Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
|
|
Chương 58: Không tên EDIT: EN Chuyện hợp lại với Thạch Cẩn Hành này, Đào Diệp còn chưa nói cho Đổng Thiếu Khinh, cậu rút điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn: "Đại sư phụ, em và nhị sư phụ quay lại rồi." "Anh biết mà, cậu ta có cho anh xem tin nhắn." Bên kia trả lời: "Anh còn tưởng rằng A Hành mới học khóa PS xong." "Không phải PS, là thật đó." Đào Diệp nhìn Thạch Cẩn Hành phía đối diện, anh ngẫu nhiên nâng tách trà lên uống, biểu tình bình tĩnh: "Anh đi ăn khuya với em không?" Đại Vĩ Ba Lang nói: "Ăn mì xào hả?" Đào Diệp nói: "Không phải, tối rồi mà, chúng ta đi ăn đồ xiên đi." "Tuy rằng anh rất muốn đi cùng nhưng... nhà đang rất nhàm chán nên mẹ anh muốn anh ngồi xem TV với bà." "Vậy thì thật tiếc." "Ừ." Quan trọng là hôm nay người ta mới hợp lại, vậy thì sao Đổng Thiếu Khinh có thể dâng mình làm bóng đèn* được chứ: "Vậy thì thế này ha, tối mai anh với em ăn cơm, kêu A Hành làm." (*Cản trở, chen ngang) "Để em hỏi anh ấy chút." Đào Diệp ngẩng đầu nói với Thạch Cẩn Hành: "Tối mai có thể làm cơm không? Đại sư phụ nói muốn đên ăn." "Được." Thạch Cẩn Hành nhấc mí mắt lên, ánh nhìn kia có hơi chút lành lạnh. "Anh không muốn làm cũng không sao, em sẽ dẫn Đại sư phụ ra ngoài ăn." Đào Diệp nghĩ anh không vui, vì biểu tình kia thất rất gợi đòn. "Chắc hẳn em rất yêu thích loại người như Đại sư phụ em hả." Tính cách dịu dàng sáng sủa, có lẽ đối với người khác thì đó là tính đồng tình, làm người cũng biết ăn nói, rất khôi hài. Đào Diệp nói hết ưu điểm của anh ta xong, không sợ chết mà gật đầu thêm một cái: "Đại sư phụ quả thật rất tốt, bất quá, chuyện tình cảm luôn không nói lý, nên không nhất định em sẽ thích người như Đại sư phụ." Tình cảm giữa người với người, phát sinh thật kỳ diệu, phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được. "Có đạo lý." Thạch Cẩn Hành dùng ánh mắt soi mói nhìn Đào Diệp từ trên xuống dưới, người này cũng không phải là người đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể xem là khá thôi. "Đệt." Đào Diệp bị anh làm cho tức giận, trong lòng chua chát, tự ngẫm quả thực mình không ưu tú mấy. "Anh đi tính tiền." "Còn muốn ăn đồ xiên không?" "Không ăn, về nhà đi." Dọc đường đi, tóc Đào Diệp bị chà đạp đến mấy lần, quả thật cậu không có thói quen bị đối xử như thế... "Em rất dễ xấu hổ." Thạch Cẩn Hành rất không lý giải, tại sao lúc trên giường Đào Diệp không nhăn tí nào, ngược lại mấy cái hành động bình thường lại chịu không nổi. "Cũng không có." Tuy nhiên dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt đỏ ửng kia lại không chút chỗ giấu, khiến lời phản bác trong miệng cậu có chút vô hiệu. Khi bước vào nhà, bọn họ đã ôm nhau, ngực dán ngực, hô hấp dồn dập...: "Nếu không... làm một lần ở đây đi..." Hô hấp ồ ồ bên tai như hòa làm một, càng lúc càng gấp, càng lúc càng khiến cho người khác phải đỏ mặt Sự kích động đó, Đào Diệp nghe từ lồng ngực rất rõ ràng, trái tim anh đang đập dữ dội và mạnh mẽ. Tình bùm bùm bùm này... so với thái độ bình tĩnh thì biểu lộ càng rõ hơn tâm tình của anh, thân thể nóng cháy này, so với gương mặt lạnh lùng thì càng thêm hớp hồn. "Ân..." "Còn cảm thấy em thẹn thùng không?" Đào Diệp vừa nói vừa làm. "Không..." "Thật ra vẫn có." Đào Diệp vịn chặt lấy bờ vai của anh, lộ ra biểu tình như cười như khóc: "Nhưng lại muốn làm vậy với anh..." Có lẽ đôi khi ngôn ngữ càng có mị lực hơn thân thể, Thạch Cẩn Hành bị cậu true chọc đến mức không còn là chính mình. Tim đập thật nhanh, ngay cả tai mình cũng nghe thấy, mạch máu như muốn nổ tung ra... Có một loại cảm xúc thật dâng trào. "Anh cũng muốn." Anh ngậm lấy vành tai kia, chon người anh yêu hôm nay vui chơi hết mực. Dù cho cả hai chỉ nghĩ rằng chỉ có mình mới thật lòng chờ đợi, thế nhưng vào lúc này vẫn không cản được sự bất chấp lao đầu vào lửa. Nếu cuối cùng Đào Diệp muốn đi kết hôn, Thạch Cẩn Hành cảm thấy mình có thể sẽ không làm đúng như lời hứa được, không thể mở trừng mắt nhìn cậu ngủ trên giường một thằng khác ngoài mình. "Nếu cứ như vậy... chúng ta có thể già sớm hay không?" "Em có thể nghĩ chuyện gì đó có ích hơn." Đào Diệp xoay người ôm lấy cánh tay anh: "Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này rất quan trọng nha." Một lát sau cậu lên mạng phát Weibo hỏi một câu "Lúc mới hai mươi, thì tần suất XXOO của mọi người là bao nhiêu?" Nick Đào Chín đã lâu lắm không dùng, thế nhưng vẫn có trên trăm vạn fan trả lời, đưa ra trên hai trăm đáp án. Đào Diệp cầm di động rà Weibo, khi thì bật cười, khi thì bả vai run rẩy: "Chó độc thân trả lời, đề này không mang tính sinh hoạt, cám ơn." "Hửm?" Tay đột nhiên trống không, Thạch Cẩn Hành liền tới gần cậu, môi dán lấy tai. "Anh có dung Weibo không?" Người như Thạch Cẩn Hành, hắn danh sách bạn bè rất nhiều trên Weibo rất nhiều ha, có thể là một con số đáng sợ không đây? "Không chơi, vui lắm sao?" Thạch Cẩn Hành là người không chơi Weibo, nhưng anh vẫn rút điện thoại ra, bắt đầu tải APP. "Cho em nhìn danh sách bạn của anh đi..." Đào Diệp vươn tay đón lấy, nói xong thì chiếc di động đen kia đã được nhét vào tay cậu, khiến cậu thật kinh ngạc: "Cho em nhìn thật hả?" Chẳng lẽ trong đây không có tí bí mật nào sao? "Không sao." Thạch Cẩn Hành rất thuận tay, đưa điện thoại di động của mình ra, sao đó cầm lấy di động của Đào Diệp lại, xem tiếp bình luận. Tiện xem luôn mấy dòng trạng thái Weibo trước kia mà Đào Diệp từng phát, mấy tương tác với fan, tin nhắn... Vừa nhìn mặt liền đen, bởi vì bình luận và tin nhắn đều là một đống bùi nhùi. "Đào tử ngốc!! Em muốn sinh khỉ con với anh! Được không được không?" "Đại đại đại đại, hằng ngày đều thổ lộ với đại đại, moa moa moa? (°?‵?′??) " "Hôn hôn Đào tổng của tui, chừng nào cậu về vậy, người ta thật muốn chết " "A a a a a hôm này mới biết được có một thụ âm như thế! Thật muốn thật muốn!!! Yêu anh!" "Thái thái, đề nghị hát them mấy ca khúc rù quyến như thế này đi, 2333333" "Hôm nay ông xã của tui vẫn chưa trở về, hu hu hu ~" Nhìn đến chỗ này, Thạch Cẩn Hành liền cắn lấy vành tai ngay miệng, ôm cậu nói: "Anh không thích em hát mấy bài hát này." Nhìn vòng bạn bè đến thực hứng thú, Đào Diệp nói: "Cho dù hát một mình cho anh nghe cũng không thích sao?" "..." Người nào đó đổi cắn thành hôn, sau đó gật gật đầu, chỉ cần hát mình mình nghe là được. Đêm nùng tình mật ý qua đi, ngày hôm sau liền đầy biếng nhác. Bên ngoài ánh sáng rất mạnh, thời tiết vẫn nóng như trước. Chỉ có lúc chiều thì nhiệt độ mới hạ xuống, bọn họ thừa dịp trời không quá nóng rời nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dùng để tối nay chiêu đãi Đổng Thiếu Khinh. "Hai người hợp lại cũng chỗ, hy vọng lần này hai người có thể trường cửu*." Lúc trước đã cho tiền lì xì, nya liền chỉ cho chin mươi chin đồng, nhị hôn luôn không đáng tiền như vậy, ha ha ha. (*Trích trong câu "thiên trường địa cửu": Mãi mãi, dài lâu) "Cho nên về sau đừng quậy đòi chia tay nữa, tui sẽ cho hai người biết, tam hôn sẽ càng không đáng giá." "Tôi không thiếu tiền." "Nhưng cậu thiếu lời chúc từ bạn tốt." Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo ngầm, đến từ Đại Vĩ Ba Lang: "Lần tam hôn sau này tui sẽ chỉ cho năm đồng." "..." Đôi khi Đào Diệp cũng rất hâm mộ loại người tiêu sái như Đổng Thiếu Khinh. Bất quá cậu không làm được, cậu rất sợ sự cô độc, một người sống qua ngày cũng không tốt. "Thấy em hát lại thì sao?" Có một ngày cậu hỏi Thạch Cẩn Hành. Đối phương trả lời: "Sẽ chiếm rất nhiều thời gian." Thật ra Đào Diệp cũng muốn ở cùng anh lâu thêm chút, giống như bây giờ mỗi ngày đều ở cùng nhau, không cần đến trường, dính nhau hệt như kẹo mạch nha. Mối tình đầu đều là như vậy, đương lúc không bị thời gian giày xéo thành gì cỗi, thì những tình cảm thuần túy này lại hạnh phúc hơn bao giờ hết. Khoảng thời gian nghỉ hè này là khoảng thời gian Đào Diệp cảm thấy vui vẻ nhất. Đối với Thạch Cẩn Hành, mỗi ngày cậu đều có phát hiện mới, phát hiện thật nhiều thật nhiều thứ... Thí dụ như, đối phương có đôi khi rất chịu khó, một ngày có thể dọn phòng tận ba lần, nhưng có đôi khi cũng rất lười biếng, dùng chân đá anh anh cũng chả thèm dọn. Nhưng quan trọng là! Thời điểm dọn phòng ba lần trong ngày là thời điểm Thạch Cẩn Hành có tâm tình không tốt! Là lúc dỗi hờn. Có đôi khi rất thích bày trò vui, có đôi khi lại trưng vẻ mặt lạnh lùng. Bình thường nếu sau khi bày trò xong không thu được phản hồi tương ứng, sẽ trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Ha ha ha ha... Không thích đồ vật có lông nhung, ngay cả lông nhung của gà con, anh cũng cảm thấy rất khó chịu. "Tại sao lại khó chịu?" "Lông nhung." Đào Diệp sờ sờ cái đầu đầy tóc: "Chỗ này cũng long nhung, tại sao không cạo sạch đi?" "Cái này không được, thế thì sẽ không dễ nhìn." Thạch Cẩn Hành sờ sờ đầu cậu rồi nói: "Anh còn thích bộ dáng đầy tóc của em." "Ha ha ha ha..." Đào Diệp ngã người cười trên người anh, bàn tay càng ngày càng đi xuống, ấn đến nơi không lông vẫn đẹp: "Kia nơi này... có được hay không?" (Chời má =.=!, cậu tiện vậy luôn hả) Chờ đến đối phương có phản ứng nên có, cậu liền đứng phắt lên: "Em chơi game." Sau khi hợp lại, Đào Diệp phải về nick Tiểu Phiến Đào, ngẫu nhiên cũng chơi cùng mọi người vài phen. Nhìn thấy cậu vào phòng, Thạch Cẩn Hành cũng mang máy tính lại đây. 【 Bang Hội 】 Cẩn Y Dạ Hành: @Tiểu Phiến Đào, em cứ thế sẽ bị thu thập. 【 Bang Hội 】Tiểu Trì Diêu: Trợn mắt hốc mồm, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sẽ Không có nha! Tui vẫn luôn xem chừng mà! Cho nên nói, không có khả năng bỏ lỡ chuyện động trời gì kia. Thế nhưng không đầu không đuôi vậy thật khiến người ta tò mò. 【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: [ cười híp mắt ][ cười híp mắt ][ cười híp mắt ] Đến thu thập em đi, đừng nói không. 【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Ha ha ha, đùa giỡn bang chủ hằng ngày, Tiểu Phiến thật lợi hại. 【 Bang Hội 】 Loli Tóc Bạc V5: AI nói câu gì đi, cảm giác gần đây Tiểu Phiến đều muốn trèo lên đầu bang chủ ngồi ~【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Không thể nào, [ cười khóc ] chỉ là bang chủ của mấy người gần đây thích tú ân ái thôi. 【 Bang Hội 】 Tiểu Trì Diêu: [ cười khóc ] Biết ngay mà, thường thường đều mớm cho chúng ta một đống thức ăn chó... Thật hâm mộ, tui cũng phải tìm một mối lương duyên dài lâu mới được! 【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Ừ, tìm một mối thật dài lâu [ khuôn mặt tươi cười ][ khuôn mặt tươi cười ] Ai cũng thích mấy câu chuyện về cặp đôi thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long. Chẳng sợ nghe rất phi lý, từ tóc đen chuyển trắng cũng trải qua mấy chục năm. Cuối cùng thì ai mới có thể bên nhau đến bạc đầu chứ? 【 Bang Hội 】 Cẩn Y Dạ Hành: @Tiểu Phiến Đào, thật lâu [ tình yêu ] 【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Ba Lang: Ôi trờiơi, vừa lên đã thấy hai người tú ân ái, tui là chó độc thân, xin hãy yêu thương tui [ khu mũi ][ khu mũi ] 【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: @Cẩn Y Dạ Hành, thật lâu [ thân thân ] 【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Ba Lang: Cho nên hai người không nhìn tui thiệt hả? Hả? Hai người cứ thế sẽ đánh mất tui, tui nói trước rồi đó. "Ha ha ha ha ha..." Đào Diệp lên YY gọi cho Đại Vĩ Ba Lang: "Đại sư phụ, anh lên game làm gì, nếu không làm gì thì mở phòng chat đi." "Hát cho anh nghe hả?" "Không không." "Không thể hát cho một mình cậu ta." Không biết từ khi nào thì Thạch Cẩn Hành đã bước đến sau lưng Đào Diệp, đoạt mic nói: "Tìm đồ đệ mới của cậu mà chơi đi." "Đồ đệ mới của tui là Đào Diệp!" "Tôi nói tìm người khác." "Cậu rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, rõ ràng người quen Đào Diệp trước là...tui..." Nhìn cái nick đã rời phòng chat, Đại Vĩ Ba Lang lộ biểu tình ra trợn mắt há hốc mồm biểu tình, tức giận nha! "Ha ha ha, khi dễ đại sư phụ vậy có ổn không?" Cơ mà Đào Diệp cũng đang rất vui vẻ. "Không sao." Bàn tay Thạch Cẩn Hành đặt trên đầu của Đào Diệp, từng lọn tóc mềm đâm tay ngưa ngứa, thế nhưng anh cứ như yêu phải cảm giác này. Cũng sắp hết hè, mùa ở thủ đô Bắc Kinh cũng trở nên rõ ràng. Hàng cây hai bên đường cũng bắt đầu thi nhau "lá vàng rơi". Học sinh vẫy vùng cả kì nghỉ hè cũng sắp phải về trường học lại. Đã thói quen dính cùng chỗ với người kia, nên ngày đầu đến trường lại Đào Diệp rất không quen, lúc ở lớp luôn nhịn không được mà cúi đầu nhìn di động. "Đột nhiên lên lớp thực không quen, nhớ anh [ ngẩn người ][ ngẩn người ]" Thời điểm này lúc trước còn đang lăn lộn trên giường. "Em thật dính người." Cơ mà như thế rất tốt, có người còn nghiêm trọng hơn, như chia tay là cắt cổ... Thật ra lúc trước Thạch Cẩn Hành vẫn luôn không tin câu này, thế nhưng lại không quên nó được. Nó hệt như hạt mầm của Bồ Công Anh, vừa đáp vào lòng đã nảy mầm, lúc ngẫu nhiên đều đem nó ra ngẫm nghĩ. Có lẽ không quản là ai, đều chờ mong một hồi yêu điên cuồng, hy vọng người kia dùng tính mạng, quãng đời còn lại đi yêu mình. Nếu có một người yêu như vậy, thì đúng là may mắn ngập tràn. - ---------------------------------- NGOÀI LỀ: Còn 12 chương! Ủng hộ đi ạ, vote đi ạ!!!!!!
|
Chương 59: Không tên EDIT: EN Mới vừa hết giờ học, nhìn đám người vây xem bên dưới, Đào Diệp ngẩn người... "Ai vậy? Hình như cậu ta quen ai ở đây ấy, là đại nhân vật nào sao?" Cậu nghe người bên cạnh nói thế. Sau đó càng có nhiều người dáo dác nhìn quanh, nhiều đến mức hành lang trong trường như muốn ùn tắc giao thông... Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai Đào Diệp: "Bạn à, lâu lắm mới gặp nha, ăn cơm chung không?" Vương Tử Gia thật sự là chưa từ bỏ ý định, hễ có cơ hội liền rủ Đào Diệp ăn cùng. Cậu cũng không biết vì sao lại thế, chẳng qua do sau lần hôn lễ kia, đột nhiên cảm thấy con người Đào Diệp không tồi, ở chung rất thoải mái. "Bọn họ nhìn gì thế?" Cậu cũng tò mò nhìn theo. Lầu hai của trường không cao lắm nên có thể thấy rất rõ ràng rằng có người đứng ở dưới. Dáng người cao gầy, ăn mặc đẹp đẽ, người có mắt nhìn thì chỉ cần liếc thôi cũng biết nó hẳn là rất xa xỉ. Chủ yếu là do vị chủ nhân của nó tỏa ra khí tức khác người, cao xa đến cực điểm. "Chậc chậc." Không thấy rõ mặt, chỉ trông thấy đỉnh đầu, Vương Tử Gia liền nói: "Lại là một anh con giời, chắc tới tán gái ha." Ngành Trung văn các cậu, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nữ. Mỗi ngày đều có mấy anh giai ngành khác hoặc trường khác chạy lại đây tán gái hết. "Chắc không phải đến tán gái đâu." Ánh mắt Đào Diệp híp lại, khóe miệng nhếch một cái rồi nói: "Đi thôi, xuống hỏi xem anh ta tới đây để làm gì." "A?" Vương Tử Gia sửng sốt, sao cậu lại không biết Đào Diệp lại là người như thế chứ? Cơ mà cậu vẫn đi cùng, có chuyện vui không xem là đồ ngốc... Chỉ cần nhìn thái độ của Đào Diệp liền biết, chuyện vui này không nhỏ đâu nha. Đi khỏi lớp, Vương Tử Gia cuối cũng cũng thấy rõ gương mặt của Thạch Cẩn Hành, thân hình và nét mặt kia trùng khớp với một người trong tâm trí cậu. Đã từng trông thấy ở một nơi công cọng nào đấy, có nghe người kế bên nói anh ta là ai... Chính là thật không nghĩ tới, người thật sẽ xuất hiện trong trường mình. Lúc này tâm tình của Vương Tử Gia đã khó có thể kiềm chế. Xuất phát từ tsự kính sợ của dân đen đối với giới đại gia nên cậu rất căng thẳng. Đào Diệp đi ở trước đâu còn quan tâm gì đến Vương Tử Gia, tâm tư của cậu giờ đây đã vọt đến trên người của Thạch Cẩn Hành, vừa rời lớp liền chạy nhanh lại, cười có chút bỡn cợt: "Anh đến trường em làm gì?" Không là ngại bị người bu sao? May mắn Thạch Cẩn Hành không phải mấy người lão làng nên không nói được mấy lời thô tục: "Không phải nói nhớ tôi sao." Anh chăm chú nhìn người trước mặt. Đào Diệp nhanh chóng nhìn xem xung quanh, có rất nhiều người vây xem họ. Cậu quay nhìn về phía sau, Vương Tử Gia cũng đã đi tới, nên vẫy tay: "Lại quán cơm ăn chung ha?" Vương Tử Gia trực tiếp ngây ngốc, ngón tay chỉ đến chỉ đi: "Tui... cậu... ăn chung?" "Ba người chúng ta." Đào Diệp giới thiếu cho Thạch Cẩn Hành trv: "Đây là bạn học của em, Vương Tử Gia, lần hôn lễ trước chính cậu ta đã mang em theo." "Xin chào." Thạch Cẩn Hành nghe xong, liền chủ động vươn tay làm quen. "Xin, xin chào." Sau khi bắt tay xong, Vương Tử Gia không biết làm gì nữa nên quay sang nhìn Đào Diệp. "Đây là bạn của tôi, Thạch Cẩn Hành." Đào Diệp cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nên mới nói "bạn", dù sao "bạn trai" và "bạn" chỉ kém nhau một chữ, chắc không sai biệt đâu ha. "Cậu là Thạch Cẩn Hành thật sao?" Phản ứng của Vương Tử Gia rất thú vị, Đào Diệp và Thạch Cẩn Hành đều liếc mắt nhìn nhau mà cười. "Ừ." "Vậy tui thiệt sự là rất rất rất may mắn nha." Vương Tử Gia không cách nào hình dung tâm trạng bây giờ của mình, nên chỉ biết tỉnh lược bằng sự cảm thán và xúc động. Cơ mà cậu vẫn cứ nhìn bộ dạng Thạch Cẩn Hành liên tục, khiến cái người thân là bạn học như Đào Diệp cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền nói: "Cậu cứ xem anh ấy như người thường thôi, anh ấy không có gì khác lạ đâu, thật đó." Đây là kết luận mà Đào Diệp nghĩ mãi mới ra, thật sự Thạch Cẩn Hành cũng rất phổ thông mà, a, còn là một tên trạch nam nữa chứ. "Không không, tại sao có thể là người thường được chứ... Đào Diệp, bộ cạu không biết thiệt hả?" Vương Tử Gia nhìn bộ dáng nhẹ nhàng bình tĩnh của Đào Diệp, còn tưởng rằng cậu ta không biết thân thế thực của Thạch Cẩn Hành là như thế nào, cậu* thật lúng túng nha! (* Vương Tử Gia) "Nó không quan trọng, vậy cũng được rồi, đi thôi, đi ăn cơm." Nếu mở miệng nói tiếp, Đào Diệp sợ càng nói càng loạn. Sự bình tĩnh của cậu càng khiến cho phản ứng của Vương Tử Gia trở nên thái quá... Cuối cùng Vương Tử Gia lạ tự cúi đầu xem chính mình, chẳng lẽ do lão tử tầm nhìn hạn hẹp sao? Tầm nhìn của mình cũng rất tốt mà ta? Nếu xách thân phận của Thạch Cẩn Hành ra so, thì đúng là hơi dọa người. "Đi thôi, ăn cơm." Thạch Cẩn Hành nhìn thấy sự xấu hổ của Đào Diệp, lấy chỉ số gần bằng không của anh, thế nhưng còn biết đến mà giải vây: "Tình cảm mới quan trọng, còn lại đừng để ý." "..." Lúc này Vương Tử Gia thật sự vô cùng khinh thường bản thân mình, loại thiết lập cao tháp thiệt xấu hổ cmn. "Ừ, nói rất đúng." Lần đầu tiên nghe thấy mấy lời tình cảm này của Thạch Cẩn Hành, trong lòng Đào Diệp có chút ý ngọt. Ba người cùng đi đến quán cơm, lúc ăn cơm, mọi người đều đồng lòng mà nói về mấy thứ râu ria, không khí rất hòa hợp. Hai người mới yêu, thế nên mắt đưa mày lại trước mặt người ngoài, trong lòng lại có chút ê ẩm. "Em ăn thịt này đi, anh cũng thích ăn cái nàyày." Nhân lúc không nói chuyện, Thạch Cẩn Hành đem thịt mình đã gắp đưa cho cậu. "Cảm ơn, em rất thích ăn thịt, không thịt là không vui." Đào Diệp vui vẻ mà nhận lấy, Vương Tử Gia vây xem ở phía đối diện mà trợn mắt há mồm, trong lòng nghi hoặc đến cùng cực... Đào Diệp cái quen anh con giời này khi nào vậy ta, hơn nữa tình cảm còn tốt đến thế nữa chứ?? Cho dù cậu rất ngạc nhiên, thế nhưng đương nhiên là không dám hỏi. "Aha, tình cảm của hai người thật tốt ha, quen nhau lâu rồi hả?" Cười cười thăm dò chút xíu, nếu biết được rõ đáp án thì càng tốt. Không nghĩ tới đáp án dĩ nhiên là duyên trời. Đào Diệp cười nói: "Chúng ta quen qua game, cũng không phải là lâu lắm." Chiết Vươn tay đo đếm, từ cuối tháng tư đến đầu tháng chín, vậy mà mới quen với Thạch Cẩn Hành chỉ bốn tháng thôi: "Trong game anh ấy là sư phụ tôi." Đương nhiên cậu không dám nói cho Vương Tử Gia biết, rằng sau đó bọn cậu đã trở thành người yêu của nhaun. Khi Vương Tử Gia nghe xong câu trả lời liền ngẩn ngơ, cuối cùng cậu chỉ biết giơ ngón cái lên với Đào Diệp: "Bạn à, tui phục cậu thiệt á." Vận khí to bự cỡ nào mà tùy tiện chơi game thôi cũng dính tới đại nhân vật trâu bò thế chứ, chỉ có thể nói một câu "anh à, anh quá lợi hại" thôi. Đúng vậy, Đào Diệp cũng không biết cái vận khí đó lợi hại đến vậy. Chẳng qua cũng không cảm tháy hối hận, ccho dù kết quả cuối cùng không trọn vẹn thì cũng không hối hận về lần gặp gỡ này. "Quan hệ của bạn em với nhà họ Lý là như thế nào?" Sau khi chỉ còn hai người họ, đang lúc rời trường học, đi đến nhà Đổng Thiếu mới hỏi. "Cậu ta hả, hình như cô dâu hôm ấy là bạn gái cũ của cậu ta." Nói đến đây, Đào Diệp liền nói thầm: "Không biết cô gái kia nghĩ gì nữa, nếu như em kết hôn, thì đương nhiên không thể nào mời người yêu cũ tham gia được." Trốn còn không kịp nữa là, nếu bị người yêu hiện giờ của mình biết, thì biết phản ứng ra sao chứ? "Em kết hôn không muốn mời người yêu cũ sao?" Thạch Cẩn Hành hỏi. "Bộ anh kết hôn sẽ mời sao?" Đào Diệp trôi chảy hỏi vặn ngược lại. Qua một hồi lâu, người bên cạnh kiêu ngạo mà nói: "Tôi không có người cũ." Đào Diệp cũng ấp úng theo: "Em cũng không có người cũ." Cho dù chia tay trước hay sau, đều cùng là một đối tượng. "Nếu không chia tay thì sẽ không cần băn khoăn điều này." "Ừm, em cũng cảm thấy vậy." Nghe cậu đồng ý quản điểm của mình, khóe miệng của Thạch Cẩn Hành hơi hơi nhếch lên, vui vẻ đến không chịu nổi. Đào Diệp nói đúng, anh là một trạch nam rất phổ thông. "Đúng rồi, anh nói muốn đổi xe hả?" Đào Diệp đột nhiên nhớ tới vấn đề này. "Ừ, đổi chiếc mới ra năm nay." "Bao nhiêu tiền?" "Chắc hơn trăm vạn." Cho dù là một trạch nam rất phổ thông, nhưng cũng là cái loại trạch nam rất phổ thông và rất có tiền. Tần suất đổi xe của Thạch Cẩn Hành rất thấp, hchiếc mà anh đi hiện giờ là chiếc mua cách đây ba năm trước, nó bảo dưỡng rất tốt, nên không nhìn ra răng mua cũng ba năm rồi. Chờ anh sau khi mua xa mới, thì sẽ bán lại xe cũ. Dù sao cũng không cần nữa, không bằng bán lại cho người cần nó. "Em sẽ thi bằng lái." Nói mấy tháng trước rồi, thế nhưng bây giờ vẫn chưa làm xong. "Đừng làm, em lái anh rất lo lắng." Bây giờ có nhiều vụ tai nạn đến thế, nếu cậu đi đâu cũng sẽ có người đón, nếu không thì gọi tãi cũng được mà. Thạch Cẩn Hành cảm thấy Đào Diệp không cần thiết phải thi lấy bằng lái làm gì. Đào Diệp ngẫm lại cũng hiểu được tạm thời không cần thiết mấy, trước khi mình rời khỏi người này, cho dù có đậu bằng thì cũng sẽ không có cơ hội lái xe đâu. Tối nay Đổng Thiếu Khinh mời khách, mời một số người có quan hệ đến ăn, liên lạc cảm tình hay đại loại vậy đấy. Trong căn phòng xa hoa rộng lớn chứa toàn tai to mặ bự, có chút người tâm tuổi đại học, còn lại đều là tuổi đến trường, có chút người tuổi hơi nhỏ đã đối mặt với xã hội. Mọi người đều quen biết nhau, người khác lạ duy nhất chính là Đào Diệp. Bất quá người cậu đi theo là Thạch Cẩn Hành, vị này nổi danh là mặt lạnh, nên cũng không có nhiều kẻ muốn nhằm vào cậu. Dù sao là do Đổng Thiếu Khinh mời, Đào Diệp lại đây chẳng qua là đi theo Thạch Cẩn Hành, thuận tiện ăn cùng luôn. Trong khoảng thời gian đi theo Thạch Cẩn Hành này, đồ ngon cậu ăn cũng không ít... Cố ý gọi người đến vơ vét món ngon, đều gặp cái gì tốt cũng lấy chút về nếm thử. Gì mà hải sản vận chuyền hàng không, cách gì mà hoa quả cách xa nửa bán cầu, trừ ăn ngon ra, Đào Diệp đối những thứ xả xỉ kia đều không quan tâm. Chẳng qua thức ăn mình ăn là thứ khá xa xỉ, mấy ngày nay số tiền mà Thạch Cẩn Hành chi trả vì mình... Đào Diệp thật không tính qua, cũng không muốn tính làm gì. Đột nhiên hôm nay tâm huyết dâng trào, nhỏ giọng hỏi Thạch Cẩn Hành: "Bữa ăn hôm nay, đại khái tốn bao nhiêu tiền thế?" Thạch Cẩn Hành nghe xong, đánh giá đại khái mọi thứ, xong hỏi ngược lại cậu: "Nếu em đi làm, thì trong một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?" "Nếu như là nói năm thứ nhất, thì chắc khoảng hơn mười vạn." Đây là tình huống nếu tìm được chỗ làm tốt. Đào Diệp vừa nghe liền biết ý của Thạch Cẩn Hành là gì, líu lưỡi: "Anh cứ vậy sẽ rất đả kích em đó." Một năm mới kiếm được một bữa cơm như vậy, ngẫm lại liền không thấy hi vọng. "Nếu sau khi tốt nghiệp xong em còn chưa kiếm được công việc vừa ý, thì anh sẽ giới thiệu cho em." Thạch Cẩn Hành nói nghiêm túc. "Vậy em cám ơn anh trước." Đào Diệp cũng trả lời rất nghiêm túc. "Hai ngươi đang thầm thì gì thế?" Đổng Thiếu Khinh cãi cọ một hồi với đám người kia, ngẫu nhiên nhìn qua mới thấy hai người này châu đầu ghé tai, thật cảm thấy có chút uất ức. "Bàn chuyện công việc." Đào Diệp mỉm cười, lộ ra biểu tình hoàn hảo: "Nhị sư phụ nói muốn giới thiệu việc làm cho em, thể nào cũng sẽ lương một năm tầm hai mươi vạn, đúng không?" Xem giọng điệu tươi cười tham lam kia kìa, thế nhưng nếu để ý kỹ, niểm vui ẩn nơi chân mày kia thật không liên quan gì đến tiền tài. "..." Đổng Thiếu Khinh liền nhìn Thạch Cẩn Hành, một bộ cậu có bệnh hả. Chẳng lẽ cặp vợ chồng son này bộ không biết đến mấy chuyện lãng mạn tnhf yêu, cần thiếu thốn chủ đề đến mức bàn mấy chuyện bình dân này không vậy?
|
Chương 60: Không tên EDIT: EN Ba người bọn họ châu đầu lại. Kỳ thật lúc sáng đã tò mò rồi, cái tên đứng bên cạnh Thạch Cẩn Hành và Đổng Thiếu Khinh rốt cuộc là ai đây chứ. Trong chốc lát đã có người hỏi: "Đổng thiếu, sao cậu không giới thiệu người bạn này một chút nhỉ?" Mọi người đều đổ dồn về Đào Diệp, ánh mắt ai cũng đều mang theo sự tò mò nghiên cứu. "Em ấy hả?" Thái độ Đổng Thiếu Khinh bất cần, không tà không chính: "Không nghe thấy em ấy kêu tôi là sư phụ sao? Em ấy chính là đồ đệ duy nhất của tôi, tên Đào Diệp." Quần một hồi chỉ biết được tên, ngoài này ra vẫn không có thêm thông tin gì. Đào Diệp cũng cười cười, cậu đến đây đâu phải để tìm bạn đâu mà giới thiệu này nọ chứ. "No sao?" Thạch Cẩn Hành gắp cho cậu một khối, đặt vào chén, ý bảo cậu cứ ăn đi, đừng bận tâm gì cả. "Chưa no." Đào Diệp thuận thế leo lên, tiếp tục ăn thức ăn trong chén của mình. Nhìn thái độ của Thạch Cẩn Hành là biết, anh dám mang cậu đến đây tức không sợ mọi người biết, mặc dù chưa thừa nhận mối quan hệ này, thế nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi. "Lại Nhị, lần trước cậu nói có mối làm ăn, là mối làm ăn gì thế?" Đổng Thiếu Khinh rút một điếu thuốc, bắt đầu huyên thuyên với đám người kia. "Mối tốt, chỉ sợ cậu không dám làm thôi." Lại Nhị đưa ánh mắt nhìn về phía anh, cùng lúc cũng hướng về phía Thạch Cẩn Hành. Có thể câu hai vị này lên thuyền, dĩ nhiên không phải là mối nhỏ, cũng không phải một mối làm ăn đơn giản bình thường. "Tốt sao, tui không muốn dính đến chuyện phạm pháp, cậu đừng lừa tụi này đấy." Đổng Thiếu Khinh biết cái vị Lại Nhị này, tuy rằng trong nhà có người làm quan, thế nhưng bối cảnh lại rất đen, lung tung rối loạn. "Xem cậu nói kìa, tôi mà là loại người này sao?" Lại Nhị lập tức phủi sạch sẽ mối quan hệ với mấy người "làm ăn đen" trong nhà, nói: "Tôi làm văn không chơi võ, mối làm ăn đương nhiên cũng đường đường chính chính." "Gì nha, nói ra đi chứ." "Công ty giải trí, thế nào?" Đổng Thiếu Khinh cười khì một tiếng, này còn không phải nhấc lên mối quan hệ với giới "đen" sao: "Làm nhạc hay là điện ảnh? Hay là muốn trực tiếp mở nhà thổ đây?" "Phi! Cái đám công ty người mẫu hoạt động da thịt này có gì hay chứ, tôi làm là công ty giải trí đứng đắn, làm cả mảng nhạc và điện ảnh luôn." Lại Nhị nói tiếp: "Nghệ sĩ thì tôi không thiếu, chỉ thiếu đầu tư của mấy tên gian xảo các cậu thôi." "Gian xảo cái gì chứ?" "Người quản lí nha, cái loại thâm trầm ấy đấy." Đào Diệp một bên ăn, một bên yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Thời điểm bàn về việc làm nhạc đang đi xuống, trong lòng cũng có chút xúc động, có chút "thỏ chết cáo buồn". Hiện nay mảng nhạc đúng thật rất ảm đạm, điện ảnh lại phát triển không ngừng. Càng ngày càng nhiều nhà đầu tư tham gia vào đầu tư điện ảnh...... Ông chủ nào có tiền nhiều đều muốn tham gia vào, thế những chất lượng của mấy bộ điện ảnh đó lại không chắc chắn. "Tôi muốn đầu tư thật tốt vào điện ảnh, bản thân cũng quen biết được một số đạo diễn trẻ tuổi, đều là người có tài và khát vọng, nên muốn mang bọn họ xông xáo trong cái vòng lẩn quẩn này, viết lại lịch sử một chút, cậu cậu thấy sao?" Đổng Thiếu Khinh nói: "Mẹ nó tui không muốn viết lại gì cả, tui chỉ muốn kiếm bạc, mối nào kiếm được tiền mới làm, miễn nhấc đến chuyện tình cảm với tui." Lại Nhị tấm tắc nói: "Bởi vì mấy người như cậu nên giới giải trí mới chướng khí mù mịt." Cậu ta đúng thật là dám nói, Đổng Thiếu Khinh cười hắc hắc: "Anh em, tui coi trọng cậu, tới, chạm ly nào." Nâng ly rượu lên, làm động tác chạm ly từ xa. "Không phải, chắc là Đổng thiếu cũng có khát vọng ha, tôi cũng sẽ hiểu cậu không muốn dây vào vũng nước đục này." Lại Nhị uống rượu xong, chuyển mắt đến trên người Thạch Cẩn Hành trên,nói. "Cậu để mắt tui quá rồi, không khát vọng gì đâu." Đổng Thiếu Khinh nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy hai chỉ mua nước tương...... Trước kia chỉ có một vũng nước đục, bây giờ đã biến thành vũng rồi, anh đây cũng rất tuyệt vọng nha. "Sau khi tốt nghiệp xong thì anh muốn làm gì?" Đào Diệp rốt cuộc cũng ngừng ăn, cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau miệng và tay. "Cha mẹ tôi hy vọng tôi tham gia quân ngũ." Thạch Cẩn Hành trả lời khiến Đào Diệp bị dọa muốn nhảy dựng. "Vậy anh muốn thế nào?" Cậu nói. "Em hy vọng tôi đi sao?" Thạch Cẩn Hành nghiêng đầu, đưa ánh mắt đen kịt nhìn cậu. Đào Diệp sớm đã phát hiện, đôi mắt người này không lớn, đuôi mắt hẹp dài, thời điểm nhìn người rất có cảm giác uy hiếp. Đã từng vì đôi mắt của anh mà cảm thấy thấp thỏm không thôi, cho nên mới nghĩ anh khó sống chung. Sau lại mới biết được không phải anh cố ý dọa người, mà là bản thân không biết hậu quả khi nhìn người ta với ánh mắt như vậy...... Cũng là một loại oan uổng ha. "Em, em không hy vọng anh đi." "Vậy tôi sẽ không đi." Anh trả lời lại rất nhanh, có thể bản thân đã muốn không đi rồi thì phải? Đào Diệp cảm giác mình biến thành cái cớ, cho nên vừa có chút bực vừa có chút buồn cười: "Vậy nếu không tham gia quân đội thì anh sẽ làm gì?" "Vậy em làm gì?" Anh hỏi. "Sao em biết được, em còn chưa tốt nghiệp đây này." "Tôi cũng chưa tốt nghiệp." Cho nên làm sao biết được chứ. "Không phải anh muốn giới thiệu việc làm cho em sao?" Thạch Cẩn Hành liền im lặng. Rốt cuộc Lại Nhị cũng tìm được rồi cơ hội chen miệng vào: "Thạch thiếu, nếu không có việc gì làm thì cùng tôi mở công ty giải trí được không? Cậu bạn kia của cậu có hứng thú trở thành minh tinh không?" "Không có, không làm minh tinh." Sao Thạch Cẩn Hành có thể chịu được tình cảnh mỗi ngày có mấy trăm vạn fan đòi sinh khỉ con cho Đào Diệp được chứ? "Vậy anh cũng đừng mở công ty, nhiều tuấn nam mỹ nữ đến vậy, em không yên tâm." Đào Diệp thấp giọng cười nói. Lúc này không nhìn ra ám muội giữa bạn họ chắc cũng chỉ có mù, bất quá cho dù nhìn ra cũng sẽ tự xem mình là mù, sẽ không có người không tâm nhãn kiểu muốn huyên thuyên về chuyện này. Người ta mang người đên, có nghĩa là tin tưởng họ, tôn trọng họ. Chính mình cũng đừng làm mấy chuyện mất mặt, điểm này, có ai sống ở thủ đô mà không biết được chứ. "Anh em, tôi tên Lại Nhị, trao đổi số điện thoại ha?" Trước hết Lại Nhị đã xán lại gần Đào Diệp, đôi lưu số điện thoại. Sau lại lục tục có thêm mấy người muốn trao đổi số với Đào Diệp, không phải vì muốn nịnh bợ, mà vì muốn có được chỗ tốt. Không thể làm đồng sự với Thạch Cẩn Hành, vậy thì làm bạn cũng tốt. "Cho lì xì thì nhận đi, biết không? Đừng để phí của." "Nếu là muốn em làm chút chuyện thì sao?" "Không ai sẽ không có mắt vậy đâu." Tất cả đều vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Thạch Cẩn Hành, nếu về sau có chuyện không tốt, không chừng cũng xin chút giúp đỡ được. "Em biết rồi, giờ chúng ta về đi." Thạch Cẩn Hành ngồi chờ trên xe, đợi Đào Diệp tạm biệt Đổng Thiếu Khinh xong, liền chạy nhanh người trở lại. "Sau này em đừng đi hát nữa." Đêm nay bởi vì muốn ăn cơm nên Đào Diệp mới xin nghỉ làm ở bar. Ngón tay đặt trên đai an toàn của Đào Diệp dừng một chút, sau đó tiếp tục thắt lại: "Vậy em sẽ từ chức ở quán bar, khôi phục lại buổi hát trên YY......" Cậu nhìn sườn mặt của Thạch Cẩn Hành: "Nếu không làm gì thì em sẽ cảm thấy rất chán." "Ừm, ở nhà là được." Thạch Cẩn Hành đáp ứng rất kiên quyết, chẳng qua anh chỉ chán ghét việc Đào Diệp muốn ra cửa, ca hát ở ngoài rồi được người ta truy phủng thôi. Ở trên mạng là trên mạng, không nhìn thấy tới người là được...... Chỉ thanh âm thôi cũng nhịn được, chỉ cần hát mấy bài hát bình thường là tốt rồi. "Anh đang ghen đúng không?" "Em nói sao là vậy đấy." "Đừng nghiêm túc vậy chứ, tới đây moah moah cái nào." Đào Diệp cũng không phải loại cá tính buồn nôn này, thế nhưng nếu hai người yêu nhau không làm vậy, đều nội hướng, vậy còn yêu đương gì nữa chứ. Lúc ở cùng nhau, có tiếp xúc giao lưu thì tình cảm mới có thể tích lũy nhiều lên được. "Chụt." Thạch Cẩn Hành thấy khuôn mặt đang xáp lại gần mình, phi nhanh lại hôn chụt một cái. Đào Diệp hôn trả lại anh, sau đó mới ngồi xuống, nên làm gì thì làm nấy. Kỳ thật lúc cậu ngồi tại chỗ chơi di động, biểu tình cũng rất lạnh nhạt, khiến người nghĩ khó có thể tới gần, luôn cảm giác bị ngăn cách bên ngoài. Cho nên mới yêu cầu thường thường vài lần moah moah hay giao lưu ánh mắt, như thế sẽ khiến cả hai cảm nhận được sự tồn tại và tình cảm của nhau. Bản thân đàn ông cũng không phải loại sinh vật diu dàng hay biết thể hiện cảm xác, lúc mệt mỏi cũng sẽ biểu hiện ra có lệ hay cho qua, nhưng trong lòng luôn rõ ràng, người mình yêu không thể làm vậy được, không thể có lệ hay cho qua, dù sao cũng phải nhiệt tình tích cực. Lúc chính thức từ chức với Trần Duy Vũ đưa ra từ chức đã là giữa trưa ngày hôm sau. Đào Diệp nghĩ thật lâu, mới tổ chức hết được từ ngữ...... Bên tai còn phảng phất câu nói kia của Trần Duy Vũ: Anh không hy vọng làm áo cưới giùm người ta. "Ha ha, không sao đâu, đâu ai có thể khó chịu khi thay vị kia làm áo cưới được chứ......" dù cho không chịu cũng không dám nói, đúng không. "Em thay anh ấy cảm ơn anh, tối nay đến nhà ăn cơm không, vị kia nấu cơm." "Thật muốn đi...... cơ hội khó tìm mà, qua chỗ này liền không có nhà hàng nha!" Cơm do tự Thạch Cẩn Hành làm, chắc trừ Đào Diệp cùng Đổng Thiếu Khinh ra thì chỉ có cha mẹ anh ta mới ăn được thôi. Loại người xã giao kém nát bấy như anh, trừ bỏ bạn bè thân thiết, thì chắc không muốn phát triển mối quan hệ với bất cứ ai. Không phải không dám hay gì, mà là không muốn, nó toát lên vẻ cô độc khá ngạo mạn. Thế nhưng đối mặt với bạn mình, tâm trạng của anh sẽ rất tốt, thậm chí còn luôn mỉm cười, còn lộ ra phản ứng chân thật, có thể chung đụng với người khác. "Em muốn mời bạn về ăn, có tiện cho anh không?" Anh đang rửa mâm, bên này Đào Diệp cầm chén thủy tinh, bên trong là nho xanh, đem từng quả từng quả nhét vào miệng, ăn một chốc mới dừng lại. Chọn một quả to, cậu đưa tới bên miệng Thạch Cẩn Hành: "Rất ngọt." Mới vừa ăn no vốn dĩ không muốn ăn nữa, thế nhưng thứ cầm nho lại là hai ngón tay thon dài mê người, Thạch Cẩn Hành liền há miệng cắn một ngụm. "A......" "Không sao." "Lần trước anh tức giận tại chỗ mà." "Kia không giống." Bởi vì lần trước người này đều biểu hiện giả dối, tản ra hơi thở tôi chỉ muốn đùa với anh, ai nhìn cũng đều không thích, Chờ sau khi Thạch Cẩn Hành tức giận xong, cũng may mắn là không diễn ra chuyền gị bùng nổ quá, có thể tìm nhau được. "Yêu đương có phải khiến người ta thành thục hơn không?" "Không ấu trĩ là tốt rồi." Có đôi khi Thạch Cẩn Hành sẽ cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang giảm xuống, đặc biệt là lúc đầu khi động tâm. "Ha ha ha." Đào Diệp mải cười nên mình mới nhét một quả nho vào trong miệng, trái nho kia vừa lúc kẹt ở cổ họng, khiến cả người cậu ngồi sụp xuống: "Khụ! Khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ khụ!" Buông chén thủy tinh xuống, tay che cổ lại, ho đén mức rơi nước mắt...... Thạch Cẩn Hành vội vàng buông mâm xuống, rửa tay sạch sẽ, sau đó giúp vỗ lưng thuận khí giúp cậu...... Một hồi lâu như vậy, chờ Đào Diệp dễ chịu một chút liền mang cậu và nhà bếp, đặt cậu ngồi vào sofa. "Uống nước." Đào Diệp uống xong ly nước ấm Thạch Cẩn Hành đưa qua, cả người rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hẳn lên, chẳng qua khóe mắt bởi vì sặc mà xém chút nữa trợn cả tròng mắt ra ngoài. "Ngạch......" Đặc biệt xấu hổ. Thạch Cẩn Hành cũng không mắng cậu, chỉ là dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ hướng về phía cậu, còn mang theo ôn nhu nữa chứ.
|
Chương 61: Không tên EDIT: EN Trong ấn tượng, gương mặt của Thạch Cẩn Hành luôn rất lạnh lẽo, bình bình tĩnh tĩnh, nhiều nhất cung chỉ nở ra một nụ cười như hoa Phù Dung sớm nở tối tàn mà thôi. Ánh mắt dịu dàng đến thế, không biết là do trước đây mình không phát hiện, hay vẫn là lần đầu tiên thấy được. "Cảm ơn." Đào Diệp cảm ơn trước sự quan tâm của anh, nói mình không sao. "Không sao thì tốt." Thạch Cẩn Hành giúp cạu cầm lấy ly rỗng, xoay người trở về bếp tiếp tục rửa chén đĩa. Buổi tối thân thiết, ngày hôm sau đi học, một tuần cứ thế trôi qua, lúc này mọi người đều thích ứng việc đi học lại. Đào Chín: "Đoàn trưởng, tối nay em sẽ hát lại." Đoàn trưởng: "!!! Chỉ hát đêm nay hay sao? Quỳ cầu hát lâu nha!!!" Vô số dấu chấm than khiến mắt Đào Diệp suýt bị lóa mù. Đào Chín: "Sẽ hát lâu, nếu không có việc ngoài ý muốn sẽ luôn hát ở đây, cơ mà thời gian có thể không cố định được." Đoàn trưởng: "Hiền tại em chính là đại bài, nên không cần thời gian cố định gì cả, chỉ cần em về hát là OK. Em có biết hai ba tháng nay khi em biến mất, fan của em suýt bắn Weibo muốn banh luôn không!" Đào Chín: "Em biết, hôm trước có lên xem Weibo một chút." Đoàn trưởng: "Đúng vậy, lần đầu tiên anh mới biết em hút fan đến thế đó, hỏi gì cũng tràn đầy tao khí, lợi hại ha." Gì mà hỏi cả tần suất XXOO, ha ha, muốn vỡ bụng luôn rồi. Sau đó, trong nháy mắt fan Đào Diệp liền sôi trào, hệt như khôi phục lại thời kỳ siêu náo nhiệt. Cho nên mới nói tên nhóc này đủ thâm cơ, làm tất cả cũng chỉ vì lần trở lại này. Đào Chín: "Nói cứ như em cố tình hút phấn ấy." "Chẳng lẽ không phải sao?" Qua một hồi lâu, đoàn trưởng mới trả lời lại: "Nếu không thì, chẳng lẽ em đang yêu thật ấy hả? Chời má, em phải giấu tốt đi, đối với fan của em thì việc em yêu đương cũng không phải là việc tốt đâu." Đến lúc đó có khả năng sẽ có một lượng lớn fan nữ từ bỏ, thế nên tốt nhất vẫn cứ giấu trước đã. "Em biết mà." Chắc chắn Đào Diệp sẽ giấu, cho dù thế nào cậu cũng sẽ để lộ Thạch Cẩn Hành ra. Thế nhưng nếu người kia tự bại lộ thì cũng không sao cả...... "Sao hôm nay sớm vậy?" Bình thường thì sau mười giờ mới thân thiết...... Đào Diệp nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn 8 giờ, là thời gian mọi người mới vừa tắm xong. "Ừm." Lúc đầu kéo cả hai ngã vào giường, sau Thạch Cẩn Hành lại dứt khoát đứng lên, ngón tay đặt ở cổ áo, anh luôn là ví dụ của câu "nói ít làm nhiều", năng lực hành động rất mạnh. "Tối nay em còn phải hát." Nếu giọng bị khàn sẽ không tốt lắm, cho nên Đào Diệp liền cầu anh bỏ qua tí. Đối phương cũng không tỏ vẻ gì, chẳng qua là không đồng ý, hoặc giả vờ không nghe thấy. "Này?" Đào Diệp buồn cười nhìn anh, sao thế này? "Tôi không phản đối việc em làm những thứ em thích, thế nhưng em phải giữ đúng mực." Biểu tình của Thạch Cẩn Hành không nhu hòa chút nào, bất quá nếu người khác nhìn thoáng qua cũng sẽ cảm thấy có tí dịu dàng. Cơ mà Đào Diệp đã rất thỏa mãn, chỉ làm mấy năm thôi mà. "Em biết rồi, chẳng phải anh không thích em hát mấy loại bài hát kiểu này sao." Thật ra bản thân Đào Diệp cũng không thích hát thể loại này, tuy nhiên nếu fan yêu cầu quá nhiệt liệt, thì sẽ nhịn không được mà mềm lòng, muốn đáp ứng bọn họ. Sau khi mình trở thành đối tượng được hâm mộ thì tận lực thỏa mãn các fan của mình, đấy cũng là một việc khá thành tựu. "Ân hừ." Đào Diệp cảm thấy chắc mình phải làm chút gì đó. Đôi mắt Thạch Cẩn Hành nhíu lại, chút ghen tuông vừa nãy lập tức bị mấy nụ hôn này vuốt phẳng. Quấn nhau từ lúc hơn 8 giờ đến gần 10 giờ, Đào Diệp vội vàng đào tẩu khỏi đám chăn đệm hỗn độn, thân mặc quần ngủ bò ra ngoài. "Đại lão!!! Có phải em đang lừa anh đúng không!!" Đoàn trưởng đã kêu ngao ngao nãy giờ. "Không đâu, chẳng phải em đến rồi sao......" Thuấn di từ chiến trường này sang chiến trường khác, Đào Diệp còn chưa kịp hà hơi, thanh âm đã xuất hiện trên kênh YY có khoảng 20-30 vạn người cùng xem. "Hello, chúc mọi người có một buổi tối tốt lành, tôi là Đào Chín......" Một thanh âm quen thuộc từ lâu vang lên, khiến cho người nghe vẫn cảm thấy êm dịu như cũ, thậm chí không biết có phải do ảo giác hay không mà khiến người khác càng cảm thấy gợi cảm hơn trước: "Đã lâu không thấy, mọi người vẫn còn nhớ tôi sao?" Lúc này thanh bình luận đều muốn nổ tung, thoăn thoắt không kịp nhìn thấy gì mà chỉ có thể miễn cưỡng liếc qua chút màu sắc. Đào Diệp cũng không có thói quen xem người ta bình luận, giờ cậu đang trò chuyện với người chủ trì. "Đúng vậy, Đào tổng của mọi người đã trở lại, hôm nay đột nhiên nói muốn về, kênh không công bố trên official weibo là vì muốn cho mọi người một kinh hỉ, mọi người nói xem có kinh hỉ không đây?" Người chủ trì nói một câu cho có lệ, sau đó liền trở mặt, cười trộm: "Đào tổng, nhanh giao lưu với mọi người chút đi, mấy ngày nay cậu làm gì thế?" "Nếu tôi nói ôn thì thì mọi người có tin không?" Cái lý do này của Đào Diệp không có chút năng lực thuyết phục nào cả, ngay cả người chủ trì đều không tin: "Đào tổng không ngoan nha, phải thành thật trả lời mới được." "Ầy, mấy tháng này muốn tìm lại bản thân." Đào Diệp lại nói một cái đáp án càng không có sức tin tưởng. Bất quá thật thần kỳ, người chủ trì tin, các fan cũng tin luôn rồi. "Đừng giả bộ văn hoa nghệ thuật nữa, cơ mà chúng ta đều đống ý, tuổi trẻ mà, có phải hay không? Như vậy, bài hát đầu tiên sau khi trở về, sẽ cho chúng ta nghe gì đây? Có liên quan đến câu trả lời của cậu không?" Người chủ trì cũng rất trang bức. "Ám Hương đi, đúng...... Có thể nói có một chút quan hệ." "Ai da, một bào hát có hương vị thật đặc biệt." Người chủ trì đột nhiên một hỏi: "Không đúng, này không phải là một bài tình ca hả?" Đào Diệp đã chuẩn bị tốt tư thế trả lời mấy câu hỏi khó của người chủ trì, thế nhưng nghĩ dễ những khó làm, đối phương không nghe trả lời mà trực tiếp bật nhạc. Này đúng thật là một bản tình ca, giai điệu trào dâng cực kỳ bi ai, ca từ khá hay, thế nhưng Đào Diệp lại nghĩ rằng, ca sĩ gốc hát bài này không thể thể hiện hết tinh túy bài hát, cho dù là một phần mười đi nữa. Trên mạng có rất nhiều bản cover hay hát ca sĩ hát gốc. Nguyên nhân ở chỗ thanh âm ca sĩ gốc không mang tình cảm, biểu đạt không ra được. Nghe Đào Diệp hát bài hát này, những người đang xem đều nổi da gà, cái loại cảm giác da đầu tê tái này, mãnh liệt hệt như trúng độc. Trong lòng mọi người đều đang hò hét, chính là loại cảm giác mãnh liệt hệt như có một cơn bão đang tới vậy. Sau khi hát xong, bản thân cậu cũng yên lặng thật lâu, tạm thời còn chưa thoát khỏi cảm xúc của bài hát. Nếu đây là sân khấu thật, thì khẳng định tiếng vỗ tay sẽ vang vọng khắp hội trường...... "Bạch bạch bạch bạch......" Tiếng vỗ tay lỗi thời vang lên sau lưng Đào Diệp, nam nhân kia sâu kín nói: "Hát nghe thật hay, ngay cả tôi đều nổi da gà." Thạch Cẩn Hành cũng mặc chiếc quần mỏng bước ra cầm lấy tay Đào Diệp đặt vào tay chính mình, gọi cậu sờ thử xem. "......" Sờ em gái anh á...... Đây là phát sóng trực tiếp đó, tâm Đào Diệp đều muốn tự bạo! Cậu đóng mic ngay lập rức, thế nhưng người chủ trì đã bắt đầu bắn tiếng: "A? Vừa rồi hình như có thanh âm gì đấy? Mọi người có nge thấy không hả?" Bình luận bắn ra rất nhanh, tuy Đào Diệp đại khái nhìn không kịp, thế nhưng nó vẫn nhảy ra liên hồi. "Nghe!! Có nghe, là giọng của một người đàn ông!! A a a, thật dễ nghe a!" "Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm nghe kịch truyền thanh của tui, đây chính là thanh âm của công quân 0.8 nha! Má ơi má ơi, có vẻ Đào tổng của tui là thụ rồi!" "Mẹ nó, giọng công âm nghe thật mập mờ, quỳ cầu nguyên chủ nói thêm vài câu! Đào tổng, là bạn cùng phòng của cậu hở?" "Tối rồi mà cô nam quả nam vẫn ở chung phòng, mọi người thử nghĩ xem! Nghĩ xong thì nói tui nghe đi!" "Ha ha ha ha ha, bạn cùng phòng ngốc của Đào tổng, cậu ấy không biết đây là đang phát sóng trực tiếp sao?" "Đào tổng ngốc, xem chừng cậu ấy cũng quên nói đây là đàn phát sóng trực tiếp ha" "Ha ha ha ha ha, chỉ có tui là cảm thấy công âm là một boy tâm cơ muốn thượng vị sao?" Tự trấn tĩnh mình một chút, Đào Diệp nói với Thạch Cẩn Hành: "Em đang phát sóng trực tiếp, lời anh mới nói bị người khác nghe được." Cậu chỉ vào số liệu trên màn hình: "Hơn hai mươi vạn người, anh sẽ bị mọi người nhớ kỹ đó." "Vậy thì sao?" Thạch Cẩn Hành dựa vào ghế dựa của Đào Diệp, tựa nửa mông lên trên: "Bọn họ có thể nghe giọng em, cũng có thể nghe giọng của tôi." Cảm giác bị giận dỗi đập vào mặt, nếu Đào Diệp còn không biết anh đang rất không vui thì chính là tên đại ngốc. "Cũng đúng, nếu anh muốn thì để bọn họ nghe đi." Đào Diệp không thể đóng mic lâu, cậu vươn tay mở mic ra, trả lời người chủ trì: "Ngượng ngùng, vừa rồi có chút ngoài ý muốn. Lập tức người chủ trì cười hệt như tên trộm gà: "Ngoài ý muốn gì đây? Là bạn cùng phòng vô ý bước vào? Hay là bạn trai đây." Đào Diệp cũng không phải đèn cạn dầu: "Mọi người hy vọng là bạn cùng phòng hay là bạn trai?" Mặc kệ người chủ trì trả lời như thế nào, dù sao fan vẫn đang sôi trào, hình như bọn họ rất thích việc ghép đôi nam nam, cũng không biết xã hội bây giờ làm sao, trong hiện thực thì như "chuột chạy qua đường" không dám lộ mặt, ngược lại trên mạng lại rất được truy phủng. Đào Diệp cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì mặc kệ như thế nào, kết quả sẽ vẫn vậy. Vậy thì trong thời gian có hạn kia, sao không thể làm càn một chút? Khiến mình vui vẻ một chút? Đoàn trưởng: "A Đào!!!! Em kiềm chế chút đi, đừng bán hủ* cho người khác, đừng để lại ấn tượng cố định mình như vậy, nếu thế thì sẽ không tốt cho sự phát triển của em!" (* Để người khác ship cặp, tạo hint) Trong khi tro chuyện với người chủ trì, Đào Diệp đã nhận được nhắc nhở thiện ý của đoàn trưởng. Đào Chín: "Em biết, anh yên tâm đi." Chỉ là không lưu lại dấu vết gì, chỉ muốn đẻ lại ấn tượng thuần khiết cho mọi người, đây thật là điều mình đang hy vọng sao? "Cái gì gọi là bán hủ?" Thị lực của Thạch Cẩn Hành thật sự quá tốt, trong nháy mắt đã xem được từ ngữ khó hiểu này. Đào Diệp còn tưởng anh sẽ giận, sẽ không nói nữa, thế nên đóng mic nói: "Anh xem là được, đừng nói chuyện." "A a a a! Tiểu ca đừng đi! Để em nói cho anh biết bán hủ là gì a! Hiện giờ anh hôn Đào tổng một chút chính là bán hủ!" "Ha ha ha, công âm thần bí lại xuất hiện, càng ngày càng thấy dễ nghe a, làm sao bây giờ?" "Đào tổng nói thật đi, anh bạn nhà cậu có muốn ca hát không, thanh âm cùng cậu thật đúng là tuyệt phối công thụ!" Người chủ trì vẫn luôn nói chuyện giờ cười muốn vỡ bụng, khoanh khắc này anh thật đúng là rất chuyên nghiệp: "Nha nha, anh bạn nhỏ lại xuất hiện, tới đây đi, chú sẽ nói cho cậu bán hủ là gì, trước hết cậu cứ kêu một tiếng Đào yêu là được." Đào Diệp phát sóng trực tiếp lâu như vậy, còn không có xuất hiện qua tình trạng đột nhiên có giọng người ngoài. Lần này đột nhiên xuất hiện một công âm dễ nghe, thật đúng là niềm vui lớn đối với mọi người, cảm thấy rất có ý tứ. "Chú à, người phát sóng trực tiếp là tôi, chú không thể xúi giục cậu ta đoạt chén cơm của tôi chứ, chú có biết chú làm vậy là không đúng không?" "Tiểu đồng bọn của cậu kia là ai thế, đều có thể ngồi đợi xem phát sóng trực tiếp, chắc không phải bạn bè bình thường ha? Chẳng lẽ là đại lão của cậu sao?" Mọi người nghe đến hai chứ "đại lão" đều muốn cười điên rồi, ai da, đêm nay sao có thể vui sướng đến thế chứ, quyết định chuyển từ người xem thành fan, bấm chọn theo dõi lâu dài. - ------======------ Đến hẹn lại lên, mọi người còn nhớ tôi không nào! Có muốn mai lại có thêm chương mới không????:)))))
|
Chương 62: Không tên EDIT: EN "Không phải đại lão của tôi, thế các người cảm thấy là gì đây." Đào Diệp cười nói: "Tiếp tục nghe tám hay nghe hát, tự bản thân các người quyết định đi." Vấn đề thật khiến đám người nghe và người chủ trì khó xử khó xử, vì họ vừa muốn tám chuyện vừa muốn nghe hát a. "Như vậy có được không, cho cậu chút thời gian, trước hát 1 bài, sau lại tám chuyện về "cậu bạn kia" với tụi tui ha." Người chủ trì suy nghĩ một biện pháp tiện lợi, trước để người nghe thỏa mãn, sau khiến họ không rời khỏi, trụ lại nghe tám...... "Nãy hát một bài...... bi tình như thế, tiếp theo nên htas một bài cứu chuộc đi." "Bài hát cứu chuộc gì?" "Gặp nhau." Người chủ trì nói: "Có phải cậu vì muốn phủi sạch sẽ việc yêu đương không đây? Cảm giác cậu cũng thiệt tâm cơ đó nha." Trước khi hát, Đào Diệp còn đóng mic một chút, tranh thủ nói với Thạch Cẩn Hành: "Đại lão, một là anh ra ngoài xem TV, hay là về giường ngủ, tự mình chọn đi được không?" Nếu một hồi lúc phát sóng trực tiếp mà Thạch Cẩn Hành lại xông ra quấy rối, thì lúc đó có thể có một ít việc sẽ bị bại lộ. "Em sợ người ta biết em yêu đương đến vậy sao." Đào Diệp nói: "Chúng ta cũng xem là yêu đương nữa hả?" Thanh âm Thạch Cẩn Hành lạnh xuống: "Không phải yêu đương thì là gì?" Kim chủ và tình nhân? Hay chỉ là một hồi đùa giỡn. "Thì ra là thế." Đào Diệp nhích lại gần anh, lấy bả vai cọ cọ phần lưng của đối phương: "Vậy anh đợi ở đây đi." Cũng không muốn đuổi anh đi nữa. Nếu anh đã thừa nhận là đang yêu, kia còn tốt hơn việc không thừa nhận. Bộ dạng có chút ngoan ngoãn này khiến Thạch Cẩn Hành nhớ tới Tiểu Phiến Đào lúc đầu, chính là cảm giác như thế. Sau mới biết đối phương chỉ ngoan như thế khi ở trên mạng, trong hiện thực lại có chút khó gầm, tâm đề phòng rất mạnh. Giọng hát thanh triệt, chứa đầy sự mong chờ tình yêu. Thanh âm phát ra từ miệng Đào Diệp so với ca sĩ gốc thì thiếu một chút mê mang, nhiều một chút vui vẻ. Có thể là vì đối tượng mà mình thích đang ngồi cạnh bên, đang ôm bả vai của chính mình. Khoảng cách gần như vậy, thật đúng là thân mật khăng khít. Dường như sự ngăn cách đã giảm xuống, quan hệ lại xích gần nhau hơn. "Cậu bạn kia đâu? Nói cậu bạn kia nói đôi ba cậu đi." Trí nhớ của người chủ trì quả thật khiến người bội phục, dường như nguyên cả bài hát đều ghi nhớ đến "cậu bạn kia". "Tôi sẽ nói anh ấy chào hỏi với mọi người." Ngữ khí của Đào Diệp mang theo âm cười, nghe ra thật đầy ẩn ý ám muội: "Cậu bạn kia à, tới đây nói chào buổi tối đi." Cậu nhìn Thạch Cẩn Hành với ánh mắt đầy trêu chọc. Loại cảm giác khó có thể phân biệt được này khiến tim gan ngưa cả lên, vô cùng tog mò. "Chào mọi người." Thạch Cẩn Hành không nghe cậu, nói xong còn thuận tiện chụt một cái trên má người kia. Mọi người khẳng định biết rõ âm thanh kỳ quái kia là gì, chẳng qua bọn họ cho rằng cậu bạn kia đang chào hỏi họ nên hôn gió với mọi người! "Oa nga, thiệt nhiệt tình, cơ mà sao thanh âm không giống lắm." Đại thúc chủ trì đại thúc quản không được cái miệng tiện kia của bản thân: "Rõ ràng là một cấm dục công nha, thật xứng với Tiểu Đào nha, thật không muốn tạo CP sao?" "Không, quan hệ của chung tôi chỉ là bạn cùng phòng rất thuần khiết mà thôi." "Kia thật là đáng tiếc nha." Thạch Cẩn Hành ngồi nghe Đào Diệp cãi cọ với người nghe hơn nửa tiếng, sau khi phát sóng xong liền đi ra ngoài đổ một ly nước, mang vào đưa cho Đào Diệp. "Cảm ơn." Hành động ngày thường của anh đều ấm áp, tựa như lời của chú chủ trì vừa nói, rõ ràng là một tên cấm dục lạnh lùng...... cái rắm, một chút cũng không dục, cũng không phải lạnh lùng như thế. Đào Diệp buông ly xuống, đứng lên treo người lên từ phía sau của người đàn ông sắp bc lên giường: "Anh buồn ngủ hả?" "......" Động tác ngồi lên giường của Thạch Cẩn Hành dừng một chốc, rồi đứng thẳng lên cõng lấy cậu, thỏa mãn nguyện vọng làm gấu koala của người kia...... Trước kia chưa từng có người ỷ lại như vậy, đối phương chỉ luôn dùng miệng câu người chứ rất ít khi hành động hay thể hiện ra. "Cảm giác được treo lên lưng anh thật tốt." Đào Diệp nói khẽ, cằm ghì lên sát bả vai anh. Trong lòng Thạch Cẩn Hành ngẫm nghĩ, cảm giác cõng em cũng rất tốt, rất có cân nặn, thật kiên định, nếu vẫn luôn cõng em như thế cũng không tồi. Thế nhưng bản thân Thạch Cẩn Hành cũng không hiểu vì lý do gì mà có tình cảm trìu mến như thế với một người đàn ông. "Rời đi tôi, em cũng sẽ sống rất tốt sao?" Đột nhiên hỏi một vấn đề cảm tính như vậy thật khiến tim của Đào Diệp đập liên hồi lên, lắc đầu nói: "Em không phải đã nói rồi sao, chia tay liền cắt cổ." "Em chỉ có cái miệng thôi." Trong miệng nói đến động tình thế nhưng lại không làm gì cả. Nên buông ra tay vẫn là sẽ buông ra. ...... Chuỗi ngày nghỉ dài hạn cũng sắp đến, mỗi năm tại thời điểm này cha mẹ của Thạch Cẩn Hành sẽ thừa dịp nhân những ngày nghỉ này, cả nhà sẽ cùng nhau đi ăn ngắm cảnh, tâm sự hôm nay ăn gì với nhau. Cùng đi không chỉ là ba người nhà họ, mà còn thêm một số thân thích gần gũi khác. Trái lại bên phía Đào Diệp, cậu lại không muốn về nhà, mấy ngày nghỉ này thật không biết nên làm gì. Mấy hôm trước có nghe Thạch Cẩn Hành nói qua, ngày nghỉ của nhà bọn họ luôn vậy. Lúc ấy không nói tỉ mỉ cho lắm, cho đến trước hôm nghỉ cũng không nói gì. "Vậy khi nào anh đi, em giúp anh thu thập đồ đạc nhé." Sau khi ăn chiều, Đào Diệp chủ động nói muốn giúp đỡ. Bên nhau cũng gần bốn tháng, chia tay xong hợp lại cũng không quá 12 tiếng. Lần này lại nghỉ đến 7 ngày, suốt cả một tuần,thật không biết sẽ thế nào. Thạch Cẩn Hành nhìn cậu, muốn nhìn ra chút biểu hiện gì đó từ trên mặt cậu. "Tôi đi bảy ngày, em sẽ nhớ tôi không?" Anh hỏi thật nghiêm túc, trong đầu luôn nghĩ rằng khi rời đi đối phương có thể nhớ mình không? "Em không biết, cũng chưa thử qua." Lần này thử sẽ biết. Trên thực tế khi anh rời đi, người còn chưa đi ra khỏi nhà cũng đã nhớ rồi...... Không muốn dậy sớm tiễn đưa, cũng không muốn tỏ vẻ bảo anh thường xuyên liện lạc với nhau. Rốt cuộc cũng là 2 tên đàn ông, vì đoạn cảm tình này cũng đủ tỏ vẻ lắm rồi, cũng đủ dính nhau rồi. "Tôi vẫn còn muốn đi cùng anh." Suốt cả ngày nghỉ đều thui thủi ở nhà, chắc cũng sẽ cô đơn trống trải...... Sau khi Đào Diệp rời giường, trong bếp không có bữa sáng, trong phòng cũng không có người đàn ông kia. Lúc này Thạch Cẩn Hành còn đang ở trên máy bay, vừa tới sân bay, giúp người nhà lấy hành lý, xong mới tranh thủ thời gian ngó qua di động. "Mới vừa hạ cánh." Còn lại, cũng không biết nói sao mới tốt, bởi vì anh luôn thuộc phái hành động. "A Hành đang làm gì thế, đi đường nhớ tập trung chút, đừng chơi di động nữa." Ba ba của Thạch Cẩn Hành nói: "Trông giúp em họ của dì con một chút, đừng để lạc." "Anh ơi, ôm." Tiểu loli đưa hai cánh tay ra. Thạch Cẩn Hành khom lưng bế cô bé lên, tiểu bảo bối mới bốn năm tuổi, nhẹ bẫng như bông, khiến anh nhớ tới cảm giác thỏa mãn khi ôm Đào Diệp, thật đúng là đối lập đầy mãnh liệt. Vẫn luôn cho rằng khi Thạch Cẩn Hành bồi ở bên cạnh mình, phần cảm giác bất kia của Đào Diệp sẽ giảm xuống. Thế những khi Thạch Cẩn Hành trở về bên cha mẹ anh, thế giới tựa như hạ nhiệt xuống, cậu biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, cũng rõ tình cảnh trong tương lai. Người yêu và người nhà, cán cân sẽ không nghiêng về phía mình. Cuối cùng cũng về đến khách sạn, Thạch Cẩn Hành bế em họ tới cho dì, mang hành lý của cha mẹ về phòng bọn họ. Trên đường về phòng, ngón tay sờ đến di động, trong lòng luôn hiện lên bộ dáng chán ngán của Đào Diệp khi ở nhà. Nếu nói bây giờ tâm trạng anh rất bình tĩnh cũng là nói dối. Lúc đi luôn có cảm giác bên mình thiếu đi thứ gì, có một chút không yên tâm, có một chút vướng bận. "Về đến phòng sẽ call video với em." Lúc này anh đang mở ra cửa phòng. Đào Diệp nhận được tin nhắn, vội vàng thoát khỏi game, bảo trì tâm trạng vui sướng khi chơi game để chờ anh gọi cho mình. Rốt cuộc cũng nhìn thấy nhau, trước quan sát khung cảnh phòng ở của anh ở khách sạn: "Ở một mình?" Tất nhiên những lời này rất dư thừa. "Không thì sao?" Thạch Cẩn Hành nhìn cậu mấy lần, đứng lên nói: "Anh đi tắm." Nhìn bóng dáng xoay người rời đi của anh, khóe miệng của Đào Diệp giật giật...... Đây là thái độ của một người bạn trai sao? Không chụt chụt vài cái moah moah, thì ít nhất cũng nên cười một cái, hoặc là thăm hỏi vài câu, được ha, cái gì cũng không có hết. Cho nên sau khi trở về, Thạch Cẩn Hành phát hiện video call đã bị đóng. Anh nghĩ máy tự động tắt, thế nên lại gọi một cuộc thoại video qua. Đào Diệp nhận cuộc gọi, cầm một cái quả lê lên ăn, hừ hừ hai tiếng với camera, sau đó hệt như đang xem phim, vừa xem vừa thuận tiện cắn vài miếng lê. Loại hơi thở thờ ơ không quan tâm này lập tức ập vào, khiến người rất đau lòng. "Không phải em nói nhớ tôi sao?" Thạch Cẩn Hành nghẹn nửa ngày, nghẹn đến khi cậu ăn hết quả lê kia xong mới nói. "Phía trước có nhớ, giờ quen rồi." Chơi game, nhìn video, có rất nhiều việc vui để làm. Người kia không phải ưu tiên số một trong cuộc sống, di động chơi tốt hơn hay là game vui hơn đây ta? "Có phải em đang cố ý chọc giận tôi không?" Thạch Cẩn Hành đè ép cơn giận của bản thân, thanh âm phát ra còn giữ chút bình tĩnh. Chỉ là trong lồng ngực có loại cảm giác nghèn nghẹn, tựa như sắp bùng nổ. Phảng phất không ở hắn bên người đợi, cảm xúc mình càng dao động đến đâu, độ mẫn cảm đối với cảm xúc càng cao đến đó. "Không có." Ăn xong rồi lau miệng, ném hột, Đào Diệp nhìn anh nói: "Em đây có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ anh muốn cả ngày em luôn nghĩ đến anh, trôi qua trong tẻ nhạt hả? Sau đó anh sẽ rất vui vẻ sao?" Hỏi mấy câu liên tục, vốn dĩ muốn tạo ra khí thế hùng hổ dọa người, Đào Diệp muốn nói ra hết một lần, thế những không biết vì sao lại tách câu ra. "Trách tôi không mang em theo sao?" "Sao anh lại nghĩ vậy?" Cảm thấy rất buồn cười, Đào Diệp nói: "Đó sinh hoạt của nhà anh, mang em theo mới lạ lùng đó?" "Bây giờ em hệt như một con nhím." Mỗi câu nói đều mang theo oán giận và nanh vuốt, thế mà còn giả vờ không để bụng. "À." Đúng thế đấy. Cái người ngay cả từng chi tiết nhỏ cũng đoán ra như thế khiến tâm trạng của Đào Diệp càng buồn bực, nếu sinh hoạt cũng đơn giản thế thì tốt rồi. Vô cùng đơn giản mà đi đến bước tiếp theo, sau đó nhận được một kết quả vui vẻ hạnh phúc. "Vậy đừng nói chuyện với em nữa, nhìn đến anh là bực mình rồi." Đào Diệp chúc anh ngủ ngon, sau đó đóng video. Đào Diệp đương nhiên dám làm mấy việc này, sợ gì mà không dám chứ. Chỉ sợ nhất loại cảm giác không gần không xa, khiến người ta đẩy không ra cũng kéo không được, hụt hẫng đến cùng cực. Rất nhanh Thạch Cẩn Hành đã gọi điện thoại qua. Đào Diệp nghe máy: "Anh muốn nói cái gì?" Thạch Cẩn Hành nói: "Không phải chỉ có mình em như vậy, lòng tôi cũng rất khó chịu." Từ lúc rời đi buổi sáng cho tới bây giờ, cái cảm giác quên bẫng và mất mát kia vẫn luôn theo anh cả ngày. "......" Đào Diệp không vì thế mà vui, ngược lại mũi hơi tê một chút. Vậy về sau em sống như thế nào đây?
|