Một Vạn Câu Em Yêu Anh
|
|
Hoa Thiên Tưởng lấy một đôi giầy đầu con hổ con làm từ vải bông, loại này hiện tại rất được ưu chuông.
Chỉ thấy hắn cầm đôi giầy của con nít đứng trước mặt Nguyên Thúc Dương quơ quơ: “Cô ơi, cái này bao nhiêu tiền? Dương, em nói giầy này có đáng yêu hay không a?”
Nhìn bộ dạng làm cha ngốc nghếch của hắn, nữ nhân viên tưởng Hoa Thiên Tưởng mua đồ cho con của hắn, vội giải thích: “Tiên sinh, giẩy này giá là 158 tệ, hiện nay đang có chương trình khuyến mãi, có thể giúp tiên sinh giảm 8%.”
Nguyên Thúc Dương vừa nghe, lập tức lấy giầy, nhìn giá niên yết quả nhiên là giá này. Loại này có chút mắc, dù sao cũng chỉ là cho con nít, nói không mua cũng được.
Hoa Thiên Tưởng thật không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cần y thích, giá nào cũng không sao.
“Sao vậy? Sao vậy?” Vẻ mặt hắn hưng phấn mà hỏi.
Nguyên Thúc Dương hỏi: “Đồ cho con nít mắc như vậy sao a?”
Nữ nhân viên bị hỏi có chút bất ngờ, còn tưởng hai người này mua giầy làm quà tặng, nguyên lai không phải: “Đứa nhỏ của hai người bao nhiêu tháng tuổi?”
Nguyên Thúc Dương nghĩ thầm: Còn trong bụng chưa có đi ra đâu!
Hoa Thiên Tưởng thế mới biết mình phạm sai lầm, vội bên cạnh hỏi: “Mới sinh ra cần phải mặc cái gì a? Ta chỉ mua dự bị, đứa nhỏ năm tới mới sinh ra!”
Giải thích như vậy nữ nhân viên liền hỏi được, cười nói: “Thật chúc mừng, sang năm chính là năm tốt nga! Kỳ thật con nít mới sinh không cần mua giầy, mua nhiều tã lót chuẩn bị là được, qua bên này để ta giới thiệu vài loại quần áo trẻ con cho các ngươi nhìn xem. Là vị tiên sinh kia hỉ thêm quý tử a?”
Hai người nhìn nhau cười nói: “Chúng ta đều sẽ làm ba.”
Thấy hay người nói giống nhau, nữ nhân viên kỳ quái nhìn bọn họ một chút.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai người bạn tốt cùng lúc làm ba ba là chuyện bình thường mà.
Sau đó, Hoa Thiên Tưởng tiếp tục phát huy hắn nhìn cái gì liền xúc động mua cái đó, mặc kệ của quần áo trai gái đều mua một đống lớn, Nguyên Thúc Dương nhìn thấy lắc đầu, chính là lại không ngăn cản hành vi của kẻ làm cha ngốc nghếch, bởi vì một ít quần áo rất nhanh sẽ cần có chủ nhân không phải sao?
Chờ bọn họ chọn xong, mới phát hiện hai tay đã không còn xách nổi nữa.
Nguyên Thúc Dương trừng cái túi dưới chân, lắc đầu: “Thật là ngày điên cuồng mua sắm mà.” Hôm nay sợ là ngày y mua một lần nhiều đồ nhất.
Hoa Thiên Tưởng lại nở nụ cười sáng lạn: “Không sao, để anh xem.” Nói tới, hắn trực tiếp tìm được công ty vận chuyển hàng hóa, hướng vào nữ nhân viên bên trong trao đổi, nhanh chóng trở vền bên cạnh Nguyên Thúc Dương.
Mà Hoa Thiên Tưởng kéo Nguyên Thúc Dương: “Đi thôi!”
“A? Những đồ đó thì sao?” Nguyên Thúc Dương bị làm cho hồ đồ.
“Yên tâm, hôm nay anh thiếu chút nữa mua sạch công ty bọn họ, để bọn họ giúp chúng ta mang hàng hóa này đi thì có sao? Đi thôi! Chúng ta tiếp tục……”
“Cái gì? Anh còn muốn tiếp tục? Anh vừa mua rất nhiều rồi a?” Nguyên Thúc Dương thật sự thua hắn, hắn so với nữ nhân còn lợi hại hơn.
“Bí mật!” Hắn cười đắc ý như hồ ly đắc đạo! Làm cho Nguyên Thúc Dương nhịn không được nghĩ tới Tiễn Hảo.
Chẳng lẽ gần chu người xích, gần mặc người sao? (Tương tự như câu: gần mật thì đen gần đèn thì sáng)
Hoa Thiên Tưởng vào cửa hàng trang sức không giống bình thường, tầng hai trang trí giống cửa hàng trang sức cổ đại, làm cho các người khách hàng đều có cảm giác khác biệt.
Nhân viên bán hàng đi tới: “Tiên sinh, xin hỏi cần gì ạ?” Nữ nhân viên cười ngọt ngào, bây giờ nhìn thì dễ nhìn nhưng không phải dễ bắt chuyện, mà nhìn Hoa Thiên Tưởng là anh tuấn ca tự nhiên phải khoe khoang một chút phong tình.
Đáng tiếc Hoa Thiên Tưởng không dễ bị người khác hấp dẫn, hắn nói: “Ta có đặt quản lý của người một chiếc nhẫn, hôm nay tới lấy.”
Nghe được một chiếc nhẫn, nữ nhân viên trong lòng nghĩ muốn cho người này cơ hội.
Trên gương mặt tươi cười ngọt ngào: “Kia thỉnh chờ một chút, ta giúp ngươi đi hỏi xem.” Nói xong liên chuyển người vào trong tìm quản lý của họ.
Chỉ chốc lát, một nam nhân béo ú, nhiệt tình ra đón: “Hoa tiên sinh, đồ của ngươi đã có rồi.”
Ngồi trên ghế khách hàng chuyên dụng, Hoa Thiên Tưởng chờ quản lý đi lấy nhẫn, lúc đưa hộp gấm màu đỏ được buộc bằng vải trắng, ánh sáng chói mắt từ vật kia làm Hoa Thiên Tưởng hài lòng nở nụ cười.
“Cám ơn, ta rất vừa lòng. Lý quản lý, bách hóa Hoa thị hoan nghênh ngươi gia nhập.” Khép lại hộp nhẫn, Hoa Thiên Tưởng cười vươn tay. [đúng là đi tới đâu cũng làm ăn cho đc]
Lý quản lý lập tức kinh sợ bắt tay hắn: “Như vậy cảm ơn Hoa tiên sinh đã giúp, hy vọng chiếc nhẫn này mang đến hạnh phúc cùng phu nhân ngươi.” Nói vậy hắn cũng sẽ có tiền đồ.
“Đó là tất nhiên, ta đi trước. Lý quản lý, thứ hai đến văn phòng ta ký hợp đồng. Tái kiến.”
Nữ nhân viên phục vụ Hoa Thiên Tưởng tò mò hỏi: “Quản lý, người đẹp trai vừa mua nhẫn kia là ai a? Nhìn ngươi vội trước vội sau, cũng không sai chúng ta làm.”
Lý quản lý liếc nàng một cái: “Tiểu nha đầu ngươi a? Hắn chính là ông chủ của đại công ty bách hóa Hoa thị, chúng ta muốn đến công ty họ làm, tất nhiên phải nịnh bợ hắn. Các ngươi đón tiếp hắn, ta không phải gậy ông đập lưng ông sao? Lần này hắn chính là mua nhẫn kết hôn, ta chắc chắn phải đón tiếp hắn cho tốt.”
Nữ nhân viên “Nga.” một tiếng, bĩu môi. Quả như nhiên nàng nghĩ, nam nhân có tiền lại đẹp trai nếu không kết hôn, nếu không đều là Gay, khi nào mới ban cho nàng một hảo nam nhân đây?
Đừng trước cửa hàng, nàng đột nhiên mở hai mắt, nàng không phải hoa mắt chứ?
Dụi dụi mắt, vẫn nhìn bọn họ đứng cửa đối diện ngay góc sáng sủa, tiên sinh vừa cầm hộp nhẫn kia, đã đeo lên tay một người nam nhân khác, hơn nữa nam nhân kia là có bộ dạng khá mập.
Trời ạ! Đây là thế giới gì đây? 55555…… Hàng chất lượng tốt của nàng khi nào mới xuất hiện? [ta thik cách suy nghĩ của em nhân viên nhỏ này, tư duy sáng tạo, nhìn nhận sự viêc tốt :D5 ]
Chương 30
“Anh yêu em, Dương.” Đối với nam nhân nói ra yêu ngữ, cố chấp đem một chiếc nhẫn áo vào ngón tay áp út.
“Tuyệt đối không được tháo ra biết chưa?” Nói lời này, người kia lấy nhẫn còn lại đeo lên tay cho nam nhân. Cầm tay y, hai nhẫn hòa lẫn cùng nhau, cảm thấy hốc mắt nóng nóng.
Nam nhân kinh ngạc nói: “Sao em khóc, nhục nhã lắm sao?”
“Không…… không phải, em rất…… rất cao hứng.” Nhịn xuống nước mắt tràn mi, Nguyên Thúc Dương ngẩng đầu làm một chuyện lớn mật mà bản thân chưa từng làm qua.
Hôn lên môi nam nhân, thản nhiên hút lấy hương vị bạc hà, cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường.
Hai người không để ý ánh mắt kỳ quái của người ngoài, hôn nhau đứng một chỗ.
Khoảnh khắc này, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt rồi, ánh mắt người đời họ đều xem như gặp quỷ thôi! :number1:
Về đến nhà, Nguyên Thúc Dương bây giờ chỉ cần nhớ lại chuyện phóng túng vừa rồi liền nhịn không được đỏ cả mặt, đây chính là chuyện làm lớn mật nhất.
Hoa Thiên Tưởng từ phía sau ôm lây y, hôn nhẹ lên lỗ tai đã hồng của y: “Xảy ra chuyện gì? Còn đang suy nghĩ việc kia à? Anh không ngờ em lại nhiệt tình như vậy. Nếu không phải vì tình trạng bây giờ của em không cho em, anh thật muốn ăn em.”
“Anh…… anh…… không cần nói nữa.” Nguyên Thúc Dương rên rỉ một tiếng: “Cái này, cái kia, sau này em không đi dạo phố nữa.”
“Còn nói ngốc cái gì, anh thấy người khác hâm mộ chúng ta mới phải, em không phải đều nghe được tiếng vỗ tay sao. Chính là họ chúc mừng mình.”
Những người vỗ tay cho bọn họ là nhóm các nữ sinh, trong đó có một người còn tiến lên vỗ vả vai Hoa Thiên Tưởng nói: “Anh đẹp trai, có phong độ a! Chúng ta đều ủng hộ hai người. Hắc hắc…… này vẫn là lần đầu tiên trên đường lớn nhìn thấy nam nhân hôn nhau đấy! Cố lên a! Tiểu thụ cũng không nên bị tiểu công ăn hiếp bây giờ phúc hắc thụ rất được ưu chuộng.”
Nói cùng các nữ sinh cười thành một đoàn, bất quá có thể thấy được thiện ý của các nàng.
Nhưng bị người khác nói vậy, Nguyên Thúc Dương da mặt lại mỏng không dám nhìn đi đâu, hướng các nữ sinh cười cười, kéo Hoa Thiên Tưởng chạy nhanh ra khỏi chỗ đó.
Bên kia còn nghe được tiếng các nữ sinh kinh hô: “Một đôi hảo suất nga! Trở về lên mạng nói cho mọi người nghe mới được.”
Vừa mới về nhà, lên mạng thăm dò chuyện các nữ sinh, kết quả tư liệu hiện ra, thiếu chút nữa Nguyên Thúc Dương tái mặt rồi, không ngờ nữ sinh bây giờ thật lợi hại! Thích xem tiểu thuyết đồng tính không nói, hơn nữa nam nam sinh tử đều viết ra, hay là các nàng đã từng gặp người trong bộ tộc của họ? Thật là làm cho người ta buồn bực a!
“Ý của em là sợ gặp lại các nữ sinh này, các nàng quá lợi hại, em sợ bị nhìn ra, đến lúc đó không phải mình bị viết lên mạng sao.”
Nguyên Thúc Dương chỉ màn hình vi tính, 4 chữ ‘nam nam sinh tử’ to đùng.
Hoa Thiên Tưởng cười, hắn thừa nhận nữ sinh bây giờ đặc biệt lợi hại. [các nữ sinh này là đại diện cho 'HỦ' chúng ta :flower2: ]
“Chuyện này nói sau, chúng ta không đến chỗ đó là được rồi. Dương, anh bây giờ mới biết được thì ra có thể yêu một người là chuyện tốt đẹp như vậy.”
Nói những lời này Hoa Thiên Tưởng dùng môi nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyên Thúc Dương, hành động thân mật khắng kít làm cho Nguyên Thúc Dương thấy mặt mình nóng cháy ra.
“Anh……” Đang muốn nói, hiện tại mới biết lời nói lại mang đến ngọt ngào như vậy. Lại bị Hoa Thiên Tưởng cắt ngang, “Hư! Đừng nói, anh chỉ muốn nói cho em biết chuyện quá khứ của anh.”
Nguyên Thúc Dương lúc này mới thả lỏng thân thể, dựa vào vai Hoa Thiên Tưởng, cảm giác được hô hấp của hắn bên tai mình.
“Anh từng yêu một người, tuy rằng cũng không tính là tình yêu thật sự. Mối tình đầu của anh —- là một học trưởng ở trường Đại Học. Hắn anh tuấn suất khí, là thanh niên chói mắt trong mắt người khác. Từ ánh mắt đầu tiên thấy hắn, anh có một loại cảm giác đặc biệt. Tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở quán Bar vậy, ánh mắt cứ không ngừng theo sát từng cử động của hắn. Nhưng lúc đó anh nghĩ, đây là loại bản năng với loại người chói sáng. Cho đến một ngày, hắn quyến rũ anh, bên tai anh thổi nhiệt khí, mị hoặc nói với anh: ‘Ngươi vẫn dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn ta, có phải yêu ta rồi không.’ Lúc đó anh mới biết được, ta thì ra đã thích hắn, trẻ tuổi xúc động làm anh cùng hắn đi đến quan hệ thể xác, trong trường học, nhà của anh, nhà của hắn, khách sạn… Rất nhiều nơi đều có lưu lại dấu vết dục vọng của bọn anh. Ngay khi anh cảm thấy được anh càng ngày càng không thể rời khỏi hắn, cha anh phát hiện bọn anh đang làm tình ở nhà.
Thất kinh nhìn bọn anh, bị đưa đến trước mặt cha, kỳ thật lúc đó anh đã quyết định, cho dù cha không tha anh cũng muốn cùng hắn một chỗ bên nhau. Chính là, cha bỏ ra 10 vạn, nói với hắn: “Tiền này và con ta, ngươi có thể chọn, cần tiền liền vĩnh viễn biến mất trước mặt con ta, nếu chọn con ta, hắn liền vĩnh viễn mất đi quyền thừa kế Hoa thị, hắn nghèo nàn hay trở thành cái gì cũng được.’ hắn liền không chút do dự lấy tiền, rõ ràng 20 phút trước còn nói ta yêu ngươi, vậy mà tiền trước mắt lại chọn lựa lấy những đồng tiền ấy. Lúc đó anh chưa từ bỏ ý định, giữ chặt góc áo nghĩ muốn hảo hảo hỏi hắn một chút, chính là hắn lại nói một câu: ‘Nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó không có tình yêu đâu.’ Anh mới hiểu được, thì ra thế giới này không có tình yêu chân thật, cũng giống như lão cha anh nói vậy, có tiền, con muốn tình yêu dạng gì đều có thể. Bởi vì tiền có thể mua được bất cứ tình yêu kiểu nào con muốn.
Nhưng thật không ngờ anh may mắn gặp được em. Thật sự anh cho tới bây giờ không có nghĩ đến sẽ vì một người mà nóng ruột nóng gan. Thấy em cùng người khác một chỗ, anh ghen đến phát điên lên được. Mới có thể nói ra lời chưa bao giờ anh nói.”
Nói tới đây, Nguyên Thúc Dương biết hắn nói một lần trước cùng Tiễn Hảo và Bùi Thính Nhĩ Trúc đến quán Bar.
Hoa Thiên Tưởng tiếp tục nói: “Anh không biết em làm sao yêu anh, chính là anh sau khi mất đi mới biết được mình đối với em không phải tình cảm của bạn tình bình thường nữa. Kỳ thật mỗi lần nghe em nói em yêu anh, nội tâm của anh có bao nhiêu vui mừng, khi đó anh đem cảm giác thành công khi mình bắt được tâm của một người nam nhân. Mà nguyên lai, anh mỗi ngày đều chờ mong được nghe em nói lời yêu. Dương, xin em đừng rời xa anh? Anh yêu em, yêu em sớm đã xâm nhập vào xương máu mất rồi.”
Nguyên Thúc Dương nghe hắn nói không có chút sáng ý, không có ai đem tình sử kể cho vợ hiện tại nghe cả. Chính là, hắn - y cảm thấy nghe hắn kể qua làm y cảm động, và câu van xin đừng rời xa kia...
Có lẽ chú ngữ một vạn câu ta yêu ngươi thật sự thành công, làm cho kẻ không hề yêu mình đã hoàn toàn yêu mình.
Ai cũng biết, cái gọi là một vạn câu ta yêu ngươi, là làm cho người kia hiểu được quyết tâm, không phải vì những lời này có ma lực mà không ai có thể kiên trì nói đủ một vạn câu tình yêu.
Không phải ma lực của ta yêu ngươi, mà là ma lực vững chắc của tình yêu.
Cuối cùng, Hoa Thiên Tưởng lại phun ra mấy câu: “Dương, cám ơn em đã yêu anh. Nếu không cả đời anh cũng không biết nghiêm túc trong tình yêu.”
“Chúng ta sẽ không xa nhau, em không rời xa anh đâu, Hoa Thiên Tưởng.”
Hai chiếc nhẫn dưới ngọn đèn, ánh hào quang hòa cùng bàn tay gắt gao nắm chặt, trao đổi lời thề từ trái tim.
“Cái kia, Dương, anh đều nói cho em biết tình sử lúc trước của mình. Em cũng nên nói chuyện của em cho anh nghe a? Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp em, em nói bị thất tình đúng không? Người kia là dạng người gì a?”
“Bốp” Có người bị đánh.
“Tại anh muốn nói, em lại không có ép. Còn có, vì sao muốn em kể chuyện của em cho anh nghe chứ a?” Có người phẫn nộ nói.
Nếu nói vì sao bị đá, sau này không phải lúc nào cũng bị nam nhân này cười hay sao. Y cũng không phải ngu ngốc, mới không nói cho y biết đâu!
“5555…… cục cưng…… mụ mụ ngươi khi dễ daddy ngươi.”
“Đều nghe theo anh nói, em cũng vậy là ba ba, mới không phải mụ mụ.”
[hoa ca ca ngày càng mất phong độ̣ của 1 hoa hoa công tử rồi :no3: ]
Các ngươi thật ồn, người ta không thể ngủ. Hung hăng đá ra một cước, Nguyên Thúc Dương bọc nhỏ trong bụng, đá y nhất chân.
“A! Con đá em, Hoa Thiên Tưởng…… cục cưng ở đá em.”
“Thật sao? Đến, cục cưng lại đá một cước cấp daddy nhìn xem.”
Thiết…… ai để ý các ngươi a?
|
Chương 31
Nói đến đứa nhỏ của chúng ta…… không đúng, là tương lai của của Hoa bé nhỏ, cuối cùng đã ở trong bụng ba ba nó đầy mười tháng. [thế là dương dương sinh em pé rồi :-D ]
Hoa Thiên Tưởng gần đây công việc trở nên lu bu hơn, đương nhiên là vì thân ái của hắn phải sinh.
Chính là lúc càng vội vàng lại càng có người muốn tới gây thêm nhiễu loạn.
Tuy rằng người đến là lão ba, chính là không cần nhắm đúng thời điểm như vậy chứ?
Mẹ Hoa Thiên Tưởng mất sớm, lão ba hắn lại không chịu tìm người mẹ thứ hai. Cho nên Hoa gia chủ trạch vẫn không dùng đến căn nhà chính. Mà nay bệnh đậu mùa trở nên siêu cấp náo nhiệt, cơ hồ đều phải vượt qua chợ.
Trong nhà lưu lại hộ viện nhóm người làm, bởi vì lão chủ nhân sắp trở về nên tận tâm quét tước trước.
Mà mọi người mong chờ lão chủ nhân thế mà lại một mình xông thẳng đến nhà của đứa con.
Hoa Thiên Tưởng nơi nào đó không biết lão ba sắp đến, cho nên lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Hoa đại thiếu gia đang nấu cơm không cần nghĩ nhiều, tưởng là bọn Tiễn Hảo đến dùng cơm. Liền trực tiếp đi ra mở cửa.
Lúc Hoa Thiên Tưởng nhìn thấy thật hối hận a! Sao không nhìn qua mắt mèo trên cửa, nếu nhìn thấy lão nhân ngoài cửa kia, cho dù nói cái gì hắn cũng sẽ không mở.
Cứ như vậy, Hoa lão gia liền nhìn đến bộ quần áo ở nhà của hắn nhưng ngực bị vây quanh bởi cái tạp dề, trên cánh tay còn mang theo bao tay. Bộ dáng của chử phu một gia đình của Hoa Thiên Tưởng là đây. [mất hình tượng quá khéo papa a Tưởng cũng phải sững sốt]
Lão gia tử lúc ấy cái mũi đều lệch sang một bên, đang muốn mở miệng mắng.
Hoa Thiên Tưởng lại không hề nghĩ ngợi từ ánh mắt đầu tiên thấy lão ba của hắn, lập tức đóng cửa lại ngay.
Hao lão gia nhìn chính đứa con mình cho ăn cho một trở thành đại nam nhân cao lớn thành đạt, lại đóng cửa nhốt thân sinh của mình, mặt lạnh nhạt, cũng không ấn chuông cửa, trực tiếp đập vào cửa “Đùng đùng”. :sweat: :sweat:
“Xú tiểu tử, nhìn thấy ba ngươi liền tỏ thái độ này sao a!” Lão nhân gia ngoài cửa kêu to.
Hoa Thiên Tưởng gấp đến độ xoay lòng vòng, hắn cứ tưởng dựng kịch bản sẵn thật tốt, chờ đứa nhỏ sinh ra xong, mới nói là mẹ đứa nhỏ vì mê tiền mà mê hoặc hắn lên giường, bây giờ cầm tiền bỏ đi rồi. Người mình yêu nhất là Nguyên Thúc Dương, rồi mới một nhà ba người trải qua cuộc sống ngọt ngào.
Nhưng là… kế hoạch này hoàn toàn bị lão nhân gia nổi trận lôi đình bên ngoài phá hư tất cả.
Vì sao mỗi lần hắn hạnh phúc nhất lão ba của hắn sẽ xuất hiện? Rõ ràng không phải nói tốt lắm, chờ đứa nhỏ sinh xong hắn mang qua Mỹ cho nhìn cũng không muộn mà?
Nguyên Thúc Dương nằm trong phòng nghỉ ngơi cũng chống thắt lưng đi ra. Cái bụng có một khối cầu làm thắt lưng y cơ hồ không chịu nổi sức nặng này.
Bởi vì đã gần đến ngày sinh dự tính, đã cùng bác sĩ liên lạc hảo, phỏng chừng gần nhất mấy ngày tới sẽ vào bệnh viện chờ sinh, mà Bùi Thính Nhĩ Trúc dự tính ngày sinh kém y không quá vài ngày, cho nên hôm nay hẹn dùng cơm ở nhà y, thuận tiện thương lượng một chút chuyện sắp tới.
Từ sau khi tiến vào tháng thứ 6, bụng y liền như khinh khí cầu vừa tròn vừa dài, hiện tại y đã lâu cũng chưa nhìn đến bàn chân mình là hình thù gì nữa.
Hơn nữa, mỗi lần ngủ cũng không được thoải mái, bởi vì vô luận nằm tư thế nào y đều không thấy dễ chịu. Còn vật nhỏ trong bụng phi thường nghịch ngợm, thường xuyên liên tục đá y, mỗi khi nhìn đến thì thấy ở trên bụng mình có một cổ tiểu thịt nhô ra, Nguyên Thúc Dương nghĩ ngay tiểu nhân này rốt cuộc là đứa nhỏ thế nào đây?
Thật vất vả mới ngủ được một chút, lại bị tiếng tranh cãi bên ngoài làm tỉnh giấc. Động tác thong thả đứng lên, đi đến phòng khách.
“Xảy ra chuyện gì, Thiên Tưởng? Bên ngoài có cái gì mà ồn vây a?”
“Không có…… không có…… em vào ngủ đi, anh đến…… đến xử lý.”
“Xú tiểu tử, ngươi mau mở cửa cho ta, ta hảo hảo giáo huấn ngươi.” Lão nhân gia kêu gào, làm cho Nguyên Thúc Dương nghe rành mạch.
“Rốt cuộc là chuyện gì a? Anh không phải đang nấu cơm sao? Sao có người nói muốn giáo huấn anh?” Nguyên Thúc Dương nhíu mày, muốn làm rõ chuyện đang xảy ra.
Hoa Thiên Tưởng cực kỳ xấu hổ cười nói: “Bên ngoài chính là ba của anh. Anh sợ ba nhìn bộ dạng em bây giờ sẽ bị dọa.”
“A? Ba anh? Không phải nói chờ đứa nhỏ sinh xong mới tìm tới sao?” Nguyên Thúc Dương chấn động, “Kia bây giờ làm sao? Chút nữa bọn Tiễn Hảo tới vẫn bị nhìn thấy thì sao a?”
Hoa Thiên Tưởng lo lắng, tiến không được lui cũng không xong, không bằng liền cho lão ba biết cũng tốt.
Hắn liền quyết định như thế, Nguyên Thúc Dương cũng không biết làm sao che giấu. Không bằng liền trốn bằng cửa sổ đi.
“Dương, anh thấy nếu ba anh tìm đến cửa, mình đem chuyện này nói ra đi!”
“Chính là… em sợ ba anh sẽ xem em là quái vật.” Có mấy người gặp qua nam nhân sinh con đâu?
“Ba cảm thấy thế nào anh không còn biết, cùng lắm thì cùng ông ấy đoạt tuyệt quan hệ, ba anh chỉ có anh là con thôi.” :sweat: Hoa Thiên Tưởng lời này nói không phải giả, lão ba hắn thương hắn đến tận xương tủy, cho dù biết hắn là đồng tính cũng chưa từng nghĩ tới không cần đứa con như hắn, phải biết rằng ba hắn có thể xem là người cổ hủ.
“Em nghĩ em nên về phòng lánh mặt một chút! Chờ ba anh đi rồi em quay ra.” Nói xong, Nguyên Thúc Dương quay về phòng.
Bất đắc dĩ nhìn y quay người đi, chỉ biết y quá để ý ánh mắt người khác. Quên đi, sau này sẽ sửa sau, bây giờ chủ yếu là thu phục lão ba bên ngoài của hắn.
Chuẩn bị mở cửa, Hoa Thiên Tưởng cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, lập tức đen mặt.
Khó trách lão ba hắn muốn hét muốn đánh muốn giết, lão nhân gia của hắn là người theo chủ nghĩ đại trượng phu, luôn kiên trì cho rằng việc nhà là của nữ nhân, chính là hiện tại hắn lại đang làm việc nhà a.
Cởi nhanh vài thứ ra rồi mới mở cửa.
Lão gia ngoài cửa tức giận vô cùng, nhìn thấy cửa mở. Tức giận hừ một tiếng mới đi vào.
“Tiểu tử ngươi hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả lão tử mà ngươi cũng dám sập cửa vào mặt. Còn có, này này……” Lão nhân gia vừa vào cửa liền vung tay múa chân chửi mắng không ngừng, Hoa Thiên Tưởng bị mắt cũng chỉ im lạng dìu lão ba ngồi xuống sô pha, lại bắt đầu mắng: “Ngươi hiện tại đều làm việc nhà hết sao a? Chuyện này nên do ngươi làm sao? Cũng không phải không có tiền, thuê nữ giúp việc không được sao a! Nếu không ngươi về nhà ở đi, trong nhà tốt xấu gì còn có Vương tẩu cùng bọn họ có thể chiếu cố người.”
Hoa Thiên Tưởng nhịn xuống sự xúc động, bởi vì người đang nói chuyện chính ba của hắn: “Nói nhiều như thế có mệt không a? Ngồi một chút, con đi lấy ly nước cho ba.”
Lão nhân gia vừa mới nhớ tới mục đích của mình, chỉ thấy ông mong chờ nhìn Hoa Thiên Tưởng: “Vợ của ngươi đâu? Tôn tử của ta đâu?”
Hoa Thiên Tưởng bị ông hỏi, nuốt nước miếng một cái: “Cô ấy…… cô ấy…… không ở đây.”
“Cái gì không ở đây, ngươi không phải nói cô ấy sắp sinh sao? Ngươi sao không đi chăm sóc cô ấy? Nếu tôn tử của ta có chuyện gì ngươi nhất định phải chết.”
Hoa Thiên Tưởng ở trong lòng khóc a! Lão ba thật có tôn tử thì không cần đứa con này nữa.
Nhìn biểu tình Hoa Thiên Tưởng vặn vẹo, lão nhân gia nhớ tới cánh cửa bị sập vội vàng kia, bắt đầu hoài nghi con mình vì sao không cho mình vào nhà.
Ông nheo nửa mắt uy hiếp hỏi: “Hoa Thiên Tưởng, ngươi không phải giấu nam nhân trong phòng chứ?”
Hoa Thiên Tưởng mồ hôi lạnh đều chạy dài, lão ba cũng không tránh được quan sát sắc bén.
Nhanh chóng trả lời lão nhân gia, Hoa Thiên Tưởng liên chiến âm đều bật ra: “Không, không… không thể nào.”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.”
Ngay lúc hai người giằng co, trong phòng truyền đến tiếng Nguyên Thúc Dương kinh hô.
Hoa Thiên Tưởng phản xạ có điều kiện lập tức chạy vào phòng, chỉ thấy Nguyên Thúc Dương bán khỏa thân trên giường, một bàn tay nắm mép giường, một bàn tay đỡ lấy bụng, đang ở đó rên rỉ.
Phòng chừng là lúc trên giường không cẩn thận trượt xuống dưới.
“Hoa… Hoa Thiên Tưởng… em đau quá a!” Nguyên Thúc Dương nhìn thấy hắn, giữ chặt tay hắn nói.
Hoa Thiên Tưởng phát huy sức mạnh ôm lấy Nguyên Thúc Dương, dùng tay mình xem thân dưới của y, một cảm giác ấm áp làm cho hắn ngẩn người.
Vừa nhìn thấy nước chảy ra, mặt trên đều là niêm trù nước màu vàng.
Không ổn, Nguyên Thúc Dương đã vỡ nước ối, xem ra vừa va chạm đụng đến đứa nhỏ rồi, làm cho đứa nhỏ chờ không được đến ngày dự tính đã muốn chui ra ngoài.
“Mau, đưa y đến bệnh viện.” Lão nhân gia đi theo phía sau trầm thanh nói.
Hiện tại vô luận chuyện gì xảy ra thì nói sau, Hoa lão gia nhìn đứa con ôm một nam nhân vào ngực, y là nam nhân! Lại hoài thai đủ tháng, còn có trên tay đứa con dính nước ối, đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của lão nhân gia ở thời đại này.
Mà biểu tình đứa con kia mờ mịt luống cuống, làm cho ông nhớ tới lúc vợ mình vì mình sắp sinh ra đứa con này, chính mình tựa hồ cũng đồng dạng biểu tình.
“Ân, ba. Sau này con sẽ giải thích sau với ba.”
“Này, hiện tại không phải lúc hướng ta nói cái gì, cho y mặc quần áo che bụng lại.”
“Dạ phải.”
Chương 32
Phát huy thần lực ôm lấy Nguyên Thúc Dương, Hoa Thiên Tưởng cùng Hoa lão gia vội vàng xuống lầu lấy xe vừa lúc đụng Tiễn Hảo bọn họ đến, bọn họ nhìn tình huống vội vàng liên hệ với bệnh viện bên kia.
Lúc này Hoa Thiên Tưởng cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Tiễn Hảo quyết đoán: “Hoa Thiên Tưởng, ngươi ôm chặt Dương ngồi phía sau, ta mở cửa xe, Trúc Trúc ngồi bên cạnh ta. Cái kia bác là bác trai phải không? Bác cùng Hoa Thiên Tưởng ngồi phía sau được không?”
Hiện tại không phải lúc che giấu gì cả, chủ yếu là cam đoan Nguyên Thúc Dương cùng đứa nhỏ phải an toàn.
Mọi người tự nhiên không có ý kiến. Đều dựa theo Tiễn Hảo an bài vị trí ngồi vào xe.
Nguyên Thúc Dương nằm trong lòng Hoa Thiên Tưởng vì đau mặt mũi đều trắng bệch, hé nửa mắt nhìn hắn, quật cường phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Hoa lão gia hôm nay xem như lãnh giáo kiến thức, người trong lòng ngực đứa con mình tạm thời không nói, hiện tại lại nhìn đến cái bụng của nam nhân. Cái này, trước sau đều là nam nhân, chính là chính là cái bụng kia, còn người trong lòng đứa con mình đang liều mạng. Lão nhân gia ánh mắt nhìn hai người có chút dao động, nghĩ thầm, nhất định phải để cho đứa con mình hảo hảo giải thích một chút.
Bùi Thính Nhĩ Trúc nhìn bộ dáng Nguyên Thúc Dương mặt đều đen, hắn hướng Tiễn Hảo hét lên: “Này! Thối hồ ly, thật đáng sợ nga! Em không muốn sinh đâu!”
Tiễn Hảo đáng chuyên tâm lái xe vì lời nói của hắn thiếu chút trượt tay lái, mồ hôi lạnh……
Đến Hoa Thiên Tưởng nổi giận: “Họ Bùi kia sinh hay không là chuyện hai người, ngươi phiền toán bây giờ không cần thảo luận vấn đề này. Nam nhân của ngươi đang lái xe chở Dương của ta đến bệnh viện, ngươi không cần quấy rối được không?”
Bùi Thính Nhĩ Trúc chặn lại: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta sai rồi.”
Tất cả mọi người nghĩ người này không chọn thời điểm thích hợp nói chuyện, Hoa lão gia bị giật mình a! Này sẽ không phải là thật chứ? Chẳng lẽ……
Ánh mắt ông nhìn người trong lòng đứa con mình đang thống khổ không thôi, chẳng lẽ nam nhân này sẽ sinh tôn tử cho ông? Rốt cuộc người kiến thức rộng rãi, ông cũng không động thanh sắc âm thầm quan sát.
Khoảng cách nhà Hoa Thiên Tưởng tới bệnh viện khoảng 20 phút, Tiễn Hảo chỉ dùng 15 phút là tới rồi.
Nhận được điện thoại về tình trạng của Nguyên Thúc Dương, vài nhân viên hộ lý đã chuẩn bị giường, ở cửa bệnh viện chờ bọn họ.
Xe vừa dừng liền vội chạy tới, Hoa Thiên Tưởng đem Nguyên Thúc Dương cẩn thận đặt lên giường lo lắng nắm lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ Lý, y……” Nói còn không xong, bác sĩ liền cướp lời: “Hoa tiên sinh, ngươi yên tâm. Ta lập tức giải phẩu, ngươi không cần nóng vội. Ta phải kiểm tra trước cho y một chút.”
Nói xong liền cùng nhân viên hộ lý đẩy giường hướng vào phòng giải phẫu.
“Hoa… Hoa Thiên Tưởng.” Nguyên Thúc Dương vươn tay kéo góc áo Hoa Thiên Tưởng, hắn cầm lấy tay y, đi theo một bên nói: “Anh ở đây, em không cần lo lắng.”
“Em vì… em vì anh mà sinh… sinh đứa nhỏ này, em rất hạnh phúc…… em…… em yêu anh.” Mồ hôi lạnh bên thái dương rơi uống, chính là y cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc đến cực điểm.
“Đứa ngốc. Em thật sự là đại ngốc.” Hoa Thiên Tưởng nhìn y như vậy, nhịn không được có chút xót mắt, “Nếu anh sớm yêu thương em thì tốt rồi, em sẽ so với bây giờ còn hạnh phúc hơn. Anh cũng yêu em, đời này chỉ yêu em.”
Bác sĩ cùng nhân viên hộ lý bị đôi tình nhân này làm cảm động.
Rất nhanh vào đến phòng giải phẫu, bác sĩ Lý ngăn Hoa Thiên Tưởng lại: “Hoa tiên sinh, bởi vì lần đầu sinh lại thể chất đặc biệt, cho nên ngươi không thể cùng vào. Mời người bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi dùm.”
“Vâng……” Hướng bên trong nhìn xung quanh, chính là Hoa Thiên Tưởng vẫn ngừng cước bộ, nhìn bác sĩ biến mất sau cánh cửa.
Đi làm thủ tục giải phẫu xong, bọn Tiễn Hảo quay lại, thấy Hoa Thiên Tưởng trước cửa phòng giải phẩu không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt cứ bám dính trên cánh cửa.
Bùi Thính Nhĩ Trúc nghe trái nghe phải cũng không nghe được tiếng trong truyền thuyết là khi sinh như heo bị cắt tiết tru lên.
Hắn kéo áo Tiễn Hảo: “Cái kia nếu có thể em không sinh được không a?” Tiễn Hảo trừng mắt nhìn hắn, hắn đành phải cười gượng không nói gì.
Hoa lão gia nhìn bộ dáng đứa con lại nhớ đến lúc lão bà sinh ra xú tiểu tử này, ông cũng không ngừng đi trước cửa, đều chờ bên ngoài cửa chuẩn bị làm cha đến muốn hôn mê.
Ông đi đến trước mặt đứa con, nói: “Xú tiểu tử, hiện tại có thể giải thích một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Hoa Thiên Tưởng lúc này mới nhớ tới lão ba hắn còn ở đây!
Cười mỉa nói: “Ba, lòng hiếu kỳ của ba cũng lớn quá nha?”
“Này cũng không phải là lòng hiếu kỳ, đây là chuyện ta cần biết.” Phản bác lời đứa con.
Tiễn Hảo bên kia cũng cười nói: “Hoa Thiên Tưởng, dù sao cũng phải chờ, thay vì khẩn trương chờ không bằng đem sự tình nói cho ba ngươi nghe, không phải tốt hơn sao?”
Nghĩ lại Tiễn Hảo nói có lý, dù sao vẫn phải nói cho lão ba biết không bằng hiện tại nói luôn.
Chờ đợi dài lâu liền biến thành tình sử của Hoa Thiên Tưởng và Nguyên Thúc Dương.
Chờ toàn bộ câu chuyện kể xong, phòng giải phẫu cũng truyền đến tiếng khóc trẻ con nỉ non.
“Sinh……” Hoa Thiên Tưởng lập tức đứng lên, quả nhiên một nhân viên hộ lý ôm đứa nhỏ đi tới, tất cả mọi người đều chờ mong, người nọ hướng Hoa Thiên Tưởng cười nói: “Hoa tiên sinh, sinh chúc mừng ngài, là bé trai.”
“Đứa nhỏ…… đứa nhỏ của ta? Kia…… đó là con của ta?” Cao hứng đến độ nói năng lung tung, Hoa Thiên Tưởng tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay nhân viên hộ lý, đứa nhỏ mềm mềm nho nhỏ.
Nhìn cách hắn ôm, Hoa lão gia bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đây là đứa nhỏ mới sinh a.”
Lúc này Hoa Thiên Tưởng sao còn có thể nghe lọt được người khác nói cái gì, lòng tràn đầy vui mừng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tay mình, chính là nhìn một cái lập tức nhíu mày: “Đây là con ta sao? Sao nó toàn thân đỏ hồng như hầu tử vậy?”
Hoa lão gia lập tức cho hắn một cái nắm đấm: “Con nít mới sinh đều như vậy.”
“Ha hả…… vậy sao? Con không biết.” Ngốc lão cha trả lời.
Hoa lão gia bên cạnh lo lắng vạn phần, đây chính là tôn tử ông tha thiết mơ ước a!
“Cho ta, cho ta ôm một cái.” Hoa lão gia vươn tay tiếp nhận đứa nhỏ, Hoa Thiên Tưởng nhìn lão ba lo lắng liền đưa đứa nhỏ cho ông ôm.
Bùi Thính Nhĩ Trúc nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhăn lại: “Tốt và xấu nga! Ta sinh sẽ không phải cũng vậy chứ?”
Tiễn Hảo: “Không có quan hệ, chờ thêm vài ngày nữa sẽ như vậy. Em sinh sinh thế nào anh đều yêu thích.”
Nhìn mọi người vây quanh đứa nhỏ, nhân viên hộ lý mới nói: “Ta hiện tại phải đem đứa nhỏ đến phòng chăm sóc, lão tiên sinh có thể đưa đứa nhỏ cho ta không?”
Hoa lão gia không cam lòng đưa đứa nhỏ giao ra, tuy rằng ông ít nhiều không thể tin chuyện nam nhân sinh ra tôn tử cho mình, chính là dù sao cũng là tôn tử của mình, tình cảm huyết thống không thể ghét bỏ được.
Nhìn đứa nhỏ bị đưa đi khỏi tay mình, vẫn là luyến tiếc.
Qua một lúc sau, Nguyên Thúc Dương vẫn còn bị gây tê mới được đẩy ra ngoài.
Nhìn bụng y vốn cao ngất mà bây giờ lại mềm xuống, Hoa Thiên Tưởng có điểm không quen.
“Hoa tiên sinh, giải phẫu rất thành công. Miệng vết thương trên bụng ta dùng chính là dao mỹ thuật, sẽ không ảnh hưởng đến sau này khi mặc quần áo đâu. Chỉ cần chờ y tỉnh là có thể ăn thức ăn lỏng và thực vật.”
“Cám ơn! Cám ơn ngươi! Bác sĩ Lý, thật sự cám ơn ngươi.”
“Không cần, đây là chuyện ta nên làm. Bất quá hiện tại tộc nhân của chúng ta tự sinh con đã không còn bao nhiêu người, các người thật đúng là dũng cảm. Ta rất bội phục các ngươi.”
“Ha hả…” Gãi gãi đầu mình, Hoa Thiên Tưởng nét cười đầy mặt.
Chương 33
“Ba, con muốn cùng y kết hôn.” Hoa Thiên Tưởng hỏi lão ba trước mặt đang chơi cùng bàn tay của đứa nhỏ.
55555…… con hắn a! Vì sao hắn cũng không có thể ôm.
Lão nhân gia nhìn đứa con rồi mình lại tôn tử trong lòng ngực mình đang cười khanh khách, lạnh nhạt nói: “Chuyện của con, con tự quyết định đi, khi đó ba biết tuy rằng dùng loại thủ đoạn kia để con không tin vào tình yêu là ba không đúng, chính là chuyện này cũng cho con biết lòng người cũng ghê tởm thế nào. Con dù sao cũng là con của ba, ba hy vọng con có thể hạnh phúc, nếu con thật sự quyết định sẽ kết hôn thì không cần phải thay đổi, chúng ta tuy là có chút ít tài sản nhưng cũng không thể học như kẻ có tiền lắm thói hư tật xấu.” [ông ba này rất sáng suốt nha, chỉ cần có đc người ba như thế này thì còn mong gì hơn]
Nghe câu cuối của lão ba đầy ý tứ, đơn giản là nói Hoa Thiên Tưởng trước đây sống hoang đường thế nào.
Hoa Thiên Tưởng ha hả cười: “Ba, ba yên tâm. Con sẽ tuân thủ lời hứa hẹn của mình.”
Lão nhân gia liễu tha nhất nhãn: “Lời này con hẳn nên nói với người ta, nói với ba làm gì? Nghe làm ba đều nổi cả da gà.” :number1:
“Ba…… ba sao lại nói vậy a! Con chính là con ba a!”
“Thiết, đứa con còn không phải chỉ biết chọc tức lão già này, vẫn là tôn tử hảo. Ngoan ngoãn, ông nội hảo đặt tên cho con.” Từ lúc mang đứa nhỏ từ bệnh viện về nhà cũ của Hoa gia, lão nhân gia liền đối với bảo bối này yêu thích không buông tay, thật sự là ứng với ngạn ngữ của người Trung Quốc: Phủng trong lòng bàn tay sợ rớt, các ở miệng sợ hóa. [ôm trong ta sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan]
Ngay cả Hoa Thiên Tưởng bọn họ muốn ôm đứa nhỏ đều phải được sự phê chuẩn của lão nhân gia.
Hoa Thiên Tưởng bĩu môi, từ khi đứa nhỏ này sinh ra, giá trị của mình đều tụt dốc, Nguyên Thúc Dương trợn mắt liền hỏi đứa nhỏ, lão ba của hắn ôm đứa nhỏ không buông tay, ai cũng không chú ý đến hắn.
Xem ra vẫn là sau này không cần sinh nữa thì tốt hơn, bằng không để cho một đứa nữa đi ra, nói không chừng ngay cả hắn đứng ở bên cạnh cũng sẽ không có ai thấy.
Bất qua ngay cả như vậy, hắn còn nịnh nọt chạy tới bên người lão ba hắn nói: “Ba, hôm nay con còn chưa ôm qua cục cưng, cho con ôm một chút được không a.”
Lão nhân gia phản ứng kịch liệt lập tức rời xa hắn mấy thước: “Ba nghĩ con nên quên đi, lần trước con nói phải ôm thiếu chút nữa quăng ngã tôn tử của ba. Con sơ ý như thế vẫn là nên ít tiếp xúc với tôn tử của ba.”
Hoa Thiên Tưởng mặt khóc tang: “Ba, tốt xấu gì cũng là con của con? Sinh ra đã nửa tháng, số lần con ôm đều có thể đếm trên đầu ngón tay, con cũng ngoan mà. Lão ba!”
Lão nhân gia đá cho hắn một ánh mắt không để ý, chính mình liền ôm cục cưng đang ngủ say đi ra bên ngoài – khoe khoang.
Nhìn lão ba vội vàng chạy ra ngoài, Hoa Thiên Tưởng biết lão ba hắn ôm bảo bối kim tôn đến đám lão bằng hữu ở nơi nào để khoe khoang, ai bảo hắn tuổi này mới có con, lão nhân gia vẫn bị đám bằng hữu trêu chọc, hiện tại cuối cùng có thể lấy lại chút sĩ diện.
Quên đi, không ôm được con mình thì ôm thân ái của mình là được rồi.
“Dương thân ái, em đang làm gì vậy?” Tới phòng trên lầu, mở cửa ra Hoa Thiên Tưởng liền quát.
Nguyên Thúc Dương đang nằm trên giường đọc sách liếc hắn một cái khinh thường, “Anh bớt ghê tởm đi, ba anh lại ôm cục cưng ra ngoài à?”
Hoa Thiên Tưởng vẻ mặt ủy khuất ngồi xuống bên người y: “Đúng vậy! Có tôn tử không còn đứa con này, không có anh, lão ba lấy đâu ra tôn tử mà ôm. Đúng rồi, đúng rồi, anh vừa mới cùng ba nói qua chuyện kết hôn của anh với em.”
“Anh thật sự cùng ba anh nói? Em cảm thấy vẫn là từ bỏ đi, cho dù không kết hôn chúng ta cũng có thể như bây giờ a! Nói sao chuyện kết hôn là chuyện của nam nữ, đến phiên mình thì cảm thấy là lạ.”
“Sao lại như vậy, tuy rằng chúng ta sống cả đời như vậy không có vấn đề gì, chính là Dương……” Thu hồi cợt nhả, Hoa Thiên Tưởng nghiêm mặt nói: “Kết hôn, chính là cho em biết cả đời này chỉ có mình em, sẽ không có chuyện như trước kia xảy ra nữa đâu, anh sẽ không làm cho em lại thương tâm. Anh yêu em, anh không biết anh kiếp sau sẽ ra sao, cho nên anh chỉ có thể sử dụng kiếp này để hảo hảo yêu em.”
Nói xong hôn Nguyên Thúc Dương.
Tựa đầu vào vai hắn, khóe môi Nguyên Thúc Dương lộ ra mỉm cười ngọt ngào, “Anh có biết anh nói bao nhiêu câu anh yêu em rồi không, Hoa Thiên Tưởng?”
“Bao nhiêu? Anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến con số bao nhiêu cả.”
“2999 lần.”
“Trời a! Mới nói có bấy nhiêu câu, còn cách một vạn xa lắm, không được, sau này mỗi ngày anh đều phải nói nhiều hơn cho em nghe mới được.”
“Anh trả bài hay sao a? Kỳ thật, ý của em là, sau này anh không cần cố ý nói với em những lời này. Lòng em hiểu được tình cảm của anh là được rồi, dù sao yêu không phải chỉ dựa vào miệng nói ra thôi.”
Hoa Thiên Tưởng kiên quyết lắc đầu nói: “Này không phải cố ý nói, cũng không phải vì anh đáp ứng lời hứa với em mới nói những lời này. Sau này anh chẳng những sẽ nói một vạn câu, anh còn muốn nói hai vạn câu, vẫn nói đến răng anh đều rụng hết, anh còn muốn nói tiếp. Dương, kỳ thật anh phải cám ơn em đã yêu anh, tuy rằng em cho tới bây giờ cũng không nói ra, chính là anh biết em khi đó bị anh tổn thương rất nặng, cho nên mới nghĩ muốn một mình sinh cục cưng nuôi dạy nó trưởng thành. Hiện tại hồi tưởng lại, thật cảm thấy mình rất hỗn trướng, rõ ràng đã có một người tốt như thế bên cạnh, anh cũng không biết quý trọng, đi hết một vòng lớn vẫn là trở về bên cạnh. Bất quá với con hư nghĩ lại quý hơn vàng, cho nên hắc hắc…… em vẫn là nhặt được trong bảo khố đấy.”
Quên đi, người này da mặt dày nhất thiên hạ mà. Nguyên Thúc Dương không muốn cùng hắn so đo.
“Nói trở lại, tên cục cưng ba anh đã nghĩ ra rồi. Em nghĩ nên ra ngoài đi một chút, không nên cứ nằm trên giường, nửa tháng này em sớm biến thành thần ngủ rồi.”
“Lão ba còn lo lắng, thật không biết tên đứa nhỏ thế nào, vừa muốn dễ nghe vừa không muốn giống người thường. Em nói, muốn lấy tên gì cho hảo đây?” Hoa Thiên Tưởng nhắc tới việc này liền đau đầu, nửa tháng nữa đứa nhỏ liền đầy tháng, chính là đến bây giờ ngay cả tên cũng chưa đặt xong.
Mà Nguyên Thúc Dương bởi vì dưỡng miệng vết thương, từ khi xuất viện về nhà Hoa gia, cũng chưa rời khỏi phòng, điều này làm cho y thấy hoảng, ngoan không được, bây giờ muốn xuống giường ra ngoài một chút.
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng 10 tháng mà ngây người, Nguyên Thúc Dương còn có loại cảm giác kỳ diệu. Mỗi lần y ôm đứa nhỏ, a, đây là đứa nhỏ do mình sinh ra.
Cùng gương mặt tương tự mình, kế thừa cặp mắt đào hoa của Hoa Thiên Tưởng, cái mũi cao thẳng, còn có cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng. Hai gò má nộn nộn thịt, làm cho người nào từng nhìn qua đều muốn hôn nhẹ vào tiểu bảo bối.
Bất quá nói đến đặt tên…… Nguyên Thúc Dương chính mình đều phải đầu hàng, thật sự không biết cấp tên nào cho bảo bối mới là tốt đây. [nghĩ cho lắm vào cuối cùng thế nào cũng đặt 1 cái tên ko giống ai cho coi]
Chương 34
“Em nghĩ vẫn là giao cho ba đi! Nhủ danh gọi cục cưng tốt lắm, dù sao đều như vậy lâu rồi.” Nguyên Thúc Dương nghĩ lại nói.
“Cũng tốt, ngày mai anh cùng em đi bác sĩ xem, nếu vết mổ đã lành, qua vài ngày chúng ta đi kết hôn. Em nói đến Hà Lan hảo hay là Đan Mạch hảo?” Nói lời này Hoa Thiên Tưởng ngẩng đầu nhìn trần nhà, còn thật sự lo lắng nên đi đâu kết hôn đây.
“Được rồi, chuyện này nói sau! Bây giờ chủ yếu là, làm cho em rời khỏi cái giường chết tiệt này.”
Nằm trên giường lâu ngày bị người khác hầu hạ, Nguyên Thúc Dương sợ mình sẽ biến thành một con heo phì, dù sao ăn mà không vận động sẽ bị béo phì.
Hoa Thiên Tưởng tới gần y, cơ hồ đều áp sát mặt, hô hấp thở ra nhiệt khí phu trên mặt, làm nổi một trận da gà.
Nguyên Thúc Dương cười dữ dội, đẩy kẻ kia ra: “Anh muốn làm gì a? Mau cất ánh mắt của anh, có……. Ha ha……” Y ôm bụng cười trên giường.
“Em thật đúng là không có ý tưởng gì cả! Thật là… cười cái gì a?” Thì thầm, Hoa Thiên Tưởng chạy đến gương to liền thấy.
“A! Đây là cái gì, ghèn…… anh đường đường là Hoa Thiên Tưởng, thế nhưng lại mang thứ ghèn này nọ cùng thân ái của anh nói chuyện tình nửa ngày. 55555…… anh không muốn sống.” Hoa Thiên Tưởng dậm chân còn kém không có lăn lộn trên sàn nhà. :sofunny:
Nguyên Thúc Dương nhìn hắn trước mặt làm bộ dạng như tiểu hài tử, cái dạng này Hoa Thiên Tưởng sợ chỉ là có chính mình thấy qua thôi, trong mắt người ngoài, nam nhân này là một đại nam nhân thành công đúng mực, chính là ai có thể nghĩ đến phía sau còn có bộ dạng khác?
Tên cục cưng đã được định rồi, lão nhân gia trái phải chân nhắc, ngày 29 sinh ra, cũng chính là trước một ngày đầy đủ mới được lão nhân gia công bố.
Hoa Duyệt Bảo – một cục cưng mang đến nhiều niềm vui sướng cho nhiều người.
…
Bác sĩ chuẩn đoán bệnh nói Nguyên Thúc Dương đã hoàn toàn khỏe lại, vào lúc ban đêm y đã bị Hoa Thiên Tưởng lôi dậy đi Đan Mạch, vì nơi đó kết hôn sẽ đảm bảo tương lai một họ một chút.
Dù sao cục cưng đã có Hoa lão gia lo, không tới phiên Nguyên Thúc Dương quan tâm, Hoa Thiên Tưởng cũng thừa dịp đem người nào đó đưa lên máy bay, vạn nhất đến lúc đó có người hối hận thì sao?
Hiện tại y là lão bà của hắn? Đứa nhỏ cũng có rồi, cười đến đường làm quan rộng mở a!
Cục cưng đầy tháng, tỷ tỷ hắn từ Mỹ mang theo hai cháu ngoại trai trở về.
Nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo kia xuất hiện trước mặt, Hoa Thiên Tưởng mặt đều tái đi, tuy rằng là tỷ tỷ hắn bất quá nàng từ trước đến giờ lấy khi dễ Hoa Thiên Tưởng làm niềm vui, còn có Hoa Thiên Tưởng có thể đi lên con đường bây giờ, nàng cũng có công lao trong đó.
“Ba, con về rồi.” Đứng ở cửa mở kính râm ra, đúng là tỷ tỷ Hoa Thiên Tưởng —- Hoa Thiên Duyệt.
“Ông ngoại, chúng con cũng về rồi.” Song bào bề ngoài giống nhau như đúc, đồng thanh nói.
Hoa lão gia cười đến vui vẻ, liên thanh nói: “Ngoan, ngoan, tiểu Duyệt. Để Tường tẩu mang giúp hành lý lên lầu đi, thuận tiện mang hai đứa nhỏ đi tắm một cái, buổi tối nay là tiệc đầy tháng của thọ tinh của chúng ta.”
“Con biết rồi ba, sẽ không chậm trễ đại sự bảo bối kim tôn của ba.” Hoa Thiên Duyệt cười như kẻ trộm. Nhìn Hoa Thiên Tưởng nháy mắt.
Làm cho Hoa Thiên Tưởng một trận hết hồn. Nguyên Thúc Dương sinh con chỉ có Hoa lão gia biết, lúc Nguyên Thúc Dương đến đây ở cũng lấy cái cớ khác, mọi người chỉ biết nam nhân là đại thiếu gia gọi thân mật bằng vợ, hơn nữa đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn.
Bởi vì chuyện Hoa Thiên Tưởng, Hoa gia người làm nhiều năm sớm biết, cho nên cũng chỉ thấy rồi thôi.
Hoa lão gia đối với sự tồn tại của cục cưng giải thích là Hoa Thiên Tưởng thuê người sinh ra.
Cho nên Hoa Thiên Tưởng nhìn nữ nhân lấy khi dễ làm niềm vui, cười như kẻ trộm như vậy. Nghĩ trong bụng không biết chuyện kia có hay không bị phát hiện rồi.
Ngay lúc Hoa Thiên Tưởng tâm tư tha thẩn, song bào đã chạy đến nôi bên cạnh ông ngoại, nhìn đứa nhỏ trong nôi.
Bé trai bên trái mặc áo lam thủy thủ nói: “Ông ngoại, này chính là tiểu bảo bảo của cậu sinh sao?”
Bé trai bên phải mặc áo trắng thủy thủ liếc đệ đệ một cái: “Cậu là nam nhân sinh không được cục cưng. Huân, thật bổn.”
Tương Húc Huân là bé trai mặc áo lam, đô khởi miệng nói: “Xa ca mới là ngu ngốc! Không có cậu cũng sẽ không có cục cưng.”
Tương Húc Xa chống tay lên thắt lưng, lớn tiếng nói: “Huân, chính là ngu ngốc. Cậu chính là người cung cấp tinh trùng, là không có khả năng sinh cục cưng.” :sweat:
“Ta lại không có nói cậu sinh. Ai nói người cung cấp tinh trùng không thể sinh em bé, ta biết hiện tại nam nhân đều có thể sinh em bé. Xa ca mới là ngu ngốc.” :sweat:
Phòng khác toàn người lớn, bị hai đứa nhỏ 5 tuổi nói những lời này đều bị dọa.
Hoa lão gia đi ra: “Thiên Duyệt, con sao lại tụi nó như vậy, ba bất quá một tháng không đến, bọn họ học cái gì vậy a!”
Hoa Thiên Tưởng bên cạnh hắc tuyến, nghĩ thầm: cũng may hôm nay Nguyên Thúc Dương đi ra ngoài giúp đứa nhỏ mua quà (y kiên trì không cần Hoa Thiên Tưởng bồi, phải chính mình quyết định mua quà cho đứa nhỏ) nếu không nghe được hai đứa này nói chuyện, sợ là bị dọa đến ngất.
Hoa Thiên Duyệt cười mỉa: “Bọn họ có thể không cẩn thận nhìn thấy tiểu thuyết của con trong phòng khách…… con lên lầu trước.” Nói xong, vội trốn, cũng bị lão nhân gia biết đây là kết quả nàng giáo dục hai đứa con, sẽ chết rất thảm.
Hai tiểu tử bị ông ngoại rống đến dọa người, chính là cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cục cưng, mở mắt nhìn bọn họ.
“Cục cưng tỉnh, hảo đáng yêu nga!” Lại đồng thanh nói. [2 em song bào này ghê ghê nha :)2 ]
“Cục cưng, ca ca hôn một cái.” Tả hữu khởi công, rồi mỗi người đều hôn nhẹ lên môi non mềm của cục cưng.
“Oa oa……” Có sắc lang, đem nụ hôn đầu tiên trả lại cho ta. Cục cưng trong lòng khóc thét, gặp chuyện không thích lập tức khóc lớn gào to.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại khóc a?” Lão nhân gia lập tức nhìn hai đứa nhỏ biến thành tượng đá.
“Bị cục cưng chán ghét, con không cần a!” Khóc lóc chạy lên lầu, lưu lại một Hoa lão gia đầu óc mờ mịt cùng Hoa Thiên Tưởng, không ai hiểu nụ hôn đầu tiên của cục cưng bị mất thế nào.
Vào lúc ban đêm, buổi tiệc đầy tháng của cục cưng rất thành công, hiện tại ai ai không biết Hoa gia có hậu, lão nhân gia được người khác chúc mừng đến cười toe tóe.
Nguyên Thúc Dương cũng được long trọng giới thiệu cho Hoa Thiên Duyệt, mà thân là hủ nữ tác gia Hoa Thiên Duyệt đương nhiên không buông tha đề tài này, đối y hỏi đông hỏi tây, khiến cho y xấu hổ không thôi, nữ nhân nói điều không kiêng kị, đồng tính, hậu đình, nam nam sinh tử. [Đọc đến đoạn hai anh em kia nói chuyện và hành động đã ngờ ngợ :think: hóa ra là do có bà mẹ hơn người]
Cho đến khi bị Hoa Thiên Tưởng lấy cớ tha đi, hắn mang y đến một nơi yên lặng.
Bóng cây to lớn có thể ngăn cản tầm mắt người khác, chỉ cần bọn họ không nói qua lớn sẽ không ai phát hiện ra được.
“Mang em đến đây làm gì?” Nguyên Thúc Dương hòi nam nhân đang ôm y như con tôm.
“Sao có thể để em tiếp tục bên cạnh nữ nhân độc hại kia a?” Theo trong ngực hắn ngẩng đầu, nam nhân hai tròng mắt trong đem bị ngọn đèn phản xã lòe lòe tỏa sáng.
“Tỷ tỷ của anh thật lợi hại, còn có hai cháu trai của anh, em nghe kể chuyện lúc chiều. Sau này, hy vọng cục cưng không cần giống như vậy là tốt rồi.”
“Không cần nói đến nữ nhân kia. Dương, hôm nay em vui không?”
Nguyên Thúc Dương nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười liên tục, trên mặt lộ ra tươi cười: “Sao có thể không vui? Hôm nay chính là ngày đầy tháng con của chúng ta mà, nghĩ lại một tháng trước nó còn trong bụng. Hiện tại đã khiến mọi người tươi cười, còn có gì so với chuyện gì vui hơn chứ?”
Cánh tay trên lưng càng siết chặt: “Anh cũng vậy. Dương, anh thật sự rất cao hứng, hoàn hảo anh không có buông tha cho em.”
“Đúng vậy! Em cho tới bây giờ đều không nghĩ tới sẽ có một ngày anh sẽ yêu em, em vẫn nghĩ đến mọi chuyện chỉ là giấc mơ của em mà thôi.”
“Hoàn hảo không phải mơ, anh yêu em. Dương, sau này anh mỗi ngày sẽ càng yêu em, cám ơn em mang đến cho anh một bảo bối như thế.”
Em cũng yêu anh, Hoa Thiên Tưởng.”
“Bùm” Đình việc sáng lạn bởi pháo hoa, đèn sáng rực rỡ, nở rộ trên đỉnh đầu của hai người đang hôn nhau.
|
Ngoại truyện: Ba ba giúp cục cưng quan sát nhật ký quan hệ gia đình.
[Ngày 24, tháng 3, cuối tuần.
Hôm nay cục cưng thật cao hứng, bởi vì hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của cục cưng.
Ngươi đang thấy kỳ lạ vì sao cục cưng 5 tuổi mà viết được nhật ký? Hắc hắc…… ngu ngốc, ngươi không biết kêu người khác viết dùm sao? Nhậy ký của ta đều là khẩu thuật (dùng miệng tường thuật lại), ba ba viết dùm ta.]
Nguyễn Thúc Dương viết thay bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Cục cưng, không thể mắng người khác là ngu ngốc, biết không?”
Cục cưng trợn to đôi mắt vô tội nhìn ba ba nói: “Chính là, con mỗi lần nghe ba ba đều mắng daddy như vậy a! Ngu ngốc không phải ý là không thông minh sao?”
Nguyễn Thúc Dương hắc tuyến, nghĩ thầm: Sau này thế nào cũng không thể trước mặt đứa nhỏ mắng chửi người khác. :idea:
[Hôm nay, có rất nhiều người tặng quà cho cục cưng, cục cưng thích quà của ông nội nhất bởi vì chỉ cần cục cưng thích ông nội nhất định mua cho cục cưng.
Chính là, hôm nay tiểu Quân không thể tới, hắn sinh bệnh. Cục cưng thích tiểu Quân đệ đệ nhất, hắn là cục cưng của Bùi thúc thúc, nhưng mỗi lần hắn đến nhà ta chơi liền biến thành cục cưng của cục cưng.]
Nguyễn Thúc Dương bắt đắc dĩ, cảm khái cục cưng: “Cục cưng, con nói vào trọng điểm đi.”
Cục cưng: “Cái gì gọi là trọng điểm?”
Nguyễn Thúc Dương: …!
[Kỳ thật, hôm nay ta nghĩ muốn hướng mọi người giới thiệu người nhà của ta.
Đầu tiên là ông nội hiểu rõ cục cưng nhất, ông là một vị già nhất trong nhà của chúng ta bởi vì ông được gọi là ông nội, hơn nữa râu cũng giống ông nội trong TV dài như nhau.
Vì sao ông hiểu rõ cục cưng nhất bởi vì cục cưng lúc làm gì sai bị ba ba đánh thí thí, ông sẽ là người đầu tiên lao tới giải cứu cục cưng, tuy rằng ba ba nói đây là dung túc tiểu hài tử.
Lén lút hỏi một chút: Các ngươi biết cái gì gọi là dung túng không?
Rồi tới chính là ba ba viết nhật ký dùm cục cưng, ba ba cũng rất thương cục cưng, chính là lúc cục cưng làm sai ba ba cũng là người đầu tiên sẽ làm thí thí cục cưng biến hình. Chính là lúc cục cưng sinh bệnh, ba ba vĩnh viễn bên đều bên cạnh cục cưng, chỉ cần cục cưng mở to mắt ra liền thấy ba ba.
Ba ba đối với mọi người đều rất tốt, còn có tài xế Vương gia gia, nãi nãi, bà bà đút cục cưng ăn cơm.
Chính là, ba ba thường xuyên đối daddy hung hăng lắm.
Ba ba sẽ thường nói: Hoa Thiên Tưởng, anh là con sắc lang, đã nói không muốn làm mà vẫn làm.
Còn có thể nói: Mau lăn xuống người em ngay, anh này vạn năm động dục.]
Nguyễn Thúc Dương buông bút, vẻ mắt hắc tuyến hỏi hắn: “Cục cưng, lúc ấy con đều nghe hết sao?”
Cục cưng tiếp tục vô tội: “Con muốn đi hư hư (đi tè), là lúc con đi gọi ba ba a! Ba ba, con nói lại không đúng sao?”
Nguyễn Thúc Dương vô lực: “Lần sau không được nghe lén chúng ta nói chuyện.”
Cục cưng: “Con không có viết ba ba và daddy thích không mặc đồ đánh nhau đâu! Ba ba, vì sao hai người thích không mặc đồ đánh nhau vậy? Con hỏi ông nội, ông nội nói đó là hai người có thói quen không tốt, nói cục cưng sau này không cần học theo.”
Nguyễn Thúc Dương: “Hoa Thiên Tưởng……”
[Hiện tại mà nói nói, bị ba ba hung hăng mắng là daddy, daddy thường trước mặt ta nói daddy là người sinh hoạt trong xã hội cấp thấp, chính là cục cưng có đi qua chỗ daddy làm việc, rõ ràng là tòa nhà cao cao đụng trời mà! Đi thang máy đều phải đi qua nhiều tầng, cái nút đều có hai số lận.
Cho nên cục cưng biết daddy thích gạt người, bởi vì ba ba cũng thường nói daddy dùng một ly rượu để lừa ba ba. Daddy thật là bổn (ngu), cục cưng chỉ dùng một viên đường khiến cho tiểu Quân đệ đệ làm cục cưng của một mình ta.
Sau này, cục cưng cũng muốn cùng tiểu Quân đệ đệ kết hôn, biến ra rất nhiều cục cưng nho nhỏ……
Ta đã cùng tiểu Quân đệ đệ ngoắc ngoắc, hắn chỉ có thể làm tân nương tử của ta.]
Nguyễn Thúc Dương: “Cục cưng, tiểu Quân không thể làm tân nương tử của con, nó là bé trai.”
Cục cưng: “Chính là, daddy không phải nói ba ba là lão bà của daddy sao? Lão bà không phải là tân nương tử sao?”
[Còn có daddy hắn không thương cục cưng, daddy thường nói cục cưng là vật nhỏ phiền toái, nhất là lúc ba ba và daddy trên giường đánh nhau, lúc cục cưng chạy vào, daddy sẽ hung dữ lắm. Chính là cục cưng mới không sợ! Cục cưng liền khóc cho ba ba xem rồi daddy mới bị ba ba một cước đá xuống giường, rồi mới ai u ai u kêu đau.
Hiện tại lên sân khấu chính là bác của ta, nàng không được ở nhà của ta. Ba ba nói nàng gả cho người khác liền đến nhà người khác ở cho nên cục cưng tiểu Quân đệ đệ phải gả cho cục cưng, nói như vậy cục cưng có thể không cần rời mọi người.
Nàng thấy cục nói có chút kỳ quái, nàng sẽ nói: “Cục cưng, sau này sẽ là một tiểu công vĩ đại.” Chính là mỗi lần cục cưng hỏi mọi người cái gì kêu là tiểu công thì không có ai trả lời cục cưng.
Thật đáng ghét……
Kỳ thật, bác coi như hảo, cục cưng không thích hai đứa con của nàng, cũng chính là hai đường ca (anh họ) của ta. Ba ba là đường ca không có sai đi?
Mỗi lần bọn họ trở về đều đem khuôn mặt của cục cưng ra nhào nặn, còn muốn cắn miệng ta, chính là bọn họ không thể ăn thịt của cục cưng, bọn họ vì sao phải ăn cục cưng a?
55555…… hy vọng năm năm sẽ không nhìn thấy bọn họ.
Còn có, còn có ai không ta? Không có ai đi?
Cuối cùng, cục cưng tổng kết tình hình trong nhà một chút.
Ông nội lớn nhất, chính là hiểu rõ cục cưng nhất.
Ba ba thứ hai, chính là hiểu rõ cục cưng nhất.
Daddy thứ ba, chính là cũng hiểu rõ cục cưng nhất.
Bởi vì bác là người của gia đình khác, không thể tính trong này cho nên sẽ không thêm bác vào.
Cho nên, ở Hoa gia. Ta – Hoa Duyệt Bảo, mới là người lớn nhất bởi vì tất cả mọi người phải yêu thương cục cưng.] ^:)^ ^:)^
Nguyễn Thúc Dương tổng kết: “Toàn bộ đều là vô nghĩa. Còn có cục cưng, nếu con lại nghe lén ba ba và daddy nói chuyện, sau này sẽ không hứa mua đồ chơi nữa, mỗi tháng sẽ bớt một lần đi công viên trò chơi.”
Cục cưng: “Ba ba là đại phôi đản. Ông nội, ba ba khi dễ cục cưng. Hôm nay chính là sinh nhật của cục cưng a!
Cho nên, cho nên…… kỳ thật, đúng là cục cưng là lớn nhất. Bởi vì cục cưng có chỗ dựa vững chắc a!
Cục cưng nhìn nhật ký muốn ghi ba ba là quái thú.
…
[Ngày 13, tháng 9. Chủ nhật không có nắng.
55555…… cục cưng trước phải khóc một chút cho mọi người xem rồi mới biết nhật ký.
Hôm nay viết nhật ký cho cục cưng không phải ba ba đâu, mà là daddy của cục cưng.]
Hoa Thiên Tưởng: “Cục cưng, thương lượng một chút được không a? Không cần đem chuyện này viết ra a? Nếu không cho ba ba ngươi biết đem daddy đi chẻ làm đôi mất. Cái gì khó nói hơn cái đó, nói y là quái thú.”
Cục cưng: “Không được, ba ba biến thành quái thú, cục cưng có nghĩ vụ cứu vớt ba ba. Ba ba nói đều là tại daddy, cho nên phạt daddy giúp con biết nhật ký.
Hoa Thiên Tưởng: “Là daddy, trách daddy đi, trách daddy đi. Kia Hoa tiểu thiếu gia, con có thể thảo luận đề tài hôm nay không?”
[Mọi người nhất định kỳ quái vì sao ba ba không thể giúp cục cưng viết nhật ký, đó là bởi vì ba ba biến thành một người có cái bụng to mập mạp, không bao giờ… nữa có thể ôm cục cưng ngoạn, cũng không thể đưa cục cưng đến nhà trẻ cho cô giáo xem, hiện tại cô giáo Trương không thích cục cưng như trước, phát tiểu bánh quy cũng so với tiểu Cánh bên cạnh ít đi hai cái, bởi vì tiểu Cánh nhìn ba ba mỗi ngày đến đón cục cưng, cô giáo Trương nhìn đều chảy nước miếng, bất quá nàng không cho cục cưng nói cho người khác.]
Hoa Thiên Tưởng: “Được lắm, xú tiểu tử, ba ba con cho nữ nhân kia nhìn, liền được hai cái khối bánh quy. Sau này daddy đón con, con sẽ ăn được không biết bao nhiêu là bánh quy.
Cục cưng: Da! Daddy đi cũng vậy à, cô giáo Trương lần trước còn hỏi sao daddy không đến đón con nữa?
Hoa Thiên Tưởng: Daddy sao lại có đứa con như con chứ?
[Cục cưng không biết tại sao ba ba đột nhiên lại biến thành một người mập mạp, rõ ràng mấy tháng trước còn hoàn hảo tốt, đột nhiên bụng ba ba như cục cưng chơi thổi khí cầu vậy, thấm thoát liền bị thổi lớn ra.
Cục cưng đến hỏi ba ba, chính là ba ba nói sinh bệnh, bất qua mấy tháng sau cục cưng có thể nhìn tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội.
Daddy vì sao ba ba sinh bệnh mà cục cưng còn có đệ đệ muội muội a?
Nga! Cục cưng đã biết, nhất định là con lần trước nhìn thấy, daddy dùng tiểu côn của daddy thống thí thí của ba ba, rồi mới đem tiểu bảo bảo bỏ vào phải không?]
Hoa Thiên Tưởng: “Con sao lại vào lúc đó chạy vào nhìn lén a? Còn kêu cái gì tiểu côn côn, daddy con chính là đại côn côn biết không a?” :sweat:
Cục cưng: “Thiết! Daddy gạt người, côn côn của daddy không có lớn như thúc thúc trong TV.” :shock2:
Hoa Thiên Tưởng: “Ngươi này xú tiểu tử, con chỉ là nhi đồng không được xem mấy thứ gì đó. Cho ba ba con nghe được, đến lúc đó daddy sẽ thảm. Nói cái gì cái gì, con đều là nhìn lén a?”
Cục cưng: “Cục cưng mới không nhìn lén đâu! Các người không đóng cửa, cục cưng gõ cửa các người cũng không để ý cục cưng, chỉ lo đánh nhau, ba ba đều đau khóc.”
Hoa Thiên Tưởng: “……”
[Chính là mặc kệ ra sao, biến thành mập mạp ba ba đều thật đáng sợ nga! Ba ba có cái tròn tròn trong bụng, thường xuyên xông ra một chút chỗ này chỗ kia.
Cho nên, cục cưng càng thêm khẳng định ba ba nhất định là bị quái thú nhập vào.
Cục cưng ta sẽ quay về làm cục cưng siêu cấp vô địch, giúp ba ba đánh quái thú chạy.
Nhưng mà, làm sao mới có thể đánh cho quái thú chạy? Daddy, cha dạy con được không a?]
Hoa Thiên Tưởng nghĩ thầm: Nơi đó là chỗ cho đệ đệ muội muội, daddy dạy con đánh quái thú, ba ba con liền đem daddy đánh thành quái thú.
[Ai! Thật không có biện pháp, trong nhà chỉ cục cưng là người thông minh nhất.
Daddy là ngu ngốc, ngay cả làm sao đánh quái thú cũng không biết.
Trong TV nói, biện pháp đối phó người khác chính là thứ gì đó hắn không thích nhất.
Cho nên, cục cưng chuẩn bị, ba ba không thích ăn kem nhất, ba ba ăn một cái cục cưng ăn một cái, cho đến khi quái thú trong bụng ba ba chạy mất.]
Hoa Thiên Tưởng: “Cục cưng, kỳ thật là con muốn ăn kem phải không? Đây mà là phương pháp đánh quái thú cái gì a?”
Cục cưng: “Daddy thật bổn, cái này gọi là lấy độc trị độc.”
Hoa Thiên Tưởng: “Kia vì sao lại muốn ăn kem, không thể dùng cái khác sao?”
Cục cưng: “Daddy lần trước trên người ba ba liếm a liếm a, ba ba không phải nói ba ba không phải là kem, không thể ăn sao? Cho nên con khẳng định ba ba không thích ăn kem.”
Hoa Thiên Tưởng: “……”
[Đều là Daddy, người ta cũng không biết muốn nói cái gì nữa.
Vẫn là thảo luận một chút vì sao cục cưng biết ba ba bị quái thú nhập vào đi?
Hai ngày trước cục cưng ngoạn với tiểu Quân đệ đệ, Bùi thúc thúc cùng ba ba cũn mập mạp như nhau, cái bụng so với bụng ba ba còn to hơn, chính là Bùi thúc thúc lại giống đại hiệp trong TV, hành hung Tiễn thúc thúc.
Một chút đều nhìn không ra thắt lưng đã thủy dũng thô, điểm ấy cục cưng hảo bội phục nga!
Bùi thúc thúc một bên đánh một bên mắng Tiễn thúc thúc: “Đều tại anh, đều tại anh. Em đã nói qua rồi, sao lại muốn em sinh lần nữa?”
Cho tới bây giờ đều là cười meo meo, Tiễn thúc thúc một bên vừa trốn vừa nói: “Sinh một đứa nữa không tốt sao? Tiểu Quân thật tĩnh mịch, Thiên Tưởng bọn họ cũng không phải sinh thêm một đứa sao?”
Tiểu Quân đệ đệ bị dọa khóc, cục cưng liền an ủi tiểu Quân đệ đệ.
Cục đến hỏi Bùi thúc thúc, cái gì gọi là sinh một thêm một đứa a? Ba ba cùng daddy lại sinh thêm một đứa gì?
Bùi thúc thúc không nhìn cục cưng rồi nói một câu quái thú.
55555…… cục cưng không cần ba ba sinh quái thú, ba ba là ba ba của cục cưng, không cần làm ba ba của quái thú.
Cái này các ngươi biết cục cưng nói vì sao ba ba lại bị quái thú nhập vào rồi, cục cưng nhất định phải đánh cho quái thú chạy đi, không cần ba ba đem quái thú sinh ra.
Chính là cái gì gọi là sinh a? Sinh thì từ đâu mà ra?
Sẽ không giống cục cục ân ân (ị ị) như vậy, theo chỗ béo phệ đi ra sao? Thật là bẩn nga!]
Hoa Thiên Tưởng: “Con thật đúng là ghê tởm! Lần sau không được đi chơi, đều ở nhà học bài, biết không a? Còn có ba ba con không có bị quái thú nhập vào, con xem phim hoạt hình nhiều bị nhiễm rồi.”
Cục cưng: “Có có, chính là có. Cục cưng nhìn thấy quái thú trong bụng ba ba đánh nhau.”
Hoa Thiên Tưởng: “Đó là do tiểu đệ đệ của con đá ba ba con, con lúc trước cũng đá ba ba con như vậy.”
Cục cưng: “Kia cục cưng cũng là quái thú? 55555…… Daddy gạt người. Cục cưng không phải quái thú.”
Hoa Thiên Tưởng: “……”
[Cục cưng không nên trách quai thú ba ba, cũng không muốn trách quái thú đệ đệ, cục cưng phải trách ông nội. Ông nội vì sao ông đến nhà bác không về? Cục cưng sắp bị quái thu bao vây, lúc này chỉ có ông nội mới có thể giải cứu cục cưng a?]
Nguyễn Thúc Dương tổng kết: “Con suy nghĩ nhiều quá rồi cục cưng, bất qua bây giờ con sẽ không hiểu được, chờ con sau này trưởng thành, ba ba tự nhiên sẽ nói mọi chuyện là như thế nào. Nhưng là, ba ba đã cảnh cáo con không cho con nghe lén nhìn lén, con không nên xem gì đó. Cho nên tháng này không được đi công viên trò chơi, con có sau này muốn ăn bánh quy, phải được ba ba đồng ý.”
Cục cưng: “Cục cưng không nghe không nhìn lén, là các người không đóng cửa. Cục cưng hảo ủy khuất, cục cưng hảo vô tội…… Ông nội! Mau tới cứu cứu cục cưng, cục cưng đã bị quái thú bao vây rồi.
Nguyễn Thúc Dương: “Ông nội con chưa về đâu, cho nên cục cưng con liền tiếp tục sẽ bị quái thú bao vây cả ngày. Còn có hôm nay ba ba làm bánh pút-đinh nhân xoài cho con, bây giờ chuẩn bị tặng cho daddy con ăn.”
Cục cưng: “Ba ba, cục cưng ngoan ngoãn mà, không có trách quái thú bao vây cục cưng. Hắc hắc……”
Nhật ký quan sát của cục cưng Hoa Duyệt Bảo.
…
[Ngày 14, tháng 2. Cuối tuần trời nắng đẹp.
Từ sau ngày quái thú đệ đệ sinh ra, cục cưng không có còn chỗ dung thân. Ông nội mỗi ngày đều ôm quái thú đệ đệ bên người. cũng không để ý cục cưng, ba ba cũng không phải giúp quái thú đệ đệ pha sữa thì giúp hắn thay tã.
Sáp một câu, quái thú đệ đệ hảo bẩn, đều ân (ị) trên người thật to. Mọi người không cần học hắn nga!
Còn có cái kia daddy phá hư, giễu cợt cục cưng nói: “Xem đi! Quái thú đệ đệ của con vừa sinh ra, cục cưng đã bị đánh tới lãnh cung không ai thương.”
Daddy phá hư, daddy thối, hy vọng ba ba đừng cho daddy thối cùng ba ba ngủ chung nữa, như vậy sẽ không ra thêm nhiều quái thú đệ đệ.]
Hoa Thiên Tưởng: “Tiểu tổ tông a! Daddy đều giúp con viết nhật ký, con còn nguyền rủa daddy như vậy a. Con không phải là con của daddy sao a?”
Cục cưng: “Đã nói đã nói, hy vọng ba ba vừa thấy daddy trên giường một cước liền đá xuống. Bất quá, hỏi trước một câu, daddy ơi, cái gì gọi là lãnh cung a?”
Hoa Thiên Tưởng: “Con ngoan…… lãnh cung liền giống như daddy mỗi ngày chỉ có thể ngủ cùng con, chịu tiếng khò khè độc hại.”
Cục cưng: “Người ta mới không có khò khè đâu? Là daddy mỗi ngày nói mớ, nói cái gì bảo bối cho hôn một cái, Dương, chúng ta lại làm một lần được không, anh rất nhớ xx em.”
Hoa Thiên Tưởng: “……”
[Nếu tất cả mọi người không cần cục cưng, cục cưng quyết định rời nhà trốn đi, mang theo ông nội giúp cục cưng mua đồ vật này nộ đề dùng, mang theo daddy để đặt đầu giường, cuối cùng mang theo quái thú đệ đệ mà các người yêu thích, hừ…… hy vọng các người đừng tới tìm cục cưng.
Cuối cùng, không thể quên nhớ mang bánh pút-đinh nhân xoài cục cưng thích nhất của ba ba làm.]
Hoa Thiên Tưởng: “Đây là cách con bỏ nhà đi? Ai! Hiện tại tiểu hài tử cũng quá lợi hại, bỏ nhà đi còn biết mang theo. Bất quá, vì sao con muốn dẫn theo đệ đệ con? Còn vì sao mang daddy để đầu giường làm gì?”
Cục cưng: “Các người đều thích đệ đệ không cần cục cưng, cục cưng liền mang đệ đệ đi, các người ai cũng không có thể thích. Mang theo daddy để đầu giường, sẽ không có chuyện lại thêm quái thú đệ đệ.”
Hoa Thiên Tưởng: “Con đúng là ăn cái gì mà lớn a?”
[Chính là, cục cưng mang đệ đệ ra ngoài, liền phát hiện cục cưng lạc đường……
55555…… cục cưng mỗi lần ra ngoài, đều có tài xế là Vương gia gia chở cục cưng đi nếu không chính là ba ba lái xe chở cục cưng, bây giờ cục cưng dựa vào hai cái đùi ra ngoài, hảo vất vả nga! Còn phải ôm quái thú đệ đệ hảo nặng hảo nặng.
Cho nên, cục cưng liền quyết đinh bỏ nhà ra đi, mục đích cuối cùng được chọn chính là vườn hoa, chỉ cần rời khỏi trong nhà không phải là rời nhà ra ngoài hay sao?
Rồi cục cưng mới mang quái thú đệ đệ ra vườn hoa, căn cứ bí mật của cục cưng —- đóng quân dã ngoại – trong bụi hoa.
Quái thú đệ đệ bởi vì đang ngủ, đều rất ngoan để cục cưng ôm tới ôm lui cũng không khóc, kỳ quái quái thú đệ đệ cũng rất khả ái.
Lại nói tiếp, quái thú đệ đệ cũng có tên, hắn gọi là Hoa Thiên Nhạc, ông nội hy vọng hắn mỗi ngày đều có thể khoái hoạt. Chính là hắn mỗi ngày khoái hoạt thì cục cưng liền biến thành không ai thường.
Cục cưng liền đối với quái thú đệ đệ nói: Quái thú đệ đệ, ngươi không cần cướp đi ba ba, ông nội còn có daddy của cục cưng ca ca. Làm cho bọn họ cũng không thương cục cưng, mỗi lần ngươi khóc bọn họ đều vây quanh ngươi, cục cưng đứng một bên cũng muốn khóc, chính là ba ba nói cục cưng bây giờ là ca ca, không thể tùy tiện liền khóc nhè, như vậy chính là hảo ca ca. Chính là cục cưng không cần làm ca ca tốt, cục cưng cũng muốn mọi người đều thương cục cưng. Bởi vì trước kia lúc không có quái thú đệ đệ ngươi, cục cưng chính là tiểu thái dương (ông trời con) trong nhà, mọi người nhìn thấy cục cưng sẽ cười ha hả, chính là từ khi có quái thú đệ đệ ngươi, tất cả mọi người đều nhìn ngươi mới cười, nhìn cục cưng cũng chỉ sờ sờ đầu cục cưng nói là ca ca ngươi, không thể tái tùy tiện làm nũng, phải chiếu cố đệ đệ. Như vậy cục cưng hảo đáng thương, cục cưng không cần ai cả……]
Hoa Thiên Tưởng: “Cục cưng, thật xin lỗi, chúng ta không biết con nghĩ như vậy. Ngày đó không thấy con cùng Thiên Nhạc, con biết ba ba khóc luôn không? Ông nội thiếu chút té xỉu, sau này nếu có tâm sự cùng nói với mọi người biết không?”
Cục cưng: “Người ta có tâm sự mới bất hòa mới nói với daddy! Ba ba nói daddy là tinh trừng thượng não (trong não toàn tinh trùng), chỉ nhớ rõ muốn xx, sau này cục cưng có tâm sự liền viết trong nhật ký.”
Hoa Thiên Tưởng: “…… Daddy không có đáng tin vậy sao?”
Cục cưng: “Đối, đây đều là ba ba nói.”
[Ngay lúc cục cưng nói xong những lời này, quái thú đệ đệ liền tỉnh, bình thường quái thú đệ đệ tỉnh ngủ sẽ khóc hôm nay lại không có khóc nga!
Hắn còn hướng ta cười, cười đến hảo vui vẻ nga! Cục cưng biết, đệ đệ nhất định nghe được cục cưng nói, đáp mới rồi mới có thể cười.
Kỳ thật, cục cưng tuy rằng gọi hắn là quái thú đệ đệ, chính là hắn một chút cũng không giống với quái thú đáng sợ trong phiên hoạt hình. Đệ đệ, hắn nhỏ hỏ mềm mềm, còn có một mùi sữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nộn nộn, làm cho cục cưng nghĩ đến bánh ngọt, hảo hảo muốn ăn.
Bụng cục cưng càu nhàu kêu một tiếng vang, cục cưng biết được đã đói bụng, lấy ra bánh pút-đinh nhân xoài đã chuẩn bị sẵn ăn luôn, bụng mới không còn đói. Rồi mới nhìn thấy đệ đệ đã phát hiện bánh pút-đinh nhân xoài trong tay ta, cho nên cục cưng quyết định cũng cho đệ đệ ăn một chút.
Chính là, hắn cũng không phối hợp với cục cưng, ngược lại khóc.
Cái âm thanh tựa như quái thú giống nhau, sợ tới mức cục cưng nhanh chóng che lỗ tai lại, thật đáng sợ a! Sau này vẫn là gọi ngươi là quái thú đệ đệ thì tốt hơn.
Trách hắn khóc đã khó nghe còn đem tất cả mọi người dẫn tới.
Cục như rời nhà trốn đi lần đầu tiên như vậy, khoảng 20 phút liền tuyên cáo chấm dứt.
Đương nhiên, cục cưng cũng không tránh được xử phạt, đến bay giờ thí thí còn có điểm đau!
Bởi vì ba ba mặc kệ ông nội khuyên bảo thế nào, vẫn là đánh tiểu thí thí của ta một chút. Rồi mới ôm cục cưng khóc thật lợi hại, nói hù chết ba ba.
Lúc ba ba trở nên yếu đuối mà khóc, cục cưng đều không có vì bị đánh mà khóc đâu.]
Hoa Thiên Tưởng: “Ngốc tiểu tử, con cho là tất cả mọi người không cần con a? Chính là đệ đệ còn nhỏ, mọi người khẳng định phải chiếu cố bé một chút. Con này tiểu dánh chua.”
Cục cưng: “Cục cưng mới không phải tiểu dấm chua đâu! Daddy mới là đại dấm chua, ba ba không phải ôm đệ đệ lâu một chút, daddy liền kéo ba ba về phòng đánh nhau, làm hại ba ba kêu đau ai nha ai nha, daddy đánh ba ba đó? Ta giúp ba ba báo thù.”
Hoa Thiên Tưởng: “……”
[Trải qua chuyện rời nhà trốn đi, cục cưng biết kỳ thật mọi người vẫn cần cục cưng.
Ha hả…… nhưng là cục cưng trốn nhà đi, thật sự hảo ngoạn, lần sau liền mang tiểu Quân đệ đệ cùng nhau đi, đã nói chúng ta bỏ trốn mà.]
Nguyễn Thúc Dương tổng kết: “Cục cưng, nếu con phải ra ngoài, chúng ta sẽ không phản đối. Chính là bỏ trốn là chuyện lớn, còn có con có biết cái gì gọi là bỏ trốn không?”
Cục cưng: “Bỏ trốn không phải là cùng người mình thích rời nhà trốn đi sao? Tiểu Quân đệ đệ chính là thích con mà.”
Nguyễn Thúc Dương: “Vậy con chuẩn bị bọ trốn đến chỗ nào?”
Cục cưng: “Khẳng Đức Cơ (KFC) kế bên nhà tiểu Quân đệ đệ.”
Mọi người trầm mặc…..
[Ta thích nhất ngoại truyện này, hảo đáng yêu nha *hắc hắc* tương lai chắc chắn cục cưng sẽ thành 1 soái công cho mà xem, lại còn thêm nhiều kinh nghiệm trực quan từ daddy và ba ba nữa :)2 Thật sự đọc xong bộ này cảm thấy hảo ấm áp nha~ Ta cũng muốn thử đối người kia mà nói ra 1 vạn câu Em yêu anh xem kết quả thế nào *đỏ mặt*]
--- --------HOÀN---- -------
|