Vũ Thể Đầu Đệ
|
|
CHƯƠNG 2
Để tiết kiệm chi phí, Đồng Ngôn phải thuê phòng ở một vùng phi thường hẻo lánh. Mà địa chỉ trên tấm áp phích, lại nằm trên đoạn đường phồn hoa bậc nhất của Đài Bắc. Từ khu trọ đến nơi đó, bắt buộc phải dùng đến xe điện ngầm, đã vậy còn phải chuyển trạm đến mấy lần. Mất không ít thời gian, Đồng Ngôn mới tìm được câu lạc bộ Diamond sang trọng kia. May là đã qua ba năm nhưng câu lạc bộ này vẫn chưa đóng cửa, hơn nữa…Thoạt nhìn sinh ý thịnh vượng. Tuy rằng đang là buổi chiều, nhưng bên ngoài hầu như đã chật kín xe hơi đậu, thậm chí còn có phần lấn sang đường cái, mà hình như tất cả đều là xe đắt tiền nha. Ánh đèn nê-ông nhấp nháy, phản chiếu những thiết bị lắp đặt cao cấp, thoạt nhìn cánh cửa cao lớn kia có vẻ là cổng chính vì nơi đó tập trung thật nhiều mỹ nữ xinh đẹp. Nhìn sảnh lớn tráng lệ như hoàng cung khiến một người luôn tiết kiệm dè xẻng, kiêng kỵ những nơi sang trọng như Đồng Ngôn phải rét run. Đồng Ngôn nhìn về phía bậc thang, nơi có phục vụ sinh tiểu thư với nụ cười khả ái đang đứng đón khách. Nhìn nhìn lại phía sau mình, những người đang hiên ngang bước vào toàn là một kiểu tài đại khí thô (giàu có nhưng khí chất thô thiển), còn không thì toàn những ông bác bụng phệ, cổ tay mang hột xoàn kim cương chói mắt đến mức người cách xa cả một kí-lô-mét cũng có thể nhìn thấy (em Ngôn làm quá =)))) Cúi đầu nhìn lại chính mình. Một thân giản dị đạm mạc, bất quá chỉ mặc một cái sơ-mi trắng đơn giản cùng chiếc quần jean đã bạc màu. Cái dạng này, có thể hay không đến cửa cũng không thể vào a? Không được, nhất định phải làm bộ rất có kinh nghiệm, bằng không chính mình sẽ bị người ta xem như dê béo mà làm thịt. Sờ sờ số tiền tiết kiệm trong túi, Đồng Ngôn quyết tâm liều một phen, ngẩng dầu ưỡn ngực bước ra bước đầu tiên. May là, phục vụ sinh tiểu thư mặc ki-mô-nô ở cửa chính không có chú ý đến cậu. Đồng ngôn vừa vào sảnh chính, đã bị nội thất cùng các thiết bị sang trọng bên trong làm cho chấn động, thỉnh thoảng có tiếng cười kiều mị truyền vào tai cậu. Đúng là bên trong thiết kế hảo tinh vi, hai bên trái phải thiết kế thập phần phức tạp, lối đi ngoằn ngoèo, nếu không biết đường ắt hẳn bị lạc, thật cùng với mê cung chẳng khác nhau là bao. Thoát y vũ nam ở khu nào nhỉ? Đồng Ngôn chậm rãi vừa đi vừa xem xét xung quanh, bất chợt cậu nghe thấy một điệu nhạc du dương. Đàn dương cầm? Thật sự quá mức tưởng tượng, loại câu lạc bộ này dĩ nhiên cũng sẽ chơi nhạc cụ quý phái như đàn dương cầm sao? Đang còn chưa hết kinh ngạc, một người bỗng nhiên vọt tới chặn lối đi của cậu. “Tiểu đệ đệ, đi nhầm chỗ rồi nga. Xoay người ra phía sau, cầu thang bên phải dẫn xuống tầng hai mới là phòng nghỉ của nhân viên. Ngươi là người mới?” Hà Trác cười khanh khách đánh giá chú dê nhỏ vừa nhìn đã biết là lạc đường. Khí chất thanh thuần, tướng mạo đoan chính. Ân, không sai. Những phục vụ sinh mới của đợt này tựa hồ tố chất khá tốt, một lát nữa sẽ kêu quản lí bộ nhân sự lên biểu dương hắn một chút. “Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là nhân viên ở đây”. Đồng Ngôn ho khan một tiếng, giả vờ thành thục ưỡn ngực, “Ta là khách đến đây ngoạn”. “Khách đến đây ngoạn?” Hà Trác trên mặt một bộ dáng tươi cười đầy thâm ý. Nhìn quần áo trên người thế nào cũng không giống loại khách nhân đến câu lạc bộ Diamond của bọn họ ngoạn, giá ở đây còn gấp mấy lần chiếc quần jean cậu đang mặc đi? Thú vị. Vừa bồi lão bản Thư Cốc Dương đối phó với cái dự án quy hoạch của chi nhánh mới, trở về chỗ này có chút yên lặng, chính mình còn đang cảm thấy có chút buồn chán. Không nghĩ tới hôm nay số hắn tốt vậy, gặp gỡ một chú cừu nhỏ tự dâng đến miệng. “Nguyên lai là quý khách a, ta thật không có ý tứ chút nào. Xin hỏi quý khách có chỗ nào muốn chúng ta phục vụ a?” Hà Trác cùng Thư Cốc Dương vượt qua tân tân khổ khổ, ngậm đắng nuốt cay mới gầy dựng được câu lạc bộ Diamond này, chứng tỏ họ cũng là người có bản lĩnh không tầm thường. Lập tức đứng thẳng khoanh tay , bày ra bộ dáng tiếp đón chuyên nghiệp, Hà Trác nở nụ cười ân cần săn sóc, “Trước tự giới thiệu một chút, ta là tổng giám đốc ở đây, ta họ Hà, đây là danh thiếp của ta”. Vừa nói, y vừa dùng hai tay đưa ra tờ danh thiếp được thiết kế khá tinh xảo.
|
Nhìn chú cừu nhỏ tiếp nhận tờ danh thiếp một cách cảnh giác, ma vương tà ác Hà Trác trong bụng thầm cười vui sướng,tiếp tục phi thường chuyên nghiệp mà giới thiệu, “Câu lạc bộ của chúng ta thế nhưng có tiếng là phục vụ chu đáo, những thú tiêu khiển hưởng thụ tốt nhất trên đời này đều có đầy đủ, vô luận là muốn thưởng thức âm nhạc, nghỉ ngơi hay là muốn tìm một mỹ nhân cùng ngươi nói chuyện phiếm giải sầu…” “Ta muốn tìm thoát y vũ nam.” Đồng Ngôn rốt cuộc có chút không được tự nhiên, lúc nói thì đầu cứ cúi thấp. Hà Trác ở trong lòng thầm kêu một tiếng. Thế giới biến rồi! Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần thế này, rõ ràng là một thiếu niên lịch sự nho nhã, cư nhiên nội tâm như vậy không bị cản trở. Đến quần jean còn không dám mua cái mới, vậy mà bỏ số tiền lớn đến đây xem thoát y vũ nam. Ân, chú cừu nhỏ trong ngoài bất nhất này thật sự chỉ là muốn đến đây xem thoát y vũ nam hay sao? “Quý khách ngươi thật là tinh mắt nga, tố chất của vũ nam ở chỗ chúng ta luôn luôn là tiếng lành đồn xa nga, không biết khẩu vị của quý khách đây như thế nào, ở đây chúng ta cung cấp đủ thể loại đa dạng, nào là gay Thái Lan, mỹ thiếu niên Nhật Bản, tráng hán thân hình kiện mỹ…” Chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào có thể giới thiệu về các loại hình vũ nam một cách thẳng thắn trực tiếp như vậy khiến Đồng Ngôn ngây thơ một chút kinh nghiệm cũng không có bắt đầu đỏ hết cả mặt. Có một người thầm trộm lắc đầu. “Ta muốn phục vụ tại nhà”, Đồng Ngôn từ trong ví tiền lấy ra tấp áp phích được gấp phi thường cẩn thận, trân trọng mở ra, đưa cho Hà Trác, cố lấy dũng khí nói, “Ta muốn vũ nam trong tấm áp phích này đến nhà phục vụ!”. Hà Trác đang bộ dạng tươi cười, nhưng khi liếc qua tấm áp phích thì toàn thân hoá đá. Sau một khắc… “Oh My God! Ngươi muốn lão bản của chúng ta tới nhà người múa thoát y?!” Hà Trác thiếu chút nữa đã dùng giọng nói có thể công phá cả nóc nhà của mình mà gào lên. Nam nhân ở trên tấm áp phích không ai khác chính là… Đã rửa tay gác kiếm ba năm, hiện tại đang kinh doanh các câu lạc bộ, dùng chính bản lĩnh của mình mà gầy dựng sự nghiệp, giờ đây đang nằm trên sô pha ở ghế lô phía sau mà tận hưởng hương vị ngọt ngào – Thư! Cốc! Dương! Lão bản vì tấm áp phích này mà ba năm trước đã sớm tức giận một phen, lúc đó là bất đắc dĩ phải tự thân làm người mẫu cho áp phích quảng cáo của câu lạc bộ, sao tiểu đệ đệ này lại nhìn trúng cái ảnh đã xưa như trái đất đó chứ?! Cái này thực sự là trò vui đặc sắc nga! Thật là kích thích a! “Hắn là hồng bài (là người hot nhất, được yêu thích nhất quán) của các người sao?” Hà Trác vừa hô “My God!” vì âm thanh quá lớn nên đã làm Đồng Ngôn giật mình, căn bản không hề nghe rõ hắn nói gì, “Ta vẫn muốn hắn, ta muốn hắn tới nhà ta múa thoát y”. Ở câu lạc bộ này thực sự làm cậu không thoải mái, nếu đã bỏ ra số tiền lớn, Đồng Ngôn đương nhiên muốn thả lỏng tâm tình mà hưởng thụ. “Người này sao?” Hà Trác nuốt nuốt nước bọt cho nhuận khí rồi phán, “Tiểu đệ đệ, chỉ sợ ngươi chi trả không nổi thôi”. Đồng Ngôn sửng sốt, “Rất đắt sao?” Đắt thế nào cũng không có khả năng đắt hơn học phí của cậu đi, nam nhân này không phải làm bằng bạch kim chứ? “Trên tay ngươi là áp phích của ba năm về trước, ta nói cho ngươi nha, coi như là ba năm trước đây muốn hắn đến nhà phục vụ, một giờ thu phí ba mươi vạn”. Hắn là hột xoàn sao? “Ba mươi vạn cái loại này chỉ là khiêu vũ thông thường, nếu như xem thoát y vũ, ta tốt nhất không nói giá ra, miễn cho ngươi kinh hách.” Đây là giá thị trường cơ bản của ba năm trước đây, đương nhiên, đối với lão bản hiện tại mà nói, ngươi ra ba trăm vạn cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt. “Hắn… Hắn…” Đồng Ngôn nắm chặt túi tiền, thân thể hầu như cứng đờ, trên mặt lúc hồng lúc xanh, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Quý giá quá!” Đây là thế đạo gì a? Xem một người nhân khiêu vũ, một giờ cư nhiên nhiều tiền như vậy? Giá giá giá… Chỗ này đúng là địa ngục ăn tươi nuốt sống người ta mà! Đồng Ngôn tái nhợt nghiêm mặt xoay người. Hà Trác ở phía sau kêu, “Quý khách, quý khách người đừng đi vội a, áp phích của ngươi còn chưa lấy về, ở đây chúng ta còn có những mỹ nam khác…” Lời còn chưa dứt, chú cừu nhỏ đáng thương đã tiu ngỉu bước đi một khoảng xa. Hà Trác tiếc nuối lắc đầu, nhìn nhìn tấm áp phích trên tay . Y bỗng nhiên muốn chia sẻ chuyện thú vị này với lão bản kiêm hảo huynh đệ của y, hình như gần đây hắn cũng thường than vãn mình hiện giờ công thành danh toại, nhân sinh buồn chán đi. Hưng phấn mà xoay người hướng phía ghế lô. “Lão bản! Lão bản! Uy, Cốc Dương, đứng lên nào, ta nói cho người một chuyện thú vị nga.” Nằm ở sô pha là một nam nhân khá cao, đôi chân dài như muốn vượt ra ngoài ghế sô pha, khi nghe tiếng của Hà Trác, hắn mở mắt xem xét, sau đó trở mình, quay vào bên trong, dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm lười biếng đáp: “Bản dự án quy hoạch của chi nhánh mới đều đã đối phó xong, còn có chuyện gì thú vị chứ? Hà Trác, ngươi dù gì cũng là tổng giám đốc, không nên suốt ngày hồ nháo, khiến người khác còn nghĩ ngươi là hài tử chưa trưởng thành a”. “Đang muốn cùng ngươi ôn lại chút kỉ niệm xưa đây. Ngươi còn nhớ ba năm trước đây khi Diamond này vừa khai trương, lão bản ngươi tự thân xuất mã dùng chính mình làm người mẫu chụp áp phích quảng cáo cho câu lạc bộ không?” “Chuyện qua lâu vậy rồi mà ngươi vẫn còn nhớ kĩ sao?” Thư Cốc Dương khó chịu. “Có thể thấy được lão bản đại nhân ngươi mị lực không thể đỡ a, đều đã ba năm rồi, vừa lúc nãy có một khách nhân cầm áp phích tìm tới cửa, chỉ vào áp phích của ngươi, yêu cầu ta đem nam nhân này tới nhà phục vụ thoát y vũ”. Nghe Hà Trác hình dung, trong đầu nhất thời nổi khuôn mặt của loại khách nhân hèn mọn gian ác, Thư Cốc Dương một thân tây trang hoàn mỹ tìm không ra khuyết điểm lập tức nhăn đôi mày kiếm, trầm giọng, “Vậy ngươi có đem hắn đá ra cửa hay chưa? Còn có, ghi nhớ tên của hắn, liệt vào sổ đen khách hàng cấm lui tới”. Hanh, đây là chuyện đương niên, hắn năm xưa chỉ vì kế sinh nhai nên mới chịu khiêu vũ thông thường thôi. Tên ác tâm này cư nhiên muốn nhìn hắn nhảy thoát y, cút qua một bên đi! “Không cần hung dữ như vậy, ta biết ngươi không bao giờ … phục vụ khách nhân nữa rồi. Bất quá, cũng không cần phải gọi bảo vệ đâu … khách nhân nọ chỉ là một tiểu cừu thanh thuần, thoạt nhìn giống học sinh ni, lớn lên thanh thanh sảng sảng…” “Tiểu cừu thanh thuần sao lại chạy tới câu lạc bộ muốn xem thoát y vũ? Tám phần mười là loại có tiền ham ăn biếng làm, ăn chơi sa đoạ”. “Cái này đều không phải, thoạt nhìn hình dáng rất mộc mạc, cũng có vài điểm tương đồng giống ngươi nga.” “Câm miệng! Ta đương niên là khiêu vũ mưu sinh, cũng không phải loại chạy đến câu lạc bộ vung tiền.” “Đúng đúng, ngươi là từ nhỏ cần cù nỗ lực, vừa học vừa làm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngươi là lão bản vĩ đại nhất thế giới, ta bây giờ có thể tiếp tục nói chưa? Ta còn không có nói đến chuyện tối thú vị a. Nói cho ngươi, hắn xuất ra áp-phích chỉ vào ngươi nói muốn tới nhà phục vụ, ta nói với hắn là ba mươi vạn một giờ.” “Cái gì?” Thư Cốc Dương lập tức xoay người, từ trên sô pha nhảy dựng lên, lạnh lùng nhìn Hà Trác, khóe miệng nhấc lên một tia nguy hiểm mỉm cười, “Hà tổng giám đốc, ngươi là nghĩ nhân sinh gần đây rất buồn chán đúng không? Cả ta mà cũng dám bán? Mà lại là ba mươi vạn giá thấp như vậy? Thế nào? Có muốn thưởng thức một chút tư vị sau khi bị đuổi việc rồi bị bỏ vào bao tải, sau đó trở thành món ăn đặc sắc cho cá mập hay không a? (chém kịch liệt vì bản raw mất trắng câu này =))))) Mỗi khi Thư Cốc Dương nở nụ cười “Mona Lisa”, đôi mắt trung xẹt qua tia quang mang lợi hại thì, đó tuyệt đối chính là lúc sẽ có người gặp hoạ lớn. Hà Trác vội vã nhấc tay đầu hàng, “Lão bản lão bản, ta thế nhưng trung thành và tận tâm lắm nga, ta tình nguyện đem bán chính mình cũng sẽ không bán ngươi. Kỳ thực thì, ta định giá ba mươi vạn là muốn hù dọa tiểu cừu mà thôi, quả nhiên không ngoài ta sở liệu, ta vừa nói ba mươi vạn, hắn sắc mặt tựu thay đổi. Sau đó…” “Sau đó thế nào?” “Sau đó hắn tựu nói một câu, ân, quý giá quá. Sau đó quay đầu bỏ chạy một mạch.” Thư Cốc Dương sắc mặt khẽ biến, “Hắn đây là cái ý tứ gì, chê ta không đến cái giá này?” Bởi vì kinh doanh thoả đáng, sự nghiệp một bước lên mây, thu nhập mỗi năm lại tăng, mỗi ngày đều bành trướng một chút, nên câu nói kia của Đồng Ngôn làm lòng tự tôn của hắn bị đả kích mãnh liệt, tựa như bị người ác độc nào đó cắm kim châm vào. “Hắn cũng không nhất định là ý tứ như vậy, hắn. hẳn…là… chỉ… là…học sinh không hiểu chuyện thôi…” “Hiện tại thói đời ngày nay, loại học sinh thoạt nhìn cái gì cũng không biết nói không chừng nội tâm lại vô cùng xấu xa, đúng vậy… Hắn chính là do người khác phái tới, ý đồ nhục nhã ta chứ gì?” Âm thanh âm lãnh làm toàn lưng phát lạnh. Hà Trác trên trán mơ hồ xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Xem ra… Lão bản tâm cao khí ngạo của chúng ta đã bị thương! Hà Trác trên trán mơ hồ xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Xem ra… Lão bản tâm cao khí ngạo của chúng ta đã bị thương! Sớm biết như vậy sẽ không đem chuyện này nói ra, còn tưởng rằng có thể cho hắn giải buồn, không ngờ chính mình thực sự là ngu ngốc. “Cốc Dương, chỉ là một chuyện nhỏ, ngươi không nên để trong lòng, đương niên ngươi khiêu vũ cũng là vì kế sinh nhai, bất đắc dĩ phải làm thôi, hà tất phải để ở trong lòng? Hơn nữa khả năng khiêu vũ của ngươi xác thực là số một, rất nhiều khách nhân là thật lòng đến thưởng thức mà.” “Giúp ta tra ra lai lịch của người nọ.” “Cái gì? Điều tra tiểu cừu? Hắn đã đi mất rồi a.” Thư Cốc Dương cười lạnh một tiếng, “Ta bỏ nhiều tiền như vậy lắp đặt hệ thống quan sát không lẽ để làm kiểng sao? Hắn đến cửa chính của câu lạc bộ, camera nhất định sẽ lưu lại mặt hắn, lập tức gọi chủ nhiệm bảo an, trong vòng ba ngày, ta muốn toàn bộ sơ yếu lý lịch của tên tiểu hổn đãn này, cả mười tám đời tổ tông nhà hắn cũng phải đào lên cho ta.” Hà Trác nhéo nhéo áp-phích trên tay.
|
Tiểu cừu thảm rồi, hắn vừa chọc vào… một đại hắc báo cường tráng, lại hiện nay phi thường rảnh rỗi, phi thường có tiền. Xin lỗi a tiểu cừu, ta không giúp được ngươi rồi. “Na… Ta đây đi phân phó chủ nhiệm bảo an.” Hà Trác vừa mới chuyển thân, tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến liên tục. “Ai?” Âm thanh cót két truyền đến, cửa mở ra một khoảng nhỏ, hé ra khuôn mặt thanh tú có điểm cẩn thận tiến đến, “Thật xin lỗi, là ta, Hà tiên sinh.” “Là ngươi?” Hà Trác thật tâm thay tiểu gia hỏa này bi ai, ngươi thực sự là muốn chết, tự dâng đến cửa mà. “Ta muốn hỏi một chút, áp-phích của ta có đúng hay không để quên ở chỗ ngươi?” Vừa mới nghe được cái giá kinh khủng kia, đã vô cùng mất mặt bỏ chạy, đến áp-phích bảo bối cũng đều quên mang về. “Nga, áp-phích a, ở chỗ này của ta.” Hà Trác e sợ không dám cho cậu vào cửa, nói không chừng khi đó sẽ trực tiếp bị lão bản xé thành từng mảnh nhỏ, câu lạc bộ bỗng chốc biến thành hiện trường đẫm máu. =)))))))) Hà Trác bước nhanh đi tới cạnh cửa, lấy áp-phích trả lại cho cậu, “Đây là áp-phích của ngươi, lần sau nhớ kỹ không nên vứt bừa bãi nữa. Không tiễn nga, tái kiến.” Vừa định đóng cửa lại, Đồng Ngôn thế nhưng lại lấy tay giữ lại cánh cửa, cắn răng, “Hà tiên sinh, có một việc, ta muốn hỏi một chút, vừa cái kia ba mươi vạn, ngươi nói là phí dụng một giờ, có thể hay không ta chỉ bao nửa giờ, sau đó…” “Ân?” “Sau đó… giảm giá mười tám phần trăm cho ta được không?” Đồng Ngôn vẻ mặt ngây thơ nhìn Hà Trác. Cậu thực sự, thực sự rất muốn cùng Tiểu Suất ở chung dù cho nửa giờ ấy tiêu phí tất cả tiền tiết kiệm, cậu cũng nguyện ý. Nhìn tiểu tử thanh tú kia, gương mặt đã hồng hết cả mảng lớn, Hà Trác quả thực không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với cậu. Đệ đệ, ngươi thực sự là muốn tìm chết a… “Ngươi là muốn tìm ta phục vụ tại nhà?” Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm, khiến Hà Trác biết, tiểu cừu chết chắc rồi. Đồng Ngôn ngẩng đầu, xuyên thấu qua vai Hà Trác, đường nhìn rơi vào nam nhân phía sau Hà Trác. A! Ánh mắt đó! Đầu của hắn phát ra, quả nhiên là hắc sắc thuần khiết , lại còn là một đường thật dài thật dài trên vai nga! Còn có nụ cười Mona Lisa bí ẩn làm say đắm lòng người! Hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu, tựa như mộng đẹp ba năm không hề báo trước thoáng cái trở thành sự thật, Đồng Ngôn mở to hai mắt, ngốc lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn. “Uy, hỏi ngươi đó.” Đồng Ngôn sửng sốt một chút, mới phát hiện nam nhân đã chạy tới trước mặt mình. Mặt đối mặt thế này mới phát hiện vóc dáng của hắn so với trong áp phích còn có vẻ cao hơn, tuy bản thân cũng không thuộc dạng thấp bé cho lắm, dĩ nhiên so với hắn lại thấp hơn nửa cái đầu. Chân nam nhân này nhất định đặc biệt dài đi? Nhớ đến vô số lần mộng qua hắn lõa thể, Đồng Ngôn gương mặt bỗng nhiên nóng rần lên. Hắn nhìn chằm chằm hai mắt của cậu, hình như tinh thần rất tốt. Giống như trong mộng, trong tưởng tượng của cậu rất có sinh lực, rất có cảm giác xuyên thấu nhân tâm. Hoàn toàn làm cho người khác không dám nhìn gần, ánh mắt ấy tràn đầy bá đạo, câu hồn đoạt phách. Thật đẹp! Thư Cốc Dương lạnh lùng đánh giá tiểu bại hoại trước mặt, khí tức lãnh liệt nguy hiểm trên người hắn theo mỗi một một lỗ chân lông phát ra. Thực sự là nhân bất khả tướng mạo (chắc ý của anh Dương là nhìn người không nên chỉ nhìn tướng mạo), Hà Trác lúc đầu nói tên kia dáng dấp thanh thuần, hắn còn chưa tin, nghĩ không ra thật là một nam hài toàn thân nhẹ nhàng khoan thai không hề có khuyết điểm nào. Hanh, trong ngoài không đồng nhất, là loại hỗn đản ta ghét nhất! Mặt mày khả ái như vậy, nhất định học hành chả giỏi giang gì (anh lôi đâu ra cái suy nghĩ đó vậy o_O), muốn lão tử tới cửa phục vụ thoát y vũ cho ngươi —— còn dám ngại quý! Nếu là ngày trước, Thư Cốc Dương đã sớm động nắm tay rồi. Bất quá làm lão bản vài năm nay, cư di khí, dưỡng di thể (đây là câu nói của Mạnh Tử, ý nói là môi trường sống thay đổi sẽ làm con người ta thay đổi thể chất và khí chất), đương niên tính tình cũng thu liễm không ít, học được gì đó cũng rất nhiều, hôm nay đối tên thiếu người dạy dỗ này, sách lược của hắn đã cải biến nhiều —— hảo hảo mà, chậm rãi, điều! giáo! (ặc…một con cừu sắp sửa hy sinh =.=) “Vị khách nhân này vừa là muốn ta phục vụ tại nhà sao?” Thư Cốc Dương lộ ra bộ mặt tươi cười, làm Hà Trác kế bên toàn than phát lạnh. Đồng Ngôn lại bị cái dáng tươi cười này câu dẫn đến hồn phách đều thiếu phân nửa, ” ân, ân, ta là tưởng…” “ Tưởng tính rẻ hơn một chút, giảm mười tám phần trăm cho cậu, thế nào?” Đồng Ngôn gật đầu, nếu có thể giảm giá, ta sẽ bao nửa giờ.” “Không thành vấn đề.” “A?” Đồng Ngôn kinh hỉ ngẩng đầu, “ngươi đáp ứng?” “Đương nhiên a, ta thế nhưng là một vũ nam có đạo đức nghề nghiệp, có sinh ý tới cửa, thế nào có thể không tiếp ni?” Hà Trác ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, “lão bản. . .” Mới nói ra hai chữ, Thư Cốc Dương đã lập tức dùng nhãn thần lập tức đảo qua, “lão bản bên kia, Hà tổng, ngươi giúp ta giải thích một chút nha, nói như thế nào ngài đây cũng là khách hàng mới, nói không chừng tương lai hội trở thành khách hàng thân thiết, giảm giá một chút thì có vấn đề gì đâu”. Thư Cốc Dương quay đầu, “cho hỏi khách nhân quý tính?” “Ta sao? Ta là Đồng Ngôn.” “Nga, Đồng tiên sinh nhĩ hảo, ta là Thư Cốc Dương.” Đồng Ngôn bỗng nhiên mở miệng, “thật xin lỗi, cái kia. . . .” “Làm sao vậy?” “Ta là muốn, ta có thể gọi tên thân mật của ngươi không?” Đồng Ngôn len lén nhìn Thư Cốc Dương liếc mắt. “Tên thân mật của ta?” “Là như vậy, tại trong lòng ta, quãng thời gian nghĩ về ngươi, đã nghĩ ra một cái tên. Nếu như ngươi không ngại, ta mong muốn có thể gọi ngươi bằng cái tên kia.” Đúng là đồ tiểu sắc cẩu! Bao nửa giờ, còn muốn giảm giá, cũng dám yêu cầu nhiều hơn! Hảo, xem ta đêm nay thế nào hảo hảo 『 hầu hạ 』 ngươi. Thư Cốc Dương lại nở nụ cười tà ác, “không thành vấn đề, khách hàng là thượng đế của chúng ta, xin hỏi Đồng tiên sinh muốn gọi ta cái gì ni?” Đồng Ngôn do dự một chút, nhẹ nhàng mở miệng, “Suất, ta đặt cho ngươi tên Suất, bất quá, có đôi khi ta sẽ gọi ngươi Tiểu Suất. Cảm giác vô cùng thân thiết.” =)) Hà Trác ở bên cạnh phù một tiếng, nhanh che miệng mình, gương mặt rõ là đang nỗ lực căng thẳng kiềm chế. Tiểu Suất, đây không phải là tên của chó cưng ở nhà lão bản sao? =))) =))))) Không được! Ta mà nhịn (cười) nữa chắc sẽ đứt ruột mất thôi! Không dám trước mặt Thư Cốc Dương lúc này mặt đã biến xanh mà cười ra tiếng, Hà Trác chỉ có thể chịu khổ chào hỏi, “Xin lỗi, ta còn có một chút chuyện của câu lạc bộ cần xử lý, Cốc Dương ngươi cùng khách nhân “hảo hảo trò chuyện” nha.” Vọt tới ghế lô sát vách, đóng lại cánh cửa cách âm, vật ra đất cười lăn lộn. (tui cũng muốn cười chung =))))))
|
CHƯƠNG 3
Đồng Ngôn cầm áp phích bảo bối của cậu đi ra cổng chính, cả người lâng lâng dạt dào cảm xúc. Ước nguyện cả đời này của cậu, chính vào đêm nay, cuối cùng cũng đã thành sự thực rồi sao? Bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ hoa lệ, nhìn ra đường cái, càng ngày càng nhiều xe hơi sang trọng qua lại, Đồng Ngôn chậm rãi hướng về phía trạm xe buýt. Âm thanh du dương của tiếng đàn dương cầm đã cách Đồng Ngôn một khoảng khá xa, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại sâu sắc trong cậu. Không phải là tiếng đàn, mà chính giọng nói trầm ấm hữu lực kia, khiến tâm hồn cậu trầm luân triền miên không dứt. Cậu cuối cùng thực sự đã được thấy Tiểu Suất nha. Thậm chí cho đến hôm qua, cậu vẫn hoàn toàn không thể nghĩ được khoảnh khắc tuyệt vời kia thực sự sẽ xảy đến với mình. Tiểu Suất ở ngoài so với trên áp phích còn muốn anh tuấn hơn, lúc trước trên áp phích chỉ là ảnh chụp chân dung của hắn mà thôi, hiện tại là bất đồng a, cậu đã khắc sâu từng đường nét từ góc cạnh, đến chính diện thậm chí là bóng lưng của người kia. Lần trò chuyện đầy kích động ban nãy, cậu đã lén quan sát thấy Tiểu Suất có hầu kết đầy nam tính, lão Thiên a, lại nói tiếp thật có điểm đỏ mặt, vào lúc hai người đang nói chuyện với nhau, cậu đã chú ý đôi chân dài của Tiểu Suất, còn có…cái vật giữa đôi chân kia thật là…làm người ta liên tưởng đến chuyện không tốt a. (sắc thụ =)))) Đồng Ngôn chợt đỏ mặt, mình cư nhiên chẳng khác gì một tên sắc lang xấu xa mà. Ngày trước lúc xem phim còn cho đó là những hành vi hèn mọn, bây giờ thì hình như chuyện gì cũng làm không sót cái nào. Đến câu lạc bộ, tìm thoát y vũ nam tới nhà phục vụ, còn xem trộm, đầu chứa *** niệm, chỉ kém còn chưa có thị gian mà thôi. Được rồi, thành thật một chút để tay lên ngực tự vấn nào, hay là mình cũng thị gian luôn xem sao? Bởi vì lúc cậu nhìn Tiểu Suất , trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng trong mộng xuân, triền miên, ôm hôn, mồ hôi nóng, rồi còn có cái loại vận động tiến tiến xuất xuất khủng khiếp chắc khác gì pít-tông kia….A di đà phật, tha thứ ta đi! Đối với loại hạnh phúc đến quá bất ngờ này, đầu óc cậu giờ đây mỗi một dây thần kinh như bị tiêm phải một liều thuốc kích thích, lúc xe buýt dừng trước mặt, Đồng Ngôn lên xe trong vô thức, mỗi bước đi đều mơ mơ hồ hồ như đang lạc trên chín tầng mây. Đi qua một vài một trạm dừng, cậu mới đột nhiên bị hiện thực đánh tỉnh. Bất hảo! Đồng Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ xe, nhớ đến chuyện kia, sắc mặt đại biến. Hẹn Tiểu Suất tới nhà là lúc bảy giờ đi? Người cứu mạng a! Chính mình thực sự là một đại ngu ngốc mà, trong đầu chỉ mãi nghĩ đến việc nhanh lên một chút gọi Tiểu Suất tới nhà, cư nhiên khẩn cấp đến nỗi hẹn ngay bảy giờ. Việc dùng xe thay cho đi bộ đối với kẻ có tiền mà nói, giá cả đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng đối với Đồng Ngôn mà nói, đó lại là vấn đề lớn. Cậu bấm tay tính toán, dựa theo lộ tuyến lúc trước, đổi xe, tái đổi xe, tái đổi trạm, tái lên trạm trở về… Bảy giờ có thể về đến nhà không? Hình như không kịp. Nguy rồi nguy rồi, không có số điện thoại di động, vừa rồi vì kích động quá, hoàn toàn đã quên hỏi số điện thoại của Tiểu Suất, hiện tại không thể liên lạc thay đổi thời gian rồi. Đồng Ngôn trong lòng hoảng hốt. Cậu đã thanh toán phân nửa tiền đặt cọc, không biết bỏ lỡ tiền đặt cọc có phải hay không rất không tốt. Trong lòng thầm than nguy rồi, số tiền còn lại của cậu muốn mua thêm nửa giờ cũng không đủ. Đồng Ngôn ở trên xe trái lo phải nghĩ, trên trán đầy mồ hôi lại thêm sắc mặt tái nhợt khiến bà lão ngồi cạnh cậu lo lắng, “Cậu thanh niên, cậu khó chịu chỗ nào sao?” Đồng Ngôn xấu hổ lắc đầu. Không có biện pháp, cậu khẽ cắn môi thầm quyết định, đã dùng nhiều tiền như vậy rồi, tuyệt không thể mất trắng như vậy được.
|
Vừa đến trạm kế tiếp, Đồng Ngôn nhanh chóng nhảy xuống xe buýt, đứng ở ven đường ngoắc tắc xi. Khu trung tâm thành phố vào giờ cao điểm dòng xe cộ tấp nập, xe nào cũng đều vội vã hối hả tăng tốc độ phóng nhanh như thoi trên đường, Đồng Ngôn phải liều mình lao ra ngăn cản, mới có một chiếc tắc xi nhân từ mà dừng lại. Đồng Ngôn tựa như chú mèo nhỏ thoắt cái đã phóng lên xe, một hơi đóng cửa lại hô to, “Bác tài! Bác tài! Ta van người, ta thực sự có chuyện gấp!”. Để về kịp lúc Tiểu Suất đến nhà, Đồng Ngôn cả gan liều mạng. Đối tài xế lão đại một hồi cầu xin một hồi uy hiếp, kích động hối thúc, lại gặp phải thời điểm kẹt xe, Đồng Ngôn thiếu chút nữa đã thất thanh khóc rống. Hoàn hảo, tắc xi cuối cùng cũng dọc theo đường đi cát bay đá chạy đến nơi, Đồng Ngôn thanh toán tiền xe xong thì chạy như bay về nhà, mở cửa phòng, vừa nhìn đồng hồ đeo tay. Cảm tạ trời đất, 6 giờ 52 phút! Đồng Ngôn thở dài một hơi, hai chân như muốn nhũn cả ra, vịn vào cửa phòng mà há mồm thở dốc. Nhưng sau một khắc, cậu lập tức nhảy dựng lên. Xong đời! Tối hôm qua mình đã làm gì a? Cầm tờ chẩn đoán bệnh sững sờ mất nửa giờ, viết tiểu luận , giúp người khác viết tiểu luận, hoàn thành bản thảo đến hạn giao nộp, mãi đến khi được ngã vào giường, lại gặp một hồi mộng xuân kịch liệt. Hiện tại nhìn gian phòng, sàn nhà loạn thất bát tao, trên mặt đất ngổn ngang sách vở, trên bàn học bày bừa tư liệu văn kiện, bút, bản nháp… Đồng Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, 6 giờ 53 phút! Thở dốc vì kinh ngạc, lập tức như con quay vù vù đứng lên, gom toàn bộ sách vở tạm thời để trong phòng tắm, sau đó trải tấm chăn che khuất chiếc giường bừa bộn , cuối cùng mau chóng thanh lý góc thùng rác… Sắp xếp gọn gàng cả gian phòng vừa xong, bên tai truyền đến tiếng đập cửa khiến Đồng Ngôn cả người chấn động. A a! Tiểu Suất tới! Đồng Ngôn dùng tốc độ gió xoáy lấy bản thảo trên bàn đã viết được phân nửa bỏ vào ngăn kéo, hít sâu một hơi, chạy tới mở cửa. Cửa vừa mở, lập tức trên vai cậu đã trúng ngay một quyền như sắt thép. “Ngươi tiểu tử này, rốt cuộc đã chạy đi đâu a?” Minh Hạo vừa tức giận vừa lo lắng, đánh Đồng Ngôn một quyền còn chưa đủ vừa lòng, bắt đầu túm trụ lỗ tai cậu như lúc còn bé, sau đó hướng về cái tai đáng thương kia mà gầm rú, “ngươi có đúng hay không mún ta chết sớm một chút a? Đã kêu ngươi mua điện thoại di động đi, ngươi cố tiết kiệm tiền không chịu mua, ngươi có biết hay không ta tìm ngươi mất một ngày một đêm! Thậm chí mấy cái thùng rác gần đây ta cũng đã lục tung cả lên, ta rất sợ ngươi chết ở nơi nào đó a! Ngươi lập tức khai thật cho ta, ngày hôm nay lúc nói điện thoại là chuyện gì xảy ra? Nói a!” “Buông tay, đau quá.” Đồng Ngôn nỗ lực giải thoát cho cái tai đáng thương đang nằm trong ma trảo của bạn mình, “ta chỉ là muốn hướng ngươi nói rõ ràng chân tướng.” Minh Hạo sửng sốt, hắn buông ra Đồng Ngôn, trên dưới quan sát một trận. “Đồng Ngôn, ngươi… ngươi thực sự là GAY?” Đối mặt với câu hỏi của Minh Hạo, Đồng Ngôn một trận xấu hổ, nhưng rất nhanh cậu ngẩng đầu lên không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn Minh Hạo, “đương nhiên đúng vậy, ta sao có thể đem chuyện này ra đùa giỡn ngươi? Ngươi có đúng hay không kỳ thị ta a? Nếu kỳ thị ta thì ngươi mau chóng nói ra đi, chúng ta sau này không cần phải làm bằng hữu nữa.” Minh Hạo kinh ngạc mắt to trợn tròn, “Oa! Ngươi đúng là đồ hỗn đản vô lương tâm, ta từ nhỏ cùng ngươi lớn lên, ngươi giấu diếm ta nhiều năm như vậy, còn chưa xin lỗi ta một câu, đã muốn đuổi ta đi rồi? Bao nhiêu năm nay ta và người đã không ít lần tắm chung, còn ngủ chung giường nữa, Minh Hạo ta từ nhỏ chẳng phải là đã sớm bị ăn đậu hủ rất nhiều lần rồi sao? Trời ạ, ta bây giờ không còn trong trắng nữa, vậy mà ngươi nói vứt bỏ liền vứt bỏ? Một chút biểu tình lưu luyến cũng không có, ngươi có phải là người hay không a? Ai, lại nói ta vừa mới bị bạn gái đá, hiện tại đều không phải lưu hành song tính luyến sao? Lai, chúng ta ôm một cái, cho nhau thoải mái thoải mái được rồi.” (Bé Hạo thiệt sáng khoái nga, có tương lai có tương lai a =)))) Đồng Ngôn vội vội vàng vàng né tránh cái ôm của hắn, “tới địa ngục đi, ăn đậu hủ ngươi ngươi cái quái gì?” Liếc mắt nhìn Minh Hạo, khóe môi thế nhưng nhịn không được mà lộ ra một tia tiếu ý nhợt nhạt. “Cảm tạ trời đất, ngươi cuối cùng cũng biết nở nụ cười.” Minh Hạo vỗ vỗ ngực, đi vào trong phòng đặt mông ngồi xuống giường, nhìn Đồng Ngôn, thở dài một hơi, “Kỳ thực ngươi có thể sớm một chút nói cho ta biết a, chúng ta là huynh đệ, có cái gì không thể nói chứ, bỗng nhiên đánh một cú điện thoại như thế, đại ca, ta đang ngủ a, thiếu chút nữa tại mộng đẹp bị người hù cho chết sớm. Được rồi, ngươi trên điện thoại nói ngươi mỗi tối đều gặp mộng xuân, là mộng cùng nam nhân trên giường, hắc, đây là có chuyện gì a?” Câu cuối cùng Minh Hạo đè thấp thanh âm, khuyến mãi them nụ cười gian khó tả. “Không có mà!” Đồng Ngôn nhất thời mặt đỏ lên, hai cánh tay huơ loạn cả lên phụ họa. Đúng là nhất thời xúc động mà không lường trước hậu quả mà. Không có việc gì gọi điện thoại cùng Minh Hạo nói chuyện thẳng thắn cái gì nha! Thực sự là tinh trùng lên não, hối hận không kịp. “Cái gì không có? Không được chống chế.” Đồng Ngôn chính là điển hình của thanh niên chăm chỉ tích cực, không ngừng phấn đấu, hiện tại lại xảy ra chuyện chấn động như thế, Minh Hạo vốn là bạn tốt làm sao có thể không điều tra rõ ràng cho được, “Đồng lão đại, ta thế nhưng bị cú điện thoại của ngươi xém nữa làm cho truỵ tim, vì tình nghĩa huynh đệ bấy lâu mà thân mang bệnh cũng ráng bò đi tìm ngươi a. Ngươi ngẫm lại, ta mỗi lần đều đem chuyện ta cùng bạn gái kể hết cho ngươi, ngươi thế nhưng lại chơi xấu, có mộng xuân tuyệt vời như vậy, dĩ nhiên một chữ cũng không tiết lộ, ngươi không có nghĩa khí! Hứ!” “Chuyện ngươi cùng bạn gái là ngươi chủ động nói cho ta biết, ta vốn không có hỏi ngươi a.” “Quay về với chuyện chính, hiện tại đến phiên ngươi thẳng thắn. Nói mau, thực sự mỗi buổi tối đều có sao? Có kịch liệt không? Còn có, đối phương có tư vị thế nào? Ngươi chủ động hay là người ta chủ động? Ngươi đối với tên nam nhân nào *** loàng tới mức độ này a? Bối cảnh mộng xuân đặc sắc cỡ nào? Có SM không?” (Sao em không hỏi luôn một đêm làm mấy lượt, mỗi người ra bao nhiêu lần, gồm có tư thế nào a =)))) “Ngươi biến thái a, hỏi nhiều như vậy.” “Đều không phải a, ta vẫn nghĩ ngươi là người tối nghiêm chỉnh, tối hoàn mỹ, tối trong sạch, hiện tại phát hiện nguyên lai ngươi cũng là người bình thường a, rất muốn tiến thêm một bước lý giải mà thôi.” Minh Hạo bỗng nhiên khẩn trương nhỏ giọng hỏi, “uy, ngươi gặp mộng xuân có xuất tinh trong mơ hay không a? Nghe nói xuất tinh trong mơ không có tốt đâu, sẽ không cương được a. Dù cho là GAY, nếu cương không được thẳng cũng không xong thì sẽ bất tiện lắm à! Trời ạ, kết lầm bạn xấu, tam sinh bất hạnh! Đồng Ngôn đành câm nín chỉ biết than trời. Mặt cậu bây giờ nóng đến mức có thể thiêu cháy mọi thứ xung quanh, Đồng Ngôn giơ lên hai tay che lại lỗ tai, nhưng vẫn không ngăn được giọng “oanh vàng” của công tử Minh Hạo. “Uy, Đồng Ngôn…” “Câm miệng! Ngươi mà còn nhiều chuyện nữa là chúng ta tuyệt giao! Không được hỏi lại ta bất cứ chuyện gì liên quan đến mộng xuân nữa!” “Ta là muốn nói với ngươi, ngươi có khách a.” “Ân?” Minh Hạo chỉ chỉ cánh cửa phía sau Đồng Ngôn, “Tên kia có phải tìm ngươi hay không a?” Đồng Ngôn sửng sốt một chút, lập tức xoay người, một thân ảnh cao lớn thon dài nhảy vào mi mắt. Tiểu Suất! Nhất thời tim của ai kia đập lỡ mất nửa nhịp. Đồng Ngôn nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, “Tiểu suất, ngươi đã đến rồi?”
|