Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên
|
|
CHƯƠNG 35/ Vợ, vợ có phản ứng?
. Tiếu Trác Hy là bị vết thương trên tay làm cho đau mà tỉnh, tuy rằng ngủ rất ngon, nhưng lại tránh không được ngẫu nhiên nhúc nhích người một chút, lật mình qua trở mình lại hai ba lần, liền không biết mà đụng phải vết phỏng rộp ở tay. Một trận đau điếng cẩ người qua đi, Tiếu Trác Hy liền tỉnh lại, mới phát hiện, hai cái bọt nước cư nhiên đã bị bể hết một cái, nước vàng rỉ ra khắp vết thương, nhìn rất đáng sợ. Trởi cũng đã tối, đèn ở đầu giường cũng không biết được Vưu Khinh Vũ mở từ lúc nào, ánh sáng nhập nhòa mờ mờ. Tiếu Trác Hy đau đến tê rần, mơ mơ màng màng cất giọng hô “Cá chết, bọt nước bị phá!” Sau khi hô xong rồi, bên ngoài cư nhiên không nghe thấy hồi âm, trên tay lại đau rát muốn chết… Tiếu Trác Hy kéo mền ra liền bước xuống giường, giơ cánh tay lên, bước về phía cửa. Đồ cá chết, chỉ biết chơi game, chơi cho chết luôn đi! Đèn trong phòng khách đã mở toang, Tiếu Trác Hy bước đi ra, mới nghe thấy trong phòng bếp vang lên âm thanh. Vưu Khinh Vũ hình như đang nấu cơm, thức ăn trong nồi ùng ục sôi lên vẳng ra thanh âm… thảo nào mới nãy Tiếu Trác Hy gọi to như vậy mà anh cũng không nghe thấy. “Cá chết!” Tiếu Trác Hy bước đến cửa phòng bếp, lại hô to lần nữa. “Vợ tỉnh rồi sao, lập tức xong… Sao lại khóc?” Vưu Khinh Vũ vừa nói vừa nghiêng dầu lại nhìn, vừa nhìn thấy bộ dáng Tiếu Trác Hy lúc này liền nhíu mày lại, mặc kệ luôn thức ăn trong nồi chín hay sống thế này, vặn nhỏ lửa, xoay người bước qua chỗ cậu. Tiếu Trác Hy vội vàng chùi khóe mắt “Vớ vẩn, lão tử khóc lúc nào?” Rõ ràng một giọt cũng không có chảy ra… “Vậy mũi sao lại đỏ hồng lên như thế?” Vưu Khinh Vũ bước lại gần, đưa tay xoa xoa mặt cậu. Tiếu Trác Hy hấp hấp cái mũi, đáng thương hề hề đưa tay đến trước mặt anh “Bể rồi, đau quá đi…” Vưu Khinh Vũ lúc này mới chú ý đến trên tay cậu thiếu đi một cái bọt nước, thịt non bên trong cũng lộ ra, nhìn thôi cũng cảm thấy đau “Sao lại như vậy? Ngủ đụng phải sao?” “Ân!” Tiếu Trác Hy cảm thấy đau, cho nên cũng không còn lệ khí như mấy lần trước, ngoan ngoãn nhu thuận mà gật đầu. Vưu Khinh Vũ cởi tạp dề trên người xuống, trở lại trước bếp, tắt lửa “Chồng mang vợ đi bệnh viện.” “A? Không cần như vậy… Không phải có thuốc sao?” Tiếu Trác Hy tuy là đau dữ dội, nhưng cũng hiểu được bản thân mình không phải yếu đuối đến vậy “Ông giúp tui bôi dược đi…” “Không được.” Vưu Khinh Vũ dứt khoát phủ quyết lời nói của cậu, bước ra phòng bếp rồi, liền túm lấy cậu đẩy lên sofa “Trước bôi thuốc, rồi mới đi bệnh viện!” Tiếu Trác Hy đẩy anh ra “Một chút chuyện nhỏ như vậy liền đi bệnh viện, ông không xấu hổ nhưng mà tui thấy xấu hổ!” Đâu phải mấy nhỏ con gái yểu điệu đâu chứ… “Nghe lời, bôi thuốc trước đã.” Vưu Khinh Vũ nhấn cậu ngồi xuống sofa lại, lấy thuốc đến, cẩn thận bôi lên tay cho cậu “Đi bệnh viện xem một chút không phải thấy yên tâm hơn sao?” Tuy là Vưu Khinh Vũ đã cố hết sức cẩn thận khi bôi, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn đau đến hít hà “Có cái gì đáng lo chứ, bác sĩ cũng từng nói phải ghé tái khám để làm xẹp bọt nước còn gì?” “Cái đó với cái này làm sao giống?” Vưu Khinh Vũ dở khóc dở cười, nhưng nhìn kỹ lại vết thương thì, đích xác là không có gì đáng lo, cho nên cũng thuận theo ý cậu “Vậy chuyện đi bác sĩ để sau, buổi tối nếu đau phải nói ra!” “Biết rồi, biết rồi, dông dài muốn chết!” Tiếu Trác Hy trợn mắt xem thường, nhưng chóp mũi hồng hồng, dù trợn cỡ nào cũng chỉ cảm thấy là đáng yêu. Vưu Khinh Vũ nhìn bộ dạng của cậu, trong lòng bỗng nổi lên một tia nhu hòa. Tuy anh cũng không hiểu lắm bản thân tại sao lại bỗng nhiên coi trọng một tên nhóc cùng giới tính với mình, nhưng phần tâm ý nọ, tựa hồ như lại chắc chắn hơn vài phần. Cái loại cảm xúc muốn chịu đau thay thế cậu ấy, hận không thể mang cậu ấy nhu tiến thân thể của mình, không phải bởi vì là yêu, vậy rốt cuộc phải giải thích ra làm sao? Sau khi được đút cơm nước no nê rồi, Tiếu Trác Hy liền bắt đầu ồn ào, đòi tắm rửa. Ngày hôm qua là bởi vì sợ tay tiếp xúc nước, tắm cũng chỉ là qua loa cho có lệ, nay lại qua một ngày, hơn nữa giờ đang là hè, không tắm thực sự rất khó chịu. Bọt nước trên tay mới xẹp mất, tắm vòi sen đương nhiên không dám mơ tới, Vưu Khinh Vũ tự giác đi vào phòng tắm, mở nước vào bồn cho cậu, lại giúp Tiếu Trác Hy dọn dẹp hành lý, lôi ra mấy dụng cụ cần để đánh răng súc miệng, bỏ vào cùng một chỗ với đồ của mình trong nhà vệ sinh, sau đó mới bước ra gọi “Vợ a, nước được rồi.” Tiếu Trác Hy nghe thấy, lập tức tí ta tí tởn theo sau Vưu Khinh Vũ vào phòng tắm, sau đó mở to hai mắt nhìn thứ gì đó trong tay Vưu Khinh Vũ “Ông muốn làm gì?” Trên tay Vưu Khinh Vũ không biết đào ở đâu ra hai cái túi plastic. “Bao vết thương lại, tránh cho vết thương tiếp xúc nước.” Vưu Khinh Vũ vừa trả lời, vừa thật cẩn thận mà đem túi bao trùm lên tay cậu. Nhưng bao rồi, vẫn là không thể tránh được nước hất vào vết thương, Tiếu Trác Hy nhất thời hít một ngụm khí lạnh “Uy… thà để nó dính nước còn dễ chịu hơn nữa!” Từ lúc cậu bắt đầu nổi giận, Vưu Khinh Vũ đã nhanh tay kéo cái túi xuống khỏi tay cậu “Không sao chứ?” “Không sao, không sao, nhưng mà đừng bao cái đó lên, lúc tui tắm cẩn thận chút là được chứ gì.” Tiếu Trác Hy tuy nói vậy, vẫn là đau đến nhe răng. “Được rồi.” Vưu Khinh Vũ nghe thấy vậy, bèn vứt túi plastic sang một bên, tiếp theo đưa tay mình đặt lên quần áo của Tiếu Trác Hy. “Uy, ông muốn làm gì?” Tiếu Trác Hy kinh hô một tiếng, lùi ra sau tránh né, nhưng vẫn không thể tránh được Vưu Khinh Vũ kéo áo tuột xuống lộ ra ngực. “Còn làm gì nữa, cởi quần áo dùm vợ chứ gì!” Vưu Khinh Vũ trêu chọc, sau đó lưu loát cởi sạch sẽ áo T-shirt của Tiếu Trác Hy xuống. Vẫn rất cẩn thận tránh né vết thương trên tay cậu. “Uy!” Tiếu Trác Hy theo bản năng ôm ngực lại. Vưu Khinh Vũ không nhịn được cười thành tiếng “Vợ a, vợ đâu phải con gái, che ngực làm cái gì a?” Tiếu Trác Hy bị người nào đó cười khiến cho mặt lúc đỏ lúc trắng, có hơi xấu hổ buông tay ra “Ai, ai bảo ngươi biến thái như vậy, cởi quần áo của người ta làm chi.” “Chồng chỉ là sợ tay vợ không tiện thôi mà.” Vưu Khinh Vũ đáp lại một cách hùng hồn đầy lý lẽ, tiếp theo lại thò tay hướng về phía bên dưới của Tiếu Trác Hy. “Vưu Khinh Vũ!” Tiếu Trác Hy lui về sau mấy bước “Mẹ nó, ngươi cũng đừng quá đáng nha!” Vưu Khinh Vũ nhìn cậu đỏ bừng cả mặt, nhịn không được xì một tiếng phá lên cười, tiếp theo lại tiến từng bước từng bước áp sát lại gần, đưa mặt kề sát vào tai cậu “Vợ nha, có phải là vợ lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ không?” Tiếu Trác Hy cắn cắn môi “Có phải ngươi lại muốn chảy máu mũi nữa không?” Vưu Khinh Vũ lại xoa xoa tóc cậu, nói “Muốn chồng chảy máu mũi, không cần dùng đầu đụng.” “Đi chết đi!” Tiếu Trác Hy đẩy Vưu Khinh Vũ ra “Cút ra ngoài đi, lão tử phải tắm!” Vưu Khinh Vũ nhẹ nhàng a một tiếng “Thật sự không cần chồng giúp?” Tiếu Trác Hy hắc tuyến “Giúp cái khỉ a! Lão tử không phải không biết tự tắm cho mình!” Vưu Khinh Vũ gật gật đầu “Được rồi… nếu vợ thấy mắc cỡ, vậy chồng tránh mặt một lát vậy…” “Mắc cỡ ngươi muội!” Quả nhiên, Vưu Khinh Vũ vẫn chưa kịp xoay người, Tiếu Trác Hy liền phát cáu “Lão tử không có mắc cỡ nha!” “Không phải sao?” Vưu Khinh Vũ nhíu nhíu mày “Thế, một cái lao động miễn phí đang đứng ở đây tại sao lại không cần? Nếu cái tên anh em tốt của vợ giúp vợ tắm, vợ cũng sẽ thấy mắc cỡ sao?” “Nó… nó không giống với ông…” Tiếu Trác Hy lẩm bẩm… cậu cùng Tiền Mặc quen biết lâu như vậy, hai người cùng nhau đứng dưới vòi sen tắm chung không biết bao nhiêu lần, nếu để cho nó giúp cậu tắm, tất nhiên sẽ không cảm thấy mắc cỡ là cái gì. “Không giống chỗ nào?” Vưu Khinh Vũ lại từng bước một dồn ép “Ở chung với chồng, cảm thấy khẩn trương sao?” Tiếu Trác Hy bị lời nói của anh khiến cho run rẩy cả lên, cả phần ngực lộ ra ngoài cũng hơi hơi phiếm hồng “Nói bậy cái gì đó, có ma mới khẩn trương, lão tử chỉ là… thôi mệt, muốn giúp thì cứ giúp, lão tử càng rảnh nợ!” Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, đứng trước mặt Vưu Khinh Vũ. Tư thế này, quả thực có điểm giống như liều mình chịu chết… Vưu Khinh Vũ nhìn bộ dạng cậu như vậy, nụ cười nơi khóe môi lại nhịn không được càng sâu hơn một chút, nhưng khi tầm mắt đảo qua hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần short của Tiếu Trác Hy, cơ thể lại bất giác có chút khẩn trương. Dỗ ngọt lừa gạt nhóc con này như vậy, không biết là được dịp ăn đậu hủ, hay là tự mình chịu tội nữa… “Vậy chồng bắt đầu nha.” Vưu KHinh Vũ mở miệng, thanh âm có chút khàn, lần này thực sự duỗi tay thăm dò nơi thắt lưng Tiếu Trác Hy. Quần short của Tiếu Trác Hy thuộc kiểu lưng thun, bộ dạng cũng là rộng thùng thình, kéo một cái liền tuột xuống, còn sót lại mỗi cái quần lót. Cảnh đẹp phô bày ra trước mắt, Vưu Khinh Vũ nhịn không được, nuốt một ngụm nước bọt. “Biến thái, ngươi làm gì mà nuốt nước miếng?” Tiếu Trác hy đã sớm mở mắt, đại khái cũng đang bị vây vào trạng thái khẩn trương cao độ, cho nên dù là động tĩnh nhỏ nhất cũng lọt cả vào mắt. Vưu Khinh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu mỉm cười, Tiếu Trác Hy có chút ngắc ngứ dời tầm mắt đi chỗ khác, không khí nặng nề như vậy, thực sự không thích hợp xuất hiện giữa hai người bọn họ. Vưu Khinh Vũ âm thầm thở dài trong lòng, tay lại duỗi ra, hướng về phía cái quần lót còn sótl ại trên người cậu. Vừa mới đụng đến mép quần, Tiếu Trác Hy liền nhịn không được khẽ run lên, lắp bắp mở miệng “Cái này… tui, tui tự mình cởi.” Vưu Khinh Vũ không thèm để ý đến lời cự tuyệt của Tiếu Trác Hy, trực tiếp tuột quần lót của cậu xuống mắc cá chân, lại bảo cậu nhấc chân lên, cởi ra hoàn toàn. Tiếu Trác Hy lúc này là thực sự toàn thân xích lõa, cơ hồ ngay lập tức, liền la nhỏ một tiếng, xoay người lại. Vưu Khinh Vũ không tự khắc chế được tầm mắt của mình, đảo mắt nhìn về phía cơ thể của cậu… bả vai gầy gầy, thắt lưng thẳng mềm mại, còn… nhìn hai cánh mông tròn tròn vểnh lên, Vưu Khinh Vũ nhịn không được nhắm mắt lại. Lúc mở mắt lại thì, đã thấy Tiếu Trác Hy tự mình ngồi vào bồn tắm, vẫn là ngồi đưa lưng về phía anh. “Vợ, ngồi như vậy giơ tay lên sẽ mỏi lắm, nghiêng người qua một chút, đặt tay lên thành bồn đi.” Vưu Khinh Vũ ngồi chổm hổm xuống, khoác tay lên lưng Tiếu Trác Hy. Tiếu Trác Hy lại run rẩy, chết cũng không chịu quay đầu lại “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi, lão tử tự mình tắm!” “Không được, vết thương trên tay mà đụng nước sẽ bị nhiễm trùng.” Vưu Khinh Vũ không đồng ý, lực đạo trên tay lại tăng thêm một chút “Vợ, xoay qua đây đi, chồng cam đoan không phi lễ vợ. Câu nói sau, thực ra chỉ là nói đùa. “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi!” Tiếu Trác Hy vẫn không chịu thỏa hiệp. Vưu Khinh Vũ có chút buồn cười, đưa hai tay đặt lên hai bên vai của cậu. Bồn tắm khá là trơn, hơn nữa bồn tắm nhà anh diện tích cũng khá lớn, vừa dùng lực một chút, Tiếu Trác Hy không hề phòng bị liền xoay mình trở lại. “A!” Tiếu Trác Hy kinh sợ kêu lên một tiếng, nhất thời đứng phắt dậy. “Uy, cẩn thận nước!” Vưu Khinh Vũ không dự đoán được Tiếu Trác Hy lại phản ứng lớn như vậy, sợ hãi tay cậu bị thủy dính vào, khẩn trương cả lên, cư nhiên một phát bế phắt Tiếu Trác Hy khỏi bồn tắm. “Hỗn đản!” Tiếu Trác Hy giãy dụa đến lợi hại, vừa làm ầm ĩ vừa dùng tay che chỗ hiểm lại. Nhưng là, đồng chí Vưu Khinh Vũ dù còn trong khiếp sợ vẫn là thấy rất rõ ràng “Vợ, vợ,.. vợ có phản ứng?” ♣ ♣ ♣
|
CHƯƠNG 36/ Vợ, đau quá đi
. Lời này vừa thốt ra xong, khí lực giãy dụa của Tiếu Trác Hy thoắt cái tiêu thất, cuộn mình dụi vào ***g ngực của Vưu Khinh Vũ khẽ run rẩy, toàn thân đỏ bừng tựa như con tôm luộc, nhưng miệng lại vẫn không quên tranh cãi “Lão tử… lão tử không phải vì ngươi mới…” Lời này, thực rất giống không đánh mà đã khai. Ánh mắt Vưu Khinh Vũ đột nhiên trở nên sâu thẳm, cúi khom người nhẹ nhàng thả Tiếu Trác Hy trở lại bồn tắm, tự mình đá dép lê ra, vẫn còn mặc quần áo leo vào bồn. Tiếu Trác Hy vẫn còn đang rất khẩn trương, thấy động tác của anh, nhất thời tung một chân đá tới “Ngươi muốn làm gì! Cút!” Bởi vì có sức nước cản trở, một cước kia đá vào người Vưu Khinh Vũ cũng không mấy tác dụng. Vưu Khinh Vũ vốn vẫn là kẻ biết hưởng thụ, lúc vào đây ở, anh còn cố ý thay bồn tắm thành cỡ lớn hơn, cho nên bây giờ dù là hai người ngồi chung, vẫn không cảm thấy chật chút nào. Nhưng là, Tiếu Trác Hy lại nhịn không được mà rúc mình lại. “Vợ a, có phản ứng là rất bình thường, khí huyết dư thừa mà.” Vưu Khinh Vũ cười nhẹ, một phen túm lấy cậu ôm vào ngực mình, tau còn lạy chậm rãi trượt xuống dọc theo eo của cậu. Tiếu Trác Hy toàn thân đều đang cực độ mẫn cảm, vừa bị Vưu Khinh Vũ chạm đến, toàn thân nháy mắt cứng đờ, suýt chút nữa nhảy vọt ra khỏi bồn tắm “Biến, biến thái, ngươi đang làm gì?” Vưu Khinh Vũ ôm chặt lấy Tiếu Trác Hy, không để cậu giãy thoát, áp sát lại kề bên tai cậu nói nhỏ “Giữa nam nhân với nhau, giúp đỡ nhau giải quyết một chút cũng không có gì a, chồng cũng đang cương nè.” Nói xong, giống như để chứng minh lời mình nói, liền đỉnh đỉnh hạ thân của mình về phía Tiếu Trác Hy. Thân thể Tiếu Trác Hy càng thêm cứng ngắc, ngồi yên trong lòng Vưu Khinh Vũ, động cũng không dám động. Liền một thoáng như vậy, tay Vưu Khinh Vũ cũng đã bắt lấy ngọc hành của cậu. “Hỗn đản!” Tiếu Trác Hy thét một tiếng chói tai, lại bắt đầu mãnh liệt mà giãy dụa. Chẳng qua hai chân Vưu Khinh Vũ đã kềm chặt lấy cả người cậu, muốn giãy thoát khỏi cũng không phải chuyện dễ gì, chỉ có thể cảm nhận thứ gì đó đang áp phía sau mông mình có xu thế càng lúc càng trở nên cương hơn. Vưu Khinh Vũ hít một hơi, dùng lực mạnh hơn giữ chặt cậu lại “Vợ… vợ, đừng có cử động, chồng cam đoan, chỉ là giúp vợ, tuyệt đối không làm cái khác, vợ còn nhúc nhích nữa…” Loại uy hiếp này, nếu như lúc bình thường, phỏng chừng chỉ càng khiến Tiếu Trác Hy giãy dụa càng lợi hại hơn, nhưng hôm nay đặc biệt kèm theo ngữ khí cực độ áp lực của Vưu Khinh Vũ, lại thành công ngăn trở động tác của cậu. “Tui… tui không cần ông giúp!” Tiếu Trác Hy cương thân thể, dựa trong lòng Vưu Khinh Vũ, đáng thương hề hề mà từ chối. Đầu ngón tay Vưu Khinh Vũ nhẹ nhàng lần tìm kiếm thằng nhỏ của Tiếu Trác Hy, liền thấy cậu lập tức run rẩy mềm oặt đi “A… ngươi… ngươi buông ra!” Vưu Khinh Vũ cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai Tiếu Trác Hy, bắt đầu không ngừng cử động. Tiếu Trác Hy tuy là hồi mới bắt đầu dậy thì, có từng cùng Tiền Mặc xem phim xxx, nhưng hai người trước giờ vẫn đều là mạnh ai nấy làm, chứ chưa hề cho người khác chạm qua chỗ mẫn cảm của mình như vậy. Thế nên, dù cho Vưu Khinh Vũ chỉ làm một động tác đơn giản, cũng khiến cho Tiếu Trác Hy thấy cả người như nhũn ra, vô lực không động đậy nổi. “Hỗn, hỗn đản…” động tác từ chối của Tiếu Trác Hy hoàn toàn trở thành bài trí, tại thời điểm như hiện tại, càng giống như tình thú giữa hai người nhiều hơn. “Vợ a, ngoan…” Vưu Khinh Vũ một mặt ghé vài tai cậu nhẹ giọng nỉ non, một mặt không ngừng hôn lên cổ cậu. Một tay vẫn nâng cánh tay bị thương của Tiếu Trác Hy đột nhiên kéo về phía trên đẩy một chút, khoác cánh tay bị thương của cậu lên vai anh “Vợ, tay không thể để rơi xuống, cẩn thận nha.” Tiếu Trác Hy làm sao còn biết Vưu Khinh Vũ đang nói cái gì, chỉ là ẩn ẩn còn nhớ đến tay kia của mình có vết thương, liền níu chặt lấy vai của anh không dám động đậy. Vưu Khinh Vũ được tự do tay rồi, liền hướng về phía trước ngực của cậu, bắt đầu trêu đùa hai khỏa hồng điểm. Chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng mà vân vê một chút, thân mình Tiếu Trác Hy lại nặng nề run rẩy. “Vợ thực mẫn cảm.” Một tay săn sóc hạ thân của cậu thoáng cái di động, không quên chiếu cố hai hỏa bên dưới, nhẹ nhàng xoa niết. “Biến… biến thái a… Ngươi chậm, chậm một chút…” tay trái không bị thương của Tiếu Trác Hy gắt gao vịnh chặt lấy đùi của Vưu Khinh Vũ, khí lực lớn đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tay Vưu Khinh Vũ lại dời về phía đỉnh thẳng đứng, từng chút từng chút một, động tác giống như còn quen thuộc hơn so với Tiếu Trác Hy tự mình làm. “Ô… A, nhanh lên… không phải, chậm lại…” Tiếu Trác Hy bắt đầu nói năng có chút lộn xộn. Vưu Khinh Vũ vừa hôn vành tai của cậu, vừa thấp giọng hỏi “Rốt cuộc là nhanh hay là chậm?” “Không, không biết…” Không rõ là do rất thoải mái hay không, trên mi mắt khép chặt của Tiếu Trác Hy bỗng ứa lệ, chảy dài xuống, thậm chí cả hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng giống như có thể chảy ra máu, hô hấp dồn dập, nghe qua thoạt như tiếng nức nở. Vưu Khinh Vũ hầu hạ Tiếu Trác Hy trong chốt lát, đột nhiên cảm thấy thân thể của cậu đột ngột trở nên cứng ngắc, biết là cậu sắp đến, liền tăng nhanh động tác trên tay. Một tay vốn vẫn đặt trước ngực đột ngột dời lên giữ chặt gương mặt Tiếu Trác Hy lại, nhịn không được, hôn lên môi cậu. Tiếu Trác Hy bởi vì hô hấp cho nên vẫn hé miệng, thế nên đầu lưỡi của Vưu Khinh Vũ rất nhanh liền xâm nhập vào khoang miệng của cậu, quấn quít lấy lưỡi cậu dây dưa đồng quyện. Dưới thân sắp đến thời khắc mấu chốt bùng nổ, từ đầu lưỡi lại truyền đến một trận tê dại như điện giật tản ra lan dọc theo xương sống, Tiếu Trác Hy chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếp đó cả người run mạnh lên, rồi lại yếu ớt ngã vào ngực Vưu Khinh Vũ. Nụ hôn qua đi, Tiếu Trác Hy thở gấp gáp hồi lâu, cánh tay bị thương không thể khống chế mà trượt khỏi vai Vưu Khinh Vũ, lại bị Vưu Khinh Vũ một phen đỡ lấy. “Hỗn đản!” Tiếu Trác Hy vung nắm đấm đánh mạnh vào ngực Vưu Khinh Vũ, chỉ là… lực đạo rõ ràng không mạnh lắm, hơn nữa cả người vẫn còn đang tựa trong ngực Vưu Khinh Vũ, một quyền này thoạt nhìn, giống là làm nũng hơn là phát tiết~~ Tiếu Trác Hy tức thực sự, lại một hơi cắn lên tay Vưu Khinh Vũ, cắn thật chặt không chịu nhả ra, mãi cho đến khi ngửi thấy mùi máu tươi nơi miệng mới chịu buông, hung hăng trừng mắt nhìn Vưu Khinh Vũ, quýnh đến đột mắt cũng đỏ bừng “Ngươi là tên biến thái! Tại sao, tại sao lại làm như vậy với ta!” Vưu Khinh Vũ lại treo lên mặt biểu tình đáng thương hề hề, luống cuống nhìn cậu “Vợ a, chồng chỉ là muốn giúp vợ thôi… Vả lại, chúng ta dù gì cũng là đàn ông với nhau, cũng đâu có gì đâu…” “Hỗn đản! Ngươi còn biết hai chúng ta là đàn ông sao!” Tiếu Trác Hy giãy dụa ngồi thẳng người lại, tận lực cách xa người nào đó ra “Làm gì có hai tên đàn ông làm trò như vậy… như vậy… Ngươi là đồ biến thái!” “Vợ a, nếu như lúc gấp bách cần giải quyết, hai người đàn ông giúp đỡ cho nhau một chút cũng đâu có gì lớn lao lắm đâu… Chung quy cũng đâu có ai phải chịu thiệt, vợ với anh em tốt của vợ cùng nhau xem phim ấy chưa từng giúp nhau qua sao?” Vưu Khinh Vũ lúc hỏi ra câu sau chót, trong mắt rõ ràng so với lúc đầu thâm hơn một chút. “Đương nhiên là không có rồi! Đâu phải ai cũng biến thái như ngươi!” Tiếu Trác Hy lớn tiếng phản bác, lại trừng to mắt hung ác nhìn Vưu Khinh Vũ. Mạt thâm sâu trong mắt Vưu Khinh Vữu nhất thời tản đi, biểu tình trên mặt lại trở về với nụ cười đáng ăn đập như lúc trước “Vậy nếu như vợ thấy bị thiệt, chồng cho vợ sờ lại chồng là được chứ gì, của chồng vẫn còn đang cương a!” Nghe vậy, Tiếu Trác Hy theo phản xạ nhìn về phía hạ thân của người nào đó… Vưu Khinh Vũ lúc này chỉ mặc một kiện quần short ở nhà, lại bị dính quá nước cho nên sít sao dán vào da thịt, tình huống nơi hạ thân, nhìn rõ mồn một. Quả thực là rất có tinh thần. Tiếu Trác Hy lại đỏ mặt, mau chóng dời tầm mắt đi chỗ khác “Đi chết đi! Lão tử mới không biến thái như vậy!” Biểu tình trên mặt Vưu Khinh Vũ nháy mắt trở nên ai oán cùng cực “Mới nãy chồng rất là thành tâm hầu hạ vợ thư thái thoải mái, bản thân vẫn là cố nhịn khó chịu… vợ không cảm ơn chồng thì thôi đi, cư nhiên còn trách chồng… chúng ta dù gì cũng đàn ông con trai, vợ làm gì lại để ý như vậy, không lẽ vợ thấy chột dạ?” Tiếu Trác Hy trong lòng một trận run rẩy, tựa như bị người nào đó nói một câu trúng tim đen, trên mặt lại càng đỏ hơn “Cút đi! Ngươi, ngươi mới chột dạ!” “Vậy vợ làm gì phải để ý như vậy chứ?” Vưu Khinh Vũ vẫn là ai oán nhìn cậu. “Ta… ta để ý lúc nào đâu! Lão tử chỉ là chán ngươi ghét ngươi có hiểu không!” Tiếu Trác Hy rống vào mặt Vưu Khinh Vũ một tiếng, tay vịnh lên thành bồn tắm, bắt đầu muốn đào tẩu. Vưu Khinh Vũ đè cậu lại, đáng thương hề hề mở miệng “Nếu như không để ý… vậy, giúp chồng đi có được không?” “Cái gì?” Tiếu Trác Hy kinh hô một tiếng “Con mẹ nó, ngươi dám lặp lại lần nữa coi!” “Chồng mới nãy giúp vợ đó, tay mỏi nhừ luôn rồi…” Vưu Khinh Vũ thực nghe lời lặp lại một lần, thuận tiện còn giải thích cho cậu biết nguyên nhân tại sao lại nhờ giúp “Cho nên nếu như vợ đã không để ý, vậy giúp chồng đi…” Tiếu Trác hy không thể nhịn được nữa, nheo mắt lại nhìn anh, gật đầu “Giúp ngươi chứ gì? Được!” Nói xong, quả nhiên như Vưu Khinh Vũ mong muốn, thò tay hướng về phía hạ thân của anh, tiếp theo—— “A —— Vợ!” Vưu Khinh Vũ đau mà hô lên một tiếng, tay cũng ôm chặt lấy hạ bộ của mình. Tiếu Trác Hy cười lạnh rút tay về “Bây giờ chắc là hết cương rồi chứ hả?” Cậu đưa tay qua, đương nhiên không có khả năng giúp người nào đó giải thoát áp lực, mà là dùng biện pháp nhanh nhất để mềm hóa thứ gì đó ——hung hăng bóp một phen. Vưu Khinh Vũ cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt thống khổ co người lại trong bồn tắm. “Vợ, vợ… đau quá…” Tiếu Trác Hy vốn vẫn một bộ vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc giữa tiếng rên rỉ giống như càng ngày thống khổ của người nào đó mới chợt biến mất “Nè… ông không sao chứ?” “Tui cũng đâu có dùng sức mạnh lắm đâu… lý ra là không có sao chứ?” Tiếu Trác Hy rốt cuộc ý thức được không ổn, tiến lại gần đẩy đẩy vai Vưu Khinh Vũ. Vưu Khinh Vũ ngẩng mặt lên, biểu tình càng thêm đáng thương “Vợ ơi, chồng không cương lên nổi nữa rồi… Giống như là hết được rồi, đau quá…” “A?” Tiếu Trác Hy lăng lăng nhìn anh “Không… không thể nào!?” “Giống như là đang cương cứng như vậy mà một phen bóp làm mềm xuống, đôi khi sẽ khiến cho tâm lý về sau sinh ra chướng ngại, vợ chắc là cũng từng nghe nói tới đúng không?” ánh mắt Vưu Khinh Vũ tuy là không mang theo trách móc, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn là bị nhìn khiến cho toàn thân có chút cứng đờ. “Cái đó… chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu…” loại sự tình này, hình như cậu từng có lần nhìn thấy trên mạng. Vưu Khinh Vũ không hề e ngại, thoăn thoắt tuột luôn cái quần short trên người xuống… thứ gì đó mới nãy vẫn còn rất là oai vũ hiêng ngang khí phách ngập tràn, hiện tại quả nhiên là mềm oặt rũ xuống núp trong bụi cỏ. Đã mềm xuống mà vẫn lớn như vậy… Trong đầu Tiếu Trác Hy đột nhiên toát ra một câu như vậy, sau khi ý thức được bản thân đang loạn nghĩ cái gì, mặt cậu nhất thời lại nóng lên một trận, mau chóng dời tầm mắt đi chỗ khác “Cái… cái đó bây giờ đang mềm… cũng đâu có nghĩa là sẽ không cương lên nữa a!” “Chồng mới nãy còn tự mình sờ lấy thôi… nhưng nó vẫn như vậy…” Vưu Khinh Vũ tiếp tục giả vờ đáng thương. Tiếu Trác Hy lại nghĩ bản thân mới nãy dùng lực đạo cũng không nhẹ, nhịn không được bắt đầu thấy chột dạ… không lẽ thực là bóp một phát rồi thiến luôn chứ…? Nghĩ đến đây, da đầu cũng bất giác run lên một trận, tuy người này có hơi biến thái, nhưng mình cũng đâu thực muốn thiến hắn đâu a. Thanh âm có chút do dự của Vưu Khinh Vũ lại vang lên bên tai cậu “Vậy đi… vợ a, vợ có thể giúp chồng thử một chút không… bản thân không thể, nói không chừng người khác… Mà thôi, chồng biết yêu cầu như vậy có hơi quá đáng, vẫn là thôi đi…” Nói đến gần cuối, thanh âm đúng là đáng thương đến chịu không nổi. Tiếu Trác Hy đỏ bừng cả gương mặt, rốt cuộc nhắm mắt căn răng, thấp giọng hô một tiếng “Lão tử thử xem cũng được thôi, ngươi, ngươi nếu dám nói với ai, lần sau lão tử thực sự thiến luôn ngươi!” __________________
|
CHƯƠNG 37/ Đồng sàng cộng chẩm
. “Ân ân, tuyệt đối không nói!” Vưu Khinh Vũ vẻ mặt hết sức chân thành, gật đầu liên tục. Tuy rằng lúc nói ra lời này, Tiếu Trác Hy vẫn là một bộ hiên ngang lẫm liệt hết sức, nhưng thực sự đến lúc bắt tay vào “làm”, vẫn là khẩn trương tới mức đỏ bừng cả người. Nhưng mặc dù vậy, vẫn là một bộ mạnh miệng “Nếu như để lão tử biết được ngươi là giả vờ, lần này lão tử thực sự cho ngươi liệt dương!” Nói xong, tay trái duỗi ra thò thò xuống hạ thân Vưu Khinh Vũ, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thể nào thực sự “hạ thủ”. “Không dám, không dám!” Vưu Khinh Vũ cẩn thận đáp lại, rồi túm lấy tay trái của cậu, kéo đến đặt lên thằng nhỏ của mình… khoảnh khắc vừa mới tiếp xúc, nhịn không được mà bất giác nhíu mày. Rõ ràng là sự tình hết sức hưởng thụ như vậy, lại phải cố hết sức mà khống chế dục vọng của chính mình, tránh để xuất hiện sự cố. Vưu Khinh Vũ cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là một bộ đáng thương hề hề “Vợ a, làm giống như lúc nãy chồng làm cho vợ ấy…” Một tiếng “vợ a” trong thời điểm như vậy, thành công trong việc khiến Tiếu Trác Hy run rẩy cả lên. Tiếu Trác Hy hít sâu một hơi, tay trái nắm lấy phân thân của Vưu Khinh Vũ cũng bắt đầu chuyển động. “Ha…” Vưu Khinh Vũ thở ra một hơi, Tiếu Trác Hy mau chóng ngừng lại “Sao vậy? Còn đau hả?” “Không… không có việc gì, vợ tiếp tục đi.” Đau gì chứ… rõ ràng là thích muốn chết luôn có được không… Vưu Khinh Vũ một tay đỡ lấy trán, cảm giác được dường như sức chú ý của mình toàn bộ đều tập trung nơi hạ thân. Tiếu Trác Hy nghe lời, tiếp tục cử động lên xuống… cho dù đang là ở trong nước, nhưng nhiệt độ thứ kia tỏa ra vẫn nóng rực, tựa như cảm giác được lòng bàn tay đều chảy đầy mồ hôi… Không bao lâu, phân thân mới nãy vẫn còn mềm nhũn rũ xuống bắt đầu lấy tốc độ nhanh chóng cương lên trong tay của Tiếu Trác Hy… Thấy vậy, cậu mới thở phào một hơi, nhanh chóng rút tay trở lại “A—— ông, ông… cái đó… được rồi kìa…” Nói xong, kích động đến mức cũng mặc kệ hậu quả do bản thân tạo ra vẫn còn sờ sờ ra đó, luống cuống đứng dậy muốn rời khỏi bồn tắm. Vưu Khinh Vũ nhanh tay một phen túm lấy cậu “Vợ a… vợ tính cứ như vậy mà ném chồng ở đây sao?” Chính mình vừa mới khiến cho dục vọng của một người nam nhân khác tỉnh lại, loại sự tình này gây ra rung động hình như hơi bị lớn, nên Tiếu Trác Hy thực sự không dám ngoảnh đầu lại nhìn, thấp giọng rống “Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Không phải là đã hoạt động bình thường rồi sao?” “Vậy… ít nhất đã giúp cũng giúp đến nơi đến chố đi chứ.. vợ a, phải khiến cho nó ra luôn mới có thể chứng minh nó hoạt động bình thường không có trục trặc gì a…” Vưu Khinh Vũ lần này dùng cả hai tay, kéo cậu trở lại ngồi bên cạnh mình “Đều là đàn ông con trai cả mà, đâu cần phải ngượng ngùng đâu.” “Nhưng mà…” Tiếu Trác Hy còn định cãi lại, nhưng tay trái đã bị người nào đó bắt cóc tha đi, lại một lần nữa chạm vào dục vọng của ai đó. Nhiệt độ nóng rực của thứ kia khiến cho Tiếu Trác Hy lại một trận tâm hoảng ý loạn, vừa cầm lấy liền mò mẫm làm bừa mà chuyển động. Động tác tuy không có trật tự hay quy tắc gì cho lắm, nhưng Vưu Khinh Vũ vẫn cảm giác được khoái cảm chưa từng thấy từ trước đến giờ, từ hạ thân lan đến tận đầu ngón tay, ngay cả tay đang giữ chặt lấy Tiếu Trác Hy cũng tự động buông lỏng lực đạo “Ha— bảo bối thật giỏi, nhanh, đúng đúng… Xuống dưới một chút, tròn tròn cũng muốn…” Tiếu Trác Hy bị những lời này của ai đó khiến cho mặt càng đỏ hơn, bực bội dừng lại động tác trên tay “Ngươi có thể đừng có tỏ ra *** đãng như vậy được hay không?” “Vợ a, đừng dừng lại… ngoan…” Vưu Khinh Vũ không biết có nghe thấy lời của cậu hay không, lại dùng lực đè tay cậu lại, bắt đầu tự mình động. “Biến thái!” Tiếu Trác Hy thấp giọng nguyền rủa một câu, lại chấp nhận đầu hàng tiếp tục cử động lên xuống, mãi cho đến lúc tay mỏi muốn chết luôn rồi, mà người nào đó vẫn cứ kiên quyết một chút cũng không có dấu hiệu muốn xuất, ngược lại, giống như càng lúc càng cao lên. Tiếu Trác Hy rốt cuộc nhịn hết nổi, nghiên răng “Hỗn đản, rốt cuộc muốn bao lâu nữa? Lão tử mỏi tay chết đi được!” “Vợ a, đó giờ chồng vẫn luôn rất lâu mà… cũng đành chịu thôi… A, vợ thật giỏi a!” Vưu Khinh Vũ cực kỳ vô tội mà trả lời, đáng tiếc Tiếu Trác Hy không dám nhìn mặt anh, cho nên anh có bày ra biểu tình như vậy cũng chỉ tổ phí công, đã vậy ngữ khí câu kia lại càng giống như đang khoe khoang, khiến Tiếu Trác Hy nghe thấy, hận đến nghiến răng nghiến lợi một trận, động tác trên tay cũng bất giác tăng tốc hơn một chút. Nhưng vẫn là không ngừng tự thôi miên chính mình, coi như vắt sữa bò, vắt sữa bò…. là được rồi! “Nói thực, vẫn có một loại biện pháp so với làm như vậy sẽ có hiệu suất nhanh hơn chút…” Vưu Khinh Vũ nhìn cậu không có ý định muốn hỏi tiếp nữa, chủ động gợi ý để cung cấp biện pháp. “Ân?” Tiếu Trác Hy quả nhiên mắc câu. “Ân, a…chính là… chính là…vợ hôn hôn chồng một cái, có lẽ sẽ ra mau hơn nhiều…” Vưu Khinh Vũ vừa giải thích, lại không nhịn được mà kèm theo tiếng rên rỉ. “Đi chết đi!” Tiếu Trác Hy dùng khuỷu tay ra sức thụt người nào đó một cái “Ngươi giỡn mặt với lão tử, đâu ra có biện pháp quỷ quái đó chứ!” “Vợ, vợ không thể ngừng…” Vưu Khinh Vũ ngay lập tức đưa tay chụp lấy tay cậu kéo lại xuống hạ thân mình, nghiêm túc hết sức giải thích “Thật sự… lúc làm những chuyện như vậy, vốn phải có hôn hôn mới càng cảm thấy thích hơn a…” “Cút!” ngoài ý muốn là, Tiếu Trác Hy lần này không có mắc mưu, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn “Con mẹ nó, dám nói hươu nói vượn nữa thử xem, lão tử bóp cho ngươi chết!” “Đừng mà đừng mà… Vợ đừng mà, không hôn thì không hôn được chưa!?” chỗ yếu bị người ta nắm trong tay, Vưu Khinh Vũ nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng “Chồng chỉ là nói thôi mà, vợ không muốn hôn cũng đâu có sao…” Tiếu Trác Hy vẫn đỏ bừng cả mặt, bất giác lại nghĩ đến, lúc nãy bản thân ngồi dựa vào ngực người nào đó… hai người hôn nhau đến mức khiến cho thở cũng không thông, lúc này cũng không còn hung hăng nữa, chỉ nghĩ thầm trong lòng mau mau làm cho con sắc ma này xuất ra… Cuối cùng, cũng không biết qua bao lâu, tốn bao nhiêu cố gắng, Vưu Khinh Vũ đột ngột hét lên một tiếng, ôm Tiếu Trác Hy thật chặt, xuất ra trong nước… mà lúc này, Tiếu Trác Hy cũng cảm giác, tay trái của mình hình như mất cảm giác luôn rồi. “Vợ a, vợ thực giỏi…” Vưu Khinh Vũ thỏa mãn, ngả người dựa lên lưng Tiếu Trác Hy, kề sát bên tai nói khẽ… hơi thở ấm áp phun ra khiến Tiếu Trác Hy lại một trận giật thót. “Giỏi cái đầu của ngươi! Lão tử muốn đi ngủ!” Tiếu Trác Hy cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, luống cuống tay chân đẩy Vưu Khinh Vũ ra, lại cuống quít rời khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn tắm bao quanh người rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng vừa mới đóng cửa cái rầm lại, Tiếu Trác Hy liền khựng lại cước bộ. Tuy là không đeo kính, nhưng cậu cũng nhận ra được, bên ngoài phòng tắm là phòng ngủ mình ngủ cả buổi chiều, cũng là phòng ngủ của tên cá chết kia… Đến giờ, hình như cậu vẫn chưa biết phòng ngủ của mình ở đâu. Lại xoay người lúng túng gõ cửa phòng tắm, Tiếu Trác Hy đằng hắng một chút “Nè… tui ngủ ở đâu a?” Người ở bên trong không trả lời, trong chốc lát, phòng tắm lại cạch một tiếng mở ra, Vưu Khinh Vũ xích lỏa toàn thân bước ra ngoài, trên người thậm chí vẫn còn bọt nước chảy tong tong. Tiếu Trác Hy quay phắt lại “Biến thái, không chịu mặc quần áo vào!” “Quần áo của chồng đều ướt nhẹp, làm sao mà mặc đây?” Vưu Khinh Vũ khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa xoa tóc cậu “Vợ không cần thẹn thùng a, chồng đây lập tức đi mặc.” “Cút đi! Lão tử thèm thẹn vào!” Tiếu Trác Hy mắng lại một tiếng, nhưng tầm mắt vẫn xoay chuyển tránh né ở phương hướng ngược lại với phương hướng Vưu Khinh Vũ đứng. “Được rồi, không có thẹn!” Vưu Khinh Vũ gật gật đầu, lướt qua người cậu, bước đến chỗ giá áo cạnh giường, trên người vẫn còn ướt đẫm nước, túm lấy một kiện áo ngủ liền mặc vào “Rồi, bây giờ chồng mặc đồ.” Tiếu Trác Hy lúc này mới chịu nhìn về phía anh, không, là trừng mắt mới đúng “Uym lão tử ngủ ở đâu? Phòng khách nhà ông ở đâu?” Vưu Khinh Vũ hất cằm về phía cái giường to đùng đặt giữa phòng mình “Chăn mền trong phòng khách chưa có phơi nắng, tối nay tạm thời ngủ chung với chồng một đêm đi.” “Cái gì?” Tiếu Trác Hy kinh hô ra tiếng “Ngủ chung một đêm?” “Phải a, nhà chồng ít có khách ở qua đêm nên chăn mền trong phòng khách lâu rồi không có được phơi nắng.” Vưu Khinh Vũ vừa trả lời cậu, một bên hết sức tự nhiên mà lôi bao hành lý của Tiếu Trác Hy, lục lục rồi moi ra một cái quần lót màu xám “Vợ a, hôm nay mặc màu này được không?” “Ông——” Tiếu Trác Hy lập tức chạy qua giật lại quần lót của mình “Ông muốn làm gì!” Vưu Khinh Vũ vẫn là một bộ cực kỳ vô tội “Giúp vợ mặc quần áo nha… Vốn dĩ bảo vợ đến đây là để chồng chịu trách nhiệm chiếu cố vợ mà, mấy việc nhỏ như mặc quần áo tất nhiên là chồng phải làm giúp rồi!” “Không cần giúp!” Tiếu Trác Hy cố gắng vo quần lót của mình lại thành một cục, giấu ở sau lưng “Chăn mền không phơi nắng cũng không sao hết, tui muốn đi ngủ ở phòng khách!” Vưu Khinh Vũ nghe vậy, nụ cười vẫn thường trực trên mặt rốt cuộc biến mất, lông mày cũng hơi hơi nhíu lại “Hôm nay không được, nếu như buổi tối vợ ngủ không cẩn thật, sẽ khiến cho vết phỏng bị bể nữa… Không lẽ vợ muốn nửa đêm phải đi bệnh viện sao?” Tiếu Trác Hy nhìn lại vết thương trên tay của mình, tuy rằng lúc nãy rất là cẩn thận chú ý đến, nhưng rốt cuộc vẫn dính một ít nước, khiến cho thuốc cũng bị trôi đi một chút, hiện tại vết thương nhìn qua có hơi ghê một chút. Lúc ở phòng tắm hỗn loạn cả lên, cho nên vết thương trên tay cũng bị cậu xem nhẹ không ít, hiện tại nghe Vưu Khinh Vũ nói vậy, bỗng dưng lại cảm giác đau hơn hồi nãy một chút… Nhưng Tiếu Trác Hy vẫn là không nhịn được mạnh miệng “Làm gì có…” cho dù là bể đi nữa, chỉ cần mình không nói, tên này làm sao biết. Chẳng qua, lại nghĩ đến cái loại đau đớn nơi vết thương hồi lúc mới tỉnh dậy, trong lòng Tiếu Trác Hy cũng có chút sợ hãi. “Thôi, cùng nhau ngủ đi, chồng giúp đỡ vợ, cam đoan cả đêm đều giúp vợ ngủ ngon mà!” lúc Tiếu Trác Hy giật lại quần lót của mình, cũng đã tự đưa mình đến gần giường. Lúc này Vưu Khinh Vũ chỉ việc kéo cậu lại ấn xuống giường, chính mình cũng ngồi xuống “Ngoan, để chồng bôi dược lại cho vợ trước đã.” Cũng không biết từ lúc nào mà Vưu Khinh Vũ lấy dược lại đây… Tiếu Trác Hy nhìn nhìn, nghĩ đến đau rát khi bị bôi thuốc, da đầu lại một trận run rẩy, thành ra rất là ngoan ngoãn ngồi im mặc Vưu Khinh Vũ làm gì thì làm, động một cái cũng không dám. Chờ bôi thuốc xong rồi, đau đến mức trán cũng xuất ra một tầng mồ hôi lạnh. Vưu Khinh Vũ cất thuốc bôi đi rồi, lại giúp cậu lau mồ hôi, thấp giọng nói “Bôi thuốc là đau như vậy đó, buổi tối nếu bọt nước còn lại bị bể nữa, để xem vợ còn ngủ được nổi hay không, hôm nay cũng mệt rồi, mau mau ngủ đi.” Nói xong liền tắt đi ngọn đèn đầu giường, nhất thời cả căn phòng chìm vào bóng tối. “Hỗn đản, lão tử còn chưa mặc quần áo!” Tiếu Trác Hy rốt cuộc thỏa hiệp, không còn khăng khăng đòi đi phòng khách ngủ nữa. “Thực ra không mặc cũng không sao.” Vưu Khinh Vũ cười nhẹ, nhưng ngay lập tức lại bị người nào đó đánh cho một cái, đau đến hự một tiếng, nhanh nhanh mở đèn lại. “Mẹ nó ngươi quay đầu chỗ khác không được nhìn!” Tiếu Trác Hy đẩy đẩy đầu Vưu Khinh Vũ qua một bên, gian nan dùng tay trái xỏ quần lót vào rồi kéo kéo lên. Vưu Khinh Vũ lần này coi như biết điều, bị cậu đẩy mặt qua chỗ khác rồi, cũng không quay đầu lại nữa, nhưng vẫn là không quên mở miệng chiếm tiện nghi đôi ba câu “Vợ a, vợ thực sự không cần chồng giúp sao?” “Lão tử không cần!” Tiếu Trác Hy gầm gừ, mặc dù một tay mặc rất khó, nhưng vẫn từng chút từng chút một kéo quần lót mặc vào đàng hoàng. Lại tháo khăn tắm trên người xuống ném lên giá áo, đến đây Tiếu Trác Hy mới chịu đầu hàng “Uy, giúp tui mặc áo.” Vưu KhinhVũ xoay đầu lại, mới phát hiện nửa người dưới của bà xã nhà mình đã chôn vùi vào mớ chăn nệm. “Phải mặc áo vào sao?” Vưu Khinh Vũ nhìn cái áo T-shirt mà Tiếu Trác Hy lấy trong hành lý ra “Mặc vậy có lẽ sẽ không thoải mái đâu..” Tiếu Trác Hy trước giờ không có thói quen ở trần mà ngủ, hành lý mang theo đến nhà Vưu Khinh Vũ, ngoại trừ kiện áo mặc từ sáng tới giờ ra, cũng chỉ còn mỗi cái áo T-shirt này cùng với một cái quần đùi. Áo T-shirt này ở trước ngực lẫn sau lưng đều trang trí mấy mẫu chữ cái, hơn nữa còn là kiểu may dập nổi lên, ban ngày mặc thì nhìn rất đẹp, nhưng nếu là tối mặc ngủ thì, đúng là không thoải mái cho lắm. Tiếu Trác Hy đương nhiên là biết mặc áo này vào ngủ không thể nào thoải mái, nhưng là nghĩ đến, nếu không mặc, vậy là phải lỏa thân mà ngủ cùng Vưu Khinh Vũ, liền thấy cả người có chút không thoải mái. Nhất là, hai người vừa mới “giúp” nhau trong phòng tắm. Vưu Khinh Vũ đương nhiên là biết cậu đang rối rắm cái gì, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, bước xuống giường bước đến tủ quần áo, lấy ra một cái T-shirt lớn, đưa đến trước mặt cậu “Mặc cái này của chồng đi.” “Ờ…” Tiếu Trác Hy cũng không từ chối, cũng mặc cho Vưu Khinh Vũ cầm cái áo của mình bỏ lại chỗ cũ. Áo của Vưu Khinh Vũ kích cỡ lớn hơn so với áo cậu rất nhiều, nhưng được cái là chất liệu rất mềm mại, mặc vào khá là thoải mái, mặc như áo ngủ cũng tạm xem như thích hợp. “Vậy ngủ đi.” Vưu Khinh Vũ lại tắt đèn đầu giường, chờ đến lúc hai người đều nằm đàng hoàng rồi, liền nghiêng người qua, một phen ôm lấy Tiếu Trác Hy. Tiếu Trác Hy nhất thời cứng đờ toàn thân “Uy, ông làm gì vậy!” “Không ôm vợ, khẳng định cả đêm vợ lại ngủ không đàng hoàng, ngoan, chồng thực sự rất mệt, đừng ồn ào nữa.” thanh âm của Vưu Khinh Vũ tựa hồ như tràn đầy mệt mỏi. Hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả vào gò má Tiếu Trác Hy, khiến cậu nhất thời cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn, cũng quên luôn phải giãy dụa, cứ thế mà ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Vưu Khinh Vũ. Nhưng, lại không cảm thấy buồn ngủ chút xíu nào… Suy nghĩ lại nhịn không được mà phiêu trở về tình cảnh hai người ngồi trong bồn tắm “giúp” nhau. Hai nam nhân mà làm như vậy… thực sự là bình thường sao? Nếu như đổi ngược lại người bên cạnh là bánh mì– Tiếu Trác Hy dùng sức nhắm chặt lại mắt, cố gắng ném cái ý niệm thần kinh kia ra khỏi đầu óc. Nếu đổi thành bánh mì, phỏng chừng còn chưa kịp làm, hai đứa đã bò ra mà cười lăn rồi. Một đống sự sau đó, cũng sẽ không phát sinh. “Uy…” nhịn không được, khe khẽ đẩy người bên cạnh một chút. Vưu Khinh Vũ có chút mơ màng lên tiếng trả lời lại “Ân?” “Vừa rồi, vừa rồi vì cái gì lại hôn tui? Nếu như chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, không phải chỉ nên dùng tay thôi sao?” Tiếu Trác Hy hỏi thành lời, mặt cũng đỏ bừng. Vưu Khinh Vũ hơi hơi mở mắt ra, trong bóng tối bất chợt lộ ra một ia mỉm cười khó mà nhận ra được “Sao vậy? Vợ không ngủ được là do rối rắm việc này sao?” “Cái gì nha!” Tiếu Trác Hy bối rối giải thích “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi! Nói gì nói… việc đó vốn là không bình thường…” Vưu Khinh Vũ cười khẽ một tiếng, xoa xoa tóc cậu “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi… Lúc giúp đỡ nhau cũng đâu có nghĩ nhiều, thấy muốn hôn liền hôn, đại khái có thể là khi đó vợ rất gợi cảm thôi, hắc hắc…” “Đi chết đi!” Tiếu Trác Hy lại dùng khuỷu tay thụt Vưu Khinh Vũ một cái, nhưng lại không thể phủ nhận một điều, lúc nghe thấy câu trả lời của Vưu Khinh Vũ xong, trái tim luôn đập loạn trong nháy mắt cũng bình ổn dần lại… Thậm chí, còn cảm thấy những ý nghĩ rối bời của mình vừa mới nãy, cũng có chút vô vị… ♣ ♣ ♣
|
CHƯƠNG 38/ Không lẽ lão tử biến thái sao?
. Tuy rằng xét về tư thế thì, đúng là có chút khó chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận một điều, một đêm kia Tiếu Trác Hy ngủ khá là an ổn, vết thương trên tay cũng an toàn lành lặn không chút sứt mẻ, một chút cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Chỉ có điều, sáng sớm lúc tỉnh dậy trong lòng Vưu Khinh Vũ thì, sự tình giống như có chút không thích hợp. Vừa mở mắt ra, thấy gương mặt đang ngủ của Vưu Khinh Vũ, không biết tại sao, Tiếu Trác Hy lại đột ngột nhớ đến tối hôm qua ở trong phòng tắm, Vưu Khinh Vũ vì dục niệm mà thần tình đỏ bừng, cùng với lúc đến cao trào mà bắn ra khẽ thét lên một tiếng… Mấy cái này cũng chưa ghê gớm lắm, ghê gớm nhất chính là, cùng với việc nhớ lại này, cậu cư nhiên đáng xấu hổ mà—— cương lên… Cậu biết, đúng là đám đàn ông thường hay có cái vụ “đón chào” bình minh này, nhưng mà cậu càng rõ ràng hơn một điều, bản thân mình bị như vậy, không phải là vì lý do trên…. Cư nhiên chỉ vì nhìn thấy cái tên cá chết kia mà lại cương lên… Tiếu Trác Hy nhất thời kích động vô cùng, cả buổi sáng đỏ cả mặt để Vưu Khinh Vũ hầu hạ mặc quần áo ăn uống, xong xuôi rồi, liền thừa dịp Vưu Khinh Vũ rửa chén mà lén trốn ra khỏi nhà. Lần này… tình huống lần này rốt cuộc là sao a? Tiếu Trác Hy bực bội gãi gãi đầu, đứng ở dưới lầu ngước mặt nhìn lên. Ngày hôm qua thực sự là trúng tà mà, tự dưng lại theo tên đó về nhà! Cũng không thèm quan tâm đến balo hành lý vẫn còn để ở nhà Vưu Khinh Vũ, Tiếu Trác Hy tùy tiện ngoắc taxi chui vào. Nói với tài xế địa chỉ nhà Tiền Mặc xong, tài xế liền cho xe chạy, đi được một đoạn rồi, cậu mới sờ sờ trên người, ngay lập tức thần tình hắc tuyến. Ví tiền để quên ở nhà Vưu Khinh Vũ rồi! May là trước lúc ra khỏi cửa vẫn còn nhớ chụp theo cái di động, Tiếu Trác Hy bấm số điện thoại của Tiền Mặc, đối phương bên kia vừa mới bắt máy, cậu lập tức cầu cứu “Bánh mì, xuống nhà đón tao, tao quên mang tiền theo!” Mặc dù đã cố hết sức nhỏ tiếng lại, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của ông chú taxi ngay lập tức liếc về phía mình, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không thấy. Tiền Mặc nghi hoặc hỏi lại “Đón mày? Mày muốn tới chỗ tao sao? Không phải đang dưỡng thương ở nhà cha cá mực sao?” Nghe thấy thằng bạn mình nhắc tới con cá nào đó, Tiếu Trác Hy nhất thời giật mình “Tao mới rời khỏi nhà hắn, tóm lại là mày mau xuống dưới nhà đi, lão tử sắp tới rồi!” Sợ Tiền Mặc lại hỏi lan man cái khác, Tiếu Trác Hy vừa dứt lời liền cúp điện thoại. Vừa mới nhét di động trở lại vào túi, liền có điện thoại gọi tới, trái tim nhỏ bé của Tiếu Trác Hy run rẩy một trận, nhìn nhìn màn hình, quả nhiên là Vưu Khinh Vũ gọi. Do dự vài giây, Tiếu Trác Hy vẫn là bấm nghe, áp điện thoại vào tai… “Vợ a, vợ đi đâu vậy?” thanh âm Vưu Khinh Vũ ngay lập tức truyền sang, nghe có vẻ như rất sốt ruột. Tiếu Trác Hy bị hỏi, bỗng chốc có hơi chột dạ, nhịn không được đằng hắng một cái “Khụ, thực ra… tui, tui muốn đến nhà bạn, lúc nãy quên nói cho ông biết.” Lúc rời khỏi cửa, trong lòng cậu vẫn đang lộn xộn, thời điểm đón xe bỏ chạy cũng có chút rối rắm, chẳng qua là do thói quen gặp phiền toái liền lập tức tìm Tiền Mặc mà thôi. Bất quá, cho dù là trước lúc rời đi biết rõ bản thân muốn tìm Tiền Mặc, cậu cũng không có khả năng thành thật mà nói cho Vưu Khinh Vũ nghe, đừng nói tới chuyện quên mất… “Bạn?” Vưu Khinh Vũ trầm “Vợ muốn đi đâu chồng đưa vợ đi, trước trở lại, nghe lời đi.” Cái loại ngữ khí “nghe lời” dùng đễ dỗ con nít kia vừa thốt ra, khiến cho Tiếu Trác Hy cẩm thấy cả người đều trở nên có chút kỳ lạ, vội vàng lắc đầu, lại nghĩ đến đối phương làm sao nhìn thấy, mới lên tiếng cự tuyệt “Không cần, tui đang trên xe, lập tức tới rồi.” Vưu Khinh Vũ nghe cậu nói vậy, trầm mặc hồi lâu, mới tiếp tục nói “Được rồi, vậy trưa về hay là tối mới về? Chồng đi đón vợ.” “Tui… tui định ở lại chỗ nó vài ngày rồi trở về nhà, cũng sắp khai giảng rồi, phải trở về nhà thu dọn vài thứ.” Tiếu Trác Hy có lẽ là bị phản ứng ban sáng của mình dọa đến, gai nhọn toàn thân như cũng mềm nhũn hết cả ra, mới tỉ mỉ mà giải thích nguyên nhân với Vưu Khinh Vũ như vậy. Tuy rằng, lý do kia, vừa nghe đã biết là nói dối. Lần này Vưu Khinh Vũ ở đầu dây bên kia trầm mặc thực lâu, mới thở dài nói “Vậy quần áo cùng ví tiền vẫn còn ở bên đây, tôi mang qua cho cậu.” “Tui về tới nhà rồi mới tính đi, xe đến nơi rồi, không nói nữa, bái bai!” Tiếu Trác Hy đương nhiên không dám để anh sang nhà Tiền Mặc, bối rối nói xong một câu liền cúp điện thoại, mà taxi lúc này cũng đã dừng lại thực. Tiền Mặc đứng đợi cách đó không xa, vừa nhìn thấy Tiếu Trác Hy xuống xe, liền tí ta tí tởn chạy đến trả tiền taxi. Sau khi tài xế rời đi rồi, kẻ nào đó liền một bộ háo sắc dò xét toàn thân Tiếu Trác Hy “Tại sao tự dưng lại chạy tới đây? Đã xảy ra chuyện gì? Cá mực ổng làm gì mày? Trước X sau O hay là trước O sau X?” “Thao, mày cút đi! Nói bậy nói bạ nữa lão tử thiến bây giờ!” Tiếu Trác Hy bị cậu ta nói khiến cho đỏ cả mặt, dùng sức đạp Tiền Mặc một cước, liền chạy vào nhà Tiền Mặc. Tiền Mặc gào rú kêu đau ôm chân khập khiễng theo sau cậu “Trác Hy, phản ứng của mày rất giống chột dạ nha! Đặc biệt giống, phi thường giống, cực kỳ giống!” “Cút!” Tiếu Trác Hy theo lối cũ, vào thang máy, nhấn nút thang máy lên tầng lầu nhà Tiền Mặc, rồi quay lưng về phía Tiền Mặc, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân. Nụ cười trên môi Tiền Mặc bất giác có chút cương lại “Không phải đâu nha anh em, mày cũng quá bất thường đi… Đừng nói với tao là thực sự xảy ra cái gì nha…” “Ra cái đầu của mày chứ ra! Cút đi!” Tiếu Trác Hy không chút kiên nhẫn rống vào mặt Tiền Mặc một câu, dùng tay trái đẩy kính mắt. Thang máy vừa mở, cậu lập tức bước ra ngoài. Cái loại phản ứng như muốn trốn tránh này của cậu, khiến Tiền Mặc thực sự không yên, vừa bước vào cửa liền dùng sức giật bả vai Tiếu Trác Hy lại, bắt Tiếu Trác Hy đối mặt với mình “Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?” Từ trước tới giờ, giữa Tiền Mặc và Tiếu Trác Hy cơ hồ là không hề có cái gì gọi là bí mật đáng kể, nhưng loại sự tình này nếu muốn cậu nói ra, thực không phải chuyện dễ dàng gì cho cam. Cư nhiên lại có phản ứng vì một nam nhân khác, điều này khiến cho bạn nhỏ vợ yêu vốn trước giờ vẫn đều thanh tâm quả dục của chúng ta bị đả kích thực sự không nhỏ chút nào a! Đã vậy, cái vị nam nhân kia, lại còn là người mà cậu cho là đối thủ không đội trời chung nữa… Không lẽ ở chung với hắn lâu quá, bản thân mình cũng trở thành biến thái sao? Nhìn vẻ mặt gần như muốn khóc lên của cậu, Tiền Mặc nhịn không được đưa tay nhéo mặt cậu một phen “Kháo, rốt cuộc mày chịu nói hay không hả!” Tiếu Trác Hy lần này không hề có một chút xúc động nhào lên túm cổ áo Tiền Mặc hăm he, ngược lại, vẻ mặt khổ bức ngẩng đầu nhìn Tiền Mặc “Bánh mì, tao với mày cùng nhìn phim rồi giúp nhau thủ *** đi!” “Kháo! Mày nói gì vậy?” Tiền Mặc sút chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiếu Trác Hy “Không không không phải đâu nha, mày đối với lão tử có ý đồ từ lúc nào vậy?” Vừa nói, còn dùng hai tay ôm ngực mình lại để bảo vệ trinh tiết “Tao nói nói nói cho mày biết nha, bản công tử bán thân không bán nghệ a! Không phải, phi phi phi, là bán nghệ không bán thân!” Tiếu Trác Hy hữu khí vô lực liếc mắt nhìn Tiền Mặc một cái, thở dài, bước qua ngồi phịch xuống giường, biểu tình trên mặt lại trở nên hậm hực. “Uy, mày rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Tiền Mặc thấy mình đùa giỡn không có hiệu quả, đành nhận thất bại mà ngừng lại động tác biểu diễn hết sức nhập tâm của mình, bước qua ngồi cạnh Tiếu Trác Hy “Mày nghĩ cái gì mà đột nhiên lại muốn làm chuyện kinh dị đó vậy? Bé xử nam rốt cuộc động tâm rồi sao?” “Tao muốn nhìn coi… tao có phản ứng với mày hay không…?” Tiếu Trác Hy nhìn Tiền Mặc, ánh mắt tỏ rõ biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Tiền Mặc cứng ngắc mà run rẩy khóe miệng “Kháo… mày thực sự có ý đồ với lão tử…” Tiếu Trác Hy rốt cuộc chịu hết nổi, lườm cậu ta một cái “Mày có thể nào sửa lại bản chất tự kỷ của mày dùm tao không?” “Loại tình huống này rõ ràng chỉ có một khả năng là mày có ý đồ xấu với tao, nếu không thì giải thích như thế nào? Chạy tới nhà tao rồi nói với tao muốn cùng tao… cùng tao gì gì đó, chắc không có khả năng mày là có ý đồ với Cá Mực huynh đâu nha?” Tiền Mặc nói năng cứ như đó là đương nhiên vậy. Loại này lý giải của cậu mới thực là bình thược nha! Làm gì có chút nào tự kỷ chứ!! Tiếu Trác Hy nghe thấy những lời gần chót của Tiền Mặc, cả người không nhịn được mà run lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiền Mặc cũng biến thành hết sức đáng thương. Tiền Mặc nhất thời kinh dị, trừng to hai mắt “Không phải đâu, mày… cá mực?” Lần này biểu tình của Tiếu Trác Hy trở nên giống như sắp khóc. “Cá mực? Mày… mày thích ổng? Tao kháo, thế giới này quá khó tin đi? Tiền Mặc ra sức lắc đầu, lại tự mình nhéo lên đùi một phen “Ui da——tao không có nằm mơ nha!” “Tao, tao thèm thích hắn vào!” Tiếu Trác Hy vội phản bác “Tao… tao chỉ là… giống như có phản ứng với hắn…” “Phản ứng?” Tiền Mặc lập tức máy móc lặp lại một lần, liền hiểu được hai chữ kia là có ý gì, biểu tình trên mặc càng thêm khiếp sợ “Mày… mày đối với cha đó?” Tiếu Trác Hy chán nản gật đầu “Tao… tao cũng không biết tại sao lại vậy nữa, hồi sáng này lúc tỉnh dậy nhìn thấy bộ dạng hắn đang ngủ, đột nhiên liền… sau đó… cuối cùng… nói chung là cương lên!” “Ngủ? Hai người ngủ chung một chỗ?” bạn nhỏ Tiền Mặc giữa lúc nước sôi lửa bỏng vẫn rất là sắc bén mà bắt giữ được trọng điểm. Mặt Tiếu Trác Hy lại đỏ hơn, hiển nhiên là đang nghĩ đến hình ảnh hai người cùng nhau ngủ chung một giường, còn ôm nhau… “Ân… hôm qua lúc ngủ trưa bất cẩn làm bể một cái bọc nước, hắn nói sợ tao ngủ không đàng hoàng làm bể luôn cái còn lại…” “…” Tiền Mặc cũng không biết nói gì nữa, cậu biết trước giờ Tiếu Trác Hy vẫn rất là đơn thuần, nhưng… này cũng quá mức dễ lừa đi? “Vậy… mày cũng đâu thể vô duyên vô cớ tự dưng lại có phản ứng với ổng đi? Trước đó ổng… có làm cái gì khác hay không?” Tuy rằng tên kia hôm qua vừa mới cam đoan với mình không đụng không chạm vào Tiếu Trác Hy gì gì đó, nhưng hiện tại lại xảy ra tình huống này, cậu cảm thấy bản thân mình còn tin lời tên kia nữa, đúng là thằng ngu nhất trên đời. Tiếu Trác Hy cúi thấp đầu, thấp đến không thể thấp hơn nữa “Tối qua, lúc hắn giúp tao tắm… hai người, hai người có giúp nhau cái kia…” “Giúp nhau cái kia? Tiền Mặc lại không nhịn được co giật khóe miệng “Mày đừng nói với tao cái kia là cái hồi nãy mày đòi làm với tao nha…” Tiếu Trác Hy nức nở hai tiếng, úp mặt nằm sấp lên giường, dùng gối trùm đầu lại “Làm sao bây giờ a bánh mì! Không lẽ lão tử biến thái sao!” Tiền Mặc đau đầu, ngã người xuống nằm cạnh cậu “Vậy tối hôm qua có phải là ổng chủ động không?” “Ân… Hắn bảo, hắn bảo là… giữa bạn bè với nhau, giúp nhau cũng rất bình thường.” thanh âm rầu rĩ của Tiếu Trác Hy từ dưới gối truyền ra “Tao có phản ứng với hắn, này cũng đâu phải giống với kiểu giúp đỡ nhau đâu đúng không?” Kháo! Tiền Mặc từ dưới đáy lòng lén lút giơ thẳng ngón giã với Vưu Khinh Vũ… cậu biết lắm mà, tên quỷ kia chắc chắn đã rắp tâp lập kế hoạch hại người, hôm qua còn giả vờ thanh cao mà cam đoan sẽ không chạm vào nếu Tiếu Trác Hy không chịu, thiệt đáng khinh bỉ! Bất quá… Tiền Mặc quay đầu qua nhìn Tiếu Trác Hy bên cạnh mình, thằng quỷ này phản ứng như vậy, coi bộ nó cũng không phải thuần túy “thẳng” như mình nghĩ… Nhưng mà, mình cũng đâu thể cứ trơ mắt mà nhìn anh em bước lên con đường không lối về… tên cá chết kia dùng thủ đoạn bình thường thì không nói đi, cư nhiên hạ lưu tới như vậy. Hoa đào MM ở bên cạnh không biết có gặp nguy hiểm không nữa. Tiền Mặc đảo mắt một vòng, khóe miệng gợi lên nụ cười hề hề như kẻ trộm “Này… có phản ứng, chắc cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu…” Tiền Mặc nói xong, còn đẩy đẩy bả vai người cạnh mình “Vậy đi, lần sau cha đó có tìm mày nữa, mày cứ nói cho chả biết, tao với mày cũng thường giúp nhau, vả lại cũng rất thích nữa.” __________________
|
CHƯƠNG 39/ Hoa đào, chúng ta kết hôn đi!
. Sau khi nói ra bệnh trạng của mình với Tiền Mặc xong, Tiếu Trác Hy cả ngày hôm đó đề nằm chẹp bẹp trên giường của Tiền Mặc, đến ngay cả vết thương nơi tay cũng chẳng buồn thấy đau. Thực ra là có nhận được một cái tin nhắn của Vưu Khinh Vũ, tin nhắn cũng chỉ vỏn vẹn vài từ “Vợ a, thuốc vợ quên mang rồi, đừng quên đi mua, tối trước khi ngủ nhớ bôi thuốc.” Tiếu Trác Hy nhìn, lại càng cảm thấy tâm phiền ý loạn hơn, dứt khoát tháo luôn pin điện thoại ra rồi ném đến đầu giường. Tiền Mặc ngồi trước máy vi tính, mở danh sách bạn tốt ra treo trên màn hình, tùy thời có thể chú ý đến động tĩnh của Cá Mực Nướng. Gần tới giữa trưa rồi mà vẫn chưa thấy lên, không biết có phải vì cái xác nửa sống nửa chết trên giường của mình không nữa… Lo lắng cho Tiếu Trác Hy, Tiền Mặc cũng không có tâm tình nào mà chơi, thế là vứt luôn chức đội trưởng lại cho hoa đào, để tùy “nhỏ” lôi kéo đội hai người đi vòng vòng đâu đó thì đi. Nhìn mãi vẫn chẳng thấy Cá Mực Nướng lên, chán đến mức chả biết làm gì, thế là bắt đầu kiếm hoa đào tán gẫu. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, cha Cá Mực kia nhân phẩm như thế nào a? Có hạ lưu hay không? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … Này là hỏi kiểu gì vậy? [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : không cần phải bận tâm, cứ cho ổng hấp thụ ánh sáng đi mình tuyệt đối không bán đứng bạn! [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : hạ lưu? không có đâu… tôi và ổng là bạn từ hồi bé xíu mà, con người ổng rất tốt… Tiền Mặc thấy hoa đào trả lời như vậy, nhất thời nổi thương, có chút chua chua mà hỏi tiếp. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : thế nào? bạn thích cha đó sao? Thanh mai trúc mã cái gì đó, ghét nhất luôn, cắn khăn tay… [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không có, là anh em thôi… Thấy xưng hô anh em kia, Tiền Mặc nhịn không được lại nhăn mặt nhíu mày, giữa nam nữ với nhau, anh em gì gì đó, đặc biệt khó mà tin nhất nhất luôn. Tên Vưu Khinh Vũ kia cậu đã từng gặp qua rồi, bộ dạng rất có nhân khuông cẩu dạng, còn rất có khí chất nữa… Ờ thì, đúng là phải công nhận, cùng mình so sánh đúng là cũng không thua kém gì… Nghĩ đến trước giờ bản thân đeo đuổi nữ sinh, kinh nghiệm luôn luôn là trăm phần trăm thành công, Tiền Mặc lại nhịn không được có chút uất ức. Hoa đào cùng tên cá chết kia quen nhau từ nhỏ cho đến lớn, tỷ lệ nhỏ thích cha đó—— Tiền Mặc nhịn không được, tính tính rồi lại toán toán, cuối cùng cho ra đáp án hộc máu. Tỷ lệ này, có đến bảy tám phần là chuẩn đi… Nghĩ đến đây, trong lòng cũng tự dưng có cảm giác hơi khó chịu, liền không chút nghĩ ngợi, liền lóc cóc lóc cóc tiếp tục đánh chữ. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, chúng ta hảo hữu bao nhiêu rồi? Hoa đào dừng lại trong chốc lát, có lẽ là phải mở thông tin của mình ra để xem điểm hảo hữu. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : 1822, làm sao vậy? Trong trò chơi loại võ hiệp quy định điểm hảo hữu không giống với các trò chơi tương tự khác, đánh một con quái liền tăng một chút, mà là ấn theo số lần cùng tiến vào cảnh tượng chiến đấu mới gia tăng, mặc kệ cái cảnh chiến đấu kia số quái ra là mười hay là một. Cho nên, dù cho dạo gần đây, cả hai người đều mỗi ngày dính một chỗ, điểm hảo hữu cũng chỉ có ngần ấy. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, chúng ta kết hôn đi Quen nhau nhiều ngày như vậy mới mở miệng nhắc đến chuyện kết hôn, đây là lần đầu tiên Tiền Mặc tha lâu như thế. Nhưng hiển nhiên, hoa đào MM bị lời này của cậu làm cho hoảng sợ, thật lâu sau mới đáp lại. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : vì cái gì? [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : trai chưa vợ gái chưa chồng thôi, đúng lúc thành một đôi. Thực là mở mắt mà nói xạo, người nào đó rõ ràng ly dị liên tục cả chục lần rồi, cư nhiên không biết xấu hổ mà dám tự nhận mình là trai chưa vợ… [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : sau khi kết hôn có danh hiệu trên đầu, cũng bớt bị người ta quấy rầy đó mà, mấy hôm nay ngày nào cũng gặp cả đống biến thái hỏi bạn có lão công hay chưa không phải sao! [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : …không sao, dù gì hai ba câu cũng cự tuyệt được rồi. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : không được gặp mấy tên mặt dày mày dạn thì làm sao bây giờ? Bạn nhỏ, hiện tại mặt dày mày dạn hình như là bạn thì phải… [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, bạn ghét bỏ mình… [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : …không có, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : kỳ quái chỗ nào chứ? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không phải có rất nhiều nhỏ con gái hỏi cậu có muốn tìm bà xã hay không sao? Thời điểm hai người cùng nhau tổ đội, vẫn là thường bắt gặp mấy nhỏ con gái một mình chơi game, tuy là con gái nhưng ngôn hành cũng lớn mật dữ lắm. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : mình cùng mấy nhỏ đó đâu có cảm tình với nhau đâu. A uy, bạn nhỏ Tiền Mặc nha, bạn hiểu cái gì gọi là cảm tình mà nói với người ta chứ? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : ít nhất hoa đào, bạn với mình là bạn tốt mờ gả cho mình đi, coi như là tránh bị làm phiền có được không? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, bạn không cho chúng ta là bạn tốt sao? Thực sự ghét mình tới vậy sao? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không có mà. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : nhưng mà điểm hảo hữu đâu có đủ đâu a, vẫn là sau này mới nói đi [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : nếu điểm hảo hữu đủ, bạn sẽ gả cho người ta sao? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : …nếu đến lúc đó, cậu vẫn chưa gặp người muốn kết hôn cùng, như vậy tùy cậu. Những lời này mặc dù là đồng ý, nhưng đọc ra ngẫm một lát, không hề có chút cảm giác vui vẻ nào. Nhưng mà, Tiền Mặc dẫu sao cũng chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát t riển, chỉ nhìn ra được hưng phấn liền đã vui vẻ tưng bừng như nở hoa rồi. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : yên tâm đi, yên tâm đi, không có ai khác đâu! Nói xong, liền mở ra phần Thương Thành (1) trò chơi, dò tìm đạo cụ dùng để gia tăng điểm hảo hữu từng bị cậu chửi thầm tổ khai phá trò chơi não tàn mới làm ra cái này, mua hai trăm miếng chocolate hình trái tìm cùng hai cái nhẫn kim cương. Sau đó, bấm chuột phải lựa chọn một trong hai cái, điểm vào nhân vật tử sắc của hoa đào. Người nãy giờ vẫn mang đội chạy lung tung trong nháy mắt ngừng lại. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : nhẫn? [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : Dùng hai ba lượt đưa xong mấy đạo cụ kia, điểm hữu hảo giữa hai người nháy mắt liền vượt quá giá trị có thể kết hôn [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bây giờ có thể kết hôn được rồi [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : ồ… Tiếp theo đó, hệ thống liền thông báo hoa đào thăng Tiền Mặc làm đội trưởng. Tiền Mặc liền lựa chọn xác nhận. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bà xã có mệt chưa? Tiếp theo muốn đi đâu? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : đừng kêu tôi là bà xã như vậy. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bà xã bà xã bà xã bà xã [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bà xã bà xã bà xã bà xã [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : cái kia… nếu là kết hôn, hình như phải do acc nam mang đội, cho nên cậu mang đi. Tiền Mặc vừa mới còn đang hưng phấn đến hoa tay múa chân, thấy lời của hoa đào, nháy mắt dình trệ hết thảy động tác. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bà xã, bà xã là muốn hôn lễ của hai chúng ta làm qua loa như vậy cho xong sao? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : … nếu không thì làm sao? [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì [Loa] Tiền nhiều hơn bánh mì : đêm mai tám giờ cùng bà xã kết hôn , là anh em thì đến ủng hộ [Loa] Con ngoan lại đây kêu cha : không phải đau nha, nhanh như vậy liền tìm được mùa xuân thứ hai! [Loa] Tiền nhiều hơn bánh mì : mùa xuân thứ hai ngươi muội! [Loa] Tiền nhiều hơn bánh mì : đêm mai tám giờ cùng bà xã kết hôn , là anh em thì đến ủng hộ Gấp rút phát loa để đẩy dòng loa của tên quỷ sứ làm bại lộ chuyện mình ly dị xuống xong, Tiền Mặc lại nhìn nhìn sang nãy giờ vẫn luôn trầm mặc Nửa cánh hoa đào, tự dưng lại cảm thấy có hơi chột dạ, cũng không quản kênh loa cùng thế giới, tự tán gẫu ào ào như suối đến tới tấp nào là chúc mừng nào là hỏi thăm, nhanh nhanh lên tiếng hỏi. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : nè… bà xã, lúc trước từng kết hôn ông xã có nói cho bà xã nghe lần nào chưa? [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không có. Trả lời nhanh lại cực kỳ lưu loát rõ ràng ngắn gọn, khiến cho Tiền Mặc bất giác run rẩy mi mắt. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : ách.. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không phải chỉ là có cái danh hiệu treo lên là được rồi sao? Tại sao lại phải báo cho nhiều người như vậy. Bạn nhỏ bánh mì nãy giờ vốn đang lo lắng đối phương sẽ vì biết mình như vậy mà ghen tị, nghe xong liền hoàn toàn hóa đá. Hóa ra người ta căn bản là đâu có thèm để ý mấy chuyện tầm phào của mình đâu, mệt mình còn đang muốn nghĩ cách để gạt nữa… Trong lòng đột nhiên cảm giác buồn bực đến kỳ cục, nhưng vẫn là mạnh miệng trả lời lại. [Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : bạn bè nhiều như vậy, kết hôn chung quy cũng phải cho bọn nó biết, nếu không rất mất mặt. [Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : nga. Lại là cái từ đơn lạnh như băng này… Tiền Mặc nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình, thực là hận không thể kéo cái từ kia ra nuốt vào bụng. Mang theo tâm trạng ủ rủ phát lại hai cái loa nói câu cảm ơn mọi người này kia nọ xong, lại trả lời mấy đứa hữu hảo gửi tin sang lại một câu, Tiền Mặc liền bắt gặp thấy một cái tin nhắn, thời gian gửi sang cách không quá một phút, cư nhiên là người mà cậu đợi trưa giờ, Vưu Khinh Vũ. Mới nãy chỉ lo đắm chìm trong hạnh phúc sắp được kết hôn, lại quên béng đi chuyện mình chờ hắn sáng giờ! Nếu không phải tên kia chủ động nhắn qua, phỏng chừng hắn đăng xuất cậu còn không biết mà tưởng là hắn không hề đăng nhập đó chứ. “Vợ tôi ở chỗ cậu?” Chỉ vài từ như vậy, tuy rằng cuối câu còn có chấm hỏi, nhưng Tiền Mặc dám cá, người kia phỏng chừng là đã chắc chắn trong lòng rồi. “Con mẹ nó, ông còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!” Tiền Mặc đang oán khí một bụng không chỗ trút, nghiến răng trả lời lại người nào đó “Không phải ông hứa với tui là không chạm vào nó ngay sao?” “Cậu ấy nói với cậu?” Vưu Khinh Vũ không đáp mà hỏi lại. Tiền Mặc hừ lạnh một tiếng, lại lóc ca lóc cóc mà gõ chữ, giống như có thù oán tám đời với bàn phím vậy “Đúng a, nói rồi, còn bảo với tui cùng nhau xem phim xxx rồi giúp đỡ cho nhau thử xem, thật đúng là phải cảm ơn ông a, đưa cho lão tử một tiểu mỹ nhân như vậy!” “Cái gì? Con mẹ nó, ngươi dám bính cậu ấy?” Quả nhiên như Tiền Mặc nghĩ, người bên kia lập tức nổi hỏa. Xem ra, người biết nổi điên lên, cũng không chỉ có một Tiếu Trác Hy thôi. “Xin lỗi nha, là cậu ấy muốn tui chạm cậu ấy chứ tui không có tự dưng mà đi chạm người ta, vì cái gì mà không dám chứ? Dù sao giữa anh em với nhau giúp nhau giải quyết không phải rất chi là bình thường sao? Nếu như tui không lầm thì, mấy câu này hình như là từ miệng của Cá Mực huynh đây nói ra mà?” Sự thực chứng minh, người bị hắt hủi cảm tình tuyệt đối không thể trêu vào. “Kháo!” Vưu Khinh Vũ chỉ đáp lại đúng một chữ, sau đó không nói gì nữa. Nghĩ bằng mông cũng biết là người nào đó đang làm gì, Tiền Mặc ngoái đầu lại nhìn cục pin di động bị Tiếu Trác Hy ném ở đầu giường, cứ gọi là sung sướng. Giúp nhau giải quyết? Hừ hừ, ta đây không phải thứ não rút đâu. “Ngày mai buổi tối kết hôn cùng hoa đào mỹ nhân, đến lúc đó, Cá Mực huynh nhớ phải đến tham gia hôn lễ nha “ Nhắn thêm một câu thực khiến cho người ta muốn đập vào mặt cho Cá Mực Nướng xong, Tiền Mặc lại tiếp tục mang theo hoa đào tí ta tí tởn đi lung tung khắp bản đồ. Hiện tại, cậu giống như có chút lý giải cảm giác trước kia Tiêu Tiêu trêu ghẹo Cá Mực Nướng. Nhìn thấy người ta nổi điên quả thực là một chuyện rất sảng khoái a! ♣ ♣ ♣
|