Chức Nghiệp Thế Thân
|
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI
Siêu thị gần nhà là nơi hai người thường lui tới nhất khi còn sống cùng nhau, diện tích không lớn, nhưng cách nhà rất gần, hàng hóa cũng phong phú, bên cạnh còn có cửa hàng 7-Eleven và quán cháo 24h, buổi tối đói bụng, hai người thường xuống đó mua đồ ăn khuya, hay nói chính xác hơn, lúc ấy chỉ có Chu Tường xuống mua mua đồ ăn khuya cho cả hai người.
Hai người đẩy xe đẩy, cùng nhau chọn đồ trước các quầy hàng. Yến Minh Tu vẫn theo thói quen cũ, nhìn vừa mắt là ném vào xe, có cần dùng hay không cũng mặc, đôi lúc Chu Tường sẽ lựa dịp y không để ý, len lén xếp trả lên giá, nếu Yến Minh Tu phát hiện, y sẽ giành lại ngay, sau đó còn ném thêm vài thứ tương tự vào xe, coi như thay lời kháng nghị. Những lúc ấy Chu Tường cũng không giận, ngược lại hắn còn nghĩ, hành động trẻ con như thế thật là đáng yêu. Khi đó, đối với hắn, Yến Minh Tu làm gì cũng rất mê người, kể cả những lúc ương bướng giận dỗi, y cũng đặc sắc theo một phong cách rất riêng. Bây giờ Yến Minh Tu vẫn theo thói cũ, nhìn thấy gì hợp mắt là quẳng lên xe, còn Chu Tường đã biết cân nhắc bàn bạc lại với y, “Rau cải này không tươi, đổi bó khác đi.” Yến Minh Tu nhặt gói rau cải đã ném vào xe lên nhìn nhìn, đúng là không tươi thật, “Ừ nhỉ, anh chọn đi.” Chu Tường đứng trước quầy rau xanh, chọn lấy một bó hắn ưng ý nhất, bỏ vào xe đẩy. Bàn tay Yến Minh Tu đặt trên xe đẩy không biết cố ý hay vô tình, nhẹ nhàng chạm vào tay Chu Tường. Y quay sang, dịu dàng cười với hắn, cười đến khóe mắt cong vút, xinh đẹp vô cùng. Chu Tường nhịn không được phải cười theo, “Cười gì thế?” Yến Minh Tu nhéo nhéo ngón tay hắn, “Lâu không đi siêu thị với anh.” “Lúc trước cậu vẫn chê siêu thị khó ngửi mà?” Yến Minh Tu cười khẽ, “Có anh bên cạnh, nơi nào cũng thơm.” Chu Tường nhịn cười, “Học kiểu nói đó ở đâu thế, mà đang ở chỗ đông người, cẩn thận bị đồn lung tung.” Yến Minh Tu dựa vào hắn, bả vai áp sát bả vai, chỉ là một đụng chạm rất nhỏ, nhưng y cũng đã thỏa mãn vô cùng. Chu Tường cũng đã lâu chưa có cảm giác này, hắn chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, ấm áp dạt dào, không còn bí bức, không còn áp lực, gánh nặng chưa thể tiêu tan, nhưng… Nhưng có một người cùng san sẻ với hắn… Hắn không phải một mình chống chọi nữa, hắn không phải nặng nề đứng trước bao nhiêu lựa chọn nữa, hắn đã ra quyết định, và quyết định ấy khiến hắn nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ như vậy cũng đủ lắm rồi. Chỉ cần được ở bên Yến Minh Tu, hắn đã cảm thấy vô cùng dễ chịu. Dù đã trải qua bao nhiêu thương tổn, nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục bước trên con đường này, tính tình đến chết không chừa, hắn cũng chỉ đành nhận mệnh. Hai người vừa trò chuyện vừa chọn đồ nấu ăn, không khí hòa hợp vô cùng, Yến Minh Tu như đang nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp trong tương lai rạng sáng của hai bọn họ. Mua xong nguyên liệu, hai người xách ba cái túi lớn về nhà. Chu Tường chuẩn bị đồ nhúng lẩu, Yến Minh Tu nấu nước dùng, hai người bận bịu trong phòng bếp nho nhỏ, thỉnh thoảng xoay người lại đụng phải nhau, sau đó cùng nhìn nhau cười. Chưa đến nửa tiếng, nồi lẩu đã chuẩn bị xong, Chu Tường bỏ đồ lâu chín vào trước, hai người ngồi quanh nồi lẩu nóng hầm hập, vui vẻ cùng ăn. Căn hộ nhỏ cũng có cái hay, vừa bật lò sưởi đã ấm áp, cộng thêm nồi lẩu sôi ùng ục, hai người mồ hôi đầm đìa, cởi hết chỉ còn áo lót. Bọn họ nói đủ chuyện trên trời dưới biển trong ngành showbiz, trước đây Chu Tường luôn phải vắt óc tìm đề tài bắt chuyện với Yến Minh Tu, bởi vì hai người lúc ấy không có điểm gì chung, còn bây giờ họ đã có rất nhiều điều để nói. Yến Minh Tu biết vô số chuyện bên lề, tất cả đều nhờ Khương Hoàn tán nhảm lúc lái xe cho y, y vốn không để tâm lắm, nhưng thấy Chu Tường thích nghe, y cũng liền thích nói, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí ấm áp vô cùng. Đang lúc đó, điện thoại của Yến Minh Tu đột ngột vang lên, y lấy ra xem thử, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhìn thấy tên người gọi, y cúp máy luôn. Chu Tường nhíu mày, không biết do đâu, hắn có cảm giác cú điện thoại này là Uông Vũ Đông gọi tới, vì thế hắn bật thốt lên, “Uông Vũ Đông?” Yến Minh Tu thờ ơ đáp, “Ừ, đừng để ý, ăn tiếp thôi.” Nói đoạn, y cất máy đi. Chu Tường bĩu môi, “Cứ nghe đi, không sao.” Yến Minh Tu lắc đầu, “Thôi khỏi, phí thời giờ.” Chu Tường nhìn y thật sâu, sau đó khẽ thở dài, lại nhịn không được bật cười thành tiếng. “Sao thế?” “Cảm giác khá dễ chịu. Mấy năm trời tôi bị Uông Vũ Đông đạp lên đầu, không ngờ cũng có ngày Yến Minh Tu cậu vì tôi mà ngắt điện thoại của anh ta, nghĩ kiểu gì cũng thấy sung sướng.” Chu Tường buông đũa, ngửa đầu uống một hớp bia, cười ha hả, “Quá sung sướng.” Yến Minh Tu không cười, y nghiêm túc nói, “Anh ta không thể so sánh với anh.” Chu Tường rót đầy chén rượu cho y, “Nào, cạn.” Hắn nghĩ, đến bây giờ, coi như mối tình này đã thôi sầu não. Kiếp trước hay kiếp này, trong phim hay ngoài đời, hắn đều đã từng làm thế thân của Uông Vũ Đông, trong tình cảm hay trong công việc, nhục nhã chồng chất nhục nhã suýt làm hắn oằn lưng, nhưng cuối cùng hắn đã có thể hãnh diện. Công việc chưa dám nói, nhưng ít nhất về tình cảm, hắn đã không còn thảm bại dưới tay Uông Vũ Đông, thế thân cũng có ngày vùng lên làm nhân vật chính. Những lúc thế này phải uống cho đã đời, dồn hết ức chế vào chén rượu, từng ngụm từng ngụm tiêu diệt sạch! Yến Minh Tu cũng cạn với hắn. Chu Tường đặt chén rượu xuống, lấy khăn ăn lau miệng, cười nói, “Nhưng mà anh ta tìm cậu làm gì? Có chuyện nhờ vả à? Nói tôi nghe xem nào?” Yến Minh Tu bâng quơ đáp, “Vay tiền.” “Vẫn chuyện lần trước à? Cậu vẫn chưa cho anh ta vay?” “Anh ta nịnh bợ nhầm người.” Yến Minh Tu hừ lạnh, “Ba mẹ em không quan tâm đến tiền bạc, anh ta có vo ve bên tai cũng chẳng ích gì.” “Nhưng dù thế nào thì anh ta cũng là anh rể cậu, cậu thật có thể bỏ mặc sao?” Yến Minh Tu khẽ cười cười, “Muốn em xuất tiền thì phải có điều kiện.” Đôi mắt y lóe sáng, không biết đang mưu tính chuyện gì, Chu Tường nhìn cũng thấy rờn rợn. Yến Minh Tu thay đổi quá nhanh, nhớ năm đó y si mê Uông Vũ Đông là thế, tới khi hết tình cảm, y cũng chẳng thèm nể nang gì. Chu Tường biết chuyện này không thể mang ra so sánh, nhưng hắn vẫn lấn cấn trong lòng. Yến Minh Tu tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của hắn, y đứng dậy, bước ngang qua bàn, gấp rút hôn hắn một miếng, kiên quyết nói, “Anh Tường, anh không giống bất kỳ kẻ nào khác, em sẽ tốt với anh cả đời này.” Chu Tường cười đáp, “Hi vọng thế, ai nói trước được chuyện cả đời.” Yến Minh Tu nhíu mày, “Anh Tường, đừng nghĩ lung tung nữa, em chỉ muốn cho anh ta một bài học, để sau này anh ta hết dám lắm lời về anh.” Chu Tường nói, “Tôi biết rồi, cậu cho anh ta bài học thế nào tôi cũng muốn xem, nhớ phải thẳng tay đó.” Yến Minh Tu nhoẻn miệng cười. Dù trước đây Chu Tường vẫn luôn thầm rủa Uông Vũ Đông gặp xui, nhưng hiện giờ hắn cũng chẳng quan tâm đến anh ta nữa, có lẽ vì khi đó lúc nào hắn cũng yếu thế hơn anh ta, nên mới nảy sinh ấm ức và hiếu chiến, còn lúc này hắn đã có được thứ hắn muốn có, nỗi căm hận và ghen ghét Uông Vũ Đông cũng biến mất chẳng còn, bởi vì hắn không cần nữa, nên Uông Vũ Đông có gặp chuyện gì hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ muốn sống tiếp cho thật tốt, hắn chỉ muốn những ngày này cứ bình yên trôi qua. Bởi vậy nên hắn cũng không để ý Yến Minh Tu xử lý Uông Vũ Đông thế nào, cho vay hay không cho vay, đằng nào cũng chẳng phải tiền của hắn, hắn quan tâm làm gì. Dù sao Uông Vũ Đông cũng là con rể nhà họ Yến, hắn nghĩ cuối cùng Yến Minh Tu vẫn sẽ giúp anh ta thôi. Để Yến Minh Tu không phải khó xử vì hắn, hắn liền nói trước, “Chuyện nhà cậu, cậu cứ giải quyết thế nào cho hợp tình hợp lý, đừng để ý đến tôi, Uông Vũ Đông ra sao, tôi sẽ không xen vào, tôi cũng không phải người hẹp hòi như thế.” Yến Minh Tu hiểu ý hắn, cõi lòng ấm áp hẳn lên, “Anh Tường, em sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương anh.” Chu Tường cười ha hả, “Cậu định nuôi tôi như nuôi chim hoàng yến đó à? Trời sinh tôi đã là quạ đen rồi, cậu đừng như vậy nữa, cứ giống trước đây có phải hơn không?” Yến Minh Tu cũng cười, “Được, chúng ta cứ giống trước đây.” Trở lại với cuộc sống trước đây, chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng hai bọn họ. END110.
~ *7-Eleven cho những ai chưa biết: http://vi.wikipedia.org/wiki/7-Eleven ~
Nó là chuỗi cửa hàng bán đồ ăn nhanh và đồ ăn sẵn theo kiểu convenience store ấy <3
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI MỘT
Sáng hôm sau, Chu Tường làm bữa sáng cho Trần Anh, ngồi với bà nửa tiếng trong bệnh viện, sau đó đến công ty.
Buổi chiều hắn phải giúp Thái Uy chuẩn bị tài liệu đấu thầu một Studio, hợp đồng trị giá hơn bảy trăm vạn, Thái Uy bận không tự làm được, anh chỉ yên tâm giao cho Chu Tường. Chu Tường không thể thoái thác, hắn dành cả buổi trưa tìm hiểu mấy công ty dự thầu, sau đó cùng vài người khác thảo luận điều kiện trúng thầu. Đến tối, Thái Uy xong việc, muốn mời bọn họ ăn cơm, Chu Tường gọi cho Yến Minh Tu, định bảo y hôm nay hắn không về ăn tối. Không ngờ Yến Minh Tu không nghe máy. Chu Tường cũng không để bụng, rất vui vẻ đi ăn với Thái Uy. Ăn cơm khó tránh khỏi chút rượu chè, cả đám người đều dính hơi men, nhưng buổi tối Thái Uy vẫn phải đi tiếp khách nên anh không uống, chờ xong bữa, anh định đưa Chu Tường về nhà. Chu Tường hơi xấu hổ, nếu Thái Uy đưa hắn về, anh sẽ biết hắn đã chuyển lại về nhà cũ, mà nguyên nhân hắn chuyển về, có lẽ cũng không cần giải thích nữa. Nhưng Thái Uy là người anh tốt nhất của hắn, sớm muộn gì anh cũng phải biết, vì thế Chu Tường cũng không từ chối, hắn lên xe, nói địa chỉ cho Thái Uy. Xe vừa đi được một đoạn, Thái Uy thình lình đạp mạnh chân phanh, Chu Tường đổ nhào tới trước, suýt đập mặt vào lớp thủy tinh. Thái Uy kinh ngạc nhìn hắn, “Chú mày… Chú mày dọn về rồi?” Hơi men tiêu biến, Chu Tường tỉnh táo ngay tức thì, hắn gật đầu, “Vâng, em dọn về rồi.” “Thế… Thế còn Yến Minh Tu?” Chu Tường khẽ than một tiếng, cười nói, “Cậu ta ở cùng chỗ với em.” “Nghĩa là sao? Hai đứa huề nhau rồi à?” Chu Tường sờ sờ mũi, nhỏ giọng đáp, “Anh Uy, chẳng biết anh có hiểu không, em cũng rối bời một thời gian, nhưng hình như số mệnh đã an bài rồi.” “Tao hiểu thế đ*o nào được!” Thái Uy đập tay lái, bất mãn vô cùng, “Những chuyện gã ta làm trước kia, mày quên hết rồi à? Nói thế nào cũng là gã gián tiếp hại chết mày, sao mày lại quay về với gã? Hơn nữa, họ Yến có phải bình thường đâu? Làm sao nhà người ta chấp nhận mày được? Chẳng lẽ mày sẵn sàng làm tình nhân bí mật của gã ta à?” Chu Tường cười khổ, “Những gì anh nói, em đều chưa quên, nhưng cậu ta cũng sẽ không quên được. Em nghĩ, em khó chịu thì cậu ta cũng chẳng dễ chịu gì, nghĩ như thế, cậu ta cũng không còn đáng hận nữa. Vả lại, bây giờ cậu ta cũng thật lòng với em, em biết mà, còn về phía gia đình cậu ta… Anh Uy, em cũng chẳng biết phải làm sao, được ngày nào hay ngày ấy vậy.” “Chu Tường, rồi chú mày sẽ hối hận thôi.” Chu Tường xoa bóp ấn đường, chỉ có thể cười gượng gạo, “Anh Uy, đừng rủa em mà, đến em còn chẳng biết mình bị làm sao nữa. Em cứ nghĩ IQ của em không tồi, nhưng mỗi lần gặp chuyện thế này, em cứ như thằng đần ấy. Anh biết không, đôi lúc nhớ lại chuyện trước kia, em chỉ hận không thể đập cậu ta một trận, nhưng nhìn cậu ta khóc, em lại thấy khó chịu vô cùng.” “Thần kinh.” Thái Uy hung tợn trừng hắn, xoay người khởi động xe, “Nếu lần này còn thua thiệt nữa, nhất định tao sẽ kệ cha mày.” Ánh mắt Chu Tường dừng lại bên ngoài cửa sổ, hắn thấp giọng đáp, “Nếu thua thiệt lần nữa thì cũng chỉ do mệnh của em thôi.” Thái Uy đưa Chu Tường về nhà, Chu Tường đang định xuống xe, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Anh Uy, anh lên ngồi một lát không?” Hắn nhìn anh thật sâu, “Lâu lắm anh chưa đến nhà em.” Thái Uy vốn đang định chửi hắn “Cút”, nhưng nhìn ánh mắt hắn, anh lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành giận dữ bảo, “Để hôm khác.” Chu Tường gật đầu, chuẩn bị xuống xe. Thái Uy kéo tay hắn lại. Chu Tường hỏi, “Anh Uy?” Thái Uy thở dài, “Chú mày ngồi lại đây, anh còn chuyện muốn nói.” Chu Tường đành phải ngồi lại vào xe. Thái Uy ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói với hắn, “Nếu chú mày bằng lòng quay lại với gã ta, thì anh cũng phải nói vài câu cho rõ. Yến Minh Tu chẳng tốt đẹp gì, nhưng gã ta đối với chú mày… Là thật lòng.” Anh châm thuốc, hé mở cửa kính, “Lúc chú mày xảy ra chuyện, theo lý thuyết, đội cứu hộ chỉ có thể tìm một tuần, nhiều nhất là hai tuần, thế nhưng Yến Minh Tu chạy vội đến Quảng Tây, dựa vào quan hệ, ép buộc đội cứu hộ lục soát hơn một tháng. Chuyện này quả thực không đúng lý, đội cứu hộ cũng chẳng phải do nhà gã ta mở, lúc ấy anh cũng có mặt, cũng định khuyên nhủ gã mấy câu, nhưng Yến Minh Tu giống như phát khùng, điên loạn khác hẳn ngày thường, nếu chú mày nhìn thấy, chú mày cũng sẽ không nhận ra đó là Yến Minh Tu nữa.” Chu Tường rũ mắt, trái tim khẽ rung động. Việc này hắn đã được nghe đứt quãng từ miệng người khác, dù không tận mắt chứng kiến, nhưng dựa vào những gì được miêu tả, hắn cũng có thể hình dung được nỗi tuyệt vọng của Yến Minh Tu ngày đó. Chỉ cần hoán đổi vị trí của Yến Minh Tu và hắn, hắn cũng sẽ hiểu hết cảm giác đau đớn khi người mình yêu mất tích là như thế nào. Vậy nên hắn không thể tiếp tục thù hận được nữa, bởi vì Yến Minh Tu đã bị trừng phạt rồi. “Mãi đến lúc đó anh và Khê Nhung mới dám tin rằng gã ta thật lòng với chú mày. Nếu không thật sự đau đớn, một người không thể suy sụp đến mức đó.” Thái Uy đưa điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gõ gõ, một trận gió lạnh theo khe hở ùa vào, tàn thuốc cũng theo gió ùa vào, len lỏi trong xoang mũi hắn, hắn chun chun cái mũi, cả xoang mũi lẫn vành mắt đều thấy cay cay. “Anh nói cũng nhiều rồi, nếu chú mày đã muốn quay lại thì hai đứa cứ quay lại đi. Dù anh chả tán thành lắm đâu, nhưng xét cho cùng, người đã có tình thì không thể rời xa nhau. Chú mày đã chết một lần rồi mà vẫn chưa tuyệt vọng, đúng là hết thuốc chữa.” Chu Tường thở dài, “Cũng không hẳn thế.” “Được rồi, cút mẹ mày đê.” Thái Uy vỗ vỗ đầu hắn, “Ranh con, chết một lần trẻ đi vài tuổi, tiện quá mày nhỉ?” Chu Tường cười hai tiếng, cất bước lên lầu. Chu Tường về nhà, Yến Minh Tu vẫn chưa trở lại, chẳng biết y đang bận cái gì.
Hắn ngồi trong phòng khách, tỉ mỉ quan sát từng ngõ ngách, từng chi tiết của căn hộ này. Nơi nơi, nơi nơi đều có dấu vết của Yến Minh Tu. Hắn ngồi đó, ngẩn ngơ nghĩ về chuyện của hai bọn họ, lờ mờ cảm giác như tất cả chưa từng phát sinh, nhưng sự thật thì, những gì đã phát sinh đều không thể vãn hồi. Hắn lắc lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa. Đứng dậy đi tắm, hắn quyết định ngủ sớm. Ngủ thẳng đến nửa đêm, cửa phòng vang lên lạch cạch. “Minh Tu?” Chu Tường lầm bầm. “Em đây.” Yến Minh Tu cởi quần áo, chui vào chăn. Chu Tường đang nằm sấp ngủ, Yến Minh Tu sà xuống phủ trên lưng hắn, làm hắn hô hấp cũng khó khăn. Hắn ngửi thấy mùi rượu. “Hm? Uống rượu à? Hay là từ tôi nhỉ? Nhưng tôi tắm rồi mà… Cậu uống rượu à?” “Ừ.” “Với ai thế?” “… Ba em.” Chu Tường trở mình, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Yến Minh Tu trong bóng đêm, nhưng nhìn mãi không thấy, hắn chỉ phân biệt được đôi mắt còn mang theo men say của y. “Cậu không sao chứ?” “Anh Tường, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên em chứ?” “Cậu sao thế?” “Anh hứa với em đi.” “Hứa gì?” “Hứa rằng sẽ không rời khỏi em, bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa.” “Rốt cuộc là cậu làm sao?” Chu Tường không quen ứng phó với Yến Minh Tu say rượu, Yến Minh Tu tửu lượng rất kém, lần nào uống rượu cũng làm khổ hắn, mà ấn tượng sâu nhất, khó quên nhất chính là cái ngày Uông Vũ Đông đính hôn, y say rượu nhào lên ôm hắn, luôn miệng gọi tên Uông Vũ Đông. Lần đó hắn đã muốn điên, vì thế mỗi khi Yến Minh Tu uống rượu là hắn lại thấy không thoải mái. “Anh Tường, em sẽ không rời khỏi anh, nhất định em sẽ không rời khỏi anh.” Yến Minh Tu ôm eo hắn, “Tại sao anh lại tốt với em như thế, trước đây em chẳng tốt với anh chút nào…” Bắt đầu nói mê sảng… Chu Tường cực kỳ bất đắc dĩ, hắn muốn đẩy Yến Minh Tu ra, Yến Minh Tu lại quấn lấy hắn như xà, dùng cách nào cũng không chịu buông tay. Đột nhiên, Yến Minh Tu nghẹn ngào nói, “Anh Tường, nhất định anh không được rời bỏ em.” Chu Tường thở dài, “Được rồi, tôi không rời bỏ cậu, giờ bỏ ra đã được không? Tôi sắp ngạt thở rồi.” Yến Minh Tu nghe vậy, khẽ khàng bò xuống khỏi người hắn, nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay, tựa như một đứa nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn, y dụi đầu vào lòng hắn, chọn lấy vị trí y an tâm nhất, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ. Chu Tường ngủ sớm quá, bây giờ bị y phá, cuối cùng lại không ngủ tiếp được. Bên tai hắn vẫn còn văng vẳng giọng nói của Yến Minh Tu. END111.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI HAI
Sáng hôm sau, Chu Tường tỉnh dậy, Yến Minh Tu vẫn còn ngủ say sưa.
Hôm nay hắn có hẹn với mấy người trong đoàn làm phim Yến Minh Tu giới thiệu cho hắn, phải chuẩn bị rất nhiều việc trước khi khởi quay, nghe nói phải học cưỡi ngựa, để tương xứng với hình tượng nhân vật chính, hắn còn phải giảm thêm mấy kg. Thế nên hắn dậy rất sớm để chuẩn bị đến chỗ hẹn. Hắn tắm rửa một cái, xong xuôi đi ra, thấy Yến Minh Tu hình như sắp tỉnh, y trở mình, tay chân quờ quạng lần tìm gì đó. Chu Tường thấy động tác của y khá buồn cười. Chỉ một giây sau đó, Yến Minh Tu mở bừng mắt, y nhìn khắp lượt quanh giường, đến khi nhìn thấy Chu Tường quấn khăn tắm đứng trước cửa, y mới thở phào nhẹ nhõm. Chu Tường cười bảo, “Cậu ngủ chẳng ngăn nắp gì cả.” Yến Minh Tu trở mình, “Khó chịu…” “Ai bảo uống lắm vào.” Chu Tường rót một ly nước, sau đó đỡ y ngồi dậy, “Uống đi, giọng khản đặc rồi kìa.” Yến Minh Tu không giơ tay đón, chỉ há miệng ngậm lấy vành ly, Chu Tường đành phải đút cho y uống. Uống xong, Yến Minh Tu lại ôm eo hắn. Chu Tường mới tắm, thơm ngát rất dễ dịu, Yến Minh Tu nhịn không được, ghé mũi vào hít ngửi một chặp, lầm bầm hỏi hắn, “Anh đi à?” “Ừ, tôi vừa ăn rồi, cậu hâm nóng lại ăn sau nhé.” “Đi đâu?” “Mấy người trong ekip hẹn tôi đến bàn bạc trước khởi quay, bảo tôi học cưỡi ngựa, còn bảo tôi giảm béo, tôi thấy tôi đã gầy lắm rồi, nhưng người ta vẫn cần gầy nữa.” Chu Tường bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ đầu Yến Minh Tu, “Bỏ ra nào, tôi đi đây.” Yến Minh Tu cọ cọ cái cằm lún phún râu lên ngực hắn, xong xuôi mới luyến tiếc buông tay. Chu Tường buồn cười, hắn nhớ hồi hắn 24 tuổi đâu có như vậy, sao Yến Minh Tu lại trẻ con thế này? “Nhớ ăn cơm đấy, hâm nóng lại rồi ăn.” Hắn thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Bàn bạc xong với mấy người trong ekip làm phim, Chu Tường bị kéo đến một sân cưỡi ngựa, huấn luyện viên chuyên nghiệp sẽ dạy hắn bài bản, nghe nói còn phải học một số động tác khá nguy hiểm. Phân cảnh này chỉ chiếm 3-4 phút, nhưng lại đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong phim, hắn được yêu cầu phải luyện tập cho thật tốt.
Trước đây Chu Tường cũng từng đến thảo nguyên Khang Tây cưỡi ngựa với đồng nghiệp, nhưng khi ấy hắn chỉ đến giải trí, thu nhập của hắn không cao, cưỡi ngựa lại đắt đỏ, nên hắn chỉ cưỡi mười phút là tụt xuống ngay. Lúc đó hắn thấy leo lên lưng ngựa chẳng khó khăn gì, lúc cưỡi cũng chẳng mệt, bây giờ ngồi liên tục nửa tiếng, hai chân hắn không đứng thẳng nổi, suýt thì nghỉ cả đi lại. Cũng may huấn luyện viên không làm khó hắn, chỉ lập cho hắn một bảng tiến độ, nói rằng hắn vẫn còn đủ thời gian để thích nghi. Chu Tường ở sân cưỡi ngựa tập luyện miệt mài, đến gần năm giờ chiều, một nhân viên trong đoàn làm phim tiện đường đưa hắn về nhà. Chu Tường về đến nhà, thấy dưới lầu có một chiếc xe Jeep rất lớn mang biển quân đội cực kỳ bắt mắt, hắn thấy chiếc xe này quen quen.
Cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, một người đội mũ quân binh ngó ra nhìn hắn từ vị trí ghế lái, sau đó quay đầu về. Tiếp theo, người nọ xuống xe, bước đến, hành lễ chào theo nghi thức quân đội với hắn, “Đồng chí là Chu Tường phải không?” “Đúng vậy.” Chu Tường nhớ ra, chiếc xe này hắn đã gặp lúc đến nhà Yến Minh Tu lần trước, tuy không nhớ biển số, nhưng ngoại hình thì chính xác rồi. “Thủ trưởng muốn gặp đồng chí.” Chu Tường thót tim, hắn thử nhìn vào trong xe, nhưng không thấy được gì, “Ai… Là ai?” Quân nhân nọ quay về mở cửa sau xe, nói gì đó với người ngồi bên trong. Chỉ chốc lát sau, người ngồi bên trong bước xuống, chính là ba của Yến Minh Tu. Có một lần, không biết tại sao Chu Tường lại lên mạng tìm tin tức về ba của Yến Minh Tu, giữa một hàng dài công trạng và thành tựu chói lóa, hắn nhìn thấy tên của ông, Yến Phi. Hai bàn tay đút trong túi áo toát mồ hôi, hắn rất muốn gọi điện bảo Yến Minh Tu nhanh nhanh trở về, nhưng chắc chắn người này sẽ không cho hắn cơ hội đó, nếu không thì ông đã chẳng đến tìm hắn nhân lúc Yến Minh Tu không có nhà. Ông tới để gặp hắn. Cả đời Chu Tường chưa bao giờ trực tiếp chạm chán tai to mặt lớn, cao nhất cũng chỉ có Vương tổng, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với người trong quân đội, nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Yến Phi, nghĩ đến thái độ của ông đối với chuyện về hắn, hắn ít nhiều cũng thấy sợ sệt. Hắn cố ổn định lại tinh thần, khách sáo khom người chào Yến Phi, “Yến…” Nên xưng hô thế nào? Chu Tường nghĩ, người này dù sao cũng là cha của Yến Minh Tu, xưng hô kiểu cách quá thì không hợp lắm, mà xưng hô thân thiết quá lại thành tự rước lấy nhục. Yến Phi khoát tay, chẳng buồn cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, “Đưa ta lên xem.” “Lên?” “Đúng, lên chỗ ở của cậu và nó.” Chu Tường im thin thít, hắn cứng đờ tại chỗ vài giây, sau đó siết chặt chìa khóa trong túi áo, cất bước dẫn đường. Yến Phi vào nhà, dừng lại trước bậu cửa, đảo mắt đánh giá toàn căn hộ một lần, “Hai người ở nơi này?”
Chu Tường không để tâm chuyện ông hài lòng hay không, cũng đâu phải ông ở, vậy nên hắn thẳng thắn gật đầu. “Cũng được, mộc mạc cũng tốt.” Yến Phi bước vào phòng khách, đột nhiên nhớ ra mình chưa tháo giày, ông bèn lùi lại, thay dép lê, sau đó mới tiến vào. “Mời ngài ngồi.” Chu Tường mời ngồi, Yến Phi lập tức ngồi xuống, ánh mắt còn đảo tới đảo lui khắp cả căn phòng, tựa hồ không mấy tin tưởng con trai mình lại ở nơi này. Chu Tường rót hai chén nước ấm đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh Yến Phi. Yến Phi liếc hắn một cái, “Năm nay bao nhiêu tuổi?” “Hai mươi bảy.” “Cậu hơn Minh Tu bốn tuổi?” Chu Tường nghĩ thầm, đâu chỉ bốn tuổi, nếu tính theo tuổi thật thì là chín tuổi. Yến Phi lắc đầu, “Chẳng hiểu dạo này lũ trẻ các cậu nghĩ cái gì, chạy theo mốt? Tìm kích thích?” Chu Tường nhàn nhạt đáp, “Chúng tôi cũng giống mọi người thôi, tìm đúng đối tượng, nói chuyện tình yêu.” “Bậy bạ, hai gã đàn ông mà là đối tượng? Muốn nói chuyện tình yêu? Nếu ai cũng thế thì nhân loại tuyệt chủng lâu rồi.” Yến Phi nói không lớn, nhưng âm thanh cực kỳ mạnh mẽ hùng hồn, từng câu từng chữ đều mang theo áp lực vô hình, chấn động đến nỗi Chu Tường cũng thầm run. Hắn cười gượng, đáp, “Yến… Bác Yến, dù chuyện này trong mắt ngài có phi lý thế nào, thì đó cũng là sự lựa chọn sau rất nhiều áp lực của chúng tôi. Tôi không cho rằng ngài thật sự nghĩ chúng tôi chạy theo mốt hay tìm kích thích, ngài biết Minh Tu thật lòng, mà tôi cũng… Tôi cũng vậy.” Yến Phi hừ lạnh một tiếng, “Hai gã đàn ông cùng với nhau, cậu không thấy mất thể diện sao? Các cậu sẽ sinh con thế nào?” Chu Tường bứt rứt xoa xoa tay, “Nếu sau này muốn thì có thể nhận nuôi một đứa.” “Nhận nuôi một đứa? Chẳng lẽ nhà họ Yến chúng tôi không thể tự sinh một đứa hay sao? Hà cớ gì lại phải nhận nuôi? Đứa con nuôi lớn lên sẽ thương yêu các cậu sao? Nó sẽ phụng dưỡng các cậu khi về già sao?” Chu Tường hít một hơi thật sâu, “Ngài có ý gì, xin cứ nói thẳng.” “Trông cậu thế này, chắc Minh Tu chưa nói gì với cậu nhỉ?” Đôi môi Chu Tường khẽ run rẩy, “Nói, nói cái gì?” “Nó đã hứa với tôi, nó sẽ kết hôn, nó sẽ sinh cho tôi một đứa cháu nội.” Ánh đèn rất sáng, nhưng Chu Tường lại thấy trước mắt biến thành màu đen. Hóa ra Yến Minh Tu được tự do là bởi vì y đã hứa hẹn chuyện này? Yến Minh Tu, cậu sẽ không định một công đôi việc, chiếm lời cả hai bên như thế chứ? Chu Tường run rẩy nói, “Chuyện này, tôi quả thật không biết.” “Tôi phỏng chừng nó cũng chẳng dám nói cho cậu biết, hừ, sợ hãi rụt rè, chẳng đáng mặt thằng đàn ông.” Yến Phi cao giọng, “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi dành cho các cậu rồi, chỉ cần nó kết hôn, chuyện của các cậu, tôi sẽ không quản nữa. Duy trì hương khói cho gia tộc chính là trách nhiệm của con cháu nhà họ Yến, nếu cậu hiểu được, thì cậu biết nên làm gì rồi đấy.” Chu Tường nở nụ cười nhợt nhạt, “Tôi biết rồi.” “Tốt.” Yến Phi hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp, “Cậu cũng là diễn viên?” “Đúng vậy.” “Tuổi trẻ, chơi bời vài năm là xong, cái nghề của các cậu không kiếm cơm lâu dài được, sau này muốn ổn định thì đến giúp Minh Tu xử lý một ít việc nhà, nhưng thân phận của cậu không được rêu rao.” Chu Tường đã chết lặng đến không còn cảm giác, giờ hắn chỉ biết máy móc gật đầu. Những gì Yến Phi nói đều chẳng có ý nghĩa với hắn, bởi vì ông sẽ không vừa lòng dù hắn có làm gì, vậy nên hắn cũng không cần để tâm. Hắn vẫn biết ở bên Yến Minh Tu là chuyện vô cùng khó, vượt qua chướng ngại trong lòng mình khó, vượt qua chướng ngại từ bên ngoài cũng khó, thậm chí còn khó hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn chỉ mới vờ vĩnh vô tư được ba ngày thì lập tức đã bị cảnh tỉnh, bị nhắc nhở rằng cho tới bây giờ, sự thật vẫn chưa hề thay đổi, có trốn tránh cũng chẳng nên tích sự gì. Chung quy, hắn vẫn phải quay về đối mặt với những điều luôn khiến hắn phiền não, sầu lo, thậm chí muốn lùi bước. Tỷ như những gì đang diễn ra trước mắt đây. Nếu lúc ấy Yến Minh Tu thẳng thắn với hắn, cái giá của tự do là lời hứa kết hôn, nhất định hắn đã quay bước bỏ đi ngay. Nhưng Yến Minh Tu lại không nói với hắn, không nói một tiếng nào. Nếu ba y không tìm đến tận cửa, thì tới khi nào hắn mới biết đây? Tới ngày Yến Minh Tu kết hôn? Ngày đó sẽ là vở hài kịch kệch cỡm nhất, còn hắn cũng sẽ là vai hề mắc cười nhất. Yến Phi thấy đã nói đủ, liền đứng dậy, “Tôi đã nói đến thế này, nếu các cậu vẫn muốn quan hệ với nhau thì bàn bạc lại cho tốt đi. Nếu cậu thật lòng muốn ở bên Minh Tu, gia đình tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu.” Nói xong, ông quay bước ra cửa. Chu Tường đứng dậy tiễn ông, tuy hắn bị cảm xúc làm cho choáng váng, nhưng lễ nghĩa cơ bản thì hắn vẫn không quên. Chờ Yến Phi đi rồi, Chu Tường ngồi trên sofa, cảm thấy sức lực đã bị rút cạn. END112.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI BA
Tối hôm đó, Chu Tường nhận được tin nhắn của Yến Minh Tu, đại ý là tạm thời y phải đi công tác, thời gian hơi gấp, y phải ra sân bay luôn, ngày mai sẽ gọi cho hắn, dặn hắn cứ ngủ trước vân vân.
Chu Tường nhìn màn hình điện thoại, ngẩn ngơ thật lâu, cuối cùng máy móc nhắn lại một chữ “Được”, sau đó tắt máy. Hắn đi tắm, lúc lên giường cũng gần mười một giờ khuya, trong căn phòng tối đen như mực, ngoại trừ tiếng hô hấp của chính hắn thì không còn ai cả, tĩnh lặng vô cùng, cả thời gian và không gian đều thích hợp để ngủ, nhưng hắn lại không nhắm mắt nổi. Từ khi tỉnh lại trong thân thể này, tính đến giờ cũng đã hơn tám tháng trôi qua, chưa có một ngày nào hắn không phải suy tưởng, chưa có một ngày nào hắn không có gánh nặng, chưa có một ngày nào hắn thoải mái ngủ ngon. Hắn tự giễu nghĩ, mặc dù sống lại trẻ thêm mấy tuổi, nhưng sầu lo nhiều thế này, có khi còn giảm thọ không chừng. Hắn thật muốn ném hết tất cả những chuyện này sang một bên, không bao giờ nghĩ nữa, không bao giờ phiền nữa. Nhưng hắn biết tầng tầng lớp lớp mây đen vẫn đang phủ trên đầu hắn, bất kể thế nào hắn cũng không trốn thoát khỏi chúng, sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt. Cuối cùng, hắn không nằm nổi nữa. Bước ra phòng khách, hắn ngồi trong bóng tối, lần lượt hút từng điếu thuốc, mới đầu càng hút càng tỉnh táo, về sau lại càng hút càng mơ hồ, hắn ngủ luôn trên sofa lúc nào không biết. Sáng hôm sau, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mới đầu hắn còn chưa kịp phản ứng, sau lại đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện đó là tiếng điện thoại bàn, chiếc điện thoại bàn này chưa từng vang lên từ sau khi hắn trở về, nên hắn cũng quên mất có nó tồn tại.
Hắn với lấy ống nghe đặt bên kia ghế sofa, “Alo?” “Chu Tường?” Giọng Thái Uy truyền đến, nghe có vẻ khá kích động. “Anh Uy? Sao anh không gọi di động?” “Chú mày tắt máy rồi còn đâu.” “Thế à.” Lúc này hắn mới nhớ. “Số máy bàn lâu lắm anh không gọi, chú mày đoán tại sao anh còn nhớ?” Chu Tường cảm động, “Trước đây anh gọi rồi.” “Không phải, à mà thôi, giờ không phải lúc nói chuyện đó, anh kể chú mày nghe cái này, đảm bảo nghe xong chú mày vui muốn chết.” “Cái gì thế?” “Tối qua anh với Vương tổng mời khách ăn cơm, nghe bọn họ nói, hình như Uông Vũ Đông và ba gã ta gặp chuyện lớn rồi, có người bảo bọn họ góp vốn phi pháp, bây giờ người bị hại mang chuyện này truyền bá ra ngoài, cả chính quyền cũng đã vào cuộc, giờ đang thu thập chứng cớ rồi.” Chu Tường tỉnh táo lại ngay, “Góp vốn phi pháp? Nhưng ba anh ta giàu lắm cơ mà?” Cha Uông Vũ Đông khống chế cổ phần của ít nhất hai công ty cực lớn trên thương trường, chưa kể cổ phần và nguồn vốn từ các công ty ngoài nước, mà sự nghiệp của Uông Vũ Đông cũng đang thuận buồm xuôi gió, sao lại phải góp vốn phi pháp làm gì? “Càng có tiền càng mạo hiểm lớn, chúng ta đi làm mắc lỗi, cùng lắm chỉ bị trừ lương, nhưng bọn họ mà làm ăn trục trặc, một lúc bốc hơi vài chục triệu là chuyện bình thường. Tình hình quốc tế hai năm nay không tốt, chắc chắn bọn họ cũng bị ảnh hưởng theo. Hừ, anh nghĩ lần này gã họ Uông thảm rồi, mấy người hôm qua ăn cơm với Vương tổng, nếu không nắm rõ tình hình thì bọn họ không dám nói lung tung đâu.” Chu Tường không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào, nôm na là khá thích thú chờ xem kịch vui. Danh tiếng trong nghề của Uông Vũ Đông không tệ, nhưng anh ta khá huênh hoang, nhất là sau khi thành rể hiền của nhà họ Yến, anh ta một bước lên trời, mắt cao hơn đầu, làm mất lòng không ít người, giờ gặp nạn, nhất định đâu đâu cũng có kẻ hả hê chờ xem kịch vui. Chu Tường cũng thích cười trên nỗi đau của anh ta, nhưng đồng thời hắn lại khá lo lắng, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Yến Minh Tu. Dạo trước Uông Vũ Đông đến vay tiền Yến Minh Tu, chắc chắn khi ấy anh ta đã gặp khó khăn rồi, tính đến giờ vẫn chưa bao lâu, chuyện góp vốn phi pháp đột nhiên lại truyền ra, nghĩ kiểu gì cũng thấy trùng hợp. Yến Minh Tu đóng vai trò gì trong này? Chẳng lẽ vì Yến Minh Tu không cho vay tiền, Uông Vũ Đông cùng đường nên mới đi góp vốn phi pháp? Không đúng lắm. Dù hắn không hiểu chuyện thương trường, nhưng đâu phải hôm nay nói góp, ngày mai đã góp được luôn? Hơn nữa, theo lời kể của Thái Uy, người bị hại hình như mới chỉ loan tin gần đây, nếu vậy thì chuyện này rất có khả năng đã xảy ra từ trước. Xét trên danh tiếng của Uông Vũ Đông và ba anh ta ở kinh thành, đâu ai dám nghi ngờ bọn họ hùn vốn phi pháp, lẽ ra mấy nhà đầu tư đều phải nghĩ mình đang đầu tư, chứ không phải là “Bị hùn vốn phi pháp”. Chuyện lớn như vậy, ngay cả tin bên lề cũng đã truyền ra, Yến Minh Tu chắc hẳn phải biết từ lâu, nhưng y lại không nói một tiếng… Chu Tường hỏi Thái Uy thêm vài chi tiết, nhưng Thái Uy biết không nhiều, anh chỉ gọi đến để chia sẻ với hắn, suy cho cùng, vì chuyện của hắn nên Thái Uy mới đặc biệt căm ghét Uông Vũ Đông. Cúp máy xong, Chu Tường phát hiện bây giờ chỉ mới gần tám giờ. Hắn bật di động lên, thấy Yến Minh Tu nhắn hai cái tin, hỏi hắn đã dậy chưa, đã ăn sáng chưa. Chu Tường nhắn lại, “Bao giờ về?” Yến Minh Tu trả lời rất nhanh, “Tối mai.” Chu Tường vừa nhận tin, Yến Minh Tu đã gọi điện tới, hắn vừa ấn nghe, đầu bên kia đã truyền đến tiếng cười khe khẽ, “Anh Tường, có nhớ em không?” Nghe thấy giọng y, nội tâm hắn cuộn trào cảm xúc, hắn thấp giọng hỏi, “Cậu đang làm gì đó?” “Đang họp, em chạy ra ngoài một lát, em nhớ anh.” Yến Minh Tu hình như đang vui, cười không ngừng, “Em mua nhiều đồ ăn ngon cho anh lắm.” Chu Tường không biến sắc hỏi y, “Tôi có việc muốn hỏi cậu, chờ cậu về rồi chúng ta nói chuyện.” “Việc gì thế?” “Cậu cứ vào họp đi, qua điện thoại không tiện nói.” Nhịp thở của Yến Minh Tu bắt đầu hỗn loạn, “Anh Tường, có chuyện gì thế? Giọng anh nghe khác lắm.” Chu Tường trầm ngâm một lát, “Chờ cậu về rồi nói.” “Anh Tường…” Chu Tường dập máy. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác đầu vang ù ù, hắn ngồi phịch xuống sofa, không muốn nhúc nhích. Ngẩn ngơ hơn mười phút, nhịp tim hắn mới trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, thay quần áo, định đến bệnh viện. Hôm nay hắn định đón Trần Anh về, ngày nào Trần Anh cũng gọi cho hắn, nói không muốn nằm viện nữa, chỉ muốn về nhà. Phỏng chừng đã có kết quả kiểm tra, dì Vương cũng mới từ quê lên, vừa đúng lúc nên đón bà về. Hai ngày nay hắn vẫn đi lại bằng xe của Yến Minh Tu, lúc lấy chìa khóa, không biết sao hắn lại nhớ tới mấy lời của Yến Phi, “Sau này muốn ổn định thì đến giúp Minh Tu xử lý một ít việc nhà, nhưng thân phận của cậu không được rêu rao”, hệt như hắn là một người đàn bà. Mẹ nó… Nam nhân vốn không câu nệ tiểu tiết, giúp đỡ nhau cũng chẳng có gì lạ, huống chi hắn và Yến Minh Tu còn là một đôi, nhưng nghe Yến Phi nói, lại nhớ đến khoản tiền còn nợ Yến Minh Tu, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Hắn ném chìa khóa, quyết định mua một chiếc xe second-hand, vừa phù hợp thân phận của hắn, mà hắn lái cũng thanh thản. Chu Tường bắt xe đến bệnh viện, đón Trần Anh về nhà. Dàn xếp xong xuôi, hắn lại đến sân cưỡi ngựa tiếp tục luyện tập. Hắn định tối đến sẽ về ăn cơm với Trần Anh, nhưng buổi tập vừa kết thúc, Yến Minh Tu đã gọi cho hắn. Chu Tường đấm đấm bắp chân đau nhức, nghe máy, “Alo?” “Anh Tường, anh đang ở đâu thế?” “Đang ở sân tập cưỡi ngựa.” “Em về rồi.” “Không phải cậu bảo… Thôi, giờ tôi về ngay.” “Để em đón anh nhé? Em thấy anh không lái xe.” “Không cần, cậu cứ đợi tôi.” Chu Tường bình tĩnh cúp máy. Hắn về đến nhà, Yến Minh Tu đang sửa soạn một bàn ăn đầy ắp. Chu Tường vừa vào cửa đã nhìn thấy Yến Minh Tu mặc tạp dề bận bịu trong bếp, bộ quần áo dính dầu mỡ và tạp dề xanh da trời không hề giảm đi sức quyến rũ của y, chỉ có thể nói, người như Yến Minh Tu, kể cả mặc bao tải cũng vẫn đẹp.
Nhưng Chu Tường không có nhiều thời gian thưởng thức mỹ cảnh, bởi vì Yến Minh Tu không phải thuộc về hắn, nghĩ đến đây, hắn chẳng còn tâm tư gì nữa. Yến Minh Tu cười với hắn, “Mệt rồi đúng không? Anh tập đến chiều cơ mà, đi tắm rồi ra ăn cơm.” “Không cần.” Bình thường Chu Tường rất thích sạch sẽ, nhưng bây giờ thay vì cẩn thận treo áo khoác lên giá, hắn lại ném thẳng đến lưng ghế sofa. Nụ cười của Yến Minh Tu đông cứng trên mặt, y đã nhận ra không khí bất thường. Trong lòng bắt đầu căng thẳng, y không thể không căng thẳng, bởi vì y chột dạ. Chu Tường rút một điếu thuốc trong túi áo khoác ra, vừa châm lửa vừa hỏi y, “Tôi chỉ định hỏi cậu một câu, cậu định bao giờ mới nói với tôi chuyện cậu sẽ kết hôn? Hay là cậu định cứ thế phát thiệp mời thẳng cho tôi luôn?” Yến Minh Tu lập tức biến sắc, “Ai nói cái gì với anh rồi?” “Ba cậu đến tìm tôi. Sao cậu phải ngạc nhiên đến thế? Cậu nghĩ chuyện này giấu được bao lâu? Yến Minh Tu, tôi thật không hiểu nổi, cậu nghĩ tôi ngu lắm à, cậu nghĩ tôi sẽ hân hoan nhìn cậu kết hôn? Cậu nghĩ tôi sẽ nhìn cậu trái ôm vợ hiền, phải ôm con nhỏ làm rạng rỡ tổ tông, còn bản thân tôi thì khép nép một bên trong vai trò tình nhân bé bỏng?!” Chu Tường chỉ vào mũi y, phẫn nộ quát, “Đừng tưởng rằng họ Yến các người to lắm, cậu nghĩ người khác ngu con mẹ nó hết rồi à?” “Anh Tường, anh bình tĩnh lại đã, nghe em giải thích được không?” Chu Tường hung hăng rút thuốc ra, cảm giác thiêu đốt chỉ làm cổ họng hắn thêm ngứa ngáy, “Cậu định giải thích cái gì? Cậu định khuyên tôi cứ nhận đi chắc?” “Không phải!” Yến Minh Tu vội nói, “Đó chỉ là kế sách tạm thời, em chỉ phải…” “Cậu chỉ phải lừa ba cậu? Qua quýt che mắt ba cậu? Kết hôn vui đùa một chút, xong xuôi thì phủi đít bỏ đi?” Chu Tường sắc lẻm nói, “Tôi thật muốn biết, rốt cuộc cậu có kế sách chu toàn thế nào rồi?” Yến Minh Tu tái mặt, “Anh Tường, em không muốn kết hôn với bất luận kẻ nào.” “Kể cả chưa hứa hẹn thì cậu đã chẳng có cách nào chống lại ba cậu, nói gì đến chuyện bây giờ cậu đã hứa rồi?” Chu Tường khàn khàn nói, “Chẳng lẽ cậu nghĩ ba cậu ngốc đến thế à? Yến Minh Tu, đây là cuộc sống hạnh phúc mà cậu đã nói đó à? Đây là làm lại từ đầu như cậu đã nói đó hả? Cậu nhìn mà xem, thực ra chẳng có gì thay đổi cả, trong lòng cậu nghĩ cái gì, tôi đoán được hết rồi. Nếu cậu thật sự không định kết hôn với bất kỳ ai thì ngay từ đầu cậu đã nói cho tôi biết, nhưng cậu không nói, cậu gạt tôi, bởi vì cậu chột dạ. Cậu tự hỏi lại mình xem, cậu định giải quyết vấn đề mà không để tôi biết, hay là cậu… Cậu thật sự có ý định kết hôn?” Chu Tường ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn y. Đôi mắt hắn như hồ sâu không đáy, Yến Minh Tu cảm giác mình không thể che đậy điều gì dưới ánh mắt kia. Y đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp giải quyết, y quả thật cũng đã nghĩ tới… Yến Minh Tu chột dạ cúi đầu xuống. Chu Tường kỳ thật vẫn đang chờ mong y phản bác bằng một lý do nào đó, ít nhất sự thực này, hắn cũng không muốn biết, nhưng Yến Minh Tu lại im lặng, chẳng khác nào hắn đã nói đúng. Trong khoảnh khắc đó, Chu Tường thật muốn khóc lên, hắn cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Thế giới này có rất nhiều người đồng tính, vì đủ loại áp lực, vì đủ loại nguyên nhân, họ cũng phải kết hôn với người khác phái chỉ để tránh tai mắt người đời. Chu Tường dù không tán thành việc này, nhưng hắn cũng không để tâm lắm, chỉ có điều đối với bản thân mình thì hắn không thể chấp nhận được, hắn không thể chấp nhận Yến Minh Tu vừa muốn kết hôn với một cô gái khác, vừa muốn duy trì mối quan hệ này với hắn. Mẹ nó chứ, bế tắc. Chu Tường đã không còn đau lòng nữa, nếu tổn thương có thể thực thể hóa, thì trái tim hắn đã sớm biến thành tổ ong, sợ gì thêm một hai đao nữa. Hắn chỉ chỉ ra cửa, “Cậu ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Yến Minh Tu cởi tạp dề, nghiêm mặt nói, “Anh Tường, em thừa nhận, quả thật em cũng từng nghĩ tới cách đó, em thừa nhận áp lực của em quá lớn, em phải tìm biện pháp cân bằng, nhưng em không nói với anh không phải vì em định lén lút quyết định, em chỉ không muốn anh khó chịu trong lòng. Lựa chọn cuối cùng của em tuyệt đối không phải kết hôn, mà là làm cho ba em thỏa hiệp. Anh Tường, anh tin em đi…” “Tôi không tin, cậu cút đi.” Chu Tường ngả người trên sofa, không muốn nhúc nhích, “Ở bên cậu quá mệt mỏi. Thật sự. Cậu muốn tôi phải làm sao?” Khuôn mặt Yến Minh Tu trắng bệch như giấy, y run rẩy nói, “Anh Tường, anh đừng đuổi em đi, ngay tại thời điểm này, anh không thể buông tay em.” “Thời điểm nào? Yến Minh Tu, rốt cuộc là cậu muốn tôi phải làm sao? Hay là chờ đến khi nhận được thiệp cưới, tôi còn phải vắt óc tìm lý do bao biện cho cậu?” Chu Tường mệt mỏi nói, “Cậu đi đi, đi đi, chấm dứt mẹ nó đi, tôi hết chịu nổi rồi.” Yến Minh Tu lùi lại từng bước, cuối cùng không nhúc nhích nữa, y giống như tảng đá, cứng đờ đứng tại chỗ, trái tim đau đến bật máu. END113.
|
CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI BỐN
Chu Tường vẫn cúi đầu, tàn thuốc rơi xuống chân hắn, rơi xuống tấm thảm sạch sẽ yêu thích của hắn, nhưng hắn không phát hiện ra.
Yến Minh Tu hít sâu một hơi, “Anh Tường, em nghĩ ra cách rồi, nhưng em chưa chắc chắn thành công nên chưa nói với anh, bây giờ anh có muốn nghe không?” Chu Tường lắc đầu, “Bây giờ… Không muốn, tôi chỉ muốn được yên tĩnh.” “Được, em sẽ để anh yên tĩnh, tối mai anh về nhé, nếu anh không về, em sẽ đến đón anh.” Chu Tường ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đờ đẫn nhìn Yến Minh Tu, “Cậu đi đi.” Yến Minh Tu cúi xuống, lặng lẽ cầm áo khoác, bước ra cửa. Vẻ mặt Chu Tường nửa như muốn cười, nửa như muốn khóc. Rốt cuộc vấn đề nằm ở bọn họ, hay là xung quanh bọn họ xảy ra vấn đề? Tại sao mọi chuyện luôn diễn ra theo chiều hướng tồi tệ nhất? Hắn và Yến Minh Tu liều mạng muốn trở lại quỹ đạo xưa, nhưng rồi lần lượt vẫn bị gạt ra ngoài. Hắn thật sự không cam tâm, hắn và Yến Minh Tu bị chi phối đến mức đó, không thể chống lại, không thể kháng cự, chỉ có thể… Hắn đã dâng cả cái mạng mà vẫn không giành lại được cuộc tình này, hắn trả giá nhiều đến thế, không phải chỉ để cuối cùng lại trắng tay. Sao hắn có thể cam tâm được. Chu Tường đứng bật dậy, túm lấy áo khoác, nhanh chóng bước ra ngoài. Hắn đón xe ở ven đường, nói địa chỉ cho tài xế.
Đó là một con phố thuộc phạm vi khu sứ quán, rất nhiều lãnh đạo cấp cao và cán bộ trung ương sống ở đó, tuy cách nhà hắn không xa, nhưng Chu Tường mới đến một lần. Hắn cứ nghĩ cả đời sẽ không còn cơ hội thứ hai đặt chân tới đó, chủ động đặt chân lại càng không thể nào, nhưng hắn nghẹn sắp điên rồi, bao nhiêu lửa giận đều tập trung về đó. Nhân lúc còn chưa hối hận, hắn muốn làm luôn một lần. Hắn nghĩ, dù sao cũng chẳng còn gì tệ hơn lúc này được nữa. Hơn mười phút sau, hắn đến cổng chính trước khu biệt thự, binh sĩ gác cổng tuổi còn khá trẻ, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, hỏi hắn, “Xin hỏi anh tìm ai?” “Tôi tìm Yến thủ trưởng.” “Xin hỏi anh tên gì?” “Tôi tên Chu Tường.” “Anh chờ một lát.” Binh sĩ đi vào, nói mấy câu với tốp cảnh vệ, một người nhấc điện thoại lên gọi. Lát sau, binh sĩ lấy ra một cuốn sổ, “Xin mời anh đến đăng ký.” Chu Tường viết tên mình và người muốn gặp, sau đó được cho vào. Xa xa, một bóng người mặc quân phục bước về phía hắn. Lúc tiến đến gần, Chu Tường nhận ra đây là cảnh vệ bên cạnh Yến Phi. “Chu Tường phải không? Mời đồng chí theo tôi.” Chu Tường hít hít mũi, im lặng theo sau. Khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, Bắc Kinh về đêm náo nhiệt ồn ã, nhưng dường như chỉ một tiếng động cũng không thể lọt tới nơi này, lặng ngắt như tờ làm tim hắn bắt đầu dồn dập. Cảnh vệ đưa hắn đến trước một tòa biệt thự, ngoài sân có một chiếc xe Jeep lớn và một chiếc Hồng Kỳ, hắn biết Yến Đức Giang cùng ba người con nhà họ Yến không sống ở đây, nhưng nếu lúc này Yến Minh Tự ở nhà, có lẽ hắn sẽ bớt căng thẳng hơn một chút. (*Hồng Kỳ là loại xe chuyên dành cho các Nguyên thủ Trung Quốc.) Hắn đến đây thật. Yến Phi và mẹ Yến Minh Tu đang ngồi trong phòng khách rộng lớn chờ hắn. Yến Phi không mặc quân phục, nhưng toàn thân vẫn được bao quanh bởi khí thế phi thường, ông cau mày hỏi hắn, “Cậu đến nhà tôi làm gì?” Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông, Chu Tường bất giác bình tĩnh lạ lùng, hắn đáp, “Thủ trưởng, ngài cũng đến nhà tôi.” Yến Phi nghẹn lời, sắc mặt không tốt lắm. “Cậu đến tìm tôi? Minh Tu không có ở đây.” “Tôi đến gặp ngài, tôi có chuyện muốn nói với ngài.” Yến Phi nhíu mày, nghiêm khắc nói, “Cậu nói đi.” Mẹ của Yến Minh Tu túm lấy cánh tay ông, vẻ như trách cứ. Yến Phi trừng mắt nhìn bà, gạt tay ra. Chu Tường đứng trước cửa. Yến Phi không mời hắn vào, trên thực tế, chính hắn cũng không muốn vào. Hắn chỉ muốn nói hết những lời hắn cần nói, nơi này chẳng đáng để hắn lãng phí thời giờ. Hắn điềm tĩnh bắt đầu, “Thủ trưởng, ngài tin cũng được, mà không tin cũng được, tôi và Minh Tu thật lòng với nhau. Trên đời này có rất nhiều thứ ngài không muốn tin, không muốn lý giải, nhưng chúng vẫn tồn tại.” Yến Phi hung tợn đập bàn, thở phì phò, gằn giọng bảo hắn, “Cậu nói tiếp đi.” “Tôi chỉ nói đơn giản. Minh Tu sẽ không kết hôn với bất kỳ ai, nếu cậu ấy có thể thì ngay từ đầu đã chẳng dây dưa với tôi làm gì. Đúng là tôi không thể sinh con, tôi không phải phụ nữ, nên tôi lấy thân phận đàn ông để ở bên cậu ấy. Tôi có sự nghiệp của tôi, cậu ấy cũng có sự nghiệp của cậu ấy, chúng tôi không ảnh hưởng đến nhau. Tôi không thể làm vợ hiền dâu đảm, cũng không thể làm tình nhân sau khi cậu ấy kết hôn, tất cả những gì các người muốn tôi làm, tôi đều không làm được. Tôi chỉ làm được duy nhất một điều, tôi sẽ mãi mãi xem cậu ấy là người quan trọng nhất, đến chết cũng không thay đổi. Tôi hi vọng… Các người có thể tôn trọng sự lựa chọn của chính con trai mình.” Cha mẹ Yến Minh Tu cùng trố mắt nhìn hắn, ngỡ ngàng không kịp phản ứng. Chu Tường cúi mình chào bọn họ, sau đó xoay bước, mở cửa bỏ đi. Tuyết vẫn chưa tan, từng bước chân ‘sàn sạt’ lún xuống, Chu Tường nghe âm thanh đó, cảm giác như một bản hòa tấu không lời.
Có lẽ hắn điên rồi, hoặc có lẽ hắn cùng đường cắn loạn, chẳng muốn nghĩ bất kỳ điều gì nữa. Hắn mang tất cả ấm ức trong lòng xả vào mặt Yến Phi, cảm giác sung sướng đến cực kỳ, tiếp theo sẽ thế nào à? Chẳng lẽ còn gì khốn nạn hơn những điều hắn đã trải qua hay sao? Không có, vậy nên hắn cũng chẳng cần lo lắng nữa. Hắn bắt xe, lên đường đến một địa chỉ quen thuộc. Hơn mười phút sau, hắn đứng trước cửa căn hộ của Yến Minh Tu.
Cứ thế này, kỳ thật cũng chẳng có gì khó. Hắn chưa kịp nhấn chuông, cánh cửa đã bật mở, Yến Minh Tu vội vàng lao ra, áo khoác cũng không mặc, cuống cuồng đâm sầm vào hắn. “Anh Tường?” Yến Minh Tu không dám tin nhìn Chu Tường đang đứng trước mặt. Chu Tường lạnh cóng, gượng gạo cười cười, “Cuống lên làm gì thế?” “Ba em gọi, nói là…” Chu Tường ngắt lời y, “Nói tôi à? Ừ, tôi đến đó, rồi tôi trở về.” Yến Minh Tu thở hổn hển, “Anh đến làm gì, anh nói cái gì?” Chu Tường xoa xoa khuôn mặt y, dịu dàng nói, “Tôi nói cậu sẽ không kết hôn với ai hết, cậu chỉ theo tôi thôi, không ý kiến gì chứ?” Vẻ mặt Yến Minh Tu lập tức biến đổi, vừa bi thương, vừa đau đớn, vừa mừng rỡ điên cuồng, Chu Tường nhìn mà chua xót không thôi. Giây tiếp theo, hắn bị Yến Minh Tu tha vào nhà. Tấm lưng nện mạnh lên tường, hắn còn đang hoa mắt, một đôi môi mềm mại đã sà xuống ngậm lấy môi hắn, cuống cuồng đến tuyệt vọng mà hôn hắn. Ngón tay hắn luồn qua tóc y, bất chấp tất cả đáp lại y. Yến Minh Tu cởi hết quần áo của hắn, đôi bàn tay ấm áp vuốt ve thắt lưng hắn, bàn tay y lướt đến đâu, hắn nóng bừng đến đó. Hắn thở dốc, hổn hển nói, “Ba cậu gọi cậu về…” “Kệ.” Yến Minh Tu không ngần ngại đáp. Giây tiếp theo, y kéo tuột quần dài của Chu Tường xuống, những ngón tay thăm dò trong quần lót hắn, linh hoạt vuốt ve nơi mềm mại ẩn trong bụi cỏ. Chu Tường cũng đưa tay nắm lấy phần dưới của Yến Minh Tu, cảm nhận được vật kia càng lúc càng nóng, càng lúc càng lớn. Hai người như một đôi dã thú đói khát, chỉ dựa vào cắn nuốt đối phương mới có thể sinh tồn. Rất nhanh sau đó, cả hai đã trần trụi ngã xuống lớp thảm mềm. Yến Minh Tu lột hết quần áo của Chu Tường, những nụ hôn như mưa rào không ngừng đáp xuống khuôn ngực hắn, hai bàn tay càng lúc càng vội vã, dưới kỹ xảo khơi gợi và đùa bỡn, Chu Tường không nén nổi, chỉ một lát đã xuất tinh. Yến Minh Tu đưa toàn bộ dịch lỏng của Chu Tường xuống lối vào phía sau hắn, thuần thục bôi trơn, ngón tay nhẹ nhàng thăm thú trong vách tường chật hẹp, uyển chuyển chà xát và nới rộng. Chu Tường kẹp hai chân quanh eo Yến Minh Tu, không kiêng dè, không ngần ngại, hắn liên tục hôn môi y, hôn ngực y, như thể muốn dùng những nụ hôn đó để dung hợp với y. Yến Minh Tu thở hổn hển, “Em không có bao.” Chu Tường nghiến răng, “Vào đi, vào luôn.” Nhận được lời mời, Yến Minh Tu nắm lấy côn thịt nóng bỏng, không chút do dự tiến vào bên trong thân thể người y mong nhớ ngày đêm, dùng mọi thủ đoạn để giữ chặt bên mình. “Ách… a…” Chu Tường kêu một tiếng đau đớn, ôm chặt lấy Yến Minh Tu. Trên trán Yến Minh Tu đã nổi gân xanh, y cố nén kích thích muốn điên cuồng tiến công, chậm rãi đưa đẩy, chờ đợi lối vào khít chặt hoàn toàn mở ra. Chu Tường ra sức ép mình không được thốt lên một cái tên, cái tên của một người hắn muốn ở bên suốt cuộc đời này: Yến Minh Tu. Yến Minh Tu đỡ lấy eo hắn, vật cứng nóng rực không ngừng thúc vào bên trong hắn, chà xát qua lại. Thân thể Chu Tường run lên từng đợt, khoái cảm quen thuộc chậm rãi sôi trào, hắn gắng sức ôm chặt Yến Minh Tu, vặn vẹo eo lưng, dùng động tác thay cho lời thúc giục. Yến Minh Tu nhẫn nại đã đến đỉnh điểm, y gác đùi Chu Tường trước ngực mình, mạnh mẽ nắm lấy eo hắn, mạnh mẽ thúc đẩy, từng đợt từng đợt vùi mình trong đường hầm nóng bỏng tới phát điên, tiếng thân thể va đập không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh. Chu Tường ngửa cổ, khuôn mặt đỏ hồng, bằng tư thế rộng mở và dâng trọn, hắn nghênh đón từng đợt tiến công của Yến Minh Tu. Hai người quay cuồng quấn quýt trên tấm thảm mềm mại, dục vọng nguyên thủy dâng trào, bọn họ không mệt mỏi, không kiệt sức, chỉ không ngừng, không ngừng tìm kiếm khoái cảm như độc dược trên thân thể đối phương, cùng nhau sa vào bể dục vô bờ, không có cách nào kìm nén được. Thứ xúc cảm sung sướng đến tràn trề từng bước khiến cả hai trào dâng một ý niệm mãnh liệt, ý niệm rằng sự việc vốn phải nên như thế, đây mới là điều họ luôn luôn khao khát. Hết thảy và hết thảy, mọi chuyện không được phép thay đổi, tất cả những gì họ muốn từ lâu thật lâu trước đây, cuối cùng cũng đã tới, dằn vặt mấy năm, đi một vòng lớn, hóa ra những gì họ vẫn luôn tìm kiếm, lại chính là thuở ban đầu. Hai người đã vượt qua một đường vòng xa xôi, trả giá rất nhiều thứ, đến cuối cùng mới có thể quay lại điểm ban đầu. Chu Tường cảm thấy vừa may mắn, vừa xót xa. Ít nhất, họ vẫn còn cơ hội trở về, ít nhất, họ vẫn còn ngày hôm nay. END114.
~ *Hồng Kỳ cho những ai chưa biết:
|