Chức Nghiệp Thế Thân
|
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI LĂM
Lúc Chu Tường tỉnh lại, trời đã sáng bảnh. Hắn nghe thấy tiếng Yến Minh Tu từ dưới lầu vọng lên, hình như đang gọi điện thoại.
Hắn trở mình, cả người vừa mỏi vừa đau, nhất là từ phần eo xuống dưới, vừa nhúc nhích đã ê ẩm khổ sở, hắn nghĩ thầm, mệt hơn cả cưỡi ngựa. Hắn nằm sấp trên giường, rên rỉ một lát mới phục hồi chút sinh lực, hắn khoác áo ngủ của Yến Minh Tu, đi xuống lầu. Quả nhiên Yến Minh Tu đang gọi điện trong phòng khách, vẻ mặt y cực kỳ nghiêm túc. “Trong vòng hai ngày phải tóm được, tôi sẽ liên hệ Lý viện trưởng, nghĩ cách giúp điều tra viên thẩm tra lại một lần.” Chu Tường vừa đi vừa buộc dây lưng áo ngủ, hắn nghe được nội dung nhưng không hiểu Yến Minh Tu đang nói cái gì. Yến Minh Tu nghe thấy tiếng bước chân hắn xuống lầu, y ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt cứng rắn tức khắc biến đổi, ý cười ngập tràn trong đôi mắt. Y vội vàng cúp máy, “Anh Tường, dậy rồi à?” “Sao không gọi tôi? Hơn mười giờ rồi.” Chu Tường nhớ lại chuyện hôm qua, vẫn còn hơi ngượng ngùng. Hai người điên cuồng chăn gối cũng không phải lần đầu, nhưng họ chưa bao giờ nồng nhiệt đến tuyệt vọng như thế, mãi tới tận lúc này, Chu Tường vẫn còn choáng váng về những chuyện đã qua, đôi lúc lại hoài nghi có phải mình vừa nằm mộng? Yến Minh Tu bước đến hôn hắn một ngụm, “Anh Tường, anh giỏi thật đấy.” “Hử?” “Chuyện hôm qua anh đến gặp ba em, ba em đã kể lại rồi.” Yến Minh Tu ôm eo hắn, nhẹ giọng nói, “Chưa bao giờ em thấy mình mạnh mẽ như lúc này, cảm giác khỏe khoắn tràn trề, thừa sức chiến đấu với ba em ba trăm hiệp.” Chu Tường cúi đầu cười, “Minh Tu, đôi khi tôi thấy mình quá uất ức, đôi khi lại thấy mình rất đàn ông, tất nhiên tôi cũng muốn làm một thằng đàn ông rất đàn ông, nhưng tôi lại không thể tránh cho mình uất ức. Tôi chẳng rõ tối qua mình lấy can đảm ở đâu, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, tôi chỉ muốn được ở bên cậu, chỉ cần nghĩ vậy là tôi đã đàn ông hẳn lên rồi.” Khóe mắt cay xè, Yến Minh Tu nở nụ cười dịu dàng vô hạn, “Anh Tường, cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh dành cho em, cảm ơn anh vô cùng.” Chu Tường theo thói quen nhiều năm trước, giơ tay vuốt vuốt tóc y, “Thực ra nhớ lại hôm qua cũng sợ lắm, ba cậu có súng không?” Yến Minh Tu nhịn không được, bật cười. “Tối qua cậu không về, có sao không?” “Không sao đâu, lát nữa em về.” Chu Tường gật đầu, “Hôm qua cậu nói…” “Gì cơ?” “Cậu nói cậu có cách, bây giờ tôi muốn nghe.” Yến Minh Tu hôn hắn ‘chụt’ một cái, “Ừ, em nói cho anh nghe.” “Nói đi.” “Có liên quan đến Uông Vũ Đông.” Chu Tường kinh ngạc hỏi, “Liên quan?” Hắn lập tức nhớ tới tin đồn Uông Vũ Đông hùn vốn trái phép. Hắn cũng định hỏi Yến Minh Tu chuyện này, nhưng ốc còn chưa mang nổi mình ốc, hắn đã sớm vứt Uông Vũ Đông ra sau đầu. Chẳng lẽ Yến Minh Tu muốn lợi dụng chuyện này? Nghĩ đến đây, hắn lập tức hỏi luôn, “Trong giới cũng đồn anh ta và ba anh ta bị tình nghi góp vốn phi pháp, có liên quan không?” “Anh nghe tin rồi?” “Ừ, Thái Uy nói với tôi.” Yến Minh Tu nhếch miệng, “Không tồi, loan tin rất nhanh.” “Là sao?” “Em truyền tin đấy.” Yến Minh Tu kéo hắn vào bếp, “Anh vẫn chưa ăn sáng, mau đến ăn đi.” Chu Tường nào còn tâm tư ăn uống, hắn kinh ngạc nhìn Yến Minh Tu, “Cậu truyền tin? Tại sao?” Yến Minh Tu tự động múc cháo cho hắn, “Tất nhiên là để hù dọa.” “Cậu nói rõ ra xem nào.” “Thực ra sự việc chưa nghiêm trọng đến mức đó, đơn giản mà nói, em có thể thao túng cho nó nghiêm trọng hơn, tống ba Uông Vũ Đông vào tù dưỡng lão, nhưng em cũng có thể dẹp tan sự việc lần này.” Yến Minh Tu ngẩng đầu, híp mắt cười, “Tuy ba em cũng chẳng ưa gì ba Uông Vũ Đông, nhưng nếu thông gia sa đọa đến thế, chính ba em cũng sẽ mất mặt.” “Cậu… Cậu sắp đặt chuyện này?” “Em chỉ lợi dụng chuyện này, anh ta góp vốn phi pháp đâu phải do em ép buộc.” Yến Minh Tu bưng bát cháo trắng như tuyết lên bàn, “Nhanh ăn đi, chắc là từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì đúng không?” Chu Tường tái mặt, hắn đột nhiên cảm thấy Yến Minh Tu có phần đáng sợ. Tuy góp vốn trái pháp không phải do Yến Minh Tu ép buộc, nhưng ít nhất cũng có liên quan đến chuyện Yến Minh Tu không chịu cho vay tiền, đúng là hắn cũng chẳng ưa gì Uông Vũ Đông, nhưng hắn cảm thấy… Lòng dạ Yến Minh Tu cũng khá nham hiểm. Yến Minh Tu vỗ vỗ mặt hắn, nghiêm túc nói, “Anh Tường, có rất nhiều chuyện em không giải thích rõ được, nhưng anh đừng lo gì cả, nhé? Lần này em nắm chắc rồi, em không tống ba Uông Vũ Đông vào tù thật đâu, còn chị hai nữa mà, nhưng nhất định em phải lợi dụng chuyện này để bọn họ không cản trở chúng ta được nữa. Anh cứ tin em, nhé?” Chu Tường lắc lắc đầu, thở dài, “Chuyện làm ăn tôi có hiểu đâu, mà tôi cũng chẳng định hiểu. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cậu tính thế nào với chuyện kết hôn? Lợi dụng Uông Vũ Đông có thể khiến ba cậu rút lại quyết định đó thật sao?” Yến Minh Tu khẽ biến sắc, y thấp giọng nói, “Anh Tường, thực ra, em định gặp mặt người ba em giới thiệu vài lần, để xoa dịu bọn họ…” Chu Tường cứng đờ người. Yến Minh Tu vội nói, “Anh Tường, anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào, chuyện này em nắm chắc rồi, anh đừng nghĩ nhiều nữa, được không?” Chu Tường nhìn thẳng vào mắt y, thật lâu sau, hắn mới miễn cưỡng mở miệng, “Được.” Yến Minh Tu thở phào nhẹ nhõm, y siết chặt đôi bàn tay hắn, trầm giọng nói, “Anh Tường, chỉ cần anh ở bên em, chuyện gì em cũng sẽ thay đổi vì anh, chuyện gì em cũng sẽ làm vì anh, nhưng anh nhất định không được rời khỏi em, nếu anh rời khỏi em, em không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, anh hiểu không?” Đôi mắt đen thăm thẳm chăm chú nhìn hắn, nhìn đến da đầu hắn cũng run lên, hắn gật gật. Yến Minh Tu cười hôn hắn một miếng, “Nào, ăn nhanh đi.” Chu Tường chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, sáng nay có rượu, sáng nay say. Nếu tương lai Yến Minh Tu thật sự có lỗi với hắn, hắn sẽ bỏ của chạy lấy người, đâu phải hắn không thể rời khỏi Yến Minh Tu, để xem ai mới không rời được ai. Yến Minh Tu đi rồi, Chu Tường cũng đi luôn.
Trước tiên hắn về nhà một chuyến, bổ sung thêm vật dụng hàng ngày, sau đó nghỉ ngơi chốc lát, xế chiều hắn đi tập gym. Chu Tường là người rất nghiêm túc với công việc được giao, nhà làm phim đã nói hắn phải giảm 5-6kg trong hai tháng, nên hắn sẽ giảm. Vận động xong, hắn đi tắm rồi thay quần áo. Di động vẫn để trong tủ gửi đồ, lúc lấy quần áo ra, hắn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ Yến Minh Tự. Trực giác nói Yến Minh Tu đã gặp chuyện không may, hắn vội vàng gọi lại, đổ chuông một lát mới có người nhấc máy. “Alo? Có chuyện gì rồi?” Giọng điệu Yến Minh Tự không tốt lắm, “Sao bây giờ cậu mới nghe?” “Tôi ở phòng gym, thế rốt cuộc là có chuyện gì?” “Minh Tu bị ba đánh, đánh nặng lắm, cậu đến bệnh viện ngay đi.” Chu Tường cắn chặt môi, đấm thật mạnh lên tủ gửi đồ, “Rầm” một tiếng, cánh cửa sắt lỏng lẻo lõm vào một mảng lớn. END115.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI SÁU
Chu Tường vội vàng đến bệnh viện.
Mới đầu hắn còn nghĩ, có lẽ Yến Minh Tự chỉ nói quá lên, dù sao cũng là con trai ruột, Yến Phi sẽ đánh Yến Minh Tu thành thế nào? Vậy nên dù bực bội, nhưng hắn cũng không lo lắng quá nhiều. Chẳng ngờ vừa đến bệnh viện, Chu Tường đã trợn tròn mắt. Khuôn mặt Yến Minh Tu không có dấu vết gì, nhưng cánh tay đã bó bột, y nhắm mắt cau mày, nhìn có vẻ rất không thoải mái. Yến Minh Tự đang ngồi bên giường làm việc trên laptop, thấy Chu Tường bước vào, anh giơ ngón tay “Suỵt” một tiếng, sau đó đặt laptop xuống, kéo Chu Tường ra ngoài. Yến Minh Tự thấp giọng nói, “Mới vừa ngủ, ra ngoài nói.” Chu Tường vội hỏi, “Gãy tay?” “Đúng, gãy tay.” Yến Minh Tự có vẻ đã quá quen rồi, “Nứt hai cái xương sườn.” Chu Tường biến sắc, “Anh… Ba anh… Là ba anh đánh thật hả?” Cha dạy dỗ con trai là chuyện bình thường, nhưng hắn rất ít khi thấy người cha nào nặng tay như vậy, sao có thể nỡ lòng? “Đúng vậy, ba tôi rất ít khi đánh ai, bởi vì cứ ra tay là ông không kìm chế được.” Yến Minh Tự nhìn thoáng vào trong, “Đánh bằng côn cảnh sát.” Chu Tường từ xa nhìn Yến Minh Tu nhắm nghiền hai mắt, đau lòng ghê gớm. Hắn uể oải cả người, hai vai sụp xuống, tựa lưng vào tường, không biết phải làm sao. Yến Minh Tự nhìn Chu Tường một lượt, “Cậu đừng lo lắng quá, ba tôi không đánh vào chỗ hiểm. Hồi trước tôi gây chuyện nhiều, nhưng hầu như chỉ toàn chuyện nhỏ, Minh Tu gây ít, mà lần nào cũng là chuyện lớn, nếu ba tôi không kìm chế nổi thì đã đánh chết một đứa từ lâu rồi.” Yến Minh Tự nhún vai, “Thực ra không phải không có lợi, mỗi lần ba tôi đánh xong, mẹ tôi sẽ làm ầm lên, bọn tôi cũng được yên ổn một thời gian sau đó.” Chu Tường nghiến răng, “Mẹ kiếp, cha ruột đó à?” Yến Minh Tự không biến sắc đáp, “Có thể sống đến giờ, tất nhiên là cha ruột.” “Tôi vào xem cậu ta?” Yến Minh Tự gật đầu, “Vào đi, lúc nãy nó vẫn chờ cậu, chờ không nổi mới ngủ đó.” Chu Tường lặng lẽ bước đến bên giường bệnh, hắn cũng biết tại sao Yến Minh Tu bị đánh, vì hắn hàm hồ chạy đến nhà họ Yến, nói những lời thiếu suy nghĩ, hắn chỉ biết chấp nhất về sĩ diện của mình, mà không chịu suy nghĩ cho Yến Minh Tu.
Hắn còn dám chê cười Yến Minh Tu ngu xuẩn? Mối tình này chẳng có ai thông minh hơn ai, bởi vì cả hai đều đã thảm bại rồi. Chu Tường vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, hắn chỉ định dùng đầu ngón tay cảm nhận chút hơi ấm của y, vì khuôn mặt y tái quá, nhìn như chẳng còn giọt máu nào. Đụng chạm rất nhỏ, nhưng Yến Minh Tu lập tức mở mắt ra. Đôi mắt từ mơ màng chuyển sang tỉnh táo, nhìn thấy người trước mặt, y nở nụ cười dịu dàng khôn tả, “Anh Tường, anh đến rồi.” Chu Tường thấp giọng nói, “Xế chiều tôi đi tập gym, không nghe điện thoại.” “Không sao, anh đến là được.” Yến Minh Tu vươn tay trái, cầm lấy tay Chu Tường. Chu Tường trầm giọng, “Minh Tu, tôi làm việc không suy tính hậu quả, chuyện này phải trách tôi, tôi xin lỗi.” Yến Minh Tu cười bảo, “Anh không cần xin lỗi, anh làm tốt lắm, chúng ta phải cho ba em một thái độ dứt khoát. Em đã tỏ thái độ, anh cũng nên làm thế, chỉ vậy thì ông mới xem trọng tình cảm của chúng ta. Hôm nay rất đúng lúc, chỉ có ông nội và mẹ em mới trị được ba em. Trước đây ba còn đánh cả chị hai nữa, nên đánh em một chút cũng không vấn đề gì, đánh càng nặng càng tốt, mẹ em sẽ làm ầm lên ít nhất ba tháng. Ít nhất ba tháng tới, ông sẽ không rảnh để ngăn cấm chúng ta.” Chu Tường thở dài, “Vẫn không có lời. Nếu tối qua cậu về luôn thì tốt rồi.” “Đừng nghĩ lung tung. Thực ra lần này không liên quan nhiều đến chuyện anh tới nhà em đâu, là em nói với ba chuyện của Uông Vũ Đông, nên ba mới điên tiết.” Yến Minh Tu cong miệng cười, “Em muốn sắp xếp một trò hay cho ông ấy. Để ông chấp nhận chúng ta, chấp nhận con ông là đồng tính luyến ái, nếu ông không đồng ý, con rể ông sẽ làm ông bẽ mặt.” Chu Tường sờ sờ trán y, “Cậu kiềm chế chút đi, dù sao ông cũng là ba cậu, chọc giận ông, cuối cùng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.” Yến Minh Tu “Hừ” một tiếng, “Em tự biết chừng mực, ông đánh em như thế, chứng tỏ sức khỏe vẫn còn tốt lắm.” Lúc này, Yến Minh Tự bước vào, trong tay cầm mấy lon nước và hộp thức ăn nhanh, “Chắc chưa ăn gì nhỉ, ăn tạm cái này đi.” “Ở đâu ra đây?” Yến Minh Tu ghét bỏ nhìn hộp đồ ăn nhanh. “Ở đâu ra mày cũng chả được kén chọn, ăn phần mình đi. Ngày nào anh cũng bận bỏ mẹ, đã thế còn phải giải quyết chuyện của mày, có thằng em như mày, anh đây xui tám đời.” Yến Minh Tu cười cười, “Cái này có phải tại em đâu.” Yến Minh Tự thả đồ ăn lên đầu giường, “Hai đứa ăn đi, anh đi đây.” Chu Tường hỏi, “Anh không ăn với bọn tôi à?” Yến Minh Tự nhìn đồng hồ, “Tối nay có buổi tiệc, tôi đi trước đây.” Nói xong liền cất bước ra cửa. Yến Minh Tu kêu lên, “Anh!” “Gì?” Yến Minh Tự đặt một tay trên cửa, quay lại nhìn y. “Cảm ơn anh.” “Mẹ, không khiến.” Nói xong liền bỏ đi thẳng. Yến Minh Tu nhún vai, vươn tay định lấy đồ ăn, lúc này mới nhớ mình chỉ còn một tay để dùng. Chu Tường rất hâm mộ anh em nhà bọn họ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, tới khi cha mẹ mất, bọn họ vẫn sẽ chăm lo cho nhau, cảm giác chắc là tuyệt lắm. Hắn cầm lon nước trong tay Yến Minh Tu, mở nắp, cắm ống hút, sau đó nhét ống hút vào miệng y. Yến Minh Tu lầm bầm, “Một tay khó chịu quá.” “Nói thừa.” Chu Tường mở hộp cơm, gắp cho y một miếng thịt kho tàu. Yến Minh Tu cười cười, hưởng thụ Chu Tường đút cho ăn. Hai người mới ăn vài miếng, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra. Động tác cứng đờ tại chỗ, cả hai cùng quay lại nhìn, mẹ của Yến Minh Tu vừa hốt hoảng lao vào, giờ cũng đang sững sờ nhìn hai bọn họ. “Mẹ…” Chu Tường đã gặp Yến phu nhân vài lần, người phụ nữ này không có chỗ nào là không quý phái, cả tướng mạo lẫn khí chất đều tuyệt đỉnh vượt trội, sự chín chắn và thùy mị ở độ tuổi của bà quyến rũ đến phi thường. Hai anh em nhà họ Yến xinh đẹp như vậy chủ yếu là nhờ các đường nét được thừa hưởng từ bà, trái lại, Yến Minh Mị tuy cũng đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém anh trai và em trai mình. Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt bà hớt hải, đôi mắt lo âu, tóc tai bù rối, hiển nhiên trạng thái đang không được tốt. Bà quét mắt nhìn Chu Tường một thoáng, sau đó quay về với con trai, vội vàng bước đến, “Minh Tu, con sao rồi? Anh con đâu?” “Con không sao, bố trí xong rồi, tối anh có việc.” “Việc gì mà quan trọng hơn cả em nó nữa? Thật là, rõ ràng đã bảo anh trông con mà!” Chu Tường đứng dậy, nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng cho bà, hắn khẽ gật đầu với bà, sau đó im lặng đứng sang một bên. Yến mama vẫn chưa có cơ hội đánh giá thanh niên này, giờ nghĩ đến hắn sắp thành “Con dâu” trong nhà, bà không thể không nhìn hắn một lát. Chu Tường khác hẳn mấy gã đàn ông chuyên đi mê hoặc đàn ông trong tưởng tượng của bà, bà theo quan niệm cũ, cứ nghĩ những người như vậy sẽ chẳng khác gì phụ nữ, tô son điểm phấn, ăn mặc lõa lồ, nhưng Chu Tường nhìn bề ngoài rất có phong thái đàn ông, bà cũng từng thấy hắn trên TV, lúc ấy còn nghĩ đứa nhỏ này ngoại hình không tồi, nếu nói đẹp trai thì còn kém xa hai đứa con bà, nhưng tác phong bình thản và phóng khoáng lại khiến người ta rất có thiện cảm. Có lẽ là do trực giác trời sinh của phụ nữ, bà không thể ghét nổi người thanh niên này. Yến mama ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bó bột của Yến Minh Tu, đôi mắt hoe hoe đỏ, “Nào có ai làm cha như thế, ác độc quá đáng, nhưng con cũng thật là, bảo con xin lỗi mà con không nghe, lại còn cố tình hò hét chọc giận ba nữa. Lúc nào cũng cãi lời ba mẹ, con định làm cái gì thế, giờ bị đánh thế này…” “Không sao mà, xương lành nhanh lắm. Mẹ à, con xin mẹ đừng khóc được không? Mẹ cứ khóc là con nhức đầu.” “Hư đốn…” Yến mama lau khóe mắt, nhìn thấy hộp cơm ăn dở, bà cau mày hỏi, “Ăn gì thế? Anh con mua cho đấy à?” “Vâng.” “Anh con lúc nào lúc thế, cái gì cũng chỉ quấy quá cho xong.” Yến mama lấy điện thoại, định gọi cho lính cần vụ. “Mẹ, không cần đâu, bọn con ăn sắp xong rồi.” Yến mama thở dài, “Con nói xem giờ phải làm sao? Con với ba làm loạn như thế, con không nghe lời, ba mẹ cũng chẳng muốn quản, nhưng mà chuyện này…” Nhớ đến Chu Tường vẫn đứng bên cạnh, bà lại quay sang nhìn hắn một cái. Chu Tường hờ hững nói, “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi mua ít đồ.” Yến Minh Tu cố sức vươn tay túm góc áo hắn, nghiêm túc bảo, “Anh Tường, anh không cần phải tránh mặt, anh ngồi lên giường đi.” Yến mama kinh ngạc nhìn Yến Minh Tu, rồi lại nhìn sang Chu Tường. Chu Tường hơi xấu hổ. Yến mama nói, “Vậy cậu ngồi lên giường đi.” Chu Tường đành phải ngồi xuống, thực ra hắn muốn ra ngoài hít thở không khí hơn. Yến mama nhìn hắn, “Chu Tường, cậu bao nhiêu tuổi? Người ở đâu thế?” “Hai mươi bảy, người ở đây.” “Ba mẹ cậu đang làm gì?” “Ba mẹ con làm công chức, ba con đã qua đời mấy năm trước, mẹ con về hưu, giờ đang ở nhà.” “Trong nhà không còn ai sao?” “Không.” “Vậy cậu…” Yến mama hé miệng, “Mẹ cậu không ngăn cản… Mẹ cậu để cậu và…” Chu Tường ôn hòa cười nói, “Dì à, ba năm trước con bất ngờ gặp sự cố, nằm liệt trên giường đúng hai năm, sống cuộc đời thực vật. Trước lúc đó, mẹ con cũng cực lực phản đối chuyện con không thích phụ nữ, nhưng sau khi con gặp nạn, mẹ con nói, chẳng có gì quý giá hơn việc con còn sống và khỏe mạnh, từ đó mẹ con không cấm cản nữa, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.” Yến mama giật mình, chậm rãi cúi đầu xuống. “Dì à, hơn nửa năm trước, mẹ con mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, lúc con nằm viện đã tiêu tốn rất nhiều tiền, mẹ con con vẫn đang mắc nợ, mẹ con sinh bệnh, gia cảnh lại càng khó khăn hơn. Chắc dì không tưởng tượng được, thời điểm đó lương tháng của con chỉ có hơn ba ngàn, cộng thêm vài việc nhận ngoài, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ mang về được sáu-bảy ngàn, tiền khám chữa bệnh của mẹ con mỗi tháng gần ba ngàn, còn tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền trả nợ. Lúc ấy quẫn bách quá, nên con mới phải mượn tiền của Minh Tu, nhưng chúng con không phải quan hệ như dì nghĩ, sau này sự nghiệp khởi sắc, nhất định con sẽ trả lại cho Minh Tu.” Chu Tường nói rất chân thành, những điều này đều xuất phát từ thật tâm của hắn. Hắn vẫn quan sát đôi mắt của Yến mama, hắn biết bà đã mềm lòng. Từ trước Chu Tường đã rất được lòng nữ giới, dựa theo những gì họ nói, hắn vừa dịu dàng vừa rộng lượng, hài hước, biết cách chăm sóc người khác. Chu Tường không nghĩ mình đặc biệt hấp dẫn ở đâu, nhưng ít ra, hắn luôn cực kỳ kiên nhẫn và khoan dung với nữ giới, hơn nữa, tiếp xúc nhiều, hắn còn biết cách nhận ra người nào có thiện cảm với hắn. Yến mama cũng không ngoại lệ, ánh mắt nhìn hắn đã khác hẳn, bà hỏi, “Vậy mẹ con bây giờ thế nào?” Chu Tường thở dài, “Bệnh tình đã khá hơn, nhưng cuối tuần nào cũng phải làm hai lần thẩm tách, một lần 4-5 tiếng, hầu như cả thời gian nghỉ ngơi chỉ dành cho bệnh viện.” Yến mama gật đầu, thấp giọng nói, “Vậy à, con cũng không dễ dàng.” Chu Tường cười cười, “Dì à, lừa mất con của dì, con cũng áy náy lắm, nhưng chúng con thật sự không thể tách rời nhau.” Yến Minh Tu nắm chặt bàn tay Chu Tường, cười với hắn, Chu Tường cũng cười với y. Từng hành động nhỏ bé đều lọt vào mắt Yến mama, bà bứt rứt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Chuyện này dì không quyết định được, dì chỉ cần con dì vui vẻ thôi.” “Mẹ, con ở bên hắn mới vui vẻ được, mẹ bắt con cưới một người con không yêu, lúc đó con vui nổi sao?” “Mẹ chỉ sợ con không có con cái thôi, bây giờ con vẫn chưa biết con cái quan trọng thế nào, nhưng đến khi con già đi, con sẽ hiểu lúc ấy đau đớn ra sao.” “Mẹ, bọn con có thể nhận con nuôi mà, hoặc tìm người đẻ mướn cũng được, có rất nhiều biện pháp giải quyết. Mẹ nói cũng đúng, nhưng chúng con sống cả đời đâu phải chỉ vì con cái.” Chu Tường nhẹ giọng nói, “Dì, quả thật vấn đề này có rất nhiều cách giải quyết, nhưng biện pháp thiếu sáng suốt nhất chính là, biết rõ không thể mà vẫn làm tổn thương một người con gái khác.” Yến mama thở dài, “Mẹ hiểu rồi, con… Con bàn bạc lại với ba đi, mẹ cũng đâu phải gia chủ.” Yến Minh Tu nắm lấy tay bà, “Mẹ, chỉ cần mẹ không phản đối chúng con là được.” Yến mama miễn cưỡng nói, “Mẹ hiểu con quá rồi mà.” END116.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI BẢY
Yến mama ở bệnh viện đến hơn mười giờ, dặn đi dặn lại từ mai phải ăn uống cẩn thận, sau mới tiếc nuối rời đi. Bà đi rồi, Chu Tường ở lại với Yến Minh Tu thêm một tối.
Phòng bệnh đơn Yến Minh Tự sắp xếp điều kiện rất tốt, giường đôi rộng rãi, hai người có thể ngủ cùng. Yến Minh Tu không dùng được tay phải, nên lấy tay trái nhẹ nhàng đặt lên tay Chu Tường, mười ngón đan xen, làn da tiếp xúc với nhau ấm áp rất dễ chịu. Hôm sau tỉnh lại, Yến Minh Tu sống chết đòi xuất viện. Chu Tường hỏi ý kiến bác sĩ rồi giúp y làm thủ tục xuất viện. Khương Hoàn nhận được điện thoại, lái xe đến đón cả hai về nhà. Đây là lần đầu tiên Khương Hoàn đưa hai người đến nhà Chu Tường, lúc nhìn thấy nơi này, gã cực kỳ kinh ngạc, không thể ngờ Yến Minh Tu và Chu Tường lại ở trong một khu tập thể cũ nát như thế, xét gia thế và địa vị của Yến Minh Tu, quá sức không thích hợp. Không thể nghi ngờ, đây chính là nhà Chu Tường. Yến Minh Tu làm đủ loại chuyện vì Chu Tường, Khương Hoàn đã xác định Chu Tường không giống những người khác, bởi vậy thái độ của gã với Chu Tường cũng cẩn thận hơn nhiều. Về nhà rồi, giờ phải tính đến chuyện sinh hoạt thường ngày cho Yến Minh Tu. Gãy xương tay phải, cả người bầm tím, nứt xương sườn, không chỉ khó cử động, mà vệ sinh cá nhân cũng là cả một vấn đề. Người duy nhất phù hợp chăm sóc y bây giờ hiển nhiên chỉ có Chu Tường. Chu Tường chẳng còn cách nào khác, đành phải kiếm cớ xin nghỉ phép mấy ngày, viện lý do Yến Minh Tu sinh bệnh để qua quýt Trần Anh, dặn bà trong thời gian tới hắn sẽ ít về nhà. Tạm thời hắn không lúc nào được rảnh rỗi, công việc chủ yếu là chăm sóc Yến Minh Tu. Vì gãy tay phải, Yến Minh Tu không cầm được đũa, ăn cơm phải dùng thìa, mà thìa y cũng không chịu dùng, chỉ nằng nặc đòi Chu Tường gắp thức ăn đưa lên tận miệng, bữa cơm nào Chu Tường cũng mệt bã cả người. Nhưng đó chỉ là bắt đầu. Chuyện tắm táp buổi tối mới là thách thức lớn nhất đối với Chu Tường. Hắn đứng trước cửa phòng tắm nhìn hồi lâu, cuối cùng quay lại, bất đắc dĩ nói với Yến Minh Tu, “Hay là ba ngày cậu tắm một lần nhé?” Yến Minh Tu nhíu mày, lắc đầu, “Khó chịu.” “Ngày nào cậu cũng muốn tắm thì chúng ta lấy đâu ra thời gian làm gì nữa?” “Thì anh cũng có làm gì đâu? Mà em lại càng chẳng có gì làm.” Yến Minh Tu toét miệng cười, “Tắm cho em nhanh lên.” Chu Tường đầu hàng, cẩn thận giúp y cởi quần áo, để tránh bị ướt, hắn cũng tự cởi luôn cho sạch sẽ, sau đó giơ vòi sen, chờ nước ấm, tỉ mỉ tắm cho Yến Minh Tu. Phòng tắm nhà Chu Tường rất nhỏ, chỉ vừa đủ chức năng tắm rửa và vệ sinh, hai gã đàn ông cùng sử dụng thì hơi chật chội, mà lúc này cả hai còn đang trần trụi ngồi sát vào nhau, càng tắm càng nóng, càng tắm càng bất thường. Chu Tường vừa phải cẩn thận tránh các vết thương của Yến Minh Tu, vừa phải cẩn thận tránh Yến Minh Tu sờ sờ mó mó, chưa bao giờ tắm rửa lại mệt đến thế, hắn cười mắng, “Nhóc con quậy đủ chưa, trên người cậu chỗ nào cũng không được ngấm nước, nếu bị ướt là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Yến Minh Tu vươn tay vuốt ve vòng eo thon gọn của hắn, thấp giọng nói, “Anh không chịu thì còn ai chịu nữa.” “Tự cậu chuốc lấy, tôi không chịu. Yên đi xem nào.” Chu Tường vô tình đẩy y một cái, không ngờ đụng phải xương sườn bị thương, Yến Minh Tu đau đến phì phò thở. Chu Tường vội la lên, “Không sao chứ? Đụng vào đâu rồi?” Lực tay đàn ông tất nhiên không nhẹ, bình thường còn chưa tính, chọc đúng vào chỗ bị thương, chắc là đau đến tắc thở. Yến Minh Tu cười khổ, khoát tay nói, “Không sao.” “Nhìn xem, cho chừa cái tội quấy phá.” Chu Tường càng thêm cẩn thận. Yến Minh Tu đánh chết không chừa, mấy ngón tay tiếp tục sờ mó Chu Tường, chỉ được nhìn mà không được ăn, thật không cam lòng. Chu Tường cười khẽ, “Sờ nữa tôi trói cậu lại.” Yến Minh Tu mờ ám nói, “Trò này cũng nên thử một lần.” “Cút đi.” Vất vả tắm xong, cả hai người mặt mũi đỏ bừng, tuy không làm đến bước cuối, nhưng sờ soạng cũng đã ra trò, mặc dù gãi không đúng chỗ ngứa, không được thỏa chí mê tơi, nhưng ít nhiều cũng đỡ thèm một tí. Tắm táp sạch sẽ rồi, hai người làm tổ trên sofa xem phim, xem được hơn nửa, điện thoại của Chu Tường đột ngột reo vang, hắn đang mải xem TV nên chỉ liếc một cái, thấy số lạ cũng không nghĩ nhiều, bắt máy luôn. “Alo?” Đầu bên kia không có ai lên tiếng. “Alo? Ai đó?” Chu Tường giảm âm lượng TV. Lúc này bên kia mới lên tiếng, giọng nói rất âm trầm, “Tôi là Uông Vũ Đông.” Chu Tường sửng sốt, lập tức thẳng người lên. “Minh Tu có đó không?” Yến Minh Tu tò mò liếc Chu Tường, “Ai thế?” Có muốn ngăn Yến Minh Tu mở miệng cũng đã muộn, Uông Vũ Đông nghe thấy tiếng Yến Minh Tu, liền cất giọng ra lệnh, “Bảo Minh Tu nghe máy.” Chu Tường nhíu mày, “Anh tìm cậu ấy có chuyện gì?” “Không đến lượt cậu hỏi, đưa điện thoại cho nó.” Chu Tường hừ lạnh một tiếng, “Uông tổng, ngài đang gọi vào máy của tôi đấy, tuy chuyện không đến lượt tôi hỏi, nhưng cho ai mượn điện thoại thì tôi vẫn còn quản được, kính chào.” Nói xong, hắn dập máy. Yến Minh Tu đang hồi hộp nhìn Chu Tường, “Uông Vũ Đông?” “Ừ.” Chu Tường nhét thịt bò khô vào miệng, “Cậu không nghe máy à?” Yến Minh Tu đáp, “Ít nhất cũng phải mặc xác anh ta mấy ngày, lửa chưa đến nơi, bọn họ sẽ không biết đám cháy lớn hay nhỏ.” “Gọi cả cho tôi rồi còn gì…” Chưa dứt lời, chuông điện thoại lại vang lên, Chu Tường nhìn thử, vẫn là Uông Vũ Đông. Hắn đang lưỡng lự không biết nên bắt máy hay thôi, Yến Minh Tu nói, “Anh cứ nghe đi, nghe em.” Chu Tường gật đầu, ấn nút nhận cuộc gọi, “Alo, Uông tổng.” Uông Vũ Đông nén giận nói, “Tôi có việc gấp muốn trao đổi với Minh Tu.” Chu Tường cũng khá đắc chí trong bụng, nghĩ đến bộ dáng kinh ngạc của Uông Vũ Đông, thật đúng là hả giận, hắn lạnh nhạt nói, “Uông tổng à, tôi đâu thể buộc ai trao đổi với ngài, ngài đang làm khó tôi đấy.” “Cậu!” Uông Vũ Đông giận điên, “Đừng có ỷ vào quan hệ với nó mà cáo mượn oai hùm, nói đi nói lại, cậu nghĩ mình là cái gì?” Chu Tường cười đáp, “Uông tổng à, nếu nói cáo mượn oai hùm thì chúng ta kẻ tám lạng – người nửa cân.” “Đ*t mẹ mày muốn chết!” Uông Vũ Đông chửi đổng, thẳng tay quăng luôn điện thoại, có vẻ đã giận đến điên. Chu Tường cúp máy, cảm thán trong lòng. Hắn thấy mấy năm nay Uông Vũ Đông đã thay đổi rất nhiều. Lúc hắn mới biết anh ta, đại khái khoảng sáu – bảy năm trước, khi ấy Uông Vũ Đông chính là con cưng của trời, gia thế hiển hách, ngoại hình rực rỡ, bằng cấp cao sang, hội tụ tất cả những yếu tố khiến người ta mê đắm, Uông Vũ Đông cũng rất biết làm người, ngoài mặt luôn thân thiện tốt tính, rất ít khi làm mất lòng ai, nhưng từ khi trở thành rể hiền nhà họ Yến, có đỉnh núi chọc trời chống sau lưng, anh ta bắt đầu thay đổi, vì địa vị nâng cao, nên thái độ cũng vọt lên theo, chọc giận không ít người. Hắn vẫn nhớ trước đây mình khâm phục Uông Vũ Đông ra sao, đối với Uông Vũ Đông, hắn chỉ có hâm mộ, chưa từng nghĩ đến chuyện ghen tị. Nếu không phải vì Yến Minh Tu thì dù bất mãn Uông Vũ Đông thế nào, hắn nhất định cũng sẽ không trở mặt với anh ta. Tình yêu khiến con người trở nên hẹp hòi và nhạy cảm, lúc ấy phát sinh quá nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại, thực ra cũng có nhiều cách giải quyết tốt hơn, ít nhất cũng không đến nỗi hại mình hại người, nhưng mọi chuyện đã qua, tất cả đều đã là quá khứ, chẳng ai quay lại được nữa. Để có ngày hôm nay, hắn và Yến Minh Tu cũng đã phải vượt qua một con đường dài đầy tiếc nuối và đau khổ, chứ nói gì đến “Tình địch” Uông Vũ Đông. Yến Minh Tu nhẹ giọng hỏi, “Anh Tường, anh không sao chứ?” Lúc này Chu Tường mới biết mình đang thẫn thờ, vội vàng đáp, “Không sao…” Hắn cười khổ, “Thực ra anh ta nói cũng đúng, nếu là trước đây, tôi nào dám ăn nói với anh ta như thế, tôi vẫn còn muốn kiếm cơm mà.” Yến Minh Tu đáp, “Đó là lẽ đương nhiên, hai chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Chu Tường lắc đầu, “Xem phim đi.” “Ừ.” Chu Tường cầm điều khiển nhưng không ấn Play, hắn lại hỏi, “Minh Tu, chuyện của Uông Vũ Đông, cậu định thế nào?” “Chuyện kinh doanh, em nói chắc anh cũng không hiểu hết được, đại khái là em chủ trì một số nhà đầu tư, khởi tố hay không khởi tố ba của Uông Vũ Đông, bây giờ sẽ do em quyết định. Nếu khởi tố, ba anh ta ngồi tù ít nhất mười năm.” Chu Tường nhíu mày, “Không phải tôi thông cảm với Uông Vũ Đông, nhưng tôi thấy, dù sao anh ta cũng là người nhà cậu, cậu làm thế, ba mẹ cậu chẳng lẽ không phản ứng gì sao?” “Em làm vậy không chỉ riêng vì chúng ta. Em đã bàn bạc với anh cả rồi, làm vậy còn để dạy cho cha con Uông Vũ Đông một bài học. Mấy năm nay cha con nhà đó dựa vào tên tuổi nhà em, kiếm chác không ít tiền. Thanh danh nhà họ Yến sắp bị bọn họ phá hủy rồi. Chắc anh biết năm nay bắt đầu nhiệm kỳ mới, ngộ nhỡ đúng lúc này có người lợi dụng chuyện đó công kích ông nội em, đến khi ấy, không chỉ thanh danh, mà vấn đề sẽ biến thành cực kỳ nghiêm trọng. Anh cả em đã phủ đầu một lần rồi, bằng không bọn họ cũng chẳng cùng đường đến nỗi phải trưng cầu góp vốn, nhưng không ngờ hai người đó không biết hối cải, nợ nần càng lúc càng nhiều, cuối cùng mới thành be bét thế này. Ba của Uông Vũ Đông vét hết vốn liếng để dẹp loạn, còn về phần có dẹp được hay không thì lại do em và anh cả quyết định. Đây là lợi thế lớn nhất của em, dù ba em không cần thể diện, nhưng vì vận mệnh của gia tộc, ông vẫn phải lo cho đại cuộc.” “Cậu làm vậy, ba cậu không giận mới lạ.” “Ba em là quân nhân, cả đời tuân theo giáo lý quân đội, đầu óc không chịu linh động, chuyện trong nhà hay ngoài ngõ, ông đều mặc kệ. Ông nội em nói sao thì ba em nghe vậy, mẹ em thì thầm gì, ba em cũng thường chiều theo, trên đời này chỉ hai người đó có khả năng lay động ba em. Mẹ em hay mềm lòng, lại thương chị em nhất, bây giờ chị em mang thai, nếu Uông Vũ Đông và chị em cùng năn nỉ, mẹ em sẽ lại xoa dịu ba em. Nếu ba em nghe theo, bỏ qua cho cha con Uông Vũ Đông, để mặc bọn họ tiếp tục càn quấy, nhà họ Yến sẽ thật sự nguy to, bởi vì từng chuyện lớn nhỏ của Uông Vũ Đông đều thu hút truyền thông, vô số ánh mắt sẽ chú mục vào đó. Em làm thế này, vừa là vì chúng ta, vừa là vì gia đình em nữa.” Yến Minh Tu nằm xuống lòng Chu Tường, nhắm mắt lại, mỉm cười, “Anh Tường, anh cứ yên tâm, em đâu phải loại người không biết suy tính, em sẽ dùng biện pháp tốt nhất để đạt tới mục tiêu, hơn nữa còn phải cắt đứt hậu họa sau này.” Chu Tường thở dài, “Nhà cậu phức tạp thật.” Yến Minh Tu chọn tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng hắn, vươn tay trái ôm cổ hắn, “So với anh nghĩ còn phức tạp hơn nhiều, nhưng anh đừng lo gì cả, không sao đâu.” “Cũng đúng, riêng chuyện của cậu đã đủ phiền rồi.” Chu Tường nhẹ nhàng chọc chọc thạch cao trên tay y. “Em cũng phiền, em muốn làm.” Yến Minh Tu mở to mắt nhìn hắn, tràn trề mong đợi. “Nhịn đi.” “Anh Tường…” Chu Tường cười nói, “Chịu khó đi, không thì cậu định làm kiểu gì hả đại hiệp cụt tay?” Yến Minh Tu kéo cổ hắn xuống, kề miệng bên tai hắn, mờ ám thì thầm, “Anh ngồi trên em, em muốn nhìn anh tự lên xuống.” Chu Tường méo miệng cười cười, “Mệt lắm, cái eo già không chịu nổi.” “Anh Tường, làm đi mà…” Chu Tường liếc mắt nhìn y, cúi xuống ngậm lấy đôi môi y. END117.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI TÁM
Chu Tường ở nhà chăm sóc Yến Minh Tu mấy ngày, ngoài đi mua đồ ăn thì hầu như hắn không ra khỏi cửa, sẵn có thời gian rảnh, hắn tranh thủ nghiền ngẫm kịch bản luôn.
Đây là lần đầu tiên hắn được vào vai chính, ngẫm lại vẫn thấy không dám tin, hắn vẫn nghĩ tư chất của mình không đủ, nếu không nhờ Yến Minh Tu, có lẽ cả đời hắn cũng chẳng bao giờ có được cơ hội này, bởi vậy hắn phải cực kỳ nghiêm khắc tôi luyện bản thân. Thỉnh thoảng Yến Minh Tu sẽ im lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn đọc lời thoại, kết hợp với hoàn cảnh và ngữ cảnh, bằng đủ loại giọng điệu và cảm xúc. Hai người sẽ như vậy đến chiều, ai cũng không thấy chán. Chu Tường cảm giác trái tim mình ấm áp lắm rồi. Ngày ngày, hắn không làm gì cả, chỉ cần im lặng sống cuộc sống bình thường với Yến Minh Tu, buổi sáng ăn cơm, giữa trưa chợp mắt, đến chiều nhàn nhã, tối ngủ cùng nhau, những điều nhỏ nhặt ấy, được trải qua cùng một người đặc biệt, tất cả đều biến thành quý giá lạ thường. Từng phút từng giây ở bên Yến Minh Tu như vậy, Chu Tường đều hạnh phúc vô biên. Đôi lúc hắn còn nghĩ, căn hộ nhỏ cũ kỹ của hắn chính là một không gian bí mật, chỉ cần ở trong này, hai người sẽ luôn bình lặng viên mãn, nhưng một khi rời khỏi đây, trở lại thế giới thực, những phiền não bên ngoài sẽ ồ ạt tràn về. Dù biết trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng Chu Tường vẫn nảy sinh tâm lý nhàn hạ, chỉ hi vọng những ngày này kéo dài hơn một chút. Tiếc rằng chỉ chưa đến một tuần, Yến Minh Tu đã đứng ngồi không yên. Công ty còn rất nhiều chuyện cần xử lý, chờ xương sườn đỡ đau, Khương Hoàn liền đón y đi làm. Y đi rồi, Chu Tường cũng quay lại công việc hằng ngày, tiếp tục tập cưỡi ngựa, học kịch bản, giảm cân, chuẩn bị hai tháng sau lên hình. Sau khi MV của Lan Khê Nhung tung ra thị trường, hình tượng của hắn cũng được nâng cao, bây giờ hắn đã có một chút tiếng tăm, công việc cũng nhiều hơn trước, hắn vẫn nhờ Thái Uy sắp xếp công việc mới, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Hắn nghĩ, chỉ khi nào trả đủ hai trăm vạn cho Yến Minh Tu, hắn mới có thể chính thức ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Yến. Một hôm đến công ty bàn chuyện, lúc đi qua văn phòng, hắn bị đồng nghiệp gọi lại.
A Lục khoác vai hắn, cười nói, “Anh Tường, lâu lắm không gặp anh nhỉ.” “Cũng phải, chắc các bạn nhớ tôi đến chết luôn nhỉ?” Chu Tường giả giọng thầy Phùng, đáp. A Lục và mọi người cùng cười. Lão Chu vỗ vỗ bàn, “Chu Tường, nhóc con giờ khác rồi đó, ngôi sao mini rồi đó, sau này không giúp anh bê đạo cụ nữa nhỉ?” “Anh Chu, sao lại xa cách thế, anh muốn bưng bê cái gì, lúc nào em cũng phụng mệnh.” Chu Tường vẫn rất thích công ty này, ở đây có tình hơn các công ty giải trí khác nhiều. Quan hệ mờ ám giữa hắn và Yến Minh Tu, nghe đồn đã chẳng còn gì bí mật, nhưng mọi người ở đây vẫn vô tư trò chuyện với hắn, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến hắn cảm động vô cùng. A Lục thần bí nói với Chu Tường, “Anh Tường, lại đây lại đây, buôn chuyện cái đã.” Chu Tường cười hỏi, “Chuyện gì mà phấn khởi thế?” “Uông Vũ Đông gặp nạn, anh biết chưa?” Chu Tường khá ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên thật, không ngờ bọn A Lục cũng biết tin này, vậy tức là cả showbiz đều đã biết. Hắn hỏi, “Có chuyện gì thế?” “Vừa nhìn đã biết anh không nhạy rồi, để em nói cho, thực ra không phải Uông Vũ Đông gặp nạn, mà là ba gã ta gặp nạn. Anh biết ba gã ta đúng không, tai to mặt lớn đó, giàu nứt đố đổ vách, làm chủ hai công ty lớn, cuối cùng chẳng biết sao lại thua lỗ đến vài tỷ, cổ phiếu phá giá trầm trọng. Nghe nói ổng còn đang bị tình nghi hùn vốn phi pháp với lão em trai, công ty của Uông Vũ Đông cũng bị ảnh hưởng nặng. Bây giờ Uông Vũ Đông sứt đầu mẻ trán rồi, sự nghiệp cũng phải tạm dừng luôn.” Chu Tường gật gật đầu, “Nghiêm trọng thế cơ à?” “Đúng thế đó, Uông đại minh tinh vênh váo hống hách chả khác gì bạch khổng tước, à mà cũng không phải, thực ra gã ta ăn ở cũng được, khá là hào phóng, phải mỗi cái tội huênh hoang, bị nhiều người ghen ghét lắm nha. Giờ xảy ra chuyện, đảm bảo cả đống người đang chờ hả hê.” Lão Chu bĩu môi, “Theo anh thấy, lúc này nịnh bợ gã ta là hợp nhất đấy. Ngẫm lại mà xem, Uông Vũ Đông làm sao gục dễ thế được? Sau lưng gã ta còn ai nào? Nhà họ Yến sao có thể để gã làm mất mặt như thế? Giậu đổ bìm leo ai mà chẳng khoái, nhưng một miếng khi đói mới là tình cảm chân thành, nếu thông minh ra, lúc này lại càng không được hắt hủi gã, ngược lại còn phải giúp gã nhiều vào.” “Giúp? Anh nói dễ thế? Nếu bây giờ gã đến vay tiền anh, chẳng lẽ anh đưa tiền ra luôn?” “Đưa chứ.” “Xạo hả anh Chu?” “Tất nhiên là xạo, anh mày làm gì có tiền?” “Ha ha ha ha ha.” Giữa một nhóm người hăng say bàn luận, Chu Tường rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là giậu đổ bìm leo. Tuy hắn cũng chẳng cảm thông gì với Uông Vũ Đông, nhưng ít nhiều cũng hiểu được tình người ấm lạnh. Hàn huyên một lát, hắn đến gặp Thái Uy, thảo luận một ít công việc hắn muốn nhận sắp tới. Từ khi hắn nhận nhiều việc hơn, tỉ lệ trích về cho công ty cũng cao lên, đây là quy định, Chu Tường không dị nghị gì, ngược lại, nhờ quan hệ đôi bên cùng có lợi, công việc hắn nhận được cũng cao cấp hơn xưa. Hai người bàn xong việc chính, Thái Uy lại có hứng thú thảo luận scandal mới nhất, chấn động showbiz nhất, chính là Uông Vũ Đông. Chu Tường biết nội tình nhưng cũng không tiện nói, hắn chỉ dặn dò Thái Uy đừng bỡn cợt như những người khác, Uông Vũ Đông không ngã được, nói đi nói lại, anh ta vẫn là con rể nhà họ Yến. Thái Uy biết Chu Tường nắm rõ nội tình, nhưng anh cũng không hỏi, chỉ lắng nghe những gì hắn khuyên. Buổi tối, Yến Minh Tu nhắn tin cho Chu Tường, nói hôm nay y không về.
Chu Tường cũng không để ý, tủ lạnh sắp trống trơn, hắn khoác tạm cái áo, định xuống lầu mua ít đồ về nấu cơm. Vừa ra đến cổng khu tập thể, một chiếc xe mang biển quân đội phanh kít trước mặt hắn, tiếp sau đó, một sĩ quan bước xuống, “Ngài Chu, mời lên xe.” Vừa nhìn cũng biết người này từ đâu tới, Chu Tường cười nhạt, “Đây là gì vậy, bắt cóc à?” Khuôn mặt người nọ vẫn cứng như tượng, máy móc đáp lời hắn, “Mời lên xe.” “Ngài chờ tôi thay quần áo đã nhé?” Chu Tường kéo vạt áo khoác lên, “Tôi đang mặc đồ ngủ.” “Rất xin lỗi, tôi phải đưa ngài đến nội trong nửa giờ, thời gian cấp bách, xin mời lên xe.” Ờ, lên thì lên. Chu Tường khom lưng chui vào xe, hắn nghĩ chắc nhìn mình buồn cười lắm, nhưng Yến Phi vốn đã chẳng coi hắn ra gì, nên hắn cũng không quan tâm. Lúc ấy hắn thật không ngờ, lần cười này là cười sằng sặc. END118.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI CHÍN
Chu Tường nghĩ chắc mình lại được đưa đến khu biệt thự kia, nhưng chỉ sau ít phút, hắn đã nhận ra lộ trình không đúng.
Hắn nhớ lại bộ dáng Yến Minh Tu bị Yến Phi dạy dỗ, không khỏi lo sợ Yến Phi sẽ ra tay với mình. Đến con ruột mà ông ta còn đánh như vậy, huống gì một người ngoài bị ông ta ghét bỏ như hắn, hắn bắt đầu thật sự lo lắng cho bản thân. Lúc xuống lầu mua đồ ăn, hắn chỉ mang theo chìa khóa và hai tờ tiền, di động cũng không cầm, giờ có muốn gọi cho Yến Minh Tu cũng chẳng được. Hắn vừa tự rủa mình chuyện bé xé ra to, vừa thấp thỏm nghĩ sự việc có lẽ không đơn giản như vậy. Chiếc xe quân đội đưa hắn đến một nơi lạ lẫm, đi qua ba trạm gác, vừa nhìn cũng biết đây là địa bàn của những nhân vật cực kỳ quan trọng. Chu Tường túm chặt cái quần ngủ màu san hô, bắt đầu quẫn bách. Xe dừng lại giữa một khoảng sân rộng, một tòa biệt thự ba tầng hiện ra trước mắt, hắn nhớ rõ lúc đi vào đây cũng có vài biệt thự như vậy, nhưng khoảng cách rất xa nhau. “Ngài Chu, mời xuống xe.” Chu Tường cuộn chặt áo khoác, giờ là tháng Ba, trời đã ấm lên nhiều, hắn không lạnh, chỉ vô thức muốn giấu kín cái áo ngủ kẻ sọc mặc bên trong. Bước vào nhà, Chu Tường há hốc mồm. Toàn là người hắn đã gặp qua, già trẻ lớn bé nhà họ Yến đang ngồi quanh bàn ăn, chỉ có Yến Minh Tự vắng mặt. Yến Đức Giang ngồi tại ghế chủ tọa, cầm chén trà quan sát hắn, những người khác cũng quay mặt ra nhìn hắn đăm đăm. Chu Tường quẫn bách không thể tả. Yến Đức Giang hỏi sĩ quan đi bên cạnh hắn, “Trương Vũ, sao lại để cậu ta ăn mặc thế kia?” Trương Vũ mặt cứng như tượng đáp, “Báo cáo, ngài nói muốn đưa đến nội trong nửa giờ.” “Thì cũng nên để cậu ta thay quần áo chứ?” “Báo cáo, thay quần áo sẽ vượt quá nửa giờ.” “Mẹ ơi, thằng nhóc cậu đúng là đầu gỗ.” Yến Đức Giang hươ tay, “Thôi đi ăn cơm đi.” Sĩ quan xoay bước, mở cửa lui ra, còn lại Chu Tường xấu hổ đứng trơ trơ đó. Cả nhà họ Yến đều ăn mặc bình thường, nhưng tất nhiên chẳng ai mặc đồ ngủ. Chu Tường thẳng lưng, cố hết sức giữ mình không lúng túng. Yến Minh Tu tươi cười với hắn, “Em với anh đi thay đồ nhé, trong xe em có hai bộ vest.” “Ừ, đi thôi.” Yến Minh Tu đang định đứng dậy, Yến Đức Giang đã giơ tay ngăn cản, “Thôi kệ đi, ở đây làm gì có người ngoài.” Yến Minh Tu khẽ giật mình, nhanh nhẹn quay sang nháy mắt với Chu Tường, “Anh Tường, qua đây ngồi.” Y đứng dậy, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh cho hắn. Chu Tường ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ngồi đối diện là Uông Vũ Đông và Yến Minh Mị. Đôi vợ chồng này cùng híp mắt nhìn hắn, miệt thị cực kỳ. Chu Tường đảo mắt sang hướng khác, không để ý đến họ. Yến Đức Giang vỗ vỗ bàn, “Ăn cơm.” Hai người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, chỉ chốc lát sau bàn đã đầy ăm ắp, đều là những món bình thường, cuộc sống của những người này cũng không giống Chu Tường tưởng tượng cho lắm. Yến Đức Giang gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cậu tên Chu Tường phải không? Làm việc ở đâu?” Chu Tường đáp, “Cháu làm ở một công ty điện ảnh.” “Ờ, cậu là diễn viên hả?” “Vâng.” Yến Đức Giang gật đầu, cầm đũa lên, “Ăn cơm đi.” Sau khi ông nhấc đũa, những người khác mới bắt đầu ăn. Chu Tường kín đáo quay sang nhìn Yến Minh Tu, ý hỏi sao lại thế này, Yến Minh Tu nắm tay hắn dưới mặt bàn, hạ giọng đáp, “Không sao, cứ ăn cơm đi.” Yến Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn cả hai. Yến Minh Tu kệ, vì một tay y vẫn chưa thể cử động, Chu Tường đành phải gắp đồ ăn cho y, để y tự xúc bằng thìa. Vốn chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng chiếu theo quan hệ của hai bọn họ, lọt vào mắt người khác lại thành vô cùng kỳ quái. Chu Tường cảm giác rất nhiều ánh mắt thường xuyên phóng đến đây, suốt cả bữa cơm, hắn bứt rứt như ngồi trên bàn chông. Lúc này, Yến Đức Giang lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình thản, ngữ điệu cũng rất chậm rãi, nhưng khi ông nói, không ai dám không nghe, “Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?” Yến Minh Tu đáp, “Một năm ạ.” “Mới một năm thôi à?” Yến Đức Giang cười cười, “Mới một năm mà đã định gắn bó chung thân? Trẻ con đúng là trẻ con.” Yến Minh Tu không biến sắc, rút khăn tay lau miệng, không nhìn ai, cũng không định đáp lời. Yến Đức Giang cao giọng, “Minh Tu à, nhóc con mi vì chuyện này mà làm loạn cả nhà lên, tự mình cũng bị ăn đòn rồi, có đáng không?” Yến Minh Tu thấp giọng đáp, “Đáng.” Yến Đức Giang hừ môt tiếng, cười nói, “Tự nhóc con mi thấy đáng là được, nếu sau này hối hận, không ai dọn bãi chiến trường cho đâu nhé.” Yến Minh Tu trịnh trọng gật đầu. Yến Đức Giang nói với Yến Phi, “Mi đã từng này tuổi, sao còn cổ hủ thế? Con cháu tự biết đường của con cháu, ta già rồi, sức lực có hạn, sống thêm được mấy năm? Ta muốn cống hiến hết mình cho quốc gia, không có thời gian quản chuyện chúng bây đâu. Yến Phi, sau này đừng đến phiền ta nữa, ta cũng khuyên mi mở mang đầu óc lên, tự mình nghĩ thoáng, tự mình nhẹ nhõm.” Yến Phi cả giận nói, “Ba, ba cứ để chúng nó như vậy à?” “Ta lười không muốn quản.” Yến Đức Giang liếc qua Yến Minh Mị, “Minh Mị thì khác, Minh Mị là con gái, mi phải chăm lo cho nó, đừng để nó tủi thân, còn hai nhóc kia thì kệ đi. Chúng nó yêu đương thế nào, mi xen vào làm gì? Có thấy mệt không?” Yến Phi dở khóc dở cười, “Ba à, nếu ba mươi năm trước con cũng nói con thích đàn ông, lúc đó ba nghĩ thế nào?” “Ba mươi năm trước ta chưa cởi mở như bây giờ. Ta nói lại cho rõ, mi yêu đương thế nào, ta mặc kệ. Tự mi không quản được con mình, còn đến tìm ta làm gì? Thôi thì ta khuyên mi, về nhà nghỉ ngơi đi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thoải mái ra cho lòng thanh thản, đừng tự làm khổ mình.” Yến Đức Giang thảnh thơi nhấp trà, híp mắt nhìn Yến Minh Tu và Chu Tường, “Hơn nữa, hai đứa nhóc này, mới một năm đã thề chết thề sống, sau này chắc chắn có trò hay để xem, mi cuống lên làm gì.” Yến Minh Tu và Chu Tường đưa mắt nhìn nhau, nắm chặt tay nhau dưới mặt bàn. Có lẽ trong mắt Yến Đức Giang, tình cảm của bọn họ chỉ là phút bồng bột nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiêu tán, không cần người khác cản trở, tự bọn họ sẽ chán nhau, nhưng Yến Đức Giang không biết, những gì họ đã trải qua còn dài hơn nửa cuộc đời người khác, sau bao nhiêu chông gai và thử thách, họ vẫn đang ở bên nhau, vậy thì sau này còn lý do gì khiến họ buông tay được nữa? Yến Đức Giang đột nhiên sầm mặt, quay sang nhìn Uông Vũ Đông và Yến Minh Mị, “Minh Mị.” “Ông nội.” Lúc này Yến Minh Mị không kiêu căng phách lối như ngày thường, thậm chí còn đặc biệt ngoan hiền. Yến Đức Giang không buồn nhìn Uông Vũ Đông, chỉ thong thả nói, “Ba của cháu chỉ có một đứa con gái, cả nhà đều thương cháu, nhưng có một số vấn đề về nguyên tắc, liên quan đến thanh danh gia tộc và những điều lớn lao hơn, cháu phải biết nhìn nhận cho rõ ràng, đừng hướng mặt ra bên ngoài, đừng quên chính mình mang họ gì. Nếu thực sự xảy ra chuyện, cũng đừng trách người lớn vô tình, tất cả là hai đứa tự chuốc lấy.” Câu cuối cùng, giọng điệu đã cực kỳ nghiêm khắc, Uông Vũ Đông run lẩy bẩy, không dám thở mạnh, cúi gằm mặt xuống, ngồi im như khúc gỗ. Yến Minh Mị run rẩy nói, “Ông nội, cháu hiểu rồi.” “Ừ.” Yến Đức Giang nhấp một ngụm trà, “Cơm nước xong rồi, tất cả ai về nhà nấy, bọn nhỏ trưởng thành hết rồi, đều đã có gia đình riêng. Yến Phi ở lại đánh cờ với ta.” “Dạ thưa ba.” Yến Minh Tu đứng dậy, ngập ngừng một lát, y mới nói, “Ba.” Yến Phi không quay lại, nhưng vẫn dừng bước. Yến Minh Tu thở dài, cố gắng bắt chuyện, “Nếu tối nay ba ở lại đây thì nhớ nói với mẹ.” Yến Phi hừ một tiếng, thẳng bước theo Yến Đức Giang lên lầu. Yến mama thở dài, “Con cứ kệ ba, ba con tính tình xấu thế đó.” Yến Minh Tu cũng không để ý, quay lại nhìn Chu Tường, “Anh Tường, anh không căng thẳng chứ?” Chu Tường thở dài, “Khó nói lắm, chúng ta cứ về cho nhanh thôi.” Uông Vũ Đông hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt lườm Chu Tường. Chu Tường cũng lạnh lùng nhìn lại, quyết không chịu yếu thế. Hắn bắt lấy cánh tay Yến Minh Tu, “Đi thôi, cậu lái xe đến à?” “Khương Hoàn đưa em đến.” “Anh ta đâu rồi?” “Đang ăn cơm với chú Trương, thôi cứ kệ anh ta, anh lái xe đi.” “Ừ.” Hai người đang định đi, Uông Vũ Đông đột nhiên gọi, “Minh Tu.” Yến Minh Tu nhìn anh ta, chờ câu tiếp. “Đã lâu không gặp, em cũng không nghe điện của anh, anh không hiểu thế này là sao, anh muốn nói chuyện với em mà cũng khó khăn đến thế à?” Yến Minh Tu lạnh nhạt nhìn anh ta, không đáp lời. Yến mama và Yến Minh Mị cùng căng thẳng nhìn bọn họ. “Anh định nói với em chuyện ba anh, anh cũng tìm anh cả rồi, nhưng em biết thái độ anh cả đấy, không trao đổi được, chỉ có em là giúp được anh thôi, em không định nhìn anh chết mà không cứu chứ?” Yến Minh Tu lãnh đạm nói, “Giúp anh thì tôi phải chi rất nhiều tiền, tôi có in được tiền đâu?” Uông Vũ Đông vội nói, “Nhưng chúng ta là người một nhà!” Yến Minh Mị xen mồm, “Đúng thế, Minh Tu à, chuyện hệ trọng thế này, sao em với anh cả lại lạnh lùng như vậy?” “Không phải ông nội đã nói rồi sao? Chính hai người tự chuốc lấy thôi. Anh rể, hai năm nay, anh và ba anh đã làm những gì, trong lòng anh rõ nhất. Ba không quan tâm đến chuyện này, nhưng tôi và anh cả đều nhìn thấy hết. Nể tình anh là người một nhà nên chúng tôi mới mắt nhắm cho qua, không ngờ các người càng ngày càng táo tợn, làm việc không bao giờ suy tính hậu quả. Năm nay đổi nhiệm kỳ, ông nội sẽ lui về, những năm tại vị không xảy ra chuyện, nhưng lui về rồi thì sao? Các người chỉ nhìn thấy tiền, chỉ biết vơ tiền, có chịu nghĩ đến đại cục không?” Uông Vũ Đông mặt mũi trắng bệch, không đáp nổi một câu. Yến Minh Tu lạnh lùng nói tiếp, “Giờ gặp nạn mới nhớ đến chúng tôi, thế từ trước đến nay thì sao? Chuyện này tôi còn phải suy xét, đừng tưởng dựa vào chúng tôi mãi được. Ba anh đến giờ này vẫn chưa chịu xì tiền, tưởng chúng tôi ngốc hết rồi sao? Nếu không nôn tiền ra thì cứ chờ bóc lịch.” Uông Vũ Đông run lên bần bật, ngồi phịch xuống ghế. Yến Minh Mị lo lắng nhìn Yến mama, Yến mama bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ không can thiệp được, cô lại nhìn Yến Minh Tu, Yến Minh Tu liếc cô một cái, “Chị, chị đừng thiếu công bằng như thế, chị và anh ta là người nhà, chị và bọn em cũng là người nhà, động não đi, phải biết nhìn đại cục.” Yến Minh Tu quay sang Uông Vũ Đông, “Tôi đã nói nhiều đến thế, các người tự lo liệu đi, nội trong một tuần mà không chịu nhả tiền ra, thì đừng bao giờ mong tôi cân nhắc chuyện này nữa.” Yến Minh Tu kéo Chu Tường, “Anh Tường, đi thôi.” Chu Tường đi theo y. Lúc ra đến cửa, hắn ngoái lại nhìn Uông Vũ Đông, từ khi mới gặp nhau, hắn chưa bao giờ thấy Uông Vũ Đông sa sút như bây giờ, đả kích lần này đối với anh ta, hiển nhiên là vô tiền khoáng hậu. Chu Tường cứ nghĩ, nếu có một ngày được nhìn thấy Uông Vũ Đông suy sụp, hắn sẽ sung sướng vô cùng, nhưng lúc này hắn lại chẳng có cảm giác gì cả, thật giống như Uông Vũ Đông chỉ là một kẻ qua đường, chẳng liên quan gì đến hắn, mà trên thực tế, đúng là chẳng liên quan thật. Chu Tường nhận ra, trái tim hắn đã thay đổi không ít, đó cũng là điều tốt. Hai người lên xe, cuối cùng Chu Tường mới có thời cơ mở miệng, hắn lập tức hỏi luôn, “Hôm nay có chuyện gì thế? Mẹ nó, tôi mặc đồ ngủ xuống lầu mua đồ ăn, vừa ra khỏi cửa đã bị mời lên xe, tôi còn tưởng mình bị bắt cóc.”
Yến Minh Tu đáp lại bằng một cái ôm nồng nàn, y kích động nói với hắn, “Anh Tường, chúng ta tạm thời thoát rồi.” “Thật sự?” “Thật sự, hôm nay họp mặt gia tộc, ông nội gọi anh đến, anh đã hiểu chưa?” Chu Tường nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, “Không đúng đâu, ông nội cậu cũng có nói gì đâu.” “Ông nội em chỉ nhìn đại sự, chuyện chúng ta chỉ là việc nhỏ, ông không quản đâu. Nhưng ông thương yêu chị em từ bé, hôm nay ông làm thế là để thay ba em thương lượng với em. Ông sẽ mặc kệ chuyện chúng ta, miễn là em chịu giúp Uông Vũ Đông qua ải.” Chu Tường ngẩn người, “Cái này… Nhà cậu phức tạp thật đấy.” Yến Minh Tu hung hăng hôn hắn một miếng, “Bây giờ cũng là nhà anh rồi.” “Đừng, chuyện nhà cậu là chuyện nhà cậu, tôi chỉ liên quan đến một mình cậu thôi, không muốn dây dưa với ai hết. Nước quá sâu, tôi không nhảy xuống được.” Yến Minh Tu nhẹ giọng nói, “Đừng lo, có em ở đây, em sẽ không để anh chìm đâu.” Chu Tường híp mắt cười, hôn lại y một cái, “Thế tức là chúng ta tự do một thời gian?” “Đúng vậy.” Yến Minh Tu ôm siết lấy hắn, khàn khàn đáp, “Anh Tường, em có nằm mơ cũng muốn mơ thấy được thỏa thích bên anh.” Chu Tường cười nhẹ, “Tôi cũng muốn thế.” Từ trước đã muốn, bây giờ càng muốn hơn. END119.
|