Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
|
|
Chương 69 Khi ở trên weibo hỗn loạn tưng bừng, trận thi đấu thứ hai cũng đã bắt đầu (Toàn chữ không quảng cáo).
Nam Khanh Hoa huyên náo hiện trường hỗn loạn tưng bừng, rất nhanh liền bị người khác thu thập. khi mà Nam Khanh Hoa còn đang ngạo mạn, Đoạn Ngọc Giác còn không quên nói một tiếng cảm ơn với người đã giúp mình thu thập mặt bàn. Giống cái kia đỏ mặt tại chỗ, sau đó chạy.
Lưu lại Đoạn Ngọc Giác hồ đồ mà nhìn hắn chạy.
Thi đấu lại một lần nữa bắt đầu, trong số các loạn đan dược cấp ba tùy tiện chọn một loạn đan dược để chế tác, quy tắc vẫn giống như vừa nãy. Đoạn Ngọc Giác đang nghĩ xem mình có nên giấu dốt hay không, Nam Khanh Hoa mới 23 tuổi, mình vẫn là không nên đả kích người ta quá mức mới được.
Đoạn Ngọc Giác biểu thị mình vì người khác suy nghĩ quả thực là quá thánh mẫu, quá vĩ đại rồi!
Đáng tiếc, người nào đó hoàn toàn không có ý định thu liễm, ỷ vào vóc dáng cao hơn Đoạn Ngọc Giác nên nhìn từ trên cao xuống mà nói chuyện với cậu: “Ngươi bây giờ chịu thua, ta còn có thể để cho ngươi thua dễ nhìn một chút.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Ta sẽ tự nói với mình ở trong đầu rằng kỳ thực ngươi cũng không xấu như vậy.” Đoạn Ngọc Giác chân thành nói: “Chỉ cần ngươi đọc thêm nhiều sách.”
Sắc mặt của Nam Khanh Hoa triệt để trở nên khó coi, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác lại phát hiện gợn sóng tinh thần của hắn ở trạng thái tăng lên. Nói cách khác, tâm tình hiện tại của hắn rất tốt.
Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn hoài nghi liệu người kia có mắc hội chứng đẩu M không, tại sao mỗi lần mình trào phúng hắn tâm tình của hắn đều tốt một tí tẹo đâu?
Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ sâu xa nói.
Nam Khanh Hoa nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ ở trên cao nhìn xuống đặc biệt khinh thường nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Ta sẽ để cho ngươi thua đến ngay cả mình họ gì cũng không biết!”
“Ta họ Đoạn…” Đoạn Ngọc Giác thành khẩn nói.
Nam Khanh Hoa có khí mà không có chỗ phát ra, nói: “Ngươi chờ ta!”
Nhìn Nam Khanh Hoa cao hơn mình đang tức đến cơ hồ muốn giơ chân, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên cảm thấy, mình vẫn là không cần nhường thì tốt hơn, ai bảo hắn lớn lên cao như vậy đâu!
Chính mình nghĩ trăm phương ngàn kế ngay cả thứ như ‘Tăng cao đan’ đều lấy ra nhưng cũng không thể cao lên! Nam Khanh Hoa cao hơn mình cả một cái đầu lại ở nơi này nhảy nhảy lại cao thêm nửa cái đầu nữa. Thực sự là
—— Thật là làm cho người ta khó chịu!
Đoạn Ngọc Giác quay người xuống tìm nguyên liệu, quyết định hảo hảo đả kích lòng tự trọng của người trẻ một chút. Muôn vàn thử thách mới có thể rèn luyện ra một trái tim kiên cường a, tuy rằng Đoạn Ngọc Giác cảm giác được tuy rằng Nam Khanh Hoa thua thì chính hắn cũng sẽ không thương tâm.
Lúc này Đoạn Ngọc Giác đột nhiên liền có một chút tò mò, nếu như mình cho hắn thua thật thảm, gợn sóng lực lượng tinh thần của hắn liệu có vẫn tiếp tục tăng lên hay không?
Nam Khanh Hoa tức giận đến chặt chân, biểu hiện giống hệt một nhi đồng mới thành niên, hận hận nói tới cái gì, quay đầu cúi xuống cũng tìm nguyên liệu mình cần. Hắn cũng quyết định phải cho Đoạn Ngọc Giác một cái đẹp đẽ!
Hai người đều đang tìm nguyên liệu, tự nhiên Đoạn Ngọc Giác vẫn là tìm nhanh nhất, lực tương tác của cậu với Linh Hoa quả thực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, tốc độ nhanh khiến người khó có thể tưởng tượng, so với linh thảo cấp một vừa nãy còn phải nhanh hơn mấy lần.
Cho nên sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ ở bên dưới cũng không quá tốt, vốn cho là Đoạn Ngọc Giác là đan dược sư cấp một cho nên lực tương tác có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua đẳng cấp mà làm nên chuyện. Thế nhưng cố tình, Đoạn Ngọc Giác lại làm được!
Lực tương tác của cậu đối với Linh Hoa Linh Thảo cấp ba mạnh hơn gấp mấy lần so với Nam Khanh Hoa vốn ở chung với nó mỗi ngày! Lực tương tác của Nam Khanh Hoa từng làm cho toàn bộ liên bang thán phục, càng làm cho đan dược sư cấp bảy bọn họ thở dài nói: “Bốn mươi năm sau, thành tựu của A Hoa tất nhiên cao hơn ta.”
Thế nhưng hiện tại lực tương tác của Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Khi mà Nam Khanh Hoa đang đi về phía Linh Hoa thứ hai, Đoạn Ngọc Giác cũng đã thu thập tốt tài liệu.
Thế nhưng cậu không nhúc nhích, đem vật liệu để ở một bên, ngồi xuống mở ra quang não của mình.
Những người khác dở khóc dở cười nhìn Đoạn Ngọc Giác, cái tên này không thể nào không biết phương pháp phối chế của đan dược cấp ba đi?
Lan Kỳ Phong xẹt qua một ý nghĩ hoang đường, thế nhưng càng suy nghĩ lại càng giống sự thực. A Tát cùng Tây Lộ nhìn động tác của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng lộp bộp một cái, thật là gian nan.
Bởi vì vừa nãy Đoạn Ngọc Giác mang đến cho bọn họ một sự dịch chuyển nghịch thiên, lúc này cũng không ai dám coi khinh động tác của Đoạn Ngọc Giác.
Kỳ thực, Lan Kỳ Phong thực sự đã đoán đúng, Đoạn Ngọc Giác là thật không rõ lắm phân chia đan dược ở nơi này.
Mà nguyên nhân trọng yếu nhất là, cậu muốn cùng Nam Khanh Hoa bắt đầu chế tác đan dược cùng một lúc.
Cho nên, cậu thuận lợi phát ra một cái weibo, vừa nãy Lan Kỳ Phong nói cho cậu biết trên weibo quả thực bị người ta quấy đến long trời lở đất, cuối cùng còn dặn dò, rảnh rỗi cũng phát ra một cái weibo.
Thế nhưng nếu như Lan Kỳ Phong biết Đoạn Ngọc Giác phát ra một cái weibo vào lúc này, phỏng chừng sẽ vô cùng hối hận mình tại sao lại nhiều lời như vậy. Thế nhưng Lan Kỳ Phong lúc này cũng chưa mở ra quang não kiểm tra weibo, hắn cần đọ sức với hai sứ giả liên bang mọi lúc mọi nơi, tự nhiên không có cách nào đi thăm dò quang não của mình.
Khi Đoạn Ngọc Giác điều tra weibo của mình, trực tiếp bị thư tín bay đến hù dọa. Tắt đi nhắc nhở tin tức của mình, lạnh nhạt phát ra một cái weibo: “Chúng ta sẽ thắng Nam Khanh Hoa của liên bang.”
Weibo này phát ra còn chưa có một phút, số người bình luận liền trực tiếp đột phá một trăm!
Giống cái cướp được vị trí thứ nhất phát ra một cái mặt cười to “ (cười to) (cười to) (cười to) nam thần không cần bắt nạt người như vậy a, nhân gi là thiên tài số một của liên bang, là tiểu hài tử hai mươi ba tuổi a ~!”
Người thứ hai hỏng mất nói: “Ta đi một chút đi đi đi!! Ta rõ ràng là quang não tốt nhất tại sao ta không cướp được đệ nhất a a a! Thuận tiện nói nam thần ngài anh dũng như thế ta muốn biểu lộ với ngài.”
“Nam thần nhỏ như vậy làm sao có khả năng bắt nạt tiểu hài tử người ta!”
“Nam thần mới chỉ có mười bảy tuổi a ha ha ha ha! Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang mặt của ngươi có đau không?”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Mặt dày, không đau!”
“Tiểu hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang: Người ta đúng là tiểu hài tử a cầu buông tha qaq hài tử hai mươi ba tuổi của liên bang là vô tội qaq!”
“ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên manh đủ! Nam thần em muốn bày tỏ với ngài!”
Trong mấy phút ngắn ngủi, bình luận cùng chuyển phát trên weibo này đều vượt qua đề tài thứ nhất, sau đó lấy vị trí vững vàng không một chút dao động nào mà đứng đề tài thứ nhất, một tuần lễ sau này cũng không có bị người đánh vỡ, cuối cùng vẫn là bị Đoạn Ngọc Giác tự tay đánh vỡ.
Câu nói Nam Khanh Hoa là tiểu tử thiên tài liên bang hai mươi ba tuổi quả thực nhanh chóng trở thành một câu nói cửa miệng ở trên weibo, dù sao hai vị sứ giả khác của liên bang đều dùng cái từ này để tẩy tắng Nam Khanh Hoa, mọi người trên đế quốc tự nhiên thấy giận.
Mấy đan dược sư vây xem tự nhiên cũng chú ý tới weibo, dồn dập che miệng khom người không dám để cho mình cười ra tiếng. Nhịn cười quả thực quá thống khổ, còn duỗi ra móng vuốt có chút vặn vẹo ấn khen với nam thần.
# Nam thần nhà ta thật sự là quá manh vậy phải làm sao bây giờ?! Tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
# Nam thần quá manh ta thật muốn đem hắn lừa gạt về nhà mọi người có đề nghị gì tốt, tại tuyến sốt ruột chờ vội vã! #
Cho nên, khi Nam Khanh Hoa cũng cầm vật liệu xuất hiện, đã là nửa giờ sau, tất cả mọi người nhìn thấy, nam thần mà bọn họ yêu thích, dưới ánh mắt của công chúng, gối đầu ngủ rồi!
Nam thần ngài không được manh như thế a!
Nhóm đan dược sư dồn dập ở trong lòng reo hò, bọn họ liền không thể cười được, nhẫn cười quả thực không thể thống khổ hơn, từng người từng người ngã trái ngã phải quả thực không còn hình tượng.
# Nam thần làm mất mặt ba ba vang, thế nhưng con ngươi còn mê man như vậy, tại sao có thể manh như thế quả thực chính là phạm quy! #
Mọi người thấy Nam Khanh Hoa lên đài, nhìn Nam Khanh Hoa tối tăm mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mẫn cảm cảm giác được sóng tinh thần của hắn rõ ràng giảm xuống, mê man mang mở mắt ra, khi thấy đôi mắt âm u của Nam Khanh Hoa.
—— Đây là tức rồi sao?
Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu nghĩ, do dự ngáp một cái, bên trong con mắt màu bạc mông một tầng hơi nước, có một sự ngốc manh nói không ra được, đan dược sư vây xem căn bản không khống chế được tâm của mình, chỉ có thể không ngừng phát ra câu nam thần thật ngốc manh cầu gả các loại đến để giảm bớt.
Nhưng khi nhìn đến con mắt tràn ngập hơi nước của nam thần, nhìn nam thần lười biếng đứng lên, còn giống như có chút bất ổn, nhìn cậu mê mang mình hai con mắt tức đến nổ phổi của Nam Khanh Hoa, mọi người vây xem chỉ cảm thấy cào tâm cào phổi, tâm toàn thân đều ngứa!
Đoạn Ngọc Giác liền ngáp một cái, nói: “Ngươi đã đến rồi a, chúng ta đều đang ngủ…”
Khôn mặt Nam Khanh Hoa như trong nháy mắt vặn vẹo, “… Ngươi đang chờ ta?!”
“Đúng a, ” Đoạn Ngọc Giác quyết đoán gật đầu nói, sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, Lan Kỳ Phong biểu thị hắn ở một bên xem trò vui nhìn đến phi thường vui vẻ.
Tây Lộ đã cảm nhận được lần tranh tài này hoàn toàn là tự rước lấy nhục, nhưng là bây giờ căn bản không có cách nào xuống đài, đành phải cười cười với Lan Kỳ Phong, nói: “Chúng ta có hành trình gì sao? Đừng chậm trễ hành trình mà đế quốc đã an bài tốt, ta nhớ tới phải đi tham quan trường học đệ nhất đế quốc đi, chúng ta bây giờ đi xem xem đi, ta và A Tát vẫn là học sinh đây, đối nơi đó còn cảm thấy rất hứng thú.”
“Không được, chờ một lát đi, ” Lan Kỳ Phong cười híp mắt khoát tay áo một cái, nói, “Người trẻ tuổi yêu thích so tài liền làm cho bọn họ so, cái này cũng là một cơ hội tốt để trao đổi a, A Hoa là thiên tài danh tiếng lan xa của liên bang, Tiểu Giác chúng ta có thể được đến A Hoa chỉ điểm quả thực là phúc phận đời trước đã tu luyện.”
Biểu tình của Tam trưởng lão đứng gần Lan Kỳ Phong trong nháy mắt liền vặn vẹo, nghĩ thầm lão hồ ly này bắt nạt lên người thực sự là không chút nào nương tay, không oán được yêu thích Đoạn Ngọc Giác như thế đâu, giống cái kia cũng là kiểu người thích khi dễ người khác!
Bất quá, hài tử này vẫn là rất khiến người thích đâu, Tam trưởng lão nở nụ cười, cảm giác tinh thần sảng khoái.
Nam Khanh Hoa lần này cũng không có cùng Đoạn Ngọc Giác ầm ĩ lên, chỉ là miệt thị tức giận liếc mắt nhìn cậu, nói rằng: “Ta sẽ thắng!”
Nói như chặt đinh chém sắt gọn gàng cực kỳ, nói xong cũng bắt đầu xử lý vật liệu. Đoạn Ngọc Giác nhưng là lại một lần nữa ngáp một cái, cậu là thật buồn ngủ, lúc này mới mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu xử lý tài liệu của mình.
Vừa xử lý vật liệu vừa đốt lửa, tùy ý đem vật liệu được gắt gọt ném đến trong lò luyện đan. Đan dược sư ở gần phát thệ, bọn họ thấy được nam thần trực tiếp nhắm mắt lại để xử lý vật liệu!
Nam thần ngài thực sự là rất xấu rồi! Bắt nạt thiên tài hai mươi tuổi chỉ quan tâm đan dược người ta như vậy)!
Phía bên kia vật liệu của Nam Khanh Hoa vẫn không có xử lý xong, Đoạn Ngọc Giác liền đem một loại vật liệu cuối cùng ném vào lò luyện đan, dưới ánh mắt của mọi người, Đoạn Ngọc Giác mở ra lò luyện đan,
Bên trong một mảnh chói mắt sáng lên màu vàng!
—— đó là đan dược cấp bốn!
Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên dùng nguyên liệu cấp ba để phối chế đan dược cấp bốn——!!!!
|
Chương 70 Trong nháy mắt đó toàn bộ weibo đều nổ tung, càng không cần phải nói đến những người đang ở hiện trường kia!
Vật liệu cấp ba liệu chế ra đan dược cấp bốn, loại sự tình nghĩ cũng không dám nghĩ này lại bị Đoạn Ngọc Giác làm được!
“Tam quan của ta a! Ta rốt cuộc hiểu tại sao Tam trưởng lão lại nói như vậy! Giá trị tam quan của cuộc đời ta đều bị nam thần quét mới, cầu nói cho ta biết không chỉ là một mình ta ngao ngao ngao ——!” Một đan dược sư cấp một nhìn thấy con mắt bình thản kia của Đoạn Ngọc Giác, ngón tay dùng tốc độ nhanh nhất đánh mấy chữ này, trực tiếp truyền lên weibo.
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào —-! Đầu óc của ta đã hoàn toàn bị xoát mới rồi!” Một đan dược sư cấp hai khác trợn mắt há mồm mà nhìn đan dược kia, thật lâu mới dùng ngón tay cứng ngắc viết xuống vài chữ như thế.
“Gào gào gào gào gào gào ngao ta quả thực muốn cởi hết chạy vài vòng ở bên ngoài! Ta kích động đến mức khó có thể nói nên lời a a a a!” Run run giật giật viết xuống vài chữ như thế, bởi vì ngón tay run rẩy mà viết nhiều lần vẫn chưa thành công, cuối cùng mới miễn cưỡng được quang não phân biệt ra trực tiếp phát lên weibo. Tâm của đan dược sư cấp một dường như có một cây đuốc đang bốc cháy, đốt đến nỗi hắn hận không thể đi ra ngoài lỏa chạy vài vòng!
Trong nháy mắt đó Nam Khanh Hoa căn bản không đi xử lý vật liệu trên tay, khi mà hắn ngay cả lò luyện đan còn chưa bắc lên giá, Đoạn Ngọc Giác đã hoàn thành đan dược, hơn nữa vẫn là dùng vật liệu cấp ba làm ra đan dược cấp bốn!
Chuyện này quả thật lật đổ tam quan của Nam Khanh Hoa! Trái tim của hắn cảm nhận được một loại tâm tình dâng trào chưa từng có trước nay, tâm tình kích động quả thực khó có thể nói nên lời!
Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác, Nam Khanh Hoa tinh tế nghiền nát mấy chữ này, cảm giác được kích động cùng hưng phấn trong nội tâm, đến nửa ngày mới có thể tìm được ngôn ngữ phù hợp với tính cách, ngữ khí của hắn.
“Sao có thể có khả năng?!” Hắn liều lĩnh kêu lên, trợn mắt há mồm nhìn đan dược phát ra ánh sáng màu vàng trước mặt, không sai, đó là đan dược cấp bốn!
Nhưng là vật liệu cấp ba làm sao có khả năng làm ra đan dược cấp bốn đây?!
Trong mắt A Tát cùng Tây Lộ đều hiện ra màu xám trắng, hai tay của Lan Kỳ Phong đều đang run rẩy, nhìn đan dược kia giống như đang nhìn bảo vật cứu mạng!
“Sao có thể có khả năng?”
“Ông trời của ta a!”
“Ta nhìn thấy cái gì?!”
“Ánh mắt của ta có vấn đề! Ta cần phải đi bác sĩ!”
“Cái này không thể nào! Vật liệu cấp ba! Đó là vật liệu cấp ba a!”
Hiện trường không còn người có thể áp chế tình cảm của mình, tiếng hét chói tai liên tiếp truyền đến. Đoạn Ngọc Giác vẫn đứng ở nơi đó, vẫn bình thản như cũ, giống như là chuyện đương nhiên.
“cái này không thể nào.” Sắc mặt của Tây Lộ không hồng hào giống như dĩ vãng, vẫn là cắn chặt răng lễ phép nói “Vật liệu cấp ba làm sao có khả năng làm ra đan dược cấp bốn? Đây hoàn toàn đẩy ngã lẽ thường của đan dược học!”
“Không có gì là không thể.” Đoạn Ngọc Giác bình thản đánh gãy nghi vấn của Tây Lộ “Lẽ thường của đan dược học cũng bất quá là sách do một vị đan dược sư làm ra, lẽ thường một đan dược sư phát hiện ra, nếu ngươi phát hiện nó sai lầm thì làm sao ngươi có thể cho rằng nó nhất định là chính xác đâu?”
Tây Lộ lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ngươi dĩ nhiên có ý niệm sỉ nhục người đi trước, ngươi —-!”
“Được rồi” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói “Sự thật ở trong lòng người, ta có sỉ nhục bọn họ hay không mọi người ở chỗ này đều nghe được rõ rõ ràng ràng, lẽ thường bên trong đan dược học nói vật liệu cùng cấp chỉ có thể chế ra đan dược cùng cấp hoặc thấp hơn, mà ta hiện tại đã dùng sự thực nói cho mọi người biết, câu nói này tồn tại tì vết, chỉ cần có năng lực, vẫn có thể dùng vật liệu cấp ba chế ra đan dược cấp bốn.”
“Viên đó của ngươi chưa chắc là đan dược cấp bốn!” A Tát sắp chết giãy dụa nói “Đan dược không qua kiểm tra chỉ dựa vào màu sắc làm sao có thể biết được đây là đan dược cấp bốn?!”
“Nam thần nhà ta chính là suất như vậy! Sắc mặt của đám người liên bang các ngươi bây giờ thật khó coi, các ngươi có biết không?!”
“Ta cảm giác nam thần sẽ sáng tạo ra một thời đại thuộc về chính cậu ấy, ta hiện tại đi theo nam thần vẫn còn kịp sao? Ta nguyện ý làm nam nhân phía sau lưng nam thần (vẻ mặt nghiêm túc)”
“Lầu trên lăn đi! Nam thần là của ta!”
“Tất cả cút đi! Nam thần là của ta!”
Lan Kỳ Phong lắc đầu, trong ánh mắt có vui mừng lại có mong đợi, phức tạp giống như tâm tình của hắn, cuối cùng hắn nhắm mắt thở dài một hơi, thời đại mới của đan dược sư, rốt cuộc đã tới.
Thời đại mới của đan dược, chung quy sẽ được sáng tạo từ người trẻ tuổi này. Đó là ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu hắn ngay từ khi hắn nhìn thấy người này. Thế nhưng hiện tại, nó rốt cuộc trở thành hiện thực.
Đoạn Ngọc Giác hững hờ cầm lò luyện đan đi xuống, cơ khí nghiệm chứng đan dược để ở chỗ đó. Lúc này mọi người càng có thể thấy rõ ràng, thứ đang sáng lên lóng lánh kia cũng không phải là một viên thuốc, mà là mười mấy viên!
Dùng vật liệu cấp ba làm ra mười mấy viên đan dược cấp bốn! Chỉ bằng điểm này, tên của Đoạn Ngọc Giác cũng sẽ được ghi vào trong sử sách!
Khi đó tất cả mọi người mới rõ ràng, tại sao người trẻ tuổi này lại được chọn làm Thất trưởng lão của Công đoàn đan dược sư!
Đoạn Ngọc Giác đem từng viên đan dược để vào bên trong máy cơ khí, cơ khí vận chuyển, tất cả mọi người đều nhìn chặt vào cái cơ khí kia. Thật lâu sau, âm thanh vận chuyển của cơ khí mới dừng lại, chỉ nghe được một thanh âm máy móc nói: “Mười ba viên đan dược ‘Thanh’ cấp bốn, phẩm chất tốt.”
“Thú thần ở trên! Ta tận mắt thấy một cái kỳ tích!”
“Ta cần đi khám bác sĩ! Ta cần đi khám bác sĩ! Trái tim của ta đã không chịu nổi! Mười ba viên a! Tận mười ba viên đan dược cấp bốn a! Chúng nó chỉ được chế ra từ vật liệu cấp ba!”
“Chớ ngu hài tử, ngươi không biết rằng ngày hôm nay bác sĩ đều nghỉ việc sao?”
Lan Kỳ Phong nhìn trần nhà, trong lòng ngũ vị tạp trần, nụ cười vui mừng trên khóe miệng mang theo một chút đắng chát. Khi mà ta còn sống, có thể nhìn thấy thời đại mới ra đời từ trong tay người trẻ tuổi này. Đây cũng coi như là hạnh phúc.
Sắc mặt của Tây Lộ cùng A Tát trắng bệch. Chuyến này của bọn họ vốn là đến đả kích mặt mũi của đế quốc, kết quả so hai lần đều ngược lại bị người ta tàn nhẫn mà đánh lại!
Nam Khanh Hoa lúc này cũng không có chú ý tới hắn, trong con ngươi lóe ra sung sướng cùng kích động, thế nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ép xuống, dùng âm điệu phù hợp với tính cách mình gào to: “Đây bất quá là vận may của ngươi tốt thôi!”
“Có bản lĩnh chúng ta so tài ở cuộc thi đấu đan dược tinh tế! Ngươi nhất định không thắng được ta!”
Đoạn Ngọc Giác không có tiếp hắn, tựa hồ là xem thường hắn. Cậu nhẹ nhàng mà nhìn A Tát cùng Tây Lộ một cái. Cái nhìn kia làm cho A Tát lộ ra sát ý, Tây Lộ nắm chặt song quyền.
Đoạn Ngọc Giác đem lò luyện đan thả lại trên bàn, ánh mắt của những người khác đều dính chặt lên người cậu. Đoạn Ngọc Giác vẫn là không nhanh không chậm như vậy, tựa hồ không hề chú ý tới Nam Khanh Hoa bị cậu chọc đến sắc mặt đỏ bừng một chút nào.
“Như vậy, chuyện mà ngươi đã đáp ứng lúc trước, cần phải làm đi, Nam Khanh Hoa tiên sinh.” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt hỏi, cất từng viên đan dược vào trong lọ. Đan dược bại lộ ở trong không khí cũng không tốt, huống chi đây cũng không phải lò luyện đan làm bằng gỗ, khi làm ra đan dược cũng đã bị hao tổn ở một mức độ nhất định rồi.
“Chúng ta xấu, cần đọc nhiều sách!” Suy tư mấy phút, Nam Khanh Hoa mới không tình không nguyện nói ra, con mắt chặt chẽ nhìn Đoạn Ngọc Giác, như là muốn bắt cậu đem băm thây.
“Muốn tuyên bố thông cáo ở bên trong giả lập, ” Đoạn Ngọc Giác dù bận vẫn ung dung nói.
Sau khi tuyên bố thông cáo, tất cả mọi người chỉ cần tiến vào giả lập liền sẽ thấy thông cáo màu đỏ ở trên đó, sẽ kéo dài ba ngày.
“Đoạn Ngọc Giác ngươi không cần quá quá đáng ——!” Nam Khanh Hoa quát.
“Đã đánh cuộc thì phải chịu, vẫn là nói Nam tiên sinh căn bản không dám?” Đoạn Ngọc Giác đem tất cả đan dược đều đặt ở bên trong bình nhỏ, quơ quơ, để lên bàn, lạnh nhạt nói.
“Ngươi ——!” Biểu tình của Nam Khanh Hoa lúc đó như là hận không thể ăn luôn Đoạn Ngọc Giác!
“Ta không có mang quang não không lên nổi giả lập, ” Nam Khanh Hoa cắn răng nghiến lợi nói, từng chữ từng chữ đều là từ trong hàm răng chen ra.
“Không sao, ta chỗ này có quang não, cho ngươi mượn.” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói.
A Tát lúc này là thật nhẫn không được, nếu như phần video này không truyền ra ngoài, mặt mũi của liên bang bọn họ còn có thể giữ được, thế nhưng nếu như Nam Khanh Hoa thực sự nói ở trên giả lập rằng ‘Chúng ta xấu cần đọc nhiều sách’, như vậy trong khoảnh khắc mặt mũi của liên bang bọn họ liền không còn chút gì rồi!
“Chúng ta tới đây để giao lưu học tập, đế quốc làm thế với chúng ta thực sự không được tốt đi?” A Tát nhìn Lan Kỳ Phong, đôi mắt đều đỏ.
Vốn là tưởng cái công việc béo bở, kết quả lại bị làm thành bộ dáng này, tiền đồ sau này của hắn, cứ như vậy bị hủy một nửa!
Đoạn Ngọc Giác, ngươi —— nên —— chết!
Lan Kỳ Phong cười cười, “Cá cược của thiếu niên, đánh cược cả tôn nghiêm của thiếu niên, bộ xương già như chúng ta, vẫn là không nên nhúng tay thì tốt hơn, miễn cho bị các thiếu niên oán hận.”
Tên cáo già đáng chết này! Liên bang bây giờ là cưỡi hổ khó xuống, chuyện này muốn thật sự truyền ra, bọn họ còn mặt mũi nào a? Mặc kệ trả giá cái gì, đều không thể để cho chuyện này truyền đi! Cũng không có thể để cho Nam Khanh Hoa ở bên trong giả lập tuyên bố thông cáo!
Lúc này liên bang còn không biết, chuyện này đã truyền khắp weibo của đế quốc!
“Lan Kỳ Phong hội phó, sự tình liên quan đến Vườn Cầu Vồng của liên bang, còn cần cùng đế quốc hợp tác nhiều hơn, ” ngăn cản A Tát, Tây Lộ bỏ xuống một cái mồi nhử lớn.
Trong lòng Lan Kỳ Phong vui vẻ, liên bang thật cam lòng bỏ tiền vốn, cười nói với Đoạn Ngọc Giác: “Tiểu Giác, không nên ép chặt như thế, cháu để cho Nam Khanh Hoa tiên sinh đi lấy quang não của hắn a, ta xem chuyện này ngày mai nói sau đi, ”
Chuyện như vậy, đế quốc nên được bao nhiêu lợi ích đây? Để ta hảo hảo tính toán một chút, Lan Kỳ Phong cười đến càng thâm trầm, đám người bên cạnh nhìn thấy yên lặng mà đốt một cây nến cho liên bang.
Lão hồ ly này! Hô hấp của Tây Lộ cứng lại, hận không thể trực tiếp bóp chết Lan Kỳ Phong đang cười dịu dàng.
“Ồ.” Đoạn Ngọc Giác đáp, nắm lọ đan dược trong tay, đi tới trước mặt Lan Kỳ Phong.
“Đi thăm một buổi trưa, các vị sứ giả cũng mệt mỏi, chúng ta chuẩn bị buổi chiều trà, hi vọng có thể giúp cho các vị sứ giả thoải mái, ” thuận tiện thương lượng một chút Vườn Cầu Vồng cùng với sự kiện thông cáo trên giả lập. Lan Kỳ Phong cười đến ôn hòa, Tây Lộ tự nhiên nhìn thấu ý tứ trong ánh mắt của hắn, lại không tình nguyện cũng chỉ có thể đáp, “Được, như vậy làm phiền Lan Kỳ Phong hội phó.”
Mấy người lục tục đi ra ngoài, nhóm đan dược sư vây xem tiếc nuối lắc lắc đầu, dồn dập biểu thị mình còn đang chuẩn bị chụp ảnh thông cáo trên giả lập của Nam Khanh Hoa đâu.
Mà ở trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi này, bến cảng của đế quốc Kim Ngưu Tinh đã xảy ra một trận chém giết thảm thiết. Tiểu đội của liên bang không hề chuẩn bị bị tinh tế hải tặc diệt hơn một nửa, đồng thời bởi vì toàn bộ truyền tin của Kim Ngưu tinh bị phong toả, khi quân bộ đế quốc Song Tử Tinh biết, chuyện này đã đã xảy ra!
Mà là bởi vì truyền tin bị ngăn cản, cho nên chuyện này tạm thời không có thông báo cho dân chúng.
Khi đội trợ giúp tới, bất quá mười phút, tinh tế hải tặc chạy tán loạn.
Quân liên bang quan chỉ trích đế quốc cùng tinh tế hải tặc hợp tác ——!
|
Chương 71 Sứ giả liên bang cùng đám người Lan Kỳ Phong thay đổi địa phương tiếp tục dây dưa, Đoạn Ngọc Giác bồi ở bên người, ngáp một cái, thật sự là buồn ngủ.
Nam Khanh Hoa đắc ý nói: “Buồn ngủ thành bộ dáng này, không phải là tối hôm qua làm cái gì đi?”
Đoạn Ngọc Giác hiền lành nói: “Ngày hôm nay quá đau mắt, nhắm mắt lại một chút bảo vệ mắt của ta.”
“Ngươi——–!” Nam Khanh Hoa giận dữ. Mấy vị trưởng lão khác bên đế quốc bị Đoạn Ngọc Giác chọc cho không biết nói gì, khom người nỗ lực cố nén cười, cho dù biểu tình trên khuôn mặt đều trở nên vô cùng vặn vẹo, cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
Bọn họ nỗ lực nhịn cười thực sự là đáng thương cực kỳ.
# Miệng lưỡi bén nhọn Đoạn Ngọc Giác thực sự là manh chết người #
Vừa trầm mặc không đến vài giây, Nam Khanh Hoa lại một lần nữa phát động tấn công về phía Đoạn Ngọc Giác, hai ba lần lại bị Đoạn Ngọc Giác cản trở lại, sau đó trầm mặc mấy phút liền phát động tấn công về phía Đoạn Ngọc Giác, làm không biết mệt cùng bị không thể nhịn được nữa A Tát cùng Tây Lộ liên thủ trấn áp.
Người này dĩ nhiên còn ngại vừa rồi không có ném đủ mặt mũi! Bây giờ còn đến khiêu khích Đoạn Ngọc Giác! Đầu óc đều bị đan dược ăn sao?!
Nam Khanh Hoa bị ép giữ yên lặng, Đoạn Ngọc Giác lần thứ hai rơi vào cục diện buồn ngủ. Lan Kỳ Phong không nhìn nổi, đơn giản để cho Đoạn Ngọc Giác về sớm, lúc gần đi còn ý vị thâm trường nhìn Đoạn Ngọc Giác, thật giống như đang đánh ý định gì. Đoạn Ngọc Giác bị hắn nhìn đến nỗi phải dừng lại bước chân, sau đó liền bình tĩnh đi.
Ra đến cửa, một đám đan dược sư nhìn Đoạn Ngọc Giác bằng cặp mắt sáng lấp lánh, tranh nhau lên nói chuyện với cậu, một đan dược sư tóc vàng hỏi: “Nam thần ngài thật sự chỉ có mười bảy tuổi sao?”
“Ân.” Đoạn Ngọc Giác hồi đáp.
“Gào gào ngao nam thần thật thân dân a! Ngài tại sao có thể ôn hòa như thế, lễ phép như thế, manh như thế gào gào ngao!” đôi mắt của đan dược sư sáng long lanh, “Nam thần ngài thích hoa gì? Nam thần ngài thích màu sắc gì? Nam thần ngài thích hoạt động gì? Nam thần ngài yêu thích kiểu người nào?” Sau đó ngượng ngùng mà cúi thấp đầu nói, “Nam thần ngài yêu thích ta sao?”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Gào gào ngao nam thần đột nhiên cao lãnh rồi! Nam thần ngài cao lãnh cũng manh như thế gào gào ngao! Nam thần ngài mặc kệ như thế nào ta đều yêu ngài gào gào ngao!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Tiểu tử ngươi tử đi sang một bên, không nên hù đến nam thần a cút!” Một đan dược sư có mái tóc màu trà không chút lưu tình đạp ra hắn, bên trong kính mắt chợt lóe lên một tia ám quang.
Ở trong thời đại này, vấn đề về thị lực đã sớm được giải quyết, rất ít người sẽ bởi vì vấn đề thị lực mà phải đeo kính, bình thường những người đeo kính đều là quen thuộc che giấu nội tâm của chính mình.
—— Hoặc là vì trang b
Sau đó mấy người cũng đều đưa ra nhiều loại vấn đề của mình, các loại vấn đề theo nhau mà tới, Đoạn Ngọc Giác không thể không giữ yên lặng.
“Nam thần, cái câu trầm mặc là vàng kia không thể dùng a, ngài không trả lời vấn đề của chúng ta chúng ta sẽ không thả ngài đi!”
“Chúng ta sẽ chặn cửa!”
“Không sao a nam thần! Chúng ta rất có kiên nhẫn!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Đoạn Ngọc Giác đột nhiên nghĩ đến cái ánh mắt kia của Lan Kỳ Phong, mang theo một chút cười trên sự đau khổ của người khác một chút đồng tình kì diệu cùng ý tứ sâu xa, làm cho cậu đều có chút sởn tóc gáy. Nhìn lại khung cảnh này một chút, cậu đột nhiên rõ ràng Lan Kỳ Phong vì sao lại có ánh mắt ấy.
Không oán được thả mình đi trước thời gian, Lan Kỳ Phong tên kia chính là có âm mưu!
Mấy đan dược sư tập thể chặn lại cánh cửa, Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà nhìn cánh tay của mình, gầy yếu trắng nõn, cảm giác tính khả thi của việc mình mạnh mẽ phá vòng vây thật sự là không lớn, chỉ có thể yên lặng mà nói: “Ta rất buồn ngủ.”
“Ngọa tào nam thần ngài là đang làm nũng sao?!” Đan dược sư có mái tóc vàng óng kia biểu thị tâm của mình đều vỡ nát, vội vã nghiêng người mở ra đường, “Nam thần nam thần ngài mau về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Này! Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!” Đan dược sư có mái tóc màu trà một cái kéo lại hắn, “Một vấn đề nam thần cũng chưa trả lời a, tên ngu ngốc!”
Đoạn Ngọc Giác: “… Cho nên ta chỉ trả lời mười cái vấn đề có được không?”
“Có thể có thể! Nam thần ngài không nên nũng nịu nhân gia không chịu nổi!” Đan dược sư có mái tóc màu trà không chịu nổi mà nói.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Xin hỏi nam thần thích màu sắc gì?”
“Màu xanh lam.”
“Xin hỏi nam thần thích hoa gì?”
“Lily hoa.”
“Nam thần chúng ta nói là hoa không phải Linh Hoa!”
Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà nhìn hắn, “Được rồi được rồi, Lily hoa cũng là hoa, vậy thì vấn đề tiếp theo!”
“…”
Mười vấn đề kết thúc, sau khi mấy đan dược sư cầm vở để cho Đoạn Ngọc Giác kí tên, rốt cục chịu thả Đoạn Ngọc Giác đi.
Đoạn Ngọc Giác vừa đi, mấy đan dược sư kia ngay lập tức liền bắt đầu cắt video, bọn họ ngoại trừ là đan dược sư, vẫn là chủ của mấy đại võng, truyền bá tin tức tư liệu cùng với video là hai chuyện hạnh phúc nhất của bọn hắn!
“Này, chúc mọi người có một ngày tốt lành, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là đem đến cho mọi người tư liệu về vị nào đâu?”
“Ân, không sai, chính là nam thần vạn chúng chú mục của chúng ta —— Đoạn Ngọc Giác!”
“Nhớ chuẩn bị tinh thần, nam thần nũng nịu nha!”
“Nam thần làm nũng manh cho ta máu đầy mặt! Một bao giấy ăn hoàn toàn không đủ dùng!”
Chỉ trong mấy phút đã có hơn một nghìn lượt tải về cùng mấy ngàn người ấn xem đoạn video này, trong nháy mắt liền leo lên trang đầu bảng xếp hạng, đem cái thứ hai bỏ xa cả ngàn dặm! Manh vô số người máu đầy mặt, trong lúc nhất thời sinh ý của xưởng giấy ăn nào đó tốt đến mức làm người ghen tị!
Ra cửa vốn là dự định liên hệ Mông Kình Nhận, nhưng quang não của hắn lại truyền đến thông tin tự động trả lời, Đoạn Ngọc Giác ngược lại liên lạc trong nhà, để cho trí năng người máy quản gia phái phi hành khí đến đón mình.
Trước kia đều là khảong năm rưỡi Lan Kỳ Phong mới có thể thả người, hiện tại mới hơn bốn giờ, Mông Kình Nhận bận bịu công tác cũng là phải, Đoạn Ngọc Giác ngược lại không có suy nghĩ nhiều, một lúc phi hành khí đến liền về nhà.
Khi Đoạn Ngọc Giác tiến vào gia tộc, Ty Tu mỏi mệt từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác rõ ràng sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: “Tiểu Giác a, ngày hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?”
Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói: “Ngày hôm nay liên bang sứ thần đến, Lan hội trưởng trước tiên để con đi.”
“Há, ” Ty Tu gật gật đầu, trong con ngươi còn có chút màu đỏ, căn bản là không che giấu được uể oải của hắn, vẫn là miễn cưỡng nở nụ cười với Đoạn Ngọc Giác, “Kia Tiểu Giác đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?”
Đoạn Ngọc Giác thở dài, chủ động đi lên trước ôm lấy eo của Ty Tu, sau đó đứng thẳng, làm bộ bình thản nói: “Mẫu phụ, ngài bây giờ tương đối thích hợp nghỉ ngơi.”
Ty Tu sững sờ, trong tròng mắt xuất hiện từ ái cùng cảm động, sờ sờ đầu Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác đều lớn như vậy, đều đến tuổi thành gia, ” Ty Tu dừng một chút, sau đó trầm giọng nói, “Ta cũng an tâm.”
“Mẫu phụ?” Trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn Ty Tu, trong con ngươi bắn ra một chút lãnh nhuệ.
Ty Tu cười cười, vuốt sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, ôn hòa nói: “Tiểu Giác lớn rồi, lúc trước nhỏ như vậy a, ” Ty Tu đưa tay ra khoa tay một chút, “Khi ta ôm con còn vô cùng thận trọng, tứ chi của con mềm mại đến kỳ lạ, phụ thân con căn bản cũng không dám ôm con, sợ mình xương cốt khô cứng làm đau con.”
Đoạn Ngọc Giác không nói gì, chỉ là nắm chặt tay của Ty Tu, thật giống đang cho hắn sức mạnh.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, Tiểu Giác đều lớn như vậy.” Ty Tu trêu nói, “Ta vẫn chờ bảo bảo của Tiểu Giác đâu, không được để cho ta đợi lâu nha.”
“Mẫu phụ, ” trong lòng của Đoạn Ngọc Giác luôn có một sự bất an, những câu nói này của Ty Tu, lại như bàn giao cái gì, cái cảm giác này làm cho cậu rất là bất an.
“Tiểu Giác, ” Ty Tu hòa hoãn nụ cười, ánh mắt từ ái mà nhu hòa, như đang nhìn bảo vật quý giá nhất của mình vậy, “Kình Nhận là đứa trẻ tốt, hắn nhất định có thể chăm sóc tốt con, Tiểu Giác cũng nên chấp nhận hắn.”
“Mẫu phụ!” Đoạn Ngọc Giác đánh gãy Ty Tu, hít sâu một hơi nói, “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
“Trong nhà làm sao lại xảy ra chuyện gì?” Ty Tu hấp háy mắt, “Ta chỉ là ở trong weibo nhìn thấy mặt nam thần của Tiểu Giác nhà ta mà cảm khái ngàn vạn a. Con lại tìm được rất nhiều tình địch cho Kình Nhận đâu, Tiểu Giác.”
Sủng nịch xoa xoa sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, Ty Tu lạnh nhạt nói: “Được, ta còn việc muốn làm, Tiểu Giác đi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn cần đi ứng phó liên bang lai sứ đi?”
Đoạn Ngọc Giác cau mày, không nhúc nhích, Ty Tu buồn cười nói: “Người đã già, liền dễ dàng nhớ lại chuyện lúc trước, cảm giác đau buồn vì mùa xuân đã qua, con còn muốn cướp đoạt quyền lợi ấy của mẫu phụ hay sao?”
Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể cau mày nghiêm túc nhìn Ty Tu, nói: “Kia mẫu phụ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ân ân, ” Ty Tu bất đắc dĩ nói, “Con liền không cần tiếp tục quấy rối ta, lãng phí thời gian ta làm sao đi nghỉ ngơi a?” Nói vỗ vỗ tay Đoạn Ngọc Giác, nói, “Nhanh chóng trở về nhà đi thôi, ”
“Đúng rồi, ” Ty Tu lại nói, “Ngày hôm nay làm rất khá nha, không nên khách khí với đám người liên bang kia.”
“Ân, mẫu phụ nghỉ ngơi thật tốt.” Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, thuận theo Ty Tu. Ty Tu đứng ở cửa thang gác, ôm bụng yên lặng mà đứng một hồi, đầu cúi xuống, sắc mặt tái nhợt, chỉ chốc lát sau trầm thấp ho khan lên tiếng.
Mặc kệ như thế nào, cũng phải chống được cho đến khi Tiểu Giác làm xong nghi thức kết hôn.
Ty Tu hơi lộ ra một vệt nụ cười, đi tới phòng khách uống một chút nước, cũng lên lầu.
Đoạn Ngọc Giác lên lầu mở ra quang não, sắc mặt lúc này của Ty Tu còn hiện rõ trong đầu cậu, sắc mặt tái nhợt viền mắt có chút hồng, cả người đều có một loại uể oải cùng tiêu cực không nói ra được.
—— Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đoạn Ngọc Giác nhắm mắt lại suy tư một hồi, quyết định mua một ít Linh Hoa trên giả lập, đi luyện chế một loại đan dược. Loại đan dược này có thể để cho Linh Hoa linh thảo ở trong thời gian nhất định nói ra ý nghĩ nội tâm của chúng nó.
Bởi vì phần lớn Linh Hoa Linh Thảo là không có ngôn ngữ, bọn họ không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể cùng đồng loại giao lưu, cũng là dùng tứ chi giao lưu. Khi chúng nó tu luyện tới một năng lực nhất định, mới có thể phát ra âm thanh.
Hiện nay không tìm được loại Linh Hoa có năng lực này, cũng chỉ có thể làm ra loại đan dược này, mình có thể hỏi một chút toàn bộ Linh Hoa Linh Thảo ở trong nhà khi mà Ty Tu không có ở đây, trong nhà đến cùng xảy ra chuyện gì.
Giữa lúc Đoạn Ngọc Giác muốn lên giả lập, Mông Kình Nhận lại phát tới video trò chuyện, Đoạn Ngọc Giác điểm xác nhận tiếp thu.
—— Thế nhưng đây không phải là một phần video trò chuyện, chỉ là một phần video ghi lại lời nói!
“Bảo bảo, anh tạm thời sẽ biến mất một khoảng thời gian, sẽ nhớ em, ”
Trên khuôn mặt anh tuấn của nam nhân hiện ra vẻ thâm tình, “Anh yêu em, bảo bảo.”
“Bảo bảo, nếu có thời gian, xử lý một chút sự tình về lễ cưới, nếu như không có, ” nam nhân dừng một chút, cười nói, “Anh đến xử lý.”
“Bảo bảo, nhớ phải nhớ anh nha, ngủ ngon.”
|
Chương 72 Tối hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mông Kình Nhận đột nhiên không ở, Đoạn Ngọc Giác đã quen có một người ở bên cạnh nay lại phải ở một mình liền cảm thấy không quen. Nhíu nhíu mày lơ đi sự không thoải mái ở trong lòng, vốn vô cùng khốn đốn vì thiếu ngủ hai ngày, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên lại cảm thấy không buồn ngủ nữa, liền từ trên giường đứng lên, xoa xoa tóc, tiến vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ.
—— Cậu không biết bày tỏ lo lắng cùng bất an trong lòng mình với bất kỳ ai.
Đoạn Ngọc Giác tiếp tục xem thông tin có liên quan ở trên quang não, bởi vì trong lòng luôn hơi có chút bất an, cậu quyết định tìm một ít Linh Hoa để làm một ít đan dược hệ chữa trị. Thế nhưng cơ hồ lật tung cả cửa hàng cậu cũng không tìm thấy Linh Hoa mình cần tìm!
Làm sao lại không có? Đoạn Ngọc Giác nhíu mày thật sâu, đó rõ ràng là nhữnh Linh Hoa khá là thường gặp a! Linh lực ở trong cơ thể chúng cao hơn ‘Hoa Lily’ một chút, nghiêm khắc vẫn được tính là Linh Hoa cấp hai.
Tại sao tất cả các cửa hàng giao dịch ở trên giả lập đều không tìm thấy?
Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, cuối cùng đi tới thị trường treo giải thưởng. Cái thị trường này không giống với các sàn giao dịch khác, mà là nhiệm vụ có tuyên bố treo thưởng có dong binh đoàn đi làm, phần lớn đều là tìm kiếm vật khó khăn hiếm thấy.
—— Chẳng lẽ những Linh Hoa kia ở nơi này lại thành những Linh Hoa hiếm thấy?
Nhìn qua những nhiệm vụ treo thưởng ở đây một chút, Đoạn Ngọc Giác cũng không có phát hiện có treo giải thưởng ‘Kim Ti Hoa Thảo’, điều này là bởi vì loại Linh Hoa này quá mức thông thường mà đăng nhưng không có ai nhận hay là bởi vì nó quá nguy hiểm nên không có ai làm đâu?
Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ một chút, vẫn là ban bố một cái nhiệm vụ treo thưởng như thế này, “Cần một phần ‘Kim Ti Hoa Thảo’, tiền thưởng một triệu.”
Một triệu đủ để mua một nhánh Linh Hoa cấp ba rất tốt, ‘Kim Ti Hoa Thảo’ nói chuẩn xác cũng chỉ là là Linh Hoa cấp hai, theo lý thuyết là có thể mua lại.
Thôi, nếu như cái giá này quá cao, sẽ có người điên cuồng cướp nhiệm vụ này, nếu như cái giá này quá thấp, nhiệm vụ này sẽ không có người làm, tất cả chờ ngày mai lại nói.
Tiếp tục như vậy, Đoạn Ngọc Giác lại trở về sàn giao dịch đi xem xem Linh Hoa mà mình yêu cầu. Chủng loại Linh Hoa rất nhiều, phần lớn cũng là cấp một, cho dù có vài loại Linh Hoa cấp hai nhưng phẩm chất cũng không tốt lắm, cho nên giá tiền phổ biến cũng không cao. Đoạn Ngọc Giác mua rất nhiều Linh Hoa cấp hai, có hai mươi, ba mươi chậu đi, bởi vì mua nhiều còn được chủ quán tặng thêm hai chậu.
Bởi vì mang theo mặt nạ, cũng không có ai biết đây là Đoạn Ngọc Giác. Thương hại cùng hưng phấn trong mắt chủ quán Đoạn Ngọc Giác đương nhiên thấy rõ ràng, hai mươi, ba mươi chậu Linh Hoa phẩm chất tồi không lớn được này là hắn dùng giá rẻ mua được từ trong tay của một vị đan dược sư, bây giờ bán đi mình còn kiếm lời không ít, làm sao có thể không cao hứng? Chỉ là trong lòng lén lút nói thầm, quả nhiên là con nhà giàu a, tùy tùy tiện tiện tiêu mấy vạn cũng không thấy chớp mắt một cái, dê béo như vậy không làm thịt thì phí!
Thế nhưng ai giết ai cũng thật là cái vấn đề, trong lòng Đoạn Ngọc Giác biết mấy chậu Linh Hoa này chẳng qua là bởi vì dưỡng dục không tốt tạo thành, ở trong tay cậu chậm thì ba ngày nhiều thì một tuần tuyệt đối tại chỗ đầy huyết phục sinh, huống chi giá tiền còn thấp như vậy. Đoạn Ngọc Giác kỳ thực đối với mấy chậu hoa này rất hài lòng.
Ngược lại qua mấy ngày chúng nó cũng đều sẽ thay đổi thành Linh Hoa nở rộ khỏe mạnh, khi đó chính mình còn có thể bán đi, giá tiền có thể tăng gấp mấy lần; nếu như dùng những Linh Hoa đó chế ra đan dược bán đi, liền không biết giá như thế nào.
Cho nên khi Đoạn Ngọc Giác rõ ràng nhìn thấy được sự thương hại trong mắt hắn, một chút cảm giác cậu cũng không có, ngược lại thua thiệt không phải cậu.
Quan trọng nhất là, những Linh Hoa này vừa vặn dùng để quan sát Ty Tu một chút.
Đem hai mươi, ba mươi chậu Linh Hoa kia đặt cẩn thận lên ban công phòng ngủ mình, đem một viên thuốc tạo thành phấn rồi lấy nước quấy vào, lại một chút vào những Linh Hoa này, màu sắc của Linh Hoa trong nháy mắt trở nên tốt hơn không ít, lay động thân thể thân thể làm nũng với Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác thoáng trấn an bọn họ một chút, quay người vào nhà lên giường.
Ngày mai còn phải dậy sớm ứng phó với sứ giả liên bang, vẫn là sớm chút ngủ đi, Đoạn Ngọc Giác nghĩ nghĩ, sau đó nằm ở trên giường nhắm chặt mắt lại. Khoảng chừng mười phút sau, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên ngồi dậy, buồn bực níu chặt chăn trong tay, trong lòng có một sự phiền muộn không nói ra được.
Biểu tình trên mặt cũng không dễ nhìn, Đoạn Ngọc Giác thậm chí muốn bò lên làm đan dược để bình tĩnh một chút, thế nhưng buổi tối đó nhất định không phải là một buổi tối an bình, quang não của Đoạn Ngọc Giác vang lên một âm thanh nhắc nhở.
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh sĩ thân thỉnh ngài trò chuyện, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
Nhân sĩ nặc danh? Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, “Từ chối.”
Nằm ở trên giường tiếp tục lăn qua lộn lại, thói quen hai người cùng ngủ, bên người đột nhiên thiếu mất một người, không khỏi cảm thấy được cái giường này trống không rất nhiều.
Rõ ràng muốn quay về ngủ bù, kết quả lại ngủ không được. Đoạn Ngọc Giác có chút ưu buồn thở dài, đột nhiên hoài niệm Nam Khanh Hoa.
—— Ít nhất đó cũng là đối tượng mỗi người chọc cười a, mỗi lần nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa cùng tinh thần lực bất động kia của Nam Khanh Hoa, Đoạn Ngọc Giác còn cảm thấy được rất thú vị.
Đả kích mấy người liên bang còn rất vui, Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu nghĩ.
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh phát ra thân thỉnh trò chuyện với ngài, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
Lại tới một lần? Đoạn Ngọc Giác nhướng mày, “Từ chối.”
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh phát ra thân thỉnh trò chuyện với nài, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
“Từ chối.”
…
…
Không biết tiến hành rồi thứ bao nhiêu lần, Đoạn Ngọc Giác cũng than thở kiên trì của người này, “Đồng ý.”
“Hệ thống trò chuyện ngữ âm đang mở ra, keng, hệ thống trò chuyện ngữ âm đã mở ra, hệ thống quang não tận lực đưa cho chủ nhân một trải nghiệm tuyệt vời.”
“Ngài cần ‘Kim Ti Hoa Thảo’?” Một thanh âm nho nhã vang lên, giống như cao sơn lưu thủy, thanh tân đạm nhã.
“Vâng.” Đoạn Ngọc Giác không hề có một chút nào ẩn giấu điểm này, quyết đoán thừa nhận.
“Một triệu cũng không đủ để mua được loại trân bảo hiếm thế này a, ” Trong thanh âm người kia mang theo ý cười, “Chỗ này của ta vừa vặn có một đóa, thế nhưng, ta không cần tiền.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt hỏi.
“Ta thích sưu tập đồ vật li kì, nếu như các hạ có thể lấy chuyện gì ngạc nhiên đánh động ta, ta nguyện ý cùng ngươi trao đổi.” Thanh âm của người kia trầm xuống.
“Ồ.” Đoạn Ngọc Giác tìm kiếm ở trong đầu của mình, không nhớ rõ mình từng nghe qua một thanh âm như thế.
“Vậy ý các hạ là?” Thanh âm người kia hơi giương lên, có sự êm tai không nói ra được.
“Ta từ bỏ.” Đoạn Ngọc Giác tùy ý nói, mạn bất kinh tâm ngáp một cái, tiếp tục nói, “Ta đã đến giờ ngủ, xin hỏi ngươi còn có việc sao?”
Người kia trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ là không nghĩ tới Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên có thái độ không thèm để ý như thế. Nếu như không thèm để ý, tại sao trực tiếp lấy cái nhiệm vụ treo thưởng, hại mình cho rằng cậu vô cùng cần ‘Kim Ti Hoa Thảo’!
Thực sự là, người đế quốc giaỏ hoạt! Chán ghét người đế quốc!
“Các hạ, ngươi vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút đề nghị của ta đi, ta dám nói, toàn bộ đế quốc này người nắm giữ ‘Kim Ti Hoa Thảo’ không quá mười người, mà cũng chỉ có ta đem nó ra bán thôi.”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác không nặng không nhẹ.
Người kia quả thực muốn chặt Đoạn Ngọc Giác, chưa từng thấy gia hỏa giảo hoạt chọc giận người như thế! Nhiều lời vài chữ sẽ chết sao sẽ chết sao sẽ chết sao?
“Xem ra các hạ còn chưa hiểu rõ sự quý giá của ‘Kim Ti Hoa Thảo’, ”
” ‘Kim Ti Hoa Thảo’ là một trong những loài Linh Hoa quý giá nhất ở lục địa, nơi sản sinh chủ yếu ở rừng rậm mê huyễn ‘Thiên Yết tinh’ của liên bang, số lượng cực kỳ ít ỏi cùng hiếm thấy, giá cả từ lúc mấy chục năm trước liền lên tới 390 triệu, đương nhiên, nếu như các hạ cầm được 390 triệu, ta cũng sẽ không đem ‘Kim Ti Hoa Thảo tặng cho ngài, ta cần vật giá trị ngang với nó, mà không phải một đống tiền mặt không có ý nghĩa.”
“Ham mê sưu tầm các thứ kì lạ của lão nhân gia, các hạ lẽ ra có thể lý giải đi?”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác lại một lần cường điệu nói, “Ta muốn ngủ, ”
Đây đã là lệnh trục khách rõ ràng, hô hấp người kia ồ ồ mấy phần, trong lòng nghĩ vài loại phương pháp đem Đoạn Ngọc Giác chém thành muôn mảnh, lúc này mới thoáng dễ chịu một chút, tiếp tục cùng Đoạn Ngọc Giác đánh thái cực nói: “Các hạ, qua thôn này nhưng là không có tiệm nào nha, ta không phải là mỗi ngày đều tốt bụng như vậy.”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác chậm rãi nói, “Vậy ta đi ngủ.”
Trong nháy mắt đó, người kia phát thệ hắn muốn đánh nổ đầu Đoạn Ngọc Giác!
“Thuận tiện nói thêm, ” Đoạn Ngọc Giác từ từ nói, “Có việc cầu người cũng không cần lớn lối như vậy, ít nhất cũng phải báo lên tên của chính mình, ”
“Các hạ, hiện tại có việc cầu người chính là ngươi đi!” Người kia hít vào một hơi thật dài, lãnh đạm nói.
“Nếu như là ta muốn cầu cạnh ngươi, ngươi bây giờ nên đem ngữ âm trò chuyện đóng, ” Đoạn Ngọc Giác mạn bất kinh tâm nói, “Vừa vặn để ta đi ngủ một giấc.”
—— Chết tiệt người đế quốc!
Cùng với, ta hiện tại đóng ngữ âm trò chuyện vẫn kịp sao?
Tên giảo hoạt kia đang chờ ta đóng ngữ âm trò chuyện đây!
“Vẫn luôn cường điệu để ta đem đồ vật tới đổi, ý đồ của ngươi quá rõ ràng, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, vẫn là ngủ không được.
“Thoạt nhìn ngươi biết ta là ai a, mới vẫn luôn làm cho ta lấy đồ vật đi trao đổi, chỗ này của ta có cái gì khiến ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm sao?” Đoạn Ngọc Giác cầm lên chén nước ở trên tủ đầu giường, ngón tay từ từ từ lướt qua phía trên, chờ người kia đáp lại.
“Ta chỉ là không nghĩ bán đi, chỉ là muốn trao đổi mà thôi!” Người kia hít một hơi thật sâu, “Người có thể treo lên treo giải thưởng đều sẽ có vài món bảo bối trong tay, ”
“Ta chính là mấy người không có bảo bối, ” Đoạn Ngọc Giác nói, “Cho nên ngài tìm lộn người.”
Trong thanh âm của Đoạn Ngọc Giác có một sự chân thành không nói ra được, người kia chỉ cảm thấy một búng máu nghẹn tại cổ họng, suýt chút nữa phun ra ngoài.
“Như vậy ta đi ngủ, ngủ ngon, ” cuối cùng, Đoạn Ngọc Giác còn không quên lễ phép nói một tiếng ngủ ngon.
Người kia còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe đến “Chủ nhân, trò chuyện của ngài đã kết thúc.”
Đoạn Ngọc Giác chính là ma quỷ tức chết người không đền mạng ——!
|
Chương 73 Đêm đó, Nam Khanh Hoa cắn răng nghiến lợi đóng trò chuyện, cảm giác mình cả người cũng không tốt. Đoạn Ngọc Giác chết tiệt, người đế quốc chết tiệt!
Cùng Đoạn Ngọc Giác gần hai giờ không có bất cứ kết quả gì, cuối cùng dưới tình huống Đoạn Ngọc Giác ngáp liên thanh khốn đốn không thôi trực tiếp ngủ, ngủ,, rồi!
Đem Nam Khanh Hoa đang trò chuyện cùng cậu ném qua một bên, Đoạn Ngọc Giác yên yên ổn ổn ngủ!
Nam Khanh Hoa quả thực muốn lấy thanh đao chặt hắn!
Hắn đã cho ta là rảnh rỗi đến phát chán đi hống hắn ngủ sao?!
Nam Khanh Hoa hận hận nhìn quang não, tàn bạo mà lý sự, một hồi lâu sau, ác ý trong con ngươi chậm rãi tiêu tan, càng hiện ra mấy phần ý cười.
Đây là một tên khốn nạn giảo hoạt.
Nam Khanh Hoa lẩm bẩm nói, trong con ngươi còn mang theo một ít ý cười, hai giờ qua hắn cảm giác được gánh nặng đặt trên vai mình giảm đi không ít, mình cũng có thể hảo hảo lấy hơi.
Buông lỏng không ít cảm giác, Nam Khanh Hoa nhẹ nhàng than thở, ý cười trong ánh mắt dần dần tiêu tan, lại trở về trạng thái không có chút rung động nào.
Còn muốn nhanh đi ra ngoài, hai tên kia không thấy được chính mình, phỏng chừng cũng không có thể an tâm đi. Nam Khanh Hoa xì cười một tiếng, nếu không phải mình liền một bộ ngu ngốc, còn không biết bọn họ có thể yên tâm để mình tắm hai giờ không đâu.
—— Tách tách tách!! Khẩn cấp trò chuyện! Khẩn cấp trò chuyện!
Ống nghe vẫn không có mở ra, sắc mặt của Nam Khanh Hoa rùng mình, lập tức đem thiết bị cách âm mở ra. Nó được cải tạo từ thiết bị cách âm ưu tú nhất của liên bang, nếu như Sayr không làm ra cái này, phỏng chừng kế hoạch của mình còn không biết phải đợi bao nhiêu năm.
“A Hoa A Hoa! Không xong!! Liên bang muốn bắt Sayr cùng Mặc Thí thành hôn! Điều lệnh đã xuống! Làm sao bây giờ?!”
Cái gì?!
“Câm miệng A Ly!” Bên trong ống kính xuất hiện một người khác, ngũ quan xinh xắn đã vô pháp dùng lời nói để diễn tả, khẽ mỉm cười chính là nghiêng nước nghiêng thành, “A Hoa, không cần lo chúng ta, nhớ kỹ kế hoạch là được rồi.”
“A Hoa, ” Sayr chậm rãi bật cười, cả người xán lạn giống như dương quang, “A Hoa, tớ tin tưởng cậu, chúng tớ đều đang chờ cậu.”
“Sayr!” Nam Khanh Hoa gấp rút hô.
“A Hoa, không nên hành động theo cảm tình, ngoan.” Sayr mỉm cười giống như là đang động viên hài tử rồi cắt đứt cuộc trò chuyện này.
“Sayr ——!” Nam Khanh Hoa la lên, hình ảnh trên quang não cũng chỉ có chân dung của chính hắn. Sắc mặt của Nam Khanh Hoa chậm rãi trở nên đặc biệt khó coi, tàn nhẫn mà đấm một đấm lên mặt tường, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo.
“——Liên bang!” Trong con ngươi không tự chủ lộ ra màu đỏ, tơ máu hiện ra, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.
Đan dược có lực sát thương cực lớn kia, không kể dùng thủ đoạn gì, hắn đều muốn chiếm được!
*******
Nhờ phúc của người không rõ thân phận kia, Đoạn Ngọc Giác ngủ một giấc vẫn là thật không tệ, chỉ là buổi sáng nhìn thấy nửa bên giường băng lãnh kia, tâm tình đang tốt đột nhiên có chút hậm hực.
Nguyên lai, trong lúc không để ý, mình chợt bắt đầu thói quen sao?
Đoạn Ngọc Giác hơi nheo lại mắt, trong con ngươi âm u, tâm tư gì cũng không thấy. Tĩnh tọa một hồi, Đoạn Ngọc Giác đi ban công nhìn một chút Linh Hoa, đem đan dược đã chuẩn bị xong bóp vụn rồi đổ vào trong nước, lại ôm lấy một chậu nụ hoa đang chờ nở vô cùng mỹ lệ, đưa đến trong phòng Ty Tu. Đoạn Ngọc Giác không quên dặn dò kĩ chậu hoa này, để cho nó quan sát kĩ, phát hiện cái gì buổi tối lập tức nói cho cậu biết.
Nhành lá của Linh Hoa lay động, có vẻ đặc biệt kích động. Đoạn Ngọc Giác vỗ vỗ cánh hoa của nó, liền cấp đưa đến chỗ của Ty Tu. Ty Tu ngược lại là tốt hơn hôm qua một chút ít, đối nhi tử cười cười, nhận lấy hoa, dặn dò nhi tử vài câu, liền để Đoạn Ngọc Giác đi.
Khi mà Đoạn Ngọc Giác đi đến Công đoàn đan dược sư, đám người Lan Kỳ Phong còn đang ở bên trong công đoàn, hoàn toàn không có dự định đi tiếp mấy sứ giả liên bang, làm cho Đoạn Ngọc Giác suýt chút nữa quay đầu đi.
“Đến đến đến, Tiểu Giác đến, nhanh lên một chút lại đây.” Trưởng lão thứ nhất là người đầu tiên phát hiện ra Đoạn Ngọc Giác, vốn là khuôn mặt uy nghiêm, nghiêm túc lại nặn ra mấy phần từ ái, làm cho Đoạn Ngọc Giác bước hụt một cái. Là một người nhan khống, còn có cái gì so với cái này càng sốt ruột?!
“Tiểu Giác, ” trưởng lão thứ nhất cố gắng bật cười, khóe miệng giật một cái, Đoạn Ngọc Giác chân tâm cảm thấy được hắn còn không đẹp bằng mình khi cười.
Căn cứ tế thế cứu nhân cũng chính là cứu nguyên tắc của mình, Đoạn Ngọc Giác mở miệng nói: “Trưởng lão, không muốn cười cũng không cần nở nụ cười.”
Trưởng lão thứ nhất: “…” Tại sao mình lại có cảm giác bị ghét bỏ nhỉ qaq!
Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy trưởng lão thứ nhất bách biến sắc mặt, suy nghĩ một chút nói bổ sung: “Kỳ thực cũng không có khó coi như vậy.”
Sắc mặt của trưởng lão thứ nhất càng khó coi hơn.
Đoạn Ngọc Giác tự giận mình nói: “Nếu ngài cũng cho rằng khó coi cũng không cần nở nụ cười như vậy.”
Trưởng lão thứ nhất âm sâm sâm nở nụ cười, lộ ra một cái răng trắng, “Đoạn —— Ngọc —— Giác!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Ầm ——!”
Theo một tiếng vang thật lớn, toàn trường đều yên tĩnh lại, như là vạn vật đều không phát ra tiếng động nữa vậy.
Trưởng lão thứ nhất ——Một trong hai đan dược sư cấp sáu đỉnh cao của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh — —— ngang dọc Công đoàn đan dược sư mấy chục năm, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, rốt cục lại một lần nữa thử nghiệm đến tư vị nổ lò luyện đan.
May là, uy lực nổ không mạnh, không có thương tổn đến người, chỉ là có chút bỏ của đan dược phun lên mặt của trưởng lão thứ nhất, làm cho khuôn mặt đen nghiêm túc kia ngược lại lại có mấy phần khôi hài.
Đoạn Ngọc Giác tốt bụng mà đưa lên khăn mùi soa. Trưởng lão thứ nhất tàn nhẫn mà trừng mắt nhìn cậu, nửa ngày mới đưa tay tiếp nhận cái khăn mùi soa kia, chỉ tiếc vết bẩn trên mặt hắn nghiêm trọng phá hủy hắn trừng mắt công kích, Đoạn Ngọc Giác vô cùng thê thảm nhắm mắt lại.
Cái vị trưởng lão khác cùng Phó hội trưởng cúi người xuống cố nén cười, lão già này nghiêm túc nửa đời, thật vất vả cười hai tiếng còn bị tiểu bối rùng mình, tuy rằng nhìn hắn cười rộ lên chính mình cũng giật mình nổi da gà đi, khụ khụ nhưng nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn cũng thật là quá khôi hài ha ha!
Nên! Cho ngươi vừa nãy cười nhạo chúng ta nổ lò luyện đan, chính ngươi cũng nên nổ! Nên! Quá nên rồi!
Đoạn Tiểu Giác làm đến quá đẹp! Tàn nhẫn mà cho chúng ta xả được cơn giận a!
“Chúng ta, không đi đón liên bang?” Đoạn Ngọc Giác nhìn trưởng lão thứ nhất bắt đầu lấy khăn lau mặt, lúc này mới hỏi.
“Liên bang ngày hôm nay sẽ được tiếp đón ở trong vương cung, ” Lan Kỳ Phong chớp chớp con mắt màu xanh lam, “Do đó chúng ta có thể có đến luyện chế đan dược cả ngày nha ~ ”
“Cả ngày” cố ý nặng nề đọc ra, chính là vì nói cho Đoạn Ngọc Giác ngươi không có đường trốn.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Thất vị trưởng lão cùng hai vị phó hội trưởng đều có phòng luyện đan riêng, mà hôm nay đều tụ tập ở bên trong cái phòng luyện đan choai choai này, còn nổ lò luyện đan, Đoạn Ngọc Giác trong chớp mắt liền nghĩ đến bọn họ đến cùng đang luyện chế đan dược gì.
“Tiểu Giác ~” Lan Kỳ Phong cười đến trơn bóng như ngọc, con mắt màu xanh lam rạng ngời rực rỡ, “Giúp ta xem một chút loại đan dược này thế nào?”
Đây chính là thành quả duy nhất hắn luyện ra được mấy ngày nay a, Lan Kỳ Phong có chút ưu buồn than thở.
“Ác ý bán manh là vi pháp, ” Đoạn Ngọc Giác chậm rãi nói, “Hơn nữa, cháu không nhìn ra ngài nơi nào manh.”
Lan Kỳ Phong: “…”
Xuất phát từ bị ép, lại một lần nữa thế tiến công độc miệng của Đoạn Ngọc Giác cũng không nhịn được nữa hướng về Lan Kỳ Phong phát động. Trời mới biết cậu đã sớm muốn làm như vậy, cũng không biết ăn sai rồi cái gì dĩ nhiên sống sờ sờ nhịn nhiều ngày như vậy!
“Hơn nữa, so với để cho cháu xem đan dược này, ngài đem đan dược ném lên người bạn lữ của ngài càng có thể nhìn ra hiệu quả.”
Lan Kỳ Phong: “…”
“Ngài cũng có thể đem hắn mang vào giả lập, tìm một gian nhà không có ai thử xem đan dược uy lực.”
Lan Kỳ Phong: “…” Nếu như uy lực của loại đan dược này mà không có vấn đề, ta còn cần dùng ngươi xem sao?!
“Ha ha ha ha, ” rốt cục có một người không nhịn được, ôm bụng không ngừng mà cười, “Tiểu hài này quá đùa rồi! A Phong cùng lão đại hoàn toàn không có lực phản kích a ta không nhịn được ha ha ha!”
Trưởng lão thứ nhất: “Ha ha, nổ năm lần lò luyện đan Tiểu Ngũ; ”
Lan Kỳ Phong: “Ha ha, liền đan dược bọt bọt đều không có Tiểu Ngũ; ”
Ngũ tưởng lão rốt cục nổ, “Ngọa tào các ngươi có thể hay không không đâm chân đau của người khác?!”
Trưởng lão thú nhất bá khí trắc lậu: “Không thể!”
Lan Kỳ Phong âm hiểm cười liên tục: “Cậu đoán xem.”
Đoạn Ngọc Giác: “Cháu có thể đi được chưa?”
“Chờ đã!” Lan Kỳ Phong tay mắt lanh lẹ bắt được Đoạn Ngọc Giác, “Người trẻ tuổi mà cứ suốt ngày muốn về nhà là thế nào a!
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
Lan Kỳ Phong cắn răng nói: “Nghỉ ba ngày!”
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
“Năm ngày!”
Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn.
“Một tuần lễ! Không thì nhiều hơn nữa!”
“Thành giao, ” Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh nói.
Lan Kỳ Phong: “…”
“Đan dược của ta thế nào?” Lan Kỳ Phong cứng rắn xoay chuyển đề tài, trong lòng hoa lạp lạp chảy máu.
“Đáng tiếc…” Đoạn Ngọc Giác than thở.
“Ta cũng cảm thấy khá là đáng tiếc, ” Lan Kỳ Phong gật đầu nói, “Cũng đã thành hình.”
“Cháu nói là đáng tiếc những tài liệu kia, ” Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh mà đâm xuyên Lan Kỳ Phong mộng đẹp, cầm đan dược nhìn nhìn, còn ngửi một cái, trầm mặc một hồi, khách quan mà cho ra lời bình, “Phương pháp thao tác sai, gọt đến vật liệu to nhỏ không đều, thời gian thả tài liệu không đúng, cuối cùng còn do dự không xuống tay được, đan dược thành hình thực sự là nó ngoan cường.”
Lan Kỳ Phong: “…”
Đoạn Ngọc Giác đồng tình nói: “Không có chuyện gì, lần thứ nhất luyện tập mà ra được như thế này, ngài còn có thể cứu.”
Suy nghĩ một chút, Đoạn Ngọc Giác lại bổ sung: “Ít nhất ngài không nổ lò luyện đan.”
Lan Kỳ Phong mặt cương thi, ta có thể nói cho ngươi biết ta nổ ba lần lò luyện đan sao?
Trưởng lão thú nhất không khỏi cảm giác đầu gối rất đau, rất đau, đau vô cùng.
Mấy vị trưởng lão khác dồn dập nhe răng nhếch miệng mà tỏ vẻ, đầu gối của chính mình cũng rất đau, thật sự rất đau.
|