Đệt, Ông Đây Là Công
|
|
Đệt, ông đây là công
Tên gốc : Kháo lão tử thị công
(Nằm trong Tỷ muội thiên hệ liệt)
Tác giả: Hi Ngôn Phỉ Ngữ
Thể loại : hiện đại/ cường công cường thụ/ hài/HE
Tỷ muội với Ta là thẳng nam! A uy , mọi người qua ủng hộ nhà nàng ý nhé ^_^/~
Edit: Rừng Thần Thoại
Giới thiệu :
Hạ Vũ có thể nói chất lượng là một tiểu công tốt, thế giới hắn kì thực đơn giản, chỉ cần kiếm tiền lấy vợ sống cả đời.
Vì thế hắn vẫn sống được nhưng có điều ảm đạm, ngẫu nhiên cùng một đám bằng hữu giả thanh niên 2B, giả trang phẫn thanh gì đó. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày kia chọc tới hắc bang.
Nhưng lại là hắc bang siêu cấp lớn, thái tử gia. . . . .
Kết quả chính là, cái giấc mộng nho nhỏ thuần khiết làm công tan biến .
Công công gặp nhau, tất có một thụ. Hạ Vũ ngoan ngoãn nhận mệnh đi.
_ _ _ _ _
2B : 2B có thể hình dung chính xác là một người không tinh thần hay có tật xấu, có hành vi không giống người thường, 2B gần nghĩa từ chính là ngốc B, còn gọi là ngưu B, ngưu B là hình dung người phi thường lợi hại, nói ra là lớn tiếng hô hào, tỷ như xem trận bóng đá, chúng ta liền đứng lên hô; hảo ngưu B!, bọn trung quốc thường nói; này 2B/ ngốc B.
|
•Thứ nhất chương
Khai đoạn
Năm nay mùa đông tới sớm, vào ban ngày chưa có cảm giác gì, vì hệ thống điều hòa trong công ty đã hoàn thiện.
Tới thời điểm chạng vạng tan tầm, Hạ Vũ mới vừa ra khỏi cao ốc công ty liền nhịn không được chửi bậy.
“Kháo, cái quỷ thời tiết gì thế này. Nhiệt độ trong ngày chênh lệch nhiều cũng quá hãm hại cha đi!” Hắn một bên tỉnh táo giữ ấm áo khoác, một bên nhe răng trợn mắt.
An Dật đi bên cạnh hắn cũng tức giận: “Ai kêu cậu thích phong độ, không thích ấm, xứng đáng!”
“Cậu đây là dùng giọng điệu này đối ân nhân sao? Nếu không nhờ tôi, cậu hôm nay có thể thuận lợi lọt qua phỏng vấn của Lam Đảo? Phải biết rằng một đám bên phỏng vấn của Lam Đảo đều là quỷ mặt la sát.” Hạ Vũ đảo cặp mắt trắng dã nhịn không được hừ nói.
“Vâng vâng vâng, cám ơn cậu Hạ đại nhân đã trợ giúp.” An Dật lập tức thay đổi một bộ tươi cười nịnh hót, “Về sau ở trong công ty cần phải nhớ rõ che chở tôi a.”
Hắn nói tự nhiên khiến Hạ Vũ cảm thấy thực hưởng thụ, rồi ôm chầm bả vai An Dật một bộ ca lưỡng tố: “Đây là phải, An tiểu miêu cậu vẫn đều do tôi che chở a.”
An Dật đập ma trảo của hắn: “Kháo, cậu muốn làm cơ lão cũng đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi!”
Hạ Vũ ra vẻ một bộ thực thương tâm: “Cậu, có cần trực tiếp vậy không hả? ! Tôi bất hòa cậu lại muốn làm cơ, cậu sợ cái điểu(1) à!”
An Dật: “Nam nam trao nhận không thân, miễn bị cậu lây bệnh muốn làm cơ. Tôi chính là thẳng nam!”
Hạ Vũ đối hắn dựng thẳng một ngón giữa: “An tiểu miêu! Cậu tuyệt đối sẽ bị bẻ cong(2)!”
An Dật cũng cho hắn một ngón giữa: “Tiểu miêu muội cậu! Hạ đại nhân nhất định sẽ bị đặt ở phía dưới !”
Hạ Vũ: “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Lão tử là tinh khiết công, tinh khiết công cậu hiểu không? !”
An Dật nhún nhún vai: “Trên thế giới này không có gì là tinh khiết, cho dù là tinh thuần thủy cũng là cha hãm hại .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Hai vị này thoạt nhìn như thuỷ triều thực suất khí anh tuấn, nhưng cách nói chuyện cùng biểu hiện lại rất giống cá tính thanh niên 2B, một đường cùng nhau ba hoa đến trạm ga mới xem như tách ra, tự về nhà.
Hạ Vũ cùng An Dật ngược hướng đường đi về nhà, hắn ngồi mấy trạm sau đó còn đổi tuyến, tiếp tục ngồi.
Lúc này là tan tầm, trong tàu điện ngầm nơi nơi đều là người, mỗi ngày đều như vậy, ở trong đám người chen chúc xuất sinh nhập tử. Hạ Vũ nghĩ hắn sớm hay muộn cũng chẳng thể sống lâu hơn.
Vì thế trong lòng hắn đang suy nghĩ sang năm mua chiếc xe.
Tới trạm, Hạ Vũ ra khỏi tàu điện ngầm lại cảm thấy rét lạnh.
Thân thể hắn run rẩy bẩy một đường chạy như điên trở về nhà trọ, thật vất vả chạy đến trước cửa lại phát hiện có người chắn ở trước cửa nhà hắn.
Đúng chắn cửa là một nữ nhân, cách ăn mặc mặc rất phóng khoáng, hiện tại cả người thoạt nhìn cũng thực chật vật.
Nàng thấy bóng dáng Hạ Vũ lập tức chạy đến trước người hắn, sau đó dụng lực ôm chặt hắn, khóc rống đô đô nước mắt run rẩy: “A Vũ. . . . . . A Vũ. . . . . . Cứu cứu tỷ. . . . . .”
Hạ Vũ bị nàng ôm gắt gao, mất đi năng lực phản ứng. Hắn nháy mắt đã quên sự rét lạnh xung quanh, chính do nữ nhân này.
Nhìn nàng ăn mặc thực mỏng manh, Hạ Vũ lúc này mới phản ứng lại hẳn là nên vào trong nhà.
“Tỷ, có chuyện hảo hảo nói. Vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh muốn chết.” Hạ Vũ đẩy nàng ra, lấy chìa khóa mở cửa.
Vào nhà, hắn đi làm một ly sữa nóng đưa tới tỷ tỷ Hạ Lâm trước mặt, sau đó ngồi vào bên cạnh nàng: “Tỷ chậm rãi nói, có chuyện gì xảy ra? Vì sao tỷ lại thành cái dạng này? !”
Hạ Lâm hai tay nắm sữa chén, cả người run run. Cảm xúc của nàng ra vẻ thực kích động, thật vất vả dịu đi một chút mới đối Hạ Vũ: “Chúng ta hiện tại bị truy giết. . . . . .”
Hạ Vũ vừa nghe lập tức kêu to: “Truy giết? Tỷ nói chuyện cười đi? ! Cũng không phải đóng phim!”
Hạ Lâm khóc nói: “Là thật . . . . . . Việc buôn bán lỗ vốn, sau đó Tuấn Hoa đi vay mượn nặng lãi. . . . . . Hiện tại người cho vay nói không trả tiền sẽ giết chết chúng ta. . . . . .”
Hạ Vũ giận dữ: “Ta đã nói tỷ không nên cùng Tuấn Hoa thông đồng ở một chỗ, tên kia căn bản không hiểu việc buôn bán! Mệt tỷ còn ngây ngốc tin tưởng hắn!”
Hạ Lâm thanh âm cũng bắt đầu lớn : “Cho dù hắn không thể nào thông minh, nhưng tốt xấu gì cũng là tỷ phu đệ! Đệ sao có thể nói hắn như vậy? !”
Hạ Vũ: “Hắn đối với tỷ một chút cũng không để bụng! Xảy ra chuyện chỉ biết gọi tỷ nghĩ biện pháp giải quyết, hắn hiện tại người đâu? !”
Hạ Lâm không phản khảng lại được, không ngừng rơi lệ.
Hạ Vũ nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng cũng khổ sở.
Hắn biết chính mình nói có đôi khi hung hãn một ít, nhưng này cũng là lời nói thật nha.
“Được rồi, tỷ nói xem thử tỷ thiếu bao nhiêu tiền? Đệ có thể giúp đỡ.” Hạ Vũ trong lòng bi ai, xem ra kế hoạch mua xe lại bị nhỡ .
Hạ Lâm: “Năm mươi tám vạn. . . . . .”
Hạ Vũ: “Kháo! Năm mươi tám vạn? ! Các người làm gì mà mượn nhiều tiền như vậy ? !”
Hạ Lâm sốt ruột có chút nói lắp : “Tỷ…tỷ…chúng ta mượn ba mươi vạn. . . . . . Sau đó lợi tức trở mình nhanh gấp hai. . . . . .”
Nếu hắn không có một tỷ tỷ, phỏng chừng hắn sẽ tức giận một cước đem người đá ra ngoài.
Kháo, có tỷ tỷ cùng tỷ phu ngu dốt như vậy thật sự là sỉ nhục cả đời Hạ Vụ hắn.
“Rõ ràng biết chính mình không có tiền còn dám đi vay mượn nặng lãi, các người ngại mạng dài quá nên làm như thế? !” Hạ Vũ phiền toái nói, “Đệ hiện tại toàn bộ tích tụ cũng mới hơn ba mươi vạn, tỷ bảo ta làm sao cho tỷ mượn năm mươi tám vạn? !”
Hạ Lâm làm bộ đệ đệ sẽ cho mình mượn mà quỳ xuống: “A Vũ tỷ cầu đệ, hiện tại chỉ có đệ mới có thể giúp chúng ta. . . . . .”
Nhìn nàng đáng thương như vậy, Hạ Vũ cũng không thể nhẫn tâm. Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tỷ trước đừng kích động, đệ tìm bằng hữu suy nghĩ biện pháp. Các người là vay mượn nặng lãi ai?”
“Chung Khánh Thiên.” Hạ Lâm thành thật hồi đáp.
Hạ Vũ có chút vô lực nhìn tỷ tỷ nhà mình, hắn đã không thể biết nên nói những gì.
Nhìn sắc mặt Hạ Vũ có chút không bình thường, Hạ Lâm lại bắt đầu kích động : “A Vũ! Đệ nhất định phải cứu chúng ta!”
“Chung Khánh Thiên này trên phố có tiếng hắc bang! Các người làm gì mà rước lấy hắn? ! Chẳng lẽ tỷ không biết con của hắn Chung Cảnh Huy là tên hung ác sao? !” Đầu Hạ Vũ càng đau, “Các người vay mượn nặng lãi ai không vay, lại đi trêu chọc hắc bang ? !”
Hạ Lâm khóc đến nói năng lộn xộn: “Chúng ta biết sai lầm rồi. . . . . . Biết sai lầm rồi. . . . . . A Vũ cứu chúng ta đi. . . . . . Trừ đệ ra không ai muốn cứu chúng ta . . . . . .”
“Khóc có thể giải quyết sự tình gì sao ? !” Hạ Vũ nhịn không được rống giận, “Tỷ trước bình tĩnh chút đi!”
Nói xong hắn lập tức lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại An Dật .
Một hồi An Dật nhận được điện thoại: “Chuyện gì ?”
Hạ Vũ không chút do dự mở miệng: “Vay tiền.”
An Dật lại hỏi: “Bao nhiêu?”
Hạ Vũ thở dài: “Mười vạn.”
An Dật: “Hiểu biết.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Đệt, cậu nói nhiều lời sẽ chết sao ? !”
An Dật: “Này không phải vì phối hợp với cậu sao? ! Ai kêu cậu trả lời tôi cũng chỉ dùng hai chữ? !”
Hạ Vũ: “Oa kháo, lại bị người làm nhàm chán? !”
An Dật: “Tôi có thể làm người nhàm chán sao ? ! Vay tiền để làm gì? Cấp cho tình nhân phí chia tay? Ha, ha, ha, cậu cũng có hôm nay!”
Hạ Vũ: “Cậu là đối sức quyến rũ hâm mộ ghen tị đến hận sao? ! Nói mượn là mượn, nói nhiều như vậy để làm gì? Tôi sẽ mau chóng trả lại cậu.”
An Dật tức giận kêu lên: “Đã biết đã biết! Đợi lát nữa sẽ gửi đến tài khoản của cậu, tôi còn muốn cho tiểu hắc cùng trứng chim hoa ăn, không ngờ cậu mò mẫm !”
Hạ Lâm nhìn đệ đệ cư nhiên dùng loại thái độ này đối bằng hữu vay tiền, nhất thời có chút há hốc mồm.
Treo điện thoại với An Dật, lúc sau Hạ Vũ tiếp tục bấm số tiểu tình nhân .
Vang hai giây, lập tức còn có người tiếp nghe.
“A Vũ, anh rốt cục nhớ tới nên điện thoại cho em ?” Tiểu bạn trai Quý Văn Ngạn nói.
Hạ Vũ lập tức bắt đầu hống hắn: “Tiểu Ngạn em đừng sinh khí, em cũng biết gần nhất anh có chút vội. Hơn nữa vừa mới gặp chuyện phiền toái.”
Quý Văn Ngạn vừa nghe lập tức khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”
Hạ Vũ: “Ngoan ngoãn, em có thể cho anh mượn chút tiền không?”
Quý Văn Ngạn nói rất lớn : “Dùng tiền có thể giải quyết sao? Anh muốn mượn bao nhiệu?”
Hạ Vũ: “Tám vạn.”
Quý Văn Ngạn: “Tám vạn thật ra không thành vấn đề, bất quá anh thật sự không có việc gì sao ? Em rất nhớ anh.”
Hạ Vũ: “Chờ anh hết việc sẽ đi tìm em, ngoan.”
Trấn an tiểu tình nhân tâm linh tịch mịch, Hạ Vũ mới cúp điện thoại.
Lúc sau hắn lại đánh mấy mớ điện nói đông thấu tây mượn tiền, may mắn hắn giao hữu trong giới coi như không tồi, trên cơ bản điều kiện cuộc sống đều là tiểu tư tư tưởng.
Bằng không tại cái xã hội này, nhiều tiền như vậy thật đúng là không tốt .
Bất quá Hạ Vũ nhân duyên thật sự tốt lắm, sau nhiều giờ đã mượn được hai mươi sáu vạn.
“Tỷ, tình hình đệ đã có ba mươi hai vạn, đệ mượn hai mươi sáu vạn. Cái này xem như gom góp đủ năm mươi tám vạn. Tỷ không cần thương tâm .” Hạ Vũ an ủi nàng.
Hạ Lâm nắm chặt cánh tay Hạ Vũ cảm kích nói: “Cám ơn đệ A Vũ, bất quá đệ có thể theo giúp tỷ trả tiền không? Tỷ một người thực sợ hãi. . . . . .”
Hạ Vũ nhịn không được trở mình mắt trợn trắng, kháo, thật sự là phiền toái muốn chết.
——————
(1)điểu: một tiếng chửi
(2)cong : ám chỉ Gay
|
Đệ nhị chương: Gặp gỡ
Hạ Vũ là một đồng chí, bộ dạng không tồi.
Dựa theo cách nói bạn thân An Dật chính là, vị lão huynh này bộ dạng rất có linh khí, cặp mắt có thể phát ra điện.
Tạm thời mặc kệ An Dật bình luận không khách quan, có thể khẳng định, Hạ Vũ ở tình trường thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản chỉ cần hắn muốn có người đuổi theo van cầu, thì có thể đuổi tới tay.
Hiện tại, tiểu tình nhân Quý Văn Ngạn của hắn là một nhân viên trong công ty tiểu khai, mê Hạ Vũ mê đến chết.
Cái này, Hạ Vũ mở miệng mượn hắn tám vạn hắn cũng không nhăn mặt nhiều lời liền cho mượn.
Thu mượn được hai mươi sáu vạn, Hạ Vũ cùng tỷ tỷ nhà mình đến Chung gia. .
Tỷ đệ chạy xe tới đại viện Chung gia, Hạ Vũ nhìn thoáng qua cửa xe lập tức phát hiện có chút không thích hợp.
Phòng ở hoàn toàn ở trạng thái canh gác được cảnh giác cao, nội viện cùng ngoại viện tất cả đều có người đứng gác, dường như phòng bị không để một con ruồi lọt qua.
Hạ Vũ không nghĩ gây chuyện, thấy thế lập tức lôi kéo Hạ Lâm xoay người bước đi.
“Ai? A Vũ đệ muốn làm gì?” Hạ Lâm không rõ đặt câu hỏi.
“Đệ không nghĩ đi tìm cái chết.” Hạ Vũ thản nhiên nói một câu, “Đi mau, hiện tại chúng ta không thể đi chịu chết.”
Hạ Lâm vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Vũ, điều này khiến Hạ Vũ cảm thấy cùng nàng giải thích sẽ không ăn thua, quan sát chung quanh một hồi, đúng là chuyện thực ngu dốt.
Nề hà đi chưa được mấy bước đã bị vệ sĩ Chung gia phát hiện .
“Kia không phải Hạ Lâm sao? !” Trong đó một nam nhân đeo kính râm nói.
Tiếp theo các huynh đệ khác cũng lập tức chú ý tới hai người bọn họ.
Bọn họ bị đàn hỗn hắc đạo này ngăn trở lại cước bộ, Hạ Vũ trong lòng thẳng hô thế là hết đường lui.
“Hai người các ngươi xuất hiện ở trong này là muốn tới trả tiền sao?” Trong đó một người nam nhân lộ ra nụ cười tiêu chuẩn lưu manh.
Hạ Vũ biết trốn không xong, vì thế lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Vô nghĩa, không có việc gì ăn no rửng mỡ, chim không sinh trứng, không lẽ đi tản bộ a? Cũng không phải não lừa.”
Hắn nói làm cho nam nhân này sắc mặt thay đổi.
“Các ngươi gọi Chung Khánh Thiên đi ra, nói Hạ Lâm mang tiền đến đây.” Hạ Vũ làm bộ thực trấn định.
Hắn biết rõ những người này tất cả đều là những kẻ bắt nạt kẻ yếu, nếu khí thế yếu sẽ thua.
Không nghĩ tới đệ đệ nhà mình ở đại bản doanh hắc bang mặt cư nhiên còn không đổi sắc, Hạ Lâm nghĩ thầm nàng thật sự đã tìm đúng người.
Kỳ thật trong lòng Hạ Vũ đang chột dạ, hắn hiện tại hoàn toàn chỉ đang phô trương thanh thế.
Nếu mấy tên hồ đồ này xông đến đánh hắn, Hạ Vũ biết tuyệt đối đánh không lại .
Nếu một người, chạy trốn thật không thành vấn đề. Nhưng bên người còn có một tỷ tỷ, hắn chỉ cảm thấy mình thật sự là tên ngốc.
Kháo, sao lại mềm lòng đến tranh hồn thủy này a! Tỷ phu muốn băm ngàn đao kia quả nhiên không thấy bóng người !
“Lão gia chúng ta hiện tại đang tiếp đãi khách quý, không có thời gian tiếp đón mấy mao đầu tiểu tử! Ngươi nhanh đem tiền để lại rồi cút đi đi!” Nam nhân hung tợn nói.
Hạ Vũ trên mặt vẫn như cũ thực trấn định: “Oa kháo, các ngươi khi dễ ta đầu đất mà? ! Nếu ta đem tiền cho các ngươi, các ngươi tự nuốt sau đó không nói cho Chung Khánh Thiên, ta chẳng phải là oan lớn? !”
Hắn hiển nhiên đâm trúng suy nghĩ trong lòng mấy tên hồ đồ này.
Nam nhân cầm đầu kêu lên: “Kêu ngươi đem tiền để lại thì để lại! Không nên nhiều lời như vậy, nói cái rắm? !”
Hạ Vũ không cam lòng yếu thế: ” Kháo! Các ngươi thật sự nghĩ đến dân chúng dễ bị khi dễ ? ! Ta là đến trả tiển, không phải tới cho các ngươi khanh tiền! Con mẹ nó kêu Chung Khánh Thiên ra đây!”
“Muốn chết đây? !” Nam nhân này lập tức xuất ra điện kích lớn trên người, “Hắc bang là người có thể trêu chọc ? !”
“Nói quá đã động thủ ? Rác rưởi chính là rác rưởi.” Hạ Vũ cư nhiên còn thêm mắm thêm muối.
Bên cạnh Hạ Lâm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoang mang lo sợ. Nàng nằm mơ cũng chưa nghĩ tới đệ đệ nhà mình cư nhiên cùng hắc bang trước mặt kiêu ngạo như vậy, này không thể nghi ngờ là hành động muốn chết.
Kỳ thật Hạ Vũ cũng không muốn, bất quá đâm lao phải theo lao. Nếu sợ, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
Ngẫm lại hắn một thanh niên hảo trong xã hội cùng tổ quốc phát triển lương đống tài. Cư nhiên cùng loại hắc đạo này giao tiếp, Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
“Lưu ca, đừng cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp đánh thật .” Một tên côn đồ đối tên cầm đầu nói.
“Kháo!” Không đợi tên cầm đầu lên tiếng, Hạ Vũ lập tức tiên phát chế nhân(1) rống to, “Các ngươi còn có không có vương pháp? ! Rõ như ban ngày đùa giỡn phụ nam đàng hoàng? ! Nói cho các ngươi, lão tử là đồng tính luyến ái! Có HIV !”
Hắn lập tức làm cho mấy nam nhân trước mắt sắc mặt một trận xanh một trận trắng.
“Lưu ca, hắn nói hắn là đồng tính luyến ái. . . . . . Hắn có HIV. . . . . .” Có tên côn đồ nhìn lướt qua, nghĩ nghĩ là tên quái vật.
“Mẹ nó, ngươi hoảng cái đản a! Thiếu chủ chẳng phải G. A. Y sao! Ngươi xem hắn là quái vật? !” Lưu ca vì tiểu đệ chính mình không tiền đồ mà cảm thấy phẫn nộ.
“Nhưng mà hắn có bệnh xi-đa. . . . . .”
Không đợi tên côn đồ kia nói nhỏ, Hạ Vũ thừa thắng xông lên kêu : “Đúng vậy, lão tử bị HIV, các ngươi nếu đả thương ta, dính máu của ta sẽ bị lây!”
May mắn mấy tên này đều là những loại không có học qua văn hóa gì, quả nhiên bị Hạ Vũ lừa dối thành công.
Dù sao bọn họ tuy rằng không rõ bệnh xi-đa là cái gì, nhưng đều biết được bệnh xi-đa là không cứu được.
Hạ Vũ kiêu ngạo nói lầm bầm, vờ ngớ ngẩn chuẩn bị lôi kéo Hạ Lâm rời đi.
Đang muốn rời đi được hai bước, chợt nghe từ nội viện truyền đến thanh âm: “Hạ tiên sinh có rảnh đến đây vì sao không tiến vào ngồi một chút ?”
Hạ Vũ quay người lại thì nhìn thấy một nam nhân trung niên đi ra, phía sau còn một nam nhân đi theo mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu anh tuấn trẻ tuổi.
“Chung tiên sinh, đây là đạo đãi khách của ông?” Hạ Vũ kỳ thật cũng không dám xác định lão nam nhân này có phải Chung Khánh Thiên hay không.
Không nghĩ tới lần này thế nhưng bị hắn đoán đúng, lão nhân trước mặt đúng là Chung Khánh Thiên, ở quốc nội hắc đạo chính là nhân vật số một số hai .
“Hạ tiên sinh, xấu hổ. Nhà của tôi có khách quý cho nên nhất thời chậm trễ.” Biểu tình Chung Khánh Thiên nhưng thật ra rất hiền hoà, một chút cũng không giống lão đại cả hắc đạo, có loại cảm giác lão đại thô .
Hắn đối Hạ Vũ nói xong lúc sau xoay sang đối người vẫn đứng ở mặt sau xem náo nhiệt: “Tiếu thiếu gia, có thể trước đợi cho lão phu xử lý một chút chuyện này?”
Hắn nhún nhún vai, không phải thực lưu loát tiếng Trung nói: “Chung thúc trước vội, tôi ếch ngồi đáy giếng là được.”
Không đợi những người khác phản ứng lại, Hạ Vũ nhất thời cười vang lên.
“Lão huynh, không biết dùng thành ngữ đừng loạn dùng a.” Hạ Vũ nhịn không được nói.
Vị này bộ dạng rõ ràng có hỗn huyết khí chất nam nhân đối Hạ Vũ chọn chọn mi: “Phải không? Ếch ngồi đáy giếng không phải đứng ở bên cạnh xem sao?”
Hạ Vũ nhịn không được lại cười.
Chung Khánh Thiên bọn họ nhất thời hết chỗ nói: “. . . . . .”
Nhìn thần sắc bọn họ có chút xấu hổ, Hạ Vũ cũng không dám quá mức làm càn. Dù sao hắn không muốn đem tánh mạng giao đãi ở trong này.
“Cái kia Chung tiên sinh, vậy ông cũng rõ ràng tôi là ai. Hẳn không cần tự giới thiệu đi.” Thái độ Hạ Vũ trở nên thực khách khí.
Chung Khánh Thiên nửa ngày mới gật đầu, nam nhân phía sau hắn còn nói thêm: “Tôi không biết anh là ai a, anh vẫn nên tự giới thiệu một chút đi.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Chung Khánh Thiên: “. . . . . .”
Nhất bang tiểu hỗn hỗn: “. . . . . .”
Ngay sau đó nam nhân này còn nói thêm: “Tôi gọi là Tiếu Kiệt, tốt lắm, tôi đã nói xong, anh cũng nói đi.”
Hạ Vũ trở mình mắt trợn trắng, nghĩ thầm rằng nam nhân này đã xảy ra chuyện gì a? Thiên nhiên ngốc sao ? !
Cái này Chung Khánh Thiên có chút không bình tĩnh : “Tiếu thiếu gia, hắn là người mắc nợ của tôi, hiện tại là tới trả tiền.”
Hạ Vũ lập tức gào khóc kêu: “Mắc nợ muội ngươi a! Ta Hạ Vũ còn không có thiếu các ngươi nửa bao tiền!”
Chung Khánh Thiên: “Anh không phải đến trả tiền?”
Hạ Vũ: “Tôi là đến thay tỷ tôi trả tiền.”
Chung Khánh Thiên: “Này có cái gì khác nhau?”
Hạ Vũ: “Khác nhau rất lớn OK? ! Chung tiên sinh không cần đem nhược điểm văn hoá bại lộ ra, này sẽ làm tôi thực khó xử muốn hay không tìm người phiên dịch ở bên cạnh cùng ông khai thông.”
Nằm mơ cũng chưa nghĩ đến hắn ở trước mặt đại ca hắc đạo nói như thế, Hạ Vũ trong lòng quay cuồng muốn nhảy xuống biển .
Nghĩ thầm nếu tránh được một kiếp này, đánh chết hắn cũng không quản chuyện tỷ tỷ hắn !
Chung Khánh Thiên bị Hạ Vũ làm tức giận đến không còn tác phong, hắn có chút thẹn quá thành giận nói: “Hạ tiên sinh không cần làm mặt không biết xấu hổ, tin hay không tôi cho anh lúc thẳng tiến vào lúc ngang đi ra ?”
Hạ Vũ xuất phát từ bản năng thói quen tranh luận: “Chân của tôi còn chưa có bước vào sân nhà của ông đâu, căn bản là chưa tiến vào phải như thế nào mới tính đi ra? Ông mắt mờ cũng không tất yếu nói như vậy, các tiểu đệ của ông sẽ thực khó xử .”
Chung Khánh Thiên phát run: “Lưu ca, đem bọn họ trói cho ta!”
Hạ Lâm vừa nghe lập tức liền hôn mê bất tỉnh, Hạ Vũ tức giận đến nổi trận lôi đình, kháo, nữ nhân này con mẹ nó làm mất lực ! Hại hắn muốn chạy trốn cũng không có cơ hội!
Ngay tại lúc mấy tên côn đồ chuẩn bị trói tỷ đệ, Tiếu Kiệt đột nhiên mở miệng nói: “Từ từ!.”
Chung Khánh Thiên tựa hồ rất sợ nam nhân này, hắn lập tức hỏi: “Tiếu thiếu gia có vấn đề gì?”
Tiếu Kiệt nhìn Hạ Vũ, lộ ra nụ cười xem ra tốt lắm, nói: “Tôi rốt cục biết anh kêu là trời mưa, tên của anh rất kỳ quái a, ba ba mụ mụ anh có phải hay không hạ ngày mưa sinh ra anh?”
Mọi người toát mồ hôi lạnh đầm đìa: “. . . . . .”
“Kháo, ba tôi sẽ không sinh tôi! Còn có tôi chính là hạ mùa hè, Đại Vũ trị thủy !” Hạ Vũ tức giận kêu lên, hắn đột nhiên cảm thấy được cùng một tên tiếng Trung có chướng ngại câu thông là chuyện kiện thực 2B .
————
(1) tiên phát chế nhân : đánh đòn phủ đầu, cướp lời trước.
Chết cười với chương này =v=
|
Đệ tam chương: Ta không ngại 3. P
Hạ Vũ cùng Hạ Lâm hai tỷ đệ bị mang vào trong mặt đại viện Chung gia .
Không đợi Chung Khánh Thiên ngồi ghế, Hạ Vũ lập tức chìa ra chi phiếu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này, năm mươi tám vạn!”
Chung Khánh Thiên xem cũng không xem trương chi phiếu kia, hắn chọn chọn mi, thái độ vẫn như cũ kiêu ngạo đối Hạ Vũ nói: “Anh nếu khai ngân phiếu khống tôi chẳng phải coi tiền như rác?”
Hạ Vũ: “Trợn to mắt của ông cho rõ ràng, Chung tiên sinh, không cần đem chuyện mắt ông mờ bại lộ đi ! Này là công ty hoành thịnh Ông tổng tự mình khai chi phiếu!”
Chung Khánh Thiên không phản ứng hắn nửa câu đầu, bởi vì hắn thấy cùng một tiểu mao đầu so đo rất thất thân.
Nhìn trương chi phiếu kia quả nhiên có Ông tổng hoành thịnh kí tên, hắn lại chọn mi, không nghĩ tới Hạ Vũ nhân mạch nhưng thật ra rất phức tạp.
“Nga? Không nghĩ tới anh còn thông đồng với Ông tổng hoành thịnh ?” Chung Khánh Thiên không nhẹ không nhạt nói.
“Không thể tưởng được Chung tiên sinh còn bát quái như vậy a?” Hạ Vũ không giận phản cười, “Nếu không ông cũng đến? Tôi không ngại 3P.”
Chung Khánh Thiên: “. . . . . .”
Một bên xem náo nhiệt Tiếu Kiệt ha ha cười: “3P? Chung thúc nguyên lai ông còn có thích loại này a?”
Chung Khánh Thiên không bình tĩnh thổi râu trừng mắt: “Tiếu thiếu gia sao lại có thể đi theo hồ nháo? !”
Tiếu Kiệt tiếp tục mở rộng ý cười: “Bởi vì tôi cảm thấy hảo ngoạn a.”
Chung Khánh Thiên: “. . . . . .”
Hạ Vũ đã sớm nhìn ra Chung Khánh Thiên thực kiêng kị sự tồn tại của Tiếu Kiệt, cho nên hắn biết chỉ cần lấy lòng Tiếu Kiệt, là có thể không cần sợ Chung Khánh Thiên lão hỗn đản này.
Một tư điểm, Hạ Vũ lập tức đối Tiếu Kiệt cười đến phi thường ôn hòa, đôi mắt lại ở bất tri bất giác giữa không gian bắt đầu phóng điện.
“Tiếu thiếu gia, cậu giúp tôi khuyên nhủ Chung tiên sinh, lão nhân vẫn nên bảo trọng thân thể chút, đừng đùa 3P như vậy, dễ dàng tinh tẫn nhân vong. Nếu tôi tiền đã trả xong, như vậy trước hết cáo từ .” Hạ Vũ nói xong ôm lấy Hạ Lâm muốn chuồn nhanh.
Tiếu Kiệt tuy rằng tiếng Trung nói được không phải tốt lắm, nhưng Hạ Vũ đối hắn nói cư nhiên nghe đã hiểu.
Vì thế vui cười: “Ha ha ha, Hạ Vũ anh là loại cư nhiên dám đối với Chung thúc nói như vậy.”
Chung Khánh Thiên bị Hạ Vũ làm tức giận đến hoàn toàn mất đi bình tĩnh, hắn chỉ vào Hạ Vũ ngón tay đều run run : “Ngươi ngươi ngươi —— ngươi cư nhiên nói xấu lão phu!”
Không đợi Hạ Vũ mở miệng, Tiếu Kiệt đột nhiên biến mất nụ cười, đôi mắt trở nên sắc bén.
Hạ Vũ nhìn thấy hắn có loại ánh mắt này, gan cẩn thận run lên, kháo, đây mới là vai diễn hung ác đi? Ánh mắt kia có lực sát thương rất mạnh a.
“Chung thúc.” Tiếu Kiệt đột nhiên nghiêm chỉnh, “Ông đi chiêu kĩ tôi đã biết, hắn không có nói xấu ông.”
Cái này Hạ Vũ cười vang lên.
Tiếu Kiệt này muốn hay không tốt như vậy ngoạn a! Ha ha ha ha. . . . . . Đây là muốn cười chết hắn sao ? !
Chung Khánh Thiên bị Tiếu Kiệt nói ra những lời này làm tức giận sắc mặt một trận xanh đến một trận trắng, cũng không dám nói chút gì.
“Yên tâm, ” Tiếu Kiệt lại nói một câu, “Cho dù ông đi chiêu kĩ, tôi cũng sẽ không tuyên dương ra ngoài .”
Hạ Vũ lại không nín được bắt đầu cười. Kháo, hắn đã muốn tuyên dương ra ngoài được rồi!
Đột nhiên Tiếu Kiệt một ánh mắt sắc bén bắn ngang lại, Hạ Vũ nháy mắt cứng ngắc nụ cười.
“Tốt lắm mà cười sao ?” Tiếu Kiệt lạnh lùng hỏi.
“Ân.” Hạ Vũ thành thật lên tiếng.
Tiếp theo Tiếu Kiệt cũng cười ra tiếng: “Được rồi, tôi cũng hiểu được, cười được lắm. Chúng ta cùng nhau cười đi.”
Hạ Vũ cười, nghĩ thầm kỳ thật ra ta cảm thấy Tiếu Kiệt ngươi cười rất được a! Ngươi quả nhiên rất ngây ngô đi? !
Hạ Vũ quả nhiên vẫn xem chọn đúng người, hắn xem Tiếu Kiệt rất vui vẻ, vì thế Chung Khánh Thiên không dám làm hắn khó xử nữa. Mà là thành thành thật thật thu trương chi phiếu kia, lúc sau lại để bọn họ đi.
Ngày hôm sau đi làm ở công ty, Hạ Vũ ngồi vào bên cạnh An Dật, sau đó dụ dỗ trên bờ vai của hắn.
“Hắc, An tiểu miêu hôm nay cư nhiên đến công ty sớm như vậy a?” Hạ Vũ sáng sớm liền đùa giỡn hắn.
An Dật gõ máy tính, nói: “Nói cái gì, đây là ngày đầu tiên tôi đi làm có thể không biểu hiện hảo một chút sao? !”
Hạ Vũ hắc hắc hai tiếng, sờ sờ tóc An Dật: “Không tồi không tồi, trẻ nhỏ cũng dễ dạy .”
An Dật vuốt ve móng vuốt hắn : “Đừng sáng sớm đã chiếm tiện nghi tôi!”
Hạ Vũ vuốt tay chính mình bị An Dật xoá sạch, ủy khuất kêu lên: “Tôi chính là thiếu chút nữa chỉ thấy không đến tiểu miêu a.”
An Dật: “Tiểu miêu muội cậu ! . . . . . . Cái gì? Cậu vừa rồi có ý tứ gì?”
Hạ Vũ tiến đến bên tai hắn, ra vẻ thần bí nói: “Tôi đụng phải ngoại tinh nhân, hắn tiếng Trung nói thực kém, loạn dùng thành ngữ, sau đó còn thực ngây ngô!”
An Dật tức giận nói: “Thiết, khẳng định là cậu coi trọng người ta đi?”
Bị An Dật nói như vậy, Hạ Vũ nghĩ nghĩ bộ dáng Tiếu Kiệt, ân, rất là hợp hắn ăn, bộ dạng rất anh tuấn suất khí, là con lai chất lượng tốt.
Nếu chính mình là tình trạng độc thân, hắn đi thi toàn quốc còn cân nhắc. . . . . . A phi! Hắn cũng không phải là đầu lừa! Không có việc gì trêu chọc người hắc đạo để làm gì! Có thể tránh được kiếp nạn này hắn còn muốn đi nghỉ mát!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức giật mình vội vàng lắc đầu: “Tôi còn muốn sống đến tám mươi tuổi, cho nên tôi mới không cần cùng ngoại tinh nhân đàm luyến ái!”
An Dật nhìn thấy hắn cả kinh một chợt, sau đó thân thủ sờ sờ cái trán trán: “Kỳ quái a, không phát sốt.”
Hạ Vũ lườm hắn một cái: “Phát sốt muội cậu a!”
An Dật: “Bằng không hôm nay cậu như thế nào không bình thường như vậy? Cậu như vậy sẽ dọa đến tiểu bằng hữu xung quanh!”
Hạ Vũ: “Chung quanh cậu có một tiểu bằng hữu, sợ cái gì.”
An Dật: “. . . . . .”
Vội một hồi, Hạ vũ đối An Dật làm nũng: “Thân ái tiểu miêu, giúp tôi pha ly cà phê nóng. . . . . .”
An Dật: “Cậu cái đồ lười! Muốn hay không như vậy!”
Hạ Vũ đối hắn lộ ra ánh mắt đáng thương hề hề : “Tiểu miêu, Hạ đại nhân của cậu cũng sắp treo. . . . . .”
An Dật không mua sổ sách: “Treo tốt nhất, đỡ gặp yêu nghiệt cậu tai họa của nhân gian.”
Hạ Vũ gào khóc : “Vào đâu? ! Không có tôi cậu có thể tới nơi này thưởng thức các loại mỹ nữ? !”
An Dật: “Nói đến điều này tôi còn muốn sinh khí! Vì cái gì tổ chúng ta không có đến một mỹ nữ? !”
Bởi vì An Dật nhất thời kích động nói lớn, bởi vậy ánh mắt toàn văn phòng xoát xoát xoát toàn bộ nhìn qua .
Hạ Vũ lập tức cười gượng hai tiếng: “Mọi người bình tĩnh, vị này thời mãn kinh tới rồi.”
An Dật: “Thời mãn kinh muội cậu a!”
Hạ Vũ: “Đừng tạc mao, nhanh cấp ca ca ly cà phê đi!”
An Dật một cước đạp qua: “Đừng tưởng rằng cậu thật sự là lão Đại!”
Hạ Vũ: “Ai, An tiểu miêu lại không ngoan !”
An Dật: “Kháo!”
Trong văn phòng nhất thời đều bị hai kẻ dở hơi này làm cho tức cười.
Hạ Vũ tổng cảm thấy được đây mới là thế giới trong cuộc sống của hắn a, đùa đùa An tiểu miêu, hò hét Quý Văn Ngạn, ngày hôm đó chết đến miễn bàn nhiều vui sướng.
An Dật đột nhiên nói: “Đừng quên mười vạn của tôi, kia chính là tôi tân tân khổ khổ mới góp được! Người khác tôi cũng không chịu cho mượn!”
Hạ Vũ: “Hảo hảo hảo, tôi sẽ mau chóng trả lại cho cậu, cùng lắm thì chung quy tôi bồi cho cậu đi?”
An Dật: “Tôi không muốn làm cơ, cậu vô dụng! Cậu nếu là nữ, tôi đã sớm đem cậu lấy về nhà. Dễ dàng để cậu ở bên ngoài nơi nơi hái hoa ngắt cỏ? !”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Lúc này đồng sự Tiểu Mạch kêu một tiếng: “Tiểu Hạ! Trần tổng giám tìm anh!”
Hạ Vũ thầm kêu không tốt: “Kháo, xong rồi! Tôi đã quên hắn giao cho đề án muốn làm rõ! ! !”
Nhất thời, trừ bỏ An Dật bên ngoài tất cả mọi người đối hắn lấy ánh mắt đồng tình.
“Như thế nào, Trần tổng giám thực đáng sợ?” An Dật mạc danh kỳ diệu.
“Cả công ty hắn là lợi hại nhất.” Hạ Vũ khóc không ra nước mắt.
“. . . . . . Được rồi, cậu tự cầu phúc đi, Hạ đại nhân.” An Dật cũng đưa đầu ra ánh mắt đồng tình thông cảm.
|
Đệ tứ chương: Hiểu lầm
Hạ Vũ bị Trần tổng giám Trần Trăn Lam Đảo bày ra bộ dáng cẩu huyết khủng bố, sau đó bi kịch là bị bắt ở lại tăng ca, đuổi kịp đề án thiết kế .
“An tiểu miêu cậu ở lại giúp tôi.” Hạ Vũ tìm giúp đỡ, người thích hợp nhất là An Dật.
An Dật cự tuyệt: “Không.”
Hạ Vũ giữ chặt tay An Dật: “Ca, mời cậu đi uống rượu!”
An Dật trộm cười chọn chọn mi: “Mời tôi uống Remy Martin Louis XIII?”
Đến phiên Hạ Vũ nói, bất quá hắn dứt khoát buông tay An Dật: “Coi như tôi cái gì cũng chưa nói đi.”
An Dật kêu to: “Oa kháo! Còn nói tôi rán sành ra mỡ(1), tôi xem cậu mới là vậy đi!”
Hạ Vũ: “Đại ca a, tôi gọi cậu đại ca a! Tôi hiện tại đang thiếu hai mươi sáu vạn a!”
An Dật từ đầu đến chân đem Hạ Vũ xem kỹ một lần.
Hạ Vũ nhìn hắn, sờ sờ cằm nói: “Để làm chi? Hay là đột nhiên phát hiện chính mình yêu thương tôi ?”
An Dật chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt dâm đãng nói: “Tôi cảm thấy cậu có thể đi bán mình, nhất định có thể bán giá tốt.” =v=
Hạ Vũ: “Cút!”
An Dật cười ha ha: “Tôi là nói thật, cậu bộ dạng không tồi, hẳn là giá thị trường cũng không tồi, có thể bán giá tốt. Như vậy là có thể trả nợ a.”
Hạ Vũ thật cũng không giận, ngược lại cười gian trá, tiếp theo bổ nhào vào trên người An Dật, quyến rũ cằm An Dật dùng từ tính thanh âm trầm thấp nói: “Vậy cậu mua tôi là được, Hạ đại nhân có thể làm ấm ổ chăn, có thể cho cậu giải trừ cô đơn. . . . . .”
Bị đùa giỡn làm An Dật nổi da gà một trận, vội vàng cách một khoảng an toàn: “Oa kháo! Không mang theo cậu như vậy! Tuy rằng hiện tại trong văn phòng không có ai, chính là có theo dõi !”
Hạ Vũ căn bản không sao cả, hắn giảo hoạt cười: “Không quan hệ a.”
An Dật: “Chính là tôi có quan hệ! Tôi không cùng cậu náo loạn, về nhà!”
Hạ Vũ lập tức biến thành dạng đau khổ: “Tiểu Dật cậu không giúp tôi, tôi thật sự phải ở trong này suốt đêm rồi. Cậu bỏ được sao ? Tôi chính là thân ái Hạ đại nhân cậu a.”
An Dật thu thập văn kiện trên mặt bàn , nói: “Tôi và cậu không quen.”
Hạ Vũ: “Tôi đây không giúp cậu theo đuổi Mĩ Linh .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Tôi có trong tay số điện thoại của nàng.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Tôi có số QQ của nàng .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Tôi có tập ảnh chụp chân dung của nàng.”
An Dật: “. . . . . . Được rồi, tôi giúp cậu làm.”
Hạ Vũ: “Hảo cậu An Dật! Vì sắc quên bạn!”
An Dật: “Cậu thực không gạt tôi? Cậu thật sự có QQ Mĩ Linh ?”
Hạ Vũ: “Không lừa cậu.”
Lô Mĩ Linh là đồng học cùng Hạ Vũ, cũng là hoa hậu trường học giảng đường bon họ. An Dật ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, vẫn tìm không thấy cơ hội nói rõ.
Thật vất vả Hạ Vũ rốt cục đáp ứng phải giúp hắn theo đuổi nàng, An Dật không nghĩ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.(2)
Vì thế hai người ở lại trong văn phòng trống trải này đuổi kịp tiến độ đề án thiết kế, đuổi tới rạng sáng xem như toàn bộ hoàn.
Bởi vì tàu điện ngầm đã hết chuyến, khu phố bên này cơ hồ đều là đường dành riêng cho người đi bộ, xe bus ít chi lại ít. Bởi vậy bọn họ quyết định đánh xe quay về nhà trọ Hạ Vũ .
Dù sao nhà trọ An Dật cũng khá xa.
Mới vừa trở lại nhà trọ, Hạ Vũ liền nhìn thấy tựa hồ lại có người che ở trước cửa nhà hắn.
Nghĩ thầm sẽ không có phiền toái gì đi.
Kết quả vừa nghĩ xong, người kia hướng hắn chạy tới, không nói hai lời liền quăng cho hắn một cái tát.
Hạ Vũ cùng An Dật hai người đồng thời sửng sốt.
Nguyên lai người đến là Quý Văn Ngạn, hắn thần tình tức giận nhìn Hạ Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi di động anh tắt máy, lo lắng cho anh nên chạy đến nơi đây tìm anh, kết quả anh lại cùng nam nhân khác hỗn(3) đến bây giờ mới trở về? !”
Hạ Vũ nhất thời cảm thấy được đã biết bàn tay ai, thực oan uổng.
“Tiểu Ngạn em hiểu lầm, hắn là cùng đồng đảng, cũng là đồng sự anh.” Hạ Vũ vội vàng giải thích.
An Dật thức thời một tiếng cũng nuốt trong cổ họng, miễn cho việc càng tô càng đen.
Quý Văn Ngạn tình hình thực kích động, hắn hoàn toàn nghe không đến Hạ Vũ nói.
“Tôi yêu anh như vậy, anh cư nhiên cho tôi đi tường, đây là anh đối tình yêu của tôi sao? !” Quý Văn Ngạn trong mắt lại là lửa giận lại là thất vọng.
Hạ Vũ chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại: “Tiểu Ngạn trước bình tĩnh, anh thật sự mệt chết đi. Có thể cho anh trước nghỉ ngơi, ngày mai anh dành thời gian cùng em nói được chứ?”
Quý Văn Ngạn hất tay hắn, rống giận: “Anh mỗi ngày đều nói vội, có chuyện gì bận rộn như vậy? ! Anh chính là thiết kế sư cũng không phải lão bản, có cần tất yếu đem tất cả thời gian cống hiến cho công ty không? !”
Hạ Vũ tiếp tục hống hắn: “Tiểu Ngạn ngoan, sự tình thật sự không phải như em suy nghĩ. Đêm qua anh cùng hắn tăng ca đến bây giờ mới trở về, hắn nhà khá xa, cho nên mới lại đây ở nhờ một đêm .”
“Đừng cho là tôi tuổi còn nhỏ là lừa được! Hôm nay có người chạy đến công ty ba tôi, nói anh ở bên ngoài câu ba đáp bốn! Ba tôi đem tôi thoá mạ một chút còn chưa tính, tôi căn bản không tin bọn họ nói chuyện ma quỷ! Nào biết. . . . . . Nào biết này dĩ nhiên là sự thật !” Quý Văn Ngạn thực thương tâm.
Hạ Vũ nghi hoặc: “Là ai tới công ty ba em?”
Quý Văn Ngạn: “Dù sao chính là một đám côn đồ!”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Quý Văn Ngạn: “Vương bát đản! Dám gạt tôi!” Hắn nói xong hung hăng đối Hạ Vũ lại đá lại đánh.
An Dật có điểm nhìn không được, như thế nào Hạ Vũ cũng là bạn thân tốt của hắn, vì thế mở miệng: “Cậu đừng náo loạn, a Vũ căn bản là không có làm gì, thực xin lỗi chuyện của cậu.”
Quý Văn Ngạn trừng mắt An Dật, hung hăng nói: “Gian phu dâm phu!”
An Dật phát hỏa: “Kháo! Cậu mắng ai đây? !”
Hạ Vũ thở dài, giữ chặt An Dật đang tức giận: “Đừng với hắn so đo, tiểu Ngạn còn nhỏ.”
An Dật: “Cậu con mẹ nó còn che chở hắn, hắn đã không tin cậu như vậy? !”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Quý Văn Ngạn bị phẫn nộ che mắt tâm, hắn hiện tại đối Hạ Vũ một chút cũng không tin tưởng.
“Hai người các ngươi đừng diễn trò cho tôi nhìn, Hạ Vũ, tôi xem như nhìn thấu anh ! Anh lừa tôi tám vạn dưỡng tiểu Bạch đúng không!”
Hạ Vũ chỉ cảm thấy cùng một người mất đi lý không có gì hay mà giải thích, càng giải thích hắn càng không tin.
Quý Văn Ngạn nhìn hắn không nói lời nào, càng thêm rất tin ý nghĩ của chính mình.
Hắn tức giận quay đầu bước đi, không nghĩ nói chút gì.
An Dật nhìn hắn thật sự không quay đầu lại, tiêu sái đối Hạ Vũ nói: “Không đuổi theo? Hắn giống như thật sự đem cậu trở thành hoa hoa công tử siêu cấp thế kỉ nga.”
Hạ Vũ thở dài: “Mệt chết, hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc.”
An Dật chọn chọn mi: “Oa kháo, Hạ đại nhân quả nhiên kiêu ngạo!”
Hạ Vũ: “Đột nhiên cảm thấy được cùng tiểu niên kỉ đàm luyến ái mệt chết đi.”
An Dật: “Hắn hai mươi tuổi, cũng không nhỏ a.”
Hạ Vũ: “Lần sau tìm tuổi đại, giống Trần tổng giám sẽ không sai.”
An Dật: “. . . . . . Nhĩ hảo, cùng khẩu vị.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Trở lại trong nhà, Hạ Vũ pha một ly nhiệt nóng cho An Dật, sau đó chính mình đi phòng tắm pha nước ấm .
Chờ hắn tẩy cho tới khi nào mới xong, An Dật đã nằm ở sofa mà ngủ.
Nhìn bạn thân thần kinh thô, Hạ Vũ cười khổ một chút.
Ai, nếu An Dật không luôn miệng nói là thẳng nam, Hạ Vũ kỳ thật muốn làm cong hắn .
Nhưng nghĩ lại An Dật là bạn thân tốt, nếu thật sự làm cong, vậy không thể giống như bây giờ không hề khúc mắc khi ở chung .
Thân là một đồng chí, hắn chỉ muốn tìm một bạn đời hảo hảo sống là được.
Hiển nhiên, Quý Văn Ngạn cũng không thích hợp với hắn. Quý Văn Ngạn muốn tình yêu hắn cấp không nổi, cũng không nghĩ muốn cấp.
Đối mặt hắn, Hạ Vũ kỳ thật là không có gì nhiệt tình nóng bỏng. Chỉ như cái loại ‘thích’ bình thường.
Chẳng qua hai người ở trên giường coi như không tồi, Hạ Vũ mới kiên trì từ trước đến nay nửa năm cùng hắn kết giao.
Xem ra, nên là lúc chia tay.
____
(1): rán sành ra mỡ : ám chỉ người keo kiệt
(2) : chỉ sự tiếc nuối nếu không nhân cơ hội trước
|