Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
|
|
Chương 60 “Xảy ra chuyện gì? Sao mặt em như trái khổ quả vậy? Em chẳng lẽ không đúng là lo lắng cho tên gia hỏa kia? Có tâm sự khác?” Ta ngẩng đầu, buồn khổ nhìn đại ca cùng nhị ca. Nếu chỉ cần là vì thân thể bí đỏ mà phát sầu thì ta sẽ không cần phải buồn rầu nhiều như thế. Đang lúc ta còn đang do dự muốn hay không đem chuyện ta yêu bí đỏ thành thành thật thật nói cho đại ca cùng nhị ca thì nhị ca đột nhiên dùng giọng nói âm trầm hỏi ta: “Mặc, chẳng lẽ em vẫn còn yêu tên gia hỏa kia?” “. . . . . .” Nhị ca ngữ khí kinh người, ta nhất thời chưa chuẩn bị đến khi lấy lại tinh thần thì mặt đã muốn nóng lên. “Em đỏ mặt? Em thật sự yêu hắn?” Nhị ca hướng ta rống giận. “Anh tuyệt đối không cho phép.” “Em. . . . . . Hắn. . . . . .” Ông nội ngươi, nhị ca làm gì mà phải thông minh đến vậy chứ. Nhị ca tiếp tục đỏ mắt hướng ta rống giận: “Có nghe hay không, anh tuyệt đối không cho phép em ở chung với hắn!” “Đừng kích động như thế. . . . . ” Đại ca ôm lấy nhị ca đang nổi trận lôi đình trấn an trong chốc lát, rồi mới quay đầu nghiêm khắc nhìn ta: “Mặc, là thật sao?” Ta khẽ cắn môi, thật sự không muốn lừa bọn họ, nói lời thật: “Phải, em cũng vừa mới phát hiện chính mình lại yêu đi hắn.” “Tên hỗn đản đó!” Vừa dứt lời, khuôn mặt nhị ca lúc này vặn vẹo, nổi giận đùng đùng tiến ra phòng bên ngoài. “Cư nhiên dám can đảm câu dẫn em anh, anh phải đi tìm hắn tính sổ!” Nhìn thấy tư thế nhị ca như muốn đi làm cái gì đó, đại ca đầu đầy hắc tuyến, giữ chặt hắn: “Thân ái, em không cần làm rối loạn thêm nữa……” “Vậy anh nói nên làm sao đây?” Nhị ca đặt mông thật mạnh, ngồi vào trên giường ta, lời tuy là nói với đại ca nhưng ánh mắt lại thập phần hung ác trừng trừng nhìn ta. “Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ giẫm lên vết xe đổ?” “Hiện tại cũng không phải thời kì chiến tranh, bí đỏ cũng không phải quốc vương, hắn muốn giẫm lên vết xe đổ sợ là rất khó đi. . . . . .” Ta nhìn chằm chằm vào nhị ca, ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhị ca lại quay đầu bĩu môi với đại ca, ý bảo hắn nói chuyện. Đại ca nhíu mày thật sâu, nhưng không có phát hỏa, vẫn như cũ nghiêm túc hỏi ta: “Mặc, em tính toán sao, nếu yêu hắn, vậy em chuẩn bị cùng hắn ở một chỗ sao?” “Nếu em nói đúng thì anh giải quyết sao?” Ta hỏi lại. “. . . . . .” Đại ca không nói chuyện, nhưng biểu tình do dự của hắn đã nói lên hết thảy. Ta cười khổ, đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, cho nên mới cảm thấy vô cùng khổ sở. Ở kiếp trước là chúng ta bị ép buộc. Ta than nhẹ: “Yên tâm đi, ca, em không chuẩn bị cùng hắn ở một chỗ đâu.” Cho dù ta thương hắn, cũng không thể. Chỉ cần linh hồn phụ vương mẫu hậu không được an bình, ta sao có thể yên tâm thoải mái cùng ở một chỗ với hắn được. Nghe xong đáp án của ta, đại ca, nhị ca không có cao hứng mà ngược lại dị thường lặng yên, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta. “Mặc, em không phải còn việc gì giấu chúng ta đấy chứ?” Ta lắc đầu: “Không có, em vốn không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.” “Bởi vì các ngươi cùng là nam nhân?” Nhị ca hỏi. “Anh cảm thấy được ta sẽ vì để ý ánh mắt một người mà không ở chung với hắn sao?” “Vậy em vì cái gì không muốn ở cùng hắn?” Ta ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Nhị ca, anh hỏi em như thế, sao nghe như anh hy vọng em ở cùng hắn thế?” Nhị ca túng quẫn nói: “Nói hươu nói vượn. Em không muốn cùng hắn một chỗ, anh cao hứng còn không kịp. Anh chỉ bất quá là, chẳng qua là . . . . .” “Mặc, em cũng không phải là một người tiêu cực, em cho tới bây giờ đều là người nếu muốn gì đều phải làm cho được. Em yêu Địch Tu Tư, nhưng thái độ hiện tại của em thật sự có điểm khác thường, chúng ta cũng là lo lắng cho em.” Đại ca thay nhị ca nói ra những lời còn lại. Ta hướng bọn họ cười cười: “Yên tâm đi anh, em không sao, từ trước đã sớm quyết định như vậy rồi, không cần lo lắng.” “. . . . . .” “Em đã nói như thế, chúng ta cũng không hảo nói thêm gì nữa. Em cũng đã lớn, chúng ta tin tưởng phán đoán của em, nhưng. . . . . .” Đại ca đi tới, ôn nhu vuốt ve hai má ta, “Có việc thì không cần nghẹn ở trong lòng, nhất định phải nói cho chúng ta nghe, biết không?” Ta gật gật đầu. “Đừng cười, em không biết, em cười có bao nhiêu khó coi đâu, giống như phải khóc ra mới đúng. . . . .”
|
Chương 61 Ta cứng đờ, nhị ca vỗ vỗ mặt ta, nhẹ nhàng xoa xoa hai má ta, rồi dùng sức nhéo một cái. “Làm gì vậy, nhị ca hỗn đản . . .rất đau a. . . . ..” Ta bị hắn nhéo liền gào khóc. Nhị ca lại giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Cuối cùng cũng khôi phục bình thường? Vừa rồi thật sự là dọa chế anh. Tiểu tử ngươi, hành động như vậy không phải là giả bộ thâm trầm đấy chứ.” “. . . . . .” “Em không muốn nói nhưng đến thời điểm nhất định, em phải nói cho anh biết, biết không?” Hắn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, đại ca liền nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài trước, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai tuy rằng là chủ nhật, nhưng không được chơi internet suốt đếm, biết không?” “Dạ dạ, hai người càng ngày càng giống lão già.” Ta có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ muốn yên lặng một chút. “Ngươi nói cái gì? Ai giống lão già?” Nhị ca quả nhiên nổi giận, đang muốn nhéo hai má ta, lại bị đại ca lôi ra ngoài. “Được rồi, chúng ta đi thôi.” “Anh làm gì vậy, buông, em phải hảo hảo giáo huấn xú tiểu tử này một chút. . . . . .” Đóng cửa phòng lại, tất cả tạp âm đều bị ngăn cách, trong phòng lại im lặng như lúc ban đầu. Ta ở trên giường nằm một lát, lại cảm thấy khó chịu, cả người cũng không tự tại, thế là đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra. Từng giọt mưa nặng hạt theo cơn gió đập vào mặt ta, cảm giác lạnh lẻo lập tức khiến ta thoải mái không ít, tâm tình cũng hồi phục được một chút. Nhìn cổng lớn dưới lầu, hồi tưởng lại bản kỷ lục đứng gác cửa một tuần nay của bí đỏ, ta không khỏi mỉm cười. Hắn tiến công ôn nhu như thế xác thực dễ khiến cho người khác trầm luân. Yêu thì yêu, ta quyết định không giãy dụa, không lo sợ chuyện không đâu, cứ cho hết thảy thuận theo tự nhiên. Dù sao, yêu không nhất định lúc nào cũng phải cùng một chỗ, không phải sao? *************** Ngày hôm sau, ta tuy rằng tỉnh rất sớm, nhưng do chứng biếng nhác mà rất không muốn ngồi dậy. Đang lúc đắn đo không biết có nên dậy hay không, vừa thông suốt thì điện thoại đã thay ta quyết định hành trình ngày hôm nay. “Đỗ Mặc, mày là tên hỗn đàn không lương tâm!” Mới vừa mở di động chợt nghe một câu mở đầu quen thuộc, ta kinh ngạc nhìn di động trong tay, cảm thấy được tình cảnh hôm nay dường như đã từng xảy ra. Nhưng những lời này là tiếng Anh, hơn nữa còn là giọng nam, hiển nhiên là không phải gia hỏa Dương Tĩnh kia rồi. Ta để sát vào di động, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?” “. . . . . .” Đối phương lặng yên, tiếp theo nổi trận lôi đình: “Mày mày mày. . . . . . mới chưa bao lâu mày không ngờ ngay cả giọng nói của tao cũng nghe không ra. Dương Tĩnh quả nhiên không nói sai, tên gia hỏa nhà ngươi quả nhiên không có lương tâm, uổng công tao còn xem mày là người bạn thân thiết nhất, thật sự là nhìn lầm mày mà.” Thanh âm đối phương như nghiến răng nghiến lợi, ta rùng mình một cái, đại não từ trạng thái mơ màng cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Rất nhanh trong đầu liền xoay chuyển, chậm rãi lộ ra khuôn mặt người này, ta vội cười làm lành nói: “Ha ha, ngượng ngùng, Mại Khắc Tư, tao vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, nên mới không nhận ra mày ha hả. . . . . .” Mại Khắc Tư hừ lạnh: “Vậy mày hiện tại đã tỉnh ngủ?” “Tỉnh tỉnh.” Ta gật đầu như gà mổ thóc, hoàn toàn đã quên hắn nhìn không thấy. Mại Khắc Tư vẫn cảm thấy cực độ khó chịu, oán giận nói: “Tao thật vất vả mới từ Dương Tĩnh hỏi được số điện thoại di động của mày ở Mĩ, tên gia hỏa nhà ngươi liền cho tao một câu mở đầu khiến người khác cũng phải căm tức, thật sự là làm cho tao đau lòng mà.” “Thực xin lỗi. . . . . .” Ta không ngừng giải thích. Cơn tức hắn cuối cùng cũng tiêu tan, nhưng ngữ khí vẫn không được tốt lắm. “Hôm nay có rảnh không?” “Có, để làm chi?” “Đi ra gặp mặt cái đi, đôi ta cũng lâu rồi không gặp .” “Hảo hảo, bất quá tao hiện tại ở nước Mĩ, không phải ở Anh a” Mày không phải muốn tao mua vé máy bay, bay qua Anh gặp mày đấy chứ? “Tao biết, cho nên mới kêu mày ra gặp mặt.” Ta vui vẻ. “Mày đã tới Mĩ?” “Ừ, tao hiện tại ở New York, tao sẽ ở đây 7 tháng.” “Thật sao? Sao trùng hợp thế? Mày tới đây làm gì? Nghỉ phép?” Không nghĩ tới ở nước Mĩ còn có thể gặp người quen, ta kích động từ trên giường nhảy lên. “Tao nào có số tốt như vậy.” Mại Khắc Tư tức giận nói, “Cùng mày giống nhau thôi, tao cũng đến thực tập.” “Công ty ai?” “Chờ chúng ta một lát nữa gặp mặt hãy nói. Hiện tại là 10 giờ, mày cần bao lâu mới có thể tới?” “Tùy. . . . . .” Ta vừa định nói tùy thời đều có thể, lại đột nhiên nhớ tới mấy cái đuôi lúc nào cũng theo sau mông, tâm tình lập tức buồn bực hẳn lên. “12 giờ đi.” Ta mệt mỏi trả lời. Hai giờ hẳn là đủ cho ta cùng nhóm anh trai mình thương thảo vấn đề. “OK, 12 giờ chúng ta ở bốn mùa nhà hàng của Trung Quốc gặp mặt, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm?” “Được, tuyệt đối không thành vấn đề.” Nước miếng ta bắt đầu tràn ra, đã lâu không ăn thức ăn Trung Quốc. Nhà hàng này, đại ca, nhị ca từng mang ta tới, bên trong có món cay Tứ Xuyên làm rất tuyệt. “Đúng rồi, tao sẽ dẫn anh họ của tao tới nữa, tao chính là thực tập ở công ty hắn, không thành vấn đề chứ?” “Không thành vấn đề, nhiều người càng thêm náo nhiệt, bất quá mày không cảm thấy như vậy giống hối lộ thủ trưởng sao?” Ta trêu chọc hắn. “Nói bậy gì vậy, tao chỉ muốn giới thiệu hắn cho mày thôi!” “Giới thiệu cho tao?” “Hắc hắc. . . . .” Mại Khắc Tư đột nhiên thập phần đáng khinh cười cười, “Mày không phải chưa có bạn trai sao? Vừa đúng lúc anh họ tao cũng thích nam nhân, hơn nữa ghế bạn trai còn trống nên mới giới thiệu cho mày. Cảm tạ ta đi, anh họ tao chính là một viên kim cương dành cho những người đàn ông độc thân, tiện nghi cho mày quá rồi.” Ta thực bất đắc dĩ, lâu như thế, con không buông tha việc nối duyên tơ hồng cho ta. “Nhưng. . . . .” “Đừng có nhưng nhị gì hết, chờ một chút gặp mặt mày sẽ biết, cứ như vậy đi nha, lát nữa gặp lại, chào!” Dường như sợ ta cự tuyệt, Mại Khắc Tư rất nhanh cắt điện thoại. “. . . . . .” Ta không nói gì, buông di động xuống, lại ở trên giường ngồi trong chốc lát, rồi mới nhận mệnh rời khỏi giường thực hiện ước hẹn này.
|
Chương 62 Ta phải cam đoan mãi ngoại trừ ăn cơm sẽ không làm gì khác thì đại ca, nhị ca mới miễn cưỡng cho đi, nhưng điều kiện là ta phải mang hai bảo vệ theo sau. Ta không ngừng gật đầu đồng ý, tuy rằng còn phải mang theo bảo vệ, có chút không vừa ý nhưng so với với việc có tới bảy, tám cái đuôi theo sau thì vẫn tốt hơn. Thế là mười hai giờ trưa, đại ca đúng giờ đưa ta đến tận cửa nhà hàng Bốn Mùa. Hắn lại lo lắng, mãi dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn rồi mới cho ta xuống xe còn hắn lái xe trở về. Ta nhìn theo phía sau xe đại ca, nhẹ nhàng thở ra. May mắn đại ca không kiên trì theo vào quán, nếu không sẽ bị hắn thấy ta cùng Mại Khắc Tư thân cận nhau, mà như vậy ta sẽ cách ngày chết không xa. Ta xoay người đi vào nhà hàng. Một phục vụ nhiệt tình đi tới, nhìn hai cái đuôi mặc đồ đen, đeo kính râm phía sau ta liền ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Tiên sinh. . . . . . Ngài, ngài làm gì vậy? Chúng ta là kinh doanh hợp pháp, ngài, ngài. . . . . .” Hai tên bảo vệ phía sau nghiêm mặt tựa như thần giữ cửa khiến ta bật cười, ta cũng có chút khổ dở khóc dở cười, nhìn tên này ta biết là hắn nghĩ rằng ta tới thu hộ phí? Chẳng lẽ ta nhìn giống người xấu lắm sao? “Tôi đến tìm người.” “A.” Tên phục vụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng khi ta muốn vượt qua hắn để vào bên trong thì hắn chặn ta lại. “Tôi, chúng tôi nơi này không. . . . . .không được đánh nhau!” Tên phục vụ nhìn ta đỏ mặt, thế là hắn cuống quít quay đầu nhìn hai cái đuôi phía sau, khuôn mặt lại trở nên trắng bệch. Ta hứng thú nhìn vẻ mặt biến đổi của hắn, biểu tình của tên gia hỏa này thật đúng là muôn màu muôn vẻ. “Tôi đến tìm bạn mình, không phải đến đánh nhau, yên tâm đi.”Tên phục vụ, vẻ mặt hoài nghi nhìn ta. Ta cuối cùng cũng có chút không kiên nhẫn, ăn bữa cơm sao lại phiền toái đến thế, thói đời gì thế này! Đang muốn đẩy hắn ta ra thì di động đột nhiên vang lên, là Mại Khắc Tư. “Đỗ Mặc, mày sao còn chưa đến? Mày là tên gia hỏa không tuân thủ thời gian! Vì chờ mày mà tao cũng chưa gọi món ăn, bụng đói muốn chết.” Ta bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết của tên phục vụ đang chắn trước mặt ta, thập phần vô tội. “Đã sớm đến, bọn họ không cho tao tiến vào.” “A? Có chuyện gì vậy? Để tao ra xem, mày đợi chút” Hắn đóng điện thoại. Ta buông di động, tiếp tục giằng co cùng tên phục vị mang biểu tình thấy chết không sờn. Cũng may lúc này Mại Khắc Tư từ bên trong đi ra, cùng đi còn có một nam nhân Trung Quốc. Sau khi giải thích tình huống, nam nhân kia lớn tiếng khiển trách tên phục vụ, rồi mới cúi đầu khom lưng hướng ta cùng Mại Khắc Tư giải thích: “Thật có lỗi, tiên sinh, tôi là quản lí nơi này, chúng tôi lúc nãy có vô lễ, giờ tôi thay mặt cậu ta giải thích. Cậu ta là người mới tới, còn chưa có hiểu quy củ, hy vọng các ngài không lấy làm phiền lòng.” Mại Khắc Tư có chút căm giận còn muốn tìm hắn tranh cãi, ta giữ chặt hắn, lắc lắc đầu. Thật vất vả mới được ra ăn bữa cơm, ta cũng không muốn bởi vì việc nhỏ này mà thêm phiền phức. Sau khi giải thích, tên quản lí cuối cùng quyết định tặng chúng ta một món cá hấp, hy vọng chúng ta bỏ qua. Mại Khắc Tư đắc chí đưa ngón tay ra: “Ha ha, được không ít tiền.” “. . . . . .” “Đúng rồi, Đỗ Mặc, hai người phía sau mày là gì vậy?” Tình toán xong, hắn chú ý tới hai cái đuôi phía sau ta. “Bảo vệ.” Ta lời ít mà ý nhiều nói. “. . . . . ” Mại Khắc Tư vẻ mặt hoảng sợ, “Mày từ khi nào thì có bảo vệ vậy?” “Anh trai ta cho.” Ta nhẹ nhàng đẩy hắn, “Nói sau đi. Mày còn đứng đó làm gì? Đưa ta vào đi.” Mại khắc tư kỳ quái nhìn hai bảo vệ phía sau ta, mang ta đi vào nhà hàng, vừa đi vừa nói chuyện. “Tao nói với mày, chờ một chút thấy anh họ ta, ngàn vạn lần không được kích động. Hắn kỳ thật rất hiền, mặc dù có bệnh lông ngắn nhưng kỳ thật ở chung tốt lắm.” “Tao kích động làm gì? Chẳng lẽ anh họ mày là danh nhân?” “Hắc hắc, đương nhiên rồi.” Mại Khắc Tư kiêu ngạo nói, “Tất cả những ai từng thấy qua anh họ tao đều không chết không tha. Hắn vốn không muốn tới, bởi vì mày là bằng hữu tao nên mới đặc biệt ưu đãi.” “Tao đây thật đúng là nên cám ơn ngươi.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói. Nếu trước kia ta còn có thể kinh ngạc một chút, nhưng hiện tại có mấy ông anh trai của ta cùng bí đỏ như vậy, trái tim đã được luyện đến vô cùng cứng rắn, nên dù là tổng thống Mĩ có đứng trước mắt ta cũng không ngạc nhiên tí nào. “Là chỗ này, anh họ ta kia.” Mại Khắc Tư chỉ vào một góc rồi nói: “Không nghĩ tới mày còn mang theo bảo vệ đến, chúng ta chắc nên đổi nơi lớn hơn.” Ta không để ý tới Mại Khắc tư đang nói gì, lập tức đi đến phía sau anh họ hắn, vỗ vỗ hắn. Người nọ quay đầu lại, nhìn thấy ta, kinh ngạc vạn phần. “Là cậu?” “Nói nhảm, tất nhiên là tôi rồi. Quả nhiên là anh. Sao vậy, cuối cùng tịch mịch khó nhịn quá nên muốn có một em trai a?” Ta tới cạnh ghế, không chút khách khí ngồi xuống. “Cậu sao biết? Mại Khắc Tư đang làm cái quỷ gì vậy?” Hắn đột nhiên dừng lại, rồi mới thần tình sợ hãi than. “Chẳng lẽ cậu chính là cái người bạn học xinh đẹp đến kinh thiên động địa mà quỷ thần cũng phải sợ trong lời Mại Khắc Tư nói?” “Đúng vậy, chính là bất tài ta, Uy Liêm! Anh nói xem tôi có nên hay không đem chuyện này nói cho bí đỏ cùng mấy người anh trai của tôi biết?” Ta âm hiểm cười, không chút ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt trắng bệch của Uy Liêm.
|
Chương 63 Ta dù bận vẫn ung dung chậm rãi nâng một chén trà lên, Uy Liêm cười nịnh cầm lấy ấm thay ta rót trà. “Ngàn vạn lần đừng nói a, tôi không muốn chết không toàn thây a!” Môi ta hớp lấy một ngụm trà nóng, mùi thơm ngát tản ra trong miệng, mang theo vài phần đắng đắng, sau khi tinh tế thưởng thức lại có vài phần ngọt ngọt, quả nhiên là trà ngon a. Thấy ta không lên tiếng, Uy Liêm có điểm nóng nảy: “Cậu rốt cuộc có đáp ứng tôi không? Đừng có không nói tiếng nào thế chứ!” Ta chậm rãi buông chén trà xuống, cố ý làm mất hứng thú của hắn: “Khi cầu người khác gì thì cần phải có tâm?” Uy Liêm đôi đồng tử xoay tròn, lập tức mặt mày hớn hở cười: “Đương nhiên, đương nhiên, bữa cơm này tôi mời, cậu thích ăn gì cũng được.” “Hắc hắc, vậy là tốt rồi, tôi sẽ không khách khí .” Đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài cũng chẳng phải rẻ, là một học sinh, ta cần phải tiết kiệm. Cho nên sau khi đạt được kết quả mong muốn, ta cũng không làm khó xử hắn nữa, mở thực đơn ra, chuẩn bị có một bữa cơm no đủ. Đúng lúc này, Mại Khắc Tư đi vào, nguyên lai là bảo chúng ta đổi sang chỗ lớn hơn để cho hai bảo vệ của ta cũng có thể ăn cơm. Sau khi đổi vị trí, ta không chút khách khí kêu một đống món ngon mà ta chưa được ăn bởi viêm màng túi. Mại Khắc Tư ở một bên hoảng sợ nhìn ta, khiếp đảm nói: “Đủ rồi đủ rồi. Đỗ Mặc có bệnh không vậy, chúng ta căn bản ăn không hết nhiều đồ như vậy. Hơn nữa tao vẫn còn là một sinh viên nghèo, làm gì có nhiều tiền như vậy!” “Không có việc gì, Uy Liêm nói bữa này anh ấy mới, mày yên tâm ăn đi, ăn không xong đóng gói mang về.” Ta buông thực đơn xuống, có chút luyến tiếc. Ở nước ngoài lâu quá nên ta đặc biệt rất nhớ những món ăn Trung Quốc. Anh quốc trừ bỏ khoai tây vẫn là khoai tây, phương pháp nấu nướng đơn điệu khiến cho người ta phải hộc máu, mà nước Mĩ cũng chẳng khác là mấy. Ăn đi ăn lại, vẫn là thích bông cải Trung Quốc nhiều nhất, hương vị tốt nhất. “Uy Liêm?” Mại Khắc Tư nhìn Uy Liêm, lại nhìn ta, đột nhiên ngộ ra gì đó, rồi mới vẻ mặt *** đãng nói: “Không nghĩ tới tao mới rời đi trong chốc lát mà hai người đã gọi tên nhau thân thiết như vậy rồi. Chẳng lẽ đây là tình yêu sét đánh sao? Thật sự là làm cho bà mối là tao đây cảm thấy rất có thành tựu.” Ta hung hăng lườm nguýt hắn một cái: “Thu hồi cái sắc mặt đáng khinh kia của mày đi. Chúng ta đã sớm quen biết nhau rồi, không phải như mày nghĩ đâu.” Uy Liêm cũng tức giận trừng mắt nhìn Mại Khắc Tư đang không biết giờ đã nghĩ theo hướng nào rồi, mà Mại Khắc Tư kinh ngạc nói “Các người đã sớm quen biết nhau? Sao trùng hợp thế, làm sao mà biết nhau?” “Anh ấy là bạn của anh trai ta.” “Cậu ấy là em trai của bạn ta.” Ta cùng Uy Liêm thập phần hợp nhau cùng lúc nói ra tên biến thái nhân cách phân liệt, bí đỏ, đối với người này, cả hai đều giống nhau, bảo trì im lặng. Mại Khắc Tư thế là lại bắt đầu tò mò cái người là bạn của Uy Liêm nhưng cũng là anh trai của ta. Tuy rằng việc này nếu nói ra sẽ có chút phiền toái, nhưng hiện tại thời gian rất nhiều, ta cũng chậm chậm đem việc này nhất nhất nói ra cho Mại Khắc Tư, Uy Liêm thì ở một bên bổ sung. Sau khi đồ ăn được đưa lên, chúng ta vừa ăn vừa nói. Mà hai bảo vệ kia của ta vẫn làm theo nguyên tắc vàng, đó là giữ im lặng, trừ bỏ giúp ta thử món ăn thì thời gian còn lại một chữ cũng không nói, cũng không biết đại ca, nhị ca là từ đâu tìm được hai tên gia hỏa buồn tẻ này. Bữa cơm này ước chứng mất tới ba giờ, đồ ăn đương nhiên là chưa hết nhưng chúng ta đều đã no căng bụng, thế là chúng ta quyết định đóng gói mang về. Ta chọn mấy thứ, chuẩn bị mang về cho các ca ca hưởng lộc. Khi tính tiền, Uy Kiêm vẻ mặt đau lòng, Mại Khắc Tư thì ở một bên dùng ánh mắt u oán nhìn ta, hai người này quả nhiên là họ hàng, lúc này đều nhất trí đối ngoại chống lại tên đầu sỏ là ta đây. Ta thổi sáo, đứng một bên nhìn trần nhà, làm bộ không phát hiện. Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, Mại Khắc Tư muốn ta đi chơi bóng cùng. Ta nhìn trời, giờ đã bốn giờ chiều, nhớ tới vẻ mặt lo lắng của đại ca, nhị ca đành quyết định vẫn là không nên đi, để tránh thêm chuyện phiền toái. “Tao không đi được, phải về nhà. Bằng không hai người anh của tao sẽ lo lắng.” “Anh trai của mày sao giữ mày chặt thế? Bọn họ không phải luyến em trai đấy chứ?” Thật đúng là bị hắn nói trúng rồi, nhưng chủ yếu là do bọn họ sợ ta bị ám sát. Uy Liêm bởi vì đã từng trải qua lần ám sát đó, cho nên thập phần hiểu được mấy người anh trai của tao vì sao lại khẩn trương như thế, hắn trộm nói bên tai ta: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, cậu gọi điện thoại bảo bọn họ tới đón cậu đi.” Rồi hắn kéo theo Mại Khắc Tư đang không hiểu gì hết đến bãi đậu xe. Ta hướng Uy Liêm một ánh mắt cảm kích, tên gia hỏa này tuy là một hoa hoa công tử, nhưng nhân phẩm vẫn là không tồi, Hàn Ngữ Phong có thể yên tâm được rồi. Sau khi được đại ca đón về nhà, ta đưa những món ăn Trung Quốc đem về đưa cho bọn họ. Mở hộp ra, hương tỏa bốn phía, lập tức làm cho người ta muốn động mười đầu ngón tay, đại ca, nhị ca vui sướng ăn hết. Ta bởi vì lúc nãy đã ăn nên giờ không thể nhét thêm gì được nữa, chỉ có thể lên lầu mở máy tính ra, cùng trò chơi làm bạn, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện bữa tiệc họp mặt thân thiết tuy có chút xui xẻo này. Nguyên tưởng rằng việc này có thể như vậy bình an vượt qua, không nghĩ tới, buổi tối, ta vẫn là không có thể tránh được một kiếp này.
|
Chương 64 Tin tình báo của bí đỏ quả nhiên lợi hại. Nhìn bóng đen ở trên người, ta ngoại trừ cảm thán chỉ còn lại sợ hãi than ── tên gia hỏa này làm sao mà vào được vậy trời? Khải Ân tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của ta, hừ lạnh nói: “Em tốt nhất là nên quan tâm chính mình trước đi.” Hắn dùng lực chặn ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Cư nhiên dám giấu ta đi gặp người nam nhân khác, da em có phải hay không dạo này rất ngứa?” Trên người hắn tản mát ra một cỗ hơi thở âm lãnh cùng hắc ám vô cùng khủng bố, vừa thấy là đã biết cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, ta lui thân mình lại, dùng sức lắc đầu: “Ta là đi gặp bạn học, không phải gặp nam nhân khác.” “Còn dám nói dối! Uy Liêm sao lại ở đó? Hắn cũng là bạn học của em hả?” “Sao ngươi biết?” Ta không khỏi thốt lên, đến lúc muốn che miệng thì đã muộn mất rồi. “Hừ, cuối cùng cũng không đánh đã khai?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, trong mắt hàn quang chợt lóe, “Vậy mà dám giấu ta đi thân cận kẻ khác, em nghĩ rằng ta sẽ không biết sao?” “Cái đó, ta lúc đó chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. . . ..” Ta xoay người tiến sát tới gần hắn, cười nịnh nọt lấy lòng, “Ta tuyệt không hề coi trọng Uy Liêm a, hắn sao có thể so sánh với ngươi được chứ, đúng không?” “Hừ. . . . . .” Vẻ mặt của hắn tuy rằng vẫn khủng bố như cũ, nhưng ánh mắt đã mềm đi không ít, thấy dỗ ngọt có hiệu quả, ta vội vàng nhân lúc không khí còn nóng, thừa thắng xông lên. “Không, phải nói trên đời này không nam nhân nào có thể so sánh với ngươi, ngươi là ở trong lòng ta vĩnh viễn là đẹp nhất, là quan trọng nhất.” Nói xong, ta nhanh chóng ngẩng đầu, hôn vào mặt hắn một cái. Ta trộm sờ sờ cánh tay chính mình, quả nhiên đã nổi da gà đầy mình, may mắn là có chăn mới không bị Khải Ân nhìn thấy. Lời dỗ ngọt cộng thêm thế công nhu tình, Khải Ân quả nhiên rất hưởng thụ, cuối cùng mới vừa lòng mỉm cười, hơi thở quanh thân cũng chuyển từ nguy thành an, ta không khỏi lén lút lau mồ hôi. “Ta nên bắt em làm sao đây, Mặc. . . . . .” Hắn sâu kín thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ lại bao hàm mười phần sủng nị. Hơi thở ấm áp quen thuộc phả trên mặt ta, một cỗ nồng đậm quyến luyến từ dưới đáy lòng dâng lên, ta cảm thấy mặt mình như nóng lên. Mà thân thể lại đột nhiên trở nên trống rỗng, kêu gào muốn được người bên cạnh ôm. Hắn tựa hồ đoán ra lòng ta, đột nhiên xốc chăn lên, nằm bên cạnh ta, hai tay ôm ta vào trong ***g ngực. Trong một khắc dường như cả hai đều nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của đối phương. Hai người ở chung, rất ít khi có được sự yên lặng như thế. Ta nằm trước ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, một tia cảm động không sao hiểu nổi dâng lên tới ngực, thế là nhất thời xúc động, ta nói với hắn: “Ta rất nhớ ngươi!” Hắn sửng sốt, kinh ngạc như vậy vài giây, liền lập tức ánh mắt cười mị, nghiêng đầu, mở miệng, áp sát vào hai cánh môi ta mà hôn nồng nhiệt, chỉ đến khi ta hô hấp không nổi, đầu óc choáng váng, hắn mới để ta ngã trên người hắn. “Ta cũng rất nhớ em.” Thanh âm hắn khàn khàn nỉ non bên tai ta, một bàn tay ôm lấy lưng ta, tay kia thì không ngừng sờ sờ mông ta. “Đương nhiên, ‘nó’ cũng rất nhớ em.” Phân thân hắn cách một lớp áo ngủ dĩ nhiên đã cương cứng lên, cọ cọ vào sườn của ta mà nóng rực lên. Ta cả kinh nhảy dựng lên, cuống quít đẩy hắn ra, động tác nhanh chóng đem chăn đắp lên người “Ha hả, cái đó, ta hôm nay mệt lắm. . . . .” “Mệt vì ra ngoài gặp nam nhân khác?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta, rồi mới ngồi dậy, thừa lúc ta không chú ý, bàn tay hắn cầm chặt mắt cá chân ta kéo về phía hắn. “Ta không phải đã giải thích rồi sao? Ta cùng Mại Khắc Tư chỉ là bạn bè, đi gặp Uy Liêm cũng là bởi vì hắn.” Ta oa oa kêu to. Hắn vẫn không hài lòng, lực đạo tăng thêm: “Lần này gặp nam nhân, lần sau có phải hay không sẽ gặp nữ nhân? Ta mới rời em đi trong chốc lát, em liền khó dằn nổi lòng mà muốn làm hồng hạnh xuất tường (ngoại tình_ thanks bạn raichan), chẳng lẽ ta không đủ thỏa mãn em sao? Vậy bây giờ ta liền thỏa mãn em cho đủ, cho em không còn nghĩ được tới người nào khác nữa, ngoại trừ ta!” Ta dùng sức ôm chặt giường, thiếu chút nữa khóc rống lên: “Đại gia, ta thật sự không hề nghĩ tới việc phản bội ngươi.” Cho dù muốn cũng không dám a, ta không muốn chết không toàn thây! “Hơn nữa ngươi trừ bỏ cái này thì không thể nghĩ đến cái gì khác sao? Lão tử không phải máy móc làm tình, ta chịu không nổi sức ép của ngươi đâu!” “Không thể.” Hắn nói như đinh đóng cột. “Khi em ở trước mặt ta, ta còn hận không thể đem em nuốt vào, vậy làm sao có thể buông tha cho em được?” Hắn đột nhiên nhíu mày, phỏng chừng là bất mãn với sự phản kháng của ta, rồi hắn buông mắt cá chân ta ra, đem từ từ từng ngón tay của ta kéo ra khỏi giường. Mười ngón tay dần dần thất thủ, ta thảm thiết kêu to, hắn ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Kêu đi kêu đi, ta thì không sao, nhưng em chắc chắn là muốn hai người anh trai của em thấy được cảnh đông cung này sao?” “. . . . . .” Ta ngậm miệng lại, ngực kịch liệt phập phồng, phẫn hận nhìn hắn. Những chuyện biến thái như thế chỉ có hắn mới dám làm. Ta buông giường ra rồi đột ngột đẩy ngã hắn, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, hy vọng có thể ra ngoài tìm kiếm cứu viện. Hắn lại lập tức ở phía sau ta, nhảy dựng dậy, hét lên một tiếng, đem ta đặt dưới thân hắn trên mặt đất. Tên gia hỏa này không chỉ thân cao dọa người thể mà trọng lượng cũng thực kinh người, ta tựa như bị thái sơn đè lên, không thể thở nổi, tuy rằng mặt đất có trải thảm nhưng cũng làm cho đầu ta mọc sao Kim, hoa mắt chóng mặt một hồi lâu. “Còn trốn nữa không?” Hắn ngồi ở trên lưng ta, dù bận vẫn ung dung hỏi. Ta lắc đầu, giơ hai tay lên đầu hàng. “Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải. . . . . ” Hắn ôm ta đến trên giường, thương tiếc sờ sờ phía sau đầu ta, “Sưng lên một cục to rồi nè, đau không?” Ngươi nói coi? Biết rõ mà còn cố ý hỏi! Ta thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn. Hắn đột nhiên hô hấp như bị kiềm hãm, rồi lại trở nên thập phần dồn dập, hai mắt lóe ra quang mang dục vọng, cười xấu xa đè ta xuống: “Ta nhịn không được, Mặc, đây chính là do em câu dẫn ta a. Loại ánh mắt này. . . . . bất cứ nam nhân nào cũng chịu không nổi. . . . . .” “Ta XX ngươi OO. . . . . . Ô. . . . . ngươi hỗn đàn. . . . . .” Ta bị hắn hôn khiến lời nói ra đều bị nuốt vào bụng. Đêm vẫn còn dài, nãy giờ ta đã hao tổn nhiều lực lắm rồi, hơn nữa năng lực chẳng bằng ai, chỉ có thể bị hắn cứ vậy, đè ép suốt một đêm.
|