Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch
|
|
Trọng sinh chi ngã tâm phỉ thạch Tác giả: Kim Nhị Thể loại : trọng sinh, hiện đại, cao H, 3P, phong lưu hoa tâm biến bá đạo vô lại thâm tình tra công + phúc hắc lạnh lùng trung khuyển công x yêu nghiệt độc ác biến nhạt mạc *** đãng dụ thụ, HE. Tình trạng bản gốc : Hoàn (34ch + 1PN) Tình trạng bản edit : Hoàn TT^TT Edit + Beta : Carly Tác giả : tác phẩm liệt vào loại hạn chế, độc giả chưa đủ 18 tuổi ko được xem :3 ~~~~
Văn án
Cố sự của một độc ác tiện thụ tự đưa mình vào chỗ chết, sau đó trở lại thời điểm cái gì cũng chưa phát sinh, rút kinh nghiệm từ nỗi đau trong quá khứ, rời xa tra công 1, làm một thiếu niên nhiệt huyết có chí tiến thủ, kết quả gặp phải phúc hắc lạnh lùng (chỉ chấp nhất với tiểu thụ) trung khuyển công 2, xấu hổ quăng đi tiết tháo nói chuyện yêu đương ~~ cùng với cố sự về tra công quay đầu liều mạng dây dưa tiểu thụ *** đãng~~~
A? Sao cái tên lãnh khốc tra công này vẫy mãi mà không quăng được? Còn có thân thể này rốt cuộc là sao? Lúc nào cũng không nhịn được…
Lưu ý
3P.
Vai phụ có trọng sinh.
Thụ kiếp trước chết không được tử tế, ngược thân ngược tâm, sau khi sống lại ngọt ngào không ngược :3 ~~
Có liên quan một chút đến giải trí.
|
CHƯƠNG 1 : NGHIỆT DUYÊN
Lúc Lý Hiền mới vừa quen Tề Tuyên, cậu vẫn còn là một tiểu minh tinh hạng 3 không ai biết đến. Cậu từ nhỏ đã là cô nhi, sau khi được bố mẹ nuôi nhận nuôi cũng trải qua được những ngày hạnh phúc, nhưng đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, trong một lần lữ hành đã xảy ra tai nạn giao thông, sau khi mẹ nuôi dùng hết khí lực ném cậu ra ngoài thì đã cùng ba theo chiếc xe mất đi khống chế văng xuống vách núi ngoài lan can góc ngoặc. Khi đó cậu bi thương tuyệt vọng, chỉ còn mỗi mình sống sót, đại học cũng không hoàn thành, sau khi được một công ty giải trí kiểm tra coi trọng thì trở thành một nghệ sĩ chuẩn bị ra mắt. Tề Tuyên là tổng tài của công ty, đề nghị muốn bao dưỡng cậu, cậu cũng không nghĩ mình không tốt. Ngược lại còn thấy mình gặp may rồi, Tề Tuyên là một kim chủ tốt vừa anh tuấn lại nhiều tiền. Có thể đá đi mấy chướng ngại mà ngồi không hưởng. Này không có gì là không tốt, cậu nghĩ như thế. Nhưng dần dần cậu biết mình sai rồi, Tề Tuyên quá hấp dẫn, chút nhu tình cùng quan tâm của hắn, làm cho cậu dần sa vào vòng xoáy lạnh lùng này. Nguy hiểm, cậu biết điều này rất nguy hiểm nhưng cậu không thể ngăn lại được, cũng không muốn dừng lại. Tề Tuyên vẫn cứ như lần đầu gặp, ánh mắt đó của hắn, ba phần ôn nhu, ba phần trìu mến, còn lại chính là dục vọng không chút che giấu, vẫn giống như lần đầu tiên gặp nhau. Lý Hiền bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, chỉ bồi bên cạnh hắn thôi sao? Không đủ! Vẫn thiếu! Cậu ma chướng, cậu không nhịn được muốn hãm hại mấy thứ đồ chơi nhỏ bên người Tề Tuyên kia, vừa mới đầu cậu không dám làm quá, chỉ thử thăm dò, sau đó cậu ngạc nhiên phát hiện Tề Tuyên cư nhiên không ngăn cản, thậm chí còn có điểm dung túng! Đây không phải nói rõ cậu là đặc biệt sao? Nhưng cậu dốc sức nhổ đi một đám, một đám mới lại xuất hiện làm chướng mắt cậu! Điều này cũng làm cậu không thể xác định, Tề Tuyên thật yêu cậu sao? Cậu phát điên không thể xác định, loại cảm giác không ổn định này làm cậu thường xuyên thấy mình như đang đứng ngay rìa vách núi. Mãi đến khi Tề Tuyên biết Tiêu Vũ. Tình yêu say đắm cả đời Tề Tuyên, ác mộng của Lý Hiền cậu, cậu hận… Tiêu Vũ khác với những người Tề Tuyên từng gặp, y thanh cao, nhưng vừa phải, khiến người ta không thể nảy sinh chán ghét. Y khác với những người luôn xúm tới nịnh bợ hắn, khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên trong party kỷ niệm thành lập công ty, mọi người đều vội vàng đến, chỉ có y là từ tốn đi tới. Người mặc bộ âu phục xám bạc không nổi bật, mái tóc vàng nâu tỏa ra ánh sáng mê người, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức sạch sẽ lạnh nhạt. Tề Tuyên lúc đó chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đập mạnh vào tầng phòng ngự không gì sánh kịp của hắn, khiến hắn chỉ đứng yên đó, thậm chí còn không giữ được mặt nạ phong độ thường ngày, chỉ có thể không nhúc nhích, tựa như trúng phải ma chú. Y chính là đóa hoa cao lãnh của hắn. Hắn điên cuồng nhiệt tình lại thâm tình theo đuổi y, khát vọng được y đáp lại. Lúc đó hắn đã sớm quên mất vật nhỏ Lý Hiền. Lý Hiền là một tiểu ác ma. Tề Tuyên lúc rảnh luôn thích trêu ghẹo cậu, cậu yêu không hề che giấu, bản thân lại rất biết điều. Điều này làm Tề Tuyên thấy rất thú vị, đặc biệt khi thấy cậu xinh đẹp *** đãng cực điểm trên giường, khi xuống giường liền hấp tấp chạy đi trừng trị đám tân hoan kia của hắn, thật sự là một tiểu yêu tinh bận rộn đáng yêu. Điều này cũng khiến hắn rất được lợi. Nhưng đó là trước kia. Tiêu Vũ đã nói rõ với hắn, anh muốn theo đuổi tôi, được thôi, nhưng có một số chuyện anh phải giải quyết trước, có vài người, tôi không muốn gặp lại nữa. Vì vậy Tề Tuyên hiện tại thấy Lý Hiền rất phiền, thế nhưng lúc này mới biết được bản tính ngoan cố của cậu, đã không thể ném đi được nữa. Hắn trước kia cũng thấy không đáng kể, mấy kẻ hắn đã chơi qua kia không thiếu người sau đó chết sống dính lấy hắn, vừa vặn có người thay hắn giải quyết phiền phức, hơn nữa Lý Hiền người này quả thật rất hợp khẩu vị hắn, ở trên giường. Thế nhưng bây giờ khác rồi, hắn gặp được Tiêu Vũ, hắn yêu y, lần đầu tiên yêu một người. Hắn bắt đầu không thể khoan dung với Lý Hiền nữa, không muốn thấy cậu tổn thương tới Tiêu Vũ, vài phần kiên trì ban đầu của hắn với Lý Hiền đã tiêu hao hết. Lý Hiền y như cái bao cao su hắn đã dùng qua vậy, lấy xuống cầm trong tay, cảm giác dính dính buồn nôn kia làm cả người hắn nổi đầy da gà, hắn cay nghiệt nghĩ. Đã đến lúc bỏ rơi Lý Hiền. Có lúc rõ ràng hắn thấy cậu ta ủy khuất nhưng vẫn cố gắng dính lấy hắn, lòng thấy thú vị đồng thời cũng thấy có chút thương hại cậu. Yêu hắn một cách thấp hèn như vậy, hắn tốt đến thế sao? A, tách ra với đứa nhỏ đáng thương này mà nói chính là giải thoát a. Tề Tuyên hắn vẫn có chút lòng nhân từ nha. Nhưng hắn đã sơ sót, hắn hẳn nên sớm giải quyết Lý Hiền mới đúng. Hắn thật sự không ngờ, Lý Hiền lại dám tìm người động tới Tiêu Vũ. Hắn vẫn luôn thấy Lý Hiền hẳn nên tự mình biết mình, cậu nên biết Tiêu Vũ là bất đồng, là người Lý Hiền không thể đụng tới. “Tôi yêu Tiêu Vũ như vậy, sao cậu dám, sao cậu dám!” Hắn tức giận nghĩ, y như một mãnh thú bị vuốt ngược lông. Tuy hắn đúng lúc ngăn lại, nhưng hắn không dám nghĩ, nếu Lý Hiền thực hiện được âm mưu này thì y sẽ thế nào. Một khắc kia hắn vô cùng phẫn nộ. Lý Hiền nên ngoan ngoãn đứng trong phạm vi hắn đã vạch ra, trong vòng tròn mà hắn cho phép cậu nháo chút trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích. Ngày đó may mà Tiêu Vũ không bị chút tổn thương gì cứu về, nhưng vẫn lạnh nhạt như trước, giống như người suýt nữa bị cưỡng *** không phải y vậy, “Tôi không phải không thể yêu anh, nhưng tôi chán ghét phiền phức, anh xem, anh và tiểu tình nhân của anh mang tới cho tôi quá nhiều phiền phức, thậm chí là nguy hiểm, trước khi anh giải quyết được mọi chuyện, chúng ta vẫn nên tách ra đi.” Nửa câu đầu khiến hắn mừng như điên. Đến nay hắn thậm chí còn chưa được chạm vào tay y. ———————————— Tác giả có lời muốn nói : mọi người khỏe, tôi là tra công, tôi “EQ thấp”, kỳ thực tôi không biết yêu
|
CHƯƠNG 2 : TỈNH MỘNG
Lý Hiền nằm trên mặt sàn xi măng lạnh lẽo dơ bẩn, cả người không còn chỗ nào hoàn hảo, đống dịch thể không biết của bao nhiêu nam nhân dính đầy từ đầu tới chân cậu, còn dính lên vết thương trên người làm cậu đau đơn, nhưng cậu đã không còn cảm giác được gì. Hậu huyệt đã sớm bị làm đến không khép lại được, mở to lớn bằng một nắm tay, đang không ngừng chảy máu và dịch thể sền sệt. Có bao nhiêu người? Mười hay hai mươi? Bọn họ không ngừng làm, không ngừng làm cậu. Nhưng cậu trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện, cậu đã ô uế, hoàn toàn dơ bẩn rồi. Tề Tuyên còn có thể cần cậu không… Lúc này, cửa nhà kho rốt cuộc cũng từ từ mở ra, Tề Tuyên ung dung bước vào. Nhìn thấy bộ dáng Lý Hiền như vậy, hắn nhất thời chấn động đứng đờ ở đó, tiếng bước chân im bặt. Sao lại thế? Hắn không phải không kinh hãi, thậm chí còn thấy sợ hãi cùng phẫn nộ. Bất quá hắn lập tức nén xuống, dù sao cũng đã đi tới bước này. Ý thức Lý Hiền từ lâu đã mơ màng không rõ, trong lúc mê mang thấy có người tới, đột nhiên không ngừng run rẩy, giẫy giụa, họng phát ra tiếng “a…a” quái dị, tay chân quơ quào như muốn giấu mình đi. Trong lòng Tề Tuyên có chút đau đớn, còn có thương hại. Đây không phải chủ ý của hắn. Hắn chỉ muốn cho cậu chút giáo huấn và nhắc nhở, rồi ban ân một chút, bảo cậu ngoan ngoãn biến đi, để cậu biết quyền uy của mình không phải dễ xâm phạm. Nhưng bây giờ hắn rốt cuộc cũng ý thức được, không phải mọi chuyện hắn đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này liên quan tới ai. Mà hắn không thể tìm từng người để báo thù được. Đây chung quy đều do Lý Hiền, mà Lý Hiền cũng không đáng để hắn làm vậy. Chỉ có thế. Vì vậy hắn cố bình tĩnh nói, “Lý Hiền.” Hắn thấy cậu cố sức lùi người lại, “Căn biệt thự bên Ngân Bân cho cậu, còn có…còn có tôi đã gửi năm triệu vào tài khoản của cậu…” Hắn không nói được nữa, hắn cho hơn ba triệu nhưng những lời giải thích đã chuẩn bị trước đó bây giờ lại không nói được lời nào. Suy nghĩ một lát, hắn nói : “Lúc trước khi cậu cho người đi cường bạo Tiêu Vũ, có nghĩ tới cậu cũng sẽ có ngày hôm nay không?” Hắn muốn nhắc nhở cậu, cậu có kết cục hôm nay cũng là có lý do, hại người cuối cùng hại mình, có nhân mới có quả, hắn hy vọng cậu không cần quá thương tâm. Lý Hiền đột nhiên bất động, giống như bị người bấm vào công tắc nào đó trên người. Nháy mắt cả người cậu tỏa ra một luồng tử khí nồng đậm. Tề Tuyên phút chốc thấy hối hận. Hắn có một loại kích động, muốn đi qua nâng cậu lên ôm vào ngực, sau đó đưa cậu về nhà tắm rửa sạch sẽ, rồi tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu, để cậu an tâm dưỡng thương trong ngực mình. Nhưng không được, nhỡ cậu ta thấy mình không buông tay được, lại quấn lấy mình thì sao? Lúc này chỉ có đối xử lạnh lùng, cậu ta mới không còn vọng tưởng mình đúng không? Hắn thấy mình không thể tiếp tục thế này nữa, hắn nghĩ, mình không sai, không sai chút nào. Làm thế này là đúng, Tiêu Vũ còn đang chờ hắn. Quay người bước ra cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, đạm mạc nói, “Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?” Không nhận được câu trả lời, hắn không dừng bước nữa, xoay người dần đi xa. Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, như vĩnh viễn dừng lại ở một khắc đó. Ánh mắt Lý Hiền vô hồn như đang nhìn một điểm nào đó trong hư không. Đây chính là nam nhân cậu đã yêu bốn năm, hóa ra đây mới là Tề Tuyên? “Ha ha…Ha ha ha ha ha… Khụ khụ khụ…” Mấy năm nay cậu rốt cuộc đang làm gì? Vì yêu một nam nhân như vậy, hắn rốt cuộc đã làm cái gì, mới có báo ứng hôm nay? “A… A a a a a… A…” Cậu không thể nén xuống tiếng gào khóc cuồng loạn trong ***g ngực này. Chuyện đến nước này cậu bất quá cũng chỉ là một trò cười đê tiện bẩn thỉu thôi… Sao mọi chuyện lại đi tới bước này? Lý Hiền cậu, sao lại đi tới ngày hôm nay? Cậu rất hối hận. “A…A a a a a a !” Đột nhiên mở mắt ra, cậu có chút không biết đây là hiện thực hay ác mộng, hoảng sợ thở dốc một lúc, cậu mới từ từ bình thường lại. Trọng sinh về năm năm trước, cũng đã được hai tháng. Sau chuyện đó, cậu thấy mình như không thể sống nổi nữa, những người đã ngược đãi làm nhục cậu cho cậu một lượng ma túy tinh khiết cao, còn có chất gây ảo giác và thuốc kích dục, cậu quả thực sống không bằng chết. Ngày đó cậu dùng hết chút thần trí cuối cùng trở lại nhà trọ của mình, tìm khăn lông tự sát trong phòng tắm, trong đầu cậu chỉ có chuyện đó, thậm chí không để ý cả người dơ bẩn, một khắc kia, cậu chỉ muốn mình mau chết đi, chết nhanh một chút, thoát khỏi cái thân thể dơ bẩn ti tiện không thể nào tẩy sạch này. Trong hơi thở cuối cùng, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu cậu, là cảnh cậu gặp Tề Tuyên, bầu không khí đạm mạc, tùy ý, cùng một chút nhu hòa… Ánh nắng hôm đó rất tươi sáng, nào có thể biết được, lại đưa cậu vào chốn vạn kiếp bất phục. Nếu có thể quay về lúc đó, cậu không bao giờ muốn gặp lại nam nhân kia nữa. Lần thứ hai mở mắt ra, cậu không thể tin là mình đã trở lại năm năm trước, khi chuyện gì cũng chưa từng bắt đầu. Cậu vẫn còn là một nghệ sĩ nho nhỏ không ai biết trong công ty. Loại chuyện cực kỳ quỷ dị, hoang đường này sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ lão thiên thương hại cậu sao? Thế nào cũng được, nếu đã được sống lại, trời cao cho cậu thêm một cơ hội, vậy thì cậu phải cố gắng, không bao giờ giẫm vào vết xe đổ, để mình chết không tử tế như đời trước nữa. Ngủ không được nữa, cậu bước xuống giường đi ra ban công phủ đầy khói bụi. Dù cậu đã trọng sinh, nhưng những cảnh tượng như địa ngục kia vẫn thường xuyên xuất hiện trong mộng, cậu chỉ có thể không ngừng an ủi mình, đã sống lại, chúng sẽ không phát sinh, sẽ không phát sinh nữa. Sẽ tốt thôi. Chuyện cần làm bây giờ chính là dự định sau này. Hai tháng nay, cậu từ mừng rỡ khiếp sợ không dám tin, đến bây giờ là từ từ chấp nhận chuyện trọng sinh, đã bắt đầu lo lắng. Đời trước, là Tề Tuyên để ý coi trọng cậu trước. Lúc đó người quản lý của cậu không hiểu sao lại sắp xếp một cuộc gặp mặt, nói là cao tầng của công ty tán thưởng cậu. Cậu lúc đó còn kích động một hồi, nghĩ chính mình rốt cuộc cũng có cơ hội vinh quang trên màn ảnh, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày không có tiếng tăm. Kết quả tới đó mới biết, chỉ là “dẫn khách”. Cái gì mà cao tầng tán thưởng chứ. Trước đó, cậu thậm chí còn không biết tổng tài công ty tên gì, đó giờ cũng không thấy Tề Tuyên xuất hiện trước công chúng lần nào. Tề Tuyên bề ngoài anh tuấn cao lớn, da màu lúa mì, mày kiếm nhếch lên, đôi mắt hoa đào thâm thúy lóe lên tia sáng, trên khóe mắt lộ ra chút ý vị bạc tình, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng, dù là lúc không cười cũng hơi nhếch lên. Một nhân vật phong lưu như vậy, cậu nếu đã từng gặp qua chắc chắn sẽ có ấn tượng. Thế thì, chẳng lẽ Tề Tuyên vô tình nhìn thấy tư liệu nghệ sĩ của cậu? Nếu thế thật thì phiền phức rồi, vì cậu hiện tại không cách nào rời khỏi công ty này được. Địa vị của Ngạo Đằng là công ty giải trí lớn nhất toàn quốc hiện nay, ở mọi phương diện đều rất nề nếp. Dù là nghệ sĩ chuẩn bị debut cũng phải ký hợp đồng năm năm. Nghĩ tới đây Lý Hiền không khỏi thấy nôn nóng. Thời điểm bọn họ gặp nhau càng lúc càng tới gần. Nói không chừng hiện tại Tề Tuyên đã biết cậu rồi. Nhưng cậu tuyệt đối không thể để hắn bao dưỡng nữa, nếu tới ngày đó thật, dù người ta có thấy cậu không biết điều đi chăng nữa, cậu nhất định vẫn sẽ cự tuyệt! —————————— Tác giả có lời muốn nói : Tra công (lo lắng lo lắng) : Cô viết tôi ra như vầy thì tới lúc đó làm sao tẩy trắng đây? Tác giả : A, không có định tẩy trắng cho cậu nha, về sau đành dựa vào chính cậu rồi. Trong này cậu sẽ khá vất vả. Ôi chao, cho nên mới nói, tra người khác, sẽ khổ chính mình nha… ╮(╯╰)╭ Tra công : …………Tôi với cô có thù oán gì hả?!!
|
CHƯƠNG 3 : GẶP LẠI
“Báo cáo tài vụ tháng này chỉnh lại, ngoài ra bảo thư ký Trương làm lại điều lệ của người mới, nhớ kỹ, từ nghệ sĩ cho tới quản lý đều phải có một phần.” Thang máy chuyên dụng vững vàng dừng lại ở lầu một, nam nhân vừa nói đi đầu bước từng bước mạnh mẽ, quản lý đi chậm phía sau, một bên gật đầu một bên thầm kinh ngạc. Vị chủ nhân này hôm nay đột nhiên giá lâm, nói là muốn nghe báo cáo tài vụ, làm mọi người hốt hoảng còn tưởng bên tài vụ xảy ra vấn đề, sau đó còn tự mình tuyên bố một phần trong cái gọi là “điều lệ của nhân viên mới”, khiến tất cả đều giật mình không thôi. Vừa nhìn thấy nội dung liền khiến người ta cười ngất, viết ra một đống chữ như vậy, đại ý chính là nghiêm cấm quy tắc ngầm! Nghiêm cấm đó! Cái cái chuyện này… ! ! ! Trọng điểm là lão nhân gia ngài đây không phải luôn “ngầm” rất vui vẻ sao? Đột nhiên như vầy là sao đây? Bị người nào kích thích vậy? Quản lý yên lặng phun tào trong lòng. Một đám người đi theo phía sau giờ khắc này phỏng chừng cũng mơ mơ hồ hồ chả hiểu ra sao. Mọi người đang định cung tiễn vị đại tổng tài này, hắn đột nhiên dừng bước, vì thế đám người phía sau cũng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn. Tề Tuyên đột ngột dừng lại, nhìn chăm chú vào Lý Hiền đang cúi đầu đi vào, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp. Lý Hiền có hơi mất tập trung, đợi đến lúc cậu ngẩng đầu lên thì bất thình lình phát hiện người mình không thể buông tay đời trước — Tề Tuyên. Được rồi, cứ gặp thôi! Cậu vội vàng giấu đi dị trạng, vờ làm một nhân viên nho nhỏ gặp được cao tầng luôn hư hư thực thực, khẽ gật đầu một cái rồi nhanh chóng vòng qua. Đợi đến khi Tề Tuyên ra khỏi đại sảnh, lên xe nhanh chóng rời đi, cậu mới dừng bước lại, yên lặng nhìn về hướng kia. Không hề chuẩn bị trước mình sẽ gặp lại hắn, Lý Hiền chợt có cảm giác cảnh còn người mất. Khác với trong ấn tượng, thần tình Tề Tuyên nghiêm túc, trên người thiếu đi mấy phần tiêu sái, nhiều thêm vài phần khiến người ta có cảm giác nặng nề. Vẻ phong lưu tuấn dật trước kia thế nhưng không còn sót lại chút gì. Cậu không khỏi đặt tay lên tim, nơi đó đập rất bình thường, không còn những rung động lúc trước. Lần nữa gặp lại người đã gây ra kết cục bi thảm của cậu đời trước, cậu cư nhiên không thấy hận. Hẳn phải hận hắn ta mới đúng, cậu nghĩ. Một màn dày vò hành hạ như địa ngục giữa trần gian cuối cùng kia, rõ ràng là do hắn ta bày mưu đặt kế. Hôm đó làm cậu lập tức tỉnh lại từ trong mộng, thì ra Lý Hiền lên mặt nạt người, luôn được mọi người ủng hộ vô hạn kia, thật ra đều là do cái người nắng mưa thất thường này tạo nên. Lúc hắn nâng đỡ cậu, cậu chính là “đại ca” của Ngạo Đằng, ai dám đắc tội? Nhưng khi hắn không cần cậu nữa, chỉ cần để lộ chút ý tứ, Lý Hiền cậu liền lập tức biến thành một thằng *** mặc người chà đạp. Không cần phải phí sức, những người khác đã giúp hắn tiêu diệt Lý Hiền triệt để. Ai bảo cậu không biết trời cao đất rộng, còn chó cậy thế chủ đắc tội nhiều người như thế, cuối cùng thậm chí còn dám động vào Tiêu Vũ? Cậu đúng là một tên to gan. Chỉ là cậu không nghĩ tới, Tề Tuyên lại không hề niệm chút tình cũ, cư nhiên nhẫn tâm với cậu như thế. Năm năm, dù là nuôi một con chó, thì vẫn nên có chút tình cảm chứ? Cậu cho là ít nhiều gì hắn cũng có chút động tâm với cậu, lại không ngờ rằng mình trong mắt hắn còn không bằng một con chó. Chỉ miễn cưỡng xem như một thứ đồ chơi khôi hài? Lý Hiền tự giễu nghĩ. Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, gợn sóng mãnh liệt trong mắt biến thành một mảnh bình tĩnh. Hôm nay cậu tới là để thử kịch bản, người đại diện gọi điện nói có kịch bản một bộ phim thần tượng, định để cậu diễn nhân vật nam số ba, bảo cậu xem một chút rồi đi thử vai. Cậu mơ hồ nhớ lại lúc này kiếp trước đúng là có một bộ phim thế này, lúc đó cậu ghét mấy bộ phim hạng 3, lại còn không được vai chính, căn bản là khinh thường. Ai, có khi nào trưởng ban nhìn ra chút “đức hạnh” đó của cậu nên mới “dẫn khách” cho cậu không? Sống lại một đời, cậu chỉ muốn làm một diễn viên biết giữ phép tắc, thật chăm chút cho công việc bị mình xem nhẹ đời trước này, bất luận tương lai có thế nào, đều phải dựa vào thực lực của mình, đi từng bước từng bước một, làm đến nơi đến chốn. Đây là nghề nghiệp của cậu, không phải công cụ để cậu một bước lên trời. Bình tĩnh nào, cậu gõ cửa một cái. “Vào đi.” Nữ nhân ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, thấy là cậu liền thoáng kinh ngạc. “Trưởng ban, tôi tới thử kịch bản.” Đám nghệ sĩ đã sẵn sàng bọn họ, hiển nhiên là không có người đại diện riêng, tất cả đều phân tổ, mỗi tổ có một tổ trưởng, cũng là người đại diện chung. Lý Hiền bình tĩnh nhìn cô, để cô thấy được thành ý trong mắt mình, cậu là thật lòng muốn giành cơ hội này. Triệu Lâm nhìn cậu một lúc, cậu nghệ sĩ nho nhỏ luôn mắt cao hơn đầu này hình như rất khác với trước. Mấy ngày trước cô làm theo phép tắc báo cho cậu ta chuyện thử ống kính, đã lường trước cậu sẽ không để vào mắt như dĩ vãng, không ngờ cậu ta lại đến. Cô đưa kịch bản cho cậu, “Bộ phim thần tượng này Dư Hoành làm đạo diễn, đây là bộ phim thần tượng hiện đại đầu tiên của cậu ta. Bộ cổ trang trước đó của cậu ta cậu xem chưa?” “Đã xem, nhưng chỉ một chút.” Cậu thành thật trả lời. “Ừm, vậy cậu cũng hiểu được khái quát tình hình rồi, nói xem cậu nghĩ thế nào? Cậu tới làm tôi có chút bất ngờ.” Sớm đã đoán được, cậu hít một hơi sâu rồi nói, “Lúc trước là em không hiểu chuyện, bây giờ em chỉ muốn cám ơn chị đã cho em cơ hội này, em sẽ cố gắng hết sức.” Triệu Lâm nghe vậy trong mắt liền lộ ra vẻ vui mừng. Cái cậu Lý Hiền này kỳ thật cũng có vài phần thiên phú nhưng lại luôn thích mơ tưởng xa vời, không chịu thành thật làm việc, vẫn luôn làm cô có chút tiếc hận, không nghĩ tới cậu ta có thể nghĩ thông nhanh như vậy. Việc thử vai rất thuận lợi, không có gì bất ngờ nhân vật nam số 3 là của cậu. Mình thì đây là bộ phim đầu tiên đóng, đạo diễn thì là lần đầu tiên thử sức với thể loại phim thần tượng hiện đại, cho nên người tới chỉ có hai ba con mèo nhỏ, phần nhiều là đến với tâm tình xem thử, người thử không nhiều lắm. Chỉ có Lý Hiền là vô cùng nghiêm túc. Trải quả những chuyện thối nát đời trước, cậu đặc biệt quý trọng công việc của mình, có may hay không thì cậu không quan tâm, chỉ muốn xem đây là công việc nghiêm túc đầu tiên của cả hai đời gộp lại, trong lòng còn có hơi kích động. Bộ phim sẽ nhanh chóng bấm máy, nội dung chỉ chừng 20 tập sẽ có thể quay xong trong vòng hai tháng. Lý Hiền đến phim trường mới kinh ngạc phát hiện, nam chính trong bộ phim này là ai không ai biết cả! Lúc trước khi cậu nhận được tin vẫn chưa xác định được ai là nam chính, trừ cậu ra thì những nhân vật khác đều đã chọn được người. Lúc đó cậu trong lòng nhịn không được phun tào, đây chỉ là một bộ phim thần tượng hạng 3 đúng không? Cái người nam chính này tỏ ra thần bí làm qué gì chứ? Có cần thiên hô vạn ứng luôn không? Vậy mà hôm nay là ngày đầu tiên toàn bộ nhân viên tập hợp, vị nam chính thần bí này vẫn chưa xuất hiện! Không lẽ đạo diễn Dư thật sự mời được một vị hạng nhất tai to mặt lớn nào đến cho mọi người một bất ngờ? Lý Hiền đang tính bĩu môi, lại phát hiện tất cả mọi người đều đứng lên nhìn về phía cửa vào, cậu cũng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy đạo diễn Dư sải bước đi vào, theo sau còn có một thanh niên vóc người hơi gầy làn da trắng nõn. Mặt y gần như là tái nhợt, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt hẹp dài giấu dưới hàng mi dày, trong đôi mắt ôn hòa lộ ra khí tức người lạ chớ tới gần, sống mũi cao như lưỡi dao sắc bén, cánh môi ưu nhã cong lên, nhưng dù là luôn mang theo nụ cười lễ phép như vậy, lại không có chút điểm nào khiến người khác cảm thấy y bình dị gần gũi. Không phải người dễ ở chung. Đây là ý nghĩ của gần như toàn bộ mọi người. Ngoại trừ Lý Hiền. Lý Hiền giờ khắc này đã không thể động đậy nữa. Ác mộng của cậu cứ thế xuất hiện trước mặt cậu ngay thời điểm tuyệt đối không nên xuất hiện! Lúc này cậu cảm thấy tim mình như đã ngừng đập, thời gian ngừng lại, cậu thậm chí còn quên cả thở, cứ vậy không biết làm gì đứng đờ ở đó… Tại sao lại thế? Sao lại là Tiêu Vũ? Tiêu Vũ sao lại xuất hiện ở đây? Dư Hoành lúc này đã giới thiệu cho mọi người Tiêu Vũ là nam số 1, lúc trước không công bố cũng không vì nguyên nhân gì khác, xác thực là vừa mới định ra. Này rõ ràng là nói bậy, chính ngài đây chẳng phải đã nói là phải đóng thử thì mới có thể được chọn làm nam chính số 1 sao? Nhưng đạo diễn người ta đã nói vậy rồi, mọi người hiển nhiên phải nghe theo, chỉ là ánh mắt mỗi người đều ẩn dấu tò mò cùng một chút bát quái. Đạo diễn đã nói gì, Lý Hiền hoàn toàn không nghe vào tai, cậu cực kỳ rối loạn, cậu nhớ rất rõ, phải ít nhất 3, 4 năm sau, Tiêu Vũ mới tiến vào giới giải trí, giờ sao lại sớm như vậy? Vì cậu sống lại nên mọi chuyện đời trước cũng bị xáo trộn sao? Hay vì cậu trọng sinh nên sự tình bị rối loạn theo? Nhưng mà, đời trước, cậu và Tiêu Vũ ngoại trừ Tề Tuyên thì cả hai không có liên hệ gì mà? Cậu nhanh chóng nhớ lại thời gian ra mắt của Tiêu Vũ đời trước, cuối cùng kết luận, Tiêu Vũ phải bốn năm sau mới đột ngột vào Ngạo Đằng. Trước đó y không hề có bất kỳ tin tức gì liên quan tới người kia. Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước vậy. Tuy cậu không hề muốn gặp người này, lại càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì, thậm chí là nói với nhau một câu. Đời trước bọn họ là tình địch cho tới tận lúc chết, cậu từng hại Tiêu Vũ, rồi đến cuối cùng là bi bi thảm thảm rời khỏi nhân thế. Những ân oán trước kia cậu có thể không để ý tới nữa nhưng khi đối mặt với người này, cậu lại không thể hoàn toàn quên đi được. Đạo diễn còn thông báo một số chuyện liên quan tới công việc, sau đó thì người trong đoàn làm phim làm quen với nhau, Lý Hiền đứng từ xa nhìn Tiêu Vũ, ánh mắt phức tạp xen lẫn một chút khó có thể tiếp nhận. Ngay khi mọi người đứng lên chuẩn bị bấm máy, Tiêu Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên trừng cậu một cái! Ánh mắt kia tràn ngập phẫn hận cùng bi thương, như muốn nuốt chửng cậu! Cậu bị làm cho kinh hãi không tự chủ được lùi một bước, tóc gáy trên người đều dựng đứng lên. Chờ khi cậu bình tĩnh lại thì Tiêu Vũ đã quay người đi. Cậu thở phào một hơi, giờ mới thấy lưng mình đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, chắc là ảo giác ha… Hôm nay không có phân cảnh của Lý Hiền, cậu vốn định rời đi, lại được báo là kết thúc công việc Tiêu Vũ muốn mời toàn bộ người trong đoàn đi ăn cơm, xem như bồi tội vì chuyện hôm nay, mọi người vừa khéo cũng có thể làm quen với nhau một chút. Lý Hiền đành phải bất đắc dĩ lưu lại. Từ sau cái nhìn kia, Tiêu Vũ chưa từng nhìn cậu lần nào nữa, toàn bộ quá trình chỉ nghiêm túc đóng phim, thỉnh thoảng bàn về nội dung phim với đạo diễn. Mọi người đối với vị nam chính số một không biết từ đâu nhảy ra này vốn ngầm lản tránh, trong giới này chẳng ai biết y cả. Nhưng sau khi xem y diễn thì đều không thể không phục. Y có thực lực có thể đảm đương vai chính, tướng mạo tuấn dật nghiêm túc, quanh thân tỏa ra loại khí tràng lạnh lẽo lại không mất đi vẻ ưu nhã, không giống một diễn viên, ngược lại càng giống một vị thiếu gia thanh lãnh sinh ra từ nhà quý tộc. Lý Hiền nhìn mà không khỏi thất thần, chẳng trách Tề Tuyên yêu y đến chết đi sống lại như vậy. Cậu vốn nghĩ người như Tề Tuyên tuyệt đối sẽ không yêu ai, hắn trời sinh là một người phong lưu bạc tình, không nghĩ tới sẽ có một ngày lại hao tâm thu thập những tên làm phiền mình, chỉ vì rơi vào lưới tình cuồng nhiệt với một người. Nhưng nếu đối tượng là Tiêu Vũ, Lý Hiền lại cảm thấy hết thảy là chuyện đương nhiên. Một người cao thượng thanh nhã như đóa bạch liên như vậy, mình còn dám vọng tưởng muốn vấy bẩn y, nên cuối cùng mới phải nhận lấy sự trả thù ác liệt như vậy, âu cũng là xứng đáng. Công việc kết thúc vào buổi chiều, Tiêu Vũ nói mọi người bận bịu cả ngày cũng mệt mỏi rồi, không bằng tìm một quán rượu gần đó, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Kết quả chọn một nơi gần nhất thật, là Hải Đường, quán rượu sang nhất tốt nhất B thị. Mọi người cầm menu không khỏi có chút thấp thỏm nhìn Dư Hoành, Dư Hoành cười ha hả nói, đừng nhìn tôi, bữa hôm nay là tiểu Tiêu mời, không liên quan tới tôi. Tiêu Vũ mỉm cười nói, tôi làm nam số 1 lại chậm chạp không lộ diện hẳn là nên bồi tội, nên xin mọi người hôm nay cho chút thể diện, cứ tùy tiện chọn đi, sau này ở trường quay còn chờ mọi người chiếu cố và phối hợp. Tiêu Vũ này nhìn thì lạnh nhạt, không ngờ lại dễ thân cận như vậy, nên tất cả gọi món thì gọi món, tán gẫu thì tán gẫu, bầu không khí nhất thời vô cùng hòa thuận vui vẻ. Trong bữa tiệc, Lý Hiền kiên trì kính rượu Tiêu Vũ, Tiêu Vũ chỉ nâng mắt, bình thản nhìn cậu, Lý Hiền kính trước một ly, uống xong thì nhìn Tiêu Vũ, ấy vậy mà y chỉ cầm ly rượu không uống, tiếp tục nhìn Lý Hiền đầy nghiền ngẫm. Đợi đến khi Lý Hiền không nhịn được muốn tránh ánh mắt y thì Tiêu Vũ mới nâng ly với cậu, rồi uống một hớp, đặt ly rượu xuống, lần thứ hai nhìn về phía Lý Hiền, trong ánh mắt cư nhiên lại dẫn theo một chút mê ly… Lý Hiền trở về nhà trọ mình thuê, cuối cùng cũng thả lỏng quăng mình xuống giường, cậu chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày đặc biệt dài, cả người vô cùng uể oải, giống như vừa đánh trận cả ngày vậy. Còn chưa kịp nghĩ gì đã cứ thế mà thiếp đi. Quá trình quay phim rất thuận lợi, trong suốt thời gian này Lý Hiền luôn cố gắng không tiếp xúc trực tiếp với Tiêu Vũ. Thái độ của Tiêu Vũ quá kỳ quái, ánh mắt luôn nhìn cậu không phải là như cậu thiếu nợ y mấy trăm vạn thì như hoảng hốt nhìn xuyên qua cậu mà nghĩ tới điều gì đó. Lý Hiền thực sự bị y nhìn đến sởn cả tóc gáy, còn làm cậu không ngừng thắc mắc : cậu khẳng định mình không quen Tiêu Vũ, đời trước bọn họ dù có tình cờ chạm mặt, Tiêu Vũ không bao giờ nhìn thẳng vào cậu, càng khỏi nói tới chào hỏi gò, cứ lạnh lùng xem như không thấy, giống như y vốn khinh thường bố thí cho cậu một ánh mắt vậy. ———————————— Tác giả có lời muốn nói : Hơi vượt độ dài một chương vốn có, tiếp sau còn một cái phiên ngoài đời trước.
|
CHƯƠNG 4 : PHIÊN NGOẠI KIẾP TRƯỚC
Tề Tuyên từ lúc rời khỏi nhà kho bỏ hoang kia, thì vẫn luôn tâm thần không yên, trước mắt lại ngẫu nhiên hiện ra bộ dáng thê thảm của Lý Hiền. Cậu ấy có lẽ rất tuyệt vọng đúng không? Hắn biết Lý Hiền nhất định sẽ hiểu lầm, nhưng hắn không định giải thích. Giải thích thì có ích lợi gì? Tóm lại cũng là do hắn mà cậu ta mới xảy ra chuyện như thế. Hắn chỉ là tỏ ra với đám thuộc hạ xung quanh là mình có chút phiền chán Lý Hiền, lại đuổi không đi, nói thế thì bọn họ hẳn sẽ biết phải xử lý thế nào. Không nghĩ tới lại bị những người đó chộp được cơ hội. Những người đó, a, phần lớn đều là những đóa hoa thối nát của hắn lúc trước, lúc Lý Hiền chỉnh bọn họ cũng không nương tay, nhưng chưa từng làm chuyện rác rưởi như vậy, chỉ có một người nghiêm trọng nhất, đó là Thẩm Vân, một chân bị què không thể đóng phim được nữa. Hắn ban đầu chỉ nghĩ đây là chuyện ghen tuông của mấy tình nhân với nhau, có thể nháo tới mức nào chứ? Lại không nghĩ chúng lại độc ác như vậy. Có lẽ trước đó vì cậu có chỗ dựa vững chắc là hắn nên còn e ngại, giờ nghe được tin kim chủ hắn không cần Lý Hiền nữa thì liền lập tức hận không thể đưa cậu vào chỗ chết. Bọn họ muốn dằn vặt, muốn phá hủy cậu ấy… Đột nhiên có một sự bất an đấm thẳng vào tim hắn, Lý Hiền, hắn đã rời đi được mấy tiếng, cậu ấy còn ở đó không? Cậu ấy sẽ không nghĩ quẫn chứ? Cậu ấy…sẽ chết sao? Chuyện này đột ngột xảy ra khiến hắn không kịp chuẩn bị, mà hắn lại cứ ép mình không được quan tâm đến cậu nữa, trong lúc mâu thuẫn lại quên mất phái người tới cứu em ấy. Nghĩ tới đây hắn liền vội vã gọi điện cho thân tín của mình, bảo bọn họ bí mật đi cứu Lý Hiền, gọi xong thì có chút khẩn trương ngồi chờ tin tức. Vậy mà lúc cấp dưới gọi lại thì nói Lý Hiền đã trở về nhà trọ của mình, hắn liền dặn cấp dưới bảo bọn họ theo dõi canh giữ ở nhà trọ, đồng thời cấm không được để chuyện này rò rỉ ra ngoài. Lý Hiền chắc chắn sẽ không đi bệnh viện hay gọi bác sĩ, hắn liền vội vã liên hệ với bác sĩ. Thế mà bác sĩ tới đó cả đêm vẫn chưa gọi lại. Hắn càng lúc càng lo lắng, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn tự mình tới xác nhận an nguy của Lý Hiền. Khi đó không biết tại sao, cả người hắn cứ hoang mang hốt hoảng, tay cầm chìa khóa mở cửa cũng run rẩy cả lên. Như xác minh cho nỗi sợ của hắn, cảnh tượng hắn thấy được khi tới trước phòng tắm, là xác chết đã vặn vẹo cứng đờ của Lý Hiền. Cơ thể trần truồng của cậu phủ đầy vết thương, chỗ nào cũng xanh tím, không một nơi nào hoàn hảo, cả người vô cùng dơ bẩn, chỉ dùng một cái khăn lông thắt cổ lại treo trên vòi nước của bồn tắm, vẫn còn duy trì tư thế quỳ gối cạnh tường. Cậu an tĩnh nhắm mắt lại, từ giờ thế gian đã hoàn toàn không còn quan hệ gì tới cậu, cậu rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi cái cơ thể tàn tạ dơ bẩn khôn cùng này. Tề Tuyên hoảng sợ trừng to mắt, hắn không thể tiếp thu được sự thật trước mắt này, hắn đã tới chậm! Hắn đã tới quá chậm! Nếu như lúc đó hắn lập tức đưa cậu về nhà, nếu như hắn không phải xuất phát từ cái tâm tư buồn cười kia rồi không để tâm tới cậu, nếu như hắn không nói những câu tàn nhẫn đó, nếu như lúc đó hắn không bỏ chạy… Tựa như đã mất đi nơi chống đỡ, hắn lập tức ngã khuỵu xuống đất, bên tai lùng bùng từng cơn. “Tề tiên sinh, chúng ta báo cảnh sát không?” Không biết là ai nói. Hắn quỳ gối trên lớp gạch men lạnh như băng, cũng không biết qua bao lâu, mới phản ứng lại, “Không…A Tín, đi liên hệ với cục trưởng Lưu…nói cậu ta phái vài người đáng tin…tới đây…tới đây…Nói cậu ta nhất định phải bảo mật chuyện này!” “Vâng, tiên sinh. Vậy bên truyền thông…?” Tên cấp dưới nhìn thần sắc thống khổ của hắn không giống giả vờ, nên thái độ càng thêm cẩn thận. Tề Tuyên trong lòng dâng lên một cơn đau đớn, hắn cảm giác trong đầu như có vô số cây kim đâm vào, “Lý Hiền…gần đây áp lực đóng phim quá lớn…đột ngột…đột ngột phát bệnh tim vào buổi tối…qua đời trong nhà…Nhắc nhở bọn họ không được nói cái gì khác nữa…” Hắn dừng lại một lúc. “Bác sĩ Lương, tôi muốn nhờ ông một chuyện…” Hắn cố nén cỗ máu tanh dâng lên trong cổ họng, chỉ biết dù thế nào cũng phải chu toàn. “Tôi biết rồi, giấy chứng tử của Lý tiên sinh tôi đảm bảo sẽ không có sơ hở nào. Tề tiên sinh, xin cậu nén bi thương.” Trong lòng lắc đầu thở dài, sớm đã thấy vị Lý tiên sinh này không an phận nhất, bây giờ..quả nhiên… Tề Tuyên như không nghe thấy, hắn quay sang thuộc hạ của thân tín mình, “Bên cục trưởng Lưu tôi sẽ qua, mọi chuyện thỏa đáng rồi sẽ nói cho cậu, cậu trước tiên đi chuẩn bị…em ấy không có người nhà, tôi phải…phải đi cùng em ấy, đi đoạn đường cuối cùng… Còn nữa, bảo người của cậu phải ngậm kín cái miệng lại, không được để lộ chuyện này cho bất kỳ ai, đặc biệt là A Sơn!… Khoảng thời gian này phải tránh A Sơn đi.” Lý Hiền nói thế nào cũng là một ngôi sao của Ngạo Đằng, có không ít người đến dự tang lễ của cậu, nhưng Tề Tuyên biết, bằng hữu thật sự cậu không có bao nhiêu, trái lại đắc tội với rất nhiều người. Chỉ là cậu không có người nhà, toàn bộ quá trình đều do Tề Tuyên chủ trì. Mấy hôm nay Tề Tuyên như đã già đi rất nhiều, hắn chỉ vội vàng lo tang sự cho Lý Hiền, không nhớ tới việc gọi cho Tiêu Vũ. Tiêu Vũ từ lần tách ra trước đó đã bay tới Italia giải sầu, trước khi chia tay, Tề Tuyên nói để hắn xử lý xong chuyện Lý Hiền sẽ lập tức đi tìm y. Vì thế y an tâm chờ đợi, chờ tin tức người kia chia tay với Tề Tuyên. Nhưng y vạn lần không ngờ tới, tin y nhận được, là Lý Hiền đã mất. Nháy mắt đó, y như sét đánh giữa trời quang, y không tin! Người mới đó còn giương nanh múa vuốt với y, sao có thể chớp mắt cái đã chết được? Là vì Tề Tuyên sao? Rốt cuộc là em ấy xảy ra chuyện gì? Y bất quá…bất quá chỉ mới rời đi một chút… Mãi cho đến khi đối mặt với bia mộ của Lý Hiền, y vẫn không muốn tin, người này đã mất. “Em đúng là khốn kiếp… Đã quên mất tôi, không nhận ra tôi… Giờ còn cứ thế mà đi? Ai cho phép…ai cho phép em chết hả? Không phải nói sau này lớn lên muốn cưới tôi sao? Sao em có thể…sao có thể…sao có thể…” Y cuối cùng cũng sụp đổ khóc rống lên. “Tôi không cho em chết! Em có nghe không? Tôi con mẹ nó không cho em chết! ! !” “Tôi vất vả lắm mới tìm được em! Vất vả lắm mới đến cạnh em em có biết không? Tôi tìm em không phải để nhìn em chết! Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” “Tôi sai rồi…tôi biết sai rồi…Tôi biết sai rồi không được sao?” Giọng y đứt quãng nói những lời không đầu không đuôi khuỵu xuống trước bia mộ, một quyền lại một quyền đấm vào nó. Trời dần âm u, chỉ một lúc sau liền đổ xuống một cơn mưa tầm tã, y như không phát hiện vẫn ôm lấy tấm bia, nằm gục xuống như đang ngủ, mãi cho tới khi thuộc hạ tới tìm y, mấy người vừa kéo vừa khuyên, nhưng y vẫn giữ bộ dáng dù chết cũng không buông, cái gì cũng không nghe. Sau đó thật sự không còn cách nào nữa, một thuộc hạ trong đó mới nói một tiếng đắc tội rồi vỗ một cái vào gáy y đánh ngất, mấy người lúc này mới mạo hiểm mưa to đưa y xuống núi. Tề Tuyên biết Tiêu Vũ đã về nước, nhưng hắn lại không có tinh thần đi tìm y, dù là gọi cũng không muốn. Từ khi xảy ra chuyện của Lý Hiền, hắn dường như không còn cảm giác gì với Tiêu Vũ, trước kia muốn chết muốn sống với y, nhưng bây giờ, lại cảm thấy cái gì cũng nhạt nhẽo. Thì ra cũng chỉ có thể, ha ha ha… Hắn nghĩ người như hắn làm gì có cái gọi là tình yêu chứ? Người như hắn có thể yêu sao? Lý Hiền vừa chết, hắn đột nhiên lại thấy cũng không sao cả…Đúng là mỉa mai. Sớm biết vậy, hà cớ gì lại đuổi Lý Hiền đi? Cậu đã ở cạnh hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, hắn sao lại như trúng tà không thể tha thứ cho em ấy? Hắn chỉ một lòng muốn đuổi cậu đi, nhưng lại đẩy cậu vào địa ngục. Nếu có kiếp sau, đừng gặp phải tôi… ‘Cốc cốc’. “Vào đi.” Tề Tuyên miễn cưỡng thu lại tâm tư, nhìn A Tín đi vào. “Tiên sinh, đã điều tra xong. Là A Sơn.” Tề Tuyên nghe vậy liền cười lạnh một tiếng : “Tôi đã nói sao bọn nó lại có tin tức nhanh như vậy! Báo cáo đâu? Nói thế nào?” A Tín biết cái hắn nói là báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Hiền, đêm đó Tề Tuyên tới chỗ cục trưởng Lưu, lúc khám nghiệm thi thể thì Tề Tuyên chờ ở ngoài, kết quả cục trưởng Lưu lại nói bản báo cáo đầy đủ phải đợi một thời gian mới có được. Lúc anh nhận được báo cáo thì cực kỳ khiếp sợ, dù là người ngoài cuộc cũng không thể nén cơn phẫn nộ. Thực sự không thể tin được, sau khi xác nhận với pháp y anh liền tới nơi này đầu tiên. Bây giờ Tề Tuyên hỏi đến, anh đột nhiên có chút sợ hãi. “Lý tiên sinh lúc còn sống, bị đánh đập rất nghiêm trọng, những chỗ mềm bị bầm tím, gãy xương, hạ thể có vết tích bị ngược đãi nghiêm trọng… Hậu môn, đường ruột cũng bị xé rách nghiêm trọng, trong đường ruột còn phát hiện…” Anh ngẩng đầu liếc nhanh qua Tề Tuyên, nói tiếp : “Phát hiện một lượng lớn dịch thể…và…nước tiểu của đàn ông…” ‘Rầm!’ một tiếng lớn vang lên, lông mày A Tín nảy lên. Tề Tuyên cắn răng đấm mạnh một quyền lên bàn làm việc, nứt ra một khe nhỏ. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm A Tín, không khác Tu La dưới địa ngục. A Tín suýt nữa không thể chịu được uy áp của hắn, anh cúi đầu thấp xuống, khẽ cắn răng nói tiếp, “Trong cơ thể Lý tiên sinh, còn phát hiện ra một lượng lớn ma túy có độ tinh khiết cao, một ít thuốc gây ảo giác và thuốc kích dục cường lực.” Anh nói xong liền không dám nhìn Tề Tuyên nữa. Một lúc lâu sau, Tề Tuyên mới lên tiếng, thanh âm u ám, “Trừ Thẩm Vân và A Sơn, toàn bộ những người liên quan đến chuyện này, đã điều tra xong?” “Vâng, tiên sinh định làm thế nào?” “Hiện tại không cần động đến Thẩm Vân và A Sơn, những người còn lại, mở một cái party du thuyền đi. Khẩu vị nặng như vậy, sao có thể không làm vừa lòng bọn họ chứ? Cậu đi làm đi, nhớ kỹ, một người cũng không thể thiếu. Tôi muốn, mỗi người bọn họ phải nhận lấy hết thảy mà cậu ấy đã phải chịu. Không được bỏ qua mấy chi tiết nhỏ, ngoài ra chuẩn bị thêm nhiều người một chút, nếu không sao có thể làm bọn họ tận hứng chứ? À, cho thuyền đi xa một chút cho tôi.” Nói xong hắn liền bật cười rộ lên. Chỉ là nụ cười này, băng lãnh đến cực điểm. A Tín rùng mình, chỉ cảm thấy âm thanh này như ác ma đoạt mạng, “Vâng, tiên sinh, ngài cứ yên tâm.” “Đúng rồi, nhớ cho bọn họ chút vật kỷ niệm.” Hắn nghĩ một lúc rồi nói, “Đặc biệt là đám súc sinh trực tiếp tham gia vào chuyện đó, tìm người nhà của bọn chúng cho tôi, mấy người quan trọng như em gái em trai ruột chẳng hạn, bỏ tất cả lại cùng một chỗ, càng xinh đẹp đứng đắn thì càng chiêu đãi long trọng! Cho mỗi người một món quà lưu niệm, hình ảnh âm thanh đều phải rõ ràng sắc nét nhất.” “…Vâng, tiên sinh.” A Tín chỉ cảm thấy da đầu mình như run lên, không thể nói nên lời dù là lời thừa thải. Mãi đến khi im lặng lui ra ngoài, anh mới thở phào một hơi. Cửa phòng làm việc ‘phanh’ một tiếng mở banh ra, Tề Tuyên còn chưa thấy rõ người tới đã bị một quyền vung tới đánh bay, hắn rên lên một tiếng, dường như nghe thấy tiếng xương cốt đập vào tường. Hắn khó khăn nâng đầu lên, Tiêu Vũ không cho hắn cơ hội để nói, lập tức tiến lên hung hăng đánh, tất cả đều nhắm vào vị trí yếu hại. Tề Tuyên bị đánh đến ngơ ngác, nhất thời không thể hiểu ra làm sao, càng không hiểu sao Tiêu Vũ lại đánh hắn?… Vì hắn không đi tìm y sao? Hắn thấy cả người mình đau không thôi, không thể nghĩ được gì. Tiêu Vũ dừng lại, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm hắn, như là kẻ thù không đội trời chung với y. “Mày giết em ấy.” Tề Tuyên nhất thời không biết y đang nói tới ai. Vì y nói ra từ mà hắn đã đè nén xuống đáy lòng mấy hôm nay. Giờ khắc này hắn tuy cảm thấy thái độ của Tiêu Vũ rất quái dị, nhưng vẫn chua xót nhếch miệng, “Phải, là tôi giết em ấy…” “Cậu tới thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tề Tuyên bình tĩnh nhìn y, “Chúng ta vẫn nên chấm dứt thôi.” Tiêu Vũ đột nhiên nở một nụ cười cổ quái, “‘Chúng ta’? Ha ha!” Y hung ác nhìn hắn, “Đó giờ chưa từng có cái gì ‘chúng ta’ cả… Mày cho mày là ai? Nếu không vì A Hiền… Ha ha ha, tao mỗi lần nhìn mày liền nghĩ, chính là cái miệng đó, đôi tay đó, chúng đã chạm vào A Hiền, tao liền hận không thể giết chết mày! Mày là cái thá gì, mày căn bản không xứng với A Hiền! Nhưng mày cư nhiên dám làm A Hiền thương tâm… Bây giờ em ấy..cư nhiên vì một thứ như mày mà… Ha ha ha tao sớm nên giết mày mới đúng…tao nên sớm giết mày! Mày có biết tao đã hối hận bao nhiêu không ! ! ! !” Tề Tuyên đã chấn động đến không nói nên lời, hắn hoảng sợ nhìn Tiêu Vũ. “Nhưng em ấy yêu mày, chỉ yêu mày, em ấy quên mất tao!” Vẻ mặt Tiêu Vũ đầy thống khổ. “…Ra là thế…” Tề Tuyên cúi đầu, “Tiếp cận tôi, để tôi yêu cậu, cậu làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì để em ấy rời khỏi tôi…Ha ha ha…” “Vậy cậu tại sao không trực tiếp cướp đi em ấy, cậu khi đó tại sao không trực tiếp theo đuổi em ấy! ! !” Tề Tuyên đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy rống lên. “Vì tao muốn em ấy nhìn rõ bộ mặt thật của mày! Tao muốn em ấy hận mày chán ghét mày! Muốn em ấy tuyệt vọng với mày! ! !” Tiêu Vũ lại càng cuồng bạo hơn hắn. Tề Tuyên như nghe được điều khó tin nhất trên đời này, dùng ánh mắt buồn cười nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt, “…Thế thì…kết quả bây giờ cậu vừa lòng chưa? Em ấy xác thực…cũng đã rất hận tôi…” Tề Tuyên thở dốc ngồi dậy từ dưới đất lên, đi tới bàn làm việc, lấy một phần văn kiện trong ngăn kéo ra. “Cậu đã sớm về đây nhưng nhịn tới bây giờ mới tới, tôi nghĩ cậu đã đi tra xét…nguyên nhân cái chết…của em ấy. Bản văn kiện này là phần tôi phải làm kỹ càng hơn. Cậu muốn báo thù cho em ấy đúng không? Tiếc là tôi đã xử lý những người khác rồi, chỉ còn lại hai chủ mưu, vậy tôi giao bọn họ cho cậu, cậu…” Hắn cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ thấy nhân sinh cứ như một trò khôi hài. Không bao lâu sau, Tề Tuyên liền được báo, Thẩm Vân bị chặt hai chân, bị mấy chục người làm nhục ba ngày ba đêm, cậu ta bị tiêm vào người gần như đủ loại thuốc kích thích ma túy, bọn họ căn bản không để cậu ta ngủ. Cậu ta muốn chết cũng không được. Mà toàn bộ quá trình đó, A Sơn bị trói bên cạnh nhìn muốn rách cả mí mắt. Sau đó không lâu, một nhà truyền thông dưới trướng công ty Arima World đối đầu với Tề Tuyên tuôn ra scandal “Nghệ sĩ cũ của Ngạo Đằng — Thẩm Vân tụ tập hít ma túy, tham gia bữa tiệc làm tình tập thể với mấy chục người”, trong lúc nhất thời Ngạo Đằng trở thành tâm điểm chú ý của công chúng. Mà A Sơn, người đã từng là thuộc hạ đáng tin cậy của Tề Tuyên, vì tội bán thuốc phiện mà bị phán tù chung thân, Tề Tuyên biết, chờ đợi gã, chính là một hồi tàn khốc mới. Mấy tháng sau, tổng tài của công ty giải trí Ngạo Đằng cùng tân hoan du lịch bất cẩn rớt xuống núi, xương toàn thân vỡ nát, sau một hồi cấp cứu không có hiệu quả đã tử vong. Mà Tiêu Vũ nghệ sĩ của Arima World, say rượu đua xe, va chạm chính diện với một chiếc xe tải ở góc cua đường cái, chết ngay tại chỗ… ————————————— Tác giả có lời muốn nói : Xin nhẫn nại một chút để tác giả hành tra văn đi (che mặt)…Chương sau có thịt. Đây là lần đầu tiên tôi viết văn, có rất nhiều chỗ thiếu sót. Tôi rất cần tham khảo ý kiến của mọi người, mọi người có cảm tưởng gì không? Xin cứ hùng hồn cho tác giả quân ý kiến với kiến nghị đê! Các độc giả thân ái moa moa ta
|