Thời Thượng Tiên Sinh
|
|
Chương 61
Không thể đánh nhau và anh muốn nói gì. . .
Dựa theo ảo tưởng của Tô Nặc, hắn thật sự hi vọng anh hai có thể nói vài câu như “giám đốc Âu Dương, từ nay tôi giao em trai tôi cho cậu”, “mong cậu chăm sóc nó thật tốt”, “em trai tôi ăn hơi nhiều, cậu có chắc cậu nuôi nổi nó không?”, sau đó hai người sẽ kết bạn với nhau, cuối cùng cả làng happy ending!
Nhưng sự thật hiển nhiên không giống truyện cổ tích, đối với cái thằng đã cướp em trai bảo bối của mình, Hàn Uy chỉ hận không thể trực tiếp đào hố chôn sống, nói một lời cũng ngại nhiều, huống hồ là kết bạn với nhau!
“Anh. . .” Thấy sắc mặt anh hai không ổn lắm, Tô Nặc càng thêm lo lắng, liều mạng dùng ánh mắt cầu xin Hàn Uy.
Nhưng Hàn Uy vẫn lạnh lùng nói, “Tao là anh của Tô Nặc, nếu mày không muốn chết, trong vòng hai ngày cút khỏi Ý cho tao.”
Mẹ nó! Tô Nặc cứng ngắc tại chỗ!
Vừa bắt đầu mà đã dữ dằn như vậy!
Còn chưa chào hỏi câu nào đã hăm dọa người ta, chuyện này không khoa học!
“. . . Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện một chút hay không?” Âu Dương Long hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ thẳng thắn như thế.
Nhưng Hàn Uy còn chưa kịp trả lời, Tô Nặc đột nhiên. . . Té xỉu!
Hắn đập đầu xuống bàn trà, trông cực kì thê thảm!
Hàn Uy thành công bị doạ sợ, chẳng thèm quan tâm người trong điện thoại, vội vàng chạy tới đỡ em trai, “Nặc Nặc!”
Tô Nặc nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vô cùng suy yếu, giống như đã thật sự bất tỉnh!
Nhưng thật ra hắn chỉ giả vờ thôi!
Nếu để anh hai nói tiếp, nói không chừng chồng đẹp trai của mình sẽ bỏ chạy mất dép luôn, vì thế nhất định phải dời đi lực chú ý của anh ấy! Mặc dù giả bộ bất tỉnh có hơi ngu một chút nhưng nhất thời không tìm được cách nào khác, đành phải dùng tạm thôi.
Dù sao cũng từng đóng vai khách mời trong vài ba bộ phim, kĩ năng diễn kịch của ảnh đế Tô xem như không tệ, ít nhất anh hai thật sự bị hắn dọa sợ.
Sau khi kiểm tra xong, xét thấy bệnh nhân này hình như không có bệnh tật gì, bác sĩ nghiêm túc đưa ra kết luận, “Có thể do thần kinh của em trai anh quá yếu, sau này cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”
. . . . .
Hàn Uy dở khóc dở cười.
“Anh. . .” Tô Nặc yếu ớt gọi hắn.
“Ừ.” Hàn Uy ngồi xuống bên giường.
“Anh không giận em chứ?” Tô Nặc nhỏ giọng hỏi.
Tuy rằng thật sự rất giận, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của em trai, Hàn Uy đành phải bất đắc dĩ nói, “Không có, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Em không phải cố tình chọc giận anh.” Tô Nặc nói, “Em. . .” Em thật sự yêu anh ấy.
“Anh biết rồi, đừng nói nữa.” Hàn Uy đắp kín mền cho em trai.
“Anh không chém chết anh ấy đâu, đúng không?” Tô Nặc không yên lòng hỏi.
“Nếu anh nói không, có phải em sẽ ngất thêm lần nữa?” Hàn Uy hỏi ngược lại.
Tô Nặc: . . .
“Đầu u một cục rồi này.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Lần sau nếu có giả bộ bất tỉnh thì nhớ ngã xuống sô pha.”
Tô Nặc lập tức đỏ mặt, sao bị phát hiện nhanh vậy!
“Rốt cuộc Âu Dương Long có gì tốt, đáng để em phải làm thế này.” Anh hai thở dài.
“Bọn em thật lòng với nhau.” Tô Nặc buồn bã trả lời.
Chỉ vì cả hai đều là đàn ông nên mới bị phản đối dữ dội như thế, thật không công bằng chút nào!
Nhưng Hàn Uy vẫn tiếp tục im lặng.
“Ba ơi, có khách!” Ngay lúc hai anh em đang giằng co, Hàn Tiểu Hi đột nhiên mở cửa chạy vào, “Là một chú mặc áo khoác màu đen rất đẹp trai!”
“Ai?” Hàn Uy nhíu mày.
“Chú ấy có nói tên mà con quên rồi.” Hàn Tiểu Hi gãi gãi đầu, tên khó nhớ quá chừng!
“Ba đi xem thử.” Hàn Uy đứng dậy.
Tim Tô Nặc suýt ngừng đập, lẽ nào là chồng đẹp trai của mình?
Tình tiết này thật sự quá bất ngờ!
Sau khi xuống lầu, sắc mặt Hàn Uy lập tức tối sầm.
Bởi vì hắn nhìn thấy tên khốn đã cướp em trai mình!
Còn dám chủ động tìm tới cửa, đúng là. . . Đáng bị đập!
Âu Dương Long đứng ngoài cửa đợi suốt năm phút, sau đó nhìn thấy một người đàn ông bước ra, vẻ mặt như hung thần ác sát!
Tuy rằng người đó không nói gì, nhưng nhìn kiểu nào cũng không giống dân bán mạt chược.
Ngài giám đốc khẽ nhíu mày.
“Tao không nhớ có mời mày tới nhà tao.” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Anh là anh hai của Nặc Nặc?” Âu Dương Long hỏi.
“Biết rồi thì cút đi.” Hàn Uy xoay người vào trong.
Sau đó hắn bị Tô Nặc đang chạy như điên ra ngoài tông trúng!
“Sao em lại chạy ra đây?” Hàn Uy đưa tay đỡ em trai.
Tô Nặc tránh khỏi người anh hai, nhào vào lòng chồng đẹp trai của mình.
Thật sự rất có phong cách “có trăng quên đèn”!
“Hàn Dịch!!!!!” Hàn Uy rống giận.
Nhưng Tô Nặc hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ lo ôm chầm lấy ngài giám đốc, cảm động hỏi, “Sao anh biết nhà em?”
“Trong hoá đơn mua điểm tâm của em ở khách sạn có ghi địa chỉ.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, ngẩng đầu nhìn Hàn Uy, “Nếu anh thật sự quan tâm đến Nặc Nặc, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện một lần.”
. . . . .
Mắt thấy em trai mình như gấu koala [1] quấn lấy Âu Dương Long, Hàn Uy không nói nổi lời nào.
“Anh hai.” Tô Nặc quay đầu, hai mắt đỏ rực nhìn hắn.
“. . . Vào đi.” Khó khăn lắm Hàn Uy mới nhả ra được một câu. Tuy thật sự không muốn cũng không biết nói gì với Âu Dương Long, nhưng sợ rằng nếu mình tiếp tục từ chối, sau này sẽ để lại ác cảm trong lòng em trai.
Đành phải thỏa hiệp lùi một bước.
Hàn Tiểu Hi rất thích “chú đẹp trai”, cô nhóc chủ động lấy ra sữa chua của mình trong tủ lạnh, đã vậy còn có ý đồ ngồi lên đùi ngài giám đốc! Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi, sao em trai và con gái của mình đều mê mẩn cái thằng vô liêm sỉ này như vậy?!
“Chào cháu.” Âu Dương Long bắt tay làm quen với cô bé.
Hàn Tiểu Hi còn chưa kịp tự giới thiệu, Hàn Uy đã gọi bảo mẫu tới ôm nhóc ra phòng khách.
Baba thật là đáng ghét. . .
“Nói đi, muốn nói gì.” Hàn Uy lạnh lùng mở miệng.
“Tôi thật lòng yêu Nặc Nặc.” Âu Dương Long nhìn hắn.
Tô Nặc rưng rưng nước mắt, lời tỏ tình mới cảm động làm sao!
Hàn Uy hung hăng liếc em trai, em có biết xấu hổ không thế!
“Tuy rằng không thể sửa giới tính, nhưng tôi cam đoan tôi có thể cho cậu ấy tất cả những thứ mà một cuộc hôn nhân bình thường nên có.” Âu Dương Long tiếp tục nói, “Tôi hứa sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
“Sao tao phải tin mày?” Hàn Uy nhìn Âu Dương Long, rõ ràng không muốn hợp tác.
Tô Nặc vô cùng sốt ruột, sao anh hai lại vô lí như vậy!
“Vậy phải làm thế nào anh mới chịu tin tôi?” Âu Dương Long hỏi.
Đầu Tô Nặc xoay mòng mòng, loại lời thoại cẩu huyết này thật sự rất khó đỡ! Nếu anh hai nói “muốn tao tin mày, mày phải ra ngoài sân quỳ dưới mưa suốt ba ngày ba đêm!”, mình nhất định sẽ bất tỉnh tiếp!
Bởi vì nó quá cẩu huyết rồi!
Nhưng lời tiếp theo của Hàn Uy cũng không khá hơn phim cẩu huyết là bao.
“Chúng ta đánh một trận trước đi.”
“Không được!” Tô Nặc hoảng hồn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, thậm chí còn dùng thân thể gầy yếu của mình che chở ngài giám đốc, phải nói là dũng cảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng!
Sao anh hai có thể dã man như vậy! Mở miệng ngậm miệng chỉ biết đánh nhau! Người gì mà bạo lực hết sức! Một chút văn hóa cũng không có!
“Ngồi xuống nói chuyện bình thường không được à, tại sao phải đánh nhau?!” Tô Nặc kháng nghị.
“Nếu đánh xong anh cho tôi dẫn cậu ấy đi, tôi đồng ý.” Âu Dương Long nói.
Tô Nặc nghe vậy thì càng sốt ruột hơn, thậm chí rất muốn gào lên! Anh hai em đánh nhau rất giỏi, sao anh có thể đồng ý bậy bạ như vậy, nếu bị thương thì làm sao bây giờ! Coi như anh đánh nhau rất giỏi đi, nếu anh đánh anh hai em bị thương thì em cũng không tha thứ cho anh! Ai lại đi làm cái chuyện ôm nhau chết chùm ngu xuẩn như vậy! Tô Nặc quay đầu nhìn Âu Dương Long, tức giận nói, “Em cho anh nói chuyện chưa! Anh im miệng coi!” Phải nói là ngầu quá xá!
. . . . .
Ngài giám đốc dở khóc dở cười.
“Bất kể thế nào cũng không được đánh nhau!” Tô Nặc tiếp tục chỉ trích anh mình, “Chỉ có những kẻ thô lỗ mới thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.”
Hàn Uy không trả lời, nói đúng hơn là hắn đã bị trình độ ăn cây táo rào cây sung của em trai mình làm á khẩu.
Từ nhỏ đến lớn mình giúp nó đánh nhau biết bao lần, bây giờ chỉ vì một thằng đàn ông mà nó lại nói mình là người thô lỗ!
“Tính hướng của em đã vậy rồi, anh bảo em phải sửa thế nào đây?” Sợ hai người sẽ thật sự đánh nhau, Tô Nặc đành phải tiếp tục nói chuyện, “Ngoại trừ không sinh con được, anh ấy có chỗ nào không tốt chứ! Đẹp trai quá trời quá đất! Hơn nữa rất yêu thương em, nấu ăn cũng rất giỏi! Đó giờ em chưa từng phải rửa chén lần nào!” Đúng là người đàn ông của gia đình!
Âu Dương Long nắm chặt tay Tô Nặc.
“Em biết được bao nhiêu về hắn chứ!” Mà lại khăng khăng một mực như vậy! Hàn Uy thật sự muốn gào lên!
“Anh không cho người ta quen nhau thì sao em biết được!” Tô Nặc trả lời vô cùng hợp tình hợp lí.
Hàn Uy bị hắn chọc tức đến đầu óc choáng váng, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
“Anh kì thị đồng tính luyến ái!” Tô Nặc nắm tay, trong mắt tràn đầy chính nghĩa!
Hàn Uy: . . .
“Tôi sẽ chăm sóc Nặc Nặc thật tốt, tôi biết bây giờ anh không tin tôi, nhưng ít ra hãy cho tôi một cơ hội.” Âu Dương Long chân thành nói.
Loại đối thoại này tuy rằng rất cẩu huyết nhưng cũng rất cảm động, Tô Nặc xúc động nhìn anh mình, “Nếu anh cố ép bọn em chia tay, bắt em kết hôn với cô gái khác, vậy khác gì hại đời con gái người ta, tại sao anh phải làm thế chứ?”
Nghe mới có lí làm sao!
“. . . Nặc Nặc, theo anh lên lầu.” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Hàn Uy đứng dậy.
“Anh muốn làm gì?!” Tô Nặc nâng cao cảnh giác, chẳng lẽ muốn bắt nhốt mình?!
Chơi ác vậy sao!
“Anh có chuyện cần nói với em.” Hàn Uy bình tĩnh trả lời.
“Sao không thể nói ở đây?” Tô Nặc nắm chặt tay Âu Dương Long.
Hàn Uy đi thẳng lên lầu.
Tô Nặc sửng sốt ba giây, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Long.
Thế này là thế nào?!
Cư nhiên bỏ đi một nước như vậy!
“Có thể anh hai em thật sự có chuyện muốn nói với em.” Âu Dương Long buông tay Tô Nặc ra, “Đi đi, anh chờ em.”
“. . . Ừ.” Tô Nặc gật gật đầu, ôm ngài giám đốc một cái, “Bất kể thế nào, em cũng phải ở chung với anh!” Chắc chắn là thế!
“Anh biết.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, “Anh cũng vậy.”
Tuy rằng ngài giám đốc rất quan trọng nhưng anh hai cũng rất quan trọng! Tô Nặc đành phải tạm thời bỏ lại chồng đẹp trai của mình, bồn chồn đi lên thư phòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Thật làm cho người ta lo lắng!
|
Chương 62
Anh hai khổ tâm và giám đốc đẹp trai. . .
“Em có chắc cái thằng dưới lầu sẽ đối xử tốt với em cả đời không?” Điều bất ngờ là Hàn Uy không có hét ầm lên.
“. . . Cả đời rất dài, em không biết.” Tô Nặc hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời, “Nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng muốn cược một lần.”
“Nếu thua thì sao?” Hàn Uy xoa đầu em trai.
“Vậy coi như em xui xẻo.” Tô Nặc cố lấy can đảm nhìn anh hai, “Anh cho em một cơ hội đi được không?”
“Ngoại trừ biết em là ngôi sao ra, cái thằng đó còn biết gì chứ?” Hàn Uy bất đắc dĩ nói, “Hai người đến với nhau, việc cơ bản nhất là hiểu về nhau, tạm bỏ qua chuyện em hiểu hắn bao nhiêu, còn hắn thì sao? Gia đình của em bối cảnh của em, hắn hoàn toàn không biết gì cả, muốn sống với nhau cả đời thế nào đây?”
“. . . Vậy em nói cho anh ấy biết anh không phải người bán mạt chược trước nhé?” Tô Nặc chột dạ.
“Em trưởng thành rồi, có một số việc em phải tự quyết định.” Hàn Uy chỉnh lại quần áo cho em trai, “Cáu kỉnh tùy hứng không giải quyết được vấn đề, hiểu không?”
“Hiểu rồi.” Tô Nặc hít hít mũi, đưa tay ôm lấy anh hai. Đột nhiên lại dịu dàng hiền lành như vậy, sao mà chịu nổi chứ!
“Được rồi, xuống lầu đi.” Hàn Uy vỗ vỗ lưng hắn, “Cẩn thận một chút, đừng để bị ức hiếp.”
“Em sẽ không bị ức hiếp, cũng sẽ không để người khác ức hiếp anh!” Tô Nặc nghiêm túc nói.
Hàn Uy bật cười, xoa xoa mặt em trai.
Trước khi xuống lầu tìm ngài giám đốc, Tô Nặc đứng trong nhà vệ sinh suy nghĩ suốt năm phút, cuối cùng đưa ra một kết luận, nhất định không thể để lộ thân phận của anh hai, bởi vì anh hai rất quan trọng đối với mình!
Tuy rằng thật sự rất yêu chồng giám đốc nhưng chuyện này phải tiến hành theo từng bước!
Sau khi quyết định xong, Tô Nặc đứng lên đi xuống lầu, thuận tiện khen ngợi bản thân một chút, mình đúng là người đa mưu túc trí!
Sau đó hắn nhìn thấy Hàn Uy khó xử đứng ngay cầu thang.
“Sao thế?” Tô Nặc tò mò bước tới, nhìn xuống dưới lầu theo ánh mắt của anh hai.
“Con thích ăn sữa chua dâu nhất!” Hàn Tiểu Hi ngồi trên đùi ngài giám đốc, đang liều mạng tự giới thiệu.
. . . . .
Tô Nặc suýt rớt cằm xuống đất.
“Con còn biết hát nữa!” Hàn Tiểu Hi cố gắng khoe sở trường của mình.
“Vậy sao?” Âu Dương Long cười thật hiền.
Chú ơi chú đẹp trai quá đi! Độ hảo cảm của Hàn Tiểu Hi up liên tục, rốt cuộc ầm một tiếng vỡ tung!
Vào những lúc như thế này nhất định phải hát một bài!
Giọng trẻ con thật sự rất đáng yêu, nhưng hát thì. . .
Âu Dương Long dở khóc dở cười, quả nhiên là cháu gái của tiểu ngu xuẩn kia.
Âm thanh kinh hoàng chui vào tai, Tô Nặc đau khổ bịt tai lại, hát gì mà dở quá!
Hàn Uy nâng trán, cảm thấy vô cùng bất lực.
“Hát xong rồi!” May là nhạc thiếu nhi cũng không dài.
“Hát hay lắm.” Ngài giám đốc đưa cho cô nhóc một viên kẹo, “Bài này là bài gì?”
“Nàng tiên hoa!” Hàn Tiểu Hi vui vẻ nói.
Âu Dương Long cảm thán, nghe chẳng giống gì cả.
“Để con hát thêm bài xì trum xanh.” Hàn Tiểu Hi đề nghị.
“Thôi đủ rồi!” Tô Nặc chạy như điên xuống lầu, ôm cháu gái vào trong ngực trước khi cô nhóc kịp mở miệng, “Tiểu Hi ngoan, baba ở trên lầu chờ con kể chuyện cổ tích kìa!”
“. . .” Hàn Tiểu Hi lưu luyến quay đầu nhìn chú đẹp trai.
Ba và chú, sao mà khó chọn quá!
“Không sao, lần sau chúng ta cùng nhau chơi.” Âu Dương vẫy vẫy tay với nhóc.
“Được rồi.” Hàn Tiểu Hi lưu luyến tựa lên vai Tô Nặc hôn gió đủ kiểu!
Hàn Uy đứng nhìn từ xa, hết biết nói gì.
“Không biết nó giống ai nữa.” Sau khi trả lại cháu gái cho anh hai, Tô Nặc xuống lầu than phiền với Âu Dương Long, “Hát dở quá trời.”
Âu Dương Long nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
“Anh yên tâm, anh hai sẽ không phản đối chúng ta nữa.” Tô Nặc tự động cho rằng ánh mắt phức tạp của chồng mình là vì “lo lắng bị chia rẽ” nên vội vàng giải thích, “Anh ấy chỉ bảo em suy nghĩ thật kĩ.”
“Sau đó thì sao? Em nghĩ thế nào?” Âu Dương Long hỏi.
“Em muốn ở chung với anh.” Tô Nặc nói một cách chắc chắn.
“Anh hai em đâu rồi?” Dù sao đó cũng là người thân nhất của Tô Nặc, Âu Dương Long vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Hàn Uy.
“Anh ấy còn có chuyện khác, sau này em sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Tô Nặc kéo hắn dậy, “Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”
“. . . Không rủ anh hai em theo thật sao?” Âu Dương Long lấy áo khoác, “Ít nhất cũng nên thưa gửi đàng hoàng.”
“Để dành lần sau đi.” Tô Nặc đẩy ngài giám đốc ra ngoài, “Chúng ta đi ăn một bữa thật no, có một nhà hàng Quảng Đông ăn ngon y như trong nước!”
Âu Dương Long không thuyết phục được Tô Nặc, vì vậy đành phải cùng nhau lên xe.
Lúc này nhất định phải hôn lưỡi một chút để ăn mừng việc anh hai và giám đốc không đánh nhau! Tô Nặc vội vàng đóng cửa xe, vui mừng khôn xiết nhào tới.
Âu Dương Long dở khóc dở cười, tùy ý để hắn vừa cắn vừa liếm ngay cổ mình, sau đó mới chỉnh cổ áo lại, “Lái xe đi.”
Sao anh không nhiệt tình gì hết! Tô Nặc vừa lái xe vừa bất mãn, bíp bíp trên xe —— Mình đang nghĩ gì vậy!
Xe đang băng băng trên đường đột nhiên, Âu Dương Long nhận được một tin nhắn —— Hai giờ rưỡi sáng mai, chúng ta gặp nhau nói chuyện về Nặc Nặc. Ăn uống xong đưa nó về nhà sớm một chút.
Không có tên người gửi, nhưng không cần nghĩ cũng biết là ai. Âu Dương Long tránh tầm mắt của Tô Nặc, nhanh chóng gửi tin trả lời —— Gặp ở khách sạn của tôi được không? BRUS phòng 1002.
“Anh gửi tin nhắn cho ai đó?” Tô Nặc tò mò hỏi.
“Công ty.” Âu Dương Long bóp mũi hắn, “Nhận được điện thoại của em liền chạy qua đây, có nhiều chuyện chưa kịp sắp xếp.”
Tô Nặc nghe vậy thì vô cùng cảm động! Hắn cảm thấy ngài giám đốc rất có phong cách của đức vua đẹp trai chắp tay nhượng non sông! Thật sự chịu không nổi!
“Vậy chừng nào anh về?” Tô Nặc vừa lái xe vừa hỏi.
“Chắc phải về nhanh, dạo này công ty bề bộn nhiều việc, anh không thể đi quá lâu.” Âu Dương Long trả lời.
“Ồ.” Tô Nặc hơi thất vọng một cút, mình còn định lên kế hoạch đi tuần trăng mật mini.
“Còn em thì sao?” Âu Dương Long hỏi.
Dĩ nhiên là về chung với anh rồi! Thiếu chút nữa Tô Nặc đã nói huỵch toẹt ra! Nhưng may là vẫn nhịn lại được, bởi vì hắn thấy mình nên rụt rè một chút, huống chi anh hai yêu quý vẫn còn ở đây, anh ấy phải đồng ý mới được! Nhất định không thể vì sắc quên anh!
“Tại sao không nói gì?” Ngài giám đốc xoa mặt Tô Nặc.
“Em phải phối hợp với lịch làm việc của công ty, nhưng cũng không bận lắm đâu.” Tô Nặc trả lời, “Lúc trước Jason có gọi điện thoại, nói có đạo diễn muốn mời em đóng phim võ hiệp.”
“Đạo diễn Chung?” Âu Dương Long hỏi.
“Không phải.” Tô Nặc lắc đầu, “Là một người khác, bất quá sau khi biết được tin này, Chung Ly Phong Bạch liền gọi điện thoại đường dài qua bắn thơ suốt nửa tiếng đồng hồ.”
Âu Dương Long cảm thấy mắt thẩm mĩ của Mục Thu đúng là quá thần thánh.
“Em nghe mà nhức cả đầu.” Tô Nặc than thở, “Mỗi lần anh ta nổi giận là không bao giờ chịu nói chuyện bình thường.”
Đột nhiên ngài giám đốc rất muốn xem cảnh Mục Thu và Chung Ly Phong Bạch cãi nhau.
Cùng lúc đó, ở trong nước.
“Rõ ràng là tôi! Mời! Tô! Nặc! Trước!” Đạo diễn Chung vẫn còn rất bức xúc.
“Ngoan, ngủ sớm đi.” Mục Thu kéo người vào trong lòng, “Nghe lời, đừng giận nữa.”
“Thật sự không thể chấp nhận được!” Chàng trai nghệ thuật càng nghĩ càng tức, vì thế giãy dụa muốn xuống giường, “Tôi muốn đi gọi điện thoại!”
Mục Thu kiên quyết không cho hắn đi, dùng cả tay lẫn chân chặn hắn lại.
“Buông ra coi!” Đạo diễn Chung liên tục xoay tới xoay lui, Mục Thu rốt cuộc không nhịn được nữa, xoay người đè Chung Ly Phong Bạch xuống giường.
“Anh lại muốn làm gì?” Đạo diễn Chung lập tức nâng cao cảnh giác.
Mục Thu trực tiếp hôn xuống.
“Mau xuống khỏi người tôi!” Chàng trai nghệ thuật liều mạng đá chân.
Con người!
Bị dục vọng khống chế!
Làm tôi!
Nhịn không được!
Muốn khóc!
“Nếu em chịu ngoan ngoãn đi ngủ, anh sẽ tha cho em.” Mục Thu hôn lên miệng của hắn.
“. . .” Đạo diễn Chung căm tức liếc Mục Thu một cái.
“Công việc rất quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.” Mục Thu bất đắc dĩ nói, “Mấy ngày nay anh bận chuyện công ty, không có thời gian để ý đến em, mới mấy ngày mà mặt em đã gầy như vậy.” Thật sự không biết trước khi gặp mình, cuộc sống của em ấy mất trật tự đến cỡ nào.
Chung Ly Phong Bạch im lặng không nói gì chui vào trong ngực Mục Thu.
Sau đó âm thầm rít gào trong lòng!
Người đàn ông biết dùng chiêu dịu dàng thâm tình!
Hệt như rừng rậm đen tối!
Dùng dây leo kiên cố nhất!
Trói chặt!
Trái tim cứng rắn!
Đến khi chảy đầy máu tươi!
Không đi được nữa!
Đúng là vừa đê tiện!
Vừa vô sỉ!
“Ngủ đi, sáng mai anh làm chút sườn cho em mang đến studio ăn.” Mục Thu đắp chăn cho hắn, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn.
Chung Ly Phong Bạch đưa tay ôm eo Mục Thu, sau đó không kiềm được. . . Lỗ tai cũng đỏ luôn!
Chuyện này không khoa học!
Sau khi xác định người trong lòng đã ngủ, Mục Thu rón rén xuống giường, gọi điện thoại cho Âu Dương Long.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Ngài giám đốc đang ăn tối với Tô Nặc.
“Chú đang ở chung với Tô Nặc à?” Mục Thu hỏi, “Chú có thể hỏi giúp tôi cậu ta muốn đóng phim võ hiệp của ai không?”
“Em muốn đóng phim võ hiệp của ai?” Âu Dương Long quay đầu lại hỏi.
Tô Nặc đang ra sức gặm chân heo sữa quay, miệng dính đầy dầu mỡ, “Em không muốn đóng gì hết.” Nghỉ nhiều quá nên bây giờ hết hứng đi làm rồi!
“Em ấy nói không muốn đóng.” Âu Dương Long chuyển lời.
“Gì mà lười quá vậy!” Mục Thu nghe vậy liền nổi giận, một chút đạo đức nghề nghiệp của diễn viên cũng không có!
“Người của tôi, mắc mớ gì tới chú.” Ngài giám đốc phản bác, sau đó lập tức cúp điện thoại, tiếp tục giúp Tô Nặc thổi súp bắp tôm.
“Điện thoại của ai vậy?” Tô Nặc hỏi.
“Mục Thu, chắc đạo diễn Chung vẫn còn tức giận chuyện em muốn đóng phim võ hiệp của người khác.” Ngài giám đốc đút hắn một muỗng bắp.
“Thật ra anh ta đã đề cập vấn đề này với Jason lâu rồi, nhưng em còn chưa kịp xem kịch bản thì công ty đã từ chối.” Tô Nặc nuốt bắp xuống.
“Tại sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu, gần đây Chung Ly Phong Bạch rất nổi tiếng mà cũng bị từ chối?
“Bởi vì anh ta kêu em đóng một vai. . . Biến thái.” Tô Nặc không biết nói thế nào.
Ngài giám đốc không hề đồng tình mà còn bật cười.
“Anh cười cái gì mà cười!” Tô Nặc nổi giận.
“Anh không cười nữa.” Âu Dương Long quay lại thái độ nghiêm túc.
“Nhìn em giống biến thái lắm sao?!” Tô Nặc tò mò hỏi.
“Làm gì có!” Âu Dương Long quả quyết phủ định, “Nhìn em giống hệt minh chủ võ lâm!”
“Minh chủ võ lâm toàn là đồ biến thái!” Tô Nặc nghe vậy càng giận hơn. *Minh chủ võ lâm là cái vai mà anh Khâu đóng trong phim Tuyệt thế thái giám mà ảnh dẫn Đường Tiểu Ngữ đi coi =D
“. . . Chúng ta kêu thêm một phần vịt quay, em thấy thế nào?” Ngài giám đốc bình tĩnh nói sang chuyện khác.
Tô Nặc suy tư một chút, “Gọi thêm xá xíu đi, vịt quay hơi ngấy.”
Dân ăn hàng đúng là dễ dụ!
Sau khi cơm nước xong, Tô Nặc định tiếp tục dính lấy chồng đẹp trai của mình, ai ngờ Âu Dương Long lại cự tuyệt, còn bảo hắn về nhà sớm một chút.
“Tại sao?” Tô Nặc vô cùng ngạc nhiên, “Bây giờ còn sớm mà.” Lẽ nào không phải nên ân ái một chút?
“Về nhà muộn quá, anh hai em sẽ giận.” Âu Dương Long giúp hắn thắt chặt dây an toàn, “Ngoan, nghe lời.”
“. . . Được rồi.” Tô Nặc tiếc nuối thở dài, đành phải tự an ủi sau này vẫn còn nhiều thời gian.
Ở nhà, Hàn Uy đang ngồi trong phòng khách xem báo chí.
“Em về rồi.” Tô Nặc ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh hai.
“Thằng kia đâu?” Hàn Uy hỏi.
“Về khách sạn rồi.” Tô Nặc thành thật báo cáo.
“Đi lên chơi với Tiểu Hi đi, sau đó đi ngủ sớm một chút.” Hàn Uy không hỏi quá nhiều.
“Anh.” Tô Nặc ôm anh hai.
“Sao vậy?” Hàn Uy hỏi.
“Mặc kệ em thích ai, anh vẫn là người quan trọng nhất với em!” Tô Nặc cam đoan.
“Ngốc quá.” Hàn Uy bật cười.
“Nếu ai dám tổn thương anh, em sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.” Tô Nặc nhỏ giọng nói.
“Vẫn chưa nói cho thằng kia biết nghề nghiệp của anh, đúng không?” Hàn Uy đoán.
“Chưa.” Tô Nặc gật đầu.
“Sợ hắn bị dọa à?” Hàn Uy hỏi.
“Không phải.” Tô Nặc ôm chặt anh hai, “Em chỉ lo lắng cho anh, vì thế phải chờ đến khi xác định không có việc gì mới nói với anh ấy.”
Đầu vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Hàn Uy nhíu mày, “Lớn già đầu rồi mà nói khóc là khóc, thua cả Tiểu Hi nữa.”
“Ai dám so với nó chứ.” Tô Nặc rút khăn tay ra lau nước mũi, “Ba tuổi đã dám chửi nhau với chó ngao Tây Tạng!” Tuy rằng con chó đã bị trói lại nhưng cái miệng to như bồn máu của nó trông rất đáng sợ!
Đúng là quá dữ dằn!
“Được rồi, đi ngủ đi.” Hàn Uy bị hắn chọc cười, “Ngủ ngon.”
“Vâng, anh cũng nhớ đi ngủ sớm một chút.” Tô Nặc lên lầu, vừa đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Hàn Tiểu Hi đang ngồi dưới đất xem tạp chí.
“Sao con chưa ngủ?” Tô Nặc ôm cô nhóc vào lòng.
“Không buồn ngủ.” Hàn Tiểu Hi oán giận, “Mẹ đang mang thai cần nghỉ ngơi, không thể chơi với em.”
“Muốn chơi cái gì?” Tô Nặc hỏi.
“Chú đẹp trai đâu?” Hàn Tiểu Hi liều mạng rướn cổ ra ngoài nhìn.
“. . . Chú ấy về nhà rồi.” Tô Nặc hết biết nói gì.
Hàn Tiểu Hi thở dài một hơi, tiếc ơi là tiếc.
“Con quen chú ấy được bao lâu chứ!” Tô Nặc dở khóc dở cười.
“Đẹp trai!” Hàn Tiểu Hi rất kiên quyết.
“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải chú trọng vẻ đẹp bên trong.” Tô Nặc cảm thấy mình nên nhận trọng trách giáo dục cháu gái, “Con muốn nghe chuyện xưa lấy gùi bỏ ngọc* không?” *Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng. (nguồn)
Hàn Tiểu Hi ngáp một cái, “Thôi chúng ta đi ngủ sớm đi.”
. . . . .
Tô Nặc vừa chuẩn bị áo ngủ cho cô nhóc vừa cảm thấy lo lắng.
Mới nhỏ xíu mà suy nghĩ đã lệch lạc như vậy, mai mốt lớn lên có bị gì không đây. . . Thật sự rất đáng lo!
Bóng đêm bao trùm, Tô Nặc và Hàn Tiểu Hi chui vào trong chăn, ngủ bất tỉnh nhân sự!
Hàn Uy mặc áo khoác, cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
Khách sạn phòng 1002, Âu Dương Long đang đứng ở trước cửa sổ.
Nói thật, hắn cũng không biết đối phương muốn nói gì với mình, hắn có thể mơ hồ cảm giác được người kia không phải là dân bán hàng bình thường. Dù sao đó cũng là người thân nhất của Tô Nặc, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.
Vì vậy chỉ còn cách đối mặt thôi.
Đồng hồ treo tường chỉ hướng hai giờ ba mươi, Hàn Uy rất đúng giờ.
“Muốn uống tách trà không?” Âu Dương Long dẫn hắn vào phòng khách.
“Tao không phải tới đây uống trà.” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ muốn làm bầu không khí bớt ngột ngạt hơn thôi.” Âu Dương Long xoay người đặt tách trà xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một họng súng đen ngòm.
. . . . .
Quả nhiên không phải dân bán mạt chược. . .
“Đây là cách anh giải quyết vấn đề?” Âu Dương Long bình tĩnh nói.
“Nếu không phải vì Nặc Nặc, tao thật sự rất muốn một phát bắn chết mày.” Sau khi giằng co năm giây, Hàn Uy thả súng vào trong bao, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Còn muốn uống trà không?” Sắc mặt Âu Dương Long vẫn như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm thở ra.
Hàn Uy nhìn tay phải của hắn có đổ chút mồ hôi, khinh thường cười lạnh, “Cứ tưởng gan to lắm chứ.”
“Tôi chỉ là người làm ăn mà thôi.” Âu Dương Long thản nhiên trả lời, “Đối mặt với họng súng sẽ khẩn trương, rất bình thường.”
“Bây giờ hối hận chuyện quen với em tao chưa?” Hàn Uy hỏi.
“Tại sao phải hối hận?” Âu Dương Long ngồi xuống phía đối diện, “Vừa rồi anh đâu có nổ súng.”
“Không có nghĩa là sau này sẽ không.” Sắc mặt Hàn Uy lạnh như băng.
“Chuyện sau này, phải đợi sau này mới biết được.” Âu Dương Long không hề tránh né tầm mắt của hắn.
“Cho mày một cơ hội hối hận cuối cùng.” Hàn Uy đe dọa, “Như mày đã nói, một người làm ăn bình thường, không cần thiết cũng không có lí do dính vào vũng bùn này.”
“Tôi thật sự yêu cậu ấy.” Hàn Uy đã nói đến vậy, Âu Dương Long cũng đoán được đại khái, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Người ngốc như thế, trừ mình ra, còn ai chăm sóc tốt được đây?
“Nếu mày ——”
“Tôi sẽ không tổn thương Nặc Nặc.” Âu Dương Long cắt lời hắn, “Nếu anh đồng ý giao cậu ấy cho tôi, tôi sẽ cố hết sức cho cậu ấy cuộc sống tốt nhất.”
“Tao không hề muốn giao nó cho mày!” Nhưng nó lại liều mạng muốn ở chung với mày, Hàn Uy tự động nuốt sạch nửa câu sau.
“Sáng mai. . . Tôi có thể đến tìm cậu ấy không?” Âu Dương Long cẩn thận hỏi.
“Ngày mai nó phải đi nha sĩ.” Hàn Uy đứng lên đi ra ngoài, “Sau khi nhìn thấy bộ dạng gào khóc thảm thiết của nó, mày nhất định sẽ hối hận không chia tay.”
“Bệnh viện nào?” Âu Dương Long bật cười.
“. . . Thánh Địa La đường số 15.” Hàn Uy ra khỏi cửa bấm thang máy. *dò mãi mà không ra cái tên đường nên để vậy đỡ @_@
“Cảm ơn anh đã chịu tin tưởng tôi.” Âu Dương Long chìa tay phải ra, rất có thành ý.
“Nếu mày dám làm Nặc Nặc đau khổ, tao nhất định sẽ xử mày.” Hàn Uy đánh rớt tay hắn, sau đó bước ra khỏi phòng.
Âu Dương Long cười cười, “Tạm biệt.”
Hàn Uy hoàn toàn không để ý đến hắn.
Gian thương giả mù sa mưa, em trai mình đúng là không có mắt nhìn người!
Tô Nặc đang nằm ngủ gãi gãi mũi, cảm thấy có chút ngứa.
Nhất định có người đang nguyền rủa mình!
Hành vi ác độc như vậy, chắc chắn chỉ có Khâu Tử Ngạn!
Cái tên cơ bụng đúng là đáng ghét hết sức!
Sau khi về đến nhà, Hàn Uy đẩy cửa phòng ngủ, nương theo ánh trăng nhìn hai người trên giường.
Tuy rằng không bỏ được, nhưng mà. . . Cuối cùng nó vẫn phải lớn lên.
“Anh hai!” Hàn Tiểu Hi đột nhiên ngồi bật dậy, “Có người ngoài hành tinh!”
“Ở đâu?” Tô Nặc mơ mơ màng màng giơ gối lên, “Mau gọi tổng bộ!”
“Tổng bộ bỏ chúng ta rồi!” Hàn Tiểu Hi ngã nhào xuống giường.
. . . . .
Hàn Uy dở khóc dở cười.
Rốt cuộc mình dạy ra hai đứa dở hơi này thế nào vậy.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào phòng.
“Anh hai, xuống lầu ăn điểm tâm!!” Hàn Tiểu Hi đứng ở cửa kêu.
“Chú là chú của con!” Tô Nặc chui vào trong chăn.
“Anh sắp trễ hẹn với nha sĩ rồi!” Hàn Tiểu Hi kéo chăn vứt xuống đất.
“. . . Con gái con đứa sao bạo lực quá vậy!” Tô Nặc gãi đầu tóc ổ gà ngồi dậy, bất mãn oán giận.
Hậu quả của việc chưa giáo dục tới nơi tới chốn là thế này đây!
Trong phòng ăn dưới lầu, Hàn Uy ăn điểm tâm với bà xã.
“Anh hai, chị dâu.” Tô Nặc chào hai người.
“Lát nữa chị tới siêu thị người Hoa, mua chút xương heo về nấu canh cho em.” Chị dâu rất thương Tô Nặc, “Sáng đi khám răng, trưa không nên ăn đồ cứng.”
“Nấu chút cháo là được rồi.” Tô Nặc cảm thấy hơi xấu hổ, “Chị đang có thai, nên nghỉ ngơi nhiều.”
“Không sao, lát nữa anh lái xe đưa chị em đi.” Hàn Uy nói.
“Anh không tới bệnh viện với em à?” Tô Nặc buồn bực hỏi, hôm qua còn nói cùng đi mà.
“Tạm thời anh có chút việc, em đi trám răng một mình đi.” Hàn Uy dặn dò, “Không được nửa đường bỏ về, cái răng kia của em nếu không trám là phải nhổ đấy, nhổ răng với trám răng cái nào đau hơn chắc em biết rồi nhỉ.”
“Em biết rồi.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời, sớm biết vậy đã không ăn nhiều kẹo.
Nha sĩ đúng là sinh vật khủng bố nhất trên trái đất! Thậm chí còn khủng bố hơn Godzilla!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Nặc lái xe đến bệnh viện, ngoan ngoãn trám răng rồi về nhà ăn canh?
Làm gì có chuyện đó! Hắn còn chưa lái xe vào trong thì đã nhìn thấy chồng đẹp trai của mình đứng ngay cửa bệnh viện!
Mẹ nó!
Tô Nặc giật bắn mình!
Nhất định là ảo giác!
Nhất định là vì mình nhớ anh ấy quá độ!
“Nặc Nặc.” Âu Dương Long gõ gõ cửa kính xe.
Má ơi là thật. . . Tô Nặc lệ rơi đầy mặt hạ cửa kính xe xuống, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh của em sợ em giống lần trước, chưa vào phòng khám mà đã bị tiếng mũi khoan dọa chạy.” Âu Dương Long lắc lắc di động, “Cho nên bảo anh tới đây chờ em.”
“Quan hệ của hai người tốt lên như thế từ lúc nào thế?” Tô Nặc vô cùng kinh ngạc.
“Thật ra cũng không tốt lắm đâu.” Âu Dương Long xoa mặt Tô Nặc, “Nhưng chỉ cần là tốt cho em, tạm thời kết thân một chút cũng không phải là chuyện không thể.”
“. . .” Tô Nặc cảm thấy cực kì phức tạp.
Sau khi đưa số đăng kí hẹn cho hộ sĩ trợ lí, Tô Nặc lo lắng ngồi trên ghế. Tếng máy khoan điện nghe cứ như phim kinh dị, rất có thể bác sĩ là một tên biến thái giết người!
“Trám răng thôi mà, sao em run dữ vậy.” Âu Dương Long dở khóc dở cười.
“Có khi nào cái mũi khoan kia chui vào một nửa đột nhiên gãy làm đôi rồi bắn lên không?” Sắc mặt Tô Nặc trắng bệch.
“Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” Âu Dương Long bóp mũi hắn.
“Bác sĩ nói lần này phải rút dây thần kinh răng của em.” Tô Nặc rất muốn khóc, “Thập đại khổ hình thời Mãn Thanh cũng có hình phạt rút gân này!”
“Thập đại khổ hình thời Mãn Thanh nhất định sẽ không cho em dùng thuốc tê.” Âu Dương Long bật cười.
Trong phòng khám đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết.
“Chúng ta về đi anh.” Tô Nặc bị dọa xanh mặt.
Bởi mới nói những người mảnh mai như thủy tinh thật sự rất yếu đuối!
|
Chương 63
Trám răng thật phiền và cùng nhau về nước. . .
Trong quá trình chờ hộ sĩ gọi tên, Tô Nặc vẫn điên cuồng hi vọng có thể xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như mất điện, ví dụ như đèn trần đột nhiên rớt. . . Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, căn bản không có khả năng xảy ra!
“Sao bọn họ dũng cảm thế?!” Tô Nặc nhìn quần chúng nhân dân náo nức xung quanh, cảm thấy vô cùng khó hiểu! Mình đã đi toilet bốn lần rồi! Vậy mà bọn họ vẫn còn ngồi giỡn được!
“Trám răng thôi mà.” Âu Dương Long dỗ hắn, “Trám xong anh dẫn em đi ăn.”
“Nhìn anh là biết chưa bao giờ đi trám răng!” Hiếm khi Tô Nặc lại không có hứng thú với đề tài này, “Miệng đầy mùi thuốc mà ăn cái gì!” Nói đúng hơn là làm bẩn đồ ăn! Bởi mới nói nha sĩ thật sự rất độc ác, không chỉ dùng mũi khoan đâm chọt răng người ta mà còn muốn dùng thuốc tấn công vương quốc đồ ăn!
Thật quá đáng hết sức!
Thật không thể tha thứ!
Tô Nặc càng nghĩ càng bức xúc!
Âu Dương Long an ủi, “Lát nữa anh vào chung với em.”
Thôi đừng! Tô Nặc kiên quyết từ chối, “Không!”
“Tại sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.
Bởi vì há to mồm nằm một chỗ trông rất ngu, nói không chừng còn chảy nước miếng nữa! Tô Nặc âm thầm nắm tay, tuyệt đối không thể để chồng đẹp trai của mình nhìn thấy hình ảnh này! Vì thế hắn nghiêm túc nói, “Anh vào em càng sợ hơn!”
“Được rồi.” Âu Dương Long cười cười, “Vậy anh ở ngoài chờ em.”
“Em sắp bị rút gân, với thân phận người nhà, anh có lời gì muốn nói không?” Trước khi vào phòng điều trị, Tô Nặc rưng rưng nước mắt nắm tay ngài giám đốc.
“Tổ chức tin tưởng em!” Ngài giám đốc rất hợp tác.
“Nhưng em sợ sẽ phụ lòng tin của tổ chức.” Tô Nặc nghẹn ngào nói, “Thôi anh đi thay em đi!”
Sau đó ngài giám đốc liền đồng ý?
Làm gì có chuyện đó!
Trên thực tế một giây sau, Tô Nặc đã bị chồng mình lôi vào phòng khám.
Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!
Sau khi nhìn tờ chẩn đoán, bác sĩ vừa dặn y tá chuẩn bị khay mới, vừa mỉm cười chào Tô Nặc.
Tô Nặc ngoan ngoãn đáp lại câu hello, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Long, nghiêm túc nói, “Anh có xem phim «Nha sĩ biến thái 007» chưa? Em thấy em sắp bị ổng giải phẫu!”
“. . .” Ngài giám đốc vừa tức vừa muốn cười.
“Nằm lên giường trước đi.” Bác sĩ đeo găng tay mới vào.
“Anh dám trơ mắt nhìn em lên giường người khác!” Tô Nặc bức xúc chỉ trích chồng mình!
“Anh cũng hết cách rồi.” Âu Dương Long tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Hộ sĩ nhanh chóng bưng khay đi tới, tuy rằng không hề muốn nằm đây một mình, Tô Nặc vẫn đuổi ngài giám đốc ra ngoài, bởi vì nằm một chỗ há to mồm trông rất đần, mặt mũi đâu mà nhìn người ta!
Phòng kế bên là phòng hút thuốc, Âu Dương Long còn chưa hút xong một điếu đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Tô Nặc và giọng nói vô tội của thím hộ sĩ, “Cưng à, chúng tôi còn chưa làm gì mà.”
. . . . .
Âu Dương Long bắt đầu hiểu tại sao Hàn Uy lại ném chuyện này cho mình.
Bởi vì thật sự rất. . . Mất mặt!
Bốn mươi lăm phút trôi qua vô cùng lâu, suốt cả quá trình Tô Nặc cứ kêu gào thảm thiết, thậm chí Âu Dương Long còn nảy sinh ảo giác “bà xã đang sinh khó còn mình đang đứng chờ ngoài phòng sinh”!
“Chúng tôi rất hi vọng sau này cậu có thể bớt ăn đồ ngọt.” Sau khi quá trình điều trị kết thúc, bác sĩ uể oải bắt tay Tô Nặc.
Sắc mặt Tô Nặc tái nhợt, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo!
Âu Dương Long liên tục nói cảm ơn bác sĩ và hộ sĩ, sau đó kéo Tô Nặc nhanh chóng rời khỏi nơi này —— Một đống người bu lại vây xem, tất cả đều muốn biết mặt mũi cậu thanh niên kêu thảm thiết nãy giờ trông thế nào!
“Em sắp qua đời rồi.” Tô Nặc hấp hối ngồi vào vị trí phó lái.
“Bác sĩ và hộ sĩ mới là người sắp qua đời.” Âu Dương Long dở khóc dở cười, rút ra khăn tay lau nước miếng cho hắn.
“Sau này em sẽ không ăn đồ ngọt nữa!” Tô Nặc tựa lên người ngài giám đốc.
“Bỏ luôn Tiramisu và bánh chocolate lava à?” Âu Dương Long trêu chọc.
. . . . .
Tô Nặc tiếp tục im lặng.
Ngài giám đốc nín cười, ôm hắn hung hăng hôn một cái, “Sao em đáng yêu thế hả?”
“Miệng đầy thuốc mà anh cũng hôn!” Tô Nặc lau miệng, đỏ mặt oán giận.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Âu Dương Long thắt chặt dây an toàn.
“Trưa nay anh ở lại nhà em ăn cơm không?” Tô Nặc rất mong chờ.
“Anh cũng muốn lắm.” Âu Dương Long nhéo mũi hắn, “Bất quá bây giờ quan hệ giữa anh và anh hai em vẫn chưa tốt đến mức có thể cùng nhau ăn cơm, thôi để lần sau đi.”
Tô Nặc đành phải tiếc nuối thở dài một hơi.
“Được như bây giờ là tốt lắm rồi.” Âu Dương Long nói, “Cho anh hai em thêm chút thời gian.”
“Thật ra có một việc em muốn nói với anh từ lâu.” Tô Nặc cảm thấy bầu không khí hiện giờ cũng không tệ lắm, vì thế cố lấy can đảm nói.
“Việc gì?” Âu Dương Long hỏi.
Tô Nặc ấp a ấp úng, giọng nói cực kì nhỏ, “Thật ra anh hai em. . . Không phải làm nghề bán mạt chược.” Thời khắc này thật làm cho người ta lo âu! Nhưng mình không thể không nói!
Âu Dương Long cảm thấy vui hẳn lên, sau đó quay đầu nhìn Tô Nặc.
“Em đã nói dối. . . Anh không giận em chứ?” Tô Nặc cẩn thận hỏi.
“Vậy anh hai em làm nghề gì?” Âu Dương Long hỏi lại.
Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Long, “Anh hai em là người bắt gian trong sòng bài.” Tốt xấu cũng có liên quan đến xã hội đen! Sau này cứ tiến hành theo từng bước! Vừa công được vừa thủ được đúng là quá thông minh!
Âu Dương Long thiếu chút nữa bị hắn chọc cười.
“Anh ấy còn làm vài nghề khác nữa. . . Chắc anh không ngại đâu, đúng không?” Tô Nặc vô cùng sốt ruột!
Âu Dương Long kéo Tô Nặc vào lòng, “Sao anh lại ngại chứ?”
“. . . Cảm ơn anh.” Tô Nặc dùng sức ôm chặt ngài giám đốc.
Âu Dương Long cười lắc đầu, xoa xoa đầu Tô Nặc.
Trong phòng khách ấm áp, Hàn Tiểu Hi ôm chân ba mình, trong đôi mắt to ngập đầy nước mắt.
Trong nhất thời, Hàn Uy có cảm giác như vừa xuyên không về hai mươi năm trước, khi đó Tô Nặc cũng ôm lấy mình như thế, bày ra vẻ mặt tội nghiệp xin ăn kẹo.
Nhưng sự thật chứng minh thứ Hàn Tiểu Hi muốn tương đối cao cấp hơn, cô nhóc muốn “gặp chú đẹp trai”.
“Chẳng lẽ ba con không đẹp trai?!” Hàn Uy nổi giận.
“Không đẹp trai giống chú!” Hàn Tiểu Hi nghiêm túc nói, “Chú trông giống người tốt!”
Hàn Uy hỏi lại, “Còn ba thì sao?”
“Ba giống người xấu.” Hàn Tiểu Hi không chừa chút mặt mũi nào cho ba mình.
Vì thế lúc vừa vào cửa, Tô Nặc liền nhìn thấy cháu gái và anh hai mình đang tiến hành đại chiến gối sô pha!
“Anh hai!” Hàn Tiểu Hi bay vào trong ngực Tô Nặc.
Tô Nặc cảm thán, tuy rằng vẫn gọi sai nhưng vừa thấy mình đã ôm nhiệt tình như vậy cũng không tệ!
Sau đó hắn nghe Hàn Tiểu Hi mở miệng nói, “Chú cao cao kia đâu? Ba nói chú ấy đi trám răng với anh!”
Tô Nặc buồn bực hỏi, “Làm gì mà con tìm chú ấy hoài vậy?”
“Bởi vì em thích chú ấy!” Hàn Tiểu Hi cúi đầu chơi ngón tay.
“Chú ăn nhiều kẹo lắm nên răng rụng hết rồi!” Hàn Uy kéo con gái vào trong lòng, “Bác sĩ phải mất một ngày một đêm mới có thể nhổ sạch răng chú, hôm nay con không gặp chú được đâu.”
Đừng nguyền rủa chồng đẹp trai của em như thế chứ! Tô Nặc bức xúc kháng nghị!
“Wow!” Hàn Tiểu Hi lấy tay che mặt, “Bảnh quá!”
“Không răng mà cũng bảnh?!” Hàn Uy thật sự muốn bất tỉnh.
Hàn Tiểu Hi kiên định gật đầu.
Càng thần kì hơn là, Tô Nặc cũng kìm lòng không đậu gật đầu theo!
Hàn Uy hết biết nói gì, thật sự rất muốn đóng gói hai người này đem bán cho Âu Dương Long.
Do miệng đầy vị thuốc, lúc ăn trưa Tô Nặc không ăn được nhiều, chỉ uống một ít canh rồi chạy về phòng gọi điện thoại cho chồng đẹp trai của mình, ngọt ngào không thể tả!
“Buổi chiều muốn ra bờ sông phơi nắng không?” Âu Dương Long hỏi, “Hôm nay thời tiết tốt lắm.”
“Được.” Tô Nặc vui vẻ đồng ý, cùng nhau nằm trên ghế uống nước trái cây, nói không chừng còn có nghệ sĩ đường phố kéo đàn cello, cuộc sống thật tuyệt vời làm sao!
“Nặc Nặc.” Lúc Tô Nặc đang mải mê gọi điện thoại, Hàn Uy đột nhiên gõ cửa.
Tô Nặc vội vàng cúp máy, chạy tới mở cửa cho anh hai.
“Vừa rồi Đới An gọi điện thoại tới nhà, bảo em mau chóng quay về.” Hàn Uy nói, “Chắc là việc công ty.”
“Sao anh ta không trực tiếp gọi vào số của em?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“Bởi vì di động của em bận suốt nửa tiếng rồi.” Hàn Uy trả lời đầy thâm ý.
Tô Nặc lập tức chột dạ, đường dây bận đều là do mình nấu cháo điện thoại nãy giờ!
“Tuần sau anh phải về nước, em muốn về với anh không?” Hàn Uy thuận miệng hỏi.
“Gấp vậy sao?” Tô Nặc cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Nếu em muốn ở lại đây, anh cũng không có ý kiến.” Hàn Uy buồn cười nhìn em trai.
“. . . Em về thì tốt hơn!” Mình nhất định phải về! Hiện giờ Tô Nặc rất mong chờ cuộc sống hai người với ngài giám đốc, không rụt rè chút nào!
Nhìn cặp mắt sáng long lanh của em trai, Hàn Uy chỉ còn biết thở dài, em trai như bát nước hắt ra ngoài thật rồi.
Nửa tiếng sau, Âu Dương Long gọi điện thoại cho Tô Nặc, nói mình đã tới dưới lầu.
“Anh ra phía sau đi.” Tô Nặc nghiêm túc nói.
“Sao vậy?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.
“Đợi lát nữa em giải thích cho anh!” Tô Nặc cúp điện thoại, vừa quyết đoán vừa rõ ràng, đúng là quá ngầu!
Ngài giám đốc đành phải vòng ra phía sau, sau đó nhìn thấy Tô Nặc đang trèo ra khỏi phòng bếp tầng một!
“Nặc Nặc!” Âu Dương Long nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.
“Anh nói nhỏ chút đi!” Tô Nặc vội vàng che miệng ngài giám đốc.
“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Long không hiểu gì hết.
“Tiểu Hi đang ở phòng khách chơi xếp gỗ, nó không cho em ra ngoài!” Tô Nặc nhảy xuống, “Nếu để nó nhìn thấy anh, nó nhất định sẽ quấn lấy anh đòi chơi trò chơi!” Giành chồng với loli thật là khổ! *Loli là chỉ những người có ngoại hình và tính cách của bé gái dưới 12,13 tuổi.
Âu Dương Long cảm thấy dở khóc dở cười.
Tô Nặc vỗ vỗ bụi trên người, cùng hắn tay trong tay đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng khi yêu đương vụng trộm!
“Sớm muộn gì mình cũng bị nó chọc tức chết.” Hàn Uy đứng ở ban công lầu hai, tức đến mức nghẹn họng!
Lại còn học cách trèo tường!
Rốt cuộc mình phải đối mặt với chuyện này thế nào đây!
Mặt trời ấm áp bên bờ sông, Tô Nặc ngồi trên ghế, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trên bàn có nước trái cây, bên cạnh có người yêu đẹp trai, cuộc sống thật tuyệt vời!
“Sau khi về nước tới nhà anh ở có được không?” Âu Dương Long đưa tay xoa bụng Tô Nặc.
“Ừ.” Tô Nặc nắm tay hắn, buồn bực nói, “Em không muốn đi làm.”
“Vậy đừng làm.” Âu Dương Long bật cười, “Anh nuôi em.”
Tuy biết rõ hơn phân nửa là trêu mình, nhưng mà. . . Vẫn rất hạnh phúc!
Tô Nặc sáp đến hôn ngài giám đốc một cái.
“Không sợ bị phóng viên chụp sao?” Âu Dương Long để Tô Nặc tựa vào ngực mình.
“Có gì đâu, nếu bị chụp thì come out luôn.” Tô Nặc nhắm mắt lại, lười biếng ngáp một cái.
Âu Dương Long cười nhìn hắn, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
So với hai người nhàn nhã này, quần chúng còn lại trong nước có vẻ. . . Rất bận, nhất là công ty quản lí của Tô Nặc! Bận đến sứt đầu mẻ trán!
“Sao bọn họ vẫn chưa tan tầm?” Tám giờ tối, Đường Tiểu Ngữ lái xe tới đón Khâu Tử Ngạn sau khi tập thể hình, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong văn phòng.
“Bọn họ phải tăng ca để chuẩn bị cho buổi họp báo mười ngày sau của Tô Nặc.” Khâu Tử Ngạn lấy khăn lau tóc, “Ăn cơm chiều chưa?”
“Chưa, tôi vừa tan học.” Đường Tiểu Ngữ ngáp.
“Hôm nay học gì vậy?” Khâu Tử Ngạn vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Lươn kho và cật heo xào.” Đường Tiểu Ngữ trả lời.
. . . . .
Khâu Tử Ngạn ngừng động tác, “Tôi không nhớ có cho cậu đi học nấu ăn.”
“Tôi thà học nấu ăn còn hơn.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực nói, “Tiếng Pháp khó quá, cứ như Thiên Thư ấy!” Mỗi ngày đi học đều buồn ngủ gần chết! *Thiên Thư: sách gửi gắm lời thần linh ban xuống, ý nói là thứ sách khó đọc.
“Học nấu ăn sẽ hun đen mặt cậu đấy!” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.
Đường Tiểu Ngữ im lặng nhìn hắn.
“Học đại học và học ngoại ngữ, cậu chỉ có thể chọn một trong hai.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Chưa đầy hai mươi tuổi, chẳng lẽ muốn làm tài xế cho tôi cả đời.”
“Làm tài xế cũng không có gì không tốt.” Đường Tiểu Ngữ than thở.
“Tóm lại vào cuộc thi nửa tháng sau, tôi chỉ chấp nhận việc cậu nằm trong 20% top đầu của cả lớp.” Trong phòng tập thể hình không còn ai, Khâu Tử Ngạn bước qua hôn cậu ta một cái, “Nếu không tôi sẽ đăng kí cho cậu học ngoại ngữ cả tuần, từ thứ hai đến thứ sáu cũng đừng mong bước ra khỏi cổng trường!”
Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn bất tỉnh.
“Tối nay muốn ăn gì?” Khâu Tử Ngạn mặc áo khoác.
“Trong nhà còn canh cá, có thể hâm nóng rồi xào thêm chút rau xanh.” Đường Tiểu Ngữ không muốn ra ngoài ăn cơm.
“Tối nay chúng ta không về nhà.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.
“Tại sao?” Đường Tiểu Ngữ buồn bực hỏi.
“Công viên nước ở ngoại ô có biểu diễn kịch nói của đạo diễn Chung.” Khâu Tử Ngạn xách túi lên, “Chúng ta được mời tới xem mở màn.”
|
Chương 64
Tỏ tình đi và cầu hôn nào. . .
“Không phải mấy ngày trước anh đã đi rồi sao?” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó hiểu, hôm nay trên tạp chí còn đăng tin tức anh ấy tham gia lễ mở màn này nọ nữa mà.
“Hôm nay tâm trạng khác.” Khâu Tử Ngạn ấn nút thang máy, “Lần đó là đi cho truyền thông chụp ảnh, tối nay là đi thưởng thức kịch nói thật sự.”
“Tôi không thể về nhà trước à?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Không thể.” Khâu tiên sinh từ chối thẳng thừng.
“Nhưng tôi không có hứng thú với kịch nói.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực trả lời.
“Kịch nói rất hài, có thể cười từ đầu đến cuối.” Khâu Tử Ngạn kiên nhẫn dỗ cậu ta, “Chúng ta đi chung cho vui.”
Đường Tiểu Ngữ không nói gì nhìn hắn, “Hôm nay tôi xem tin tức trên di động, ai cũng nói xem xong đều khóc.”
“Đó là vì bọn họ không có tế bào hài hước.” Khâu Tử Ngạn trả lời vô cùng lưu loát.
Để đủ tư cách là một chuẩn 1 (công), quan trọng nhất là da mặt phải đủ dày, điều này rất quan trọng!
Thang máy xuống tới tầng hầm lầu một, do những người khác vẫn còn đang tăng ca nên bãi đỗ xe vắng hoe, Khâu tiên sinh vừa đi vừa nói, “Cậu có nghe qua truyền thuyết này chưa?”
“Truyền thuyết gì?” Đường Tiểu Ngữ tò mò hỏi.
“Nghe nói mười hai giờ mỗi đêm, trong bãi đỗ xe đều vang lên tiếng khóc.” Khâu Tử Ngạn hạ thấp âm thanh, làm động tác đừng lên tiếng, “Ngoan, nghe kĩ nè.”
. . . . .
Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thật sự muốn quỳ lạy độ nhàm chán của người này.
“Sợ không?” Khâu Tử Ngạn khoác vai cậu ta.
Đường Tiểu Ngữ trực tiếp vung một đấm qua, đương nhiên không dùng bao nhiêu sức, bất quá Khâu tiên sinh vẫn nhíu mày oán giận, “Sao cậu có thể đối xử với ông chủ của mình như vậy!”
Đường Tiểu Ngữ lười để ý đến hắn, vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, Khâu Tử Ngạn đã chiếm chỗ trước.
. . . . .
“Tôi mới là tài xế.” Đường Tiểu Ngữ nhắc nhở.
“Nhưng tôi muốn lái xe.” Khâu Tử Ngạn mở cửa ghế lái phụ, “Vào đi.”
“Ít ra cũng để tôi làm gì đó cho anh chứ.” Ngồi xuống bên cạnh hắn, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Cậu chỉ cần chăm chỉ học bài là được.” Khâu Tử Ngạn nhìn cậu ta, “Đừng nghĩ nhiều quá.”
Đường Tiểu Ngữ không trả lời.
“Không phải tôi nhất thời nổi hứng hay chưa từng nghĩ tới việc muốn cậu trả ơn.” Khâu Tử Ngạn xoa mặt cậu ta, “Vì vậy cậu đừng lo.”
“Chúng ta bây giờ. . . Rốt cuộc là quan hệ gì?” Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Đường Tiểu Ngữ cũng hỏi ra miệng. Chưa từng ân ái cũng chưa từng tỏ tình, chưa từng hứa hẹn cũng chưa từng hi vọng, chỉ có những cái ôm, nụ hôn và sự quan tâm săn sóc lẫn nhau như người yêu. Món nợ này càng ngày càng nhiều, mình cũng lún càng ngày càng sâu, thật sự không dám tưởng tượng nếu có ngày anh ấy dứt ra, mình sẽ thê thảm đến cỡ nào.
Trốn tránh thì sao, không bỏ được thì sao, sớm muộn cũng phải đối mặt thôi.
Vậy không bằng giải quyết sớm một chút.
“Bây giờ chịu hỏi rồi à?” Khâu Tử Ngạn cười cười, nắm cằm Đường Tiểu Ngữ, quay về hướng của mình, “Tôi còn tưởng cậu sẽ im lặng cả đời chứ.”
. . . . .
“Tôi chỉ sợ anh không chờ được cả đời.” Đường Tiểu Ngữ lo lắng nói.
“Sao cậu biết tôi không chờ được?” Khâu Tử Ngạn áp sát lại bên tai cậu ta, giọng nói cực kì ái muội, “Thế. . . Thử xem thế nào?”
Hơi thở ấm nóng ở cổ mang đến cảm giác ngứa ngáy, Đường Tiểu Ngữ muốn lùi về sau, ai ngờ lại bị Khâu Tử Ngạn ôm vào trong lòng.
“Tôi thật sự nghiêm túc, cậu có tin không?” Giọng nói của Khâu Tử Ngạn rất trầm, không hề mang vẻ đùa cợt của mọi ngày.
Không ngờ Khâu Tử Ngạn sẽ tỏ tình vào lúc này, Đường Tiểu Ngữ ngẩn người không biết nên làm thế nào.
“Tôi thật sự nghiêm túc.” Thấy cậu ta không có phản ứng, Khâu Tử Ngạn lặp lại lần nữa.
“. . . Ừ.”
“Ừ là sao?” Khâu tiên sinh nâng cằm cậu ta lên, khẽ nhíu mày, “Được hay không được?”
“Được.” Đường Tiểu Ngữ đỏ mặt trả lời.
“Cậu cũng thích tôi?” Khâu Tử Ngạn tiếp tục hỏi, “Là cả đời đấy. . .”
“Ừ.” Bây giờ ngay cả cổ của Đường Tiểu Ngữ cũng bắt đầu đỏ lên rồi, trông cậu y hệt như một chú nhóc ăn vụng bị người lớn bắt được.
“Tôi không tin.” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.
“Tại sao?” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó hiểu, anh muốn hôn muốn ôm tôi chưa từ chối bao giờ, vậy mà vẫn chưa đủ sao?
“Cậu chưa từng chủ động hôn tôi.” Lí do của Khâu tiên sinh rất chính đáng.
Đường Tiểu Ngữ có cảm giác đầu mình cũng bốc hơi luôn rồi.
“Hôn chỗ này một cái đi.” Khâu Tử Ngạn chỉ chỉ mặt mình.
“. . .”
“Tôi đã nhượng bộ lắm rồi đó.” Khâu Tử Ngạn bày ra vẻ mặt vô tội, trong mắt ngập tràn ý “chẳng lẽ hôn má một cái cũng không được sao”!
Đường Tiểu Ngữ chớp chớp mắt, sau đó sáp lại gần hôn lên khoé môi Khâu tiên sinh.
Tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng. . . So với hôn má đã tiến bộ rất nhiều!
“Đi thôi, đi xem kịch.” Sau khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Hồi hộp đến mức thở không thông!
Khâu Tử Ngạn tháo dây an toàn ra, trực tiếp áp người xuống ghế ngồi.
“Anh ——” Đường Tiểu Ngữ còn chưa nói hết câu, Khâu Tử Ngạn đã cắt lời cậu.
“Xem kịch muộn một chút cũng không sao.” Khâu Tử Ngạn cười cười, sau đó hôn xuống cánh môi của ai kia.
Thích hôn lưỡi. . . Thật ra không phải chỉ có mình Tô Nặc!
“Sao anh lại tới đây?” Trong công viên nước, Chung Ly Phong Bạch buồn bực nhìn Mục Thu.
“Sao anh không thể tới?” Mục Thu cảm thấy vô cùng tổn thương, “Kịch nói anh xem vẫn hiểu mà!”
“. . .” Bận rộn chuyện công ty cả ngày, sao không về nhà ngủ một giấc! Chạy tới xem kịch nói làm gì! Đạo diễn Chung rít gào trong lòng, đương nhiên ngoài mặt vẫn giữ tố chất nghệ thuật, bởi vì xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác!
“Anh có mang gà ác tiềm thuốc bắc cho em, uống xong rồi đi làm.” Mục Thu rất chu đáo.
Nhóm nhân viên công tác đều oán thầm trong lòng, khoe khoang tình nồng ý mật đúng là đáng ghét hết sức!
“Tôi không uống!” Chung Ly Phong Bạch từ chối thẳng thừng, “Anh về nhà đi!” Chỉ vì vậy mà bỏ ngủ, anh có bị ngu không vậy!
Mọi người không nhịn được cảm thán, đạo diễn Chung đúng là ngạo kiều!
“Anh không về.” Mục Thu rất kiên quyết, “Anh muốn về chung với em.”
Trời ơi! Nhân viên công tác lập tức rơi lệ, lời thoại này sao mà đỡ nổi đây!
Chung Ly Phong Bạch thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rát của những người xung quanh, vì thế liền đằng đằng sát khí lôi Mục Thu vào phòng nghỉ.
Quần chúng vây xem nhanh chóng biến thành thằn lằn dán lên cửa, có điều độ cách âm của vách tường khá tốt nên không nghe được gì, mọi người đành phải tiếc nuối thở dài, chưa nghe đã ghiền đã bị cắt ngang rồi!
“Ai bảo anh tới đây?!” Chung Ly Phong Bạch tức giận hỏi.
Mục Thu bày ra vẻ mặt vô tội, “Anh muốn đón em về nhà chung.” Vậy mà em cũng giận à!
“Về nhà ngủ ngay!” Đạo diễn Chung rít gào.
“. . . Anh đi lấy canh cho em.” Mục Thu xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt tủi thân y như con dâu bị mẹ chồng ngược đãi.
Chung Ly Phong Bạch bị vẻ mặt của hắn làm nghẹn họng, “Quay lại đây ngay!” Ông chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh! Muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút! Không cảm kích thì thôi đi! Bày ra vẻ mặt đau khổ bị hành hạ sắp ly dị là muốn cãi nhau à! Thiệt tức chết mà!
“Em không muốn uống canh luôn hả?” Mục Thu rầu rĩ hỏi.
“Không muốn!” Chung Ly Phong Bạch liên tiếp bị chọc giận, sau đó liền nhào tới đánh Mục Thu một trận?
Làm gì có chuyện đó!
Thật ra hắn lôi Mục Thu lên sô pha, hung hăng hôn hít một phen!
Mục Thu: . . .
“Chờ tôi một tiếng, sau khi xem xong biểu diễn mở màn chúng ta cùng đi về.” Đạo diễn Chung nói.
“Lúc trước em bảo muốn xem đầy đủ buổi trình diễn ——”
“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hét lên.
“. . . Ừ.” Trong mắt Mục Thu tràn ngập ý cười.
“Anh cười đủ chưa!” Chung Ly Phong Bạch thẹn quá thành giận dùng gối che mặt hắn lại.
Mục Thu dùng sức ôm lấy Chung Ly Phong Bạch, để hắn tựa vào trước ngực mình, “Sau khi hết bận, chúng ta kết hôn đi.”
Mẹ nó! Đạo diễn Chung lập tức cứng đờ!
Mình vừa nghe được câu thần thánh gì?!
“Được không?” Mục Thu hôn lên trán hắn.
Được mới là lạ!
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy mình sắp bất tỉnh!
Cái chuyện!
Cầu hôn thiêng liêng này!
Lẽ ra phải được!
Chuẩn bị cẩn thận!
Trong căn phòng nghỉ ố vàng!
Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng bệch!
Mà lại!
Dám!
Cầu hôn!
Đây là!
Hành vi!
Không thể!
Chấp nhận!
Được!
“Anh sẽ yêu thương em suốt đời.” Mục Thu ôm chặt Chung Ly Phong Bạch, “Đồng ý đi, được không?”
Tôi không đồng ý! Đạo diễn Chung rít gào trong lòng! Có ngu mới đồng ý! Cầu hôn sao có thể đơn giản như vậy được!
Sau đó hắn nghe thấy chính bản thân mình nói một chữ, “Ừ.”
Ầm một tiếng, thế giới lập tức yên tĩnh.
“Em đồng ý rồi?” Mục Thu mừng như điên.
“Tôi không có! Đó là ảo giác!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt hét lên.
Nhất định!
Mình đã!
Trúng tà thuật!
Đầu óc bị khống chế!
Nên mới!
Nói ra!
Cái từ khủng khiếp đó!
“Anh nghe hết rồi.” Tận dụng thời cơ, Mục Thu đặt Chung Ly Phong Bạch lên sô pha, sau đó quỳ một chân trên đất, lấy ra một chiếc nhẫn trong túi áo, đeo vào ngón áp út của Chung Ly Phong Bạch.
Tốc độ cực kì nhanh! Phải nói là sét đánh không kịp che tai!
Chung Ly Phong Bạch nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, sửng sốt gần một phút, nói đúng hơn là sốc quá hóa đần.
Sự tiến triển này quá thần kì rồi!
Mình đã trở thành người có gia đình!
Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, cúi đầu hôn tới hôn lui, xem nó như bảo bối.
Chung Ly Phong Bạch không nghĩ ngợi được gì, trong đầu xuất hiện một vạn con thảo nê mã chạy như điên!
“Đạo diễn Chung, sắp bắt đầu rồi, phó đạo diễn mời anh đi qua!” Trợ lí đứng bên ngoài gõ cửa.
“Có đi không?” Mục Thu nhẹ giọng hỏi.
Đi em gái anh!
Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!
Vừa mới cầu hôn xong!
Liền bảo tôi đi làm!
Anh!
Đi chết đi!
Thấy hắn ngồi bất động không nói lời nào, Mục Thu đành phải dùng cớ “thân thể đạo diễn Chung không thoải mái phiền cô xin lỗi phó đạo diễn giúp” để đuổi cô nàng trợ lí.
Nhưng thân thể không thoải mái rất dễ gây hiểu lầm có được không!
Sau khi nghe được tin tức này, nhóm nhân viên công tác thật sự muốn rơi lệ!
Mọi người đều bày tỏ đạo diễn thật yếu ớt thật mảnh mai làm sao!
Quả nhiên dễ đẩy ngã!
Nếu phải viết thành một bài báo, vậy có thể viết thành 《Cảm động đất trời: tình cảm chân thật của một chàng trai đã làm tan rã khối băng hình người!》
Thật cảm động biết bao!
“Nếu không xem biểu diễn, vậy chúng ta về nhà?” Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, nhịn không được hôn thêm vài cái, trong mắt ngập tràn hạnh phúc không hề che giấu.
Chung Ly Phong Bạch nhìn vách tường đầy bụi màu xanh xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu trắng trên ngón áp út, cảm thấy —— Sống không bằng chết!
Đây nhất định không phải là sự thật! Nhất định là ảo giác!
|
Chương 65
Mau về nước và người phát ngôn nhà đất. . .
Bởi vì cầu hôn là chuyện quá mức kinh hoàng nên Chung Ly Phong Bạch ngồi suốt một tiếng đồng hồ cũng không thể tiêu hóa được việc này!
Mục Thu cũng không thúc giục hắn, chỉ ôm hắn vào lòng sờ sờ hôn hôn, cảm thấy nếu hắn cứ ngốc như thế cũng rất đáng yêu.
“Đạo diễn.” Một lát sau, trợ lí lại chạy tới gõ cửa! Thật ra cô nàng cũng không muốn gõ, quấy rầy người khác là việc rất đáng giận, nói không chừng còn bị ngựa đá*! Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì Khâu Tử Ngạn đã đến rồi!
*nhớ không nhầm thì có câu thành ngữ “cản trở người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá”.
“Sao thế?” Chung Ly Phong Bạch yếu ớt đáp lại.
Cô nàng trợ lí vừa nghe giọng nói uể oải của đạo diễn Chung liền lập tức cảm thấy tội lỗi chồng chất! Chắc chắn đạo diễn đang rất mệt, nói không chừng còn đang hưởng thụ mát xa tình yêu, vậy mà mình lại không biết điều chạy tới quấy rầy, đúng là không thể tha thứ!
“Anh ra xem thử đi.” Chung Ly Phong Bạch nói với Mục Thu.
Mục Thu đỡ hắn ngồi lên sô pha, sau đó tự mình đi mở cửa.
Ngay tức khắc, đạo diễn Chung ngã cái bẹp xuống tay vịn! Là một người thanh niên yêu nghệ thuật, hắn vẫn còn đang bị bốn chữ “người có gia đình” nhấn chìm, nói đúng hơn là tinh thần hoảng hốt toàn thân mệt mỏi! Vì thế sau khi mất đi chỗ dựa, Chung Ly Phong Bạch lập tức ngã nhào!
“Có việc gì không?” Mục Thu mở cửa.
Cô nàng trợ lí liếc mắt nhìn vào trong, phát hiện đạo diễn nhà mình đang nằm trên sô pha như dự đoán, sắc mặt đạo diễn có chút tái nhợt, thật sự khiến người ta lo lắng.
“. . . Xin hỏi có chuyện gì không?” Thấy cô nàng đứng cả buổi cũng không nói lời nào mà chỉ lo mải mê nhìn Chung Ly Phong Bạch, Mục Thu đành phải hỏi thêm lần nữa.
“A, là vầy.” Cô nàng trợ lí hoàn hồn lại, “Khâu Tử Ngạn tiên sinh đã tới, anh ta nói không gọi điện thoại cho đạo diễn được, bây giờ anh ta và bạn đang tiếp đãi khách quý.”
“Lấy hai vé VIP cho hắn, nói tạm thời tôi có chút chuyện, không thể ra tiếp được.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy vô cùng hối hận, thật sự rất muốn xuyên về hai tiếng trước! Ngay giờ phút Mục Thu bước chân vào cửa, mình nên dùng dép lê đánh hắn chạy thục mạng! Có mang canh gà cũng đổ luôn!
Lợi dụng tình huống người khác không kịp chuẩn bị thi triển kĩ năng đeo nhẫn trong một giây!
Hành vi này thật sự không thể tha thứ!
Nhưng cho dù Chung Ly Phong Bạch đau khổ thế nào, máy thời gian cũng sẽ không xuất hiện, vì vậy hắn đành phải mặc cho tâm hồn mình bị thảo nê mã san bằng!
“Tối nay đạo diễn Chung có việc?” Khâu Tử Ngạn nhận vé, cảm thấy hơi bất ngờ, “Rõ ràng hôm qua chính anh ta hẹn tôi tới.”
“Tình huống đột xuất, xin lỗi.” Cô nàng trợ lí thành khẩn nói.
“Được rồi, cảm ơn anh ta giúp tôi.” Khâu Tử Ngạn cười cười, trông vừa thân thiện vừa lịch sự.
Cô nàng trợ lí bắt đầu như nai con đi lạc, ăn gì mà đẹp trai quá vậy!
Vé VIP mà Chung Ly Phong Bạch cho hai người là một căn phòng riêng. Khâu Tử Ngạn dẫn Đường Tiểu Ngữ đi lối đi riêng vào trong, bên dưới có thuyền hoa qua lại trên mặt nước, cảm giác như đang đi cầu treo.
“Vui không?” Sau khi vào trong, Khâu Tử Ngạn đóng cửa gỗ, hai người có thể nhìn toàn cảnh sân khấu từ cửa sổ.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu.
Bốn phía sóng lăn tăn, trong phòng có trà lài và món ăn nhẹ, bầu không khí rất ấm áp.
“Không cần hiểu ý nghĩa lịch sử, cứ xem như coi biểu diễn ca múa bình thường là được rồi.” Khâu Tử Ngạn ôm người vào trong lòng, rót một tách trà nóng cho cậu ta.
“Biết rồi.” Đường Tiểu Ngữ ách xì một cái.
“Chưa xem mà đã mệt rồi à?” Khâu Tử Ngạn bật cười.
“. . .” Đường Tiểu Ngữ giả bộ không nghe thấy.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn đặt cằm lên vai cậu ta, “Anh ôm em.”
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, cảm thấy lòng mình bối rối như dòng nước gợn sóng.
Thật sự rất hạnh phúc!
Cùng lúc này, Tô Nặc cũng rất hạnh phúc!
Bởi vì hắn đang ngủ chung với chồng đẹp trai của mình!
Ôm nhau ngủ trưa trong khách sạn thiệt là đã!
“Chưa chịu dậy nữa à?” Âu Dương Long xoa xoa cổ Tô Nặc, “Tới giờ ăn cơm rồi, nhà ăn trong khách sạn có giới hạn thời gian.”
“Sau khi ăn cơm xong, em muốn ăn Tiramisu bên cạnh trạm xe lửa.” Tô Nặc tựa vào ngực hắn, giọng nói ngập tràn tiếc nuối, “Về nước là hết ăn được rồi.”
“Nếu em thích, chúng ta có thể quay lại đây.” Ngài giám đốc dịu dàng nói.
“Nhưng sau khi về nước sẽ bận rất nhiều việc.” Tô Nặc buồn bực trả lời, “Sắp tới em có một buổi họp báo, nếu Đới An không gọi điện thoại, chắc em cũng quên luôn!”
“Nội dung là gì?” Âu Dương Long hỏi.
“. . . Nói xong anh phải hứa không được giận.” Tô Nặc ôm eo hắn.
“Nói đi.” Âu Dương Long sờ sờ mông Tô Nặc.
Người ta đang nói chuyện nghiêm túc! Sao anh dám sờ mông!
Tô Nặc âm thầm kháng nghị!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dùng sắc dụ dỗ hình như có thể làm dịu bầu không khí!
Vì thế Tô Nặc chủ động áp sát lại, để ngài giám đốc sờ đã hơn!
Thật sự rất có tinh thần hi sinh!
“Xem ra chuyện này nghiêm trọng lắm đây.” Âu Dương Long cười cười.
Tô Nặc liều mạng gật đầu, “Nói trước rồi nhé, anh không được giận.”
“Anh đâu có khống chế cái chuyện tức giận này được.” Ngài giám đốc tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
. . . . .
Vậy không ổn rồi! Tô Nặc vô cùng sốt ruột, sau đó cố lấy can đảm cắn răng một cái, cởi luôn quần lót nhỏ!
Âu Dương Long: . . .
Tô Nặc trần truồng ngã vào trong ngực ngài giám đốc, trong mắt tràn ngập ý chí cách mạng “anh cứ sờ thoải mái sờ cả Nặc nho nhỏ cũng không sao chỉ cần không giận là được rồi”!
Ngài giám đốc suýt bật cười thành tiếng.
“Không được giận.” Tô Nặc ôm cổ của hắn.
“Ừ, anh không giận.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, “Nói đi.”
Chiêu này dùng được ghê, Tô Nặc tự nhủ, sau đó vừa nhìn sắc mặt Âu Dương Long vừa nhỏ giọng hỏi, “Anh có biết biệt thự Hoàng Gia không?”
“Nghe qua rồi, biệt thự cao cấp đang rao bán, em muốn mua?” Âu Dương Long xoa đầu Tô Nặc.
“Không phải, em đã kí hợp đồng làm người phát ngôn cho bọn họ.” Tô Nặc nói.
“Sau đó thì sao?” Âu Dương Long hỏi.
“Sao anh biết còn có sau đó?” Tô Nặc không nhịn được khen ngợi một phen, chồng của mình quả là vừa đẹp trai vừa thông minh! Lại còn biết có sau đó nữa chứ!
Tiếp theo hắn nghe ngài giám đốc nói, “Bởi vì anh vẫn chưa tức giận.”
Tô Nặc im lặng 囧.
“Nói đi.” Âu Dương Long ôm hắn thay đổi tư thế.
“Trong hình chụp quảng cáo. . . Có. . . Khụ khụ!” Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Long, “Anh sẽ không tức giận đâu, đúng không? Anh rất tuyệt vời mà!”
Âu Dương Long nhéo mông hắn, “Khụ khụ là cái gì?”
“Phần sau. . . Không mặc quần.” Tô Nặc cố gắng giải thích chuyện này đơn giản một chút, “Thật ra phần sau của mọi người đều giống nhau, hơn nữa chỉ cần lộ một nửa mông thôi!” Nói chính xác là lộ hơn phân nửa. . . Nhưng mà không thành vấn đề!
Tuy nhiên lí do này hoàn toàn không có sức thuyết phục, bởi vì ngài giám đốc đã nổi giận rồi, “Làm người phát ngôn nhà đất sao lại phải cởi truồng?!” Phải nói là giận tím mặt!
Tô Nặc lo lắng giải thích, “90% số ảnh còn lại em có mặc quần áo!”
“Vậy tại sao phải cởi phía sau?!” Ngài giám đốc giận dữ hỏi.
“. . . Bởi vì có phòng tắm công nghệ cao nên em phải chụp ảnh đi tắm để quảng cáo.” Thật ra Tô Nặc cảm thấy chẳng có gì, hắn là người mẫu chuyên nghiệp mà! Nhưng hắn biết rõ dục vọng độc chiếm của chồng mình, vì thế trong lòng vẫn thấp thỏm không yên!
“Không được nhận!” Như dự đoán, ngài giám đốc không đồng ý!
“. . . Kí hợp đồng hết rồi.” Tô Nặc ôm hông Âu Dương Long, “Anh cho em chụp đi!”
Ngài giám đốc vẫn không hài lòng.
Thật ra chuyện này không phải lỗi của Tô Nặc, đây là công việc do anh hai hắn giới thiệu! Vị thương nhân đầu tư là bạn tốt của Hàn Uy! Vì thế lúc ấy Tô Nặc sảng khoái đồng ý ngay! Thậm chí không thèm đọc kĩ hợp đồng! Sau khi kí xong xem ảnh chụp mẫu mới phát hiện có bộ ảnh này!
“Không thể không chụp sao?” Tô Nặc ôm đùi Hàn Uy, hai mắt rưng rưng!
“Đâu có khác gì với hình em chụp trước đây, sao lại không chụp?” Hàn Uy hỏi.
“. . .” Bởi vì lúc chụp hình em vẫn còn độc thân! Nhưng bây giờ em đã có người yêu đẹp trai rồi! Anh ấy nhất định sẽ ghen! Tô Nặc rít gào trong lòng, dĩ nhiên không thể gào lên thật, vì vậy đành phải xấu hổ nói, “Em ngại.” Đúng là quá dối trá! Thật ra hắn chẳng ngại chút nào hết!
“Đây là công việc của em, nếu cái thằng đó phản đối thì cứ cho hắn một đạp.” Hàn Uy thản nhiên trả lời.
Mẹ nó! Tô Nặc nghe vậy thiếu chút nữa bật ngửa!
Sao anh chơi ác quá vậy!
“Anh không muốn em thay đổi vì bất kì ai.” Rốt cuộc Hàn tiên sinh cũng nói ra mục đích cuối cùng, tất cả chỉ để thỏa mãn ý đồ “cho dù em trai ông có đi theo mày cũng không có nghĩa là mày muốn gì thì nó phải làm nấy!” Ấu trĩ hết thuốc chữa!
“Nhưng cũng không cần. . . Chụp nude!” Tô Nặc cố gắng tìm sự đồng tình của anh hai.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Tạp chí giải trí trong nước đã bắt đầu đăng tin, buổi họp báo cũng được háo hức chuẩn bị! Người mẫu yêu nghiệt hợp tác với doanh nhân bất động sản, vừa nghe là thấy thích rồi!
Vì vậy Tô Nặc đành phải ôm hi vọng nhỏ nhoi có thể thuyết phục chồng đẹp trai của mình!
“Lúc trước em cũng từng chụp hình không mặc quần áo, không sao thật mà!” Tô Nặc hôn cằm Âu Dương Long, vẻ mặt cực kì ngoan ngoãn!
Nhưng mặt ngài giám đốc vẫn đen như đáy nồi!
“Em hứa chỉ chụp lần này thôi.” Tô Nặc giơ tay phải lên.
Ngài giám đốc vẫn không thể chấp nhận chuyện “bảo bối của mình phải phơi mông chụp hình quảng cáo”! Tuy rằng hồi đó cũng hở trước hở sau nhưng ít ra còn có quần lót và bọt biển che lại, lần này cởi sạch là cái quái gì!
Tô Nặc liều mạng ôm chặt ngài giám đốc.
Âu Dương Long ôm Tô Nặc lật người, sau đó áp hắn xuống giường.
Ê ê?! Tô Nặc buồn bực quay đầu lại.
Ngài giám đốc cởi bỏ áo ngủ, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Ý đồ rõ như ban ngày!
“Này!” Tiểu cúc hoa bị ép tiếp khách, Tô Nặc khóc không ra nước mắt.
Sao có thể dùng phương pháp này trừng phạt mình, thật sự không thể chấp nhận được!
Ít nhất cũng để người ta ăn cơm cái đã!
Phần cơm nhà hàng kia khó đặt muốn chết, vất vả lắm mới đem tới, vậy mà anh lại không biết quý trọng!
Hành vi này đúng là không thể tha thứ!
Hơi quá đáng rồi đó!
|