Giáo Viên Thực Tập
|
|
Chương 87: Biến hóa
Ba người rốt cục chịu dựng bụng đói chờ đến hừng đông, mấy người ở trong lều cũng bắt đầu lục tục thức dậy.
Dương Mai cùng Thẩm Duyệt lúc này mới nhìn rõ mấy người trong nhà trên cơ bản đều là nam nhân, diện mạo cùng Trần Thông cơ hồ không sai biệt lắm, râu quai nón, y phục trên người dơ dáy bẩn thỉu, còn tản ra mùi khó ngửi.
Những người này từ trong lòng ngực móc ra nửa khối bánh bao nguội để dành từ trưa hôm qua, bánh bao cứng rắn giống như là tảng đá vậy, họ ăn một chút một tới khi hết sạch sẽ mới thôi.
Những bánh bao kia cứng rắn như đá, nước uống trên cơ bản là không có, chỉ có thể đợi tới thời điểm đi ra ngoài làm việc, tìm kiếm một chút nước uống.
Chứng kiến những người kia ăn, Dương Mai càng thêm đói bụng, chỉ là Dương Mai trong lòng xem thường những người này, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại làm ngơ.
Chờ mấy người trong nhà đều đi hết, Thẩm Duyệt lúc này mới đứng lên, Trần Thông cũng đi theo đứng ở đằng sau lưng Thẩm Duyệt.
Dương Mai nhìn xem con gái cua minh, cẩn thận dặn dò
"Tiểu Duyệt, nhất định phải cẩn thận a, nếu như nhìn thấy cha ngươi, ngươi nhất định phải. . ."
Dương Mai lải nhải dặn dò Thẩm Duyệt hướng Thẩm Hoa Vinh đòi hỏi đồ vật. Thẩm Duyệt trong lòng có chút bực mình, nhưng vẫn là nghiêm túc nghe.
Dương Mai trên người có vết thương, tự nhiên không thể đi lại, chỉ có thể lưu lại đây dưỡng thương, thật may chủ yếu đều là vết thương ngoài da, nếu không Dương Mai đã sớm chết rồi.
Thẩm Duyệt cùng Trần Thông rời gian phòng nhỏ kia, đi ra phía ngoài, đi trên lối đi nhỏ, hướng đi vào trong thành, tới cổng thành.
Thẩm Duyệt nhìn cổng thành gần trong gang tấc, Thẩm Duyệt cũng không dám đi vào ngay, trong thành cơ hồ đều có người của Vân Khởi , nếu để cho tiểu tiện nhân kia biết rõ cô ta vào trong thành, khẳng định lại không ngừng cho người đánh, nói không chừng còn có thể...
Trần Thông nhìn Thẩm Duyệt đứng im ở trước cổng thành không động, biết rõ trong nội tâm Thẩm Duyệt sợ hãi, vội nói:
"Tiểu Duyệt ngươi đừng lo lắng, bộ dạng này của ngươi, không ai có thể nhận ra ngươi a."
Nghe được lời nói Trần Thông, Thẩm Duyệt trong nội tâm càng thêm không biết tư vị gì. Nhắc tới hình tượng cô bây giờ, Thẩm Duyệt đều có tâm muốn tự sát rồi.
Thẩm Duyệt vốn là bị người đánh, mặt mũi bầm dập, có thể so với đầu heo, bình thường không phải là người quen thật đúng là nhận không ra. Trần Thông vốn rất thích Thẩm Duyệt cũng không có nhận ra, vẫn là nghe đến giọng nói của Thẩm Duyệt mới nhận ra.
Mà bây giờ Thẩm Duyệt, trên người một thân quần áo chỉnh tề đã bị Trần Thông đổi thành quần áo cũ rách đầy miếng vá, đầu tóc cũng biến thành rối bời giống như ổ chim. Trên người căn bản không dùng trang sức, mạt thế tâm người cũng lạnh lùng đi bao phần, trên đường thường có người đánh lộn, trên mặt cho dù có vết thương, cũng chỉ là chọc cho người khác liếc mắt nhìn một chút, sẽ không nhìn nhiều, càng sẽ không nhiều lời. Trần Thông ở bên cạnh ngược lại không có gì thay đổi, nghĩ đến cũng sẽ không có người biết đến hắn.
Thẩm Duyệt gật đầu, mang theo Trần Thông vào trong thành. Vào trong thành, đường phố sạch sẽ, người lui tới trên mặt nở nụ cười cũng so với ngoài thành mặt mọi người thoải mái nhiều hơn không ít. Trần Thông cũng thường đến trong thành, nhưng còn chưa có không có ở bên trong thành ở qua.
Thẩm Duyệt đối với nội thành tương đối quen thuộc, vào trong thành, Thẩm Duyệt chỉ cảm giác cả người mình đều sống lại, xem đến trên đường cái có bán bánh bao , Thẩm Duyệt bụng liền kêu lên, nhưng nghĩ đến thẻ điểm đã trống trơn, Thẩm Duyệt chỉ cắn răng tránh ra.
Thẩm Duyệt mang theo Trần Thông đi vào bên ngoài công hội Long Châu lính đánh thuê.
Trần Thông xem đến tòa nhà lớn ở trước mặt, trong nội tâm tràn đầy rung động, hắn không phải là dị năng giả, trước kia cũng chỉ là nghe qua người ta nói tới cái công hội lính đánh thuê này, lại chưa từng có tự mình gặp qua.
Công hội lính đánh thuê rất náo nhiệt, có không ít người ra ra vào vào, đương nhiên cũng có không ít người quanh quẩn ở bên ngoài công hội lính đánh thuê, đem công hội xem như là cảnh điểm du lịch.
Thấy có người mặc trang phục lính đánh thuê trong công hội đi ra, nhìn họ mặc trên người trang phục đặc biệt, liền lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Chứng kiến trang phục công hội sạch sẽ kia, Thẩm Duyệt trong nội tâm càng thêm khó chịu, trước cô cũng có một bộ trang phục như vậy, nhưng lại bị con tiện nhân Vân Khởi kia thu về.
Cô mới sẽ không tin một cái công hội lớn như vậy là của Vân Khởi, cô cảm thấy, Vân Khởi chỉ là tốt số, sau lưng nhất định sẽ có một cái đại nhân vật ủng hộ cô ta.
Vân Khởi bất quá là bị người đẩy ra làm mục tiêu thôi.
Nhưng con tiện nhân kia cũng có thể dám ỷ vào quyền thế, đối với cô như vậy, cô nhất định phải báo thù, báo thù!
Cũng không biết người sau lưng Vân Khởi là ai? Nếu như cô có thể nhìn thấy cái đại nhân sau lưng kia thì tốt rồi!
Cô Thẩm Duyệt tuyệt không kém hơn con tiện nhân Vân Khởi kia , thành tích của cô mặc dù không bằng Vân Khởi, nhưng mẹ của cô từ nhỏ bồi dưỡng cô, cô giỏi ca múa, nghĩ đến chỉ cần gặp được cái đại nhân vật kia, có lẽ cô có thể thay thế Vân Khởi...
Thẩm Duyệt quanh quẩn ở cửa lớn công hội, trong nội tâm không ngừng nghĩ tới. Thẩm Duyệt bị khai trừ khỏi công hội, thân phận của cô bây giờ công hội đã không thể để cho cô tiến vào, thật may là trước khi đến, Trần Thông có nhờ qua người giúp Thẩm Duyệt một thẻ căn cước khác. Trần Thông biết không ít nhân tài về phương diện này, thật cũng không khó lấy.
Thẩm Duyệt dùng thân phận mới mang theo Trần Thông vào cửa chính của công hội.
Sau khi bước vào cửa chính công hội, đầu tiên là đăng kí hội viên tạm thời nhận nhiệm vụ trong hội. Thời điểm công hội mới bắt đầu hoạt động làm hội viên của công hội phải là dị năng giả, nhưng công hội phát triển quá nhanh, hiện tại chỉ cần ngươi thành thạo một nghề, ngươi có thể đăng kí trở thành hội viên.
Công hội sẽ ban bố đặc biệt nhiệm vụ cho ngươi, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy liền có thể trở thành hội viên chính thức. Cho nên mỗi ngày người đến công hội đăng kí có rất nhiều người, nhưng muốn làm hội viên công hội cũng không phải mỗi người muốn là cũng có thể thành. Cho nên có thể trở thành thành viên công hội, kia phải phi thường có mặt mũi.
Công hội bình thường rất tự do, một chút không thích trói buộc mọi người đều có thể đến đăng kí trở thành hội viên công hội. Đăng kí trở thành hội viên công hội, mọi người đều được cho phép tiến vào tiểu hoa viên trong công hội đi dạo một vòng. Kỳ thật đây cũng là vì muốn cho mọi người thưởng thức, xem xét một chút thực lực của công hội.
Đặc biệt là cửa siêu thị của công hội, vây quanh rất nhiều người, siêu thị bốn bề đều dùng kính thủy tinh trong suốt xây thành, bên trong thức ăn sung túc, hấp dẫn không ít người chú ý, nhìn chằm chằm nuốt nước miếng.
Mà chỉ có hội viên chính thức mới có thể tiến vào bên trong siêu thị, có người coi như là có thẻ điểm, cũng không thể tiến vào. Cho nên mỗi lần có người tiến vào siêu thị thì sẽ được mọi người hâm mộ lợi hại. Chỉ cần ngươi có thể trở thành hội viên chính thức của công hội, như vậy ngươi cả đời này trên cơ bản đều không cần lo lắng cuộc sống, thức ăn được bảo đảm, chỉ cần cố gắng, có phòng ốc riêng của mình cũng không phải là vọng tưởng. Coi như là lớn lên xấu xí, đều có bó lớn mỹ nữ khóc lóc, kêu xin muốn gả cho ngươi.
Thẩm Duyệt vẫn tương đối hiểu rõ lão cha nhà mình, Thẩm Duyệt cùng Trần Thông ở cửa siêu thị chờ trong chốc lát, liền nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh quần áo sạch sẽ, toàn thân tản ra hương thơm, từ xa từ từ đi tới.
Trong ánh mắt kia tràn đầy đắc chí, khí chất tinh thần sảng khoái, không biết hấp dẫn bao nhiêu cô gái chú ý.
Thẩm Hoa Vinh rất thích những ánh mắt như vậy, ở trước mạt thế, thời điểm hắn còn là tổng đài công ty lớn, liền có không ít cô gái xinh đẹp muốn bò lên giường của hắn. Sau do mạt thế tiến đến, tiền của hắn tất cả đều biến thành những con số, trong một đêm trở thành kẻ nghèo hèn, hiện tại cho dù có một đống tiền ném xuống đất, cũng không thấy ai muốn nhặt.
Hắn thiếu chút nữa trở thành tên ăn mày, những cô gái trẻ xinh đẹp cũng không dùng cái loại ánh mắt này nhìn xem hắn.
Nhưng là kể từ khi vào công hội này, có phòng ốc của mình, Thẩm Hoa Vinh không thể chờ đợi được ăn mặc đẹp, đi ra lắc lư.
Những cô gái trẻ cũng không cần biết chuyện gì chỉ cần gặp Thẩm Hoa Vinh đi từ trong khu dân cư đi ra, quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn liền biết không phải là người thiếu ăn mặc, cho nên lại có rất nhiều cô gái trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía hắn.
Thẩm Hoa Vinh ở trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của rất nhiều người đi vào siêu thị.
Kỳ thật Thẩm Hoa Vinh trong thẻ cũng không có điểm thẻ, bởi vì điểm thẻ của Vân Khởi cho hắn đã dùng hết, tháng sau Vân Khởi mới chịu cấp cho hắn.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh lấy cớ cha của Vân Khởi để khống chế cô, vào ở tòa nhà ngày đầu tiên, Thẩm Hoa Vinh liền muốn đi đến siêu thị lấy đồ đi, mua nợ, treo tự nhiên là tìm Vân Khởi tính a.
Nhưng siêu thị căn bản không cho ký sổ, mặc kệ người đến là ai?
Thẩm Hoa Vinh rất tức giận, gọi điện thoại cho Vân Khởi muốn trạng cáo những người phục vụ này, Vân Khởi lý cũng không lý, một mực không để ý.
Thẩm Hoa Vinh biết rõ Vân Khởi sẽ không trông coi chính mình rồi, đành phải chính mình đen mặt trở về tòa nhà, tại trong phòng ở hung hăng mắng Vân Khởi.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh lại không nhịn được, coi như là không thể ở siêu thị mua đồ, nhưng mà hắn là thân phận gì?
Con gái của hắn thế nhưng là chủ nhân công hội, hắn vẫn có quyền lợi tiến vào siêu thị.
Coi như là không thể ở siêu thị mua đồ, có thể đi vào siêu thị, kia coi như là một loại bản lãnh.
Cho nên hắn vẫn là hấp dẫn rất nhiều người chú ý.(ka: ngựa đực)
Thẩm Hoa Vinh bước chân tiêu xái đi tới siêu thị, mắt lộ ra vẻ đắc ý, đặc biệt là khi chứng kiến rất rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen, trong mắt vẻ đắc ý càng sâu.
Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh trong mắt bộc phát ánh sáng ra kinh người. Thẩm Hoa Vinh vào siêu thị, nhân viên nhìn thấy cũng xem như không thấy, bởi vì bọn họ mỗi ngày đều có thể chứng kiến người này vào siêu thị nhưng lại không mua đồ gì.
Mặc dù bọn họ đều là nhân viên phục vụ có tố chất cao, nhưng là đối mặt một khách quen như vậy, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ. Đặc biệt là nghe nói nam nhân kia như vậy lại là cha của hội trưởng bọn họ a, này thật quá bất khả tư nghị. Hội trưởng quá đáng thương a, tại sao có thể có một người cha như vậy a?
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh đối mặt với nhân viên phục vụ siêu thị, luôn luôn một bộ dáng cao cao tại thượng cảm giác rất ưu việt. Không biết, Thẩm Hoa Vinh càng như vậy càng làm giảm đi khí chất cùng uy tín, đường hoàng bất phàm của mình, ánh mắt của người khác xem hắn cũng càng ngày càng lãnh.
Thẩm Hoa Vinh giống như là quản lý đồ của mình vậy, ở bên trong siêu thị một mực điều tra xem một lần, nhìn xem lúc bầy đặt hàng hóa có chỗ không vừa mắt, liền ngay ở trước mặt rất nhiều người, phát giận, sau đó trong ánh mắt của mọi người, đầu tiên là chứng tỏ thân phận của mình, sau đó ra lệnh cho nhân viên phục vụ dựa theo yêu cầu của hắn, bầy đặt hàng hóa.
Nhân viên phục vụ vẫn là xem ở trên mặt mũi của Vân Khởi, đành phải chịu đựng tức giận dựa theo yêu cầu của hắn bầy đặt.
Bởi vì hàng hóa này trước, liền là dựa theo yêu cầu thẩm mỹ mà bầy đặt, nhưng ngày hôm qua Thẩm Hoa Vinh xem vô cùng không vừa mắt, liền bắt người ta bầy đặt như vậy, ai biết hôm nay hắn lại yêu cầu đặt lại, thật sự là tật xấu, đây không phải là bắt người ta lăn qua lăn lại sao?
Nghe nói cái người cha này đối với hội trưởng của bọn họ thật không tốt, cái này cái gọi là phụ thân, ở thời điểm mẹ hội trưởng mới chết liền cười một người mẹ kể mới vào cửa, bà ta đối đãi với hội trưởng đại nhân thật sự không tốt.
A! Hội trưởng đại nhân của bọn họ chính là bản thực tế của cô bé lọ lem a!
Bất quá hội trưởng đại nhân của bọn họ là dựa vào thực lực của chính bản thân mình mới có được hôm nay, thực là thần tượng trong lòng bọn họ.
Nhân viên phục vụ làm dựa theo Thẩm Hoa Vinh yêu cầu, đem hàng hóa bầy đặt chỉnh tề, Thẩm Hoa Vinh lúc này mới hài lòng gật đầu, sau đó lại giả vờ giả vịt dò xét một phen, mới ra siêu thị.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Thẩm Hoa Vinh bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm mục tiêu, xem đêm nay có thể hay không có một người tình lãng mạn một đêm.
Đột nhiên, Thẩm Hoa Vinh ánh mắt sáng lên, chỉ thấy trong đám người, đang có một mỹ nữ vóc người nóng bỏng hướng hắn khoát tay. Thẩm Hoa Vinh lập tức tinh thần tỉnh táo, cũng hướng phía mỹ nữ kia khoát tay áo.
Mỹ nữ kia rất là biết điều đi ra khỏi đám người, lặng lẽ đi sau lưng Thẩm Hoa Vinh, sau đó đi đến một nơi vắng vẻ không người. Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy xung quanh không người nào, lúc này mới kéo mỹ nữ sau lưng lại, đến đây một nụ hôn dài kiểu Pháp. Mỹ nữ cũng rất khá, hai người bắt đầu như keo như sơn quấn quýt. ( O_O)
Đang ở thời điểm Thẩm Hoa Vinh muốn tiến thêm một bước làm chút chuyện tình, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng
"Cha!"
Thẩm Hoa Vinh tâm trí lập tức bị hù dọa một cái, toàn thân run lên, cho rằng người đến là Vân Khởi, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tên ăn mày, quần áo cũ rách, trên mặt tràn đầy bầm tím nhìn không ra vẻ mặt nam nữ tức giận nhìn hắn.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh không có phản ứng, lập tức lại nổi giận đùng đùng gọi một tiếng
"Cha, ta là tiểu Duyệt a, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao có thể phản bội mẹ?"
Thẩm Duyệt vẻ mặt lên án trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh, một bộ dáng ngươi tại sao có thể phản bội mẹ ta, làm cho đồng thời Thẩm Hoa Vinh thở phào nhẹ nhõm, trong nội tâm cũng bắt đầu có chút phiền chán đến.
"Nha. Thân ái , cô là ai?" Thẩm Hoa Vinh ôm mỹ nữ trong ngực, vẻ mặt nghi hoặc nhìn xem Thẩm Duyệt
"Nghe cô ta gọi ngươi là cha, cô ta không phải là con gái của ngươi đi a?" Mỹ nữ kia vẻ mặt khinh bỉ cùng không thể tin nói, khiến cho Thẩm Hoa Vinh lập tức la hoảng lên
"Làm sao có thể? Cô ta không thể nào là con gái của ta, con gái của ta chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê a."
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh nói đến Vân Khởi,khuôn mặt kiêu ngạo, làm cho mỹ nữ trong ngực rất là kinh ngạc, sau đó chính là khuôn mặt sùng bái
"A, thân ái , con gái của ngươi thế nhưng chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê? Thật sự là bất khả tư nghị a." Nói thân thể lại hướng trong lòng Thẩm Hoa Vinh chui vào.
Còn Thẩm Duyệt ở bên cạnh đã bị đả kích tới trợn mắt há hốc mồm, đây là có chuyện gì sảy ra? Cha của cô ta không phải là rất yêu thương cô ta sao? Tại sao sẽ ở bên ngoài nói, cô ta không phải của con gái hắn đây?
Cô ta không tin, cha đối xủ với cô ta như vậy? Sẽ không.
|
Chương 88.1: Khẩn cầu
Thẩm Duyệt ánh mắt không thể tin nhìn Thẩm Hoa Vinh làm cho hắn nhịn không được nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút không dám nhìn thẳng.
Nữ nhân ở bên cạnh, thân thể uốn éo như rắn cuốn vào ở trên người Thẩm Hoa Vinh, làm cho Thẩm Hoa Vinh trong lòng lửa nóng, đã sớm muốn quên điểm áy náy này.
"Tiên sinh..." Tiếng nói của cô gái mềm mại , làm cho trong lòng của Thẩm Hoa Vinh đều muốn mềm đi rồi,
"Người ta lạnh quá, chúng ta nhanh lên đi tìm một chỗ, ấm áp, ấm áp đi."
Cô gái lời nói ngọt ngào, làm cho Thẩm Hoa Vinh nhịn không được nuốt từng ngụm nước miếng.
Kéo cô gái trẻ đẹp hướng đi trở về chỗ ở của hắn.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh thế nhưng thật sự mặc kệ cô, muốn rời đi, tâm tư lập tức nóng nảy, cô ta tốn chao nhiều công phu để gặp Thẩm Hoa như vậy, gặp rồi hắn lại muốn rời đi, ở đâu chịu?
"Cha, " Thẩm Duyệt vẻ mặt bị thương giữ chặt vạt áo Thẩm Hoa Vinh, trong mắt nước mắt ướt át ở trên khỏe mi bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, vẻ mặt khiến cho người ta không thể không thương tiếc.
Thẩm Duyệt dù sao cũng là con gái của Thẩm Hoa Vinh, trước kia cũng là sủng ái trong lòng bàn tay, hiện tại nhìn thấy con gái đáng thương như vậy, cũng không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.
Mỹ nữ kia thấy bộ dáng của Thẩm Duyệt, khinh thường cười một tiếng, theo từ trên cao nhìn xuống Thẩm Duyệt,
"Người quái dị!"
"Ngươi?" Thẩm Duyệt gặp nữ nhân kia cũng dám gọi mình người quái dị, lập tức tức giận đến thiếu chút nữa tức miệng chửi ầm lên.
"Cha?" Thẩm Duyệt có chút làm nũng kéo kéo ống tay áo Thẩm Hoa Vinh, bắt đầu lay động.
Nhưng gương mặt của Thẩm Duyệt sưng như heo, đâu có phối hợp với tiếng kêu đáng yêu kia làm cho người ta cảm thấy một sự cứng nhắc, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy trong nội tâm càng thêm phiền chán.
"Được rồi được rồi" Thẩm Hoa Vinh vội vã cùng mỹ nữ thân mật, có chút bực mình hất tay Thẩm Duyệt ra, không để ý tới vẻ mặt bị thương kia của Thẩm Duyệt
"Đi ta đi cấp ngươi cầm lấy ít đồ ăn."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói quá mức cao cao tại thượng, làm như bố thí cho tên ăn mày vậy, làm cho Thẩm Duyệt hận đến cắn răng, nhưng trong lòng thì nghẹn khuất vô cùng.
Thẩm Hoa Vinh là cha của cô a, như thế nào có thể đối xử với cô như vậy?
Đều là do Vân Khởi, đều là do con tiện nhân Vân Khởi kia, đều là con tiện nhân kia, cha cô ta mới sẽ biến thành như vậy.
Đến khu dân cư, Thẩm Hoa Vinh ôm nữ nhân xinh đẹp kia vào, đầu cũng không quay lại đối với Thẩm Duyệt nói:
"Ngươi đứng ở bên ngoài đợi" nói cũng không đợi Thẩm Duyệt trả lời, liền tiến vào khu dân cư.
Thủ vệ ở khu dân cư, lạnh lùng nhìn Thẩm Duyệt giống như là nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu vậy.
Thẩm Duyệt nén giận cắn răng, ẩn nấp ở trong bóng tối Trần Thông âm thầm nhìn chăm chú vào Thẩm Duyệt, sợ Thẩm Duyệt bị ủy khuất.
Trần Hoa Vinh trở về nơi ở, để cho Thẩm Duyệt đợi không sai biệt lắm hai giờ đồng hồ, mới vẻ mặt hồng quang theo từ trong khu dân cư đi ra.
Thẩm Duyệt nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, sao lại không biết Thẩm Hoa Vinh đã làm chuyện tốt gì.
Thẩm Hoa Vinh trong tay lấy ra một cái túi, trong túi có vài túi mì ăn liền và bánh mì.
Thức ăn trong phòng Thẩm Hoa Vinh cũng không nhiều, coi như biết rõ Thẩm Duyệt là con gái của mình, vì vậy muốn đem tất cả thức ăn đều lấy ra đưa cho Thẩm Duyệt rồi. Nhưng trong lòng thì nghĩ tới, dù sao con gái của hắn là chủ nhân nơi này, không có thức ăn lại đi tìm Vân Khởi muốn là được rồi, chẳng lẽ Vân Khởi còn có thể trơ mắt nhìn cha mình đói bụng hay sao?
Thẩm Duyệt cầm lấy một túi thức ăn cùng Trần Thông trở về ngoài thành.
Thẩm Duyệt ánh mắt phức tạp nhìn vào túi thức ăn trong tay, cô hận Vân Khởi, hận không thể từng dao từng dao, từng ngụm cắn chết Vân Khởi, nhưng thức ăn trong tay cô tất cả đều là của con tiện nhân Vân Khởi kia.
Cô chỉ cảm thấy có chút khuất nhục, cô nghĩ muốn cầm túi thức ăn ở trong tay ném đi, nhưng là cô. . . Cô lại không bỏ được. Bụng không ngừng truyền đến tiếng kêu đói bụng, làm cho Thẩm Duyệt tâm càng thêm phiền loạn, nắm thật chặt túi thức trong tay lại.
Trần Thông nhìn thấy sắc mặt Thẩm Duyệt không tốt, đang định nói chuyện càng thêm dè dặt, Thẩm Duyệt trong nội tâm phiền chán, trên mặt thần sắc càng thêm không tốt.
Trở lại túp lều rách nát kia, bên trong đã ngồi không ít người. Trước khi đến, Thẩm Duyệt thật may được Trần Thông nói trước, mới đem thức ăn nhét vào bên trong quần áo thật dầy, xuất ra chỉ có một ổ bánh chao.
Dương Mai dựa vào góc tường, mắt lộ ghét nhìn xem người chung quanh, nhìn thấy Thẩm Duyệt cùng Trần Thông vào cửa, vội vàng bất chấp cả ngươi đau nhức kịch liệt đứng lên nghênh đón
"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt có ăn sao? Có ăn sao?"
Thẩm Duyệt gặp hai mắt chờ đợi của Dương Mai nhìn xem cô, hai mắt không tự chủ ở trên người của cô quan sát, Thẩm Duyệt cắn cắn đôi môi, không nói gì, chỉ từ trong túi móc ra nửa khối bánh mì, đưa cho Dương Mai.
Dương Mai thấy một phen đoạt lấy đi, một ngụm nhét vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nghiền ngẫm.
Nửa khối bánh mì, không đầy một lát liền bị Dương Mai ăn sạch sẽ, nhưng là nửa khối bánh mì ngay cả nhét không đủ để dính kẻ răng, Dương Mai gấp rút lại vội vàng hỏi "Còn gì nữa không?"
Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy những người kia hoặc ngồi hoặc đứng ánh mắt đều như có như không nhìn về phía cô. Thẩm Duyệt gấp rút lôi kéo Dương Mai, đem Dương Mai ấn vào trong góc ngồi xuống, thấp giọng nói:
"Không có rồi."
Kỳ thật Thẩm Duyệt trước khi đến đã ăn no, cũng hảo tâm đưa cho Trần Thông nửa khối bánh mì, Trần Thông rất là cảm động, Thẩm Duyệt nhìn xem bộ dáng cảm kích của Trần Thông, nhưng trong lòng thì một mảnh lạnh như băng, không có có một tia gợn sóng, chỉ có chán ghét. Nếu như không phải là Trần Thông còn có chút tác dụng, cô mới sẽ không lãng phí nửa khối bánh mì kia.
Trần Thông một đại nam nhân, nửa khối bánh mì đương nhiên là ăn không đủ no , nhưng có thể từ trên tay Thẩm Duyệt đưa cho nửa khối bánh mì, Trần Thông nhưng trong lòng rất cao hứng. Dương Mai rất mất hứng trừng mắt Thẩm Duyệt
"Ngươi con bé chết tiệt này, như thế nào chỉ lấy một chút đồ ăn như vậy a? Ta còn chưa ăn no đâu? Có phải còn có hay không?"
Nói liền muốn lật quần áo trên người Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt dường như có chút oán hận nhìn mẹ mình, trong nội tâm lạnh hơn. Đây là mẹ của cô, gặp mặt cũng không hỏi xem cô có hay không ăn cái gì, cũng không hỏi, cô có hay không gặp được nguy hiểm, chỉ biết ăn, ăn, ăn.
"Không có rồi, " Thẩm Duyệt giọng nói có chút lạnh lùng, cúi đầu
"Không có rồi."
Dương Mai giống như là không có phát giác được Thẩm Duyệt có điểm không bình thường, bắt đầu hỏi thăm Thẩm Duyệt
"Vậy ngươi có hay không nhìn thấy cha ngươi?"
"Thấy, " Nói đến lại nhớ tới bộ dáng khinh thường của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt trong nội tâm lại nổi giận, đây chính là cha ruột của cô, thế nhưng có thể đối xử với cô như vậy?
"Thấy?" tiếng nói Dương Mai cất cao "Nếu đã thấy lão già kia cũng không có lương tâm , như thế nào lại không nhiều cầm đồ trở lại?"
Thẩm Duyệt thấy ánh mắt người chung quanh nhìn vào bọn họ càng thêm nóng bỏng, cô ta càng thêm thầm hận mẹ mình không hiểu chuyện, giọng nói cũng bắt đầu không tốt
"Mẹ, mau đừng nói nữa."
"Đừng nói, tại sao không nói, cái lão già kia không có lương tâm , nhanh như vậy liền quên mẹ con chúng ta sao?" Dương Mai thương tâm một phen nước mũi chảy ra
"Mẹ con chúng ta mới rời khỏi hắn thời gian chưa bao lâu a, ở thời điểm chúng ta bị người đánh, hắn cũng không ra tay cũng thì thôi, nhưng bây giờ chúng ta đều có thể chết đói, kia không có lương tâm chẳng lẽ cũng không để cho chúng ta ăn chút gì ?"
Thẩm Duyệt càng thêm không kiên nhẫn
"Mẹ ngươi liền ngừng nói chuyện được không?"
Thẩm Duyệt giọng nói có chút không kiên nhẫn rốt cục khiến Dương Mai chú ý, Dương Mai lập tức dùng một loại ánh mắt bị thương nhìn xem Thẩm Duyệt
"Tiểu Duyệt a, ngươi thế nào có thể, như thế nào có thể đối xử với ta như vậy, ô ô. . ."
Tiếng khóc của nữ nhân bén nhọn khiến cho mọi người trong phòng nhíu mày.
"Câm miệng, phiền chết rồi!"
"Lại ầm ĩ, đánh chết ngươi!"
"Cút ra ngoài!"
Trong phòng rốt cục có người nhịn không được, rống to. Dương Mai nghe thấy, gấp rút im lặng, thấy mọi người không có mắng nữa, vì vậy lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào
"Ô ô. . . Mạng của ta như thế nào liền khổ như vậy a!"
Thẩm Duyệt gặp Dương Mai như vậy, cũng không có cách nào, vặn vẹo qua thân, nhắm mắt lại, làm bộ mắt không thấy tâm không phiền.
"Không có lương tâm , như thế nào nhẫn tâm như vậy a! Lương tâm đều bị cẩu ăn" Dương Mai tiếp tục lải nhải mắng chửi Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Duyệt trong nội tâm cười lạnh, nghĩ tới nếu như đem chuyện Thẩm Hoa Vinh cùng nữ nhân xa lạ trên giường nói cho Dương Mai biết, còn không biết người mẹ này của cô, sẽ nổi điên đến thế nào đâu!
Dương Mai cho đến khi nói đến miệng đắng lưỡi khô, mới hướng Thẩm Duyệt đứng ở bên cạnh hỏi :
"Có nước sao? Ta khát!"
Thẩm Duyệt nhìn xem Dương Mai vẻ mặt đương nhiên kia, bộ dáng bất đắc dĩ từ trong lòng ngực móc ra nửa bình nước sạch trong suốt.
Nửa bình nước trong này, còn là cô dùng một ổ bánh chao đổi lấy.
Dương Mai tiếp nhận đi, rất là phóng khoáng đem nửa bình nước đều uống nhất hết sạch. Thẩm Duyệt ngay cả mở miệng ngăn cản lời nói cũng không kịp nói. Dương Mai đem bình không ném cho Thẩm Duyệt, liền muốn nói tiếp.
Thẩm Duyệt tức giận đến mức toàn thân phát run, đây chính là nước cô muốn uống một ngày a, cứ như vậy bị mẹ cô một hơi uống cạn rồi.
Thẩm Duyệt khóc không ra nước mắt!
Trần Thông ở một bên nhìn xem, cũng là thịt rất đau, nhưng đó là mẹ của người cô gái hắn thích , hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thẩm Duyệt nhớ tới, Vân Khởi cùng người cha kia của cô một bộ dáng quần áo chỉnh tề, trong lòng ghen ghét cũng nhịn không được nữa.
Đặc biệt là quần áo của cô hiện đang mặc trên người vô cùng bẩn thỉu , loại mùi hôi thôi này tuy đã ngửi lâu thành quên, thế nhưng cũng bắt đầu tản ra một mùi hôi thối khó ngửi khiến người ta khó chịu.
"Tiểu Duyệt a, ngươi yên tâm đi, ngày mai mẹ sẽ cùng với ngươi cùng đi tìm cái lão già không có lương tâm kia" Dương Mai hào hùng vỗ vỗ ngực.
Thẩm Duyệt nghe cũng thiếu chút nữa gọi ra, vội nói:
"Mẹ, vết thương trên người ngươi còn chưa có tốt hẳn, ngày mai còn là để ta đi thôi, ta đi tìm cha đòi thuốc trị thương cho mẹ."
"Không cần, " Dương Mai vung tay lên, "kẻ không có lương tâm kia rất keo kiệt, chỉ có mẹ đi, mới có thể lấy từ trên người kẻ keo kiệt kia ra chút gì đó." Nói đến đây, Dương Mai còn rất là bất bình tức giận.
Thẩm Duyệt ở đâu chịu để cho Dương Mai đi tìm Thẩm Hoa Vinh, đến lúc đó, nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh trong ngực ôm nữ nhân khác, vậy còn không phải quậy lật trời a!
"Mẹ, " Thẩm Duyệt vội vàng kéo Dương Mai nói:
"Mẹ, mấy ngày nay động vật biến dị sẽ công kích căn cứ, bên ngoài rất nguy hiểm, ngài muốn sống nên ở yên ở nơi này, nơi này tương đối an toàn."
Vừa nghe nói, những động vật biến dị kia muốn tới công kích căn cứ, Dương Mai biết tang thi là vật gì, vừa nghe thấy tang thi, liền sợ chân mềm nhũn, vội nói:
"Được, được, ta không ra, không ra."
|
Chương 88.2: Khẩn cầu
Sau khi mạt thế tiến đến, Dương Mai gặp qua những thứ tang thi kia, lúc ấy liền hù dọa ngất đi, sau đó cũng nhìn thấy tang thi thì chân tay liền mềm nhũn đi, sau khi tiến vào căn cứ, liền không còn có đi ra ngoài qua, cũng từ đó liền chưa thấy qua tang thi. Nhưng là ở trong căn cứ tin tức về tang thi vẫn luôn có, bà ta biết rõ tang thi đã càng ngày càng trở nên lợi hại, Dương Mai nghe thấy có tang thi liền sợ hãi, vì vậy ngoan ngoãn nghe lời, không hề nói muốn đi tìm Thẩm Hoa Vinh nữa.
Mà Thẩm Hoa Vinh sau khi một phen sảng khoái, liền đưa cho mỹ nữ kia một khối bánh mì cuối cùng , hắn hài lòng, mỹ nữ cũng đủ vừa lòng.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh vẫn đói bụng, trong phòng thức ăn đều bị hắn đưa hết cho Thẩm Duyệt rồi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Vân Khởi,
"Tiểu Khởi a, những thứ thức ăn kia cha ăn xong rồi, lại đưa tới cho ta chút đi."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói mặc dù khách khí, nhưng ngữ điệu lại cao cao tại thượng, làm cho Vân Khởi cười lạnh một tiếng nói:
"Ta cấp cha những thứ đó là lương thực vừa đủ cho một tuần lễ, chưa đến tuần sau, ta sẽ không cho cha thêm một chút thức ăn nào a."
Vân Khởi nói xong, liền cúp điện thoại, Thẩm Hoa Vinh lúc này liền ngốc rồi.
Vân Khởi quả thật là cho người đưa thức ăn cho Thẩm Hoa Vinh mấy lần, nhưng không ai nói cho hắn biết, đó là số lượng thức ăn một tuần lễ của hắn, hiện tại mới đi qua hai ngày, không có thức ăn, năm ngày tiếp theo, hắn phải làm sao a?
Thẩm Hoa Vinh phát hoảng rồi, biết rõ Vân Khởi bây giờ là nói được là làm được, vì vậy vội vàng lấy điện thoại gọi cho Vân Khởi, nhưng Vân Khởi cũng không tiếp máy.
Thẩm Hoa Vinh vội vàng ra cửa phòng, liền muốn đi đến công hội tìm kiếm Vân Khơi, nhưng Vân Khởi hiện nào có thời gian đi gặp hắn?
Thẩm Hoa Vinh không có nhìn thấy Vân Khởi, đành phải ỉu xìu trở về phòng ở, nhìn xem tủ lạnh rỗng tuếch, nghe từ trong bụng không ngừng truyền đến âm thanh đói bụng, Thẩm Hoa Vinh lại đói bụng. Thẩm Hoa Vinh hiện tại đã hối hận đem thức ăn đều cấp Thẩm Duyệt, nếu như cho thêm hắn một cơ hội, hắn tuyệt sẽ không đem thức ăn cấp Thẩm Duyệt.
Những thứ thức ăn kia, mặc dù không ít, nhưng vẫn không đủ cho cả một tuần lễ ăn dư giả mỗi ngày chỉ có thể ăn hai khối bánh mì, nhưng là bây giờ một điểm đồ vật cũng bị mất, Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể nghĩ tới ngày mai lại đi tìm Vân Khởi.
Hắn cũng không tin, Vân Khởi thật có thể trơ mắt nhìn xem hắn chết đói. Nhưng ngày hôm sau thời điểm khi Thẩm Hoa Vinh đi tìm Vân Khởi cũng không gặp được cô ấy.
Thẩm Hoa Vinh ngồi ở cửa lớn ngồi một ngày, đói bụng một ngày, cũng không có nhìn thấy Vân Khởi.
Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể oán hận rời đi, nghĩ tới Vân Khởi nhất định sẽ không mặc kệ hắn , Thẩm Hoa Vinh buổi tối lại đói bụng cả đêm.
Ngày hôm sau, Thẩm Hoa Vinh trên mắt cuồng thâm, sáng sớm an vị ở cửa lớn chờ Vân Khởi.
Ngoài căn cứ động tĩnh động vật biến dị càng lúc càng lớn, những thứ quái vật giống như cá kia càng ngày càng nhiều, chim nhỏ sau khi biến dị, so với người còn lớn hơn, cả ngày bay xoay quanh ở bầy trời căn cứ, làm như ở điều tra căn cứ vậy.
Vân Khởi mấy ngày nay đúng là bề bộn nhiều việc, sáng sớm ra khỏi tòa nhà căn cứ, liền muốn đi tìm Khung Chỉ thương lượng một chút chi tiết phòng thủ, mới ra khỏi cửa liền nhìn đến Thẩm Hoa Vinh chờ ở bên ngoài.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy Vân Khởi theo từ trong tòa nha đi ra, gấp rút mừng rỡ nghênh đón
"Tiểu Khởi, Tiểu Khởi"
Thẩm Hoa Vinh lớn giọng hấp dẫn không ít người chú ý, bên cạnh Vân Khởi đi theo một vài dị năng giả cao cấp, bọn họ nghĩ muốn tiến lên ngăn cản Thẩm Hoa Vinh, lại bị Vân Khởi ngăn cản.
Vân Khởi nhìn xem Thẩm Hoa Vinh đi tới bên cạnh cô.
"Tiểu Khởi a. . ." Thẩm Hoa Vinh mặt lộ vẻ nịnh nọt "Ngươi xem cha khẩu vị tương đối lớn, thức ăn đã bị cha ăn xong rồi, ngươi có thể hay không cho thêm cha một chút thức ăn a?"
Vân Khởi nhìn vẻ mặt vui cười Thẩm Hoa Vinh, mở miệng nói:
"Đưa thức ăn cho ngươi, để cho ngươi cùng nữ nhân lên giường?"
Sau đó nhìn Thẩm Hoa Vinh đột nhiên biến sắc, không đợi hắn nói chuyện, lại nói:
"Một tuần lễ, ta cấp ngươi một thùng mì ăn liền, một túi bánh mì to, một túi chân giò hun khói, hai lon thịt hộp, chẳng lẽ còn không đủ ngươi ăn?"
Một túi chân giò hun khói, hai lon thịt hộp sớm đã bị Thẩm Hoa Vinh ăn sạch, hơn nữa hắn còn một hơi ăn cả năm túi mì ăn liền. Hắn vốn tưởng rằng những thứ thức ăn kia là cung ứng số lượng vô hạn, có thể thoải mái ăn, hắn trả cho những phụ nữ lên giường với hắn không ít thức ăn, còn dư lại kỳ thật không nhiều lắm.
Nhưng những thứ thức ăn này, ở căn cứ coi như đó cũng là đãi ngộ tương đối khá rồi, rất nhiều dị năng giả cao cấp, một tuần lễ đều không nhất định có thể ăn có những thứ thức ăn này, một người bình thường một tuần lễ có thể ăn nhiều thức ăn như vậy, thật sự là xa xỉ.
Bây giờ bọn họ nghe hội trưởng hướng người cha cặn bã của cô cấp nhiều thức ăn như vậy, thế nhưng người cha cặn bã của hội trưởng còn chưa đủ, tất cả mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt khinh bỉ vào hướng Thẩm Hoa Vinh. Thẩm Hoa Vinh tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt xem thường của người khác hướng về phía hắn, nhưng Thẩm Hoa Vinh cũng nhìn ra được, những người bên cạnh Vân Khởi này vừa nhìn cũng biết không đơn giản, hắn không dám đắc tội, chỉ có thể cười hắc hắc hai tiếng
"Tiểu Khởi a, cha biết rõ cha sai rồi, ngươi cho thêm cha một chút, cha nhất định để ăn dần, nhất định để mình dùng."
"Cha?" Vân Khởi đột nhiên đối Thẩm Hoa Vinh nhẹ nhàng cười một tiếng, cười quá mức sáng lạn làm cho Thẩm Hoa Vinh trong lúc nhất thời tâm tình có chút lung lay.
"Cha, ta không thể vì ngài mà phá hư quy củ, ngài yên tâm, tuần sau, ta nhất định đem thức ăn đưa đến cửa cho ngài, hiện tại ngài chỉ cần đem thức ăn ngài đưa cho Dương mai cầm về, như vậy ngài cũng không cần đói bụng, " Vân Khởi giọng nói dịu dàng, ngược lại nói ra lại làm cho Thẩm Hoa Vinh như rớt vào hầm băng.
Người ngoài nghe thấy cũng đối với Thẩm Hoa Vinh càng thêm khinh bỉ, trước khinh bỉ Thẩm Hoa Vinh hai ngày liền ăn hết nhiều như vậy thức ăn, nhưng nguyên lai không phải là do ăn hết rồi, mà là đem thức ăn hội trưởng cho đưa cho kẻ thù của hội trưởng.
Dương Mai là mẹ kế của Vân Khởi, hơn nữa tin tức nói bà ta đối với Vân Khởi thật không tốt, sớm đã bị người truyền đi, thậm chí một số người quả thực coi Vân Khởi là cô bé lọ lem ở mạt thế vậy.
Vì vậy tất cả mọi người đều đồng tình với hội trưởng đại nhân của bọn họ, nguyên lai hội trưởng đại nhân của bọn họ thời thơ ấu trải qua khổ như vậy, cái người mẹ kế kia thật sự là quá ghê tởm.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Hoa Vinh ánh mắt liền từ khinh bỉ biến thành chán ghét, hừ, người như vậy, hội trưởng bọn họ ngược lại giúp hắn dưỡng lão, hội trưởng của bọn họ thật sự là quá thiện lương, hội trưởng bọn họ thật sự là rất có trách nhiệm a, đi theo hội trưởng đại nhân như vậy, trong lòng bọn họ thấy thiết thực, yên tâm .
Thẩm Hoa Vinh không nghĩ tới tiểu tiện nhân Vân Khởi này thế nhưng đã biết chuyện chính mình đưa thức ăn cho Thẩm Duyệt, cô ta là làm sao mà biết được?
Nhưng cho ra đi thức ăn như thế nào làm sao hắn lại cầm về, thật sự là thật không có phong độ.
Vì vậy Thẩm Hoa Vinh lại cười hai tiếng nói
"Ha ha, Tiểu Khởi a, cha sai rồi, Tiểu Duyệt nói như thế nào cũng là chị gái của ngươi, con bé tìm đến cha, cha thật là không có biện pháp, ngươi liền thông cảm cho cha một chút, được hay không?"
Vân Khởi không nói gì, chỉ là giống như cười mà như không trào phúng nhìn xem Thẩm Hoa Vinh.
Vân Khởi kia ánh mắt tựa hồ mang theo trào phúng, làm cho trong nội tâm Thẩm Hoa Vinh muốn phát hỏa, tự đè xuống lửa giận trong lòng, lại nói:
"Tiểu Khởi a, cha biết rõ sai rồi, về sau sẽ không đưa cho bọn họ thức ăn nữa, ngươi liền xem, cha hai ngày nay chưa có được ăn một miếng cơm, đưa cho cha một chút thức ăn đi."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói đã bắt đầu cầu khẩn, Vân Khởi trong nội tâm cười lạnh, trên mặt lại làm một bộ vẻ mặt thương xót
"Cha, ngươi thật sự là quá làm ta thất vọng rồi."
Vân Khởi nói xong, liền vẻ mặt thương tâm mang lấy thủ hạ đi rồi.
Gặp hội trưởng đại nhân nhà mình thương tâm, những người đi ở bên cạnh hội trưởng tất cả đều dùng ánh mắt hung ác trừng mắt Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy Vân Khởi muốn rời đi, nghĩ muốn tiến lên ngăn trở, lại bị hội viên bên cạnh dùng ánh mắt hung ác trừng cho đứng tại nguyên chỗ không dám nhúc nhích chút nào.
Đám người đi xa, Thẩm Hoa Vinh mới xụi lơ trên mặt đất, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Thẩm Hoa Vinh đã hai ngày không có ăn cơm, đã sớm đói tới chân tay mềm nhũn, bên ngoài thời tiết lại lạnh lẽo, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy toàn thân máu đều muốn đông lạnh thành băng, âm thầm hận, trở về phòng.
Trở về đến trong nhà, Thẩm Hoa Vinh ngồi ở trên giường, chỉ có thể nhịn đói nghe từng đợt tiếng kêu đói từ trong bụng truyền đến.
|
Chương 89: trả lại cho ta!
Thẩm Hoa Vinh đã hai ngày không ăn cơm rồi, hắn thật sự thật đói.
Thật chẳng lẽ muốn đi tìm Thẩm Duyệt nha đầu chết tiệt kia, đem thức ăn trở về.
Thẩm Hoa Vinh suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định phải tìm được nha đầu chết tiệt kia, đem thức ăn trở về, nếu không hắn thật sự hội chết đói .
Hắn có thể cảm giác được, Vân Khởi nói là sự thật, cô ta thật sự sẽ không cung cấp thức ăn cho hắn nữa. Còn tới bốn ngày nữa, hắn mới có thể nhận được thức ăn của tuần kế tiếp, thời gian bốn ngày, hắn thật sự sẽ chết đói mất.
Thẩm Hoa Vinh bây giờ muốn hận chết Thẩm Duyệt, đều là do nha đầu chết tiệt kia, hắn mới có thể mắc phải lỗi lầm như vậy, nếu như không phải là do nha đầu Thẩm Duyệt kia, hắn bây giờ còn thư thái ngây ngốc ở trong phòng hưởng thụ cuộc sống, ở đâu phải chịu đói như vậy.
Thẩm Hoa Vinh nghĩ đến muốn tìm kiếm Thẩm Duyệt lấy lại những thức ăn kia, liền hít một hơi đứng lên, ra khỏi gian phòng. Nha đầu Thẩm Duyệt kia không thể nào tiến vào khu dân cư, như vậy hắn chỉ có thể đi ra ngoài tìm kiếm.
Thẩm Hoa Vinh hùng hổ ra khỏi khu dân cư, đứng trong gió rét, cơ thể run lẩy bẩy. Gió rét giống như là kim châm chui vào trong lòng hắn, Thẩm Hoa Vinh đói đến choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa té xỉu, vì vậy chỉ có thể ngồi trong một góc, chờ Thẩm Duyệt đến cửa. Ngày hôm sau, Thẩm Duyệt chờ những người còn lại ở trong phòng sau khi rời khỏi hết, mới đưa cho Dương Mai một phần nhỏ bánh mì, Thẩm Duyệt biết rõ, nếu để cho mẹ cô biết rõ trên người cô có không ít thức ăn, nhất định sẽ muốn ăn sạch hết, tựa như là nửa bình nước kia vậy.
Thẩm Duyệt sau khi ra khỏi gian phòng, chính mình ăn hết ổ bánh bao, nhưng, cô giống như là đã quên mất, thế nhưng không có cấp Trần Thông một ngụm thức ăn.
Trần Thông gặp Thẩm Duyệt không có cung cấp cho hắn thức ăn, mặc dù đói khó chịu, lại thẹn thùng không mở miệng.
Đây chính là nữ thần của hắn, người hắn yêu, hắn lại muốn hướng người yêu đưa tay, hướng nữ thần của hắn muốn ăn , vậy hắn không phải thành tiểu bạch kiểm muốn dựa vào nữ thần?
Trần Thông trong nội tâm nghẹn một cỗ ngạo khí, mặc dù đói tới khó chịu, nhưng không có mở miệng hướng về Thẩm Duyệt muốn. Thẩm Duyệt cũng giống như là đã quên vậy, cũng không xuất cho Trần Thông một miếng ăn.
Thẩm Duyệt ăn no lại cùng người khác trao đổi một chút nước uống, sau khi ăn uống no đủ, Thẩm Duyệt bắt đầu có tinh thần chú ý tới đến diện mạo của mình, cô thật giống như đã có bốn ngày không có đánh răng rồi,
Mạt thế, bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng là vật hiếm có, nhưng Thẩm Duyệt là người thích sạch sẽ, liền dùng một chút thẻ điểm của mình vật vả kiếm được mang đi đổi một cái bàn chải đánh răng và một chút xíu kem đánh răng. Một chút kem đánh răng như vậy, Thẩm Duyệt bình thường cũng rất không muốn bỏ ra dùng, mỗi lần dùng đều chỉ dùng một chút xíu, coi như là như vậy, nhiêu đó cũng đủ cho nhiều người hâm mộ rồi.
Đánh răng, súc miệng, đem đổi lấy một chút nước dùng, thức ăn liền không còn một mảnh, cô tự động đã xem nhẹ Trần Thông ở sau lưng. Thẩm Duyệt tinh thần vô cùng phấn chấn mang theo Trần Thông đi vào trong thành.
Thẩm Duyệt đường quen một mạch đi tới công hội, sau đó cũng giống như ngày hôm qua bắt đầu ở bên ngoài khu dân cư chờ Thẩm Hoa Vinh.
Lần này Thẩm Hoa Vinh ngược lại không có để cho Thẩm Duyệt chờ thời gian quá lâu, chỉ chốc lát sau, Thẩm Duyệt liền nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh theo khu dân cư đi ra.
Thẩm Duyệt ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó đứng lên, chờ Thẩm Hoa Vinh ra khỏi khu dân cư, liền gấp rút nghênh đón, "Cha?" Trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ cùng cao hứng.
Thẩm Hoa Vinh nghe được tiếng nói của Thẩm Duyệt hai mắt lập tức sáng ngời, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Duyệt, sau đó một phen tiến lên bắt lấy cánh tay của Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt sững sờ, nhìn xem Thẩm Hoa Vinh
"Cha ngươi làm sao vậy?" Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh hai mắt sáng long lanh nhìn mình, trong nội tâm vừa động, cha không phải là thích cô chứ? Thẩm Duyệt trong nội tâm bắt đầu đắc ý.
"Tiểu Duyệt a, Tiểu Duyệt, thức ăn cha đưa cho ngươi đâu? Mau cho ta, cho ta, " Thẩm Hoa Vinh nói liền bắt đầu ở trên người Thẩm Duyệt tìm kiếm.
Thẩm Duyệt sững sờ, giống như không nghĩ tới Thẩm Hoa Vinh sẽ nói ra lời nói như vậy. Chờ một lúc Thẩm Hoa Vinh lật quần áo của cô, Thẩm Duyệt theo bản năng một phen cấp cho Thẩm Hoa Vinh một bạt tai.
"Bốp!"
Hai người nhất thời đều giật mình sững sờ, Thẩm Duyệt nhìn xem tay mình, lại nhìn Thẩm Hoa Vinh một chút, trong lòng có chút chột dạ
"Cha, ngươi làm cái gì a?" Nói liền cúi đầu xuống, không dám nhìn hai mắt Thẩm Hoa Vinh.
"Ngươi cái con bé này, ngươi lại dám đánh lão tử" Thẩm Hoa Vinh một cước nhảy dựng lên, chỉ vào Thẩm Duyệt bắt đầu mắng to
"Ngươi cái đồ sao chổi đen đủi, ngươi có thể ăn no, kia đều là do lão tử đưa cho ngươi, lão tử nếu đã có thể đem đồ đưa cho ngươi, vậy thì có thể lấy lại đồ từ chỗ ngươi trở về, mau, đem thức ăn ta đưa cho ngươi, trả lại cho ta, trả lại cho ta."
"Không có, " Thẩm Duyệt theo bản năng phản bác
"Thức ăn cha đưa cho ta, ta liền một chút như vậy ăn, ta đã sớm ăn xong rồi, không có còn rồi."
Trên người Thẩm Duyệt vẫn còn có chút thức ăn , nhưng mà mọi người ai cũng có lòng ích kỷ , cô nhưng là con gái ruột của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Hoa Vinh nhưng thế nào chỉ đưa cho cô có tí xíu ăn , cô còn không đủ ăn, hắn thế nhưng còn muốn đòi về, không có cửa đâu!
Nghe Thẩm Duyệt nói đem những thứ thức ăn kia đều ăn hết sạch, Thẩm Hoa Vinh lập tức giận dữ
"Ngươi là heo a, như thế nào bằng đấy thức ăn có thể ăn sạch? Như thế nào không nghẹn chết ngươi?"
Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt dữ tợn, giọng nói vô cùng đau đớn, làm cho Thẩm Duyệt sững sờ, lập tức sắc mặt trầm xuống, lửa giận trong lòng bốc lên, khiến cho Thẩm Duyệt hận không thể đem người cha ruột này tự tay bóp chết.
"Ai u, mạng của ta như thế nào khổ như vậy a?" Thẩm Hoa Vinh mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng
"Ngươi đem thức ăn của ta trả lại cho ta, trả lại cho ta?" Thẩm Hoa Vinh như tâm tê liệt phế rống to, hai mắt đỏ bừng.
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh cái dạng này, nhưng trong lòng ngăn không được cười lạnh, hừ, nghe nói tiểu tiện nhân Vân Khởi kia cung cấp cho Thẩm Hoa Vinh không ít đồ ăn, Thẩm Hoa Vinh chỉ đưa cho cô chút xíu đồ ăn liền đau lòng, muốn đòi về, thật sự là tức chết cô.
"Không có, không có" Thẩm Duyệt cũng bắt đầu tức giận đối với Thẩm Hoa Vinh rống lớn kêu:
"Đều không có, ta ăn hết rồi."
Thẩm Hoa Vinh trong nội tâm vốn là rất giận dữ, Thẩm Duyệt nếu như nhẹ nhàng khẩn cầu, Thẩm Hoa Vinh nói không chừng còn chưa tính, mặc dù tức giận, nhưng Thẩm Duyệt đã ăn hết rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể giết Thẩm Duyệt hay sao?
Nhưng bây giờ khi chứng kiến Thẩm Duyệt cũng dám đối với hắn rống, Thẩm Hoa Vinh triệt để bộc phát
"Ta bóp chết ngươi" Thẩm Hoa Vinh nói liền đưa tay tới cổ của Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt nhất thời không kịp phản ứng, thật sự để cho bàn tay của Thẩm Hoa Vinh gắt gao bóp cổ cô ta, Thẩm Duyệt vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem Thẩm Hoa Vinh, cô không nghĩ tới cha ruột của cô, thế nhưng thật sự muốn giết chết cô!
"A!" Thẩm Duyệt rống to, nhịn không được bộc phát ra dị năng của chính mình, một phen đem Thẩm Hoa Vinh đánh ngã trên mặt đất,
"Ngươi chính là loại đàn ông không biết chịu trách nhiệm, ta là con gái ruột thịt của ngươi, ngươi vốn nên có trách nhiệm nuôi dưỡng ta, ngươi thế nhưng muốn giết chết ta?" Rồi sau đó rồi nói tiếp:
"Ngươi thế này cũng không đáng là phận đàn ông, mẹ ta lúc trước hai mắt thật sự là mù, mới sẽ coi trọng ngươi, ngươi không xứng làm chồng, không xứng làm cha."
Thẩm Hoa Vinh bị Thẩm Duyệt hung hăng đánh ngã trên mặt đất, toàn thân bộ xương đều muốn gãy đi vậy, lúc này nghe đến lời nói Thẩm Duyệt, lập tức tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn đều đem thức ăn của mình cho đứa con gái này của hắn, chính hắn còn đói bụng đây, thật không nghĩ tới thế nhưng đứa con gái này của hắn ngược lại đối xử với hắn như vậy. Hắn thật sự mắt bị mù a, trước kia làm sao sẽ cảm thấy đứa con gái này của hắn ôn nhu thiện lương đây?
Làm sao sẽ cảm thấy đứa con gái này của hắn là tri kỷ, là hiếu thuận đây?
Hắn mắt bị mù a!
Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh một bộ dáng bị đả kích lớn nằm trên mặt đất, cắn cắn môi, oán hận nói:
"Ta ngày mai lại đến, ngày mai ngươi đem thức ăn cho ta cùng mẹ chuẩn bị tốt, ngươi tốt nhất là cho chúng ta, nếu không ta liền đem chuyện ngươi gạt mẹ cùng nữ nhân khác ở trên giường cho mẹ ta nghe a."
Thẩm Duyệt tự cho là uy hiếp Thẩm Hoa Vinh, hừ lạnh một tiếng, liền mang theo Trần Thông đi rồi.
Trần Thông nhìn xem Thẩm Duyệt, trong nội tâm một trận đau lòng. Trần Thông chịu đựng bụng đói, an ủi Thẩm Duyệt:
"Tiểu Duyệt ngươi không cần phải tức giận, có thể là chú nhà hôm nay tâm tình không tốt."
Trần Thông trong lòng cho rằng nữ thần trong lòng hắn thật đáng thương, người kia thân là cha đẻ của cô ấy cũng không phải không có ăn, được ở chỗ tốt, ăn ngon, cung cấp một chút thức ăn cho con gái thì thế nào? Sau khi đưa cho, thế nhưng còn muốn lấy về, thật là không có gặp qua người cha nào nhẫn tâm như vậy.
Trần Thông rất là đau lòng cho nữ thần của mình, vẻ mặt lo lắng
"Tiểu Duyệt ngươi không nên tức giận, ta sẽ cố gắng tìm kiếm thẻ điểm nuôi sống ngươi ."
Thẩm Duyệt trong nội tâm khinh thường, Trần Thông lại không phải là dị năng giả, không có bản lãnh, lấy cái gì để lấy thẻ điểm, lấy cái gì để cho cô trải qua cuộc sống tốt lành?
Thẩm Duyệt rầu rĩ không vui đi trở về, nghĩ tới ngày mai liền nói với mẹ, khiến cho mẹ cùng cô cùng đi tìm Thẩm Hoa Vinh kia đảm đương chức vụ người đàn ông đưa thức ăn ăn.
Cô vốn là không nghĩ mang theo mẹ đi cùng, nhưng không mang theo mẹ, Thẩm Hoa Vinh kia lại keo kiệt, đem cho cô thức ăn, còn muốn đòi trở về, hừ, nằm mơ.
Trở về vào trong lều, Dương Mai chính là nhắm hai mắt lại, nhíu lông mày dưỡng thần, nghe được tiếng vang, mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Duyệt cùng Trần Thông.
Dương Mai gấp rút đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Duyệt, gặp trong lều không có người, cũng không có hạ thấp giọng vội vàng hỏi:
"Tiểu Duyệt a, hôm nay được bao nhiêu thức ăn, mau cho ta ăn một chút, đói chết ta rồi."
Thẩm Duyệt có chút không vui nói: "Cha không cho."
"Cái gì?" giọng nói của Dương Mai lập tức cất cao "Hắn dám? Hắn dựa vào cái gì không cho chúng ta thức ăn , hắn là chồng của ta, cha của ngươi, hắn phải có trách nhiệm nuôi sống chúng ta, hắn ăn được , ở chỗ tốt, chẳng lẽ còn không để cho chúng ta một điểm ăn no?" Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng cảm thấy Dương Mai nói đúng, nhưng nhớ tới Thẩm Hoa Vinh hôm nay, trong nội tâm lại là giận dữ nói
"Hắn chẳng những không cho, còn muốn đem lương thực hôm qua đưa cho của chúng ta lấy về."
"Cái gì?" Dương Mai không dám tin nhìn xem Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt hừ một tiếng, không nói gì. Dương Mai lập tức cao giọng kêu to lên
"Cái lão già chết tiệt kia, sao có thể đối xử với mẹ con chúng ta như vậy, hắn ăn được ở chỗ tốt còn chưa tính, chúng ta cũng không chiếm chút tiện nghi tiểu tiện nhân kia thì thôi, nhưng chẳng lẽ chúng ta hướng hắn muốn một chút thức ăn gì đó cũng không được?" Thẩm Duyệt không vui ngồi ở trong góc, đối với Trần Thông vẻ mặt muốn an ủi nịnh nọt, trong nội tâm càng thêm phiền chán, dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không nhìn Trần Thông.
Dương Mai nói mắng Thẩm Hoa Vinh một trận, lúc này mới lau khô nước mắt, đối với Thẩm Duyệt oán hận nói:
"Tiểu Duyệt ngươi không nên tức giận, ngày mai mẹ cùng ngươi cùng đi, ta cũng không tin, Thẩm Hoa Vinh thật đúng có thể để mẹ con chúng ta chết đói."
Bên kia Thẩm Hoa Vinh cũng đã đói bụng ba ngày rồi, lại bị Thẩm Duyệt hung hăng đánh, đã sớm đầu óc choáng váng, ngay cả đứng dậy cũng không được rồi.
Gió lạnh bên ngoài gào thét đông lạnh, Thẩm Hoa Vinh nhịn không được co lại, Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt gặp mặt ở địa phương bí mật, bình thường không có người đến, lúc này cũng không có ai phát hiện Thẩm Hoa Vinh ngã xuống đất ngất đi, đông lạnh đến mức phát run lẩy bẩy.
|
Chương 90: càn quấy
Thời điểm mọi người phát hiện ra Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Hoa Vinh đã bị đông lạnh, thiếu chút nữa thì bị đông tới chết. Thật may là có người biết Thẩm Hoa Vinh, biết rõ Thẩm Hoa Vinh là cha hộii trưởng của bọn họ. Biết là biết thế nhưng trong lòng bọn họ âm thầm khinh bỉ, nam nhân này vô tình vô nghĩa, sao xứng làm cha của hội trưởng bọn họ?
Thẩm Hoa Vinh được người đưa trở về phòng, trong phòng ấm áp, Thẩm Hoa Vinh ngược lại từ từ sống lại, không có bị đông cứng mà chết. Phát hiện Thẩm Hoa Vinh hội viên đem Thẩm Hoa Vinh đưa về nhà liền rời đi rồi, cũng không có người muốn đi thông báo Vân Khởi biết, Vân Khởi cũng vui vẻ làm bộ như không biết.
Thẩm Hoa Vinh trên người mặc dù ấm áp tốt hơn nhiều rồi, nhưng hắn vẫn là bị đói tỉnh. Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, rất khó chịu, tay run run, chỉ cảm thấy qua thời gian thật dài, thân thể mới từ từ khôi phục tri giác, sau đó chống tay xuống giường, từ từ đứng lên. Thân thể có chút run run, con mắt choáng váng, dưới chân như muốn nhũn ra. Thẩm Hoa Vinh đói đến tâm can đều đau, nhưng nghĩ đến Thẩm Duyệt, Thẩm Hoa Vinh tức giận thở mạnh hổn hển hai cái, trong nội tâm hận không thể giết Thẩm Duyệt để lấy lại thức ăn ăn.
Ngày đó hắn cung cấp cho Thẩm Duyệt thức ăn cũng không ít, ăn ít nhất có thể ăn một tuần lễ, Thẩm Duyệt nói nàng đã ăn hết rồi, Thẩm Hoa Vinh cũng không tin, nhiều thức ăn như vậy, liền tính ăn được bao nhiều, chắc chắn cũng có thể còn dư lại một ít a!
Nhưng Thẩm Duyệt kia vô tình vô nghĩa, thế nhưng một chút điểm cũng không để cho hắn, kia vốn chính là đồ đạc của hắn a. Thẩm Hoa Vinh oán hận uống vài miệng nước to, lúc này mới cảm giác trên người ấm áp không ít. Thẩm Hoa Vinh uống hết nước, lại trở về nằm trên giường, trong nội tâm nghĩ tới ngày mai nhất định phải đi ra ngoài tìm đồ ăn ăn, nếu không hắn thật sự có thể chết đói.
Thẩm Hoa Vinh co rúc ở trên giường, nghỉ ngơi cả đêm thật tốt. Nhưng ngày hôm sau, Thẩm Hoa Vinh mới vừa đi ra ngoài cửa chính nghĩ muốn đi ra ngoài tìm chút việc để làm, tốt nhất cố kiếm sống qua cái tuần lễ này, như vậy tuần sau Vân Khởi lãnh tâm kia sẽ cũng cấp cho hắn đồ ăn rồi.
Đúng vậy, chỉ cần cố gắng sống tiếp qua ba ngày là tốt rồi, nhưng chờ Thẩm Hoa Vinh nổi lên dũng khí ra cửa, vừa mới đi ra khu dân cư, đến một cái hẻm vắng người, liền bị ba người trước mắt chặn lại đường. Ba người trước mắt, Thẩm Hoa Vinh quen biết, một người chính là vợ hiện tại của hắn, một người chính là con gái của hắn, còn một tựa hồ là bằng hữu của con gái.
Lúc này Thẩm Hoa Vinh khuôn mặt gầy gò, sắc mặt vàng như nến, hốc mắt lõm sâu, vẻ mặt chòm râu để dài, mặt mũi tràn đầy sắc mỏi mệt giống như bị bệnh vậy. Thẩm Duyệt nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh cái dạng này, nhưng trong lòng cũng âm thầm sảng khoái.
Dương Mai trên mặt bị thương nhưng mấy ngày nay tĩnh dưỡng, ngược lại tốt hơn nhiều, nói lời đã rất có thứ tự, nhưng con mắt vẫn còn sưng đỏ kiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Dương Mai gặp Thẩm Hoa Vinh từ trong khu dân cư đi ra, biết rõ tòa nhà kia là do tiểu tiện nhân Vân Khởi kia cấp cho Thẩm Hoa Vinh , nhưng hận chính là các nàng lại không thể đi vào nơi này ở. Dương Mai nghĩ đến chính mình trong cái cái lều rách dơ dáy bẩn thỉu hơn nữa mùi vị đó thực khiến cho nàng hận không thể đem nước chua trong dạ dày đều phun ra.
Ngẫm lại Thẩm Hoa Vinh lại có thể vào ở cao phòng ở cao cấp như vậy, chẳng những ấm áp như xuân, còn cả phòng mùi thơm ngát, còn có nước uống.
"Ngươi cái người không có lương tâm này " Dương Mai vừa thấy được Thẩm Hoa Vinh liền không nhịn được kêu khóc nhào tới. Dương Mai văn hóa thấp, vốn là không có tố chất gì, lúc này diễn xuất lại giống như người đàn bà chanh chua ngoài chợ.
"Ngươi cái người không có lương tâm này a, " Dương Mai khóc đã bắt lấy tà áo của Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh đã vài ngày không có ăn lại bị Dương Mai nhào lên trong nháy mắt, Thẩm Hoa Vinh liền muốn trốn, nhưng là chân hắn có chút nhuyễn ra, lại không có kịp đẩy ra, đúng là thuận cho Dương Mai sít sao bắt được y phục, kéo cũng kéo không ra.
"Ngươi làm cái gì? Buông ra." Thẩm Hoa Vinh đưa tay muốn đem tay Dương Mai kéo ra.
Nhưng mà Dương Mai bị nhiều khổ như vậy, thật vất vả mới nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh ở đâu chịu buông ra?
"Ngươi không có lương tâm a, không có lương tâm a" Dương Mai khóc vỗ vào người Thẩm Hoa Vinh, mặt vết thương của hắn do Thẩm Duyệt đánh cũng bị vỗ vào đỏ hẳn lên.
Dương Mai vốn là văn hóa không cao, lại bị nhiều ngày khổ sở như vậy, dù sao cũng là nữ nhân, giờ khắc này nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh liền muốn bộc phát.
"Ngươi mụ đàn bà này, nháo cái gì nháo?" Thẩm Hoa Vinh dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng cũng đem Dương Mai đẩy đi ra xa được vài bước, Dương Mai lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Tốt, tốt, " Dương Mai chứng kiến Thẩm Hoa Vinh lạnh lùng, trong mắt tràn đầy chỉ trích cùng oán hận
"Ngươi cái người đàn ông không có lương tâm này, cho là có tiểu tiện nhân Vân Khởi kia nuôi ngươi, liền xem thường hai mẹ con chúng ta rồi có phải không, ta còn không có tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại ghét bỏ chúng ta?"
Lần trước, Vân Khởi thủ hạ đánh Dương Mai, Thẩm Hoa Vinh lại đứng ở một bên, ngay cả cổ họng cũng không dám thốt một tiếng, đã khiến cho Dương Mai rất không hài lòng, lòng tràn đầy oán hận rồi, hiện tại nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh, thấy hắn chẳng những không có áy náy, thế nhưng còn vô tình như vậy.
Thẩm Hoa Vinh nhìn đến Thẩm Duyệt bên cạnh đang lạnh lùng nhìn hắn cơn giận bốc lên, giọng căm hận nói:
"Các ngươi cút cho ta, ta không bao giờ muốn gặp các ngươi nữa, hai người các ngươi này là đồ sao chổi xúi quẩy, phế vật vô dụng." Dương Mai sững sờ nhìn xem Thẩm Hoa Vinh giống như là không nghĩ tới Thẩm Hoa Vinh lại sẽ nói ra loại lời nói đó.
Nếu như Thẩm Hoa Vinh mắng nàng cũng thì thôi, nhưng là con gái của nàng là tốt đẹp như vậy, cũng là con gái mà Thẩm Hoa Vinh mến yêu, cũng từng là nâng ở trên tay, Thẩm Hoa Vinh làm sao sẽ mắng con gái của nàng?
Thẩm Duyệt nghe được Thẩm Hoa Vinh mắng nàng, trên mặt vẻ mặt lạnh hơn, lại không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Ngươi? Ngươi? Ngươi?" Dương Mai chỉ Thẩm Hoa Vinh, run rẩy nói không ra lời
"Ngươi làm sao có thể? Tiểu Duyệt là đứa con gái ngươi rất yêu thương a?"
"Con gái yêu?" Thẩm Hoa Vinh cười lạnh một tiếng
"Hừ, ta cũng không có đứa con gái ác độc như vậy."
Nghĩ đến Thẩm Duyệt đem thức ăn của hắn lấy mất, Thẩm Hoa Vinh liền không nhịn được mắng:
"Các ngươi mau cút cho ta, về sau cũng đừng tới tìm ta, ta không nghĩ gặp lại các ngươi."
"Ngươi đừng mơ tưởng!" Dương Mai cười lạnh, một ngón tay chỉ Thẩm Hoa Vinh,
"Ngươi a, ta chính là vợ của ngươi, ngươi vốn nên có nghĩa vụ nuôi sống ta, Tiểu Duyệt cũng là con gái của ngươi, ngươi vốn nên nuôi sống hai mẹ con chúng ta, này là trách nhiệm của ngươi, ngươi được tĩnh dưỡng liền muốn bỏ qua mẹ con chúng ta một bên a." Dương Mai cơ hồ là rống lên , nói xong, liền oán hận trừng mắt Thẩm Hoa Vinh.
"Hừ, " Thẩm Hoa Vinh hừ lạnh một tiếng, nhìn xem Dương Mai cùng Thẩm Duyệt, nhưng trong lòng thì bực mình vô cùng, trước kia hắn chỉ cảm thấy Dương Mai ôn nhu, rất được tâm hắn, nhưng hôm nay nhìn lại, Dương Mai bất quá là đàn bà điên, hắn trước kia làm sao sẽ cảm thấy nàng so với mẹ của Vân Khởi hoàn hảo hơn đâu? Còn có Thẩm Duyệt, rõ ràng chính là cái loại lòng dạ độc ác , hắn trước kia làm sao sẽ cảm thấy đứa con gái này hiếu thuận vô cùng đâu?
"Hừ, Dương Mai ngươi nằm mơ đi?" Thẩm Hoa Vinh cười lạnh nhìn xem Dương Mai
"Đây chính là mạt thế, ai quản ai a?"
"Muốn cho ta quản mẹ con các ngươi? Ngươi ngược lại nghĩ tốt lắm, trước kia nếu không có lão tử, Dương Mai ngươi không hiện tại sớm không biết chết ở đâu rồi, còn có. . ." Thẩm Hoa Vinh mắt lạnh nhìn về phía hắn Thẩm Duyệt
"Ngươi cũng là không có lương tâm , vì tư lợi, cũng vô dụng vô cùng."
Thẩm Hoa Vinh khinh thường khinh bỉ thâm tình, kích thích tâm Thẩm Duyệt thật sâu. Thẩm Hoa Vinh mắng nàng là phế vật, ghét bỏ nàng không có dùng được, vậy có phải hay không nói, ở trong mắt Thẩm Hoa Vinh, bây giờ Vân Khởi mới là hữu dụng?
Ha ha, đúng vậy, Vân Khởi cho hắn một cái nhà a! Còn làm cho hắn ăn uống không lo, hắn hiện tại tự nhiên cảm thấy cái tiện nhân Vân Khởi kia tốt.
Nhưng hắn chẳng lẽ đã quên, sau khi mạt thế tiến đến, hắn không muốn đi ra ngoài tìm việc làm, còn không phải là nàng cái đứa con gái vô dụng này đi ra ngoài liều chết tiếp nhiệm vụ, mới nuôi sống hắn, hắn đều đã quên đi?
Thẩm Duyệt nhớ tới những thứ này, trong nội tâm càng thêm băng lãnh, chẳng lẽ ở trong mắt Thẩm Hoa Vinh, chỉ có đối hắn hữu dụngmới là con gái tốt?
Thẩm Duyệt lập tức lại mắng lên Vân Khởi, đều là tại con tiện nhân kia, nếu như không phải là do con tiện nhân Vân Khởi kia, như vậy cả nhà bọn họ bây giờ còn cùng một chỗ cuộc sống hạnh phúc, không có đứng chỗ này đấu khẩu nhau.
Nếu như không có tiểu tiện nhân Vân Khởi kia, như vậy nàng hiện tại hẳn đã là hội viên chính thức của công hội , hưởng thụ đãi ngộ hội viên chính thức, ở đâu giống như bây giờ như chuột chạy qua đường, khắp nơi ẩn núp. ( Ka : sao ko nghĩ tới chính 3 ng tìm tới chị VK đi, nghĩ hay lắm)
Dương Mai gặp Thẩm Hoa Vinh mắng Thẩm Duyệt, quả thực so với chửi mình càng làm cho nàng tức giận hơn, nước mắt trên mặt một phen lau khô, hướng về phía Thẩm Hoa Vinh liền không khách khí nói:
"Ngươi … , thế nhưng còn dám ghét bỏ con gái ta, lúc mạt thế tiến đến, nếu như không phải là có con gái của ta, ngươi đã sớm chết đói." Nói oán hận dậm chân một cái
"Ngươi chính mình nhát gan sợ phiền phức, không dám ra đi ngoài, còn không phải là Tiểu Duyệt không để ý nguy hiểm tính mạng đi ra ngoài giãy tìm cái ăn, nếu như không phải là có Tiểu Duyệt ngươi đã sớm chết đói từ lâu rồi, ngươi còn dám ghét bỏ Tiểu Duyệt, ngươi cái người không có lương tâm, lương tâm của ngươi đều bị chó tha đi rồi?"
Thẩm Hoa Vinh nghe lời Dương Mai nói, vì vậy liền nghĩ đến trước Thẩm Duyệt đối với hắn cũng tốt lắm, trong mắt vẻ xấu hổ chợt lóe lên, bất quá nghĩ đến cái ăn đều bị Thẩm Duyệt cầm đi, tâm mới vừa mềm đi một chút liền cứng rắn.
"Hừ, " Thẩm Hoa Vinh hít sâu một hơi, làm như không nghĩ sẽ cùng Dương Mai nói cái gì đó
"Ta đã đem thức ăn của ta cấp cho nàng, ta lại cũng không nợ nàng cái gì, các ngươi đi nhanh đi!"
Thẩm Hoa Vinh nói xong cũng phải đi, hôm nay nếu là hắn lại không ăn cái gì, hắn khả năng thật sự muốn chết đói.
Gặp Thẩm Hoa Vinh phải đi, Dương Mai ở đâu chịu, nàng nhưng muốn theo Thẩm Hoa Vinh keo kiệt này lấy ra chút gì đó, để cho mẹ con các nàng chuyển ra khỏi nơi hôi thối bẩn thỉu kia.
"Ngươi đừng đi, chớ đi, " Dương Mai nói liền muốn tiến lên kéo vạt áo Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh lần này ngược lại né mau, tức giận nói:
"Các ngươi đi nhanh đi, trên người ta không có gì cả không có gì cho các ngươi đâu."
Lời nói của Thẩm Hoa Vinh, Dương Mai làm sao có thể tin tưởng, nàng nghe nói, tiểu tiện nhân Vân Khởi kia đối xử với Thẩm Hoa Vinh rất tốt, chẳng những cho hắn phòng ở tốt, lại đưa cho hắn rất nhiều ăn
Thẩm Hoa Vinh mỗi ngày đều có thể đi siêu thị, ai tin tưởng hắn trên người không có gì cả?
"Thẩm Hoa Vinh ngươi hôm nay nếu là không đem thức ăn cho ta, ta hôm nay liền bất cứ giá nào không đi, nếu tiểu tiện nhân Vân Khởi kia biết rõ ngươi còn cùng mẹ con chúng ta liên lạc, không biết nàng còn có thể hay không còn cung cấp nuôi dưỡng ngươi?"
Dương Mai lời nói thành công làm cho Thẩm Hoa Vinh thay đổi sắc mặt, Thẩm Hoa Vinh biết rõ bây giờ Vân Khởi đã không phải là đứa con gái nhu nhược trước kia, cũng biết Vân Khởi là cỡ nào thống hận hai mẹ con Dương Mai.
Nếu để cho Vân Khởi biết rõ hắn vẫn cùng hai mẹ con Dương Mai không minh bạch, nói không chừng thật sự sẽ đuổi mình ra ngoài. Thẩm Hoa Vinh đã thích ứng với gian phòng thơm ngát sạch sẽ kia, nếu như lại để cho hắn đi những gian phòng trật hẹp ẩm thấp kia, Thẩm Hoa Vinh cũng không muốn, không chịu được.
"Ngươi đến cùng nghĩ muốn thế nào?" Thẩm Hoa Vinh bây giờ nhìn Dương Mai ánh mắt đã hận không thể ăn thịt bà ta.
Dương Mai gặp Thẩm Hoa Vinh sợ, đắc ý đồng thời lại cảm thấy trái tim băng giá.
"Ta không muốn làm cái gì, ta chỉ muốn cùng con gái có thể sống ở một nơi tốt một chút, ngươi trước cho chúng ta một chút thức ăn" Dương Mai nói thoải mái, Thẩm Hoa Vinh lại thiếu chút nữa bị bức điên.
Hắn đều nói hắn không có ăn, nếu là hắn có ăn , hắn còn để chính mình đói bụng sao? Hắn hiện tại cũng cảm giác mình sắp chết đói, nơi nào có thức ăn?
|