Yêu Thương Đối Thủ Một Mất Một Còn
|
|
CHƯƠNG 39
Tiêu Kính Nam cơ hồ là một đường mơ màng theo Thang Đông Trì trở về nước, rồi lại một đường mơ màng theo Thang Đông Trì trở về nhà. Sau khi tắm rửa, Tiêu Kính Nam cơ hồ là nhắm mắt sờ soạng bò lên giường, một người khác sau khi đã được dập hoả ở trong phòng tắm thay hắn đắp chăn, mở máy tính ra bắt đầu công tác. May mắn là, các bưu kiện thông thường cũng đã xem xét, có thể xử lý đều xử lý xong, công việc tồn đọng không phải là quá nhiều. Thang Đông Trì quay đầu nhìn gấu nhỏ ngốc đã yên mộng đẹp, quay đầu tiếp tục làm việc. Bọn họ bắt đầu thường xuyên gọi điện, ăn cơm. Hẹn cùng đến phòng tập thể dục luyện tập. Dần dần, Tiêu Kính Nam phát hiện tâm tính mình so với dĩ vãng khá lên nhiều, trạng thái tinh thần so với lúc trước cũng tốt lên. Vì vậy sau khi vận động xong, Tiêu Kính Nam nói như vậy với Thang Đông Trì. Thang Đông Trì nghe xong gật gật đầu, “Sinh mệnh nằm ở vận động, những lời này nói rất có đạo lý.” Tiêu Kính Nam nghe xong gật gật đầu, chợt nghe thấy Thang Đông Trì tiếp tục nói: “Hôm nay em đến nhà tôi ăn cơm đi.” “Nhà anh tôi cũng không phải chưa từng đến.” Tiêu Kính Nam thuận miệng trả lời. “Tôi nói chính là nhà mẹ của tôi đó.” Thang Đông Trì đưa khăn mặt sạch sẽ cho Tiêu Kính Nam, “Đã một thời gian tôi không gặp mẹ, cũng nên đi rồi.” “A.” Tiêu Kính Nam gật đầu, lập tức lại nói: “Tôi đi không phải rất kỳ quái sao?” “Không sao, coi như mang bạn đến, bà ấy cũng thích náo nhiệt.” “Bà ấy sẽ không nhìn ra đi…” Tiêu Kính Nam trong lòng có chút chật vật. “Sẽ không, tôi không nói, em không nói, bà ấy sẽ không biết.” “…Vậy được rồi.” Vì vậy gấu ngốc nhỏ ôm một loại tâm tình kỳ diệu theo Thang Đông Trì đi mua lễ vật, lại mua đồ ăn sáng, sau khi lên xe nghe y gọi điện cho mẹ y nói là muốn dẫn bạn tới dùng cơm. Nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng, mi mắt hắn cứ giật giật. Tâm tư duy trì như vậy cho đến khi hắn từ xa thấy mụ mụ của Thang Đông Trì mới dừng lại. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng. Một phen giữ chặt Thang Đông Trì đang đi phía trước, “Này… Anh sao lại không nói cho tôi biết bà ấy là mẹ của anh a!” Thang Đông Trì nhìn hắn, ánh mắt mang chút nghi vấn. Vì vậy Thang Đông Trì tiến thêm một bước giải thích: “Cái kia…Chúng ta làm sao quen được, anh không có quên đi! Tôi lúc ấy ở ven đường dây dưa…” Chẳng phải là mẹ của Thang Đông Trì ở trước mắt này sao! “A, đúng vậy.” Thang Đông Trì buồn cười nhìn nhìn biểu tình cả kinh của hắn. “…Tôi đi về trước.” Tiêu Kính Nam xoay người muốn đi, đã bị Thang Đông Trì từ phía sau giữ lấy cổ áo, “Mẹ của tôi không mang thù như vậy, đi thôi.” “Không được…Tôi không đi.” Tiêu Kính Nam vừa nói vừa muốn đi, lại bị Thang Đông Trì một đường kéo kéo, “Không có việc gì, đừng lo lắng.” “Không cần…Mau thả ra…” “Kháng nghị vô hiệu.” Thang Đông Trì vẫn cứ chặt chẽ kéo cổ áo Thang Đông Trì đi về phía trước. “Được rồi được rồi. Anh buông ra.” Tiêu Kính Nam xoay người, sửa sang lại quần áo cùng cổ áo có chút nhăn, “Nếu mẹ anh đánh tôi thì phải làm sao đây?” “Mẹ của tôi sẽ không.” Thang Đông Trì chớp chớp mắt, khoái trá nói, “Đi, tôi bảo hộ cho em, cô vợ xấu đi lấy lòng mẹ chồng.” “Anh mới là cô vợ xấu.” … Ít nhất cũng phải là cô vợ đẹp đi. Gấu nhỏ ngốc ảo não suy nghĩ. Meo meo— Không đúng a! Tại sao lại là cô vợ??? Một đường ồn ồn ào ào tiêu sái đi đến trước cửa, đem đồ ăn giao cho người kia, “Mẹ, đây là bạn của con.” “A! Cậu vào trong ngồi a.” Thang mụ mụ tiếp nhận đồ ăn, rất vui vẻ dẫn bọn họ vào phòng, Tiêu Kính Nam đi sau Thang Đông Trì nháy nháy mắt. Vào phòng, Thang mụ mụ liền hỏi Thang Đông Trì, “Bạn của con tên gọi là gì a?” “Thưa dì, con là Tiêu Kính Nam.” Không đợi Thang Đông Trì trả lời, Tiêu Kính Nam khẩn trương đáp trước. “Vậy dì liền gọi con là tiểu Tiêu đi.” Thang mụ mụ mở súp cá ra, “Không biết tại sao, dì có cảm giác trông con rất quen mắt a.” “…Vậy sao…ha ha ha.” Tiêu Kính Nam gãi gãi tóc, cười đến khoé miệng co rút. “Đúng vậy, có chút quen mặt.” Thang mụ mụ vỗ vỗ sopha, “Các con ngồi trước.” Tiêu Kính Nam vội vã gật đầu, xoay người ngồi trên ghế sopha, thời điểm ngẩng đầu phát hiện Thang Đông Trì nhìn hắn cười. “Anh cười cái gì a, có gì buồn cười.” Tiêu Kính Nam bất mãn nhắc hai tiếng, hơi hơi động bả vai. Thang Đông Trì ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tay xoa nhẹ trên ót hắn một phen, “Đừng khẩn trương, một lát nữa mẹ tôi nấu đồ ăn, hương vị rất ngon.” “… Không được, tôi vẫn là nên đi bây giờ.” Tiêu Kính Nam từ ghế salon đứng lên, thắt lưng lại bị giữ chặt từ phía sau, mãnh liệt kéo ngồi lại trên ghế salon. Ngã chõng vó lên ghế salon, Tiêu Kính Nam gian nan quay đầu lại liếc Thang Đông Trì một cái. Thang Đông Trì buông tay ra cười nói, “Ngoan ngoãn ngồi xuống, không cần lộn xộn.” “…A.” Hắn không phải là hèn nhát, nhưng mỗi lần Thang Đông Trì cười nhìn hắn như vậy, hắn sẽ lại gặp chuyện chưa biết tốt hay xấu… Khụ khụ, nhưng hậu quả sẽ phi thường không tốt. Vì vậy Tiêu Kính Nam sau đó giúp Thang mụ mụ bưng thức ăn lên bàn, Thang mụ mụ còn khen hắn là hài tử chăm chỉ, khích lệ như vậy ngược lại khiến hắn luống cuống chân tay. Thang Đông Trì sắp kỹ bát đũa, kéo ghế dựa bên bàn ăn ra. Lúc ăn cơm Thang mụ mụ thuận miệng hỏi bọn họ làm sao quen nhau, Tiêu Kính Nam cảm giác máu trong người như đóng băng, ấp úng nửa ngày vẫn là Thang Đông Trì bảo nhờ hợp tác kinh doanh mà quen biết. Sau đó lại tiếp tục hàn huyên một chút. Ngay tại lúc Tiêu Kính Nam cảm thấy mọi chuyện đều đại cát (thuận lợi, may mắn), Thang mụ mụ đột nhiên nói, “A, dì nhớ ra rồi!” Gấu ngốc nhỏ nheo mắt, kiến quyết đem đầu chôn xuống bát cơm, trong khẩn trương chờ đợi câu tiếp theo của Thang mụ mụ, quả nhiên —— “Đông Đông, cậu ấy không phải là người khiến ta ngã sấp xuống đường đi.” Thang mụ mụ nhìn chăm chú đình đầu của gấu nhỏ ngốc. “Đúng rồi, khó trách cảm giác có chút quen mặt.” Tiêu Kính Nam bởi vì hai chưa “Đông Đông,” mà bật cười, nhưng thần kinh rất nhanh lại trở nên căng thẳng. Thang Đông Trì ngắm đỉnh đầu của gấu nhỏ ngốc, khoảng cách giữa tóc và bát chỉ có một tẹo, vì vậy gắp đồ ăn đưa bỏ vào khe hở đó, chờ sau khi hắn ngẩng đầu lên, y lại gắp cho mẹ mình một ít thức ăn. “Dạ, chính là cậu ấy.” “Cháu a…” Thang mụ mụ sau khi xác thực có chút kích động mà đứng dậy, đi đên bên cạnh Tiêu Kính Nam. Tiêu Kính Nam không dám ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng bắt đầu nổi trống. ———————–
|
CHƯƠNG 40
“Tiểu Tiêu, cháu có biết chạy nhanh như vậy rất nguy hiểm không a.” Thang mụ mụ đưa tay chụp cánh tay Tiêu Kính Nam: “Cháu thật khiến dì lo lắng muốn chết, chạy nhanh như vậy…Hoàn hảo là chỉ doạ dì một chút, nếu thật sự đụng vào người thì biết làm sao?!” Trong nhất thời Tiêu Kính Nam bị ngữ khí lo lắng chỉ trích này làm bối rối, không biết trả lời sao, nhưng Thang mụ mụ rất nhanh đã tiếp tục nói. “Có thể mạng của gì không đáng giá bằng cái xe của cháu, nhưng là rất nguy hiểm, hiểu chưa? Thời điểm đèn tín hiệu hiện lên, tốc độ đi qua nhanh như vậy, vạn nhất có người lao tới thì sẽ đâm chết người, rất không nên!” Tiêu Kính Nam lúc ấy ngại bà nói dài dòng nên mới nói loạn, nghe bà đem cả câu nói kia ra nói, trên mặt một trận trắng một trận hồng, thừa dịp bà nghỉ lấy hơi bèn vội vàng nói. “Thang mụ mụ, hôm đó cháu không phải cố ý nói dì không đáng giá bằng xe cháu, cháu lúc ấy muốn ra ngoài chơi…” Tiêu Kính Nam càng nói càng nhỏ, “Cho nên nói chuyện có chút không lựa lời.” “Cháu thật sự không cố ý.” Tiêu Kính Nam cuối cùng ngẩng đầu, “Thật xin lỗi.” “Được rồi, cũng đã qua lâu như vậy…” Thang mụ mụ lại quay đầu hướng Thang Đông Trì, “Con phải trông coi tiểu Tiêu cẩn thận a, không thể để hắn lái xe tốc hành nữa, biết không?” “Đã biết.” Thang Đông Trì nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiêu Kính Nam, “Mẹ, ăn cơm đi.” “Ai, biết sai liền sửa là tốt.” Thang mụ mụ vỗ vỗ đầu Tiêu Kính Nam, “Huống chi… Sau này Đông Đông hẳn mang lại cho cháu không ít phiền toái đi.” Đâu chỉ là phiền toái a, quả thật là làm yểu mệnh mà! Nghĩ đến đây, Tiêu Kính Nam ngẩng đầu nhìn Thang Đông Trì, y hướng hắn nhếch nhếch miệng, lộ ra một cái mỉm cười đầy sắc thái uy hiếp. “Không có!” Tiêu Kính Nam vừa thấy cái mỉm cười kia liền thep phản xạ có điều kiện lắc đầu, “Anh ấy…mang cháu đi khám thắt lưng, còn có lần trước bị rách miệng cũng là anh ấy đưa đi bệnh viện, cứu tiểu miêu, công ty cháu xảy ra chuyện cũng là anh ấy giúp đỡ.” “Cho nên…Tuy rằng ngay từ đầu đúng là…Nhưng sau này…” Nhìn sau ót gấu nhỏ ngốc đã đổ mồ hôi, Thang Đông Trì nhìn không được liền cười ra tiếng. Bị cười như thế, Tiêu Kính Nam xấu hổ có chút không nhịn được, im miệng không nói thêm gì nữa, ngược lại Thang mụ mụ bộ dạng thực sự hiểu rõ gật gật đầu. “Đông Đông nhất định mang lại cho cháu nhiều phiền toái, đứa con trai này dì biết.” Thang mụ mụ cầm đũa, “Bất quá bản chất hắn không xấu, các cháu cũng xem như không đánh nhau không quen biết… Ha ha, được rồi, ăn nhiều một chút, mùi vị thức ăn cũng không tệ lắm đi.” “Hẳn là rất ngon miệng.” Thang Đông Trì nhìn tay gấu ngốc nhỏ, “Mẹ xem, cậu ấy còn nắm đũa trên tay không chịu buông ra.” Hả?! Bị y nói như vậy, Tiêu Kính Nam lập tức nhìn tay phải của mình, quả nhiên là chặt chẽ cầm đũa. “Ai nói gì cũng không đặt đũa xuống,” Thang Đông Trì nhìn gấu nhỏ ngốc đang chăm chú nhìn tay mình, “phải là rất thích đi.” …Hắn chính là quá khẩn trương mà theo bản năng nắm chặt chiếc đũa a! Thật mất mặt. Thang mụ mụ cười ý bảo bọn họ nhân lúc thức ăn còn nóng mà ăn nhiều hơn, nói chuyện cũng không vì chuyện này mà trở nên lo lắng đề phòng. Hai người ăn cơm xong rửa bát cho Thang mụ mụ, sau khi nghe dặn dò liền rời đi. “Mẹ anh nhìn qua đã lớn tuổi a.” Trên đường, Tiêu Kính Nam đánh giá Thang Đông Trì mới mở miệng nói. “Ừ, mẹ của tôi so với ba lớn hơn gần mười tuổi.” Thang Đông Trì nói xong nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Kính Nam há miệng trừng mắt, “Rất lạ sao?” “Ừ…Có chút.” Tiêu Kính Nam ngậm miệng sờ sờ cái mũi của mình, “Nếu như hiện tại điều này cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nếu là trước kia, sẽ có rất nhiều áp lực a.” “Ừ, mẹ của tôi quả thật không dễ dàng.” “Ân…” Tiêu Kính Nam không biết nên nói gì tiếp, nhất thời trở nên im lặng. Qua một khắc, Thang Đông Trì nhìn đường phía trước hỏi: “Muốn đi đâu hay không?” “Ân..?” Gấu nhỏ ngốc thúc đẩy đại não hoạt động. Quán bar? —— Không nên không nên, ai biết người này có lại đi tìm trò chơi kỳ quái với rượu hay không. Cửa hàng bách hoá? —— Cũng không được, hai đại nam nhân đi dạo tiệm bách hoá mua đồ vật trông rất ngốc. Khu trò chơi? —— Liếc vị kia bên cạnh…Vẫn là, không hợp phong thái. Bãi tắm? …Ách, vẫn là nên đổi nơi khác. “Nghĩ ra không?” Thang Đông Trì hỏi. Gấu nhỏ ngốc vỗ đầu, linh cảm vừa hiện lên, “Nếu không đến nhà của tôi đi.” Thang Đông Trì không có lên tiếng trả lời, gấu ngốc nhỏ lại chân thành nói tiếp, “Anh còn chưa vào lần nào, hơn nữa ba ba của tôi cũng đã đi công tác.” “Hảo.” Thang Đông Trì vừa lòng cười cười. “Gần đây em rất có tinh thần tự giác.” “Ân?” Gấu ngốc sửng sốt, đem lời vừa rồi mình nói phân tích một lần… Meo meo~~~ Đây không phải là lời mời trắng trợn đi. Tiêu Kính Nam há miệng thở dốc, vừa định nói đối địa phương các cũng được, Thang Đông Trì lại giống như phát giác được, đoạt lời hắn trước, “Hí khúc liên hoa lạc vô hối (chắc là lời nói ra không thu hồi được), quyết định vậy đi.” Nhìn Thang Đông Trì sâu xa bộ dạng, gấu nhỏ ngốc biết mình sắp gặp tai ương, hơn nữa cũng là lỗi bản thân… Dẫn sói vào nhà. Xe dừng lại trước cửa nhà mình, gấu nhỏ ngốc gian nan đi ở phía trước, một tên sắc lang tủm tỉm cười theo phía sau. Người giúp việc chào một tiếng, Tiêu Kính Nam mang Thang Đông Trì vào phòng của hắn, cửa phòng mới mở ra, một đoàn đồ vật liền lăn lăn tới. Thang Đông Trì nhìn kỹ, là mèo con ngày đó cứu được. Nó đang muốn đi cắn ống quần Tiêu Kính Nam, thấy y dừng lại hành động, nâng một móng vuốt ngẩng đầu nhìn hắn. Thang Đông Trì cảm thấy thú vị, muốn ngồi xổm xuống đùa nó, kết quả mới ngồi xuống một nửa, mèo kia liền nhảy lên cửa sổ chạy trốn, đồng thời còn nâng cao cảnh giác nhìn y. Tiêu Kính Nam cười đắc ý, “Hắc hắc, không thể cưỡng cầu a~” Thang Đông Trì nhìn nhìn hắn, “Em và nó đồng loại hút nhau…Đây là cái gì?” “Cái gì?” Tiêu Kính Nam còn chưa phản bác liền theo tầm mắt Thang Đông Trì nhìn qua— “Muốn chết hả? Mèo ngốc!!” Đồng tử nháy mắt phóng đại, Tiêu Kính Nam vội vàng muốn đem đồ vật dưới giường đá vào lại, lại bị Thang Đông Trì tuỳ ý lôi kéo cổ áo phía sau đầu. “Ha ha ha!” Thang Đông Trì lại gần một bước đều thấy rõ, “Em thế nhưng lại giữ lại!” “Loại đồ vật này chẳng lẽ có thể tuỳ tiện ném ở bên ngoài sao?” Tiêu Kính Nam lạnh mặt. Không sai, vật kia chính là đồ vật tình thú trước kia Thang Đông Trì đặt mua cho Tiêu Kính Nam, khiến Tiêu Kính Nam thẳng mắng là biến thái đồ vật. Mấy thứ này vẫn luôn hảo hảo nằm dưới giường, kết quả hôm nay bị mèo ngốc lôi ra ngoài, còn cắn luôn cái túi bọc. Nếu không nhờ nó, hắn thật sự quên là có một túi đồ như thế tồn tại, hơn nữa hiện tại hắn có chút hối hận đem đồ vật này bỏ trong túi trong mà không nhét vào hộp các tông… “Không tồi… Vừa lúc đêm này có thể thử xem.” Thang Đông Trì quay đầu hướng hắn mỉm cười. “Đề nghị như vậy, em thấy sao?” “…Thật không tối, phi thường không tốt.” Tiêu Kính Nam nói xong bỏ chạy, lại bị Thang Đông Trì nhanh tay lẹ mắt mạnh mẽ vững chắc bế lên từ phía sau. Kết quả —— “Không… mèo con đang nhìn…A…” Gấu nhỏ ngốc nhìn mèo ngốc đang nhòm nhòm bọn họ, cơ hồ muốn đào một lỗ trên giường chui xuống. “Không sao, một ngày nào đó nó cũng sẽ có nhu cầu.” “Thật sự không được… Ngô…A…Đem ra…Lấy cái vòng ra…” Gấu nhỏ ngốc mắt lệ uông uông múa may bị dây thừng trói hai tay lại. “Như vậy khôg thoải mái?” Người nào đó bật công tắc rung, hỏi. “…Buông ra…Cầu anh…” Gấu nhỏ ngốc nhỏ giọng mũi cầu xin tha thứ. “Em đã cầu tôi, vậy…” Người nào đó rộng lượng tuyên bố, “Chính mình tự ngồi lên đi.” “…” Gấu nhỏ ngốc đỏ mặt lặng yên. Người nào đó nhe răng mỉm cười, âm mưu thực hiện được. Ngày hôm sau… “Kiếp trước của tôi nhất định là nghiệp chướng, ngay từ đầu bị anh phá xe, bây giờ cũng bị…A…” Gấu nhỏ ngốc hai mắt ướt sũng, cắn răng nằm ở trên giường, sáng sớm tỉnh lại cũng rất sinh động để cho người nào đó ở bên cạnh tuỳ ý chặt chẽ ôm thắt lưng tiến vào, hai tay dùng sức nắm gấu Teddy vốn là đặt ở đầu giường kia như là để hả giận. Người nào đó sờ sờ hai má gấu nhỏ ngốc, nhẹ nhàng từ mặt hôn lên bờ môi của hắn. “Nếu là phá xe của em…Ân…Vậy để tôi có cơ hội ‘bồi’ em đi.” “Đi tìm chết đi…A! Mèo ngốc còn đang nhìn… ! Ân…A …a… Không cho phép nhìn…!” “Đừng phân tâm…Ngoan.” Thái dương đã dâng lên, mèo con ghé vào cửa sổ lười biếng ngáp một cái, co người thành một đống nhỏ nhỏ. Mà với hai người này, một ngày mới nữa lại bắt đầu. Chính Văn Hoàn
|
CHƯƠNG 41 PN1
Tiêu Kính Nam cảm thấy gần đây có chút phiền não. Căn nguyên phiền não kia đến từ — “Thang thúc thúc, hôm nay muốn dẫn Duệ Duệ đi đâu chơi? Có thể lại đi công viên không, lần trước có rất nhiều trò chơi chưa có chơi.” Nhìn Thang Đông Trì vẻ mặt sủng nịch muốn gật đầu, Tiêu Kính Nam cắn răng yên lặng đem ghi chú “hai người đi xem phim” cuối tuần trong điện thoại xoá bỏ. Không sai, sau khi xác định quan hệ, hắn thường cùng Thang Đông Trì ở chung. Đối với chuyện này, ba của hắn ngược lại mắt nhắm mắt mở không có nhiều lời cái gì. Chính là sau khi hai người hảo hảo sinh sống với nhau, lão ba chính mình đem cháu ngoại trai của đồng học của biểu tỷ của bằng hữu này ném cho hắn, rồi sau đó lão ba đem mụ mụ lên máy bay đi du lịch châu Âu, tất cả phương tiện liên lạc đều cắt đứt. Mặc hắn bất mãn bùng nổ, gọi qua vẫn là: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không ở trong khu vực phủ sóng.” hoặc là, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Sau khi trong lúc nóng nảy đập hư hai cái điện thoại, Tiêu Kính Nam cuối cùng cũng tiếp thu, cố gắng đối diện với hiện thực, đem bạn nhỏ tên “Hoàng Thiên Duệ” trở về nhà của hắn với Thang Đông Trì. Bạn nhỏ Thiên Duệ sau khi nhìn thấy Thang Đông Trì, lập tức trở thành khắc tinh của Tiêu Kính Nam. Cô nhóc dùng tốc độ ánh sáng chiếm lấy rất nhiều vị trí của Tiêu Kính Nam, ví dụ như giường lớn ở giữa phòng ngủ Thang Đông Trì, ví như chỗ ngồi bên cạnh Thanh Đông Trì khi xem ti vi, ví như một vị trí trong bồn mát xa lớn khi Thang Đông Trì đang tắm, ví như bia trong tủ lạnh đồng thời biến thành các loại đồ uống cùng sữa của bạn nhỏ, thời điểm mèo con ngồi nằm phơi nắng cũng đều nằm bên cạnh bạn nhỏ mà cọ cọ, quả thực không có lương tâm! A, đừng có hỏi Tiêu Kính Nam có kháng nghị hay không. Quay trở lại ngày đầu tiên bạn nhỏ nhìn thấy Thang Đông Trì, cũng sau khi gọi Thang Đông Trì là Thang thúc thúc, hắn đã bắt đầu cảm thấy sinh hoạt không còn có thiên lý. Thật vất vả đợi đến ban đêm, Tiêu Kính Nam bị bạn nhỏ giằng co một ngày cuối cùng khoái trá đem cô nhóc đến phòng rồi trở lại phòng ngủ của mình, khoái trái nằm trên giường, khoái trá tính toán cùng Thang Đông Trì làm chút việc thiếu nhi không nên nhìn, bạn nhỏ kia lại không thèm gõ cửa mà mở cửa vào. Hai người đang cảm xúc tăng vọt bị sợ hãi mà nảy lên, bởi vì bình thường sẽ không ai quấy rầy, cho nên căn bản không nghĩ tới khoá cửa. Tiêu Kính Nam nhìn nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ đang đứng ở cửa, rủ đầu nhìn tiểu đệ đệ bi ai vài phút, Thang Đông Trì bình tĩnh mở đèn trên tủ đầu giường, hỏi có chuyện gì xảy ra. Bạn nhỏ Thiên Duệ anh dũng vô địch nói đơn giản một câu: “Cháu sợ, muốn cùng Thang thúc thúc cùng ngủ” đả bại Tiêu Kính Nam, khiến hắn mặt mỉm cười nội tâm tức giận bất bình sang phòng ngủ bên cạnh. Cho nên… “Hảo.” Thang Đông Trì ngẩng đầu khỏi tờ báo nhìn thời tiết bên ngoài, “Sau khi chúng ta ăn cơm xong liền xuất phát được không?” “Hảo~” Cô nhóc cười cong ánh mắt, từ trên ghế nhảy xuống đến bên cạnh Thang Đông Trì, Thang Đông Trì thấy thế cười cười, đem cô nhóc ôm lên, đặt trên chân của mình, tiếp tục xem báo chí, thuận tiện trả lời vài vấn đề câu hỏi kỳ quái của bạn nhỏ Thiên Duệ. Thấy Thang Đông Trì quả nhiên đáp ứng rồi, mỗ gấu nhỏ ngốc một tia hi vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt, liền điểm tâm cũng không muốn ăn, tâm tình oán niệm bùng nổ không xong đỡ trán, xoay người, lên lầu, nằm ngủ. Động tác có thể nói là mây bay nước chảy, rất sinh động lưu loát.
Hắn có thể oán giận cái gì, đó là cục diện rối rắm ba ba ném cho hắn, Thang Đông Trì còn chưa ngại phiền, hắn còn có thể so đo cái gì, thật buồn bực a. Thang Đông Trì quay đầu nhìn nhìn, cười sờ sờ đầu bạn nhỏ: “Duệ Duệ tự mình ăn cơm trước được không, thúc thúc đi gọi Tiêu thúc thúc xuống dưới ăn cơm.” “Dạ ~” Hoàng Thiên Duệ chớp chớp mắt, khanh khách cười to, “Tiêu thúc thúc là mèo làm biếng.” Thang Đông Trì ôm cô bé đứng lên, đặt nhóc ngồi trên ghế, thu hồi báo chí để qua một bên, khẽ cười lắc lắc đầu. Em ấy không phải mèo làm biếng, mà là gấu heo nhỏ lười biếng. Đến trước phòng ngủ của hắn phát hiện trên giường không có người, chăn thì loạn thất bát tao. Vì vậy y đi đến phòng ngủ của mình, gấu nhỏ ngốc kia quả nhiên đang chơi xấu trên giường bọn họ, nửa nằm úp sấp. Nhìn hắn nhăn mày, Thang Đông Trìnằm vật xuống bên cạnh hắn, vươn tay qua chạm vào trán hắn, lại cong ngón tay, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, “Tỉnh tỉnh.” Mỗ gấu nhỏ ngốc đáp lại là quay đầu về phía bên kia. Thang Đông Trì thấy thế cười cười, từ phía sau ôm thắt lưng hắn, thân thể dán vào, đầu chôn nhẹ vào gáy, vừa một đường hôn dọc lên cổ, vừa vuốt ve làn da bóng loáng bên hông của hắn. Tiêu Kính Nam giật giật thân thể, âm thanh nhỏ ma sát trên giường có chút phiến tình, người phía sau mơ hồ không rõ mà thấp giọng gọi tên hắn, cắn cắn vành tai, hơi thở nóng bỏng ấm áp, khiến thân thể hắn không nhịn được mà hơi hơi cứng lên. Thang Đông Trì biết hắn tỉnh, bất động thanh sắc tiếp tục khiêu khích người trong ngực, nhìn lỗ tai hắn nháy mắt đỏ lên, trong lòng rất vui vẻ. “Ân!” Cánh tay đang quấy rối bên hông đã sờ vào bên trong quần lót, Tiêu Kính Nam muốn làm ngơ cũng không làm ngơ được nữa, định xoay người lại phát hiện Thang Đông Trì ôm thật chặt. “Đừng động, để anh phục vụ em một chút, gần đây em hay tự tìm bất mãn.” Người nào đó lại dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, cái này phạm quy à nha! “Em mới không…Ân…Anh thiếu… A ư…” Bạn học Tiêu Kính Nam không nhịn được ngẩng đầu lên thở dốc. Đáng giận, rõ ràng đều là dùng tay, khoái cảm so với dùng tay hắn càng mãnh liệt hơn, cái này tuyệt đối có vấn đề. Ngón tay linh hoạt, mỗi động tác đều khiến thân thể hắn bừng tỉnh dục vọng, đại khái cũng lâu rồi không có làm, cảm xúc dâng cao không thể vãn hồi, đạt cao trào so với bình thường cũng nhanh hơn nhiều. Rên rỉ bắn ra trong tay Tiêu Kính Nam, môi bị y khẽ cắn, đầu lưỡi âu yếm lẫn nhau, cảm giác thật tốt. Đương nhiên, những lời này là một chút suy nghĩ trong lòng của Tiêu Kính Nam, hắn mới sẽ không nói ra. Mặc kệ hắn vẻ mặt xuân tình sáng sớm bị Thang Đông Trì nhìn nhìn cái thấu triệt để vậy. Tiêu Kính Nam xoay người trong ***g ngực của y, mặt đối mắt hôi môi trong chốc lát. Thang Đông Trì lấy khăn lau khô tay, sau đó lại nhéo nhéo mũi hắn: “Dậy chưa? Đi ăn sáng nào.” “Em mới không cần đi.” Tiêu Kính Nam nhắm mắt lại, phẫn hận nghĩ tới thế giới tốt đẹp của hai người, nếu không có tiểu quỷ kia thì thật tốt. “Lần trước em cũng không đi.” Thang Đông Trì nửa ôm hắn ngồi dậy, buồn cười mà nhìn hắn giống như bị thoái hoá xương, lười biếng bám dính lên người mình, “Đứa bé kia là thân thích của em mà.” “Chính là nhóc ta thích anh hơn a.” Mỗ gấu nhỏ ngốc bất mãn than thở. “Đó là vì em không kiên nhẫn, không để ý đến nó.” Thang Đông Trì xoa tóc hắn, trêu chọc: “Hay là em không muốn cùng anh đến công viên trò chơi?” “… Nơi đó có gì mà chơi.” Gõ ngón tay của mình, Tiêu Kính Nam không muốn thừa nhận đối với lời nói của Thang Đông Trì có chút động tâm. Hắc hắc, cùng Thang Đông Trì đi công viên trò chơi, hẳn là rất buồn cười đi. Thang Đông Trì nhìn đôi mắt hắn loạn chuyển, biết nội tâm gấu ngốc đã dao động, híp mắt hỏi: “Thật sự không đi?” “Được rồi, nếu anh muốn em đi,” mỗ gấu nhỏ ngốc quả nhiên nhượng bộ, ngồi dậy, “Em đi.” Vừa lòng vỗ vỗ vai của hắn, Thang Đông Trì đứng lên mở tủ quần áo ra: “Mặc cái gì?” “Em muốn áo màu cam và quần dài màu kem.” Tiêu Kính Nam vừa nói vừa đi vào phòng tắm, chờ hắn đánh răng rửa mặt xong, quần áo đã được đặt chỉnh tề trên giường. Được rồi, Tiêu Kính Nam hít sâu một hơi, đều chỉnh tâm tình một chút, thay quần áo, lại cấp tốc cho mèo ăn, sau đó đi xuống lầu.
|
CHƯƠNG 41 PN1
Tiêu Kính Nam cảm thấy gần đây có chút phiền não. Căn nguyên phiền não kia đến từ — “Thang thúc thúc, hôm nay muốn dẫn Duệ Duệ đi đâu chơi? Có thể lại đi công viên không, lần trước có rất nhiều trò chơi chưa có chơi.” Nhìn Thang Đông Trì vẻ mặt sủng nịch muốn gật đầu, Tiêu Kính Nam cắn răng yên lặng đem ghi chú “hai người đi xem phim” cuối tuần trong điện thoại xoá bỏ. Không sai, sau khi xác định quan hệ, hắn thường cùng Thang Đông Trì ở chung. Đối với chuyện này, ba của hắn ngược lại mắt nhắm mắt mở không có nhiều lời cái gì. Chính là sau khi hai người hảo hảo sinh sống với nhau, lão ba chính mình đem cháu ngoại trai của đồng học của biểu tỷ của bằng hữu này ném cho hắn, rồi sau đó lão ba đem mụ mụ lên máy bay đi du lịch châu Âu, tất cả phương tiện liên lạc đều cắt đứt. Mặc hắn bất mãn bùng nổ, gọi qua vẫn là: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không ở trong khu vực phủ sóng.” hoặc là, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Sau khi trong lúc nóng nảy đập hư hai cái điện thoại, Tiêu Kính Nam cuối cùng cũng tiếp thu, cố gắng đối diện với hiện thực, đem bạn nhỏ tên “Hoàng Thiên Duệ” trở về nhà của hắn với Thang Đông Trì. Bạn nhỏ Thiên Duệ sau khi nhìn thấy Thang Đông Trì, lập tức trở thành khắc tinh của Tiêu Kính Nam. Cô nhóc dùng tốc độ ánh sáng chiếm lấy rất nhiều vị trí của Tiêu Kính Nam, ví dụ như giường lớn ở giữa phòng ngủ Thang Đông Trì, ví như chỗ ngồi bên cạnh Thanh Đông Trì khi xem ti vi, ví như một vị trí trong bồn mát xa lớn khi Thang Đông Trì đang tắm, ví như bia trong tủ lạnh đồng thời biến thành các loại đồ uống cùng sữa của bạn nhỏ, thời điểm mèo con ngồi nằm phơi nắng cũng đều nằm bên cạnh bạn nhỏ mà cọ cọ, quả thực không có lương tâm! A, đừng có hỏi Tiêu Kính Nam có kháng nghị hay không. Quay trở lại ngày đầu tiên bạn nhỏ nhìn thấy Thang Đông Trì, cũng sau khi gọi Thang Đông Trì là Thang thúc thúc, hắn đã bắt đầu cảm thấy sinh hoạt không còn có thiên lý. Thật vất vả đợi đến ban đêm, Tiêu Kính Nam bị bạn nhỏ giằng co một ngày cuối cùng khoái trá đem cô nhóc đến phòng rồi trở lại phòng ngủ của mình, khoái trái nằm trên giường, khoái trá tính toán cùng Thang Đông Trì làm chút việc thiếu nhi không nên nhìn, bạn nhỏ kia lại không thèm gõ cửa mà mở cửa vào. Hai người đang cảm xúc tăng vọt bị sợ hãi mà nảy lên, bởi vì bình thường sẽ không ai quấy rầy, cho nên căn bản không nghĩ tới khoá cửa. Tiêu Kính Nam nhìn nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ đang đứng ở cửa, rủ đầu nhìn tiểu đệ đệ bi ai vài phút, Thang Đông Trì bình tĩnh mở đèn trên tủ đầu giường, hỏi có chuyện gì xảy ra. Bạn nhỏ Thiên Duệ anh dũng vô địch nói đơn giản một câu: “Cháu sợ, muốn cùng Thang thúc thúc cùng ngủ” đả bại Tiêu Kính Nam, khiến hắn mặt mỉm cười nội tâm tức giận bất bình sang phòng ngủ bên cạnh. Cho nên… “Hảo.” Thang Đông Trì ngẩng đầu khỏi tờ báo nhìn thời tiết bên ngoài, “Sau khi chúng ta ăn cơm xong liền xuất phát được không?” “Hảo~” Cô nhóc cười cong ánh mắt, từ trên ghế nhảy xuống đến bên cạnh Thang Đông Trì, Thang Đông Trì thấy thế cười cười, đem cô nhóc ôm lên, đặt trên chân của mình, tiếp tục xem báo chí, thuận tiện trả lời vài vấn đề câu hỏi kỳ quái của bạn nhỏ Thiên Duệ. Thấy Thang Đông Trì quả nhiên đáp ứng rồi, mỗ gấu nhỏ ngốc một tia hi vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt, liền điểm tâm cũng không muốn ăn, tâm tình oán niệm bùng nổ không xong đỡ trán, xoay người, lên lầu, nằm ngủ. Động tác có thể nói là mây bay nước chảy, rất sinh động lưu loát.
Hắn có thể oán giận cái gì, đó là cục diện rối rắm ba ba ném cho hắn, Thang Đông Trì còn chưa ngại phiền, hắn còn có thể so đo cái gì, thật buồn bực a. Thang Đông Trì quay đầu nhìn nhìn, cười sờ sờ đầu bạn nhỏ: “Duệ Duệ tự mình ăn cơm trước được không, thúc thúc đi gọi Tiêu thúc thúc xuống dưới ăn cơm.” “Dạ ~” Hoàng Thiên Duệ chớp chớp mắt, khanh khách cười to, “Tiêu thúc thúc là mèo làm biếng.” Thang Đông Trì ôm cô bé đứng lên, đặt nhóc ngồi trên ghế, thu hồi báo chí để qua một bên, khẽ cười lắc lắc đầu. Em ấy không phải mèo làm biếng, mà là gấu heo nhỏ lười biếng. Đến trước phòng ngủ của hắn phát hiện trên giường không có người, chăn thì loạn thất bát tao. Vì vậy y đi đến phòng ngủ của mình, gấu nhỏ ngốc kia quả nhiên đang chơi xấu trên giường bọn họ, nửa nằm úp sấp. Nhìn hắn nhăn mày, Thang Đông Trìnằm vật xuống bên cạnh hắn, vươn tay qua chạm vào trán hắn, lại cong ngón tay, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, “Tỉnh tỉnh.” Mỗ gấu nhỏ ngốc đáp lại là quay đầu về phía bên kia. Thang Đông Trì thấy thế cười cười, từ phía sau ôm thắt lưng hắn, thân thể dán vào, đầu chôn nhẹ vào gáy, vừa một đường hôn dọc lên cổ, vừa vuốt ve làn da bóng loáng bên hông của hắn. Tiêu Kính Nam giật giật thân thể, âm thanh nhỏ ma sát trên giường có chút phiến tình, người phía sau mơ hồ không rõ mà thấp giọng gọi tên hắn, cắn cắn vành tai, hơi thở nóng bỏng ấm áp, khiến thân thể hắn không nhịn được mà hơi hơi cứng lên. Thang Đông Trì biết hắn tỉnh, bất động thanh sắc tiếp tục khiêu khích người trong ngực, nhìn lỗ tai hắn nháy mắt đỏ lên, trong lòng rất vui vẻ. “Ân!” Cánh tay đang quấy rối bên hông đã sờ vào bên trong quần lót, Tiêu Kính Nam muốn làm ngơ cũng không làm ngơ được nữa, định xoay người lại phát hiện Thang Đông Trì ôm thật chặt. “Đừng động, để anh phục vụ em một chút, gần đây em hay tự tìm bất mãn.” Người nào đó lại dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, cái này phạm quy à nha! “Em mới không…Ân…Anh thiếu… A ư…” Bạn học Tiêu Kính Nam không nhịn được ngẩng đầu lên thở dốc. Đáng giận, rõ ràng đều là dùng tay, khoái cảm so với dùng tay hắn càng mãnh liệt hơn, cái này tuyệt đối có vấn đề. Ngón tay linh hoạt, mỗi động tác đều khiến thân thể hắn bừng tỉnh dục vọng, đại khái cũng lâu rồi không có làm, cảm xúc dâng cao không thể vãn hồi, đạt cao trào so với bình thường cũng nhanh hơn nhiều. Rên rỉ bắn ra trong tay Tiêu Kính Nam, môi bị y khẽ cắn, đầu lưỡi âu yếm lẫn nhau, cảm giác thật tốt. Đương nhiên, những lời này là một chút suy nghĩ trong lòng của Tiêu Kính Nam, hắn mới sẽ không nói ra. Mặc kệ hắn vẻ mặt xuân tình sáng sớm bị Thang Đông Trì nhìn nhìn cái thấu triệt để vậy. Tiêu Kính Nam xoay người trong ***g ngực của y, mặt đối mắt hôi môi trong chốc lát. Thang Đông Trì lấy khăn lau khô tay, sau đó lại nhéo nhéo mũi hắn: “Dậy chưa? Đi ăn sáng nào.” “Em mới không cần đi.” Tiêu Kính Nam nhắm mắt lại, phẫn hận nghĩ tới thế giới tốt đẹp của hai người, nếu không có tiểu quỷ kia thì thật tốt. “Lần trước em cũng không đi.” Thang Đông Trì nửa ôm hắn ngồi dậy, buồn cười mà nhìn hắn giống như bị thoái hoá xương, lười biếng bám dính lên người mình, “Đứa bé kia là thân thích của em mà.” “Chính là nhóc ta thích anh hơn a.” Mỗ gấu nhỏ ngốc bất mãn than thở. “Đó là vì em không kiên nhẫn, không để ý đến nó.” Thang Đông Trì xoa tóc hắn, trêu chọc: “Hay là em không muốn cùng anh đến công viên trò chơi?” “… Nơi đó có gì mà chơi.” Gõ ngón tay của mình, Tiêu Kính Nam không muốn thừa nhận đối với lời nói của Thang Đông Trì có chút động tâm. Hắc hắc, cùng Thang Đông Trì đi công viên trò chơi, hẳn là rất buồn cười đi. Thang Đông Trì nhìn đôi mắt hắn loạn chuyển, biết nội tâm gấu ngốc đã dao động, híp mắt hỏi: “Thật sự không đi?” “Được rồi, nếu anh muốn em đi,” mỗ gấu nhỏ ngốc quả nhiên nhượng bộ, ngồi dậy, “Em đi.” Vừa lòng vỗ vỗ vai của hắn, Thang Đông Trì đứng lên mở tủ quần áo ra: “Mặc cái gì?” “Em muốn áo màu cam và quần dài màu kem.” Tiêu Kính Nam vừa nói vừa đi vào phòng tắm, chờ hắn đánh răng rửa mặt xong, quần áo đã được đặt chỉnh tề trên giường. Được rồi, Tiêu Kính Nam hít sâu một hơi, đều chỉnh tâm tình một chút, thay quần áo, lại cấp tốc cho mèo ăn, sau đó đi xuống lầu.
|
CHƯƠNG 42 PN2
Dưới lầu, Thang Đông Trì cùng bạn nhỏ Thiên Duệ đang chơi trò “Đoán chữ qua cử chỉ.” Tiêu Kính Nam vừa yên lặng gặm bữa sáng, vừa nhìn Thang Đông Trì khoa tay múa chân, bộ dáng rất thú vị. “Ăn xong rồi.” Tiêu Kính Nam vừa nói vừa đi qua hướng bọn họ, Thang Đông Trì quay đầu nhìn nhìn, cười vẫy tay với hắn. Tiêu Kính Nam nghi hoặc khom lưng xuống, Thang Đông Trì lấy khăn tay xoa xoa miệng hắn. “Ăn cơm xong cũng không lau miệng.” Nghe vậy, Tiêu Kính Nam nhìn bạn nhỏ Thiên Duệ nhịn không được mà cười to, trừng mắt liếc Thang Đông Trì một cái, “Em…” “Xuất phát đi.” Không để hắn nói xong, Thang Đông Trì lên tiếng trước. Vì vậy mỗ gấu nhỏ ngốc lời còn chưa nói xong, bị bạn nhỏ lớn tiếng cười nhạo đành cho qua. Hỗn đản, chỉ biết khi dễ người ta. Trên đường đi đến công viên trò chơi đều líu ríu tiếng nói chuyện của bạn nhỏ. Thành thật mà nói, cô nhóc Thiên Duệ là đứa bé tương đối ngoan, có lúc bướng bỉnh nhưng cũng biết nghe lời, dù sao sự tò mò cùng quan sát của trẻ con thì không thể nào áp chế được, cho nên dọc đường đi Tiêu Kính Nam đành phải lựa chọn dựa đầu lên cửa xe, tiến vào mộng đẹp. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, sau khi xuống xe tâm tình của Tiêu Kính Nam cũng chẳng tốt lên mấy, nhưng cũng bị thời tiết đẹp đẽ làm hưng trí. Thang Đông Trì dắt Thiên Duệ đi ở phía trước, hắn đi theo phía sau. Người đàn ông trước mặt một thân tây trang, thắt lưng gầy cùng đôi chân dài, dáng người thật sự đẹp miễn chê. Đang nghĩ đến vui vẻ, người đàn ông phía trước đột nhiên quay đầu lại, “Đi nhanh chút nào.” “A.” Gấu nhỏ ngốc gật gật đầu, ba ba chạy hai ba bước đến bên cạnh Thang Đông Trì. Thang Đông Trì vừa lòng gật đầu, “Ân, biểu hiện không tồi.” “Cảm ơn ngài khích lệ!” Gấu ngốc nhỏ nhướng mày, khẩu khí có chút đùa cợt, bộ dáng không ai bì nổi kia vào trong mắt Thang Đông Trì cũng là có chút đáng yêu. Trong lòng hơi hơi nóng lên, miệng vẫn lành lạnh một câm: “Em nếu không ngoan, anh ở nơi này làm em.” Gấu nhỏ ngốc bị áp bách thành thói quen cứng lưng ngậm miệng lại, một hồi sau mới phát hiện lúc này là ban ngày giữa công chúng a. Làm? Làm cái đầu anh! Há miệng thở dốc muốn phản kích, chỉ thấy bạn nhỏ Thiên Duệ đã kéo Thang Đông Trì chạy chậm theo, “Thang thúc thúc nhanh lên, chúng ta đi chơi ghế bay.” Tiêu Kính Nam buồn bực đá thảm cỏ bên đường, mấy đại thúc bên cạnh lập tức mắng hắn, “Này, cậu trai, đừng đá loạn cỏ, bên cạnh có bảng thông báo có thấy không?” Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhìn nhìn, thật là có bảng thông báo, viết: “Tôi còn rất non, xin đừng dẫm lên tôi.” “…” Người trong lúc không may, đá đá cỏ nhỏ cũng sẽ bị giáo huấn a, cứu mạng… Gấu nhỏ ngốc mặt xám xịt nhanh chóng rời xa thảm cỏ, hướng chỗ Thang Đông Trì mà chạy đến. Mỗi ghế bay có hai chỗ, Thiện Duệ muốn ngồi cùng Thang thúc thúc, vì vậy Tiêu thúc thúc phải ngồi một mình. Phía trước truyền đến thanh âm hi hi ha ha, khiến trong lòng Tiêu Kính Nam càng buồn bực hơn. Ngồi ghế bay xong, liền chơi thuyền hải tặc, chơi thuyền hải tặc xong lại đến công viên nước, rất nhanh cũng đến giờ cơm trưa. Tiêu Kính Nam xếp hàng mua thức ăn nhanh, nghe được tiểu quỷ thì thầm buổi chiều muốn đi bảo tàng phi thuyền vũ trụ khám phá không gian, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật u ám. “Thang tiên sinh sao?” Phía sau truyền đến thanh âm nữ nhân, Tiêu Kính Nam theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn. Người phụ nữ này hẳn đã quá ba mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng đẹp mắt, bên cạnh cũng có một tiểu quỷ, cùng tiểu quỷ nhà mình cũng không lớn hơn nhiều lắm. “Trần thái thái ngài khoẻ.” Thang Đông Trì rất nhanh nhận ra thân phận đối phương, mỉm cười nắm tay với nàng. “Anh hảo, thật là trùng hợp ngẫu nhiên.” Trần thái thái cúi đầu đánh giá đứa bé bên cạnh, tầm mắt qua qua lại lại trên mặt đứa bé, “Mang tiểu hài tử đến chơi sao?” Thang Đông Trì vừa thấy liền biết nàng hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, cười gật gật đầu: “Trần tiên sinh không có đến đây sao?” “Hắn có việc.” Trần thái thái cười cười, “Nếu gặp nhau rồi không bằng chúng ta cùng đi.” Nhóm người lớn đang nói chuyện, hai đứa nhóc cũng líu ríu hàn huyên, Thang Đông Trì nhìn Thiên Duệ rất muốn cùng đối phương đến viện bảo tàng, vừa muốn chìu theo đứa nhỏ, cũng không tìm ra được lý do cự tuyệt. “Được.” Thang Đông Trì gật đầu. Tiêu Kính Nam nghe được, lại chậm chạp không có mở miệng, sau khi mua ba phần đồ ăn, xoay người: “Mua xong rồi, đi thôi.” Thang Đông Trì giữ chặt cánh tay hắn: “Đây là Trần thái thái tập đoàn Trần thị.” “Trần thái thái ngài hảo.” Tiêu Kính Nam trả lời có lệ, nụ cười trên mặt cũng không sai biệt. “Đây là Tiêu gia công tử sao? Cậu hảo.” Công tử cái đầu của cô a, ghét nhất giọng điệu xưng hô như vậy. Mặc kệ trong lòng oán thầm rất nhiều, nhưng vẫn theo lễ tiết vươn tay ra cầm. Nhìn ra gấu ngốc nhà mình bất mãn, Thang Đông Trì thoáng nghiêng người, “Chúng ta đi kiếm chỗ ngồi, chút nữa rồi ăn.” Nhưng là sau đó, Tiêu Kính Nam cũng không làm được cái gì. Thang Đông Trì cùng Trần thái thái đáng ghét kia vừa đi cùng nhau, rõ ràng đã kết hôn rồi mà còn phóng mị nhãn với Thang Đông Trì, không biết làm cái quỷ gì. Hai tên tiểu quỷ cũng kết bạn mà chơi, hắn yên lặng đi phía sau, còn chạy tới chạy lui, tiểu quỷ muốn ăn kem hắn đi mua, tiểu quỷ chơi mệt cũng là hắn tìm khăn tay và nước… Tiêu Kính Nam có chút không rõ hắn ngốc như vậy là vì gì, thời tiết dù có đẹp ra sao, cũng không có chút quan hệ nào với hắn. Nhìn một nam một nữ sóng vai đi phía trước, gấu ngốc không biết sao tâm tình mất mát đến cực điểm, đem một nửa ly kem đang ăn ném vào thùng rác, tiến lên hai bước vỗ vỗ bả vai Thang Đông Trì, “Tôi đột nhiên nhớ ra bản thân có chút việc riêng, phải đi trước.” “A, như vậy sao.” Trần thái thái vừa nói vừa nhìn Thang Đông Trì, kỳ thật nàng rất kỳ quái vì sao hai người kia lại mang hài tử đến đây chơi, nhưng cũng thức thời không có hỏi nhiều. “Ngại ngùng, làm mất hứng, hôm nào tôi sẽ mời uống trà. Gặp lại sau.” Tiêu Kính Nam lưu loát nói xong, lại lễ độ hướng Thang Đông Trì gật gật đầu, “Thang tiên sinh, đi trước, hôm nào lại tán gẫu.” Không nhìn Thang Đông Trì đang phát ra áp suất, Tiêu Kính Nam xoay người rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Tuy đây không phải là lỗi của Thang Đông Trì, nhưng thật sự đã rất ngu ngốc, hắn không muốn tiếp tục đi nữa, vẫn là trở về chăm mèo ngốc đi. Mở cửa nhà, mèo nhỏ khoái trá một đoàn lăn tới. Tiêu Kính Nam ôm nó lên, đá dép lên đi đến ghế salon ngồi. Rất nhiều vấn đề, hắn chưa từng hảo hảo nghĩ qua. Từ khi bị bắt tiếp thu Thang Đông Trì, đến khi đã tự nhiên tiếp nhận Thang Đông Trì. Hắn tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua tương lai của bọn họ, chỉ là thoải mái yên tâm mà ở bên nhau qua từng ngày. Thiên Duệ xuất hiện khiến hắn đột nhiên hiểu được, kỳ thật Thang Đông Trì rất thích trẻ con, sự nhẫn nhại của y đối với trẻ con thậm chí còn vượt xa chính mình. Như hôm nay, một nam một nữ sóng vai, lại có hài tử vây xung quanh, cảm giác hài hoà về tương lai càng rõ ràng hơn là bọn hắn như như bây giờ. Mèo ngốc ngẩng đầu kêu meo meo một tiếng, hiếm khi nó ở trong tay mình không có lộn xộn chạy loạn. Tiêu Kính Nam đẩy cái mông phì phì của nó, buông tay nằm vật trên ghế salon. Mèo ngốc kia cũng chạy tới cuộn tròn bên tay hắn, vì vậy hắn vươn tay nhẹ nâng cằm nó, xem nó thoải mải xoay người, cái bụng hướng lên trời. Nhắm mắt lại, hình ảnh bốn người lại hiện lên. Tiêu Kính Nam không biết vì sao bản thân lại để ý những chuyện vụn vặt, lại mặc kệ mà đắm chìm trong suy nghĩ, cho đến khi sắc trời bên ngoài đã tối, mới bất đắc dĩ từ trên ghế salon đứng dậy kiếm cho mình một chút đồ ăn.
|