Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
|
|
CHƯƠNG 26: HAI NGƯỜI TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ GẶP MẶT “Vụ án một tổ chức bí mật trong võ lâm sát hại bát bộ tuần án, là nhiệm vụ của Nhiên Thiên… hắn tìm được đầu mối rất dễ dàng, thuận theo đó tìm được hang ổ của tổ chức kia, dẫn theo bổ khoái điều động từ huyện nha, thuận lợi bắt được hang ổ của chúng, kết án. Nhưng trên đường hồi cung phục mệnh, lại gặp phải mai phục… những kẻ che mặt từ đầu tới cuối không nói một câu, nhưng lại giống như sớm đã biết hắn phải đi qua chỗ này, bắt thân muội muội duy nhất của hắn làm con tin, từ chỗ ở của muội muội hắn tới nơi hắn gặp tập kích ít nhất cũng phải mất mười ngày lộ trình… cũng chính là nói, những kẻ này mười ngày trước đã tính được lộ tuyến và thời gian mà lúc đó hắn chỉ lâm thời quyết định, và đã bắt đầu chuẩn bị hành động, cuối cùng… Nhiên Thiên vì bảo vệ muội muội của mình, bị khắc chế không thể trả đòn, bị trọng thương, nhưng nữ hài tử khả ái đó vẫn không thể bảo toàn, bị những kẻ vô lại đó cắt cổ chết trước mặt hắn… hai người này, chính là một trong những hung thủ lúc đó trong cuộc giao đấu bị hắn ngẫu nhiên kéo khăn che mặt, lộ ra diện mạo thật… sau đó khi Nhiên Thiên không còn chút thể lực nào, lại trúng một chưởng… liền giả chết, bọn họ cho rằng hắn đã chết rồi, liền ném xác hắn tại đó. Chuyện lúc đó, đệ còn nhớ không? Chính là ngày đầu tiên đệ vào Phụng Túc sơn trang, chính là ngày đệ tự tay cứu Nhiên Thiên… chính là chuyện lúc đó! Sau đó khi Nhiên Thiên tỉnh lại, họa sư căn cứ theo miêu tả của hắn họa lại dung mạo của hai người đó, nhưng lại vì đủ nguyên nhân mà… bỏ mặc…” Lạc Dực nhớ rất rõ, lúc đó Lăng Vân vẫn còn rất thanh thuần, nhưng y thuật lại hoàn toàn kế thừa y bát của sư mẫu, ngày đầu tiên vào Phụng Túc sơn trang, vì cứu được Nhiên Thiên mà tất cả ngự y đều bảo không sống nổi, được xem như Hoa Đà tái thế tràn đầy vinh quang. “Tại sao không điều tra?” Thẩm Lăng Vân hiện tại biết hai kẻ này tại sao không sợ y… thì ra bọn họ từng giao thủ với tứ đại danh bộ, còn cho rằng Nhiên Thiên trước kia cũng chỉ có trình độ này… hừ, là bọn chúng dùng thủ đoạn bỉ ổi… quả thật là vô liêm sỉ! Nhưng Thẩm Lăng Vân hỏi rất cẩn trọng, vì y căn bản không có ký ức lúc đó… nghe khẩu khí của Lạc Dực, người biết chuyện này nhất định rất ít, thậm chí ngay cả Thẩm Lăng Vân trước kia cũng không biết, nếu không sẽ không kể tỉ mỉ như thế… án lớn như thế, rốt cuộc có nguyên nhân gì mà có thể gác lại? Đột nhiên nhớ tới người tên Nhiên Thiên đó, vẻ mặt lạnh băng băng đó, chỉ sợ là sau khi mất đi thân nhân quan trọng nhất mới biến thành như thế. Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ cực không hợp cảnh__ Nếu y bị người uy hiếp… tên khốn Triển Phi Dương mở miệng là nói thích y sẽ làm thế nào? Phi phi phi… cái gì với cái gì vậy! Bọn họ lại không phải huyết thống, bọn họ là… Bọn họ là… Quan hệ của họ là.. Trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng bị bức ép mây mưa kiếp trước, là nam nhân hôm đó không ngừng lẩm nhẩm mấy lời tình yêu bên tai… mặt không tự chủ bị rặng hồng nhiễm lên, may mà hiện tại trời còn chưa sáng, đối phương không thấy được sắc mặt quẫn bách của y. “… Không phải không tra, lần thứ hai phục tra là huynh đi, xác định tất cả người có quan hệ với tổ chức bí mật đó đều đã chết, bị bắt… căn bản không tìm được đầu mối. Hơn nữa…” __ Bọn họ trên danh nghĩa là tứ đại danh bộ, nhưng mỗi người làm án gì đều là hoàng thượng tực tiếp hạ mật chiếu, cho nên không biết công tác của đối phương là rất bình thường, nhưng Lạc Dực giải thích được một nửa lại ấp a ấp úng. “Hơn nữa?” __ Thẩm Lăng Vân hồ nghi nhìn hắn một cái, chuyện này tuyệt đối có bí mật gì đó, nam nhân có vẻ đào tâm đào phế đối với mình tại sao phải ấp a ấp úng? “Hả, không có gì, huynh là nói… án này đến cuối thì bị bỏ mặc như thế.” “Vậy sao, đúng rồi, Lạc Dực, sao huynh đột nhiên lại tới đây?” __ Thẩm Lăng Vân cũng là người thông minh, nếu đối phương không muốn nói, y cũng không muốn làm người ta khó xử, dứt khoát di chuyển đề tài, hơn nữa vừa rồi mới gặp y đã hồ nghi, tại sao Lạc Dực lại xuất hiện ở đây!” “Hả, huynh có nhiệm vụ, đi ngang thôi! Đệ không sao chứ? Cảm thấy trạng thái không tốt lắm…” __ Nam nhân nói dối, hắn không có nhiệm vụ, hắn đặc biệt tới tìm Lăng Vân, vì… tam vương gia trên danh nghĩa là thay hoàng đế tuyên mật chiếu, nói trắng ra còn không phải là ý của hắn, hiện tại hoàng thượng căn bản chính là một con rối. … Lần trước, đến vây sát Ma Long giáo cũng là ý của tên dó! … Tam vương gia này, khiến hắn rất không an tâm! “A… chỉ là có hơi thiếu ngủ mà thôi… không sao.” __ Lần này tới phiên Thẩm Lăng Vân lúng túng, y biết “trạng thái không tốt” là cách nói thân thiết của nam nhân, lưu mặt mũi cho y… vừa rồi y đánh loạn cào cào lên, may mà có chút căn cơ cảnh sát trợ thân, nếu không đã không còn mạng gặp Lạc Dực rồi, làm gì có chút phong phạm của “Mỹ nhân kiếm” Thẩm Lăng Vân? “Vậy sao, thế nhiệm vụ của huynh cũng không gấp lắm, huynh ở lại với đệ vài ngày vậy… trạng thái của đệ không tốt, huynh lo nếu đệ gặp lại loại người này, sẽ có nguy hiểm. Đúng rồi, hiện tại đệ muốn đi đâu, huynh đi với đệ__” __ Lạc Dực vốn không có nhiệm vụ gì, lập tức mượn dốc xuống ngựa. Ai biết, Thẩm Lăng Vân chợt rùng mình, xém chút nhảy bắn lên__ “Không được, huynh mau đi đi! “Hả? Lăng Vân, đệ sao vậy?”
__ Rất rõ ràng, Lạc Dực bị phản ứng kịch liệt của y dọa sợ. Mà sau khi buột miệng nói ra lời này, Thẩm Lăng Vân cũng lập tức phát giác được thái độ của mình rất quái dị, vội bồi thêm một câu__ “A không, đệ là nói… chúng ta đều là công sai, nếu ngay cả xử lý công vụ của mình cũng làm không tốt, đệ sao có thể tiếp tục ở lại Phụng Túc sơn trang chứ…” “Đệ đó… chính là quá hiếu thắng, vậy được, huynh nghe đệ…” Lạc Dực nuông chiều xoa tóc loạn trước trán y… giống như đại ca ca. Thẩm Lăng Vân lại thầm thở phào một hơi__ Theo cách nói trước đó, người này và mình với cả Triển Phi Dương đều là đồ đệ của Thanh Tùng lão nhân, nguyên chủ nhân thân thể hiện tại của tên khốn kiếp Triển Phi Dương… đã giết sư phụ của họ… cho nên bất luận là mình hay Lạc Dực, đều có mối thù thí sư với hắn! Thẩm Lăng Vân biết, Triển Phi Dương này đã không phải là Triển Phi Dương kia… nhưng Lạc Dực không biết! Hơn nữa chuyện này sao, trọng sinh xuyên việt… cũng khó nói rõ… phải mau xua tên này đi mới được, nếu không bị Lạc Dực nhìn thấy Triển Phi Dương, tuyệt đối sẽ lao lên liều mạng! … Thẩm Lăng Vân lúc này, vẫn hoàn toàn không phát giác được suy nghĩ của mình… là đang vô thức bảo vệ cho tên khốn kiếp mà rõ ràng y muốn gọt xẻo ngàn đao! Đây là thói quen đã khắc trong xương cốt nhiều năm. Chết rồi! Triển Phi Dương còn ở huyện nha! __ Thẩm Lăng Vân lúc này mới nhớ ra… chuyện quan trọng! Mấy người này nếu có thể phái cao thủ phục kích mình… vậy bên Triển Phi Dương nói không chừng chính là hang ổ… không phải càng nguy hiểm hơn sao… “Lạc Dực, thế cứ quyết định vậy đi, sau khi về gặp ở Phụng Túc sơn trang!” Thẩm Lăng Vân ném lại một câu, dùng khinh công như nổi gió cưỡi mây phi vọt lên… Lạc Dực đứng tại chỗ, dùng mắt nhìn theo thân ảnh quen thuộc nhất hoàn toàn biến mất, ánh mắt dần ảm đạm__ Sau gáy Lăng Vân… có một vết đỏ rất rõ ràng… không giống vừa rồi bị thương, ngược lại giống… là Triển Phi Dương… đúng không? Trừ nam nhân đó ra, hắn thực sự không thể tưởng tượng, Lăng Vân ngạo kiều giống như thiên nga trắng, sẽ cho phép có người đối với mình làm vậy, sau chuyện còn làm như không có gì. Lăng Vân, đây mới là lý do đệ vội đuổi huynh đi như thế sao? Nam nhân siết chặt nắm tay, chân mày nhíu chặt, mỗi tế bào trên người đều đang kêu gào nỗi bất kham trong lòng. … Mà tình huống bên chỗ Triển Phi Dương, dùng một từ thích hợp để hình dung, chính là__ Gà bay chó sủa! Mấy tên sát thủ kia không chống đỡ được Ngạo Thiên Di bao lâu… tiếp theo, đúng như Triển Phi Dương dự liệu__ Nếu đã bị phát hiện, Ngạo Thiên Di khẩn cấp tìm kiếm tiểu điệt tử, quả nhiên chọn lựa quang minh chính đại ôm tiểu đông tây trong lòng, phá cửa mà vào. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không khách khí với nam nhân trốn gần đó__ “Ra đây đi, nếu đã tới rồi… giúp đỡ một chút thế nào?” Triển Phi Dương cũng không trốn nữa, đường hoàng bước ra… vốn trước đó hắn còn đang do dự nên đi xem Lăng Vân hay tiếp tục theo dõi đầu mối bên này, theo như trình độ của mấy tên tay sai bên phía Lăng Vân, chắc không có vấn đề gì, cho dù võ công của thân thể đó vẫn chưa vận dụng thành thục, nhưng chỉ với mấy thứ học tại trường cảnh sát cũng đủ dùng rồi… Lăng Vân của hắn, vẫn luôn là sự kiêu ngạo của hắn… mà bên này, có đầu mối Lăng Vân cần nhất hiện tại… mà khi hắn do dự không quyết, xem xong tin tức Kim triển tước mang tới, liền càng thêm khẳng định chọn lựa của mình__ Phải lôi tên đứng sau ra! Phải bóp chết bất cứ nhân tố nào có thể gây tổn thương tới Lăng Vân ngay từ trong nôi! Ngạo Thiên Di và Triển Phi Dương hợp tác vô cùng vui vẻ, không hỏi mục đích, không hỏi xuất thân của nhau, tự mình dựa vào một thân tuyệt thế võ công, một đường như dẫm lên đàn kiến dọn dẹp đám móng vuốt nhiều đếm không xuể, rất nhanh liền lao vào trong cùng huyện nha__ Trước mắt chính là viện tử nằm sâu nhất trong huyện nha, đèn bên trong vẫn còn sáng! Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 27: VÂY CÔNG Nhưng nếu muốn trực tiếp lao vào, lại không dễ dàng như bọn họ nghĩ__ “Loạt xoạt”, phiên đoạn vô vị, kịch bản cũ rích__ bọn họ lại bị bao vây! Chẳng qua lần này, có chút khác biệt… người bao vây bọn họ không giống những kẻ đã gặp trên đường vào! Những tên vừa rồi chắc là tiểu lâu la, tay sai không nhập lưu… nhưng lần này… Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di sóng vai, đánh lui mấy người xong đã hơi đổ mồ hôi lạnh__ Không phải sợ hãi, chẳng qua có chút kinh ngạc… kẻ đứng sau cư nhiên có loại thủ hạ này làm hộ viện, hơn nữa nhân số có thực lực lại nhiều như vậy… cho dù là danh môn đại phái trong võ lâm, môn phái có thể lấy nhiều hảo thủ như thế ra cùng lúc cũng chỉ lác đác vài nơi, đặc biệt là Ngạo Thiên Di, trong lòng có chút khó tin… “Chắc không phải là người của Ma Long giáo đi?” Nam nhân vừa đánh, vừa nhỏ giọng lầm bầm một câu… kỳ thật cũng không kỳ quái, đối với hắn, trong võ lâm người có loại thực lực này, lại làm trò vô sỉ như thế, nghĩ sao cũng chỉ có Ma Long giáo do tên đại ma đầu Triển Phi Dương khống chế mà thôi. Triển Phi Dương bị lời hắn lầm bầm làm rợn sóng lưng, lúng túng cười một cái… Cái này liên quan gì tới hắn! Đừng đổ chậu phân này lên đầu hắn được không? Giống hệt kiếp trước, giống như tất cả chuyện xấu trên đời này đều là do đám xã hội đen bọn họ làm vậy, kỳ thật những kẻ tham quan so với họ còn tán tận thiên lương hơn nhiều… Cao thủ đối chiêu, đao kiếm không có mắt, bọn họ lại không chút sợ hãi, có điều chính giữa lại kẹp một Phụng Thiên Lam không biết trời cao đất dày, cái này mới khiến Ngạo Thiên Di lo lắng nhất__ “Ngoan ngoãn ở yên, không cho phép chạy loạn, không cho phép chạy loạn!” Kéo tiểu mỹ nhân trong lòng ném ra sau lưng, tuy nói là “ném”, nhưng vị trí rất chuẩn__ đúng vào khoảng trống giữa hắn và Triển Phi Dương.
Lúc này không thể so với vừa rồi ngoài cổng, những tên ăn mặc quái dị này, so với mấy tên tay sai ngoài cổng còn sắc bén hơn nhiều… lúc này nếu tiểu đông tây còn không biết tốt xấu xông lên, vậy thì có là thần tiên cũng không cứu hắn được! May là Phụng Thiên Lam tuy đơn thuần, nhưng cũng không ngốc… có giáo huấn vừa rồi, lại nhìn những sát thủ này ai ai cũng xuất thủ tàn độc, tốc độ đó… căn bản ngay cả mắt hắn cũng không theo kịp, lúc này mới chịu ngẫm nghĩ lại, bản thân làm gì mà thiên hạ vô địch… căn bản chính là bị đám thị vệ đại nội lừa gạt! Cho nên, tiểu đông tây đối diện với cửa ải sinh tử, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn cũng không có gì kỳ quái… nếu còn làm loạn, thật sự sẽ mất mạng! Có sự phối hợp của hắn, tất cả trở nên đơn giản hơn nhiều, hai nam nhân thay đổi góc độ, lưng đối lưng, kẹp Phụng Thiên Lam giữa họ… tạm thời xem ra, đây cũng coi như góc chết an toàn, sau đó có thể tùy ý mà đánh… nhưng Triển Phi Dương lại càng lúc càng cảm thấy lo lắng… những kẻ này lợi hại như thế, vậy Lăng Vân đi phục kích, có gặp phải đối thủ lợi hại hay không… khi ở Thanh Phong Lâu hắn đã phát giác được, Lăng Vân vẫn chưa hoàn toàn nắm được bản lĩnh của thân thể đó… vạn nhất gặp phải cao thủ… Nam nhân đột nhiên dựng lông, lập tức hạ thủ ngoan độc thêm nhiều, ban đầu còn muốn lưu vài người sống, để đến lúc nếu có thể làm nhân chứng chỉ tội trên phiên tòa… ý không, hiện tại là cổ đại, ít nhất bắt vài nhân chứng, khi Lăng Vân hoàn thành nhiệm vụ, bắt được người xấu, lúc thăng đường cũng có vài người xác nhận hung thủ đứng sau sẽ tốt hơn… nhưng hiện tại đột nhiên nghĩ tới an nguy của Lăng Vân, sao còn quản được nhiều như thế? Tới một người thì giết một người, chỉ để nhanh chóng giải quyết phiền toái nơi này mà đi xem Lăng Vân… Nhờ ơn hắn ban, tốc độ chiến đấu tại đó cũng nhanh thêm không ít, không bao lâu di thể đã phủ đầy viện, sát thủ có lực chiến đấu càng lúc càng ít, mắt thấy bọn họ có thể giải quyết hết những kẻ này, sau đó lao vào trong viện, bắt nhân vật chủ chốt đứng sau! Nhưng ai cũng không thể ngờ, ngay khi Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di giải quyết xong tên sát thủ cuối cùng, một dây lụa đỏ như một thanh lợi kiếm nhanh như chớp giật đột nhiên phóng ra từ trong viện tử trước mắt, lụa đỏ đó vừa linh hoạt lại giống như con rắn, đột nhiên cuốn lấy Phụng Thiên Lam ở giữa hai người__ “A… cứu…” Tiểu đông tây đáng thương, thậm chí ngay cả hai chữ “cứu ta” còn chưa kịp kêu xong, đã bị sợi lụa đỏ vù một tiếng nhanh chóng cuốn vào trong viện, giống như bị rắn nuốt chửng khiến người ta rợn tóc gáy! “Tiểu đông tây__” Ngạo Thiên Di kinh hô, lập tức vặn gãy cổ đối thủ, co chân đuổi theo vào trong__ Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 28: ANH HÙNG KHÔNG ĐẤT DỤNG VÕ Vốn dĩ Triển Phi Dương không muốn quản, thân thủ của nam nhân đó rất đáng tin, cứu người chắc không thành vấn đề… hiện tại hắn đặc biệt lo lắng Lăng Vân, nhưng vừa nghĩ tới tin tức Kim triển điểu mang tới, bất giác nhíu mày… vẫn chọn mau chóng đi theo__ Bất luận bên nào, đều là vấn đề phải mau chóng giải quyết… đều là vấn đề không thể không giải quyết! Kết cấu viện tử nhìn thì vô cùng đơn giản, trông đi chỉ có hai tòa nhà, phía trước là chính phòng, sau chính phòng chắc là kho… nhìn thế nào cũng không giống nơi ở của huyện thái gia. Hai nam nhân đuổi theo vào trong nhìn nhau một cái, không chút nghi vấn lao vào chính phòng còn sáng đèn, cửa mở rộng… cạm bẫy gì đó, không phải không nghĩ tới khả năng này, nhưng cửa phòng mở rộng nhìn thẳng ra lối vào viện tử… trừ khi bên trong không phải là người, có thể xuyên tường mà qua, nếu không Phụng Thiên Lam nhất định ở trong căn phòng đó! … Đương nhiên, Triển Phi Dương tới từ hiện đại là kẻ theo thuyết vô thần, sẽ không tin tưởng yêu ma quỷ quái gì đó! Có điều, tình cảnh trong phòng có thể nói là nằm trong dự liệu của họ, vậy mà vẫn không khỏi ngoài dự liệu__ Trong dự liệu là… Phụng Thiên Lam bị bắt làm con tin, đã bị điểm huyệt không thể động đậy, đang bị một nam nhân khống chế từ sau lưng, một cánh tay đặt lên xương sọ, lụa đỏ không thấy bóng dáng… Đám tạp nham này, chỉ biết mấy thủ đoạn bỉ ổi bắt người làm con tin uy hiếp thôi! Ngoài dự liệu là… nơi này không còn tầng tầng phòng bị, trong căn phòng to lớn đèn đuốc sáng tỏ, trừ Phụng Thiên Lam bị bắt làm con tin ra, thì chỉ có một nam nhân đeo mặt nạ dữ tợn mà thôi. “Thả hắn ra! Tiểu hài tử bị ngươi bắt giấu ở chỗ nào? Nói__” Người trong lòng và bảo bối điệt tử đều nằm trong tay đối phương, Ngạo Thiên Di lúc này đương nhiên không thể bình tĩnh như Triển Phi Dương…vũ khí trong tay tuy sát khí ngập trời, nhưng vừa thấy nam nhân gia tăng thêm chút lực đạo trên tay, ánh mắt Phụng Thiên Lam lộ ra vẻ thống khổ khó nhịn… nội lực của đối phương, nếu hắn thật sự xông lên, chỉ sợ trong thoáng chốc đã có thể khiến người trong lòng vỡ đầu mà chết… nam nhân sao dám loạn động? Kẻ đối diện vừa nhìn đã có thể nhìn thấu là hư trương thanh thế, có mặt nạ nên không thể thấy rõ biểu tình, nhưng thái độ khinh thường có thể thấy rõ qua tiếng cười quái dị__ “Ha ha… thật không ngờ bắt vài hài tử mà thôi, lại dụ được trang chủ đại nhân của Ngạo Thiên sơn trang thân là võ lâm minh chủ tới đây… thật là tính sai mà! … Thanh âm của nam nhân rất kỳ quái, khàn đặc khó nghe, rõ ràng là cố ý biến giọng. Miệng thì nói là “tính sai”, nhưng thái độ thì lại chế nhạo, tay thì càng không có chút ý định thả Phụng Thiên Lam. Triển Phi Dương bình tĩnh hơn nhiều, nhân lúc họ nói chuyện đánh giá tứ phía, xác định được, nơi này không chỉ có nam nhân quái dị và Phụng Thiên Lam, đúng ra nên nói là còn có một thi thể dưới chân nam nhân, thi thể mặc quan phục của bổn huyện huyện lệnh, chính là chủ nhân của huyện nha này, bên cạnh thi thể còn đặt hai chén trà bốc khói… cũng chính là nói, huyện lệnh nơi này bị kẻ này thu mua, thấy sự việc bại lộ, trước khi bọn họ xông vào… giết người diệt khẩu. Sau khi điều tra tất cả thỏa đáng, Triển Phi Dương mới bắt đầu cất tiếng không kinh chết người không nghỉ__ “Dùng thủ đoạn thần thần bí bí như thế làm chi? Trước khi tới đây ta từng nghe nói, trong võ lâm có một bang phái từng khoa trương một thời, sau đó bị triều đình vây diệt sạch gốc, nghe nói người sáng lập nó có một thân công phu giỏi, đáng tiếc tà công, mỗi lần đột phá một tầng nội công, thì cần phải có máu tươi của rất nhiều đồng nam làm dược vật phá công! Nhưng chưa từng nghĩ… cái trò gây hại thương sinh này, vẫn còn lưu lại người kế thừa__ truyền nhân của Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ, ta nói không sai chứ? __ Đây chính là tình báo mà Kim triển tước mang tới… cho nên, Triển Phi Dương mới lưu lại đây!
Nếu có địch nhân đáng sợ ở đây, Lăng Vân đi điều tra án này, rõ ràng đã chọc vào tổ ong… võ lâm truyền thuyết gì đó, đối với hai kẻ tới từ hiện đại như họ mà nói, quá xa vời, chỉ dựa vào hai chữ “truyền thuyết”, cho dù bọn họ không thể tưởng tượng được đối phương lợi hại cỡ nào, nhưng có một điểm, Triển Phi Dương rất rõ ràng__ nếu là địch nhân đáng sợ, thì phải khóa chặt hắn ở đây, muốn bảo vệ Lăng Vân, tuyệt đối không thể cho nam nhân này cơ hội ra ngoài tiếp xúc với Lăng Vân! Lời vừa thốt ra, Ngạo Thiên Di và nam tử đeo mặt nạ đều cứng người… sắc mặt Ngạo Thiên Di đã trắng đi vài phần, “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ”… hắn từng nghe qua, đó là truyền thuyết đáng sợ trong võ lâm, sao lại xuất hiện ở đây… vậy, vậy Đồng Đồng… máu tươi của đồng nam… Ngạo Thiên Di không dám nghĩ tiếp nữa… Đối phương rõ ràng không ngờ được hắn biết nhiều như thế, do bất ngờ, thân hình thoáng chốc cứng đờ… đây quả thật là cơ hội tốt để ra tay, hơn nữa cơ hội này chỉ trong chớp mắt! Cánh tay hung tợn đặt trên đỉnh đầu Phụng Thiên Lam đó… Ngạo Thiên Di nuốt nước miếng, cổ tay nhẹ run… Triển Phi Dương thì không lo nhiều như thế, đột nhiên phóng người tấn công__ Đây là so tài tốc độ và vận may! Là công kích của hắn sẽ bức ép đối phương thả Phụng Thiên Lam ra nghênh chiến trước? Hay tay của nam nhân có thể đánh nát đầu Phụng Thiên Lam trước khi hắn lao tới? Ngay cả Triển Phi Dương đột nhiên xuất thủ cược vận may cũng không thể biết… hắn chỉ biết, hắn muốn bảo vệ Lăng Vân, thì phải vào thời cơ tốt nhất này tiêu diệt cao thủ võ lâm trong truyền thuyết! Nhưng mà, cho dù Triển Phi Dương đã hoàn toàn kế thừa một thân tuyệt thế võ công của thân thể này, nhưng kỹ xảo chiến đấu của võ lâm cao thủ… thì hắn vẫn còn chưa hiểu biết bao nhiêu, khi hắn đã sắp lao tới gần, nam nhân cười lạnh sau chiếc mặt nạ, lụa đỏ đột nhiên phóng ra từ tay áo__ Lụa đỏ lao tới bị Triển Phi Dương một đao chém đứt, lại có mấy loại vũ khí giống y như vậy đánh tới hắn cùng Ngạo Thiên Di vừa vội chạy tới giúp đỡ, hai người vừa chém vừa thầm kêu to không tốt__ Đối với họ mà nói, cho dù trong lụa có bao hàm nội lực cường đại cũng không khó chém đứt… nhưng mà tốn thời gian! Chỉ sợ phải mất vài giây, như vậy đã đủ để tên đeo mặt nạ một chưởng đánh nát đầu Phụng Thiên Lam! Hơn nữa sau căn phòng này còn có một cánh cửa… tên đó, nếu tốc độ đủ nhanh, thậm chí có cơ hội nhân lúc bọn họ bị lụa quấn chân, giết Phụng Thiên Lam, sau đó chạy trốn! Trên thực tế, nam nhân đeo mặt nạ cũng quả thật nghĩ vậy! Chẳng qua, chuyện tốt bị người phá hoại mà thôi__ “Binh” một tiếng, khi hắn giơ tay lên tụ nội lực âm tàn vào chưởng muốn đánh lên đầu Phụng Thiên Lam như như con dê chờ mổ thịt, thì cánh cửa vốn là lối thoát của hắn, lại đột nhiên bị người phá mở! “Thả hắn ra, tiểu gia sẽ lưu cho ngươi một hơi! Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó… vẫn kiêu ngạo, sắc bén, anh khí mười phần như thế! Thân ảnh nhạy bén nhân lúc nam nhân kinh ngạc, thanh Lăng vân kiếm như thiên ngoại phi tiên… sau mấy hiểm chiêu đã bức tên hung đồ lui vài bước, nhân cơ hội kéo Phụng Thiên Lam tới bên cạnh mình… Triển Phi Dương cười, thở phào một hơi__ Xem ra, muốn anh hùng cứu mỹ nhân… hắn còn phải tu luyện thêm vài năm nữa… Tác giả: ╮(╯▽╰)╭ Mỹ nhân cứu mỹ nhân… ai, mỹ nhân quá mạnh, nên anh hùng không đất dụng võ a ~ Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 29: KHINH BẠC Nhưng mà, hành động tiếp theo của Thẩm Lăng Vân, lại khiến nam nhân vừa mới thở phào một hơi lập tức lại lo lắng__ Hắn cho rằng Lăng Vân muốn cứu Phụng Thiên Lam, mới thực hiện hiểm chiêu… nhưng hiện tại, Phụng Thiên Lam đã được cứu ra, được ném vào lòng nam nhân bên cạnh, Lăng Vân thì tiếp tục vung kiếm, lại lao qua liều mạng với kẻ đeo mặt nạ… __ Truy bắt tội phạm, là chức trách của y, điểm này giống hệt kiếp trước, mỹ nhân chính trực dũng cảm cũng chưa từng biết sợ hãi. Tuy bảo rằng, một câu tự xưng “tiểu gia” nghe không giống bổ khoái, ngược lại giống tiểu lưu manh vừa khả ái lại xinh đẹp… nhưng sự nghiêm túc trong mắt mỹ nhân, sát khí trong từng chiêu thức không phải là chuyện đùa… cái tên khốn kiếp này là gì chứ? Hừ! Dám cho người tính toán y! Ngạo Thiên Di vừa chém xong mớ dây lụa đỏ đáng chết, tiểu đông tây của hắn đã bị ném đi như một túi hành trang chuẩn xác rơi đúng vào lòng ngực hắn… nam nhân giở khóc giở cười, xem ra đại mỹ nhân vừa tới chính là tên vừa rồi theo dõi mình bên ngoài nhưng nửa đường không thấy nữa, hiện tại bọn họ cũng coi như chung bọn… chẳng qua đẹp thì đẹp, ái nhân sao, hắn vẫn cảm thấy yếu một chút mới tốt, ít nhất cần hắn bảo hộ, rồi có một ngày sẽ ỷ lại vào hắn… mỹ nhân quá lợi hại, đa phần người ta đều sẽ cảm thấy chịu không nổi đi… Vừa ôm chặt tiểu đông tây mới trở lại… vừa đồng tình liếc mắt nhìn Triển Phi Dương một cái__ Chỉ cần nhìn nam nhân lo lắng sốt ruột, thì không hề khó đoán quan hệ giữa họ. Nhưng hắn không giúp đỡ… hắn cũng biết lúc này phất tay bàng quan là rất vô sỉ… nhưng nghĩ tới những sợi lụa đỏ biến hóa khôn lường, nhóc con trong lòng còn đang kinh hồn bất định, cho dù giải huyệt rồi vẫn không nói một câu… hắn không yên tâm, vạn nhất nhân lúc bọn họ vây công, lại bị bắt lần nữa… vậy chẳng phải… “Này! Ngươi! Bảo vệ cửu vương gia cho tốt là được, đừng qua đây! Các ngươi tới kho phía sau… tiểu hài tử đều ở đó, có chết có sống, nếu muốn tìm người thì tự đi đi__” Thẩm Lăng Vân vừa đánh vừa dặn dò… tuy không biết tên đối phương, khẩu khí cũng không tính là lễ mạo, nhưng lúc này làm gì bận tâm được nhiều, mấu chốt là cửu vương gia không thể lại có bất cứ tổn thất nào! Ngạo Thiên Di không để ý y nói năng vô lễ, nhưng lời của Thẩm Lăng Vân lại khiến hắn liên tục giật mình hai lần__ Tiểu đông tây ngu ngốc trong lòng… là cửu vương gia?! Hậu viện… Đồng Đồng… hơn nữa không biết còn sống hay đã chết… Lúc này trăm mối tơ vò, nam nhân không thể bận tâm được nhiều, ôm Phụng Thiên Lam chạy tới hậu viện… Đồng Đồng! Nếu hài tử đó có gì ngoài ý muốn, hắn làm sao còn mặt mũi nhìn ca ca trên trời! Hắn vừa đi, Thẩm Lăng Vân liền biết cửu vương gia đã triệt để an toàn, lập tức yên tâm hơn, nhưng Triển Phi Dương lại hỏa thăng ba trượng__ Làm gì có chuyện như thế được? Vậy không phải qua cầu rút ván hả? Bọn họ theo tên đó xông vào phủ nha, giúp hắn cứu người trong lòng, lại tìm được tiểu hài tử hắn muốn tìm… hiện tại Lăng Vân nguy hiểm như thế, tên kia lại… Kỳ thật nếu nói về Ngạo Thiên Di này, cũng tính là quân tử quang minh lỗi lạc, nhưng một khi chuyện có xen tạp tình cảm, thì thật sự rất khó nói đúng sai… nếu đổi lại là Triển Phi Dương, vì bảo vệ Lăng Vân, nói không chừng chạy còn nhanh hơn hắn nữa! Nhưng Triển Phi Dương lúc này lại không giúp Lăng Vân… lụa đỏ vừa rồi, chỉ có một số ít lao tới chỗ Ngạo Thiên Di, đại khái là vì có Phụng Thiên Lam trong tay, nghĩ hắn không dám tùy tiện vọng động, nhưng Triển Phi Dương thì khác, cho nên đa số lụa đỏ ngập trời đều đánh về phía hắn, cho tới lúc này, khi Thẩm Lăng Vân đối kháng với nam nhân mặt nạ, ảnh hưởng tới hắn khống chế lụa đỏ, nhưng lụa quá nhiều, như cái kén tằm muốn quấn tầng tầng lên người Triển Phi Dương, muốn chém đứt tất cả, thì phải cần thời gian! “Lăng Vân… cẩn thận! Tên đó rất lợi hại!” __ Triển Phi Dương lúc này chỉ lo cho an nguy của Lăng Vân, vừa chém vừa khẩn cấp muốn phát điên, làm sao còn nhận ra được lời của mình là đang cổ vũ dũng khí cho đối thủ. Chỉ nghe sau khi tên đeo mặt nạ đó phát ra tiếng cười âm tàng, Thẩm Lăng Vân đột nhiên giật mình__ cách đánh của tên này đã thay đổi rồi! Trước đó nhìn như đối chiến, thực lực tương đồng… nhưng Ngạo Thiên Di vừa đi, Triển Phi Dương lại bị lụa đỏ bao hàm nội lực quấn chặt… nam nhân tựa hồ cảm thấy thời cơ không sai, cảm thấy màn ‘biểu diễn so tài’ này có thể đổi sang trò bịp làm vui rồi__ “Vân nhi… thật không ngờ ngươi có thể đánh bại hai người họ! Lợi hại hơn cả tưởng tượng của ta đó… không tồi, không thẹn là người ta nhìn trúng!” Thanh âm khàn khàn quái dị, khiến người ta cảm thấy sau lưng rợn lông… đương nhiên, đây là biến thanh, nhưng Thẩm Lăng Vân lại đột nhiên phát hiện… lực lượng tương đương trước đó, chẳng qua là do nam nhân chế tạo ra! “Ngươi câm miệng cho ta! Vân nhi là cho ngươi kêu sao? Yêu quái!” Thẩm Lăng Vân vừa đánh vừa mắng, nhưng rõ ràng có phần cấp thiết… vì lúc này đối thủ của y không còn đánh với y nữa, chỉ tránh né công kích, hơn nữa rất rõ ràng, tránh né công kích rất thoải mái… tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào… Thẩm Lăng Vân bắt đầu lo lắng, nhưng chuyện tệ hơn còn ở đằng sau__ “Chậc chậc! Thật không ngờ Vân nhi trang nhã còn có một mặt cay lè thế này… quả nhiên là hợp khẩu vị của ta…”
Tên khốn không những nhẹ nhàng tránh né công kích của y, mà còn chơi trò lưu manh… Thẩm Lăng Vân một kiếm đâm qua, rồi lao tới cửa hông, nhưng lại bị tên kia một tay đánh bay kiếm, hoa lệ chuyển người, tốc độ quả thật không giống người! Đợi khi ánh mắt Thẩm Lăng Vân theo kịp thân ảnh đối phương, nam nhân đã đứng sau lưng y, một tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, một tay nắm cổ tay dùng kiếm sử lực, thanh Lăng vân kiếm mà Thẩm Lăng Vân tự hào liền rớt xuống đất… Không biết xuất phát từ lý do gì, nam nhân không tháo mặt nạ, nhưng cánh tay đó lại không thành thật bắt đầu lướt trên mặt Thẩm Lăng Vân… “Lấy cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra… ngươi rốt cuộc là ai?” … Tên này rõ ràng có biết Thẩm Lăng Vân… đương nhiên là Thẩm Lăng Vân trước kia! … Thực lực của tên này quá đáng sợ, thì ra hắn căn bản không định chạy… “Ta sao… sẽ có một ngày, khi ngươi chịu ngoan ngoãn thị tẩm cho ta, thì sẽ biết ta là ai…” Nam nhân vừa nói mấy lời khiến Thẩm Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi, thái độ lại ra vẻ hưởng thụ, cánh tay vừa thuận theo cổ áo trượt vào trong y sam của y… Thẩm Lăng Vân mất kiếm rồi, nhưng không phải bị phế võ công, vậy mà nắm đấm chính tông đấm lên người nam nhân lại không chút hiệu quả, muốn thử dùng nội lực mà y lấy làm kiêu ngạo để chấn tên này ra… lại cũng chỉ như trâu rớt xuống biển… Ngay cả kiếp trước, khi y còn chưa có bản lĩnh lớn như giờ… trừ lần bị tên khốn Triển Phi Dương ức hiếp ra, y chưa từng cảm thấy mình bất lực như thế này… “Biến thái chết tiệt!” Kỳ thật nam nhân cũng không làm gì y, chỉ ôm y sờ sờ vài cái, giống như khát vọng chôn vùi đã lâu… Thẩm Lăng Vân dựng lông, nhưng dựng lông thì có tác dụng gì! Chủ nhân của thân thể này trước kia rốt cuộc gặp chuyện gì? Sao giống như mông thiếu nợ phong lưu vậy… một là giáo chủ ma giáo, một là vương gia triều đình, một là thanh mai trúc mã… hiện tại còn thêm một tên biến thái!” “Khốn kiếp__” Triển Phi Dương với đôi mắt đỏ đậm sát khí cuối cùng thoát được đám lụa đỏ, phi thân qua đánh một chưởng vào hậu tâm nam nhân… phản rồi mà, ngay trước mặt hắn, dám trêu chọc người của hắn! Lại nói một chưởng khí thế của Triển Phi Dương lợi hại hơn Thẩm Lăng Vân rất nhiều, cho dù là nam nhân tà môn đeo mặt nạ cũng không thể bông đùa như vừa rồi… hắn nhanh chóng né người, miễn cưỡng tránh được công kích của Triển Phi Dương, nhưng không thể không buông Thẩm Lăng Vân ra. Thực lực của hai người này gần như không phân trên dưới, Triển Phi Dương là cao thủ đỉnh cao trong giang hồ hiện tại… trận đối quyết này cũng trở thành trận đối quyết đỉnh cao! Hai người ngươi tới ta lui, tốc độ nhanh tới mức ngay cả mắt Thẩm Lăng Vân cũng không theo kịp, chỉ mới một thoáng chốc đã quá trăm chiêu, song phương đều bị thương, nhưng ai cũng không tổn thương đến chỗ yếu hại của đối phương… Thẩm Lăng Vân gần như nhìn phát ngốc, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một suy nghĩ tuyệt đối không đúng lúc__ Triển Phi Dương hiện tại… lợi hại quá rồi đi! Triển Phi Dương thế này… nếu có một ngày, lại muốn giống như kiếp trước dùng cường, vậy y… căn bản không trốn được! (Tiểu Vân Vân, thật ra kiếp trước người ta cũng rất lợi hại… chỉ là không để ngươi biết mà thôi…) Nhưng hiện tại, bọn họ đứng cùng bên, nam nhân này đang giúp y phá án, xuất lực vì y, bọn họ có cùng kẻ địch… Thẩm Lăng Vân tuyệt đối không phải là kẻ yếu chỉ biết run rẩy đợi người bảo vệ! “Thế nào, đã đến mức này… còn không lấy ra Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ trong truyền thuyết của ngươi sao?” __ Thoáng chốc thân hình hai người tạm thời tách ra, Triển Phi Dương nhếch môi cười lạnh. Có một loại nam nhân, trời sinh thích khiêu chiến… huống hồ, hiện tại hắn vừa nghĩ tới tên khốn này vừa rồi sờ lên mặt bảo bối Lăng Vân của hắn, đã muốn vặn nát cả gương mặt lẫn cái mặt nạ đó! “Như ngươi mong muốn__” Nam nhân phát ra tiếng cười âm lạnh… Bên ngoài trời đã sắp sáng, cửa huyện nha vẫn bề bộn vô cùng, tiếp tục kéo dài đối với hắn không có gì tốt, cũng đã đến lúc nên tốc chiến tốc thắng rồi! Trong tay áo quái dị đó, trượt ra lợi đao trong truyền thuyết__ Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 30: KHÔNG PHẢI GIẶC CÙNG ĐƯỜNG CŨNG KHÔNG TRUY! Nhưng, thanh “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ’ trong truyền thuyết đó cuối cùng không được lộ diện, vì khi mũi đao chỉ lộ ra một chút__ Thẩm Lăng Vân nhanh chóng nhặt lại Lăng vân kiếm, nhảy vọt tới cạnh nam nhân, sóng vai mà đứng, trong đôi mắt sáng viết rất rõ__ Đây là chiến trường của y, y muốn cùng Triển Phi Dương sóng vai tác chiến, chứ không phải yếu hèn đẩy nguy hiểm cho người khác! “Lăng Vân, lùi ra sau!” __ Triển Phi Dương nói thẳng không cho phép nghi ngờ. Sủng thì sủng, nhưng cũng phải phân là chuyện gì… vừa rồi hắn đã thấy được, ngay cả Lăng Vân cũng không phải là đối thủ của tên này, lúc này thanh binh khí “Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ” đó lại sắp xuất ra, Lăng Vân đứng đây, quá nguy hiểm, hắn tuyệt đối không cho phép người yêu của mình gặp một chút nguy hiểm nào! “Phi Dương, xin lỗi! Đây là chức trách của tôi__” … Trên đời này, có thể lạnh lùng xem lòng tốt của hắn như lòng lang dạ sói, có lẽ chỉ có đại mỹ nhân trước mắt này thôi. Khi Thẩm Lăng Vân nói chuyện, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tay áo nam nhân, không dám có chút phân tâm… nguy hiểm? Y đương nhiên biết! Nhưng nhiệm vụ của y chính là bắt người xấu gây nguy hại xã hội để chấp pháp, bất luận kiếp trước hay kiếp này… y đều cảm thấy vinh quang vì nó! Chẳng qua… nếu nói “người xấu”… cái tên đang sóng vai tác chiến với y, hình như mới là kẻ đầu sỏ trong đó… Nhưng mà, nam nhân mang mặt nạ dữ tợn, trên mặt nạ chỉ có hai cái lỗ, có thể nhìn thấy đôi con ngươi đen như bóng tối… rõ ràng biết Triển Phi Dương lợi hại hơn, tính nguy hiểm cao hơn, nhưng nam nhân vẫn chỉ quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Lăng Vân, ánh mắt đó không phải sát khí, không phải cảnh giác… mà giống như đang suy nghĩ. Ba người đều không động đậy đối kháng chừng một khắc… nam nhân đeo mặt nạ không động, hai người họ tự nhiên cũng không động__ Thực lực của tên này thâm sâu khó lường, chưa lộ binh khí đã có thể đánh ngang tay với Triển Phi Dương, người này không trừ, tất lưu hậu họa, mà thời cơ tốt nhất chính là đợi Ngạo Thiên Di tìm được tiểu hài tử, trở lại! Ba đối một… người hiện tại không có khái niệm đơn đả độc đấu, đạt được mục đích mới là quan trọng nhất. Tính thử, nam nhân đó cũng sắp trở về rồi… Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương tuy đều không biết tên kia, nhưng thân thủ tốt như thế, không lý nào lại mang tiểu hài tử chạy mất dạng? Mà đích thật, càng đợi thì càng bất lợi cho nam nhân đeo mặt nạ, vậy hắn đang đợi cái gì? Thật ra không phải hắn đợi, mà là đang cân nhắc__ Hắn thật sự muốn lập tức giết tên khoa trương Triển Phi Dương, kỳ thật sự tồn tại của kẻ này đối với hắn mà nói cũng giống vậy__ Triển Phi Dương nếu không trừ, ngày sau tất lưu hậu họa!
… Nhưng Lăng Vân thì sao? Thẩm Lăng Vân kiên trì tham gia, hắn không sợ hai đối một, thậm chí ba đối một… nhưng đao kiếm không có mắt, Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di đều có thân thủ lợi hại, một khi đánh hắn cũng không cách nào thuận lợi bảo lưu thực lực… nhưng hắn__ hắn không muốn tổn thương Lăng Vân! Một khắc sau, hậu viện truyền tới âm thanh nho nhỏ, càng lúc càng gần, đó là Ngạo Thiên Di trở lại, chắc đã an trí xong hài tử và cửu vương gia, sau đó tới giúp đỡ. Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên cười nhẹ, thu lại vũ khí chỉ mới lộ ra phần mũi, mỉa mai nhìn sang Thẩm Lăng Vân bên cạnh đang nín thở ngưng thần, nâng nội lực lên cao nhất để phòng hắn đột nhiên xuất chiêu__ “Lăng Vân… ta sẽ không tổn thương ngươi… xem ra, vấn đề giữa ta và hắn, chỉ đành để lần sau giải quyết!” Trong lúc nói đã phóng người đi… Thật nhanh! __ Thẩm Lăng Vân trừng mắt nhìn vị trí trống rỗng, trong lòng kinh hô. Tốc độ đó… đuổi theo mệt chết cũng không kịp… cái này gọi là chạy sao? “Phi Dương… đuổi theo!” __ Thẩm Lăng Vân gấp lên, nhưng không ý thức được mình đang ỷ lại nam nhân này. Lại không ngờ, Triển Phi Dương không đuổi theo, đứng tại chỗ không động, quay đầu qua, nhìn chằm chằm bảo bối sắc mặt đỏ bừng__ Đăng bởi: admin
|