Vũ Thể Đầu Đệ
|
|
Hà Trác tiễn Thư Cốc Dương ra sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất, nhìn Thư Cốc Dương vào đến khu vực hải quan rồi mới quay về. Trời đã bắt đầu hừng sáng, nhà nhà cũng lần lượt rời khỏi chăn ấm, Hà Trác một bên lái xe, một bên suy nghĩ, theo địa chỉ Thư Cốc Dương để lại, đi tìm tiểu tử đầy bí ấn kia. Thật là, mình thực sự đã lơ là cảnh giác. Ngày hôm qua lúc lần đầu tiên gặp gỡ, y tuyệt nhiên vẫn tin tưởng đó là một tiểu cừu khả ái. Hiện tại, Hà Trác bắt đầu hoài nghi ánh mắt nhìn người đã tôi luyện bao năm của mình. Nhà trọ của Đồng Ngôn nằm trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ chật chội, xe của y cũng không thể đậu ở dưới lầu. Hà Trác ở trong lòng rầu rĩ chửi bới một tiếng, để xe ở ngoài đường cái, cầm địa chỉ trên tay bắt đầu đi vào ngõ nhỏ tìm kiếm. Một cỗ hương thơm ngào ngạt của cơm chiên hoà quyện vào không khí trong lành buổi sớm, nhẹ nhàng lay động khứu giác của y. Hà Trác trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết quen thuộc . Loại phòng cho thuê cũ nát này, Thư Cốc Dương cùng y đều đã trụ quá, trách không được có cảm giác quen thuộc như thế. Tìm tìm kiếm kiếm khắp các phòng ở lầu hai, cuối cùng cũng tìm ra số phòng viết trong mẫu giấy, Hà Trác bình tĩnh gõ cửa. Tiếng đập cửa khấu khấu vào lúc sáng sớm này lại đặc biệt phá lệ vang dội. Thế nhưng gõ thật lâu, chính là không ai ra mở cửa. Không phải đã chạy đi tìm tên lão bản chủ mưu đằng sau tranh công đấy chứ? Hay là…đến đồn cảnh sát trình báo rồi? Hà Trác khẽ nhíu mày. Tận lực khắc chế cảm giác phiền loạn trong lòng, y hơi siết chặt lại chiếc cà vạt, tiếp tục kiên trì gõ cửa. Nhưng vẫn không có đáp lại. Ngay lúc Hà Trác gần như chán nản định quay đầu rời đi, bỗng nhiên nghe bên trong truyền đến thanh âm yếu ớt. “Ai đấy? Thỉnh chờ một chút…” Theo sau đó là một tiếng rên khẽ, hình như có cái gì ngã trên mặt đất. Hà Trác dừng bước. Qua một hồi lâu, cửa phòng chậm rãi mở, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Ngôn so với ngày hôm qua rõ rang tái nhợt hơn dần dần lộ ra. “Ân? Là Hà tiên sinh sao?” Đồng Ngôn có chút kinh ngạc. “Là ta.” Hà Trác mỉm cười, ánh mắt nhìn Đồng Ngôn lại mang them vài phần sâu xa phức tạp. Sách, tiểu gia hỏa này thoạt nhìn hỏng bét. Còn buồn ngủ, vẻ mặt tiều tụy, đầu tóc hõn loạn, y phục trên người nhìn sơ là biết vừa mới được tuỳ tiện mặc lên, trên chiếc cổ trắng nõn lại loang lỗ dấu hồng ngân kinh tâm động phách, nửa người tựa ở cửa phòng, hình như là muốn đứng không vững. Nếu đem cái hình dạng này đi báo án bị người cường bạo, hơn nữa lại có vết thương trên người, kết quả nhất định là thập phần đáng tin không cần nghi ngờ. Cốc Dương, không nghĩ tới cá tính của ngươi như vậy có thể làm ra một hồi cuồng loạn hết một ngày một đêm a. Bất quá, cũng không thể hoàn toàn trách lão bản của y thiếu định lực, nhìn tiểu cừu khả ái trước mắt, xác thực rất có tiềm năng dụ dỗ người ta phạm tội a. Phi phi phi! Hà Trác ngươi đang loạn tưởng cái gì? “Thực xin lỗi, sớm như vậy đã đánh thức ngươi.” “Không có, ta cũng vừa mới thức dậy, ngày hôm nay ở trường có lớp, buổi chiều còn muốn giúp…” Đồng Ngôn nhu nhu huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, dường như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn trong phòng. Trong nháy mắt, cậu ý thức được Tiểu Suất đã đi. Trời đã sáng. Một đêm tuyệt vời đã kết thúc. Nguyên lai đây chính là kết thúc của cô bé lọ lem lúc mười hai giờ điểm, điểm khác biệt ở đây là, cậu là một tên sinh viên nghèo bỏ tiền mua nửa tiếng đồng hồ xa xỉ. Tâm thật vắng vẻ a. “Đồng Ngôn, ta có thể gọi ngươi Đồng Ngôn không?” Hà Trác tươi cười nhìn cậu, “Chuyện tối hôm qua…” “Nga! Ngươi là đến thu phần tiền còn lại sao?” “Tiền?” “Đúng vậy. Tối hôm qua ta đang ngủ, Tiểu Suất có thể không muốn đánh thức ta, nên chưa thu tiền đã đi rồi. Ân, được rồi, nếu như ngươi là đến điều tra về chất lượng phục vụ, thỉnh nhất định thay ta chuyển cáo hắn, hắn phục vụ rất khá…” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại càm thấy không khỏi ngọt ngào, bất quá, chuyện xấu hổ như thế không thể nói với Hà Trác được, Đồng Ngôn trên khuôn mặt tái nhợt lại xuất hiện một tia đỏ ửng, ngượng ngùng cười cười, “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý không trả, ta hiện tại ta đi lấy tiền cho ngươi.” Hà Trác còn đang sững sờ, Đồng Ngôn đã xoay người trở về phòng, mở ngăn kéo, tìm túi tiền, tìm một hồi lâu, lại hơi nhíu lại mi, khập khiễng trở lại trước mặt Hà Trác. “Xin lỗi, Hà tiên sinh…” Đồng Ngôn trên mặt mang theo một tia quẫn bách, “Ta… Ta ngày hôm qua kêu tắc xi, trên đường lại xa quá, mất hơn ba trăm ngàn khối, sở dĩ… Ân, một giờ ba mươi vạn, nửa giờ hay mười lăm vạn, giảm mười tám phần trăm còn lại mười hai vạn, ta ngày hôm qua đã đưa sáu vạn, còn thiếu ngươi sáu vạn, ta nơi này có năm mươi tám vạn bảy trăm ngàn khối tiền mặt, là ngày hôm qua tại ngân hàng rút ra, còn có một ngàn ba trăm khối tiền lẻ, còn có lục bách hai mươi khối đích tiền xu, còn kém tám mươi khối…” Cậu ngẩng đầu nhìn Hà Trác, thử hỏi, “Ta có thể dùng vật thế chấp thay cho tám mươi khối được không? Trong thẻ EasyCard (*) này của ta còn chín mươi khối hơn đó”. Hà Trác nhìn Đồng Ngôn, một lúc cũng không biết nói cái gì cho phải. Cảm thấy tâm tính cậu thực thật thà thiện lương, thoáng cái khiến y trong lòng áy náy, nhưng cũng không phải tuyệt đối thả lỏng cảnh giác. Y thật có điểm hoài nghi, chính mình có đúng hay không vì kinh doanh lời vài đồng bạc, trở nên thay đổi, đương là tổng giám đốc, lại tựa như tên tú ông người đầy mùi tiền? Đối phương rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ khả ái, nếu như biết chính mình đã từng bị Hà Trác nghi ngờ là một tên bụng dạ khó lường chuyên mê hoặc nam nhân trên giường sau đó cắn ngược lại người ta đầy nham hiểm mưu mô, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Y không nên hoài nghi tiểu cừu. Y hẳn là nên tin tưởng thế giới thực sự tồn tại một người ngây ngô, đơn thuần, không tính toán thiệt hơn giống như tiểu cừu đang đứng trước y đây. “Ngươi không đồng ý sao?” Đồng Ngôn nhìn Hà Trác sắc mặt đổi tới đổi lui, tỉnh lại một chút, cũng hiểu được yêu cầu của mình đúng là có phần quá mức. Đúng nga, trên đời này làm gì có khách nhân nào quá phận như cậu, Tiểu Suất đã giảm giá, vô cùng chuyên nghiệp tới nhà phục vụ, còn tặng kèm một hồi phục vụ siêu cấp thoả mãn, siêu cấp “Tính” phúc tặng phẩm. Mình cư nhiên lại dùng vật thế chấp tầm thường này mà trả phần tiền còn thiếu. Nếu như chính mình tân tân khổ khổ giúp người khác viết luận văn, chờ tiền công đến dài cổ, mà đối phương thế nhưng lại đưa ra đồ thế chấp cũ nát, chính mình nhất định sẽ đánh cho hắn một trận bất tỉnh nhân sự! “Na… Không bằng như vậy đi, ngươi trước tiên tạm giữ tấm thẻ này, coi như ta cầm, ta kiếm được tiền liền lập tức trả lại ngươi, Hà tiên sinh, ta bảo chứng…” “Không cần, chút tiền đó ngươi không cần gấp.” “Cái gì?” Đồng Ngôn ngây ngẩn cả người, “Thế nhưng ta chỉ mới đưa phân nửa tiền a.” Hà Trác ở trong lòng âm thầm cười khổ. Ta giống loại cầm thú ăn tươi nuốt sống người khác vậy sao ? Ngươi đều đã ra cái dạng này rồi, ta sao còn có thể thu tiền của ngươi a? “Không quan hệ, ta là tổng giám đốc, ta nói không cần là không cần, như vậy đi, lúc trước là giảm mười tám phần trăm, bây giờ… giảm luôn cho ngươi năm mươi phần trăm, có thể đi? Số tiền còn lại ngươi không cần trả.” “Không thể! Đây là quyền lợi của ngươi!” Đồng Ngôn thái độ bỗng trở nên kịch liệt , khiến Hà Trác một phen giật mình. Y có điểm trở tay không kịp. Tiểu cừu không biết vì sao bỗng nhiên sinh khí, đem tiền mặt, tiền xu, thẻ EasyCard tất cả đều bỏ vào tay Hà Trác, trong mắt là một mảnh hừng hực kiên quyết bảo vệ ái nhân, trịnh trọng nói, “Hà tiên sinh, dù ngươi là tổng giám đốc, cũng không có thể tùy tiện hiếp đáp Tiểu Suất như vậy. Hắn là người rất có tài, hắn xứng đáng với cái giá cao như thế, ngươi thế nào lại dám ăn bớt tiền của hắn, ngươi căn bản là không biết trân trọng người tài! Những … này tiền cho ngươi, còn lại tám mươi đồng tiền ta sau này sẽ đem đến trả tận nơi, không tiễn, tái kiến!” Phanh! Đóng lại cửa phòng. Hà Trác hai tay đang cầm đống lớn đống nhỏ tiền mặt lẫn tiền xu, còn có thêm cái thẻ sáng chói kia, ngốc lăng lăng nhìn về phía cánh cửa gỗ đã đóng chặt. Thật lạ nha, tiểu cừu nguyên lai là có thể biến thân a, từ thiếu niên xinh đẹp thanh thuần thành chiến sĩ dũng cảm a! (*) thẻ EasyCard: là một loại thẻ thông minh dùng trong việc thanh toán do Taipei MRT (Mass Rapid Transit or Metro Rail Transit) hay còn gọi là Hãng Đường Sắt Đài Bắc phát hành. Thẻ được dùng để thanh toán tiền xe buýt và các phương tiện công cộng khác ở Đài Bắc từ tháng 6 năm 2002. Sau này thẻ còn được mở rộng phạm vi để dùng thanh toán trong các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị. Chi tiết các bạn có thể vào đây. Dưới đây là chân dung của em nó :”>
|
CHƯƠNG 5
Quả thực tức chết ta mà! Bằng hữu tốt nhất chỉ vì một tên thoát y vũ nam mà nhẫn tâm đá mình ra khỏi cửa, Minh Hạo tức đến đỏ mắt, tuy rằng rất muốn đạp cho tên Đồng Ngôn đầu óc đã không còn tỉnh táo kia một cước dính vách , triệt để thức tỉnh cái tên đang lầm đường lạc lối kia, thế nhưng… Loại sự tình này chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi, lại nói đến, tiền là do Đồng Ngôn kiếm về, phòng ở cũng là của Đồng Ngôn, tên thoát y vũ nam đó lại là ước mơ bấy lâu nay của Đồng Ngôn, Minh Hạo hắn dựa vào cái gì mà ngang ngược ngăn cản? Nhưng là, Đồng Ngôn thực sự là xem thường bằng hữu ta quá đáng mà! Còn nói cái gì mà huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên… Hảo! Nếu như vậy, đại gia ta đây nhất đao lưỡng đoạn (một đao cắt đứt quan hệ), cả đời này không qua lại với nhau nữa! Từ lúc ở nhà Đồng Ngôn trở về, Minh Hạo đã hung hăng nốc liên tục sáu bảy chai bia, một bên nghiến răng nghiến lợi muốn cùng Đồng Ngôn tuyệt giao, ngã lăn ra sô pha đến bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, hắn mang theo một thân đầy mùi rượu chật vật đến chỗ làm, trong lòng phát thệ —— từ nay về sau không bao giờ … để ý cái tên Đồng Ngôn thối trọng sắc khinh bạn kia nữa! Minh Hạo rất có cốt khí mà đem quyết tâm kiên trì đến một ngày đêm. Thế nhưng, tiếp qua một ngày đêm, Minh Hạo đã muốn kiên trì không nổi nữa. (=))))) cưng ghê, hèn chi Pipu mê ẻm vậy =)))) Di? Đồng Ngôn vì sao đến một cuộc điện thoại cũng không gọi a? Cùng thoát y vũ nam happy xong (Lộng tỷ để nguyên happy nha, bạn Ru ứ có chế thêm đâu nha ;;), đầu óc nhiều ít cũng đã thanh tỉnh một chút rồi chứ? Ít ra cũng phải nhớ đến người bằng hữu đã tận tình khuyên bảo cậu là hắn đây a? Lẽ nào Đồng Ngôn cũng dự định cả đời không qua lại với hắn nữa? Thật khủng khiếp a! Minh Hạo như kiến bò trên chảo nóng, tả chờ hữu chờ, điện thoại di động cũng không reo một tiếng. Liên tục hai ngày, Đồng Ngôn vẫn bặt vô âm tính. Minh Hạo một mực vẫn chờ cậu đến xin lỗi, chờ đến càng ngày càng sốt ruột. Đồng Ngôn vì sao một điểm tin tức cũng không có? Sẽ không thực sự muốn tuyệt giao đó chứ, chỉ vì một tên thoát y vũ nam lạ hoắc lạ huơ nào đó sao? Đúng là tên không có tiền đồ! Hơn nữa, buổi tối hôm đó mình đã chịu nhường cậu, chủ động về nhà trước rồi mà? Căn bản không có phá hư chuyện tốt của bọn họ, không đến mức tuyệt giao nghiêm trọng như vậy chứ? Đồng Ngôn cũng không phải người dễ tức giận vì những chuyện như vậy a. Di… Không đúng? ! Minh Hạo trong lòng khẽ động, bỗng dưng nhảy dựng lên. Thoát y vũ nam cũng không phải thứ tốt lành gì, nhất là những tay già đời xảo quyệt mình đầy kinh nghiệm này, chỉ cần động đến bọn họ, ai cũng sẽ bị giải quyết sạch sẽ, đến một mẫu da cũng không còn. Nhất là lần trước ở trước cửa nhà Đồng Ngôn nhìn thấy tên thoát y vũ nam kia, nhãn thần sắc bén đáng sợ, lại còn mang theo một cỗ sát khí tà đạo, có thể hay không… Có thể nào hắn biết Đồng Ngôn hiền lành không giống loại khách quen có tiền khác, không thể ép giá được, nên đã không làm chuyện kia, mà quay ra bắt Đồng Ngôn đem cho các câu lạc bộ ngầm khác để trục lợi sao? Trời ạ! Tưởng tượng ra trong phim thường hay miêu tả mấy cảnh giao dịch *** *** loạn tàn khốc, Minh Hạo nhất thời một thân đầy mồ hôi lạnh. Không xong, Đồng Ngôn không phải đã xảy ra chuyện gì chứ! Đang trong lúc bối rối, Minh Hạo nhất thời đã ném phăng cảm giác oán giận tội trọng sắc khinh bạn của Đồng Ngôn , bỏ dở công việc đang làm, nhảy dựng lên một mạch chạy đến nhà Đồng Ngôn. “Đồng Ngôn! Đồng Ngôn! Ngươi mở cửa a! Ngươi có ở nhà hay không a?” Minh Hạo chạy đến nhà Đồng Ngôn, gõ cửa hết nửa ngày trời cũng không nghe ai trả lời. Bất hảo, lúc này trường nào cũng đều đã tan học hết rồi, Đồng Ngôn bình thường giờ này đã có mặt ở nhà rồi, hay là đã xảy ra chuyện gì ? Bị bán, đúng rồi tin tức cũng thường đăng như vậy mà, vài người nam nhân cũng kêu mấy người làm nghề này tới nhà phục vụ, kết quả lại bị mấy tên này quay ra cướp tài sản rồi mưu sát bịt đầu mối, sau đó cao chạy xa bay không truy được tung tích. “Đồng Ngôn! Ngươi không nên làm ta sợ! Mở cửa nhanh!” Minh Hạo càng thêm sốt ruột, gõ cửa ầm ầm rung chuyển cả tầng lầu, tả hữu hàng xóm đều nhô đầu ra nhìn lén, Minh Hạo ngẫm lại, gặp phải loại sự tình này đi báo nguy là tốt nhất, liền lấy di động ra, điện thoại vừa được rút khỏi túi, lúc này cửa lại cạch một tiếng mở ra. “Minh Hạo, ngươi đã đến rồi a?” Đồng Ngôn đứng ở cửa lộ ra vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê. “Đồng Ngôn!” Minh Hạo dừng gọi điện, sửng sốt một hồi, vừa mừng vừa sợ hỏi, “Ngươi không có việc gì?” “Không có việc gì a. Ngươi có việc gấp tìm ta? Gõ cửa sao lại lớn tiếng như vậy” Đồng Ngôn giữ cửa mở, để Minh Hạo tiến vào. Minh Hạo ở phía sau rất nhanh đi theo vào trong, “Uy, ngươi thực sự rất ghê tởm có biết hay không? Muốn dọa người a? Ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên…” Hắn chợt dừng lại thanh âm. Vừa lo lắng cho an nguy của Đồng Ngôn, hắn đã quên sạch việc tức giận đối với cậu. Hiện tại đã xác định Đồng Ngôn an toàn, Minh Hạo tự nhiên sẽ nhớ lại vụ Đồng Ngôn là tên trọng sắc khinh bạn. Cư nhiên vì một người thoát y vũ nam mà đuổi mình ra cửa, thật xem thường hắn quá thể mà! Minh Hạo đặt mông ngồi trên cái ghế gần bàn học, phi thường có khí phách làm mặt nghiêm nghị. Kỳ thực, Đồng Ngôn đã sớm muốn gọi điện cho Minh Hạo, thế nhưng cậu ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Hà Trác lại phải vội vội vàng vàng chạy đi học, không có thời gian rảnh, cậu chỉ có thể chạy qua ba trạm xe đến trường, đại khái vì ban ngày vận động quá sưc, sau khi tan học trở về, lại vội vội vàng vàng làm xong công khoá thì đã ngã lăn ra đất mất rồi. Sáng sớm ngày hôm nay lại vô duyên vô cớ té xỉu một lần, cái trán thì đụng vào sàn nhà… Chính mình lại là cô nhi không thân không thích, nếu như vô thanh vô thức chết ở trong gian phòng nhỏ này, sợ rằng đến lúc bốc mùi lên cũng chẳng có ai quan tâm đi? Trên thế giới chỉ có Minh Hạo người bằng hữu này sẽ quan tâm đến chuyện sống chết của mình thôi. Nói thật ra, nhìn thấy Minh Hạo một trận kinh động đã chạy tới nhà đập cửa, trước sau đều là bộ dạng lo lắng cho mình, ngực thực sự hảo ấm áp. “Minh Hạo, ngươi không tức giận sao?” Đồng Ngôn rót cho Minh Hạo ly nước, cười đưa cho hắn. “Hanh.” Minh Hạo hậm hực …. “Xin lỗi, người đừng sinh khí (tức giận) mà.” Quay sang liếc thấy bộ dáng tươi cười trong sáng của Đồng Ngôn, Minh Hạo biết chính mình đành phải đầu hàng rồi. Không có biện pháp a, từ nhỏ đến lớn, Đồng Ngôn một chiêu này đã dùng không ít lần, mặc kệ Minh Hạo tức giận hồ nháo đến mức nào, chỉ cần Đồng Ngôn lộ ra dáng tươi cười, nói một câu xin lỗi, cơn tức giận của Minh Hạo nhất định không cánh mà bay. “Ngươi cũng biết ta sẽ tức giận a? Thành thật nói cho ta, buổi tối hôm trước ngươi cùng tên thoát y vũ nam kia đã làm ra nhũng chuyện tốt gì ? Không, ngươi trước tiên nói rõ cho ta ngươi đã cho hắn bao nhiêu tiền? Ta biết ngươi dành dụm được không nhiều lắm, đều là chuẩn bị để đóng học phí, không hỏi không được mà—— trời ạ!” Minh Hạo xoay người lại, đang nói nửa chừng lại nhìn thấy cảnh tượng kia, lại bắt đầu la hoảng lên, “Ngươi cái trán sao lại sưng lên? Hắn đánh ngươi sao?” cứ thế chằm chằm nhìn Đồng Ngôn. “Không có, là ta không cẩn thận ngã trên đất nên đụng trúng.” “Vậy dấu trên cổ là cái gì?” “Cái gì cũng không có!” Đồng Ngôn theo phản xạ giơ lên một tay che cái cổ. Vẻ mặt xấu hổ kia, căn bản là có “Cái gì” cũng đều cung khai hết cả rồi. Minh Hạo nhìn nhìn Đồng Ngôn, đảo hấp một ngụm lương khí, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi sẽ không cùng hắn… làm cái kia đi?” Biết rõ giờ đây không thể gạt được ai nữa, dù tái phủ nhận hay che giấu mấy vết tích kia cũng vô dụng. Đồng Ngôn hạ tầm mắt, đỏ mặt gật đầu.
|
“Cái gì! Ngươi điên rồi sao? !” Minh Hạo kêu to lên, “Hắn là thoát y vũ nam a! Ngươi tỉnh táo một chút có được hay không? Ta hỏi ngươi, trên giường có kiểm tra qua thân thể hắn trước hay không?” “Đương nhiên là có a, vóc người rất tuyệt…” “Không phải hỏi cái này! Ta là hỏi hắn có khỏe mạnh không! Ngươi không biết là làm loại nghề này có rất nhiều người mang bệnh sao?” Minh Hạo quả thực bị tên mọt sách khờ khạo không biết sự đời này làm cho tức chết rồi. Tiểu bạch thỏ này, căn bản là không hiểu thế gian hiểm ác đáng sợ là gì mà. “Nếu như hắn có bệnh lây qua đường sinh dục truyền nhiễm cho ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi nghĩ có nghĩ tới không a?!” Đồng Ngôn cười khổ. Bệnh lây qua đường sinh dục thì tính cái gì? Chính mình giờ đây cũng còn sống không bao lâu nữa, bác sĩ đều nói qua, nói không chừng lúc nào té trên mặt đất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nếu như bị truyền nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục, coi như là là lễ vật Tiểu Suất đặc biệt cấp cho mình là được rồi. Nghĩ như vậy mặc dù có điểm biến thái (em cũng biết sao o_O), thế nhưng, lễ vật của Tiểu Suất… xuyên thấu qua thân thể tối thân mật tiếp xúc, lưu ở trong thân thể chính mình… thật vô cùng thân thiết, hơn nữa, hi, có chút cảm giác lãng mạn. “Uy uy uy! Ta đang cùng ngươi nói chính sự, ngươi không nên mang cái vẻ mặt phát xuân kia ngồi cười khúc khích có được hay không?” Minh Hạo không chút khách khí cốc một cái rõ đau trên đầu cậu, “Hơn nữa, làm chuyện đó sẽ thu phí rất cao đi? Ngươi đừng lắc đầu, ngươi không thể gạt được ta đâu, ta thế nhưng làm việc ở câu lạc bộ đó nha, loại sự tình này luôn luôn là phục vụ càng nhiều thì lấy tiền càng nhiều, khiêu vũ thông thường là một khoản, thoát y vũ là tăng lên khoản nữa, còn bồi khách trên giường, na không cần phải nói, nhất định sẽ làm cho ngươi phá sản! Nói mau, ngươi rốt cuộc cho hắn bao nhiêu tiền? Tiền mà ngươi tân tân khổ khổ góp nhặt từng tí đều đã đưa cho hắn hết rồi, có đúng hay không?” ánh mắt Minh Hạo nóng rực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng trừng nhìn Đồng Ngôn. Căn bản không cần Đồng Ngôn trả lời, Minh Hạo cũng đã khẳng định được đáp án rồi. Hắn cũng không phải người mù, thấy rõ ràng a, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong lại là tên thoát y vũ nam nhân cách thối rữa. Trên người toàn đồ kiểu dáng mới nhất của Versace, nhất định là đã lừa vô số đối tượng ngây thơ như Đồng Ngôn rồi. “Ta thực sự là chịu thua ngươi rồi, bình thường nỗ lực làm việc như thế, đối với mình tốt một chút cũng không dám, hiện tại cư nhiên đem toàn bộ tiền vất vả lắm mới kiếm được đưa hết cho thoát y vũ nam. Đại ca, ngươi nghĩ ngươi chính là con cháu hào môn đời thứ hai thắt lưng rủng rỉnh tiền bạc hay sao? Nam nhân ở câu lạc bộ cho dù đẹp đến đâu cũng không phải loại chúng ta có thể với tới, ngươi coi như là gay, cũng nên tìm một tiểu học đệ thanh thuần khả ái a(2 thèng thụ đem nhau về rồi “thẩm du” cho nhau sao hả Minh Hạo cưng ;;) muốn vũ nam là phải bỏ tiền, ngươi có tiền sao? Ngươi định sống buông thả như thế sao? Thực sự là tức chết ta…” Đồng Ngôn cúi đầu, nghe Minh Hạo lải nhải không ngừng, như gà mẹ bảo vệ gà con cứ khanh khách khanh khách. Kiên trì chờ Minh Hạo phát tiết xong, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. “Ân, Minh Hạo, hỏi ngươi chuyện này.” “Chuyện gì?” “Ngươi bên kia, có việc gì … có thể kiếm tiền được không?” “Việc?” Minh Hạo nhíu nhíu mày, “Ngươi vừa đi học, vừa giúp người ta viết luận văn, còn muốn giao bản thảo cho nhà xuất bản, ngươi còn có thời gian tìm thêm việc sao?” “Sáng tác rất tốn thời gian, tiền lại ít, hơn nữa suốt ngày bị mấy tên có tiền hổn đản kia quỵt nợ. Ta dự định không sáng tác nữa. Luận văn cùng với bài tập, ta tranh thủ lúc đi học mà viết, thực ra môn của ta đa số thời gian đều là tự học. Như vậy sau khi tan học thời gian rảnh rất nhiều, ta buổi tối có thể kiếm thêm việc, ra ngoài làm công kiếm tiền.” “Đồng Ngôn, ngươi có phải định liều mạng hay không a? Cẩn thận thân thể nga.” Minh Hạo lo lắng quan sát khuôn mặt trắng nõn của Đồng Ngôn, “Kiếm tiền tuy rằng quan trọng, thế nhưng thân thể quan trọng hơn, ngươi lại không có bảo hiểm, vạn nhất sinh bệnh nặng gì đó thì nguy rồi.” “Yên tâm đi, ta thân thể tốt. Rốt cuộc có việc nào để ta làm hay không a?” “Gấp như vậy làm gì? Mấy ngày hôm trước đều không phải rất lớn mật, vung tiền như rác cùng thoát y vũ nam hưởng thụ sao? Hiện tại biết sốt ruột rồi? Biết muốn nhanh kiếm tiền rồi? Ngươi nếu như không tiêu tiền vô tội vạ trên người tên nam nhân kia, hiện tại căn bản không cần liều mạng như thế.” Minh Hạo không hổ là bằng hữu tốt, nắm chặt cơ hội đối với Đồng Ngôn đang bị nam nhân làm cho đầu óc mơ hồ kia giáo huấn một phen. “Được rồi, đừng cằn nhằn ta nữa được không? Ta van ngươi, Minh đại thiếu gia có nhiều chỗ quen như vậy, ngươi nhất định biết ở đâu có thể có việc kiếm ra tiền mà, phải không?” Đồng Ngôn nhanh chóng nịnh nọt đánh lạc hướng Minh Hạo. Đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn Minh Hạo, vẻ mặt chăm chú khẩn cầu. “Được rồi.” Minh Hạo tràn ngập thất bại hít một tiếng, “Việc làm thêm, là vừa vặn đang có một chỗ tuyển, ngươi biết câu lạc bộ nơi ta đang làm không? Gần đây bị một tập đoàn giải trí thu mua, đuổi đi một nhóm tiểu thư ki-mô-nô phục vụ sinh, hiện tại đang tuyển người mới, cũng cần tuyển thêm vài phục vụkiêm thêm chức thu ngân, bất quá tiền lương không cao, thu nhập này chỉ là cơ bản, thu nhập chính là từ tiền boa của khách nhân cấp, cái này phải xem vận khí, gặp gỡ khách nhân hào phóng vui vẻ, một buổi tối khả năng có thể kiếm được ba nghìn…” “Tốt! Tốt!” Đồng Ngôn mừng rỡ thẳng gật đầu. Một đêm hai nghìn, nga không phải, làm phục vụ sinh chăm chỉ một chút, nỗ lực một chút, được khách nhân chiếu cố rồi, nói không chừng một buổi tối có thể kiếm ba nghìn. Một đêm ba nghìn, một tháng được chín vạn, hơn nữa viết luận văn cùng tiền nhuận bút viết truyện, không sai biệt lắm thì có hơn mười vạn một chút. Như vậy tính lại, nửa tháng sẽ được khoảng mười lăm vạn. Nói cách khác, chỉ cần chi tiêu tiết kiệm, chăm chỉ nỗ lực, nửa tháng sau có thể tái mua Tiểu Suất nửa giờ rồi! (ta thiệt vô cùng khâm phục sức mạnh tình yêu của cưng ;;) Trái tim Đồng Ngôn lại loạn khiêu. Từ cái đêm triền miên kịch liệt đó đã qua một ngày một đêm, thế nhưng, mùi hương của Tiểu Suất vẫn còn khắc sâu trên da thịt cậu. Trên cánh tay, trên cổ, dưới thắt lưng, còn có nơi tư mật khó nói kia nữa, chỉ cần là địa phương Tiểu Suất đã chạm qua, đều lưu lại một lực điện, cho đến bây giờ vẫn còn chạy loạn khắp cơ thể Đồng Ngôn khiến cậu cả thân đều là một trận tê dại. Còn có nhiệt độ nóng bỏng của Tiểu Suất, mang theo dáng tươi cười gợi cảm mê người, hướng cậu chậm rãi tới gần. Ôn nhu, cuồng dã lại hôn sâu. Nam nhân anh tuấn tựa như loại rượu hảo hạng trăm năm, khi đã chạm vào thì cả người hư hư nhuyễn nhuyễn, phân không rõ phương hướng, chỉ biết là cảm giác hảo tới cực điểm, phảng phất như đang bay bổng trên mây, thầm nghĩ muốn mở rộng hai tay hai chân, nhượng đối phương mặc sức hung hăng chà đạp. Còn có, còn có! Cảm giác áp bách khi bị Tiểu Suất thâm nhập thân thể, tuy rằng lúc bắt đầu thực rất đau, nhưng cái cảm giác hạnh phúc được cùng tình nhân trong mộng làm loại chuyện tối *** mỹ này, tựa như là đang ở trên thiên đường. Hơn nữa, Tiểu Suất thực sự là quá mạnh mẽ rồi, vận động liên tục không ngừng như pít-tông khiến eo cậu muốn nhũn cả ra… A a, thật là hạ lưu mà! Không được tưởng tượng thêm nữa. Đồng Ngôn giơ tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đã đỏ rực của mình. “Tốt cái gì? Trước đừng kích động quá, ta còn chưa nói xong đi.” Minh Hạo trở mình liếc nhìn cậu, “Loại việc này đúng là có thể kiếm được một ít tiền, thế nhưng nhắc nhở ngươi trước, khách nhân ở câu lạc bộ này, đều là hoa hoa công tử (aka playboy), ăn chơi trác táng, đều là nhị thế tổ(con cháu hào môn đời thứ 2 aka “con ông cháu cha”), bằng không thì lại là những lão già bụng phệ, mỗi người đều tự cho mình là có mấy đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi, sắc mặt đều là một bộ cao cao tại thượng, rất là đáng ghét a. Đi tới chỗ đó làm phục vụ sinh, lúc nào cũng có thể bị khinh bỉ ức hiếp, hơn nữa nếu ngươi làm phục vụ sinh, địa vị rất thấp, nên bị khi dễ cũng không thể cùng khách nhân chống đối, không có khả năng liền lập tức bị khai trừ, thảm hơn nữa là một chút tiền lương cũng không lấy được.”
|
Ta tính tình tốt, sẽ không cùng khách nhân chống đối đâu mà.” “Ngươi không nên xen mồm vào có được hay không? Ta còn chưa có nói xong a.” Minh Hạo bày ra tư thế tiền bối giáo huấn hậu bối, “Còn chuyện này rất quan trọng, câu lạc bộ nhân xà hỗn tạp, không, phải nói là người lang hỗn tạp, lang, chính là sắc lang! Nhìn ngươi trắng trắng tịnh tịnh (trắng tròn thơ ngây thuần khiết), khuôn mặt thanh thuần khả ái, nói không chừng sẽ bị biến thái quấy rầy. Ngươi phải biết tự bảo hộ chính mình, lúc nào cũng phải bảo trì cảnh giác, vạn nhất gặp phải vấn đề, lập tức ly khai ghế lô tìm ta, nếu như lúc đó tìm không được ta, ngươi ngay trên hành lang tri hô kêu cứu.” “Ta còn không có suất đến nổi hấp dẫn biến thái đi?” “Không nên cười hì hì như thế! Ta là đang cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc.” Minh Hạo trừng mắt nhìn cậu. “Ân, đã biết, Minh đại thiếu gia.” Đồng Ngôn nghe lời gật gật đầu. Nếu như nói đến suất, chân chính suất chính là Tiểu Suất rồi. Nói như vậy, Tiểu Suất ở câu lạc bộ có phải cũng bị biến thái lão nhân quấy rầy không a? Đồng Ngôn không khỏi có điểm lo lắng. Tâm mơ hồ phát đau nhức. Chính mình thực sự là vô dụng a, nếu có bản lĩnh kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, có thể cứu Tiểu Suất ra khỏi biển lửa thì tốt rồi. Không muốn Tiểu Suất cùng những người khác khiêu vũ, lại càng không muốn Tiểu Suất cùng họ trên giường. Ý nghĩ như vậy, có phải có điểm ích kỷ hay không? Đồng Ngôn, ngươi thật là, chỉ mới cùng Tiểu Suất ở chung không quá một lần, đã nhanh như vậy có lòng tham độc chiếm Tiểu Suất rồi. Ngươi đại khái cũng chỉ giống bọn khách nhân kia, muốn chiếm hữu Tiểu Suất mà thôi. “Lúc nào có thể đi làm?” “Chí ít phải chờ ta trở lại hỏi qua quản lí.” “Ta xin ngươi a, ta thực sự rất cần kiếm thêm việc.” Đồng Ngôn hướng Minh Hạo làm động tác chấp tay hành lễ. “Ta sẽ tận lực giúp ngươi hướng quản lí nói chuyện, hắn hai ngày trước còn nói thiếu người, hẳn là không có gì vấn đề. A, chết!” Minh Hạo bỗng nhiên nhớ tới một việc, từ trên ghế nhảy dựng lên, “Ta là đang trong thời gian làm việc mà chạy đến đây, không biết có thể hay không bị kiển trách là bỏ bê công việc! Thảm rồi, cư nhiên nhìn thấy ngươi quá cao hứng nên đã quên cái này, ta phải nhanh lên trở lại mới được, hy vọng quản lí ngày hôm nay bận rộn đến xoay vòng vòng, không có thời gian phát hiện ra ta đi. Đồng Ngôn, khối sưng đỏ trên trán ngươi đó, nhớ kỹ chườm nóng một chút nga, ta phải đi, có việc thì gọi điện thoại cho ta.” (Phàm là bạn nào trọng nghĩa khí, đối tốt với bạn bè mình đều ưng hết nha :”>) “Minh Hạo, chờ một chút.” Đồng Ngôn kéo hắn. Minh Hạo không còn cách nào đành quay đầu lại. “Còn có chuyện gì a?” “Ngươi có thể hay không… Cho ta mượn tám mươi khối?” “Không thành vấn đề.” Minh Hạo lập tức từ trong ví lấy tiền ra, đưa tới trước mặt Đồng Ngôn, “Na đi thôi.” Đồng Ngôn thế nhưng không có tiếp nhận, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Minh Hạo, nhỏ giọng nói, “Cái kia… Kỳ thực ta là thiếu Tiểu… Ân, buổi tối hôm đó còn thiếu vũ nam kia tám mươi khối tiền phục vụ phí, ngươi có thể hay không giúp ta đi đến câu lạc bộ đó, đem tiền trả lại cho quản lí tên là Hà Trác?” “Cái gì? Ngươi bao một thoát y vũ nam, không chỉ tiêu hết tiền mà còn thiếu nợ nữa sao?” Nếu như không phải thời gian gấp rút, Minh Hạo lại muốn bắt đầu lải nhải lẩm bẩm, hiện tại chỉ có thể nhẫn nại hỏi, “Ngươi vì sao chính mình không đi trả?” “Thẻ EasyCard (chú thích xem lại chap 4) của ta đã tạm thế chấp ở chỗ Hà tiên sinh rồi, câu lạc bộ Diamond cách nơi này quá xa, ta không thể đi được mà.” (*) Hơn nữa, ngày hôm qua mình đã làm cho y mất mặt, rất anh dũng mà đuổi người ta ra cửa… (*) Ở đây ý em Ngôn là cái thẻ EasyCard dùng để thanh toán tiền xe buýt của em đã ở chỗ Hà Trác nên em không có tiền để đi xe buýt đến câu lạc bộ Diamond để trả tiền. Ai, có điểm hối hận. Ngày hôm qua hiểu lầm Hà tiên sinh không chịu trả công xứng đáng cho Tiểu Suất, tức giận đến mức hậu quả gì cũng mặc kệ, kết quả làm ra loại chuyện đuổi người ta ra khỏi cửa thiếu lễ phép như vậy. Thảm rồi, đắc tội với Hà tiên sinh, không biết lần sau thời gian mua Tiểu suất có được giảm giá mười tám phần trăm hay không a. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thảm rồi, đắc tội với Hà tiên sinh, không biết lần sau thời gian mua Tiểu suất có được giảm giá mười tám phần trăm hay không a. Không giảm giá thì cũng đành chịu, nhưng nếu như y ghi hận trong lòng, nói không chừng còn có thể làm khó dễ mình, như cố tình lên giá, giá tăng gấp đôi, như vậy cùng Tiểu Suất một giờ sẽ giảm bớt thành nửa tiếng đồng hồ rồi. Đồng Ngôn một trận lạnh run. Sẽ không như vậy, sẽ không như vậy. Cái kia Hà tiên sinh thoạt nhìn rất ôn hòa, tuyệt không phải loại người nhỏ nhen như vậy. Thượng đế phù hộ, cầu cho y thực sự là người từ bề ngoài đến lòng dạ bên trong đều như nhau, đều là kiểu không câu nệ tiểu tiết… Thánh mẫu Maria phù hộ! Quan âm bồ tát phù hộ! Thổ địa công công phù hộ! Các lộ thần tiên, van cầu các ngươi nhượng ta thuận thuận lợi lợi cùng Tiểu Suất gặp lại đi! Van cầu các ngươi rồi! Hà Trác trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc ở câu lạc bộ, thả lỏng thân thể, tựa vào ghế dựa bằng thuộc da cao cấp, thích ý thở ra một hơi thật dài, nhếch chân lên rồi bắt chéo lại nhắm mắt dưỡng thần. Hô, cuối cùng những chuyện cần làm đều xử lý xong. Công ty lớn, sự tình càng ngày càng nhiều, vụ thu mua câu lạc bộ Dạ Minh Châu này coi như đã tốt đẹp, vận chuyển buôn bán đã đi vào quỹ đạo, cũng đã có nhiều khách quen, thế nhưng tố chất nhân viên cần phải cải thiện, Thư Cốc Dương từ ngày đầu tiên đã xuống lệnh khai trừ những nhân viên không có năng lực, toàn bộ làm mới diện mạo của câu lạc bộ. Hành động tuy rằng rất có quyết đoán, nhưng vấn đề là ở chỗ vẫn giữ lại quản lý trung gian, cách làm việc của y khiến cho mọi người mỗi ngày đều kêu khổ không dứt. Công ty phát triển ngày càng lớn mạnh, sự vụ càng ngày càng nhiều, Thư Cốc Dương cùng Hà Trác đều không có thời gian đến xem xét cậu lạc bộ Dạ Minh Châu kia, xem ra, bên kia cần phải thỉnh một người có năng lực quản lý xuất sắc đến chuyên quản. Hà Trác xoay trở hết một ngày đêm để xử lý đống hồ sơ thư ký đưa đến, cũng không tệ lắm, cuối cùng y cũng chọn được người thích hợp. Tiếng cửa mở đột nhiên truyền đến. Hà Trác mở mắt, rất nhanh đứng lên, kinh ngạc hỏi, “Ngươi xảy ra chuyện gì? Hội nghị ở Ma Cao kết thúc rồi sao?” “Loại hội nghị làm theo phép này có cái gì đáng quan tâm chứ? Ngươi đều không phải nói chuyện buổi tối hôm đó không có vấn đề gì rồi sao?” Thư Cốc Dương tiến vào, đem tây trang tùy tiện ném lên sô pha, ra vẻ không thèm để ý hỏi, “Ngươi đến nhà cậu ấy một chuyến, cậu ấy thoạt nhìn thế nào?” Còn có thể thế nào? Chẳng phải là chiến sĩ anh dũng nguyên lai là tiểu cừu khả ái hay sao? Hà Trác không khỏi nhớ tới bộ dáng tức giận của Đồng Ngôn, y đã lâu chưa thử qua loại tình huống bị người ta ném ra cửa mất mặt như vậy. “Cậu ấy sao? Rất tốt a.” “Vết thương có tốt hơn không?” “Lão bản.” Hà Trác nhịn cười, “Cái chỗ cậu ấy thụ thương khách không mời mà đến như ta làm sao dám mặt dày đi hỏi đến a? Hơn nữa, ngươi không phải nói đã mua thuốc cho cậu ấy rồi sao?” Cảm thấy được ánh mắt cảnh cáo của Thư Cốc Dương, y lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Được rồi, tư liệu của cậu ấy cũng được điều tra, ta đã xem qua, gia cảnh trong sạch, là một sinh viên bình thường, đang học Luật, là cô nhi, có thể học được ngành Luật, xem ra cậu ấy đã đọc được không ít sách vở, cũng không biết vì sao cậu ấy có loại sở thích tìm vũ nam này. Có thể thấy được…A, có thể thấy được cũng là loại người có sắc tâm.” Thư Cốc Dương trầm ngâm chốc lát, “Lúc ngươi gặp cậu ấy, cậu ấy có nói gì không?” Đánh chết Hà Trác, y cũng không dám chủ động cung khai nói Đồng Ngôn mắng y đánh gãy tiêu thụ của Thư Cốc Dương. “Cũng không nói gì nhiều, chỉ vài câu khách khí xã giao.” Hà Trác nhún nhún vai, “Cậu ấy nói với ta, phục vụ của ngươi phi thường tốt, cậu ấy rất thoả mãn.” “Vậy sao?” Thư Cốc Dương nặng nề phát ra âm thanh. Ngực lão đại một trận khó chịu. Vật nhỏ kia, cái gì mà phục vụ phi thường tốt chứ, bộ tưởng hắn là thoát y vũ nam thật sao? Không, đã lên giường rồi, còn nói cái gì rất thoả mãn, bản thân không biết chừng cũng bị cậu ta biến thành con vịt ngốc mất rồi. Tuy rằng cùng nhau một đêm kia, thân thể của đối phương cũng rất tiêu hồn, nhưng loại sắp đặt kiểu này vẫn khiến người ta tức giận. “Còn nữa, cậu ấy còn trả lại phí phục vụ cho ta, bởi vì tiền mặt thiếu, nên dùng cả đống tiền lẻ còn thêm một cái thẻ EasyCard để thế chấp.” “Ân?” Thư Cốc Dương có điểm giật mình. Tài chính của Đồng Ngôn hiện đang trong tình trạng không tốt, từ trong gian phòng nhỏ hẹp của cậu có thể thấy được điều đó, nhưng hắn cũng không biết, Đồng Ngôn để mua hắn nửa giờ, cư nhiên dốc hết toàn bộ tiền, đến cả thẻ EasyCard cũng đem ra thế chấp. Vật nhỏ này điên rồi sao? Loại khách nhân hắn gặp trong quá khứ, không phải đều là loại tài đại khí thô, vung tiền như rác sao? Bởi vì họ có rất nhiều tiền, tiền đối với họ không đáng kể chút nào. Thế nhưng, chưa từng có người nào, chỉ vì hắn, sẵn sàng chấp nhận tán gia bại sản. Nói như vậy, tên đông tây này cũng thu tiền của cậu ấy không chừa lại chút nào sao? “Hà Trác, ngươi gần đây rất thiếu tiền sao? Đến tiền của một sinh viên nghèo cũng không buông tha.” Nghe Thư Cốc Dương nói lộ ra ý tứ bất mãn, Hà Trác vội vã giải thích, “Ngươi biết ta nhiều năm như vậy rồi, ta là người vô lương tâm như thế hay sao? Lúc đó ta đã nói với cậu ấy, phân nửa tiền còn lại không cần trả, nhưng cậu ấy quyết không nghe, đem nhét tiền vào tay ta, buộc ta thu. Như vậy đi, hai ngày sau, ta đem tiền này cùng cái thẻ trả lại cho cậu ấy, nói với cậu ấy là câu lạc bộ Diamond của chúng ta đang có chương trình khuyến mãi, cậu ấy chính là vị khách nhân may mắn được phục vụ miễn phí, giờ hoàn lại tiền phục vụ cho cậu ấy, như vậy được rồi chứ?” Đang nói, bên kia truyền đến tiếng đập cửa. “Tiến đến.” Gian phòng mở, nữ thư kí Jenny vừa mới được tuyển vào khuôn mặt tươi cười dò xét tiến đến, “Tổng giám đốc, bên ngoài có một người tên Trần Minh Hạo tìm ngài, nói là đến trả tiền.” “Trần Minh Hạo?” Chưa từng nghe qua tên này. Hà Trác nhíu nhíu mày, thấy Thư Cốc Dương ngồi ở sô pha nhàn nhã duỗi đôi chân dài đầy khí lực, bày ra bộ dạng không muốn quay về phòng làm việc của tổng tài, không thể làm gì khác hơn đành nói, “Ta đi ra ngoài xem sao.” Ra phòng làm việc, đã thấy Minh Hạo chờ bên ngoài bộ dạng hầm hừ. “Ngươi là quản lí Hà sao?” “Là ta.”
|
“Đây là tám mươi đồng tiền bằng hữu ta thiếu ngươi, ngươi cầm”, đối với loại người chuyên ăn tươi nuốt sống người khác này, loại bại hoại đến tiền mồ hôi nước mắt của Đồng Ngôn cũng muốn cướp, Minh Hạo căn bản không muốn giả bộ hoà nhã, nghiêm mặt đưa tiền đến tay Hà Trác, “Tiền đã trả hết rồi, thẻ EasyCard của Đồng Ngôn có thể trả lại cho ta chưa?” “Trả lại ngươi.” Hà Trác từ trong ví lấy ra một cái thẻ EasyCard nhìn đã cũ, bên trên còn có vài chỗ đã hoen ố ngả màu. Minh Hạo nhận lấy, bỏ vào ví, xoay người đã đi. Thế nhưng, hắn đi được vài bước, hình như nhớ tới chuyện gì, liền xoay người quay trở lại. “Hà tiên sinh, có một việc, muốn hỏi ngươi một chút.” “Chuyện gì?” “Ngươi ở đây nhân viên công tác đều là…” Minh Hạo dừng một chút, cắn răng, cố lấy dũng khí hỏi ra, “Đều là khỏe mạnh phải không? Không có bệnh gì không sạch sẽ chứ? Sức đề kháng của bạn ta không được tốt, nên ta nhất định phải hỏi rõ ràng.” Minh Hạo cũng không phải là kỳ thị nghề nghiệp của người khác, nhiều người làm nghề này cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, nếu trực tiếp hỏi như vậy, hình như có điểm gây tổn thương lòng tự tôn của người ta. Nhưng việc này liên quan đến sức khoẻ của Đồng Ngôn, nếu như vì khó xử mà không chịu làm rõ, sau này vạn nhất thực sự bị truyền nhiễm thì phải làm sao bây giờ? “Bệnh không sạch sẽ?” Hà Trác khoé miệng đang mỉm cười đột nhiên co quắp, “Đương nhiên sẽ không, chỗ của chúng ta rất chú trọng việc nhân viên khoẻ mạnh, nhất là cái người đi cùng Đồng Ngôn kia, trăm phầm trăm khoẻ mạnh, câu lạc bộ đến kỳ đều cho hắn đi kiểm tra sức khoẻ.” “Ngươi bảo chứng?” “Tuyệt đối bảo chứng!” Thượng đế a, cầu trời lão bản đang trong phòng kia đang ngủ ngon đi. Những lời này nếu như để lão bản cao ngạo nghe được, nhất định hội tức giận đến sát nhân a. Minh Hạo hồ nghi đánh giá thân sĩ Hà Trác một phen. “Ngươi đã tuyệt đối bảo chứng khỏe mạnh… Vậy được rồi, ta hội tin tưởng ngươi một lần.” “Đi thong thả không tiễn, tái kiến.” “Làm gì vội vã đuổi ta đi như vậy? Ta còn chưa nói hết đi.” ”Xin hỏi còn có việc gì khác sao?” Hà Trác cười tủm tỉm hỏi. Tiểu tử, ta là đang nghĩ cho cái mạng nhỏ của ngươi, ngươi tiếp tục đứng ở chỗ này nói bậy, nếu xui xẻo bị lão bản ta nghe được, sau một khắc bảo đảm sẽ không ra khỏi đây được nữa. “Chuyện khác thì không có, chỉ là làm phiền ngươi nói với tên vũ nam ngày hôm đó vài lời thôi.” “A, chỉ là hẹn hò nửa giờ, hiện tại tiền nợ đã thanh toán, giờ đã không còn gì liên quan đến nhau, còn có chuyện gì để nói sao?” Hà Trác cười ánh mắt cảnh cáo tên ngu ngốc này nên có chừng mực. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, chính là có…một dã báo thích cắn người đang ẩn nấp đó nga. “Không được, những lời này ta nhất định phải nói, mới cần đến ngươi giúp ta nhắn lại. Không phải, ngươi cho ta cách liên lạc với hắn, ta tự mình tìm đến cửa nói.” Minh Hạo thái độ kiên quyết. “… Ai, được rồi.” “Xin nói lại với hắn, tiền ai cũng đều muốn kiếm, đạo lý này ta biết, vị vũ nam tiên sinh kia mong có khách nhân nhiều một chút, mặc kệ nam nữ già trẻ, có người mua hắn tựu bán, giá cả thế nào cũng tốt. Kỳ thực hắn hình dạng lớn lên không sai, có thể đi làm người mẫu a, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, hà tất vì một ít tiền lẻ mà bán đứng thân thể? Khái, xin lỗi, ta lạc đề rồi, chuyện chọn lựa nghề nghiệp là tự do của người khác. Ta nói chính là… Đồng Ngôn chỉ là một sinh viên nghèo, cậu ấy không có tiền đâu. Nếu như thực sự ngay từ đầu đã tưởng nhầm cậu ấy là người có tiền, thỉnh hắn hiện tại buông tha Đồng Ngôn, chờ đến khi Đồn Ngôn thành đại luật sư, tương lai tốt đẹp, lúc đó có nhiều tiền rồi thì hẵng trở lại câu dẫn cậu ấy. Ta van ngươi, chí ít hiện tại không nên quấy rầy Đồng Ngôn. Tiền của ta không nhiều lắm, chỉ có bao nhiêu đây.” Minh Hạo móc ra từ túi toàn bộ tiền, ngay cả tiền lẻ thông thường cũng đều lấy ra đưa Hà Trác. Hà Trác hai ngày nay cứ như đã phát tài, không ngừng có người cứ quăng một đống tiền lẻ cho y (=))))) vội luống cuống tay chân cự tuyệt, “Không không, ngươi đừng như vậy, ngươi đem tiền cất lại đi, ta truyền lời lại cho ngươi là được rồi.” “Không! Ngươi cầm toàn bộ đi! Tiền chúng ta chỉ có bao nhiêu đây thôi, cũng không còn cái gì khác nữa, như vậy hắn đã minh bạch chưa?” Minh Hạo tràn ngập khí thế mà đem tiền kín đáo đưa cho Hà Trác, cũng không quay đầu lại một bước bỏ đi. Hà Trác cười khổ nhìn theo Minh Hạo rời khỏi, mang theo tâm trạng rối loạn đi trở về phòng làm việc. Vừa ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn thấy Thư Cốc Dương đang ngồi ở trên ghế da của y, gương mặt anh tuấn lộ ra nét âm trầm. Không cần hỏi, cái tên ngốc kia bên ngoài nói cái gì, hắn nhất định đều nghe thấy được… Hà Trác cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu đông đông đau nhức. “Cốc Dương, ngươi đừng đối loại sự tình này quá để ý, tiểu tử kia chỉ là một phút không hiểu chuyện nên mới nói ra mấy lời ngu ngốc…” “Loại sự tình này? Ngươi là nói ta nên xem chuyện bị một tên xuẩn tiểu tử xúc phạm xem như không có gì?” Hà Trác đành câm nín không nói nữa. Thư Cốc Dương tâm tình một khi không tốt thì lại nói chuyện sắc bén làm cho người ta khó có thể chống đỡ. “Hà Trác, không cần bày ra loại biểu tình kỳ quái này, ngươi nói rất đúng, chuyện này cũng chả có gì to tát. Tính kỹ ra, ta chơi người của hắn, còn thu lại được số tiền lớn vậy, chiếm tiện nghi chính là ta mới đúng. Ta thấy cậu ta căn bản là ngu ngốc đến nỗi ngay cả gia cầm cũng không bằng”. Thư Cốc Dương đứng dậy, cầm lấy điều tra báo cáo về Đồng Ngôn đang đặt trên mặt bàn, nhìn một chút, ném xuống sàn nhà, khinh miệt nói, “Loại người tầm thường này, sau này không được ở trước mặt ta nhắc tới hắn một chữ.” Nói xong, bình tĩnh ly khai phòng làm việc của Hà Trác. Trở lại phòng làm việc dành cho tổng tài của chính mình, Thư Cốc Dương cánh tay vung lên, đạp mạnh cánh cửa khiến bản lề suýt chút nữa thì rơi ra. Trong phòng lập tức vang ra tiếng động lớn, kéo theo đó là cả bầu không khí hỗn tạp kì dị. Thư Cốc Dương lạnh lùng ngồi nhìn phòng làm việc rộng lớn an tĩnh, trầm mặc thật lâu, đi tới bàn làm việc, cầm lấy cái hộp nhỏ đóng gói thập phần tinh xảo đang để trên bàn. Bên trong là vật hắn đã mua trên đường trở về đây, chính là một con thỏ nhỏ bằng gốm sứ đang ngồi chồm hổm, lông trắng như tuyết, cái lỗ tai thật dài, đôi mắt như đang giận dỗi, thật là giống tiểu tử kia, thân thể trắng nõn, con mắt vì *** mà đầy dụ khí, cứ hồng hồng, chỉ có cái tai là không giống thôi, bất quá, không giống cũng không sao, chỉ là một con thỏ nhỏ đầu méo mó ngồi chồm hổm trên mặt đất, lại làm hắn nhớ tới Đồng Ngôn. Thư Cốc Dương tại Ma Cao nhìn thấy, không thể kềm chế mà mua nó về. Lúc đó đã nghĩ rằng hay là đưa cho cậu ấy, coi như là…tốt xấu gì cũng ở nhà người ta một đêm, lại còn làm chủ nhà người ta bị thương, tặng một cái lễ vật rồi thì coi như mọi chuyện có thể tốt hơn. Hiện tại thì sao? Thư Cốc Dương khổ sở cười nhạt. Niết niết cái hộp ở trong tay, làm lớp giấy gói phát ra tiếng sột soạt, đến cả cái hộp đều hoàn toàn biến dạng. Hắn giơ tay lên. Đông! Từ trên không trung xuất hiện một đường pa-ra-bôn, chiếc hộp chứa con thỏ nhỏ tiến thẳng vào thùng rác. Hai ngày sau, Minh Hạo hăng hái bừng bừng xuất hiện tại phòng nhỏ của Đồng Ngôn. “Đồng Ngôn, ngươi đều không phải đang kiếm việc làm thêm sao? Quản lý của chúng ta đáp ứng rồi, ngươi có thể đến chỗ chúng ta làm phục vụ, quản lý nghe nói ngươi tiếng Anh tốt, có thể phục vụ khách nước ngoài, tiền lương cơ bản của ngươi là tám mươi khối, bất quá thu nhập quan trọng nhất chính là tiền boa a.” “Thực sự? Thật tốt quá!” “Đêm nay có thể đi làm, địa chỉ viết trên tờ giấy này, nhớ kỹ, là câu lạc bộ Dạ Minh Châu!” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ề hế, vô Dạ Minh Châu là sắp có người nào đó gặp lại người nào đó rồi đó nghen :”>
|