch sẽ của biệt thự.
Gian phòng sạch sẽ mà ngăn nắp gọn gàng, cửa sổ không có hàn sắt, trong phòng cũng không phải chỉ có chiếc giường vô cùng đơn giản, chỉnh thể trang sức càng thiên hướng phong cách Châu Âu, có thể khẳng định gian phòng này không phải dùng để giam người.
Đường Phong ngồi ở bên giường, nhìn Albert đứng ở tủ rượu lấy cốc rót rượu đột nhiên không biết phải mở miệng nói thế nào.
“Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.” Có chút mệt mỏi, hai chân cậu co rụt lại bò lên trên tựa ở đầu giường, lúc trước trèo cây ném mất một chiếc giày, sau đó xuống đất thẳng thắn đem một chiếc khác ném luôn, cậu không đi giày cứ như vậy cùng Albert trở về.
Hai tay chui vào trong chăn nắm lấy chân trần lạnh băng băng, Đường Phong nói với Albert: “Cũng cho tôi một cốc đi.” Cậu cần làm nóng người.
“Không sợ nữa?” Albert đem một cốc rượu đưa cho Đường Phong, cũng không có lập tức trèo lên giường, chỉ là ngồi ở bên giường cách chăn bưng kín hai chân người kia.
Đường Phong lắc đầu, có thể là đã từng chết một lần, lần đầu tiên thấy có người chết ở trước mặt mình ngoại trừ khiếp sợ lúc ban đầu ra thì cũng không có quá nhiều mặt trái cảm thụ, chậm rãi, cũng liền khôi phục bình tĩnh.
“Tôi phải tỉnh lại.” Ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, chất lỏng thuận theo cổ họng chảy xuôi tiến vào dạ dày mang đến một chút kích thích, ngay sau đó nhiệt độ từ dạ dày lan tràn đến tứ chi thân thể.
“May mắn, vì sao nói như thế?” Albert hỏi.
“Albert, vì sao anh lại đến đây, trả lời vấn đề này của tôi trước đã.” Đường Phong hỏi ngược lại.
Tay phải nhẹ nhàng xoa mắt cá chân người kia đi lên cho đến lúc kéo đến một tay Đường Phong, Albert cúi đầu giống như một vị kỵ sĩ hôn lên mu bàn tay Đường Phong: “Bảo vệ cậu là chức trách của tôi.”
“Vậy nên các anh đều là tới cứu tôi.” Đường Phong cười ra tiếng, mặc kệ là Lục Thiên Thần hay Charles, hoặc là Albert tràn ngập tính không xác định trước mắt, bọn họ đến đây đều là vì cậu.
Không có cảm động là không có khả năng, không có hài lòng càng không có khả năng, liên quan cũng có một chút thỏa mãn.
Tuy rằng ba người đàn ông này trước đây đều mang đến cho cậu không ít phiền phức, nhưng nếu không có ba người này, dưới tình huống hiện tại cậu sẽ không bình yên vô sự ngồi ở trong đây, mà tiểu Vũ bọn họ cũng sẽ không an toàn rời khỏi cánh rừng nguy hiểm này.
“Vậy nên tôi cảm thấy tôi rất may mắn.”
“Tôi càng ngày càng không hiểu cậu.” Albert hơi chút đến gần người kia một ít, anh nắm tay Đường Phong dần dần thêm sức, khiến Đường Phong đều cảm giác được một ít đau đớn.
Ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tóc vàng mắt xanh tới gần cậu, ánh mắt Đường Phong rơi vào con ngươi xanh biếc của Albert, màu sắc bán trong suốt có chút giống ngọc bích, sáng bóng lấp lánh rất đẹp, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
“Anh không cần phải hiểu tôi.”
Giống như tôi cũng không quá hiểu anh.
Đột nhiên thoáng cái, nửa thân thể Albert đều đặt trên người Đường Phong, chóp mũi hai người đàn ông hầu như chạm vào nhau, khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến người ta nhịn không được hơi chớp chớp mắt.
Một cỗ mờ ám khó nói rõ cấp tốc nóng lên trong phòng, gió lạnh ngoài phòng không thổi đến nửa điểm.
Từ Albert lần đầu tiên giảo hoạt muốn cậu sau đó, Đường Phong liền tin tưởng người điên trong miệng người khác này có thể làm ra bất cứ chuyện gì, cậu biết hiện tại không nên nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, thế nhưng cậu nhịn không được, vậy nên cậu hỏi ra miệng.
“Nghe nói anh ở trên giường rất biến thái, đã từng đem người chơi tàn.” Cái này là Ivan hay tiểu ác ma nói, Đường Phong không nhớ rõ, nhưng nội dung cậu nhớ kỹ.
Nhớ lại lần kia cậu thân mật với Albert, đối phương ngoại trừ có chút tiến công hung mãnh ra Đường Phong cũng không phát hiện người này có chỗ nào biến thái.
Albert híp mắt, hơi chút giật lại cự ly giữa anh và Đường Phong, bàn tay dò vào trong chăn, vén lên góc áo người kia liền đụng phải thắt lưng của Đường Phong.
Anh mỉm cười chậm rãi hỏi: “Ai nói như thế với cậu?”
“Tôi nghe tới.” Bị Albert làm cho có chút ngứa, Đường Phong tóm lấy bàn tay không an phận của đối phương, “Anh xác định anh muốn làm? Thấy hình dạng hiện tại của tôi không?”
“Giống thú bông cỡ lớn của con gái tôi.” Khó có được lộ ra dáng cười có vài phần ấm áp, Albert nhẹ nhàng liếm liếm vành tai cậu.
“Anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi.” Người dần dần bị đặt ở phía dưới, Đường Phong phải cảm khái, những người này là đói điên rồi sao, ngay cả cậu hiện tại tăng cân cũng không buông tha.
“Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.” Đáp án lúc này một chút cũng không cho người ta an tâm.
Nhưng rất nhanh Albert liền bổ sung nói: “Tôi biết cậu sẽ không thích, vậy nên không cần suy nghĩ đến việc này, bởi vì chúng nó không liên quan tới cậu, ở bên cạnh tôi không nên có gánh nặng, tôi mong cậu có thể nghĩ tất cả đều là một loại hưởng thụ tốt đẹp.”
Liên tục nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cậu, Albert rất nhanh liền hôn đối phương, trong nụ hôn mang theo vài phần triền miên liền cởi bỏ quấn áo hai người.
Mặc kệ Đường Phong nói cái gì, chuyện Albert muốn làm liền nhất định sẽ làm.
Ví dụ như hiện tại, Albert thẳng thắn dùng môi che lại cái miệng thích giảng đạo lý lớn của người kia, anh hiện tại chỉ muốn đem người đàn ông dưới thân hoàn hoàn toàn toàn nhiệt tình lên.
Cái gì là xung động?
Đây là xung động.
Mặc kệ đối phương là béo hay gầy, lần đầu tiên nhìn thấy liền thì có xung động nguyên thủy, loại xung động này có thể duy trì liên tục bao lâu?
Đây không phải vấn đề Albert cần lo lắng.
Anh thích nhìn Đường Phong mất đi khống chế, thích nghe thanh âm rất nhỏ của đối phương khi thì vì đau đớn hoặc là sung sướng mà từ sâu trong yết hầu phát sinh, cùng với quên đi bản thân sau khi nhận được hưởng thụ của người đàn ông này.
Anh thích mình cậu tận tình quên mình, thỏa mãn trong nháy mắt kia, liên quan, anh cũng thỏa mãn.
Đệ lục thập chương: về nước.
Trong căn phòng chảy xuôi ánh đèn mờ nhạt thỉnh thoảng tuôn ra vài tiếng rên rỉ áp lực, có một chút triền miên, cũng có một chút nhuộm lên màu sắc mị hoặc của đêm khuya.
Ngón tay chăm chú bám lấy trên vai người kia, toàn thân Đường Phong đột nhiên đánh một cái giật mình, ngay sau đó liền cảm giác được một dòng nước ấm nóng trong nháy mắt nổ tung trong thân thể mình.
“Ưm ——” Albert kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi cố sức đỉnh lên thẳng thắn cả người đều đặt trên người Đường Phong thở phì phò, anh lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông hé miệng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cho dù hiện tại Đường Phong tăng hơn mười kg, nhưng ngũ quan người đàn ông này vẫn rõ ràng như trước.
Cũng có thể là thiện cảm của anh đối với Đường Phong đã kéo xuống tất cả tình cảm mặt trái, đến nỗi hiện tại cũng sẽ thấy người này vẫn như cũ tràn ngập quyến rũ như trước đây.
Cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên cái trán bao trùm một tầng mồ hôi mỏng của cậu, Albert đột nhiên trở nên giống như đứa trẻ không an phận liếm hôn chóp mũi và gương mặt người kia.
Người như vậy thực sự ở trên giường sẽ có một mặt biến thái sao? Mặc kệ thế nào, Đường Phong thế nhưng tuyệt không muốn biết đến.
“Tôi bị cảm.” Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc.
Đáp lại cậu chính là Albert đè xuống tới hôn, trong lúc triền miên hôn môi cũng mang theo chút vị đạo lười biếng, không ngừng giống như khiến người ta lâm vào một tia mật đường trong cái lưới lớn, đầy người dính dính song song cũng tràn đầy ngọt ngào.
Không thích loại cảm giác cả người dinh dính đầy mồ hôi này, Đường Phong rất nhanh một mình đi vào phòng tắm ngâm nước nóng, nước nóng lẳng lặng bình tĩnh bất động bao quanh tại thân thể, hai tay vốc nước hắt lên mặt, cậu hít sâu một hơi.
Tường bên cạnh bồn tắm chính là cái gương một mặt trơn truột, cậu tiện tay lau đi sương trắng trên bề mặt, người đàn ông trong gương đang nhìn cậu, trong mắt có một chút nghi hoặc nói không rõ.
Từ sau khi sống lại cậu liền nói cho chính mình, sống cho thật tốt, sống càng thêm tốt, đi hưởng thụ cuộc sống, mạo hiểm một chút cũng không sao, vậy nên ngay từ đầu gặp phải bất cứ vấn đề và chuyện phiền phức gì cậu đều lấy thái độ lạc quan đi đối mặt, chưa bao giờ làm mình rơi vào trong ngõ cụt.
Thế nhưng cậu bây giờ còn vẫn còn có chút mê man.
Ngay từ đầu khuất phục Charles là bất đắc dĩ, sau lại có Lục Thiên Thần, hiện tại là Albert, tuy nói luôn có một chút nhân tố phức tạp ở bên trong, nhưng cậu xác xác thực thực từ trong thân mật tiếp xúc cảm giác được vui thích.
Giống như vừa rồi cậu và Albert, mặc dù ngay từ đầu cậu đối với Albert không có ấn tượng gì tốt, nhưng từ sau khi thâm nhập lý giải và tiếp xúc giữa hai bên, cùng với đối phương rất nhanh tiến công thân thể tiếp xúc, chậm rãi cậu cũng không có biện pháp coi đối phương như một người qua đường mà đối đãi.
Tùy tiện tắm hơn mười phút Đường Phong liền đi ra, Albert không có đi phòng tắm gian phòng khác, chờ Đường Phong đi ra anh liền đi vào.
Ở loại chuyện về phương diện này, Albert không có dính người như Charles, cũng không có dịu dàng như Lục Thiên Thần, không có quá nhiều nhu tình hay lời nói, cũng không có quá nhiều săn sóc đầy đủ.
|
Nhưng loại cảm giác này kỳ thực cũng không tệ, làm cá thể độc lập cùng với sự thực hai bên thân là đàn ông, điều này dường như càng dễ dàng một chút, kỳ thực có đôi khi cũng không cần quá nhiều dịu dàng, có thể cũng là vì Albert không giỏi ngôn từ và tiêu chuẩn hành động đi thẳng về thẳng, khiến cậu ở chung với cái gọi là người điên này cũng có một loại cảm giác thả lỏng.
Không phải nói ở cùng Lục Thiên Thần hoặc là Charles sẽ không thả lỏng, chỉ là cảm giác càng thêm tự do.
Mặc áo ngủ lông nhung ấm áp, Đường Phong chân trần đứng bên cửa sổ, trong phòng rất ấm áp, cho dù không đi dép bông cũng sẽ không thấy lạnh, cậu vươn tay kéo mành cửa sổ, ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt của một người đàn ông ngoài cửa sổ.
Phía ngoài cửa sổ còn có một sân thượng nho nhỏ, người đàn ông một thân đồ đen tóc đen giống như một bóng ma lẳng lặng tựa ngồi trong một góc sân thượng, đây có thể chỗ tốt cho anh ta che lấp hành tung, nhưng nếu từ cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài, liếc mắt là có thể thấy, cũng có thể là đối phương căn bản không muốn che giấu chính mình.
“Lục Thiên Thần. . .” Đường Phong lập tức mở cửa sổ, rất nhanh gió lạnh thổi tới, người bị thổi trúng đánh một cái rùng mình.
Người đàn ông này ngồi ở bên ngoài đã bao lâu, lại thấy hoặc nghe được cái gì.
“Đi thôi.” Từ trong góc đứng lên, Lục Thiên Thần vươn tay tới Đường Phong, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhuộm lên sương đêm lạnh lẽo, có vẻ càng thêm lãnh ngạnh.
Cậu hẳn là lập tức vươn tay, nhưng Đường Phong cư nhiên phát hiện mình có một tia chần chờ, cậu vì sao sẽ có chần chờ?
Đây đều là không nên có.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng tắm an tĩnh, Đường Phong vẫn là đưa tay về phía Lục Thiên Thần, một cái xoay người lướt qua cửa sổ, cùng Lục Thiên Thần từ sân thượng nhảy xuống, cũng may ở đây chỉ là lầu hai, hơn nữa phía dưới là bãi cỏ.
Tuy rằng phần lớn cây cỏ đều héo rũ, nhưng so với mặt đất cứng rắn vẫn tốt hơn.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là đám người vốn thủ vệ ở dưới tất cả đều đứng không nhúc nhích, giống như bức tượng điêu khắc, lúc bọn họ đi qua cũng không có phản ứng gì.
Nhìn kỹ có thể phát hiện những người này đều là dựa vào tường, dưới ánh đèn yếu ớt mơ hồ có thể thấy một tia sáng bạc, là dây cước sao?
Đường Phong không kịp hỏi cái gì, Lục Thiên Thần rất nhanh mang cậu rời khỏi biệt thự, khi bọn họ ra khỏi biệt thự một khoảng cách, Đường Phong đột nhiên cảm thấy phía sau có một đường nhìn, cậu quay đầu lại, Albert đứng trước cửa sổ mở rộng nhìn cậu, lúc ánh mắt bọn họ tiếp xúc tới nhau, Albert mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
Tuy rằng không nghe thấy đối phương nói gì, nhưng Đường Phong nghĩ Albert đang nói tạm biệt với cậu, còn có hẹn gặp lại sao?
Thở ra một hơi, Đường Phong nhìn bóng lưng Lục Thiên Thần lôi kéo tay cậu đi phía trước.
“Anh đều thấy hết?” Cậu hỏi.
“Vốn muốn đi vào, nhưng ở bên ngoài thấy cậu dường như không ngại ở cạnh Albert, nên tôi không vào.” Nhàn nhạt nói, nghe không ra hỉ nộ ái ố.
“Tôi nghe Ivan nói, anh và Charles đã quyết định.” Đi chân trần giẫm trên mặt đất có chút đau, Đường Phong chỉ có thể cầu khẩn không nên có côn trùng cắn cậu.
Sở dĩ không đề cập tới tiểu ác ma, Đường Phong sợ Lục Thiên Thần sẽ trách cứ tiểu ác ma lắm miệng, nếu như nói là Ivan liền không thành vấn đề, dù sao có liên lụy với Ivan là Charles.
“Ừ.” Một chữ này nghe có vẻ có chút bất đắc dĩ.
Đường Phong không nói thêm, không muốn giải thích chuyện Lục Thiên Thần nhìn thấy và nghe thấy, cũng không cần phải giải thích.
Có quyết định cũng tốt, so với luôn luôn kéo dài vẫn tốt hơn.
Đi một hồi lập tức thấy cách đó không xa có một chiếc máy bay trực thăng đỗ trên một bãi cỏ coi như trống trải, Charles đeo kính xuyên đêm đang cùng bọn họ vẫy vẫy tay.
Đường Phong đi lên máy bay trực thăng không bao lâu liền ngủ, bên tai vẫn là thanh âm cánh quạt trực thăng ầm ầm, ngủ lúc nào cũng không biết, chờ tới lúc cậu tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng hôm sau.
Khi cậu đứng bên cửa sổ thấy thành thị cao tầng san sát bên ngoài, cậu có một loại cảm giác mình xuyên qua, một phút trước đang ở trong rừng tràn ngập nguy hiểm, vừa tỉnh lại thấy chính là đô thị hiện đại.
“Cuộc sống của mình thực sự là đặc sắc cực kỳ!” Ngay cả chính cậu cũng nhịn không được cảm thán một tiếng.
Đến trưa cùng ngày tỉnh lại, Đường Phong liền thuận lợi gặp lại những người khác của tổ kịch, tất cả mọi người đã an an toàn toàn trở về, mặc dù trung gian bị chút kinh hoảng, cũng may mọi người bình an vô sự.
Sau khi trải qua trắc trở trong rừng cây, cảm tình của toàn bộ tổ kịch dường như lập tức đề thăng, thấy mỗi người đều có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, dù sao mọi người cũng là đồng bạn cùng trải qua nguy hiểm.
Nhất là nam diễn viên sắm vai Reynold, nam diễn viên tự mình tới xin lỗi Đường Phong, vì chuyện trước đó suýt khai ra Đường Phong mà cảm thấy cực kỳ áy náy và hối hận, anh vẫn lo lắng Đường Phong rời đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.
Ngày đó Ivan lộ ra thân phận hình cảnh quốc tế, tất cả mọi người bọn họ đều khẩn cầu Ivan đi cứu Đường Phong, nếu như không phải Ivan nói Đường Phong đã an toàn, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đơn giản rời đi.
Người cảm động không chỉ có nam diễn viên mà còn có Đường Phong, nỗ lực của mình có thể đạt được khẳng định của người khác luôn luôn là thỏa mãn.
Nhìn nhau cười, sau khi bắt tay chính là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn.
Chuyện này cuối cùng cũng bị quy về sự kiện phần tử khủng bố bắt cóc Nam Á, mà Ivan làm đại anh hùng cứu vớt con tin xuất hiện trên truyền thông, bởi vì thân phận Ivan là tiểu tổ trưởng tổ chức hình quốc tế Anh quốc, cùng với Đường Phong mấy người thân là phần tử của giới giải trí, sự kiện này lập tức được tin tức truyền thông cấp tốc truyền bá.
Có thể nói 《ác ma đường mòn 》 không làm cho Đường Phong đến mức nổi tiếng, một sự kiện bắt cóc lại đem tất cả mọi người bọn họ đẩy lên đỉnh đầu làn sóng.
Hiện tại nằm ở nhà, Đường Phong tùy tiện mở ra một tin tức quốc nội đều có thể thấy tiêu đề về cậu: Ảnh đế Venice Đường Phong —— rừng cây kinh hồn ký!
Ảnh đế diễn được điện ảnh, càng đấu được phần tử vũ trang —— Đường Phong.
Trước đây lúc cậu được giải ảnh đế cũng không có mấy nhà truyền thông có phân lượng đưa tin, lúc này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sau khi cậu từ Hồng Kông trở lại quốc nội tu dưỡng, tùy tiện xem một tờ báo đều có thể thấy tên cậu, hơn nữa hướng phát triển của dư luận cũng đang dần thay đổi.
Không, phải nói là thay đổi cực kỳ rõ ràng.
Những tờ báo tạp chí này không chỉ đem chuyện cậu vì điện ảnh mới 《đồ ma giả 》 mà mệt nhọc tăng cân trắng trợn chuyển hướng, không phải nói cậu xấu xí biến dạng, mà là sự chuyên nghiệp toàn bộ diễn viên quốc nội đều cần phải học tập, ngoài ra cũng không thể thiếu rất nhiều thành viên tổ kịch làm chứng, sự tích Đường Phong vì bảo vệ các cô gái mà làm người thứ nhất đứng ra đấu tranh với phần tử khủng bố.
|
Đệ lục thập nhất chương: kết cục của đồ ma giả
Kết cục 《đồ ma giả 》
Cứ như vậy kết thúc, Reynold bọn họ cuối cùng đem hắc y phục bắt về quy án, chỉ là bọn họ tìm được chỉ có thi thể của hắc y phục, lúc bọn họ ở mái nhà building đem hắc y phục bao vây, người đàn ông kia lộ ra dáng cười xán lạn với bọn họ, giống như muốn lao tới thiên đường mở ra hai tay ngã xuống từ phía sau.
Giống như một mảnh giấy đen, bị gió phá tan thành từng mảnh.
Theo vụ án chấm dứt, Bạch Y cũng trở lại cuộc sống của cậu, chưa từng ai hoài nghi cái người béo nhìn qua có chút ngơ ngác ngây ngốc này, mà Reynold tuy rằng rất muốn đi tìm Bạch Y trò chuyện một chút, chỉ là bận xử lý vụ án vẫn không có thời gian rảnh, anh muốn chờ sự tình toàn bộ làm xong rồi mới đi tìm Bạch Y.
Lần bỏ lỡ này dĩ nhiên là hơn hai tháng, trong lúc kết án đồng sự phát hiện một ít đầu mối khác, ví dụ như từ một hộp sắt nhỏ trong cô nhi viện lấy được nhật ký thuộc về hắc y phục.
Khi Reynold mở ra nhật ký của hắc y phục, anh phát hiện một ít bí mật cho tới nay bọn họ cũng không phát giác, càng không có phát hiện.
Động cơ gây án của hắc y phục, dĩ nhiên thực sự đều là vì Bạch Y, mà tất cả đáp án, đều ở trong quyển sổ nhỏ cũ nát này.
Xem xong nhật ký hắc y phục, Reynold đầu tiên là lái xe đi tới gian nhà của Bạch Y, trong phòng trống trơn một người cũng không có, nghe hàng xóm nói tháng trước ở đây đã không còn người ở, người phương Đông luôn luôn thích mặc đồ trắng đã mang theo bà nội thu dưỡng cậu rời đi.
Đi nơi nào? Không ai biết.
Người đi nhà trống, Reynold đứng bên cửa sổ trận trận sững sờ, trong tay anh còn nắm chặt nhật ký sứt mẻ cũ nát của hắc y phục.
Trang đầu tiên:
Màu tóc và màu mắt của cậu ấy đều không giống chúng mình, là màu đen, bọn họ nói cậu ấy là người phương Đông, cậu ấy rất đẹp, giống như một con búp bê sứ, mình thích cậu ấy.
Trang thứ hai:
Đau quá, khắp nơi đều đau, rất sợ.
Bạch Y nói mình không cần sợ đau, cậu ấy sẽ bảo vệ mình, mình tin cậu ấy, cậu ấy nói chỉ cần ăn cho béo lên, trở nên xấu xí, liền không có người làm đau mình.
Trang thứ ba:
Có người muốn mang mình đi, mình không muốn đi, Bạch Y đánh mình, nói mình là ngu ngốc.
Mình sẽ nghe lời cậu ấy rời khỏi đây, ở cùng những kẻ có tiền kia, sau đó tương lai đem Bạch Y mang đi, mình muốn ở cạnh Bạch Y cả đời.
. . .
Đám người bị hại bị giết kia có liên quan đến Bạch Y hay không? Miêu tả trong nhật ký, Bạch Y không phải một người vụng về, tinh thần có chuyện, Bạch Y cũng không có bệnh, chỉ là vì tránh né thương tổn trong cô nhi viện có thể gặp phải mà bôi xấu mình.
Có rất nhiều nghi vấn, Reynold cũng rốt cuộc không tìm được Bạch Y.
Trong mấy tháng sau đó, Reynold đã từng hỏi thăm chung quanh tin tức của Bạch Y, thế nhưng người phương Đông mang theo một người già kia tựa như bốc hơi ở nhân gian từ nay về sau biến mất không thấy, để lại cho Reynold một điều tiếc nuối vĩnh viễn.
Màn ảnh điện ảnh cuối cùng, một bà lão tóc trắng xoá ngồi trên xích đu phơi nắng, bên cạnh là một thanh niên mặc quần áo trắng dùng ngón tay sạch sẽ mà thon dài khéo léo bện một ít đồ chơi nhỏ, đã không còn béo phì mập mạp, khi màn ảnh dần dần từ ngón tay kéo lên ngực người kia, khán giả trong rạp chiếu phim có thể nhìn thấy chính là một người thanh niên áo trắng có hình thể bình thường.
“Bà nôi, chúng ta vài ngày nữa đi Anh quốc đi.” Nương theo tiếng nói êm tai tràn đầy từ tính của người thanh niên, người đàn ông trong màn ảnh đem châu chấu đã bện xong đặt lên gối bà lão.
Một màn cuối cùng, màn ảnh rốt cục nhắm tới khuôn mặt cậu thanh niên, khuôn mặt rõ ràng mà tinh xảo ở trên màn hình lớn lộ ra tràn đầy cái đẹp cổ điển của phương Đông, mặt mày lưu loát cong môi cười, khiến người ta dường như từ trên người thiên sứ thấy được ma quỷ tà ác ẩn núp dưới ánh mặt trời.
Khi màn ảnh xuất hiện Đường Phong hoàn toàn giảm cân, trong rạp chiếu phim hầu như bạo phát một trận thanh âm hít khí lạnh cùng với tiếng kinh hô của mọi người, ngoại trừ mấy khán giả cá biệt sớm đã biết Đường Phong, phần lớn mọi người lần đầu tiên xem bộ điện ảnh này, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phong đều bị Bạch Y trong điện ảnh trước sau giống như hai người làm cho khiếp sợ.
Khi khán giả thấy Đường Phong tận lực xấu đi có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến, phần cuối điện ảnh người đàn ông này dĩ nhiên có một mặt anh tuấn mê người như vậy, thảo nào hắc y phục trong điện ảnh sẵn lòng trở thành binh sĩ trong tay Bạch Y, cho dù cuối cùng chết đi cũng là cam tâm tình nguyện không có một chút do dự và hối hận.
Dưới bề ngoài nhìn như vô hại cất dấu nội tâm như ác ma, Đường Phong đã thành công đắp nặn một nhân vật điện ảnh khiến khán giả khắc sâu ấn tượng, Bạch Y trong điện ảnh luôn luôn nói lung tung lộn xộn, nhưng tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện phần lớn đều lộ ra ám chỉ cùng với cảm giác về sự ưu việt của người thông minh tự cho là đúng.
Một biến thái sát nhân cuồng không giống với rất nhiều điện ảnh trong dĩ vãng, Bạch Y thông minh, giỏi ngụy trang song song lại có vẻ chọc người trìu mến, mặc dù nụ cười một màn điện ảnh cuối cùng kia mang theo vài phần tà ác sẽ làm người ta sởn gai ốc, nhưng chính bởi vì Bạch Y do Đường Phong đắp nặn lúc trước quá mức chọc người yêu thương, mới có thể khiến Bạch Y tà ác phần cuối có vẻ đặc biệt chấn động.
Không biết đây có coi là Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường hay không, cảnh ngộ mạo hiểm trong rừng cây tại Nam Á khiến mọi người của tổ kịch kinh hồn một trận, toàn bộ tổ kịch nghỉ ngơi hơn nửa tháng sau mới bắt đầu tiếp tục quay phim.
Bởi vì thế giới trong phạm vi phần lớn truyền thông đều đăng báo sự kiện phần tử khủng bố bắt cóc lần này, đương nhiên, bộ điện ảnh chế tác thành phẩm nhỏ 《đồ ma giả 》 của bọn họ cũng chiếm được một lần tuyên truyền miễn phí quy mô lớn.
Nguyên nhân chính là vì vậy, sau khi điện ảnh quay xong nhà sản xuất liền phát cho tất cả mọi người tiền thưởng sớm hơn dự kiến, có lẽ là muốn an ủi một chút thành viên tổ kịch thiếu chút nữa toi mạng, hơn nữa cũng đem điện ảnh chiếu phim sớm hơn.
Điện ảnh chiếu lần đầu kết thúc trọn vẹn, khi bên trong rạp chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, Đường Phong và các thành viên khác của tổ kịch đều đi lên sân khấu cảm ơn khán giả, tiếng vỗ tay duy trì liên tục gần 15 phút, sự khẳng định cùng với nhiệt tình của khán giả khiến mấy cô gái trong tổ kịch nhất thời khóc lên.
Nghĩ tới bản thân nỗ lực khổ cực không hề uổng phí, cũng nghĩ tới trải nghiệm đáng sợ không muốn nhớ lại, tất cả trước mắt có vẻ cực kỳ trân quý.
Viền mắt Đường Phong đã hơi ươn ướt, đã thật lâu không được khán giả nhiệt tình hoan hô như vậy, thậm chí là tiếng vỗ tay của khán giả xem điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 lần trước cũng không có sấm dậy như hiện tại.
Tóm lại chính là thành công rồi.
Cong xuống thắt lưng, bọn họ tập thể cầm tay cảm ơn khán giả.
Thu hoạch không chỉ có tiếng vỗ tay và nhiệt tình của khán giả, còn có tình bạn đã từng trải qua hoạn nạn, bất cứ sự đặc biệt gì cũng không thể thay thế, ngày hôm nay bọn họ đứng trên sân khấu, trong cuộc sống sau này vẫn đều là bạn bè tín nhiệm nhất.
Đường Phong quay đầu lại mỉm cười ngầm hiểu với nam diễn viên sắm vai Reynold, giống như hai anh em tốt cố sức vỗ vỗ phía sau lưng hai bên.
Điện ảnh 《đồ ma giả 》 chính thức phát hành, mặc dù nội dung có chút bạo lực, nhưng trải qua bộ phận cắt cảnh nào đó vẫn là thông qua xét duyệt có thể chiếu phim, cũng bởi vì Đường Phong là người thứ nhất đứng dậy anh dũng chiến đấu khi đối mặt với phần tử khủng bố, khiến đám truyền thông có thể trắng trợn tuyên truyền chuyện này, coi Đường Phong như một anh hùng thế giới.
Cậu không phải anh hùng, chỉ là một người bình thường dưới tình huống cấp bách sẽ làm ra phản ứng bình thường.
Người chân chính cứu con tin, kỳ thực cũng không phải cậu.
Chân chính tính ra cũng có thể là Charles và Lục Thiên Thần, đương nhiên Albert coi như là một người đi.
Ngày đó sau khi trở về Đường Phong nghỉ ngơi một đoạn thời gian trong thành phố S, chậm rãi đem tâm tình và thân thể đều điều chỉnh lại, bởi vì phần lớn cảnh quay đã quay xong, cậu thuận tiện cũng bắt đầu mỗi ngày đến phòng tập thể thao giảm cân, nghỉ ngơi hơn nửa tháng cho cậu càng nhiều thời gian giảm cân.
Trong lúc đó Charles và Lục Thiên Thần cũng từng đến xem cậu, thỉnh thoảng uống tách cà phê tâm sự, Đường Phong tôn trọng sự lựa chọn của hai người kia, nếu như không có cách nào cùng ở chung vậy thẳng thắn xa nhau là được, miễn cho cuối cùng sẽ có người bị tổn thương.
Cuộc sống dần dần khôi phục bình thường, nghe nói Charles một lần nữa hợp tác với hình cảnh quốc tế Anh quốc, Ivan cũng bởi vì có biểu hiện kiệt xuất trong hành động giải cứu con tin mà thăng chức.
Lục Thiên Thần hiện tại chỉ là thủ trưởng công ty quản lý của cậu, bình thường gặp mặt phần lớn thời gian cũng là nói chuyện công tác, thỉnh thoảng quan tâm cuộc sống của nhau, thế nhưng Đường Phong lại phát hiện số lần tiểu ác ma xuất hiện ở trước mặt cậu thế nào càng ngày càng nhiều.
Giống như hiện tại, cậu vừa chạy ra nước ngoài tuyên truyền trở về, vừa mở cửa gian nhà liền thấy một người vóc dáng nhỏ nhắn ngồi trên sô pha của cậu vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim Hàn phiến tình, thỉnh thoảng còn xoa xoa đôi mắt nhỏ lệ.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ánh mắt Đường Phong không có cách nào rời khỏi đống vỏ đồ ăn vặt vứt đầy dưới đất, trời ạ, cậu thật muốn vung tay lên đem toàn bộ đống rác thổi bay, nhưng cậu ngay cả đầu sỏ gây nên cũng đánh không bay, đệ tam sát thủ cũng không phải kẻ ngồi không.
“Tôi bị người đuổi giết, chỉ có thể trốn ở chỗ anh, này, đồ ăn trong tủ lạnh của anh tôi đều ăn sạch rồi, đi siêu thị mua một chút đi.” Người này còn đương nhiên nói.
Hành lý vứt trên mặt đất, Đường Phong mỉm cười xắn tay áo đi về phía tiểu ác ma, một tay xách cái tên kia lên: “Cậu bị người đuổi giết còn chạy tới chỗ tôi, cậu là muốn hại chết tôi sao? !”
“Là người của Albert, dù sao tôi trốn ở chỗ anh bọn họ sẽ không ra tay, nếu không phải do anh bọn họ cũng sẽ không đuổi giết tôi, tôi mặc kệ, dù thế nào đi nữa anh nuôi tôi!” Còn ồn ào lên.
Đường Phong dừng lại một giây, thả tiểu ác ma, chỉ vào đống rác đầy đất nói: “Hạn cho cậu trong vòng nửa giờ dọn sạch gian nhà, nếu không tôi hô một tiếng ở ngay cửa, cho sát thủ của Albert tiến đến làm thịt cậu.”
“Anh dám? !”
“Tôi dám.”
“. . . Tôi, tôi quét còn không được sao? !”
|
Đệ lục thập nhị chương: điện ảnh lần đầu bán vé.
“Có lầm hay không, thực sự coi mình là nô lệ à?” Tiểu ác ma lui vào trong sô pha gặm khoai tây chiên một bên ngâm nga bài hát một bên ngắm nghía điện thoại di động trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng ngủ đóng chặt, từ lúc Đường Phong đi vào tắm đến bây giờ đã qua một giờ.
Chuyện này đối với tiểu ác ma mọi việc đều phải tốc chiến tốc thắng mà nói là một chuyện không thể tin nổi cũng không thể hiểu nổi, sao lại có đàn ông thích tắm như vậy, mỗi ngày không có việc gì liền chạy vào phòng tắm, không ngồi ở phòng khách xem TV lớn, cứ muốn ngâm mình trong phòng tắm xem TV nhỏ.
Quả nhiên là khác nhau, không có cách nào hiểu được.
Soạn tin nhắn xong, tiểu ác ma ấn gửi đi, người nhận — anh cả.
Anh cả là ai, tự nhiên không cần phải nói ai cũng biết.
“Đều là mấy tên muộn tao.” Cảm khái một câu tiểu ác ma nhận mệnh đi dọn bàn.
Cái gì họ Đường kia, hiện ở bên ngoài được khen tựa như anh hùng thế giới vì nước làm vẻ vang, Đường cái gì Phong, bề ngoài nhìn qua còn rất dễ ở chung, tính cách cũng hoà nhã điềm đạm, trên thực tế căn bản là một ác ma!
Mỗi ngày Đường Phong đều bắt cậu quét dọn trong nhà, phải quét rác, phải lau bàn, ở nhà ăn cơm phải phụ trách nấu cơm, nếu không nấu thì phụ trách gọi đồ ăn ngoài, đi siêu thị mua. . .
Nói chung việc có thể bắt cậu làm toàn bộ đều ném cho cậu, còn mình thì tựa như đại lão gia cái gì cũng không muốn động, thật sự là khiến tiểu ác ma tức chết.
Tựa như hiện tại, cậu còn phải rửa sạch nho trước khi người nào đó tắm xong, bởi vì người nào đó một lát nữa đi ra muốn ăn nho!
“Rửa rửa rửa, rửa chết anh!” Mở vòi nước ào ào chảy, trong miệng tuy rằng cằn nhằn lải nhải, nhưng tiểu ác ma vẫn ngoan ngoãn rửa nho.
Chờ cậu rửa nho xong đặt lên khay, Đường Phong vừa vặn dùng khăn khô lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra, bây giờ vẫn là mùa đông, cậu mặc trên dưới hai chiếc áo ngủ màu trắng, dép cũng là màu trắng, cả người nhìn qua giống như món quà lông xù được đóng gói kỹ chỉ đợi tặng đi.
Rõ ràng là một thằng đàn ông còn mặc đang yêu như thế, khó coi! Tiểu ác ma âm thầm hèn mọn Đường Phong một phen, đường nhìn nhưng vẫn rơi trên thân người kia, ừm, làm sao bây giờ, nhìn qua giống gấu bắc cực lông xù, gấu bắc cực loại hình thon thả.
“Anh hẳn là xuất bản sách, dạy đám đàn bà thích chưng diện kia làm thế nào giảm béo, tôi thấy trên mạng có rất nhiều người đang hỏi anh làm thế nào giảm béo, sao có thể giống như bóng hơi thoáng cái béo lên, thoáng cái gầy xuống.” Tiểu ác ma rầm rầm ở trong lòng đánh tính toán, nếu như Đường Phong thực sự xuất bản một quyển sách như vậy, khẳng định sẽ dễ bán, đến lúc đó cậu làm người đề nghị dù thế nào cũng phải được phân cho một chén canh mới đúng.
“Ăn ít vận động nhiều.” Đường Phong lời ít ý nhiều trả lời, đi tới sô pha ngồi xuống, ngắt một quả nho ném vào trong miệng, “Ngày mai tôi phải đi Mỹ, ngày kia là ngày điện ảnh chính thức công chiếu tại Mỹ, có thể sẽ một tuần không ở nhà, cậu là dự định vẫn ở chỗ này trông nhà hay đi cùng tôi?”
“Thiết! Tôi đi với anh làm gì?”
“Có thể làm vệ sĩ của tôi.” Đường Phong nhìn tiểu ác ma một chút, tiểu vóc dáng đừng nhìn không thu hút, tốt xấu cũng là một sát thủ nổi danh, xen lẫn vào trong đám người Âu Mỹ cao to có thể làm tốt tác dụng che giấu thân hình.
“Làm vệ sĩ của anh?” Khoa trương nhìn Đường Phong, tiểu ác ma bĩu môi, có chút khinh thường nói, “Hừ, tôi thế nhưng rất đắt tiền, anh mời nổi không?”
Chậm rì rì ăn nho, Đường Phong vừa cười vừa nói: “Xem như tiền thuê nhà của cậu.”
“Tôi mỗi ngày đều làm việc cực nhọc cho anh! Vừa quét tước sàn nhà vừa lau bàn!” Thế nào còn phải trả tiền thuê nhà! Tiểu ác ma tức giận chỉ vào Đường Phong: “Tôi nói cho anh, anh cũng đừng quá đáng? !”
Nếu bị tiểu ác ma dọa tới liền kỳ lạ, Đường Phong tuyệt đối là đang trả thù tiểu ác ma trước đây mắng cậu, liếc nhìn tiểu ác ma, nhàn nhạt nói: “Tiền thuê nhà của tôi cũng rất đắt, không muốn đi chứ gì? Vậy mời dọn ra ngoài.”
“Không có nhân tính.”
“Cảm ơn khen ngợi.”
“Anh. . . Anh da mặt dày!”
“Tiếp tục, tiền thuê nhà gấp đôi.”
Tiểu ác ma trái lại ngậm miệng, quên đi, cậu nhận mệnh, ai bảo cậu đang bị sát thủ của Albert đuổi giết, ai bảo anh cả nhà bọn họ đột nhiên cố chấp yêu phải người đàn ông này.
Nói là chia tay, nhưng mỗi lần cậu trở lại đều có thể thấy bộ dạng Lục Thiên Thần không có tâm tình gì, anh cả nhà cậu bình thường đã đủ lạnh lùng, hiện tại cả người cứ như một cái tủ lạnh di động, đi tới chỗ nào đông lạnh chỗ đó, gió lạnh vù vù thổi, người bị thổi trúng mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy như tới tận thế.
Không biết còn tưởng phân bộ nào đó xảy ra vấn đề, chọc anh cả mất hứng, chỉ có cậu biết, nguyên nhân anh cả nhà cậu gần đây tâm tình không tốt là vì cái gì.
Tiểu ác ma một lần nữa đem đường nhìn chuyển đến trên người Đường Phong, người đàn ông này đang mở TV xem, thỉnh thoảng thấy tin tức thú vị liền nói một câu, cười một cái với cậu.
Ở cùng một chỗ với người như vậy đích xác rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như nước ấm nấu ếch, vào lúc mình nhận ra cái mạng nhỏ của mình đã không còn.
Có phim là công chiếu trước rồi mới tham gia các liên hoan phim lớn, có phim là tham gia liên hoan phim trước rồi mới bán cuộn phim trên liên hoan phim.
Giống như bộ điện ảnh 《ác ma đường mòn 》 của Đường Phong là tham gia liên hoan phim trước rồi mới bán cho quốc gia khác, điều này có lợi ở chỗ nếu như bộ phim của mình được giải thưởng, như vậy dưới sự gia tăng hiệu ứng tại liên hoan phim sẽ có rất nhiều người mua phim, chỗ hỏng là nếu như danh tiếng không tốt cuộn phim thường thường rất khó bán ra.
Người có tự tin đương nhiên sẽ bằng lòng tham gia liên hoan phim trước, thế nhưng bộ 《đồ ma giả 》 hiện tại của Đường Phong dưới sự ảnh hưởng của đông đảo nhân tố phức tạp, cũng từ tham gia liên hoan phim trước biến thành hiện tại công chiếu trước rồi mới tham gia liên hoan phim bình thẩm so sánh.
Trừ bỏ lễ lần đầu thăm dò danh tiếng lúc trước, hiện nay nước Mỹ xem như là trạm thứ nhất công khai chiếu phim, bởi vì đạo diễn và phần lớn nhân viên công tác đều đến từ Mỹ, 《đồ ma giả 》 coi như là một bộ điện ảnh Hollywood.
Thị trường buôn bán điện ảnh lớn một có Mỹ, còn có một là hải ngoại, ví dụ như Anh, Pháp và Nga các quốc gia khác.
Trung Quốc hiện nay cũng là một thị trường lớn, nhưng bởi vì tỉ lệ tham gia phân phối của Trung Quốc tương đối tốt, vậy nên trên thực tế một bộ phim nước ngoài không bán đứt bản quyền chỉ có thể được phân đến khoảng 30% ở phòng bán vé Trung Quốc, giống như phòng bán vé một trăm triệu nhân dân tệ, thực tế nhận được về tay chỉ có ba mươi triệu, còn phải khấu trừ các hạng phí dụng tuyên truyền vân vân.
Thế nhưng giống như ở Nga phân thành càng được nhiều, đây là lý do vì sao rất nhiều diễn viên chính phim Hollywood sẽ đi Nga tuyên truyền mà không đến Trung Quốc, thành phẩm rất cao, mà tiền lời không đủ.
Một bộ phim Hollywood, vào lúc bắt đầu quay chụp sẽ cùng toàn bộ diễn viên ký kết một hợp đồng tuyên truyền, trong hợp đồng sẽ quy định thời gian một diễn viên nỗ lực tuyên truyền cho phim dài đến bao lâu, trong thời gian hữu hạn, công ty điện ảnh phần lớn sẽ chọn khu vực có phân thành phòng bán vé cao.
Hiện tại đến xem, thu nhập phòng bán vé một bộ điện ảnh phần lớn bắt nguồn từ Bắc Mỹ.
Trước một ngày lần đầu công chiếu, Đường Phong liền lên máy bay đi Mỹ, một tuần sau Trung Quốc cũng sẽ bắt đầu chiếu phim, trong lúc này cậu cơ bản vẫn ở lại Mỹ.
Toàn bộ nhân viên công tác tổ kịch đều chạy tới nhà đạo diễn, kiềm chế nội tâm hưng phấn và kích động, mọi người tụ tập uống bia và ăn cơm, sau khi nói chuyện phiếm thì cùng đợi kết quả phòng bán vé lần đầu vào nửa đêm.
“Tôi thực sự rất khẩn trương.” Hít sâu một hơi, nam diễn viên sắm vai Reynold cười ngửa đầu uống một hớp bia lớn, “Dư luận lần đầu khiến tôi có sự mong đợi phi thường lớn đối với phòng bán vé điện ảnh, không bằng chúng ta đoán một chút, phòng bán vé cuối cùng sẽ là bao nhiêu, thế nào? !”
Đề nghị này lập tức được mọi người hưởng ứng.
Nam diễn viên hít sâu một hơi, do dự một lát nói rằng: “Tôi đoán là ba triệu.”
Không phải nhân dân tệ, đương nhiên là đôla.
Làm một bộ điện ảnh thành phẩm chế tác nhỏ không đến năm triệu đô, dự đoán của diễn viên xem như là khá lớn mật, phòng bán vé điện ảnh chỉ cần vượt lên trước mười triệu chính là kiếm được. ( Vũ: Có lẽ sẽ có người k hiểu vì sao làm phim bỏ ra 5 triệu mà trên kia lại đoán thu về chỉ dc có 3 triệu, xin nói rõ là đám người Đường Đường đang đoán tiền thu về chỉ của ngày đầu tiên công chiếu chứ k phải tổng cộng toàn bộ số tiền thu về sau đó!!)
Ở đây lần đầu là 0 giờ ghi lại cùng ngày, bình thường chỉ có fan trung thành mới có thể sẵn lòng vào hừng đông 12h đi vào rạp chiếu phim, ba triệu đã là một con số không tệ.
“Tôi phải thêm chút động lực cho mình, ba triệu năm trăm nghìn!” Đạo diễn sau đó nói.
Ngay sau đó những người khác cũng lục tục dự đoán, có hai triệu năm trăm nghìn, cũng có lớn mật dự đoán bốn triệu, cuối cùng đến phiên Đường Phong.
“Cậu nghĩ sẽ là bao nhiêu, Đường?” Trải qua một hồi mạo hiểm trong rừng, Đường Phong nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong cảm nhận của mọi người.
“Tôi nghĩ sẽ là tám triệu.” Đây không phải Đường Phong tùy tiện nói một chút, dù sao cậu cũng là diễn viên có kinh nghiệm, có thể đại khái đoán ra một bộ điện ảnh sẽ là lời hay lỗ, theo tin tức báo đạo oanh tạc mấy ngày nay, giống hệt như siêu vi trùng sinh sản khiến không ít người đều biết đến sự tồn tại của bộ điện ảnh 《đồ ma giả 》 này.
Có rất nhiều người sẽ bởi vậy mà đi vào rạp chiếu phim, số liệu lần đầu của 《đồ ma giả 》 sẽ không quá xấu, tám triệu đối với một bộ tiểu chế tác thành phẩm điện ảnh mà nói quả thực là một kỳ tích không thể chạm đến, bởi vậy Đường Phong lời vừa ra khỏi miệng rất nhiều người đều kinh ngạc một trận.
Hừng đông 12h, từ tiền tuyến không ngừng truyền đến tin tức tốt.
Số liệu phòng bán vé không ngừng thay đổi:
Ba trăm nghìn
Đột phá một triệu. . .
Bắt đầu có người hò hét: “Hai triệu! Sắp đột phá hai triệu!”
Sau khi số liệu đột phá ba triệu tất cả mọi người đều an tâm, đối mặt với chữ số phòng bán vé vẫn như cũ không ngừng kéo lên, cả trai lẫn gái trong phòng đều hưng phấn nhảy dựng lên.
Đến 0h trận đầu qua đi bọn họ cũng đã có một con số, một con số khiến người ta phấn chấn: tám triệu ba trăm nghìn.
|