Ngồi Yên, Tôi Tự
|
|
Chương 30
Yên Lộ chân trần nhảy xuống giường khóa cửa, định bụng lấy ảnh Chung Tông ra “quay tay” thì màn hình điện thoại lóe lên nhắc nhở có cuộc gọi đến.
Yên Lộ nhìn người gọi, thật là muốn gì được nấy mà. Cậu bắt máy, có chút biếng nhác nói: “Gì vậy?”
“Sao cái giọng lại thế kia?”
“Cậu nói xem?”
“Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi hả.”
“Đâu có, cậu kêu vài tiếng lên đi để chuyện tốt của tôi kết thúc mau chút.”
“Đừng lắm mồm nữa, nhìn dưới lầu.”
Yên Lộ dự cảm là có chuyện, quăng điện thoại, nhoài ra cửa sổ nhìn. Quả nhiên Chung Tông đang đứng bên kia đường, thấy cái đầu của cậu thò ra liền vẫy vẫy tay.
Yên Lộ còn quản trước sau cố kỵ cái gì, lập tức đạp lên giày, bịch bịch bịch chạy xuống lầu, xông thẳng ra khỏi cửa, chạy đến trước mặt Chung Tông. Cánh tay giơ lên, kéo Chung Tông cao hơn mình ôm vào ngực, xoa xoa đầu hắn: “Phắc, nhớ chết cha rồi!”
“Không phải tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?” Chung Tông phối hợp khom lưng, tay đỡ lấy eo Yên Lộ, cười cười mặc cho cậu giày vò mái tóc, khiến nó rối tung.
“Cậu chính là chuyện tốt bự nhất của tôi.” Ngữ điệu thấp xuống, Yên Lộ vừa ngượng nghịu vừa buông người ra, giả bộ ghét bỏ nói: “Không phải bảo đừng qua à.”
Chung Tông vẫn ôm lấy eo cậu, “Ừ thì cậu không cho tôi vào tìm, tôi đành tới bắt cóc cậu vậy.”
“Hả?”
“Tới nhà tôi đi.”
“Bây giờ?”
Chung Tông nhìn Yên Lộ, tỏ vẻ đáng thương nói: “Tôi mới bị ông nội lấy ba toong đánh một trận này, cậu không an ủi tôi à, không muốn nhìn vết thương của tôi sao.”
“Cái gì? Bị thương là sao? Ông nội sao lại đánh cậu?”
“Tôi nói với ông là lừa được cháu dâu cho ông.”
“A?”
“Chính là đứa con cả nhà họ Yên sát vách ngày trước.”
“A?!”
“Cậu không biết ông nội tôi ghét chú Yên vô cùng?”
Yên Lộ ngây ngẩn lắc đầu, thật sự không biết.
Chung Tông dắt tay cậu, vừa lừa người về nhà, vừa kể lại tin tức giật gân mới nghe được bên nhà ông nội.
Cha Yên từ lúc cậu còn nhỏ đã thích Chung Tông, nhưng ông nội Chung lại rất ghét cha Yên. Bởi vì năm xưa cha của Yên Lộ và cha của Chung Tông từng có với nhau một mối tình AA hoang đường.
Một người tính cách cố chấp, một người phong lưu ngang ngạnh. Sau đó có thể cảm thấy đôi bên không phải tình yêu đích thực bèn chia tay, tự lập gia đình riêng.
Nhưng năm ấy khi chú Yên là một A qua lại với chú Chung, ông nội Chung tức đến suýt phát bệnh tim, liên đới toàn bộ nhà họ Yên cũng bị ghét. Nhiều năm sau, đứa cháu của ông lại chạy đến nói với ông: “Ông nội, cháu nhìn trúng đứa con cả nhà họ Yên.”
Nhìn cháu trai với gương mặt y hệt con trai, nói ra một câu cũng y hệt, ông nội Chung rút luôn ba toong, đuổi theo Chung Tông mà đập một trận.
Chung Tông lơ mơ bị đánh, cũng không dám để ông chạy đuổi theo mình, nhỡ cụ ngã một cái thì hỏng, đành ngoan ngoãn đứng im tại chỗ mặc ông nội quật một trận, quật mệt thì dừng.
Bà nội Chung là một beta dịu dàng, nhưng rất có sức uy hiếp với ông nội Chung. Bà nội đập luôn một cái chén, ông nội kinh hãi, thở hồng hộc lườm Chung Tông rồi quay về thư phòng.
Chung Tông vẫn còn hoang mang, hỏi bà nội chuyện như thế nào vậy, thế mới biết chuyện cũ đã từng xảy ra.
Yên Lộ nghe mà mắt chữ A mồm chữ O. Cậu thấy hơi khó tiêu hóa, lắc lắc đầu, “Tôi còn tưởng ông bô vừa cố chấp vừa bảo thủ, ai ngờ trước kia lại phóng túng như vậy.”
Tình yêu AA, ở thời đại AA bên nhau bị cấm đoán.
Ông bô nhà mình không ngờ điên cuồng thế.
Yên Lộ khoác eo Chung Tông, một đường buôn chuyện về đến nhà hắn. Vừa đến nơi, cậu chạy thẳng đến tủ lạnh, lấy bia ra. Ở nhà vài ngày, ông bô mặt như tấm sắt, khiến cậu không dám hút thuốc uống rượu. Giờ nghĩ lại, đến tình AA ông cũng chơi rồi, hút thuốc uống rượu á, khẳng định năm xưa cũng không ít.
Cha Chung phong lưu thì ai cũng biết, ông bô có thể cặp với cha Chung, đại khái cũng tám lạng nửa cân. Thật kỳ lạ, biểu hiện lấy lòng của cha Yên khiến tâm lý Yên Lộ có chút thả lỏng, nên là chuyện cũ năm đó cậu lại có vài phần hiếu kỳ và thấu hiểu cha mình.
Chung Tông lấy quà trong va li ra, đưa một chiếc hộp nhung cho Yên Lộ.
Cậu bỏ bia xuống, nhận lấy quà mở ra, là một mặt dây chuyền bằng bạc. Chế tác rất khéo léo, hình mãng xà quấn lấy thập tự.
Đó là cái gì, Yên Lô đương nhiên biết rõ.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt lan tỏa từ ngón chân đến đỉnh đầu. Đây là một đạo cụ trong game, tên gọi Thế thân.
Mặt cậu lập tức đỏ bừng, tay ôm lấy gáy. Hình xăm thời trung nhị, là đồ án khi nhân vật trong game của Chung Tông tung kỹ năng, cậu cứ nghĩ Chung Tông không hiểu. Nhưng khi cái Thế thân này xuất hiện, đã nói với cậu rằng, hắn hiểu hết.
Thế thân là đạo cụ mà nhân vật của Yên Lộ năm ấy thường trang bị. Thế thân nghĩa như tên gọi, chính là chịu mọi thương tổn cho người nhận được kỹ năng. Khi tất yếu, có thể chuyển dời được cả thương tổn tử vong.
Đạo cụ này rất ngầu, giá cũng rất cao, gần như ai cũng muốn, cho nên lúc nó xuất hiện, Yên Lộ mãi mới cướp được.
Yên Lộ vẻn vẹn vì Chung Tông dùng có mấy lần, thế mà hắn nhớ được. Chung Tông đương nhiên cũng biết hình xăm trên gáy cậu có ý nghĩa gì.
Yên Lộ nín nhịn hồi lâu mới mở miệng nói: “Cậu biết từ lúc nào?”
“Từ sớm rồi.”
“…”
“Lúc mới đầu thấy quen mắt, nhìn nhiều thì dần dần nhớ ra.”
Yên Lộ xấu hổ quá, cái cảm giác bí mật bị bóc trần này… Cậu ném dây chuyền vào Chung Tông, giả vờ hung dữ, “Tôi ứ nhận món quà này!”
Chung Tông phì cười, đứng dậy cởi áo, để lộ phần gáy còn đang sưng đỏ, là một hình xăm, chính là đồ án Thế thân.
“Có qua có lại, Yên Yên, thích không?”
Thích, sao lại không thích chứ! Chỉ là ngượng quá đi mất!
Lúng túng vô cùng, cậu nhào lên Chung Tông, đè hắn xuống giường mà cưỡi trên hông hắn, “Cậu thật là phiền.”
“Ha ha, thế à, Yên Yên đỏ mặt.”
“Bị cậu chọc giận.”
“Thế hả?”
Chung Tông nói rồi ôm lấy mông cậu ngồi dậy, chóp mũi đụng chóp mũi Yên Lộ, nhẹ nhàng cọ cọ. Hắn thấp giọng cười cười, như là làm nũng, “Thật thương tâm, tôi phải nghĩ lâu lắm ấy, phần quà này.”
“Hình xăm tình nhân?”
“Không phải.”
“Biển thông báo?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Là thích cậu.”
Yên Lộ như đang mơ, hạnh phúc đến quá nhanh, khiến cậu tiếp thu hơi chậm. Đợi đến khi hồi thần, cậu đã đẩy ngã Chung Tông, tay cũng kích động vô cùng lột quần người ta xuống.
Chung Tông ngược lại không giãy giụa, mặc kệ cho cậu nắm quyền chủ động.
Yên Lộ nhìn bộ dạng thong dong tự tại của hắn mà cắn răng cắn lợi gặm gặm vành tai Chung Tông, “Nếu không phải tôi là omega thì cậu đã sớm bị ngủ với tôi rồi!”
“Tôi đã ngủ với cậu rồi nha.”
“Ý tôi là từ trong ra ngoài!”
Chung Tông ôm lấy eo cậu, lật mình một cái, mạnh mẽ đè người dưới thân, tách mở đôi chân Yên Lộ, “Đánh dấu xong cậu từ trong ra ngoài đều là của tôi.”
Dứt lời hắn dừng lại chốc lát mới do dự nói tiếp: “Nhưng Yên Lộ, cậu thật sự không hối hận chứ?”
Yên Lộ nhìn thẳng vào hắn, nhiệt tình mà mãnh liệt đáp: “Nói nhảm nhiều vậy! Mau lên!”
|
Chương 31
Hai người đã làm tình biết bao lần, nhưng chưa lần nào như lần này.
Chung Tông cẩn trọng dè dặt, đến hôn cũng nhẹ nhàng dịu dàng, từng chút từng chút vào vai gáy cậu. Còn Yên Lộ, vừa muốn động đậy lại muốn nằm im, trong đầu rất nhiều ý nghĩ chạy qua, rồi phát hiện bản thân đã sớm căng cứng và run rẩy. Tâm ý tương thông, đánh dấu. Điều này tựa như một cái mốc, hai người đã đi rất lâu, cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Có lẽ bị màn dạo đầu quá nhẹ nhàng này ép buộc, Yên Lộ lật người lên trên, chưa chuẩn bị tốt đã nắm lấy thứ thô to của hắn đưa vào thân thể. Cậu tiếp nhận thứ to lớn này biết bao lần rồi, nhưng thân quen không có nghĩa là lần này vào được một cách đơn giản, trái lại bởi thân thể căng cứng, cậu còn bị đau.
Đầu khấc ướt át ma sát nơi nếp uốn, chưa thể đi vào. Chung Tông bị cậu cọ hai cái, sự mạnh bạo và dục vọng khống chế trong xương cốt bùng lên. Hắn một lần nữa đè Yên Lộ xuống, môi ép môi, tin tức tố từ khoang miệng hắn đổ vào miệng cậu. Hương vị của tình dục, sự tập kích của tin tức tố, tất cả đều khiến đầu óc quay cuồng. Cơ thể căng cứng, tâm tình xao động của Yên Lộ, đều bị trấn an. Cậu mềm nhũn dưới thân thể hắn, mặc người làm gì thì làm.
Cặp mông dính ướt, huyệt khẩu đỏ hồng như phát tình, nó hé mở, bên trong xinh đẹp biết bao. Chung Tông lật cậu lại, tách cặp mông kia ra, đẩy mình tiến vào.
Yên Lộ hư thanh một tiếng, tay siết chặt ga giường, im ắng không lâu liền bắt đầu tự lắc eo. Nước da màu mạch bóng loáng, vòng hông chuyển động, cặp mông mẩy kẹp chặt tinh khí thô to, nhả ra nuốt vào.
Gương mặt Yên Lộ đỏ bừng, chủ động không được bao lâu liền bị Chung Tông đè vai ấn xuống giường. Hắn luật động cắm rút kịch liệt, phía sau va chạm thật nhanh khiến Yên Lộ không nhịn được phải kêu ra tiếng.
Quá mãnh liệt rồi, nửa thân dưới sắp bị làm đến tan chảy. Cậu giãy giụa tiến về phía trước, eo lại bị kéo mạnh về phía sau. Lúc thứ bên trong hung ác cọ qua xoang sinh sản, nước mắt Yên Lộ cũng bị ép ra. Cậu yếu ớt kêu lên: “Chậm chút! Phắc, ông đấy sắp ngỏm rồi.”
Cũng không biết từ ngữ nào chạm đến điểm cầm thú của người phía sau, cậu thế mà bị ôm đứng lên, như trẻ con mà bị nhấc hai chân, ngồi lên cọc thịt thô kia. Hắn ác liệt thúc eo tới, dộng vào. Đùi non bị lông mu thô cứng cọ đỏ cả lên, túi tinh vỗ mạnh vào huyệt khẩu, Chung Tông tựa như muốn khiến cậu không thể thở được.
Ngay tới lúc sắp lên đỉnh, Chung Tông lại đột ngột dừng lại, đẩy cậu xuống giường, lau đi dâm dịch chảy từ mông Yên Lộ dính trên bụng hắn, quệt lấy cả mồ hôi trên ngực cậu xoa lên hai nụ hoa đỏ hồng.
Hắn xoa nắn chúng, háng chậm rãi đưa về phía mông cậu, ba ba ba ba, tiết tấu dịu dàng khiến cơ thể Yên Lộ thả lỏng hơn. Chung Tông bấu lên lưng cậu, nhìn chằm chằm vào hình xăm sau gáy, cắn mạnh xuống.
Trong chớp mắt, cơn đau thấu khiến Yên Lộ phải thét lên, nhưng tin tức tố cuộn trào theo đó ùa vào tuyến thể của cậu, từ trong ra ngoài xâm chiếm toàn thân, khiến cậu rên rỉ ngượng ngùng.
Hai tay xé rách ga giường, lưng cong xuống mông nhếch lên, cả người đều ửng hồng. Hậu huyệt còn mẫn cảm hơn trước gấp trăm lần, cảm giác này thật khó tả. Giống như từ trong ra ngoài đều bị phơi bày, ngay cả xoang sinh sản âm ỉ cũng mềm ngứa hé mở, để tinh khí của alpha có thể xông vào bất kỳ lúc nào, hung mãnh lao đến nơi sâu nhất.
Yên Lộ bị kích phát tình. Sau khi đánh dấu hoàn tất, cậu ôm gáy khẽ thở hổn hển, hậu huyệt nóng cháy trào nước.
Chung Tông rút tinh khí nhỏ giọt tí tách ra, lật người cậu lại. Hắn thấp giọng hỏi Yên Lộ có ổn hay không. Câu trả lời của cậu là mở rộng hai chân rồi kẹp lấy eo hắn, hích hậu huyệt ướt át về phía đũng quần Chung Tông. Cậu muốn Chung Tông đi vào, thô bạo mạnh mẽ, khiến cậu chết luôn cũng được.
Ôm lấy cổ hắn, cậu ngước đôi mắt ướt cầu khẩn: “Mau, vào đi, vào xoang sinh sản của tôi.”
Hô hấp của Chung Tông thoáng ngừng lại, đầu óc mơ màng, bóp lấy chân cậu, đi vào lối nhỏ của xoang sinh sản.
Yên Lộ đau nhói, cuốn cả ngón chân. Nơi mẫn cảm rát buốt, bị thứ thô to kia căng ra thành lỗ hổng, vẫn chưa ngừng đi vào. Cả người cậu toát mồ hôi, nhưng chẳng những không muốn đẩy Chung Tông ra, còn tự mở rộng háng, tiếp nhận Chung Tông, ôm chặt Chung Tông.
Xoang sinh sản rất nhanh trở nên trơn thuận, ướt át từng cỗ tưới lên quy đầu. Cho đến khi hai túi tinh chạm vào huyệt khẩu, Yên Lộ mởi thả lỏng. Đường sinh sản bao lấy tinh khí bên trong, mỗi một lần nhấp vào đều rất rõ rệt.
Đôi mắt cậu ướt nước, đùi nhịn không nổi, mãi mới thốt nên lời, “Đau.”
Chung Tông hôn lên mắt cậu, thấp giọng, “Lần sau không vào nữa nhé?”
Yên Lộ lắc đầu, buồn bực bật cười, bụng cũng run lên, bên trong lại căng trướng, khiến cậu hít ngược một hơi lạnh, “Đau nhưng tôi thích. Phát tình xong còn phát tình tiếp, tôi nghẹn chết chắc? Không phải sợ, tiếp tục!”
Rất nhanh, cả đường sinh sản vì cơn sốt phát tình mà mềm hẳn, Yên Lộ ưỡn eo tách mông, nhanh chóng lắc hông, phóng đãng đến độ Chung Tông suýt không đè được.
Cuối cùng hắn ôm eo cậu, ẫm ức vùi đầu làm việc, tinh dịch không biết văng dính lên bụng mấy lần, mãi vẫn chưa dừng lại.
Đầu vú của Yên Lộ bị mút đau, hậu huyệt cũng bị chịch đến rát, cậu xoay người cưỡi lên Chung Tông, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lay động trước sau, tiếng phốc phốc từ nơi giao hợp vang lên, Yên Lộ nhắm mắt ngửa đầu, eo cong hình cung.
Khác với những omega khác, khi phát tình họ sẽ trở nên suy yếu, Yên Lộ tuy có yếu nhưng cả người vẫn còn sức. Mông cong lên, huyệt khẩu màu đỏ nuốt nhả tinh khí thô to rất nhanh, đường sinh sản dưới những cú nhấp lần này sâu hơn lần trước, chọc thẳng tới tâm. Thời điểm cửa tử cung bị động tác mãnh liệt thúc mở, Yên Lộ kinh hãi kêu lên, nước mắt bị bức trào ra.
Đau quá trướng quá, cậu chống tay lên bụng hắn, cứng ngắc không dám động đậy.
Cửa tử cung mềm mại yếu ớt ngậm lấy quy đầu mà co rút, kích thích đầu khấc mẫn cảm. Cùng lúc, dâm dịch phun trào, tưới đến độ Chung Tông phải híp mắt, ôm lấy mông cậu lật lại, nhằm vào cửa tử cung kia mà mạnh mẽ thúc tới.
Yên Lộ run lên bần bất, khàn giọng kêu, không biết vì đau hay vì sướng, đầu óc trắng xóa, tinh khí phía trước cũng dựng đứng, tinh dịch từ từ chảy ra.
Chung Tông thở hổn hển, loạng choạng lấy từ tủ đầu giường ra một cái nhẫn dương vật, đeo cho Yên Lộ.
Cậu giãy giụa không muốn, liền bị hắn tóm lấy hai tay ấn lên đầu, tách mở hai chân, vẫn tiếp tục thúc hông.
“Cậu… cởi ra… cởi ra cho ông.”
“Cậu bắn quá nhiều, phải kiềm chế.”
“Mẹ kiếp, tôi tinh lực tràn trề… A, cởi ra!”
Chung Tông trực tiếp hôn cậu, tin tức tố đôi bên trao đổi, nơi giao hợp văng nước khắp nơi, biến ga giường thành một đống bừa bộn, vô cùng dâm đãng.
Cả căn phòng đều tỏa mùi phát tình, não bộ giống như hít phải ma túy cao độ mà bị ảnh hưởng. Dần dần Yên Lộ cũng quên mất mình muốn gì, chỉ biết vô lực mở rộng hai chân, mặc cho tinh khí bên trong cơ thể điên cuồng thúc vào cửa tử cung.
Dưới những cú dộng xuống hữu lực, tinh khí ra vào cắm rút, cửa tử cung nối liền với đường sinh sản cùng bao bọc, cắn lấy không buông, thít chặt lưu luyến tinh khí.
Chung Tông nín thở, sắp tới cao trào, hắn ra sức chen rộng cửa tử cung, nơi sâu nhất trong đường sinh sản. Tinh dịch bắn vào, đồng thời kết cũng phồng ra, khít chặt ở nơi ấy.
Đầu óc Yên Lộ đã hoàn toàn mơ màng, tứ chi quấn chặt lấy Chung Tông, cơ thể vã mồ hôi như được vớt từ dưới nước lên. Cậu mò tới nơi giao hợp, mập mờ nói, “Nóng, thật thoải mái.”
|
Chương 32
Không khí trong phòng nóng nực vô cùng, Yên Lộ tứ chi tê liệt nằm trên giường. Chung Tông vẫn chưa rút ra, sợ đè nặng lên cậu nên trở mình một cái.
Bụng cậu hơi phồng lên, toàn là tinh dịch. Yên Lộ đỏ mặt, sờ gáy, “Có tí đau.”
“Lát là khỏi.”
“Cậu cũng để tôi cắn một cái đi.”
“Lần trước không phải để cậu cắn rồi sao.”
Yên Lộ nhếch nhếch mông, để tinh khí bắn xong đã thu kết của hắn trượt ra. Xoa cái eo nhưng nhức, cậu bướng bỉnh đi cắn lấy gáy Chung Tông. Vùng da nơi hình xăm vẫn còn đỏ, chưa hết sưng, Yên Lộ vừa đau lòng lại vừa kích động. Cậu thích bộ dạng Chung Tông vì cậu mà chịu đau.
Vươn đầu lưỡi ra, Yên Lộ nhẹ nhàng chậm rãi liếm lên đồ án trên lớp da sưng đỏ ấy. Cậu từ đằng sau ôm lấy Chung Tông, đặt tay trên lồng ngực hắn, xúc cảm thật tốt. Ánh mắt Yên Lộ trầm xuống, mở khớp hàm, ngoạm sâu vào gáy alpha. Máu tràn ra, Chung Tông đau híp cả mắt, đợi Yên Lộ nhả miệng mới quay lại ôm người vào lòng.
Yên Lộ rất hưng phấn, bên môi vẫn còn vệt máu chưa khô, cậu thè lưỡi ra liếm sạch.
Đau đớn khiến dục vọng tăng vọt, làn da của omega trong lòng vẫn còn ẩm ướt, cọ sát lên đùi hắn. Chung Tông ôm lấy eo cậu, đưa mình tới, Yên Lộ cũng phối hợp mà mở chân, nuốt lấy dục vọng đã nghếch cao của alpha.
Chân cậu run lên, vách thịt mẫn cảm bên trong lại một lần nữa bị kéo căng, cảm giác tê dại từ mũi chân leo lên đỉnh đầu. Cậu chống tay lên vai hắn, mông lắc lư tìm một tư thế. Sụt một tiếng, tinh khí dễ dàng mở ra cửa xoang sinh sản, cắm vào nơi sâu nhất.
Yên Lộ vừa đau vừa sướng, nơi đó nhanh chóng co lại thắt lấy tinh khí bên trong. Cậu hôn hôn khóe môi Chung Tông, mông cấp tốc đưa đẩy, bì bạch bì bạch va chạm lên đùi hắn. Vòng hông đong đưa hữu lực, đùi kẹp chặt, động tác lên xuống nuốt nhả ngày một kịch liệt, nước bên trong lại văn ra, tinh dịch thành bọt vang lách nhách.
Yên Lộ tự tách mông, mà cũng sắp không giữ nổi mảng thịt trắng nõn ấy trong tay.
Chung Tông đỡ lấy eo cậu, phối hợp thúc lên, cửa tử cung vừa khép lại không lâu lại một lần nữa bị tách mở, tinh dịch vừa bắn vào chảy xuống, Yên Lộ ướt mắt nói: “Bị ra ngoài hết rồi…”
Chung Tông thấp giọng tiếp lời: “Quả thật ra ngoài hết rồi.”
Dứt lời, hắn vừa luật động vừa để Yên Lộ đến sát mép giường, tư thế cắm mình rất sâu bên trong, hắn ôm cậu đứng dậy.
Tư thế thay đổi, tinh khí tựa như thúc tới nơi sâu nhất, cả quy đầu đều cắm hẳn vào cửa tử cung, tựa như chống lên vách tử cung.
Yên Lộ há to miệng, suýt chút trợn trắng mắt, kích thích vô cùng khiến đầu óc cậu trắng xóa, còn chưa thả được một hơi Chung Tông đã nâng mông cậu lên, ở tư thế đứng mà bắt đầu điên cuồng làm cậu.
Dâm thủy lẫn với tinh dịch vì tư thế này mà vãi ra khắp nơi, tinh khí thô tím rút ra một nửa thì không vào nữa.
Tay chân Yên Lộ quấn lấy Chung Tông, vô lực mặc kệ thứ hung ác kia ra vào. Chân cậu không khép lại được, toàn thân hư thoát cũng không dám buông lỏng. Bụng căng trướng, rất muốn bắn, nhưng bị nhẫn dương vật chặn cứng, cảm giác cao trào bị ép về khiến cậu không kiềm chế được nước mắt. Cảm giác hậu huyệt cũng bủn rủn càng lúc càng kịch liệt, một cỗ dâm dịch lớn trào ra, ướt đẫm như mưa rào, hết đợt này đến đợt khác. Yên Lộ nhịn không nổi kêu lên, mà cũng không biết cậu đang kêu cái gì.
Lên không được xuống không xong, ê ẩm căng trướng đến phát điên.
Cậu van xin Chung Tông tháo nhẫn ra, hắn ôm cậu ra sức dộng, làm đến độ cậu nói không nên lời liền ép cậu lên tường, tạm dừng động tác, “Phát tình mấy ngày, cậu chịu nổi không?”
“Mau… Mẹ kiếp tháo ra, ông chịu được.”
Chung Tông rút ra, tóm lấy cơ thể cậu, nhấc một chân của cậu lên, xâm nhập. Hắn cắn lên gáy cậu, tin tức tố mạnh mẽ tiến vào, nơi giao hợp vì thế mà sinh ra xao động, trong không khí nồng nặc mùi ngọt ngào. Yên Lộ mềm nhũn, mở miệng mà không nói ra lời.
Lại một lần nữa tạo kết bắn tinh, Yên Lộ rõ rành rành lên đỉnh từ phía sau, dương vật phía trước bị ép đến sưng đỏ thật đáng thương mà phun ra chút dịch tiền liệt tuyến, vẫn chưa tiết tinh.
Bụng căng căng, cậu bị Chung Tông ôm lại về giường.
Dư vị cao trào trôi qua, Yên Lộ nhìn Chung Tông lấy thanh kẹo tăng lực nhét vào miệng mình. Cậu phồng má ăn xong, Chung Tông lại đưa thuốc tới. Yên Lộ ngoan ngoãn nuốt xuống mới mở miệng hỏi: “Thuốc gì vậy?”
“Thuốc tránh thai.”
“…”
Thấy biểu cảm kỳ lạ của Yên Lộ, Chung Tông xoa xoa đầu cậu: “Sao vậy?”
“Đánh dấu rồi, thì nhất định phải có con à?”
“Sao có thể, phòng tránh được mà.”
“…”
“Yên Yên, cậu lo lắng cái gì?”
Yên Lộ hơi do dự ngồi dậy, cậu nhìn Chung Tông, cẩn trọng đáp: “Tôi có thể không có con không?”
Chung Tông nghe vậy ngây ra, hắn nhìn cậu một lúc, cũng do dự đáp: “Ý cậu là sau này, cũng không muốn?”
“Không phải, ý là bây giờ không muốn.”
Chung Tông không nói gì, chỉ lên giường ôm lấy Yên Lộ vào lòng, vuốt tóc cậu như trấn an, “Đừng sợ, bây giờ đương nhiên tôi cũng không muốn cậu mang thai.”
Yên Lộ lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn nói ra lời từ đáy tim: “Thực ra không phải tôi không muốn có con, có lẽ là hiện tại tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nói thật, tính tình tôi với ông bô giống nhau, tôi sợ mình không thể nuôi dạy được một đứa trẻ. Hơn nữa… chuyện sinh con, tôi càng chưa từng nghĩ đến.”
“Cậu không giống chú Yên.”
“Giống nhau.”
Yên Lộ cố chấp lắc đầu, như không muốn nghe thêm bất cứ lời khuyên nào nữa. Chung Tông thở dài, chỉ biết ôm chặt lấy eo cậu, “Vậy sau này tôi sẽ mang bao, với cả sẽ không vào xoang sinh sản nữa. Cậu đừng uống thuốc, không tốt cho thân thể.”
Yên Lộ hơi căng thẳng, ngẩng lên nhìn Chung Tông: “Có lẽ tôi sẽ không thể nào chuẩn bị tâm lý được.”
Chung Tông im lặng, cũng không biết nên nói gì. Chuyện con cái, vốn dĩ hai người phải thương lượng kỹ lưỡng với nhau. Nếu Yên Lộ đã không muốn, vậy thì hắn không thể ép buộc.
Yên Lộ nói ra suy nghĩ của mình lại hơi hối hận. Mặc dù cậu rất sợ chuyện sinh con, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình đã liên đới đến sự lựa chọn của Chung Tông, dường như rất ích kỷ.
Có điều không kịp nghĩ nhiều hơn, cơn sốt phát tình lại cuốn tới. Hai người ôm chặt lấy nhau trên giường, tiếp tục hòa vào một thể.
===
|
Chương 33
“… thời điểm em không đạt được mục tiêu, không có nghĩa rằng con đường của em sẽ dừng lại ở đó.”
Đến năm thứ ba đại học, Yên Lộ thường tham gia thi đấu. Bởi vì đã đánh dấu, mặc dù cậu không cần phải che giấu thân phận omega, nhưng vì phòng ngừa rắc rối, cậu vẫn tiếp tục giả làm beta.
Lúc đầu, Chung Tông không đi cùng Yên Lộ, mãi cho đến một ngày khi bốn người đi ăn khuya, Chanh Nhỏ vô ý nói có alpha thi đấu với Yên Lộ rồi nhìn trúng cậu, đang theo đuổi bằng mọi cách.
Chung Tông không thích điều này. Hắn liếc mắt nhìn Yên Lộ, “Lần sau cậu đi thi đấu, tôi muốn đi cùng.”
Yên Lộ mờ mịt, “Cậu đi làm gì, không phải giáo sư muốn cậu cùng làm một hạng mục à?”
“Đi vài ngày không sao.”
Chanh Nhỏ phát hiện một câu nói đã thay đổi không khí, bèn im lặng vùi đầu vào ăn.
Yên Lộ hoàn toàn không để chuyện này vào lòng, nên tập luyện vẫn tập luyện. Rất nhanh đã đến ngày thi đấu, cậu về ký túc sắp xếp quần áo chuẩn bị đi. Lưng đeo ba lô xuống lầu, vừa lúc đụng phải Chung Tông. Cậu chạy chậm lại gần, ôm lấy vai hắn hôn một cái, gặm một miếng, khiến môi Chung Tông hồng lên mới cười, “Sao vậy, đặc biệt qua tiễn tôi hả?”
“Tôi đã nói là đi cùng cậu rồi mà.”
“Cái gì?”
“Thi đấu.”
Yên Lộ hơi kinh ngạc, ai lại đi thi đấu còn mang theo người nhà. Trọng điểm là cậu sẽ nhịn không được mà ấy ấy với Chung Tông, dậy không nổi thì thi đấu kiểu gì.
Yên Lộ bày tỏ từ chối, Chung Tông cười nhạt, nên làm thế nào vẫn cứ thế mà làm, mặc kệ sự phản đối của cậu.
Lên xe ra khỏi thành phố, có đuổi hắn xuống cũng không thể rồi. Yên Lộ bất đắc dĩ, giữa hai người luôn là cậu chơi xấu, giờ đến lượt Chung Tông lên cơn, cậu cũng đành chịu.
Chung Tông nhìn cậu xị mặt, vươn tay lên nhéo nhéo Yên Lộ: “Yên tâm, tối tôi không ngủ cùng phòng với cậu.”
“Cái gì? Cậu không ở với tôi thì ở với ai?”
“Không có phòng đơn sao?”
“Đùa à, mọi người đều hai, ba người một phòng…”
Yên Lộ chợt ngậm miệng. Cậu là omega duy nhất trong đội.
Chanh Nhỏ có lúc tham gia thi đấu, có lúc không. Nếu Chanh Nhỏ không đi, huấn luyện viên sẽ phân Yên Lộ ngủ cùng beta. Mặc dù cậu thấy sắp xếp này cũng tốt, nhưng Chung Tông sẽ ghen.
Quả nhiên, gương mặt Chung Tông đen xì, trực tiếp quay mặt đi, nhắm mắt vào, quãng đường còn lại mặc kệ Yên Lộ trêu chọc thế nào cũng không nói một câu.
Yên Lộ có chút bực mình, “Lơ tôi cái gì, trong đội nhiều người như thế, tôi sao có thể õng ẹo muốn phòng đơn được. Hay là cậu không tin tôi?”
Chung Tông nghe vậy cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn cậu, “Ý của cậu là, tôi ra nước ngoài với giáo sư cũng có thể ngủ cùng phòng với người khác?”
“Cậu dám!”
Lần này đến lượt Yên Lộ đen mặt, cậu thở gấp, lại không cách nào phản bác, chỉ biết ngồi đó gãi đầu, hồi lâu mới cau mày nói: “Sau này đi thi đấu tôi sẽ chi tiền ở phòng đơn. Cậu không được làm loạn lúc ra nước ngoài.”
“Không tin tôi?”
Thấy hắn trả lại câu nói vừa nãy cho mình, Yên Lộ chỉ có thể nín nhịn lắc đầu, “Không có.”
Mới là lạ! Cậu là cái đồ hormone di động, cứ cho là cậu không trêu chọc ai đi, người khác cũng sẽ trêu chọc cậu, tôi yên tâm thế nào được!
Chung Tông thấy chuyển biến tốt bèn không giận dỗi nữa, mở túi lấy miếng dán chống say xe ra, dán lên bên tai cho Yên Lộ, lại lấy ra cái gối chữ U lót cho cậu.
Yên Lộ nhìn chằm chằm Chung Tông như làm ảo thuật, lôi hết thứ này đến thứ khác từ trong túi, không khỏi nở ruột nở gan: “Ôi chao, Tiểu Tông Tông, sao cậu lại hiền tuệ thế này.”
“…”
“Rước cậu về nhà được hông ta~ Về nhà nuôi con giặt giũ cho tôi nha!”
Sắc mặt Chung Tông không đổi, tay đặt lên eo Yên Lộ nhéo một cái. Nửa người cậu tê rần.
Chung Tông che mắt cậu lại, “Im miệng, ngủ.”
Yên Lộ không dám ho he nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cậu rất ghét đi ô tô, vì cậu bị say xe, sẽ buồn nôn đau đầu, thường phải về đến khách sạn ngủ một ngày, hôm sau mới thi đấu được.
Lần này ngồi xe, cảm giác say không quá tệ. Đó là vì cậu sở hữu một anh xã hiền đức.
Lúc tỉnh dậy, tinh thần của Yên Lộ thực sảng khoái, tâm tình sung sướng vô cùng, càng nhìn Chung Tông càng thấy thích. Đến nhà nghỉ liền ôm eo quấn dính lấy người ta, không để hắn đi.
Bình thường Chung Tông rất chiều cậu, nhưng hôm nay ngược lại, thiết diện vô tư đẩy tay Yên Lộ ra, “Tôi đi đặt thêm một phòng, cậu không thể ngủ với tôi.”
“…”
Yên Lộ ảo não bò về giường, chỉ đành không cam tâm nói: “Vậy tối cậu đợi tôi ngủ rồi mới được về phòng cậu.”
“Ừ.”
Ngày hôm sau, vì đêm trước ngủ khá ngon, ăn cũng vào, trạng thái rất ổn. Yên Lộ nhanh chóng giải quyết đối thủ, xuống đài.
Đến khi cậu vào phòng nghỉ, nhìn thấy Chung Tông đang chăm chú xem màn hình trực tiếp, chai nước khoáng trong tay bị bóp đến biến dạng.
Thi đấu wushu, chuyện nguy hiểm và bị thương là không thể tránh khỏi. Gặp phải thủ đoạn hèn hạ lách được luật là chuyện bình thường. Yên Lộ mặc dù thắng khá thuận lợi, nhưng cũng bị đối thủ gây ra không ít vết thương nhỏ.
Chung Tông nghe thấy tiếng mở cửa, ngồi dậy bước tới, sắc mặt rất tệ, ánh mắt lo lắng tựa như muốn xông ra ngoài ngay lập tức, đập chết alpha vừa mới thi đấu cùng cậu.
Yên Lộ vội vàng ôm lấy cái người đang muốn ra ngoài kia, “Cậu đi đâu đấy?”
“Ra ngoài hút thuốc.”
“Tôi đau, bôi thuốc cho tôi.”
Dục vọng chiếm hữu và bảo hộ của alpha với omega nhà mình không phải nói đùa, huống chi Chung Tông đã xem cả quá trình thi đấu, nhìn Yên Lộ bị đánh bị đá bao nhiêu lần. Để hắn ra ngoài á, dưới cơn kích động này, khẳng định hắn sẽ đi đánh người đến tàn phế.
Vốn dĩ đây chỉ là một trận thi đấu, mà alpha kia cũng thua rồi, Chung Tông còn mạnh hơn cậu á, hắn ra tay thì khác gì ức hiếp người ta.
Chính sách dụ dỗ của Yên Lộ thành công giữ hắn lại. Chung Tông bôi thuốc cho cậu, âm trầm không nói một tiếng, mặt cứng ngắc.
*
Cuộc thi kết thúc, về trường, Chung Tông và Tần Thư cùng bay sang Mỹ nghiên cứu hạng mục.
Yên Lộ ở ký túc ngủ dậy, nhàn rỗi buồn chán, đi tìm Chanh Nhỏ.
Cậu chân trần trèo lên giường Trần Ninh, nhằm đúng cái mông mà cho bạn trẻ một chưởng. Chanh Nhỏ ngao lên bật dậy, giãy giụa mạnh đến độ suýt hất Yên Lộ xuống giường.
Chăn đắp kín còn giấu được, lật lên rồi, mùi alpha mạnh mẽ toát ra, khiến Yên Lộ phải lùi lại ba bước. Cậu trợn mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Chanh Nhỏ: “Tên Tần Thư cầm thú kia! Hắn đánh dấu cậu rồi?!”
|
Chương 34
Chanh Nhỏ chui ra khỏi chăn, mặt vẫn đỏ phừng phừng: “Cầm thú cái gì! Nói ai đó!”
“Đã nói đỡ nhau rồi đấy?”
“Cậu thì không hả. Với lại, cậu từ năm nhất đã đánh dấu rồi, Chung Tông kia chẳng phải cũng…”
“Nè, Chung Tông là tôi đây cua hắn ngủ nhé, chứ không phải ngược lại đâu.”
Chanh Nhỏ bị Yên Lộ già mồm át lời, nửa câu không thốt ra được, lặng lẽ tung bom: “Tần Thư bị tôi ôm lên giường đấy.” Dứt lời lại chui vào chăn, không có ý định nói lý với Yên Lộ nữa. Mông cậu còn đau đây này, một chưởng ban nãy của Yên Lộ suýt khiến cậu rớt nước mắt.
Yên Lộ nghe thấy tình tiết ôm công chúa, cũng suýt nữa cười ra nước mắt.
Tiếc là không ở hiện trường, bằng không màn kia khẳng định đẹp mặt. Yên Lộ cứ cười mãi, khiến Chanh Nhỏ phát bực lại chui ra khỏi chăn: “Cười cái gì!”
“Tần Thư, ôm công chúa, ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Có cái gì buồn cười chứ, cậu thì được ngủ Chung Tông, còn tôi thì không được ôm Tần Thư nhà tôi?”
Bụng Yên Lộ sắp đau vì cười rồi, cậu vừa cười vừa bò lên giường Chanh Nhỏ, đòi nghe chi tiết. Chanh Nhỏ ngượng ngùng một hồi, chịu không nổi Yên Lộ cứ hỏi liên tục, đành giải đáp cho cậu.
Tất cả đều bởi vì rượu, cái thứ vạn ác đó.
Vốn dĩ không đánh dấu đâu, hai người chỉ mới thuần khiết tay nắm tay thôi.
Ba tháng trước mới xác lập quan hệ, hẹn hò, hôn nhau, từng bước từng bước một. Ai ngờ hôm qua chị của Tần Thư đến tìm hắn, Tần Thư không báo trước đã đưa Chanh Nhỏ tới gặp mặt chị mình.
Chị gái Tần là một alpha hào sảng, thấy Chanh Nhỏ liền muốn trêu cậu. Chanh Nhỏ uống một li mặt đã đỏ, rồi cứ một li lại một li che giấu lúng túng, bất giác say đến mơ màng, đi không nổi.
Trời quá muộn rồi, ký túc xá không mở cửa nữa, Tần Thư đành đưa cậu về nhà trọ của hắn ngoài trường. Không ngờ Chanh Nhỏ say đến nửa đêm liền ngóc dậy, ôm Tần Thư quăng lên giường, sau đó say rượu loạn trí.
“Cậu như vậy là không đúng rồi bạn học Trần, cậu làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy.”
“Cái gì?”
“Say rượu đánh mất lý trí, chậc chậc chậc, một chút khắc chế cũng không có.”
Chanh Nhỏ tức nổ ngực, giật lấy chăn, nhét mình vào trong.
Mất mặt muốn chết! Chanh Nhỏ nghĩ.
Yên Lộ còn giễu cợt cậu, không ngờ nhanh vậy đã bị vả mặt rồi, còn là cái loại đặc biệt đau này chứ!
*
Sáng hôm sau, Yên Lộ như thường lệ đến sân huấn luyện, làm nóng xong thì một đàn em chạy tới thỉnh giáo.
Dứt khoát hạ gục đối phương xong, cậu đỡ đàn em dậy, bắt đầu chỉ dẫn: “Vừa nãy chú tay rất bất ổn, nếu anh đánh như vậy, chú nên…”
Còn chưa dứt lời, huấn luyện viên của cậu đã bước tới, “Yên Lộ, vào văn phòng tôi một chút.”
Yên Lộ không biết có chuyện gì, vỗ vai đàn em để cậu ta tiếp tục tập luyện rồi đi theo huấn luyện viện.
Huấn luyện viên ngồi xuống uống hớp trà, Yên Lộ quy củ đứng đó.
Sau một tách trà, huấn luyện viên cân nhắc mở lời: “Tôi vốn có ý đề bạt em vào đội tuyển quốc gia, nhưng giới tính của em sẽ là chướng ngại vật sau này cho em.”
“Huấn luyện viên…”
“Yên Lộ, tôi biết em là một mầm giống tốt, nhưng thể chất omega, rất nhiều lúc, em có lòng nhưng lại không có sức.”
Bàn tay Yên Lộ siết chắt, mắt cụp xuống. Cậu muốn nói mình có năng lực, có thể làm được. Nhưng chuyện tương lai ai dám nói chắc, huống chi nếu vào đội tuyển quốc gia, bước tới những đỉnh cao hơn, gặp nhiều người lợi hại hơn, là những alpha bẩm sinh đã có ưu thế, cậu có thể chống đỡ được không, tất cả đều là vấn đề.
Nhưng cậu đã tập luyện lâu như vậy, cuộc thi lớn lớn nhỏ nhỏ đều từng tham gia không ít lần. Bảo cậu từ bỏ đội tuyển quốc gia, tâm tình cậu không bình yên được.
Tựa như nhìn rõ sự không phục của Yên Lộ, huấn luyện viên thở dài: “Mặc dù không thể vào đội tuyển quốc gia, nhưng tôi vẫn hy vọng em sẽ bước tiếp trên con đường này, tiềm lực của em rất tốt…”
“Không thể vào đội tuyển quốc gia thì còn gọi gì là tiếp tục ạ?”
Yên Lộ kích động ngắt lời huấn luyện viên. Hôm nay cậu không thể tâm bình khí hòa được nữa, chỉ biết siết chặt nắm tay, không thể để bản thân quá kích.
“Con đường võ thuật là sự theo đuổi không có giới hạn, thời điểm em không đạt được mục tiêu, không có nghĩa rằng con đường của em sẽ dừng lại ở đó.”
“…”
“Yên Lộ, em tới làm trợ giảng đi.”
Yên Lộ hơi kinh ngạc, ngẩng lên nhìn huấn luyện viên.
“Đợi tôi nghỉ hưu, rồi em tiếp nhận lớp của tôi.”
“Thầy…”
*
Yên Lộ ngơ ngẩn ra khỏi văn phòng.
Một ngày, buồn vui lẫn lộn là như thế nào cậu đã được thử nghiệm một lần.
Không thể vào đội tuyển quốc gia, nhưng chiếc bát ăn cơm bằng sắt[1] lại rơi xuống đầu. Hơn nữa về sau sẽ có rất nhiều học sinh được cậu tự tay đưa vào đội tuyển quốc gia.
[1] chiếc bát ăn cơm bằng sắt: chỉ công ăn việc làm ổn định.
Chuyện này, nên cười hay nên khóc.
Cậu mơ mơ màng màng rời khỏi nhà huấn luyện. Chung Tông đang uống cà phê, dựa vào một cái cột bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Yên Lộ thì nhanh chóng lại gần, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao cậu đã về rồi?”
“Hạng mục kết thúc trước thời hạn. Sắc mặt cậu tệ quá.”
“Huấn luyện viên nói, tôi không thể vào đội tuyển quốc gia.”
Chung Tông kinh ngạc, đang định nói gì đó thì Yên Lộ lại hoảng hốt tiếp tục: “Sau đó thầy để tôi làm trợ giảng, về sau tiếp nhận lớp của thầy.”
Chung Tông cũng dở khóc dở cười, “Cậu đáp ứng rồi?”
“Tôi nói phải nghĩ đã.”
“Nên nghĩ thật kỹ.”
Buổi tối hai người dạo phố xong, về tới ký túc, Yên Lộ hôn hôn hắn mới định lên lầu. Chung Tông lại kéo cậu lại, nhét vào tay Yên Lộ một chiếc chìa khóa đã bị nắm chặt đến nóng lên.
Cậu nhìn chìa khóa trong tay rồi lại nhìn Chung Tông: “Cái gì vậy?”
“Chìa khóa.”
“Tôi biết nó là cái chìa khóa, đang hỏi cậu có ý gì? Chìa khóa gì đây?”
“Chìa khóa nhà.”
“Hả?”
“Yên Lộ, cậu muốn đến ở với tôi không?”
“Hả?!”
Nắm chiếc chìa khóa mà tim Yên Lộ đập thật nhanh. Ở chung, bước tiến này cậu còn chưa chuẩn bị tốt. Sống chung nghĩa là sau này cậu chưa đánh răng chưa rửa mặt, thậm chí mấy ngày không tắm không gội bẩn thỉu, rồi bộ dạng huấn luyện xong mồ nhễ nhại, như vậy ở trước mặt Chung Tông, lần lượt phô bày?
|