Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
|
|
Chương 50 Buổi sáng ta vừa mới mở mắt, đã bị bóng người ở bên giường làm cho hoảng sợ, tập trung nhìn vào, mới phát hiện ra đó là bí đỏ. Chỉ thấy hắn tóc tai lộn xộn, hai mắt đỏ bừng, trong mắt tơ máu dầy đặc, vừa nhìn thấy là biết đêm qua không ngủ, cằm đầy râu, tất cả đều toát ra vẻ hoang dại, quần áo trên người đầy nếp nhăn, cả người thoạt nhìn có vài phần hương vị trinh tử. Thấy ta tỉnh lại, hắn cúi người xuống, hai tay chống đỡ hai bên đầu ta, ánh mắt phức tạp lại mang vài phần thống khổ chăm chú nhìn, một hồi lâu sau mới nói: “Ta. . . . . . đáp ứng em!” Thanh âm có chút khàn khàn, cũng thập phần mệt mỏi. Nghe xong, ta nhếch lên khóe miệng, hướng hắn dâng tặng một khuôn mặt tươi cười thật to. Ta thắng! Hắn nói xong câu đó, lại giống như khi lực toàn thân đều dùng hết, ngã xuống bên người ta. Ta hoảng sợ, đẩy đẩy hắn, không phản ứng, lại nghĩ muốn đi xuống gọi La Y, lại nghe thấy vài tiếng hít thở đều đều từ trong mũi hắn truyền ra, lúc này mới phát hiện hắn nguyên lai là đang ngủ . Ta nhìn vẻ mặt buồn ngủ đầy mệt mỏi của hắn, giật mình, nếu không có đẩy hắn, ta chẳng lẽ cứ phải nằm bậy mà ôm hắn sao. Những tia nắng sớm xuyên qua bức rèm chiếu vào giường, hắn dù lôi thôi lếch thếch nhưng khuôn mặt vẫn thực toàn mỹ, dù vậy vẫn có chút sa sút. Ta sờ sờ mặt hắn, ma xui quỷ khiến gì lại đi cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi của hắn. Giờ phút này, bên miệng ta lại truyền đến một hương vị của hạnh phúc, mà trong lòng, cũng ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia. Ta ôm hắn nằm một lát, nhưng bởi vì lúc nãy đã ngủ rất nhiều cho nên thật sự không thể ngủ được nữa, thế là ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bò khỏi giường. Lại thấy quần áo ngủ từ hôm qua cũng chưa thay ra, thế là thiện tâm cởi quần áo hắn ra, ngay cả quần lót cũng không buông tha, rồi mới cười gian kéo chăn lại giúp hắn. Rửa mặt một phen, sau khi thay quần áo, ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống lầu mò tìm bữa sáng. La Y thấy ta dậy sớm như vậy, có chút kinh ngạc, theo thói quen nhìn phía sau ta, đương nhiên nhìn không thấy người hắn muốn nhìn, thế là hắn có chút giật mình nhìn ta, tiếp theo ý vị thâm trường cười nhìn ta. Ta buồn bực nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì? Ông sao lại cười như thế. . . . . . Kỳ quái?” Cái nụ cười đáng khinh này là làm sao? Hắn vỗ vỗ vai ta: “Đỗ thiếu gia, cậu . . . . .thực cường. . . . . . Thiếu gia, cậu ấy…” “Ông muốn nói cái gì? Cái gì má cứ ấp a ấp úng thế? Một chút cũng không giống ông a.” “Thiếu gia cậu ấy. . . . . không có việc gì chứ?” Ta càng nghe La Y nói càng cảm thấy hồ đồ, mà hắn cũng không có nhiều lời, chính là lại cứ thâm trầm vỗ vỗ vai ta rồi đi tới phòng bếp thu xếp bữa sáng. Ta nhìn theo bóng dáng của hắn, sau khi tự hỏi một hồi lâu thì linh quang chợt lóe ── La Y, hắn sẽ không cho rằng là tối hôm qua ta thượng bí đỏ đấy chứ? Ta đem linh cảm của mình kết hợp với những lời nói của La Y, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ta không khỏi có điểm dở khóc dở cười, không nghĩ tới một La Y nghiêm túc như vậy cũng có khi lại rất bát quái. Ta tự hỏi liệu mình có muốn hay không thành thực đi giải thích với hắn một phen? Vẫn là. . . . . . Cứ để như vậy đi? Hắc hắc. . . . . . Ta cười gian, chờ bí đỏ rời giường phỏng chừng sẽ có trò hay để nhìn a. ************ Ăn xong bữa sáng, ta từ bên ngoài tản bộ trở về liền không có việc gì làm. Bí đỏ tuy rằng đồng ý để ta được tự do, nhưng hắn tất nhiên là vẫn chưa thông báo điều này với mấy tên thủ hạ của hắn, thế là phạm vi hoạt động của ta vẫn là ở xung quanh cái hoa viên của biệt thự này. Sau khi xem tin tức một lát, ta rầu rĩ trở về phòng. Bí đỏ vẫn đang ngủ, hai tay hai chân nhô ra khỏi chăn, bởi vì thân thể nằm nghiêng nên mơ hồ nhìn được cái mông trắng nõn của hắn. Trong đầu tà niệm nhất thời trào ra nhưng lại bị ta cố gắng áp chế. Quên đi, vẫn là không nên khi dễ người đang mệt, cứ để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Đứng ngẩn ngở một mình trong phòng cũng chẳng phải biện pháp, thế là ta quyết định đến thư phòng đọc mấy quyển sách giết thời gian. Tới thư phòng, đang định lấy một quyển sách ra đọc thì ta đột nhiên lơ đãng thoáng nhìn xuống dưới lầu, ánh sáng từ bể bơi lấp lóa, ta lúc này đổi ý tưởng. Kích động trở về phòng, lục tìm quần bơi mà bí đỏ đã vì ta chuẩn bị, sau khi thay xong, ta khẩn cấp chạy về phía bể bơi. Đã lâu chưa có bơi nhưng vào mùa hè, ngẫu nhiên bơi một lần thì cũng không sai. Sai khi bơi lội xong, thích ý nằm trên cái phao giữa hồ, uống thức uống La Y chuẩn bị, cảm nhận vị tươi mát của đồ uống, ta thoải mái thở dài, cách hưởng thụ của kẻ có tiền quả nhiên không giống bình thường. Sau khi ở bể bơi chơi 2, 3 giờ, La Y lại, gọi ta ăn cơm trưa. Ta từ bể bơi lên bờ, tùy tiện xoa xoa tóc, cũng để nguyên quần bơi theo La Y vào phòng. Một đường đi đến nhà ăn, bọn hạ nhân thấy ta, mỗi người đều trừng mắt nhìn, có mấy người thậm chí còn nhăn nhó đỏ mặt nhìn ta. Làm cho ta cảm thấy được chính mình giống như toàn thân trần trụi, rõ ràng ta có mặc quần bơi a. (anh Mặc câu dẫn *phụt máu mũi*) Tới nhà ăn, vừa lúc đụng phải Mạch Khắc đang đi tìm La Y, cùng với tên nam nhân mắt kính đã lâu không gặp, bí đỏ từng nói qua hắn tên là Alex, là một con lai, ta hướng bọn họ chào hỏi, hai người đồng thời mở to hai mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi lâu. Tên nam nhân mắt kính thâm ý nhìn ta nói: “Tôi cuối cùng hiểu được bí đỏ vì cái gì lại mê cậu, một mỹ nhân như thế, nếu đổi lại là tôu, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” “. . . . . .” Quả nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, lỗ tai của ta trực tiếp loại bỏ lời nói của hắn. “Khụ. . . . . . Đỗ thiếu gia, cậu mặc như vậy. . . . . .có phải hay không có chút mát mẻ?” Mạch Khắc đỏ mặt, quay đầu qua chỗ khác, ngữ khí có chút lúng túng nói. Ta ngồi xuống ghế chờ cơm trưa, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: “Please, ta là nam nhân, nam nhân bình thường không phải đều mặc vậy để bơi sao?” “Đối với người khác đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng đối với loại mỹ nhân như cậu mà nói thì là chuyện phi thường nguy hiểm. Cậu không sợ sẽ có người nổi lên thú tính hay sao?” Ta liếc mắt nhìn tên nam nhân mắt kính một cái: “Ta trước kia đi bơi đều mặc như vậy, nhưng đâu có người nào tấn công ta đâu?” Anh cho là mỗi người đều giống các anh biến thái như thế a? Huống chi đi bể bơi không mặc quần bơi thì ta đây còn bơi cái gì nữa! Tên nam nhân mắt kính đột nhiên không thèm nhắc lại nữa, mà cười tà nhìn phía sau ta. Ta nghi hoặc nhìn hắn, đang buồn bực hắn sao đột nhiên đổi tính thì bả vai lại đột nhiên bị người phía sau nắm lại, tiếp theo, thanh âm khủng bố của bí đỏ từ phía sau truyền đến lỗ tai ta: “Em cư nhiên còn dám đi bể bơi công cộng bơi lội? Tốt lắm, phi thường tốt!. . . .”
|
Chương 51 Ta bị âm thanh phía sau làm cho hoảng sợ, cứng ngắc xoay người lại, đối diện với một ***g ngực cường tráng trắng nõn. Ta lập tức thông minh mượn đề tài này để nói chuyện của mình: “Nửa người tên gia hỏa này cũng trần trụi, tại sao các ngươi không nói hắn?” Cái này không phải điển hình cho câu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn” sao? Tên nam nhân mắt kính miễn cưỡng đáp: “Không ai dám nói hắn, trừ phi không muốn sống nữa!” Với bộ dạng của tên bí đỏ này, vừa thấy cũng biết chỉ có hắn nói người khác chứ không thấy ai nói hắn. Nhưng ta ương bướng, chỉ bí đỏ nói: “Ai nói không ai dám? Ta liền dám!” “Nga. . . . . .” Tên nam nhân mắt kính kéo dài âm điệu, cười đến thập phần *** đãng. Mạch Khắc cùng La Y đứng bên cạnh hắn sau khi nghe ta nói xong liền mặt đỏ tía tai. Ta nghi hoặc nhìn bọn họ, sờ sờ cằm: ta vừa rồi có phải hay không đã nói ra cái gì không nên nói? Bằng không sao biểu tình mỗi người ở đây lại đen đến vậy? Bí đỏ ở phía sau cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tuy rằng nghe được em nói những lời này ta thật cao hứng, nhưng . . . . . .” Bí đỏ nắm lấy cằm của ta, nâng đầu ta lên, tiếp tục hung tợn nói: “Dù có muốn tình toán gì thì cũng đừng hòng đánh trống lảng!” Hắn hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo tiến sát đến trước mặt ta, trên đầu tựa hồ còn ẩn ẩn một chút hắc khí, chỉ còn thiếu hai cái sừng nữa là thành đại ma vương khủng bố. Lòng ta tăng tốc, bị dọa ── sẽ không phải là ma vương Khải Ân sẽ xuất hiện đấy chứ? Ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Khải Ân?” “Em nói gì?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta, rồi mới ngẩng đầu nhìn ba người kia bằng một ánh mắt sắc như đao: “Các ngươi nhìn cái gì đó?” Ba người rất ăn ý, đồng thời quay đầu đi, đồng thời lui lại mấy bước. “Thiếu gia, cơm trưa ở phòng bếp bên kia đã chuẩn bị tốt, tôi đi xem xét lại một chút.” La Y dùng lý do đường hoàng nhất, là người thứ nhất trốn. “Thiếu gia, tôi đột nhiên nhớ hình như bên kia còn có việc, tôi phải đi coi.” Mạch Khắc suy nghĩ vài giây, rồi mới dùng lý do không cao minh bỏ chạy . Chỉ còn lại có tên nam nhân mắt kính, tựa như ngọn đèn đang leo lắt, cố gắng sống sót. Khải Ân bất mãn liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn có chuyện gì sao?” Tên mắt kính nam nhân tựa như là bị uy áp của Khải Ân làm cho tỉnh lại, hai mắt hồ ly dường như nhíu lại, khôi phục lại vẻ cười tà của hắn, nhưng đôi mắt sắc bén của ta lại thấy hắn có dấu hiệu muốn lui lại vài bước. Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề. Ta mở trừng mắt nhìn, dự cảm không tốt trong lòng càng lúc càng lớn. “Là La Y mời tôi tới.” “Nga? Ông ấy gọi ngươi tới để làm gì?” Khải Ân không chút để ý hỏi. “Ông ấy nói,” Tên mắt kính nam nhân lùi lại thật nhanh, “Cậu có thể bị thương, kêu tôi đến thử xem xét một phen.” “Ta bị thương? Là ý gì?” Khải Ân nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Ta cuối cùng nhớ tới những gì La Y nói khi ta xuống lầu, thế là thân thể đột nhiên cứng ngắc. Không nghĩ tới La Y trừ bỏ bát quái ra còn giống gà mẹ, ta bị hắn hại thảm rồi. Bàn tay Khải Ân đặt trên vai ta, tự nhiên cảm nhận được vẻ cứng ngắc khác thường của ta, hắn liếc ta một cái, ý tứ mười phần là cảnh cáo. “Chính là, chính là. . . . . ” Tên mắt kính nam nhân tiếp tục lui lại, rồi khi cảm thấy được khoảng cách này là an toàn, liền không để ý tới ánh mắt hướng hắn cầu xin tha thứ của ta, một hơi nói ra: “Hắn nói cậu bị Đỗ Mặc đè ép cả đêm, mặt sau có thể bị thương, Để tôi đến xem giúp cậu! Ách. . . . . . Đương. . . . . tôi cái gì cũng chưa nói. . . . . . Cáp. . . . . .” biết không khí không tốt, hắn nhanh chóng chạy biến vào phòng bếp. Nhà ăn chỉ còn lại ta cùng đang cái tên hiện tại đã từ ma vương thăng cấp thành ma hoàng, Khải Ân. Ta lệ rơi đầy mặt nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của tên nam nhân mắt kính, có loại cảm giác bi tráng “Gió gào biển nước lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại”. “lầm bầm. . . . . .” Khải Ân ở phía sau hừ lạnh hai tiếng vang vọng khắp phòng ăn trống trải. Ta không khỏi nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh. “Mặc, nguyên lai em có chủ ý đối với ta. . . . . .” Hắn cúi đầu, phi thường ôn nhu ở bên tai ta nói. “Ta bị em đặt ở dưới thân? Ân? Đè ép một buổi tối? Ân?” “. . . . . .” Ta mồ hôi lạnh ứa ra. “Ta cũng không biết nguyên lai thể lực em lại tốt thế đó, Mặc. . . . . .” Ta cuối cùng cũng đổ mồ hôi như thác nước Lưu Sơn, nhưng vì sự trong sạch của chính mình vẫn là quyết định cố lấy dũng khí nói thật, nhưng thanh âm giống như tiểu nhân khiến ta cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình: “Ta tuyệt đối cũng không có nói những lời này. . . . . .” “Vậy là ai nói?”Khải Ân như cố ý như vô tình thổi khí vào lỗ tai ta, nơi đó cũng là nơi mẫn cảm nhất của ta. Ta thân thể có chút nhũn ra, may mắn là đang ngồi chứ nếu không sẽ xấu hổ mà té xuống mặt đất mất. “Là La Y. . . .” Hắn cau mày, hoài nghi nhìn ta.”Thật sự, ta tuyệt đối cái gì cũng chưa nói.” Cho dù ta có tà tâm cũng không đảm đương nổi cái trách nhiệm này! “Phải không?” Khải Ân đứng dậy, hét lớn: “La Y!” La Y không hổ là quản gia, vừa kêu một cái liền xuất hiện, tay cầm theo một cái mâm từ phòng bếp đi ra: “Thiếu gia, cơm trưa của người cùng Đỗ thiếu gia đã chuẩn bị tốt, còn Alex thiếu gia.” Khải Ân gật đầu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh ta. Mà tên nam nhân mắt kính vốn lúc nãy trốn vô phòng bếp giờ đi theo phía sau La Y, thật cẩn thận tìm hiểu, cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm gì, mới ngồi xuống chỗ xa Khải Ân nhất. La Y sau khi cùng bọn người hầu đặt mâm xuống liền bắt đầu chia thức ăn cho chúng ta. “La Y, là ngươi gọi Alex tới?” La Y gật gật đầu. “Ông nói với hắn thân thể ta không khoẻ?” La Y tiếp tục gật đầu. “Ông là nghe từ đâu?” Thanh âm Khải Ân rất nhẹ, nhưng lãnh ý trong đó, tất cả mọi người ở nhà ăn đều có thể nghe ra. La Y không nói gì, nhưng hai mắt cứ không ngừng liếc về phía ta, ý tứ không cần phải nói cũng biết. Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này cư nhiên dám hãm hại ta, uổng công ta trước đó cứ cho hắn là người tốt. “Nga, như vậy a. . . . . .” Khải Ân một tay chống cằm, hơi nghiêng người mỉm cười nhìn ta: “Mặc, em còn gì để nói?” Ta tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn La Y, tên gia hỏa kia nhân lúc Khải Ân không để ý liền nhìn ta bằng ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa. Tên hỗn đản này! Ta đứng lên, đang muốn đi tới cãnh La Y, thình lình lại bị Khải Ân ở bên cạnh kéo lại, đẩy xuống bên cạnh hắn. “Mặc, em đang nhìn ai thế?” Ta nhìn ánh mắt hừng hực lòng đố kỵ của Khải Ân, không tự giác có chút sợ hãi nuốt nước miếng một cái, vội vàng hướng hắn nịnh nọt cười: “Đương nhiên là nhìn ngươi a, ha hả. . . . . .” Khải Ân hướng ta cười tà mị, kéo lấy cằm ta, cúi xuống hôn: “Nhớ kỹ, khi có ta ở đây không được nhìn người khác, ta sẽ ghen!” Ngữ khí thập phần hợp tình hợp lý, ta không khỏi có loại cảm giác vô lực không nói nên lời. “Ăn cơm đi, sau đó ta sẽ thu thập em!” Hắn phi thường bất mãn nhìn thân thể trừ quần bơi ra thì cái gì cũng không mặc của ta. Một tia lạnh lẽo từ dưới chui tọt lên đầu ta, ta vừa ăn cơm vừa bi thảm cho chính mình vì những gì sắp phải chịu.
|
Chương 52 Khải Ân rất nhanh ăn xong, nhưng động tác vẫn là bảo trì tư thế tao nhã của quý tộc, sau khi ăn xong, ta vẫn còn đang ăn cơm chính mình. Hắn đợi trong chốc lát, có lẽ là thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt cực nóng của bọn hạ nhân cứ phóng trên người ta càng ngày càng nhiều mà kéo ta, không để ý đến phản đối của ta liền đem ta tha lên lầu về phòng. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp đem ta ném tới trên giường, không nghĩ tới lại bị hắn kéo vào phòng tắm, ném vào bồn tắm không biết từ khi nào đã đầy nước, hơi nước bốc hơi, hơn nữa còn có thể so sánh với hơn một nửa cái bể bơi. Ta không hề phòng bị liền bị ném xuống nước, đang muốn giãy dụa trồi lên thì lại nghe thấy đỉnh đầu bùm một tiếng, tiếp theo mặt nước không ngừng xao động, Khải Ân không cởi quần áo liền nhảy xuống, cũng rất nhanh cuốn lấy ta, không cho đầu ta trồi lên mặt nước. Ta liều mạng đập đập nước, hô hấp khó khăn, mắt thấy sắp trở thành người chết vì bị chìm trong bể nước thì tên gia hỏa Khải Ân kia cuối cùng cũng có lương tâm mà kéo ta vào người, độ khí cho ta. Ta tham lam hít lấy không khí từ miệng hắn, hắn tựa hồ có chút hưởng thụ, lấy tay giữ phía sau đầu ta, không ngừng hôn sâu. Ta tuy rằng tạm thời không có chết đuối, nhưng cổ họng cứ như hỏa thiêu, không ngừng uống nước, vô cùng khó chịu, thế là ta dùng sức đẩy hắn ra. Mà lần này hắn không có ngăn cản ta, mặc cho ta đây hắn ra để đứng lên. Nước trong bể chỉ tới bên hông ta, trồi lên mặt nước, không ngừng hít thở, ta liền ôm lấy ngực mình mà kịch liệt ho khan. Lúc này tên gia hỏa Khải Ân kia cũng trồi lên mặt nước, từ bi tiêu sái bước đến gần, nhẹ nhàng chụp lấy thắt lưng ta, giúp ta thuận khí. “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ta run rẩy chỉ hắn, bởi vì còn ho khan, cho nên một hồi lâu vẫn không thể nói ra. Đến khi chính mình cuối cùng đã có thể thở được, ta tức giận nhảy dựng lên đánh về phía hắn, đem hắn đánh gục xuống bồn tắm. Hắn kêu một tiếng đau đớn, ngã ngồi trong bồn tắm, mặt nước vừa vặn đến cằm hắn. Ta cũng cố không để ý tới hắn hiện tại là Khải Ân, một bạo quân không thể đắc tội, chỉ để ý tới cái cổ hắn đang bị ta bắt lấy, vẻ mặt hung tợn đỏ bừng, dùng sức lay động: “Ngươi hỗn đản này, cư nhiên muốn để ta chết đuối hả? !” Hắn cau mày, mặc cho ta bóp cổ: “Em không phải thích bơi lội sao? Ta cho em bơi đủ!” Mẹ nó! Nói cả nữa ngày hóa ra tên gia hỏa này còn để ý chuyện ta bơi sáng nay. Thật là một tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi! Ta càng dùng sức lay hắn: “Vừa rồi mà nói là bơi lội sao? Đầu óc ngươi bị nước vào rồi hả? Cái đó gọi là lặn xuống nước! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cá hả, có thể dùng mang hô hấp?” Hắn thở dài, ôm lấy ta, nói: “Em hiện tại cũng là nam nhân, hẳn là rõ ràng, nam nhân có tính chiếm giữ rất mạnh. Mà em cứ đem thân thể em lõa thể đi bơi để cho người khác thấy, điều này quả thực là khiêu chiến lòng nhẫn nại của ta, ta đương nhiên sẽ ghen tị. Em đã có trí nhớ kiếp trước, như vậy nên biết là một nam nhân mà tính chiếm giữ cùng đố kị rất mạnh, hơn nữa còn yêu cầu người mình yêu phải trăm phần trăm thuộc về chính mình!” Ta nhịn không được chưởng một phát lên đầu hắn: “Hỗn đản! Ngươi chỉ biết dùng đến sức mạnh thôi, ngươi như vậy quả thực chính là siêu cấp biến thái.” So với kiếp trước thì chỉ có hơn chứ không có kém. “Phải a, ta thừa nhận chính mình có điểm biến thái, nhưng Mặc, em phải biết rằng, phải trải qua 1500 cô địch cùng chờ đợi, cho dù là thánh nhân cũng sẽ không thể không trở nên biến thái.” “. . . . . .” Ta lặng yên, tay cũng không tự chủ được khẽ vuốt hai má hắn, trong lòng một trận đau đớn, cảm giác nồng đậm bi thương không ức chế được mà xộc thẳng vào đầu. Đúng vậy, ta có thể nào quên, hắn cô độc tịch mịch thống khổ bi thương rồi lại cố chấp đợi ta suốt 1500 năm, suốt 1500 năm! Hắn đem ta ôm vào trong lòng, gắt gao ôm: “Đừng khó chịu, ta sẽ đau lòng. Hết thảy đều là ta tự nguyện, ta tự nguyện nhận trừng phạt mà ông trời dành cho ta.” “. . . . . .” “Cho nên Mặc a, ta không thể chịu đựng được em rời xa ta, một giây cũng không được, ta thật vất vả mới tìm được em. . . . . . Nhưng hiện tại, ta không thể không để cho em tự do, để em đi xa, em có hiểu được thống khổ của ta không?” “Xin đừng rời xa ta. . . . . .” Thanh âm hắn nghẹn ngào. “Ta. . . . . .” Ta đột nhiên nghĩ tới linh hồn phụ vương cùng mẫu hậu vì chính mình mà tan biến, thế là, hai chữ “sẽ không” đột nhiên cứng lại trong cổ họng. Khải Ân cũng không phát hiện tâm lý biến hóa của ta, vẫn như cũ, dùng sức ôm ta, cứ như muốn đem ta nhập vào thân thể của hắn. “. . . . . .” “Ba. . . . . .” Hồi lâu sau khi ta không thể nhịn được nữa liền đưa tay lên cho hắn một bạt tai, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?” Hắn không đến nơi đến chốn, một tay cứ không ngừng muốn sát nhập hậu huyệt ta, *** đãng liếm liếm vành tai ta, thanh âm thô ráp nói: “Ai kêu em dùng loại tư thế này câu dẫn ta!” Ta khó chịu lắc lắc mông, lúc này mới phát hiện hai chân chính mình đang tách ra ngồi trên đùi hắn, cái đồ vật nọ giờ phút này chính là sinh long hoạt hổ đè lên bụng ta. Quần bơi vốn ở trên người không biết từ lúc nào đã không cánh mà bay, mà tên gia hỏa kia không biết từ lúc nào cũng đã không còn gì trên người nữa. Theo phương diện nào đó mà nói, tên gia hỏa này đúng là một siêu nhân! Ta dùng sức vặn vẹo thân thể, muốn mượn sức nước đứng dậy. Khải Ân một tay gắt gao ôm lấy lưng ta ép vào hắn, ngón tay ở trong cơ thể ta nhẹ nhàng chuyển động, khẽ trảo một cái. “Ân. . . . . .” Ta rên rỉ một tiếng, cả người run rẩy ngã ngồi lên đùi hắn, ngón tay trong cơ thể càng ngày càng tiến sâu vào. “Ngươi. . . . .hỗn đản. . . . . .” Hắn sủng nịnh hôn ta, khuôn mặt mỉm cười thấp giọng nói: “Phải, ta hỗn đản, nhưng em không phải cũng rất hưởng thụ sao?” “Oanh” một cái, ta cảm giác chính mình mặt đỏ đến sắp nứt ra, thế là lòng không cam trừng mắt nhìn hắn. “Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ nhịn không được . . . . .” Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi ta, “Em không biết, ánh mắt em hiện tại có bao nhiêu mị hoặc đâu…” Ta quay đầu, không dám nhìn hắn. Hắn nắm cằm ta chuyển về phía hắn, rồi mới đột nhiên tà ác cười. “Ta đột nhiên nhớ tới, em còn thiếu ta một thứ. Nếu muốn đi vậy trước hết phải trả nợ đã.” Ta ác hàn: “Cái gì?” Đừng nói là ta nợ hắn sinh hoạt phí a, ta không đỡ nổi đâu. “Em đã quên?” Ta nghi hoặc, hắn tiếp tục nói. “Em nói em thích hấp. . . . .” “. . . . . .” “Em giả bộ đáng thương cũng vô dụng, cái gì chưa xong thì hãy cho nó xong đi.” “. . . . . .” “Ta lần trước đến một quán ăn Trung Quốc hỏi hấp nghĩa là gì?” “. . . . . .” “Tuy rằng hiện tại không có ***g hấp để đem em bỏ vào, nhưng hiện tại trong bồn tắm hơi nước bốc lên, hoàn cảnh thật cũng không kém lắm. Hơn nữa nước này còn có thể tắm rửa, xoa bóp, rất là thú vị, ta nghĩ em có thể cảm nhận được điều này.” “. . . . . .” Đích xác, vừa rồi uống nước ta hét lên không ít, quả thực có chút thú vị a. “Như vậy đi Mặc. . . . . .” Hắn dần dần áp chế, rồi đem ngón tay thứ hai cho vào hậu huyệt. “Em đã chuẩn bị tốt cả chưa?” “. . . . . . . . . . . .” Mây đen kéo đến, càng ngày càng gần, nhìn bộ dạng dữ tợn của Khải Ân, ta phi thường cảm thấy thương cảm cho kết cục của chính mình.
|
Chương 53 Hắn áp lại, mà ta bởi vì tránh né hắn mà ngã về phía sau, lưng rất nhanh liền chạm mặt nước. Thấy Khải Ân hiển nhiên là không đạt được mục đích không bỏ qua, ta chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, thấy chết không sờn, trầm mình xuống bồn tắm, hy vọng có thể kéo dài thời gian, không nghĩ tới tên gia hỏa kia lại hít một hơi thật sâu nhìn về phía ta. Bởi vì chuyện lúc nãy ảnh hưởng quá lớn khiến ta không dám lặn quá sâu, mà hắn không hề băn khoăn rất nhanh lặn xuống theo ta, dễ dàng thu lại khoảng cách. Bơi tới hông rồi tới sát lưng ta, dễ dàng chuyển tới sau đầu ta, mà hai ngón tay lại không thâm nhập vào cơ thể ta, mà ngược lại, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng ta. Hắn một tay đem đầu ta áp về phía hắn, dù ngược dòng nhưng rất nhanh hôn lấy ta. Hắn dùng đầu lưỡi mở môi ta ra, chạm vào răng ta, cố gắng thu hút đầu lưỡi ta, bắt buộc ta phải cùng hắn giao triền. Không khí trong miệng rất nhanh đã không còn, ta một lúc… không … chú ý liền uống phải nước miếng, không khí quen thuộc đột nhiên mãnh liệt phả vào miệng ta. Ta vội vàng vẫy một tay, để cho chân mình tiếp xúc với đáy ao để lấy nó làm điểm tựa trồi lên mặt nước hít thở không khí. Tay Khải Ân ở bên hông ta làm mấy chuyện xấu, không cho ta cử động. Ta dùng hai tay đẩy hắn, nhưng lực đẩy của tay ở dưới nước có hiệu lực rất kém. Hít thở càng ngày càng khó khăn, trước mắt dần dần mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy lão nhân gia thượng đế đang cười hì hì nhìn ta, ngoắc tay lại. Đang lúc hai mắt ta sắp biến thành màu đen, hai chân đập loạn, chuẩn bị sắp ngất thì Khải Ân cuối cùng cũng buông tha ta, nụ hôn khủng bố cuối cùng đã xong, dựa vào sức nước lôi ta lên mặt nước. Ta chụp lấy vai hắn, cố sức đứng vững vàng trong bồn tắm, há mồm, không ngừng hít thở, rồi lại tê tâm liệt phế ho khan một trận, mới có thể cho hết nước ra khỏi phổi. “Ngươi. . . . . .” Ta bóp lấy cổ, hận không thể đem tên hỗn đàn trước mắt này rút gân xẻ thịt. Hắn lại cười hì hì vô tâm nhìn ta, trêu chọc nói: “Tư vị hấp thế nào? Em không phải rất thích hấp sao?” Ta bị ngược cuồng, sao có thể thích được chứ? Hơn nữa ‘hấp’ này rõ ràng không giống với ‘hấp’ của ta, tên gia hỏa này vốn phi thường xuyên tạc lời nói của ta, cho dù qua ngàn năm cũng là một chút không đổi. Ông nội ngươi, lão tử ta và ngươi liều mạng! Ta đánh về phía hắn, hắn lui vài bước chụp được ta, một bàn tay vòng lấy thắt lưng ta, một bàn tay quá phận khác ôm lấy mông ta, cũng nhân cơ hội này sờ soạng thêm mấy cái. “. . . . . .” “Được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, đời này thật sự là chết cũng không hối tiếc . . . .” Hắn thỏa mãn thở dài, biểu tình trên mặt cứ như là một tên trộm cuối cùng cũng trộm được con mèo. Ta buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, luống cuống tay chân muốn thoát ra. Không nghĩ tới biến việc ta tập kích thành việc yêu thương nhung nhớ, đều do cái bể chết tiệt này, sức nước chết tiệt! Hắn ở ta trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Cảm giác tê dại quen thuộc tràn về, ta cả người như nhũn ra, nếu không phải tay hắn còn ôm nơi thắt lưng cùng mông ta, ta đây khẳng định đã ngồi xuống đáy ao rồi. “Ngươi, ngươi. . . . . .” Ta chỉ chỉ hắn, tên gia hỏa này lại dùng chiêu này. Hắn vô tội nhìn ta: “Ai biểu em mẫn cảm như thế làm gì . . . . . .” Ta giận! Biết ta mẫn cảm ngươi còn bính! Ta nắm chặt tay, thề cùng hắn nhất quyết sinh tử một phen. Hắn lại đột nhiên lộ một bộ đau thương nhìn ta: “Mặc, em không biết ta đã phải dùng nhiều nghị lực đến thế nào mới có thể khống chế được chính mình không đổi ý thả em rời đi không.” Hắn buông mông, nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má ta: “Cho ta, được không? Em biết, ta không muốn thương tổn em . . . . .” “. . . . . Được. . . . . ” Ta nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, cười khổ gật đầu, rồi mới lần đầu tiên chủ động ôm lấy hắn. Ta đúng là vẫn không đành lòng nhìn hắn thống khổ cùng khổ sở. Vậy hãy để cho ta. . . . . phóng túng lúc này đi. . . . . .
|
Chương 54 Chiếm được sự đáp lại của ta, hắn mừng rỡ như điên, kích động hôn lấy ta. Ta thoáng ngẩng đầu, chủ động đón nhận hắn. Hắn được ủng hộ, một tay gắt gao chế trụ đầu ta, càng thêm nóng bỏng, không ngừng ở trong miệng ta liếm liếm. Đầu lưỡi ta bị hắn liếm có chút run lên, cơ hồ có cảm giác như sẽ bị hắn nuốt luôn vậy. Hôn từ trước tới nay chưa có dài như vậy, mà ta cư nhiên lại dường như nhiệt tình đáp lại hắn, thẳng đến khi hậu huyệt truyền đến cảm giác có dị vật quen thuộc, ta mới thanh tỉnh lại, vội vàng dời đầu đi, lại chụp lấy bàn tay không an phận của hắn. Hắn lưu luyến không rời, cắn môi ta, không muốn buông ra, thấp giọng nói lời ngon tiếng ngọt: “Ta yêu em!” “Đi lên giường.” Lần đầu tiên ở trong nước lâu như thế, lại làm như trẻ con ‘nghịch nước’, ta có cảm giác muốn ngất. “Không, ngay tại đây.” “Trên mặt đất rất cứng rất lạnh, ta không thích.” “Ha hả. . . . . .” Hắn cúi đầu bật cười một tiếng, đột nhiên bế ta lên ngồi cạnh bể, lại thuận thế đem ta ngồi lên người hắn. “Như vậy sẽ không cứng không lạnh nữa.” Hắn liếm đôi môi như cánh hoa của ta. Bởi vì động tác hắn quá mức bất ngờ, khiến ta bối rối, chỉ có thể một tay ôm lấy cổ hắn, một tay chống đỡ để ngừa trượt chân rớt xuống hồ. Nhưng mà, thân thể vừa mới đứng vững, hắn lại cố tách hai chân ta ra, để ta ngồi lên đùi hắn. “Ngươi. . . . . .” Ta đang muốn dựa vào đùi hắn để đứng lên, hai tay hắn lại cố gắng dùng sức ấn ta xuống, khí lực ta không bằng hắn, lại ngã ngồi trên người hắn, tay vừa trợt, không cẩn thận chạm vào phân thân đã sớm sung to của hắn. “Ân. . . . . .” Hắn hít một ngụm khí, “Đừng nhúc nhích!” “. . . . . .” Ta nhìn hai mắt hắn đã rực cháy, nhướng nhướng mi, cười xấu xa cầm lấy phân thân hắn, nhẹ nhàng gảy một chút, rồi mới buông ra: “Hôm nay ngươi sao ôn nhu thế? Đổi tính rồi a?” Trước kia mỗi lần cùng hắn làm tình đều là khiến cho ta đau khổ không thôi, cơ bản không thể không có tí máu. Hô hấp hắn dồn dập, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được xúc động. Hắn nắm ta, nhìn thật sâu vào ta, đôi mắt màu lam đầy dục hỏa nhưng cũng nhu tình như nước, ta cơ hồ đã nghĩ đến người trước mặt chính là Địch Tu Tư. “Em có biết, ta cho tới bây giờ đều không muốn thương tổn em. Trước kia là em không biết hối cải cứ hết lần này đến lần khác muốn thoát khỏi ta, ta mới không thể khống chế được chính mình. Hôm nay khó được cơ hội em thuận theo như thế, ta đương nhiên phải ôn nhu đối đãi với em a, miễn cho em lúc nào cũng sợ ta. Tuy rằng hiện tại nhìn không ra nhưng trong lòng em vẫn còn e ngại ta? Mặc . . . . .” Ta cả kinh, không ngờ rằng mình vẫn là bị hắn nhìn ra. Tuy rằng ta đã rất cực lực làm cho chính mình không run rẩy, nhưng kỳ thật từ lúc Khải Ân xuất hiện ở trước mắt ta đã sợ hãi đến không biết làm gì, tim đập kịch liệt, cho tới bây giờ cũng vô pháp dịu đi, chỉ có thể cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn bình thường một chút. Bất quá hiển nhiên, sự che dấu của ta không tài nào qua nổi sự quan sát đầy cao minh của hắn. “Em phải biết rằng, ta cùng bọn họ giống nhau, đều là rất yêu em, hy vọng có thể cho em những gì tốt đẹp nhất.” Hắn sờ sờ đầu ta, “Cho nên, không cần sợ ta, ta cũng khát khao có thể nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt em. Như vậy mới công bằng với cả ba chúng ta. . . . . .” Ta đối với lời khẩn cầu của hắn mà kinh ngạc vài giây, trong lòng tựa hồ có chút buông lỏng. Ta nâng tay rồi lại buông, do dự nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí mở ra hai tay ôm lấy cố hắn, đầu tựa vào vai hắn, vuốt ve một chút: “Ta sẽ cố gắng hết mình.” Sự sợ hãi của ta đối với hắn không phải một lúc là có thể tiêu trừ, bất quá trì trệ không tiến không phải phong cách của ta, ta sẽ thay đổi cái nhìn cùng thái độ của mình đối với hắn. Hắn thật cao hứng cúi đầu hôn lấy ta, hai tay bắt đầu không thành thật. Một bàn tay ở sau lưng ta di chuyển, không ngừng ăn đậu hủ, một bàn tay khác trực tiếp vươn tay đâm vào hậu huyệt ta. Bởi vì lúc nãy có nới rộng ra một chút nên hắn rất dễ dàng tham nhập vào hai ngón tay, trong cơ thể ta cũng nhẹ nhàng co rúm lại, móng tay ta khẽ bấm nhẹ một chút. Ta trong cổ họng phát ra thanh âm lầm bầm, hai tay càng nhanh ôm lấy cổ hắn, hai chân cũng không tự chủ mà vòng qua thắt lưng hắn. Hắn tựa hồ thật cao hứng khi thấy ta chủ động, buông môi ra, lại hôn phía dưới cằm, liền tinh tế bắt đầu liếm, cắn nơi cổ ta. Ngón tay sau hậu huyệt tăng lên ba cái, có điểm trướng to, nhưng có lẽ bởi vì nước trong bồn tắm lúc nãy mà ta bây giờ cũng không có cảm thấy đau đớn. Còn tưởng rằng Khải Ân sẽ tiếp tục mở rộng, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên rút ra ngón tay. Trong chớp mắt, sự trống rỗng làm cho ta khó nhịn, phải tự động dùng mông cọ vào phân thân hắn. “Đừng nóng vội, đợi chút.” Hắn ôn nhu dỗ ngọt rồi nâng mông ta lên, nhắm ngay phân thân hắn ngồi xuống. Lúc này dường như đã đủ to nhưng phân thân vốn chẳng nhỏ một chút nào của hắn vẩn khiến ta có chút đau, phân thân mới đi vào một chút, hậu huyệt của ta liền không chịu nổi đau mà có chút đứng lên. Ta có chút lùi bước, hậu huyệt cũng co rút lại không cho hắn đi tới, hắn mặt nhăn mày nhó, nhưng cũng không làm cho ta lập tức nhận hắn, mà là tay cầm lấy phân thân hơi ngẩng đầu của ta, cao thấp bộ lộng. “Ân. . . . . .” Phía trước truyền đến khoái cảm khiến cho ta không khỏi thả lỏng thân thể, mà hắn cũng thừa cơ hội này đem toàn bộ phân thân tiến vào. Ta rên một tiếng, mà hắn cũng thoải mái thở dài một tiếng. Tuy rằng khi hắn tiến vào vẫn có chút đau, nhưng sau khi hoàn toàn tiến vào cảm giác đau đớn ngược lại tiêu thất, chỉ còn lại có hơi chút cảm giác sưng tấy, cũng không khó chịu. Hắn thân thủ sờ sờ nơi hai người kết hợp, đột nhiên cảm thán nói: “Không có xuất huyết.” Ta vô lực đánh hắn một chút. Hỗn đản này, chẳng lẽ còn chờ mong ta xuất huyết? “Đau không?” Ta lắc đầu. “Vậy là tốt rồi. . . .” Hắn hơi hơi giật giật thân thể, hảo hảo nhanh chóng ôm lấy ta. “Ta không muốn lại nhìn thấy em thống khổ khóc nữa, nhẫn như vậy tuy vất vả nhưng xem ra vẫn là đáng giá. Ta. . . . .có thể động không?” Hắn thở gấp hỏi. Ta phức tạp nhìn hắn bởi vì cố nén dục vọng mà nghẹn hồng mặt, gật gật đầu. Phân thân trong cơ thể trong nháy mắt ta gật đầu đột nhiên trước lên vài phần, hắn chậm rãi lui ra sau, lại chậm rãi tiến vào, chờ thân thể ta đã hoàn toàn thích ứng mới bắt đầu tăng tốc. Ta mở ra song chưởng, gắt gao vây quanh cổ hắn, hai chân lại dùng sức kẹp lấy thắt lưng hắn, chủ động đón nhận va chạm của hắn, tiếng rên rỉ không ức chế được từ trong miệng tràn ra. “Ta yêu em, ta yêu em, ta yêu em. . . . . .” Hắn ở ta bên tai không ngừng nói “ta yêu em” ba chữ này, phân thân không ngừng ma xát trong cơ thể ta, một lần so với một lần càng ra sức xâm nhập, một lần so với một lần cãng thêm dùng sức. Mà phân thân của ta thì không ngừng một lần rồi lại một lần, ra sức va chạm, ma xát vào bụng hắn Khoái cảm kịch liệt như sóng biển tràn bờ, mãnh liệt xô tới, ta nhắm mắt lại, vài thứ đều bởi vì thừa nhận không được này khoái cảm kịch liệt này mà thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
|