Một Vạn Câu Em Yêu Anh
|
|
Một Vạn Câu Em Yêu Anh
Tên gốc: Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ
Tác giả: Tự Chân Phi Chân.
Thể loại: hiện đại, sinh tử văn, gương vỡ lại lành, ấm áp, cường cường, phong lưu thê nô công.
Edit: Hoa Đào
Giới thiệu:
“Khi em nói đủ một vạn câu ‘em yêu anh’, anh vẫn không yêu em, chúng ta liền chia tay. Yêu thương một hoa hoa công tử nhất định thương tâm muốn chết, như vậy bản liền cấp bản thân một cái kỳ hạn, đây là kỳ hạn mà em hy vọng anh yêu thương em.
Mà khi bản thân nói xong câu thứ một vạn ‘em yêu anh’, Hoa Thiên Tưởng đã không yêu thương mình.
Nguyên Thúc Dương quyết định không nói cho nam nhân kia biết, bí mật của bản thân……
Tiết tự:
Hoa Thiên Tưởng, một playboy thật thụ. Nhưng chuyện kỳ quái là hắn có một tình nhân không vì hắn hoa tâm mà trách cứ hắn.
Đương nhiên theo chính hắn nói là vì hắn đối với mỗi đoạn tình cảm đều nhập và sự thật tình.
Nhưng chỉ trừ bỏ một người, chính là ngay lúc này hắn hổn hển chạy đi tìm người ấy.
Một người nam nhân.
Hắn muốn tìm người được gọi là ── Nguyên Thúc Dương.
Xem ra thời gian là tình nhân hắn quen lâu nhất nhưng tình nhân này hôm nay lại một lần nữa phá bỏ ước định của bọn họ.
Khi bọn họ quen nhau đã nói qua, quan hệ tình nhân là quan hệ tình nhân, không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân.
Mà ngày hắn cùng người tình mới cùng uống nước lại bị Nguyên Thúc Dương dùng một ly nước phá hủy hết.
Một ly nước từ ướt từ đầu đến chân trên người của hắn, làm cho hắn đương trường thay đổi sắc mặt.
Mà tên đầu sỏ gây ra lại đại diêu đại bái xoay người rời đi.
Nửa mặt của hắn bị người tình quăng cái ly vào, nửa còn lại cũng bị ướt hết rồi.
Tự nhiên mọi chuyện hắn an bài tốt đẹp, tình cảm mãnh liệt đêm qua cứ như vậy chào tạm biệt với hắn.
Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, mà mỗi lần hắn tìm được đối tượng mới, Nguyên Thúc Dương dường như đều canh ngay thời điểm hắn vui vẻ nhất cho hắn một cái giật mình.
Hắn là kẻ có biệt hiệu playboy đã muốn trở thành danh nghĩa mà thôi.
Ngươi nói hắn như vậy mà không tức giận, hắn nhớ Nguyên Thúc Dương không phải là một người tệ, chia tay, chia tay. Hắn nghĩ sau này sẽ vui chơi thỏa thích.
…
Tới nhà Nguyên Thúc Dương, “Cốc Cốc” Người trước cửa run run.
Qua một hồi lâu, cửa mới mở ra, phía sau cửa lộ ra gương mặt cương nghị của Nguyên Thúc Dương.
Nhìn thấy y, Hoa Thiên Tưởng liền nhịn không được bắt đầu mắng, miệng lưỡi lưu loát nói, đem cả bộ dạng đàm phám thương trường ra.
Chờ hắn nói xong, Nguyên Thúc Dương hỏi một câu: “Anh nói xong chưa?”
“Chưa xong, chờ anh lấy hơi đã.”
“Em yêu anh.” Nói xong câu này Nguyên Thúc Dương còn nói thêm một câu làm cho Hữu Thiên lăng ngốc nửa ngày: “Chúng ta chia tay đi!”
Đây rõ ràng là lời thoại của hắn a! Sao lại bị y đoạt trước.
“Anh biết không? Cái câu ‘em yêu anh’ này em nói với anh bao nhiêu lần? Em nghĩ anh không biết đâu? Một vạn câu, ngay khi em yêu anh em liền cấp cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu khi em nói câu ‘em yêu anh’ thứ một vạn, anh vẫn không yêu em, em sẽ cùng anh chia tay. Cho nên chúng ta chia tay đi!”
Nói xong, Nguyên Thúc Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại không có nhìn Hoa Thiên Tưởng một lần.
Tựa như đóng lại nội tâm cùng Hoa Thiên Tưởng, thật chậm……
Hoa Thiên Tưởng hoàn toàn ngây ngốc, nhìn cánh cửa luôn vì mình rộng mở mà vĩnh viễn khép lại, đột nhiên cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, rồi lại không biết đó là thứ gì.
Mãi cho đến khi ánh đèn sáng rực rỡ xung quanh, cửa cũng không hề mở ra, mà Hoa Thiên Tưởng vẫn cứ đứng ngây người như thế, cho tới kho xung quanh trở thành màu đen huyền mới rời đi.
Mà phía sau cửa Nguyên Thúc Dương lệ đã sớm rơi đầy mặt.
Cuối cùng vẫn đi đến bước này, hoàn hảo, hoàn hảo……
Y sờ lên bụng của mình.
Con ngoan, sau này ba ba cùng ngươi sống.
Nguyên Thúc Dương thuộc gia tộc đặc thù, nam nhân cũng có thể sinh con.
Nghe nói rất nhiều năm trước, bởi vì nữ nhân trong tộc bọn họ quá ít, dần dần nam nhân liền tiến hóa thành sinh dục thể chất đặc biệt nhưng bây giờ người trong tộc còn lại rất ít.
Nhưng đứa nhỏ này là hy vọng huy nhất của y.
Là hy vọng sau khi mất đi tình yêu.
Cứ nghĩ rằng bản thân có thể làm Hoa Thiên Tưởng yêu mình, nhưng thật không ngờ mình si tâm vọng tưởng.
Cứ nghĩ rằng bản thân mình là đặc biệt, nguyên lại chính mình trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một người tình như bao người khác.
Cứ nghĩ rằng một vạn câu ‘em yêu anh’ sẽ có thể làm cho một người không biết yêu sẽ yêu mình.
Cho nên đến khi nói câu ‘em yêu anh’ cuối cùng, từ này về sau từ người tối quen thuộc trở thành người xa lạ.
|
Chương 1
12 giờ, Nguyên Thúc Dương tắt TV ngoài phòng khách, trở vào phòng ngủ.
Sáng mai còn phải đi làm, cho dù bạn thân lái xe, giao thông bây giờ rất dễ kẹt xe hay là sáng mai đến công ty sớm một chút. Vạn nhất bị kẹt xe, hại bản thân đến muộn là không đáng.
Mà phía sau, người kia hẳn sẽ không đến đây đâu!
Trong lòng vẫn có điểm tiếc nuối, người kia – Hoa Thiên Tưởng, đã một tuần không có liên lạc với y.
Vô luận gọi điện thoại đều không trả lời, cho dù bắt máy thì đáp án đều là công việc hắn bề bộn.
Giống hai lần như trước, y biết nam nhân kia đã tìm được mục tiêu mới rồi.
Tắm sạch sẽ rồi mới nằm trên giường lớn mềm mại.
Rất nhanh y liền ngủ say.
Bất quá tuy rằng y rất dễ ngủ nhưng là người mẫn cảm, có chút tiếng động y sẽ tỉnh ngay.
Giống như bây giờ, một con ma thủ xâm nhập vào quần lót của y, một mặt khác vuốt ve trên người y, phía sau truyền đến mùi rượu nồng đậm cùng một mùi nước hoa không biết. :">
Mà miệng tửu quỷ còn nói lảm nhảm: “Còn…… vẫn là…… Dương, Dương…… em…… trên người em…… hương vị…… hảo!”
Trong bóng tối, Nguyên Thúc Dương nhíu mày, xoay người một cước đem tửu quỷ đá xuống giường.
“A! Muốn cái gì vậy a! Đau muốn chết.”
Bật đèn, nhìn Hoa Thiên Tưởng ngã ngồi trên giường, nhe răng trợn mắt.
Hai tay y ôm trước ngực, mắt cười tà nói: “Sao chứ? Hoa Thiên Tưởng, anh còn ủy khuất cái gì, nửa đêm nửa hôm lên giường người khác sờ loạn như vậy anh có để ý hay sao.”
Hoa Thiên Tưởng còn chút men sau, cũng không biết làm sao chạy đến đây.
“Anh…… anh…… còn không phải vì nhớ em hay sao.” Nửa ngày mới nói được một câu.
Hắn cũng không dám nói hôm nay hắn hẹn với một người rất dễ nhìn, chuẩn bị 419. Cởi quần áo chờ trên giường mới phát hiện đối phương bị hôi nách, lúc trước không phát hiện là vì đối phương dùng nước hoa rất nặng. Hắn có chút phương diện khiết khích, nhất thời không có hưng trì, đuổi đối phương đi hắn lại chạy đến quán Bar tìm một người khác, đến khi hắn uống bắt đầu say cũng không thấy được đôi mắt, rồi mới…… rồi mới…… [pạn công này... thật đáng đánh :chair: :chair: ]
Chính hắn cũng không biết tại sao, chạy đến nhà Nguyên Thúc Dương, dùng chìa khóa dưới chậu hoa để mở cửa, mò lên giường y. Cuối cùng lại bị một cước đá xuống giường, ai là trêu ai đây a?
Nghe hắn nói nửa điểm thành ý cũng không có, Nguyên Thúc Dương cười lạnh, Hoa Thiên Tưởng là dạng người gì, y còn không rõ sao.
Chuyện hôm nay cũng có thể đại khái đoán được.
Không có chỗ đến mới đến đây thôi.
Hoa Thiên Tưởng nhìn y cười, hắn đứng lên mang theo nụ cười lấy lòng, thân hắn đổ về trước muốn kiss trước, bị Nguyên Thúc Dương một tát đẩy trở về.
“Thật hôi, tắm rửa cho em, không tắm không được lên giường.”
Nghe xong y nói, Hoa Thiên Tưởng lập tức chạy vội vào phòng tắm, rửa sạch sẽ thân thể.
Nghĩ đến người biến mất sau cánh cửa, y cảm nhận được một loại cảm giác vô lực.
Y không biết trong Hoa Thiên Tưởng, Nguyên Thúc Dương y rốt cuộc là cái gì.
Nhưng y biết Hoa Thiên Tưởng trong lòng y là người rất quan trọng trong cuộc đời này.
Lúc bọn họ lần đầu tiên gặp nhau tại quán Bar, hắn đã đi vào trong lòng y.
Rồi bọn họ trải qua tình ái kịch liệt, y càng thêm khẳng định Hoa Thiên Tưởng chính là người y muốn tìm.
Nhưng rất nhanh y biết được, Hoa Thiên Tưởng sẽ không bao giờ đáp lạp tình cảm của y.
Ngay cả như vậy, y vẫn đồng ý Hoa Thiên Tưởng cùng y giữ loại quan hệ tình nhân như nhu cầu.
Hoa Thiên Tưởng không biết yêu.
Y cấp cho bản thân một kỳ hạn, khi y nói đủ một câu em yêu anh, nếu Hoa Thiên Tưởng vẫn không nói yêu y, y sẽ cùng hắn chia tay.
Cho nên, Hoa Thiên Tưởng vò vò tóc từ nhà tắm đi ra.
Y nhìn hắn cười: “Em yêu anh.”
Đã là lần 3225 rồi, em biết không?
Trả lời y chính là nụ hôn hít thở không thông của Hoa Thiên Tưởng.
Chương 2
Hoa Thiên Tưởng cũng không phải không hiểu Nguyên Thúc Dương, cùng y một chỗ lâu như vậy…… từ từ, thời gian dài bao nhiêu.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, là hai năm hay là ba năm? Hình như cũng không nhớ rõ ràng lắm!
Bất quá có một chút khẳng định, Nguyên Thúc Dương là nam nhân hắn quen lâu nhất.
Mà Nguyên Thúc Dương thích nói một câu nhất: Em yêu anh.
Hắn từng nửa giỡn nửa thật hỏi y: “Em thật sự yêu anh hay là em thích nói mấy câu này?”
Kết quả là đổi lấy một chén cơm của đối phương, cộng thêm bị xem thường một ái. Cùng với: “Anh nói gì?”
Như vậy có tính là câu trả lời không.
Hoa Thiên Tưởng xem những lời này bất quá là lúc yêu thương nói lời ngon tiếng ngọt với nhau. Nhưng nam nhân trong lúc đó sao có thể kể đến tình yêu chứ? Dù sao hắn không có công nhận, hắn chỉ thấy nam nhân cùng nhau một chỗ vui vẻ là được rồi, tính toán làm gì.
Đây là Hoa Thiên Tưởng 28 tuổi đã nghĩ.
Mà mười năm trước Hoa Thiên Tưởng cũng đã từng tin tưởng vào tình yêu, hắn liều kĩnh muốn cùng người kia một chỗ, lão ba hắn đem 10 vạn đặt trước mặt người kia nói một câu: “Chỉ cần người rời khỏi con ta, những cái này đều là của ngươi.” Nghe xong lời này, nam nhân ta yêu thương kia lập tức bỏ lại ta ôm tiền rời đi.
Trong lúc đó, còn nói một câu cho Hoa Thiên Tưởng buông góc áo của người đó ra: “Nam nhân trong lúc làm chuyện đó, không có khả năng ta yêu ngươi đâu.” [cái này ông bà ta nói 1 lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng]
Nghe xong Hoa Thiên Tưởng té trên mặt đất, lão cha hắn từ trên cao nhìn hắn nằm trên đất nói: “Con xem, đây mà là tình yêu chân thật sao? Có tiền, con muốn tình yêu thành dạng gì cũng đều có thể.”
Sau ngày đó, Hoa Thiên Tưởng trong phòng mình suy nghĩ ba ngày, sau đó đi đến lão ba nói: “Con không hề tin tưởng tình yêu nhưng con là người đồng tính. Cho nên cha đừng nghĩ sẽ có cháu để ôm.” [anh này rất hiểu bản thân biết nhìn thẳng vào sự thật!!]
Chuyện Hoa lão gia hôn mê là đương nhiên, mục đích ban đầu bất quá là muốn đứa con trở về đúng đường, cưới vợ vì Hoa gia khai chi tán diệp. Không nghĩ đến kết quả như vậy, bất quá nhìn hắn kiên trì như vậy, chỉ chờ hắn qua vài năm nữa rồi nói sau.
Từ đó về sau, Hoa Thiên Tưởng bắt đầu cuộc sống ăn chơi.
Cho đến khi gặp Nguyên Thúc Dương, hắn mới có yên ổn được một chút.
Nhưng một chút lưu luyến mấy bụi cỏ là chuyện phải có.
Nhiều năm về sau, Hoa Thiên Tưởng trở thành Hoa lão gia, hắn còn thổn thức chính mình năm đó sao lại lợi hại như thế, dũng mãnh phi thường như thế, kết giao nhiều nam nhan nhiều như đếm sao trên trời.
Nghe hắn dạy bảo tiểu tôn tử, nhìn hắn nói ba hoa chích chòe cũng không lên tiếng, sao vậy a? Người ta bất quá là tiểu oa nhi ba tháng tuổi, có thể nằm yên nhìn thôi là có gì sao đâu.
Kết quả, đương nhiên là……
Lại nói, hắn gặp được Nguyên Thúc Dương vào ngày đó, thật trùng hợp hai là người đồng tính bị thất tình.
Bất đồng chính là Nguyên Thúc Dương bị bạn trai đá còn Hoa Thiên Tưởng là đá người khác.
Trong quán Bar, Hoa Thiên Tưởng đầu tiên nhìn thấy Nguyên Thúc Dương thì biết người này là loại mình thích, gương mặt cương nghị, hai tròng mắt vì uống nhiều rượu mà hẹp dài, lại lộ ra ánh mắt mị nhãn như tơ. Thân hình cường tráng, đôi chân thoạt nhìn tráng kiện hữu lực được bó chặt bởi quần bò, nếu đôi chân này mà kẹp chặt thắt lưng của mình thì…… [đầu óc a Tg thật chong xáng quá mới gặp lần đầu mà có thể liên tưởng ra nhiều thứ thật ^:)^ ]
Ha hả…… Hoa Thiên Tưởng phát ra tiếng cười quái dị.
Dùng phương thức từ xưa đến nay, đến gần thành công.
Hai người đến thẳng giường trong khách sạn.
Chuyện kế tiếp liền như thuận lợi.
Nhưng có một số việc nằm ngoài dự tính của Hoa Thiên Tưởng.
Giống như tình cảm của con người.
|
Chương 3
Lúc Nguyên Thúc Dương tan sở, nhớ đến cần mua vài thứ, siêu thị nằm trên đường đi ngang qua quán Bar mà y và Hoa Thiên Tưởng gặp nhau.
Thời gian còn sớm, quán Bar vẫn chưa mở cửa, bất quá đợi đến 9 giờ tối nơi này sẽ rất đông người.
Ngày đó quen biết Hoa Thiên Tưởng, y vừa bị người ta đá.
Nam nhân kia cùng y quen nhau 4 năm, gương mặt như bị cấm dục, mỗi khi tình cảm mãnh liệt trôi qua thì gương mặt như con cá chết. [hình tượng đáng sợ thật, làm sao a có thể wen những 4 năm????]
Nhưng nam nhân này lại quăng y xuống giường, tao nhã uống trà, khinh đạm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi! Em rất muốn có đứa con, đáng tiếc chúng ta làm sao cũng không sinh được, cho nên……”
Nam nhân chưa nói xong bị một quyền đấm vào mặt.
Nói thật ra, Nguyên Thúc Dương tính cách cực kỳ nóng nảy, bất quá không nói lời chọc giận y sẽ nhìn ra được bộ mặt này của y.
Nam nhân đang uống trà bị đánh, nước trà cũng đổ xuống ướt đũng quần, nam nhân như bệnh tâm thần hét đến chói tai.
Bất quá cũng may đây là trong nhà nam nhân, cho dù âm thanh khá lớn cũng sẽ không để người khác chú ý.
Nguyên Thúc Dương cười lạnh nói: “Chính xác, bị anh làm đương nhiên không sinh được đứa nhỏ. Nếu em tìm lý do khác anh sẽ không đối xử thế, chính là em cố tình tìm lý do này…… Hừ! Anh chúc em sớm ngày đạt thành mong muốn, bất quá điều kiên tiên quyết là em không có biệt liệt dương như đã nói.”
Rồi mới bỏ lại chìa khá nhà của nam nhân rời đi.
Hoàn toàn không hề quyến luyến, mà nam cũng không hiểu ý y nói, có thể nào ý của y là bọn họ đổi vị trí thì bọn họ sẽ có tiểu hài tử?
Dấu chấm hỏi trên đầu làm nam nhân hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào.
Sau khi đi, Nguyên Thúc Dương không còn gặp qua người kia, bất qua nghe nói hắn chạy tới viện nghiên cứu hỏi nam nhân có sinh con được không! Nghe nói còn bị Mỗ tiến sĩ đem về nhà tự thể nghiệm, kết quả vẫn là không ai biết.
Bị đá như vậy, không có bi thương là nói dối, huống chi y đối với nam nhân kia vẫn còn tình cảm.
Chẳng qua dùng lý do chia tay như vậy, y không thể không cảm thấy bản thân mình thật bi ai. Ở trong mắt người khác y là một nam nhân không thể giúp nam nhân sinh con, nhưng kỳ thật y thật sự có thể! Hắn có thể sinh được con, chẳng qua từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ nguyện ý nằm phía dưới, cho nên cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giúp nam nhân khác sinh con.
Bị đá như vậy! A……. y cười khổ, thật đúng là con mẹ nó khôi hài. [quá khứ của a Dg cũng trắc trở chứ bộ]
Một người trên đường lung lay thật lâu, cuối cùng vẫn là chạy đến quán Bar dành cho người đồng tính.
Hưởng thụ chút khoái hoạt sa đọa đi! Y nâng ly kêu to, đáng tiếc bị âm thanh ầm ý bao trùm, người đến đây không phải vì hương thụ sa đọa hay sao.
Con người chính là kỳ quái, lúc thất tình muốn sa đọa, lúc nhàm chán cũng muốn sa đọa. Lý do nào cũng muốn sa đọa, kỳ thật bản thân vẫn còn bản tính tồn tại cho nên mới muốn sa đọa đi!
Từng ngụm từng ngụm uống bia, rất nhanh có chút men say. Đáng tiếc người xung quanh không loạt vào mắt y.
Y là loại người rất được hoan nghênh, bề ngoài rất nam tính, cơ thể được bảo dưỡng đúng mực, người đồng tính phần lớn đều thích dạn này.
Một ly cocktail đủ màu sắc đặc trước mặt y.
“Mời cưng uống, bởi vì thoạt nhìn cưng thật tĩnh mịch. Mà ly rượu này tên gọi là tĩnh mịch tùy tâm.”
“Tĩch mịch tùy tâm?” Y lập lại một lần, quay đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện.
Nam nhân có một đôi mắt hoa đào câu nhân, mà ánh mắt này quang mang chút ánh sáng chói mắt, làm cho tâm y bị hắn hung hăng va chạm một chút, y biết là chính cái liếc mắt này khiến y động tâm.
“Tĩnh mịch là suy nghĩ từ trong lòng, cho nên lúc cưng nhớ tới lúc buồn chán sẽ muốn cười.. Tĩnh mịch đương là tùy tâm trạng của bản thân mà ra.” Nam nhân giải thích, tiếp theo tự giới thiệu: “Anh gọi là Hoa Thiên Tưởng, là khách quen chỗ này, chưa thấy qua cưng, hôm nay là lần đầu tiên đến sao?”
Sự thật chứng minh, một playboy phải chọn đúng thời điểm để nói những người khác nghe không hiểu, như vậy mới làm cho người ta thấy được mình rất cao thâm.
Bởi vậy rất nhiều năm sau, Nguyên Thúc Dương còn muốn hắn nói ra những lời này, đó, khi kia, nghe thế nào cũng cảm thấy như chó đánh rắm không có một chút đạo lý.
Bất quá lúc ấy bị rượu bia khống chế đầu óc y, cảm thấy nam nhân tên Hoa Thiên Tưởng nói thật có lý.
“Nguyên Thúc Dương, hôm nay là lần đầu tiên đến đây.” Vươn tay, nam nhân lập tức bắt tay lại, rốt cuộc không buông ra.
Rồi mới bắt chuyện, lại dùng âm thanh hấp dẫn ngọt ngào: “Đêm nay, chúng ta đến đâu?”
Mang tình tứ ám chỉ trong lời nói, làm cho y có chút không kịp đề phòng, bất quá nhìn vẻ mặt khát vọng của nam nhân trước mặt, làm cho y không tự giác gật đầu.
Một đêm triền miên, ngày hôm sau Nguyên Thúc Dương sâu sắc cảm nhận được nguyên lai người nằm dưới không phải là người mà.
Lúc y tỉnh dậy, Hoa Thiên Tưởng mặc xong quần áo, quần áo đơn giản làm cho hắn thoạt nhìn thật gầy yếu, kỳ thật bên dưới lót quần áo kia là hoàn toàn bất đồng.
Nhớ đến bộ dáng thân thể đặt trên người mình rõ ràng trong đầu, Nguyên Thúc Dương cảm thấy một trận đỏ mặt.
“Em tỉnh rồi a? Ngủ có ngon không? Chi phí anh đã trả rồi, em có thể ngủ thêm chút nữa, chỉ cần buổi trưa trả phòng là được rồi. Cám ơn em cho anh một đêm khó quên.”
Hoa Thiên Tưởng cười nói, lấy đồng hồ trên bàn định rời đi.
“Chờ một chút……” Nguyên Thúc Dương gọi hắn lại: “Có thể cho em số điện thoại của anh không?”
Nam nhân nghi hoặc: “Anh nghĩ em chỉ muốn 419 thôi chứ.”
“419 là cái gì?” :shock2: [cái này chứng tỏ bạn Dg rất ngây thơ và trong sáng] Đối với lời nói Hoa Thiên Tưởng, y nghe không hiểu.
“Ha hả…… không nghĩ tới anh đụng phải một tiểu dương hồn nhiên.” Hắn cười to, cầm lấy bút của khách sạn, viết một dãy số đưa cho Nguyên Thúc Dương rồi mới nói: “Anh có việc đi trước, nếu em muốn…… có thể gọi điện thoại cho anh.”
Khi đó cả hai đều không biết, sau này trở thành gúc mắt trong thời gian dài.
Chương 4
Đối với Hoa Thiên Tưởng mà nói, tình một đêm là chuyện thường.
Cho nên cùng Nguyên Thúc Dương sau khi trải qua tình cảm mãnh liệt một đêm, hắn rất nhanh quên đi. [a Tg đúng là cái dạng lăng nhăng điển hình mà ta thì ko thích loại hoa hoa công tử như vầy]
Nói thật ra hắn bề bộn nhiều việc, ban ngày phải giúp lão ba ở công ty, đến buổi tới còn chạy đến các quán Bar đêm tìm người tình mới mà chơi đùa, thời gian với hắn là phi thường quý giá. :sweat:
Các bằng hữu luôn khuyên hắn nên tìm một người tình cố định, mỗi khi hắn nhớ đến mối tình đầu liền cảm thấy hơi sợ.
Tuy nói bây giờ hắn mặc kệ đó là tình yêu, hắn vẫn sợ những người đó vĩnh viễn cùng hắn một chỗ.
Coi như kẻ này là một loại bi ai đi! Luôn sợ hãi người khác thật tâm chỉ là mê tiền của hắn mà thôi.
Này cũng là nguyên nhân Nguyên Thúc Dương cùng hắn một chỗ trong thời gian rất dài.
Nguyên Thúc Dương là kiến trúc sư, tiền bạc cũng không thiếu, cha mẹ mất sớm để y lại một mình không có gánh nặng gia đình, với y mà nói tiền đủ dùng là tốt rồi.
Lại gặp được Nguyên Thúc Dương ngày đó đem khuya đến Bar Gay kia.
Dạo này khó tìm được đối tượng, bất quá càng khó khăn hơn là gợi lên dục vọng chinh phục Hoa Thiên Tưởng.
Theo đuổi đối tượng cũng có thời gian hạn chế, rất nahnh nam nhân vẻ mặt mị thái sẽ ngã vào lòng hắn, đến quán Bar cũ, hắn cùng nam nhân kia ra sàn nhảy, hắn thiếu chút nữa bị hành hạ, bởi vì người kia là một kẻ thích SM a! Hoa Thiên Tưởng cũng không phải là người thích bị ngược đãi, hắn đối với roi da hoàn toàn không có hứng thứ.
Hắn gọi một ly bia, một ngụm uống hết, thở dài một hơi.
Người pha chế tiểu Đinh thiếu chút nữa không đổ bia lên đầu hắn, Hoa Thiên Tưởng cái gì cũng hảo, có đôi khi lời nói ra có thể tức chết một kẻ đầu trâu.
Đương nhiên, bản lĩnh này chỉ dùng khi hắn không xem trọng ngươi khác, tiểu Đinh chính là loại người này. Kỳ thật hắn cũng không phải chướng mắt tiểu Đinh, chẳng qua người ta có một sự hậu thuẫn kiên cường – hắn không nghĩ trên đời này không có ca ca và đệ đệ nào như vậy.
Đem ly bia đưa đến trước mặt Hoa Thiên Tưởng, tiểu Đinh tức giận nói: “Có người mỗi ngày tới hỏi ta chuyện của ngươi, ta nói Hoa Thiên Tưởng ngươi sẽ không làm bớt chuyệt ác đi, đem nam nhân tinh anh của xã hội làm cho thần hồn điên đảo, mỗi ngày đúng giờ đều đến đây báo danh, mà tử gia khỏa ngươi bây giờ mới xuất hiện.
Nhìn lại Lan Hoa Chỉ (tên của tiểu Đinh), hắn mới cẩn thận hỏi: “Ai a? Ta cũng không nhớ rõ gần đầu làm ai choáng váng đầu óc?” Hắn từ trước đến nay đề là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Hoa Thiên Tưởng nghĩ là ai nổi bật cạnh tranh với hắn a! Người bị hắn mê hoặc nhiều lắm, hắn không biết ai với ai a.
Tiểu Đinh trừng hắn: Chính là một tuần trước, bị ngươi dùng ly tĩnh mịch tùy tâm dụ dỗ.” :chair:
Hoa Thiên Tưởng cố gắng nhớ lại, hình như có chút ấn tượng.
Bất quá sáng hôm sau, hắn dường như có cho người kia số điện thoại, vì sao còn đến đây tìm hắn?
Tiểu Đinh nhìn hắn như vậy biết tám phần là không nhớ rõ.
Tai họa, hắn cho Hoa Thiên Tưởng một kết luận.
Bất quá nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nam nhân mỗi đêm đều đến lại xuất hiện, y nhìn Hoa Thiên Tưởng ngồi trên quần bar, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đi tới.
Tiểu Đinh trạc trạc Hoa Thiên Tưởng, “Này, Hoa Thiên Tưởng, ta nói người kia lại tới nữa.”
“A? A?” Con mơ mang Hoa Thiên Tưởng lập tức tỉnh, bảy ra tạo hình khuynh đảo chúng sinh.
Tiểu Đinh bên cạnh nôn mửa, không hổ la Hoa Thiên Tưởng công phu biến sắc mặt không có ai bằng.
“Hi, không ngờ lại gặp nhau?” Hoa Thiên Tưởng đầu tiên là tung ra một cái mị nhãn rồi mới giả vờ vẻ ngoài ý muốn.
Tiểu Đing tiếp tục ói…
“Thật xin lỗi.” Nguyên Thúc Dương câu đầu tiên liền làm hắn mất đi phản ứng bình thường.
Cái gì chứ? Sao lại xin lỗi? Y không phải muốn tìm hắn tiếp tục sao? Rõ ràng y đã chuẫn bị sẵn sàng…
Hoa Thiên Tưởng vẻ mặt ai oan, tiểu Đinh lại ói…
Hướng tiểu Đinh nhỏ giọng nói: “Ói ói, ói chết ngươi, ngươi mang thai hay sao a!”
Quay đầu lại bộ dáng tươi cười như hoa: “Sao lại nói xin lỗi? Cưng có làm gì sao đâu.”
“Bởi vì em nhớ đến, hôm đó ở khách sạn em cũng phải trả một nửa, chính là gọi điện thoại cho anh lại không ai nghe, cho nên em mới đến đây tìm anh, bởi vì anh nói anh là khách quen ở đây.” :shock2: :sweat: :sofunny: ^:)^
Hoa Thiên Tưởng cứng ngắc, biểu tình trên mặt như da bị nức nẻ…
Hắn vừa bị nói vậy tiểu Đinh cười ha hả.
Ha ha… thật sự hảo hảo cười, lần đầu tiên thấy Hoa Thiên Tưởng bị nghẹn, nguyên lai tìm hắn không phải vì mê hắn mà vội đến trả tiền.
Đầy sỏ gây chuyện vẻ mặt vô tội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Em nói sai gì sao?”
“Anh……” Không biết nói gì, Hoa Thiên Tưởng tiếp tục cứng ngắc.
Nguyên Thúc Dương trong bóp lấy tiền ra: “Xin hỏi hôm đó chi phí ở khách sạn là bao nhiêu vậy?”
“250.” Hoa Thiên Tưởng phát ra âm thanh rầu rĩ.
“Cái gì?” Nguyên Thúc Dương không nghe rõ ràng.
Hoa Thiên Tưởng nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Anh nói là 250. Có ai vì trả tiền mà cố ý tìm ngươi không, không phải 250 thì là cái gì?”
Mà rất nhiều năm về sau, Hoa Thiên Tưởng trở thành Hoa lão gia tiếp tục hướng tiểu tôn tử thổn thức cả đời này hắn là lần đầu tiên hướng bạn tình hét to, sau này chỉ cần gặp được ai làm hắn phát điên, cơ hồ đều là người cùng ông nội có quan hệ.
|
Chương 5
“250, anh nói em sao?” Nguyên Thúc Dương lấy tay chỉ chóp mũi mình hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Hoa Thiên Tưởng có ý nghĩ muốn xúc động trước người này, sao quái nhân lại rơi xuống đây, thế nhưng có thể làm cho hắn mất hình tượng công cố giữ trong những năm qua không sót chút gì. :sofunny:
Tiểu Đinh bên cạnh chen vào nói: “Tuy rằng không phải lời hay gì nhưng đúng là…”
“250, ngươi là nói ta sao?”Nguyên Thúc Dương lấy tay chỉ trứ chính mình chóp mũi hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Hoa Thiên Tưởng nghĩ muốn xúc động tê tái vì người trước mặt, ở đâu rơi ra quái nhân thế nhưng có thể cho hắn nhiều năm qua duy trì hình tưởng lãng tử không còn sót chút gì nhưng đúng với biểu hiện của người yêu.
“Ta biết Hoa Thiên Tưởng sau lần đâu tiên vẫn thấy hay hỏi thăm ngươi!”
Hoa Thiên Tưởng cảm thấy được bộ dáng mình hiện tại nhất định dữ tợn, tiểu Đinh thối vì sao bây giờ lại gây thêm phiền.
“Quên đi, về tiền bạc anh không để tâm, nếu cưng hôm nay đơn thuần tới tìm anh, anh hoan nghênh. Nếu không thì mời.” Nếu thật sự thu tiền của y, hắn sau này mặt mũi Hoa Thiên Tưởng còn để đâu a!
“A? Chính là chính là…… kỳ thật em……” Nghĩ đến mục đích của mình, Nguyễn Thúc Dương cảm thấy không biết mở miệng làm sao, ngay cả nói chuyện đều nói lắp.
Hoa Thiên Tưởng có chút không kiên nhẫn, không muốn cùng người khác dây dữa lãng phí thời gian, thời gian buổi tốc của hắn rất quý giá.
“Có chuyện nói mau, anh còn nhiều việc.” Muốn đem nam nhân này đuổi đi, nói hay không thì nhanh lên.
Hắn ngồi trên ghế cao bên quầy bar, xoay trái xoay phải, muốn nhìn người xung quanh một chút, chính là không cố ý nhìn Nguyễn Thúc Dương.
Mà tiểu Đinh sống chết cũng không đi chỗ khác, cứ lau bàn chỗ bọn họ ngồi không ngừng, bộ dáng muốn xem kịch vui.
Nguyên Thúc Dương có chút uể oải, y biết có một số việc y rất kiên trì cùng nguyên tắc, có đôi khi không nói thích người khác đối với người làm mình động tâm không cố ý xem nhẹ, trong lòng lòng vẫn có chút khổ sở.
“Cho ta một ly rượu.” Y hướng tiểu Đinh nói, tiểu Đinh hỉ hởn đưa ly rượu đến, Nguyễn Thúc Dương một hơi uống sạch.
Quay đầu, lớn tiếng nói với Hoa Thiên Tưởng: “Mời anh làm người của em. Chúng ta quen nhau được không?” :number1: [tuyệt vời, rất thẳng thắn]
“Bang” một tiếng mọi người quay đầu lại nhìn phía bên này, tiểu Đinh cũng từ quầy bar xoay qua nhìn, kết quả lảm cho hắn thiếu chút nữa cười đến rút gân. :thumbdown: [mọi người định lực kém cỏi quá]
Nghe được y nói làm hắn kinh ngạc, Hoa Thiên Tưởng dưới chân liền bước trượt. Nga! Không phải, là té trên mặt đất, đương nhiên tư thế té tao nhã, quan trọng là… có người nói to nhỏ về hắn.
Ngươi xung quanh bắt đầu nhỏ to, đoán quan hệ của hai người.
Nguyên Thúc Dương sờ sờ tóc, bây giờ Hoa Thiên Tưởng cái dạng này, rốt cuộc có đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Hoa Thiên Tưởng bên này đã hoàn mất năng lực ngôn ngữ, trong lòng nghĩ ta hôm nay bị cái gì vậy, ban đầu nhì nhất chỉ là mặt mặt mũi thôi, đến bây giờ mặt mũi nhìn ông bà cũng không có.
Hắn thầm nghĩ mà muốn khóc a! Hoa Thiên Tưởng tung hoành cây cỏ hơn mười năm, không nghĩ tới bên trong áo đều bị một người 419 cũng không biết phá hủy tất cả.
Hoa Thiên Tưởng cảm thấy bản thận bây giờ như nữ diễn viên khổ tình, tưởng tượng nơi trống trải, như ngọn đèn mong manh đều nằm trên người nữ nhân đau khổ này. Hoa Thiên Tưởng trên người lạnh rung, chỉ thấy Hoa Thiên Tưởng quát to một tiếng: “Đia nhân oan uổng a!”
Mọi người nhìn, đây là chuyện gì a?
Tất cả mọi người bị câu nói Hoa Thiên Tưởng: Đại nhân oan uổng a! Đều lắc đầu.
Hoa Thiên Tưởng thừa cơ xông lên nắm lấy khoác Nguyễn Thúc Dương kéo đi, nếu y không muốn sống thì chiều. Chờ cho đến nơi vắng người, Hoa Thiên Tưởng mới quay đầu nhìn nam nhân hại người rất nặng này.
“Cưng ăn cơm no không có việc gì làm phải không? Nói ra mấy lời như vậy, ai chẳng biết Hoa Thiên Tưởng chỉ làm 1 không làm 0, ngày mai chắc chắn lời đồn bay đầy trời, danh dự của ta a!”
Nguyên Thúc Dương nghiêm mặt nói: “Em là nói thật, mời anh kết giao cùng em được không?”
Đây không phải lần đầy Hoa Thiên Tưởng được người khác thổ lộ, cũng là lần thứ nhất được thổ lộ đến xấu hổ như vậy.
Đương nhiên cũng bị Nguyễn Thúc Dương gắt ao nắm chắc kết quả.
Bất quá, đây là sau này.
[chỉ 1 câu: em Dương hảo dể thương a :bird: ]
Chương 6
Trên thực tế dưới sự chờ mong của mọi người, sau khi hai người thông báo chuyện tình mãnh liệt về đêm cũng không hề phát sinh.
Nhìn Hoa Thiên Tưởng bộ dạng nhìn không ra, Nguyên Thúc Dương bỏ lại câu: “Mong anh hảo hảo suy nghĩ một chút, em là thật sự muốn cùng anh kết giao nếu anh đồng ý thì gọi số điện thoại này cho em!” Mang danh thiếp đưa cho pho tượng Hoa Thiên Tưởng, xoay người rời đi.
Gió lạnh tiếp tục lùa qua lạnh rung, lá vàng khô xung quanh Hoa Thiên Tưởng bốn phía thổi ồ ạt.
“Hắt xì!” Gió lạnh có người bị cảm!
Cứ như vậy qua vài ngày, thời điểm Nguyên Thúc Dương nghĩ sẽ buông tay.
Một cú điện thoại ngoài ý muốn làm cho y tin tưởng ý trời.
“Nguyên Thúc Dương?” Dãy số xa lạ, người bên kia đầu dây mở miệng cũng là câu hỏi. Làm cho y tiếp điện thoại có chút bất ngờ không kịp suy nghĩ.
“Là ta, ngươi là…” Nguyên Thúc Dương bừng tỉnh đại ngộ. “Tiếng của anh sao lại biến thành như vậy?”
“Còn không phải là vì cưng, khụ khụ…… Hôm đó đột nhiên chạy đi không cầm theo áo khoác, khụ khụ…… anh bị cảm mạo hơn nữa ho khan phát sốt…… khụ khụ……”
“Vậy anh gọi điện thoại đến là…?” Thật đúng là đáng thương, Nguyên Thúc Dương nghĩ.
Bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Cưng có bị ngu ngốc hay không? Đương nhiên là muốn cưng đến giúp ta, người giúp việc hôm nay xin phép nghĩ rồi. Ta không có gì ăn, sắp chết đói.” Những lời này nói trôi chảy không hề vấp, Hoa Thiên Tưởng thật đang bệnh sao còn có tinh thần vậy a?
“……” Nguyên Thúc Dương nghĩ, anh lại không nói cho em biết đương nhiên em muốn hỏi một chút.
“Xảy ra chuyện gì? Không muốn? ……Khụ khụ…… ta như vậy là tại lỗi của cưng, cưng không đến không được.” Bên kia nói giọng đáng thương
Nguyên Thúc Dương trong đầu không khỏi tưởng tượng, Hoa Thiên Tưởng trên giường nằm chèo quẻo như bánh quai rất đáng thương.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, “Ân, vậy nhà anh ở chỗ nào?”
Hoa Thiên Tưởng rất nhanh nói địa chỉ nhà, rồi mới sợ y đổi ý nên nói một câu có công đạo: “Cưng mau một chút, anh sắp chết đói.” Rồi mới cúp máy.
Nguyên Thúc Dương nhìn màn hình di động chuyển thành màu đen, nghĩ thầm, Kể lể thê thảm như vậy không phải chỉ muốn em mua đồ ăn đến thôi sao?
Nghĩ nghĩ vẫn là quyết định ra siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi mới lái xe đến khu chung cư cao cấp của Hoa Thiên Tưởng. [lão bà rất đảm đang, rất tốt nha]
Bởi vì là ban ngày, xe cộ trên đường đông gấp đôi bình thường cho nên chờ lúc Nguyên Thúc Dương đến dưới nhà Hoa Thiên Tưởng đã là qua một tiếng.
Lúc đi vào bên trong không khỏi đề ra nghi vấn một phen, cho đến khi bảo vệ gọi cho Hoa Thiên Tưởng xong mới cho đi vào.
Lên thang máy bấm tầng 20 theo lời Hoa Thiên Tưởng.
Tìm được cửa nhà của Hoa Thiên Tưởng nói, xoa bóp mặt một chút trước khi nhấn chuông.
Qua vài phút, tiếng cửa mở cửa rồi mới thấy mặt Hoa Thiên Tưởng trắng bệnh phía sau cửa.
“Cưng cuối cùng đã đến…… khụ khụ……vào đi!” Rồi mới tránh qua cho Nguyễn Thúc Dương đi vào.
Nguyên Thúc Dương cùng hắn vào căn phòng lớn, nhìn Hoa Thiên Tưởng như u hồn bay tới trong phòng, nhảy lên giường lớn nằm bất động.
Bị hành vi của hắn làm cho hoảng sợ, Nguyên Thúc Dương mới quay đầu thưởng thức căn phòng ở lớn cả 100m2.
Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm, một nhà bếp. Thật là nơi phù hợp với nam nhân độc thân lại có tài, trang trí đơn giản mà không mất tính hoa lệ, giống như không gian phòng khách được trang trí bằng đèn thủy tinh.
Duy nhất là cho Nguyên Thúc Dương vừa lòng chính là tấm lông dê màu xám trong phòng khách, trang trí phối hợp hoàng hảo thiên y vô cùng, trước ghế sô pha là bàn trà thấp làm cho Nguyễn Thúc Dương đi đến nhìn thảm lông dê tinh khiết làm từ thủ công của Ai Cập.
Bởi vì thói quen nghề nghiệp làm cho y cứ quan sát thưởng thức phòng ở, quên cả mục đích mình đến đây.
Chỉ khi phía sau truyền đến tiếng như động đất: “Họ Nguyên kia, anh gọi cưng tới cũng không phải cho cưng tham quan nhà của anh.”
Nguyên Thúc Dương phát ra tiếng cười ha hả, rồi mới tìm nhà bếp chui vào.
Nhìn nhìn tủ lạnh, thấy mình may mắn vì sáng suốt, tủ lạnh nhà Hoa Thiên Tưởng trừ bỏ bia cùng đồ uống ra thì cả một cái trứng chim cũng tìm không ra.
Cũng may nhiều năm vào nhà bếp không phải là vô ích, thiết bị ở đây vẫn đầy đủ, tìm cái nồi bỏ gạo vào, rửa con cá, mở gas ninh cháo.
Hoa Thiên Tưởng nhìn nam nhân vạn năm cũng chưa vào nhà bếp, vội đông vội tây qua lại không ngừng.
Cảm giác kỳ dị cũng dâng lên, này là lần đầu tiên có người bất kể đại giới vì hắn làm việc này.
Hôm nay dì Thẩm vì đứa con bị bệnh nên xin phép nghỉ, mà hắn vừa tỉnh lại mới phát hiện bụng mình đói, trong nhà cái gì cũng không có.
Mấy ngày nay còn bệnh, làm hắn chịu nhiều đau khổ. Mà hậu chứng sinh bệnh lớn nhất là tay nhân như nhũn ra, cả người vô lực. Hắn tự nhiên cũng không thể ra ngoài để ăn cái gì.
Nguyên bản muốn gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, có thể vừa nghe tên món ăn liền cảm thấy mất hứng.
Hắn lại không có bằng hữu, đại đa số đều là bạn trên giường, ngươi nghĩ ngươi có thể trông cậy vào bạn giường cho ngươi chút tình yêu ấm áp sao?
Nghĩ đến hắn thấy thần tình hắc tuyến, rồi mới không biết làm sao đã nghĩ đến người hại hắn sinh bệnh.
Cũng may không có bỏ đi danh thiếp của y, nhìn theo số điện thoại mà gọi, chờ thời gian rất lâu cũng chưa ai bắt máy, hắn còn tưởng rằng y không nghe. Chờ bảo an gọi điện thoại báo có người tới, hắn mới biết được người kia thật đã đến.
Nguyên Thúc Dương cảm thấy có người nhìn phía sau lưng mình, nói không biết là nói xạo.
Y quay đầu quả nhiên nhìn Hoa Thiên Tưởng ngây ngốc tiều tụy: “Có chuyện gì? Anh vẫn nằm ngủ chút nữa đi, cháo nấu thêm chút nữa mới có thể ăn.”
“Cháo? Anh cũng không muốn ăn món đó!” Thói quen thiếu gia toát ra đầu.
Nguyên Thúc Dương không đồng ý lắc đầu: “Khó mà làm được, anh bây giờ là người bệnh, hơn nữa anh bị bệnh nhiều ngày rồi không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, cháo đối với tiêu hóa của anh có lợi.”
“Nga!” Có lẽ sinh bệnh, Hoa Thiên Tưởng không có nhảy dựng lên phản bác.
“Nhanh đi ngủ thêm chút đi!” Không được, ngủ cả ngày rồi, mình ngồi đây nhìn cưng ấy nấu thức ăn đi!
Nguyên Thúc Dương nhìn theo hắn, thấy hắn ngồi trên bàn ăn cũng không phản đối. Tiếp tục vào nhà bếp làm mấy món ăn sáng nhẹ.
|
Chương 7
Gió cuốn mây tan, cháo trắng dùng ăn sáng đều sạch sẽ, một chút đều không có hình tượng công tử cao quý ngày thường.
Ăn xong còn vỗ vỗ cái bụng đã căng to của mình.
“Ăn ngon, no nê.” Vừa nói vừa rút khăn mặt lau chút cháo còn dính khóe miệng. Nhìn thấy Nguyên Thúc Dương cơ hồ vẫn chưa động vào đũa, liền hỏi: “Cưng không đói bụng sao? Sao vẫn không ăn a?”
Nguyên Thúc Dương nghĩ thầm, Anh ăn như vậy, em sao còn dám động đến đũa a! Cũng may mình cũng không đói, liền lắc lắc đầu nói: “Em còn no, trước khi ra ngoài có ăn rồi.”
“Nga!” Hoa Thiên Tưởng cặp mặt đều nói lên tâm trạng thành tâm: “Không nghĩ đến thủ nghệ của cưng hảo như thế, so với thức ăn bên ngoài còn ngon hơn.”
Hắc tuyến! Nguyên Thúc Dương vừa dọn chén dĩa vừa nói: “Đó là vì anh đói bụng, em sống độc thân, nếu muốn có dinh dưỡng cân đối cũng chỉ có thể tự mình nấu ăn thôi. Thời gian dài lâu có thể nấu được vài món.” Huống chi đây chỉ là nấu cháo mà thôi.
Kỳ thật y chưa nói bởi vì người yêu trước kia là người rất kén chọn, vì cho người đó có thể ăn nhiều một chút, y cố ý đi học nấu ăn. Không nghĩ đến giờ có thể phát huy công dụng.
Hoa Thiên Tưởng nhìn nam nhân trong nhà bếp rửa chén, có chút đăm chiêu nhìn bóng dán ý nghĩ vấn đề phức tạp.
“Nguyên Thúc Dương, vì sao lại thích anh? Cưng hẳn biết anh là dạng người gì, sao còn có thể nói muốn cùng anh quen nhau?”
Nam nhân không quan đầu lại, tiếp tục chuyện đang làm trong tay.
Một lát sau, mới mở miệng nói: “Không biết a! Buổi tối hôm đó em đã suy nghĩ hai ngày, rồi mới quyết định phải cùng anh quen nhau. Có lẽ chúng ta đều thật tĩnh mịch đi!”
Tĩnh mịch? Hoa Thiên Tưởng ngẩn ra. Từ này sao có thể cùng hắn nói chung một chỗ? [có gì ko đc chỉ tại a ko chịu chấp nhận sự thật thui]
“Anh nghĩ đó không phải là từ thích hợp để nói anh a!”
Rửa chén xong, dựa theo trình tự thu dọn, lại lấy khăn lau ra lau sạch các vết bẩn trên bàn.
“Tĩnh mịch thật sự không phải nhìn ra được, mà là cảm giác được. Tĩnh mịch của anh không ai có thể hiểu được anh tột cùng suy nghĩ cái gì!” Nguyên Thúc Dương cũng không biết bản thân nói đúng hay không nhưng y nhìn Hoa Thiên Tưởng đôi khi có cảm giác như vậy. [Dg rất sâu sắc]
“Ha hả……” Cười gượng hai tiếng, Hoa Thiên Tưởng cũng không nói gì.
Hắn thật không ngờ người không gặp hắn quá ba lần lại có thể nói ra tâm tư của hắn. Chỉ cần là người đều hy vọng có thể tìm được tình yêu thật sự, mà khi hắn không thể chùn bước cũng mong mình sẽ tìm được kết quả gì đó cho bản thân.
Lưu luyến hoa cỏ, bất quá là vì không cho bản thân nhớ đến chuyện cũ. Cho dù cách nhiều năm rồi hắn cũng cùng nhiều dạng người giao tiếp, chính là không ai có thể hiểu được hắn.
Không biết lúc nào, Nguyên Thúc Dương đã dọn xong nhà bếp, đi đến bên cạnh hắn.
“Nếu anh không có gì nữa, em về đây.”
Nhìn nam nhân không gặp nhau quá ba lần, lần đầu tiên là vì kết bạn, lần thứ hai khiến hắn bên ngoài bị mất mặt, lần thứ ba là hiện tại. Hắn có lúc bất lực với người này, tựa như mỗi lần thấy y cảm giác đều khác nhau.
“Cưng…… cưng nói chuyện kia có còn không?” Nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì?” Nguyên Thúc Dương không nghe rõ hắn nói cái gì.
Lớn tiếng quát: “Anh hỏi em chuyện lần trước em nói có còn không?”
“Nga! Anh nói chuyện đó a! Đương nhiên, em nói sẽ không đổi ý đâu.”
Nghe nói vậy, Hoa Thiên Tưởng trợn mắt xúc động, cảm thấy bản thân chùi đầu vào rọ.
Nghĩ nghĩ vẫn nói thêm một chút: “Tuy rằng anh đồng ý cùng cưng quen nhau nhưng anh hy vọng em đáp ứng anh một điều kiện.”
Nguyên Thúc Dương gật đầu, “Hảo, anh nói đi!”
“Anh nghĩ sinh hoạt cá nhân đối phương không cần can thiệp lẫn nhau.” Hoa Thiên Tưởng nhún vai, hai tay chấp lại: “Em cũng biết anh là người thích chơi đùa, không thể bỏ thói quen cố định một người trong cuộc sống.” :chair: [đồ lăng nhăng]
Cảm thấy được Hoa Thiên Tưởng nói có lý, Nguyên Thúc Dương đáp ứng rồi làm cho hắn sau này hối hận về điều kiện đó không thôi.
“Như vậy vì chúc mừng chúng ta trở thành tình nhân, trước hôn một cái được không?”
Playboy bản tính sống lại, mặc dù có bệnh trong người cũng không quên những chuyện này.
Nguyên Thúc Dương bị đè hướng tới miệng, có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn dâng môi cho người kia.
Hơi thở rối loạn, Nguyên Thúc Dương thật không ngờ chỉ hôn nhẹ có thể làm lý trí mình biến loạn như vậy.
Đẩy nhanh người còn muốn tiếp tục ra: “Không, từ bỏ. Anh còn bệnh, chờ anh hết bệnh rồi nói sao, được không?”
Hoa Thiên Tưởng nghĩ tình trạng trước mắt của mình, cũng không đòi hỏi gì.
Nguyên Thúc Dương nhìn vẻ mặt hắn lộ vẻ tĩnh mịch, nhìn không được sờ sờ mặt hắn nói: “Anh uống thuốc, ngủ trước được không, em ở trong này cùng anh.”
Hoa Thiên Tưởng lúc này mới giãn mày ra, vô luận là người vĩ đại thế nào, lúc sinh bệnh đều là tối bất lực, tối cần ấm áp.
Mà thói quen cần thân nhiệt làm ấm của Hoa Thiên Tưởng vẫn như thế.
Ôm chặt người trước mắt, dúi đầu vào vai y, âm thanh rầu rĩ truyền ra: “Theo giúp anh ngủ ngon được không? Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác.”
“Hảo.”
Nhiều năm về sau, mỗi khi Nguyên Thúc Dương hồi tưởng hai người trong lúc đó ấm áp ra sao đều có một loại cảm giác nói không nên lời.
Có lẽ lúc anh lộ ra sự tĩnh mịch, em liền yêu anh, không phải sao?
Chương 8
Nếu ngươi yêu một playboy, tuy rằng hai ngươi quen nhau vẫn là nghĩ muốn cản hắn không ngừng tìm bạn bên ngoài, ngươi làm được sao?
Trên máy tính xuất hiện một đoạn văn, Nguyên Thúc Dương chờ độc giả trả lời.
[Ngươi nói là bản thân mình sao? Ngươi là Gay?]
Đối phương rất nhanh liền trả lời. Tuy rằng chỉ nhìn qua màn hình, Nguyên Thúc Dương cũng không cảm thấy đối phương khinh khi mình.
[Đúng vậy!]
Đối phương gửi lại một khuôn mặt cười.
[Ha hả…… kỳ thật ta cũng vậy nga! Ngươi nói chuyện kia, nói thật ra ta cũng không biết làm sao. Có lẽ ta còn không tìm được người yêu!]
Quả nhiên không ai biết giúp hắn làm sao! Hoặc là nói mỗi người có cách giải quyết khác nhau, đương nhiên sẽ không có kết cục giống nhau.
[Nga! Là vậy à! Kia cám ơn ngươi!]
[Từ từ, ta nghĩ có truyền thuyết từ xưa, nếu ngươi tin truyền thuyết đó? Đối với người yêu của mình nói một câu ‘ta yêu ngươi’, người kia cũng sẽ yêu ngươi.]
[Có thật thần kỳ vậy không?] Nguyên Thúc Dương đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Đối phương cũng gửi lại cái mặt quỷ.
[Ta không biết a! Chỉ là truyền thuyết, nếu ngươi tin thì cứ thử một lần, dù sao không mất chút thịt nào.]
[Được rồi, cám ơn ngươi!]
[Cám ơn cái gì, không cần không cần.]
Đối phương thật khách khí.
[Ta đi trước đây, 886.]
[886.]
Tắt máy tính, Nguyên Thúc Dương căn nhắc chuyện mới vừa nghe, cái được gọi là truyền thuyết.
Một vạn câu ta yêu ngươi? Muốn nói bao nhiêu lần a? Một năm mới có 365 ngày mà bọn họ lại không thể mỗi ngày gặp nhau.
Bất quá vẫn là thử một lần đi! Cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu lúc mình nói đủ một vạn câu. Chính là lúc chúng ta chia tay, Hoa Thiên Tưởng.
Cùng Hoa Thiên Tưởng quen nhau không lâu, Nguyên Thúc Dương chỉ biết mình rất yêu Hoa Thiên Tưởng.
Bởi vì khi y nhìn Hoa Thiên Tưởng cùng nam nhân khác dựa vào nhau nói chuyện khe khẽ, y cảm thấy được tâm mình như lỗ hỏng, gió lạnh thổi sưu sưu qua.
Xoay người rời đi, không kinh động bất cứ ai.
Chạy đến bên hông tường ngoài quán Bar, miệng há to lấy khí, tay nắm chặt đến run.
Biết bản thân cũng không thể làm gì, bởi vì y đáp ứng Hoa Thiên Tưởng sẽ không can thiệp chuyện cá nhân.
Hôm nay, mình lại chạy tới tìm hắn, kết quả nhìn một cảnh như vậy cũng không làm được gì.
Nguyên Thúc Dương chỉ có thể nắm chặt tay, ngay cả móng tay cấn sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu đầm đìa cũng không có cảm giác.
Về nhà bằng cách nào y cũng không nhớ rõ, nhìn vết máu đã khô trên tay cũng chỉ dùng nước rửa trôi đi.
Mở máy tính, tìm người thường nói chuyện phiếm tâm sự.
Nếu người cùng mình quen biết y sẽ không nói nhiều như vậy, vì đối phương là bạn trên mạng, cho dù biết chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại Hoa Thiên Tưởng vang hồi lâu, nửa ngày mới bắt máy. Nguyên Thúc Dương có thể tưởng tưởng Hoa Thiên Tưởng làm sao giãy dụa để bắt máy.
“Này, thân ái, sao gọi điện cho anh vậy?” Trong điện thoại âm thanh cãi ầm ĩ nhỏ đi nhiều, hẳn là hắn chạy đến đâu đó, so sánh nơi yên lặng trong điện thoại.
“Không…… không có gì!” Nghe được tiếng Hoa Thiên Tưởng, Nguyên Thúc Dương đột nhiên cảm thấy nói không ra lời.
“Đêm nay anh phải tăng ca, không thể đến với em. Ngày mai anh rảnh.” Nguyên Thúc Dương ở bên này cười khổ, tăng ca? Là tăng ca trên giường đi?
“Không cần, chờ anh làm việc xong hết thì tốt rồi. Hoa Thiên Tưởng……” Dừng một chút, điện thoại truyền đến tiếng nhu tình như nước của Hoa Thiên Tưởng:
“Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có việc?”
“Không, em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh.” Câu đầu tiên, nói ra khỏi miệng. Nguyên Thúc Dương thế như thở dài nhẹ nhõm.
Người bên kia hiển nhiên không ngờ y sẽ nói những lời này, ngốc lăng nửa ngày mới nói một câu: “Hảo hảo ngủ đi! Ngày mai tan sở sẽ đến nhà em.”
Tiếp theo chính là tiếng cúp máy.
Nghe được câu ‘em yêu anh’ của Nguyên Thúc Dương, Hoa Thiên Tưởng cảm thấy cả người kỳ lạ.
An ủi y một câu nhanh chóng cúp máy.
Trở về nam nhân bên cạnh mình, nam nhân lộ ra vẻ mặt quyết rũ, yêu mị bò lên hắn.
Hoa Thiên Tưởng nhìn cái dạng này, thế như thấy một trận ghê tởm. Nhíu mày nhìn, đang nghe nam nhân dùng tiếng nói trầm thấp: “Ai u, Hoa Thiên Tưởng, để cho anh dẫn người ta đi đến chỗ nào?” Hoàn toàn hỏng.
Ba chân bốn cẳng chạy, tay nam nhân không ngừng triền tới.
Bỏ lại câu: “Ta có việc đi trước, tối nay tiền thưởng của ngươi đều tính vào ta.”
Hốt hoảng chạy trốn, hắn dường như không nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của tiểu Đinh
|