Học Viện Ác Mộng
|
|
Chương 39 Hôm này tuyệt đối là ngày sinh nhật đáng giá nhất của Lương Thiên Dục trong suốt mười tám năm qua. Lão sư của y hai gò má phiếm hồng ngượng ngùng, chân trần đạp trên nền nhà lát gỗ, trắng nõn gợi cảm nói không nên lời. Hắn cả người gần như quang lõa, toàn thân chỉ có một miếng vải màu cà phê che lấp bộ vị trọng yếu, trên cổ mang vòng cổ mạ vàng, sợi dây xích nối vào vòng cổ rũ xuống trước ngực. Lão sư thật sự mặc nó vào! Không chỉ như vậy, trước ***g ngực trần trụi nổi lên không phải hai điểm hồng hồng phấn nộn mà là hai đóa hoa bơ, mặt trên còn đặt một quả ô mai tươi mới ướt át, bơ bị nhiệt độ cơ thể chậm rãi hòa tan, trên vòm ngực bằng phẳng lưu lại một đạo dấu vết *** mỹ. Lương Thiên Dục nhìn chòng chọc vào Lâm Dật, sau một lúc lâu không nói ra lời. Kia quả nhiên là… bánh ngọt của y a! Bị ánh mắt mãnh liệt nhìn chòng chọc, Lâm Dật xấu hổ vặn vẹo hai ngón tay cái, hai gò má nóng rực như phát sốt, buổi tối mặc như vậy không những không lạnh, ngược lại trong cơ thể như có lửa thiêu đốt, đem cả người Lâm Dật đốt nóng lên. “Ai, ” Lâm Dật thật hận mình sao lại thế này. Hắn lầm bầm kêu một tiếng, không được tự nhiên quay mặt sang một bên, tay phải không cam lòng cầm dây xích… đưa tới trước mặt Lương Thiên Dục. Ánh mắt lấp loáng nước liếc Lương Thiên Dục một cái, khó khăn mở miệng, “… Cả đêm này… ta là của ngươi…” Hắn thật sự sắp điên rồi! Lương Thiên Dục trên mặt khó nén nổi hưng phấn, đem sợi dây xích trực tiếp giật mạnh tới, Lâm Dật lảo đảo suýt ngã, còn chưa dựa vào lòng Lương Thiên Dục thì cằm đã bị giữ lấy, đôi môi bị hung hăng hấp duẫn. “Ngô…!” Gắn bó đan xen, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, còn phát ra thanh âm tiếng nước dấp dính, Lâm Dật bị hôn đến hai chân hư mềm, chỉ có thể cố gắng bám vào ngực Lương Thiên Dục. Một lát… Hai đôi môi vẫn không rời ra, Lương Thiên Dục đem Lâm Dật hôn đến không thở nổi, nghẹn khí đến đỏ mặt, tức giận đánh y một quyền, Lương Thiên Dục nhịn không được cười to, thỏa mãn liếm liếm cánh môi. “Lão sư, ngươi đêm này đừng nghĩ ngủ…. Ta sẽ đem ngươi làm đến ngất mới thôi!” Nói xong, Lâm Dật còn chưa kịp thét chói tai, hai chân liền nháy mắt bay lên không, thắt lưng bị Lương Thiên Dục ôm lấy, xôn xao một chút liền rơi lên đệm giường mềm mại. Lương Thiên Dục dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời cởi toàn bộ quần áo trên thân, hung khí dữ tợn đứng sừng sững giữa hai chân, phát ra nóng cháy chói lọi như thần mặt trời Apollon (so sánh của bà tác giả thật là…. )))…. A, Lâm Dật bị hù đến cứng ngắc, nói năng lộn xộn. Chúa ơi! Ai tới nói cho hắn biết, tại sao mới vài ngày không thấy, “cái thứ” của Lương Thiên Dục lại tăng trưởng đến thế này??? Lâm Dật giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hãi, hối hận quay người hướng cuối giường chạy trốn, lại quên dây xích vòng cổ vẫn nằm trên tay Lương Thiên Dục, dưới động tác kịch liệt của Lâm Dật phát ra tiếng vang thanh thúy, bị Lương Thiên Dục dễ dàng kéo lại. “Ai nha! Ta nói lão sư… Ngài muốn chạy đi đâu đây?” Lương Thiên Dục mang trên mặt nụ cười sáng lạn vô cùng ác ma, lại vẫn sử dụng kính ngữ hỏi, “Đem ta làm trướng thành thế này, lão sư có phải hay không nên nhận trách nhiệm đây?” Lâm Dật cố sống cố chết lắc đầu như trống bỏi, sợ tới mức sắp khóc, chỉ kém nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Không cần a! Cứu mạng a! Bị cái thứ kia cắm vào, hắn một tuần lễ, không không không, một tháng cũng đừng mong xuống giường a! Lâm Dật cứng còng, xả ra tươi cười vô tội, đô đô miệng, mở to đôi mắt lấp lánh nước làm người không đành lòng thương tổn, lắp băp vài thanh âm vô nghĩa, đem kinh nghiệm làm nũng cả đời lôi ra dùng hết. Rất tiếc là Lâm Dật đời này cùng chưa làm nũng với mấy người nên thiếu kinh nghiệm, còn Lương Thiên Dục thì “dục” đã bốc lên tới đỉnh đầu. Dù thế nào đi chăng nữa thì bổn đại gia đã quyết tâm hôm nay không làm không được! Lương Thiên Dục đem Lâm Dật áp ở trên giường, đầu vùi vào ngực Lâm Dật, một viên ô mai tiến vào miệng, rồi mới vươn đầu lưỡi qua lại đảo quanh liếm đi hoa bơ trên quầng vú, lại cố tình không chịu liếm láp điểm mẫn cảm đang nổi lên kia. “Ân… Lão sư thực ngọt.” Lương Thiên Dục hai mắt híp lại như con mèo nhỏ, cười khanh khách, bàn tay to ấm áp ôm lấy phân thân Lâm Dật, vuốt ve làm nó thẳng tắp đứng lên. Lâm Dật bị khiêu khích đến thở dốc liên tục, kìm lòng không đậu tách ra hai chân, khó chịu nhíu mi, như có như không cắn lấy môi dưới nhu nhuận, đôi mắt mờ hơi nước. Lương Thiên Dục chính là cố tình trêu hắn, không chịu tiếp tục vuốt ve đầu nhũ cùng phân thân, lại đem hắn ôm vào trong lòng, cằm đặt trên vai Lâm Dật, lưu luyến liếm lấy hai gò má bóng loáng, ngón tay như đánh piano lướt trên sống lưng Lâm Dật. Lâm Dật lúc này sớm đã dục hỏa toàn thân, nửa mình dưới không ngừng ma sát phân thân thô ngạnh của Lương Thiên Dục, hy vọng đem dục hỏa của Lương Thiên Dục đốt lên cao một chút, để y nhanh chóng sáp nhập vào hậu huyệt hư không của mình. “Ngô a ― Lão sư, ngươi học chiêu này ở đâu? Muốn hại ta bắn trước a?” Sau gáy truyền tới tiếng kêu rầu rĩ của Lương Thiên Dục, Lâm Dật nhanh chóng dừng lại động tác, cái này không thể được! Nếu Lương Thiên Dục phát tiết dục vọng trước, ai sẽ tới chiếu cố hắn a? “Dục… Nhanh lên… tiến vào…. Ta muốn… A…” Lâm Dật làm nũng dính trên người Lương Thiên Dục cầu khẩn. “Còn chưa được a, ” Lương Thiên Dục cười nhẹ, từ đống quần áo tán lạc dưới đất rút ra hai cái đồ chơi nhỏ, đưa tới trước mắt Lâm Dật, “Ta còn có một cái “bảo bối” muốn cùng ngươi chơi, thế nào?” “… Bảo bối?” Nghe vậy, Lâm Dật rùng mình một cái, cánh tay nổi da gà. Nghe thật không hay ho chút nào! Bởi vì Lương Thiên Dục lần trước nói “bảo bối” chính là cái… chết tiệt… mát xa bổng. Còn lần này đương nhiên không phải mát xa bổng mà là hai cái hình con nhộng trong tròn…. Khiêu đản (*) “…Ngoan… Nâng mông lên…” Lương Thiên Dục giống như dỗ dành tiểu hài tử, xoa bóp làn da non mềm tuyết trắng tràn ngập co dãn của Lâm Dật. Lâm Dật bị một cỗ nhiệt khí đánh thẳng tới ót, che mặt không dám nhìn, kìm nén cảm giác nhục nhã quay người, hạ xuống thắt lưng, tiểu cúc động hồng nhạt hoàn toàn hiện ra trước mắt Lương Thiên Dục. Tên tiểu sắc tử Lương Thiên Dục liên tục tặc lưỡi mấy cái, sợi tóc mềm mại giống như lông vũ lướt qua da thịt Lâm Dật, y nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm láp nếp thịt trên huyệt động. Đầu lưỡi vừa chạm vào liền đưa tới một trận rên rỉ, Lâm Dật thở hốc vì kinh ngạc, trên đỉnh phân thân nhịn không được tiết ra dịch thể hưng phấn trong suốt. “Hắc hắc… Lão sư chuẩn bị xong chưa?” Lương Thiên Dục cầm lấy khiêu đản giơ ra trước mặt Lâm Dật lắc lắc, Lâm Dật hận không thể đem nó đoạt lấy, ai biết Lương Thiên Dục động tác so với hắn còn nhanh hơn, đè lại eo Lâm Dật, vác lên mặt nụ cười gợi đòn, ngón tay xấu xa ở trên mặt động khẩu cọ gãi. “… Dục… Dục… Đừng…Nếu như vậy…. A!” Một cái dị vật đột nhiên trượt vào hậu đình, Lâm Dật cả người cong lên, hậu đình truyền lại kích thích như điện giật. “Đừng… Mau… Mau lấy ra… Lấy ra…” Sớm bị khiêu khích đến không còn là chính mình, Lâm Dật hai chân hoàn toàn vô lực quỵ ở trên giường, nhưng Lương Thiên Dục còn không chịu buông tha hắn, một tay bắt lấy phân thân Lâm Dật, một tay từ từ đẩy vào khiêu đản thứ hai, Lâm Dật nhịn không được co rút lại hậu huyệt, lại không cẩn thận đem khiêu đản kia chen vào điểm mẫn cảm sâu trong dũng đạo. “Ngô a―” Bất đồng với khiêu đản thứ nhất chầm chậm va chạm điểm mẫn cảm sâu bên trong, khiêu đản thứ hai điên cuồng chấn động, không ngừng kéo lên dục hỏa trí mạng, lại bởi vì bị khiêu đản thứ nhất chắn phía trước mà không thể kích thích đến triều cường. Lâm Dật bật khóc, dục vọng không chiếm được giải thoát so với lần trước phân thân bị trói lại càng thống khổ hơn a! “Dục… Dục… Ta thật sự chịu không nổi! Mau! Ta muốn… Ta muốn…!” Lâm Dật khó chịu kêu gào, hai tay vội vàng quấn lấy phân thân Lương Thiên Dục, hy vọng đối phương nhanh nhanh cắm vào. Lương Thiên Dục cũng không còn muốn đùa dai, dù sao dục vọng của mình cũng sắp phun ra. Y nắm lấy eo Lâm Dật, rút ra khiêu đản dính *** dịch màu trắng, đỉnh phân thân nhắm ngay huyệt khẩu, thật sâu chôn vào dũng đạo nóng cháy chặt khít. “Cáp a, a―!” Dục vọng tra tấn người đến điên cuồng cuối cùng được hòa dịu, Lâm Dật hai mắt trợn trắng, cổ họng tràn đầy tiếng rên rỉ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại từng trận khoái cảm co rút. “Lão sư… Mới vài ngày không làm mà cái miệng nhỏ của ngươi đã chặt như vậy ?” Ở đằng sau làm công tác vận động, Lương Thiên Dục lắc đầu than một tiếng. Lâm Dật có chút ai oán nhìn y, như muốn nói “Rõ ràng là tại ngươi quá to!” “A, chính là phải đủ to mới làm lão sư thích được, không phải sao?” Lương Thiên Dục tà tà nói, làm hai má Lâm Dật đã hồng càng thêm nóng. Lương Thiên Dục thâm tình nhìn vẻ ngượng ngùng của lão sư, nghĩ thầm, nam nhân động lòng người này chỉ thuộc về mình a! Trong ngực tràn đầy hạnh phúc ấm áp như có một dòng nước ấm chảy vào, kìm lòng không được cúi xuống cấp Lâm Dật một nụ hôn sâu triền miên. Côn thịt thô to ở trong cơ thể Lâm Dật rất nhanh trừu sáp, tư thế mập hợp không ngừng biến hóa, một lần lại một lần giải phóng như thủy triều ập tới, dịch thể màu trắng ngà ở trong không khí vẽ ra một đường cung, hai người kịch liệt quấn lấy nhau, cùng tạo ra bầu không khí chỉ thuộc về hai người. Lâm Dật không thể ức chế tiếng rên rỉ sảng khoái, hai tròng mắt ngập nước bị lông mi hạ xuống bao phủ cũng vô pháp che đi tia mông lung mị hoặc. Lương Thiên Dục nhìn lão sư bởi vì triều cường mà hai gò má phiếm đỏ ửng, đem biểu tình xúc động mê người này thật sâu khắc trong đầu.
|
Chương 40 Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Thiên Dục mặt mày hớn hở mở cửa xe thể thao, chuyện không thoải mái trưa hôm qua sớm bị quên sạch bách từ lúc nào, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai. Lương Thiên Dục vỗ vỗ hai má, ai da, kiềm chế cảm xúc, kiềm chế cảm xúc, làm cho người ta nhìn thấy thật không tốt a! Y nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là vào lớp, Lương Thiên Dục thỏa mãn liếm liếm môi, cảm thấy thật có lỗi với lão sư vẫn đang nằm liệt trên giường. Xem ra hôm nay phải “Xin phép nghỉ ốm” cho lão sư rồi, tối hôm qua quá mức mãnh liệt, không cẩn thận đem lão sư làm đến hôn mê (_ _ !). Chắc bây giờ cũng đã tỉnh lại nhưng có xuống giường nổi hay không lại là chuyện khác! Lương Thiên Dục ha ha cười, hạnh phúc đến chỉ kém hai chân bước trên mây, nhưng nụ cười sáng lạn vô cùng vừa tới cửa phòng học liền nháy mắt cứng ngắc ― Bởi vì đại thúc quản gia nhà y giống pho tượng sừng sững đứng trước cửa, Lương Thiên Dục thật muốn theo cửa sau lẻn đi nhưng…. “Thiếu gia.” Quản gia giữ nguyên khuôn mặt tuấn tú lạnh như núi băng, bàn tay đeo găng trắng đưa lên một cái di động, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm giận dữ. Tình cảnh này cũng nằm trong dự liệu của Lương Thiên Dục nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy. “Ngươi dám để thiên kim tiểu thư của Long Đức tập đoàn tự mình về nhà?” Thiết, đều do Josi không tốt, làm cái gì mà mỗi lần không vừa ý liền trở về nhà gào thét? Xem ra cũng đã đem Vưu Minh Long toàn gia nháo đến gà chó không yên, đi cáo trạng lên phụ thân, mới có thể hại y mới sáng sớm đã được “chăm sóc” như thế này. Bất đồng với trung niên nam tử đang rống giận bên kia điện thoại, Lương Thiên Dục nhăn mặt nhăn mày đẩy điện thoại ra xa chút, tránh cho mình bị tiếng gào như bom nổ kia làm cho thủng màng nhĩ. “Được rồi, được rồi… Ta sau này sẽ chú ý một chút…” Lương Thiên Dục không quan tâm khoát tay nói. “Ngươi!” Thanh âm của Lương Thắng Viễn đã không thể dùng từ đại hỏa để hình dung, Lương Thiên Dục thật lo lắng hắn có hay không bệnh tim bạo phát. Suốt hai, ba tuần lễ, Hoa Dục cùng tập đoàn Long Đức mời nhau không biết bao nhiêu bữa cơm, song phương nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn hạ quyết tâm phải làm thông gia!. Lương Thiên Dục không nghĩ, cũng tuyệt không muốn đến mấy bữa tiệc xem mắt chết tiệt này, y thà phụ giúp lão sư quét dọn phòng còn hơn. Nhưng y tìm không được lý do cự tuyệt ― phải nói là không thể cự tuyệt. Đây là biện pháp duy nhất để bảo vệ lão sư. Mấy ngày hôm trước Lương Thắng Viễn kêu y đến giáo huấn một chút, bảo y dù chú ý việc học cũng nhất định phải quan hệ tốt với Josi. Tuy rằng Lương Thắng Viễn có vẻ còn chưa biết quan hệ của y với lão sư nhưng tựa hồ cũng bắt đầu hoài nghi, Lương Thiên Dục dùng lý do lão sư là giúp mình “học bổ túc” mới miễn cưỡng chống đỡ được. Lương Thiên Dục buộc phải giảm bớt số lần gặp mặt lão sư, từ hai ngày một lần giảm còn một tuần một lần, nhưng lại không thể qua đêm. Lão sư cũng không hỏi han gì nhiều, y chỉ nói là mình gần đây bề bộn nhiều việc. Y rất muốn cùng lão sư triền miên một ngày một đêm, nhưng cứ tiếp tục như vậy nói không chừng quan hệ giữa hai người sẽ bị phát hiện…. Lương Thiên Dục hắn… sợ hãi sẽ mất đi lão sư! “Nếu như vậy… Chúng ta liền sớm kết thành thông gia? Ngày đính hôn không bằng định vào….” Bên tai vụn vặt truyền tới mấy câu, Lương Thiên Dục bỗng nhiên cả kinh, đầu óc còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, thân thể đã phản ứng trước. “Không được!” Rầm! Lương Thiên Dục vụt đứng lên, xiết chặt hai nắm đấm nặng nề nện lên bàn cơm, đồ ăn chén đĩa bật nhảy dựng lên, cái cốc trước mặt Lương Thiên Dục bị đánh nghiêng, rượu nho tại tấm trải bàn loang ra một vệt màu đỏ. Mọi người hoàn toàn sợ ngây người, Lương Thắng Viễn vẻ mặt hiện lên một tia âm u. Lương Thiên Dục lúc này mới hoàn hồn, giật mình phát hiện mình đã làm ra chuyện tốt gì. “Lương công tử, xin giải thích một chút chuyện này là như thế nào?” Vưu Minh Long nhíu mi, ngữ khí không đồng ý hỏi. “Ta ,ta.. chính là cảm thấy được… Việc đính hôn…. có phải hay không…. rất, quá là nhanh…” Lương Thiên Dục sắc mặt bối rối, vội vàng tìm ra một cái lý do. “Quá nhanh? Ngươi rõ ràng là đem cháu gái Vưu Minh Long ta ra chơi đùa có phải hay không?” Vưu Minh Long trong giới nổi tiếng là người nóng nảy dễ nổi giận, hắn nặng nề vỗ xuống bàn, bàn ăn lại một lần nữa chấn động. “Không, không phải như thế… Xin ngài nghe ta giải thích…” “Còn giải thích cái gì? Chuyện lần trước ta còn…!” “Ông nội, ngài hù sợ hắn rồi.” Lúc này, Josi vẫn lẳng lặng ngồi một bên thế nhưng lại mở miệng giúp Lương Thiên Dục hòa giải. “Lương Thiên Dục chỉ là quá khẩn trương thôi, người ta không giống như ông nội có kinh nghiệm như vậy, tâm lý chưa được chuẩn bị tốt. Không bằng cho Lương Thiên Dục vài ngày suy nghĩ rồi trả lời cũng không muộn.” Josi làm nũng nói. Vưu Minh Long gãi gãi chòm râu trắng xám, đối lời của cháu gái bảo bối ít nhiều nghe lọt, hắn đè xuống tức giận trong lòng, nghiêm khắc liếc nhìn Lương Thiên Dục một cái, mới nhận lời cho y kỳ hạn một tuần lễ. “Một tuần sau ta muốn biết câu trả lời của Lương công tử, nếu không, kế hoạch hợp tác của Long Đức cùng tập đoàn Hoa Dục coi như chưa từng nói qua.” Vưu Minh Long nổi giận đùng đùng nói, không vui cầm lên áo khoác âu phục, đứng dậy rời đi. “Vưu gia tiểu thư đối khuyển tử thật là có tâm, Lương Thiên Dục ngươi đừng có cô phụ người ta.” Lương Thắng Viễn vội vàng đuổi theo nói vài lời hay, còn dùng ánh mắt buồn bực bảo Lương Thiên Dục nhanh chóng cảm ơn. Cha mẹ Josi tao nhã cầm khăn lau miệng, cũng đứng dậy rời tiệc. Gian phòng trống rỗng chỉ còn Lương Thiên Dục cùng Josi hai người mặt đối mặt đứng giằng co. “Ta thay ngươi xin bảy ngày, ngươi có nên cảm ơn ta không? Đáp ứng việc đính hôn này?” Josi khí thế lớn yêu cầu Lương Thiên Dục báo đáp. “Cám ơn, nhưng giúp người không nên cầu báo đáp.” Lương Thiên Dục lạnh lùng trả lời, không nghĩ tới nàng ta sẽ giúp mình, này là có mục đích? “Lương Thiên Dục ngươi nói cái gì? Chuyện lần trước ta còn chưa thèm nói với ngươi…!” “Ác? Nói đến ngày đó… Điều này cũng làm ta nhớ tới một việc…” Lương Thiên Dục cắt đứt lời nói của Josi, nhíu mày, giơ tay ra, Josi cao ngạo năng tay của mình lên, còn tưởng rằng Lương Thiên Dục muốn hôn tay nàng hảo hảo giải thích (mày mê sảng hả con?), ai biết Lương Thiên Dục lại đảo cặp mắt trắng dã, lạnh lùng nói một câu… “Di động của ta đâu?” Bàn tay xấu hổ dừng giữa không trung, Josi khó có thể tin trừng lớn mắt, còn cho là mình nghe nhầm, nàng tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi, diễm dung sắp trướng thành màu gan heo. “Nhanh lên, hay là ngươi muốn ta hướng phụ thân giải thích nguyên nhân phải mua máy mới?” “Ngươi, ngươi!” Josi căm giận trừng mắt nhìn Lương Thiên Dục, tâm không cam tình không nguyện giao ra di động của y, bởi vì cho dù là Josi, cũng không có lá gan dám kinh động đến nhạc phụ tương lai. A, bất quá không có nghĩa là nàng không dám kinh động… tình địch của mình. Josi buồn bực liếc nhìn Lương Thiên Dục một cái, nàng phải cho Lương Thiên Dục biết Josi này không phải người dễ chọc vào! Những gì nàng muốn thì nàng sẽ dùng mọi cách đoạt lấy! Không nên trách nàng, nàng nguyên bản không muốn ngoan độc như vậy! Là Lương Thiên Dục ngươi quá vô tình! Nàng trong đầu sớm hình thành một kế hoạch, cuối cùng quyết định thay đổi hành động. Bên kia, Lương Thiên Dục trong đầu rối loạn không biết làm sao cho phải, vừa nghĩ tới kỳ hạn bảy ngày kia, đáy lòng lại càng thêm trầm trọng. Một tuần a… Y hiện tại nghĩ phải hoãn lại hôn sự này để từ từ tìm cách, chính là y thật không biết sau khi cự tuyệt…. sẽ phát sinh chuyện gì… Y thật sự có biện pháp trong bảy ngày… làm ra một cái quyết định sao?
|
Chương 41 Tại đại trạch Lương gia, đèn thủy tinh chiếu sáng mọi ngõ ngách trong phòng cũng không ngăn được không khí tràn ngập hơi thở xám trắng lạnh như băng. Trên nền đá cẩm thạch trong phòng khách rải mấy tấm hình, bối cảnh giống nhau, thời điểm khác nhau, nhưng toàn bộ đồng dạng là một đôi thân ảnh. Một nam tử trung niên ăn mặc chỉnh tề, hai chân bắt chéo, diễn cảm uy nghiêm túc mục cầm lấy một tấm hình, lông mày nhíu chặt. “Đã bao lâu?” Thanh âm của hắn lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc, nhưng ngữ khí là không thể nghi ngờ. Phía sau có người tới gần, người đó đưa lên một xấp tài liệu, trả lời : “Một tuần một lần, thời gian không cố định, mỗi lần gần năm tiếng, đã kéo dài mấy tháng.” Nghe thấy lời đáp, người ngồi trên ghế salon sắc mặt bịt kín một tầng sương lạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng về phía trước, bàn tay chậm rãi nắm chặt, đem tấm ảnh trong tay vò nát. Một kẻ bình thường chẳng bao giờ chịu đọc sách sẽ đột nhiên một tuần học bổ túc đến năm tiếng? Không có khả năng. Cái này chắc chắn cùng biểu hiện bất thường của y có quan hệ, chẳng lẽ….. Không, quyết không thể để nó phá hủy kế hoạch mở rộng tập đoàn Hoa Dục! “Tra rõ ràng cho ta!” Người phía sau hơi chần chừ, “Nếu thật là… Có cần hay không đem hắn…” “Không, không thể để cho Lương Thiên Dục phát hiện.” Bây giờ còn chưa thể đánh rắn động cỏ! “Vâng, tôi lập tức đi thăm dò.” Người nọ minh bạch gật đầu, xoay người lập tức ly khai. Lương Thắng Viễn cho tới bây giờ chính là một người tâm ngoan thủ lạt, vô luận là đối với sự nghiệp, hay là đối với nhi tử của mình. Mới vừa bưng trà lên, quản gia khẽ nhíu mày, một cỗ dự cảm bất thường nổi lên. Cuối cùng, cần bắt đầu rồi sao? Lâm Dật thẳng tắp nhìn trần nhà, bây giờ là sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ, mặt trời đã sớm mọc, hai mắt hắn mệt mỏi giăng đầy tơ máu, lại là một đêm không ngủ. Hắn biết nếu còn không ngủ thân thể nhất định chịu không nổi, nhưng trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn thân ảnh người nọ, giống như ruồi bọ đuổi không đi, cứ như vậy dây dưa hắn hơn nửa tháng. Lương Thiên Dục. Ngươi là tên khốn trời đánh! Hắn phát hỏa đạp chăn ra, nhảy xuống giường, đến nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt làm cho mình tỉnh táo một chút. Trên gương phản chiếu gương mặt ướt đẫm, từng giọt nước men theo đường nét khuôn mặt nhỏ xuống, hốc mắt thâm quầng u ám. Hắn bất đắc dĩ cúi đầu thở dài, kéo một cái khăn mặt lau qua, cầm bàn chải bắt đầu đánh răng, rồi mới vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Lương Thiên Dục mấy tuần nay thật sự rất kì quái. Không phải sau giờ học ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh thì khi điện thoại nói chuyện phiếm cũng đột ngột cúp máy giữa chừng. Hơn nữa trong một tháng nay, ngay cả gặp mặt buổi tối cũng không có. Y bận? Cháy nhà chết người cũng không bận đến mức đấy! Lâm Dật nhanh chóng che miệng lại, không được nghĩ nữa, nếu không đường đường một giáo viên như hắn cũng sẽ không nhịn được mà chửi bậy! Hắn trừng mắt nhìn quả trứng chần nước sôi, cầm thìa đem nó đè ép, băm thành trứng vụn, tưởng tượng đó là mặt Lương Thiên Dục mà trút giận. Ai― Làm sao bây giờ?… Nhớ y quá….! Cắn một miếng trứng cùng bánh mì nướng, một miệng đầy thức ăn chính là nuốt không trôi. Hắn qua loa dọn dẹp, đem chén bát vất vào bồn rửa, khoác áo vào đi làm. Bước ra khỏi cửa, hắn đi thang máy xuống dưới lầu, không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở, thùng thư trước cửa phát ra tiếng vang khuông đương, Lâm Dật thấy có người bỏ một phong thư vào hòm thư của mình, hắn còn tưởng là người đưa thư, nhưng người này không những không mặc trang phục bưu tá, vừa nhìn thấy hắn còn thần sắc cuống quýt quay người chạy mất. Lâm Dật biết mình thể lực yếu, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đuổi theo, chỉ có thể vội vàng rút phong thư ra. “Quái, không có địa chỉ cùng tên người gửi?” Lật trái lật phải, mặt ngoài phong bì trống trơn. Lâm Dật khó hiểu, nhanh chóng xé mở lá thư… Không nghĩ tới, vừa xé mở một cái, hai dòng chữ thật lớn nhảy vào trong tầm mắt. Lâm Dật tâm nặng nề nhảy dựng, hắn cố sức trừng mắt nhìn, còn cho là mình nhìn nhầm, nhìn xuống một chút nữa, hắn không nhận ra được là chữ của ai, còn cố ý dùng loại mực đỏ như máu viết thật to 『 Vô sỉ! 』 『 Không biết xấu hổ! 』 Này năm chữ như là lên án, lại như là phẫn nộ. Lâm Dật rùng mình một cái, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ từ luồn lên sống lưng. Đây là cái gì? Bất an nảy lên trong ngực, ngón tay lướt qua dòng chữ phảng phất mang hận ý, chậm rãi lật qua…. Nhịp tim bất giác dồn dập hơn. Bang bang, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, phanh…. Phanh ――! Giây phút tờ giấy kia lật qua, hô hấp cũng đình chỉ. Mọi thanh âm xung quanh như biến mất, hết thảy động tác giống như một thước phim quay chậm, Lâm Dật toàn thân chấn động, phảng phất như toàn bộ máu trong cơ thể bị rút sạch, trong đầu oanh một tiếng, hắn khiếp sợ, không thể tin trừng lớn hai mắt, đừng ngốc lăng tại chỗ. Bang bang, phanh phanh phanh! Thanh âm truyền ra trong ***g ngực càng ngày càng lớn. Trái tim không theo quy luật nhảy lên, ngón tay cũng không kìm được run rẩy. “…. Sao…. Sao lại như vậy?… Là, là ai?…” Đột nhiên gặp đả kích quá lớn, Lâm Dật khiếp sợ đến đầu óc trống rỗng, thân thể trong nháy mắt mất hết khí lực. Tay hắn hốt hoảng bám lấy một bên thùng thư, bả vai dựa vào, xuôi theo nó ngã xuống, bàn tay cầm lá thư vô lực hạ xuống, trên tờ giấy kia… phiêu nhiên rơi xuống mặt đất. Là một tấm ảnh. Bên kia, ở trung học Hoa Dục, Lương Thiên Dục cũng đang phiền muộn không thể chịu nổi. Bảy ngày, y chỉ có bảy ngày. Y nên làm sao mở miệng với lão sư đây? Dù sao lão sư ngay cả việc y với Josi xem mắt cũng không biết a! Làm sao nói với hắn, tình nhân mà hắn kết giao gần một năm, một tuần nữa sẽ đính hôn với người khác chứ? Lương Thiên Dục không đành lòng quay đầu, y không dám tưởng tượng biểu tình khi đó của lão sư. “Ngô Dịch Khải, giúp ta nghĩ biện pháp đi!” Lương Thiên Dục nhịn không được hướng Ngô Dịch Khải cầu cứu, hắn bình thường là kẻ có nhiều ý đồ xấu nhất, nhất định sẽ có biện pháp! Ngô Dịch Khải nghe xong Lương Thiên Dục thuật lại, diễn cảm muốn ngồi xem kịch vui dần dần biến mất, trở nên thận trọng chặt chẽ. “Trả lời ta, ngươi là muốn ta nghĩ biện pháp giúp ngươi nói với lão sư ngươi phải đính hôn hay là nghĩ biện pháp giúp ngươi… không cần cùng Josi đính hôn?” Hắn ném ra một vấn đề, Lương Thiên Dục có chút buồn cười nhìn hắn, “Ngô Dịch Khải, ngươi đang nói cái gì vậy? Đương nhiên là…” “Lương Thiên Dục,” Ngô Dịch Khải cắt đứt lời của y, mỗi khi nói chuyện đứng đắn hắn đều gọi tên y chứ không phải là 『 Dục thiếu gia 』, vẻ mặt của hắn khó có được bình tĩnh, thậm chí là có chút… vô tình, “Ngươi không có quên chứ? Sinh ra trong nhà kẻ có tiền sẽ mang theo trói buộc cùng… trách nhiệm.” Lương Thiên Dục nao nao, trầm mặc gục đầu xuống, ánh mắt ảm đạm. Không, y không hề quên. Coi như cùng phụ thân cảm tình không tốt, trên lưng y vẫn đeo cái mác “Thiếu gia tập đoàn Hoa Dục”. A, phụ thân, tâm ngươi thật ác độc, bởi vì là con của người mình ngoại tình nên có thể tận tình lợi dụng sao? Lương Thiên Hoa… nói vậy thế nào một ngày cũng sẽ kế thừa xí nghiệp của mẫu thân hắn ở Mĩ đi? Chẳng lẽ y nhất định phải cùng lão sư nói chuyện này? Ngô Dịch Khải cũng là người thừa kế tập đoàn lớn, phá lệ có thể hiểu được tâm tình của Lương Thiên Dục. Chính là lựa chọn này… lại tới quá nhanh. Ngày đó, Lâm Dật run rẩy cầm lên điện thoại xin nghỉ một buổi, nước mắt ngay khi điện thoại cúp liền rơi xuống. Tay cùng thân thể không nhịn được phát run, ngay cả linh hồn dường như cũng run lên. Hắn đã từng nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bị phát hiện. Tấm hình nằn trên tay hắn bị nắm chặt đến nhăn nhúm, lại vẫn mơ hồ nhìn thấy được hình dáng bên trên. Là ảnh chụp hắn… cùng Lương Thiên Dục… hôn môi. Theo như bối cảnh trên ảnh, không ngờ là trong văn phòng ở trung học Hoa Dục, bởi vậy người chụp không phải là học sinh… mà là lão sư…! Một màn kia… bị thấy được! Đây là chuyện gì? Là ai gửi cho hắn?! Người kia muốn làm cái gì?! Lâm Dật trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không thể tự hỏi. Hắn là lão sư, Lương Thiên Dục là học sinh, nếu chuyện này bị tố giác, kết quả của bọn hắn không cần nghĩ cũng biết. Trách nhiệm cùng luân lý, hoặc là tình yêu? Hai thứ hắn đều không thể buông tay, nhưng lại chỉ có thể chọn một.
|
Chương 42 Đều tự mang trong mình tâm sự cùng nghi ngờ, hai người dĩ vãng không có cái gì bất đồng chính là tự âm thầm áp lực che giấu bất an của mình, một người lo lắng vì gần đến hạn định bảy ngày, một người bị trách nhiệm cùng luân lý dày vò, nếu như bình thường hai người nhất định có thể dễ dàng phát hiện đối phương có chỗ không thích hợp, nhưng bọn hắn đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ có Lương Thiên Hoa phát hiện. “Lâm lão sư, ngươi khỏe không? Cùng… Lương Thiên Dục xảy ra chuyện gì sao?” Thời gian cơm trưa, Lương Thiên Hoa bưng khay đồ ăn chen đến bên cạnh Lâm Dật, nhìn hai người chán nản, gã cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi. “…Ân.” Nghe được ba chữ “Lương Thiên Dục”, Lâm Dật hơi nhíu mi, chần chừ nhả ra một chữ, lại lần thứ hai rơi vào vô tận trầm tư, tay gắp lên cái gì ăn cũng không biết. Nhìn Lâm Dật xúc cơm đổ vào bát súp, lại đem cá chưng nhúng vào bát tương, Lương Thiên Hoa cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát kéo bàn ăn của Lâm Dật sang một bên, một lần nữa gắp chút đồ ăn Lâm Dật thích, đặt xuống trước mặt hắn. Lương Thiên Hoa lo lắng dò xét hai mắt Lâm Dật, bộ mặt hắn ủ rũ, hai mắt thâm quầng, bày ra bộ dáng Lương Thiên Hoa cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. “Lâm lão sư, hai ngày nữa là lễ Giáng sinh, để ta mời ngươi ăn bữa cơm đi? Hai là ra ngoài shopping thay đổi tâm tình?” Lương Thiên Hoa đề nghị, Lâm Dật cũng không biết suy nghĩ cái gì, dừng một lát, liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn ứng thanh “Ân…” Nói đến cảm tình của Lương Thiên Hoa đối với Lâm Dật tuy không mãnh liệt bằng Lương Thiên Dục, nhưng nhiều ít cũng là yêu thích, thấy Lâm Dật đáp ứng, tâm cũng không nhịn được bay lên, càng thêm thương tiếc sờ sờ đầu Lâm Dật. Ở cách đó không xa, Josi oán hận trừng mắt nhìn hướng Lâm Dật thần sắc mỏi mệt không chịu nổi, vô tình hừ mũi một cái. Nàng mới mặc kệ bộ dạng của tình địch ra sao…. A, tuy rằng lão sư như vậy nhiều ít đều do nàng động tay động chân. Bên kia, Lương Thiên Dục phiền não đến thực nuốt không trôi, yên lặng quạnh quẽ ngồi một mình một góc. Ở trường học, để tránh cho người khác phát hiện quan hệ của bọn họ, Lương Thiên Dục cùng Lâm Dật vốn không thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Y ảo não gục mặt xuống bàn, ngay cả Josi bưng cơm ngồi xếp bằng trước mặt cũng không phát hiện. Lương Thiên Dục trong lòng chỉ hiện lên thân ảnh ái nhân, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị cái kì hạn bảy ngày kia đè lên. Y đè lại cái trán, tâm trạng buồn bực, không khí xung quanh cũng bị phủ một làn sương trắng trầm trọng. Josi xúc một miếng cơm đưa lên miệng đồng thời nhìn hướng Lương Thiên Dục, cái người đang ngây ngốc nhìn không khí, phản ứng gì cũng không có. Tay cầm thìa của Josi vô lực hạ xuống, có vài phần khó sống, một Lương Thiên Dục tỏa sáng như bạch mã hoàng tử từ bao giờ lại trở nên không có tinh thần như thế? Là… bởi vì nàng sao? “Uy… Lương Thiên Dục! Hai ngày nữa là Giáng sinh, đi ra ngoài chơi với ta đi!” Josi tươi cười làm nũng hích tay Lương Thiên Dục. Mặc dù đối đãi với tình địch có thể vô tình, nhưng nhìn người mình thích không có tình thần như thế, Josi cũng không khỏi lo lắng. A, Lương Thiên Dục đáy lòng cười nhạt, suýt quên là mình còn có một cái nhiệm vụ trọng yếu hạng nhất… chính là bồi vị đại tiểu thư an nhàn này chạy khắp nơi. “Tùy tiện.” Không cự tuyệt cũng không có đáp ứng, được rồi… nhưng Josi coi như y đã đáp ứng. Lễ Giáng sinh hôm đó, trên đường tràn ngập không khí vui vẻ, khắp quảng trường vang vọng thánh ca, ông già Noel xách theo một túi quà màu đỏ thật to, phát kẹo cho bọn nhỏ trên phố, làm mùa đông lạnh giá có thêm một tia ấm áp mặc cho những bông tuyết vẫn bay bay trong không trung. Trên đường cái, trước cửa hàng nào cũng bày một cây thông Noel cỡ lớn. Lễ Giáng sinh năm này vốn có thể là ngày lễ mừng thật vui của hai người, nhưng cố tình lại không được như ước muốn. Bọn hắn là đang trốn tránh. Sợ có được hạnh phúc liền không thể buông tay, sợ một bước rời đi sẽ không thể quay trở lại, đáng sợ nhất là cuộc đời còn lại của mình… không có đối phương. Kỳ thật Lương Thiên Dục có thể dứt khoát cự tuyệt cuộc hôn nhân này, nhưng y biết rõ thủ đoạn của cha mình, ông ta tuyệt không có khả năng dễ dàng buông tha lão sư. Đồng dạng, Lâm Dật trừ bỏ muội muội đang đi học ở phía nam xa xôi thì không có cái gì vướng bận, nhưng Lương Thiên Dục là học sinh của hắn, lại là người thừa kế một tập đoàn lớn, không thể vì mối quan hệ với mình mà làm y bị người ta đàm tiếu. Yêu càng sâu, lại càng sợ hãi bản thân mang rắc rối đến cho đối phương. Là uy hiếp hay là cảnh cáo? Hắn không biết. Vừa nghĩ tới không biết là ai gửi ảnh chụp đến, tâm Lâm Dật liền cứng lại, sợ hãi càng thêm sâu. “Lâm lão sư, trời lạnh quá, uống chút đồ uống nóng đi.” Lương Thiên Hoa săn sóc đưa lên một ly cà phê nóng còn bốc khói, làn sương trắng bốc lên làm hắn nhớ lại lúc Lương Thiên Dục thích đùa bỡn chui trong phòng kí túc xá của mình, a, lúc đó còn hun khói làm chuông báo động kêu ầm ĩ, thiếu chút nữa đem quản lý kí túc xá hù chết. Nghĩ vậy, Lâm Dật nhịn không được buột miệng cười, trên gương mặt đã ba mươi tuổi lại vẫn hết sức trẻ trung thoáng hiện lên nét đáng yêu, Lương Thiên Hoa cười ảm đạm, người duy nhất có thể làm Lâm lão sư lộ ra vẻ mặt này… là Lương Thiên Dục. “Đi thôi,” Lương Thiên Hoa chỉ hướng trong sân rộng, “Chúng ta đi ngồi cái kia.” Lâm Dật gật gật đầu, mông lung nhìn bánh xe khổng lồ cao chọc trời ở phía xa xa đang chậm rãi quay. “Vị tiểu thư này, trời đông lạnh ngươi chạy tới nơi này làm gì? Có lầm hay không?!” Ở sạp bói bài Tarot “Tình yêu mùa giáng sinh” giữa quảng trường, người người tấp nập, xếp hàng đều là các đôi tình nhân, tay nằm lấy tay, mười ngón giao nhau, Josi hâm mộ nhìn bọn họ, Lương Thiên Dục ở một bên lại thấy phiền muốn chết! Thiên a!!! Nguyên một buổi chiều bồi nàng đi chơi, đi ăn còn chưa đủ, bây giờ còn phải đứng xếp hàng trong gió rét đợi bói bài? Lương Thiên Dục trừng mắt nhìn đội ngũ kéo dài hơn mười mét trước mặt, nguyên bản buồn bực hiện tại biến thành nổi trận lôi đình. Tốt lắm, tức giận, nhiệt độ cơ thể lên càng cao, như vậy sẽ không lạnh…. Y đang làm cái gì? Trò tiêu khiển ngu ngốc!!! Bất quá chỉ là thầy tướng số lừa tiểu hài tử mà thôi! Y còn không nghĩ tới sẽ giống vị đại tiểu thư Josi này nguyện ý đứng chờ! “Lương Thiên Dục! Ngươi đã nói rồi, không thể đổi ý! Ngươi đã đáp ứng sẽ bồi ta cả ngày hôm nay!” Josi đúng lý hợp tình nói. Lương Thiên Dục không trả lời, y đã nói thế lúc nào vậy? Sao y hoàn toàn không nhớ rõ? Ngay tại lúc Lương Thiên Dục đang oán thầm, Josi vừa quay đầu lại, đột nhiên thật hưng phấn chỉ tay ra phía sau y kêu to, “Oa, là vòng quay khổng lồ! Ta muốn chơi!” Cùng người mình yêu ngồi trên vòng quay khổng lồ có thể nói là giấc mộng của mọi nữ sinh, thiên kim đại tiểu thư Josi cũng không ngoại lệ. “Vòng quay khổng lồ?” Lương Thiên Dục nhíu mày, nhìn về phía bánh xe quay chậm rì rì kéo theo những hòm sắt nhỏ, ngô, không có hứng thú. Hơn nữa… vừa nghĩ tới nó liền sẽ nghĩ tới tên hỗn trướng Lương Thiên Hoa lần trước đối lão sư… Y nhẫn nhịn ý muốn văng ra lời thô tục, dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng là tốt rồi. Ai, bất quá lão sư… Hắn hiện tại ở chỗ kia? Hay là yên lặng ở nhà đợi mình? Hắn sao lại không gọi điện đến chứ? Bất quá… mình cũng không có cách nào… cùng hắn gặp mặt đi? Nhớ hắn, nhưng không có cách nào đối mặt hắn… tại vì còn chưa giải quyết được việc đính hôn này. “A a a… thích quá! Lương Thiên Dục, chúng ta đừng xem bói bài nữa, đi chơi vòng quay khổng lồ đi!” Josi đột nhiên thay đổi chủ ý, được rồi, không xem bói nữa thì tốt, nhưng Lương Thiên Dục nhìn một đội ngũ thật dài ở chỗ kia… không khỏi nản lòng hạ vai xuống. Kia… một đôi thân ảnh quen thuộc, liền gần trong gang tấc. Nhìn về phía những đốm sáng lấp lánh lóe lên trong đêm tối đen như mực, chính mình phảng phất như đang bay trên bầu trời thành phố, Lâm Dật chăm chú nhìn ngọn hải đăng nơi phương xa, bắt buộc chính mình chú ý đến một sự vật khác ngoài “Lương Thiên Dục”. “Lâm lão sư, có thích không?” Lương Thiên Hoa đưa lên cốc cà phê nóng, sủng nịch nói. “…Ân!” Lâm Dật gật gạt đầu, ít nhất ngữ khí không còn hữu khí vô lực. Bánh xe cao chọc trời chỉ còn quay nửa vòng nữa là xong rồi, Lương Thiên Hoa khóe mắt liếc nhìn xuống bên dưới, rõ ràng nhìn thấy một đôi thân ảnh quen thuộc… Không, cũng không thể nói là đột nhiên, trong lòng gã luôn có một dự cảm, “hắn” cũng ở đây. Lương Thiên Hoa khóe miệng thoáng gợi lên một nét cười như có như không, đồng tử xanh như nước biển càng thêm quang mang âm trầm. Bên kia, sau khi đợi nửa giờ, tiếp sau 3 nhóm người nữa là đến phiên bọn họ, Josi ở một bên hưng phấn vỗ tay chờ mong, ngay cả Lương Thiên Dục cũng nở nụ cười như được giải thoát. Cách mặt đất chỉ còn ba thước. “Ai nha… Lâm lão sư, khóe miệng ngươi giống như dính cái gì…” Lương Thiên Hoa săn sóc đứng lên, ngón cái bán ôm lấy má Lâm Dật, nhẹ tay mơn trớn, khoảng cách gần gũi thế này làm Lương Thiên Hoa dễ dàng nhìn thẳng vào song đồng trong suốt của Lâm Dật… Dưới ngón tay, đôi môi nhu thuận loáng ra hào quang hấp dẫn khó hiểu… Lâm Dật chớp chớp mắt, vẫn còn chưa ý thức được nguy cơ sắp xảy ra! Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Kétttttt ― tiếng kim loại cọ xát chói tai vang lên, toa hành khách của Lương Thiên Hoa cùng Lâm Dật dừng lại, an ổn hạ xuống đất, cửa thủy tinh chậm rãi mở ra, cảnh tượng hai người đôi môi gần như dán sát đập thẳng vào mắt hai người chuẩn bị đi lên… đúng là Lương Thiên Dục cùng Josi. “Lão sư!” Đồng tử thu nhỏ lại, Lương Thiên Dục hai mắt bỗng dưng trừng lớn!
|
Chương 43 “Bốp!” Âm thanh nặng nề vang lên, trong một giây, Lương Thiên Hoa đang ở trước mặt Lâm Dật bị Lương Thiên Dục không lưu tình chút nào kéo ra, nắm tay hung hăng hạ xuống, đánh gã cả người bay vào bên trong khoang hành khách, còn phát ra tiếng động ầm ầm. Thấy có chuyện, quản lý viên vội vàng đem bánh xe khẩn cấp tạm dừng, nhất thời tiếng kêu sợ hãi cùng chửi rủa vang lên bốn phía. Lương Thiên Dục lực tay cũng không phải là nói giỡn, Lương Thiên Hoa bị đánh ngã xuống đất, quai hàm chút nữa rớt xuống, khóe miệng bị cái nhẫn trên tay Lương Thiên Dục cắt qua, choáng váng đến nhất thời nửa khắc còn không thể đứng dậy. “Thiên A! Lương Thiên Dục, ngươi làm cái gì?” Người trước tiên phát ra tiếng kinh hô chính là Lâm Dật, còn chưa kịp nghĩ sao Lương Thiên Dục lại ở chỗ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương lão sư bị đánh bay ra ngoài. Lương Thiên Dục tức giận không thể kiềm chế, đồng tử tối đen như mực phát ra sát khí, trừng mắt nhìn Lâm Dật chạy tới đỡ Lương Thiên Hoa đang té trên mặt đất. Josi đứng phía sau cũng bị hù sợ, chuyện đầu tiên làm lại là kéo lên cánh tay Lương Thiên Dục, xem y có bị thương không, Lương Thiên Dục phát hỏa dùng sức vung tay, ánh mắt giống như giết người làm lời bất mãn của Josi ra đến miệng lại phải nuốt vào. “Tại sao 『 các ngươi 』lại ở chỗ này?” Lương Thiên Dục không vui tăng thêm hai chữ 『 các ngươi 』. Phi Phi Phi!!! Y muốn tức chết rồi! Sao lão sư lại không biết bảo vệ mình? Chẳng lẽ hắn đã quên chuyện lần trước rồi sao? “Ngươi, ngươi còn không phải cũng như vậy!” Lâm Dật không cam lòng yếu thế cãi lại, trong giọng nói lộ vẻ yếu ớt đố kị cùng không cam lòng, “Tại sao ngươi lại ở cùng với Josi?” “Ta…” Lương Thiên Dục buồn bực, quay đầu không nói, y là có lý do, nhưng lý do này lại nhất thời nửa khắc nói không nên lời! “Ngươi lại đây!” Lương Thiên Dục ra lệnh. “Không muốn!” Lâm Dật quật cường lắc đầu. “Ta gọi ngươi lại đây!” “Mới không cần… A!” Lâm Dật âm cuối chưa dứt, tay nháy mắt bị Lương Thiên Dục kéo đi, thân mình mất cân bằng mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, Lương Thiên Dục nháy mắt nắm ở hông của hắn, một tay áp trụ đầu Lâm Dật, đôi môi dán lên, thế nhưng tại trước mắt bao nhiêu người hôn hắn! Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, Lâm Dật lời cự tuyệt ra đến miệng toàn bộ bị nuốt vào, đánh tới chính là hương vị quen thuộc của Lương Thiên Dục, mùi vị này, chính là tối liêu nhân, tối khiêu khích, làm Lâm Dật nháy mắt sa vào. Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của người bên ngoài, hắn đột nhiên kinh hách mở to mắt, phát hiện chính mình thất thố, mới hoang mang rối loạn quýnh lên đẩy Lương Thiên Dục ra. Thiên A! Lương Thiên Dục, thế nhưng ở giữa đường hôn hắn! Kì quái chính là, một người ngày ngày đêm đêm sợ quan hệ tình yêu giáo viên và học sinh bị phát hiện như hắn, giờ phút này trong đầu tràn ngập không phải là lo lắng bị bại lộ, mà là hơi thở nóng rực của Lương Thiên Dục xuyên thấu qua đôi môi. Một cỗ xấu hổ giữa hai người lan tràn mở ra, Lâm Dật tay ôm lấy hai gò má nóng rực thiêu đốt, không dám gặp người, trăm ngàn suy nghĩ vờn quanh, hỗn hỗn loạn loạn. Nhìn thấy một màn này, Lương Thiên Hoa té ngồi trên mặt đất ảm đạm cười, mang theo chua sót, đưa tay lau đi vết máu bên miệng, cố sức khởi động thân thể, lôi đi Josi còn đang kinh ngạc. “Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta.” Gã nắm lấy tay Josi gạt mở đám đông, nhưng Josi đâu chịu ngoan ngoãn cùng gã đi, nàng cố sống cố chết giãy dụa, Lương Thiên Hoa không nói hai lời, cánh tay trực tiếp vòng qua eo nàng, giống như khiêng túi đem nàng vác lên vai. Nơi này chỉ thuộc về tình yêu của Lương Thiên Dục và Lâm Dật, gã và Josi… bất quá chỉ là ngoại nhân không nên xuất hiện. “Uy! Ngươi này biến thái! Tay ngươi đang để ở đâu?! A ― Váy của ta!” Thanh âm kêu gào dần dần đi xa, còn lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ nín thở giằng co. “Tiến vào!” Lương Thiên Dục dứt khoát đem Lâm Dật kéo vào khoang hành khách trên bánh xe khổng lồ, quản lý viên còn muốn tiếp tục buôn bán nhanh chóng ngoan ngoãn khởi động lại bánh xe, đám người nguyên bản còn xếp hàng đưa mắt nhìn nhàu, xì xào bàn tán. “Các người có hay không nghe được… vừa rồi người trẻ tuổi kia gọi người còn lại là lão sư a.” ” Sẽ không phải đã là đồng tính luyến lại còn là quan hệ giáo viên và học sinh?!” Lão sư bỗng nhiên run lên một cái, Lương Thiên Dục cách cánh cửa thủy tinh hung hăng trừng bọn họ một cái, mọi người liền im bặt. “Hư… Hư… Bọn họ nghe được.” Hai người ngồi đối mặt trên bánh xe khổng lồ, cả khoang yên tĩnh, trong không gian nho nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng tim đập rối loạn của nhau. Lâm Dật run rẩy bả vai, nước mắt nghẹn ngào cuối cùng nhịn không được rơi xuống, đầy bụng ủy khuất cuối cùng vô pháp khống chế. “Ô ô…. Ô a… Đều là ngươi làm hại! Ngươi, ngươi tại sao lại xuất hiện? Tại sao đem quyết định ta thật vất vả làm ra cắt đứt? Tại sao muốn cho ta lại do dự?” Lâm Dật nắm tay nhu nhược từng cái từng cái đấm lên ***g ngực Lương Thiên Dục, vừa khóc vừa nói, Lương Thiên Dục bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm người tức giận hẳn nên là y mới đúng chứ? Cố tình lão sư vừa khóc liền dừng lại không được, nhìn thấy nước mắt của lão sư, tim y… đau quá. “Hảo hảo hảo. . . Đừng khóc, đừng khóc… Đừng khóc được không…” Lương Thiên Dục luống cuống tay chân muốn làm yên lòng hắn, nhưng không khống chế được Lâm Dật vừa khóc vừa nói, khổ sở đè nén mấy ngày qua một mực phát tiết ra ngoài, “Đều là ngươi làm hại! Ta nhận lời đi cùng Lương lão sư chính là vì muốn quên đi ngươi! Lương, Lương Thiên Dục! Ngươi, ngươi này hỗn trướng! Bằng cái gì để cho ta một mình vì chuyện ảnh chụp lo lắng… A!” Lâm Dật thở hốc vì kinh ngạc, cuống quýt che miệng lại, nhưng đã không còn kịp rồi. Nói nhiều tất nói hớ! Hắn lại đem chuyện tấm hình kia nói ra rồi! “Quên ta? Ảnh chụp? Là chuyện gì?!” Từ “quên” tuyệt đối là nghịch lân của Lương Thiên Dục! Vừa nghe đến lão sư muốn quên y, đùng một tiếng, y nắm mạnh lấy cổ tay Lâm Dật, vụt đứng lên. A, Lâm Dật cổ tay bị đau muốn rụt lại, lại bị Lương Thiên Dục bạo rống sợ tới mức không dám động, chỉ có thể cắn răng ngồi im tùy ý Lương Thiên Dục tăng thêm lực đạo trên tay. “Nói chuyện!” Nhẫn lại tức giận muốn bùng nổ, Lương Thiên Dục trong giọng nói cất giấu vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Tại sao? Lão sư… thế nhưng nghĩ tới muốn… quên mình?! Cổ tay truyền đến kịch liệt đau đớn cùng kinh hách làm Lâm Dật phát run, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống. Y lại dọa đến lão sư rồi. Lương Thiên Dục sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của lão sư, khí thế nháy mắt yếu xìu, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dật, vuốt vuốt lưng của hắn, nhưng không nghĩ đến Lâm Dật khóc càng to hơn. Y bất đắc dĩ vươn đầu ngón tay, trên cái trán trơn bóng của hắn búng một cái, lưu lại một dấu vết màu hồng nho nhỏ, Lâm Dật ô oa kêu một tiếng, che lại cái trán, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lương Thiên Dục, cuối cùng mới dừng khóc. “Thực xin lỗi, lão sư… ta không phải cố ý dọa ngươi… Van cầu ngươi… đừng bao giờ nói quên ta… Nói cho ta biết đã phát sinh chuyện gì được không?” Lương Thiên Dục dẫn dắt từng bước, Lâm Dật bất an liếc mắt nhìn y, nhận được một ánh mắt xác định xong mới thật cẩn thận từ túi áo trong rút ra một phong thư cùng tấm hình… Lương Thiên Dục hỏa tốc mở phong thư ra, nhìn ảnh chụp bên trong cả kinh, nhưng kinh ngạc qua đi, lại lâm vào một mảnh trầm mặc. Trong không khí im lặng không có một tia tiếng vang, chỉ có âm thanh hơi thở càng ngày càng to, càng ngày càng dồn dập của Lương Thiên Dục… Lâm Dật cuối cùng mới phát hiện mình vừa đâm đầu vào chỗ chết rồi! “Phát sinh chuyện lớn như thế mà không chịu nói với ta?!” Lương Thiên Dục nháy mắt trở nên bi phẫn, cơn tức lên đến đỉnh điểm, không phải tức giận vì hắn không chịu nói, mà tức giận vì hắn không tin tưởng mình. “Ta, ta cũng đâu còn biện pháp nào… chính là không muốn làm cho ngươi lo lắng a! Ta, ta là lão sư… ngươi là học sinh! Nào có thể dễ dàng như thế ở cùng một chỗ?!” Hắn rõ ràng là người lớn… lại ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể giải quyết, sao có thể xứng làm tình nhân của Lương Thiên Dục? Nghĩ đến đây, Lâm Dật càng thấy tủi thân, hốc mắt chưa kịp khô lại nhịn không được muốn vỡ đê. Lương Thiên Dục tuy không biết bức thư cùng ảnh chụp uy hiếp này là ai gửi, nhưng lão sư thế nhưng cũng vì y mà suy nghĩ như vậy a! Lão sư nói…muốn bảo vệ mình. Hốc mắt y nóng lên, không thể giấu được rung động trong lòng. Lương Thiên Dục bất đắc dĩ lại cảm động buông tiếng thở dài, liếc mắt dò xét nhìn hắn một cái. Lời nói của lão sư đánh thức y, tuy rằng y không nghĩ lão sư lại thay mình lo lắng, nhưng bọn hắn là tình nhân nha, nếu quả thật yêu đối phương, sẽ không nên cố ý che dấu bất kì bí mật nào. Y cuối cùng đem chuyện xem mắt cùng bị bắt đính hôn với Josi nói ra. “Thực xin lỗi, lão sư, chuyện đại sự như vậy ta không nên giấu diếm ngươi lâu như thế… Ta… vẫn luôn do dự.” Lương Thiên Dục giống học trò ngoan nhận lỗi, gục đầu xuống, thấp giọng nói. Lâm Dật ngồi đối diện ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe Lương Thiên Dục đem mọi chuyện nói ra, mới khóc nửa ngày, ánh mắt sưng đỏ, giờ ngược lại nở nụ cười. Nguyên lai… Lương Thiên Dục không phải là đã hết thích hắn. Trong lòng không có một tia trách cứ, vả lại trong nháy mắt này, toàn bộ nghi hoặc cùng hoài nghi đều bị ném đi, tâm tình nhất thời sảng khoái tỉnh táo. “Lương, Lương Thiên Dục… Chúng ta chính là tình nhân a!” Lâm Dật lau lau nước mắt, đem ảnh chụp trong tay Lương Thiên Dục rút lại, vài nhát xé nát. Ngăn cách một tầng vụn giấy phiêu tán trong không trung, Lâm Dật giảo hoạt cười cười, ánh mắt cuối cùng trở nên kiên định, “Ta mặc kệ! Bây giờ chỉ cần ngươi đang ở đây, ta sẽ không cho phép ngươi chạy trốn!” Lương Thiên Dục bị lời của Lâm Dật làm động tâm, đẩy hắn một cái, “Muốn làm cái gì? Những lời này hắn là ta nói mới đúng chứ?” Y lao qua, tay chế trụ đầu Lâm Dật. Nụ hôn lần này không hề có một chút chần chừ, bởi vì vô luận có cửa ải khó khăn gì, bọn họ đều sẽ cùng nhau vượt qua. Loa trên quảng trường truyền đến đồng âm trong trẻo hát vang khúc nhạc giáng sinh, bánh xe khổng lồ lóe ra hào quang cầu vồng sáng lạn, tại tinh quang rực rỡ trong bóng đêm chậm rãi đi tới nơi cao nhất, giống như vì sao lộng lẫy nhất trên bầu trời đêm. Tại đỉnh vòng quay khổng lồ cùng ái nhân hôn môi liền có thể có được hạnh phúc. Nguyệt Nương thẹn thùng ngẩng đầu, làm chứng cho tình yêu của hai người. “Uy? Ông nội, con cảm thấy… hiện tại kết hôn còn quá sớm… để cho con tự do chơi vài năm nữa được không?” Nhẫn lại tiếng khóc nức nở, Josi nhìn hướng hai thân ảnh hạnh phúc trên đỉnh bánh xe cao chọc trời, bàn tay cầm điện thoại run nhè nhẹ. Không quan tâm, nàng không quan tâm. Josi hít hít cái mũi, đem cảm giác mất mát dằn xuống đáy lòng. Lần này, ít nhất, để nàng chúc phúc cho hai người bọn họ. “Uy, còn chưa chịu nín?” Lương Thiên Hoa nghiêng người tựa trên tường, thân ảnh anh tuấn mang theo biểu tình tán thưởng. Josi hừ một tiếng, lau lau nước mắt, không được tự nhiên đẩy gã ra, “Ngươi thật ồn ào!”
|