Giáo Viên Thực Tập
|
|
Chương 102: Người bí ẩn
Phía ngoài trên đường phố vắng tanh, rất nhiều người đều đi tìm việc làm, vì một miếng ăn.
"Rống! Rống! Rống!"
Phía ngoài tang thi không ngừng gào thét, còn đang công kích căn cứ.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Ngẩng đầu nhìn xem trên trời, chỉ có thể nhìn thấy đen nhánh một mảnh tang thi như đạn pháo hết sức đánh thẳng vào lưới phòng hộ, mỗi lần đánh phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
"Răng rắc, răng rắc!"
Thẩm Duyệt nghe loại thanh âm này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thời điểm những tang thi này đánh vào lưới phòng hộ, thanh âm xương cốt nổ nát vụn.
Thẩm Duyệt nghe nói chính Vân Khởi dẫn theo người ở chống cự tang thi, nghe nói lưới phòng hộ này chính là do Vân Khởi tiện nhân kia chế tạo .
Hừ!
Thẩm Duyệt mới không tin, tiện nhân kia tại sao có thể có cái loại bản lãnh đó, nghĩ đến kia hẳn là người ở phía sau đang giúp cô ta đi. Thẩm Duyệt ghen tị muốn nổi điên, chuyện tốt như vậy, như thế nào cô ta lại không gặp được đây?
Trên đường người không nhiều lắm, Thẩm Duyệt căn bản không biết nên đi nơi nào kiếm lấy thức ăn.
"Đến! Đến! Đến!" Đột nhiên một cỗ thanh âm phảng phất ở chỗ sâu từ đầu óc trong phát ra, ở bên tai Thẩm Duyệt vang lên.
Thẩm Duyệt hai mắt khôn khéo từ từ trở nên mờ mịt, sững sờ đứng ở đó, rồi sau đó thân hình từ từ hoạt động, thân thể cứng ngắc, giống như người máy di chuyển.
Thẩm Duyệt nghe theo thanh âm trong đầu, từ từ đi đến trong một cái hẻm nhỏ bí mật.
Chỉ thấy trong hẻm nhỏ trụi lủi , âm u khiến cho người ta chỉ cảm thấy rét lạnh.
"Hô!" Đột nhiên trong hẽm nhỏ yên tĩnh dậy lên một cỗ gió rét, một người mặc áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong hẻm nhỏ.
Người nọ cả người đều được áo choàng che lấp, thấy không rõ khuôn mặt, cũng không biết nam nữ, không biết già hay trẻ, chỉ có một đôi mắt màu đỏ phảng phất như một loài dã thú khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấy người nọ tay vung lên, Thẩm Duyệt liền thanh tỉnh. Gặp đến có người ở trước mặt, Thẩm Duyệt theo bản năng liền muốn thét chói tai.
"Không được kêu!" Thanh âm lạnh như băng, khàn khàn, cộng thêm cặp mắt màu đỏ như dã thú kia, Thẩm Duyệt cả người đều bị hù dọa tới mức không dám nói chuyện.
"Bản tôn hôm nay tìm ngươi, là muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch, " người nọ không nhanh không chậm nói.
"Giao. . . Giao dịch?" Thẩm Duyệt bị hù dọa đến mấy hồn rồi, chỉ mong giữ được mạng sống như thế nào thôi.
"Chỉ cần ngươi đem những vật này cấp cho người trong công hội lính đánh thuê ăn, đây sẽ là thù lao của ngươi" người nọ ném ra một cái bình thủy tinh cho Thẩm Duyệt.
Chỉ thấy bên trong nằm lẳng lặng vài cái tinh hạch xinh đẹp, tinh hạch ánh sáng màu, lớn nhỏ, hai mắt Thẩm Duyệt muốn phát sáng hai tay nắm chặt lấy, đây là tinh hạch tang thi cấp năm, ít nhất có thể đổi lấy mấy trăm cân lương thực rồi.
Bên trong mặc dù chỉ có ba viên, nhưng mà ba viên tinh hạch này ít nhất có thể khiến cho Thẩm Duyệt ở trong vòng mấy tháng đều không cần lo lắng về vấn đề lương thực.
Nhìn lại một chút cái bình thủy tinh trôi lơ lửng ngay trước mắt kia bên trong đựng chất lỏng xanh mơn mởn, Thẩm Duyệt biết rõ đồ vật bên trong nhất định là có vấn đề.
Nhưng Thẩm Duyệt thật sự là sắp đến đường cùng rồi, chẳng những đói đến khó chịu, còn có một Cao Tuấn Long ở bên cạnh nhìn chòng chọc cô ta nữa. Hơn nữa, là cho người công hội những lính đánh thuê kia ăn, vậy cũng là kẻ địch của Vân Khởi, ha ha, kẻ địch của Vân Khởi liền là bằng hữu của cô.
"Ngươi không có lựa chọn nào khác , nếu không ta hiện tại liền giết ngươi," người nọ giọng nói âm trầm, khiến cho Thẩm Duyệt nhịn không được thân thể run lên.
"Nếu như ngươi có thể làm tốt chuyện này, những vật này sẽ là của ngươi, " chỉ thấy trong tay người kia cầm thêm một cái bình, bên trong bình là tinh hạch tang thi, dĩ nhiên là vài cái tinh hạch tang thi cấp sáu.
Thẩm Duyệt hai mắt đã chăm chú vào kia bình thủy tinh kia, nếu như cô có thể được đến mấy viên tinh hạch tang thi cấp sáu kia, vậy thì có mấy ngàn cân lương thực a.
Như vậy cô chẳng những có thể mua được một cái phòng ở tốt, còn không cần lo lắng đói bụng, tốt, thật sự là rất tốt!
"Được, ta đáp ứng," Thẩm Duyệt sảng khoái đáp ứng, bởi vì cô đã sắp cùng đường rồi, mặc dù phía trước là vách núi, cô cũng nhảy. Hơn nữa, nói không chừng, đây là cơ hội của cô, người trước mắt cũng không biết là ai?
Thẩm Duyệt tròng mắt xoay chuyển, hy vọng có thể xuyên thấu qua áo choàng trông thấy khuôn mặt người bên trong áo choàng kia.
"Hừ, " kia áo choàng trong lòng người hừ lạnh một tiếng, một cái xoay người liền biến mất ở trước mặt Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt đem tinh hạch tang thi cấp năm cẩn thận cất vào trong ngực, trong tay nắm thật chặt cái bình chất lỏng màu xanh biếc kia, nghĩ tới như thế nào mới có thể đem những vật này thả vào trong phòng bếp công hội lính đánh thuê.
Thẩm Duyệt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn tìm đến một người có thể trợ giúp chính mình, đó chính là cha ruột của cô ta, Thẩm Hoa Vinh.
Mà đang ở trong gian lều rách bị đói Dương Mai sớm đã bị Thẩm Duyệt quên đến sau đầu. Thẩm Hoa Vinh ở trong một cái hẻm nhỏ hẻo lánh chịu lạnh một đêm, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, liền đi thẳng đến công hội lính đánh thuê.
Hắn rất nhanh liền muốn chết đói rồi, tiểu tiện nhân Vân Khởi kia nói muốn cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, những chó săn kia sau khi biết chuyện này, ngay cả cửa chính khu dân cư đều không cho hắn vào.
Ở quen với tòa nhà ấm áp như xuân kia, giờ lại phải chịu lạnh ở đầu đường xó chợ, Thẩm Hoa Vinh thật sự là hối hận muốn chết rồi. Nhưng bây giờ cũng không có pháp luật xử lý, hắn nghĩ muốn trở lại ở trong tòa nhà ấm áp kia chỉ có thể đi cầu Vân Khởi.
Hy vọng tiểu tiện nhân kia chỉ là nói đùa, nếu không hắn thật đúng là không biết nên làm gì bây giờ.
Thẩm Hoa Vinh chịu đựng tiếng kêu đói bụng từ trong bụng truyền đến, liền chạy tới cửa lớn công hội lính đánh thuê. Bên trong công hội mọi người đều rất khẩn trương, mặc dù có tinh hạch của Vân Khởi bổ sung dị năng, nhưng đã chống đỡ cả đêm không ngừng phóng thích dị năng, mọi người đều đã sắp không chịu nổi, những dị năng giả sắc mặt đã có chút tái nhợt, nhưng vẫn còn đang kiên trì chống lại tang thi.
Loại nghị lực này, khiến cho nhân viên bình thường làm việc trong công hội đều rất bội phục, đôi mắt tràn đầy chờ đợi nhìn chằm chằm những dị năng giả kia chống đỡ tang thi.
Trong công hội nhân viên nói chuyện đều rất nhỏ nhẹ, chỉ sợ quấy rầy những dị năng giả kia đang kiên cường chống lại tang thi.
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh tới, hộ vệ giữ cửa căn bản không cho Thẩm Hoa Vinh tiến vào.
"Dựa vào cái gì không cho ta vào a?" Thẩm Hoa Vinh không phục ồn ào kêu
"Ta là cha ruột của hội trưởng các ngươi."
Hai người hộ vệ bĩu môi một cái, hướng tới Thẩm Hoa Vinh trợn trắng cả mắt, cho tới bây giờ chưa thấy qua người có da mặt dầy như vậy. Hôm qua mới đầu độc hội trưởng mà bọn họ tôn kính, nếu như không là hội trưởng của bọn họ mạng lớn, mạng hội trưởng của bọn họ đều không có biết sẽ như thế nào đâu.
Nếu như người trước mắt không là cha ruột của hội trưởng bọn họ, bọn họ nhất định giết hắn rồi. Có thể bảo trụ một cái mạng đã rất không dễ dàng, thế nhưng còn dám nghĩ tới vinh hoa phú quý, nghĩ hay lắm.
Hai người hộ vệ căn bản không phản ứng trước Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh không cam lòng ưỡn lồng ngực, muốn xông vào, nhưng hắn chỉ là một người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của hai cái dị năng giả?
"Các ngươi cho ta vào đi, cho ta vào đi, " Thẩm Hoa Vinh lại muốn xông vào.
"Cút!" Một dị năng giả hung hăng vừa dùng lực liền đem Thẩm Hoa Vinh đẩy một cái té ngã.
"Ai u! Ai u!" Thẩm Hoa Vinh dù sao đã lớn tuổi, té lăn trên đất, eo có chút đau.
"Các ngươi, các ngươi?" Thẩm Hoa Vinh trừng mắt nhìn hai cái dị năng giả
"Các ngươi chờ đó cho ta, ta là cha của hội trưởng các ngươi, các ngươi dám đối với ta như vậy, ta nhất định khiến con gái của ta đem các ngươi giết chết, giết chết các ngươi, các ngươi hai người này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mắt chó nhìn người thấp."
"Lão già này, ngươi tốt nhất đi nhanh lên, nếu không cẩn thận ta đánh ngươi,"
"Đúng đấy, thiếu chút nữa hại chết hội trường của chúng ta, còn có mặt mũi làm cha của hội trường chúng ta, da mặt của ngươi cũng thật là dầy a."
"Hừ, các ngươi biết cái gì, ta làm sao có thể độc hại Vân Khởi con gái của ta được, là do Thẩm Duyệt nữ nhân kia dạ thuốc, chẳng liên quan tới ta, các ngươi phải tin tưởng ta" Thẩm Hoa Vinh hiện tại rất sợ người khác nhắc tới chuyện này. Chuyện này đến cùng cùng hắn có quan hệ hay không, chỉ có chính hắn rõ ràng nhất.
"Hừ, không biết xấu hổ, dám làm không dám chịu lão già khốn kiếp."
"Các ngươi mắng ta, chính là mắng hội trưởng các ngươi, ta sẽ nói cho con gái của ta, các ngươi hãy chờ bị con gái của ta đánh chết đi" Thẩm Hoa Vinh nhảy lên chửi mắng không khác gì người đàn bà chanh chua ở ngoài chợ. Nhưng mà khổ nỗi hai người thủ vệ kia đem đầu lắc lắc một cái, căn bản không phản ứng với Thẩm Hoa Vinh. Thẩm Hoa Vinh biết rõ đạo lý tiểu quỷ khó dây dưa, vì vậy hắn biến đổi chiến lược khác.
"Hai vị huynh đệ a, vừa rồi là ta không đúng, ta khốn kiếp, ta khốn kiếp, " Thẩm Hoa Vinh cười vẻ mặt nịnh nọt nhìn xem hai người thủ vệ.
Hai người thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, khinh bỉ trong mắt càng sâu.
Gặp hai người thủ vệ vẫn không để ý đến hắn, Thẩm Hoa Vinh trong nội tâm thầm mắng. Nhưng trên mặt vẫn là một bộ nịnh nọt
"Hai vị huynh đệ a, mặc kệ ta làm cái gì, hội trưởng các ngươi thủy chung vẫn là con gái của ta, thân nhân có nơi nào mang thù nhau a!"
Thẩm Hoa Vinh nói tiếp
"Chúng ta là cha con ruột thịt, nếu như không phải là có ta, nơi nào có đến hội trưởng các ngươi, cha con chúng ta nhất định sẽ hòa hảo, các ngươi nói có đúng hay không?"
Hai người thủ vệ nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, im lặng, không nói lời nào.
Thẩm Hoa Vinh cho rằng hai người kia nghĩ mình nói có đạo lý, vì vậy nói càng thêm hưng khởi
"Hội trưởng các ngươi từ trước đến nay đều là một đứa con hiếu thuận, lần này bất quá là hiểu lầm, chỉ cần đem hiểu lầm giải trừ, cha con chúng ta cũng sẽ trở nên tốt đẹp a."
Thẩm Hoa Vinh càng nói càng cảm giác mình nói đúng
"Chỉ cần cha con chúng ta hòa hảo, ta nhất định sẽ ở trước mặt con gái của ta nói hai vị huynh đệ lời hữu ích, nhất định các ngươi sẽ được lên chức, như thế nào?"
Thẩm Hoa Vinh cảm thấy chỉ cần là người có đầu óc cũng sẽ đáp ứng điều kiện của mình. Nhưng mà hai người thủ vệ hết lần này tới lần khác không đoái hoài
"Chúng ta mặc kệ về sau, chúng ta chỉ biết là, hội trưởng hiện tại không cho phép ngươi tiến vào công hội."
"Các ngươi?" Thẩm Hoa Vinh không nghĩ tới tự mình nói nhiều như vậy, hai tên khốn kiếp kia lại không cho phép chính mình tiến vào công hội, thật sự là tức chết hắn.
Thẩm Hoa Vinh không còn cách nào, chỉ có thể ngồi xổm ở trước công hội nghỉ một chút, hắn thật đói, toàn thân đều không có khí lực, trong khi giãy chết, hắn lạnh quá.
Hai người hộ vệ gặp Thẩm Hoa Vinh ngồi xổm ở cửa, ngược lại cũng không có lại đuổi. Trong lòng bọn hắn kỳ thật đã ở đánh trống, dù sao Thẩm Hoa Vinh là cha của hội trưởng bọn họ, chuyện này là không ai có thể phủ nhận. Nghe nói hội trưởng của bọn họ thật sự rất hiếu thuận, nếu như hội trưởng của bọn họ thật sự tha thứ lão già khốn kiếp ở trước mắt, bọn họ không biết đã mắng lão già khốn kiếp kia bao nhiêu lời thô tục, còn không biết lão già khốn kiếp kia muốn như thế nào trả thù bọn họ đâu?
Thẩm Hoa Vinh ngồi xổm tránh gió trong góc, tròng mắt loạn chuyển, hy vọng có thể nghĩ một biện pháp tốt, làm cho mình trà trộn vào cũng rời đi tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy Vân Khởi, vậy là tốt rồi.
Thẩm Hoa Vinh âm thầm nghĩ tới biện pháp, bất kể thế nào mà nói, Vân Khởi đều là con gái của hắn, hắn chẳng lẽ quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta còn có thể không tha thứ cho hắn?
|
Chương 103: Liên kết
Thẩm Hoa Vinh nghĩ tới mộng đẹp, cảm giác mình chỉ cần kiên trì một chút nữa, nhất định có thể khiến cho Vân Khởi tha thứ cho hắn, hắn về sau vẫn có thể tiếp tục ở trong căn phòng ấm áp kia.
Thẩm Hoa Vinh ôm trong lòng mộng đẹp, nghĩ tới nghỉ ngơi một chút, tiếp tục đầu độc hai hộ vệ ngoài cửa chính kia , nhất định phải đi vào được.
Thẩm Hoa Vinh cẩn thận trừng mắt nhìn hai người thủ vệ kia, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, hừ, bất quá chỉ là kẻ bị con gái hắn giao cho đi coi cửa chính, thật không ngờ lớn lối, thật sự là không biết sống chết.
Thẩm Hoa Vinh đang suy nghĩ , đột nhiên một tiếng nói thật nhỏ truyền vào bên trong tai của hắn.
"Cha, cha?"
Cha? Chẳng lẽ là Vân Khởi?
Thẩm Hoa Vinh lập tức kích động, vội vàng hướng về nơi tiếng nói truyền đến, vừa nhìn đến sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, dĩ nhiên là Thẩm Duyệt kẻ không có lương tâm kia.
Thẩm Hoa Vinh vốn là không nghĩ sẽ để ý tới Thẩm Duyệt, hắn đã cùng cô ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cô ta đã không phải là con gái của hắn nữa rồi, hắn không cần thiết phải để ý tới cô ta.
Nhưng khi nhìn đến thứ trong tay Thẩm Duyệt cầm, Thẩm Hoa Vinh con mắt lập tức trừng trượt tròn, kia là cái gì?
Thẩm Hoa Vinh kích động đứng lên, thẳng hướng tới Thẩm Duyệt đi tới.
Thẩm Hoa Vinh đi đến phía sau người Thẩm Duyệt, hai bàn tay ra liền muốn theo trong tay Thẩm Duyệt đem bảo bối kia cầm đến trong tay.
Nhưng thật không ngờ Thẩm Duyệt phản ứng nhanh, Thẩm Hoa Vinh liền vồ hụt, Thẩm Hoa Vinh tức giận trừng nhìn Thẩm Duyệt một cái
"Ngươi tới làm gì? Chúng ta đã không còn có quan hệ gì."
Thẩm Duyệt trong nội tâm hận không thể tự tay bóp chết lão già vô dụng Thẩm Hoa Vinh này, nhưng trên mặt lại lộ ra một bộ dáng ủy khuất sám hối.
"Cha, ta chính là con gái ruột của ngươi, ngươi thật sự muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt sao?"
Thẩm Hoa Vinh nhìn Thẩm Duyệt khóc vô cùng đáng thương, trong nội tâm lạnh như băng, nếu như trước không có nhìn thấy thứ kia trong tay Thẩm Duyệt, hắn nhất định kiên quyết sẽ cùng Thẩm Duyệt phân rõ giới hạn, nhưng là hiện tại?
"Ai!" Thẩm Hoa Vinh thở dài, một bộ muốn nói điều gì, lại không thể nói ra.
Thẩm Duyệt chứng kiến bộ dáng giả vờ giả vịt của Thẩm Hoa Vinh, trong nội tâm thầm khinh thường, khóe miệng nhếc lên, lập tức càng thêm ủy khuất nói:
"Cha, ta thật sự sai rồi, ngươi đánh ta đi, đánh ta đi, là ta không tốt, là ta không tốt."
Thẩm Hoa Vinh đưa tay muốn vuốt ve đầu Thẩm Duyệt, nhưng lại buông xuống, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt tự nhiên hiểu rõ, một phen đụng ngã trong lòng Thẩm Hoa Vinh, lớn tiếng khóc
"Cha, cha."
Thẩm Hoa Vinh cuối cùng đem Thẩm Duyệt ôm vào trong ngực, khóe mắt cũng liều mạng nhỏ ra hai giọt nước mắt.
"Tiểu Duyệt a, Tiểu Duyệt của ta a!" Thẩm Hoa Vinh đem Thẩm Duyệt sít sao ôm vào trong ngực.
Hai cha con khóc một hồi lâu, mới xem như yên tĩnh.
Thẩm Duyệt thút thít rúc ở trong lòng Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh đã nhịn không được hỏi:
"Tiểu Duyệt a, tinh hạch ở trong tay ngươi là từ đâu mà lấy được?"
Thẩm Hoa Vinh mặc dù không phải là dị năng giả, nhưng tinh hạch tang thi rất trọng yếu, hắn vẫn còn biết.
Lấy nhãn lực của hắn, liếc qua liền thấy vừa rồi Thẩm Duyệt xuất ra tinh hạch, ít nhất cũng phải là tinh hạch tang thi cấp năm.
Tinh hạch tang thi cấp năm a! Vậy có thể đổi thành rất nhiều lương thực a!
Thẩm Duyệt trong nội tâm cười lạnh, cũng biết Thẩm Hoa Vinh nhất định sẽ hỏi vấn đề này .
Hiện tại hai cha con tình cảm lại tốt lắm, ân đoạn nghĩa tuyệt không đến một ngày sau, hai người lại qua lại bình thường!
Thẩm Duyệt một bộ dáng thần bí b, hạ thấp giọng đối với Thẩm Hoa Vinh nói:
"Cha đây là có người cho ta."
Quả nhiên là như vậy, lấy bản lãnh của Thẩm Duyệt, cô ta sao có thể được đến tinh hạch tang thi cấp năm?
Thẩm Hoa Vinh hiểu rõ Thẩm Duyệt, mặc dù có chút bản lãnh, nhưng mà tinh hạch tang thi cấp năm, ngay cả là giết chết Thẩm Duyệt, cũng sẽ chắc gì lấy được một viên.
"Ai đưa cho ngươi?" Thẩm Hoa Vinh hai mắt sáng lên, chẳng lẽ Thẩm Duyệt cái xú nha đầu này cũng bợ đỡ được một cái nam nhân cường đại?
Nếu như nói như vậy, vậy thì thật sự là quá tốt
Vân Khởi kia hiện tại trở lên mạnh mẽ như vậy, còn không phải là bợ đỡ được một người cường đại đứng sau chống lưng sao, Thẩm Hoa Vinh suy đoán người sau lưng Vân Khởi, nhất định là người đàn ông. đứa con gái này những thứ khác không nói, tướng mạo kia vẫn là hết sức xinh đẹp, nếu như không là nam nhân, ai sẽ như vậy sủng ái cô ta như vậy?
Thẩm Duyệt này mặc dù lớn lên không bằng Vân Khởi, nhưng mà cũng không kém, nếu quả có thể tìm được một người nam nhân cường đại làm hậu thuẫn, kia thật sự tốt quá, những ngày an nhàn của hắn cũng đã tới rồi.
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt cũng biết Thẩm Hoa Vinh đang nghĩ sai cái gì, nhưng Thẩm Duyệt cũng không có ý định biện bạch sửa lại, mà thuận thế cúi đầu xuống xấu hổ đỏ mặt.
"Cha?" Thẩm Duyệt giọng nói thẹn thùng.
"Ha ha. . ." Thẩm Hoa Vinh nhịn không được cười ha hả, trong lòng không khỏi được trận sảng khoái.
"Tiểu Duyệt a, mau nói, nam nhân kia là ai a?" Thẩm Hoa Vinh không thể chờ đợi được hỏi:
"Chẳng lẽ là người tứ đại thế gia, là người cầm quyền của thế gia hoặc là thiếu gia nhà họ?"
Tứ đại thế gia? Người tôn quý như vậy, Thẩm Duyệt ngay cả gặp đều không có tư cách gặp, ở đâu có thể thông đồng với bọn họ.
Thẩm Duyệt nhịn xuống sự không cam lòng trong lòng, đối Thẩm Hoa Vinh nói:
"Cha, đây là cho ngài , ngài sinh ta nuôi ta lớn, trước là ta không đúng, đây là lễ vật cho ngài, hy vọng ngài không cần lại giận ta rồi."
Thẩm Duyệt nhanh tay liền nhận lấy một viên tinh hạch tang thi cấp năm.
Chứng kiến viên tinh hạch tang thi cấp năm đang ở trong lòng bàn tay mình, Thẩm Hoa Vinh kích động cả người run rẩy, một phen gắt gao nắm thật chặt ở trong tay.
"Ha ha ha, được, không tức giận, không tức giận." Chỉ cần có loại bảo bối này, còn tức giận cái gì a?
Nhìn thấy bộ dáng si mê kia của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Người nọ còn đáp ứng ta, chỉ cần ta làm tốt một sự kiện, liền cho ta mấy viên tinh hạch tang thi cấp sáu."
"Cái gì?" Thẩm Hoa Vinh giọng cất cao, có chút không dám tin.
"Đúng, cha, người nọ chính miệng đáp ứng ta ." Thẩm Duyệt nói nghiêm túc.
"Chuyện gì a?" Thẩm Hoa Vinh không thể chờ đợi được hỏi, tinh hạch tang thi cấp sáu a, cái loại bảo bối đó có thể đổi tới mấy trăm cân lương thực a.
Thẩm Hoa Vinh hai con mắt đều đỏ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thẩm Duyệt.
Vì vậy Thẩm Duyệt liền hạ thấp giọng đem chuyện người bí ẩn kia nói với cô ta, cùng nói cho Thẩm Hoa Vinh nghe.
"Này không được, đây tuyệt đối không được," Thẩm Hoa Vinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Lúc trước hắn đem độc vào thức ăn đưa cho Vân Khởi, làm hại Vân Khởi cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, tối ngày hôm qua, còn bị đông lạnh cả đêm, bây giờ còn phải chịu đói. Những chuyện này đều là Thẩm Duyệt làm hại, hiện tại Thẩm Duyệt thế nhưng muốn hại tất cả mọi người trong công hội, lần trước hắn mạng lớn không chết, nếu như lần này lại bị người phát hiện, Thẩm Hoa Vinh không chút nghi ngờ, hắn nhất định sẽ bị người giết chết.
Tinh hạch mặc dù rất động tâm, nhưng mà mạng quan trọng hơn. Thẩm Duyệt gặp Thẩm Hoa Vinh cự tuyệt, trong lòng có chút xem thường.
"Cha, " Thẩm Duyệt hô một tiếng, rồi sau đó khuyên nhủ:
"Ngài lần trước muốn hại Vân Khởi, đã bị tiện nhân kia biết rồi, tiện nhân kia sẽ không lại nhận thức ngài nữa a."
"Cái gì ta muốn hại nó, rõ ràng là ngươi muốn hại nó" Thẩm Hoa Vinh nhịn không được lớn tiếng phản bác, trong lòng hắn nếu như không phải là do Thẩm Duyệt, hắn bây giờ còn có thể ở trong căn phòng ấm áp ngủ ngon đây.
Thẩm Duyệt tự nhiên nghe được oán khí nồng đậm trong giọng nói vủa Thẩm Hoa Vinh, trong nội tâm càng thêm xem thường Thẩm Hoa Vinh, rõ ràng chính hắn cũng muốn mạng của tiện nhân Vân Khởi kia, nhưng hết lần này tới lần khác còn không chịu thừa nhận.
"Cha, bất kể thế nào mà nói, Vân Khởi kia chắc chắn sẽ không tiếp tục nhận thức ngài, ngài liền không nghĩ tới ngài về sau như thế nào để sống qua ngày?"
Cuộc sống sau này?
Thẩm Hoa Vinh nhịn không được theo ý nghĩ Thẩm Duyệt nghĩ tiếp.
Lúc mạt thế tiến đến, Thẩm Hoa Vinh không dám ra đi giết tang thi, là dựa vào Thẩm Duyệt mà còn sống tới tận bây giờ. Về sau sau khi tìm được Vân Khởi, liền ở lại trong phòng ở ấm áp, còn có ăn ngon, cũng không cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống. Hắn còn muốn khiến cho Vân Khởi chu cấp cho hắn để dưỡng lão về sau. Nhưng bây giờ Vân Khởi không nhận thức hắn, mặc kệ hắn, như vậy hắn phải làm sao?
"Sẽ không , sẽ không , Vân Khởi thiện lương như vậy, ta lại chính là cha ruột của nó, nó sẽ không thể không nhận ta , sẽ không" Thẩm Hoa Vinh rất sợ hãi.
"Sẽ không?" Thẩm Duyệt không chút lưu tình phá nát ảo tưởng của Thẩm Hoa Vinh
"Cô ta vì cái gì sẽ không, cha ngươi nên biết, cô ta hiện tại cũng không phải là Vân Khởi trước kia ôn nhu thiện lương nữa rồi, cô ta đã thay đổi."
Đúng vậy, cô ta đã thay đổi, Thẩm Hoa Vinh rốt cục nhớ tới, bây giờ Vân Khởi đã thay đổi.
"Nhưng mà, coi như là tính cách cô ta thay đổi, ta vẫn là cha của cô ta, chúng ta có liên hệ máu mủ, không có ta, sẽ không có cô ta, cô ta nợ ta , nên nuôi ta, " Thẩm Hoa Vinh đã có chút hoang mang nói loạn.
"Cha ngươi tỉnh tỉnh lại đi, cô ta sẽ không lại nhận thức ngươi" Thẩm Duyệt bắt lấy bả vai Thẩm Hoa Vinh, không ngừng lay động, giống như là phải đem Thẩm Hoa Vinh lắc tỉnh dậy.
Thẩm Hoa Vinh trong lòng triệt để bộc phát sợ hãi, mắt đỏ hồng, hướng về phía Thẩm Duyệt hét lớn:
"Đều là tại ngươi, đều là do ngươi, đều là ngươi làm hại ta."
Thẩm Duyệt cũng không phản bác, chỉ là ở bên tai Thẩm Hoa Vinh trầm giọng nói:
"Cha, chỉ cần cha con chúng ta đồng tâm hiệp lực, coi như là không dựa vào Vân Khởi, chúng ta cũng có thể trải qua những ngày tốt lành."
Thẩm Hoa Vinh tự nhiên biết rõ Thẩm Duyệt nói là có ý gì, chỉ là cô ta đã lừa gạt hắn một phen, hắn có chút không dám tin tưởng Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt tựa hồ cũng nhìn ra Thẩm Hoa Vinh lại lo lắng cái gì, vì vậy liền chỉ lên trời thề thốt nói:
"Cha, ngài phải tin tưởng ta, ta lần trước thật sự là oan uổng, lần này ta cùng đi với ngài, như vậy, ngài cũng nên yên tâm đi."
Thẩm Hoa Vinh tròng mắt dạo qua một vòng, rốt cục gật đầu đáp ứng.
Nếu như lần này còn là một mình hắn đi, Thẩm Hoa Vinh nói cái gì cũng không biết, nhưng mà chỉ cần Thẩm Duyệt cùng hắn một chỗ đi, hắn cũng không tin, Thẩm Duyệt sao có thể đặt mình vào nguy hiểm.
"Nhưng ngươi muốn đi vào như thế nào?" Thẩm Hoa Vinh hỏi.
Thẩm Hoa Vinh hiện tại chính mình cũng không vào được, chứ nói giừ tới Thẩm Duyệt.
"Cha ngươi yên tâm, ta sẽ có biện pháp, " Thẩm Duyệt cũng biết Thẩm Hoa Vinh nhất định sẽ đáp ứng cô ta.
Thẩm Hoa Vinh có cái đức hạnh gì, không có ai có thể so với Thẩm Duyệt càng thêm rõ ràng.
Bất quá, Thẩm Duyệt xuất ra kia cái bình có chất lỏng màu xanh, thứ này đến cùng là cái gì, cô ta nhất định phải trước phải biết rõ ràng, nếu không Thẩm Duyệt trong lòng hoang mang. Muốn biết chất lỏng là cái gì, chỉ cần có người uống chất lỏng này liền có thể biết bên trong là vật gì rồi.
Nhưng mà vật thí nghiệm khó tìm a?
Đột nhiên, một cái bóng dáng xuất hiện ở trong đầu Thẩm Duyệt, người kia liên tục nói thích cô, như vậy cô để cho hắn làm một chút chuyện, không quá phận đi.
Thẩm Duyệt nghĩ tới đây, liền hận không thể mau để cho người nọ đem chất lỏng màu xanh này uống đi, chất lỏng màu xanh này đến cùng là cái gì.
"Cha, ngài có muốn hay không cùng đi với ta đến chỗ của mẹ?" Thẩm Duyệt biết rõ Thẩm Hoa Vinh hiện tại không có chỗ để đi. Hiện tại cô còn có thể dùng được Thẩm Hoa Vinh, không ngại mang theo Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh mặc dù không muốn đi đến khu dân nghèo, nhưng là hắn càng không muốn ngây ngốc ở bên ngoài chịu lạnh, vì vậy cũng đáp ứng.
|
Chương 104: Vô sỉ
Thẩm Hoa Vinh chưa từng có đi qua khu dân nghèo, khu dân nghèo đối với Thẩm Hoa Vinh mà nói, đều là phi thường lạ lẫm và đầy khinh bỉ chán ghét.
Chứng kiến ngõ hẻm nhỏ bé ẩm ướt, Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt ghét bỏ đi đường đều dè dặt, dường như là sợ rác rưởi bẩn thỉu trên mặt đất dính vào làm bẩn quần áo của hắn vậy.
"Như thế nào còn chưa tới a?"
"Nơi này như thế nào bẩn như vậy a?"
Trước kia Thẩm Hoa Vinh cảm giác mình ở tại trong loại phòng nhỏ trước kia đã đủ khổ rồi, nhưng không nghĩ tới hôm nay, thế nhưng sẽ có loại địa phương mùi thúi ngút trời, trật hẹp phảng phất chuồng heo vậy.
Thẩm Duyệt chứng kiến vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Hoa Vinh, sắc mặt lạnh như băng, không nói gì thêm.
Thẩm Duyệt trong nội tâm làm sao lại nguyện ý ở loại địa phương này, nhưng nếu như không ở nơi này, cô có thể ở nơi nào? Trong thành cô căn bản ở không được, chỉ cần vừa lộ mặt, cũng sẽ bị người đánh đuổi ra, đây đều là do lỗi của con tiện nhân Vân Khởi kia.
Thẩm Hoa Vinh thập phần không muốn bước vào phòng nhỏ.
"Ai u!"
Nhưng là vừa đi đến cửa phòng, Thẩm Hoa Vinh liền bị vấp một cái chân vào Trần Thông, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hiện tại Trần Thông đã đã hôn mê rồi, Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy vật cản thân khiến mình té ngã là một con người, vì vậy oán hận đá một cước vào Trần Thông.
"Ai u, ngươi lão già chết tiệt này , ngươi sao lại ở đây?" Dương Mai không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh , hắn không phải là nhìn mẹ con cô chướng mắt sao? không phải là không cần mẹ con bà ta sao?
Thẩm Hoa Vinh lần nữa nhìn thấy Dương Mai, trên mặt một chút thẹn cũng không có, chẳng qua là cảm thấy Dương Mai đầu tóc rối bù có chút giống người đàn bà điên.
Dương Mai mặc dù trong miệng hùng hùng hổ hổ , nhưng trong lòng đến cùng vẫn là nhớ Thẩm Hoa Vinh.
Có người trong nhà nhìn thấy lại tới một cái người, lại nghe đến Dương Mai lời nói, liền đoán đến nam nhân ở trước mắt nhất định là chồng của Dương Mai.
"Biến! nơi này là địa phương nào, ai cho ngươi đi vào ?" Có người mở miệng.
"Đúng vậy, nghĩ mình là ai cơ chứ?"
Thẩm Duyệt mới vừa vào cửa nghe được lời này, sắc mặt lập tức đỏ bừng, biết rõ đây là đang nói bản thân!
"Cắt!" Thẩm Hoa Vinh ngược lại giọng nói cứng rắn đầy khinh bỉ nói
"Ngươi làm sao nghĩ lão tử nguyện ý tại đây a? Địa phương quỷ quái này, lão tử đều khinh thường đến."
Lời nói của Thẩm Hoa Vinh lập tức xúc phạm vào nhiều người tức giận rồi. Chỉ thấy mọi người trong phòng trước còn không lên tiếng rối rít đứng dậy, hai mắt hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh thấy vậy lập tức hù dọa núp ở sau lưng Thẩm Duyệt, cái đầu co lại liếc trộm.
Thẩm Duyệt bị Thẩm Hoa Vinh lam cho tức giận thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nhìn xem người chung quanh một bộ dáng muốn chém chết bọn họ, Thẩm Duyệt nhịn không được lộ ra giọng nói nịnh nọt cười nói
"Các vị, các vị đây là cha ta, hắn không phải là cố ý nói như thế, kính xin các vị không nên tức giận, không nên tức giận."
"Hừ, chúng ta chỗ này tiểu, không chứa nổi tôn đại phật này”, bọn họ đã sớm nhìn Thẩm Duyệt không vừa mắt rồi, hai kẻ bạch nhãn lang mà thôi.
Thẩm Duyệt không có cách nào, đành phải từ trong lòng ngực xuất ra một chút bánh bao mới vừa đổi lấy.Những bánh bao này là dùng một cái tinh hạch tang thi cấp năm đổi lấy, còn lại là đổi thành thẻ điểm.
Có người trong nhà nhìn thấy Thẩm Duyệt xuất ra bánh bao, trên mặt lập tức toả sáng ra hào quang, trong phòng có mấy người đi ra ngoài tìm việc làm, chống lại tang thi nên trong phòng cũng không phải chen lấn, nhưng mà hương vị vẫn rất khó ngửi.
Mấy người trong phòng cầm bánh bao của Thẩm Duyệt cùng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Hoa Vinh cũng không dám nói nữa cái gì, Dương Mai nhìn thấy bánh bao, liền mãnh nhào tới, nắm lấy một cái bánh bao liền nhét vào trong miệng, miệng bị nhét đến phình ra, ngay cả nhai cũng không nhai liền nuốt xuống.
"Khụ khụ. . ." Dương Mai bị nghẹn lợi hại, thời khắc mấu chốt may được Thẩm Duyệt cho cô uống một hớp nước, mới xem như sống lại. Chờ Dương Mai rốt cục ăn no, Dương Mai lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hoa Vinh ở bên cạnh
"Nói đi, sao ngươi lại tới đây?"
Dương Mai bất mãn trừng mắt Thẩm Hoa Vinh, trong nội tâm vẫn có chút oán giận Thẩm Hoa Vinh vô tình.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thoáng qua Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt chủ động kéo tay lại Dương Mai, thấp giọng ở lỗ tai Dương Mai, nói sự tình từ đầu đến cuối.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, " Dương Mai nhịn không được cao giọng kêu lên, lại bị Thẩm Duyệt một phen bụm miệng, Dương Mai hắc hắc cười hai tiếng, mấy ngàn cân lương thực a, thật sự là quá tốt!
Lương thực mặc dù tốt, nhưng mà chuyện trước mắt vẫn là mấu chốt nhất nhưng mà. . . Thẩm Duyệt đưa ánh mắt nhìn vào hướng Trần Thông nằm co rút thành một trên mặt đất không biết sống hay chết. Thẩm Duyệt đưa cho Thẩm Hoa Vinh một cái ánh mắt, hai người đồng thời gật đầu, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trần Thông.
Thẩm Duyệt ngồi xổm bên người Trần Thông, đem tay đặt ở cánh mũi Trần Thông, hô hấp dồn dập, toàn thân nóng hổi, bất quá cuối cùng còn chưa chết.
Thẩm Duyệt thật cao hứng, nếu như Trần Thông chết rồi, cô thật đúng là không biết đi nơi nào tìm một vật thí nghiệm a.
Thẩm Hoa Vinh cũng thật cao hứng, sau đó hai người liền đem Trần Thông đỡ đến góc tường.
Có Thẩm Hoa Vinh cản trở ánh mắt của mọi người, Thẩm Duyệt là nhanh tay đem chất lỏng đổ vào trong miệng Trần Thông.
Đương nhiên chất lỏng vốn cũng không phải là rất nhiều, Thẩm Duyệt coi như là muốn cấp Trần Thông uống nhiều một chút, cũng không có bao nhiêu, vì vậy Thẩm Duyệt đành phải để Trần Thông uống một giọt nhỏ.
Sau khi Trần Thông uống chất lỏng kia, vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng gì, Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thông, xem phản ứng của Trần Thông.
Một lát sau, Trần Thông vẫn không có phản ứng gì.
"Tiểu Duyệt a, ngươi xem vậy làm sao không có động tĩnh a?" Thẩm Hoa Vinh có chút lo lắng xem Thẩm Duyệt.
Thẩm Duyệt trong lòng cũng phiền muộn không nói ra được, cô so với Thẩm Hoa Vinh gấp hơn.
Đột nhiên, Trần Thông ở trên mặt đất động.
"A. . . Ngạch. . . Hí. . ."
Trần Thông nằm trên mặt đất trong miệng không ngừng phát ra một loại gào thét của dã thú, toàn thân đều đang run rẩy, từng cái từng cái gân xanh hiện lên trên da, toàn thân đỏ bừng phảng phất giống như lửa, cơ tay căng cứng, bàn tay gắt gao cào trên mặt đất, trên mặt đất nguội lạnh, tạo ra những vết cào thật sâu.
"A?" phản ứng của Trần Thông đem ba người Thẩm Hoa Vinh sợ hết hồn.
"A. . ." Trần Thông lại gào thét một tiếng, trong hốc mắt tròng mắt biến thành màu đỏ tươi, lồi ra ngoài dường như muốn rơi xuống vậy.
"Tiểu Duyệt, tiểu Duyệt, này?" Dương Mai có chút sợ hãi cầm lấy hai tay Thẩm Duyệt.
"Đúng vậy, tiểu Duyệt làm sao bây giờ?" Thẩm Hoa Vinh cũng gấp.
"Rống!" Trần Thông lúc này lại phát ra một tiếng gào thét, làm như rất thống khổ, thân thể phát ra tiếng cạch cạch, giống như là tiếng xương cốt vỡ nát vậy.
"Đi, đi, " Thẩm Duyệt cũng sợ, cô mặc dù còn không xác định, chất lỏng kia là cái gì, nhưng là cô biết rõ, này tuyệt không là vật gì tốt.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, chỉ cần không phải thứ đồ tốt, là tốt rồi.
Có người trong nhà cũng bị hành động khác thường của Trần Thông hấp dẫn ánh mắt, bọn họ nghi hoặc nhìn đám người Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt cũng không để ý những điều này, kéo Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh liền muốn rời khỏi, cô có một loại dự cảm, lại ở tại chỗ này, cô nhất định sẽ không có cái kết cục tốt gì.
"A?" Thẩm Duyệt vừa đi hai bước, mắt cá chân liền bị người bắt lấy.
Đúng là Trần Thông, chỉ thấy Trần Thông thống khổ trợn to hai mắt, cặp kia máu đỏ tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Duyệt, đôi môi hơi mở ra, gian nan phun ra mấy chữ
" Tiểu Duyệt . . . . . . Cứu ta, cứu ta."
Thẩm Duyệt bị bộ dáng của Trần Thông hù dọa toàn thân đều nổi da gà, Thẩm Duyệt không chút nghĩ ngợi dùng chân gắt gao đá đánh cái tay kia của Trần Thông.
"Thả ta ra, thả ta ra, cút ngay, cút ngay" Thẩm Duyệt một chút cũng không có lưu tình, dùng chân hung hăng đạp đánh tay Trần Thông.
Trần Thông tay rốt cục bị Thẩm Duyệt đạp rớt rồi, Thẩm Duyệt liên tục không ngừng kéo Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh ra phòng.
"A. . ." Thẩm Duyệt mới vừa ra khỏi phòng, trong phòng liền truyền ra từng đợt tiếng thống khổ gào thét
"Ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá." Rời khỏi phòng Thẩm Duyệt hai tay gắt gao nắm chặt cái bình thủy tinh kia, chỉ cần có thể đem những vật này khiến cho Vân Khởi ăn đi. . . Ha ha...
Thẩm Duyệt nghĩ đến Vân Khởi đem sẽ biến thành bộ dáng khủng bố giống Trần Thông, Thẩm Duyệt liền nhịn không được bật cười.
Vì Dương Mai cùng Thẩm Hoa Vinh bộ dáng lo lắng hãi hùng, khiến cho Thẩm Duyệt ở bên cạnh nhìn khinh thường.
"Tiểu Duyệt a?" Thẩm Hoa Vinh sắc mặt lo lắng đi đến trước mặt Thẩm Duyệt
"Chúng ta hay là thôi đi, nếu để cho người đã nhận ra, chúng ta nhưng là..."
Thẩm Duyệt trợn trắng cả mắt, cô cũng biết Thẩm Hoa Vinh là cái tiểu nhân thay đổi thất thường.
Thẩm Hoa Vinh thật sự là bị bộ dáng vừa rồi của Trần Thông làm cho sợ hãi, lần trước hạ độ Vân Khởi, những người kia đã thiếu chút nữa giết hắn rồi, nếu như lần này lại bị người phát hiện ra, như vậy hắn liền thật sự không sống nổi.
Hơn nữa, hắn là cha ruột của Vân Khởi, chỉ cần một lòng cầu xin, chắc chắn Vân Khởi sẽ tha thứ hắn a?
Đối với hạ độc tính nguy hiểm, Thẩm Hoa Vinh cảm thấy đi cầu Vân Khởi khả năng gặp nguy hiểm thấp hơn rất nhiều.
Thẩm Duyệt tự nhiên nhìn ra Thẩm Hoa Vinh do dự, hừ, biết bí mật của cô rồi, còn muốn chạy trốn, nghĩ hay lắm.
"Cha, Vân Khởi chắc chắn sẽ không tha thứ ngươi, " Thẩm Duyệt nói rất khẳng định
"Chỉ cần ngài trợ giúp cho ta, chúng ta liền cả đời không lo ăn lo uống rồi, ngươi không cần phải đi nịnh nọt tiểu tiện nhân kia."
"Này? Ta?" Thẩm Hoa Vinh vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn ánh mắt Thẩm Duyệt dần trở nên lạnh lùng, Thẩm Hoa Vinh vội nói:
"Đúng, đúng, tiểu Duyệt nói đúng, tiểu Duyệt nói đúng."
Thẩm Duyệt thấy mình chỉ cần một cái ánh mắt, một bộ mặt lạnh lùng liền có thể làm cho Thẩm Hoa Vinh chuyển biến chú ý, trong nội tâm liền càng thêm xem thường người cha này.
Dương Mai trong mắt hoảng sợ còn chưa có tiêu tản đi, nhìn xem Thẩm Duyệt, có chút lo lắng nói:
"Tiểu Duyệt a, mẹ cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, ngươi thì không nên đi, mẹ đi thay ngươi."
Dương Mai lại ích kỷ, Thẩm Duyệt dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, hiện tại Thẩm Duyệt muốn đi làm chuyện nguy hiểm, Dương Mai trong lòng lo lắng, nói ra lời như vậy cũng bình thường.
Thẩm Duyệt trong nội tâm mặc dù cho rằng Dương Mai chỉ làm liên lụy chính mình, nhưng tại loại này thời khắc mấu chốt, Dương Mai có thể thay cô ta suy tính, Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng không nhịn được cảm động.
"Không cần mẹ, vẫn là để ta đi thôi, " Thẩm Duyệt cảm giác mình đi nếu không đều không nhất định thành công, cô ta chỉ có thế lại đánh cuộc.
Thẩm Duyệt biết rõ Dương Mai có mấy phần mấy lượng, vì có thể thành công, cô ta vẫn là một lòng cự tuyệt.
"Ta không muốn đi, ngươi thay ta đi thôi, thay ta đi thôi" Thẩm Hoa Vinh ánh mắt nóng bỏng nhìn xem Dương Mai.
Chuyện nguy hiểm như vậy, Thẩm Hoa Vinh tự nhiên là có thể trốn liền trốn, nghe được Dương Mai nguyện ý thay thế Thẩm Duyệt đi làm chuyện nguy hiểm, Thẩm Duyệt ngốc nghếch không chấp nhận. Nhưng hắn cũng là chồng của Dương Mai, Dương Mai thay hắn đi cũng tốt a, đến lúc đó vạn nhất sự tình thất bại, phải chết cũng chết Dương Mai, liên quan gì tới Thẩm Hoa Vinh hắn gì đâu?
"Ngươi? Ngươi cái lão già không có lương tâm này" Dương Mai gào một tiếng liền nhào tới đánh Thẩm Hoa Vinh.
|
Chương 105 : Trà trộn vào
Dương Mai đã sớm biết Thẩm Hoa Vinh là hạng người gì, nhưng mà cô mỗi lúc cũng nhịn không được đối với người đàn ông của mình ôm hi vọng, dù sao cũng đã vài chục năm làm vợ chồng.
Dương Mai duỗi ra móng tay thật lâu cũng không có cắt tỉa rửa qua không chút lưu tình một chút nào chộp vào Thẩm Hoa Vinh trên người.
Thẩm Hoa Vinh có chút phiền chán lấy tay muốn hất bàn tay bẩn của Dương Mai ra, nếu như không phải là có Thẩm Duyệt ở trước mặt, Thẩm Hoa Vinh nhất định không chút lưu tình đem Dương Mai đẩy ngã xuống đất, nói không chừng còn có thể hung hăng bồi thêm hai ba cái đạp chân.
Nhưng mà có Thẩm Duyệt ở trước mặt, Thẩm Hoa Vinh cũng không dám làm quá phận. Quần áo trên người Thẩm Hoa Vinh hoàn hảo, nhưng trên mặt lại xuất hiện hai vết cào ứa máu.
Thẩm Hoa Vinh không dám quá phận, chỉ có thể đẩy Dương Mai ra, nhưng Dương Mai một chút cũng không có khách khí, cho đến khi mệt đến mức thở hồng hộc mới chịu buông tha.
"Tốt lắm, mẹ, chúng ta hiện tại còn việc quan trọng phải thực hiện, phải như thế nào đem thứ này thả vào trong đồ ăn của tiện nhân Vân Khởi kia." Thẩm Duyệt sít sao cầm chiếc bình màu xanh trong tay nói khiến cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Thẩm Hoa Vinh cũng biết mình hiện tại đã không có đường lui, chỉ có thể đi theo Thẩm Duyệt vào trong thành.
Ba người không có chỗ để đi lại sợ bị người phát hiện.
Thẩm Duyệt là tuyệt đối không thể lộ diện , Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Thẩm Hoa Vinh hôm nay mang theo Thẩm Duyệt dùng thẻ điểm mua hai gói mì ăn liền, đi tới cửa lớn công hội.
hai người thủ vệ ở cửa lớn chứng kiến Thẩm Hoa Vinh lại đến đây, trong mắt có như thế nào cũng không che dấu được phiền chán. Thẩm Hoa Vinh làm như không thấy, đi đến trước mặt hai người liền cười nói:
"Hai vị huynh đệ tốt, " Thẩm Hoa Vinh cười tươi như hoa.
Hai người thủ vệ chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, liền đứng thẳng người, không hề phản ứng trước Thẩm Hoa Vinh.
Thái độ hai người thủ vệ, làm cho Thẩm Hoa Vinh có chút khó xử, nhưng trên mặt không biểu hiện gì
"Hai vị huynh đệ, thương lượng một chút đi, hội trưởng của các ngươi là con gái ruột thịt của ta, ta tiến vào, cô nhất định sẽ tha thứ cho ta ."
"Chỉ cần cha con chúng ta giải trừ được hiểu lầm, ta nhất định sẽ vì hai vị huynh đệ nói chuyện, để cho hai vị huynh đệ thành vì hội viên cao cấp như thế nào?" Thẩm Hoa Vinh tiếp tục mê hoặc.
Hai người hộ vệ này cũng là dị năng giả, chẳng qua là dị năng giả cấp bốn, muốn trở thành dị năng giả cao cấp còn có một đoạn đường rất dài đi.
Thành dị năng giả cao cấp có sức mê hoặc quá lớn, hai người hộ vệ rốt cục nhịn không được động tâm. Sắc mặt hơi dãn ra, làm cho Thẩm Hoa Vinh nắm bắt được khe hở, tiếp tục mê hoặc hai người hộ vệ. Hai người hộ vệ suy nghĩ một chút, cảm thấy Thẩm Hoa Vinh dù sao cũng là cha ruột của hội trưởng, lần trước nói không chừng thật sự là hiểu lầm, nơi nào có cha muốn giết chết con gái?
Thẩm Hoa Vinh tức thời đem hai gói mì ăn liền kín đáo đưa cho hai người hộ vệ, hai người hộ vệ thấy mì ăn liền, trên mặt nhịn không được lộ ra sắc mặt động tâm.
Mì ăn liền bọn họ bình thường cũng nếm qua , nhưng đây chẳng qua là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể quyết tâm mua một bao, bình thường cũng không được ăn.
Gặp hai người thu lấy, Thẩm Hoa Vinh cười càng thêm sáng lạn, tự mình đem mì túi to ăn liền mở ra, sau đó đưa cho hai người ăn.
Hai người hộ vệ mới vừa ăn hai cái, liền hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì phải chống chọi tang thi ngoài thành, dị năng giả trong công hội đều ở cửa thành chống cự tang thi, trong công hội cũng để lại không bao nhiêu người.
Sau khi hai người ngã xuống, Thẩm Duyệt liền đắc ý theo một cái khúc quanh đi ra, đá đá hai người trên mặt đất, sau đó cùng Thẩm Hoa Vinh cùng nhau đem hai người trên mặt đất chuyển vào trong góc kín đáo.
Để hai người xuống, Thẩm Hoa Vinh muốn đi, lại nhìn thấy Thẩm Duyệt từ trong lòng ngực móc ra một cây chủy thủ sắc bén.
Thẩm Duyệt ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người trên mặt đất, mắt chó nhìn người thấp, đi chết đi.
Chỉ thấy Thẩm Duyệt không chút do dự cắt cổ hai người hộ vệ, Thẩm Hoa Vinh lập tức cảm thấy cổ của mình cũng chợt lạnh
"Duyệt Nhi, ngươi đây là?"
Thẩm Hoa Vinh mặc dù cũng hận hai người kia, trong nội tâm tuy hận nhưng muốn giết chết hai người kia cũng phải chính hắn động thủ, Thẩm Hoa Vinh còn chưa có hạ thủ.
Thẩm Hoa Vinh hoảng sợ nhìn xem Thẩm Duyệt, chỉ sợ Thẩm Duyệt tại thời điểm chính mình không chú ý cũng cắt cổ mình.
Thẩm Duyệt trêu tức nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, cười nói:
"Cha không phải sợ, ta chính là con gái ruột của ngươi, ta sẽ không làm điều có hại tới cha."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, " Thẩm Hoa Vinh giật giật khóe miệng, nghiêng đầu không dám nhìn vào ánh mắt Thẩm Duyệt.
Dương Mai bị Thẩm Duyệt an bài ở bên ngoài công hội, mà cô ta cùng Thẩm Hoa Vinh cẩn thận vào bên trong công hội. Trong công hội so với ngày bình thường yên tĩnh vắng lạnh hơn rất nhiều, người trong công hội phần lớn đều đi chống cự tang thi rồi, mà người còn lại ở trong công hội, đã cùng cầm cự qua một ngày nên ai cũng thấm mệt, rất nhiều người mệt mỏi đã ngủ gật ở trong góc, chỉ để lại không nhiều người ở trong công hội bận rộn làm việc.
Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt cẩn thận một chút tránh thoát đội tuần tra cùng những người chạy việc, đi tìm phòng bếp.
Trong phòng bếp của công hội Thẩm Hoa Vinh không xa lạ gì, trước hắn còn ở nơi này nếm qua cơm thịt kho tàu. Hiện tại, người trong phòng bếp cũng không ít, đều đang rất bận, nấu cơm thơm nức, mùi vị thịt mê người, chẳng những khiến cho Thẩm Hoa Vinh chảy nước miếng đầy đất, mà chính Thẩm Duyệt cũng thèm thuồng vô cùng, hô hấp đều thô trọng không ít.
Thẩm Duyệt con mắt sáng lên nhìn xem cái nồi to đùng khói tản ra đẹp mắt lại tản ra mùi thơm của cơm, cô đã bao lâu không có ăn cơm rồi?
Còn có những miếng thịt kho tàu béo ngậy đỏ rực kia, trời ạ, tiện nhân Vân Khởi này, thế nhưng có thể ăn được thịt kho tàu.
Hiện tại một lon thịt hộp đều là vật hiếm rồi, huống chi là thịt heo mới mẻ vậy, chuyện này đơn giản liền giống như trong mộng ảo tưởng vậy a!
Nhưng là, nhưng tiểu tiện nhân Vân Khởi kia có thể ăn được, hừ, còn không phải là dính hào quang của công hội sao, nếu như mình có thể có được toàn bộ công hội, như vậy, như vậy, mình không phải là cũng có thể mỗi ngày đều ăn được cơm, thịt kho tàu sao.
Nghe nói trong công hội những người bình thường cũng có thể được ăn cơm tẻ thịt kho tàu, Vân Khởi cái tiện nhân phá gia chi tử kia, những người bình thường kia căn bản một chút tác dụng cũng không có, để cho bọn họ ăn, quả thực chính là lãng phí, đúng là đồ phá gia chi tử a!
Ngoài thành tang thi công kích lực đã chậm không ít, ngoài thành thi thể tang thi chất chưa gần thành một ngọn núi nhỏ.
Tang thi bị chết rất nhiều, con người cũng tử cũng không ít, mặc dù có tinh hạch của Vân Khởi trợ giúp, nhưng rất nhiều người trên tinh thần đều rất mệt mỏi mà tinh hạch không có cách nào bù vào được.
Nhưng mà tang thi sẽ không mệt mỏi, sẽ không sợ hãi vẫn công kích vào tường thành.
Nhưng các chiến sĩ dũng cảm lại dùng tinh thần hung hãn không sợ chết của bọn họ gắt gao chống cự tang thi ở ngoài cửa thành.
Vân Khởi mang theo mọi người chế tạo lưới phòng hộ cũng mệt mỏi cực kỳ.
Trên bầu trời tang thi không ngừng công kích vào lưới phòng hộ, muốn từ phía trên xâm nhập vào căn cứ, mỗi một lần đánh cũng sẽ có vô số tang thi thịt nát xương tan.
Nhưng mà tang thi không sợ hãi, vẫn là một lần lại một lần đánh vào lưới phòng hộ.
Có không ít dị năng giả người cũng đã hôn mê bất tỉnh, bị người khiêng đi đi nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, ăn một bữa no đủ, tiếp tục thi triển dị năng, phòng hộ chống tang thi.
Rất nhiều người sắc mặt tái nhợt, chỉ là gắt gao cắn răng, chống cự thôi.
Vân Khởi có dị năng giả trợ giúp, hoàn hảo, còn có thể chống đỡ, nếu như cô không có đem tinh hạch lấy ra, như vậy dị năng giả đã sớm không chịu nổi, chỉ để lại một người là cô, Vân Khởi cũng không cách nào tuyệt đối đảm bảo, mình có thể chống đỡ tang thi tiến công nhiều lần như vậy.
Đầu bếp đem thức ăn làm xong để trong hộp cơm, hiện tại dị năng giả tiêu hao sức lực lớn, ăn cũng rất nhiều.
Trong công hội người bình thường, lúc ăn cơm, đều rất tự giác không ăn nhiều lắm, chỉ sợ mang phần ăn của chính mình ăn sạch, để cho dị năng giả không bị đói bụng.
"Ha ha, tất cả mọi người đang bận a?" Thẩm Hoa Vinh cười vẻ mặt sáng lạn nhìn xem mọi người trong phòng bếp.
Phòng bếp mọi người sau khi thấy rõ là Thẩm Hoa Vinh tới, lập tức giận dữ nói
"Ngươi vào bằng cách nào?"
"Ngươi… người như ngươi như thế nào còn có mặt mũi lại đến đây?"
"Biến, cút ra ngoài!"
Nhìn xem mọi người hận không thể giết mình, Thẩm Hoa Vinh có chút chột dạ, bất quá đảo mắt liền đứng thẳng người
"Các ngươi làm cái gì? Ta chính là cha của hội trưởng các ngươi."
"Cha? Chuyện cười, loại người như ngươi cũng xứng làm cha của hội trường chúng ta?"
"Đúng vậy, nào có người cha ruột nào, hại con gái của mình ?"
"Đúng, nếu như không phải là hội trưởng nhân từ, chúng ta đã sớm liền muốn giết chết ngươi"
Vân Khởi cường đại cùng kiên cường, thông qua lần chống cự tang thi này rõ ràng đều động tâm đến trong lòng của mỗi người.
Người trong công hội đối Vân Khởi sùng bái đã đạt đến đỉnh điểm, chịu không được người khác nói Vân Khởi nửa điểm không tốt, càng đừng nói là Thẩm Hoa Vinh thế nhưng còn hạ thuốc độc muốn giết Vân Khởi, quả thực chính là kẻ địch của tất cả mọi người, nếu như không phải là hội trưởng của bọn họ, căn cứ nói không chừng đã sớm lâm vào nguy cơ, bọn họ cũng đã sớm biến thành tang thi cái xác không hồn rồi.
"Hiểu lầm a, hiểu lầm a!" Thẩm Hoa Vinh liều mạng kêu
"Đây đều là hiểu lầm a, Vân Khởi là con gái ruột thịt của ta, ta làm sao sẽ hại con bé đây?"
"Rõ ràng chính là ngươi đem độc vào thức ăn năm lần bảy lượt hối hội trường chúng ta ăn , không phải là ngươi là ai?"
"Đúng a, thật sự là ác độc!"
"Thật sự là hiểu lầm, ta cũng là mắc mưu người khác a" Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt đau khổ
"Tiểu Khởi thủa nhỏ, mẹ con bé sẽ không có, là ta gà trống nuôi con, nuôi con bé đến trưởng thành, ta thương con bé còn không kịp, ta làm sao sẽ hại con bé cơ chứ, ta tình nguyện chết, cũng không muốn con bé gặp chuyện không may a!"
"Ô ô ô. . ." Thẩm Hoa Vinh khóc một phen mặt mũi đầy nước mắt, dùng tay véo mạnh ở trên bắp đùi đau tới phát khóc, động tác này là do trước kia Dương Mai chuyên môn dùng, hiện tại lại được Thẩm Hoa Vinh mượn đến.
"Đây chính là con gái ruột thịt của ta a, ta làm sao sẽ hại con bé a, ta sẽ không hại, thật sự là oan uổng ta mà" Thẩm Hoa Vinh nhắm hai mắt lại lớn tiếng gào lên, nước mắt chảy đầy trên mặt.
Khiến cho người trong phòng bếp bắt đầu có chút hoài nghi, thật chẳng lẽ là oan uổng?
"Nhưng mà chúng ta nghe nói, ngươi trước kia đối với hội trường chúng ta cũng không hay a?"
Có người nói ra nghi vấn.
Thẩm Hoa Vinh thanh âm ngừng lại, tiếp theo khóc lớn tiếng hơn
"MẹTiểu Khởi từ nhỏ liền đi, đều là ta chiếu cố, Tiểu Khởi là mệnh căn của ta, ta sao có thể đối với con bé không tốt?"
Thẩm Hoa Vinh khóc gọi hấp dẫn sự chú ý tất cả mọi người trong phòng bếp, Thẩm Duyệt liền nhân cơ hội, đem chất lỏng trong bình xanh kia, rót vào một cái hộp thức ăn đặc biệt xinh đẹp. Vì phải hết sức cẩn thận, Thẩm Duyệt còn nhân cơ hội nhỏ mỗi hộp thức ăn khác một giọt nhỏ.
Nhìn xem chất lỏng trộn vào trong hộp cơm, Thẩm Duyệt sung sướng nở nụ cười, Vân Khởi ngươi cũng chớ có trách ta!
Thẩm Duyệt chỉ cần nghĩ tới thảm trạng của Vân Khởi, cô ta trong lòng sung sướng như thế nào cũng không cách nào che dấu.
Người trong phòng bếp đối với lời nói của Thẩm Hoa Vinh đến cùng là không thể nào tin được , chủ yếu là vì danh tiếng của Thẩm Hoa Vinh quá kém.
|
Chương 106: Trần Thông
Trong phòng bếp mọi người đối với Thẩm Hoa Vinh đến cùng trong lòng vẫn có cảnh giác , Thẩm Hoa Vinh không có giống lần trước đến xin đước một chén cơm, mà người bị phòng bếp đuổi ra khỏi phòng bếp.
Thẩm Hoa Vinh Thẩm Hoa Vinh ánh mắt lưu luyến nhìn xem cơm trắng cùng thịt thơm ngon trong phòng bếp, trong miệng hùng hổ không cam lòng kêu lên.
Thẩm Hoa Vinh đi rồi, sau nhìn thấy Thẩm Duyệt, liền không thể chờ đợi được hỏi
"Như thế nào? Như thế nào?"
Thẩm Duyệt một bộ dáng một lòng tin tưởng khiến cho Thẩm Hoa Vinh hoàn toàn yên tâm.
"Chết tiệt, đám người kia cũng dám đuổi ta đi ra, hừ, " Thẩm Hoa Vinh liên tục mặc niệm không thôi những thứ cơm trắng thịt kho tàu kia.
Nghe lời nói của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt nước miếng cũng không nhịn được chảy xuống.
"Chúng ta đi, " nếu đã làm xong chuyện rồi, như vậy Thẩm Duyệt cũng cũng không dám ở tại chỗ này lâu, nếu như bị người phát hiện rồi, liền gặp nguy.
Trong phòng bếp sau khi làm xong người đem thức ăn chuẩn bị để cho người ta mang đi qua bên chỗ Vân Khởi.
Vân Khởi sắc mặt hoàn hảo, nhưng mà những dị năng giả bên người cô đều có vẻ mặt xanh xao, mặc dù còn có thể dựa vào tinh hạch kiên trì, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì cũng không được bao lâu.
Đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng va chạm rầm rầm, như đánh mạnh ở lòng người, khiến cho người ta không khỏi phiền não, rất nhiều người đối với tang thi trên đỉnh đầu kia không ngừng chửi bới.
Người phòng bếp đầu tiên đi đến trước người Vân Khởi, ánh mắt nhìn về phía Vân Khởi đều là sùng bái.
Vân Khởi tiếp nhận hộp cơm đầu bếp đưa tới, sau khi đối đầu bếp nói cám ơn, liền mở hộp cơm ra.
Vân Khởi hộp cơm đích xác là cùng người khác không giống nhau, mặc dù bên trong thức ăn cũng không có khác biệt, nhưng cơm tẻ cùng thịt kho tàu bên trong so với người khác đều nhiều hơn không ít. Vân Khởi biết rõ điều này là người ta thông qua loại phương thức này biểu đạt ý sùng kính đối với mình, Vân Khởi cũng không có cự tuyệt.
"Ân? Đã có chuyện gì xảy ra?" Vân Khởi hơi nhíu mày đầu, cúi đầu xuống hộp thức ăn cẩn thận ngửi một cái, sắc mặt lập tức đại biến, quát lớn:
"Dừng lại, " rồi sau đó lại cầm hộp cơm trong tay quăng mạnh xuống đất, thức ăn trong hộp cơm, rơi lả tả đầy đất.
Mọi người ở chỗ này không biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Vân Khởi, không biết nên làm sao bây giờ?
"Trong cơm có độc, " Vân Khởi sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh như băng làm cho người ta kinh sợ.
"Cái gì có độc?"
Những người đưa cơm tới cùng những người đầu bếp kia chân lập tức mềm nhũn, liền xụi lơ trên mặt đất,
“Cái này không có khả năng, điều này sao có thể?" Đầu bếp biết rõ nếu như bên trong cơm này thật sự bị tra ra có chất độc, như vậy hậu quả không là bọn họ có thể thừa nhận.
"Sẽ không, chúng ta nhìn tận mắt , tại sao có thể có độc?"
"Đúng vậy, hội trưởng, chúng ta sẽ không,"
"Hội trưởng, thật sự là oan uổng a!"
"..."
Xung quanh dị năng giả sắc mặt cũng đại biến, hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt, nếu như lúc này xảy ra điều gì bất trắc, kia...
Mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu tang thi động vậtt hung hãn không sợ chết, sắc mặt trắng bệch.
Vân Khởi nhìn lướt qua những đầu bếp kia, hỏi:
"Phòng bếp có thể có người xa lạ đi qua?"
Đầu bếp đã sợ hãi, nghe Vân Khởi lời nói, sững sờ, lập tức có người hô:
"Hội trưởng,có, có cha ngài đi qua a."
Thẩm Hoa Vinh? Vân Khởi cũng không nhịn được sững sờ, người nọ làm như thế nào tiến vào nơi này ?
Vân Khởi sắc mặt âm trầm
"Ta không phải là đã hạ lệnh không cho hắn vào nơi này sao? Ai phóng hắn tiến vào nơi này ?"
Nghe lời nói Vân Khởi, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, mặc dù trước biết rõ cha hội trưởng muốn độc chết hội trưởng, nhưng là đáy lòng dù sao cũng là có một chút hoài nghi .
Bất quá lần này, mọi người nhưng là rất khẳng định, cha hội trưởng thật sự là muốn độc chết hội trưởng rồi.
Một lần còn có thể oan uổng, hai lần đó đâu?
Đã có dị năng giả đi ra ngoài điều tra chuyện từ đầu đến cuối rồi, lúc này vừa vặn trả lời:
"Hội trưởng, hai dị năng giả gác cổng đã chết rồi."
Ồn ào!
Nghe lời dị năng giả kia nói, Vân Khởi hít sâu một hơi,
"Lại đi làm lại một chút cơm canh, hết thảy chờ tang thi thối lui sau lại suy xét."
Vân Khởi mặc dù vững vàng, nhưng mà ai cũng nhìn ra được hội trưởng bọn họ thật sự rất giận. Phía ngoài tang thi còn đang liên tục tấn công căn cứ, dị năng giả chống cự tang thi nếu như không có Vân Khởi cung cấp tinh hạch, đã sớm mệt chết đi mấy lần, lúc này nơi nào có người rảnh rỗi đi đuổi bắt Thẩm Hoa Vinh?
Chờ đánh lui tang thi, ngày tốt lành của Thẩm Hoa Vinh liền kết thúc, coi như là Vân Khởi muốn giết Thẩm Hoa Vinh, cũng sẽ không có người nói Vân Khởi cái gì không đúng, chỉ biết vỗ tay bảo hay.
Nếu như lần này kế hoạch của Thẩm Hoa Vinh thực hiện được, như vậy những dị năng giả ăn vào cũng sẽ chết đi, đến lúc đó, tang thi sẽ đánh vào căn cứ, khi đó, mọi người trong căn cứ sẽ chết, lúc này, tất cả mọi người hận không thể tự tay giết Thẩm Hoa Vinh.
Những đầu bếp kia gặp Vân Khởi cũng không có làm khó bọn họ, trong nội tâm vàng thêm áy náy sợ hãi, dè dặt cẩn thận hơn.
Những thứ này đầu bếp này thật vất vả có một cái công việc tốt, có nguồn thu nhập nuôi sống mình cùng gia đình, vốn là dè dặt cẩn thận, không nghĩ tới thế nhưng sẽ phát sinh loại chuyện như vậy, mấy vị đầu bếp trong nội tâm sợ hãi cực kỳ khủng hoảng, nhưng mà thật không nghĩ tới hội trưởng còn sẽ tín nhiệm bọn họ, mấy vị đầu bếp trong nội tâm âm thầm thề, lần này định không thể lại để sảy ra sai sót gì rồi.
Ở thời điểm đầu bếp nói Thẩm Hoa Vinh đi qua phòng bếp, người ở chỗ này cũng đã biết chuyện từ đầu đến cuối, trước bọn họ còn đang hoài nghi, nào có cha ruột nào lại muốn độc chết con gái ruột của mình?
Nhưng mà sau chuyện lần này, mọi người cũng đã tin tưởng không thể nghi ngờ, Thẩm Hoa Vinh kia chính là người có bệnh thần kinh, có người con gái tốt như hội trưởng bọn họ như vậy, thế nhưng không có hảo hảo quý trọng, còn muốn độc chết, thật sự là chán sống đây mà.
Đầu bếp dùng thời gian nhanh nhất, đã làm xong thức ăn, Vân Khởi mang theo mọi người cơm nước xong, lại tiếp theo chống lại tang thi.
Vân Khởi lạnh lùng nhìn thoáng qua tang thi đỉnh đầu kia đúng là âm hồn bất tán, tang thi lực công kích độ đã muốn giảm rồi, nghĩ đến qua không được bao lâu, tang thi cũng sắp muốn tản đi.
Bất quá, đợi đến khi đó, có lẽ cô...
Tứ đại thế gia đang ở trên tường thành nhìn xem tang thi ngoài thành đang yếu dần, rốt cục xem như thở phào nhẹ nhõm, tang thi công kích rốt cục yếu đi.
Nhưng, đột nhiên, một trận thét chói tai đến cực điểm giống như theo từ chân trời xa xôi mà đến, khiến cho vô số người cảm thấy màng nhĩ muốn phình ra, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
Theo sau tiếng vang lên kì lạ kia, tang thi ở bên ngoài căn cứ lại bắt đầu điên cuồng công kích vào tường thành.
"Nguy rồi, tang thi dường như muốn nổi điên" tang thi xác thực lực đánh đã yếu đi, nhưng tang thi sau lưng rõ ràng cho thấy hắn không cam lòng, nghĩ muốn giãy giụa một đợt cuối cùng.
Chỉ cần bây giờ có thể chống cự, như vậy tang thi sẽ tản đi.
Trong căn cứ người tất cả đều giữ vững tinh thần, muốn cùng với tang thi tiến hành một trận đánh quyết tử.
Tang thi ở một lần cuối cùng công kích trở nên điên cuồng vô cùng, mãnh liệt như thủy triều vọt tới.
"Ngăn trở, ngăn trở."
"Đây là một lần công kích cuối cùng của tang thi, mọi người nhất định phải ngăn trở!"
"Tang thi sắp không được rồi, vì căn cứ, vì người thân, mọi người nhất định phải ngăn trở."
Tứ đại gia tộc đều xuất hiện, tất cả mọi người biết rõ thời khắc quyết định sinh tử đã đến, lúc này, tất cả mọi người ánh mắt kiên định nhìn xem tang thi điên cuồng, chỉ có giết con tang thi này, bọn họ mới có thể sống, người thân của bọn họ mới có thể sống, nếu không phải là ngươi chết chính là ta vong!
Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt theo từ trong công hội đi ra cũng không có rời đi, mà là núp vào một góc khuất theo dõi.
"Tiểu Duyệt a, ngươi nói Vân Khởi kia thật có thể bị độc chết sao?" Thẩm Hoa Vinh có chút không yên lòng hỏi.
Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng lo lắng rất, cô đương nhiên hy vọng có thể thành công, nhưng nghe Thẩm Hoa Vinh hỏi có chút bực mình nói
"Sẽ thành công , yên tâm đi."
Giống như là đang nói với Thẩm Hoa Vinh, lại càng giống là đang tự cho mình lòng tin vậy.
Nhưng mà một lúc sau hai người lại phát hiện, phía bên trong công hội thật yên tĩnh, không có chút rối loạn nào, hai người liếc mắt nhìn nhau, một loại dự cảm xấu tràn ngập ở trong lòng hai người.
Thẩm Hoa Vinh bây giờ thật sự rất hối hận, nếu như bọn họ thành công, hiện tại công hội nhất định sẽ phát sinh hoảng loạn, nhưng khi nhìn về phía bên trong công hội yên tĩnh thế kia, nhìn lại lưới phòng hộ trên đỉnh đầu, Thẩm Hoa Vinh biết rõ là đã thất bại.
Sớm biết rằng sẽ thất bại, hắn liền không cùng Thẩm Duyệt làm những chuyện điên khùng này rồi, lúc trước Vân Khởi mặc dù hoài nghi hắn, nhưng cũng không có chứng cớ xác thực, nhưng mà bây giờ coi như là xong rồi.
Thẩm Hoa Vinh nhìn về phía Thẩm Duyệt trong ánh mắt mang theo tia oán hận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Hiện tại Vân Khởi nhất định hận không thể giết hắn rồi, vậy hắn hiện tại chỉ có thể đi theo sát sau lưng Thẩm Duyệt, dù sao cô ta ít nhất còn là một dị năng giả.
Nếu không chỉ bằng hắn, Vân Khởi nhất định sẽ giết hắn một cách dễ dàng.
Thẩm Duyệt hít sâu một hơi, mới có thể kềm chế lửa giận trong lòng mình, vì cái gì? Vì cái gì? Cô đâu có để lộ cái sơ hở gì, vì cái gì Vân Khởi lại phát hiện?
Hơn nữa rõ ràng độc kia không có hương vị, người bình thường nhất định là không thấy được , tiểu tiện nhân Vân Khởi kia như thế nào phát hiện ra?
"Đi, chúng ta nhanh chóng rời đi." Thẩm Duyệt nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, nhấc chân liền hướng ngoài thành đi.
Thẩm Hoa Vinh vội vàng đuổi theo
"Tiểu Duyệt a, chúng ta sẽ không có chuyện gì đi?"
"Hừ, " Thẩm Duyệt hừ lạnh một tiếng
"Có việc? Chúng ta đương nhiên sẽ có việc, nghĩ đến tiểu tiện nhân Vân Khởi kia chắc chắn đã hạ lệnh đuổi theo giết chúng ta xuống rồi đi."
"Cái gì?" Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt đưa đám, trong lòng hối hận đến đứt ruột đứt gan rồi, hắn không nên có lòng tham.
Chứng kiến bộ dáng này của Thẩm Hoa Vinh, Thẩm Duyệt lại nhìn hắn chướng mắt, lạnh lùng mở miệng nói
"Ngươi nếu là cảm thấy đi theo ta nguy hiểm, ngươi có thể tự động rời đi a!"
Thẩm Hoa Vinh nghe lời Thẩm Duyệt nói, sợ thiếu chút nữa không đứng được, rời đi?
Hắn ngược lại nghĩ a, hắn mà rời khỏi cô ta chỉ biết sẽ bị chết nhanh hơn.
Thẩm Duyệt chứng kiến bộ dáng Thẩm Hoa Vinh giận mà không dám nói gì, cũng biết Thẩm Hoa Vinh chỉ là một kẻ bất lực.
Thẩm Hoa Vinh không dám nói gì, chỉ là sít sao đi phía sau lưng Thẩm Duyệt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận gió thổi qua, Thẩm Duyệt nhịn không được nhắm mắt lại, lập tức một loại hơi thở băng hàn lạnh lẽo thấu xương đánh tới.
Thẩm Duyệt biến sắc, liền nhìn thấy người mặc áo đen xuất hiện ngay trước mặt, chính hắn là người đưa cho cô chất độc.
Lần nữa gặp phải người áo đen, Thẩm Duyệt lần này rất là căng thẳng, cô muốn người áo đen cho cô chỗ tốt, nhưng lại không có hoàn thành nhiệm vụ mà người áo đen giao cho cô.
Thẩm Duyệt bản có thể biết rõ người áo đen trước mặt không dễ chọc, cho nên lần nữa nhìn thấy người áo đen, Thẩm Duyệt chột dạ không dám nhìn vào con mắt của hắn, trong nội tâm rất căng thẳng, thậm chí còn có một giọt mồ hôi lạnh theo đầu lông mày chảy xuống.
"Hừ, " người áo đen phát ra hừ lạnh một tiếng, này tiếng hừ lạnh này nhìn như thanh âm phát ra không lớn, nhưng lại ở bên tai Thẩm Duyệt nổ vang, chấn động đến mức khiến màng nhĩ Thẩm Duyệt đau từng trận, thiếu chút nữa hộc máu, lui về phía sau một bước, ngã ngồi dưới đất.
"Phế vật vô năng." Người áo đen rất tức giận.
Thẩm Hoa Vinh vốn là thấy một người áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cho là người Vân Khởi phái đến bắt hắn , xoay người liền muốn chạy.
Nhưng khi nhìn đến Thẩm Duyệt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt vẻ mặt dường như là biết người áo đen kia, Thẩm Hoa Vinh trong nội tâm hiếu kỳ, ngược lại nhất thời đứng ở bên cạnh. Thẩm Hoa Vinh không có nghe được người áo đen nói cái gì, chỉ nhìn thấy Thẩm Duyệt xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Đây là kẻ địch?
Thẩm Hoa Vinh nghiêng đầu liền muốn chạy, nhưng mà Thẩm Hoa Vinh phát hiện, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không cất bước được, tựa hồ dậm chân tại chỗ, Thẩm Hoa Vinh mắt lộ ra kinh hãi, hô hấp cố gắng nhẹ nhàng, động cũng không dám động.
"Đại nhân, oan uổng, không phải là ta không tận tâm, thật sự là Vân Khởi kia quá mức giảo hoạt, " Thẩm Duyệt không biết người trước mắt là ai, nhưng vì mình mệnh, cô ta khi nói chuyện với người áo đen đều rất nịnh nọt.
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru, thất bại chính là thất bại, vô năng còn muốn ngươi có ích lợi gì?" Người áo đen nói, cánh tay vung lên, làm như muốn giết Thẩm Duyệt.
"Không cần a" Thẩm Duyệt thê lương gọi một tiếng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trước mặt Thẩm Duyệt, thay cho cô ta đỡ được đạo lệ phong giết người kia.
Thẩm Duyệt cúi thấp đầu, thân thể cũng không có truyền đến kịch liệt đau nhức, Thẩm Duyệt ngẩng mạnh lên đầu một cái, liền vừa hay nhìn thấy một vóc người dị thường cao lớn, hai mắt đỏ bừng ngăn cản ở trước mặt cô.
Người đàn ông ở trước mắt lưng hùm vai gấu, trên mặt gân xanh nổi lên, khuôn mặt dữ tợn, nhưng ở trong mắt Thẩm Duyệt là vô cùng vui mừng.
Cô ta không biết người trước mắt là ai, nhưng mà cô ta biết rõ, cô ta tựa hồ sẽ không phải chết.
Nhưng mà xem người đàn ông ở trước mắt, Thẩm Duyệt lại phát hiện người đàn ông ở trước mắt tựa hồ có chút quen mắt, cẩn thận nhìn một cái, Thẩm Duyệt lập tức trừng lớn hai mắt, không thể tin kinh kêu ra tiếng
"Trần Thông?"
Người đàn ông ở trước mắt cứu cô ta không là ai khác đúng mà đúng là Trần Thông bị cô hạ chất độc kia.
Thẩm Duyệt như thế nào cũng không nghĩ ra, tại thời khắc sinh tử như vậy, người cứu cô ta, dĩ nhiên là kẻ mà cô ta vẫn xem thường, thậm chí còn hạ chất độc muốn giết chết, Trần Thông.
Thẩm Duyệt vẻ mặt mê mang, người đàn ông kia sau khi nghe được Thẩm Duyệt kêu lên Trần Thông, mắt lộ mê mang, tựa hồ không biết là có ý gì.
Trước mắt Trần Thông trong miệng phát ra một loại tiếng gào thét của dã thú, hắn không biết hắn là ai, hắn chẳng qua là cảm thấy nữ nhân trước mắt, làm cho hắn nhịn không được thân cận.
Người áo đen kia không nghĩ tới ở lúc hắn giết người, thế nhưng có người ngăn cản, người áo đen cẩn thận đánh giá Trần Thông một chút, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia thích thú vui vẻ.
"Hảo, ha ha, thật là không có nghĩ đến a!" Người áo đen cười quan sát Trần Thông, Trần Thông tựa hồ cũng phát giác được trước mắt người áo đen rất cường đại, mặc dù chắn ở trước mặt Thẩm Duyệt, nhưng mà lại không có chủ động tiến công.
"Được rồi, nể mặt ngươi, hôm nay ta liền tha cho nữ nhân này" người áo đen nói xong, thân hình chuyển một cái, liền biến mất tại chỗ.
Thẩm Duyệt nhìn thấy người áo đen bỏ đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, một bộ dáng sợ hãi không nói thành lời.
Thẩm Hoa Vinh thấy người áo đen kia đi rồi, hai chân mềm nhũn xụi lơ ở trên mặt đất, vội vã thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết người nọ là ai, nhưng là hắn biết rõ người nọ rất nguy hiểm, hiện tại tốt lắm, hắn tựa hồ được cứu rồi.
Thẩm Hoa Vinh biết mình sau khi bảo vệ được một cái mạng, mới từ từ nhìn xem Thẩm Duyệt, ánh mắt lộ ra phẫn hận, đều là do tiện nhân này, đều là do cô ta không biết đắc tội với ai, mới làm liên lụy tới hắn, thật là đáng chết.
Thẩm Duyệt lại cũng không thèm nhìn tới Thẩm Hoa Vinh, mà đứng lên, nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này con ngươi đỏ bừng, tia máu tràn ngập.
"Trần Thông?" Thẩm Duyệt thử thăm dò gọi một tiếng.
Trần Thông đã không biết nói chuyện, chỉ sững sờ nhìn xem Thẩm Duyệt, trong mắt thậm chí có chút nghi hoặc.
Thẩm Duyệt chột dạ lợi hại, cô ta tự tay đem chất độc đút cho Trần Thông, cô ta sợ hãi, cô ta sợ Trần Thông là tìm cô ta báo thù. Thẩm Duyệt không dám động, cô ta sợ, cô ta vừa động, Trần Thông liền sẽ giết cô ta.
Còn là Thẩm Hoa Vinh cẩn thận đi đến bên cạnh Trần Thông, đối với Trần Thông lộ ra nụ cười nịnh nọt,
"Thật sự là rất cảm tạ ngài, cám ơn ngài..."
Đối mặt với Thẩm Hoa Vinh cảm tạ, Trần Thông chỉ mê mang nhìn xem Thẩm Hoa Vinh, cũng không nói chuyện, cũng không động. Thẩm Hoa Vinh có chút lúng túng, trong lòng hắn không thoải mái, nhưng mà đối mặt là Trần Thông, Thẩm Hoa Vinh lại một ít cũng không dám đem bất mãn ta của mình biểu đạt ra ngoài.
Thẩm Hoa Vinh nhìn xem Thẩm Duyệt đứng ở một bên ngây ngốc, nhịn không được đẩy Thẩm Duyệt một cái
"Đều là ngươi, " trong giọng nói tràn đầy oán hận.
Nhưng mà còn không đợi Thẩm Hoa Vinh đẩy cái thứ hai, liền cảm thấy sau lưng giống như là bị người hung hăng đập một búa, chờ thời điểm hắn kịp phản ứng, thân thể đã bị đập mạnh vào tường.
"Phốc!" Thẩm Hoa Vinh phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đều ảm đạm đi không ít.
Trần Thông cũng đã chắn ở trước mặt Thẩm Duyệt, lạnh lùng nhìn xem Thẩm Hoa Vinh.
Ánh mắt kia lạnh như băng, hù dọa Thẩm Hoa Vinh tâm sợ run lên, cổ họng cũng không dám thốt ra.
Mà Thẩm Duyệt ở một bên mắt sáng rực lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn xem Trần Thông.
Toàn thân kích động như phát run, ngay cả giọng nói đều có chút run rẩy
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Thẩm Duyệt chỉ Thẩm Hoa Vinh nằm trên mặt đất cách đó không xa nói:
"Đi, đánh hắn!"
Thẩm Duyệt nói đơn giản, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Thông.
Trần Thông nghe Thẩm Duyệt lời nói, ngay cả do dự cũng không có, vèo một cái, liền đứng ở trước mặt Thẩm Hoa Vinh, ở trong ánh mắt hoảng sợ của Thẩm Hoa Vinh, Trần Thông không chút lưu tình, một quyền đập vào trên mặt Thẩm Hoa Vinh.
"Răng rắc!" Thẩm Hoa Vinh ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có truyền ra, cái cằm liền bị đánh rớt.
|