Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi!
|
|
Chương 20
Hiên Viên Hàn đứng ngoài cửa đã ba mươi phút trôi qua, không thể vào trong, chỉ có thể đứng tại cửa miên man suy nghĩ, nghĩ đến di tinh trong underwear Triệu Tân sáng nay, còn có cơ thể phát sốt cao, lại nghĩ việc ngày đó Lương Khải Hoa đề cập tới, sau nhớ lại thái độ Triệu Tân mấy ngày nay, càng nghĩ càng thấy sợ, những việc không tốt đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Hiên Viên Hàn, sợ, hắn sợ Triệu Tân xảy ra chuyện gì thì sẽ vô pháp vãn hồi.
Lộng sát
Tiếng mở cửa vang lên trong khi nỗi lo lắng Hiên Viên Hàn càng ngày càng lên cao mà kiên nhẫn thì càng ngày càng tiêu đi , cả đời này Hiên Viên Hàn chưa từng nghĩ rằng tiếng “Lộng sát” sao lại nghe hay đến vậy. Thế nhưng thấy Lương Khải Hoa nhíu chặt lông mày, Hiên Viên Hàn vô cùng lo lắng nhận định tình hình vô cùng nghiêm trọng, tâm tình hắn như rơi xuống vực thẳm vạn dặm.
“Khải Hoa, sao rồi, Tân Tân có sao không? Có bị nguy hiểm không? Có cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại hay không?”Hiên Viên Hàn nói liên thanh như pháo bắn, một điểm cũng không để cho người kia trả lời lấy một lần.
“Trước tiên ngươi hãy bình tĩnh lại một chút, thái thái nhà ngươi không sao cả, chỉ là cấm dục quá lâu nên hắn mới thành ra như thế, ta kiểm tra rồi, thân thể hắn không có trở ngại gì, ta cũng đã cho hắn uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc xong sẽ khỏe lại thôi. Thế nhưng sau này nhất định không nên lại cấm dục thái thái nhà ngươi nữa, tử cung cấy trong người hắn không chịu đựng nổi đâu, nếu như tình huống này tái diễn lại lần nữa, e rằng tử cung đành phải cắt bỏ đi, đến lúc đó có muốn cấy lại cũng không có khả năng đâu.”Chậm rãi nói, như là không chú ý tới vẻ mặt lo lắng của nam nhân kia.
“Ta đã biết, cám ơn ngươi Khải Hoa, thật ngại quá mới sáng sớm mà đã gọi ngươi tới .”Cuối cùng Hiên Viên Hàn cũng tĩnh tâm lại được, chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần nà lại gọi người ta đến khám bệnh, hắn chẳng biết làm sao chỉ có thể nói xin lỗi.
“Không sao đâu, dù sao ta cũng đang rảnh, với lại tử cung cấy trong người thái thái ngươi là tân hạng mục ta đang nghiên cứu mà, sau này có chuyện gì cứ gọi cho ta.”
“Ân. . . “Nghe đối phương đứng đắn trả lời, làm cho Hiên Viên Hàn không biết nói sao, trong lúc hắn đang bối rối Lương Khải Hoa nhìn đồng hồ, cầm lấy túi thuốc liền ly khai, làm cho hắn ngay cả lời từ biệt cũng chưa kịp nói.
Triệu Tân cảm thấy ngủ rất ngon giấc, luồng nhiệt khí khô nóng trong người mấy ngày nay không biết tiêu thất đâu hết. Thân thể phảng phất một cổ khi tức ôn hòa vây quanh, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mở to mắt, nhìn đồng hồ trên bàn gần điểm mười ba giờ, hắn nhớ mang máng ngày hôm qua chính hắn đã đáp ứng đi ra ngoài chơi với Hiên Viên Hàn, muốn đứng dậy, lại phát hiện ra chính mình bị một thứ gì đó đè lên, lúc này Triệu Tân mới nhìn đến kẻ đang ôm mình ngủ – Hiên Viên Hàn.
Có chút kinh ngạc, có chút sinh khí, Triệu Tân liền đẩy cánh tay đang ôm mình ra, nhìn nam nhân với ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi hỗn đản này, vì sao lại ở phòng của ta, ngươi lại làm chuyện gì với ta nữa hả? Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là cái dạng gì hả? Vì sao ngươi lại thay đồ ngủ của ta?”
“Khoan, Tân Tân, ngươi trước hết nghe ta nói đã, ta không làm chuyện gì với ngươi cả. Là do ngươi sốt cao, miệng một hồi nói lạnh, một hồi nói nóng, ta không có biện pháp mới ôm ngươi nhưng lại ngủ quên mất. Còn về đồ ngủ của ngươi, đó là bởi vì. . .”
“Bởi vì sao, ngươi nói lão tử nghe, hỗn đản.”Nghe Hiên Viên Hàn có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, làm Triệu Tân giận đến phát run.
“Bởi vì quần ngủ của ngươi cùng quần lót đều dính di tinh của ngươi, ta không thể nào không đổi cho ngươi a.”
“Ta. . . Ta. . .”Cuối cùng cũng đã biết chân tướng, mặt Triệu Tânsớm đã hồng thành một mảnh.
“Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho ngươi, từ hôm nay trở đi ta với ngươi sẽ cùng nhau ngủ.”
“Vì sao? Ta không đồng ý, ngủ với một kẻ cuồng tình dục như ngươi ư, đừng có mơ.”Vừa nghe nam nhân nói xong, Triệu Tân mãnh liệt chống đối, thực ra hắn đối với cơ thể nam nhân này mà sinh ra dục vọng, nếu ngủ cùng hắn một chỗ, thì hậu quả chẳng phải là quá rõ ràng rồi còn gì.
“Phản đối của ngươi vô hiệu lực, lần này là ta ở nhà, nếu ta không ở nhà thì ngươi sẽ ra sao, cho nên sau này cả đồ ăn lẫn cuộc sống hàng ngày của ngươi ta đều sẽ phải hảo hảo chiếu cố. Ngươi cứ nghỉ ngơi tiếp đi, ta đi nấu cháo.” Ngữ khí nam nhân so với bình thường thanh âm ôn nhu kém rất nhiều, nhưng lời nói quả thật có ý kiên định không chừa chỗ cho Triệu Tân phản bác.
Nghĩ đến sau này phải mỗi đêm cùng nam nhân đồng giường cộng chẩm, mặt Triệu Tân sớm đã mặt nhăn thành một đoàn, xem ra sau này hắn càng phải thêm khắc chế dục vọng bản thân rồi. . . Ai
|
Chương 21
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung, nhưng lại là lần đầu tiên tâm trí thanh tỉnh ngủ cùng nhau trên một cái giường, may mắn là phòng ngủ rất lớn, cũng làm giảm bớt đi không khí xấu hổ bên trong căn phòng.
Sợ tên nam nhân kia sẽ thực sự đến ngủ cùng mình, hắn đã tắm rất kĩ, đến lúc chuẩn bị đi ngủ, thấy nam nhân đã ngồi sẵn trên giường chờ hắn tự lúc nào, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng nghĩ tới việc không có chìa khóa nào trong nhà mà tên nam nhân kia không có Triệu Tân cũng không thấy kinh ngạc nữa. Mà hắn lần trước ra ngoài có công chuyện cũng vì chuyện đó thôi, dù sao thì mặc cho Triệu Tân nghĩ bao nhiêu cách đi chăng nữa, Hiên Viên Hàn vẫn có cách để chui vào. Bất đắc dĩ Triệu Tân đành phải khuất phục trước bản mặt dày vô đối của Hiên Viên Hàn.
Nhưng ngay lúc này Triệu Tân đang rất hối hận với quyết định của bản thân.
Tận lực thu nhỏ cơ thể mình lại, Triệu Tân cố gắng không đụng chạm tới nam nhân nằm bên, không phải vì sợ đụng trong lúc ngủ, mà là sợ không khắc chế được dục vọng bản thân.
Bên dưới dục vọng Triệu Tân đang có một luồng hỏa nhiệt bùng lên từng chút từng chút một ăn mòn lý trí, nếu như không do một ít lý trí còn sót lại, thì hắn thực sự không biết điều tiếp theo hắn làm có phải hay không là thượng nam nhân bên cạnh.
“Tân Tân, ngươi ngủ chưa? Có phải là cả cơ thể lại nóng rần lên phải không?” Rõ ràng là cảm giác được người bên cạnh chưa ngủ chút nào lại đang khó chịu, Hiên Viên Hàn quan tâm lo lắng hỏi.
“Ta không sao, Hiên Viên Hàn, ngươi có thể quay về ngủ ở phòng ngươi có được hay không. Ta van ngươi, như thế có được không.” Giọng nói mang theo cầu xin đối Hiên Viên Hàn, mong muốn nam nhân sẽ vì mình tỏ ra yếu kém mà buông tha ý niệm ngủ cùng phòng trong đầu.
“Không được, ta sẽ không trở lại phòng ta đâu, chờ thêm vài ngày ngươi sẽ quen thôi, ngủ sớm một chút đi.” Sợ Triệu Tân lại xảy ra chuyện như lần trước Hiên Viên Hàn quyết tâm không đồng ý với hắn.
Một tiếng nữa trôi qua, Hiên Viên Hàn cho rằng Triệu Tân đã đồng ý rồi, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị hưởng thụ một chút niềm hạnh phúc đồng sàng cộng chẩm với lão bà, nhưng lại nghe Triệu Tân càng ngày càng thở dốc.
“Tân Tân, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Biết nguyên nhân vì sao Triệu Tân lại như vậy, Hiên Viên Hàn làm bộ không biết hỏi.
“Ta không sao, ngươi ngủ trước đi, ta vào buồng vệ sinh một chút.” Rất sợ Hiên Viên Hàn sẽ biết phản ứng của thân thể hắn, cách duy nhất Triệu Tân nghĩ đến là chạy vào buồng vệ sinh thủ dâm để dẹp loạn dục hỏa trong người.
Không đợi Triệu Tân rời giường, Hiên Viên Hàn tại lúc này liền nắm lấy dục vọng từ lâu đã cứng như thiết, mặc dù mới chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nhượng dục vọng trong thân thể Triệu Tân liền bộc phát, sau Hiên Viên Hàn lại ma sát liên tục vài cái, thoáng cái toàn bộ đã tiết đi ra.
Không biết là mất bao lâu, chỉ biết cả trên lẫn dưới hỏa nhiệt đều cháy lên, đợi được đến lúc lý trí Triệu Tân hồi phục, hắn đã nằm dưới thân Hiên Viên Hàn giãy dụa, dục vọng nam nhân đã ở *** rất nhanh liền trừu sáp.
“Tân Tân, của ngươi *** nóng quá a, chậc, chỉ cần ta thoáng di động một chút, đã chăm chú hút ta không tha a. Yên tâm đi, ta sẽ không ly khai đâu, không nên ngậm chặt như vậy a.” Nếu như nói câu này với tình nhân trong lúc làm tình thì sẽ giống như lời trêu ghẹo đối đối phương, nhưng Triệu Tân lại nghe thành tiếng chói tai, hắn không nghĩ tới sẽ biến thành một kẻ dâm đãng đến vậy, giống như nữ nhân nằm dưới thân nam nhân không biết liêm sỉ mà rên rỉ, tác yếu.
“Xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại khóc a? Ta khả dĩ cho rằng đây là của ngươi hưng phấn nước mắt đúng không?” Liếm đi lệ trên khóe mắt Triệu Tân, Hiên Viên Hàn có chút vui vẻ, tuy rằng Triệu Tân còn không có hoàn toàn hưởng thụ hết khoái cảm, thế nhưng cũng đã thích chuyện làm tình, như thế này là hai người đã tiến triển nhanh lắm rồi.
Lòng có chút bi ai, Hiên Viên Hàn nỗ lực kiểm tra những điểm mẫn cảm bằng dục vọng của mình, trong nháy mắt đã cùng với Triệu Tân mang lên đỉnh.
Thỏa mãn Triệu Tân xong cuối cùng hai người cũng tiến nhập vào mộng đẹp. . . .
|
Chương 22
Thời gian thấm thoắt trôi đi, cứ như vậy đã qua hai tháng, hai người vẫn sinh hoạt bình thường như trước, ban ngày Triệu Tân ở nhà chơi trò chơi, ăn ngủ. Đương nhiên, buổi tối sinh hoạt phu thê cũng như trước hài hòa.
Tưởng rằng dục vọng đối Hiên Viên Hàn sẽ theo thời gian mà chậm rãi chuyển dời thành nhạt, không ngờ rằng nửa tháng sau, dục vọng không những không đổi, mà còn đối Hiên Viên Hàn tác cầu lại càng tăng, mỗi ngày đều phải ba bốn lần mới thỏa mãn.
Không chỉ như thế, Triệu Tân phát hiện hiện hắn đã càng ngày càng khác trước, khẩu vị so với trước đây một trời một vực, trước đây có chết hắn cũng không bao giờ ăn ô mai nhưng hiện tại rất thích ăn nhất là đồ ăn vặt, mỗi ngày còn muốn uống một bát lớn nước chanh, làm cho Hiên Viên Hàn hội phát run lên.
Cảnh xuân vẫn như cũ tươi đẹp, y theo lệ cũ, Hiên Viên Hàn mỗi ngày đều phải rời giường chuẩn bị nước chanh và bữa sáng đầy sinh dưỡng cho Triệu Tân. Tuy rằng hình ảnh một nam nhân mặt tạp dề trong phim hoạt hình rất khôi hài, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Tân mỗi lần ăn bữa sáng bộ dạng đều rất thỏa mãn, khóe miệng Hiên Viên Hàn sẽ bất tự giác giơ lên, cho dù là tạp dề có hình dạng gì đi chăng nữa, đối nam nhân đều không thành vấn đề.
Nhìn lịch điện tử trên bàn, thời gian đã bất tri bất giác trôi qua hai tháng, còn nhớ rõ chính hắn mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho bác sĩ Lương hỏi về tình huống của Triệu Tân thì đối phương chỉ nói ngắn gọn cho hắn rằng ‘ Bệnh trạng của thái thái nhà ngươi có chút giống lúc đầu mang thai ’, nghe như vậy, Hiên Viên Hàn trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, ngơ ngác đứng phía trước cửa sổ trong phòng làm việc nở nụ cười ba mươi phân, mười phần bộ dạng giống kẻ ngu si. Chỉ là nghĩ đến sau này khi Triệu Tân biết đang mang thai, Hiên Viên Hàn biết cũng không thể lạc quan như vậy, hay là đến lúc đó hài tử này sẽ bị lưu điệu ba. Dù sao Triệu Tân đối việc kết hôn đã có phản ứng rất mạnh, huống chi bây giờ hắn còn hoài hài tử nữa. Cắn răng, Hiên Viên Hàn quyết định , nếu như Triệu Tân thực sự không muốn sinh hạ hài tử này, thì chỉ có thể chính một tấc cũng không rời mắt khỏi hắn, thẳng đến sinh hạ hài tử mới thôi.
Đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, lúc này tâm tư Hiên Viên Hàn mới quay về thực tại. Nhìn đồng hồ, đã tới giờ Triệu Tân ăn sáng rồi, Hiên Viên Hàn nấu cháo cùng một chút đồ ăn sáng, đều đã trên dọn ra bàn, đợi ‘ thê tử ’ ăn.
“Tân Tân, rời giường nào, bữa sáng đã có chút lạnh rồi, chờ sau khi ăn xong bữa sáng rồi ngủ tiếp có được không?” Chờ đông chờ tây cuối cùng Hiên Viên Hàn chờ không được, đành phải vào phòng ngủ đánh gọi người còn đang trong giấc mộng dậy ăn, hắn cũng không muốn lão bà cùng ‘ nhi tử ’ của hắn bị đói đâu.
“Ta không ăn đâu, ta không đói, ngươi ăn đi.” Nói xong Triệu Tân xoay người cuộn mình vào chăn tiếp tục ngủ.
“Thế nhưng ta làm món cháo thịt với trứng muối mà ngươi thích ăn đó, ngươi thực sự không ăn sao? Vậy quên đi, ngươi ngủ tiếp đi.” Giọng có chút tiếc nuối, Hiên Viên Hàn vờ đi ra ngoài.
“Chờ một chút, ai nói ta không ăn đâu. Ta đi rửa mặt đã.” Nghe được Hiên Viên Hàn nấu món cháo thịt, hai mắt Triệu Tân đều sáng lên, mấy ngày nay thứ hắn ăn rất tốt, muốn ăn cũng rất nhiều, đương nhiên cháo thịt cũng là một trong số đó. Mặc áo ngủ rất nhanh, Triệu Tân liền chạy đi rửa mặt, đánh răng.
“Nôn ── nôn ──, con mẹ nó, đây là cái vị gì a.” Kem đánh hằng ngày vẫn dùng, nhưng ngày hôm nay lại rất khó chịu, Triệu Tân nhịn không được bèn chửi bới.
“Xảy ra chuyện gì, có vấn đề gì hả?” Nghe được thanh âm mắng chửi Hiên Viên Hàn nhanh chân chạy tới hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là vị rất khó chịu, không dùng được nữa rồi, một hồi nữa ta sẽ đi mua cái mới. Ăn cơm trước ba, ta đói bụng rồi.” Nghĩ tới món cháo thịt thơm ngon, chuyện không vui liền bị Triệu Tân quên sạch, duy nhất chỉ nghĩ đến việc ăn.
“Nôn ── nôn ──, con mẹ nó, muốn chọc lão tử tức chết mà? Vì sao vị cũng không đối, giống như nữ nhân mang thai nôn hoài không ngừng.”
Mang thai? Hiên Viên Hàn đi ở phía sau bị hai này làm cho chấn động, nghĩ đến việc Triệu Tân thật sự là đã mang thai, hắn kinh hỉ bao nhiêu thì càng nhiều khổ sáp bấy nhiêu, chỉ khi nào hài tử mất đi thì nỗi khổ sáp với Triệu Tân mới tiêu biến . . .
|
Chương 23
“Mặc kệ nó, lão tử chính là muốn ăn, có nôn tới chết cũng ăn.” Như là dỗi, Triệu Tân ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ vừa ăn vừa hỏi, “Hiên Viên Hàn, ngươi không ăn sao? Lẽ nào ngươi hôm nay cũng không đi làm hả?”
“Ân, ta ăn đây, buổi sáng hôm nay chỉ có một ca giải phẫu thôi, buổi chiều ta sẽ trở về cùng ngươi.” Hiên Viên Hàn nói mà trong lòng đầy lo lắng.
“Ta không cần ngươi bồi, hơn nữa lát nữa ta còn muốn đi ra ngoài na, buổi chiều cũng không nhất định sẽ ở nhà.” Chậm rãi nếm thử mùi vị cháo, thấy được Triệu Tân liền chuyển sang vi ngụm lớn ăn.
“Còn chuyện này nữa, ta đã lâu cũng chưa về nhà rồi, ngày hôm qua mụ mụ gọi điện thoại, bảo ta về thăm nhà, nếu như buổi chiều trở về ngươi có thể đi qua bên đó luôn.” Triệu Tân vừa ăn vừa dặn dò Hiên Viên Hàn như một thê tử đích thực.
“Ta đã biết.” nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hiên Viên Hàn cuối cùng cũng yên tâm khi biết địa phương Triệu Tân đến không phải bệnh viện.
Nửa ngày trôi qua, Hiên Viên Hàn lúc làm việc trong lòng rất không an tâm, không biết vì sao, vô cùng hoảng hốt, như là có chuyện gì đó phát sinh, tự giễu bản thân, xem ra chính hắn sau này có thể đi làm thầy tướng số được rồi.
Phẫu thuật xong cho bệnh nhân đã là ba rưỡi chiều, Hiên Viên Hàn gọi điện thoại về gia nhưng không ai tiếp, biết Triệu Tân còn chưa có về nhà, liền đánh ô-tô đến thẳng Triệu gia.
“Tiểu Hàn, ngươi đã đến rồi a. Ngươi hài tử này cũng thật là, vì sao chuyện đại sự như thế cũng không nói cho chúng ta biết na. Sao vậy, chỉ lo hài lòng chính mình, cũng không muốn nhượng ba mẹ hài lòng một chút a.” mẫu thân Lâm Vi nhiệt tình kéo Hiên Viên Hàn lại nói, giọng điệu vô cùng hưng phấn.
“Mẹ, ngươi đang nói chuyện gì a, con không có giấu các ngươi chuyện gì a.” Bị Lâm Vi nói mưa bay đầy đầu, Hiên Viên Hàn có chút hiếu kỳ.
“Ngươi cũng không biết? A, cũng mới có mà, dù sao cũng mới một tháng rưỡi chớ mấy, thân thể Tiểu Tâncũng không có biểu hiện gì cả , ngươi không biết cũng đúng thôi.” Lẩm bẩm nói, Lâm Vi không có phát hiện sắc mặt Hiên Viên Hàn đứng bên cạnh trở nên có chút tái nhợt.
“Mụ, ngươi nói mang thai một tháng rưỡi là chuyện gì? Nhanh lên một chút nói cho con biết đi a.” Sợ là Triệu Tân đã nhận ra vấn đề, Hiên Viên Hàn lo lắng hỏi.
“Không có việc gì đâu, Tiểu Hàn. Tiểu Tân chỉ là đã mang thai rồi, bác sĩ nói đã được một tháng rưỡi, vừa ta đưa hắn đi bệnh viện làm kiểm tra, sức khoẻ cục cưng rất tốt a, bác sĩ nói là…”
Bên này Lâm Vi đang nói về tình huống của Triệu Tân, mà bên kia tai thì nghe Hiên Viên Hàn nhưng đầu lại xoay vòng vòng, nghĩ đến việc lát nữa nhìn thấy Triệu Tân nói muốn bỏ đi hài tử của hắn, lòng hắn đau đến cực điểm.
“Mẹ, con nghĩ trước hết con sẽ lên lầu thăm Tân Tân một chút, có được không?” Cắt đứt dòng lải nhải của Lâm Vi, Hiên Viên Hàn quyết định trước tiên phải đi xem Triệu Tân bây giờ như thế nào đã.
“Ân, ngươi đi đi. Tiểu Tân nói mệt, hẳn là đang ở phòng ngủ nha. Ngươi cũng đã mệt mỏi cả một ngày đêm rồi, bồi hắn cùng nhau nghỉ ngơi đi “
“Dạ” Trả lời ngắn gọn lời Lâm nhạc mẫu, Hiên Viên Hàn đi thẳng tới phòng Triệu Tân, bình thường chỉ cần đi hơn mười bước là có thể tới phòng ngay, nhưng bây giờ Hiên Viên Hàn mỗi một bước đều đi thật chậm, như nơi đang tới không phải là phòng của Triệu Tân, mà là luyện ngục vô biên.
|
Chương 24
Vốn tưởng rằng Triệu Tân sẽ đại phát tính tình, hoặc là mắng to. Cũng có thể là cho hắn một quyền cước, thế nhưng không có, chỉ là rất lễ phép nhượng Hiên Viên Hàn ngồi vào ghế đặt trong phòng.
“Vì sao lại như thế?” Thanh âm đã có chút khàn khàn, Triệu Tân căn bản là vô pháp tiếp thu chuyện như vầy.
“Bởi vì ta muốn đem ngươi ở lại bên cạnh ta. Khi đó ngươi chỉ duy nhất tìm cách ly khai ta, mà ta làm như thế chỉ để ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, tuy rằng làm như vậy rất quá phận, thế nhưng ta cũng không hối hận, ngươi có thể hận ta.” Hiên Viên Hàn nói như là không thể nói, chỉ là Triệu Tân không biết những lời này nói ra trong lòng Hiên Viên Hàn có bao nhiêu khó chịu.
“Ngươi là người tìm ra cách ích kỷ như thế, nhưng người chịu hậu quả lại là ta, ngươi sao có thể làm như vậy hả? Ngươi có hay không nghĩ tới tâm tình của ta? Hiên Viên Hàn, trong lòng ngươi rốt cục ta là cái gì hả? Ta không muốn tái diễn chuyện như thế này nữa. Ngày mai ta sẽ đưa đơn ly hôn cho ngươi, cứ như vậy đi.” Gian phòng an tĩnh, hai người im lặng không nói gì, lúc này lời nói của Triệu Tân cũng không có hỏa bạo như bình thường, thanh âm cũng thực rất bình tĩnh, nhưng làm cho người nghe có cảm giác thương tâm.
“Ta không đồng ý ly hôn, Tân Tân, ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi mà. Ta thừa nhận ta làm như vậy là có chút quá phận, nhưng cũng là do ta hội bất an, chỉ là nghĩ một mực nghĩ phương thức năng đem ngươi ở lại cạnh ta. Hay là cách làm của ta đúng là có chút sai, không có lo lắng chu toàn, ta xin lỗi, thế nhưng ta sẽ không ly hôn. Trước đây sẽ không, bây giờ ngươi đang hoài hài tử lại càng không.” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe chính miệng Triệu Tân nói ra, Hiên Viên Hàn không khỏi có chút kích động.
“Ngươi không đồng ý? Ngươi cho rằng giờ này khắc này ta còn để cho ngươi bài bố sao? Là thực hay là giỡn. Hiên Viên Hàn ngươi đã quên rồi, ta là nam nhân, ngươi muốn ta giống như nữ nhân bị ngươi áp, đã là ta giới hạn lớn nhất của ta rồi, na cũng là bởi vì cho ngươi rất tốt với ta, mà ta cũng xác thực đối với ngươi có hảo cảm, ta biết. Thế nhưng ngươi còn muốn ta như nữ nhân sinh hài tử cho ngươi, ta làm không được, vĩnh viễn đều không có khả năng!”
“Tân Tân, ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc mặt lại trắng bạch thế kia?” Nhìn huyết sắc trên mặt Triệu Tân chậm rãi tái nhợt. Hiên Viên Hàn lo lắng hỏi dồn dập.
“Bạch ư? Ngươi biết vì sao không? Bởi vì ngươi tha thiết mơ tưởng trói chặt ta bằng hài tử, nó đang chậm rãi tiêu thất trứ đó, một hồi nó sẽ hoàn toàn không còn nữa, ta sẽ không sinh hạ hắn, không nên sinh ra một quái vật. Ha ha ha.. . . . .” Triệu Tân lúc này, không biết có phải là bị kích thích chính bởi nỗ lực của Hiên Viên Hàn mà thương tâm hay không, mà thần chí có chút không rõ.
“Ngươi điên rồi? Vì sao lại làm như thế?” Ôm lấy Triệu Tân toàn thân xụi lơ, Hiên Viên Hàn hận hắn vì sao không thể bay được, như thế có thể nhanh đến bệnh viện một chút.
“Ta. . . Ta không nên sinh hài tử này, chết cũng không.” Mặc dù ý thức đã có chút không rõ, nhưng Triệu Tân vẫn kiên định nói ra quyết định của bản thân.
|