Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
|
|
CHƯƠNG 50: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Trở lại nhà, đèn nhỏ còn chưa tắt, Đào Diệp đổi giày, trực tiếp bước vào phòng ngủ. Đi đến cạnh giường xoay than thể đang ngồi trên vi tính của Thạch Cẩn Hành lại.
“…” Thạch Cẩn Hành quay đầu đi, từ chối nụ hôn của cậu.
“Được rồi, em đi tắm trước.” Đào Diệp không miễn cưỡng, xoay người đi tắm.
Tắm xong cũng mất hơn mười phút, cậu quấn một chiếc khan tắm rồi bước ra, gương mặt dính ướt hơi hơi mỉm cười: “Muốn chơi em hay chơi vi tính?”
Người kia nhào lại, Thạch Cẩn Hành đẩy máy tính qua bên cạnh, ôm cậu lăn đến giữa giường, thuận tay lột chiếc khăn tắm rồi rồi tùy tiện ném vào một xó nào đó.
Tiếp theo là một nụ hôn triền miên, sau một hồi môi Đào Diệp mới được buông ra. Cậu thở dốc, cảm giác được Thạch Cẩn Hành đang hôn cổ của mình… Đột nhiên trong lòng nhảy lên một cái, tên Trần Duy Vũ hình như có để lại vết cắn thì phải?
Thạch Cẩn Hành ôm than thể cậu rõ ràng cảm thấy người trong ngực cứng hết người lại, vì thế có chút kỳ quái.
Vừa muốn hỏi làm sao vậy, thì đã nhìn thấy dấu vết ái muội trên cổ của Đào Diệp, đó là một vết cắn.
“Làm sao vậy?” Đào Diệp nhẹ giọng nói, kỳ thật đã biết, chắc hẳn là thấy rồi. Đối mặt loại tình huống này, Đào Diệp lại không biết nên làm gì, nên giải thích hay không không giải thích.
Thời gian trôi qua mấy giây đã biến thành âm thầm chấp nhận.
Thạch Cẩn Hành đẩy Đào Diệp ra, sắc mặt tối sầm ngồi xuống, đưa lưng về phía Đào Diệp nói: “Em như thế có hơi quá đáng .”
Tại nơi àm đối phương không nhìn thấy, Đào Diệp đưa tay vuốt cổ của mình, lộ ra nụ cười cổ quái… Chẳng lẽ cái này gọi là chó ngáp phải ruồi sao?
Lúc trước dù gắng cách mấy cũng không đạt được hiệu quả, tối nay chỉ vì một vết cắn mà đối phương hình như đã muốn ngả bài.
Đào Diệp còn cố tình nói: “Em và người kia không có gì, chẳng qua vui đùa một chút thôi.”
“…” Thạch Cẩn Hành ngồi sát mép giường, vẫn không xoay đầu nhìn Đào Diệp, cuối cùng anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng bên cạnh .
Đào Diệp nằm ở trên giường có chút mơ màng, cậu cứ cho rằng Thạch Cẩn Hành sẽ nổi giận, sau đó ngả bài với mình.
“A…” Như vậy cũng chưa tức giận, vậy còn là đàn ông nữa không?
Lật người, ôm chăn, trong lòng Đào Diệp có chút phức tạp… Cuối cùng cậu cũng hiểu nguyên nhân mà Đổng Thiếu Khinh nói Thạch Cẩn Hành tính tình tốt. Hình như anh chưa từng khó xử mình bao giờ, chính là bày sắc mặt khó coi thôi.
Lại một mình trông phòng, Đào Diệp cuối cùng cũng thăm dò được cử chi của Thạch Cẩn Hành, anh biểu hiện vậy tức đang tức giận.
“Alô, đàn anh?” Mới sáng sớm, Đào Diệp đã vào phòng khách gọi điện thoại: “Ngày mai em về, nếu không thì anh đến đây ăn cơm sđi? Giữa trưa được không? Em xuống bếp.”
“Không sao đâu, buổi trưa ở đây không có ai cả.”
“Được, đến lúc đó gặp mặt rồi nói tiếp.”
Cúp điện thoại, Đào Diệp nhìn thấy Thạch Cẩn Hành đứng ở cửa phòng, cậu liền nói: “Đúng rồi, nói anh cía này, trưa nay em mời bạn học và đàn anh đến ăn cơm.”
“Dọn đồ của cậu rồi đi đi.” Thạch Cẩn Hành cực kỳ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng trong lòng có thế không thì không ai biết.
Một người luôn lười biếng gọi thức ăn bên ngoài, na lại có thể vì bạn học và đàn anh xuống bếp, ở chung lâu vậy cũng chưa từng thấy cậu xuống bếp bao giờ.
“A?” Đào Diệp kinh ngạc nhìn anh.
“Cậu có thể đi rồi.” Thạch Cẩn Hành tiếp nhận cặp mắt nghi hoặc của cậu.
“Em…” Dựa theo kế hoạch của Đào Diệp, cậu phải nói thêm mấy lời nữa? Như là chẳng lẽ anh không yêu em hả? Nhưng cậu phát hiện, mình đã không thốt nên lời. Cậu nuốt xuống mấy lời gặng hỏi giả dối đó, cúi đầu mặt đá cẩm thạch đang phản quang trong nhà.
Một lúc sau cậu nghe thấy tiếng đóng cửa của Thạch Cẩn Hành.
Mũi hơi chua, cũng không biết là vì sao. Có thể là bởi vì kết quả tới có chút đột nhiên, nên chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận, Đào Diệp nghĩ như vậy.
Cậu nắm chặt chiếc di động vốn không được gọi, đứng khỏi ghế sa lông, vào phòng ngủ.
Hệt như chạy giặc mà gom tất cả đồ dung của mình lại, trong ấn tượng hẳn là rất ít , nhưng khi thu dọn lại thấy nhieuf hơn so với tưởng tượng của mình.
Những thứ mà Thạch Cẩn Hành mua cho mình Đào Diệp cũng không tính mang đi, cậu chỉ dọn lại rồi gom thành một chỗ. Đến lúc đó nếu Thạch Cẩn Hành không muốn nhìn thì có thể ném đi, rất thuận tiện.
Một tháng trôi qua như giấc mộng, Đào Diệp mang ba lô, quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà này, sau đó xoay người rời đi.
Cậu không gõ cửa nói từ biệt với Thạch Cẩn Hành bởi vì cậu không muốn. Điểm tùy hứng cuối cùng chỉ có vậy, hà tất làm bộ rỗng rãi chi, nếu rộng rãi thật thì đau cần đi.
“Tên lừa đảo, không phải nói mua nàh mu axe cho tôi sao.” Đào Diệp cười cười mà mắng thầm, mang ba lô rời khỏi ngã tư quen thuộc, về sau có thể sẽ không đến nữa.
“Anh Vũ, em chia tay rồi!”
“Ha ha ha, chúc mừng em, nhưng sao nhanh vậy?”
Đào Diệp không nói cho anh biết, rằng tất cả mọi chuyện đều vì anh ta.
Đào Diệp vẫn chưa trả lại căn phòng thuê lúc trước. Hiện tại tìm chìa, trực tiếp trở về, sau khi buông đồ thì lại trường. Hết thảy hệt như lúc trước.
Đào Diệp đi vào trường, sau khi nghỉ hè tính tìm đội trưởng lại, khôi phục lại buổi diễn từ sang đến chiều của mình.
“Đào Diệp, sao hôm nay cậu tươi tắn thế?”
“Có sao, sắp nghỉ rồi bộ cậu không vui hả?”
Cười tạm biệt với bạn bè, Đào Diệp ngồi xe bus về nhà. Sau khi lên xe được một đoạn, cậu ngồi im che lấy hai mắt của mình, đã đi quá nhà mình rồi.
Lần này xe không trở về nhà trọ, mà trở về căn nhà của Thạch Cẩn Hành. Đào Diệp xuống xe một mình, đi đến trạm chờ chỗ đối diện.
Nhiều người đứng chờ như vậy, chỉ có mình cậu ngồi trên ghế chờ, hệt như bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
“Ngay từ đầu khó tránh khỏi sẽ như vậy, Đào Diệp.”
Bởi vì thói quen mà thôi, cho nên…
Trở lại căn phòng thuê bỏ không suốt một tháng, Đào Diệp dọn dẹp một hồi, nhưng lại không tìm được sự vui vẻ nào, chỉ có một chút cảm giác mất mác.
Kỳ thật thì, Đào Diệp ở bên nhà Thạch Cẩn Hành không cần làm việc nhà, ngay cả quét nhà cũng không có.
Thạch Cẩn Hành sẽ quét tước vệ sinh, sẽ dọn dẹp phòng, sẽ chùi rửa toilet… Cái gì anh cũng làm, Đào Diệp nghĩ thầm rằng, nếu không phải mình ghét vị gì cũng giống nhau thì anh có thể ngày nào cũng nấu cơm không?
Trong lòng nặng trịch, có chút khó chịu.
“Ai… tại sao lại chia tay?”
Gần đây hai người họ ít ở cùng nhau, bởi vì Thạch Cẩn Hành dành thời gian về nhà nên hiếm khi tụ tập với Đổng Thiếu Khinh.
Bất quá bi kịch là, anh lại khôi phục tình trạng độc thân.
“Không vui.” Thạch Cẩn Hành từng nghĩ rằng yêu đương là vui vẻ.
“Tại sao lại không vui, không phải cậu thích Đào Diệp sao? Em ấy không ở cùng chỗ với cậu hả?” Đổng Thiếu Khinh không rõ, nguyên nhân cũng là vì anh chưa thích ai, cho nên không hiểu mấy việc yêu đương cho lắm.
“Em ấy không thích tôi.” Thạch Cẩn Hành nói, đến đây cũng không phải mượn rượu giải sầu, anh nói đều là thật: “Cậu nói đúng, tôi rất kiêu ngạo, tôi không thể buông mặt mũi mà đi lấy long em ấy.”
“Cậu nói em ấy không thích cậu sao, sao thế được?” Đổng Thiếu Khinh cảm thấy buồn cười, bạn thân của mình có phải bị mù mắt rồi không, chính anh cũng không thể tìm ra tia không thích nào từ Đào Diệp: “Em ấy rất thích cậu đấy, cơ mà sao cậu lại nghĩ em ấy không thích cậu?”
“Có nói cậu cũng không hiểu.” Thạch Cẩn Hành lắc đầu, cầm ly rượu đỏ trước mặt, tao nhã mà uống một hơi.
“Cho nên cứ như vậy mà chia tay hả?” Đổng Thiếu Khinh phản ứng không lớn, dù sao người yêu chia tay hợp lại là bình thường, chẳng qua cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Không thì sao?” Thạch Cẩn Hành hỏi ngược lại.
“Cậu là nhất thời tức giận hay đã suy nghĩ kỹ càng rồi thế?” Mới hơn một tháng không thấy, nầy thật sự không giống với tác phong thường ngày của Thạch Cẩn Hành.
Trầm mặc một chốc, Thạch Cẩn Hành trả lời: “Có lẽ là cả hai.”
Anh không phủ nhận việc mình bị kích thích, qua tình huống kia, biết rõ Đào Diệp chán ghét mình, thậm chí dung cách này mà trốn tránh bản thân, anh kiên trì một tháng đã là tốt lắm rồi.
Nói cách khác, Thạch Cẩn Hành vẫn luôn biết Đào Diệp cố ý thay đổi. Cậu muốn dung cách này khiến anh ghét cậu, sau đó sẽ nói chia tay.
Đợi Thạch Cẩn Hành biết thì phản ứng đầu tiên là, mình khó coi đến thế sao, nếu không thì sao em ấy lại xa lánh mình như rắn rết?
Sự kiêu ngoại của anh khiến anh không nói chia tay, nhưng cũng không bỏ xuống mặt mũi mà đi lấy lòng cái người luôn giày xéo mình.
Vậy cứ thế đi.
“Cậu thật là… Cậu đã biết Đào Diệp không thích cậu thì sao cậu không làm gì đó để em ấy thích? Thứ này còn đơn giản hơn nhiều… Đồ đệ của tui không phải người khó theo đuổi, tui nghĩ thế.” Thậm chí Đổng Thiếu Khinh nghiêm túc tự vấn lòng, nếu như mình theo đuổi Đào Diệp, vậu sẽ dỗ dành đối phương đến vô cùng thỏa đáng.
Lại liếc về tên đầu gôc ngồi cạnh, anh chỉ có thể bĩu môi.
Thạch Cẩn Hành trầm mặc không nói, không phải anh không biểu hiện, chăng qua do đối phương không xem là thật thôi. Mặc kệ làm gì cũng vô dụng, cuối cùng anh đều nhìn thấy bộ dáng muốn trốn chạy của Đào Diệp.
“Thật ra tui cũng không hiểu, cậu rất tốt…” Đổng Thiếu Khinh còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể an ủi Thạch Cẩn Hành.
Nhưng đúng là anh cảm thấy bạn than mình rất tốt nha, vừa chung tinh không đào hoa, lại đẹp trai lắm tiền, thật không hiểu tại sao Đào Diệp lại không thích.
Bất quá bây giờ nói gì cũng vô dụng, bọn họ đã chia tay rồi.
“Kia…” Đổng Thiếu Khinh sờ sờ mũi, lắm miệng hỏi một câu: “Nếu thời gian quay ngược lại lúc sáng, vậy cậu có muốn nói chia tay nữa không?”
Thạch Cẩn Hành nhìn Đổng Thiếu Khinh, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi chưa nói chia tay, chỉ bảo em ấy đi.”
Đổng Thiếu Khinh giật môi, sao anh lại cảm thấy bạn thân mình chỉ đang cáu kỉnh giận dỗi thôi nhỉ. Rõ ràng đây chính là bộ dáng chờ Đào Diệp đến dỗ dành, nhưng chắc do Đào Diệp không biết nên mới nghĩ là chia tay.
“Đồ đệ, em ở đâu đấy?
Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, thế mà lại nhận được tin nhắn của Đổng Thiếu Khinh, Đào Diệp áy náy trả lời lại anh: “Xin lỗi sư phụ Đại Vĩ Ba Lang, em và nhị sư phụ chia tay rồi.”
“Đứa ngốc này, ai bảo các em chia tay thế?”
“?”
“Giờ anh đang ở cùng chỗ với A Hành, chính miệng cậu ta thừa nhận là chưa nói chia tay, có thể em đã nghĩ nhiều rồi đấy?” Đổng Thiếu Khinh gửi thêm hai tin, sợ Đào Diệp không hiểu: “Chỉ là giận dỗi bình thường thôi, này rất bình thường, em có giận thì giận vài ngày được rồi, hết giận rồi quay lại ha.”
“Không phải, tụi em chia tay thật.”
|
CHƯƠNG 51: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Đào Diệp nói vô cùng xác định với Đổng Thiếu Khinh, cậu và Thạch Cẩn Hành là chia tay thật, không thể trở lại với nhau được nữa.
“Tại sao lại như vậy?” Đổng Thiếu Khinh thoáng dừng một chút, thấp giọng hỏi: “A Hành nói em không thích cậu ta, có thật không?”
“Anh ấy nói vậy với anh hả?” Đào Diệp sửng sốt một chút, hơi có cảm giác mất mặt khi bị người ta nhìn thấu, anh ta quá nhạy cảm.
“Ừ, cậu ta nói, nhưng sao lại thế?” Lúc trước nhìn thấy Đào Diệp, rõ ràng là rất thích Thạch Cẩn Hành mà.
“Em không thích hợp ở cùng chỗ với nhị sư phụ.”
“Tại sao lại không thích hợp?”
Đến mức này mà đối phương vẫn hỏi tiếp, Đào Diệp thật không biết có nên nói mấy suy nghĩ luôn ở trong đầu mình cho anh ta hay không.
Có lẽ họ là loại người như thế, căn bản sẽ không biết được tâm trạng của mấy người bình thường được.
“Anh nghĩ lại xem, thân phận của em và nhị sư phụ cách xa đến thế, vậy thì anh ấy có thể theo em nói chuyện yêu đương sao?” Đào Diệp khẽ cười nói: “Em không muốn chỉ làm một người tình nhân, sư phụ, em chỉ muốn làm một đôi người yêu quang minh chính đại, em chỉ muốn thế thôi.”
Bên kia không có thanh âm, Đào Diệp chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, rất mắc cỡ.
“Đồ đệ…”
“Sư phụ, em có việc gấp, em cúp đây.”
Nói mấy lời như thế với họ rất mất mặt, bởi vì cậu rất tự ti .
Biết rõ chuyện không thể nào, cho nên ngay từ đầu sẽ không mong đợi. Chẳng qua vẫn nhịn không được, lúc ôm đối phương lăn lộn trên giường đã mong rằng thời khắc này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Cảm thấy thật ấm áp, thật an tâm.
“Hai người nói gì thế?”
Người kia vừa nhận điện thoại xong, cầm di động thật lâu mà không có phản ứng gì, nwn người ngồi bên cạnh anh có chút tò mò.
Đổng Thiếu Khinh nhìn Thạch Cẩn Hành, biểu tình cổ quái: “Cậu đối xử thế nào với đồ đệ tui mà để em ấy nói cậu chỉ xem em ấy là tình nhân thế?”
Thạch Cẩn Hành đối mặt chất vấn, hơi hơi kinh ngạc, nói: “Không phải tình nhân thì là cái gì?”
Đổng Thiếu Khinh hết biết nói gì, vuốt ngực nói: “Này chia tay cũng tốt, sau này cậu đừng quấy rầy em ấy nữa. Nếu muốn tìm tình nhân thì tìm người khác đi.”
“Nói gì đó?” Thạch Cẩn Hành khẽ nhăn mày, có vẻ rất nghiêm túc, anh không biết tại sao Đổng Thiếu Khinh lại nói như thế.
“Hai người không thích hợp sống cùng nhau đâu, nếu như cậu muốn tìm một người nguyện ý hạ mình lấy lòng cậu thì đừng nên tìm Đào Diệp.” Đổng thiếu khẽ thở dài, cũng không biết nên trách bạn thân mình cái gì, chẳng qua trong lòng hơi khó chịu, cuối cùng cũng quậy đến tình trạng này rồi.
“Tôi biết.” Thạch Cẩn Hành hiểu rõ ý tứ của Đổng Thiếu Khinh.
“Ừ.”
Thật ra vẫn đang trách cứ, bất quá Thạch Cẩn Hành cũng không muốn giải thích gì, miệng của anh vẫn ngậm chặt như trai ngậm ngọc.
“Tôi về.”
“Ai, sớm vậy hả.” Đổng Thiếu Khinh nói them vài câu, nhưng vẫn không giữ anh lại.
Sau khi rời quán bar, Thạch Cẩn Hành cũng không trực tiếp về nhà, mà lại lái xe vô mục đích, dừng ở một chỗ không biết tên. Anh mở mui xe, nhàm chán ngòi tại ghế đùa giỡn với móc khóa.
Cảm thấy lòng rất trống trãi, không mục tiêu gì cả.
Sau khi anh ở cùng chỗ với Đào Diệp thì vẫn luôn có cảm xúc như vậy.
Cảm thấy trên thế giới này vẫn có chuyện mà mình không lường được, dù cố gắng cách mấy cũng không thể làm xong.
Không thể lấy long người không thích mình, cũng không thể giống con khổng tước mà tự thể hiện bản thân. Bởi vì anh vốn sống nội tâm, vốn không quen để người khác tiếp xúc với mình.
Nói khó nghe chút, Thạch Cẩn Hành quả thật chính là cái loại người hy vọng người khác sẽ toàn tâm toàn ý trả giá vì mình, mà anh sẽ nhìn tính huống rồi trả giá với người đó…
Đi không khỏi vòng lẩn quẩn tự mình lập ra, lại hy vọng người khác chủ động bước vào, ở bên cạnh anh đến nắng tắt trời đen.
Nhưng mà Thạch Cẩn Hành cũng không phải hoàn toàn không gì cả, ít nhất vòng tròng của anh vẫn không đống, chỉ cần Đào Diệp chủ động một chút, thì sẽ đễ dàng bước vào.
Mà vấn đề vướng mắc vẫn là, đối phương không chịu nhấc chân, không thích, chán ghét, trốn tránh…
“Cậu đang làm gì đó? Về nhà chưa?” Đổng Thiếu Khinh lo lắng cho anh nên gọi điện hỏi vài câu.
Nếu như tên kia bị gì thì ngay cả người gọi 120 cho cậu ta cũng không có nổi.
“Về rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lại lên tiếp hai khóa, hôm nay là ngày cuối cùng ở lại thủ đô, Đào Diệp đã sớm thu dọn đồ đạc để lên máy bay về nhà.
Đội trưởng: “Em nói rằng sau khi nghỉ thì sẽ hát tiếp, có thật vậy không?”
Đào Chín: “Là thật, chờ em mười ngày nữa, chừng nào về em hát mấy bài hát gợi cảm [ cười khóc ][ cười khóc ][ cười khóc ]”
Đội trưởng: “Thiệt hay giả!? Không hỏi nữa, anh chụp rồi đó, nếu em không làm thì anh sẽ kêu fan cắn chết em!”
Đào Chín: “Thật mà… Mà địa chỉ của anh có đổi không, em gửi hải sản cho anh.”
Đội trưởng: “Được nah được nha, địa chỉ không đổi, vẫn là cái chỗ kia, gửi anh nhiều chút [ nước miếng ][ nước miếng ]”
Đào Chín: “Biết .”
Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, thời gian vẫn còn sớm, Đào Diệp ngồi ở bên giường ở không.
Cầm di động trong tay, nhấn đến Đại Vĩ Ba Lang, cậu còn nhớ lúc trước khi ăn cơm chung có nói qua, nghỉ hè sẽ đến nhà mình chơi… Lúc ấy liền nghĩ, có thể chống chịu đến nghỉ hè hay không, kết quả quả nhiên vẫn không.
“Sư phụ, sớm ngày mai em lên máy bay về nhà, muốn gửi anh chút hải sản, anh cho em địa chỉ được không?”
“Được.” Đại Vĩ Ba Lang viết địa chỉ nàh mình ra thật sảng khoái.
Đào Diệp nhìn lướt qua, líu lưỡi, quả nhiên là đám người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp: “Nhận được địa chỉ rồi, sư phụ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, ngày mai thuận buồm xuôi gió, hôn cái nè.”
Nhìn đến tin nhắn hồi âm này thì muốn cừoi, bởi vì Đại Vĩ Ba Lang từng nói với Đào Diệp, anh gửi nhãn hôn là vì muốn nhìn màn hình điện thoại mình đầy những nụ hôn, nó rất xinh đẹp.
Này thật là một sở thích kỳ quái.
Về phần Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp không gửi anh ta lưỡi dao lam đã là tốt lắm rồi, cho nên đương nhiên sẽ không gửi hải sản cho anh.
Lần trước Thạch Cẩn Hành gửi năm vạn đồng tới, lúc chia tay Đào Diệp cũng đã gửi trở về… Cậu cảm thấy Thạch Cẩn Hành hẳn sẽ bị kinh ngạc.
“Xứng đáng.” Kéo tấm chăn mỏng, Đào Diệp nằm xuống đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mang lên hành lý đã soạn xong, gọi xe đi tới sân bay. Hơn ba giờ đã tới, bất quá còn phải tốn không ít thời gian ngồi xe từ sân bay đến thành phố, rồi lại đến ngoại ô. Đào Diệp bước đến nàh đã ba giờ chiều.
Bởi vì đã nói với người nhà trước rằng cậu sẽ về, nên ba và dì đều biết hết.
Phòng đã được dọn dẹp xong, vào nghỉ cũng xem như khá thoải mái. Chẳng qua là vì đã lâu không về, nên không khí có chút âm trầm.
Chờ tối khi em gái của Đào Diệp đi học tiểu học về, một nhà bppns miệng mới xem như có buổi cơm yên bình hài hòa.
“Ở mấy ngày?” Ba ba của Đào Diệp hỏi.
“Chắc khoảng mười ngày.” Đào Diệp lễ phép nói với ông, khi bé đều như vậy.
“À.” Đào ba ba gắp một miếng thịt cho con gái út, kêu bé ăn nhiều thịt một chút, đừng kén ăn, sau đó lại hỏi con trai: “Chừng nào thì thực tập?”
Bây giờ Đào Diệp mới năm hai: “Còn sớm mà, cuối năm sau mới đi.” Thật ra cậu cũng không biết.
“Làm việc ở thủ đô hay về nhà?”
Tạm thời còn chưa nghĩ đến vấn đề này, Đào Diệp cúi đầu xới cơm: “Tốt nghiệp rồi tính tiếp.”
“Tiểu Diệp có bạn gái ở đại học không?” Dì của cậu hỏi.
“Không có đâu.”
Nhà cậu cũng không phải kiểu nàh phong kiến, nếu cậu nói không, thì mọi người sẽ không hỏi nữa.
Sau khi cơm nước xong, Đào Diệp trở lại trong phòng của mình. Mở máy tính nghe nhạc, sau đó mở web, cứ thế mà thấy đầy tin mới từ X Kiếm.
Lại có hoạt động mới.
Nếu là lúc trước, cậu sẽ vào game ngay, đi vào tham gia náo nhiệt.
Nhưng mà hiện tại, X Kiếm không còn là nơi để cậu đến, cái nick duy nhất mà cậu có thể chơi vẫn dính líu quá nhiều người.
Chẳng qua là mở tài khoản khách, nhưng lại không nở tắt đi.
Đào Diệp giật giật con chuột máy tính, tạo một nhân vật nam, đặt tên là Đào Chín… Xem như sự tự giễu chính bản thân mình.
Cậu chỉ muốn lên game nhìn lại mấy cảnh quen thuộc, chưa bao giờ nghĩ sẽ luyện cấp, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vô tình gặp lại ai đó.
Cho nên tại khi nhìn thấy bộ áo màu đỏ rực như lửa kia ở đỉnh Tuyết Nhạn, thì long mày vừa giật vừa đau, cái này gọi là không nê làm bậy này.
Hai bóng dáng đỏ rực, đứng trên đỉnh Tuyết Nhạn thưa thớt người, đứng im không làm gì. Bọn họ đối mặt với mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời… Chim Tuyết Nhạn từ không trung xẹt qua, tang them mấy phần tịch lieu cho quang cảnh này.
Đợi khi nhân vật chính cử động, ma xui quỷ khiens thế nào mà Đào Diệp cũng đi theo.
Đào Diệp nhìn thấy họ làm nhiệm vụ, lập đội đánh phó bản với người khác, đi lung bản đồ với một số nick phụ.
“…” Cái nick này có cần luyện không ta, Đào Diệp cũng không vẩn vơ điều đó nữa, bởi vì cậu đã bắt đầu luyện rồi.
Luyện mãn cấp cũng không khó gì, trước khi trở l;ại kinh thành cậu cũng đã max cấp rồi.
Tại sao Thạch Cẩn Hành lại mang nick mình đi chơi game, đây là vấn đề mà Đào Diệp suy nghĩ trước khi đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau đứng lên, nhớ tới hành động đêm qua của mình, Đào Diệp đã muốn đâm thủng đầu, có ngu ngốc không chứ? Rõ ràng đã thuận lợi rời xa đối phương, thế mà lại tò tò theo nhìn nữa.
Cậu không tính lên chơi cái nick tùy tiện đăng ký kia nữa.
Đi ra ngoài chọn chút hải sản, gửi cho Đại Vĩ Ba Lang.
Khaonrg hai ngày sau, Đại Vĩ Ba Lang đã nhận được, hồi âm lại Đào Diệp: “Hải sản ăn thật ngon, ba mẹ anh đều thích, cám ơn đồ đệ, hôn cái nè.”
“Hôn cái nè.” Đào Diệp mặt không đổi sắc mà gửi cho anh đầy một màn hình toàn những nụ hôn.
“Ha ha ha ha ha ha.” Đổng Thiếu Khinh rất dễ dàng thỏa mãn mà cười, sau khi cười xong hỏi: “Em chỉ gửi cho mình anh hả?”
“Đương nhiên rồi.”
“À.” Cũng phải, không có khả năng gửi cho người cũ, bất quá, Đổng Thiếu Khinh vẫn muốn nói: “Anh thay cậu ta xin lỗi em, cơ mà giữa hai người có thể chỉ là hiểu lầm.”
“Có lẽ.” Đào Diệp không thèm để ý, cũng không muốn trò chuyện chuyên sâu.
“Nếu không em lên game xem đi, tên kia mở cùng lúc hai nick để chơi, một đám người nhận lầm cậu ta là em mà cậu ta cũng không giải thích gì.” Đổng Thiếu Khinh cảm thấy muốn điên rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì đây.
“Hành động kỳ quái.” Đào Diệp không biết nói gì hơn.
“Em còn chơi game không, gần đây rất nhàm chán, trên đó có hoạt động ms gì không?”
“Không nghĩ đến…” Đào Diệp không phải không muốn chơi với Đại Vĩ Ba Lang, ngược lại là vô cùng muốn, trải qua kỳ nghỉ hè một mình sẽ rất buồn: “Không thì em tạo thêm nick phụ ha.”
“Được được, anh mang em.” Đại Vĩ Ba Lang nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không nói cho ai hết, em biết anh biết thôi.”
“Đi.”
Đào Diệp mở trang web game, trực tiếp nhập vào nick hôm đó đăng ký, chạy đến nơi đã hẹn với Đại Vĩ Ba Lang.
Chờ khoảng năm phút đồng hồ, cái nick đại thần khoác áo màu xanh ngọc cũng đã đến. Cả hai kết bạn với nhau, sau đó bật trò chuyện.
【Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Nha, nick nam, còn mang tên này, em sợ A Hành không nhận ra em hả!
【Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Vậy em đi đổi lại.
Đổng Thiếu Khinh không nói thì Đào Diệp cũng không nghĩ đến điều này. Bởi vì hai sư phụ đều biết nghệ danh khi hát của cậu là Đào Chín, đến lúc đó nhìn thấy tên, nói không chừng sẽ nghĩ ngay là cậu.
|
CHƯƠNG 52: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Nghĩ đến khả năng có thể bại lộ than phận, Đào Diệp vội vàng mở một cái nick mới, cơ mà lại bị Đại Vĩ Ba Lang ngăn lại.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Không cần đổi nữa, đổi nhiều sẽ rất phiền.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Nhưng lỡ như Nhị sư phụ biết……
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Cậu ta rất bận, không rảnh quan tâm em đâu.
Nói cũng đúng, giờ anh ta đang mở nick của Tiểu Phiến Đào, tự chơi tự vui, thật sự không rảnh để quan tâm là đệ tử mà Đại Vĩ Ba Lang thu ra sao.
Cho nên, Đào Diệp lại bái Đại Vĩ Ba Lang làm sư phụ.
“Nick này của em dung là nhỏ thật, mới chừng đấy cấp thôi sao?” Đại Vĩ Ba Lang ghét bỏ nói, hệt như cái thái độ lúc gặp Đào Diệp lần đầu. “Đi, mang em đi luyện cấp.
Bọn họ lại lên yy, vì trốn tránh Thạch Cẩn Hành nên mở phòng mới, trong đây chỉ có hai thầy trọ họ thôi.
“Được.”
Có đôi khi Đào Diệp nghĩ thầm, Đại Vĩ Ba Lang luôn kèm đồ đệ đi luyện cấp, anh ta không cảm thấy phiền sao……
【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Ba Lang: Trong bang có không vậy, tới giúp tui dạy đồ đệ đi!
【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Đờ mờ, Phó Bang Chủ thu đồ đệ mới hả?
Bọn họ cũng đều biết, Tiểu Phiến Đào đã sớm xuất sư, giờ đều đi theo Bang chủ để chơi cùng nhau, căn bản không quan tâm tới việc của Phó Bang Chủ.
Thế nên chắc Phó Bang Chủ cũng rất cô đơn ha?
【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Ba Lang: Bang chủ của mấy người giành đồ đệ của tui, bây giờ htì sao, tui sẽ không để cậu ta giành nữa!
Đây là sự thật, Thạch Cẩn Hành muốn tới giành, cho dù thế nào thì Đổng Thiếu Khinh cũng sẽ không đồng ý.
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Ha ha ha ha Tiểu Phiến Đào, Tiểu Phiến mau đến xem nè, em có thêm sư muội.
Đổng Thiếu Khinh bĩu môi, sư muội chỗ nào, trước nay đều không có sư muội, đó giờ dều mang yêu nhân thôi……
“Đồ đệ, em muốn vào bang không?”
Đào Diệp lập tức nói: “Không được đâu, đi vào làm cái gì.” Lỡ như chạm mặt với Thạch Cẩn Hành thì sẽ rất xấu hổ.
“Cũng được, anh gọi người tới mang em, đều là ngươi quen, không sao đâu.”
“Vâng.”
Chờ bọn họ lục tục vào đội, Đào Diệp mới nhìn đến, quả nhiên đều là người quen. Có Gấu Trúc Vô Địch, Loli Tóc Bạch Kim v5, Ngũ A Ca...
Nhìn thấy bọn họ nhưng lại không thể chào than mật như trước, loại cảm giác này thật khó chịu, đúng là hơi chút nghẹn khuất.
Vì Thạch Cẩn Hành, hình như đã trải qua nhiều lần được và mất, tư vị rất phức tạp.
【 Đội Ngũ 】 Đào Chín: Chào mọi người, tôi là đồ đệ mới của sư phụ, thật vui khi gặp mọi người, cám ơn mọi người vì mang tôi đi luyện cấp [ mỉm cười ][ mỉm cười ]
【 Đội Ngũ 】 Ngũ A Ca: Ai da, lại là một quả đào nữa hả?
【 Đội Ngũ 】 Gấu Trúc Vô Địch: Đôi mắt có phải bị dính bụi không đây, trước thì hoa đào nay lại quả đào?
Có người than vãn Đại Vĩ Ba Lang, hỏi rằng anh có phải rất thích đào hay không? Nếu không thì sao lại toàn thu đệ tử như thế chứ?
【 Đội Ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Được rồi, đừng đùa giỡn đồ đệ của tui nữa, đây là cô dâu nhỏ của tui đấy, ai cũng không được thông đồng.
Nháy mắt, toàn bộ người trong đội đều im phăng phắc.
Bởi vì Đào Chín là một nick nam……
Các bang chúng của Vấn Đỉnh Sơn Trang không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì hình như đã biết đến một việc không nên biết…… Khóc, có bị Phó Bang Chủ diệt khẩu không trời?
【 Đội Ngũ 】 Gấu Trúc Vô Địch: Phó Bang, vừa rồi tôi không thấy gì hết.
【 Đội Ngũ 】 Loli Tóc Bạch Kim V5: Đúng vậy, chúng em không thấy gì hết……
Lúc này Đại Vĩ Ba Lang còn chưa phản ứng lại, trong ấn tượng anh đều đối xử với Tiểu Phiến Đào như thế.
Bởi vì sợ Đào Diệp lại gặp một đố hoa đào hư, cho nên mới giúp cậu phòng tránh, vốn dĩ cũng là ý tốt mà thôi.
【 Đội Ngũ 】 Đào Chín: Sư phụ……
Lần đầu tiên Đào Diệp phát hiện, Đại Vĩ Ba Lang cũng có một mặt dễ thương đến vậy.
【 Đội Ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Tất cả bị sao thế?
Không khí là lạ, Đổng Thiếu Khinh chịu không nổi, anh trực tiếp lên YY hỏi Đào Diệp: “Người trong đội bị sao vậy, ý của họ là gì?”
“Khụ khụ.” Đào Diệp vuốt vuốt yết hầu, nói: “Bây giờ em đang chơi nick nam.”
“Đúng thì……” Đổng Thiếu Khinh cứng người một chốc, sau đó hiểu, anh nhích lại, chuẩn bị gõ chữ vào khung chat của đội……
Lúc này, Cẩn Y Dạ Hành gửi tin riêng cho anh.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Đánh bản? Thêm ta tiến đội tôi vào đội.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Cậu tới làm gì……
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Đánh bản.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Tui biết, không cần cậu đánh chung đâu, đi đi, mang Tiểu Phiến đi chơi đi.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cậu cảm thấy tôi cứ tự lừa dối như vậy là tốt sao?
Trong nháy mắt Đổng Thiếu Khinh không biết nên trả lời thế nào, anh cảm thấy không tốt, Thạch Cẩn Hành tự lừa mình vậy là không tốt, mở hai nick để chơi, cậu ta cảm thấy vui vẻ sao.
Cơ mà, không quan trọng nữa.
Lúc đấy lại bỏ lỡ, khi người không ở đây mới biết nhớ, đấy là thứ không nên có trong tình cảm.
Không biết là có phải do cậu ta không hiểu hay không nữa.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Vậy cậu vào đi.
Không nói ra, cứ để họ cùng chơi với nhau, như vậy được chưa hả…… Đổng Thiếu Khinh thêm Thạch Cẩn Hành vào đội ngũ, nhưng anh lại sợ đồ đệ sẽ mắng anh - người lúc trước thề thốt giờ chỉ có trời biết đất biết, hể?
【 Đội Ngũ 】 Dưa Leo Trên Núi Xanh: Bang chủ tới.
Thấy dòng chữ như thế, trán của Đào Diệp nhảy dựng, quả nhiên chỉ mấy phút sau đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia ở gần bên, cậu thật không hiểu nổi nữa: “Sư phụ, sao anh lại gọi nhị sư phụ đến, anh……”
“Không phải là anh gọi đâu, trời đất chứng giám, là do cậu ta đưa lên tận cửa mà.” Đại Vĩ Ba Lang vội vàng giải thích, sợ Đào Diệp hiểu lầm.
“Như vậy thật không tốt, em sợ giẫm phải vết xe đổ.” Đào Diệp do dự, trò chơi này nên chơi tiếp hay là không đây, chơi mà lo lắng đề phòng, thật sự không có gì vui hết.
“Không có việc gì, đánh xong bản thì đi, mọi người cũng đến đủ hết rồi.” Đại Vĩ Ba Lang nhận nhiệm vụ, tiến vào phó bản.
Đây là bản cấp thấp nhất, vừa thấy là đã biết dùng để dạy đồ đệ.
【 Đội Ngũ 】 Cẩn Y Dạ Hành: Đồ đệ mới của cậu?
Cấp của phụ bản quá thấp, nhắm mắt đánh cũng có thể qua, cho nên mọi người mới tụm nhau trò chuyện.
【 Đội Ngũ 】 Gấu Trúc Vô Địch: Bang chủ, tại sao Tiểu Phiến lại không đến, nhỏ có sư đệ mới nè.”
Trước đây mọi người cũng chưa từng nghĩ rằng, lần này Đại Vĩ Ba Lang lại thu một người con trai làm đồ đệ.
Thạch Cẩn Hành cũng không nghĩ tới, lần này Đổng Thiếu Khinh lại thu nam đồ đệ. Anh không khỏi nhớ đến Đào Diệp, lúc trước chơi nick nữ, nhưng thật ra cũng là nam.
Lại nhìn đến đồ đệ mới của Đổng Thiếu Khinh, thật có chút nhớ.
【 Đội Ngũ 】 Cẩn Y Dạ Hành: Cô ấy offline, tôi sẽ tặng bù phần lễ gặp mặt cho sư đệ, kết bạn với tôi đi.
Những lời này là nói với đồ đệ mới, nếu như đồ đệ mới thức thời, lúc này sẽ trả lời ngay, rồi kêu một tiếng anh rể? Sau đó kết bạn, ngoan ngoãn thu quà.
Nhưng mà, trước nay Đào Diệp đều không phải là người thức thời, bây giờ lại mang tâm lý trốn chạy còn không kịp.
“Sư phụ, anh giúp em ứng phó tý đi.” Cậu rất sốt ruột, sớm biết vậy thì không chơi rồi.
“Sợ gì, cho thì nhận đi.” Đại Vĩ Ba Lang cảm thấy vấn đề không nằm ở chỗ nhận quà hay không, mà nằm ở chỗ cậu mới đúng.
“Không.” Lần này có đánh chết cũng không.
Cơ mà lại có thong báo nhắc cho cậu biết, Cẩn Y Dạ Hành muốn kết bạn với cậu, đồng ý hay từ chối?
Tay Đào Diệp vừa trượt, chọn ngay từ chối.
【 Đội Ngũ 】 Cẩn Y Dạ Hành: Sư đệ của Tiểu Phiến, đừng từ chối, chọn đồng ý.
Khó thấy Thạch Cẩn Hành kiên nhẫn vậy, anh cứ nghĩ rằng sư đệ chỉ là một tay mơ.
Đào Diệp lại không lạc quan như thế, bị ép buộc nhận lời kết bạn, sau đó thu quà gặp mặt.
【 Đội Ngũ 】 Đào Chín: Cám ơn anh rể……
Thật khó khăn, cậu thật muốn tắt máy tính, đi ngủ.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Tại sao cậu lại lấy tên này?
Sở dĩ tới hỏi Đào Diệp, là bởi vì Thạch Cẩn Hành nhớ đến, nghệ danh của Đào Diệp khi hát trên mạng cũng giống y vậy. Anh vừa nhìn đã cảm thấy rất buồn nên thuận miệng hỏi một chút.
Đào Diệp như bị dẫm phải đuôi, cứ nghĩ anh đang hoài nghi mình.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Không có ý nghĩa đặc biệt gì, cảm thấy rất dễ nghe…… Hình như cũng có người mang nghệ danh Đào Chín, tôi rât thích cậu ấy.
Nửa câu sau rõ ràng là vẽ rắn thêm chân, giấu đầu hở đuôi.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn:……
Anh có nên nói với tiểu sư đệ này, rằng ‘ sư tỷ ’ của cậu chính là người kia hay không.
Vốn nghĩ rằng nói đến đây là hết rồi nên Đào Diệp mới thở ra một hơi dài.
Nhưng mà……
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Tại sao cậu lại thích cậu ta?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Thanh âm dễ nghe, nhân phẩm cũng tốt, nói chung là tốt……
Đối chính mình, đương nhiên không nên bủn xỉn lời khen, hơn nữa đó cũng là lời nói thật…… thế nên Đào Diệp không vì thế mà đỏ mặt.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cậu biết cậu ta thích dạng người thế nào không?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Này thì không rõ lắm, nhưng mà có nghe cậu ta nhắc qua, thích người chung tình nghiêm túc, cái loại như chia tay là dứt khoát.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cậu ta gạt người. Mới không có dứt khoát.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: A, sao nghe như anh và cậu ấy rất quen thuộc nhau thế?
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Không quen, là người lạ.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành:……
Nháy mắt không muốn nói chuyện với tên này nữa.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cậu ta xem tôi là người xa lạ.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Vậy còn anh?
Dù sao cũng đang rảnh, thuận miệng trò chuyện một chút, cũng không cần để ý gì nhiều, Đào Diệp đang nghĩ như thế đấy.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Không rõ lắm, đâu do tôi định đoạt.
Từ trước đến nay khí tràng của anh luôn mạnh mẽ, ít nhất như cái dạng ở trong mắt Đào Diệp, nhưng mà lần đầu tiên nhìn nhận từ lời nói của anh, anh yếu đuối đến không ngờ.
Có đúng không, cậu cũng biết, không phải do cậu định đoạt. Trên thế giới này, không phải mọi thứ đều mua được bằng tiền bạc hay quyền lực.
Đột nhiên, Đào Diệp cảm thấy bản thân mình thật ghê gớm, bởi vì, mặc kệ Thạch Cẩn Hành trâu bò cỡ nào, thì mình vẫn là người đàn ông mà anh không sở hữu được…… Tuy rằng đó chỉ là câu nói đùa thôi, nhưng ngẩm lại thì dung thật là rất sảng khoái.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Không biết từ lâu nào đã đánh xong phụ bản, tôi phải offline, ngủ ngon.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Ngủ ngon.
Tắt game, anh liền gọi cho Đổng Thiếu Khinh ngay lập tức, vừa nghe giọng đã dồn dập: “Cậu đang làm cái quỷ gì thế?”
Đổng Thiếu Khinh: “Cậu mới là người giở trò quỷ á, làm gì mà kích động vậy?” Tiếp theo mỡi vỡ, nhưng lại không thể tin được: “Đậu, cậu là chó cảnh sát hả?”
Nếu không phải thì sao mũi lại thính thế?
“Em ấy là người tôi thích, qua lại hai câu là biết ngay.”
Đây có thể xem là, cái câu nói trắng trợn nhất mà Thạch Cẩn Hành từng nói qua.
Nhưng nó lại làm Đổng Thiếu Khinh bị dọa đến kinh ngạc, hình như anh nghe thoang thoảng đâu đây cái mùi chua của tình yêu thì phải.
|
CHƯƠNG 53: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
“Đừng nói cho em ấy biết là tôi đã biết em ấy là ai.”
Trong thâm tâm Đổng Thiếu Khinh lần đầu có cái cảm giác thật khó khăn, đêm nay anh mới đồng ý với đồ đệ xong, rằng sẽ không nói cho Thạch Cẩn Hành biết cậu là ai…… Nhưng hiện tại Thạch Cẩn Hành lại nói với mình, là đừng nói với Đào Diệp rằng cậu ta đã biết Đào Diệp là ai.
Thật là rối lung tung beng mà, anh đỡ trán nói: “Như vậy hình như không tốt lắm, thật giống như đang lừa gạt ấy.” Anh hẳn nên nói cho Đào Diệp, để cho Đào Diệp tự mình quyết định, bởi vì ngay từ đầu người không tốt chính là Thạch Cẩn Hành, cho nên mới dẫn đến cái cục diện như hôm nay.
“Coi như xem tôi đáng thương được không.” Vậy mà đối phương lại nói thế.
Đổng Thiếu Khinh cười giận, nói: “Cậu đáng thương chỗ nào? Tui thiệt nhìn không thấy nha.”
“Thật đáng thương.” Chăn đơn gối chiếc mà.
“Không thương lượng nữa, cậu tự ngẫm mà xem……” Lại để cậu ta gây họa cho đồ đệ mình nữa sao? Này không phải là đẩy Đào Diệp về hướng than nóng hả?
Người ta là một người thanh niên ngàn tốt, ở vậy không được sao, một hai lại để mình hướng về cái cảnh sống không dành cho đàn ông nữa chứ?
Cho dù thân là bạn tốt của Thạch Cẩn Hành, Đổng Thiếu Khinh cũng muốn vuốt lương tâm nói một câu, nếu mình là Đào Diệp, thì tuyệt đối là rời bỏ Thạch Cẩn Hành.
“Tôi nhớ em ấy.” Thạch Cẩn Hành nói.
“Hai người mới ở chung một tháng mà thôi.” Chỉ vẻn vẹn ba mươi ngày, thì làm sao khiến Đổng Thiếu Khinh tin tưởng mối quan hệ giữa hai người nghiêm trọng đến vậy chứ.
Một người đàn ông không biết tình yêu là gì, cũng không biết nhớ nhung là gì, anh không tin tình cảm có thể tha thứ.
“Dù cho em ấy không thích tôi, thì ở bên cạnh tôi cũng tốt.” Lời này của Thạch Cẩn Hành nói ra có chút mùi vị bất chấp mọi thứ.
Đổng Thiếu Khinh cười lạnh nói: “Vậy thì cũng để người ta nguyện ý chứ.”
Đúng vậy, Đào Diệp sao có thể nguyện ý được chứ. Từ trong trò chơi gặp được Thạch Cẩn Hành, cậu liền dứt khoát tháo game, như vậy liền thanh tịnh.
“Cậu ba hoa làm gì nữa, bây giờ đồ đệ tui không lên game.” Đại Vĩ Ba Lang mỗi ngày đều mắng Thạch Cẩn Hành
Chính là vì cậu ta nên Đào Diệp mới không lên game.
“Nhưng em ấy không lên sao lại trách tôi, tôi cũng hy vọng em ấy lên mà.”
“Không trách cậu thì trách ai?”
Thạch Cẩn Hành cũng không mở nick Tiểu Phiến Đào chơi nữa, bởi vì anh nghe Đổng Thiếu Khinh nói, người kia đã tháo game rồi.
“Nhắc mới nhớ, hải sản mà Đào Diệp gửi ăn ngon thật, hay tôi nên gọi để em ấy gửi nhiều chút nhỉ.”
“Ăn ngon thì ăn đi.”
Trở lại nhà, không gian tối thui. Thạch Cẩn Hành bật đèn, ngã vào trên sô pha nằm thật nhàn nhã.
Đột nhiên, anh vươn tay kéo ngăn kéo tủ bên cạnh bàn, lấy ra tấm giấy chứng nhận bất động sản.
Kỳ thật nhà này đã sớm sang tên qua cho Đào Diệp, ngày hôm đó vốn nên đưa cho Đào Diệp. Bất quá về đến nhà thì nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Đào Diệp, anh liền cảm tháy vô vị mất mác.
Cho Đào Diệp nhiều thứ hơn nữa, cũng không có tác dụng, ngay từ đầu cậu đã không muốn rồi.
“Đô…… Đô…… Đô……” Qua ba tiếng đầu thì điện thoại lại kêu vội hơn.
Loại chuyện đổi số để gọi này, Thạch Cẩn Hành làm không được. Không như lúc mới thích Đào Diệp, anh có thể làm như vậy, nhưng về sau, thì khi nhìn thẳng vào người kia cũng thấy thẹn, sợ hãi sẽ bị nhìn thấu tâm can.
“Đại sư phụ, anh còn muốn hải sản không? Thích nhất loại nào? Em sẽ gửi cho anh nhiều chút nha.”
“Được được được, loại lúc trước ấy, anh lấy để làm quà cho người khác.”
Mười ngày trôi qua quá nhanh, Đào Diệp cũng sắp phải trở về thủ đô, nên ra ngoài mua một đống hải sản gửi qua cho Đại Vĩ Ba Lang.
Thật ra cậu cũng biết rõ, đối có đồ ngon nào mà đối phương không hưởng qua. Hải sản nơi trấn nhỏ này, đều là của nhà, tốt ở chỗ rất tự nhiên.
“Vậy khi nào thì em về?”
“Chắc khoảng đàu thu thì em sẽ trở lại.”
“Được, lúc về có muộn gặp mặt không?”
Đào Diệp không trả lời câu hỏi này, cậu cảm thấy không cần thiệt hẹn nhau ra, chẳng qua hơi khó mở miệng.
Đối với những người như họ, phải giữ một khoảng cách ổn định, cậu nghĩ như vậy.
Ngày nhận được đống đồ, Đổng Thiếu Khinh mở bao, chia thành một phần riêng, ném vào xe rồi chạy thẳng đến nhà Thạch Cẩn Hành.
Tên kia từ lúc kì nghỉ hè bắt đầu, thì cứ ống như mấy thanh niên tự kỷ.
Đã lâu rồi Đổng Thiếu Khinh cũng không thấy lại bộ dáng nhàn nhã của tên kia, chắc hẳn vì chuyện gì đó nên mới thế.
Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lạ, có lẽ là do quá ô đơn.
“Cho nè, Đào Diệp gửi.”
Mở cửa thì nhìn thấy một thanh niên mặc quần áo ở nhà, Đổng Thiếu Khinh lấy bao đồ nhét vào lòng anh.
Thạch Cẩn Hành bị nhét một túi đồ, mũi ngửi thấy đầy vị hải sản.
“Em ấy trở lại rồi hả?”
“Chắc vậy.”
Đối phương có nói, bao lúc đồ được gửi tới cũng là lúc cậu trở về thủ đô, cho nên nếu tính ra thì chắc đã trở lại rồi nhỉ.
Đào Diệp vừa lên thủ đô đã gọi cho Trần Duy Vũ, nói rằng tối nay có thể đến làm.
“Đến đây đi, trước mời em một bữa cái đã.”
Cho nên mới có màn hai thanh niên ngồi xổm bên lề đường ăn mì…… Không còn cách nào, ông chủ bán quá đắt nên cũng hết chỗ rồi.
“Đây Đây là cái thứ gọi là mời cơm sao, hả?” Đào Diệp nhét mì xào vào miệng, thật là, cũng ngon quá đi.
Hương vị độc đáo, trước kia chưa từng ăn qua.
“Hắc hắc, chủ quán ba năm mới bày quán, cơ hội hiếm có đó.”
“Ừ.”
Một chiếc màu xe màu xám bạc chạy đến trước mặt họ, cửa sổ xe hàng đi xuống, bên trong lộ ra một khuôn mặt đầy kin ngạc, trong miệng còn hô: “Đào Diệp?”
Đang suy nghĩ tên ngốc mang kính râm bất chấp giờ giấc kia là ai thì vừa nghe thấy thanh âm, mì trong miệng Đào Diệp đều bị dọa mà rớt ra hết.
Cậu nhìn Đại Vĩ Ba Lang buông mắt kính, lộ ra gương mặt quen thuộc, vẫn đẹp trai đến không tim không phổi, sống như một côn tử quý phái.
“Siêu xe.” Trần Duy Vũ ở bên cạnh chỉ chú ý chiếc xe.
“Đại sư phụ, làm gì ở đây vậy?” Nếu gặp phải thì Đào Diệp cũng đành vẫy cẫy tay với anh, sau đó đá đá Trần Duy Vũ ở bên cạnh: “Anh ấy là Đổng Thiếu Khinh.”
“Gì?” Trần Duy Vũ đầu óc ong một tiếng, mắt chuyển vê phía mặt Đổng Thiếu Khinh.
“Ngồi xổm ở đây làm chi thế?” Đổng Thiếu Khinh nhìn nhìn đĩa mì xào trong tay cậu, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, đây là đồ đệ nhà mình, là người mà Thạch Cẩn Hành ngày đêm tơ tưởng, sao lại lưu lạc đến nông nỗi này: “Mau lên xe, sư em đi ăn.”
“Không cần đâu sư phụ.” Anh ở trên xe, Thạch Cẩn Hành sao lại không đi cùng chứ, gặp cũng chỉ them xấu hổ thôi.
“Đừng cãi, mau lên xe, nghe không?” Đổng Thiếu Khinh đầy vẻ đau lòng, Đào Diệp nhìn thấy thì vừa ấm lòng vừa buồn cười, thật ra anh không cần đau lòng đâu, mì xào rất ngon mà.
“Em chỉ muốn ăn mì.” Cậu lắc đầu, kia mỉm cười, một nụ cười rất chuẩn mực.
Đổng Thiếu Khinh cũng cảm thấy da đầu tê rần, không thể cùng cậu nói chuyện yên ổn được, tên nhóc này không nghe ai khuyên, nói sao cũng thế…… Anh mơ hồ, biết lý do vì sao Thạch Cẩn Hành đau đầu rồi.
“Đồ đệ.” Anh mở cửa xe bước xuống.
Xuyên thấu qua xe, rất nhanh Đào Diệp đã thấy Thạch Cẩn Hành ngồi trên ghế lái, anh đang nhìn sang bên này.
Đột nhiên cảm thấy giật mình, Đào Diệp vội dời tầm mắt đi, đứng lên đối mặt Đổng Thiếu Khinh.
“Hai người định đi đâu? Ăn cơm thì sao lại qua đây chứ?”
“Còn chưa đói nữa, lại đây ngóng để kiếm em, không nghĩ tới thật đúng là……” Đổng Thiếu Khinh quay đầu nhìn Thạch Cẩn Hành, bĩu môi nói: “A Hành đúng là vận chó săn, ha ha ha.”
Kỳ thật bọn họ đi quán bar, hỏi bartender, bartender nói hai người vừa ra cửa, đi ăn mì ở tiệm của Lưu sư phụ. “Phải không, em cũng no rồi.” Đào Diệp bưng mì trong tay, kỳ thật cậu chỉ mới ăn có một chút.
“Đừng ăn mì, đi một chút đi, sư phụ mời.” Đổng Thiếu Khinh không nói hai lời, đoạt đĩa mì trong tay Đào Diệp, muốn kéo hắn lên xe.
“Em còn bạn nữa, sư phụ, lần sau được không?” Mặt Đào Diệp lộ vẻ khó xử, nhìn nhìn Trần Duy Vũ bên cạnh mình.
Đổng Thiếu Khinh nói: “Vậy kêu bạn em đi cùng đi, đi một chút thôi.” Anh vậy mà lại lôi kéo Trần Duy Vũ lên xe chung.
Đậu……
Sauk hi lên xe, Trần Duy Vũ nói thầm vào bên tai của Đào Diệp bên, trừ lần đó ra thì không còn gì nữa.
Đào Diệp cười khổ, cậu biết Trần Duy Vũ lại muốn trêu chọc mình.
Nếu chỉ biết mỗi mình Đổng Thiếu Khinh, thì mình sẽ rất thích ý mà khoe ra, cơ mà lại mua một tặng một, này rất xấu hổ.
“Muốn đi ăn ở đâu?” Thạch Cẩn Hành quay đầu lại, rõ rang nhắm vào người cuối xe.
Đào Diệp không trả lời lại thì không tốt không tốt, thẹn thùng nói: “Hai người làm chủ, nơi nào cũng được, em không kén ăn.”
“Đừng gạt người.” Thạch Cẩn Hành buông lời, anh nói: “Tài nấu của tôi tương đương đầu bếp năm sao, vậy mà lúc nấu cho em ăn em lại nói cũng thường thôi.”
Anh còn nhớ rõ.
Mặt Đào Diệp nóng rát, cúi đầu có chút khó chịu.
Cho nên nói trước mặt nhắc tới nhắc lui chuyện cũ, la việc khiến người ta khó chịu nhất.
Không gặp mặt chẳng phải tốt hơn sao.
“Được rồi A Hành, nói ít lại đôi câu đi.” Đổng Thiếu Khinh thấy anh làm bộ đến thế, hệt như trưng ra cái điểm tính toán chi li, làm trò trước mặt người ngoài, ngay cả anh cũng cảm thấy thẹn nữa là.
“Vì sao lại không thể nói?” Có ủy khuất không nói rõ ràng, vậy sao người ta biết chứ?
“Được rồi được rồi, nghiêm túc lái xe đi.” Đổng Thiếu Khinh thật sợ hãi, nếu cứ thế này thì sao mà vui vẻ ăn cơm chứ.
Đào Diệp ngồi ở phía sau, yên lặng cúi đầu.
“Đồ em còn ở chỗ tôi nhiều lắm, khi nào thì đến dọn đây?”
Anh lại nói them một câu khiến Đổng Thiếu Khinh hận không thể cho quấn băng diính lên miệng anh.
“Không cần, những thứ đó đều do anh mua, anh xem rồi xử lý đi.” Đào Diệp âm thầm hít sâu, khiến mình quên đi mấy câu hỏi này.
Nhưng thanh âm vẫn còn quanh quẩn đâu đó, khiến người nghe thật không đành lòng.
“A Hành!” Đổng Thiếu Khinh cảnh cáo một câu, lchặn lại mấy lời của anh, tốt nhất là câm miệng đi.
“Ngày mai tôi rảnh, sang em đến đây đi.” Thạch Cẩn Hành tiếp tục nói, cho dù có cản cũng không được.
Đổng Thiếu Khinh sắp bị anh làm cho tức chết, cùng lại đây với cậu ta, cứ nghĩ rằng tạo cơ hội cho hai người nói chuyện, không nghĩ tới cục diện lại thành như vậy.
Anh hận đến ruột tái hết rồi, sớm biết vậy thì không nên đến đây với Thạch Cẩn Hành.
“Thật sự không cần đâu, anh tùy tiện xử lý là được.” Đào Diệp không biết Thạch Cẩn Hành đang kiên trì cái gì, làm thế có ý nghĩa gì sao, là muốn trả đồ hay gì khác?
Nếu đúng như lời nói, vậy anh rất tuyệt với, rất đàn ông.
|
Mau ra chap ms nha
|