Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng
|
|
Chương 82
Editor: demcodon
Tư Bác ôm Yến Thần Dật khó có được nổi khùng vào trong ngực, xoay qua tức giận trừng mắt nhìn Tào Nghi giống như con sói tinh: “Ca nói rõ ràng xem, cái gì gọi là quý phủ đệ tất cả đều là mỹ nhân?”
Yến Thần Dật mím môi liếc mắt nhìn Tào Nghi, cũng nghe ra vấn đề.
Tào Nghi xua tay, thấy đôi mắt đệ đệ nhà mình đều trợn tròn lại cười nói: “Đó không phải đệ còn chưa có Vương phi Trắc phi ư, bọn họ nếu tặng mỹ nhân đến chỗ ca đương nhiên phải tìm chỗ để, đệ cũng biết hậu cung của ca cũng không dư nhiều cung điện như vậy.”
Tư Bác nhanh chóng cúi đầu nhìn Yến Thần Dật, thấy sắc mặt hắn tốt một chút lại nói: “Ta thật không biết chuyện này, chàng cũng nghe ca ta nói, đều là ca ta nhét lúc trước.” Y quay đầu lại trừng mắt nhìn Tào Nghi nói tiếp: “Lại nói ta đã không ít năm không sống ở trong vương phủ, căn bản không biết ca ta nhét người lúc trước.”
Yến Thần Dật cũng trừng mắt về phía Tào Nghi bất mãn nói: “Ngươi không muốn thu cũng đừng thu, đưa cho Tư Bác làm gì?”
“Ai nha, đó không phải đều đã là chuyện trước sự ư, đừng quá tích cực. Dù sao Tiểu Tuấn cũng không chuẩn bị về vương phủ ở, mang đám người kia đặt ở nơi đó vừa lúc.”
Tào Nghi xua tay rõ ràng không muốn lại tiếp tục đề tài này.
* * * Lại qua mấy ngày, mắt thấy ngày hôm sau đã hết năm Quảng và Ninh rốt cuộc là trước khi chạng vạng đã chạy đến. Yến Thần Dật và Thanh nhìn hai người bọn họ phong trần mệt mỏi không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Tiểu Yến!” Ninh vừa thấy Yến Thần Dật đôi mắt đã sáng, từ trên ngựa nhảy xuống lao thẳng tới.
Bất quá không nhào lên vởi vì đã bị Thanh chặn lại.
Ninh xoay mặt trừng hắn, tức giận cáo trạng: “Chắn ta làm gì?”
“Cẩn thận ngươi nhào lên chủ thượng sẽ đem đầu ngươi xuống.” Thanh cười lạnh một tiếng buông tay ra lui nửa bước: “Ngươi thử nhào vào xem.”
Ninh bĩu môi, mặc dù không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận lời này Thanh nói đúng, chỉ có thể giơ tay và mím môi cười khẽ với Yến Thần Dật bị ngăn.
Yến Thần Dật thấy chỉ có hai người bọn họ còn rất buồn bực, ngày hôm qua truyền tin tức cho Tư Bác hắn cũng nhìn thấy, mọi chuyện đã giải quyết bọn họ đang chạy tới.
Kết quả hiện tại thì sao? Dịch không đến, nghe nói Lưu Dũng còn cùng bọn họ xử lý chuyện này. Tư Bác đối với Lưu Dũng ấn tượng thật không tệ, đã nói qua mấy lần với Yến Thần Dật muốn mang người đến kinh thành làm chút chuyện, ít nhất so với ở tửu lâu nhỏ huyện thành làm chưởng quầy tốt hơn nhiều.
“Những người khác đâu?” Yến Thần Dật quét mắt nhìn về phía sau hai người không phát hiện người đi theo nhướn mi: “Không trở về?”
Quảng nhảy xuống ngựa cười nói: “Sáng ngày mai sẽ tới, bọn họ mang theo không ít đồ đạc nên đi chậm, đây không phải nhớ ngươi muốn trở lại sớm một chút sao.”
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn gã cười nhạo một tiếng nói: “Đừng mang nón cao cho ta, khẳng định là có việc gì gấp mới chạy về trước, ngươi nhìn lại sắc mặt của hai ngươi đi.” Hắn vẫy tay bảo nhóm tiểu thái giám phía sau đến dẫn ngựa: “Đi tắm rửa trước đi, Tư Bác và Tào Nghi đang chờ các ngươi đấy.”
Hai người gật đầu, cảm thấy trước tiên phải đi tắm rửa một cái, hai người bọn họ cả đoạn đường chạy tới mặt xám mày tro, dáng vẻ thật không tốt.
Thanh đi cùng bọn họ, còn Yến Thần Dật trở về chỗ Tư Bác nói cho nam nhân biết tin tức này.
--- --- Ngày mai chính là ba mươi Tào Nghi phải hồi cung, không thấy đế vương triều đại nào là ở trạch viện ngoài cung ăn tết đón giao thừa.
“Hai người bọn họ đến rồi?” Huynh đệ hai người đang ở trong phòng chơi cờ thấy Yến Thần Dật đẩy cửa tiến vào Tư Bác xoay qua nhìn hắn cười nói: “Dịch có phải không cùng đến hay không?”
Yến Thần Dật gật đầu đi qua nhìn bàn cờ. Hắn không biết chơi cờ vây, có xem cũng không biết, chỉ biết số lượng quân cờ. Hắn cảm thấy ai số lượng nhiều thì thắng......
“Sao không trở về?” Tào Nghi sau khi hạ cờ trắng ngẩng đầu nhìn Tư Bác: “Có phải có không ít đồ phải kéo về hay không.”
“Ừhm, nhiều nhà như vậy khẳng định có không ít vàng bạc châu báu, không kéo về sung quốc khố chẳng lẽ để lại chỗ đó chờ người tới cướp à?” Tư Bác hừ lạnh một tiếng hất hất cằm khinh thường nói: “Lão thái thái kia không thúc giục ca trở về? Lần này đụng tới nhi tử bảo bối của bà ngay cả hang ổ cũng bị nhổ tận gốc.”
“Tay đệ thật là xấu nha, một chút cũng chừa cho hắn?” Vui vẻ trong mắt Tào Nghi giấu cũng giấu không được, lời này hỏi thật nhẹ nhàng.
Yến Thần Dật ở bên cạnh bĩu môi cảm thấy Tào Nghi mới phóng khoáng nhất, ở chỗ này ung dung mấy ngày không lộ mặt tự nhiên có người làm việc cho y; suy nghĩ ngược lại là có chút buồn cười, quyền lợi thật sự là thứ tốt, bất quá......
Hắn nhìn trong mắt nam nhân đều mang theo vui vẻ thỏa mãn nhướn mày nói: “Tối hôm nay Hoàng thượng phải hồi cung phải không? Ai nha, trong cung nhiều nương nương dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm như vậy cùng ngươi ăn tết đón giao thừa, khẳng định trong lòng ngươi vui vẻ nở hoa rồi đúng không?”
Khóe miệng Tào Nghi giật giật, nghĩ thầm: 'ta không phải là hơi vui vẻ một chút sao, ngươi còn nói chèn ép ta.'
Tư Bác giơ tay kéo tay Yến Thần Dật nhéo nhéo, cảm thấy Thần Thần nhà y chính là tốt nhất, biết làm cho ca y ngột ngạt.
Yến Thần Dật ngồi ở bên cạnh Tư Bác nhìn hai người chơi cờ. Hắn nhìn nhìn chung quanh lấyhạt dưa đặt ở một bên qua, dù sao hắn cũng xem không hiểu còn không bằng tách hạt dưa cho Tư Bác ăn.
Tào Nghi bĩu môi: 'thật hâm mộ! Hắn lúc nào mới có thể tìm được người tách hạt dưa cho mình ăn chứ? Những phi tần ở hậu cung kia? Thôi đi, các nàng tách mình cũng không dám ăn. Ai!'
Hai người một ván cờ còn chưa hạ xong thì Quảng và Ninh đã tắm rửa xong thay y phục đến thỉnh an.
Yến Thần Dật ở đây cho nên Tào Nghi cũng không làm dáng với hai người, chỉ vậy vẫy tay kêu bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Ninh nhìn nhìn Tư Bác, lại quay đầu nhìn nhìn Quảng, nháy mắt -- ngươi nói.
Quảng trợn trắng mắt nhìn gã mở miệng nói: “Chủ thượng, đống bạc kia sáng ngày mai sẽ đưa đến nơi này, lúc bọn thuộc hạ trở về có chuyện này không xử lý.”
Tư Bác nghiêng đầu nhìn gã: “Chuyện gì?” Theo lý thuyết mấy người bọn họ đi theo mình thời gian cũng không ngắn, bình thường chuyện y dặn dò bọn họ sẽ làm tốt toàn bộ, đột nhiên nghe Quảng nói với mình như vậy ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Vốn dĩ bọn thuộc hạ nghĩ tịch biên tài sản về, nhưng mà đi......” Quảng chớp mắt mấy cái cười lạnh nói: “Hắn lập tức lại đánh tới, trong tay còn cầm bả đao, thuộc hạ không phải khẩn trương sao, cho nên làm cho hắn đụng vào trên lưỡi dao, sau đó đã chết.”
“Chết?” Tiếng kêu sợ hãi này là Tào Nghi kêu ra.
Ninh cười gật đầu, nhún vai một cái xòe tay: “Chết, chết rõ ràng dứt khoát, không biết nghĩ cao thượng bao nhiêu mà trực tiếp đụng vào trên lưỡi dao đâu.”
Tào Nghi mắt trợn trắng, nghĩ thầm: 'có quỷ mới tin các ngươi nói.'
Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Quảng và Ninh, biểu cảm của hai người thật vi diệu, cười rất đê tiện.
Hắn lập lức để lại tâm nhãn, cảm thấy chuyện này không có khả năng đơn giản như hai người nói như vậy, ít nhất vị nhi tử Thái hậu sinh kia chết khẳng định sẽ không như vậy...... như vậy làm cho người ta không nói được lời nào.
Sợ tội tự sát? Chỉ sợ có thể nghĩ đến trữ hàng tiền bạc, ám sát Vương gia, người có loại tâm tính này sẽ đụng vào lưỡi dao tự sát ư? Lừa gạt quỷ, quỷ cũng không tin.
Hai người Quảng và Ninh rõ ràng không nghĩ nói thêm cái gì về chuyện này. Dù sao lúc ấy Tư Bác an bài hai người thì chỉ nói kêu bọn họ cố gắng mang người về. Hiện tại người đã trở lại, bất quá là không thở mà thôi.
Mấy người ở trong đây phỏng chừng chỉ có Tào Nghi đau đầu nhất, Thái hậu nếu như nhận được tin tức nhi tử mình sinh bị giết còn không tức giận hộc máu à? Bất quá ngẫm lại thì cười lạnh một tiếng, hộc máu? Tốt nhất hộc máu chết mới tốt.
Yến Thần Dật đối với những việc xấu xa trong cung không có hứng thú biết. Ngày mai chính là ngày ba mươi cuối năm, hắn còn phải bận rộn làm đồ ăn cho một đám người.
* * * Buổi sáng Yến Thần Dật tỉnh dậy rất sớm, bởi vì trước đó đã mua qua đồ tết. Hắn nhớ lại tình cảnh mua đồ ở trong kinh thành thì cảm thấy buồn cười. Từ khi trời mờ mờ sáng đã có người đi ra bày quán không sợ giá lạnh, trên mặt đều tràn đầy không khí ăn tết vui mừng. Ban đêm ngày hôm qua Tào Nghi đã suốt đêm hồi cung, nói là hôm nay không thể ở lại bất quá chờ đến mùng hai lại đến.
Yến Thần Dật cũng không hỏi nhiều, dù sao những chuyện này hắn đều không để ý. Tư Bác ngược lại là lôi kéo Tào Nghi nói thì thầm một lát, về phần huynh đệ hai người nói những hắn cũng không hỏi, đoán cũng đoán được đơn giản chính là nói chút chuyện kêu Tào Nghi đừng quá do dự không dứt khoát.
Giờ dần [từ 3h - 5h] thì Dịch dẫn theo Lưu Dũng còn có một số thị vệ chưa thấy qua kéo vài xe rương bảo vật đến trạch viện. Yến Thần Dật lúc ấy đang ngủ nên không nhìn thấy, nếu nhìn thấy chỉ sợ hưng phấn một thời gian.
Cảnh áp tải đoàn xe này chỉ có thể nhìn thấy ở trên tivi Yến Thần Dật chưa từng thấy qua. Buổi sáng thức dậy sau khi rửa mặt xong mới phát hiện trong sân đặt thật nhiều thùng gỗ màu nâu đỏ to như vậy. Yến Thần Dật mắt tỏa sáng đến gần sờ sờ, thị vệ đứng một bên dáng vẻ tham tiền kia thật muốn che mặt. Thiếu niên có thể làm cho Vương gia nóng tính phục tùng thì ra là tham tiền? Đám người nhận thức được điều này đều yên lặng không nói gì.
“Tiểu Yến.” Dịch vừa dẫn bọn thị vệ theo bọn họ trở về đi thay y phục ăn điểm tâm, vốn dĩ tính lại đây mang những rương bảo vật này nhập kho thì phát hiện Yến Thần Dật nửa ghé vào trên rương bảo vật to, mặt mũi tràn đầy say mê.
“Dịch, có thể mở ra cho ta sờ sờ hay không?” Yến Thần Dật hít hít một chút nước miếng trợn tròn đôi mắt nhìn Dịch.
Khóe miệng Dịch co giật, nghĩ thầm: 'Tiểu Yến nhìn thấy bạc biểu cảm thật phong phú.'
“Chìa khóa đều ở trong tay... chủ thượng...” Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong đã thấy thiếu niên vốn nửa ghé vào trên rương bảo vật đã giống như gió chạy đi.
Chạy đi làm gì? Đương nhiên là tìm Tư Bác lấy chìa khóa.
Lúc này nam nhân đang ở trong chuồng ngựa xem một đám chiến mã theo đại đội kéo về, nói là chuồng ngựa kỳ thật quy mô đã có thể so sánh với trại nuôi ngựa loại nhỏ.
“Phẩm tướng không tệ.”
“Vâng, đều là chiến mã.” Lưu Dũng ở một bên cầm cỏ khô thả vào trong máng ăn, y đứng thẳng người vừa muốn nói gì thì thấy Yến Thần Dật cách đó không xa hấp tấp chạy tới còn sửng sốt, nghĩ thầm: 'mấy ngày không gặp tiểu tiên sinh càng có tinh thần.'
Tư Bác tự nhiên cũng thấy được giơ tay ngăn hắn lại đã chạy đến bên cạnh, lại bởi vì quá sốt ruột mà hiển nhiên giữ hắn không vững, bọc hắn vào người hỏi: “Làm cái gì mà vội vàng như vậy, phía trước xảy ra chuyện gì?”
Nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện người trong lòng đang mở to miệng thở dốc, mặt mày mang theo tràn đầy vui vẻ. Nam nhân nhướn mi hơi suy tư thì cảm thấy có chuyện: “Thấy được mấy chục rương bảo vật kia mang đến?”
“Ừhm, đưa chìa khóa cho ta, ta muốn tham quan vàng bạc châu báu.” Hắn giơ lòng bàn tay về phía nam nhân. Yến Thần Dật gật đầu với Lưu Dũng xem như chào hỏi: “Nhanh lên!”
“... ...” Tư Bác cảm thấy nếu không cho Yến Thần Dật xem rương bảo vật thì hắn sẽ không chút do dự đá mình, cho hắn lựa chọn ngủ ở trong bạc và ngủ ở bên cạnh mình thì khẳng định là bạc thắng lợi.
Trong nháy mắt sắc mặt nam nhân biến đổi liên tục.
Sống không bằng bạc? Thật tức giận!
|
Editor: demcodon
Yến Thần Dật nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay run rẩy qua sờ sờ nguyên bảo bị chồng chất ở trong rương bảo vật.
“Tư Bác! Đây là vàng! Kim nguyên bảo (đĩnh vàng)!”
Nam nhân chậc lưỡi thấy ngón tay hắn sờ qua sờ lại ở trên nguyên bảo không khỏi nhíu mày, y duỗi tay kéo tay áo hắn kéo người qua: “Chàng có thích cũng không phải của chúng ta, phải để vào trong quốc khố.”
(*Quốc khố: kho chứa nhiều tiền bạc hoặc hàng hoá do nhà nước quản trị.)
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn y, xuy một tiếng khinh thường nói: “Suy nghĩ của huynh thật thô tục, ta thích vàng bạc tài bảo chỉ giới hạn trong thích, nhưng không đại biểu ta muốn đem những thứ này chiếm cho riêng mình, hiểu không?”
Tư Bác liên tục gật đầu: “Hiểu, đương nhiên hiểu, Thần Thần nói cái gì cũng đúng.” Nam nhân đang buồn bực sống không bằng bạc còn phải dỗ bảo bối ngạo kiều nhà mình: "Tùy tiện sờ."
“Hừ!” Yến Thần Dật trừng mắt nhìn y, tiếp theo lại bổ nhào vào trên kim nguyên bảo còn có các loại châu báu, vừa sờ vừa khen ngợi: “Thật tốt, mùi hơi tiền!”
Bọn thị vệ đứng một bên mím môi nhịn cười, rũ đầu xuống không dám nhìn tới Vương gia với sắc mặt âm u kia.
Sờ soạng đại khái mười lăm phút, sau khi sờ soạng tất cả rương bảo vật một hồi Yến Thần Dật mới tính cảm thấy mỹ mãn, đứng thẳng người vẫy vẫy tay: “Đậy lại đi.”
Bọn thị vệ không nhúc nhích, ngược lại đều nhìn về phía hắn.
Yến Thần Dật bĩu môi, dáng vẻ lưu luyến không rời thúc giục nói: “Đậy lại đi, đừng cám dỗ ta phạm tội.”
Tư Bác xua tay, mấy thị vệ thấy vậy nhanh chóng đậy nắp thùng lại nâng sang một bên.
Yến Thần Dật liếm liếm môi xoay mặt nhìn Tư Bác, ngoắc ngoắc ngón tay với y: “Theo ta nấu cơm đi.”
“Ừh, hôm nay giao thừa Thần Thần muốn làm món gì?” Nam nhân lôi kéo tay Yến Thần Dật vừa đi vừa quay đầu hỏi hắn: “Mấy ngự trù kia không phải còn ở đây sao, Thần Thần chỉ cần làm cho chúng ta ăn là được không cần phải xen vào những người khác.”
“Cho dù ta muốn quản cũng quản không được, làm gì có nhiều tay như vậy có thể làm nhiều món chứ, đợi lát nữa giúp ta băm nhân thịt, buổi tối làm sủi cảo dùng.”
Tư Bác gật đầu, hai người cùng nhau đi đến phòng bếp.
--- ---
Quảng xách hai con gà trống đã nhổ sạch lông trong tay đi vào phòng bếp, chân trước còn chưa rảo bước tiến vào cửa đã nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ.
“Tư Bác, huynh có phải tìm đường chết hay không?”
Quảng chậc lưỡi, nghĩ thầm: "giọng Tiểu Yến càng ngày càng lảnh lót."
Hắn nhanh chóng vào cửa nhìn xem chủ thượng nhà mình lại làm chuyện xấu gì. Quảng thò đầu xem, tiếp theo lùi về sau một bước.
Tư Bác làm gì? Y cũng không làm gì, chỉ là hai tay nắm chặt một con dao phay đang vung cánh tay lên đùng đùng chặt vào tấm thớt, âm thanh kia vang rung trời.
Yến Thần Dật gắt gao cau mày, Tư Bác thấy vậy xoa huyệt thái dương một chút. Hắn rốt cuộc nhịn không được rống về nam nhân một câu: “Ta kêu huynh băm nhân thịt không phải kêu huynh chặt nát thịt!”
Tư Bác còn rất oan ức, xoay mặt qua chậc lưỡi: “Không phải đều là một đạo lý sao?”
Yến Thần Dật trợn trắng mắt tức giận nói: “Đó là một đạo lý hả?”“Vậy còn băm hay không?”
“Băm, nhưng không được dùng sức như vậy.” Yến Thần Dật chỉ chỉ nhân thịt đã bị y sắp băm xong. Mặc dù có một phần bởi vì dùng sức quá mạnh đều dính ở trên thớt, nhưng tốt xấu gì còn một phần còn có thể dùng: “Bên này không băm, ta dùng để làm thịt viên.”
Nam nhân gật đầu thành thật băm phần còn lại, còn nói thầm: "Thần Thần thật hung dữ."
Yến Thần Dật lười phản ứng y, thấy Quảng ở ngoài cửa đưa đầu vào thì vẫy tay kêu gã tiến vào hỏi hắn: “Giết gà xong ngươi không mang về tính cầm đông lạnh hả?”
“Đây không phải nhìn hai người đang nói chuyện ta không mặt mũi tiến vào quấy rầy ư?” Hắn nói xong vươn tay đưa hai con gà nhổ lông xong để vào trong chậu cho Yến Thần Dật. Hắn nhìn nhìn chung quanh phát hiện trong phòng bếp không có những người khác, còn có chút khó hiểu: “Mấy ngự trù kia đâu?”
“Bọn họ ở phòng bếp khác, phòng kia to hơn phòng này không ít, Tư Bác không muốn ở chung một chỗ với bọn họ nên dẫn ta đến đây.” Yến Thần Dật thuận tay cầm củ cải trắng to ném cho Quảng: “Gọt vỏ.”
“Dịch đâu?” Quảng cầm dao gọt vỏ quanh củ cải trắng to một vòng đã gọt xong một củ, sau đó duỗi tay lấy củ thứ hai qua.
“Đi với Lưu Dũng ra ngoài nói là đi bắt rắn? Trời giá rét này rắn đều ngủ đông đi chỗ nào bắt được chứ?” Yến Thần Dật bĩu môi xoay người mang thịt vừa vo viên thả vào trong nồi nước nóng to, xoay mặt hỏi gã: “Ninh đâu? Hôm nay không gặp hắn.”
“Ở trong phòng chứ ở đâu, vừa rồi ta kêu hắn đến đây giống như bị bệnh, lúc nghe hắn nói thì giọng mũi rất nặng.” Quảng nhún nhún vai thả củ cải sang một bên, đột nhiên nở nụ cười: “Tiểu Yến, ngươi đoán ngày đó Lưu Dũng và Ninh nói cái gì làm cho Ninh sợ tới mức hai ngày nay đều trốn tránh Lưu Dũng?”
Yến Thần Dật lắc đầu cầm vợt tre vớt thịt viên: “Đoán không được, không phải là nói với Ninh là hắn thích Ninh chứ? Hai người bọn họ mới ở chung bao lâu chứ?”
Quảng hắc hắc cười không ngừng, ngay cả Tư Bác cũng ngẩng đầu nhìn gã: “Thật sự hỏi như vậy?”
“Đúng vậy, hỏi trước mặt ta và Dịch, ngươi nói hắn có phải ngốc hay không? Làm cho Ninh sợ tới mức trực tiếp bỏ chạy, đến bây giờ đã mấy ngày không để ý đến y.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, cảm thấy chờ buổi tối ăn cơm thì có thể tìm thời gian thử hỏi một chút, không chắc Ninh chỉ là không được tự nhiên ngượng ngùng chấp nhận chứ?
Tư Bác ngược lại cảm thấy chuyện này không thể để người nhúng tay đi quản, chung quy tính cách Ninh không được tự nhiên y cũng hiểu biết một chút, thật sự ép nóng nảy không chừng sẽ bỏ chạy.
Ba người ở trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu Ninh mới lười biếng đến, dáng vẻ thật không tinh thần, ngay cả đôi mắt cũng nửa mở nửa híp mắt.
Yến Thần Dật xoay qua nhìn gã thì biết người nọ là thật sự bị bệnh, vừa cán vỏ sủi cảo vừa nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, sắp làm xong rồi.”
“Được.” Ninh cũng không cứng rắn ở lại chỗ này, dù sao gã cũng giúp không được việc gì.
* * *
Trong thành đang châm ngòi pháo hoa, Yến Thần Dật khoác áo choàng lông cáo màu trắng đứng ở trong sân ngẩng mặt nhất thời có chút xuất thần. Hắn tới nơi này đã gần một năm, trong khoảng thời gian này xảy ra thật nhiều chuyện. Hắn không đi quan tâm những chuyện đó, hắn thầm nghĩ cuộc sống của mình trải qua tốt là được.
Bả vai nặng xuống, hắn xoay qua nhìn về phía nam nhân để cằm lên trên vai mình cười khẽ một tiếng: “Năm mới vui vẻ.”
“Ừh, năm mới vui vẻ.”
Tư Bác gắt gao ôm hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt lại hạnh phúc.
Hai người mặc dù đều không nói gì nhưng trong lòng bọn họ lại chỉ có một câu giống nhau -- Kiếp này có thể gặp chàng/huynh là may mắn lớn nhất của ta. Ngày tháng có chàng/huynh là hồi ức ta thỏa mãn nhất.
--- --- ---oOo--- --- ---
HOÀN CHÍNH VĂN
|
Chương 84: Ngoại truyện Editor: demcodon
Ngày tháng đến kinh thành mở tửu lâu so với ở huyện thành bận rộn gấp trăm lần. Yến Thần Dật mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn nghiễm nhiên muốn sống cùng nồi chén xoong chậu trong phòng bếp, điều này làm cho Tư Bác rất bất mãn. Vô cùng bất mãn.
Bất mãn đến mức lúc Tư Bác cầm dao phay chặt xương thì chặt tấm thớt thành bốn miếng……
“Huynh là đến đây quấy rối phải không?” Yến Thần Dật cầm tấm thớt mới đến, híp mí mắt nhìn nam nhân bĩu môi chơi xấu.
“Thần Thần thật bất công, hiện tại mỗi ngày canh giờ chàng đối mặt với thịt heo thịt bò thịt dê còn nhiều hơn nhìn ta, cũng không phải không có đầu bếp. Chàng làm lão bản còn phải mỗi ngày chui ở trong phòng bếp làm ra cái gì đó.” Tư Bác giơ tay chém xuống đùng đùng một tiếng, xương heo to nát, tấm thớt phía dưới cũng theo tiếng mà vỡ.
“Tào Tư Bác! Huynh lăn ra ngoài cho ta!” Yến Thần Dật hoàn toàn nổi điên chỉ vào cửa phòng bếp rống lên một câu.
Tư Bác bĩu môi, rất là oan ức.
Đầu bếp và tiểu đầu bếp khác trong phòng bếp đều che miệng xoay người cười trộm, cảm thấy vị Vương gia này thật sự làm cho bọn họ cười không thấy mắt, tính tình xấy này giống như tiểu hài tử hờn dỗi.
Quảng ghé vào cạnh cửa thăm dò nhìn vào trong, thấy dáng vẻ Tư Bác mấp máy miệng thật khó chịu sau đó chớp chớp mắt, giơ tay vẫy gọi: “Chủ thượng!”
Tư Bác quay đầu nhìn gã lạnh mặt: “Chuyện gì?”
“Hở…… ngài tới đây, thuộc hạ có việc tìm ngài.” Quảng lại vẫy tay.
Mấy năm nay bọn người Quảng cũng đều cùng Tư Bác gần gũi không ít. Trước kia sợ không bằng hiện tại nhưng thật ra thỉnh thoảng sẽ vui đùa trêu vài câu Tư Bác cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy như vậy càng gần gũi không ít.
Tư Bác ném dao phay lên bàn con quay đầu nhìn Yến Thần Dật xụ mặt bĩu môi nói: “Ta đi ra ngoài nha?”
“Đi đi, buổi tối ăn cơm lại trở về, huynh đừng quấy rối ta là được.” Yến Thần Dật cảm thấy mình lúc này thật là một cái đầu to thành hai cái, cũng may mắn lần trước mua một đống tấm thớt trữ bằng không cũng không có đồ cắt rau.
Vì sao mua một đống tấm thớt trữ? Bởi vì Tư Bác trải qua loại chuyện này không chỉ một lần.
“Chuyện gì, ta còn phải giúp Thần Thần chặt xương.” Tư Bác đứng ở ngoài phòng bếp giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, biểu cảm thật không kiên nhẫn.
“Trong cung xảy ra chuyện.” Quảng thần bí đến gần, giọng nói rất nhỏ: “Vừa rồi Chiêu Số đến đây tìm thuộc hạ, nói Hoàng thượng bị người làm cho cái kia.”
Tư Bác chớp chớp mắt kinh ngạc: “Bị thích khách làm bị thương?”
“À…… hẳn là xem như bị thương.” Quảng sờ sờ cằm chép chép miệng hơi không tự nhiên nhìn nhìn chung quanh, giọng càng thấp: “Hoàng thượng bị thương tới chỗ nơi đó.”
“Chỗ nào?” Tư Bác trong lúc nhất thời thật đúng là không nghĩ đến nơi khác. Dù sao cũng là ca ruột nhà mình cho nên rất sốt ruột. Tư Bác thấy Quảng một bộ dáng nói không nên lời khó chịu càng nổi điên: “Sao ngươi không nói, rốt cuộc là bị thương chỗ nào?”
“À……mông.” Quảng từ cổ họng phát ra hai chữ.
Tư Bác sửng sốt, sắc mặt cũng trở nên nhăn nhó, muốn cười cũng cười không ra muốn chọc giận cũng không được: “Y đặt mông ngồi trên mũi đao hả?”
“Không phải, khụ, cái kia, chủ thượng tiến cung nhìn xem đi, Hoàng thượng lúc này đang tức giận đó.” Quảng bĩu môi: “Vừa rồi Chiêu Số nói Hoàng thượng đã nổi điên, cái này…… chủ thượng.”
Tư Bác ngừng một hồi lâu mới hiểu được ca y rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tình hình gặp được đạo tặc hái hoa.
“Một lát ta sẽ tiến cung, ngươi bận thì đi đi.” Tư Bác xua xua tay xoay người trở về phòng bếp, y đến nói với Thần Thần một tiếng.
* * * Trong cung, tẩm cung Hoàng thượng, Tào Nghi ghé vào trên giường sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy độc ác.
“Người đâu! Các ngươi đều là chết không yên, để người hơn nửa đêm chạy tới tẩm cung trẫm hành thích!” Bên ngoài chỉ nói thích khách không thành bị thương ở mông, bên trong…… Tào Nghi đã không mặt mũi gặp người.
“Hoàng thượng, Vương gia tới.” Tổng quản công công chạy bước nhỏ đến cúi đầu thấp giọng mở miệng.
Thân thể Tào Nghi cứng ngắc phất tay: “Không gặp, không gặp, ai cũng không gặp.”
“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Tư Bác cũng mặc kệ hắn có phải lại giận dỗi hay không giơ tay vung lên. Trong tẩm cung vốn chỉ có mấy người hầu hạ, sau khi nghe y nói lập tức lui ra ngoài.
Tào Nghi mắt lạnh nhìn, bĩu môi một quay đầu thay đổi hướng khắc nằm, không nhìn tới Tư Bác.
“Ca?” Tư Bác ngồi ở bên cạnh giường, giơ tay chụp mông hắn.
“A, đệ có thể nhẹ một chút hay không?” Tào Nghi thiếu chút nữa bắn lên, quay mặt ai oán nhìn y: “Ca đã như vậy đệ còn khi dễ ca.”
Tư Bác có chút choáng váng, ca y sao bị người đè một lần còn ngượng ngùng như vậy?
“Ca thấy rõ là ai không?” Theo lý thuyết trong ngoài hoàng cung cao thủ không ít, không có khả năng để cho thích khách chạy vào tùy ý đè Hoàng thượng làm.
Tào Nghi nghe y hỏi như vậy nhất thời còn không biết mở miệng trả lời như thế nào, chỉ có thể hung hăng cắn răng: “Trẫm muốn treo bảng vàng, không bắt hắn về tra tấn chết hắn trẫm khó lòng tiêu tan nỗi hận trong lòng!”
“Nói như vậy ca biết là ai hả? Có phải tiểu phi tặc ca vẫn luôn tìm hay không?” Tư Bác thấy cách đó không xa để một chén canh thì đứng dậy đi qua cầm lấy ngửi ngửi bưng lại: “Ca có uống hay không? Nhân sâm tổ yến, ca nếu như không uống thì đệ uống.”
“Uống!” Tào Nghi hừ một tiếng chống thân thể ngồi dậy, chẳng qua khóe miệng vặn vẹo: “Đau chết mất!”
“Lần đầu tiên đều như vậy, ca khẳng định không phối hợp, bằng không sẽ thoải mái.” Tư Bác cười mỉa mai một tiếng bưng chén canh đưa cho hắn: “Muốn đệ lấy chút cao bôi trơn dự phòng cho ca hay không? Miễn cho buổi tối ca lại bị trộm hương.”
Tào Nghi nghe thế tức giận, thật muốn nhấc chân đá y. Nhưng mà hiện tại chân hắn mềm căn bản nâng lên không nổi.
“Bằng không ca ra cung với đệ đi? Miễn cho buổi tối ca lại bị ép buộc.” Tư Bác sờ sờ cằm đột nhiên phát hiện ca y lớn lên thật đẹp.
Tào Nghi xua xua tay thở dài nói: “Không đi, mấy ngày nay đang bận rộn, ca không có việc gì đệ về đi.”
Tư Bác nhướng mày đứng lên nói: “Ca nếu như có việc gì thì kêu người tìm đệ, chuyện ca và tiểu phi tặc kia tự ca nhìn làm.”
“……” Tào Nghi nhấp môi không nói.
Tư Bác chân trước đi phía sau tẩm cung xuất hiện thêm một người, nam nhân mặc một bộ trường bào màu đen.
“A, ta cho rằng chàng không thể xuống giường đấy.” Nam nhân đi qua ngả ngớn duỗi tay nâng cằm Tào Nghi lên đến gần bẹp một cái hôn ở khóe miệng hắn.
Tào Nghi tức giận đến run run, vươn tay bưng chén canh tạt về phía nam nhân một cái, tức giận nói: “Cút đi, ta không muốn thấy ngươi.”
“Chao ôi, cho ôi, xem lời này chàng nói làm cho ta thật đau lòng, tốt xấu gì hai ta cũng nhất nhật phu thê bách nhật ân* mà? Lại nói chàng làm cho ta cả người dính nước canh, sao ta gặp người đây?” Gã nói xong duỗi tay cởi áo choàng ướt ra ném sang một bên, xoay người lên giường đè ở trên người Tào Nghi: “A, Hoàng đế bệ hạ của ta, bằng không chúng ta lại vận động một chút?”
(*Nhất nhật phu thê bách nhật ân: một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa.)
Thân thể Tào Nghi run lên sắc mặt trắng bệch. Đây không phải gọi là không tìm đường chết sẽ không chết sao?
--- --- --- HẾT --- --- ---
|