Phi Gien Hoàn Mỹ
|
|
Chương 35
“Đúng!” Ninh Phi trầm trồ khen ngợi, cũng nói theo: “Thiếu gia Kevin cũng quá bất hạnh! Tuy rằng chạy ra khỏi hang hổ lại rơi vào miệng sói, sao lại gặp phải hải tặc tinh tế cơ chứ! Này thật không có liên quan gì đến chúng ta, vì cứu gã chiến hữu của chúng ta còn phải hy sinh đó!”
Kỳ Uyên bị Vinh Tranh đẩy về như vậy, không thực hiện được mục đích, đại khái nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt có chút tối tăm. Phù Chính lạnh lùng nói: “Anh cũng đã thấy, hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện hợp tác chưa?”
“Được a.” Kỳ Uyên ra vẻ trấn định, lại không cam lòng nói với Vinh Tranh: “Đừng quên cậu đã từng nói cái gì.”
“Tôi nhớ rõ những gì mình đã nói.” Vinh Tranh không nặng không nhẹ nói lại lần nữa: “Đó là việc riêng của tôi và anh. Tôi hy vọng anh cũng có thể nghĩ như vậy.”
Kỳ Uyên có chút mất kiềm chế, nhưng lời Vinh Tranh vừa nói ra, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, thâm sâu nhìn Vinh Tranh một cái, phát hiện chính mình vẫn không có biện pháp với cậu ta như cũ, mấy người không nhìn Kevin rít gào mắng giận, đi đến phòng khách cách đó không xa. Phù Chính còn chưa nói gì, Vinh Tranh nhỏ giọng hỏi Nick có thể đi pha bình trà hay không.
Hắn không đi được, Nick rất thích ý đi, khi trở về ghé vào lỗ tai hắn chế nhạo: “Cậu thật chu đáo a chị dâu.”
Vinh Tranh hung hăng cho hắn một khuỷu tay, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Nhưng tư thái đùa giỡn này hiển nhiên đã kéo gần khoảng cách, hắn chắc chắn sẽ lên chiến trường với Phù Chính, về sau tự nhiên không tránh được phải giao tiếp với nhóm chiến hữu của y, phương thức như vậy tất cả mọi người đều thích.
Nick thảm hề hề đứng ở góc hẻo lánh tiện hành động, hai người Kù Uyên mang đến cũng tản ra, ba người ngồi trên ghế sô pha, Kỳ Uyên khôi phục dáng dấp ban đầu, hai ngón tay thon dài giao nhau lại mở ra, giao nhau rồi lại mở ra, này tựa hồ là động tác quen thuộc khi hắn suy nghĩ. Phù Chính cũng không nói gì, đang đợi đối phương mở lời trước.
Đứng ở góc độ của Phù Chính, không tốt nói trước. Y hiện tại đang là quân nhân, tuy rằng có tham gia chính trị song đó cũng không phải chức nghiệp chính của y, nói cách khác, y kỳ thật không thích lục đục đấu đá gì đó, thế nhưng địa vị của Phù gia lại có thể tham gia vào việc này, gia tộc, phe phái, đấu tranh chính đàn….Đều chung nhịp thở với y, nếu không muốn bị người khác khống chế vận mệnh có hai phương pháp, hoặc là cái gì cũng không làm hoặc là cái gì cũng làm.
Huống chi bây giờ y còn có Vinh Tranh. Vì tương lai của hai người, y phải thận trọng.
Có lẽ vì một phen giao phong mới rồi, Kevin đã bị đóng dấu nửa đường chết. Kỳ Uyên cũng không nóng nảy, rất là nhàn nhã, nửa ngày sau mới nói: “Nếu các người bắt được Kevin như vậy các người biết gã từ Borges tinh đến nơi xa xôi này để làm gì sao?”
“Chúng ta biết.” Phù Chính bất động thanh sắc, đồng thời đánh ngược lại: Người thuê anh cũng nhìn trúng nơi này?”
“A…Quả nhiên là Phù thiếu tướng được xưng là chiến thần.” Kỳ Uyên không lưu tâm, nhận lấy toàn bộ thăm dò của Phù Chính. “Tất cả mọi người đều biết chuyện vậy thì không cần nói lời thừa thãi nữa. Sự tình rất đơn giản, gia tộc Deans nhất định đeo mặt đen, người phản diện như vậy tuy rằng có chút phiền toái, nhưng có thể có được thắng lợi cuối cùng, không phải sao?”
Mấy câu này vừa nói ra, phạm vi người có khả năng lại thu nhỏ lại, trong lòng Phù Chính đã biết, hỏi lại Kỳ Uyên: “Anh muốn làm gì?”
Kỳ Uyên nâng tay phải lên, vươn ra hai ngón tay dài khác hẳn với người thường: “Tôi muốn làm hai việc thế nhưng thiếu người hợp tác. Hôm nay gặp được anh, tôi cho rằng rất thích hợp.”
“Thứ nhất giết chết Kevin.Deans diệt khẩu, giấu tin tức này.”
“Thứ hai, tôi và dân bản xứ của hành tinh kia có chút liên hệ, bọn họ không hy vọng lại có người như Kevin đánh chủ ý đến mình, hơn nữa….Có thể suy xét cùng khai phá.”
Người địa phương mất liên lạc cùng Liên Bang nhiều năm, trình độ khoa học kỹ thuật rất lạc hậu, vì sinh tồn và phát triển, bọn họ cũng muốn cải thiện hoàn cảnh cư ngụ của bản thân, Kevin đến khiến bọn họ càng cần nhanh chóng hiểu rõ trình độ của Liên Bang. Bọn họ không nghĩ lại làm “dân bản xứ” một hành tinh xa xôi mà nguyện ý nỗ lực tranh thủ một tương lai tốt đẹp.
Vinh Tranh lại không có ý tưởng như thế, không khỏi hỏi: “Như thế nào? Người thuê anh cũng không đàm phán thuận lợi với bọn họ sao?”
Kỳ Uyên nhún vai: “Chính khách sao, tự nhiên phải ưu tiên lợi ích cho mình rồi. Số lượng người địa phương không nhiều, bọn họ càng có khuynh hướng mua toàn bộ hành tinh, đuổi toàn bộ người đi. Như vậy lợi nhuận đạt được là 300%.”
Vì 100% lợi nhuận, liền có vô số người chịu đánh cược tính mạng, huống chi lại nhiều như vậy. Ở ngoài đương nhiên nói lời dễ nghe nhưng chung quy tất cả đều là ý tứ như vậy. Đa số người tại thời điểm có cơ hội như vậy đều thà rằng cải thiện chứ không muốn chuyển đi, bởi vậy những ý kiến bất đồng của người địa phương cũng dẫn đến không ít tranh luận.
Phù Chính bình tĩnh suy xét lợi hại trong đó. Phù gia tuy rằng lấy quân công lập nghiệp, thành viên trong nhà cũng chủ yếu tham gia quân ngũ, nhưng những người còn lại cũng kinh doanh rất nhiều ngành sản xuất, chỉ có thể nói thế lực chủ yếu là trong quân. Phù Chiến là một chi thuộc bổn gia(dòng chính), lại bởi vì ngày thường rất bận, bọn họ chỉ hằng năm sang năm mới mới tụ hội ở gia tộc. Mà tài nguyên liên quan đến sản nghiệp kinh doanh của Phù gia là do một người chú ở phân gia(dòng phụ) đảm nhiệm. Nếu nhận được chuyện này, không khó gì lại phân đến cho ông ấy.
Một gia tộc đứng không ngã cũng không đơn giản như vậy. Đáp ứng Kỳ Uyên chính là cấu kết với hải tặc, vô luận là làm gì cũng thế, Kỳ Uyên có thể âm thầm làm rất nhiều chuyện, mang đến lợi ích khổng lồ bởi vậy chống lại đối thủ này của hắn cũng không phải vẫn đế dễ giải quyết chỉ cần nói là được.
Kỳ Uyên cũng biết đây là chuyện quan trọng cần suy nghĩ, rất kiên nhẫn chờ đợi. Thật lâu sau Phù Chính khẽ gật đầu: “Phù gia sẽ cân nhắc chuyện này.”
“Không nên để tôi đợi lâu.” Kỳ Uyên lúc này mới mỉm cười, nói lời như vậy trên cơ bản đã thành bảy tám phần. “Lấy kỳ hạn là nửa tháng, thế nào? Lúc các người phái người đến khảo sát địa điểm, cũng có thể liên hệ với tôi.”
Cẩn thận suy ngẫm, Vinh Tranh hỏi: “Anh sao lại quen với bọn họ? Không phải đã phong bế rất lâu rồi sao?”
“Điều này sao….” Kỳ Uyên cố ý đến gần hơn, cơ hồ sát mặt Vinh Tranh: “Thủ hạ của tôi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, vừa lúc hạ xuống bên kia, được bọn họ cứu trợ, sau ở lại hơn nửa năm, còn nhìn trúng một cô nàng bên đó…Các người nếu không vội, có thể tham gia hôn lễ nửa tháng sau của bọn họ, nghe nói là tổ chức theo tập tục địa phương lưu truyền tới nay, phi thường thú vị.”
Hắn mời rất thành ý, Vinh Tranh cũng có chút động tâm, nhưng chuyến này nhất định sẽ có nguy hiểm. Gerda nhìn bọn họ nói chuyện không sai biệt lắm, lộ ra xen vào: “Ta muốn đi xem~!”
“Di? Kỳ Uyên sao ngươi lại ở đây?”
Kỳ Uyên tâm tình tốt, cười tủm tỉm, điểm vào cái trán hư ao của Gerda: “Đúng vậy, sao ta lại ở trong này a? Thật sự là bí mật. Thế nào? Muốn đi xem phong tình hôn lễ dân tộc với ta không?”
Gerda vô cùng hào hứng, bộ dạng vặn vẹo xoay tới xoay lui muốn đi, Gia Y cũng hiện thân, trước nhìn nhìn sắc mặt Phù Chính, phát hiện có chút….Khó coi?
Nhìn theo ánh mắt Phù Chính, Gia Y lập tức xông lên chui vào giữa Vinh Tranh và Kỳ Uyên, ngẩng đầu lên: “Gerda ngươi thật dọa người! Kho số liệu của ngươi không phải là không gì không có sao?”
“Sao có thể giống với tận mắt nhìn thấy!” Gerda mất hứng: “Gia Y ngươi thật là một cơ giáp nhàm chán!”
“Cơ giáp còn muốn nhìn tận mắt cái gì.” Gia Y đẩy lùi hỏa lực kiên trì của Gerda, nhanh chóng ném ra một câu tuyệt đối khiến Gerda căm ghét vạn phần: “Ngươi cũng không phải là người.”
Gerda quả nhiên nổi giận: “Ngươi mới không phải người!”
Lần thứ 101, hai cơ giáp triển khai vấn đề lâu dài lại tràn ngập thuốc súng, Phù Chính đứng lên, mặt không biểu tình: “Tôi cần liên lạc với trong nhà một chút.”
Kỳ Uyên buông tay: “Xin cứ tự nhiên. Bất quá để Vinh Tranh ở lại một lát. Tôi có lời muốn nói.”
Phù Chính lập tức nói với Vinh Tranh: “Gia gia nói muốn thấy em bình an vô sự.”
Vinh Tranh kinh ngạc, đảo mắt nhìn hai người, cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng từ lúc hắn đi đến giờ vẫn chưa liên lạc với Phù Chiến, quả thật cũng nên báo bình an.”
Hắn cũng đứng lên, khách khí nói: “Tôi trước đi một lát, chốc sau sẽ trở lại.”
“Còn có, tôi cam đoan với anh, Kevin hẳn phải chết, có thể thả Ron ra không?”
Hai người sóng vai, đứng chung một chỗ rất hòa hợp, Kỳ Uyên nhìn thấy chướng mắt, lạnh lùng nói: “Kevin.Deans còn chưa chết.”
Vinh Tranh có điểm vội vàng chỉ có thể tạm thời buông chuyện này, quay đầu nhìn Phù Chính với ý xin lỗi. Người sau nhận được, vẻ mặt lập tức càng ôn hòa. Đợi khi bọn họ đi vào phòng bên cạnh, lúc chỉ còn lại hai người, Phù Chính an ủi: “Bây giờ không phải là thời điểm, Kỳ Uyên hẳn sẽ không làm gì Ron.”
Vấn đề hiện tại là chúng ta có nên đi xem tình huống thực địa không, lại quyết định có muốn hợp tác với đoàn hải tặc Tham Lang không?”
=== ======
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Uyên, ân, chưa làm rõ thầm mến đã như vậy….thất bại.
|
Chương 36
Cách ngày tổ chức hôn lễ còn nửa tháng bởi vậy bọn họ có thể lên kế hoạch đầy đủ chu đáo. Kỳ thật Phù Chính có chút tâm tư khác, từ tiền tuyến trở về, y và Vinh Tranh không có thời gian ở riêng, hai ngày hai đêm rơi xuống hành tinh trùng kia cho dù tốt đẹp nhưng lại trôi qua quá nhanh, quá ngắn. Mà nếu bỏ qua cơ hội này, Vinh Tranh quay về học viện không biết lúc nào mới có thể thấy hắn.
Chỉ riêng lý do này đã đủ để y đi hành tinh hoang nguyên kia một chuyến. Coi như nghỉ ngơi cũng không tồi, chỉ là y ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật, bất kể thế nào cũng phải báo cáo lại chút. Về cái khác, sẽ có gia gia Phù Chiến đến hỗ trợ.
Nói vậy Phù Chiến sẽ không từ chối.
Bọn họ ở bên trong phòng trống bên cạnh liên lạc với Phù Chiến, bên kia ông lão mặt mày hồng hào, thấy “cháu dâu” tương lai thế nào cũng thuận mắt, tất cả đề nghị của Phù Chính đều đồng ý hết, về phần chuyện khảo sát hành tinh hoang nguyên, ông nói sẽ nhanh chóng liên lạc với người hiểu công việc trong nhà, trong một ngày có thể lấy được đáp ân hơn nữa còn phái ra nhân viên chuyên nghiệp đi trước để tính toán giá trị cụ thể.
“Kẻ muốn giết người phía sau Tham Lang kia sao…..” Phù Chiến thấy hai người đều bình an vô sự, thanh âm cũng vang dội hơn, tâm tình vô cùng tốt: “Ta đại khái cũng rõ là ai, các cháu cứ thả tay mà làm, ta làm chỗ dựa cho hai đứa!”
“Người Phù gia chúng ta không dễ dàng lùi bước như vậy!”
Vinh Tranh cũng hưng trí lên, dưới tình cảnh trong bầu không khí có người nhà chuyện gì cũng dễ thương lượng này hắn kìm lòng không được dung nhập vào trong đó, hưởng thụ vài phần tình cảm thân tình. Phù Chính lặng yên cầm lấy tay hắn, mở miệng hỏi han: “Gia gia sẽ giúp em xin phép lại….Chúng ta cùng đi xem, thế nào?”
Bên học viện vốn đã xin nghỉ phép một tuần, hiện tại cũng đã đến hạn. Nhưng lại xin nghỉ, hắn chung quy chỉ là học viên, phải suy xét một chút việc ảnh hưởng đến tiến độ học tập.
Tuy rằng hắn rất cảm động sự quan tâm của Phù Chính, không muốn cứ thế lại tách ra, thế nhưng Vinh Tranh có chút do dự, nhìn thấy hắn như vậy, Phù Chính không khỏi nắm chặt năm ngón tay, như là muốn truyền qua tin tức nào đó.
Vinh Tranh ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy gợn sóng trong đôi mắt đen của y, một giây một phút cũng không hề che lấp tình yêu sâu lặng đối với mình, hô hấp của Vinh Tranh bị kìm hãm, nhịn không được mà giọng cũng mềm nhẹ: “Em và anh cùng một chỗ, thế nhưng ….lần sau không thể lại như vậy.”
Chuyện lần sau để lần sau lại nói. Phù Chính lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ vô trách nhiệm như vậy, chỉ cần lúc này đây Vinh Tranh đồng ý, cần gì phải quản nhiều thứ như vậy. Quý trọng từng giây từng phút là được rồi, không cần phải tìm tòi ngày mai không xác định kia.
Bọn họ lại bàn bạc chi tiết một lát, Vinh Tranh nhớ tới Kỳ Uyên nói tìm mình có chút chuyện, muốn đi tìm hắn hỏi một chút, Phù Chính lại như không có việc gì nói: “Không cần.”
Vinh Tranh kinh ngạc nhìn y, Phù Chính thản nhiên: “Giữa em và hắn còn có chút liên lụy, không nên tham dự chuyện ở đây quá nhiều, Nick và một người em họ xa của tôi đính hôn, sang năm sẽ tổ chức cưới, coi như nửa người nhà, vừa vặn có thể tham gia vào việc này, để hắn đến làm tốt hơn. Về sau bảo hắn đi nói chuyện với bọn họ.”
Vinh Tranh nghĩ nghĩ, tựa hồ có thể làm vậy, lại không nghĩ sâu ý tứ của Phù Chính, gật gật đầu đồng ý.
Sự tình cứ như vậy được quyết định, Nick từ chỗ Kỳ Uyên gửi tới vài câu, chỉ cần bọn Phù Chính đặt chân lên hành tinh hoang nguyên kia sẽ lập tức đón được Ron về, hơn nửa bảo đảm cậu ta sẽ không bị chút thương tổn.
Kế tiếp là một tuần trôi qua trên phi thuyền, trên đường gặp chuyên gia Phù gia phái đến, sau khi hội hợp với bọn họ cùng nhau chạy tới tọa độ hành tinh kia. Dọc theo đường đi Phù Chính và Vinh Tranh như hình với bóng, cùng ra cùng vào, ở trong mắt người có tâm là đủ loại cảm và tư vị. Mà vài ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến địa phương kia.
Từ trong vũ trụ nhìn lại, đây là một hành tinh bị đại dương bao phủ đa số, bện cạnh có một khối lục địa lớn đầy màu xanh đại biểu cho sự sống tồn tại. Vinh Tranh dựa vào tri thức trong sách tính ra, đây là một hành tinh trung đẳng.
Chỗ này đích thực xa xôi, không biết nguyên dân năm đó thế nào lại sống được ở nơi này, lại có dạng chuyện xưa gì?
Phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đất trống, đã liên hệ với nhân viên, hơn mười người nam nhân vừa nhìn là biết dân bản xứ chậm rãi tới gần, người người trận địa sẵn sàng đón quân địch, biểu tình nghiêm túc. Vinh Tranh mơ hồ lướt qua liền đoán bọn họ mặc quân áo tự chế tạo, vải dày áo ngắn rất xa xưa, hình thức đơn giản. Hành tinh này khí hậu ấm áp thích hợp, bởi vậy đều chỉ cần mặc áo rộng rãi thoải mái, lúc đi lại lộ ra lồng ngực cường tráng.
Một người trẻ tuổi ăn mặc hiện đại lúc này vội vội vàng vàng lao tới: “Lão đại! Lão đại! Là tôi! Tôi ở trong này! Trăm ngàn lần không cần đánh nhau a a a! Các người cuối cùng đã đến đây!”
Cậu ta hơi ngăm đen, vóc dáng không cao nhưng rất linh hoạt, trong giây lát đẩy đám người ra, đến trước mặt Kỳ Uyên cười ha ha: “Lão đại! Các người cuối cùng đã đến! Đêm nay chính là hôn lễ a! Tôi còn tưởng rằng sẽ tiết kiệm được rất nhiều rượu mừng đó!”
Kỳ Uyên khi nhìn thủ hạ cũng có thay đổi, đột ngột vỗ vai cậu ta: “Như thế nào lại không đến! Ta mang khách quý đến cho cậu, bảo đảm hôn lễ này cậu sẽ cả đời không quên!”
Hắn giới thiệu hai bên: “Này là thủ hạ của tôi, a Long, a Long đoán xem hai vị này là ai?”
A Long cào cào đầu, đại khái là vì kết hôn, cười vô cùng xán lạn: “Lão đại, tôi không biết đại nhân vật gì a….Di, hình như có hơi quen mắt?”
Kỳ Uyên cố ý nâng giọng: “A Long, y không phải chỉ quen mắt còn là đỉnh đỉnh đại danh….Vị này là Phù Chính! Cậu không phải thích xem video chiến trường của y nhất sao?”
“A? Thật hay giả?”
A Long vừa mừng vừa sợ, hai tay vội vàng tìm kiếm toàn thân muốn xin ký tên chụp ảnh chung, Phù Chính thấy tư thế này không dấu vết nhìn Vinh Tranh, đều nhìn thấy ý cười khổ trong mắt đối phương.
Kỳ Uyên này thật biết cách lợi dụng triệt để. Lần này, người địa phương cũng nhớ kỹ cái tên Phù Chính, về sau nếu có chuyện gì, không tránh nổi trách nhiệm. Mặc dù không sợ này đó cũng sẽ có chút phiền phức.
Bất quá, Phù Chính suy ngẫm, nội tâm trấn định. Nếu thường xuyên liên hệ, câu thông đến cuối cùng không biết ai sẽ là người chịu thiệt. Kỳ Uyên nhìn như chiếm thượng phong, nhưng có được rất ít. Chỉ cần Phù gia ở chỗ này hạ rễ xuống được, về sau như thế nào căn bản không phải chuyện khó khăn.
Đến cuối cùng, người trung gian sẽ bị đẩy ra đó cũng là kết quả bình thường. Cũng không biết trong tay Kỳ Uyên còn con bài chưa lật gì, khiến hắn có thể tin tưởng một cách rõ ràng như thế?
Giao dịch như vậy giống như đi trên cầu độc mộc, không thể không để ý. Thanh danh Tham Lang tuy rằng không sai, thế nhưng có thể đứng ở vị trí số một hải tặc tinh tế sao có thể là người lương thiện. Phù Chính và Vinh Tranh liếc nhau, đều nhìn thấy thâm ý trong mắt đối phương.
Ngắn ngủi nhưng coi như vui vẻ mà giới thiệu xong, a Long xoay người sang chỗ khác, phất phất tay, cười thật lớn, ra hiệu không có chuyện gì. Người bên kia lúc này mới buông cảnh giác đi tới, đầu lĩnh là một người cao lớn cường tráng, hai má còn vẽ loạn thuốc màu rực rỡ, vừa thấy liền khiến Vinh Tranh liên tưởng đến người Anh điêng.
Nghe nói trong bọn họ, càng là chiến sĩ dũng mãnh trên người sẽ có nhiều vật trang sức, phô diễn sự cường đại của mình hấp dẫm càng nhiều người khác phái. Nam nhân trước mắt so với Phù Chính còn cao hơn một chút, khổ người không thể nghi ngờ càng thêm rắn chắc. Sau khi nhìn qua mọi người một phen, hắn ta cực kỳ tự nhiên lộ ra sự khinh thường.
Quả nhiên là khu lạc hậu lại còn tưởng rằng vũ lực quyết định hết thảy. Vinh Tranh trong lòng so đo, nếu những người khác cũng dễ nhìn thấu như vậy, vậy thu phục cũng dễ, hết thảy đều dễ giải quyết.
A Long mang bọn họ đi không xa, phong cảnh rực rỡ, rất đỗi khác biệt, chứng kiến những loại động thực vật chưa bao giờ nghe, a Long hưng trí bừng bừng giảng giải nơi này phong cảnh độc, đẹp, nhìn ra được sự yêu thích của cậu ta.
“Tôi về sau sẽ ở lại trong này!” A Long cười hì hì tuyên bố: “Lão đại, anh cũng tới đi! Ở nơi này nói không chừng sẽ sống thêm được mười năm đó! Sau đó bảo các huynh đệ đều chuyển qua đây, chúng ta làm hàng xóm!”
Kỳ Uyên mỉm cười, không gật đầu cũng không từ chối rõ ràng: “Bọn họ còn có chút chuyện chưa làm xong.” Ánh mắt hắn đưa về phương xa, dường như có chút suy nghĩ mà lẩm bẩm nói: “Bọn họ cũng không giống cậu, có thể ở một chỗ an an phận phận sinh sống.”
Vinh Tranh ở ngay phía sau hắn vừa lúc nghe những lời này vào tai, giật mình—-chẳng lẽ, Kỳ Uyên là đang tạo đường lui cho các thành viên của tổ chức Tham Lang?
|
Chương 37
Bọn họ vượt qua đám cây cối rậm rạp, như con thoi xuyên qua rừng mưa nguyên thủy. Vài chuyên gia thể lực không tốt trên trán toát mồ hôi, Vinh Tranh đoán cách này đại khái là do bọn họ nghĩ ra, hy vọng đối phương trụ được đến khi tìm đến nơi có thể ở được.
Thế nhưng, trong chiến tranh hiện giờ tất cả đều là phí công. Bằng vào điểm này có thể phán đoán, bọn họ ít nhất cũng mất đi liên hệ với Liên Bang khoảng ba trăm năm, tuyệt đối không có quy mô khoa học kỹ thuật gì lớn.
Ven đường chứng kiến màu xanh không qua khai phá, này cũng chứng minh đối phương không hề công nghiệp hóa, lại vì dân cư thưa thớt không có sức sản xuất tiên tiến. Vinh Tranh vừa định thảo luận điểm này với Phù Chính, lại phát hiện y quay đầu nhìn chuyên chú cái gì đó, không để ý tới bên này.
Hắn nhìn theo ánh mắt y thấy cách đó không xa trên một gốc đại thụ là một mang lớn niêm dịch màu đậm, bộ dáng ghê tởm. Mấy mét chung quanh đều chậm rãi bị ăn mòn, sức sống cạn kiệt. Sắc mặt Phù Chính ác liệt, Vinh Tranh nghĩ đến gì đó, hỏi dò: “Là…trùng tộc?”
“Còn là tộc quần nữ vương đã qua một kỳ thành thục.” Phù Chính trả lời “Khoảng cách này rất gần thế nhưng bọn họ không hề có ý hoảng sợ.”
Này xác định trên hành tinh này tuyệt đối có cách khắc chế Trùng tộc. Lại đi một lát, cuối cùng cũng tới nơi người ở.
Đứng trên sườn núi nhìn xuống đó là một thôn xóm không lớn, phòng ở phần lớn là hình thức nhà gỗ, cây cối cao lớn có thể chứa mấy người cùng đi, Vinh Tranh lần đầu nhìn thấy thứ mới mẻ như vậy, nhịn không được nhìn chung quanh nhiều thêm vài lần, dư quang nam nhân đầu lĩnh quét qua, lộ ra miệng răng trắng cười: “Tôi gọi là Nguyên Không, nơi này của chúng tôi rất xinh đẹp đi?”
Vinh Tranh gật đầu tán thưởng nói: “Thật là phong cảnh tự nhiên, rất độc đáo.”
“Đây đều ra mọi người trong thôn cùng nhau thiết kế ra.” Nhắc tới sự kiêu ngạo của mình, nam nhân kìm lòng không được cũng nói nhiều hơn, chỉ vào một cái giới thiệu: “Cái nhà gỗ lớn nhất màu lục bên phải chính là nhà tôi.”
Cái nhà gỗ kia không chỉ rất lớn còn xây vô cùng rắn chắc, chung quanh là dây leo quấn quanh, màu xanh dạt dào cũng không biết mùa hè có muỗi không, Vinh Tranh nghĩ đến đây nhịn không được cười cười.
Nụ cười này của hắn tươi sáng nở rộ cùng với trang phục cơ giáp mang đến cảm giác máy móc băng lãnh nhu hòa đi rất nhiều, khiến cho vẻ ngoài tuấn mỹ càng thêm bất phàm, Nguyên Không nhìn đến sửng sốt, mặt lại đỏ. Nam nhân khiến hắn cảm thấy người này còn đơn thuần hơn Tống Tử Võ, Nguyên Không lắp bắp: “Cậu…Nam nhân sao lại dễ nhìn như vậy…”
Vinh Tranh buồn cười nói: “Này cũng không phải tôi có thể quyết định.”
Nguyên Không cư nhiên rất nghiêm túc nghĩ nghĩ mới nói: “Đúng vậy, bất quá khí lực tôi lớn như vậy là do tự mình luyện ra! Tôi mỗi ngày chạy ít nhất ba vạn thước, trời mưa cũng không nghỉ!”
Thật đúng là đơn bào a, Vinh Tranh nghĩ, thừa cơ hội này, chặng đường ngắn ngủi vội vàng nói vài câu liền tinh tường toàn bộ tình huống.
Giống như suy đoán của Vinh Tranh, hơn bốn trăm năm trước, nơi này vốn là hành tinh cực kỳ phồn vinh thế nhưng Trùng tộc xuất hiện khiến bóng ma bao trùm hết thảy, Liên Bang biết rõ hành tinh bị Trùng tộc xâm lược không thể cứu vãn nữa đành tuyên bố buông bỏ, thúc giục mọi người lui lại. Mà có một số người không muốn rời khỏi quê hương liền vụng trộm ở lại. Không nghĩ tới mấy trăm năm trước bọn họ phát hiện Trùng tộc kinh sợ gì đó, dựa vào điểm này, bọn họ tiếp tục ở trong này sinh sản đời sau, sống tới ngày hôm nay.
Hiện bọn họ sinh hoạt cơ bản đã không thành vấn đề, trình độ khoa học kỹ thuật cũng không xuống dốc quá nhiều, chỉ là khuyết thiếu tâm lý cạnh tranh và nhu cầu thị trường cho nên mới đình trệ thật lâu.
Nguyên Không là đời thứ bảy sinh ra ở đây, quản lý đương nhiệm là cha của anh ta-Nguyên Thiên. Anh ta còn nói cho Vinh Tranh, nửa năm trước cũng là anh ta tự tay cứu a Long về, mà cô gái a Long muốn cưới là em gái anh ta, Nguyên Oánh Oánh. Thân là anh vợ, anh ta tựa hồ có chút bất mãn với thân phận hải tặc của a Long.
“May mắn tiểu tử này nói rời khỏi cái tổ chức lang gì đó, ở lại chỗ này sống với Oánh Oánh.” Nguyên Không nói “Không thì tôi và cha tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu ta cưới Oánh Oánh nhà chúng tôi.”
Rất có ý tứ. Vinh Tranh thấy thú vị lại ra vẻ lơ đãng hỏi: “Như vậy, mấy người bọn họ cũng đến đây cũng là tính toán ở lại nơi này sao?”
“Cậu nói mấy hải tặc kia?” Nguyên Không thuận miệng nói: “Bọn họ không có nói thế nhưng chuyển tới đây rất nhiều dụng cụ chúng tôi cần còn dạy chúng tôi cách sử dụng. Điều này chúng tôi rất cảm kích. Thế nhưng cũng như cái thiếu gia Deans lúc trước vậy, nếu muốn xâm lược chúng tôi, với kẻ thù chúng tôi tuyệt đối không nương tay.”
Nói tới đây, anh ta lộ ra biểu tình phẫn hận: “Tôi liền biết, mặt trắng nhỏ kia không phải thứ gì tốt! Chúng tôi đã chết mất vài người!”
“Gã không có kết cục tốt.” Vinh Tranh nghĩ đến Kevin.Deans hoành hành, cười cười: “Gã cũng không sống thêm được bao lâu.”
Hoàn hảo cư dân nơi đây còn tương đối lý trí, phân rõ người ngoài. Chỉ là Tổng đốc Ulysse.Deans chắc sẽ không nghĩ đến, kế hoạch mình hao hết tâm tư tìm kiếm nguồn năng nguyên mới đã bị ngâm nước nóng, còn bồi thường luôn đứa con một của mình. Vinh Tranh còn muốn hỏi chút đến cùng thì thứ gì khắc chế Trùng tộc, không nghĩ tới Nguyên Không vừa nhắc tới vấn đề này liền cứng ngắc mà chuyển đề tài, cố ý nói qua loa, mắt thấy đã tới nơi, anh ta cũng thuận thế ngừng nói chuyện phiếm.
Thôn xóm gần ngay trước mắt, đoàn người cố sức bò lên đại thụ vào một gian nhà gỗ rất lớn, bên trong ngay cửa vào là đại sảnh, hắn nghĩ hẳn nơi này là chỗ bàn bạc hằng ngày của bọn họ.
Một nam nhân trung niên có vài phần tương tự Nguyên Không đi ra, trên mặt là nụ cười tươi hòa ái mà không mất tự nhiên: “Xin chào các vị, tôi là Nguyên Thiên. Hoan nghênh đến nơi này, có lẽ lúc trước nơi này có tên khác nhưng từ lúc chúng tôi quyết định sinh hoạt tại đây liền gọi là hành tinh Gaia.”
Phù Chính tiến lên trước một bước bắt tay với ông: “Tôi là Phù Chính.”
Người địa phương mấy trăm năm không xem tin tức Liên Bang nên không có bất cứ ý tưởng gì khi nghe tên y. Ba phương phân biệt ngồi xuống, giới thiệu ngắn gọn về nhau, bởi vì lấy danh nghĩa tới dự hôn lễ cho nên không khí rất thoải mái. Vài chuyên gia nghe nói nơi này có năng nguyên mới, lòng sớm nóng như lửa đốt, chúc mừng vội vàng nhất. Chưa nói vài câu liền gọi người mang nhóm bọn họ đi thăm dò.
Người còn lại ở trong phòng tùy ý nói chuyện phiếm, bởi vì mục đích của Phù Chính không phải là chiếm đoạt lại có Kỳ Uyên làm người trung gian nên thái độ của Nguyên Thiên không sai, còn đề cử cho bọn họ hoa quả đặc sản địa phương. Vinh Tranh mới đầu không để tâm cầm lấy một cái, không ngờ nước quá nhiều, ướt cả tay.
Hắn vừa định nói trên người không có khăn tay, hai cánh tay một trái một phải thò qua đều cầm khăn tay, vừa khéo một trắng một đen. Vinh Tranh cổ quái nhìn khăn tay màu đen kia, quả nhiên phát hiện hai ngón tay khác với người thường.
Hắn nhướn mày cho Kỳ Uyên một ánh nhìn, trên tay lại tự nhiên cầm lấy khăn tay trắng của Phù Chính, xoa xoa tay lại gấp lại cất vào trong lòng mình, thong dong cười nói với Kỳ Uyên: “Cảm ơn.”
Kỳ Uyên mị mị mắt, thu lại khăn tay màu đen kia, cái gì cũng chưa nói.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Nguyên Không vừa vặn đi nhanh đến, vô cùng vui vẻ mời Vinh Tranh: “Rất nhanh sẽ tới buổi tối, đêm nay là hôn lễ, bên ngoài có dạ tiệc lửa trại! Thế nào? Ra ngoài chơi đùa với chúng tôi đi!”
Phù Chính đứng dậy đầu tiên, Vinh Tranh cũng lập tức đứng theo, hai người sóng vai đi ra ngoài. Nguyên Không không biết quan hệ của hai người còn hiếu khách kể phong tục địa phương, đồng thời có chút ngượng ngùng mở miệng: “Cái kia….đêm nay dạ tiệc sẽ có khiêu vũ, tôi….tôi có thể cùng cậu khiêu vũ không?”
Anh ta chớp mắt chờ mong nhìn Vinh Tranh, cực kỳ giống một chú chó lông vàng lớn đang đợi chủ nhân khen ngợi, Vinh Tranh nhìn trong lòng mềm nhũn, bởi vì không biết đây là tập tục gì nên nhìn sang Phù Chính.
Ánh mắt Phù Chính u ám nhìn không ra cảm xúc. Vinh Tranh thấy sắc mặt y hơi cương lại không khỏi cười thầm, nâng tay giữ chặt cánh tay y, cười tươi cố ý hỏi: “Chúng ta cũng đi, ân?”
Phù Chính còn chưa nói, sắc mặt Nguyên Không thay đổi giật mình thì thào hỏi: “Các người….Là người yêu?”
Vinh Tranh thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chúng tôi đang kết giao.”
=== ========
Tác giả có lời muốn nói: lúc đánh từ tin tức Liên Bang thiếu chút nữa run tay đánh thành tin tức phát thanh.
|
Chương 38
Phù Chính đột nhiên ôm lấy eo hắn, nhợt nhạt mở miệng: “Chúng ta chuẩn bị kết hôn.”
Vinh Tranh rất muốn cười cũng thật cười ra, mi mắt cong cong nói với Nguyên Không: “Đúng là thế.”
Hắn nói dứt khoát như vậy, hai má của Phù Chính có chút đỏ hồng đồng thời tay đặt trên thắt lưng hắn cũng tăng thêm lực.
Nguyên Không có chút thất lạc rời đi, Phù Chính và Vinh Tranh đứng cùng một chỗ, Vinh Tranh vừa muốn nói gì đó, Phù Chính liền hạ xuống một nụ hôn sâu.
Khác với nụ hôn ôn nhu triền miên lúc trước, nụ hôn này tràn ngập tính công kích, mang theo ý xâm nhập cường liệt của nam nhân, thật lâu sau mới tách môi ra, Vinh Tranh đột ngột đánh trở lại, cuối cùng môi của cả hai đều có chút sưng.
Hắn như phát hiện được gì đó, trấn an người yêu trước, hỏi: “Đây là làm sao?”
“…” Phù Chính trầm mặc một lát: “Không có gì.”
Vinh Tranh suy nghĩ, cười nhu hòa: “Là vì Kỳ Uyên? Anh đang ghen?”
Phù Chính không đáp lại, quay đầu đi, Vinh Tranh lần đầu thấy y phản ứng như vậy, quả thực rất mới mẻ, cười tủm tỉm dùng tay quay mặt y lại, mổ nhẹ một cái lên môi y: “Có gì đáng lo lắng, ân?”
Tay Phù Chính còn đặt trên thắt lưng hắn, lồng ngực tóc mai kề sát, im lặng không nói, Vinh Tranh ôm lấy hai vai y, Phù Chính muộn thanh nói: “Nguyên Không…Tựa hồ cũng có ý với em.”
“Anh ta chẳng qua là mời em khiêu vũ.” Vinh Tranh dở khóc dở cười. Phù Chính lại nói: “Em cho rằng, tại dạ tiệc hôn lễ lửa trại, mời người khác cùng khiêu vũ không có ý nghĩa gì sao?”
Vinh Tranh nghẹn lời, một bàn tay của Phù Chính vuốt ve sau lưng hắn, cả người hắn tựa vào trong lòng y, bất tri bất giác vô cùng lười biếng thoải mái như có chút sa vào cảm giác hiện tại, chấn hưng tinh thần lại nói: “Xem ra em phải nói thật….Kỳ thật Kỳ Uyên đã từng cứu em một lần.”
Hắn tận lực nói qua chuyện Vinh Sí Diễn cho Phù Chính, còn nói một lần hữu kinh vô hiểm kia của mình. Phù Chính nghe được Vinh Sí Diễn thế nhưng lại dám cả gan làm loạn như thế, lại ở trên ngã tư đường Thủ đô tinh cướp giết Vinh Tranh không khỏi cau mày, tức giận bừng bừng: “Hắn ta dám!”
“Hắn ta dám.” Vinh Tranh chẳng qua chỉ cười cười, lại nghiêm túc nói thêm: “Thêm lúc này đây Kỳ Uyên hỗ trợ em chuyển Gerda ra cho nên xem như em thiếu Kỳ Uyên hai cái nhân tình. Bất quá em hy vọng, chuyện Vinh Sí Diễn, anh hãy để em tự xử lý.”
Phù Chính không vui nhìn hắn, Vinh Tranh vội vàng thuyết phục: “Nói trắng ra này cũng là việc nhà của Vinh gia em, thân phận của em nói chung cũng rất xấu hổ…Em cam đoan với anh, em sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không bị thương, cũng sẽ không để bị cướp giết lần nữa.”
Phù Chính vẫn không đồng ý, lại nghĩ đến cái gì: “Vinh Sí Diễn kia đã tốt nghiệp, hắn ta là thủ hạ của gia gia?”
Trong quân đội, ý biết phương pháp khiến Vinh Sí Diễn không rõ ràng mà bị trừng phạt hoặc là phái hắn ta ra ngoài làm nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, đều là những phương pháp cực kỳ dễ và tốt làm. Vinh Sí Diễn nếu muốn giết Vinh Tranh, y đương nhiên sẽ không quản sống chết của hắn ta.
“Đều không phải.” Vinh Tranh bên này cũng có tin tức mới nhất, là từ nhóm bọn cùng phòng ngẫu nhiên biết được, Vinh Sí Diễn kế thừa chức vị gia chủ Vinh gia, sẽ không thể lại làm chuyện nguy hiểm mà phải suy xét đến toàn bộ gia tộc. Một người trẻ hơn hai mươi tuổi, muốn cùng một đám lão già đánh thái cực (ở đây là lời nói với nhau chứ không phải tập thái cực đâu nhé), bàn lợi ích, ngẫm lại bộ mặt băng lãnh của hắn ta giờ lại phải làm ra bộ dáng thỏa hiệp, thật đúng là quỷ dị.
“Nghe nói hắn ta đã thông qua mối quan hệ với một vị thượng tướng, chuyển tới nhậm chức văn phòng Quân bộ.” Vinh Tranh nhún vai, về điểm này hắn ngược lại hiểu rõ. Làm một gia chủ đương nhiên không thể tự do tự tại như trước kia.
Tự nhiên cùng đó quyền lực cũng gia tăng, này mới có chuyện Vinh Tranh suýt bị giết chết.
Phù Chính còn không đồng ý Vinh Tranh khư khư cố chấp, chỉ là đáy lòng y đã có quyết sách, đối với người có uy hiếp, thậm chí giết hại Vinh Tranh quyết không thể cho hắn ta cơ hội lần thứ hai. Y lặng lẽ chuyển đề tài, hỏi Vinh Tranh có ý kiến như thế nào với chuyện đề nghị hợp tác của Kỳ Uyên.
“Rất có khả năng là vì tìm đường lui cho Tham Lang.” Vinh Tranh nói: “Nghe nói, thành viên Tham Lang và dân bản xứ có quan hệ rất tốt. A Long kia nghe nói về sau muốn ở lại nơi này.”
“Như vậy sao…” Phù Chính có chút suy nghĩ sâu xa, nếu như vậy tội danh cấu kết cùng hải tặc sẽ gia tăng, làm việc phải càng cẩn thận hơn. Hơn nữa, giả như chuyện thành, muốn chống lại vị chính khách kia và gia tộc Deans—nhất là gia tộc Deans, có thể nói là không chết không ngừng.
Trong lúc liên lạc với gia gia Phù Chiến y đã biểu đạt suy nghĩ của mình, Phù Chiến ở bên kia bày mưu tính kế, nói vậy giờ khắc này trên chợ đen nhóm thương nhân đều biết một tin tức: Thiếu gia Kevin.Deans đã bỏ mình ở ngoại tinh, hung thủ chỉ thẳng vào vị chính khách tài đại khí thô kia.
Mà như theo cái tên của vị chính khách kia thì có thể liên quan nhiều đến Vinh gia. Làm quân nhân Phù Chính càng có khuynh hướng tiêu diệt kẻ thù triệt để, xong hết mọi chuyện.
Mặc dù Tổng đốc Ulysse.Deans nổi giận như thế nào, tóm lại sẽ không nghĩ đến trên người Phù gia, này là phương thức thích hợp nhất. Mà hiện tại thi thể Kevin,Deans không biết đã lưu lạc tới phương nào.
“So với chuyện này, tôi càng muốn biết trong học viện người em gặp là ai?” Vinh Tranh thoáng nhíu mày: “Anh có để ý đến ngón tay hắn không? Hắn nhất định là cao thủ cơ giáp.”
“Nếu dựa theo điểm manh mối ấy để suy luận….” Phù Chính lại có giải thích khác: “Đó là do về sau tôi luyện mà thành, Liên Bang lớn như vậy, nhân khẩu có hơn trăm vạn ức không thể đếm hết. Tôi biết có phương thức sau khi luyện thành ngón tay sẽ như vậy.”
“Thực trùng hợp là, đó cũng là một loại phương pháp huấn luyện thao tác cơ giáp.”
Vinh Tranh không khỏi tò mò “Là cái gì?”
Hai người chậm rãi qua một góc hẻo lánh, Phù Chính tựa vào thân cây, Vinh Tranh tựa vào cùng y, thân cây thô ráp ma sát vào da thịt, Phù Chính thuận tay ôm chặt hắn lại: “Ngón tay như vậy, tôi chỉ thấy qua trên bức ảnh chụp con trai nhỏ của đại sư Andrew.”
Đại sư Andrew qua đời cũng hơn sáu bảy mươi năm, con của ông ít nhất cũng hơn trăm tuổi, tuổi Kỳ Uyên rõ ràng không phải. Đời sau của đại sư Andrew cũng không nhiều, bởi vì không có thành tựu gì cho nên cũng dần bị người quên đi.
“Loại phương pháp huấn luyện này rất tàn nhẫn. Trẻ từ lúc còn nhỏ, xương cốt chưa định hình nghiêm khắc rèn luyện kéo dài ngón tay, thống khổ trong đó không thể nói hết được. Nếu có thể luyện thành có thể đánh vỡ tốc độ truyền cực hạn của sóng não nhân loại, khiến ngón tay khống chế cơ giáp càng thêm linh hoạt, lúc nhanh nhất có thể sánh bằng trí não.”
Liền tính phương pháp huấn luyện này do bản thân đại sư Andrew tìm ra cũng bởi vì không đành lòng mà phát triển nó, càng không ghi vào trong những sáng tác của ông. Bởi vậy người đời sau cũng không biết nhiều, Kỳ Uyên không phải con trai ông ấy vậy từ đâu mà hắn biết phương pháp này?
Hai người thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, bất quá nói vài câu chuyện phiếm lại an tĩnh lại, hưởng thụ an bình trong chốc lát, không khí ấm áp vẫn duy trì cho đến lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, bọn họ từ trong tầng tầng lá cây ngó ra, nhìn thấy trên bãi đất trống lửa trại đã được nhóm lên, nam nam nữ nữ đều trang điểm rực rỡ, trên mặt đều là vui sướng.
Bọn họ liếc nhau không hề cố kỵ nắm tay cùng đi xuống, đến chỗ khiêu vũ lại không có ý muốn nhảy, Vinh Tranh hưng trí nhìn a Long và Nguyên Không nhảy vô cùng hăng say Nguyên Oánh Oánh đứng ngoài nhìn dần cũng bị nhiễm nhiệt tình, cười càng tươi.
Đợi đến lúc vợ chồng làm lễ xong đưa vào tân phòng, vũ hội lửa trại cũng đạt đến lúc cao trào nhất, rất nhiều đôi tình lữ nắm tay nhau gia nhập, tràng diện nhất thời vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vang trời.
Cách xa khu náo động, góc hẻo lánh có hai người đứng nhìn nhau cười cười, Phù Chính nhìn dung nhan tuấn mỹ của Vinh Tranh dưới ánh lửa chiếu rọi hết sức động lòng người, y càng lúc càng yêu người này không thể tự kiềm chế, y lại gần hơn một chút, lại một chút nữa….Vinh Tranh đột ngột tiến lại gần, hôn từ môi đến thái dương, lại đến vành tai y, ái muội nói nhỏ: “Em muốn anh, chúng ta…có phải hay không cũng động phòng?”
Ánh mắt Phù Chính đột nhiên tối lại.
|
Chương 39
Chỗ lá cây rậm rạp là nơi tiện để làm một số việc gì đó.
Hai người hôn đến mức khó có thể phân ra, cởi bỏ quần áo đối phương, da thịt ma sát với vỏ cây đến phát đau lại hồn nhiên không thèm để ý, hầu kết bị liếm láp, vành tai bị lưu lại dấu răng, điểm hồng chí trên xương quai xanh kia cắn mút giống như một trận lửa nóng, một chút lửa nhỏ lan tràn toàn thân, cả người Vinh Tranh nhũn ra, thở hồng hộc tùy ý đối phương đi đến hai điểm trước ngực, liếm nhẹ chậm rãi xoa nắn đến sưng huyết, cảm giác tê dại lập tức truyền đến tứ chi bách hài, khiến hắn nhịn không được mà rên rỉ.
“Anh….a!” Tay Phù Chính lần xuống dưới, cầm lấy nguồn nhiệt dâng trào kia, chỉ vài cái vuốt ve, hắn liền đầu hàng, từ trong cổ họng tràn ra những âm thanh vui thích, khó nhịn uốn éo lưng lại đưa tay làm như vậy với đối phương, như nguyện nghe thây tiếng kêu đầy áp lực của người nọ.
Đột nhiên ở dưới cây vang đến tiếng nam nhân rống lên: “Các người làm cái gì ở trên đó?”
Hai người quần áo hỗn độn, bờ ngực lộ ra hơn nửa, nhìn thây lửa dục trong mắt đối phương nhanh chóng tản đi, bình tĩnh lại, bọn họ vội vàng sửa lại quần áo, nhảy xuống cây thấy một nam nhân trung niên cà phất cà phơ ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo, nhìn bọn họ cười hắc hắc: “Người trẻ tuổi, sốt ruột thì có thể vào phòng a. Không cần ở ngoài phòng của đại thúc ta mà làm loại chuyện này.” (Đại thúc à, phá đám chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh đó. Ôi chội ơi, h của ta)
Nguyên lai người này ở căn nhà bên cạnh, Vinh Tranh xấu hổ vô cùng, kéo kéo quần áo Phù Chính, nói lời xin lỗi, đại thúc cười hì hì, phe phẩy cái quạt hương bồ, đánh giá bọn họ nửa ngày đột nhiên hỏi: “Các người là quân nhân?”
Vinh Tranh gật đầu: “Y là quân nhân, tôi là sinh viên quân giáo.”
Đại thúc sáng tỏ, lung lay cái quạt, lơ đãng hỏi: “Trùng tộc bên ngoài thế nào?”
Vinh Tranh kinh ngạc, mắt nhìn Phù Chính, người sau nheo mắt, nhanh chóng nói ra biến hóa mấy trăm năm nay của Trùng tộc. Y cơ hồ cả năm đều ở tiền tuyến tác chiến với Trùng tộc, vô cùng hiểu rõ.
Đại thúc bề ngoài làm vẻ nghiêm túc nghe, Vinh Tranh nhịn không được hỏi: “Nơi này cũng có Trùng tộc, các người xử lý như thế nào?”
“Này nha…ha ha” Đại thúc nhìn trái phải vài lần, xác định không có người khác mới hề hề thần bí lại gần, thiếu chút nữa thì dán lên người Vinh Tranh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là năm đó Trùng tộc quá lợi hại, nhân loại chỉ chăm chăm chạy thoát không để ý những sinh vật độc đáo bản địa….”
Nam nhân nói tới đây đột nhiên ngừng, Vinh Tranh quay đầu muốn biết nguyên nhân, đại thúc thẳng lưng, nhún vai, dở khóc dở cười nói: “Chàng trai tôi cũng không chạm vào cô vợ nhỏ của cậu! Đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi!”
Phù Chính bước lại gần, một tay đặt trên vai Vinh Tranh, thề thốt phủ nhận: “Chú nhìn lầm.”
“Được rồi, được rồi.” Đại thúc nhún vai “Coi như ta nhìn lầm. Ta tên là Hoàng Tử Cao, hai anh bạn đây tên là gì?”
Vinh Tranh rất thích ông chú nói thẳng này, thế là vui vẻ bắt tay với hắn: “Tôi là Vinh Tranh, đây là Phù Chính, là…vị hôn phu của tôi.”
Ba chữ vị hôn phu vừa ra, quả nhiên biểu tình của Phù Chính càng thêm nhu hòa, Hoàng Tử Cao lại cười hắc hắc, khẩu khí tang thương vô cùng: “Tuổi trẻ thực tốt, tuổi trẻ thực tốt. Nhớ năm đó ta cũng là….”
“Ngài hiện tại cũng không kém.” Vinh Tranh nhợt nhạt lấy lòng, vẫn là quan tâm chuyện kia hơn. “Loại sinh vật độc đáo của bản địa này chẳng lẽ có thể đối chọi với Trùng tộc.”
“Cũng không phải.” Hoàng Tử Cao cũng thu hồi suy nghĩ, vội vàng ho một tiếng “Trên thực tế ta không thể nói cho hai người về chuyện này. Bởi vì đây có thể coi là bí mật của chúng ta chỉ lúc xác nhận có thể hợp tác tốt đẹp với các người mới có thể nói ra. Thế nhưng…vì Trùng tộc ở bên ngoài còn lợi hại như vậy, ta cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.”
“Dù sao tài nguyên bản địa cũng đủ để phát triển.” Hoàng Tử Cao nói nhiều hơn. “Bất quá chúng ta còn chưa hoàn toàn đối phó được với Trùng tộc, uy hiếp lại vẫn tồn tại. Này cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài. Chỉ một mình hải tặc Tham Lang là không đủ. chúng ta cần biện pháp quang minh chính đại.”
Hải tặc đích xác không có biện pháp làm việc phù hợp, khó trách Kỳ Uyên sau khi gặp Phù Chính liền mời Phù gia cùng tham dự, cũng coi như là một phần nguyên nhân. Tròng lòng Phù Chính buông một nửa hoài nghi nào đó, lại nghe Hoàng Tử Cao nói: “Thứ này nói tiếp cũng không phải rất phức tạp, chỉ là loài động vật thần kỳ này chỉ ở chỗ chúng ta mới có, chúng nó có thể sinh tồn trong loại hoàn cảnh đặc biệt nào đó, chúng nó cũng sợ Trùng tộc, không đối phó lại được Trùng tộc nhưng da của chúng nó chế thành trống sản sinh ra sóng âm có thể khiến Trùng tộc kinh hoảng thậm chí lùi bước…”
Nam nhân nói đến một nửa, Phù Chính và Vinh Tranh biết hàng tần nghi tồn tại bốn mắt lập tức sáng lên, trăm miệng một lời: “Tần suất sóng âm.”
Hoàng Tử Cao cười ha ha: “Không sai, chính là nó. Bởi vì bề ngoài của chúng rất giống trâu cho nên chúng ta đặt cho chúng một cái tên, Qùy Ngưu.”
Qùy* là một loại sinh vật trong thần thoại phương đông, giống như trâu mà chân sau không có móng, ánh nhìn như trăng sao, thanh âm như sấm sét, sau này hoàng đế đánh với Xi Vưu cố ý giết trâu này lột da làm trống, thanh chấn năm trăm dặm, vang vọng thiên hạ. Không nghĩ tới đến nơi này lại có người biết truyền thuyết này, vì chúng nó mà giao cho trọng trách mới.
“Thật chuẩn xác” Vinh Tranh không khỏi nói “Như vậy nơi này còn quỳ ngưu không?”
“Đã hết.” Hoàng Tử Cao vô cùng tiếc hận: “Chúng nó không thể nuôi dưỡng chỉ có thể tự sinh tồn nơi dã ngoại, trong một lần triều Trùng cuối cùng, chúng ta chống đỡ rất vất vả, kết quả là không thể phái người đi bảo vệ chúng đúng lúc, đã chết hết rồi.”
“Hiện tại trên tay chúng ta chỉ còn lại mấy tấm da, là những tấm cuối cùng.”
Hai người đều nhíu mày, Hoàng Tử Cao còn nói mấy câu, đại ý là không nên để người khác biết ông ta tiết lộ bí mật cho bọn họ, bọn họ đáp ứng việc này, tạm biệt Hoàng Tử Cao chậm rãi đi về phòng được phân cho, nửa đường nhỏ giọng thảo luận nên nói như thế nào để có mấy tấm da.
“Kỳ Uyên hẳn biết chuyện này.” Vinh Tranh nghĩ đến điểm này, đề nghị: “Không bằng ta thông qua hắn để trao đổi?”
“Em nghĩ mình còn thiếu ít nhân tình của hắn?” Phù Chính quả nhiên lắc đầu: “Tôi không muốn em đi.”
“Vinh Tranh cười nói: “Rận nhiều không sợ ngứa, quản hắn làm gì, hiện tại là vì chính sự, anh không muốn em đi, em sẽ lén đi. Huống chi cũng đã thiếu hai lần, mắc nợ lần thứ ba cũng không tính là gì.”
Hắn nghiêm túc nhìn Phù Chính: “Anh là không tin tưởng em, hay là không tin chính mình?”
“Này không phải là tin hay không tin.” Phù Chính lại nói “Tâm tư Kỳ Uyên rất sâu, không đơn giản như vậy.”
“Em có thể.” Vinh Tranh nhanh nói, lại đùa: “Lại nói, sau này cái đám người hâm mộ kia của anh, muốn em làm gì bây giờ, ân?”
“…” Phù Chính không nói, đích xác y có rất nhiều người biểu đạt ái mộ với mình nhưng y chưa từng đáp lại một ai, hiện giờ trong lòng lại càng chỉ có một mình Vinh Tranh, sau này cũng không đáp lại người khác.
Y cuối cùng cũng đồng ý buông tay để Vinh Tranh đi làm, Vinh Tranh không phải phụ nữ lại càng không phải nam nhân đứng phía sau y, bọn họ vĩnh viễn ngang hàng, sóng vai cùng đứng, này cũng là một trong những nguyên nhân y càng thêm thương hắn, không phải sao?
Một đêm bình tĩnh qua đi, buổi sáng hôm sau, Vinh Tranh trực tiếp đi tìm Kỳ Uyên hỏi hắn đến tột cùng muốn làm gì.
“Không có gì.” Kỳ Uyên nói như thế “Cậu cũng thấy được, tôi rất có thành ý hợp tác. Về phần người địa phương muốn làm cái gì, đó là chuyện của bọn họ. Tôi tuy là người trung gian nhưng cũng là người hợp tác. Tôi không chỉ đại biểu chính mình mà còn là toàn bộ Tham Lang. Tôi là thủ lĩnh, phải có trách nhiệm với mọi người.”
Không nghĩ ra hắn sẽ nói như vậy, Vinh Tranh hơi trầm tư, lại hỏi hắn có biết phương pháp chống Trùng tộc của người địa phương hay không.
“Tôi biết.”
“Như vậy anh có thể lấy một tấm da Qùy Ngưu ra không?” Vinh Tranh khẩn thiết nói “Sở nghiên cứu Quân bộ đã nghiên cứu ra lợi dụng dao đông tần suất âm thanh chống cự Trùng tộc….Chúng tôi cần da Qùy Ngưu.”
Kỳ Uyên cười mà không cười nhìn hắn, thâm ý hỏi: “Cậu đặc biệt dành thời gian tới đây tìm tôi, đây là lần thứ hai, nợ nhân tình của tôi cũng là lần thứ ba…Cậu là vì chính mình hay là vì y?”
Nếu nói là vì chính mình hẳn cũng không phải, nếu nói là vì Phù Chính ngược lại đúng bảy tám phần. Nhưng Vinh Tranh không phải vì loại chuyện này mà cố ý gạt người, hắn và Phù Chính kết giao cũng không có gì phải giấu.
Vinh Tranh không chút do dự nói “Anh có thể cho là vì anh ấy mà tôi tìm anh.”
“Thế nhưng tôi cho rằng chuyện này là vì nhân loại.”
“Lời này có lẽ quá dối trá, rất đường hoàng, thế nhưng, lại là lời thật mà tôi muốn nói.”
Kỳ Uyên có hơi rung động, dư quang Vinh Tranh quét đến hai ngón tay dài khác thường của hắn, trầm tĩnh nói: “Hơn nữa, đại sư Andrew nếu dưới suối vàng có biết, tôi nghĩ ông ấy cũng đồng ý việc nghiên cứu da Qùy Ngưu.”
Trong giây lát, Kỳ Uyên biến sắc, ép hỏi: “Là ai? Là ai nói cho cậu?”
|