Thú Nhân Chi Luyến Sủng
|
|
CHƯƠNG 10: ÔN TUYỀN YÊU YÊU 2
Ngón tay thon dài của Đông Hoàng, chậm rãi di chuyển xoay chọc, trêu trọc thần chí còn ít ỏi của Trầm Lăng. Máu long thú bá đạo dữ dội, Trầm Lăng có thể kiên trì đến bây gio, cũng khiến Đông Hoàng kinh ngạc không thôi. “Ha ha, còn muốn chống cự sao? Lăng! Ngươi ra sức như vậy, sẽ chỉ làm ta càng thêm hưng phấn thôi.” “Ân a…… ngươi! Không… Ngươi để tay ở chỗ nào a?” “để ở chỗ nào? Lăng còn không hiểu sao? Từ giờ chở đi ta sẽ cho ngươi sự vui sướng ngươi chưa từng có, cho ngươi phi thường khoái hoạt!” Thân hình to lớn cường ngạnh xâm nhập giữa hai chân Trầm Lăng, bụng ái muội cọ xát. Cảm nhận được cảm giác nơi tiếp xúc kết hợp chặt chẽ với nhau, ngọn lửa nóng ở chỗ kia tăng vọt, con ngươi đen ẩn ẩn những tia sáng vàng, loé ra nhiều điểm sáng, mùi vị nam tính càng lúc càng toả ra dày đặc, hô hấp thô suyễn gần bên tai, thân hình Trầm Lăng vặn vẹo, chết tiệt dù có phải làm, hắn cũng muốn ở mặt trên. “Đông Hoàng, đầu óc ngươi có bệnh sao? Lão tử là nam nhân, ngươi coi, loại sự tình này không phải nên tìm nữ nhân làm sao?” (anh chính là nữ nhân a) “Này thôi! Ngươi là nam nhân……. cứ nhìn sẽ biết.” Cùng lúc dứt lời, đầu ngón tay của Đông Hoàng trong chớp mắt miêu tả ***g ngực Trầm Lăng, đi tới nơi mềm mại đang nổi lên kia, nhẹ nhàng mà búng một cái. “Ngô ngô…” “Ta không biết cái gọi là nữ nhân kia là gì? Bất quá, làm sự tình này đối với ngươi, khiến ta thập phần hưng trí nga…” “Ngô ân……, phóng, buông! Ta nói buông!!” Thân thể càng lúc càng khô nóng, máu toàn thân gần như sôi trào, không thể nhúc nhích, Trầm Lăng ương ngạnh chống cự đứng lên, nhưng, hai tay bị một tay của Đông Hoàng đã bị khoá lại, hai chân hắn cũng không thể đá ra, không ngừng vặn vẹo thân mình, khiến cho dục vọng dưới đáy lòng càng tăng, tay Đông Hoàng âu yếm vuốt ve vòng eo của Trầm Lăng, khuôn mặt Trầm Lăng do chán ghét mà vặn vẹo. “Vô dụng, máu long thú là mị dược chí ***.” Đông Hoàng không nhanh không chậm vén lên da thú bên hông Trầm Lăng, hai tay đặt dưới nách Trầm Lăng, hơi hơi dùng sức, khiến cho đường cong nơi eo Trầm Lăng hiện ra không chút bỏ sót, hai gò má Trầm Lăng nhiễm thượng một tầng son. “Dừng lại, mau dừng lại……Ghê tởm muốn chết, Huyền Minh, nhanh đem y lôi ra, ngô ân!” “Ha ha,…. Huyền Minh, ngươi nói bảo y lôi ta ra, ngươi cho rằng có khả năng này sao?” Không biết Trầm Lăng có phải bị tươi cười trong khí thế đầy ác ý trào phúng của Đông Hoàng làm cho kinh sợ hay không, trong nháy mắt, khí lực toàn thân toàn bộ phóng ra. Bắt lấy sơ hở trong chớp mắt này, Đông Hoàng nhanh tay lẹ mắt đem Trầm Lăng thoát sạch sẽ. Đem Trầm Lăng bức tới bên hồ, nằm ngửa, cầm lấy hay chân trần trụi của Trầm Lăng mở thật rộng sang hai hướng. “… Xem, Lăng cũng rất muốn nga!” Thân rắn mảnh mai của Huyền Minh cũng rất nhanh chóng tập kích lên ngực Trầm Lăng, đôi mắt vàng giống như hổ phách, nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, đáy mắt cực nóng, làm toàn thân Trầm Lăng nóng lên, chết tiệt! hắn thế nhưng đã quên tất cả những kẻ ở nơi này đều là cầm thú. Đông Hoàng chậm rãi nắm lấy vật cứng cao ngất nơi khố gian của Trầm Lăng , bắt đầu lộng từ gốc lên trên, còn lấy đầu ngón tay kháp lộng đỉnh. “Dừng tay! Ngươi… các ngươi hỗn đản, phóng , buông tay!” Trầm Lăng hiện lên một tia xấu hổ, giống như muốn che giấu nỗi thẹn của chính mình, hắn rõ ràng là thích nữ nhân, vì cái gì bị nam nhân âu yếm cũng có cảm giác, thân rắn mảnh mai lạnh lẽo của Huyền Minh không ngừng ở trên ngực hắn bận rộn, lưỡi rắn liếm lộng đậu đỏ đứng thẳng. Không ngờ tới hành động của hắn, lại khiến hai chân mở rộng, đến cả hậu huyệt cũng lộ ra ngoài. “Lăng không ngoan nha!Còn nói không muốn, không nghĩ tới lại kích tình lớn mật như vậy, đến ngay cả nơi này cũng bị nhìn hết nha!” “Ta cũng muốn nhìn, Lăng cũng là của ta nga!” “Ngô ân!” Thần trí của Trầm Lăng lúc này hoàn toàn bị dục vọng thủ tiêu, khả trên mặt lại mang theo vẻ quyết không thoả hiệp, khiến cho dục vọng chinh phục của Đông Hoàng không ngừng bành trướng, ngươi còn có thể chống cự tới lúc nào a? máu long thú cho dù có là Vũ Linh tộc thánh khiết nhất cũng phải đoạ lạc mà sa vào cuộc sống âm u thối nát của Ám Dạ tộc “Lăng, không cần chống cự, ta sẽ cho ngươi cảm nhận khoái cảm ngươi chưa bao giờ trải qua, thực thoải mái.” “Còn ta nữa, ta cũng sẽ làm cho Lăng rất khoái nhạc.” (chờ vài năm nữa đi nhóc) Trầm Lăng lâm vào bên trong dục vọng, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh trêu tức khàn khàn khêu gợi của Đông Hoàng. Thân hình dần dần nhuyễn ra, vô lực xụi lơ cảm thụ khoái cảm Đông Hoàng truyền cho. Ngón tay đang vuốt ve chậm rãi buông ra, vật cứng ở khố gian không ngừng tí tách tích dịch, lòng bàn tay của Đông Hoàng qua lại an ủi, đầu ngón tay ngẫu nhiên còn xoa bóp linh khẩu (phần đầu JJ ) , một mặt duy trì động tác trên tay, mặt khác thân mình chậm rãi tiến lại gần thân thể Trầm Lăng, thân mình mảnh mai của Huyền Minh quấn quanh cổ Trầm Lăng, lưỡi rắn cắn liếm khuyên tai trắng nõn. “Ngô ngô… Không cần!” “Thân thể Lăng đều trở nên nóng như vậy, xem ra thân thể Lăng có vẻ thành thực… Không giống nơi này của Lăng, không thành thực như vậy. ” Ngón tay mang theo lớp chai, vuốt ve đôi môi cánh hoa bị Trầm Lăng cắn đỏ bừng, bị dục vọng tra tấn, dưới sự đụng chạm của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, run nhè nhẹ buộc chặt. Cúi đầu sát xuống, ở bên cái gáy trắng mịn của Trầm Lăng liếm láp lưu lại dấu vết ướt sũng, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng, không ngừng mút vào, tiếng động ái muội ‘sách sách’ khi mút vào không ngừng phát ra, hô hấp của Trầm Lăng càng lúc càng nặng, Huyền Minh xao động nói “Lăng, thật mẫn cảm.” Cùng lúc hôn môi, thân mình hai người tiếp xúc càng nhanh, cảm thụ rõ ràng đựoc nhịp tim điên cuồng của Trầm Lăng, dọc theo một đường đi xuống dưới, dừng trên xương quai xanh khêu gợi, nghe yêu cầu của đôi môi hoa, đầu lưỡi ẩm ướt dao động qua lại, ngón tay hơi hơi đụng vào đậu đỏ trước ngực, Huyền Minh cũng không cam lòng yếu thế, cắn lên một khoả khác. Đậu đỏ sung huyết dưới sự đùa giỡn của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, chậm rãi trướng đại, cùng với hô hấp không ngừng bị Đông Hoàng bắt giữ. Đôi môi hoa hé mở , không ngừng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ. Chút lý trí còn sót lại, không cho phép hắn phát ra thanh âm quá lớn, thanh âm rất thấp, rất nhẹ, dị thường trêu trọc lòng dạ đen tối của con người . Đông Hoàng rất quen thuộc mà kiên nhẫn chiếu cố hồng quả chín đỏ kia. Đầu lưỡi nóng ẩm thỉnh thoảng lướt qua lại, ngân dịch trong suốt phụ trợ khiến cho thực quả càng thêm tiên diễm hồng thuận Nhìn thực quả đỏ tươi chín mọng, trên gương mặt tuấn lãng của Đông Hoàng, bị tiếu ý xấu xa bám trụ, tốc dộ tấn công thân trên cùng không quên chiếu cố khố gian bên dưới, sự nóng rực phải chịu đựng càng lúc càng tăng căo. Không biết từ lúc nào, thân rắn lạnh lẽo của Huyền Minh đã trường lên trước, giữa băng hảo tra tấn, thân dưới của Trầm Lăng hơi hơi chấn động. “A ha…” Thân rắn lạnh lẽo, lưỡi rắn nóng ẩm làm cho Trầm Lăng nháy mắt thất thần, cắn chặt đôi môi, ngăn cản tiếng thở dốc sắp sửa thoát ra bên miệng, con ngươi đen mát lạnh bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh, khuôn mặt tuấn mỹ phiếm ửng hồng, khiến Đông Hoàng xem gần như điên cuồng. Cắn chặt đôi môi hoa tới mức phiếm tơ máu. “Ha ha! Lăng cũng rất muốn không phải sao? Này … … này còn cứng rắn, rõ ràng không phải là có cảm giác sao? ” Toàn thân Trầm Lăng rùng mình hơi hơi run rẩy, hai gò má phiếm đỏ ửng, đôi mắt mông lung thất thần nhìn trên người Đông Hoàng, hạ thân có cảm giác lạnh lẽo, Huyền Minh chết tiệt! Nghiêng mình áp sát, hàm trụ thật sâu đôi môi hoa vừa mới hé mở, sau đó đem Trầm Lăng đang muốn giãy dụa khoá nhập vào lòng, không cho hắn trốn thoát. Hô hấp tắc nghẽn, lợi dụng thân thể Trầm Lăng trong nháy mắt gục xuống, khoảng khắc Trầm Lăng thất thần này, Đông Hoàng trực tiếp mở hai chân Trầm lăng ra, đầu lưõi nóng ẩm nhẹ nhàng liếm lên phân thân, lưỡi của Huyền Minh cũng không cam lòng yếu thế. “Ngô ân!” Trầm Lăng cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, thần trí hoàn toàn đi lạc, khoé miẹng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đứt quãng, khát vọng thân thể không lừa được người. “Huyền Minh, xem trọng nơi này của Lăng, không thể để hắn hiện tại liền bắn, trò chơi chỉ mới vừa bắt đàu thôi.” Buông tha phân thân Trầm Lăng, xẹt qua hai túi, tham nhập vào dũng đạo chặt chẽ kia, ngón tay bắt đầu chậm rãi mở rộng, đau đớn, Trầm Lăng phút chốc mở mắt ra, kinh ngạc nhìn động tác thô bạo của Đông Hoàng. Trấn an hôn đôi môi hoa đỏ bừng, ngón tay hiện khớp xương rõ rang không nhanh không chậm khuếch trương huyệt khẩu khép mở. Hai ngón tay thăm dò khác chậm rãi vuốt ve những nếp uốn mịn màng bên ngoài, chậm rãi kẽo dãn khả năng ra vào của nó tới cực hạn, thân mình mềm yếu của Trầm Lăng nháy mắt cứng ngắc, muốn chống cự, huyệt khẩu không ngừng khép mở, đem ngón tay Đông Hoàng nhanh chóng cắn chặt, giống như muốn cắn đứt. “Ngoan! Thả lỏng, ta sẽ không thương tổn ngươi, Lăng … Ngoan, thả lỏng, bằng không ta lo lắng ngươi chịu không nổi.” Nghe thanh âm trấn an khàn khàn của Đông Hoàng, thân mình Trầm Lăng dần dần thả lỏng, nhìn Trầm Lăng bình tĩnh lại, nhìn ánh mắt như say của Trầm Lăng, thắt lưng của Đông Hoàng cúi xuống, rút ngón tay ra, đem phân thân đứng thẳng, lập tức, tiến thẳng vào chỗ sâu bân trong Trầm Lăng. “Ân a! …… Ngô ngô!!!!” Thân thể Trầm Lăng nháy mắt cứng ngắc, há mồm kêu thảm thiết, không ngừng thở, thân mình toàn bộ gập lại, huyệt khẩu không thể nhanh chóng thừa nhận, thình lình xảy ra đau đớn, làm cho Trầm Lăng đến cả lời cự tuyệt cũng nói không được, đau đớn trong nhày mắt tràn tới tứ chi. “Đông Hoàng, ngươi chết tiệt—” Huyền Minh lo lắng ở trên thân Trầm Lăng di chuyển, không ngừng đụng chạm những điểm mãn cảm , trấn an Trầm Lăng. Đông Hoàng cúi đầu ôn nhu hàm trụ đôi môi mở ra vì đau đớn của Trầm Lăng, chậm rãi ma sát. Nửa ngày sau, vừa lòng cảm thụ hô hấp bắt đầu hỗn loạn của Trầm Lăng, Đông Hoàng cũng bắt đầu chậm rãi khởi động thắt lưng. Khia khẩn địa phương chặt chẽ kia, cảm thụ được lửa nóng ở nơi đó, thân mình Trầm Lăng cũng bắt đầu vặn vẹo, phối hợp với động tác của Đông Hoàng. “Ân! hảo nhanh! Nóng quá! Lăng, ngươi sắp đem ta bắn.” “Không cần, ra ngoài …… ra ngoài!” Không biết có phải do nước suối, đau đớn dần dần giảm bớt, khoái cảm tê dại chậm rãi nảy lên từ tứ chi, thoả mãn nhìn thân thể Trầm Lăng hoàn toàn hàm chứa phân thân của mình, động tác của Đông Hoàng càng lúc càng nhanh, giống như đang thăm dò bên trong cơ thể Trầm Lăng, đỉnh phân thân thỉnh thoảng chạm tới một điểm. “Ô a!” Trầm Lăng hơi cong thân thể, thân mình càng thêm dán sát vào Đông Hoàng, tiếng rên rỉ trầm thấp, rồi đột nhiên vút cao, trên gương mặt có chút tái nhợt vì đau đớn, khôi phục một chút hồng nhuận, phần eo hơi hơi nhếch cao. “Ha ha! Là nơi này sao?” Mỗi lần tiến nhập đều nhẹ nhàng ma sát nơi kia một chút, một bên quan sát gương mặt Trầm Lăng, đôi mắt lúc trước đầy thống khổ, lúc này lại đem theo mê ly, con ngươi tối đen lúc này không còn lạnh lẽo mà giống như bị tan chảy say sưa mông lung lờ đờ. Làn hơi nước mỏng manh ngưng tụ thành nước mắt, theo khoé mắt chảy xuống, lực đạo bên hông quá lớn, vững chắc bám lấy cánh tay Trầm Lăng, mỗi một lần tiến nhập đều tiến tới nơi sâu nhất. Vô lực hé mở khoé miệng, phảng phất giống như đến cả nội tạng cũng bị đảo lộn, Trầm Lăng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, Huyền Minh đứng một bên nhìn Trầm Lăng sa vào dục vọng, đôi mắt vàng phiếm uỷ khuất, lưỡi rắn tham nhập vào khoang miệng Trầm Lăng, răng nhọn nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi nóng ẩm, trêu trọc Trầm Lăng không còn mấy lý trí. Hồ nước ấm áp theo sự lắc lư của hai thân hình, không ngừng xuất hiện gợn sóng, hơi thỏ thô suyễn ái muội quanh quẩn trong toàn bộ hang, hình thành vòng vòng hồi âm. Mang theo những thạch nhũ nhiều màu, khiến cho cả không khí cũng mang theo màu sắc.
|
CHƯƠNG 11: ÔN NHU UY THỰC
Ngón tay hơi hơi nhúc nhích, đôi môi cánh hoa, không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ/ Ánh mắt mê man mở ra, nhìn bóng người mờ ảo trước mắt “Ha ha !” Nhìn đôi môi cánh hoa của Trầm Lăng mấp máy, Đông Hoàng cảm thấy thân mình lại bắt đầu nóng lên, ngón tay mang lớp chai, nhẹ nhàng vuốt ve, xẹt qua đôi môi ướt át sưng đỏ, hô hấp có chút thô suyễn, nếu không phải nhớ kỹ thân hình Trầm Lăng, y thật đúng là muốn làm thêm, buồn cười nhìn Hyền Minh đang tức giận bất bình, Đông Hoàng cười tới thập phần chói mắt “Lăng, còn khát không?” Huyền Minh chớp chớp đôi mắt vàng, thân rắn mảnh mai cuốn thành một đoàn, lóe ra đôi mắt sáng khát vọng nhìn Trầm Lăng, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào đôi môi còn đang sưng đỏ của hắn, trong mắt xà tràn đầy thành tựu, y hiện tại không thể thỏa mãn tính phúc của Lăng, nhưng chuyện này y tuyệt đối không hề nhược hơn so với Đông Hoàng, liếc mắt coi thường nhìn Đông Hoàng, thân rắn mảnh mai mang theo phẫn uất, lệ rơi đầy mặt y phải chờ bao lâu nữa mới có thể trưởng thành, có thể ôm Lăng!!!! “Không khát.” Giọng nói khàn khàn, toàn thân như bị bánh xe cán qua, hạ thân lại không có cảm giác, Đông Hoàng tự giác nâng Trầm Lăng dậy, bàn tay to dày nhẹ nhàng vuốt thân mình đau nhức của Trầm Lăng, vẻ mặt mang sự xấu hổ, bất quá đáy mắt lại toát lên dục vọng không chút che dấu Không nói gì nhìn hai kẻ đang lấy lòng mình, đến cả khí lực để trượn trắng mắt Trầm Lăng cũng không có đủ. Con ngươi đen trong trẻo, bên trong là hơi nước mông lung, đôi môi có chút sưng đỏ, cảm giác không khỏe “Ta, ta đói bụng!” Cầm thú chết tiệt! Thù này hắn nhớ kỹ, vài giọt máu thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của hắn. Đến cả vi cá bổ nhất Trái đất cũng không lợi hại bằng nó, này không phải là máu, mà rõ ràng chính là bùa đòi mạng, thân là sát thủ thế giới hắc ám, cường độ thân thể của Trầm Lăng tự nhiên không có gì để nói, nhưng vừa tới nơi này, hắn lại bị tra tấn thành như vậy, chảng lẽ bởi vì hai nơi không giống nhau?? Nói xong, Trầm Lăng dựa lên người Đông Hoàng (Dĩ nhiên, ở kia anh là công, ở nơi này anh chỉ là thụ) Đông Hoàng áy náy nhìn thân hình suy yếu của Trầm Lăng, nhưng chỉ vừa nghĩ tới tiểu huyệt kia, miệng khô lưỡi khô lại hận không thể đem hắn đặt ở dưới thân lần nữa, cũng may Đông Hoàng còn nhớ rõ, thân thể giống cái không thể so với giống đực, không chịu nổi nếu y cứ chăm chỉ như vậy, Đông Hoàng cũng không phải nguyện ý để bản thân chịu thiệt, không thể ăn thịt, uống canh hẳn có thể đi! Bàn tay to lén lút lặng lẽ tập kích nên sống lưng duyên dáng, chậm rãi trượt “Ba!” Một phen đánh bay bàn tay tác loạn cảu Đông Hoàng, mặt âm trầm, đáy mắt ẩn chứa băng tuyết “Huyền Minh, nếu Đông Hoàng động thủ động cước lần nữa, cắn y cho ta.” Phẫn hận trừng mắt nhìn Đông Hoàng, đáng chết! Này không phải nam nhân, rõ ràng chính là đầu dã thú, bất qua nói dã thú thạt đúng là như vậy, này nha chính là một đầu cầm thú, vì cái gì hắn muốn đi tắm rửa, không tắm rửa sẽ không bị quái vật cắn thương, cũng sẽ không bị nam nhân thượng, xem như!! Coi như bị chó cắn đi. Nam thử hán thân có thể khuất, dừng trên thân hình to lớn của Đông Hoàng, Trầm Lăng liếm đôi môi cánh hoa đầy tình sắc, đầu lưỡi quất quít lấy chỉ bạc mê người, nam nhân lên áp (Đoạn này ý nói lăng lăng nhỏ dãi khi ảo tưởng áp được thân hình của Hoàng hoàng đấy ạ!) Đông Hoàng đang ra ngoài chuẩn bị thực vật, không hiểu sao sau sống lưng bống nảy lên một cơn rét lạnh Nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn quỷ dị của Trầm Lăng, liền nổi tiếu ý ôn nhu, đem mấy khối thịt bỏ vào trong cái chén gỗ thô ráp, miếng thịt mềm trong suốt sáng bóng, khiến vừa nhìn liềm cảm thấy thèm ăn, vươn tay muốn trực tiếp cắn, từ ngày hôm qua tới giờ, hắn còn chưa có nếm qua thứ này nọ gì, đã sớm đói không kiên nhẫn. “Không được!” Gạt bay cánh tay đang duỗi tới của Trầm Lăng, đem chén gỗ để qua một bên, quay lại lấy từ bên trong tủ âm tường (tủ gắn vào trong tường) rất nhiều hoa quả lớn nhỏ, cùng quả kỉ kỉ có điểm giống nhau, bất quá so với quả kỉ kỉ thì lớn hơn một chút, có màu vàng, trên mặt còn có vằn giống như ngựa vằn, cùng quả dưa hấu không sai biệt nhiều lắm. “Đây là cái gì?” Vươn tay, trạc trạc, vỏ không phải thực cứng, nghi hoặc nhìn Đông Hoàng đưa qua cái thìa gỗ. Chẳng lẽ để hắn ăn cái thứ này nọ này sao? Trong mắt hiện lên một chút bất mãn, hắn thành như vậy, còn không được ăn cơm sao? Đầu năm nay có thiên lý hay không a! “Kim qua, trực tiếp bóp ra ăn, một ngày chưa ăn gì, trực tiếp ăn thịt sẽ chịu không nổi.” “Thiết!” Không được tự nhiên quay đầu đi, đừng tưởng rằng như vậy là có thể mua chuộc được hắn, cầm thìa gỗ nhẹ nhàng gõ mấy cái, kim qua trong tay truyền đến tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, phá vỡ lớp vỏ, một mùi hương nồng độm tươi mát truyền ra, thịt quả trắng noãn có điểm giống quả bách vị, oánh bạch rõ ràng, ăn mấy miếng, hương vị cũng không tệ lắm, ê ẩm ngọt ngào, dùng để khai vị thực không sai. Một lát sau, Trầm Lăng đã ăn xong một quả Chép miệng vài cái, tầm mắt liền rơi xuống thịt nướng trên bàn, nam nhân đều là động vật ăn thịt, Trầm Lăng cũng không ngoại lệ, con ngươi đen trong trẻo bắt đầu khởi động hơi thở khát vong. “Đừng ăn nhiều quá.” Đầu đầy hắc tuyến nhìn Trầm Lăng, giống cái bình thường không phải đều không thích ăn thịt sao? Hắn đúng là giống cái đủ đặc biệt, ăn một trái kim qua còn chưa đủ, còn muốn ăn thịt, bất quá như vậy cũng tốt, Lăng rất gầy, tái dưỡng béo một chút, ôm lấy liền có vẻ thoải mái, nghĩ như vậy dục niệm dưới đáy lòng lại sôi trào, nhìn ánh mắt Huyền Minh bên cạnh giống như đang đề phòng kẻ cướp, Đông Hoàng hung hăng khẽ động khóe miệng, có giống đực nào giống như y không? Hướng giống cái của bản thân cầu hoan, bên cạnh còn có giống đực khác rục rịch, tính độc chết kẻ đó, y quả thực không sợ độc của Huyền minh, bất quá cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy này thực khó chịu, vẫn là không khiêu khích tính nhẫn nại của Lăng. “Huyền Minh ăn không?” Quét mắt qua hình thú nhỏ gầy của Huyền Minh, trong lòng có chút nói thầm, hình thú của Đông Hoàng ước chừng gần trăm mét, vì sao Huyền Minh lại không tới một thước, chẳng lẽ bởi vì là vị thành niên? Vuốt cằm, chuyên tâm đánh giá Huyền Minh, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm chậc chậc nghị luận. Huyền Minh im lặng nghe nghi hoặc trong lời nói của Trầm Lăng, hung hăng đem cái đuôi rắn quét hướng Trầm Lăng. Bị giống cái của bản thân khinh thường, này tuyệt đối là vũ nhục với giống đực, mắt rắn màu hổ phách nổi lên hơi thở quỷ dị “Lăng, có phải rất ghét bỏ hình thú nhỏ yếu của ta hay không? Nhân gia cứ nghĩ Lăng ưa ta như vậy.” “Lăng, người đừng bị tiểu tử này lừa, y nếu khôi phục chân thân (hình dạng thật), nhà cây này đều có thể bị y phá bỏ, hình the Dực Xà trưởng thành tương xứng (bằng) với Long thú, có thể cắn nuốt con mồi to gấp ba lần mình, cho dù y bây giờ còn chưa có trưởng thành, nhưng hình dạng của y không có nhỏ như thế, bộ dáng này chảng qua chỉ vì phương tiện.” “Cái gì?” Thân mình hơi hơi lui về sau, kinh ngạc nhìn Huyền Minh mảnh mai đang che trước mặt mình. Đây là Đại lục biến mất, đây không phải là Trái đất, sinh vật nơi này tùy tùy tiện tiện đều có thể nghiền nát hắn, loại nhận thức này làm cho Trầm Lăng buồn bực không thôi, nghĩ hắn đã trà trộn làm sát thủ nhiều năm, khi nào đã chịu qua ủy khuất như vậy? Mạc danh kì diệu bị bạn gái đạp xuống giường, bị đưa tới thời không khác, còn bị nam nhân áp, như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn lại nằm dưới thân nam nhân. Huyền Minh di động rất nhanh, trườn tới bên cổ Trầm Lăng, ái muội phun ra nuốt vào lưỡi rắn. “Đông Hoàng nói đúng, không nghĩ rằng Lăng lại thích lớn, sớm biết như thế, ngày hôm qua ta không lên đem cơ hội nhường cho Đông Hoàng, phải biết rằng Dực Xà tộc với ngoạn ý kia là có hai căn…” ( Ai, mất một màn NP , lạ còn ko có nhân – thú… hảo tiếc a …555555555) Đông Hoàng ở một bên nghe xong, cũng bị chọc cười, nhớ tới Dực Xà tộc cho dù hóa thành hình người, phía dưới vẫn có hai cây ngoạn ý cứng rắn, Dực Xà tộc cùng Long thú xem như là họ hàng gần, tính dục so với Long thú cũng không kém, nếu Huyền Minh hóa thành hình người, không biết Lăng có ăn không tiêu không, ánh mắt bỡn cợt lóe lên tia tà ác thú vị. “…” Trầm Lăng đến tâm cũng nhảy lên, là thú y, hắn tự nhiên cũng biết rắn là có tới hai căn ngoạn ý. Bị bọn Đông Hoàng nói như vậy, đáy lòng oa lạnh oa lạnh, dựa vào!! Trên mặt lúc trắng lúc xanh, biến hóa thực không được tự nhiên, nắm chặt quyền đầu, nơi này không có cách nào khác ở lại, đừng tưởng hắn khống thấy ngoạn ý cao ngất bên dưới Đông Hoàng kia, nếu không phải bận tâm hắn hiện tại không thể động đậy, chỉ sợ ý đã sớm lao qua đây. Đông Hoàng nhịn cười, lấy da thú bao bọc lấy người Trầm Lăng, chính nhi bát kinh nhìn hắn. “Lăng có phải hay không nên cảm tạ ta, Dực xà tộc phát tình ở mùa mưa, Huyền Minh còn chưa có trưởng thành, nên không thể hóa hình người, bằng không lấy thân mình của ngươi, sớm hay muộn đều bị y giết chết”(ngươi cũng suýt giết hắn a) Huyền Minh kiêu căng ngẩng cao đầu rắn, Trầm Lăng liếc cái xem thường, làm sao nhìn không hiểu hai cầm thú này tươi cười đáng khinh cỡ nào, bĩu môi, đem thân mình vùi vào giường gỗ, dưới lớp dã thú củng vào cái, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy Nhìn da thịt Trầm Lăng lộ ra ngoài, ánh mắt Đông Hoàng đều nhìn thẳng, liều mạng nuốt nước miếng. Huyền Minh cảnh cáo trừng mắt nhìn Đông Hoàng, ánh mắt ý bảo Đông Hoàng an tĩnh lại, giống cái thân mình vốn gầy yếu, hôm qua bị Đông Hoàng tàn phá nguyên một ngày như vậy, nếu là giống cái bình thường, chỉ sợ đã sớm không còn nửa cái mạng, long thú phát tình cũng không phải là giống cái nào cũng có thể đáp ứng. “Ta tính mang Lăng quay về bộ lạc.” “Vì cái gì? Ở chỗ này không tốt sao?” “Lăng là giống cái, nơi này đối với hắn mà nói là rất nguy hiểm, việc ngày hôm qua như vậy còn không khiến ngươi hiểu sao! Chúng ta không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh Lăng, điểm này ngươi hản phải rõ ràng hơn ta.” Đông Hoàng có chút chần chờ, y biết Huyền Minh nói đúng, nơi này rất nguy hiểm, đừng nói là giống cái, cho dù là giống đực, chỉ cần hơi vô ý là sẽ mất mạng. “Ta đã biết, ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ lên đường.” Dù sao y cũng ngốc trong này đủ lâu rồi, cũng đang muốn rời khỏi đây ra bên ngoài xem xét. Y không có khả năng buông tha Trầm Lăng, lên chỉ có thể đồng ý với lời nói của Huyền Minh. Giống đực có thể cùng sở hữu giống cái, điều kiện tiên quyết là giống đực phải đạt thành hiệp nghị, này cũng là nguyên nhân vì sao Đông Hoàng không nói thẳng ra lý do để Trầm Lăng lưu lại, dù sao cũng là Huyền Minh gặp được trước. “Tìm một ít da thú mềm mại, Lăng là giống cái, thực dễ dàng bị thương.” Nhìn những vết thương thản nhiên trên người Trầm Lăng, Huyền Minh có chút tức giận, kích động không thôi, đáy lòng tự nghĩ trở về bộ lạc, phải bảo họ chuẩn bị một ít da thú tốt, thân mình Lăng quá yếu, thực dễ thụ thương. Ngọn lửa thiêu đốt trong phòng, Đông Hoàng nhẹ tay nhẹ chân thu thập này nọ, thân mình Huyền Minh đứng vững bên cạnh Trầm Lăng, đuối rán nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt vàng thật sâu dừng lại trên người Trầm Lăng, giống cái của y, ngày hôm qua khi động tình, y cùng Đông Hoàng đều nhìn thấy Maya nở rộ trên lưng hắn, thấn bí mà cao quý, giống như Trầm Lăng. Tầm mắt dừng lại ở bụng Trầm Lăng, nói không chừng nơi đó đã dựng dục (có thai) con nối dòng của Đông Hoàng, đối với bọn họ mà nói, sinh dục con nối dòng là quá khó khăn, chủng tộc càng cường đại sinh sản càng gian nan. Kẻ đứng trên đỉnh cao, đồng nghĩa với cô độc, bọn họ so với ai khác càng khát vọng có được con nối dòng.
|
CHƯƠNG 12: TRƯỢT CHÂN TRỤY NHAI (TRƯỢT CHÂN RƠI XUỐNG VỰC)
Hôm sau, một người một thú một xà từ trung ương rừng rậm đi hướng ra bên cạnh. Ôm cổ Đông Hoàng, Trầm Lăng vững vàng trong cái ôm của Đông Hoàng, Huyền Minh như trước chiếm cứ trên người hắn, thỉnh thoảng đụng chạm da thịt trắng noãn của Trầm Lăng, nhìn mặt trời chênh chếch lặn xuống, tầm mắt sác bén của Đông Hoàng bắt đầu tìm kiếm nơi nghỉ chân đêm nay, khắp nơi trong khu rừng rậm bày đều cất giấu nguy cơ, chỉ cần có hơi vô ý liền có khả năng gặp nguy hiểm. “Nhanh tới biên giới, đêm nay trước nghỉ ngơi.” Đông Hoàng nhanh chóng hạ xuống thân mình, chạy nhanh tìm một hang động, cẩn thận buống Trầm Lăng, thu thập một ít củi châm lửa đốt, có lẽ là đã nhanh vào mùa mưa, ban ngày luôn đặc biệt ngắn ngủi, màn đêm chậm dãi kéo dài, khu rừng rậm tối đan thập phần nguy hiểm, nếu là bình thường Đông Hoàng sẽ không cần cẩn thận như vậy, nhưng làn này vừa vặn lại có giống cái đi theo, khắp nơi cũng không thể không để ý. Châm đống lửa, mang da thú đem bên mình dũhảo, ôn nhu phủ lên mình Trầm Lăng, Huyền Minh bởi vì alf hình thú, nên những việc này chỉ có thể để cho Đông Hoàng tới làm, thân mình Trầm Lăng cũng không phải là khó chịu, nhưng người luôn luôn có tính lười, có kẻ hầu hạ vui vẻ ai lại tự mình động thủ, thân mình biếng nhách cuốn lui lại trên da thú lông xù, còn lấy mặt cọ xát vài cái, hành động khả ái, khiến Đông Hoàng cùng Huyền Minh nhìn mà ngón trỏ đại động, nuốt nước miếng xấu hổ nhưng chân lại không dám tới gần. “Ta đi săn bắn, Huyền Minh ngươi cẩn thận thủ, mùa khô còn chưa có chấm dứt đâu.” Đông Hoàng cẩn thận dặn dò, càng tới gần mùa mưa, chính là thời điểm mà dã thú trong khu rừng rậm này điên cuồng nhất, mỗi lần giao tiếp đều xuất hiệm chém giết trên quy mô lớn Lúc gần đi, Đông Hoàng cẩn thận lưu lại xung quanh hơi thở của Long thú. Y lo lắng Trầm Lăng, Huyền Minh còn chưa trưởng thành, nơi này rất nguy hiểm, nếu như chỉ có một mình Huyền Minh, có lẽ cũng sẽ không lo ứng phó, nhưng nguy hiểm chính là giống cái không có thực lực, nếu gặp phải dã thú kết thành thú đàn, cho dù là thú nhân trưởng thành, cũng không tránh khỏi cửu tử nhất sinh. Huyền Minh còn thật sự gật đầu, thân mình ngân bạch trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng “Ta sẽ cẩn thận nhìn hắn, đừng đi xa quá.” Huyền Minh cũng biết, hàng năm khi mùa khô cùng mùa mưa luân phiên (đổi chỗ) cho nhau, đều xuất hiện chém giết trên quy mô lớn, này cũng là nguyên nhân vì sao y đề nghị quay về bộ lạc, giống cái quá yếu ớt, hai tay không địch lại bốn tay, bọn họ không thể thực sự cam đoan an toàn cho giống cái. Nghe đối thoại của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, đáy lòng Trầm Lăng mơ hồ có chút kinh ngạc, sau khi rời đi nhà cây nơi Đông Hoàng sống, dọc đường đi Đông Hoàng đều tận lực tránh động thủ, ẩn ẩn Trầm Lăng biết, điều này chỉ sợ cùng hắn có liên quan, bĩu môi, trước kia hắn là sát thủ làm cho người ta nghe đã sợ mất mật, như thế nào ngã xuống dị thời không (thời không khác) này, lại trở thành phế tài, không, hắn không phải phế tài, mà là nơi này rất biến thái, ai gặp qua con chuồn chuồn lớn như con ưng chưa? Con sói còn to ngang so với voi?…… Tách ! Tách! Trầm Lăng gắt gao nằm trên da thú, bên tai thỉnh thoảng truyền tới thanh âm ngọn lửa thiêu đốt, Huyền Minh cảnh giác thắt chặt thân rắn, cặp mắt vàng bắt đầu khởi động sát ý, quan sát nhất cử nhất động xung quanh. “Huyền Minh, Đông Hoàng có phải đã ra ngoài lâu lắm rồi hay không?” Trầm Lăng thoáng có chút bất an, bên tai không ngừng truyền tới tiếng dã thú kêu gào, suy nghĩ rung động không ngừng mạnh mẽ xuất hiện, trong hang động phá lệ âm trầm, cào lên lớp da thú, Trầm Lăng bất an ngồi dậy, hỏi “Huyền Minh, có thể ra ngoài nhìn xem hay không?” “Không được, rất nguy hiểm!” Huyền Minh dựng thẳng thân răn mảnh mai, mắt rắn màu hổ phách mang theo thần thái quỷ dị, y so với Trầm Lăng càng hiểu rõ nguy cơ ở nơi này, Đông Hoàng đã lâu như vậy còn chưa có về, nhất định là đã gặp phải phiền toái! Lúc này tuyệt đối không thể tùy tiện ra khỏi hang động “Đừng quên Đông Hoàng là Long thú, nếu ngay cả y cũng không thể giải quyết phiền toái, thì cho dù là chúng ta đi, cũng không thể giúp được gì.” Nói xong, không ngừng đối với bên ngoài phát ra thanh âm “Tê tê ” cảnh cáo, hơi thở của Long thú, làm cho dã thú săn bắn ngập ngừng không dám tiến lên, một đôi mắt phiếm lục quang cẩn thận ẩn núp, không dám tùy tiện hiện thân săm bắn. “Rống rông!” Tiếng gầm nhẹ thật lớn, trong nháy mắt truyền vào trong hang động, làm dã thú xung quanh thất kinh, lựa chọn rời xa. “Sao lại thế này? Thanh âm đó có phải của Đông Hoàng không?” “Là tiếng gầm của Long thú, chẳng lẽ là đàn thú? ” Huyền Minh có chút không xác định, trong tiếng gầm nhẹ vừa rồi của Đông Hoàng có ẩn chứa lửa giận, chỉ sợ đối thủ thập phần khó giải quyết. Trầm Lăng mờ mịt ngồi trên lớp da thú, thân rắn của Huyền Minh nhanh chóng thắt chặt, hoàng mâu không ngừng chuyển động “Đàn thú? Rất nguy hiểm!!” “Ân!” “Chúng ta cũng đi hỗ trợ.” Đứng dậy nắm lấy nanh thú, cắm ở bên hông, một cái lật nghiêng liền mạnh mẽ đứng dậy, hoàn toàn không có bộ dáng suy yếu như lúc trước. Trầm Lăng nhanh chóng mạnh mẽ không để cho Huyền Minh có thời gian để hỏi, một phen tóm lấy Huyền Minh, bước nhẹ như mèo rời khỏi hang động “Hướng nào?” Tay phải Trầm Lăng năm chặt nanh thú, đi về phía trước nhẹ nhàng như bay, Huyền Minh tán thưởng nhìn, không thể tưởng giống cái này lại lợi hại như vậy, giống cái trong bộ lạc đều thập phần yếu ớt, liếc thấy cử chỉ của Trầm Lăng, Huyền Minh rõ ràng không chỉ là bị sốc, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gầm của Đông Hoàng, Huyền Minh không tiếp tục cản trở, ngửi trong không khí mùi vị của Đông Hoàng lưu lại, chỉ dẫn cho Trầm Lăng hướng về phía trước. Trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, Huyền Minh biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra, Đông Hoàng đã đụng phải đàn thú, lại còn là U Minh lang hung tàn nhất trong khu rừng rậm này. Bất quá may mắn y không ngửi thấy mùi máu của Đông Hoàng, không thể nói đây chính là tin tức tốt nhất, xác định xong phương hướng của Đông Hoàng, Huyền Minh ra dấu cho Trầm Lăng dừng lại “Là U Minh Lang hung tàn nhất rừng rậm trung ương, ngươi đừng cử động, cứ đứng chỗ này. Nơi này có hơi thở của long thú sẽ không có dã thú khác, ta đi hỗ trợ y.” Đem Trầm Lăng an trí ở địa phương an toàn bí ẩn, thân rắn của Huyền Minh trong nháy mắt to lên mấy trăm lần, trong phút chốc, một con cự xà màu bạc dài gần trăm mét, xuất hiện trước mặt Trầm Lăng. Mở lớn miệng không dám tin nhìn Huyền Minh, con cự xà trước mắt thực sự là Huyền Minh từng chiếm cứ trên cổ hắn, xoa cái trán có chút mê muội, Trầm Lăng bình tĩnh! (may mà lần trước nó chưa rape anh). Thời gian chờ đợi thức sự luôn quá chậm chạp, Trầm Lăng đỡ cái trán tích lạc mồ hôi lạnh, siết chạt tay, theo bản năng không ngừng đi lại, hắn do dự có lên theo sau hay không, dù sao thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, mà bọn họ vẫn chưa trở về, bọn họ không ở bên người làm Trầm Lăng cảm thấy bất an. “Đông Hoàng , Huyền Minh…” Trầm Lăng không yên lòng, cuối cùng vẫn quyết định tiến về phía trước Huyền Minh tiếp cận, mới phát hiện sự tình so với tưởng tượng của mình thì còn nghiêm trọng hơn, không đếm được bao nhiêu U Minh lang đang vây xung quanh Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng dĩ nhiên đã hóa thành hình thú, Long thú có thể phi hành (bay) , nhưng U Minh lang cũng hận thù rất sâu, nếu không giết chết được con mồi sẽ liên tục truy đuổi, Huyền Minh mang hình thú cẩn thận ẩn nấp, chờ đợi thời cơ tốt nhất để săn bắn, quan sát một chút, Đông Hoàng đã đem hàng trăm đầu U Minh lang cắt xuống, mùi máu tươi nồng đạm bay vào trong không khí, rất nhanh sẽ hấp dẫn tới càng nhiều dã thú . Mùi máu tươi có thể làm cho dã thú lầm vào điên cuồng tuyệt đối. Huyền Minh tê lên một tiếng, rất nhanh gia nhập chiến trường, thân thú khổng lồ của Đông Hoàng mạnh mẽ di động, thoáng nhìn qua thân ảnh Huyền Minh, hỏi “Huyền Minh, sao ngươi lại tới đây, Lăng?” “Lăng lo lắng cho ngươi nên kéo ta cùng tới đây, yên tâm, Lăng đang ở nơi an toàn…” Huyền Minh còn chưa nói xong, bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho sợ tới mức trái tim căng thẳng, Đông Hoàng theo tầm mắt của Huyền Minh nhìn qua, thân hình cũng phút chốc cứng đờ, chỉ thấy thân hình kiều tiểu (nhỏ nhắn , mảnh mai) của Trầm Lăng đang xuyên qua giữa bầy U Minh lang, răng nanh cũng móng vuốt sắc bén của U Minh lang thỉnh thoảng lướt qua thân mình nhu nhược của Trầm Lăng, làm cho Huyền Minh cũng Đông Hoàng sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập. “Lăng!” “Lăng!” Không, Đông Hoàng nhanh chóng biến về hình người, thân hình mạnh mẽ nhanh chóng chạy về phía Trầm Lăng, Huyền Minh cũng không nương tay, điên cuồng đánh úp về phía U Minh lang xung quanh. Thân hình Trầm Lăng nhanh chóng di chuyển, nanh thú sắc nhọn lưu loát lướt qua cổ U Minh lang, kéo theo máu tươi chói mắt, trên người cũng bị lây dính một thân, nhẹ nhàng đi lại, Trầm Lăng nhịn không được nhắm hai mắt lại, cảm thụ sát ý xung quanh mình, hoàn toàn lâm vào trong chiến loạn điên cuồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hắn hưởng thụ giết chóc, dưới đáy lòng của mỗi sát thủ đều ẩn núp một con quái vật, tùy thời chuẩn bị thức tỉnh, khoảng khắc Trầm Lăng đứng trên chiến trường, quái vật dưới đáy lòng dĩ nhiên thức tỉnh, cùng với sát khí mà đến, lại càng làm cho hắn hưng phấn không thôi, trong đôi mắt tối đen nổi lên tinh quang. Móng vuốt sắc bén của U Minh lang cắt qua cánh tay, bụng đùi của Trầm Lăng. Dù sao cũng không giống với Trái đất, lực sát thương lại càng không thể nói, cho dù thân thủ của Trầm Lăng có mạnh mẽ cỡ nào, cũng vẫn sẽ bị thương, nhìn Trầm Lăng bị thương, Đông Hoàng cũng Huyền Minh ở cách đó không xa gần như phát cuồng, tàn sát bừa bãi làm cho U Minh lang dù là loài không sợ chết cũng bắt đầu thấy sợ hãi, đây là sự tức giận của cường giả!! “Ta không sao!” Trầm Lăng né thú nhân, mỗi lần hắn đều tránh đi chỗ khác, nên một nửa máu trên người không phải là của hắn Đột nhiên, Đông Hoàng cũng Huyền Minh đều im lặng, đáy mắt phiếm sợ hãi thật lớn, Trầm Lăng cũng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được quay đầu, chỉ thấy một đầu lang cao gần năm thước, ở ngay cách hắn không tới một thước, âm thầm theo dõi thân hình trắng nõn của hắn, Trầm Lăng vì tránh bị đánh nén, nên ở ngay bên rìa vách đá Móng vuốt sói sắc bén nháy mắt rơi xuống trước mặt, Trầm Lăng không kịp trốn, một cái nghiêng người, thân mình rơi xuống dưới vách núi, cảm giác đột ngột mất đi trọng lượng làm đáy lòng Trầm Lăng dâng lên một cỗ sợ hãi, thậm chí đến ngay cả vẻ mặt tuyệt vọng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh đều không kịp thấy rõ “KHông—Lăng….” “A …. A a! Lăng!” Trên vách đá chỉ còn lại tiếng kêu điên cuồng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh, hai người trong nháy mắt hóa thành hình thú, đem U Minh lang quanh mình đập nát, lưu lại đầy trời mưa máu, chỗ vách núi đen cho dù có là Đông Hoàng, cũng không dám tùy tiện phi hành, trong rừng rậm trung ương này có quá nhiều dã thú chưa được biết đến, ai cũng không thể khẳng định sống dưới vực là dã thú cường hãn cỡ nào, sương trắng lượn lờ, Trầm Lăng dường như đã nghe thấy sự tuyệt vọng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh Lúc tỉnh lại, tứ chi không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn khó nhịn, di động thân mình, khóe miệng tràn ra cười khổ, mệnh thật sự lớn, thế nhưng lại vừa vặn rơi xuống một nhánh cây, trừ bỏ có vài chỗ trầy da, cũng không có miệng vết thương nào, bất quá mấy vết thương do U Minh lang gây ra, nếu không cầm máu, chỉ sợ gặp nguy hiểm! “Ngươi đang luyện tập phi hành sao?” thanh âm gợi cảm khàn khàn mang theo chút ngây thơ, Trầm Lăng không khỏi nhìn qua, nháy mắt thất thần, ngân dịch(nước bọt) theo khóe miệng không ngừng rơi xuống, đọng thành vũng!! Thiên sứ? ——————– có vẻ các thúc thúc mỗi lần thấy trai đẹp lại c ó đôi cánh sau lưng đều gọi thiên sứ sau đó hối hận ngàn thu vì bọn đó… đều là ác ma a. Mấy chương sau đều có mấy cảnh khiến ta dở khóc dở cười nên cần cham chút kĩ 1 chút. Các nàng thông cảm nhá
|
CHƯƠNG 13: MĨ NHÂN NGƯƠI KÊU GÌ?
Nhìn giống cái xinh đẹp trước mắt, Bác Nhã rất nhanh thu hồi ánh mắt chiếm đoạt nơi đáy mắt, mang ánh nhìn tò mò cũng hồn nhiên đặt lên người giống cái, cắt qua da thú, da thịt trắng noãn như ẩn như hiện lộ ra, bất đồng với giống đực ngăm đen thô ráp, làn da trắng noãn tỏa ra ánh sáng, chỉ cần nhìn, không thể không làm cho ngón trỏ đại động. Đồng dạng với tiếu ý nhợt nhạt, Bác Nhã vương ngón tay trơn bóng nhẹ nhàng chạm vào bụng Trầm Lăng, xúc cảm mềm mại, con ngươi hơi hơi buộc chặt, hầu kết cao thấp trượt trượt, hận không thể đem giống cái trước mặt hung hăng ôm vào lòng chà đạp một phen, bất quá, đối với con mồi thú vị, Bác Nhã luôn kiên nhân, nụ cười ngây thơ mang theo vẻ không hiểu thế sự, làm cho Trầm Lăng nhìn mà nhễu nước miếng ràn rụa. Yêu nghiệt! Yêu nghiệt a! Ngươi như thế mà sinh ở Trái đất, kia tất cả nữ nhân đều sẽ phải tự sát, phá bình phát suất Trầm Lăng lập tức ngây ngốc nhìn chằm chằm Bac Nhã, trong mắt mang theo nồng đậm khát cầu, ho nhẹ vài tiếng nói : “Mỹ nhân, giúp tôi một chút được không?” Nói xong, còn không quên làm một động tác tự nhận là rất tuấn tú (vị này còn chưa rõ đây là đâu sao?) Bác Nhã mỉm cười, vươn cánh tay thon dài, ôm lấy cổ Trầm Lăng, đem hắn từ trên trạc cây cứu ra, khi liếc thấy những hồng ngân (dấu hôn) còn chưa lui trên người Trầm Lăng, đáy mắt hiện lên một tia lãnh liệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hồng ngân, vẫn còn rất mới, tính toán một chút, khóe miệng khẽ nhếch nhìn Trầm Lăng nói “Ngươi là giống cái sao? Vì cái gì lại từ trên trời rơi xuống?” Ánh mắt Bác Nhã trong suốt, tò mò hỏi, loại độ cao này cho dù có là Vũ Linh tộc như y, cũng không dám thử, nhưng giống cái này thực lớn mật, dám từ trên vách núi đen nhảy xuống, nhìn vết thương trên người, chỉ sợ đã gặp phải thú dữ, Klose đứng ở xa xa run rẩy khóe miệng nhìn gương mặt giả tạo của Bác Nhã , xem thường làm bộ như không thấy, nhưng khi tầm mắt rơi xuống lưng Trầm Lăng, lại hiện lên một tia kinh diễm Si ngốc nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ của Bác Nhã, bất đồng với Đông Hoàng đầy nam tính, Bác Nhã càng thiên hướng nữ tính hoám đôi mắt hoa đào hẹp dài, lông mi dày nhẹ nhàng chớp, làm cho người ta có một cảm giác kinh diễm, Trầm Lăng tham lam nhìn Bác Nhã, vươn tay nâng lấy cái cằm bóng loáng của y, trêu chọc nói “Mỹ nhân, ngươi tên là gì? Nhà ngươi ở đâu? Đã kết hôn chưa?….” (Té ghế! Cười sặc sụa… Anh tán zai thật là độc, nhanh, ma lại rất trực típ a, mới gạp mà đã… Ta nhớ Trư Bát Giới ghê!) Bác Nhã nháy mắt giật mình, giống cái này không khỏi rất, rất hoạt bát (lớn mật chứ?). Klose đầu đầy hắc tuyến nhìn giống cái, lại là một giống cái bị mỹ mạo của Bác Nhã mê hoặc, bất quá giống cái này thật khả ái, dám đùa giỡn Bác Nhã, tính tình Bác Nhã phúc hắc, cả bộ lạc người người đều biết, ánh nhìn rơi xuống vết thương trên người Trầm Lăng, liền hiện lên lo lắng, cất bước tiến lên nắm tay Trầm Lăng, cười nói “Ngươi không sao chứ! Trước có muốn bôi chút dược hay không?” “Ngươi là?” Trầm Lăng chuyển tầm mắt qua nhìn Klose, cũng là một mĩ nam, thân hình thon dài giống như hắn, so với mỹ nhân thấp hơn nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn nhã mang theo tiếu ý nhợt nhạt, thực ôn nhu, là láng giềng ca ca tốt bụng “ta gọi là Trầm Lăng, không cẩn thận từ trên kia rơi xuống, ngươi có biết làm thế nào để đi lên không?” Trong đầu, đột nhiên nhớ lại thời điểm rớt xuống vách núi đen, gương mặt khủng hoảng của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, trong mắt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn tuyệt đối không có để ý tới sinh tử của hai người kia, chảng qua trong thời gian này nhận được sự chiếu cố của bọn họ, không từ mà biệt chung quy không tốt. Rối rắm vò da thú, trên mặt hiện lên biểu tình quỷ dị. “Lăng, ta gọi là Klose, hắn là Bác Nhã. Ngươi muốn đi lên sao? Chỉ sợ thực phiền toái.” Y là giống cái, lần này theo Bác Nhã ra ngoài thí luyện, gần tới mùa mưa, rừng rậm trung ương sẽ biến thành chiến trường, bình thường vào lúc này bộ lạc cũng sẽ không cho phép tộc nhân tiến vào rừng rậm trung ương, nhiều nhất chỉ đi săn bắn bên ngoài. “Không thể đi lên sao?” Trầm Lăng có chút kinh hoàng, tại thời không không biết chút gì này, Huyền Minh cùng Đông Hoàng là những người đầu tiên hắn gặp, Klose nhìn gương mặt mất mát của Trầm Lăng, biểu tình có chút xấu hổ, xem ra lời nói của y đã dọa tới Trầm Lăng, xoay người nhìn Bác Nhã , trên mặt mang theo vẻ quẫn bách xấu hổ. Y là giống cái của đại ca Bác Nhã, là giống cái nổi tiếng trong bộ lạc, là năm đó đại ca Bác Nhã đã mạo hiểm trong sinh tử nguy hiểm mới cướp được y về, tuy không muốn nhưng bất quá cuối cùng vẫn là chịu đồng ý cùng người khác ở chung, lần này họ ra ngoài, chính là thừa dịp trước khi mùa mưa tiến đến, chuẩn bị sẵn sàng, để vượt qua thời kì này. Không thể từ chối yêu cầu của Klose, miễn cưỡng đồng ý đưa y theo, bất quá bên người phải có giống đực bảo hộ, những người khác đều đã ra ngoài săn bắn, lưu lại Bác Nhã cùng y ở lại, bọn họ lập tức sẽ khởi hành quay về bộ lạc, bởi vì lũ dã thú đã ngửi thấy hơi thở của mùa mưa sắp tới, bắt đầu trở lên điên cuồng. Bác Nhã vươn tay, đem Trầm Lăng so với y thấp hơn nửa cái đầu, kéo vào trong lòng, một cảm giác ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua, những vết thương trên người Trầm Lăng chậm rãi thay đổi, kinh ngạc mang theo lo lắng hỏi “Ngươi như thế nào lại một mình ở nơi này, giống đực của ngươi không nói cho ngươi thời gian này trong rừng rậm trung ương thập phần nguy hiểm sao?” Bàn tay to nhẹ nhàng chậm chạp xoa xoa mái tóc ngắn của Trầm Lăng, xúc cảm mượt mà làm cho Bác Nhã lưu luyến không thôi. Đã quen được Đông Hoàng ôm, nên hành động của Bác Nhã cũng không bị Trầm Lăng phản kháng, ngửi trên người Bác Nhã có mùi thơm thản nhiên của cỏ xanh, thân mình Trầm Lăng nhịn không được có chút mệt mỏi, bị Đông Hoàng chà đạp một đêm, tuy rằng có nghỉ ngơi một ngày, bất quá vẫn có chút không thoải mái, hơn nữa lúc trước đại chiến, sau lại thình lình rơi xuống vách núi đen, hết thảy những phát sinh liên tiếp này, dù Trầm Lăng có cứng rắn, tình thần cũng có chút suy sụp, cánh tay Bác Nhã thong thả mà có tiết tấu, làm cho Trầm Lăng bình tĩnh lại không khỏi cảm thấy buồn ngủ vài phần, lẩm bẩm vài câu, mí mắt chậm rãi khép lại, lập tức ngủ say. Nửa ngày qua đi, vẫn không nghe thấy Trầm Lăng trả lời, Bác Nhã cùng Klose không khỏi buồn bực, thuận mắt nhìn lại, đã thấy Trầm Lăng đem thân mình dựa sát vào ngực Bác Nhã, ngủ rất say. Klose vuốt cằm cười yếu ớt, thật đúng là yên tâm, sẽ không sợ bọn họ hại hắn, giống cái thiếu thận trọng như vậy thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Lẽ ra làm sát thủ như Trầm Lăng, không có khả năng ngủ mà không đề phòng, nhưng những gì liên tiếp xảy ra, thực sự là đã hao phí rất nhiều tâm huyết của hắn, bất chợt cả kinh, con người mạnh mẽ cũng không thể không mệt mỏi. Bác Nhã nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Lăng, hướng sơn động đi tới, đại ca bọn họ còn chưa có về, cũng may mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, tầm mắt Vũ Linh tộc vô cùng tốt, bằng không y thật sự chẳng thấy được giống cái trong đám mờ mịt này, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp trong lòng, trên mặt xuất hiện tiếu ý bất lương, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên của Trầm Lăng, nhẹ nhàng trạc (hôn) xuống “Ha ha… về sau lại hướng ngươi đòi tiếp.” Dám gọi y là mỹ nhân, thật đúng là thú vị. Klose giật mình nhìn hành động ôn nhu của Bác Nhã, miệng mở thực lớn, trong bộ lạc ai chẳng biết Bác Nhã là một ác ma bụng dạ đen tối, dựa vào gương mặt hấp dẫn lừa người chết không đền mạng, không biết bao nhiêu người đã gặp tai họa vì y, không nghĩ tới y lại còn có một bộ mặt ôn nhu như vậy, này thật đúng là làm cho người ta giật mình không thôi! Lướt qua lùm cây, đi vào bên trong động, sơn động này không lớn, trong góc chất đầy mấy đầu dã thú to lớn, ở giữa có lưu lại một đống tro tàn, trên cò chút tàn lửa, thuận tiện cho việc đốt lửa vào lúc tối, sau khi bọn họ quay về trong động không lâu, mặt trời ở cuối chân trời cuối cùng đã hoàn toàn chìm xuống, toàn bộ đại địa trong nháy mắt chìm vào bóng đêm Klose xuất ra da thú giải xuống, Bác Nhã nhẹ nhàng đem Trầm Lăng đặt lên, kéo một tấm da thú khác đắp lên cho Trầm Lăng thật tốt “Klose, ngươi ở đây trông hắn, ta đi chuẩn bị thực vật đêm nay, đại ca bọn họ cũng gần về tới đây rồi, ngày mai chúng ta trở về bộ lạc. Săn bắn vậy cũng đủ rồi, mùa mưa sẽ lập tức tới đây! ” Trên gương mặt tuấn mỹ của Bác Nhã hiện lên tiếu ý lạnh lẽo, y hiểu nơi này không an toàn, không chỉ vì mùa mưa sắp tới, mà còn vì giống cái đang nằm một bên này, có thể sinh tồn trong ràng rậm trung ương, giống đực của hắn tuyệt đối thập phần mạnh mẽ, chỉ có giống đực mạnh mẽ mới có tài năng ôm lấy giống cái của mình, y nhìn trúng giống cái này, phải trước khi giống đực của hắn tìm thấy đem hắn đi, Bác Nhã cũng không nắm chắc được mọi chuyện, hết thảy những khả năng có thể phát sinh y đều thích đme nó bóp chết trong nôi. “Ta biết, chờ đại ca ngươi trở lại, ta sẽ nói giúp ngươi.” Klose bỡn cợt nhìn Bác Nhã, không thể tưởng tượng Bác Nhã bình tĩnh thong dong, cũng có lúc thiếu kiên nhẫn, Trầm Lăng này vừa nhìn đã biết là danh hoa đã có chủ, theo những vết cắt trên lớp da thú có thể nhìn thấy những dấu hồng hồng, không khó nhìn ra, giống đực của hắn thập phần coi trọng hắn, cho nên mới lưu lại hồng ngân đậm như vậy, chỉ có chấp niệm mãnh liệt, mới có thể như thế, tin rằng điểm này Bác Nhã cũng hiểu được! Bác Nhã làm bộ như không nghe thấy, khởi khởi ngọn lửa, thỉnh thoảng chú ý Trầm Lăng đang ngủ say, khóe miệng gợi lên tiếu ý tình thế bắt buộc, nhớ tới lúc Trầm Lăng nâng cằm y lên, bộ dáng gọi y là mỹ nhân, không khỏi khẽ cười thành tiếng Vẫ nghĩ tới giống cái, đều nhu nhu nhược nhược, cho dù là Klose cũng mềm mại rất nhiều, khả hắn bất đồng, từ trên vách núi đen rơi xuống vẫn thong dong bình tĩnh, phân lượng tỉnh táo kia cho dù là giống đực thông thường cũng không làm được. Trong mộng Trầm Lăng giống như gặp gỡ chuyện tốt đẹp gì đó, theo bản năng cọ xát da thú dưới thân, đem thân mình vùi xuống càng sâu, khóe miệng gợi lên khuôn mặt tươi cười mê người, chép miệng, hành động khả ái, khiến đáy lòng Bác Nhã run lên, nếu không ngại Klose ở đây Bác Nhã thực muốn hung hăng lao đến, gắt gao hàm trụ đôi môi cánh hoa hé mở mê người kia… Giống như cảm nhận được điều gì, Trầm Lăng bất an đánh cái rùng mình, đem thân mình cuốn lui ngủ lại càng sâu. “Phốc xuy!” Klose nhịn không được cười khẽ ra tiếng, nguyên lại Bác Nhã còn có một mặt khẩn cấp như vậy, chống lại vẻ mặt cười duyên của Klose, Bác Nhã quay đầu sang một bên, làm bộ như cái gì cũng chưa nhìn đến! Hướng tới trong không khí ngửi ngửi, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ “Đại ca bọn họ đã trở lại!” “Thực sự.” Bất chấp Bác Nhã cười nhạo, Klose đứng dậy đi tới cửa động, phút chốc, mấy thân ảnh từ phái xa xa tiến lại đây, bốn bóng người trên lưng đều đeo con mồi, trong nháy mắt công phu, đã đứng ngay trước cửa động. “Klose, không phải bảo ngươi ở trong động sao? Bác Nhã tên tiểu tử kia đang làm cái gì?” Cần đầu đi tới là một thân ảnh cao lớn, gương mặt thô, bên gò má trái có một vết sẹo từ mi cốt kéo xuống, khiến cho nam tử thoạt nhìn có vẻ dữ tợn hơn, ném con mồi trên vai xuống, vội kiểm tra xem Klose có bị thương hay không, cặp mắt to mang theo nặng nề, những người khác xung quanh đều nhún nhún vai, làm bộ không thấy gì đi vào trong động, chào hỏi Bác Nhã “Nhỏ giọng chút!” Mấy người kia vừa tính mở miệng, Bác Nhã đã lạnh lùng nhìn lại, khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, ý bào mọi người nhỏ giọng lại. Hoắc Khắc kinh ngạc nhìn Bác Nhã, không rõ tiểu tử này định ngoạn cái trò gì, trừng mắt chọi nhau, nhìn Bác Nhã, khí thô nói “Tiểu tử ngươi làm sao vậy, một ngày không thấy như thế nào lại biến thành giống cái rồi?” Trừng to mắt đánh giá Bác Nhã, trên mặt mang theo tiếu ý đáng khinh, vuốt cằm.
|
CHƯƠNG 14 BÁC NHÃ ĐÙA GIỠN LƯU MANH
Bác Nhã khóe miệng co rút, hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Khắc một cái, một cái phi chân qua, đã đem Hoắc Khắc đá ra hơn mười thước, rơi xuống lùm cây bên ngoài, thiết lập một vòng bảo hộ. Klose im lặng nhìn một mặt thô bạo này của Bác Nhã, Ba Tạp cười ngây ngô ôm Klose, che ánh mắt y lại “Hoắc Khắc da dày sẽ không có chuyện gì đâu, đây là ai? Là người của bô lạc nào, tại sao lại xuất hiện ở rừng rậm trung ương?” Klose tức giận phất tay của Ba Tạp ra, nhiều người như vậy, tay Ba Tạp lại đang đặt chỗ nào, sắc mặt phiếm đỏ, trừng mắt nhìn Ba Tạp một cái, hầu kết Ba tạp khẽ trượt, gắt gao nhìn chằm chằm Klose, rất nhanh đem y ôm vào trong lòng, thô bạo hôn lên môi, cắn cắn miệng Klose, thân hình tráng kiện đem Klose quấn thật chặt. Những người khác cười mỉa, ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng, hâm mộ nhìn động tác của Ba Tạp, dục vọng dưới da thú cao ngất. “Ba Tạp… Ngươi đang làm cái gì?” “Klose, ta muốn ngươi, không tin ngươi xem.” Nói xong, lôi kéo tay Klose hướng tới khố gian, cầm lấy nhục côn cứng rắn, Klose xấu hổ tới dỏ bừng gương mặt, từ đầu tới cổ đều nổi lên màu hồng nhạt, bàn tay ở trên dục vọng của Ba Tạp nhẹ nhàng lên xuống, thì thầm “Ngươi nhỏ giọng chút, đó là giống cái, ban nãy từ trên kia rớt xuống, được Bác Nhã nhặt về.” “Ba Tạp ngươi biết không? Đừng yên lặng thế, nếu ngươi không thỏa mãn được Klose, huynh đệ chúng ta sẽ không để ý mà giúp ngươi một tay!” Sa Gia ở bên cạnh trêu tức nhướn mày, nhìn Klose nuốt nước miếng, giống cái vốn rất ít, đáng tiếc tranh đoạt lúc trước y lại bại bởi Ba Tạp, bằng không Klose đã là giống cái của y, hiện tại chỉ có thể ở ngoài miệng lấy chút tiện nghi. Ba Tạp giơ cánh tay lên, khinh thường nhìn Sa Gia “Nhìn Thân mình của ngươi nhỏ như thế, đừng nói là thỏa mãn Klose, đến cả giống đực vị thành niên trong tộc cũng có thể nâng ngươi lên, Allen ta mang Klose ra ngoài một chút, ngươi có muốn đi cùng không?” Allen là một giống đực khác của Klose, khổng võ hữu lực, khuôn mặt tuấn lãng đồng dạng không thua gì Ba Tạp. Buông con mồi, nhìn dục vọng cao ngất dưới da thú, ý tứ không cần nói cũng biết, xoay người trực tiếp ôm lấy Klose, thân ảnh ba người trong nháy mắt dung nhập vào một lùm cây, Sa Gia vuốt cằm, nhún vai không nói gì nhìn một màn này, hâm mộ không thôi, Hoắc Khắc bị đá bay nhẹ nhàng lắc đầu, lắc lư đi vào, Bác Nhã lấy một thịt nướng trong tay Sa Gia, đi về phía Trầm Lăng ở bên kia, ngăn cách ánh nhìn tò mò của Hoắc Khắc Thanh âm lép bép của ngọn lửa vang lên, mùi thịt nướng tỏa ra, từ trong lùm cây bên ngoài không ngừng vang lên tiếng rên rỉ ái muội, trêu trọc khiến hô hấp trong động không khỏi dồn dập hơn vài phần, Hoắc Khắc lật da thú, hai tay nhanh chóng phóng tới dục vọng cao ngất đã không thể nhịn nổi, Sa Gia quay cuồng thịt nướng, nhìn hành động của Hoắc Khắc nói “Hoắc Khắc nhanh lên, ta cũng nghẹn muốn chết rồi, tiểu tử Bác Nhã kia chỉ biết nhàn hạ.” Hai chân kẹp chặt không ngừng cọ xát, trên mặt đỏ bừng, gân xanh cao ngất, Bác Nhã ung dung ôm lấy Trầm Lăng, hướng Hoắc Khắc bĩu môi, nói “Sa Gia ngớ ngẩn, không biết nhờ Hoắc Khắc giúp ngươi lộng lộng sao, việc này các ngươi lúc trước đã làm không ít, giờ còn thẹn thùng?” Nói xong, khóa miệng, vẻ mặt kiêu căng. Hai kẻ này thực cho rằng nọi người không biết chuyện ái muội giữa họ sao, Hoắc Khắc thân mình so với Sa Gia cao hơn một cái đầu, tuy nói cùng là giống đực, nhưng Sa Gia nhìn thế nào cũng giống giống cái, nếu không phải Sa Gia có thể biến thành hình thú, trưởng lão tộc cũng sẽ không cho y ra ngoài Nghe lời nói của Bác Nhã xong, Hoắc Khắc đi thẳng tới chỗ Sa Gia, một tay ôm lấy Sa Gia vào trong ngực, hô hấp thô suyễn thổi lên cổ Sa Gia, một bàn tay bắt đầu vì Sa Gia phục vụ, Bác Nhã nhìn một màn như vậy mà khóe miệng run rẩy, thiết! Không biết xấu hổ, da mặt dày như vậy. (Dây mới chân thực là đồng tính a… Giống cái ít ỏi quả thực là khổ sở cho các anh quá) Trầm Lăng được ôm trong lòng tản ra mùi hương, ngửi được đó là hơi thở của Long thú cùng Dực xà, ánh mát Bác Nhã trầm xuống, dục vọng dưới khố gian cao ngất, thẳng tắp để ở mông Trầm Lăng, quả nhiên là giống cái có chủ, Bác Nhã hơi hơi bất mãn, đối với cái cổ Trầm Lăng mạnh mẽ cắn một cái Trầm Lăng từ lúc Bác Nhã tiến lại đây, liền cảm thấy khác thường, chảng qua thấy y không có sát khí, lên hắn quyết định án binh bất động, thình lình xảy ra đau đớn, khiến Trầm Lăng cả kinh nhảy dựng lên, nhanh nhẹn từ trong người Bác Nhã thoát ra “Ngươi là ai?” “Bác Nhã, nhanh như vậy đã không nhớ rõ ta a?”Bác Nhã mất mát ủy khuất nhìn Trầm Lăng, khuôn mặt tà tứ tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào hắn “Hoắc Khắc…. Ân a! Nhanh lên, mau một chút!” Sa Gia cắn cán cổ Hoắc Khắc, thân mình hơi hơi ngửa về trước, tiếng rên rỉ ái muội không chút kiêng nể vang lên trong sơn động, ba người ở trong lùm cây bên ngoài cũng không cam lòng chịu thua kém, Trầm Lăng há hốc mồn nhìn hai thân mình đang dây dưa cùng một chỗ bên lửa trại, phía dưới dục vọng cao ngất, có rất nhiều điểm chất lỏng màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương, Hoắc Khắc thô cổ, siết dục vọng cảu hai người, một tiếng gầm lớn, thân hình đang di chuyển của hai người dừng lại, run rẩy một chút, phần lớn chất lỏng màu trắng liền rơi xuống. Bác Nhã liếm liếm đôi môi cánh hoa, nhìn Trầm Lăng lóe lên ánh mắt săn bắn, phuát chốc đem Trầm Lăng ôm vào lòng, dục vọng dưới hạ thân chọc chọc vào mông Trầm Lăng, ái muội ma sát. Thanh âm khàn khàn dò hỏi “Lăng, phát tình sao? Ta ngửi được hương vị phát tình, có muốn ta hỗ trợ hay không, ta rất vui lòng được giúp ngươi nha.” Đôi môi mỏng khẽ cắn vành tai Trầm Lăng, lực đạo vừa đúng, sẽ không làm Trầm Lăng bị thương, chỉ khiến hắn thêm mẫn cảm. “Buông tay…” thân hình Trầm Lăng run run, sắc mặt lạnh lùng, tất cả những kẻ này là ai a! Quang minh chính đại ở nơi này phát tình sao? Đừng tưởng hắn không có nghe thấy, thanh âm kích động trong lùm cây kia, rõ ràng chính là của Klose lúc trước cứu hắn, còn có tiếng rên rỉ trầm thấp của hai người xa lạ, 3P… ý niệm này như một tia sét bổ xuống đầu Trầm Lăng, một đòn ném qua vai, liền đem Bác Nhã quăng xuống đất, siết lấy dục vọng cứng rắn của Bác Nhã. Lộ ra nụ cười lạnh lẽo nói “Thứ này ngươi nghĩ không muốn sao, dám phát tình với lão tử, coi chừng lão tử thiến ngươi.” Nhặt nanh thú trên trên lớp da thú, xúc cảm lạnh lẽo vẫn còn nán lại giữa hai chân Bác Nhã, không cẩn thận nhìn thoáng qua dục vọng dưới khố gian Bác Nhã, khóe miệng Trầm Lăng lại co rút, đau xót, con bà nó! Người so với người tức chết nhân, thật là ức!! Sa Gia cùng Hoắc Khắc ở bên kia phát tiết xong, ngây ngốc nhìn một màn này, giống cái mạnh mẽ như vậy, thật đúng là lần đầu gặp gỡ, cẩn thận nuốt nước miếng, kẹp chặt hai chân, sợ hãi nhìn Trầm Lăng, không hổ là giống cái Bác Nhã ác ma này nhìn trúng, tính cách mạnh mẽ này, cũng không phải là ai cũng có thể chấp nhận Bác Nhã thích thú khép nửa con mắt, hai mắt phóng thích ánh sáng nóng rực, liếc mắt một cái nhìn hai người Sa Gia, lạnh nhạt nói “Nguyên lai Lăng muốn ở trên a!! Không có việc gì, về sau ta ở phía dưới cũng tốt, tuyệt đối sẽ khiến Lăng thỏa mãn.” Bên hông khẽ cử động vài cái, nhục côn nóng bỏng xẹt qua đùi Trầm Lăng, cảm giác nóng rực khiến Trầm Lăng cả kinh lùi về sau mấy bước, đáng chết! Buông nanh thú, đối với khố gian Bác Nhã nhéo một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười ngoan độc, vừa lòng nhìn Bác Nhã trong nháy mắt xanh mét mặt mày “ Cái que diêm này như thế nào có thể thỏa mãn ta, có muốn lão tử tới thỏa mãn cho ngươi hay không? Đảm bảo ngươi sẽ vui ngất trời, kĩ thuật của ta tốt lắm, tuy rằng lần đầu tiên thượng nam nhân, cũng sẽ không làm ngươi đau!” Lạnh lẽo người, ngạo nghễ nhìn Bác Nhã, nói thực khuôn mặt này thật đúng là cảnh đẹp ý vui, cho dù lức này có vì đau mà vặn vẹo, cũng vẫn thập phần dễ nhìn như lúc trước, người vì đau đớn mà nổi lên nhiều điểm dỏ ửng, khẽ cắn đôi môi phấn nộn, gợi cảm câu nhân, khiến Trầm Lăng nhìn cũng không nhịn được rục rịch, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lướt qua đản đản (trứng, còn trứng gì thì khỏi giải thích đi.), nán lại ở đó một chút, cả người Bác Nhã run lên, một cái xoay mình liền đem Trầm Lăng áp xuống Cái trán nổi lên nhiều điểm mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật! Giống cái này thật đúng là lớn mật, cúi đầu hàm trụ đôi môi lúc trước khát cầu, thô bạo cắn cắn. Đầu gối thúc một cái, trực tiếp chạm vào chỗ kỳ quái của Bác Nhã, lập tức vừa lòng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Bác Nhã, thân thủ nhẹ vỗ về nói “Tiểu dạng, muốn áp ta, cũng không xem là cái dạng gì? Loại que diêm này, lão tử mới không có hứng thú.” Kiêu căng ngửa đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh của Huyền Minh cùng Đông Hoàng, không biết họ có ổn không Hoắc Khắc ôm Sa Gia, cẩn thận lui về phía sau đề phòng Trầm Lăng đánh lén, ô ô ……. Giống cái như vậy thật sự quá mạnh mẽ, không biết thứ kia của Bác Nhã có bị phá hỏng hay không? Đáng thương nhìn Bác Nhã cuộn mình trên mặt đất, hai gò má tuấn mỹ bao phủ một tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt hoa đào hẹp dài chứa đầy hơi nước, dường như vô cùng đáng thương nhìn Trầm Lăng, giống cái này muốn hủy gốc rễ của y sao? (đòn lên gối này thực nguy hiểm, trẻ ngoan có thể học tập nhưng đừng áp dụng lung tung nha.) “Lăng….” “Phát sinh chuyện gì vậy?” Klose bị Ba Tạp ôm trước ngực, tò mò đánh giá mấy người quỷ dị trong hang, Bác Nhã vặn vẹo quỳ trên mặt đất, hai chân gắt gao kẹp chặt đùi, mọi người chưa từng gặp qua thần thái nhu nhược như vậy của Bác Nhã, nhất thời sợ tới mức không nhẹ. “Yêu! Klose thể lực không tồi a, chậc châc!!” Đánh giá Ba Tạp cùng Allen, sau đó tầm mắt lại rơi lên người Klose, tinh nghịch nháy mắt với y, nhìn vẻ mặt Klose rối rắm, Ba Tạp lập tức ổn định lại, cười nói “Thể lực của Lăng cũng không tồi a! Vũ Linh tộc còn không có ai dám đối đãi với Bác Nhã như vậy, thắt lưng Bác Nhã rất kính (ý chỉ anh còn zin), tuyệt đối có thể thỏa mãn ngươi, nếu như một Bác Nhã không đủ, Vũ Linh tộc chúng ta còn rất nhiều giống đực soái khí (đẹp trai) khác.” Nói xong. Ba Tạp cởi da thú, bắt tay nhẹ nhàng trượt động làm nhục côn bắt đầu cứng rắn, thần sắc bình tĩnh, vô cùng hào phóng, khiến Trần Lăng cả kinh mở lớn miệng, trong khoảng thời gian ngắn đến cả nói cũng quên nói, này , này là cái thế giới gì a!! (Thế giới tự do biểu diễn a) “Lão tử thèm vào, muốn áp cũng là nữ nhân. Đói muốn chết, chuẩn bị ăn nhanh lên ” ánh mắt kinh dị xoay đi, hắn tột cùng đã đi tới thế giới quái quỷ gì a, tùy tiện nơi nơi phát tình còn chưa nói, đến ngay cả cái loại sự tình (khoe thân) này cũng xem là đương nhiên, thắt lưng ngươi có lực, thắt lưng lão tử cũng không kém a! Dựa vào cái gì lão tử lại bị áp [ Tác giả: Không biện pháp, đây là cái thế giới cj, ngươi nha cũng chỉ có thể là một cường thụ, ngẫu nhiên xuyến thiêu một chút dụ thụ!] Cắn cắn thịt nướng trong tay, mùi lá sen thơm ngát từ trong khoang miệng tràn ra, nghi hoặc nhìn thịt đan nướng , tò mò hỏi “Đây là thịt gì? Rất thơm.” “Cuồng mũi lợn rừng, chất thịt rất tươi, bất quá sức lớn vô cùng nên khó bắt giữ ” Klose giải thích, nói “Về phần mùi hương ngươi nói, là tác dụng của lá bạc hà, trước khi nướng thịt Sa Gia đem lá bạc hà nghiền nát rắc lên trên thịt, sau khi nướng tự nhiên sẽ có mùi bạc hà.” Klose chỉ chỉ cái bao bên cạnh, bên trong là gia vị y kiếm được, này là nguyên nhân y cũng theo tới đây, gia vị trong tộc đã tiêu hao gần hết, cần phải mau chóng bổ sung, gia vị này không giống với muối có thể theo tộc khác trao đổi, mà phải tự mình tới rừng rậm trung ương tìm kiếm
|