Giáo Viên Thực Tập
|
|
Chương 82: Tìm tới cửa
Thẩm gia ba người cộng thêm Quách Lâm mặt dày mày dạn cứng rắn muốn đi theo tới công hội.
Nhưng đến công hội rồi, Thẩm Hoa Vinh mới nghĩ đến hắn như thế nào lại quên hỏi con bé Vân Khởi kia ở chỗ nào a!
Bất quá chuyện này cũng không là vấn đề, Thẩm Duyệt bất kể thế nào cũng là hội viên chính thức của công hội, bốn người liền tiến vào công hội.
Nhưng Thẩm Duyệt có lẽ đã quên, chính cô bất quá mới chỉ là hội viên ở cấp thấp nhất mà thôi, bình thường tiếp xúc chủ yếu đều là hội viên cấp thấp, căn bản không có cơ hội tiếp xúc hội viên cao cấp của công hội.
Mà hội viên cấp thấp ở công hội trên cơ bản đều chưa từng gặp qua Vân Khởi, coi như là có gặp qua Vân Khởi, cũng không nhất định biết rõ thân phận của Vân Khởi.
Vì vậy Thẩm Duyệt lần lượt hỏi mọi người trong công hội, có biết hay không một cô gái tên là Vân Khởi. Hội viên cấp thấp trong công hội chủ yếu đều là mới vừa gia nhập công hội không lâu, rối rít lắc đầu, bày tỏ không biết.
Thẩm Duyệt có chút không vui, Thẩm Hoa Vinh trầm mặt, còn lại Dương Mai vẫn hưng trí bừng bừng, sau mạt thế, bà ta bị hù dọa thiếu chút nữa mất hồn, đâu chịu đi ra ngoài. Cả ngày ở nhà, chờ đợi Thẩm Duyệt ra ngoài tìm kiếm điểm lương thực, hiện tại thật vất vả mới có chút thành quả, còn là hội viên của công hội rất nổi danh ở căn cứ, Dương Mai hào hứng rất cao.
Dương Mai trừng lớn hai mắt, hai mắt không ngừng nhìn xung quanh, thấy cái gì mới lạ, vật gì trân quý, trong mắt cũng sẽ nhịn không được lóe lên những tia sáng tham lam chói mắt.
Vì vậy bốn người đành phải đi tới khu dân cư bên ngoài công hội chờ đợi , nghĩ tới tiểu tiện nhân Vân Khởi kia có quan hệ với nam nhân là nhân vật cao tầng, như vậy chỗ ở khẳng định cũng là cao cấp.
Bốn người đầu tiên là hỏi thăm thủ vệ phía ngoài khu dân cư, thủ vệ tự nhiên sẽ không đem tin tức tiết lộ cho bốn người, bốn người đành phải ngồi xổm ở một cái góc nhỏ gần cổng, ôm cây đợi thỏ, chờ Vân Khởi.
Khu dân cư này là khu dân cư mới được xây thêm nhưng thiết kế rất giống với khu nhà hội viên cao cấp và đều là bảy tầng, khu dân cư này chủ yếu để cho hội viên cấp ba sao trở lên vào ở.
Trụ ở bên ngoài khu dân cư, bên trong được thiết kế tinh tế, gian phòng gọn gàng sạch sẽ, quả thực cùng trước mạt thế không có sai biệt bao nhiêu, khiến cho Dương Mai sau khi nhìn thấy hai con mắt phát sáng nhìn chằm chằm.
Ba người Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt hôm qua đã xem qua, hôm nay nhìn lại cũng đã đỡ hơn sự khao khát thèm thuồng, nhưng so với Dương Mai lại không giống nhau, sau khi mạt thế tiến đến, bà ta không dám bước chân ra khỏi cửa, chỗ ở ngay cả ổ heo trước mạt thế cũng không bằng, hiện tại làm cho bà ta không nghĩ tới chính là sau mạt thế người ta còn có thể vào ở một nơi cao lớn đẹp đẽ vậy.
Dương Mai hâm mộ đến ghen ghét rồi!
Ngay sau khi bốn người kia bước vào công hội Vân Khởi đã có tin tức, cô cũng biết lấy tính tham lam mấy người kia, biết mình có chỗ tốt như vậy lý nào chịu buông tha?
Chứng kiến bốn người ngồi canh giữ ở phía bên ngoài khu dân cư, nghĩ đến chắc muốn ôm cây đợi thỏ tóm mình đây. Vân Khởi cười lạnh, cô khả không phải là loại người tốt gì, cô sở dĩ nguyện ý cung cấp phí nuôi dưỡng cho Thẩm Hoa Vinh, bất quá cũng là vì mình suy tính.
Trong công hội, những hội viên cấp thấp mặc dù không biết mình, nhưng chỉ cần dụng tâm tìm kiếm, tìm ra thân phận của mình tuyệt đối không khó. Công hội thành lập không lâu, Thẩm Hoa Vinh kiếp trước có lỗi với Vân Khởi, nhưng kiếp này những chuyện kia, Thẩm Hoa Vinh còn chưa kịp làm.
Nếu để cho hội viên của công hội biết chính mình là con gái nhưng bỏ mặc người cha là Thẩm Hoa Vinh chịu khổ, như vậy đối với thanh danh của cô đúng là đả kích trí mạng.
Nếu như công hội thành lập đã lâu, có cơ sở nhất định, kia Vân Khởi cũng không sợ, nhưng là công hội vừa mới thành lập không lâu, cũng đang là thời điểm cố gắng phát triển, nếu để cho hội viên biết rõ, cô đối cha ruột của mình ác độc như vậy, đối đãi như vậy người khác... ?
Vì công hội ổn định, Vân Khởi đành phải trước tạm thời ổn định ba người Thẩm Hoa Vinh, sau đó từ từ tìm cơ hội trả thù. Tiện nghi của Vân Khởi cô cũng không phải là dễ dàng chiếm như vậy a.
Nếu như Thẩm Hoa Vinh thức thời, không đến quấy rầy cô, như vậy cô nhắm mắt làm ngơ, nói không chừng thiện tâm, liền thật sự buông tha ba người Thẩm Hoa Vinh.
Nhưng mà Thẩm Hoa Vinh nếu đã muốn tìm đường chết, như vậy cô nếu không thành toàn co bọn họ, chẳng phải là cô đã phụ 'Tình nghĩa' của bọn họ dành cho mình sao?
Nghĩ tới hội nghị ngăn chặn động vật biến dị hôm nay, Vân Khởi cười một tiếng rồi đối với Dung Ly đứng ở sau lưng nói:
"Chúng ta đi!"
Hôm nay chính là lần đầu tiên Vân Khởi chính thức lộ diện ở công hội, công hội đã có mấy ngàn người, nhưng đại đa số đều là hội viên cấp thấp, cao cấp không nhiều lắm, hôm nay muốn mở hội nghị động vật biến dị.
Vân Khởi dẫn Dung Ly rời khỏi tòa nhà trung tâm, cố ý đi ngang qua khu dân cư, lại vừa lúc bị bốn người kia nhìn thấy.
Bốn người kia nhìn thấy Vân Khởi, con mắt lập tức sáng, đứng lên, bước nhanh đi đến gần bên người Vân Khởi, đem Vân Khởi vây vào giữa, dường như là sợ Vân Khởi chạy mất vậy.
Nhìn thấy Vân Khởi, Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt, Quách Lâm ba người hôm qua đã nhìn qua, ngược lại không có cái cảm giác gì đặc biệt. Nhưng đối với Dương Mai đã lâu chưa gặp qua trong nội tâm lại cực kỳ kinh ngạc, cô gái trước mắt này thật sự là cái con bé Vân Khởi trước kia vẫn tùy ý bắt nạt?
Dương Mai xem như là nhìn Vân Khởi từ nhỏ lớn lên , trước kia Vân Khởi lúc nào cũng cúi đầu, người lúc nào sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy bà ta, trong mắt đều tràn đầy sợ hãi, nhưng mà Vân Khởi bây giờ?
Mặc dù khuôn mặt rát giống nhau, nhưng Dương Mai chắc chắn rõ ràng người trước mắt cùng Vân Khởi trước kia không giống nhau, bà ta không biết có chỗ nào không giống nhau, nhưng bà ta có thể cảm giác được sự không giống nhau ấy.
Vốn dĩ Vân Khởi trước kia mà Dương Mai biết tính cách nhu nhược ấn tượng quá sâu, cho nên mặc dù cảm thấy ở Vân Khởi tựa hồ có chỗ không giống nhau, nhưng Dương Mai vẫn nhịn không được hướng về phía Vân Khởi cười lạnh nói:
"Ngươi rốt cục chịu ra ngoài rồi?"
Vân Khởi đối với bọn họ cũng không có chút khách khí nào, để cho bọn họ chờ đợi ba giờ rồi, bên ngoài lạnh như vậy, khiến toàn thân Dương Mai run rẩy, sắc mặt liền thật lạnh.
Vân Khởi không thèm để ý chút nào cười một tiếng
"Các ngươi đâu có nói với ta là các ngươi muốn tới, các ngươi không nói với ta các ngươi tới, ta làm sao biết các ngươi tới."
Vân Khởi cây ngay không sợ chết đứng, lấy lời nói của Dương Mai mà nói ngược lại, Dương Mai tức giận thở phì phò, trước kia Vân Khởi quá mức thuận theo, khi nào thì dùng giọng nói như vậy nói chuyện với bà ta? Dương Mai phát hỏa
"Ngươi cái tiểu tiện nhân kia, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi có phải hay không không muốn sống?"
Vân Khởi lạnh lùng nhìn Dương Mai một cái, sau đó ngậm miệng lại.
Cũng không biết khi nào thì, xung quanh tụ tập không ít người, người chung quanh chứng kiến Dương Mai hung ác tức giận mắng Vân Khởi, làm cho trong lòng bọn hắn lập tức nổi lên bất bình.
Mọi người ở trong đây chủ yếu là nhân vật cấp cao trong công hội, phần lớn đều gặp qua Vân Khởi , biết rõ Vân Khởi thích an phận, cũng không hề nói cái gì quá đáng bao giờ. Không nghĩ tới thần tượng trong lòng bọn họ, thế nhưng sẽ bị một cái lão bà mắng, sở dĩ phải hội viên đều nổi giận.
"Ngươi này bà điên, câm miệng cho ta, " một nam nhân thân hình to lớn quát Dương Mai, ánh mắt âm lãnh.
Dương Mai chính là đang mắng hăng say, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí lạnh trực tiếp theo lòng bàn chân lẻn đến đáy lòng, Dương Mai thanh âm nhất thời nghẹn ở cổ họng, gặp một nam nhân cao lớn nhìn chằm chằm bà ta. Dương Mai nhịn không được run một cái, nhưng nghĩ đến con gái của mình cũng là dị năng giả, lại là hội viên của công hội, thấy mọi người ở chung quanh trào phúng nhìn mình, Dương Mai nhịn không được quay sang nói lại
"Ngươi ai a? Ta thích mắng ai thì mắng, ngươi quản được sao?"
Dương Mai một câu nói lập tức chọc nhiều người tức giận, Vân Khởi không chỉ là hội trưởng công hội, lại là thần tượng trong lòng rất nhiều người, những người này sau khi mạt thế tiến đến, cuộc sống liền rất gian nan, sau khi có công hội Long Châu lính đánh thuê, lính đánh thuê trong công hội được nhận điều kiện ưu việt, chẳng những cho bọn họ một nơi an toàn đặt chân. Còn tạo công ăn việc làm cho người nhà của họ, công hội chính là nhà của bọn họ, mà Vân Khởi liền chính là lão đại của bọn họ.
Nếu như Vân Khởi chỉ cho bọn họ cuộc sống tốt hơn thì những người này có lẽ sẽ không sùng bái Vân Khởi, nhưng là Vân Khởi có thực lực sâu không lường được, mới khiến cho mọi người triệt để đem công hội cùng Vân Khởi xem như thần mà dựa vào.
"Ngươi cái đàn bà thối tha kia, ngươi dám nói thêm câu nữa thử xem, có tin hay không ta bắt ngươi đi uy tang thi ăn" một nam nhân trẻ tuổi hung hăng nói.
"Lão bà nói xin lỗi cho ta!"
"..."
Dương Mai gặp người xung quanh túm lại chỉ trích bà ta, vốn là khí thế mạnh mẽ chống lại cũng nhanh chóng giống như là bóng cao xu xì hơi, móp méo đi. Dương Mai sợ hãi rụt cổ lại, nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Duyệt cùng Thẩm Hoa Vinh, về phần Quách Lâm sớm liền sau khi nhìn thấy những người này liền núp ở trong góc, cúi thấp đầu, ngẩng đầu xem cũng không dám.
Những người này đều là dị năng giả cao cấp, khí thế ở trên người rất áp người, Thẩm Hoa Vinh nào có thể so sánh cùng. Vì vậy Thẩm Hoa Vinh đành phải đưa ánh mắt hướng về phía Thẩm Duyệt, không dám nhiều lời một chữ.
Thẩm Duyệt xem ba người đều nhìn về phía mình, trong lòng cũng là đánh trống, không nhịn được thầm mắng, những người kia Thẩm Duyệt hoặc là gặp qua, hoặc là nghe người ta nói qua, đều là dị năng giả cao cấp, cũng không phải là người mà cô có thể so sánh .
Cái con bé Vân Khởi kia đến cùng dựa vào ai, như thế nào có thể khiến cho những người này đều giúp cô ta nói chuyện đây?
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, " Thẩm Duyệt rất thức thời khom lưng đối người chung quanh xin lỗi, vẻ mặt rất là chân thành tha thiết
"Mẹ ta tính tình thẳng, không tốt lắm, ta mang mẹ ta hướng mọi người nói xin lỗi, kính xin mọi người có thể tha thứ."
Thẩm Duyệt thái độ xin lỗi rất chân thành tha thiết, người ở chung quanh tuy nhiên cũng không hề dễ dàng bị lay động.
Sau khi mạt thế tiến đến, những người bọn họ đã sớm xem coi nhẹ cái chết, chớ nói chi là bọn họ quan hệ xã giao phong phú, một cái có thể nhìn ra được Thẩm Duyệt tâm tư không thuần khiết .
Thẩm Duyệt thấy mọi người không để ý đến chính mình, lập tức nóng nảy, đối với Vân Khởi nói:
"Tiểu Khởi, mẹ cũng là nhìn xem ngươi lớn lên , đối với ngươi cũng rất tốt, mẹ chỉ là tính tình thẳng, ngươi cũng đừng có cùng mẹ so đo."
Thẩm Duyệt trong ánh mắt tràn đầy không vui, người chung quanh đều là vì Vân Khởi mới không bỏ qua cho bọn họ, Thẩm Duyệt trong nội tâm đối với Vân Khởi càng thêm ghen tị.
Vân Khởi còn chưa nói lời nào, Thẩm Duyệt gấp hơn rồi, nhịn không được tiến lên nói tiếp
"Tiểu Khởi ngươi nói giúp mẹ một chút a?" Nói xong liền muốn tiến lên kéo trụ ống tay áo của Vân Khởi.
Vân Khởi thân thể nhanh nhẹn tránh né được, Thẩm Duyệt vồ hụt liền bổ nhào một cái, sắc mặt càng thêm khó coi, âm thầm hung hăng trợn mắt nhìn Vân Khởi một cái.
Những người xung quanh liền vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Duyệt, gặp Thẩm Duyệt còn dám trừng mắt với Vân Khởi, rốt cục nhịn không được nổi giận nói:
"Ngươi nữ nhân này thật sự là không biết sống chết a, cũng dám uy hiếp hội trường của chúng ta, là không phải là không muốn sống nữa đúng không?"
Hội trưởng?
Ba người Thẩm gia cùng với Quách Lâm cũng nhịn không được trừng lớn hai mắt, nhìn người nam nhân vừa nói chuyện kia, sau đó vẻ mặt nghi hoặc. Kia nam nhân lại nói:
"Nhanh chóng tiến lên đối với hội trường của chúng ta xin lỗi, nếu không phải vậy. . . Hừ." Nói xong liền giơ giơ quả đấm to.
Nhưng là nam nhân kia cũng không biết bởi vì lời nói của hắn mà ba người Thẩm gia cùng Quách Lâm trực tiếp ngây người.
Hội trưởng?
Ai a?
Rồi sau đó theo phía kia tay của đàn ông chỉ nhìn về phía Vân Khởi, trong nội tâm nhất thời nổi sóng, Vân Khởi?
Vân Khởi là hội trưởng công hội Long Châu lính đánh thuê?
|
Chương 83: Muốn tiến vào? Không có cửa đâu!
Vân Khởi là hội trưởng công hội Long Châu?
Nói đùa sao?
Không thể nào!
Những người trước mắt này điên hết rồi sao?
Ba người Thầm gia cùng Quách Lâm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Vân Khởi, thực tại bọn họ không thể nào có thể liên hệ giữa hội trưởng công hội cùng với Vân Khởi tính cách nhát gan từ trước tới nay vào một chỗ được, quá phi lý.
Vân Khởi gặp vẻ mặt mấy người Thẩm gia trợn mắt há hốc mồm, trong nội tâm cười lạnh.
"Không thể nào, không thể nào, " Dương Mai là người đầu tiên kêu lên, làm sao có thể, tiện nhân kia là đứa có tính cách nhát gan mà bà ta đã nhìn từ bé đến lớn, như thế nào sẽ là hội trưởng công hội Long Châu cơ chứ? Gạt người!
Thẩm Duyệt cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem Vân Khởi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khởi, làm như muốn theo trên mặt Vân Khởi nhìn ra cái gì đó.
Mà Thẩm Hoa Vinh trên mặt lại lúc cười lúc khóc, sững sờ nhìn xem Vân Khởi.
Quách Lâm nhất thời kinh ngạc, Vân Khởi có tính cách như thế nào, Quách Lâm vẫn còn có chút hiểu rõ, hắn như thế nào đều không thể tin được, cô gái nhu nhược như vậy thế nhưng trở thành hội trưởng công hội?
"Tiểu Khởi a, " Thẩm Hoa Vinh mạnh mẽ đi đến trước người Vân Khởi, muốn đưa tay bắt lấy tay Vân Khởi, Vân Khởi nhất thời né tránh, Thẩm Hoa Vinh bắt hụt, nhưng cũng không thèm để ý, một đôi mắt sáng dọa người nói
"Con gái a, ngươi thật sự là. . . Thật sự là hội trưởng công hội?"
Vân Khởi nhìn xem Thẩm Hoa Vinh bộ dáng mong đợi, trong nội tâm cười lạnh, nhưng gật đầu
"Đúng vậy!"
"Ha ha. . ." Thẩm Hoa Vinh rốt cục cũng nhịn không được nữa nhếch miệng cười to, đưa tay tùy ý chỉ phòng ở xung quanh
"Những thứ này đều là của ngươi ?"
"Đúng vậy, " Vân Khởi gật đầu, không có chút nào giấu giếm.
"Ha ha ha, tốt, tốt!" Thẩm Hoa Vinh mừng rỡ.
Thẩm Hoa Vinh cười cười sắc mặt liền chìm xuống đến, trừng mắt nhìn Vân Khởi
"Vậy ngươi ngày hôm qua tại sao không nói?"
Vân Khởi tự nhiên không có chút nào áy náy nào nói
"Ngươi cũng không có hỏi a."
"Ngạch, " Thẩm Hoa Vinh đem lời muốn nói ra nhất thời nghẹn, đến cùng không phục nói
"Vậy sao ngươi không để cho ta ở nơi này, nơi này thật tốt a!"
Thẩm Hoa Vinh nói đến vẻ mặt liền hiện lên tham lam nhìn nơi ở trước mắt.
Trước kia hắn nhìn thấy phòng ở tốt như vậy, trông mà thèm vô cùng, nhưng thì không cách nào, hắn chỉ là người bình thường, lại không có sức trẻ của thanh niên, tự nhiên không có tư cách trụ ở bên trong. Nhưng là bây giờ không giống nhau, hắn có một đứa con gái làm hội trưởng, tất cả công hội này đều là của con gái hắn, là con gái của chính hắn.
Nơi này hết thảy tất cả đều sẽ là của hắn, vậy hắn tự nhiên là có tư cách vào ở nơi này.
"Ta chính là cha ngươi, một cái công hội lớn như vậy, ngươi quản hết được sao?" Thẩm Hoa Vinh một bộ dáng lo lắng nhìn xem Vân Khởi
"Ngươi cũng biết cha ngươi trước kia cũng là chủ tịch của một cái công ty, ngươi vẫn là đem công hội giao cho ta quản lý đi, chúng ta đều là một nhà người, cũng yên tâm hơn phải không?"
Nhìn xem Thẩm Hoa Vinh kia một bộ dáng ta là vì muốn tốt cho ngươi, trong nội tâm càng thêm chán ghét.
"Không cần rồi a, công hội sẽ có người quản lý" Vân Khởi lạnh lùng cự tuyệt.
"Vậy làm sao có thể giống nhau chứ?" Thẩm Hoa Vinh lập tức khẩn trương
"Ta chính là cha ngươi, chúng ta là người một nhà a."
"Đúng vậy, Tiểu Khởi, chúng ta là người nhà nhà đấy!" Dương Mai cũng tiến lên, phụ hoạ.
Hai người nói cao hứng, nhưng không có chú ý tới ánh mắt những người chung quanh nhìn xem hai người bọn họ trở nên lạnh lùng.
Liền tính hai người này là cha mẹ của Vân Khởi, nhưng mà mạt thế nhân tình đạm bạc, bọn họ cũng không có người vì là cha mẹ của Vân Khởi liền bắt đầu tâm tư nịnh bợ.
Thẩm Duyệt còn lại là vẻ mặt phức tạp nhìn xem Vân Khởi, Vân Khởi như vậy làm cho cô cảm thấy có chút tự ti.
"Các ngươi không cần suy nghĩ, ta sẽ không đáp ứng." Vân Khởi rất kiên định.
Gặp Vân Khởi quyết tuyệt không nhả ra, Thẩm Hoa Vinh cùng Dương Mai rốt cục không cam lòng câm miệng.
"Vậy ngươi nhanh an bài cho ta một cái phòng ở, ta muốn vào đây ở?" Thẩm Hoa Vinh vội nói tiếp
"Phòng ở ở bên ngoài làm sao có thể so sánh cùng!"
"Được thôi" Vân Khởi rất dứt khoát gật đầu.
Thẩm Hoa Vinh cùng Dương Mai gặp Vân Khởi gật đầu, trên mặt rốt cục lộ ra thần sắc hài lòng.
"Bất quá, " Vân Khởi ánh mắt quét qua Dương Mai cùng Thẩm Duyệt
"Bất quá mấy người này không có thể vào ở."
"Cái gì? Ngươi tiểu tiện nhân. . ." Dương Mai vốn là sắc mặt cao hứng trong nháy mắt trở nên lạnh, há mồm sẽ phải mắng to, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng kia của Vân Khởi, rốt cục nhịn không được run cầm cập, nhưng cũng không cam lòng nói:
"Vì cái gì? Ta là mẹ ngươi a."
"Đúng vậy, Tiểu Khởi, bà ấy là mẹ ngươi a " Thẩm Hoa Vinh cũng nói.
"Mẹ ta chết sớm rồi, " Vân Khởi lạnh lùng nói: "Bà ta bất quá là tình nhân của ngươi, cùng ta một chút quan hệ cũng không có, người đàn bà này ở lúc ta còn nhỏ, không biết đánh ta mắng ta bao nhiêu lần, nữ nhân ác độc như vậy, ta tại sao phải phụng dưỡng bà ta cơ chứ?"
Dương Mai sững sờ, không nghĩ tới tiểu tiện nhân này thế nhưng ngay lúc này làm khó dễ bà ta.
Lúc Vân Khởi còn nhỏ, mẹ của cô sẽ chết, sau khi Dương Mai được gả vào cửa, không ít lần đánh chửi Vân Khởi, trước kia Vân Khởi nhu nhược , tự nhiên không dám nói gì, nhưng bây giờ Vân Khởi cũng sẽ không để ý tới Dương Mai, càng sẽ không sợ bà ta.
Thẩm Hoa Vinh là cha của nguyên thể, Vân Khởi không ngại ở trước khi hắn chết, để cho hắn hưởng một chút phúc, nhưng Dương Mai tính là cái gì? Thẩm Duyệt tính là cái gì?
"Tiểu Khởi ngươi thế nào có thể như thế? Làm sao tính tình có thể biến thành cái dạng này?" Thẩm Duyệt rốt cục nhịn không được tiến lên, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Vân Khởi, phảng phất Vân Khởi làm ra tội ác gì tày trời vậy.
Vân Khởi nhìn Thẩm Duyệt một cái hỏi
"Ta làm sao a?"
"Ngươi trước kia cũng không như thế này, ngươi trước kia cỡ nào thiện lương a, đối với mẹ cỡ nào hiếu thuận, mẹ dưỡng ngươi lớn lên, ngươi mặc dù không thích mẹ, nhưng là mẹ đối với ngươi công ơn nuôi dưỡng, ngươi thế nào có thể quên đâu?" Thẩm Duyệt vẻ mặt chỉ trích.
"A!" Vân Khởi cười lạnh một tiếng "Công ơn nuôi dưỡng? Ngươi cũng thực có can đảm nói, mẹ ngươi ở thời điểm khi mẹ ta còn sống, liền làm tiểu tam, còn đem mẹ ta tức chết, mẹ ngươi sau khi được gả vào, không biết đánh ta bao nhiêu lần, về phần cái gì công ơn nuôi dưỡng, đều là ta mất tiền, tất cả đều là mẹ ta để lại tiền, ta nhưng không có nhớ mẹ ngươi nuôi ta lớn lên a."
Vân Khởi nói không sai, Dương Mai mặc dù lớn lên có xinh đẹp, nhưng là một người làm công, quê nhà ở một thôn nhỏ trên núi, có thể có tiền?
Bất quá bởi vì lớn lên xinh đẹp, được Thẩm Hoa Vinh thưởng thức, Dương Mai cũng có chút tâm cơ, sau khi quan hệ với Thẩm Hoa Vinh, liền tạm thời làm tình nhân của Thẩm Hoa Vinh, nhưng đợi khau khi bà ta sinh ra Thẩm Duyệt, liền không cam lòng làm tình nhân rồi, nghĩ đến Thẩm Hoa Vinh là nhà có công ty lớn, là đại gia, bà ta thèm thuồng không thôi.
Thân thể mẹ Vân Khởi không được tốt lắm, Dương Mai liền cố ý làm cho tiết lộ cho mẹ Vân biết sự tồn tại của mình, mẹ Vân sau khi hộc máu, thân thể trở nên càng kém, cuối cùng qua đời.
Nhưng là nói, mẹ Vân chết cùng Dương Mai không thoát được quan hệ.
Người ở chung quanh nghe được lời Vân Khởi nói, lập tức nhìn về phía Dương Mai cùng Thẩm Duyệt ánh mắt càng thêm lạnh như băng, nếu như hội trưởng của bọ họ không ra lệnh, bọn họ liền sớm xông lên giết chết mẹ con kia vì hội trưởng báo thù.
Thẩm Duyệt bị Vân Khởi nói á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn gân cổ lên nói : "Bất kể thế nào nói, mẹ ta cũng là nhìn ngươi lớn lên, ngươi thật chẳng lẽ không niệm tình nghĩa sao?"
"Tình nghĩa? Cái tình nghĩa gì?" Vân Khởi cười lạnh "Ta nhưng không nhớ rõ ta và các ngươi có cái tình nghĩa gì a."
Vân Khởi nói vừa dứt, Dương Mai liền không nhịn được nói: "Ta mặc dù đánh qua ngươi, nhưng cũng là ngươi không nghe lời, làm cha mẹ đánh con cái là vì tốt cho con, dạy dỗ con trẻ, để cho con trẻ có giáo dưỡng, chẳng lẽ là sai sao rồi?"
Vân Khởi không có nghĩ đến Dương Mai này thật không ngờ lại đổi trắng thay đen như vậy
"Vì muốn tốt cho ta? Vậy sao ngươi không đánh con gái ruột của ngươi a?"
"Hừ, " Dương Mai vẻ mặt đắc ý
"Con gái của ta tốt như vậy, nghe lời như vậy, căn bản không cần đánh chửi, cùng ngươi tự nhiên là không đồng dạng như vậy."
"A, " Vân Khởi cười lạnh, tay không tự giác được nắm chặt "Ta từ tiểu học liền rất hiểu chuyện học cũng tốt, cũng không xài tiền bậy bạ, cũng không nhiều chuyện, cũng không biết là ở đâu cần phải dạy dỗ, cần đánh chửi đâu?"
Dương Mai ngẩn ra, đúng vậy, bởi vì từ nhỏ Vân Khởi thành tích rất tốt, bất kể là môn học gì, Vân Khởi đều giỏi hơn Thẩm Duyệt. Cũng bởi vì Vân Khởi thật tốt quá, lúc nào cũng chọc cho Thẩm Duyệt mất hứng, cho nên Dương Mai mới nhìn Vân Khởi càng thêm không vừa mắt, mới động thủ đánh chửi.
"Dạy dỗ trẻ con chẳng lẽ còn cần lý do sao?" Dương Mai không lời nào để nói, chỉ đành phải cưỡng từ đoạt lý.
Nghe lời nói của Dương Mai, người xung quanh rối rít lộ ra vẻ trào phúng
"Quản lý con của mình tự nhiên không cần lý do, đáng tiếc ta không là con của ngươi, cho nên ngươi không có tư cách quản ta" Vân Khởi từng chữ từng câu không chút lưu tình nói
"Cho nên nhanh chóng rời đi, ta không hy vọng phải nhìn thấy ngươi nữa."
"Ngươi?" Dương Mai tức giận đỏ mặt lên nói
"Ta mặc dù không là mẹ đẻ của ngươi, nhưng ta cũng là mẹ kế của ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy."
"Tiểu Khởi a, " Thẩm Hoa Vinh cũng bắt đầu giúp đỡ nói chuyện "Mẹ ngươi cũng là nhìn xem ngươi lớn lên , còn là vợ của ta, ngươi xem mặt mũi của ta liền để cho bà ấy cũng vào ở đi." Dương Mai bất kể thế nào nói, cũng hiện tại là vợ của hắn, hắn không thể bỏ mặc được.
"Nếu như ngươi phải cùng Dương Mai này cùng một chỗ, như vậy ngươi liền không cần vào đây ở a" Vân Khởi thần sắc bình thản, nhưng lời vừa nói ra liền làm cho Thẩm Hoa Vinh thay đổi sắc mặt.
"Vân Khởi ngươi không nên quá đáng như vậy " Thẩm Duyệt cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, rốt cục nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
"Ta quá đáng?" Vân Khởi lạnh lùng liếc nhìn cô ta "Này là công hội của ta, ta muốn để cho ai tiến vào, ai không thể tiến vào là quyền của ta a."
"Ngươi?"
Thẩm Hoa Vinh gặp Vân Khởi dầu muối không vào, cũng không nói gì nữa, nhưng hắn là không quên Vân Khởi mới vừa nói nói cái gì. Hắn mặc dù hy vọng Vân Khởi có thể làm cho Dương Mai ở chung với hắn, nhưng làm cho hắn bỏ qua nơi này tốt như vậy, cùng với Dương Mai cùng nhau ở nơi dơ dáy bẩn thỉu kia, Thẩm Hoa Vinh vẫn là không muốn .
"Tiểu Khởi a, ngươi đã không muốn để cho ngươi mẹ vào ở, vậy quên đi, nhưng chị gái của ngươi đối với ngươi cũng không tệ lắm, ngươi để cho nó cũng vào đây ở đi, " Thẩm Hoa Vinh cò kè mặc cả nói.
Dương Mai gặp Thẩm Hoa Vinh thế nhưng thật sự buông tha bà ta, lập tức tức giận đến mức ngực phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, vốn định tức miệng chửi ầm lên, nhưng là nghe lời nói Thẩm Hoa Vinh, Dương Mai ngược lại tạm thời không lên tiếng, bà ta cũng hy vọng con gái của bà ta có thể được điều tốt nhất, nếu như có thể vào ở địa phương tốt như vậy, vậy thì thật tốt quá.
"Rất tốt với ta?" Vân Khởi cười lạnh, nhìn xem Thẩm Duyệt quật cường trừng mắt nhìn cô,
"Trong ngoài không giống nhau, tâm tư ác độc, người như vậy, cũng không phải là chị gái của ta, mẹ ta chỉ sinh ra một đứa nhỏ là ta a, ta cũng không có người chị gái nào gì " Vân Khởi không chút do dự cự tuyệt.
|
Chương 84: không thương lượng!
"Ngươi..!" Thẩm Duyệt cười lạnh nhìn Vân Khởi, vẻ mặt không sao cả nói:
"Ta cũng không có đứa em gái chua ngoa như ngươi."
Thẩm Duyệt sau khi nói xong, vẻ mặt khinh thường nhìn Vân Khởi một cái, lúc này mới nhìn về phía Dương Mai nói
"Mẹ, chúng ta đi, nơi này có người không hoan nghênh chúng ta, chúng ta còn ở tại chỗ này để cho người ta khinh thường làm gì a!"
"Đúng vậy" Dương Mai cũng kiên cường nói:
"Hừ, là cái thá gì cơ chứ?"
Người chung quanh gặp Dương Mai nói Vân Khởi lập tức giận dữ.
"Ngươi, mụ đàn bà này, cũng dám mắng hội trường chúng ta?" Một người đàn ông cường tráng nhịn không được hét lớn.
Dương Mai thân thể lập tức run lên, nhịn không được nhìn Thẩm Hoa Vinh một cái, Thẩm Hoa Vinh thế nhưng lại quay đầu đi chỗ khác, Dương Mai tức khí thiếu chút nữa ngất đi, ánh mắt uất hận trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Hoa Vinh lại cúi thấp đầu.
Thẩm Duyệt nhìn xem ánh mắt những người chung quanh tràn đầy trào phúng, chỉ cảm thấy khó xử.
"Mẹ, chúng ta. . . Chúng ta đi" Thẩm Duyệt một tay kéo Dương Mai, bộ dáng không chịu nổi chịu nhục nhã.
Dương Mai nhìn thấy con gái yêu của mình nuôi từ nhỏ tối lớn lại phải chịu nhục nhã như vậy, liền lập tức tức giận, hất tay của Thẩm Duyệt ra, sau đó chỉ thẳng mũi Vân Khởi mắng
"Con tiểu tiện nhân Vân Khởi kia, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông, lên giường với không biết bao nhiêu kẻ, dạng chân hầu hạ bao nhiêu đàn ông mới có hôm nay, ngươi đồ tiện nhân này, còn dám xem thường Tiểu Duyệt của ta, ngươi cái này. . ."
"Bốp. . ."
Không đợi Dương Mai nói xong, đã có người tiến lên, đối với Dương Mai đánh một cái tát dáng xuống, dị năng giả khí lực lớn, một cái tát liền một cái tiếp tục, Dương Mai cả khuôn mặt đều biến dạng. Tiếp tới vài cái tát liên tục tới, đánh cho vẩy máu ra, khuôn mặt đã giống như đầu heo.
(Ka: t chưa bao giờ chửi người, nên k biết làm sao, toàn ed theo nguyên tác của convert thôi ạ)
Mà ở bên cạnh Thẩm Hoa Vinh đứng nhìn xem với vẻ mặt khiếp sợ, liền hô một tiếng cũng không dám thốt ra.
Thẩm Duyệt lại là lấy một tay che miệng, nước mắt muốn rớt không hết, nhìn rất là đáng thương, nhưng chứng kiến người đánh chính là một dị năng giả cấp năm, ngay cả ngăn cản cũng không dám. Người chung quanh nhìn thấy đã có người vì hội trưởng của bọn họ xả giận, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không động thủ.
Người động thủ kia lén nhìn Vân Khởi một cái, gặp Vân Khởi vẻ mặt không chút thay đổi cũng như là không có phản đối, trong nội tâm hiểu rõ, lại cấp Dương Mai vài cái tát tai nữa mới đem Dương Mai giống như là rác rưởi ném trên mặt đất.
Lúc này Thẩm Duyệt mới giống như là kịp phản ứng, thét chói tai một tiếng, nhào tới bên người Dương Mai ô ô khóc, nhưng cũng không dám nói gì.
Vân Khởi cười lạnh, dám mắng cô? Hôm nay trước hết liền hưởng một chút lợi tức đi a.
"Đem bọn họ ném ra ngoài cho ta" Vân Khởi lạnh giọng phân phó.
Vân Khởi đã ra lệnh, liền có hai người đi ra, một người cầm lấy vạt áo Dương Mai lôi đi, còn Thẩm Duyệt thì sợ hãi đi theo ở phía sau, đem Dương Mai đi ra khỏi cửa chính công hội.
Thẩm Duyệt từ từ đem Dương Mai đỡ dậy, Dương Mai đã sớm hôn mê bất tỉnh. Cúi thấp đầu, che dấu âm độc trong mắt kia, Vân Khởi, Vân Khởi tiện nhân ngươi, ngươi hôm nay vũ nhục ta ngày khác ta nhất định hoàn lại gấp trăm lần.
Thẩm Hoa Vinh lúc này không có vênh váo tự đắc như trước, biết rõ Vân Khởi bây giờ không còn như trước kia nhu nhược yếu đuối nữa, tùy thời có thể chà xát hắn dẹp bóp tròn.
Vân Khởi làm cho người ta đem Thẩm Hoa Vinh tới một gian phòng ước chừng trăm thước vuông.
Trong phòng trang trí xa hoa, bên trong có thảm, hệ thống sưởi, ghế sô pha, truyền hình, nước nóng, thức ăn.
Phòng ở như vậy ở trong mắt Thẩm Hoa Vinh quả thực chính là thiên đường.
Mạt thế tiến đến, cuộc sống lênh đênh, Thẩm Hoa Vinh không có qua một ngày ngày tốt lành, vốn tưởng rằng có thể tìm tới một cái phòng ở tốt ở, không đói bụng như vậy đã rất khá rồi, nhưng bây giờ khi chứng kiến gian phòng xa hoa như vậy, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy, trong lòng tràn đầy kích động.
Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, Thẩm Hoa Vinh liền trải có thể trải qua một loại cuộc sống thoải mái, mỗi ngày ngây ngốc trong phòng, trong phòng chẳng những có hệ thống sưởi còn có hệ thống tinh lọc không khí, trong phòng không khí rất trong lành, đói bụng liền có người cấp thức ăn tới.
Mà sau đó Thẩm Duyệt cũng bị công hội khai trừ, trước Quách Lâm trước còn cuốn lấy cô cũng không chút do dự ly khai các cô.
Bị phơi bày ra chuyện bị công hội khai trừ, Thẩm Duyệt triệt để nổi danh.
Thẩm Duyệt biết rõ Vân Khởi sẽ không bỏ qua cô, tựa như cô sẽ không bỏ qua cho Vân Khởi vậy, nhưng trong lòng của cô vẫn nhịn không được ôm lấy ảo tưởng, hy vọng Vân Khởi sẽ không đuổi tận giết tuyệt mẹ con cô.
Thẩm Duyệt sở dĩ có thể làm cho chủ cho thuê nhà sợ cô, mọi người tôn kính cô, không riêng gì thân phận dị năng giả của cô, còn là vì cô có thể trở thành hội viên công hội lính đánh thuê.
Nhưng bây giờ Thẩm Duyệt bị công hội công khai khai trừ, giải thích rõ Thẩm Duyệt đắc tội với cả công hội Long Châu lính đánh thuê. Đắc tội với toàn bộ người công hội lính đánh thuê, ai còn dám dùng cô đây? Ai còn dám có liên quan tới cô? Còn ai dám lui tới đây?
Long Châu binh đoàn đánh thuê cùng căn cứ quân sự Bạch Hổ quan hệ tốt, người cùng với Vân Khởi đối nghịch, căn cứ quân sự Bạch Hổ tự nhiên sẽ không khách khí với Thẩm Duyệt.
Chỗ ở lần trước Thẩm Hoa Vinh Thuê ngay tại phạm vi căn cứ Bạch Hổ quản lý, vì vậy Dương Mai cùng Thẩm Duyệt liền bị căn cứ Bạch Hổ đuổi ra khỏi phạm vi căn cứ Bạch Hổ.
Dương Mai bị đánh tới vô cùng thảm, cả khuôn mặt đã không thể nhìn thấy rồi, sưng húp rất dọa người, thậm chí đầu óc còn có chút hỗn loạn, sắp ngốc rồi.
Thẩm Duyệt cùng Dương Mai hai người bị người sau khi bịcông hội đuổi ra, liền trở về chỗ ở trước Thẩm Hoa Vinh thuê, Thẩm Duyệt trong nội tâm thầm kêu may mắn vì còn có một chỗ như vậy, có chỗ cho các cô an thân.
Nhìn Dương Mai bộ dáng thống khổ, Thẩm Duyệt không cách nào chỉ có thể cầm ra thẻ điểm của bản thân, nghĩ tới chiếc thẻ điểm còn có số điểm thẻ ít ỏi, Thẩm Duyệt cắn răng một cái, đi tới bệnh viện, hy vọng có thể giúp Dương Mai mua được một ít thuốc men.
Mạt thế, đồ dùng y dược thậm chí so với thức ăn càng thêm trân quý, có thể nói là có tiền cũng không mua được.
Thẩm Duyệt trước còn nghe nói, công hội của mình có bệnh viện, bên trong có thiết bị, đồ dùng y tế rất đầy đủ, chỉ cần có thể là hội viên của công hội liền có thể tiến vào bệnh viện mua lấy một chút đồ dùng y tế, giá cả cũng rất tiện nghi.
Nhưng Thẩm Duyệt đã bị khai trừ ra khỏi công hội, công hội cũng không vào được, chớ nói chi là đi mua đồ dùng.
Cho nên Thẩm Duyệt đành phải đi bệnh viện mua, nhưng bệnh viện bán giá cả quá đắt, chỉ mua một chút thuốc tan bầm tím, Thẩm Duyệt thẻ điểm vốn là không nhiều điểm thẻ lắm, cũng đã tiêu hao không còn.
Nhưng ít ra mua một chút dược, mẹ cô vẫn có cứu thể cứu được, Thẩm Duyệt tâm tình cũng trở nên khá hơn một chút, chỉ cần người không có việc gì, điểm thẻ, về sau cũng có thể kiếm lại.
Nhưng đợi đến sau khi Thẩm Duyệt về đến nhà, phát hiện xung quanh phòng ở vây quanh một vòng người, mà Dương Mai bị người kéo đến trên mặt đất, cuộn thân mình lại, thân thể run lẩy bẩy, cũng đã ngất đi.
Người chung quanh nhìn thấy Thẩm Duyệt trở lại, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy trào phúng, khinh thường.
"Đây là có chuyện gì?" Thẩm Duyệt nhịn không được đỡ Dương Mai bị ngã trên mặt đất, con mắt căm tức nhìn người chung quanh
"Tại sao phải đối với mẹ ta như vậy?"
"A!" Một người phụ nữ trung niên cười lạnh, người phụ nữ trung niên này đúng là chủ cho thuê nhà Thẩm Duyệt,
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi? Ngươi tiểu tiện nhân này, cũng không biết như thế nào mà có thể đắc tội với công hội lính đánh thuê, làm hại chúng ta đều bị ngươi liên lụy."
"Đúng thế, các ngươi đúng là sao chổi, làm hại chúng ta bởi vì các ngươi mà bị thu nhiều thêm một nửa thuế đất, các ngươi đúng là sao chổi a."
Người chung quanh bảy miệng tám lời quở trách Thẩm Duyệt, những ánh mắt chán ghét cùng khinh miệt, làm cho Thẩm Duyệt một trận bực mình. Bất quá từ trong miệng người chung quanh, Thẩm Duyệt cũng hiểu rõ những người này tại sao tìm cô.
Nguyên lai là sau khi mạt thế tiến đến, mặc dù có vài ngừoi người so ra may mắn, có thể ở căn cứ có được một khu đất, nhưng đây cũng không phải là không ràng buộc, vì để quản lý căn cứ.
Vì vậy căn cứ quy định có được phòng ở người mỗi tháng phải giao thuế đất một lần, mặc dù không nhiều lắm, nhưng mà làm cho rất nhiều người thịt đau rồi.
Mà lần này bởi vì Thẩm Duyệt đắc tội với công hội, Khung Chỉ vì muốn biểu đạt ủng hộ của mình, liền làm cho cả tòa tầng lầu đem thuế đất tăng lên một nửa.
Sau khi tăng lên thuế đất, khiến cho rất nhiều người không dừng lại thịt đau, mà là sợ hãi.
Những người này nghe được sở dĩ đột nhiên thuế đất tăng lên là vì mẹ con Thẩm Duyệt này quan hệ, những người này như thế nào lại từ bỏ ý đồ, đối đãi với Thẩm Duyệt mẹ con như thế nào còn khách khí đây?
Vân Khởi! Vân Khởi! Ngươi tiện nhân này, ngươi đáng chết! Đáng chết!
Thẩm Duyệt sau khi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thiếu chút nữa cắn đứt một hàm răng, cô không nghĩ tới Vân Khởi thật không ngờ ác độc như vậy, đây là muốn làm cho mẹ con các cô chết không có chỗ chôn a!
Mà còn là giết người không thấy máu, thực độc!
"Ai, ta nói, hai người các ngươi đồ sao chổi, mau chóng biến đi cho chúng ta, nếu không đừng trách chúng ta nhẫn tâm, "
"Đúng vậy, còn không đi liền đừng trách chúng ta tàn nhẫn"
Thẩm Duyệt nhìn xem những người chung quanh vẻ mặt ác độc nhìn chằm chằm mẹ con các cô, sao còn không biết ý đồ của những người này.
Nếu như mình không đi, nghĩ đến những người này nhất định sẽ không bỏ qua cho mẹ con các cô, thậm chí giết các cô.
Mạt thế sinh mạng là thứ rẻ tiền nhất, mặc dù trong căn cứ có tứ đại thế gia quản lý chặt chẽ, không để cho tùy ý đánh lộn, lại không cho phép giết người, nhưng bất kể khi nào thì đều cũng có đặc quyền tồn tại.
Chỗ cô hiện giờ ở thuộc căn cứ Bạch Hổ quản lý, mà cô vừa vặn đắc tội Vân Khởi, mà Vân Khởi cùng với căn cứ Bạch Hổ có quan hệ tốt, đã như vậy người căn cứ Bạch Hổ đối với cô ấn tượng cũng sẽ không được tốt hơn a.
Nếu như mẹ con các cô bị những người này giết chết, nói không chừng người căn cứ Bạch Hổ chẳng những sẽ không trách tội, ngược lại sẽ ngợi khen đấy chứ!
Thẩm Duyệt rất muốn bộc phát, muốn giết chết những người này, nhưng nỗi là những người này phần lớn đều là người bình thường, nhưng thân nhân của bọn họ, bằng hữu có không ít đều là dị năng giả cao cấp, nếu không cũng không có thể ở chỗ này thuê phòng ở, nhất định là có hậu trường.
Thẩm Duyệt có thể đắc tội một người, nhưng cô không đắc tội được cả một đám dị năng giả cao cấp.
"Được, được thôi" Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai dậy, đối với người phụ nữ cho thuê nhà nói:
"Chúng ta có thể đi, nhưng tiền thuê phòng của chúng ta ngươi phải trả lại cho chúng ta."
"Hừ!" Chủ cho thuê nhà không đợi Thẩm Duyệt nói thêm điều gì, liền hung hăng ở trước mặt Thẩm Duyệt phun một bãi nước miếng.
"Nghĩ hay lắm," chủ cho thuê nhà hừ lạnh một tiếng "Ngươi cũng không nghĩ tới, bởi vì đám sao chổi các ngươi, chúng ta phải nhiều giao ra bao nhiêu thuế đất, chúng ta không có đòi điểm thẻ của các ngươi đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ngươi thế nhưng còn dám hướng chúng ta muốn tiền, muốn chết a?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng không có đòi ngươi tiền, ngươi nên vui vẻ trong lòng a, thế nhưng còn ý nghĩ kỳ lạ muốn lấy tiền về, ngươi cái sao chổi này lòng tham không đáy sao a."
Thẩm Duyệt tức khí đem miệng lưỡi đều cắn nát, nhưng người chung quanh không có chút tâm tình thương cảm cả, vẻ mặt nhìn còn có chút hả hê.
Người chung quanh trên mặt tràn ngập ý chính là bắt nạt ngươi đó, Thẩm Duyệt coi như biết rõ những người này cố ý tìm cớ, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận. Cô ta trong nội tâm âm thầm thề, một ngày nào đó cấp cho những người này một cái giá lớn.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai dậy, biết rõ ở địa bàn căn cứ Bạch Hổ mẹ con các cô không ở nổi nữa.
Nghe nói căn cứ Bạch Hổ cùng căn cứ Thanh Long không có quan hệ tốt, mẹ con các cô có lẽ chỉ có thể đi đến căn cứ Thanh Long. Nhưng Thẩm Duyệt quá lạc quan rồi, mẹ con các cô vừa tới địa bàn căn cứ Thanh Long liền bị người đuổi ra ngoài.
Thẩm Duyệt không biết đây là vì cái gì, căn cứ Bạch Hổ cùng căn cứ Thanh Long không có quan hệ tốt, như vậy cô đắc tội với căn cứ Bạch Hổ, kẻ địch kẻ địch liền là bằng hữu, như vậy căn cứ Thanh Long không phải là bởi vì vậy có thể tiếp nhận mẹ con các cô sao?
Chỉ có thể nói, Thẩm Duyệt quá đề cao chính mình, căn cứ Thanh Long cùng căn cứ Bạch Hổ, xác thực có chút quan hệ không tốt, nhưng mà Thẩm Duyệt đắc tội chính là Vân Khởi a.
Vân Khởi mặc dù bên ngoài cùng căn cứ Bạch Hổ quan hệ tốt, nhưng cùng với căn cứ Thanh Long quan hệ lại không tồi, ít nhất song phương cũng không có xung đột qua, không cần thiết ngươi chết ta mất mạng.
Huống chi, đương gia lão gia căn cứ Thanh Long tử rất xem trọng Vân Khởi, Thẩm Duyệt này ngay cả tên cũng không thể làm cho lão gia tử chú ý tới, Cũng dám đắc tội với Vân Khởi, lão gia tử sẽ không vì một nhân vật nhỏ là Thẩm Duyệt, mà đắc tội với Vân Khởi, ngược lại sẽ nhân cơ hội bán cho Vân Khởi một chú mặt mũi, kéo quan hệ lẫn nhau gần hơn.
|
Chương 85: Bạn cũ
Thẩm Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ mang Dương Mai đi ngoài thành, ở trong thành không cần suy nghĩ, mẹ con các cô không thể ở lại được nữa, ở trong thành do tứ đại gia thế nắm giữ quản chế, mà mẹ con cô đắc tội với công hội cho nên tứ đại gia thế vì mặt mũi Vân Khởi thái độ chung muốn sửa trị mẹ con Thẩm Duyệt.
Có người có được tin tức linh thông, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ công khai cướp đoạt đồ của Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt chỉ là một năng giả cấp hai dị, người mạnh hơn cô chắc chắn không ít a, Thẩm Duyệt bị người hung hăng đánh một trận, không cam lòng đem một chút thẻ điểm trên người còn sót lại, đều bị người cướp đi hết sạch.
Trong thành cùng ngoài thành phân cách ranh giới chỉ là chiếc cổng thành, Thẩm Duyệt vẻ mặt bầm tím, đã không còn nét dịu dàng động lòng người như trước, bị người đánh đến mặt mũi bầm dập, ở đâu còn vẻ cao ngạo như trước?
Chân Thẩm Duyệt bị người hung hăng đá một cước, có chút đau, thật may là không có gãy xương, đi lại có chút cà thọt, quần áo trên người mỏng manh dơ dáy bẩn thỉu, áo da dày bên ngoài đã sớm bị người khách cướp lột xuống.
Thẩm Duyệt một tay đỡ Dương Mai, Dương Mai trước bị người đánh thiếu chút nữa chết đi, hiện tại đi cùng với Thẩm Duyệt, không thể thiếu bị điểm liên lụy, trên người cũng bị đánh thêm không ít. Nhưng, Dương Mai hi vọng sống rất mạnh, thế nhưng vẫn còn sống sót.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai từng bước một đi ra cổng chính. Trong thành cùng ngoài thành hoàn cảnh sống quả thực chính là khác biệt một trời một vực, chỉ cần có một chút khả năng, mọi người đều muốn đi trong thành sinh sống, trong thành chẳng những an toàn, cơ hội có việc làm cũng nhiều, trị an cũng tốt hơn, cảnh vật xung quanh càng thêm sạch sẽ.
Nhưng ngoài thành là ngư long hỗn tạp, chẳng những hoàn cảnh sống kém, trị an kém, còn thường xuyên xuất hiện tình trạng giết người cướp của. Trong thành phòng ở ít nhất coi như chỉnh tề, nhưng ngoài thành phòng ở lại đại đa số là dùng vải rách tạo thành lều để ở, nối thành một mảnh, bên cạnh còn có tản ra mùi hôi thối của rác thải, người ở đây phần lớn đều xanh xao vàng vọt, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng chết lặng.
Thẩm Duyệt mang theo Dương Mai từ trong thành đi ra, liền dẫn tới không ít người chú ý, rất nhiều người nhịn không được đi theo sau lưng Thẩm Duyệt, xem có thể hay không theo trên người Thẩm Duyệt đoạt một chút thức ăn.
Nhưng chính Thẩm Duyệt cũng đã gần hai ngày chưa ăn uống gì rồi, trên người hơi có vật gì giá trị đều bị đoạt không còn, trên người nơi nào còn có thức ăn đây?
Thật may là Thẩm Duyệt hiện tại mặt mũi bầm dập, làm cho người ta nhất thời nhìn không ra vẻ đẹp của cô ta, nếu không định có không ít người bắt cô ta đi, bức cô ta tiếp khách.
Ở hoàn cảnh hỗn loạn, tạo nên một nhóm người coi trời bằng vung, bọn họ ẩn nập ở một nơi bí ẩn hẻo lánh, làm những giao dịch đen. Mạt thế tiến đến một vài phụ nữ, người già và hài tử liền trở thành quần thể yếu đuối, nếu như có thể thức tỉnh dị năng thì cuộc sống hoàn hảo, còn không vì sinh tồn chỉ đành phải làm một vài công viêc dơ bẩn mà trước họ vẫn ghê tởm. Một thời gian sau, đã có người nhìn ra khả năng khinh doanh về mặt này, vì vậy bắt đầu chuyên môn đi thu thập một vài cô gái xinh đẹp, bất kể là dùng thủ đoạn ép buộc, cướp đoạt , chỉ cần có thể, bọn họ đều sử dụng, quả thực chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thẩm Duyệt đỡ Dương Mai cúi thấp đầu, một đường đi qua đường phố dơ bẩn, không thèm đếm xỉa ánh mắt bất thiện ở xung quanh, Thẩm Duyệt trong nội tâm thầm không biết mình có thể đi đâu về đâu đây?
Thế giới lớn như vậy, nhưng không có chỗ cho mẹ con các cô dung thân, Vân Khởi, Vân Khởi, ngươi cái nữ nhân bỉ ổi này!
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thẩm Duyệt coi như là dị năng giả, thể lực tương đối khá, nhưng do ăn không đủ no dưới tình huống bị thương, còn muốn đỡ Dương Mai, Thẩm Duyệt cũng bắt đầu mệt mỏi.
Nhìn thoáng qua Dương Mai bên cạnh, Dương Mai vẫn như cũ là hôn mê, trên thân thể cơ bản đều là đặt ở trên người thẩm duyệt, Thẩm Duyệt ôm một nửa người Dương Mai đi một đường. Thẩm Duyệt ánh mắt rất lạnh lùng, nếu như nữ nhân này không phải là mẹ để của cô ta, cô ta đã sớm đem Dương Mai ném tới ven đường.
Rốt cục đi tới một góc hẻo lánh, Thẩm Duyệt thấy không có người, rốt cục một phen đem Dương Mai ném xuống, thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất, hơi thở có chút thở gấp.
Thẩm Duyệt bụng truyền đến tiếng kêu, Thẩm Duyệt sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng là nhìn thoáng qua Dương Mai ở bên cạnh.
Cô liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm một chút thức ăn, nếu không, mẹ con các cô sẽ phải chết đói.
Nhưng là nếu như cô rời đi, như vậy mẹ cô làm sao bây giờ? Ngoài thành là khu nghèo khó, trị an quá mức hỗn loạn, nếu như ở thời điểm cô rời đi, trong khoảng thời gian ấy có người đem Dương Mai kéo ra ngoài bán, mặc dù bán không được bao nhiêu tiền, nhưng ít ra vẫn có thể bán một chút lương thực a.
"Hắc!"
Thẩm Duyệt đang trầm tư suy tính thì một giọng nam không có hảo ý đột nhiên từ một nơi cách không xa vang lên.
Thẩm Duyệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo dơ dáy bẩn thỉu cười đùa nhìn xem mẹ con các cô.
Ánh mắt của nam nhân kia làm cho Thẩm Duyệt hận không được giết người.
Nam nhân kia tóc đã đểu lâu không cắt, xõa dài tới ngang vai, tản ra hương vị khó ngửi, vẻ mặt râu quai nón, nhìn không ra khuân mặt thật sự của nam nhân kia.
"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Duyệt thanh âm lạnh như băng, từ từ đứng lên.
Nghe được giọng nói của Thẩm Duyệt, nam nhân kia ngừng lại, lập tức thử hỏi:
"Thẩm Duyệt?"
Thẩm Duyệt sững sờ, cô ta không nghĩ tới người nam nhân ở trước mắt này dĩ nhiên biết cô ta.
"Ngươi là?" Thẩm Duyệt hỏi ngược lại.
Gặp Thẩm Duyệt chấp nhận, trong mắt nam nhân kia lập tức bộc phát ra hào quang vui mừng
"Ta là Trần Thông a!"
"Trần Thông?" Thẩm Duyệt lẩm bẩm, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Thông
"Ngươi là Trần Thông?"
"Ha ha, là ta a!" Trần Thông gặp Thẩm Duyệt nhận ra hắn, lập tức đại cười ra tiếng.
Trần Thông nói liền đi tới bên cạnh Thẩm Duyệt, chứng kiến Thẩm Duyệt mặt bị bầm tím, trong mắt hiện lên một tia đau lòng
"Ngươi làm sao lại thành ra như vầy?"
Chứng kiến trong mắt Trần Thông đau lòng, Thẩm Duyệt tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Trần Thông một cái, liền cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt giọt rơi trên mặt đất, bộ dạng hết sức ủy khuất làm người ta đau lòng.
Trần Thông thấy vậy, trong mắt đau lòng càng sâu, đưa tay muốn ôm lấy Thẩm Duyệt, nhưng lại dừng lại, làm như không dám, chỉ là có chút luống cuống nhìn xem Thẩm Duyệt
"Ngươi chớ khóc, là ai khi dễ ngươi, ta đi giúp ngươi đánh kẻ đó."
Trần Thông ngốc an ủi Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt rũ xuống đầu, khóe miệng nhếch lên một cái trào phúng cười.
Trần Thông này vốn dĩ là bạn học từ thời tiểu học của cô, thời điểm ở năm thứ nhất cao trung, liền bắt đầu theo đuổi cô, chỉ là cô là Thầm đại tiểu thư, làm sao có thể để ý Trần Thông cái loại tiểu tử nghèo từ trong thôn đi ra, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Bất quá, làm cho Thẩm Duyệt có chút đắc ý là Trần Thông này thế nhưng lại theo đuổi cô ba năm, về sau nghe nói là không có đủ tiền học phí, sau đó tạm nghỉ học, mới không thấy được hắn.
Hắn cũng là đủ buồn cười , mỗi lần thấy cô, sẽ đưa cho cô một đóa hồng hoa, hoặc là một hộp sữa chua, sữa các loại đồ chơi nhỏ.
Hừ, đại tiểu thư như cô cái gì chưa thấy qua, ít đồ như vậy cô căn bản khinh thường, làm sao có thể bị cảm động?
Nghe lời nói của Trần Thông, Thẩm Duyệt khóc càng thêm lớn tiếng.
"Ô ô..." Thẩm Duyệt một phen nhào vào trong lòng Trần Thông khóc càng thêm thương tâm.
Trần Thông lại là ngốc rồi, ở thời điểm Thẩm Duyệt bổ nhào vào trong lòng hắn, Trần Thông liền ngốc rồi.
Trần Thông ngơ ngác đứng ở đó, thân thể có chút cứng ngắc, ngay cả hai tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào rồi, muốn dùng hai tay ôm chặt lấy Thẩm Duyệt, nhưng là hắn sợ.
Trần Thông hắn thích Thẩm Duyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền thích, cô là nữ thần trong mắt hắn.
Hắn biết rõ cô ấy không thích hắn, nhưng là vậy thì thế nào, chỉ cần hắn thích cô là được rồi.
Nhưng bây giờ tình nhân trong mộng, nữ thần trong tâm, ngay lúc này đây ở trong lòng ngực hắn, này đối Trần Thông mà nói quả thực chính là nằm mơ.
Mạt thế tiến đến, Trần Thông mặc dù không có thức tỉnh dị năng, nhưng Trần Thông đầu óc linh hoạt, chẳng những còn có thể làm việc, ngược lại không có chết đói.
Bởi vì ở mạt thế cuộc sống tàn khốc, hắn đã rất nhiều lần chuyện ác, những thứ chuyện ác mày, ở thời điểm mạt trước thế, đều đủ cho hắn chết mười lần rồi.
Nhưng là tại đây mạt thế, vì sinh tồn,hắn không có bản lãnh thức tỉnh dị năng, hắn chỉ có thể so sánh người khác ác độc hơn mà thôi.
Hắn vốn cho là hắn đời này đều không thể nhìn thấy nữ thần của mình, nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới tại mạt thế ăn thịt người này, ở tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này hắn thấy được nữ thần của hắn.
Trần Thông nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ biết là giờ khắc này hắn rất cao hứng.
"Ọc Ọc. . ." Thẩm Duyệt bụng tức thời kêu lên, Thẩm Duyệt làm như rất thẹn thùng xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt ở trong lòng Trần Thông càng thêm không muốn ngẩng đầu.
Nhưng ít ra không có rơi nước mắt.
Trần Thông cũng nghe được âm thanh truyền ra từ trong bụng Thẩm Duyệt.
Bởi vì này loại thanh âm với hắn tuyệt không xa lạ.
"Ha ha, " Trần Thông chứng kiến Thẩm Duyệt xấu hổ, cười khẽ một tiếng, sau đó từ trong lòng ngực móc ra nửa cái bánh bao.
Nửa cái bánh bao này là bữa tối của Trần Thông. Nhưng Trần Thông lại không chút lựa chọn lấy ra.
"Đến, ăn đi!" Trần Thông đem nửa cái bánh bao đưa tới trước mặt Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt nửa chiếc bánh bao có chút bẩn ở trước mặt kia, trong nội tâm nổi lên một trận chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt cảm kích cầm lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Trần Thông cũng đói, hắn không có bản lãnh gì, có thể việc làm có hạn, đạt được thức ăn cũng có giới hạn, nửa cái bánh bao này còn là do hắn tiết kiệm mà ra.
Nhưng khi nhìn đến Thẩm Duyệt một chút một chút nhẹ nhàng ăn bánh bao, Trần Thông lại chỉ cảm thấy cao hứng.
Thẩm Duyệt từ từ ăn bánh bao, cô có chút khát, ăn bánh bao có chút nghẹn, nhưng cô liếc thấy được, trên người Trần Thông không có nước, còn dưới điều kiện không có biết rõ ràng tình huống, Thẩm Duyệt cũng không tính nói nhiều.
Thẩm Duyệt một chút liền ăn xong bánh bao, sau đó mới nhìn xem Trần Thông xin lỗi
"Thật sự là rất xin lỗi, ta quá đói rồi, ta. . ." Thẩm Duyệt có chút luống cuống phất tay, làm như rất là thẹn thùng.
"Không có việc gì, " Trần Thông gấp rút khoát tay, "Ngươi yên tâm đi, ta không sao "
Nghe được Trần Thông nói như vậy, Thẩm Duyệt trên mặt còn là lộ ra nụ cười xin lỗi, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
"Ngươi tại sao phải ở chỗ này?" Trần Thông tò mò hỏi. Thẩm Duyệt cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra thoáng cái u ám, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy nước mắt
"Ta. . ." Thẩm Duyệt làm như không biết nên nói như thế nào, thế nhưng nước mắt đã đầy mặt, đã khiến cho người ta biết rồi, cô nhất định là nhận lấy ủy khuất rất lớn, mới có thể như vậy.
Trần Thông trong nội tâm càng thêm đau lòng
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ nói, từ từ nói, " Thẩm Duyệt gật gật đầu, sau đó mới lau mới khóe mắt, từ từ nói ra.
Đương nhiên trong chuyện xưa, cô biến thành người chị đáng thương bị chịu ủy khuất, Vân Khởi biến thành nguwoif em gái cay độc cường ngạnh.
"Thật là quá đáng, thật là đáng chết, Vân Khởi kia làm sao sẽ độc ác như vậy?" Trần Thông vẻ mặt đau lòng nhìn xem Thẩm Duyệt lệ rơi không ngừng
"Ngươi cũng là chị gái của cô a, cô làm sao sẽ ác độc đối với ngươi như vậy?"
|
Chương 86
"Ô ô. . ." Thẩm Duyệt lại nhịn đau không được khóc lên, nước mắt rơi như mưa, khiến cho Trần Thông rất thương tiếc.
"Đừng khóc" Trần Thông dè dặt an ủi.
"Uh, " Thẩm Duyệt thút tha thút thít , bộ dáng rất đáng thương.
Trần Thông nhịn không được đau lòng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trời, gặp sắc trời đã sắp tối, lập tức muốn vào đêm tối, vội hỏi:
"Tiểu Duyệt nếu ngươi không ngại, trước hết đi đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút."
Bản thân Thẩm Duyệt cũng không có bất kỳ chỗ nào để đi, hiện giờ nghe đượ lời nói củaTrần Thông, biết rõ chỗ ở của Trần Thông khẳng định chẳng có gì đặc sắc, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích "Thật sự là cám ơn ngươi, " rồi sau đó lại là một bộ dáng may mắn "Thật may là có ngươi!"
Có những lời này của Thẩm Duyệt, Trần Thông lập tức trong lòng kích động, vỗ vỗ ngực bụng
"Uh, giao cho ta đi, chỉ cần có ta ở đây, ta quyết không để cho người khác bắt nạt các ngươi."
Thẩm Duyệt cúi đầu cười một tiếng, giống như là có chút thẹn thùng, trong mắt trong trẻo lại tràn đầy những tia lạnh lùng.
Thẩm Duyệt cúi người muốn đỡ Dương Mai ở trên mặt đất, Trần Thông nhìn thấy nhanh chóng muốn giúp đỡ.
Trần Thông không phải là dị năng giả, thể lực bình thường, Dương Mai triệt để ngất trên mặt đất, sức nặng cực kỳ lớn, Trần Thông vừa mệt vừa đói, thời điểm đem Dương Mai dựa vào trên người mình, thiếu chút nữa không có đứng vững.
Thẩm Duyệt thấy vậy trong mắt tràn đầy khinh bỉ, trong miệng lại khéo hiểu lòng người nói:
"Mẹ ta rất nặng, hay là giao cho ta đi"
"Không cần" Trần Thông vội vàng lớn tiếng nói, mặc dù rất nặng, nhưng hắn là nam nhân, ở trước mặt là Thẩm Duyệt tình nhân trong mộng sao có thể không có tiền đồ như vậy?
Vì vậy Trần Thông đỡ Dương Mai, lảo đảo đi, còn Thẩm Duyệt ở một bên vẻ mặt lo lắng đi theo, lại là không có ý định tiến lên hỗ trợ. Trần Thông mang theo Thẩm Duyệt đi tới một cái một lối đi nhỏ. Xung quanh lối đi ẩm ướt giống như là muốn tích nước vậy, trên mặt đất tràn đầy rác rưởi dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn có phân và nước tiểu của người mùi thúi, đem Thẩm Duyệt hun đến thiếu chút nữa ngất đi.
Con đường nhỏ hai bên có một vài lều nhỏ, từ bên trong lộ ra một vài tia sáng, Thẩm Duyệt nhìn thấy bên trong đầy ấp người, phần lớn là thanh niên thô lỗ, còn có một vài đứa trẻ con mở to một đôi mắt đen to tròn, thoạt nhìn ngơ ngác.
Thẩm Duyệt trong nội tâm tràn đầy ghét, nhưng lại không thể không nhẫn nại.
Trần Thông cũng cảm giác có chút thẹn thùng, nhìn xem Thẩm Duyệt đang cúi đầu an ủi
"Tiểu Duyệt thật sự là rất xin lỗi, ngươi trước nhẫn nại một tý, lập tức tới ngay."
Thẩm Duyệt nặn ra một tia cười, bộ dáng nhu nhược đáng thương, làm cho Trần Thông trong nội tâm càng thêm đau lòng, chỉ cảm giác mình không có đúng.
Thẩm Duyệt nhưng trong lòng thì nghĩ tới, cô nhất định phải cùng người cha Thẩm Hoa Vinh của cô gặp một lần, tiện nhân Vân Khởi, có thể đem mẹ con các cô đuổi tận giết tuyệt, nhưng Thẩm Hoa Vinh cũng là ba của cô ta, cô cũng không tin, Vân Khởi còn có thể đem Thẩm Hoa Vinh đuổi tận giết tuyệt?
Vân Khởi nếu đã đem Thẩm Hoa Vinh ở lại công hội, nghe nói để cho Thẩm Hoa Vinh ở trong một cái phòng lớn, cả ngày cái gì cũng không cần làm, ăn uống liền không lo.
Cô cũng là con gái của Thẩm Hoa Vinh, cô hướng Thẩm Hoa Vinh muốn ăn uống, quả thực chính là đạo lý hiển nhiên, chỉ cần có thể gặp được mặt Thẩm Hoa Vinh, như vậy có thể theo trong tay Thẩm Hoa Vinh lấy một chút gì đó đồ ăn thức uống a.Thẩm Duyệt đang nghĩ ngợi thế nào mới có thể gạt con tiện nhân Vân Khởi kia, cùng Thẩm Hoa Vinh được gặp mặt một lần thì lại nghe được Trần Thông nói
"Đến rồi!"
Thẩm Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy ngay ở trước mặt cô có một túp lều nhỏ.
Trần Thông thẹn thùng hướng Thẩm Duyệt cười nhẹ một tiếng, sau đó đi vào.
Bên trong rất tối, Thẩm Duyệt là dị năng giả, thị lực không sai, mặc dù lức vừa mới bắt đầu không có thích ứng, một lát sau, liền thấy rõ ràng tình hình ở bên trong.
Chỉ thấy một gian chỉ có 50 m², bên trong hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc nằm, chen lấn không ít người.
Những người kia vốn là nhàm chán nhắm mắt lại, nhưng nhìn thấy Trần Thông mang theo người lạ tiến vào, lập tức lớn tiếng tức giận nói:
"Trần Thông ngươi tên tiểu tử thúi này điên khùng rồi sao, chúng ta này đã vốn là đủ chen lấn, tại sao lại mang người đến?"
"Đúng vậy, Trần Thông ngươi ngứa đòn a?"
"Thật sự là xúi quẩy, chen lấn ở địa phương như vậy, còn có thể đem người tiến vào?"
Thẩm Duyệt nghe lời nói của những người này, trong nội tâm khinh thường, nếu như không phải là con tiện nhân Vân Khởi kia, loại địa phương dơ bẩn này, thỉnh cô, cô đều không thèm đếm xỉa.
Trần Thông trước có chút muốn xin lỗi nhìn Thẩm Duyệt một cái, rồi sau đó mới vẻ mặt nịnh nọt đối với mọi người chung quanh nói:
"Các anh, đây là thân thích của ta, không có thấy còn chưa tính, nhưng là nếu đã thấy, sao có thể thấy chết mà không cứu đâu? Các anh, các ngươi liền nể mặt ta, cho họ đi vào đi."
Nhìn xem bộ dáng Trần Thông khúm núm, Thẩm Duyệt trong nội tâm càng thêm xem thường Trần Thông.
Người chung quanh cùng Trần Thông coi như là người quen, mạt thế sinh tồn không dễ, sinh mệnh rẻ mạt cực kỳ, nhìn xem Trần Thông không ngừng cúi người nịnh nọt, người chung quanh mặc dù không vui, nhưng là đành phải khoát khoát tay.
"Tùy ngươi vậy!"
"Không được phép quấy rầy chúng ta, nếu không . . . Hừ."
"Cám ơn, cám ơn mọi người, cám ơn a" Trần Thông gặp người ở trong phòng đáp ứng, rối rít nói lời cảm tạ.
"Tiểu Duyệt, mau đi vào thôi" Trần Thông vẻ mặt cao hứng hướng Thẩm Duyệt nói.
Thẩm Duyệt lần này thật sự là ngay cả vẻ tươi cười đều không thể ra ngoài nổi, đành phải cúi đầu, không để cho mình trong mắt những người xung quanh chán ghét.
Trần Thông rất vui vẻ muốn kéo kéo Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt bản năng một mực né tránh, Trần Thông sững sờ, lập tức có chút tự ti cúi đầu xuống, Thẩm Duyệt lại cười cười xin lỗi, muốn nói cái gì đó bổ xung, nhưng cô nghe thấy trong phòng mùi hôi thối, thật sự là cái gì đều không nói nên lời.
Thẩm Duyệt một nhà mặc dù cũng nếm qua khổ, Thẩm Duyệt vốn cho là mình trước ở cái kia gian phòng đã đủ bẩn, đủ chen lấn rồi, nhưng khi đi tới bên trong nơi này, Thẩm Duyệt lại bắt đầu tưởng niệm cái kia gian phá phòng ở trước kia.
Ít nhất ở gian phòng kia chính một nhà bọn họ ở, không có thêm người khác, nhưng đây chỉ có 50 m² địa phương, thế nhưng có tới hơn hai mươi người, quá chen lấn, chủ yếu nhất còn là mùi hương.
Một cỗ mùi khai của nước tiểu làm cho Thẩm Duyệt hận không thể lập tức lao ra, nhưng sắc trời đã tối, bên ngoài lạnh lẽo, cô nếu cứ như vậy đi ra ngoài, sẽ phải chết rét là không thể bàn cãi.
Trần Thông đem Dương Mai dẫn tới khắp ngõ ngách trong gian phòng, sau đó đi kiếm một vài miếng bìa cứng đặt trên mặt đất, sau đó mới hướng Thẩm Duyệt cười nói:
"Tiểu Duyệt ngươi ngồi, ngươi ngồi đi."
Thẩm Duyệt đối với Trần Thông gật đầu, sau đó không có một chút khách khí, liền ngồi xuống, cô thật sự là quá mệt mỏi.
Mẹ con các cô chỗ ở này cơ bản là thuộc về Trần Thông, chỗ ở hiện tại của Trần Thông đã bị Thẩm Duyệt mẹ con chiếm, Trần Thông đành phải dựa vào ở góc tường đứng, nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng không gian vốn là nhỏ hẹp, ngay cả nằm xuống đều rất chen lấn, ai cũng không muốn đem chỗ thuộc về mình để cho người khác, Trần Thông giúp đỡ Dương Mai một đường, hiện tại rốt cục có thể nghỉ ngơi, trong miệng còn khẽ thở hổn hển.
Sắc trời đã tối, nhưng thời gian vẫn chưa tới sáu giờ, Thẩm Duyệt cả ngày chỉ ăn này nửa khối bánh bao, lại đi một đường đã sớm đói bụng.
Nhưng cô cũng biết trên người Trần Thông đã không có đồ ăn, Thẩm Duyệt liền gắt gao rụt thân thể lại, nhắm mắt lại, nghĩ tới ngày mai nhất định phải đi tìm gặp Thẩm Hoa Vinh.
Trần Thông buổi tối lưu lại thức ăn đã đưa cho Thẩm Duyệt, hắn hiện giờ rất đói bụng, hơn nữa còn mệt chết đi, Trần Thông đói khó chịu, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, nghĩ tới ngày mai nhất định phải đi ra ngoài làm nhiều điểm sống, nuôi sống mẹ con Thẩm Duyệt.
Trong phòng rất tối, rất nhiều người trong bụng đều truyền ra tiếng kêu, người người đều rất đói bụng, khả là buổi tối không cần làm, không cần phải ăn no, cho nên rất nhiều người đều đem thức ăn để lại tới buổi sáng, sau đó ăn no đi ra ngoài làm.
Âm thanh đói bụng, làm cho Thẩm Duyệt tâm tình phiền loạn vô cùng, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Thẩm Duyệt rốt cục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Trần Thông bên cạnh một người nam nhân, gặp Trần Thông thật sự là đáng thương, liền cấp cho một chút chỗ của mình, Trần Thông rốt cục có thể ngồi xuống, rất nhanh liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, rốt cục là bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
"A! Đây là nơi nào? Đây là nơi nào?" Dương Mai chịu đựng đau đớn toàn thân, sau khi tỉnh lại, liền nhìn đến bản thân chính dựa vào ở góc tường, xung quanh hoặc nằm, hoặc ngồi rất nhiều nam nhân, trong phòng còn truyền đến từng đợt hôi thúi, cho là mình bị bán đến một địa phương không tốt, làm cho Dương Mai tâm hồn yếu ớt thiếu chút nữa nát rồi, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
"Mẹ kiếp! Gào thét cái gì mà gào thét? Muốn chết a?"
"Nãi nãi , bệnh thần kinh a!"
"Lại kêu, lão tử làm thịt ngươi, "
Rất nhiều người bị đánh thức, không vui mắng to lên.
Thẩm Duyệt cùng Trần Thông cách Dương Mai gần nhất, Thẩm Duyệt trước tiên đem miệng Dương Mai che lại.
Trần Thông bất chấp nói cái gì, chỉ lo cấp người chung quanh xin lỗi, thái độ khiêm tốn, mới để cho những người chung quanh đang tức giận từ từ nhắm mắt lại ngủ.
Dương Mai này mới xem đến bên cạnh con gái, nhìn thấy con gái, Dương Mai trong lòng sợ hãi làm cho bà ta nhịn không được hai tay gắt gao ôm lấy Thẩm Duyệt, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Trần Thông nhìn xem Dương Mai hoảng loạn, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn thoáng qua Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt vội ôm Dương mai cười cười xin lỗi, Trần Thông lúc này mới lại lần nữa ngồi xuống, không nói gì thêm.
Chờ Dương Mai tâm tình bình tĩnh một chút, Thẩm Duyệt mới mở miệng nói: "Mẹ, ngươi buông ta ra, ngươi ngàn vạn không cần lại kêu lên."
Dương Mai nghe rõ ràng lời nói Thẩm Duyệt, từ từ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Thẩm Duyệt lúc này mới thở phào một cái. Mới vừa thả tay xuống, Dương Mai liền không nhịn được hỏi:
"Tiểu Duyệt a, đây là có chuyện gì?" Thanh âm có chút bén nhọn.
Thẩm Duyệt thấy vậy vội vàng che miệng Dương Mai lại
"Mẹ, ngươi nhỏ giọng một chút."
Dương Mai nhìn nhìn xung quanh, gật gật đầu.
Thẩm Duyệt thả tay xuống, có chút trầm thấp nói: " cái tiểu tiện nhân Vân Khởi kia, đem mẹ con chúng ta đuổi tận giết tuyệt, không cho phép mẹ con chúng ta ở bên trong thành sinh sống, ta chỉ cố gắng mang theo ngươi tới ngoài thành."
Nghe lời nói Thẩm Duyệt, Dương Mai đầu óc liền muốn hôn mê, mới nghĩ đến trước xảy ra chuyện gì, đúng rồi, là vì con tiện nhân Vân Khởi kia, là con tiện nhân Vân Khởi kia.
Dương Mai sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm, đau đớn trên người làm cho Dương Mai trong nội tâm càng thêm hận Vân Khởi.
"Cha ngươi đâu?" Dương Mai không tin, Vân Khởi đối với họ như vậy, Thẩm Hoa Vinh liền thật sự mặc kệ?
Coi như là mặc kệ bà ta, còn tiểu Duyệt thì sao?
Tiểu Duyệt là con gái ruột của Thẩm Hoa Vinh a, chẳng lẽ hắn cũng mặc kệ?
Nghe Dương Mai nói đến Thẩm Hoa Vinh, trên mặt Thẩm Duyệt lộ ra vẻ khinh thường
"Hắn? Hừ, " Thẩm Duyệt hừ lạnh một tiếng
" tiểu tiện nhân Vân Khởi kia, đánh chúng ta, hắn ngay cả thốt một tiếng cũng không quản, thậm chí. . ."
Nói đến đây Thẩm Duyệt nhịn không được bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói
"Thậm chí ngay cả cầu tình cho chúng ta cũng không dám."
"Hừ, " Dương Mai con mắt tức giận muốn sung huyết "Cái đồ vô dụng kia, hắn hiện tại ở đâu?"
"Còn có thể ở đâu?" Thẩm Duyệt giọng nói chua chát "Nghe nói con tiện nhân Vân Khởi kia, cấp cho hắn một phòng ở rất lớn, cả ngày cái gì cũng không cần làm, ăn uống liền không lo."
"Tốt, tốt!" Mẹ con bà ta thì ở bên ngoài chịu khổ vất vả, cái người gọi là chồng của bà ta, là cha của con gái bà ta lại ở bên cạnh kẻ thù ăn ngon, ở đẹp, thật sự làm bà ta tức chết, đồ vô dụng!
Bà ta thật sự là đã nhìn lầm hắn!
Dương Mai ở trong lòng hung hăng mắng Vân Khởi cùng Thẩm Hoa Vinh, tức giận trong lòng mới xem như giảm đi một chút. Sau đó mới chú ý tới con gái mến yêu ở bên cạnh, thế nhưng giống như bà ta mặt mũi bầm dập.
"Ai u, tiểu Duyệt của ta a, ngươi là bị làm sao?" Dương Mai vừa rồi tỉnh lại liền nhìn đến hoàn cảnh xa lạ người xa lạ, nhất thời đúng là không có kịp phản ứng.
Dương Mai đau lòng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Duyệt, trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Mẹ…" Thẩm Duyệt cũng rốt cục nhịn không được lệ rơi đầy mặt, nhào vào trong lòng Dương Mai.
Dương Mai vội vàng ôm chặt lấy Thẩm Duyệt, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thẩm Duyệt, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc lạnh như băng.
"Đều là do Vân Khởi, đều là do con tiện nhân Vân Khởi kia, con tiện nhân kia là muốn mạng mẹ con chúng ta a, " Thẩm Duyệt nhỏ giọng khóc lên.
"Con tiện nhân kia, cái con tiện nhân chết tiệt kia" Dương Mai cả người tức giận tới mức run rẩy.
"Nếu như không phải là ta chạy nhanh, mẹ con chúng ta liền có thể mất mạng" Thẩm Duyệt hiện tại nhớ lại, trong nội tâm cũng sợ hãi vô cùng.
Dương Mai ôm Thẩm Duyệt tay lại nắm thật chặt, nghĩ đến con gái của chính mình nâng niu trong tay, lại bị chính con tiện nhân mà mình khinh thường bắt nạt, Dương Mai liền hận không thể giết chết cái con tiểu tiện nhân kia.
"Kia đây là đâu?" Nghe trong không khí có mùi khó ngửi, Dương Mai nhíu mày.
"Uh, nơi này là. . ." Thẩm Duyệt xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Ta mang theo mẹ đi vào ngoài thành, cũng không biết đi đâu? Đồ trên người chúng ta tiền đều bị người cướp đoạt đi, " nói đến đây Thẩm Duyệt lại bắt đầu rơi lệ.
"Ôi, con gái của ta số thật khổ quá đi mà!" Dương Mai đau lòng nhỏ giọng kêu la, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi Vân Khởi.
Thẩm Duyệt rốt cục lại xoa xoa nước mắt, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới, ta thế nhưng ở chỗ này gặp được bạn học thời đi học của ta, là hắn dẫn chúng ta đến nơi đây."
Thẩm Duyệt nói xong, liền nhìn về phía Trần Thông.
Dương Mai nghe thấy điều này, theo ánh mắt Thẩm Duyệt liền xem đến bên cạnh, một nam nhân râu ria trên người tản ra mùi lôi thôi khó ngửi.
Dương Mai không có khả năng che lắp ánh mắt bằng Thẩm Duyệt trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Trần Thông gặp Dương Mai nhìn về phía hắn, vội cười nói:
"A dì hảo, ta là Trần Thông."
Nhìn Trần Thông nhiệt tình, thái độ Dương Mai có chút lạnh nhạt, chỉ là nhàn nhạt gật đầu,
"Uh, ngươi hảo, cám ơn ngươi."
"Không cần cám ơn, không cần a, " Trần Thông gãi gãi đầu, rất là thẹn thùng.
Dương Mai thấy vậy, trong nội tâm đối Trần Thông càng thêm khinh thường, cảm thấy Trần Thông một chút lễ giáo cũng không có.
"Ọc ọc. . ." Dương Mai đã sắp hai ngày chưa ăn cơm rồi, hơn nữa còn bị trọng thương, hiện tại thật vất vả tỉnh lại, bụng liền bắt đầu kêu.
Dương Mai lập tức nhìn về phía Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt biết rõ Dương Mai là có ý gì, nhưng là chính cô còn đói bụng , nơi nào có đồ ăn cơ chứ?
Vì vậy Thẩm Duyệt lắc lắc đầu, Dương Mai lập tức đưa ánh mắt nhảy vào hướng Trần Thông
"Trần Thông đúng không? Ngươi có có đồ ăn?"
Trần Thông sắc mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy rất thẹn thùng, có chút hèn mọn cúi đầu xuống.
Dương Mai cho rằng Trần Thông không muốn đem ăn gì đó lấy ra, lập tức không vui nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không ăn không ngươi , chờ ta tốt lắm, ta liền đem trả lại cho ngươi."
"Không phải là vậy, không phải vậy." Trần Thông gấp rút khoát tay,
"Không phải vậy, dì à, ta thật sự cũng chưa ăn gì rồi."
Phế vật, Dương Mai trong nội tâm thầm mắng một tiếng, thở dài, không để ý tới Trần Thông nữa, dựa vào ở trên tường, đối với Thẩm Duyệt nói:
"Tiểu Duyệt a, chúng ta như vậy không phải là biện pháp a, chúng ta còn đi tìm cha ngươi."
"Uh, mẹ, ta biết rõ " Thẩm Duyệt vốn chính là tính như vậy.
"Ngươi là con gái của hắn, hắn không thể bỏ mặc ngươi như vậy, hắn hiện tại ngược lại ăn ngon, ở chỗ tốt" Dương Mai oán hận mắng: "Không có lương tâm ."
"Mẹ, ngươi yên tâm, ta ngày mai sẽ đi tìm cha, " Thẩm Duyệt an ủi Dương Mai.
"Uh, " Dương Mai gật đầu "Kia cũng không quá nguy hiểm chứ?"
Vân Khởi tiểu tiện nhân kia không cho các cô vào trong thành, trong thành là người của Vân Khởi, nếu như Thẩm Duyệt vào trong thành có thể gặp nguy hiểm hay không, Dương Mai vẫn còn thật là quan tâm Thẩm Duyệt .
"Yên tâm đi mẹ, ta không có việc gì, " Thẩm Duyệt sắc mặt bình tĩnh.
"Dì a ngươi yên tâm đi, ta sẽ trợ giúp Tiểu Duyệt" Trần Thông lúc này cũng nhảy ra, muốn cấp Dương Mai một cái ấn tượng tốt.
"Ngươi?" Dương Mai nhìn sang Trần Thông "Ngươi là dị năng giả mấy cấp a?"
"A?" Trần Thông nghe được lời nói Dương Mai, trong mắt hiện lên một tia tự ti, thanh âm có chút nhỏ lại
"Ta. . . Ta không phải là dị năng giả."
"Bất quá, bất quá, " Trần Thông vội vàng nói:
"Ta mặc dù không phải là dị năng giả, nhưng ta sẽ bảo hộ Tiểu Duyệt thật tốt."
Dương Mai vốn muốn nói không tự lượng sức, nhưng là đột nhiên nghĩ đến, mẹ con các cô bây giờ có thể có một cái chỗ dung thân còn phải dựa vào cái nam nhân vô dụng trước mắt này, Dương Mai vì vậy không kiên nhẫn quay đầu đi, không để ý tới Trần Thông.
Trần Thông thấy, trong nội tâm lại là có chút thầm hận, hận chính mình không có bản lãnh.
Thẩm Duyệt nghe cuộc đối thoại của Dương Mai và Trần Thông, ngay cả nói cũng không nói gì thêm, Trần Thông đối với cô mà nói, bất quá bây giờ chỉ là người có thể có chỗ dùng đến mà thôi. (Khổ thân a TT khi gặp phải TD, tác giả sẽ phù hộ cho a)
|