129
Ba tháng sau,
.
Tuyết bay đầy trời khiến vạn vạt bị bao phủ trong trắng xoá mênh mông, vậy mà Minh trang lại sừng sững đứng đó nổi bật giữa thiên địa, bởi vải lụa đỏ rực như hỏa hồng được treo ở khắp nơi, bầu không khí vui sướng rộn ràng lan tràn mọi ngóc ngách lớn bé.
...
.
"Phác Hữu Thiên, giờ lành đến rồi, ngươi thực sự nên thay y phục đi!"
.
Bên trong sương phòng của Hữu Thiên, Duẫn Hạo biếng nhác ngồi trên ghế với biểu tình chế giễu đến cực điểm, Hữu Hoán, Hàn Canh cũng ngồi bên cạnh, từ mắt đến khóe môi đều mang theo ý cười, duy nhất có mỗi mình Hữu Thiên ngồi trước gương, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
.
Hôm nay là ngày đại hôn của Hữu Thiên và Tuấn Tú, không chỉ riêng Hữu Hoán, Hàn Canh, mà Xương Mân, Chính Thù cũng đều quay về Minh trang góp vui.
.
Tuy đây không phải lần đầu tiên hai người thành thân, nhưng nó lại hoàn toàn bất đồng. Lần thành hôn không những chứng minh cho tất cả mọi người biết được Thiên Tú tình xưa được nối lại càng hạnh phúc hơn, mà còn vô cùng đặc biệt ở việc, ngày hôm nay Tuấn Tú là tân lang còn Hữu Thiên là tân nương!
.
Đây chính là điều kiện của Tuấn Tú!
.
Nhớ lại thời điểm Hữu Thiên nghe xong điều kiện của Tuấn Tú, biểu hiện đầu tiên là sửng sốt một hồi lâu, nhưng sau đó hắn vẫn thống khoái đồng ý, "Ta đã khiến Tuấn Tú chịu nhiều tổn thương như vậy, chỉ cần đệ ấy có thể hài lòng, bất kể chuyện gì đối với ta đều không có vấn đề!"
.
Chỉ bất quá, đến lúc sự tình diễn ra, nhất là chứng kiến Duẫn Hạo đã cỡ nào "tỉ mỉ" chuẩn bị hỉ phục tân nương dành cho mình, Hữu Thiên mới biết được đại hôn lần này đối với gã thực sự là sự khiêu chiến vô cùng khủng bố!
.
"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi có ý gì?" – Nhìn chằm chằm vào bộ hỉ phục tân nương nam không giống nam, nữ không giống nữ nằm chình ình trước mắt, lông mày Hữu Thiên không khỏi dính vào nhau co giật từng hồi.
.
"Làm sao? Bộ hỉ phục này không đẹp?" – Duẫn Hạo nhướng mày, "Đây chính là ta cố ý mời thợ may nổi danh nhất chân núi, hoàn toàn dựa theo thiết kế của bộ hỉ phục mà tiểu quan đầu bảng Lăng Yên Các đã mặc khi xuất giá đó! Cam đoan ngươi mặc vào sẽ quyến rũ nhiều vẻ, phong hoa tuyệt đại, khiến Tuấn Tú vừa gặp đã mê đắm a!"
.
Nghe Duẫn Hạo trào phúng nói xong, trên trán Hữu Thiên gân xanh đua nhau nổi dậy, bộ dạng tựa hồ muốn lao đến bóp chết đối phương.
.
"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi cố ý chơi ta có phải không?!" – Thời gian qua, Tuấn Tú ngày ngày ở bên cạnh cùng Hữu Thiên nói chuyện tâm tình, sở dĩ hiện tại gã có thể nói chuyện lưu loát hơn trước nhiều.
.
"Đây sao có thể nói là ta chơi ngươi được?" – Duẫn Hạo cười xấu xa, "Tuy nói là hai nam nhân thành thân, nhưng hỉ phục của tân nương cùng tân lang đến tột cùng vẫn có những bất đồng nhất định! Nếu chịu làm tân nương của người ta, đương nhiên phải biểu lộ vẻ ôn nhu, có đúng không, Hữu Hoán?"
.
Hữu Hoán nghe xong gật gật đầu, biểu tình tán đồng, "Không sai a!"
.
"Phác Hữu Hoán, đệ có còn là đệ đệ của ta nữa hay không?!" – Hữu Thiên điên tiết vỗ bàn một cái rõ kêu, đứng bật dậy.
.
"Giờ lành đã tới rồi!" – Hàn Canh từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói chuyện đột nhiên mở miệng, "Ta nghĩ chúng ta nên giúp tân nương thay y phục a!"
.
Dáng tươi cười của Hàn Canh lúc này phải nói là dị thường ôn nhu!
.
Duẫn Hạo nghe xong hai mắt sáng ngời, khóe môi khẽ cong lên, "Ta cũng nghĩ thế a!"
.
Dứt lời, Hàn Canh cùng Duẫn Hạo từ hai phía từng bước tiếp cận Hữu Thiên.
.
"Các ngươi muốn làm gì?!" – Gã cảnh giác nhìn hai người kia.
.
Hàn Canh cùng Duẫn Hạo không trả lời, chỉ nhìn nhau cười cười sau đó trực tiếp... Động thủ!
.
"Này! Trịnh Duẫn Hạo, ngươi buông..."
,
"Hữu Hoán! Hữu Hoán..."
.
"Đủ rồi! Quần để ta tự cởi! Ngươi dừng tay..."
.
"Trịnh Duẫn Hạo! Chờ công lực của ta khôi phục hoàn toàn, ta nhất định cùng ngươi quyết một trận sinh tử!"
...
.
Phía bên kia, tại sương phòng của Tuấn Tú, Tại Trung, Hi Triệt, Chính Thù, Xương Mân nhìn vị tân lang đã thay xong y phục, dáng vẻ đường đường, ai nấy trên mặt đều tràn đầy ý cười.
.
"Ai nha ~~ Tại Trung, đệ xem kìa, Tú Tú cũng đã khổ tận cam lai rồi, còn chúng ta vẫn bị ức hiếp a, chuyện này không thể để thế được!" – Hi Triệt ra vẻ chua xót nói.
.
"Đúng vậy, huynh lúc nào chẳng ức hiếp Hàn Canh ca! Dù huynh nói hướng Tây là hướng Đông thì Hàn Canh ca một câu cũng không phản bác cứ thế cun cút theo sau a!" – Tại Trung thoáng nhướng mày lập tức phản bác.
.
Hi Triệt nghe xong bất mãn "Hừ" một tiếng, tiến đến bên tai Tuấn Tú nói nhỏ, "Tuấn Tú, ngày hôm nay đệ chính là tân lang, nhưng đây không phải trọng điểm! Quan trọng nhất là đêm nay kìa... Đệ hiểu ý ta không? Cũng đừng bôi nhọ mỹ danh phong lưu công tử đệ khó khăn lắm mới tạo dựng được a!"
.
Tuấn Tú xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, hai má bắt đầu đỏ ửng.
.
"Được rồi, đừng trên đệ ấy nữa! Giờ lành đã tới rồi, chúng ta mau đi thôi! Hãy để tân lang nhanh chân đi đón tân nương a!" – Chính Thù ở bên cạnh cười khẽ.
.
"Đương nhiên rồi!" – Hi Triệt cười cười nhìn Tuấn Tú, trong mắt lộ ra tia nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Lần này, đệ đích thực nên khiến ta yên tâm rồi?"
.
Cậu không nói chỉ cong môi cười, biểu tình tràn đầy hạnh phúc.
...
.
Giờ lành đã đến, mọi người đi phía sau Tuấn Tú rồng rắn kéo nhau đến bên ngoài sương phòng, khoa trương đón Hữu Thiên.
.
Mắt vừa trông thấy bộ dáng của gã, Tuấn Tú thiếu chút nữa phì cười, "Nhớ lại năm đó, khi hai bọn ta thành thân, tuy là tân nương nhưng ta cũng không phải mặc bộ hỉ phục thoạt nhìn mềm mại đáng yêu uyển chuyển hàm xúc đến thế kia a! Xem ra lần này Duẫn Hạo ca thực sự cố ý rồi!"
.
Cầm đầu bên kia của hồng trù cùng Hữu Thiên đi đến đại đường, Tuấn Tú chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh như muốn đánh trống trong lồng ngực, "Tuy rằng đây là lần thứ hai ta cùng Hữu Thiên thành thân, thế nhưng cảm giác so với lần đầu tiên thực sự khẩn trương hơn ngàn vạn lần, hơn nữa lúc này đây là ta dẫn huynh ấy đi!"
.
Lúc này, Hữu Thiên so với Tuấn Tú cũng chẳng khá hơn là bao, gã chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều không được tự nhiên, "Đây vừa là ngày hạnh phúc nhất đời Phác Hữu Thiên ta, nhưng cũng là ngày ta bất đắc dĩ nhất a!"
.
Tiến vào đại đường, trong tiếng nói cười chúc phúc của tất cả mọi người, Tuấn Tú cùng Hữu Thiên bắt đầu bái đường.
.
Sau "nhất bái thiên địa, nhị bái huynh trưởng", đến lúc hai người đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau, song song trông thấy bộ dáng của mình in sâu trong đáy mắt đối phương.
.
"Phu thê giao bái..."
.
Chậm rãi nghiêng người về phía trước hành lễ, khóe môi hai người cùng lúc lộ ý cười.
.
Năm ấy, Tuấn Tú sau đó vẫn một mực cúi đầu, trong lòng tràn đầy bất an, thậm chí không dám liếc nhìn Hữu Thiên dù chỉ một lần, bởi vì cậu sợ sẽ phải trông thấy ánh mắt tràn đầy lạnh lùng cùng buồn rầu của gã...
.
Năm ấy, Hữu Thiên từ đầu đến cuối luôn gắt gao nhíu mày, cảm thấy ý loạn tâm phiền khi trông thấy bộ dáng sợ hãi của Tuấn Tú, thế nhưng đến tột cùng gã vẫn không thể lý giải được bản thân phiền lòng vì ai...
.
Mà lúc này đây...
.
"Đưa vào động phòng..."
.
Bọn họ đều hiểu được...
.
Bọn họ muốn chính là có lẫn nhau...
.
.
===== Chính văn hoàn =====
|
PN Phiên ngoại: Đêm động phòng
.
Sau khi Tuấn Tú cùng Hữu Thiên hoàn thành lễ bái thiên địa, thân là tân nương đương nhiên gã lập tức bị xua về tân phòng ngồi chờ, cậu thân là tân lang đương nhiên phải ở lại cùng khách tham gia tiệc mừng.
.
"Yên tâm đi! Bọn ta cùng lắm chỉ mừng Tuấn Tú vài chén rượu nhạt thôi, bằng không với tấm thân yếu đuối này của ngươi, chậc chậc ~~~ Sợ là chịu không nổi việc cả đêm bị lăn qua lăn lại a! Dù sao Tuấn Tú cũng nổi danh giang hồ là phong lưu công tử, ngươi cũng không cần quá cảm tạ ta đâu!" – Duẫn Hạo phụ trách đưa Hữu Thiên về tân phòng trước khi rời đi đã bỏ lại những lời vàng ngọc trên.
.
Hữu Thiên thiếu nước mặt đen như đáy nồi, không nói năng gì chỉ gắt gao nhìn Duẫn Hạo chằm chằm, chỉ hận không thể dùng mắt chọc hai lỗ lớn ngay trên người hắn.
.
"Tuấn Tú nói rất đúng! Ta phải nhanh chóng không phục lại công lực mới được, bằng không Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ nhảy lên cưỡi trên đầu ta mất!!!"
.
Một mình Hữu Thiên ngồi trong tân phòng chờ đợi, cũng không biết bao lâu đã qua, chỉ nghe thấy thanh âm ầm ĩ huyên náo ở bên ngoài dần dần nhỏ đi rồi dừng hẳn. Lại không biết qua bao lâu, cửa tân phòng được đẩy vào, gã liền trông thấy Tuấn Tú lảo đảo đi vào, không khỏi nhướng mày vội chạy tới đỡ cậu.
.
"Sao đệ lại uống nhiều như vậy?" – Trong giọng điệu của Hữu Thiên mơ hồ ẩn chứa tia trách cứ.
.
"Không sao, tửu lượng của ta rất tốt, chẳng qua hôm nay ta quá cao hứng thôi!" – Tuấn Tú nói xong còn đánh một tiếng "Ợ" rõ to.
.
Thấy thế Hữu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dìu Tuấn Tú đến bên giường.
.
"Uống nhiều như vậy, trước nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, để ta phân phó hạ nhân chuẩn bị canh giải rượu cho đệ!"
.
"Không cần!"
.
Tuấn Tú nói xong gạt tay Hữu Thiên ra sau đó nghiêng người tựa lên ngực gã, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt đối phương cười đến thiên chân khả ái, "Hi Triệt ca nói, phải khiến ta nắm thật chắc cơ hội lần này, thừa dịp công lực của huynh còn chưa khôi phục, một tay thu phục huynh, giúp huynh đệ bọn ta được hãnh diện, hắc hắc..."
.
Hữu Thiên nghe xong khóe môi không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, "Đám người chết tiệt kia, đích thực là một chút tử tế cũng không có!"
.
"Thực sự? Vậy đệ chuẩn bị thu phục ta như thế nào?"
.
"Hắc hắc ~~ Đương nhiên là như vầy..." – Tuấn Tú nói xong dùng sức đẩy một cái, hai người đồng thời ngã lên giường, "Đè huynh a!"
.
Nhìn Tuấn Tú ghé lên ngực mình vẻ mặt đắc ý dào dạt, Hữu Thiên không nhịn được cười khẽ, "Nhiều năm như vậy rồi, Tuấn Tú của ta vẫn như ngày nào... Ngốc ngếch lại đáng yêu!"
,
"Chỉ thế là xong sao?" – Gã nhướng mày.
.
"Đương nhiên không rồi!" – Tuấn Tú cố gắng xê dịch về phía trước, "Ta muốn hôn huynh!"
.
Dứt lời, cậu lập tức dán môi mình lên môi gã.
.
Hưởng thụ Tuấn Tú chủ động hiến môi triền miên, Hữu Thiên bất động thanh sắc lặng lẽ đem y phục của hai người thoát từng lớp một, tình dục trong đáy mắt càng lúc càng đậm. Chờ đến lúc cậu phục hồi lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã trần như nhộng.
.
"Huynh... Huynh thực biết tự giác mà, ta đỡ phải động thủ a!" – Tuấn Tú nói xong còn khẽ cắn môi dưới của Hữu Thiên như thể ban thưởng, "Vậy huynh ngoan ngoan nằm yên, đừng động, không cần hoảng, để ta... Đè chuẩn một chút!"
.
"Tuấn Tú, đệ say rồi!" – Hữu Thiên cười vô cùng ôn nhu nhưng cũng hết sức tà ác.
.
"Ta không có!" – Tuấn Tú lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.
.
"Tuấn Tú, hôm nay đệ là tân lang a!" – Thanh âm trầm thấp êm tai của gã truyền đến.
.
"Đúng vậy!" – Cậu hài lòng gật gật đầu.
.
"Sở dĩ..." – Hữu Thiên tà mị cười, khẽ ngẩng đầu ghé sát vào mang tai Tuấn Tú nói thầm,"Nên để tân nương hầu hạ tân lang mới phải đạo a, đúng không?"
.
"Ân!" – Tuấn Tú mạnh mẽ gật đầu.
.
Khóe môi Hữu Thiên cong lên đồng thời gã xoay người đem Tuấn Tú đặt dưới thân.
.
"Vậy đệ ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để ta chu đáo hầu hạ đệ nha!" – Nói xong, Hữu Thiên còn vươn tay kéo màn giường buông xuống.
.
Nến đỏ vẫn đốt sáng đến tận bình minh, bên trong màn che, hai người ân ái triền miên, mây mưa mãnh liệt, chính là thỉnh thoảng sẽ có tiếng đối thoại như sau truyền ra.
.
"A... Không đúng... Đáng lẽ phải là... A... Ta ở... A a... Ở trên..."
.
"Đệ muốn ở trên sao? Cũng có thể a!"
.
"Aaa~~~ Sâu quá rồi... Đừng... Không phải... A... Là như thế..."
...
.
Cho đến thật lâu thật lâu về sau, mỗi khi Tuấn Tú hồi tưởng lại đêm hôm đó, cậu luôn thở hắt ra đồng thời tổng kết chỉ bằng bốn chữ, "Say! Rượu! Hỏng! Chuyện!"
.
.
===== Toàn văn hoàn =====
|